1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Đại hội võ lâm [1]

      Editor: demcodon



      "Được rồi, sao rồi, tất cả đều quá khứ." Mặc Thư Kỳ an ủi. Mặc Vong Trần gì, chỉ là trong miệng phát ra thanh ô… ô...

      lúc sau, ngừng lại gào khóc nữa.

      "Vong Trần, tuổi ta hơi hơn ngươi, ngại liền trực tiếp gọi tên của ta !" Mặc Thư Kỳ với .

      " muốn, tiểu chính là tiểu , Vong Trần làm sao có thể gọi thẳng tên của ngài được." rất cố chấp phản bác kiến nghị của Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ cách nào chỉ có thể nghe theo , cứ như vậy, Mặc Thư Kỳ có điệt tử* lớn tuổi hơn mình.

      (*điệt tử = cháu trai.)

      "Đúng rồi, ngươi sau này nên lỗ mãng như vậy, lần này là ta vừa vặn đuổi tới, nếu như ta đuổi tới, xảy ra chuyện gì tốt rồi." Mặc Thư Kỳ cảnh cáo . demcodon-lequydon

      "Tuân mệnh, tiểu , Vong Trần nhất định nghe lời." Mặc Vong Trần miệng đầy chân chó đồng ý.

      "Ngươi đó, đúng rồi, ngươi ở nơi nào?" Nghĩ đến thiếu niên này độc mình, khỏi có chút lo lắng hỏi.

      "Ừm, cái này, ta mới vừa đến Ngu thành, còn chưa tìm được chỗ ở. , ngài giúp đỡ thu nhận ta ." Mặc Vong Trần vô cùng đáng thương .

      "Được." Mặc Thư Kỳ cởi xuống ngọc bội đeo giả của mình từ bên hông đưa cho : "Cầm cái này, đến Tố Ngọc các tìm nữ nhân gọi Tử, đem ngọc bội này giao cho nàng ta, nàng ta chăm sóc ngươi."

      "Dạ, tiểu , vậy ta trước, ngài cũng mau trở về !" xong, liền vội vội vàng vàng rời .

      Dáng vẻ của oai oai nghiêm nghiêm, làm cho Mặc Thư Kỳ có chút lo lắng: " đường nhớ chú ý an toàn."

      "Biết rồi." Xa xa truyền đến giọng của Mặc Vong Trần.

      Sau khi đưa Mặc Vong Trần , Mặc Thư Kỳ nhanh chóng trở lại phòng khách, sau khi thu xếp xong, lên giường ngồi thiền, lâu liền nghe được tiếng bước chân đồng đều đến gần.

      “Cốc - Cốc -“ hồi tiếng gõ cửa vang lên: " làm phiền, Ngọc tiểu thư, ngươi ở đâu?" Giọng mạnh mẽ của Lâm Khiếu Thiên truyền vào lỗ tai Mặc Thư Kỳ.

      "Ở đây, xin chờ chút." Mặc Thư Kỳ xuống giường mang mũ sa xong mới mở cửa phòng, giọng hỏi: "Là Lâm trang chủ à, tìm tại hạ có chuyện gì ?"

      "Ngọc tiểu thư, xin hãy tha lỗi vì quấy rầy, chỉ là, đêm nay có kẻ trộm tiến vào trong trang. Lâm mỗ sợ quấy rầy đến Ngọc tiểu thư, cho nên tiến vào xem chút." Lâm Khiếu Thiên giải thích.

      "Vậy à? Còn có chuyện như vậy?" Mặc Thư Kỳ làm bộ nghi hoặc .

      "Ừm, Ngọc tiểu thư nhìn thấy hắc y nhân sao?" Lâm Khiếu Thiên hỏi.

      "Hắc y nhân à, vậy có nhìn thấy." Mặc Thư Kỳ dịu giọng trả lời.

      "Như vậy sao, vậy Lâm mỗ quấy rầy." xong, Lâm Khiếu Thiên dự định rời , Mặc Thư Kỳ rất bình tĩnh đứng cửa chờ Lâm Khiếu Thiên rời . Bỗng nhiên, cảm giác được Lâm Khiếu Thiên ra đòn gió quét về phía đầu của mình. Mặc Thư Kỳ làm bộ phát , : "Làm sao thế Lâm trang chủ, còn có chuyện gì sao?"

      Nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ cũng có phát gì, Lâm Khiếu Thiên thả xuống nghi ngờ trong lòng, như là xác định nàng là người mù liền thu tay về: " có chuyện gì, kính xin Ngọc tiểu thư nghỉ ngơi tốt." Sau đó mang theo mọi người liền rời khỏi.

      * * *
      Ngày hôm sau, Đại hội võ lâm mà mọi người chờ mong rất lâu bắt đầu, Đại hội võ lâm mỗi năm cử hành lần, đại hội là chọn ra Võ lâm minh chủ nhiệm kỳ mới. Các vị giang hồ hảo hán dồn dập tới đây tham gia, hình thức tuyển cử là luận võ, người thắng cuối cùng chuẩn bị so đấu ván cuối với Võ lâm minh chủ lần trước. Nếu là thắng, như vậy nàng chính là tân Võ lâm minh chủ. Nếu là thua, có hai phương án có thể lựa chọn, đầu tiên là do lão tiền bối đức cao vọng trọng giang hồ đến suy đoán Võ lâm minh chủ lần trước có khuyết điểm gì . Nếu như ưu - khuyết điểm đều có, như vậy liền tiếp tục đảm nhiệm, ngược lại phải luận võ tuyển ra minh chủ thích hợp lần nữa.

      Sân bãi luận võ bốn phía được bài trí chỗ ngồi chỉnh tề, Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ cùng các vị nhân sĩ võ lâm đến hội trường. Các Đại chưởng môn dẫn môn nhân của mình cũng đều liên tục vào ngồi. Mặc Thư Kỳ được an bài ở vị trí tương đối hẻo lánh, người ở đây rất ít, ngồi cùng ở đây còn có mấy vị công tử tiểu thư của tứ đại gia tộc. bàn trước mặt các nàng bày mấy bàn điểm tâm tinh xảo, còn có trà thơm pha sẵn, vị trí tuy hẻo lánh thế nhưng tầm nhìn rất tốt, tình huống gì xảy ra cũng có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường, có thể thấy được người cho an bài vị trí này rất dụng tâm.

      Lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Khiếu Thiên ở phía phát biểu cảm nghĩ hồi, sau đó người chủ trì liền tuyên bố luận võ chính thức bắt đầu. Người chủ trì Đại hội võ lâm lần này là vị lão phụ nhân tóc trắng xoá, bà tên là Vân Trung Tử, ở võ lâm là bà lão rất có danh vọng.

      Mấy người phụ nhân bên cạnh Mặc Thư Kỳ cũng đều có báo danh, nhưng số thứ tự của các nàng còn ở phía sau. Đại khái là ngày thứ nhất tới phiên các nàng, cho nên mấy người rất là bình tĩnh cùng ngồi chung chỗ, nhìn sân luận võ cười cười . đài đánh kịch liệt, mọi người dưới đài xem cũng là cảm xúc mãnh liệt dâng trào. Mấy người bên cạnh Mặc Thư Kỳ thỉnh thoảng phán xét chiêu thức của người vừa luận võ từ đài xuống đài, nghĩ lại nếu như đổi thành mình nên đáp trả như thế nào, có lúc còn khen ngợi võ nghệ cao siêu của mọi người từ đài vừa xuống. Mặc Thư Kỳ ở bên yên tĩnh nghe các nàng chuyện, có lúc nghe được đoạn đùa ngắn cũng là cười cười dịu dàng, thời gian này cứ như vậy dần dần trôi qua.

      Đến buổi tối, bốn phía đều dựng cây đuốc thẳng lên, chút đều cảm giác buổi tối u ám. Luận võ ngày hôm nay cũng sắp kết thúc, tất cả mọi người nhìn ra rất tận hứng, từng người từng người ý chí chiến đấu sục sôi. demcodon-lequydon ngày ngồi yên tĩnh làm cho Mặc Thư Kỳ cảm giác được vẻ uể oải, phải thân thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi, thân ở nơi phàm trần ồn áo mà bên trong tâm hồn lại cảm giác được vô cùng độc, phảng phất như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ .

      Tâm tình có chút buồn bực, Mặc Thư Kỳ muốn lại ngồi xuống: "Các vị, Mặc cảm thấy hơi uể oải, muốn xuống nghỉ ngơi, rất là xin lỗi, quấy rầy đến hứng thú của các vị." Trong giọng của mang lấy vẻ uể oải, giống như chứng minh mình phải giả vờ.

      " có chuyện gì, Mặc, là ta sơ sẩy, quên thân thể của ngươi được khỏe, Hồng nương, nhanh đưa tiểu thư nhà ngươi về nghỉ ngơi ." Chu Cầm áy náy . Những người khác cũng theo phụ họa.

      "Dạ, Chu tiểu thư. Tiểu thư, chúng ta thôi." Hồng xong, liền để tay lên xe đẩy, chuẩn bị mang Mặc Thư Kỳ rời .

      "Ừm, các vị, cáo từ, ngày mai gặp." Mặc Thư Kỳ quay về bọn họ gật gật đầu.

      * * *
      Đại hội võ lâm ngày thứ hai Mặc Thư Kỳ lấy thân thể khỏe nên tham gia. Lúc sáng sớm, Lâm Tố và bọn người Lâm Thanh tìm đến còn nằm ở giường. Bọn họ với Mặc Thư Kỳ cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình cho tốt liền rời . Nhìn bóng lưng bọn họ rời , Mặc Thư Kỳ ở trong lòng thầm tiếng xin lỗi, cũng biết sau khi mình đem tất cả mọi chuyện ra vạch trần còn có thể làm bằng hữu hay , tất cả tùy duyên .

      "Hồng, chuẩn bị xong chưa?" Giọng của Mặc Thư Kỳ lạnh như băng hỏi Hồng.

      "Dạ Các chủ, tất cả chuẩn bị xong, chỉ chờ đến ngày mai." Hồng cung kính .

      "Ừm, rất tốt." Mặc Thư Kỳ gật gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ người bên cạnh muốn lại thôi, Mặc Thư Kỳ mở miệng : "Làm sao, còn có chuyện gì?"
      Tịch Vũ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Đại hội võ lâm [2]

      Editor: demcodon



      "Các chủ, là… là Lâm công tử, còn chưa có tin tức." Hồng lo lắng .

      " cần phải lo lắng, ngày mai là có thể nhìn thấy ." Mặc Thư Kỳ như thế, chỉ là người ra tay độc sau màn cũng đừng làm cho thất vọng mới được, nghĩ đến đây Mặc Thư Kỳ hơi khôi phục trong ánh mắt quét qua tia sáng u ám ám. 'Lam nhi, ngày mai là chúng ta có thể gặp mặt lại. Lam nhi, Lam nhi.'

      * * *
      Ngày cuối cùng của Đại hội võ lâm rốt cuộc đến, ngày hôm nay gió rất lớn, trong khí có hơi lạnh. Mặc Thư Kỳ chờ đợi ngày này quá lâu. Sáng sớm, và Hồng rời khỏi Lâm gia trang chạy tới Tố Ngọc các. Sau khi chuẩn bị xong, Mặc Thư Kỳ mang theo Mặc Vong Trần và Hồng, Chanh, bốn người Lục, Thanh, Lam, Tử đến Lâm gia trang.

      Khi Mặc Thư Kỳ đến Đại hội võ lâm gần kết thúc còn hạng cuối cùng, khí thế hừng hực tiến hành mọi chuyện. Trong lúc tất cả mọi người còn chưa phát Mặc Thư Kỳ lặng yên tiếng động tới bên chỗ ngồi cũ có mái hiên.

      Nhìn hình ảnh mơ hồ trước mắt tâm Mặc Thư Kỳ đặc biệt bình tĩnh, khẽ mở môi mỏng: "Hồng, Chanh, tìm Lam nhi ."

      "Dạ, Các chủ." Hai người nhận mệnh bóng dáng phía sau nhanh chóng biến mất.

      Sau khi hai người Mặc Thư Kỳ quay về chỗ ngồi cũ hơi ngoắc ngoắc khóe môi, vung lên nụ cười tuyệt đẹp. đưa tay ra về phía người bên cạnh: "Đàn."

      hề bất ngờ, rất nhanh có người đưa đàn cổ đến tay của .

      Mặc Thư Kỳ ôm đàn cổ, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, để đàn cổ thả đầu gối, tay nhàng xẹt qua dây đàn, từ dây đàn tay xẹt qua nổi lên tia sáng bạc.

      Mặc Thư Kỳ nhàng nhắm hai mắt lại bắt đầu biểu diễn, tiếng đàn mới vừa bắt đầu, ánh mắt phía dưới đều tụ tập ở người , lúc này mọi người mới phát có khách mời mà đến.

      Vì việc Mặc Thư Kỳ là người đến phải lúc, nhưng phía dưới lại có người lên tiếng, nhìn từ phía dưới thấy Mặc Thư Kỳ tóc bạc như tuyết, mặt có sẵn cái mặt nạ màu bạc che bên mặt, từ mặt nạ trở xuống đôi môi mỏng màu hồng phấn nhạt, nhìn thấy vẻ mặt, toàn thân toả ra khí tức lạnh như băng.

      Lục, Thanh, Lam, Tử, màu sắc trang phục mang người giống như tên của mình. mặt dùng khăn che khuất nửa khuôn mặt cũng cùng màu sắc, cung kính đứng sau lưng hộ vệ cho Mặc Thư Kỳ. Ngày hôm nay Mặc Vong Trần dứt bỏ ngây thơ hoạt bát ngày xưa, thân y phục màu xanh, mặc kệ gió tung bay, gương mặt giống như có cảm xúc đứng bên cạnh Mặc Thư Kỳ.

      Ngón tay Mặc Thư Kỳ tung bay, ca khúc chấn động lòng người theo dưới tay tràn ra. Người nghe được ca khúc này có hai loại phản ứng: loại là như mê như say, cả người chìm đắm ở trong ca khúc; loại khác vẻ mặt nhăn nhó, mắt mờ đỏ như là tẩu hỏa nhập ma.

      đài lúc này Lâm Khiếu Thiên nhận lời bình chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bà tập trung nắm tay, ánh mắt độc ác nhìn Mặc Thư Kỳ. Vị nhân tài võ lâm mới xuất tên Lạc Nguyệt trước đó quyết đấu cùng Lâm Khiếu Thiên lại cảm giác được cơn thoải mái, như là cảm giác được phụ thân ôm vào trong ngực. Lạc Nguyệt say sưa trong đó, dần dần nàng cảm giác có dòng nước ấm di chuyển ở trong kinh mạch của mình. Lạc Nguyệt biết đây là cảm giác gì liền ngồi khoanh chân tại chỗ bắt đầu điều tức.*

      (*Điều tức còn gọi là thổ nạp, đài tức, điều khí, thực khí... chính là điều luyện hơi thở, là luyện hô hấp. Luyện thở cầu có chủ ý để điều chỉnh hơi thở của mình, khống chế hơi thở của mình, khống chế hơi thở cách có hiệu quả sao cho phù hợp với thể trạng, có tác dụng cho thân thể khỏe mạnh trị bệnh. Thở trong khí công là thở tự nhiên có nhịp điệu rất đều, sâu và êm, phối hợp mật thiết với điều thân và điều tâm, thở chủ yếu bằng cơ hoành hoặc cơ bụng.)

      ít nhân sĩ võ lâm phản ứng giống như nàng, số ít người thể cưỡng chế trong cơ thể, hai mặt nhìn nhau.

      Mặc Thư Kỳ cũng để ý tới phản ứng của người phía dưới, chỉ là hai mắt khép hờ, chuyên tâm biểu diễn ca khúc của mình. Đàn ca khúc này là Mặc Thư Kỳ căn cứ vào ca khúc đại bị cấm sửa lại thành loại ca khúc thu tâm. Bởi vì ca khúc đại ảnh hưởng trọng đại, sửa lại qua loại thu nội tâm này chỉ tác dụng đối với người có tâm tư bất chính, còn đối với những người cõi lòng tràn đầy chính khí kia lại là chuyện hưởng thụ.

      Từ lúc Mặc Thư Kỳ biểu diễn kéo dài thời gian, nhóm số ít người kia phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí có mấy người muốn vọt tới trước mặt Mặc Thư Kỳ ngăn nàng lại. Lâm Khiếu Thiên ở bên nhìn cũng có ý ngăn cản, mấy người tứ đại gia tộc khác ngoại trừ Vương Nhạc Vân có chút đành lòng mấy người khác cũng là thờ ơ lạnh nhạt, hiển nhiên đem những người kia xem là vật thí nghiệm.

      Hiệu quả rất ràng, đám người kia mới vừa bay đến nửa liền bị Mặc Thư phát ra ca khúc chấn động ngoại lực, từng người từng người ngã mặt đất miệng phun máu tươi.

      Lúc này Lâm Khiếu Thiên cũng đứng vững, bà quay về phía Mặc Thư Kỳ mở miệng : "Tại hạ Lâm Khiếu Thiên, chính là Võ lâm minh chủ nay, biết các hạ là vị cao nhân sĩ nào, tới đây có gì chỉ dạy." Trong giọng của bà mang theo tính kiêu ngạo nhàn nhạt.

      Mặc Thư Kỳ hơi mở mắt ra, sau khi quét về phía bà chút lại nhắm mắt lại, chỉ là tập trung biểu diễn ca khúc của mình, để ý đến bà.

      Sắc mặt Lâm Khiếu Thiên khó coi, giống như là ăn con ruồi, vô cùng uất ức, nhưng mà sau khi biết qua năng lực của Mặc Thư Kỳ cũng dám làm bừa, chỉ tức giận đứng ở bên đấu tranh cùng tiếng đàn.

      lâu, ca khúc kết thúc, đông đảo nhân sĩ võ lâm còn khoanh chân nhắm mắt ngồi dưới đất, khuôn mặt các nàng điềm tĩnh như là hưởng thụ cái gì. Còn lại nhóm người, ngoại trừ tứ đại gia tộc và mấy vị tiền bối võ công cao cường những người khác khóe miệng đều mang theo tia máu tươi, hiển nhiên bị thương .

      Mặc Vong Trần rất thức thời nhận đàn trong tay Mặc Thư Kỳ ôm vào trong lòng. Mặc Thư Kỳ mở hai mắt, đứng lên, sửa sang lại vạt áo, nhàng nhảy xuống mái hiên, giống như con bươm bướm trắng nhảy múa uyển chuyển, tao nhã tuyệt đẹp, tuy việc mang theo mặt nạ che khuất hơn nửa gương mặt, nhưng vẫn làm cho ít nhân sĩ võ lâm sĩ bị mê hoặc vì điều đó.

      Sau khi Mặc Thư Kỳ tới đài, chúng ám vệ và Mặc Vong Trần cũng theo bay lên, vẫn là đứng sau lưng Mặc Thư Kỳ.

      Đứng đối diện Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ nhìn con mắt của bà nhàng mở miệng: "Các hạ mới vừa mình là đương nhiệm Võ lâm minh chủ? biết bản tọa có phải nghe lầm ?"

      Lâm Khiếu Thiên bị nàng nhìn hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy tất cả trong đôi mắt đẹp đẽ kia đều là ý lạnh muốn làm cho mình đông cứng: "Đúng, biết tiểu thư có gì chỉ dạy?"

      "Hừ hừ." Mặc Thư Kỳ chợt khẽ cười: "Theo bản tọa biết, Võ lâm minh chủ đến giờ này còn chưa tuyển ra, Lâm trang chủ sao lại nóng ruột như vậy."

      Lâm Khiếu Thiên còn chưa đúng đệ tử Lâm gia trang dưới đài trước tiên nhịn được: "Tiểu bối nơi nào, sao dám sỉ nhục sư phụ của ta. Bổn tiểu thư cho ngươi biết, Võ lâm minh chủ nhất định là sư phụ của ta, nha đầu mới mọc lông ngươi biết ở đâu tới nhanh chóng rời ."

      "Vậy à? Xem ra vị tiểu thư này đối với trang chủ nhà ngươi là tràn đầy tự tin nha." Mặc Thư Kỳ giả vờ kinh ngạc .

      Chỉ là nháy mắt mọi người liền đem tầm mắt chuyển qua người Lâm Khiếu Thiên, chờ bà trả lời. Lâm Khiếu Thiên bị vị đệ tử kia có chút mất mặt, sắc mặt bà khó coi quát lớn vị đệ tử kia câu: "Lâm Hiểu, được vô lễ."

      Tên đệ tử kia tức giận nhìn Mặc Thư Kỳ hồi, ngậm miệng lại.

      "Vị tiểu thư này, tiểu đồ lỡ lời xin hãy tha lỗi, biết tiểu thư có phải vì vị trí Võ lâm minh chủ mà đến hay ?" Lâm Khiếu Thiên nhẫn nại hỏi.

      "Vị trí Minh chủ, ha ha, Lâm trang chủ đùa, bản tọa lần này đến đây là muốn tìm mấy người ngồi ở đây đòi câu trả lời hợp lý, cho nên Lâm trang chủ cần phải lo lắng."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Đại hội võ lâm [3]

      Editor: demcodon



      "Tiểu thư đùa, mọi người đều biết Võ lâm minh chủ đều phải là người có tài mới chiếm được." xong đem tầm mắt chuyển tới người Mặc Thư Kỳ: " biết tiểu thư tìm người nào?"

      Mặc Thư Kỳ xoay người cái, đối mặt với các vị nhân sĩ võ lâm dưới đài. Rất nhanh có nhóm hắc y nhân mang tới cái ghế để phía sau . Mặc Thư Kỳ tới ngồi lên cái ghế đưa tay chống lên thành vịn, nghiêng đầu đè lên tay, rất hứng thú nhìn mọi người: " biết các vị còn nhớ Mặc gia ?"

      Dưới đài mảnh xì xào bàn tán, mọi người ngươi nhìn ta - ta nhìn ngươi biết nên trả lời như thế nào.

      "Tiểu thư là võ lâm đệ nhất thế gia hai mươi năm trước bị diệt môn, Mặc gia?" Vân Trung Tử hỏi.

      "Đúng vậy." Mặc Thư Kỳ gật gật đầu.

      Vân Trung Tử trầm tư hồi: " biết tiểu thư có quan hệ gì với Mặc gia."

      " có." tay khác của Mặc Thư Kỳ nhàn rỗi vuốt ve sợi tóc trắng như tuyết của mình: "Có điều, vị tiểu công tử này bên cạnh lại là có nguồn gốc sâu xa với Mặc gia kia." Mặc Thư Kỳ xong liền nhìn chút về Mặc Vong Trần bên cạnh, nghe Mặc Thư Kỳ Mặc Vong Trần bắt đầu ngẩn ra, sau đó quay về Vân Trung Tử gật gật đầu.

      Vân Trung Tử nhìn Mặc Vong Trần kia có khuôn mặt giống năm phần với Sở Tư Hành có chút thể tin tưởng, thân thể bà khẽ run lên, lùi về phía sau mấy bước. demcodon-lequydon

      Nhìn thấy vẻ mặt của bà Mặc Thư Kỳ cười lạnh: "Xem ra, Vân tiền bối là dự định nhúng tay." Mặc Thư Kỳ đứng lên lạnh lùng nhìn bà cái: "Như vậy cũng được, nếu hai mươi năm trước tiền bối có nhúng tay, hai mươi năm sau xin tiền bối vẫn giữ yên lặng là tốt rồi, chờ mọi chuyện sau khi kết thúc, bản tọa tự rời ."

      Vân Trung Tử cúi đầu, yên lặng , như là ngầm đồng ý với Mặc Thư Kỳ.

      Tiếp theo tầm mắt của Mặc Thư Kỳ chuyển qua dưới đài, nhìn bóng người mơ hồ dưới đài nhếch miệng cười lên cái hơi sâu xa: "Hai mươi năm trước Mặc gia xảy ra chuyện gì vậy các vị ngồi ở đây đều rất ràng, chính các ngươi làm cái gì tự mình cũng rất ràng . Có ai tham dự qua chuyện Mặc gia diệt môn đứng ra, nếu , đừng trách bản tọa vô tình." Trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra tia độc ác.

      Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ trả lời, Vương Nhạc Vân thở dài tiếng, yên lặng lên đài. đường phu lang nàng nắm lấy tay áo của nàng, trong mắt chứa đựng nước mắt làm cho nàng nên tới. Nhưng Vương Nhạc Vân chỉ là lắc đầu, vẫn về phía bên này. Phu lang của nàng xem mình cách nào thay đổi ý đồ của nàng, chỉ đến lối bên cạnh Mặc Thư Kỳ quỳ xuống mặt đất, cầu xin : "Vị tiểu thư này, thê chủ nàng biết sai rồi, hai mươi năm qua, nàng cả ngày lẫn đêm đều sống trong hổ thẹn. Cả ngày ăn ngon - ngủ yên, kính xin tiểu thư buông tha cho nàng ."

      Mặc Thư Kỳ nhìn y, chỉ là nhìn Vương Nhạc Vân: "Ngươi có muốn cái gì sao?"

      "Vương mỗ tự biết nghiệp chướng nặng nề, thế nhưng người nhà Vương mỗ là vô tội, kính xin tiểu thư có thể buông tha cho các nàng, các nàng cái gì cũng biết." Vương Nhạc Vân xong ôm lấy phu lang của nàng chậm rãi quỳ gối dưới chân Mặc Vong Trần.

      Mặc Vong Trần biết làm sao nhìn Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ ra hiệu cho cần để ý đến Vương Nhạc Vân. Mặc Vong Trần gật đầu, thân thể cứng ngắc đứng bên cạnh Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ gật đầu, lại đưa mắt dời về phía dưới đài: "Còn có ai đứng ra hay ?"

      Vừa dứt lời, lại có mấy nữ nhân tuổi tác hơi lớn đứng dậy tới trước mặt Mặc Thư Kỳ, lặng yên đứng thẳng.

      " có ai sao?" Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh: "Rất tốt, người đâu?"

      "Chủ nhân!" Lục, Thanh, Lam, Tử ôm quyền quỳ gối trước mặt Mặc Thư Kỳ.

      "Giết!" Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo .

      Lục, Thanh, Lam, Tử nhận mệnh sau đó nhanh chóng bay bốn phía ra ngoài. Mặc Vong Trần đứng phía sau Mặc Thư Kỳ, tay che lại tầm mắt của nàng, Mặc Vong Trần ngoan ngoãn dám nhúc nhích.

      Trong đó, các nơi dưới đài liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lâm Khiếu Thiên và mấy vị chưởng môn muốn ngăn cản nhưng rất kiêng kỵ võ công của Mặc Thư Kỳ, liền cũng có nhúc nhích. Đem tầm mắt chuyển tới người Vân Trung Tử, cũng đều bị bà để ý tới.

      Nhìn dáng vẻ Vân Trung Tử yên tĩnh trầm, Mặc Thư Kỳ nghiêng đầu.

      lâu sau Lục, Thanh, Lam, Tử máu tươi đầy người trở về, các nàng quỳ gối trước mặt Mặc Thư Kỳ, cùng kêu lên: "Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành." Sau khi Mặc Thư Kỳ gật đầu, các nàng liền đứng trở về vị trí ban đầu.

      Phía dưới cũng chẳng có bao nhiêu máu, những người kia đều là đao mất mạng, cũng có phản kháng bao nhiêu. Đương nhiên ngược lại có muốn phản kháng cũng có được bao nhiêu tác dụng, tiếng đàn vừa nãy đem nội lực của các nàng tiêu hao hết bảy tám phần.

      "Vị tiểu thư này, nếu mọi chuyện giải quyết, xin mời tiểu thư mau mau rời ." Lâm Khiếu Thiên tức giận .

      "Vậy à? Lâm trang chủ cho rằng như thế sao?" Mặc Thư Kỳ hơi nghi ngờ quay đầu nhìn bà.

      "Đúng, đương nhiên." Lâm Khiếu Thiên quay về tầm mắt của nàng, dần dần ra mồ hôi lạnh.

      "Vị tiểu thư này, coi như ngươi muốn tra ra chuyện hai mươi năm trước Mặc gia diệt môn, vậy cũng có quan hệ với những võ lâm hào kiệt này. Kính xin tiểu thư buông tha các nàng, nên lạm sát kẻ vô tội." Nhìn thấy chết nhiều người như vậy Vân Trung Tử có chút đứng vững.

      " nghĩ tới Vân tiền bối cũng tâm địa Bồ Tát, như vậy, hai mươi năm trước tiền bối làm sao lại ra tiếng." Mặc Thư Kỳ giễu cợt : "Có điều tiền bối yên tâm, bản tọa vẫn còn có chút nhân tính, giống như mấy người, trước mặt người là quân tử nhưng sau lưng người làm ít chuyện nhân tài làm ra. Những người này có chuyện gì, chờ sau đó tốt."

      Vân Trung Tử thở dài, giọng : "Xin lỗi." xong đứng trong góc.

      Mặc Thư Kỳ giơ ống tay áo. Ngồi trở lại trong ghế tựa, lạnh nhạt nhìn Vương Nhạc Ngữ chậm rãi : " bằng liền do Vương bảo chủ cho chúng ta biết chút chuyện hai mươi năm trước Mặc gia diệt môn, được ?"

      Vương Nhạc Ngữ nhìn Mặc Thư Kỳ chút, lại nhìn gia chủ của tứ đại gia tộc khác chút, nhàng thở dài.

      Vương Nhạc Ngữ còn chưa mở miệng, liền nghe thấy giọng lanh lảnh vang lên: "Vương bảo chủ, nghĩ tới ngươi là người độc ác như vậy, xem ta ngày hôm nay giết ngươi trả cho người Mặc gia." Lý Mộng Vân tức giận xong, vung kiếm đâm tới Vương Nhạc Ngữ.

      Mặc Thư Kỳ vung tay áo đưa bà tránh ra, giễu cợt : " nghĩ tới, Lý gia chủ đối với chuyện Mặc gia để bụng như vậy, đáng tiếc bản tọa cần ngươi ra mặt, Lý gia chủ quản tốt chính mình là được."

      "Người này ngươi thực nhìn được tốt xấu, mẫu thân là vì ngươi mới ra tay, ngươi tại sao có thể đối xử với bà như vậy." Lý Vận võ công thấp kém cho nên tiếng đàn vừa rồi cũng có tác dụng lớn gì với y, dìu mẫu thân của mình lên. demcodon-lequydon

      Mà mấy người khác của tứ đại gia tộc, nữ tử đều khoanh chân ngồi dưới đất, nam tử ngồi bên cạnh nữ tử chăm sóc cho các nàng, bên lưu ý tình hình sân.

      Mặt mũi Lâm Thanh tràn đầy ưu sầu, biết lo lắng cái gì.

      Lý Mộng Vân bị đánh ngã đất phun ngụm máu, oán hận nhìn Mặc Thư Kỳ cái, gì thêm, đến con cháu Lý gia phía sau bà cũng muốn muốn vọt qua trả thù cho bà có điều đều bị nhóm ám vệ phía sau Mặc Thư Kỳ ổn định.

      Lý Vận nhìn thấy tình hình đáng sợ đến thả Vương Nhạc Ngữ ra cũng lùi tới phía sau bà.

      Mặc Thư Kỳ có chú ý tới các nàng chỉ là đem tầm mắt chuyển lên người Vương Nhạc Ngữ.
      Tịch Vũ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Nhớ lại

      Editor: demcodon



      Sau khi Vương Nhạc Ngữ phát Mặc Thư Kỳ chăm chú nhìn bà, khỏi cúi đầu, lúc lâu, bà chậm rãi mở miệng : "Hai mươi năm trước, ta và chủ Mặc gia - Mặc Ly vốn là tỷ muội vô cùng thân thiết. Phu lang ta và phu lang Mặc Ly cũng là bằng hữu thân thiết trong khuê phòng, quan hệ của chúng ta cực kỳ tốt, thỉnh thoảng cùng tụ tập chỗ hàn huyên tâm .

      lần ta và Mặc Ly trong lúc vô tình đến chuyện bản đồ kho báu của Mặc gia, muốn ta tìm với nàng, chuyện này làm cho ta cảm thấy rất hứng thú, liền hề nghĩ ngợi mà đồng ý. Sau khi về đến nhà, ta dự định bảo muội tế* cùng ta, nhưng mà biết là đệ tử nào trong lúc vô tình đem việc này tiết lộ ra ngoài, chuyện này liền bị người của Lý gia và Chu gia biết.

      (*muội tế = em rể.)

      Lý gia chủ và Chu gia chủ triệu tập nhóm nhân sĩ giang hồ là muốn cùng Mặc Ly tìm bảo vật, chắc hẳn vì vậy bị Mặc Ly từ chối. Mặc Ly vì chuyện này tới tìm ta, ta đối với chuyện này rất là áy náy, vì vậy liền từ bỏ tìm bảo vật cùng nàng.

      Lúc đó ta đối với chuyện để lộ bí mật vẫn rất tức giận, cho nên tìm ra tên đệ tử kia cũng phạt nặng, nhưng làm cho ta nghĩ tới chính là tên đệ tử kia ả hiển nhiên phản bội ta. Ả làm bộ trong lòng ăn năn nhưng cùng hai nhà Chu - Lý liên minh hạ độc vào phu lang Trà Nhi của ta, cưỡng bức ta cùng hai người nhà Chu - Lý đến Mặc gia đòi hỏi bản đồ kho báu. Vốn là ta cũng muốn đáp ứng, Trà Nhi cũng chính là chết cũng cho ta làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa. Nhưng mà nhìn dáng vẻ đau khổ như vậy ta rất là đau lòng, bất đắc dĩ ta đáp ứng với các nàng.

      Ngày ấy, Chu gia chủ và Lý gia chủ mang theo đám người giang hồ trong chốn võ lâm đầu tiên là hạ độc bên trong giếng nước Mặc gia sử dụng, tiếp theo lại tiến hành tàn sát trắng trợn, nhưng mà lật tung toàn bộ Mặc gia cũng có tìm được bản đồ kho báu, việc này cũng là sống chết mặc bay. Chuyện Mặc gia diệt môn giang hồ nổi lên phong ba to lớn, chúng ta làm chuyện gì cũng bị Lâm trang chủ phát , nhưng mà Lâm trang chủ cũng có đem việc này công bố với mọi người. Lúc đó tiền bối Vân Trung Tử cũng phát chuyện của chúng ta, nhưng bà ở dưới khẩn cầu của chúng ta duy trì yên lặng, việc này cũng bởi vậy mà kết thúc.

      Nhưng hai mươi năm qua ta vẫn sống trong hối hận, hàng đêm thể nào ngủ, mỗi lần chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền thấy toàn thân Mặc Ly là máu trừng mắt nhìn ta, hỏi ta tại sao lại phản bội nàng. Ta… ta rất có lỗi với Mặc gia, cũng may Mặc gia còn có Mặc công tử mồ côi này, ta cũng có thể vì chuyện này chuộc tội với chính mình, chỉ là kính xin tiểu thư buông tha người nhà Vương mỗ." xong, Vương Nhạc Ngữ rút ra thanh kiếm trong tay người bên cạnh muốn tự vẫn.

      Mặc Thư Kỳ đánh tới đường khí mạnh mẽ tới, đánh bay kiếm của bà: "Vương bảo chủ nhận việc này liền kết thúc như vậy sao?" Mặc Thư Kỳ hỏi bà. Bà ngẩng đầu rất là nghi ngờ nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ đứng dậy, đưa tay chắp ở phía sau, nhắm hai mắt lại, : "Vân tiền bối có cái gì muốn sao?"

      Trả lời chính là hồi yên tĩnh: "Tốt lắm, thế bản tọa đem chuyện năm đó thuật lại lần, Lâm trang chủ, ngươi nhất định nghe cho ."

      "Hai mươi năm trước, Vương bảo chủ và Mặc gia chủ thương lượng tốt chuyện bản đồ kho báu. Sau khi trở về đến Vương gia bảo, nhưng mà lúc này xảy ra chuyện muốn là bị miệng đệ tử ra ngoài. Trước hết nghe được việc này hẳn là người tên là Lâm An, ả là tên tạp dịch của Lâm gia trang. Người này hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lỏng, vì có thể có được ưu ái của Lâm trang chủ, ả liền đem việc này bẩm báo cho ngài, lúc đó nghe được còn có nhạc mẫu Lâm trang chủ - lão tiền bối Vân Trung Tử.

      Lâm trang chủ gạt nhạc mẫu của mình phái ám vệ đem việc này tiết lộ cho Lý gia và Chu gia. Lý gia chủ và Chu gia chủ nghe xong nổi lên lòng tham, muốn đem bản đồ kho báu chiếm làm của riêng, liền triệu tập nhóm nhân sĩ võ lâm tới Mặc gia, bị Mặc gia chủ từ chối sau đó tức giận rời .

      Nhưng mà lúc này có người hiến kế có thể ăn trộm vào buổi tối. So với ăn trộm, Lý gia chủ nghĩ đến cướp là phương pháp tốt nhất. Nhưng Mặc gia lúc đó dù sao cũng là võ lâm đệ nhất thế gia, trong trang cao thủ nhiều kể xiết. Vì vậy mấy người nghĩ đến người biết . Người hiến kế nghe lời Vương bảo chủ, dù sao tin tức là từ Vương gia bảo truyền tới. Vương bảo chủ đối với chuyện này cũng càng thêm ràng chút. Chuyện đương nhiên Vương gia bảo bị kéo xuống nước, mấy người tìm tới người truyền ra tin tức kia, sau khi cưỡng bức thêm dụ dỗ tên đệ tử kia đáp ứng trợ giúp các nàng.

      Vương bảo chủ vì cứu người của mình thể gia nhập với các nàng, trùng hợp chính là, vị hiến kế kia chính là Lâm An người của Lâm gia trang. Cũng chính là tên kia nghe được và nhắn lại với tạp dịch. Như vậy, các vị có thể ràng chưa? sai, tất cả những chuyện này của các ngài đều do Lâm trang chủ thiết kế. Mặc gia, Vương gia bảo, còn có Chu gia và Lý gia, đều là quân cờ của Lâm trang chủ, người cầm quân kỳ còn có nhạc mẫu Lâm đại minh chủ - lão tiền bối Vân Trung Tử. Nhưng là vì nhi tử của mình, bà duy trì yên lặng, ngầm đồng ý tất cả những chuyện xảy ra này. Vân lão tiền bối, ngài tại hạ có đúng hay ? Cho nên Đại hội võ lâm trong mấy năm nay chỉ có Lâm trang chủ mới có thể được chức vị Minh chủ." Sau khi xong Mặc Thư Kỳ nhìn xem Vân Trung Tử dưới đài, thế nhưng bà chỉ cúi đầu, có thừa nhận cũng có phủ nhận.

      "Tiểu thư có chứng cứ gì chứng minh là Lâm mỗ, nếu như có gì chứng cứ kính xin tiểu thư nên xấu tại hạ." Lâm Khiếu Thiên châm chọc nhìn Mặc Thư Kỳ, Vương Nhạc Ngữ và Lý Mộng Vân còn có Chu Phong Tuyết nhìn chòng chọc vào Lâm Khiếu Thiên.

      "Chứng cứ, Lâm công tử, ngươi bản tọa có sai hay ?" Mặc Thư Kỳ thản nhiên đem tầm mắt quét về phía Lâm Thanh.

      Lâm Thanh nghe được vấn đề của Mặc Thư Kỳ, lập tức đem tầm mắt chuyển tới người nàng. Mặc Thư Kỳ nhìn về phía con mắt của , tầm mắt đối đầu với Mặc Thư Kỳ có chút chật vật sau đó xoay đầu .

      " lời nào chính là ngầm thừa nhận." Lâm Thanh nghe xong lời nàng há miệng, nhưng có phát chút tiếng gì. Chu Nhược Lan đứng bên cạnh Lâm Thanh phức tạp liếc mắt nhìn .

      "Như vậy, Lâm trang chủ còn có lời gì để ? Ngay cả thân nhi tử của ngài đều giúp ngài đấy." Mặc Thư Kỳ cười nhạo nhìn về phía Lâm Khiếu Thiên.

      Lâm Khiếu Thiên châm chọc nhìn về phía Mặc Thư Kỳ: "Khuyển tử cái gì cũng biết, tiểu thư hà tất làm khó dễ cho ."

      "Lâm trang chủ cho là như vậy ?" Đối với chất vấn của Mặc Thư Kỳ ánh mắt của Lâm Thanh hơi né tránh.

      Lâm Khiếu Thiên châm chọc nhìn Mặc Thư Kỳ, giống : ‘coi như là ta làm ngươi có chứng cớ gì chứng minh đây.’

      Mặc Thư Kỳ nhìn bà, cảm thấy có chút buồn nôn, châm chọc nhìn Lâm Khiếu Thiên mà là quay về chỗ tối phất phất tay. Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn , chờ mong hành động tiếp theo của .

      Rất nhanh, có mấy hắc y nhân áp chế lão phụ nhân quần áo rách rưới bẩn thỉu tóc trắng xoá tới, lão bà này mặt bị tóc rải rác che khuất, thấy dung mạo, các nàng đem người thả tới dưới chân Mặc Thư Kỳ, như con tôm khom người lại với nàng. Mặc Thư Kỳ gật đầu sau đó hắc y nhân liền rời .

      Mặc Thư Kỳ nhìn lão phụ nhân này, lại chầm chậm đem tầm mắt chuyển tới người Lâm Khiếu Thiên: "Lâm trang chủ, biết người này, ngài còn nhận ra ?"

      Lâm Khiếu Thiên sau khi nhìn thấy người này vốn còn có chút lo lắng, nhưng là nhìn lúc lại phát mình cũng quen biết: "Mặc tiểu thư đùa, Lâm mỗ sao nhận ra ả chứ!"





      Chương 25: Đại hội võ lâm kết thúc

      Editor: demcodon



      "Vậy còn mời Lâm trang chủ nhìn kỹ chút." Vừa dứt lời, Lam tiến lên xốc mái tóc trán của lão phụ nhân này lên, lộ ra khuôn mặt của bà.

      Thoả mãn nhìn chút gương mặt của lão phụ nhân, Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Như vậy, người này Lâm minh chủ có nhận ra hay ?"

      "Ả… ả… xin lỗi, Lâm mỗ cũng nhận ra." Sau khi nhìn thấy mặt người này, Lâm Khiếu Thiên có chút giật mình, có điều rất nhanh kịp phản ứng lại, phủ nhận.

      "Lâm thẩm nhi?" Lâm Tố ở bên giật mình gọi ra tên của bà.

      Mặc Thư Kỳ có việc gì chơi ngón tay của mình, cân nhắc cười đùa, : "Lâm An, Lâm trang chủ quen biết ngươi kìa, ngươi , nên làm cái gì bây giờ?"

      ", ." Vẻ mặt Lâm An hoang mang, nhanh chóng bò đến dưới chân Lâm Khiếu Thiên, lôi kéo y phục của bà : "Trang chủ, tiểu nhân là Lâm An đây, hai mươi năm trước chính là tiểu nhân đem chuyện Mặc gia cho trang chủ ngài đó. Ngài còn để cho tiểu nhân đem việc này tiết lộ cho Lý gia và Chu gia, còn để cho tiểu nhân cũng đem Vương bảo chủ kéo vào đó, như vậy ngài liền có thể dễ dàng khống chế ba gia tộc lớn. Sau khi chuyện thành công, ngài trả cho tiểu nhân khoản tiền, còn để cho tiểu nhân lên làm quản gia của Lâm gia trang nữa, những chuyện này ngài đều nhớ sao?"

      Lý Mộng Vân và Chu Phong Tuyết tức giận nhìn Lâm Khiếu Thiên.

      "Lâm Khiếu Thiên, ngươi hèn hạ, ra tất cả mọi chuyện đều là ngươi an bài, ta Lý Mộng Vân là mắt bị mù mới làm tỷ muội với ngươi." Lý Mộng Vân kích động .

      Lâm Khiếu Thiên tức giận đến cắn răng, tàn nhẫn : "Ngươi cho rằng biết từ nơi nào tìm tên lừa gạt liền có thể xấu Lâm Khiếu Thiên ta sao? Ngươi khỏi cũng quá tự tin vào chính mình ."

      " sao? Lâm trang chủ đây là thừa nhận?"

      "Đúng, những việc này Lâm mỗ chưa từng làm, kính xin tiểu thư nên lung tung."Giọng điệu Lâm Khiếu Thiên hơi bình tĩnh lại.

      "Nhưng mà, người này ngài có viết cho nàng mật thư làm chứng, mặt mật thư này còn đóng con dấu của riêng ngài nữa đấy." xong, Mặc Thư Kỳ đưa tay ra, sau đó có người đem mấy bức thư giao cho tay của . quay về phía Lâm Khiếu Thiên lắc lắc tay: "Đây, Lâm minh chủ lại giải thích thế nào nhỉ?"

      "Thư gì, thể, ta căn bản cũng có viết qua, ta chỉ là dặn dò đầu lưỡi…" được nửa câu, bà đột nhiên ngừng lại, trong sân tất cả mọi người đều xôn xao: "Ngươi lừa ta!" Bà hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Thư Kỳ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      "Lâm trang chủ chính là lời nào, bức thư này là giả sai, bản tọa cũng có buộc ngài, là tự ngài ra, sân có nhiều hùng hào kiệt như vậy cũng có thể làm chứng." Mặc Thư Kỳ buồn cười nhìn bà.

      Sau khi nghe xong lời Mặc Thư Kỳ , Lâm Khiếu Thiên nhìn chung quanh bốn phía, tiếp thu được đều là các loại ánh mắt bắt nạt, con trai của bà cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn bà. Bà cuối cùng đem tầm mắt chuyển tới người Mặc Thư Kỳ: "Ngươi hèn hạ."

      "Hừ, ta đê tiện cũng sánh bằng Lâm đại trang chủ ngài đâu, những thứ này ta đều là học theo ngài. Lâm trang chủ ngài thấy thế nào, bản tọa học có giống hay ?" Mặc Thư Kỳ khiêm tốn nhìn bà, giống như bất cứ lúc nào cũng tiếp thu chỉ dạy của bà.

      "Ngươi…" Vừa dứt lời, Lâm Khiếu Thiên vẫy vẫy trường kiếm nhào tới phía Mặc Thư Kỳ, động tác của bà có chút chậm chạp, xem ra như là bị nội thương. Mặc Thư Kỳ nhanh chậm tách ra, nhanh chóng xuất sau lưng bà, mạnh mẽ cho bà chưởng. Nhất thời miệng bà phun máu tươi bay ra ngoài, tầng tầng rơi vào đài, dưới đài mảnh thổn thức. Lâm Thanh nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà nâng bà dậy.

      Mặc Thư Kỳ giơ tay lên lau lau tay, giống như là dính vật bẩn thỉu gì lên: "Như thế nào, tư vị làm sao?"

      "Ngươi chớ đắc ý, tay ta còn có trương bài chỉ sợ ngươi còn biết !" Lâm Khiếu Thiên đắc ý nhìn nàng.

      Nhìn nụ cười nham hiểm kia của bà, trong lòng Mặc Thư Kỳ lên tia linh cảm tốt, như là chứng minh loại dự cảm này, Hồng và Chanh mang theo người bị thương nặng là Hoàng đến quỳ trước mặt nàng, hổ thẹn : "Thuộc hạ phụ lòng nhờ cậy của chủ nhân, tìm được công tử, còn xin chủ nhân trách phạt."

      Nghe xong các nàng báo cáo ta đem tầm mắt chuyển tới người Lâm Khiếu Thiên: "Là ngươi?"

      "Đúng thế nào, vốn là ta còn biết nam nhân kia có tác dụng lớn như thế, nhưng khi nhìn thấy tên nữ tử hoàng y kia vội vàng đuổi theo như thế. Ta liền biết có bắt sai người hay , ha ha ha, ngươi vẫn thua, cho dù ngươi tra ra Mặc gia chính là tay ta tạo thành lại làm sao." Lâm Khiếu Thiên hung hăng nhìn Mặc Thư Kỳ chút: "Ngày hôm nay ngươi đắc tội với nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy, so với Lâm Khiếu Thiên ta, ngươi càng là kẻ địch võ lâm."

      Mặc Thư Kỳ nhanh chóng tới trước mặt bà, đánh bay Lâm Thanh đỡ bà, tay nắm lấy cổ của Lâm Khiếu Thiên, tức giận : ", ở nơi nào? ta giết ngươi."

      "Ha ha ha. Ngươi giết , giết ta thế nào, ta tại còn gì cả, chết, ta chút cũng quan tâm, chỉ là, tiểu tình nhân của ngươi chỉ sợ là chôn cùng ta thôi, còn có, lâu sau đó, ngươi cũng tìm đến ta." Lâm Khiếu Thiên mỉa mai với Mặc Thư Kỳ, giống như nắm chắc phần thắng.

      "Độc của ta là ngươi hạ." Mặc Thư Kỳ tới gần bên tai bà thấp giọng hỏi.

      "Độc gì?" Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn nàng, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên: " ra ngươi trúng độc, ha ha ha, xem ra ngay cả ông trời cũng buông tha cho ngươi."

      Nhóm ám vệ tức hận đến bên cạnh nàng.

      Mặc Thư Kỳ bắt đầu lo lắng, quả nhiên còn có kẻ càng to lớn hơn độc thủ ở sau màn vẫn chưa có ra tay: " , ngươi muốn thế nào?"

      "Hừ, nghĩ tới nam nhân cực kỳ xấu xí kia ảnh hưởng lớn với ngươi như vậy nha." Nhận được chính là ánh mắt hung ác của Mặc Thư Kỳ, bà còn : "Thả ta , nếu ngươi nhận được là thi thể tiểu tình nhân của ngươi."

      Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Được, ngươi , thế nhưng nếu như chịu chút tổn thương nào cho dù ngươi tới chân trời góc biển ta cũng bỏ qua cho ngươi." Phất tay để nhóm ám vệ lùi ra phía sau .

      Lâm Thanh cũng có trực tiếp , mà là lạnh lùng nhìn Mặc Thư Kỳ, sau đó lại chuyển tầm mắt qua người Lâm Tố: "Nữ nhi của ta."

      Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Tố chút, sau đó nhận cây đàn từ trong tay Mặc Vong Trần, tay cầm đàn, tay kia xẹt qua dây đàn, hồi tiếng đàn chất phác vang lên, nhân sĩ võ lâm ngồi khoanh chân phía dưới đều mở mắt ra, các nàng mỗi người mặt lộ vẻ vui mừng.

      "Công lực của ta tăng lên." "Ta cũng vậy." "Ta cũng vậy." Rất nhiều người đứng lên phụ họa .

      "Đa tạ tiểu thư giúp đỡ." Hai tay Lạc Nguyệt ôm quyền, cảm kích nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ tiếp, lạnh nhạt gật đầu.

      Lâm Tố cũng tỉnh dậy, Lâm Tố tỉnh lại võ công cũng thăng lên tầng, nàng hồ đồ nhìn mẫu thân của mình, hỏi nàng xảy ra chuyện gì. Chu Cầm, Lý Dao cũng là như thế chờ người trả lời.

      Lâm Khiếu Thiên hề trả lời nàng, chỉ là kéo tay nàng qua mang theo Lâm Thanh còn có đám đệ tử Lâm gia trang rời .

      Lý Vận và Chu Phong Tuyết cũng muốn mang người của mình rời , nhưng lại bị hắc y nhân chặn lại.
      Last edited: 28/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Chuyện đến liên tiếp

      Editor: demcodon



      "Đem gia chủ Lý gia và Chu gia phế bỏ võ công nhốt vào ngục tối, cần phải quản, ăn uống cũng được cho. Còn có, những người tự nguyện nhận tội này, để cho các nàng đến trông coi lăng mộ Mặc gia, vĩnh viễn được ra. Đem tài sản của Lâm gia đưa cho những dân chúng nghèo khổ kia, còn Lâm gia trang, về sau bản tọa cũng muốn lại nhìn thấy nó nữa." Sau khi dặn dò xong, Mặc Thư Kỳ liền rời mình.

      Sau khi rời khỏi Lâm gia trang, Mặc Thư Kỳ thân mình tới quán rượu, mình ngồi xuống uống rượu. Giọng của Lâm Khiếu Thiên vẫn còn vang vọng ở bên tai : 'Uổng công ngươi tự cho là thông minh, nhưng ngay cả người mình cũng bảo vệ được, ha ha ha, ngươi vẫn thua, ngươi thua rồi, thua…'

      'Đúng rồi, ta thua, thua thê thảm, ha ha ha, Lam nhi, Lam nhi.' Cầm bình rượu mạnh bàn trong quán lên uống ngụm, rượu cay độc kích thích làm cho trực tiếp ho khan. Trước đây Mặc Thư Kỳ chưa từng có chạm qua rượu, ở thế kỷ hai mươi mốt là bởi vì bị bệnh mà thành thói quen; đến nơi này, tuy là thành thói quen, nhưng tại Mặc Thư Kỳ đột nhiên rất muốn say lần, say rồi là có thể đem tất cả đều quên hết, , cũng có hận. Nhưng mà lại là càng uống càng tỉnh táo, nhớ chuyện bất lực của mình, lung tung đem bình rượu bàn quét xuống đất, nắm lấy người Rượu Nếp bên cạnh : "Tên Rượu Nếp chết tiệt kia, rượu của ngươi là giả phải ? Nếu phải như vậy tại sao ta lại càng uống càng tỉnh táo, , mau, phải vậy ta liền giết ngươi." Mặc Thư Kỳ hung hãn .

      "Khách… khách quan, trước tiên mời ngài thả tiểu nhân ra, tiểu nhân lấy rượu khác cho ngài, lấy rượu khác cho ngài là được chứ gì." Rượu Nếp gập ghềnh trắc trở .

      Nghe xong lời nàng , Mặc Thư Kỳ buông tay ra, sau đó liền thấy nàng vội vã chạy vào phòng bên trong. Sau đó lâu liền mang ra vò rượu phủ đầy tro bụi. Mặc Thư Kỳ nhìn nàng đem bụi vò rượu lau khô ráo, sau đó bưng tới : "Khách quan, đây là rượu ngon nhất quán rượu của chúng ta, là tay mẫu thân của tiểu nhân cất xuống hai mươi năm trước, vốn là muốn cho ta cưới phu mới dùng, nhưng mà, người đợi được chết rồi."

      Giọng của Rượu Nếp có chút lạnh lẽo, nhìn mặt nàng, cũng có tiếp lời, nàng tiếp tục : "Ta quan sát ngài hồi có phải là gặp chuyện gì vui phải , ngày hôm nay liền để tiểu nhân cùng ngồi đây uống với ngài ."

      xong, cầm lấy ly rượu bàn, rót tràn đầy hai chén lớn, mỗi tay cầm lấy chén, tiếp theo đưa chén cho Mặc Thư Kỳ. Sau khi Mặc Thư Kỳ nhìn nàng rất lâu liền nhận ly rượu, ngửa đầu uống cạn, rượu mạnh xẹt qua cổ họng của , sặc ho ra nước mắt: "Được, thoải mái."

      Sau khi nhìn nàng uống cạn, Rượu Nếp cũng uống hết: "Khách quan, cõi đời này rượu chưa từng có với buồn khổ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên xuất . Chuyện gì đều tới, ngài đó, cũng đừng quá đau lòng." Mặc Thư Kỳ có để ý đến nàng, chỉ là đoạt vò rượu bên cạnh nàng qua, rót đầy mình.

      chén tiếp theo chén, mãi đến khi trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cũng lại chịu được nữa liền gục vào bàn, trước khi ngã xuống ngờ ngợ nhìn thấy bóng người của Hồng, tiếp theo trước mắt vùng tăm tối, ý thức trong mơ hồ, mình giống như rơi vào trong lồng ngực ấm áp, tiếng thở dài vang lên bên tai: "Chủ nhân, ngài tại sao phải khổ vậy chứ."

      Hồng nhìn Mặc Thư Kỳ uống say khướt trong lòng nổi lên cơn chua xót. Sau khi thanh toán tiền xong, nàng ôm ngang Mặc Thư Kỳ lên, chậm rãi về phía Tố Ngọc các. Gió đêm vươn lên vạt áo của hai người, đỏ trắng đan xen lẫn nhau, bóng dáng của hai người có vẻ là độc như vậy.

      Sau khi trở lại Tố Ngọc các, Hồng nhàng đặt Mặc Thư Kỳ lên giường, nhàng kéo chăn bông lên đắp cho nàng, nhìn gương mặt nàng yên lặng ngủ Hồng có chút mê. demcodon-ddlqd Bất tri bất giác đến đưa tay ra khẽ vuốt gương mặt của nàng, cảm xúc mịn màng dưới tay làm cho đáy lòng của Hồng nổi lên từng cơn sóng gợn. Nàng khỏi cúi đầu dùng môi của mình vuốt ve bờ môi sắc hoa đào của người kia, giống như trong tưởng tượng, mềm mại kéo dài, mang theo từng tia từng tia mùi thuốc và hương rượu. Bỗng nhiên người dưới thân khẽ rên tiếng làm cho Hồng thức tỉnh, sau khi ý thức được mình vừa làm cái gì Hồng nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Sau khi Hồng rời khỏi phòng, lông mi dày đặc của Mặc Thư Kỳ đột nhiên lấp lóe hồi, tiếp theo lộ ra tròng mắt đen nhánh, trong con ngươi lóe qua tia sáng u tối sau đó lại khép lại.

      * * *
      Ngày hôm sau tỉnh lại là buổi trưa, say rượu làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy đầu mình đau từng cơn. xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, lúc này mới cảm giác khá chút. Ngồi ở trong sân nghe Chanh báo cáo: "Các chủ, theo ý của ngài, toàn bộ tài sản của Lâm gia đều chia cho dân chúng trong thành và những người khó khăn, những sản nghiệp kia cũng đều bị chúng ta nhét vào danh nghĩa Mặc các, Lâm gia trang trong hôm qua biến thành tro tàn."

      "Lý gia và Chu gia sao?"

      "Hồi bẩm Các chủ, Lý gia tối ngày hôm qua trong tộc xảy ra nội loạn, nhưng ở dưới thủ đoạn của Lý Đại tiểu thư Lôi Lực rất nhanh lắng lại. tại gia chủ mới của Lý gia chính là Đại tiểu thư Lý gia - Lý Dao; còn Chu gia, Đại tiểu thư Chu gia tiếp nhận tất cả mọi chuyện của Chu gia, Nhị tiểu thư thân mình rời khỏi Chu gia, thuộc hạ phái thị vệ Mặc các giám thị nàng." Chanh có nề nếp .

      "Ừm, biết rồi, nếu như các nàng có động tác gì liền cần giám sát, ngược lại giết chết cần luận tội." Chu Cầm à Chu Cầm, ngươi tới chỗ nào đây?

      "Dạ!" Sau khi báo cáo xong Chanh liền xuống, nhìn bóng lưng của nàng càng càng xa, tinh thần Mặc Thư Kỳ trở nên hoảng hốt. Chợt nghe chỗ tối truyền đến có chút tiếng vang, từ bàn cầm lấy hai ly trà đến rót hai ly trà, cầm lấy chén trong đó, chậm rãi nhấp ngụm, : "Nếu như là đến rồi, thế nào lại thân?"

      Vừa dứt lời, tia bóng dáng màu lam xuất ở sân , người đến lẳng lặng nhìn Mặc Thư Kỳ, hoàn toàn còn gì để .

      "Mời ngồi, trà này là mới hái năm nay, mặc dù phải trà nổi tiếng gì, nhưng vẫn là có thể vào miệng." Người đến là Nam Cung Lạc Trần, bà chớp mắt cái rồi nhìn kỹ Mặc Thư Kỳ, dường như muốn nhìn thấu nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ có phản ứng gì, cơn thất bại xông lên đầu, tiếp theo ngồi xuống ở bên cạnh nàng nâng ly trà lên, chậm rãi uống.

      "Tiền bối sợ tại hạ hạ độc vào trong ly trà sao?" Mặc Thư Kỳ mỉm cười nhìn bà.

      Tay Nam Cung Lạc Trần bưng ly trà dừng chút, nhìn con mắt của nàng : "Ngươi ."

      "Vậy à? Tiền bối tin tưởng tại hạ như vậy, vậy tại hạ cũng thể làm cho tiền bối thất vọng mới được. Ha ha." tin tưởng của bà làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy trong lòng ấm áp.

      "Ngươi biết tại người trong giang hồ nhìn ngươi như thế nào ?" Nam Cung Lạc Trần hỏi.

      "Vậy à? Lời ấy thế nào?" Mặc Thư Kỳ rất hứng thú nhìn bà.

      " nhóm người : ngươi là thần tiên phân thiện ác, vì Mặc gia rửa sạch oan khuất, võ công cao cường, y thuật cao siêu, làm được; có người : ngươi là Ma nữ giết người chớp mắt; còn có người : ngươi là sứ giả câu hồn, là Diêm vương đành lòng để cho người Mặc gia chết thảm, phái ngươi đến nhân gian đòi nợ." Bà nhíu mày nhìn phản ứng của Mặc Thư Kỳ.

      "Ha ha, những người này cũng là thú vị, vậy biết tại hạ ở trong mắt tiền bối là loại người nào?" Mặc Thư Kỳ buồn cười hỏi.

      Bà ngơ ngác nhìn Mặc Thư Kỳ hồi lâu, : "Đều phải, Lạc Trần chỉ biết là ngươi vì Mặc gia đòi lại cái công đạo, là ân nhân của Mặc gia, cũng là ân nhân của Lạc Trần."

      Nghe xong lời bà , Mặc Thư Kỳ run lên trong lòng, rãnh rỗi chơi ly trà trong tay: "Tiền bối còn nhớ hôn ước cùng Mặc gia ?"



      Chương 27: Bản đồ kho báu [1]

      Editor: demcodon


      "Nhớ, mặc kệ Thanh nhi là sống hay chết cũng là phu lang của Nam Cung Lạc Trần ta, sinh ra là người của Nam Cung Lạc Trần ta, chết cũng là quỷ của Nam Cung Lạc Trần ta. Ngoại trừ ra, ta tái giá với những nam tử khác." Lời Nam Cung Lạc Trần thề son sắt .

      Bà trả lời làm cho Mặc Thư Kỳ sửng sốt chút, nghĩ tới ở cái thế giới nữ tôn này xem nam tử như là công cụ sản xuất có nữ nhân si tình như thế. Phụ thân quả nhiên sai người: "Thế à. nghĩ tới tiền bối lại si tình như vậy."

      "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thanh nhi ta liền , lúc đó ta nghĩ cho hạnh phúc, đời kiếp đôi người, nhưng mà ông trời cũng cho ta toại nguyện. Lúc ta biết tin Thanh nhi qua đời ta chỉ có ý nghĩ, ta muốn tìm , nhưng mà thực cũng cho phép, người nhà ta cho phép. Kẻ thù của Thanh nhi làm cho ta cho phép, quá nhiều cam lòng mới xây thành Nam Cung Lạc Trần ngày hôm nay." Bà thở dài .

      "Nếu như y nghe được ngài như vậy nhất định phải vui vẻ bình thường." Mặc Thư Kỳ thở dài .

      "Ta muốn vui mừng, ta chỉ cầu đời sau có thể là người đầu tiên gặp ." Nam Cung Lạc Trần .

      Nam Cung Lạc Trần làm cho nhớ tới Lam nhi, ‘ta muốn đời sau gặp Lam nhi, ta chỉ cầu kiếp này có thể ở cùng với là tốt rồi, chuyện luân hồi như vậy đối với ta mà quá mức xa vời.’

      Trong lúc Mặc Thư Kỳ và Nam Cung Lạc Trần tán gẫu tận hứng, Hồng đưa tới phong thư, tiểu nam hài cho. Mặc Thư Kỳ có mời Nam Cung Lạc Trần mà mở phong thư ra. Phong thư này là của Lâm Khiếu Thiên gửi đến, thư : ba ngày sau, buổi trưa bắt Mặc Thư Kỳ mang theo bản đồ kho báu đến Thanh Phong giản tìm bà. Nếu liền cho nhặt xác Lâm Lam. Sau khi xem xong lá thư vẻ mặt Mặc Thư Kỳ vô cùng nghiêm nghị. Bản đồ kho báu sau khi được nhắc qua từ hai mươi năm trước liền còn tin tức, hơn nữa hai mươi năm trước đến cùng có hay , trừ Mặc gia chủ thời đó cũng ai biết, vậy muốn để cho mình đâu tìm bản đồ kho báu cho bà chứ. demcodon-lequydon Mặc Thư Kỳ vừa tức giận lại thể làm gì, chỉ đưa tầm mắt dời về người Nam Cung Lạc Trần. Nhưng là Nam Cung Lạc Trần cũng lắc đầu, biểu thị mình ràng: "Ngươi có thể đến Mặc gia trang trước đây nhìn, chừng có đầu mối gì đó." Nam Cung Lạc Trần nhắc nhở.

      "Được, cám ơn tiền bối nhắc nhở, xin thứ cho tại hạ thất lễ." Mặc Thư Kỳ áy náy với Nam Cung Lạc Trần. Nam Cung Lạc Trần gật đầu, biểu thị chấp nhận lời giải thích.

      Hai mươi năm trước Mặc gia trang xây dựng trước Lâm gia trang ở Ngu thành, cho nên khi tra ra Mặc gia bị diệt môn Lâm gia dĩ nhiên thờ ơ động lòng, giống như lúc biết Mặc Thư Kỳ liền bắt đầu hoài nghi. Bây giờ nhìn lại, nghi ngờ của cũng sai, có điều dựa vào thông minh của Lâm Khiếu Thiên ở Đại hội võ lâm biểu hiển nhiên thể đoán được mình chính là nữ nhi của Mặc Thanh Hàn. Người độc thủ chân chính sau màn rốt cuộc là người nào. Nghĩ tới đây, Mặc Thư Kỳ híp mắt.

      * * *
      Sau khi đến Mặc gia trang, Mặc Thư Kỳ đẩy cửa cũ nát ra vào, nghe người bên ngoài , từ sau khi hai mươi năm trước Mặc gia bị diệt môn nơi này liền có nhiều chuyện ma quái, còn có người tiến vào. Vốn là hàng xóm Mặc gia cũng đều mang , trong phạm vi năm dặm này còn có người ở nơi đây. vào bên trong trang, chung quanh đều là rách nát thể tả, nhưng là y theo chu vi kiến trúc, vẫn có thể thấy được nơi này lúc trước phồn hoa như thế nào. Mặc Thư Kỳ lung tung loanh quanh có mục đích ở trong trang, từ vật phẩm bị phá hỏng trình độ có thể thấy được hai mươi năm trước tình hình trận chiến có bao nhiêu kịch liệt. Thời điểm tới hậu hoa viên, nhìn thấy bóng người nhoáng tới liền nhanh chóng đuổi theo, người kia khinh công rất là non nớt, Mặc Thư Kỳ hai ba lần liền đuổi tới . Mặc Thư Kỳ nắm lấy vai bóng thừa nhìn thấy mặt , là Mặc Vong Trần. Khi sắp tấn công lại nắm lấy tay : "Vong Trần, là ta, Mặc Thư Kỳ."

      "Tiểu , là ngài à, ngài tại sao lại ở chỗ này?" Mặc Vong Trần nghi ngờ hỏi.

      "Ta tìm thứ, đúng rồi, ngươi tới nơi đây làm gì?" Mặc Thư Kỳ hỏi ngược lại .

      "À, là như vầy, kẻ thù Mặc gia ngài tìm ra, thù phải báo xong sao, cho nên ta đến tế bái chút, dù sao các ngài rời khỏi thế gian ở đây. Ta nghĩ, phụ thân cũng là nghĩ như vậy!" Mặc Vong Trần đau buồn .

      Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của , sắc mặt Mặc Thư Kỳ có chút thay đổi, dù sao là người cuối cùng trong nhân thế này có liên hệ máu mủ với mình. Mặc Thư Kỳ sờ sờ đầu: "Được rồi, qua, thù báo. Các trưởng bối Mặc gia ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt. Chờ sau này có cơ hội, mang ta nhìn phụ thân ngươi."

      "Ừm, Vong Trần biết rồi." hít hít mũi, mang theo giọng mũi : "Tiểu , ngài tới là tìm cái gì, có quan hệ với bản đồ kho báu sao?"

      "Đúng đó, ngày đó ngươi cũng nghe được, Lâm Khiếu Thiên bắt người ta , ngày hôm nay bà truyền tin đến bắt ta mang theo bản đồ kho báu tìm bà. Nếu làm theo liền giết , ta có cách nào, thể làm gì khác hơn là tới nơi này thử vận may." Mặc Thư Kỳ giải thích.

      "Như vậy à, xem ra Tiểu rất đây." Mặc Vong Trần hâm mộ .

      "Ừ, tên đầy đủ là Lâm Lam, Lam nhi vì ta ăn rất nhiều khổ, lúc ta bị thương vẫn rời bỏ mà ở lại bên cạnh ta. Ta , cho nên ta muốn tìm được , ở bên cạnh ." Mặc Thư Kỳ nhớ lại từng li từng tí lúc ở chung với Lâm Lam, khỏi ấm áp nở nụ cười.

      Mặc Vong Trần si mê nhìn miệng Mặc Thư Kỳ cười: "Tiểu là đẹp mắt, chỉ là đầu tóc bạc này, đúng rồi Tiểu , tóc của ngài cũng là bởi vì vị Lam nhi kia sao?"

      "Đúng, cũng phải, tiểu hài tử nên hỏi nhiều như vậy. Được rồi, ta muốn tìm chút, mình ngươi sao chứ? Có muốn cùng ta hay ." Mặc Thư Kỳ nhìn Mặc Vong Trần, chờ trả lời.

      "Ừm, ta cùng với Tiểu ." Phía sau liền có thêm cái đuôi .

      Mang theo Mặc Vong Trần tới tới lui lui ở trong trang xoay chuyển hai bên, cũng có phát bất kỳ manh mối gì. Mặc Thư Kỳ khỏi có chút nhụt chí, ánh mắt lạnh lẽo tựa ở cây.

      "Tiểu , nên nản chí, Tiểu thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ được biện pháp liền tìm ra Tiểu dượng tương lai." Mặc Vong Trần ở bên an ủi.

      "Ừm, Vong Trần cần phải lo lắng." Sau khi trấn an được Mặc Vong Trần, Mặc Thư Kỳ nhìn chung quanh toàn bộ sân, lúc này sắc trời tối dần, mặt trăng chiếu vào trong hoa viên tâm nước nổi lên từng cơn sóng bạc, toàn bộ hoa viên đặc biệt mỹ lệ. Nước ao vô cùng trong suốt, chút cũng có thể nhìn tới đáy. Trong ao lòng nước còn có món đồ gì lóe tia sáng, nhìn chút tia chớp ở dưới, con ngươi Mặc Thư Kỳ hơi động. Sau khi an bài xong Mặc Vong Trần bên cạnh, thân mình nhảy vào trong nước, chầm chậm bơi về phía điểm nhấp nháy. Sau khi cẩn thận quan sát mới phát đó là khối bảo thạch, hẳn là cái mở cửa, nhàng nhấn xuống cái ở khối bảo thạch này, tiếp theo liền cảm giác mặt nước này lay động, nhanh chóng bơi ra ngoài lên mặt đất, bên bờ ao phía đất trống lộ ra cái địa đạo hình vuông. Mặc Vong Trần sau khi thấy Mặc Thư Kỳ lên bờ liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng: "Tiểu , đó là cái gì?"

      Mặc Thư Kỳ lắc đầu biểu thị mình cũng biết, tiếp theo dùng nội lực sấy khô quần áo ướt người. Sau đó mang theo Mặc Vong Trần chậm rãi xuống địa đạo. Trong địa đạo rất sáng sủa, chút có thể nhìn xa đến chỗ rẽ phía trước, chỉ là Mặc Vong Trần bên cạnh đột nhiên giữ ống tay áo của lại: "Tiểu , nơi này quỷ dị mà."
      Last edited: 28/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :