1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Đau đớn của Mặc Thư Kỳ

      Editor: demcodon



      Rất nhanh, hai bên liền đánh nhau, võ công của Chanh và Hoàng cũng tệ nhưng mà so được đối phương nhiều người, mục tiêu của các nàng ràng là Lâm Lam. Chanh và Hoàng đều cố gắng hết sức bảo vệ Lâm Lam, may hắc y nhân chia làm ba đội, trong đó hai đội đem hai người vây nhốt, người trong đội thứ ba bắt lấy Lâm Lam mang .

      Chanh nhìn thấy tình huống này có chút nóng nảy, nàng vội vàng giải quyết mấy người vây quanh mình sau đó đến bên cạnh Hoàng, thay nàng chống đỡ hắc y nhân: "Hoàng, mau đuổi theo công tử."

      Sau khi nghe được lời của Chanh, Hoàng giải quyết kẻ quấn quít lấy mình sau đó vận khinh công đuổi theo về phía Lâm Lam.

      Mặc Thư Kỳ và Hồng vốn là chạy về phía nhà trọ Long Tường, nhưng bỗng nhiên ven đường ồn ào lên, mọi người tuôn tới dồn dập về bên khác. Mặc Thư Kỳ nghe được thanh ồn ào ầm ĩ sau đó nhàn nhạt hỏi Hồng: " xảy ra chuyện gì?"

      Hồng nắm lấy nữ tử trẻ tuổi chạy cuống quít từ bên cạnh nàng: " nương, xin hỏi xảy ra chuyện gì?"

      Nữ tử này bị tóm lấy vốn định phát hỏa, nhưng mà nhìn thấy Hồng thân trang phục màu đỏ, trong tay còn mang thanh gươm, vừa nhìn trang phục liền biết là người trong giang hồ, mình có thể trêu chọc nổi, liền trả lời đàng hoàng: "Vị hiệp sĩ này, ngươi biết, mặt sau bên kia có người đánh nhau, chết người, mọi người đều sợ thương tổn chính mình cho nên đều chạy trối chết."

      Nghe thấy nữ tử này giải thích trong đầu Mặc Thư Kỳ liền dâng lên trận linh cảm tốt, bước nhanh tới bên cạnh hai người: " nương có biết đánh nhau là người phương nào ?"

      giọng êm ái truyền tới bên tai nữ tử, nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phát hỏi mình, nhanh chóng trả lời: "Ta cũng ràng lắm, bên là đám hắc y nhân hung thần ác sát, bên khác giống hai nữ tử cùng nam tử, à, đúng rồi, hai nữ tử kia mặc trang phục cùng vị hiệp sĩ này gần như giống nhau, chỉ là màu y phục khác nhau là cái chanh y và cái hoàng y*."

      (*chanh y là y phục màu vàng chanh, hoàng y là màu vàng cam.)

      Nữ nhân vừa dứt lời liền cảm giác có cơn gió thổi qua trước thân mình, tiếp theo hai người mới vừa cùng mình chuyện biến mất còn tăm hơi, nữ tử sửng sốt chút sau đó nhanh chóng chạy theo về phía đoàn người.

      Thời điểm chờ Mặc Thư Kỳ chạy tới Chanh giải quyết xong tên hắc y nhân cuối cùng, lúc vừa định đuổi theo Hoàng Mặc Thư Kỳ liền đến. Chanh cũng có quỳ xuống hành lễ với Mặc Thư Kỳ, chỉ là bước nhanh tới bên cạnh nàng : "Các chủ, Lâm công tử bị hắc y nhân mang , Hoàng đuổi theo."

      Mặc Thư Kỳ vươn tay tóm lấy cổ áo của Chanh, ra lệnh: "Chỉ đường."

      Chanh cũng có oán giận, yên lặng chỉ đường cho Mặc Thư Kỳ.

      Chanh nghe chỉ thị, Mặc Thư Kỳ mang theo nàng tới mảnh rừng rậm vùng ngoại ô. Mặc Thư Kỳ còn muốn về phía trước, Chanh liền câu: "Dừng lại Các chủ, Hoàng còn đánh dấu nữa."

      Mặc Thư Kỳ nghe xong thân thể đầu tiên là run lên, sau đó mang theo Chanh ngã xuống đất.

      Lúc này Mặc Thư Kỳ yên tĩnh đáng sợ, vung chưởng về bên tay phải của mình, Chanh nhìn thấy cây cối nơi bị nàng chưởng gió đảo qua toàn bộ đều ngã xuống đất.

      "Các chủ, đều là thuộc hạ có bảo vệ tốt công tử, kính xin Các chủ trừng phạt." Chanh quỳ gối bên chân Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ gì, tập trung nắm tay phải của mình, máu tươi từ trong kẽ tay của chảy ra thành giọt, giọt máu chảy xuống trước mắt Chanh. Chanh nhìn thấy vết thương chảy máu đỏ tươi kia, chỉ cảm thấy tâm của mình như bị bỏng lửa đau đớn. Nàng hiểu rất Mặc Thư Kỳ, nàng biết mình phải chịu bất kỳ trừng phạt nào, nhưng mà vào lúc này nàng tình nguyện để Mặc Thư Kỳ có thể mạnh mẽ cho nàng chưởng, làm cho nàng biết nàng ấy tại đến cùng có bao nhiêu đau đớn, mà phải mình gánh chịu.

      Chỉ nghe giọng lạnh lẽo của Mặc Thư Kỳ: "Trở về .”

      Chanh đứng lên, theo phía sau Mặc Thư Kỳ, nhưng vừa mới ra vài bước, nàng liền nhìn thấy người phía trước hộc máu ngã xuống đất. Chanh vội vã tiến lên nâng nàng dậy, lắc lắc thân thể của nàng. Mặc Thư Kỳ ngã đầu vào vai của Chanh, mũ sa cũng rớt xuống. Lúc này Chanh mới phát Mặc Thư Kỳ hôn mê, sắc mặt của nàng trắng bệch, khóe miệng mang theo vệt máu.

      Chanh nhanh chóng ôm ngang Mặc Thư Kỳ lên chạy về phía trong thành. Đầu của Mặc Thư Kỳ còn sức lực dựa lên cánh tay của Chanh, nàng nhắm chặt hai mắt, mái tóc dài trắng như tuyết tóc rủ thẳng xuống mặt đất.

      Hồng chờ ở cửa thành thấy cảnh này con ngươi khỏi co rút nhanh, trái tim bị mạnh mẽ bị đâm đau hồi. Nàng bước nhanh lên phía trước, nhìn thẳng Mặc Thư Kỳ, lửa giận trong lòng làm nàng ngột ngạt, nhìn về phía Chanh: "Chanh, đến cùng là xảy ra chuyện gì, Các chủ tại vậy lại như vậy?"

      Vẻ mặt Chanh nghiêm nghị, hề trả lời nàng, chỉ là : "Trước tiên y quán." xong ôm Mặc Thư Kỳ liền chạy về phía nội thành.

      Hồng theo sát ở phía sau, hai người tới y quán lúc trước chữa bệnh cho Lâm Lam, vẫn là gian phòng kia, chỉ bất quá lần này bệnh nhân đổi thành chính Mặc Thư Kỳ.

      Đại phu sau khi bắt mạch cho Mặc Thư Kỳ xong tỏ ra chính mình cứu được, nhưng sau khi nghe được Mặc Thư Kỳ cũng là đại phu liền đề nghị hai người cho nàng chút nội lực, trước tiên đem nàng cứu tỉnh lại, có thể bản thân nàng có biện pháp, xong cũng tự mình ra ngoài.

      Hồng và Chanh nhìn Mặc Thư Kỳ hôn mê bất tỉnh ở giường, quyết định xong nghe lời đại phu.

      "Để ta đến ." Chanh xong cũng ngồi ở bên giường.

      Thời điểm muốn động tay Hồng đưa tay khoát lên vai nàng ngăn nàng lại: "Vẫn là để ta đến , ngày hôm nay ngươi vì cứu công tử tiêu hao quá nhiều nội lực, nghỉ ngơi trước ." Hồng xong gật gật đầu với nàng.

      Chanh biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, cũng có miễn cưỡng, xuống giường.

      Hồng sau khi Chanh xuống phía sau giường liền tiếp nhận nàng, bắt đầu chữa thương cho Mặc Thư Kỳ. demcodon-lequydon Chanh có nghỉ ngơi, chỉ là đứng ở bên hộ pháp cho hai người.

      Hồng sau khi đưa vào ít nội lực thăm thẳm vào cho Mặc Thư Kỳ tỉnh lại, nàng được Hồng nâng đỡ ngồi dậy.

      Chanh sau khi thấy Mặc Thư Kỳ tỉnh lại liền quỳ gối bên giường nàng, Hồng cũng làm thế. Mặc Thư Kỳ ngơ ngác tựa ở bên giường, hai mắt vô thần, lúc lâu: "Các ngươi ra ngoài trước ."

      Hai người cũng có nhúc nhích.

      "Ta tại sai khiến được các ngươi phải ?" Mặc Thư Kỳ lớn tiếng .

      "Thuộc hạ dám" Hai người cùng kêu lên.

      "Vậy ra ngoài, đừng để ta lại thêm lần thứ ba." Giọng của Mặc Thư Kỳ có chút gấp gáp, giống như nhẫn gì đó.

      "Dạ, Các chủ. Thuộc hạ liền ở bên ngoài." Chanh lôi kéo Hồng lui ra khỏi gian phòng.

      Chanh ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khóe mắt của nàng chảy tới bên trong tóc, biến mất còn tăm hơi.

      Mặc Thư Kỳ mặt ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng mà còn đau đớn hơn ai khác, người thương ở trước mắt mình bị người khác mang , còn chính mình cái gì cũng đều làm được, nghĩ đến nguyên nhân Lâm Lam vì mình phải chịu tổn thương gì. Tâm Mặc Thư Kỳ lại như là bị xé rách đau đớn, giơ tay lên chạm vào vị trí trong lòng mình, cảm giác nơi đó còn nhảy nhót.

      Vì đuổi theo Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ sử dụng mười phần nội lực, vốn là bị dùng nửa nội lực áp chế cổ độc phát tác, tình cảm đem cổ độc mạnh lên, toàn thân Mặc Thư Kỳ đau đớn đổ mồ hôi lạnh.

      Vốn có thể dùng thuốc áp chế, nhưng cũng có làm như vậy, đây là tự trừng phạt bản thân mình, tự với mình, mình tại có bao nhiêu đau đớn, Lam nhi liền nguy hiểm cỡ nào, thể tha thứ cho bất lực của chính mình.

      -----------------

      Chương 16: Nam Cung Lạc Trần

      Editor: demcodon



      Cổ trùng tùy ý khắp nơi trong thân thể của Mặc Thư Kỳ, nó ngừng gặm nuốt máu thịt của . Mặc Thư Kỳ đau đớn ngã vào giường, toàn thân run rẩy, lần muốn ngất , thế nhưng nhắc nhở mình thể. Từng cơn từng cơn đau đớn tập kích , môi bị mình cắn máu thịt be bét, rốt cuộc vào lúc trời sắp tối cổ trùng mới lắng xuống, nhưng đau đớn làm cho Mặc Thư Kỳ trở nên mất cảm giác.

      Rốt cục, buông thả chính mình hôn mê bất tỉnh, nhưng lần ngủ này chính là hai ngày. Trong lúc Hồng và Chanh bởi vì lo lắng nên từng tiến vào lần, sau khi nhìn thấy nàng ngã ở giường rất lo lắng, mới chạy mời đại phu tới kiểm tra biết tổn thương của nàng được chậm rãi chữa trị ở bên trong giấc ngủ, hai người cũng yên lòng, toàn lực điều tra chuyện của Lâm Lam.

      Mặc Thư Kỳ sau khi tỉnh lại, Hồng và Chanh ràng cảm giác được nàng trở nên càng lạnh lùng, trước đây còn có ba phần tình cảm, tại là chút đều có, hoàn toàn ngụy trang. Bề ngoài là bộ dáng ôn tồn lễ độ, có thể chỉ có nàng tự mình biết nàng đem tâm tư sâu sắc của mình chôn kín, ngoại trừ Lâm Lam ra để bất luận người nào đụng chạm vào.

      Sau khi trở lại nhà trọ Long Tường, Mặc Thư Kỳ từ biệt cùng Long Tinh rời khỏi Lạc thành. Trước khi rời vốn muốn thông báo cùng mấy người tứ đại gia tộc, nhưng khéo chính là mấy người vì chúc mừng Lâm Thanh khôi phục ra ngoài tản bộ, cho nên thể gặp được. Mặc Thư Kỳ để Long Tinh nhắn giùm sau đó liền rời khỏi.

      Bởi vì thân thể của Mặc Thư Kỳ mới vừa khôi phục, cho nên ba người đường vừa vừa nghỉ. Những ngày này, mấy người Mặc Thư Kỳ như thường ngày vội vàng lên đường, bỗng nhiên nghe thấy trận tiếng nước chảy ào ào: "Khụ.. khụ.. khụ.. chung quanh đây có nước sao?" Mặc Thư Kỳ che miệng vừa ho khan vừa hỏi.

      Hồng và Chanh nhìn kỹ chung quanh: "Các chủ, phía trước cách đó xa có thác nước , tiếng nước chính là truyền đến từ nơi đó."

      Mặc Thư Kỳ nghĩ đến trước đây ở thôn Bách Gia cũng có cái thác nước , mình và Lâm Lam thỉnh thoảng ở bên thác nước đánh đàn chuyện, khi đó là vui, nhưng là tại cảnh còn người mất.

      "Khụ.. qua.. khụ.. qua xem chút ." Từ sau khi Mặc Thư Kỳ khỏi bệnh thân thể càng ngày càng yếu ớt, lường trước được thời gian của mình chỉ e còn nhiều nữa, có thể chống đỡ tới năm, nhưng muốn sau đó xong xuôi, đem thời gian cuối cùng cho Lâm Lam. Trải qua sau lần kia Mặc Thư Kỳ thấy tâm của mình, thể có Lâm Lam. Nếu là tìm được thuốc giải, vậy khi mình chết rồi cho uống nước Vong Tình .

      Ba người tới trước thác nước, Mặc Thư Kỳ nghe tiếng nước chảy kia rơi vào hồi ức, dặn dò Hồng lấy ra đàn cổ mang theo bên người, ngồi ở bên dòng suối bắt đầu biểu diễn.

      "Bốp --- bốp --- bốp" Sau khi đàn xong khúc, Mặc Thư Kỳ nghe được trận tiếng vỗ tay, quay đầu lại về phía người tới: " biết các hạ là?"

      "Tại hạ Nam Cung Lạc Trần, vừa mới ở phía xa nghe được tiếng đàn của tiểu thư, lúc này mới tìm theo tiếng đàn đến nơi này, hy vọng có quấy nhiễu đến tiểu thư." Nam Cung Lạc Trần nhìn dáng vẻ của đối phương xuất trần* khỏi có chút ảo não, tại sao mình lại tùy tiện đến quấy rầy như vậy.

      (*xuất trần nghĩa là: thoát khỏi trần tục phiền não.)

      Mặc Thư Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ khi có người tới gần, có lẽ là nhận ra được có người tới gần, cho dù đối phương võ công cao cường, Hồng và Chanh có thể đều phải là đối thủ của nàng, thế nhưng vẫn là nhận ra được.

      Mặc Thư Kỳ nghe được cái tên này trước tiên sửng sốt hồi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: " ra là tiền bối Nam Cung à, Ngọc Mặc có lễ." Mặc Thư Kỳ chắp tay về phía Nam Cung Lạc Trần.

      "Ngọc tiểu thư đa lễ, là tại hạ thất lễ trước, quấy rối nhã hứng của tiểu thư đúng là nên." Giọng điệu của Nam Cung Lạc Trần có chút áy náy.

      "Tiền bối gì vậy, sắc như vậy có thể lọt vào trong tai của tiền bối là vinh hạnh của tại hạ." Mặc Thư Kỳ khách khí .

      Bỗng nhiên trận tiếng chuyện truyền vào trong tai của hai người.

      "Vừa mới còn nghe, tại sao bây giờ liền nghe được nữa chứ?" giọng yếu ớt của nam tử ra.

      "Có thể người ta rồi." Lại giọng nam an ủi.

      "Vận ca ca, huynh chậm chút, vết thương của Thanh ca ca còn chưa khỏi mà."

      "Ai nha, xin lỗi Thanh ca ca nha, ta vội vàng tìm theo tiếng đàn, đem vết thương của huynh quên mất." Nam tử yếu ớt áy náy .

      "Ta sao, tiếng đàn này ngừng, vào lúc này cũng tìm được, chúng ta vẫn là nên về trước ." Nam tử có giọng ôn hòa vang lên.

      Nam Cung Lạc Trần quay về bên cạnh Mặc Thư Kỳ trêu ghẹo : "Ngọc tiểu thư, ngươi xem, lại có mấy người bị tiếng đàn của ngươi hấp dẫn tìm đến đây, mấy người này chắc là nam tử đây."

      Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ cười cợt: "Tiền bối đùa."

      "Ai, giống như có người." Mấy vị nam tử thấy vậy liền tới bên thác nước.

      Mặc Thư Kỳ quay về phía mấy người mở miệng : "Chu công tử, Lý công tử có khoẻ hay ?"

      " ra là Ngọc tiểu thư, ta còn tưởng là người nào đây." Chu Nhược Lan lễ phép .

      Nam Cung Lạc Trần cười trêu : " ra Ngọc tiểu thư biết mấy vị công tử này à."

      "Tiền bối, vị công tử vừa mới chuyện kia là công tử Chu gia - Nhược Lan, hai vị khác có lẽ là công tử Lý gia - Lý Vận và công tử Lâm gia - Lâm Thanh."

      " sai, sai, chính là chúng ta, nghĩ tới Ngọc tỷ tỷ còn nhớ Vận nhi." Lý Vận thấy thế nhảy tới chỗ Mặc Thư Kỳ vui vẻ .

      Mặc Thư Kỳ quay về phía Lý Vận khẽ gật đầu: "Khụ.. khụ.. khụ.. mấy vị công tử, vị tiền bối này là cốc chủ Thanh Cốc – tiền bối Nam Cung." Mặc Thư Kỳ giới thiệu.

      "Tiền bối Nam Cung có lễ." Ba người lễ phép hành lễ.

      Nam Cung Lạc Trần mỉm cười gật gật đầu, tương tự chắp tay chào với ba người: "Xin chào mấy vị công tử."

      Sau khi hai bên làm lễ gặp mặt, Lâm Thanh đem tầm mắt chuyển qua người Mặc Thư Kỳ: "Ngọc tiểu thư, cám ơn ân cứu mạng của Ngọc tiểu thư."

      "Khụ... Lâm công tử cần khách khí, tại hạ chỉ là cố gắng hết sức mình, kính xin công tử cần để ở trong lòng." Giọng của Mặc Thư Kỳ dịu dàng .

      "Ngọc tiểu thư, tiếng đàn mới vừa rồi là Ngọc tiểu thư tấu lên phải , nghĩ đến cũng chỉ có tâm tư như Ngọc tiểu, người thông suốt mới có thể đàn ra từ khúc tuyệt diệu như vậy." Chu Nhược Lan thở dài .

      "Chu công tử quá khen rồi." Mặc Thư Kỳ khách khí gật gật đầu.

      "Ai nha, Ngọc tiểu thư ngươi đừng khiêm nhường, ngươi xem vị công tử này đều như vậy." Nam Cung Lạc Trần đồng ý .

      Mặc Thư Kỳ hơi che miệng ở dưới mũ sa: "Khụ.. khụ.. khụ.. nếu như các vị chê, tại hạ đồng ý đàn khúc, cảm tạ các vị thưởng thức từ khúc của tại hạ."

      "Cầu cũng được." Mọi người đồng ý .

      Mặc Thư Kỳ đem cầm bày ra bắt đầu biểu diễn, mọi người nhìn thấy đầu ngón trắng như tuyết của nàng để lên dây đàn bay tán loạn, khúc từ khúc khí thế rộng rãi lập tức vang lên. Trước đây nghe qua khúc kia là nước chảy cầu , mưa phùn lâu dài. khúc này xác thực cảm xúc mãnh liệt dâng trào, khí thế rộng rãi, làm người thán phục. Mọi người rất khó tưởng tượng ra Mặc Thư Kỳ như vậy giống như "Trích Tiên"* người đàn ra từ khúc khí thế như vậy, thế nhưng bất kể là người trước hay là người sau đều giống như chạm vào cảm xúc của người khác.

      (*trích tiên: tiên bị đày xuống trần.)

      Tiếng nhạc dừng, nhưng mọi người còn chưa theo bên trong từ khúc dư vị lại, từng đôi từng đôi mắt khép hờ, vẻ mặt sung sướng.

      Đầu tiên phục hồi lại tinh thần chính là Nam Cung Lạc Trần, sau khi bà nghe xong lâu hưng phấn vỗ tay, luôn miệng được: "Tại hạ rất lâu nghe được từ khúc làm người than thở như vậy, Ngọc tiểu thư quả nhiên là người vi diệu nha."
      Last edited: 28/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Tương giao (dem: kết bạn.)

      Editor: demcodon



      Mặc Thư Kỳ lại cười .

      Ba người kia cũng bị tiếng vỗ tay của Nam Cung Lạc Trần thức tỉnh, Lý Vận và Chu Nhược Lan hưng phấn nhìn Mặc Thư Kỳ trong mắt đều là sùng bái, chỉ có Lâm Thanh đăm chiêu nhìn nàng.

      Bỗng nhiên, Chu Nhược Lan ‘ai nha’ tiếng, đem tầm mắt mọi người đều tập trung ở người : "Chúng ta chơi vui đùa của mình, đem tỷ tỷ các nàng quên mất."

      Bên kia Chu Cầm, Lý Dao chờ người tìm các nàng tức điên lên.

      "Khụ.. khụ.. khụ.. vẫn là nhanh lên chút thông báo cho Chu tiểu thư và các nàng , miễn cho các nàng lo lắng." Mặc Thư Kỳ nhắc nhở.

      "Nhược Lan——, Thanh nhi——, Vận nhi—— các ngươi ở nơi nào." Trong lúc mấy người đến chỗ Lý Dao chờ người liền nghe thấy tiếng Chu Điệp kêu từ bên kia truyền đến.

      "Tỷ tỷ, chúng ta ở đây." Chu Nhược Lan vội vã trả lời.

      Rất nhanh, mấy nữ tử chạy tới.

      "Ngươi đâu vậy, có biết trong rừng cây rất nguy hiểm hay ? Tại sao có thể chạy loạn khắp nơi, như thế nào, có bị thương ?" Lâm Tố ôm lấy bả vai Lâm Thanh nhìn từ xuống dưới, phát cái gì khác thường sau đó thở phào nhõm.

      Thời điểm Lâm Tố dò hỏi Lâm Thanh, Chu Cầm trong lúc chờ người hỏi thăm Mặc Thư Kỳ chút.

      "Xin chào, Ngọc tiểu thư, lại gặp mặt, vị này chính là?" Chu Cầm nhìn Nam Cung Lạc Trần nghi hoặc hỏi chút.

      Lúc Mặc Thư Kỳ vừa muốn chuyện Lý Vận liền xen vào : "Chu tỷ tỷ, đây là tiền bối Nam Cung, ngài chính là cốc chủ Thanh Cốc."

      "Vận nhi, được vô lễ." Lý Dao quát lớn . Lý Vận phục xoa xoa miệng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đứng bên.

      " sao, khụ.. khụ.. Lý công tử ngây thơ đáng , tại hạ rất thích tính cách này của ." Mặc Thư Kỳ an ủi.

      Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ , Lý Vận cao hứng ngoắc ngoắc khóe miệng.

      Sau khi Lý Dao hỏi thăm Nam Cung Lạc Trần chút, liền giới thiệu mấy vị nữ tử mới tới cho bà biết, mấy người cũng trò chuyện với nhau vui vẻ.

      Mặc Thư Kỳ ở bên mỉm cười nhìn , mấy vị nam tử cũng yên tĩnh ngốc ở bên có ở xen miệng vào.

      Sau khi tán gẫu xong Chu Cầm đem tầm mắt chuyển tới người Mặc Thư Kỳ: "Ngọc tiểu thư, lần trước từ biệt, nghĩ tới còn có thể gặp lại, biết Ngọc tiểu thư về hướng nào?"

      "Lần trước có việc rời có tự mình từ biệt trước là tại hạ phải, khụ.. khụ.. tại hạ hướng về các vị nhận lỗi." Mặc Thư Kỳ quay về mấy người hơi khom lưng.

      " có chuyện gì, Ngọc tiểu thư rời trước khẳng định là có chuyện quan trọng người, chúng ta hiểu được, Ngọc tiểu thư cần để ý." Chu Cầm phất tay .

      "Tại hạ Lâm Tố, đa tạ ân cứu mạng của Ngọc tiểu thư đối với đệ đệ nhà ta, trước đây là Lâm mỗ quá vội vàng, mong Ngọc tiểu thư hãy tha lỗi." Lâm Tố áy náy , giọng của nàng có chút thô cứng, có thể nghe ra người này là người ngay thẳng.

      "Lâm tiểu thư khách khí, có thể đến giúp các vị tại hạ cũng là vui sướng. Huống hồ, lần trước tại hạ còn muốn cảm tạ Chu tiểu thư và Lý tiểu thư ân cứu mạng." Cười cười .

      "Ha ha, chúng ta chính xác, tiểu thư đến công tử như vậy, mọi người đều là nữ nhi giang hồ, thực nên như vậy." Chu Cầm cười cười .

      Nghe xong lời này của nàng, mọi người cũng đều hẹn mà cùng cười ra tiếng. Nam Cung Lạc Trần ở bên nhìn mấy người chuyện, nhàng cười cười.

      "Như vậy, các vị vẫn là gọi tên tại hạ . Khụ.. Khụ.." Mặc Thư Kỳ lên tiếng đầu tiên.

      Mọi người cũng đều trả lời xuống. Lâm Thanh và Chu Nhược Lan đổi thành Mặc Thư Kỳ là Ngọc tỷ tỷ, mà mấy vị nữ tử còn lại cũng gọi Mặc Thư Kỳ là Mặc.

      Bỗng nhiên Mặc Thư Kỳ nghĩ đến Nam Cung Lạc Trần bị mọi người gạt sang bên, xin lỗi : "Thất lễ với tiền bối, để ngài cười chê rồi."

      " sao, nhìn các ngươi, ta cũng cảm giác mình trẻ lại rất nhiều." Nam Cung Lạc Trần cười cười .

      "Ngọc tỷ tỷ, tại sao ngươi đều mang theo mũ sa vậy? phiền phức sao?" Giọng của Lý Vận yểu điệu hỏi Mặc Thư Kỳ tác dụng của nó.

      "Vận nhi…, Mặc, để ngươi cười chê rồi." Lý Dao áy náy .

      Nghe thấy tỷ tỷ của mình quát lớn, Lý Vận oán hận dậm chân.

      " sao, Dao cần như vậy. Khụ.. khụ.." Mặc Thư Kỳ động viên Lý Dao: "Mang theo mũ sa là muốn trách gặp ít người quen, khuôn mặt này của Mặc mang đến ít phiền phức cần thiết, khụ.. huống hồ con mắt của Mặc nhìn thấy, cũng gây trở ngại đến cái gì?" Mặc Thư Kỳ giải thích.

      " ra là như vậy nha." Nghe xong câu trả lời của Mặc Thư Kỳ, Lý Vận yên tĩnh lại.

      "Ngọc tỷ tỷ, từ lúc nhìn thấy tỷ đến giờ liền nghe thấy tỷ ‘khụ’ liên tục. Ngọc tỷ tỷ giống như sinh bệnh." Chu Nhược Lan quan tâm .

      "Đúng nha, Ngọc tỷ tỷ." Lâm Thanh cũng gật đầu phụ họa.

      "Ngọc tiểu thư chắc là vết thương cũ mới vừa khỏi. ngại để ta bắt mạch cho ngươi được ." Nam Cung Lạc Trần đề nghị.

      " cần, Mặc vốn chính là đại phu, cho nên Mặc hiểu rất bệnh của mình, khụ.. khụ.., các vị cần phải lo lắng." Mặc Thư Kỳ từ chối .

      "Vậy à? Ngọc tiểu thư còn biết y thuật?" Nam Cung Lạc Trần kinh ngạc hỏi.

      " như vậy, tiền bối Nam Cung là cốc chủ Thanh Cốc, vậy y thuật khẳng định lợi hại, có điều, y thuật của Ngọc tỷ tỷ cũng kém đâu. Nếu như tiền bối và Ngọc tỷ tỷ so tài ra biết ai lợi hại hơn đây?" Lý Vận nghịch ngợm hỏi.

      "Vận nhi, cho hồ đồ." Lý Dao quát lớn Lý Vận tiếng. Có đệ đệ như vậy Lý Dao cũng là cực nhọc vất vả lắm đây.

      "Vậy à? Y thuật của Ngọc tiểu thư còn rất lợi hại?" Nam Cung Lạc Trần lại kinh ngạc hỏi.

      Mặc Thư Kỳ lắc lắc đầu: "Khụ.. phải như thế, Mặc chỉ là hiểu sơ da lông thôi, khụ.. khụ.., tiền bối ở trước mặt làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ được."

      "Làm sao biết chứ, lần trước vết thương của Thanh nhi những đại phu khác đều cứu được, Mặc còn phải chữa khỏi sao." Lâm Tố vội vã .

      "Đúng nha, Mặc, ngươi cần khiêm tốn." Chu Điệp phụ họa .

      "Các ngươi nha!" Mặc Thư Kỳ có chút bất đắc dĩ.

      "Xem ra, y thuật của Ngọc tiểu thư rất lợi hại đây." Nam Cung Lạc Trần có chút thở dài .

      "Khụ.. tiền bối sao lại giống như các nàng trêu chọc tại hạ đây. Nếu như y thuật của tại hạ lợi hại như vậy, … " Mặc Thư Kỳ muốn lại thôi, nghĩ đến cổ độc, lại nghĩ đến Lam nhi, giọng điệu của có chút đau thương: "Đều thầy thuốc tự chữa bệnh, câu này viết có lý."

      "Ngọc tiểu thư có thể có chuyện gì khó ?" Nhìn Mặc Thư Kỳ đau thương như vậy, Nam Cung Lạc Trần kinh ngạc hỏi.

      "Tiền bối, con mắt của Ngọc tỷ tỷ nhìn thấy." Chu Nhược Lan thay nàng giải thích: "Nếu như thuận tiện, còn xin tiền bối nhìn cho Ngọc tỷ tỷ."

      "Vậy à? Có chuyện như vậy, Ngọc tiểu thư, có thể phiền ngươi đưa cánh tay ra được ? Tại hạ muốn bắt mạch cho Ngọc tiểu thư." Nam Cung Lạc Trần với Mặc Thư Kỳ.

      " cần đâu tiền bối, tổn thương của tại hạ cứu được." Giọng của Mặc Thư Kỳ có chút lạnh lẽo, làm sao có thể muốn khôi phục lại ánh sáng chứ, nhưng đây là cổ độc khó giải.

      Bỗng nhiên Hồng và Chanh bên cạnh nàng quỳ xuống, trăm miệng lời : "Tiểu thư."

      "Các ngươi làm cái gì vậy, khụ.. khụ.. khụ.., mau đứng lên, Hồng, ngươi cũng biết, cũng phải là ta muốn trị, mà là trị hết. Khụ.. khụ.. khụ.." Mặc Thư Kỳ ho khan dữ dội.

      "Tiểu thư, ngài sao chứ." Hồng lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mọi người cũng đều quan tâm nhìn nàng.

      Nam Cung Lạc Trần nhanh chóng truyền chút nội lực cho Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ cảm giác có dòng nước ấm chảy vào bên trong thân thể của mình, ho khan rất nhanh liền chậm lại.

      "Tiểu thư, thử xem làm sao biết được, còn có tiểu thư, ngài muốn gặp lại công tử sao? muốn ở cùng với công tử sao?" Hồng gấp rút khuyên Mặc Thư Kỳ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Tuyệt mệnh sâu độc

      Editor: demcodon



      Nghĩ đến Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ khỏi có chút đau lòng: "Được rồi, các ngươi mau đứng lên, ta đồng ý với các ngươi là được." Thử xem , có thể Thanh Cốc có bí thuật gì có thể giải cổ độc này.

      "Dạ, tiểu thư, nhất định có hy vọng, tiền bối Nam Cung, mời ngài bắt mạch cho tiểu thư nhà ta." Chanh quay về phía Nam Cung Lạc Trần cầu xin .

      "Tại hạ cố gắng hết sức." Nam Cung Lạc Trần xong cũng đem tay để lên cổ tay phải của Mặc Thư Kỳ duỗi ra, rất lâu, giọng của bà có chút nghiêm nghị : "Ngọc tiểu thư, ngươi có thể biết mình trúng cổ độc, loại sâu độc này tên là tuyệt mệnh sâu độc, là loại sâu độc cực kỳ độc ác, sâu độc bên trong người bình thường đều sống hơn mười tám tuổi, hơn nữa loại sâu độc này rất là khó giải."

      "Mặc sớm biết, chỉ là có vẻ còn ôm hy vọng, hơn nữa con mắt của Mặc cũng phải là thể trị, chỉ là sau khi chữa khỏi con mắt xong sâu độc này càng thêm tùy ý, đến lúc đó càng thêm vướng tay chân." Mặc Thư Kỳ u .

      "Thực là xấu hổ, là tại hạ vô năng, giúp được Ngọc tiểu thư." Giọng của Nam Cung Lạc Trần hơi khô khan.

      " sao, Mặc năm nay mười bảy, còn có thể sống được năm nữa, Mặc thấy đủ." ‘ thấy đủ sao?’ nhịn được hỏi lòng mình, có thể trước đây gặp được Lam nhi căn bản là để ý chuyện sống chết của mình. Nhưng mà tại, Mặc Thư Kỳ muốn tiếp tục sống cùng với Lam nhi, nhìn sống buồn lo, nhưng mà làm sao vận mệnh lại trêu người như thế.

      "Ngọc tỷ tỷ / Mặc tiểu thư / Ngọc tiểu thư." Tất cả mọi người có chút bận tâm gọi tên Mặc Thư Kỳ.

      "Tiền bối Nam Cung, khó giải sao? Ngay cả chút biện pháp cũng có sao?" Lâm Thanh hỏi Nam Cung Lạc Trần.

      Nam Cung Lạc Trần cẩn thận suy nghĩ chút: "Kỳ cũng phải là khó giải, nhưng là thuốc giải này…" Nghe được lời của bà làm cho Mặc Thư Kỳ phảng phất lại nhìn thấy đường tương lai tốt đẹp.

      "Là cái gì? nhanh , tiền bối." Hồng vội vàng hỏi. Mọi người cũng dùng ánh mắt hy vọng nhìn bà.

      "Ai, thuốc giải là loại thuốc trong truyền thuyết, nó gọi là cỏ Thanh linh, truyền thuyết cỏ Thanh linh độc gì cũng có thể giải, dùng cỏ Thanh linh người đó cũng vạn độc bất xâm, trường sinh bất tử. Chỉ là loại cỏ này ta cũng chưa từng thấy, ta cũng nhìn thấy ở tàng thư trong cốc." Nam Cung Lạc Trần bất đắc dĩ .

      Loại thảo dược này Mặc Thư Kỳ cũng từng đề cập với Hồng, chỉ là biết đến cũng nghĩ bản thân Nam Cung Lạc Trần cũng biết tỉ mỉ như thế.

      "Cái đó, tiền bối, vì thế có người thấy loại cỏ này sao?" Chu Nhược Lan hỏi.

      "Cũng phải, bên trong sách ghi chép, ở ngàn năm trước có người tên là Thiên Tâm tìm thấy qua. Thiên Tâm này tên là Mặc Lan, nàng cực kỳ thông minh, tinh thông thuật cơ quan, khi nàng chết đông đảo phu lang của nàng đưa nàng bí mật chôn cất, cây cỏ Thanh linh kia cũng cứ như thế biến mất." Nam Cung Lạc Trần giải thích.

      'Thiên tâm? Sweetheart.'* Sau khi nghe được tên của người nọ Mặc Thư Kỳ cảm giác thấy hơi buồn cười.

      (*Sweetheart có nghĩa là cưng, , em , dùng để gọi người cách trìu mến, có nghĩa giống như sweetie, honey, baby...)

      "Thiên Tâm đó đến cùng chôn ở nơi nào?" Lý Dao nghi ngờ hỏi.

      Nam Cung Lạc Trần lắc lắc đầu: " có ai biết nàng chôn ở nơi nào, có điều nghe đồn có vị tham dự mộ nhìn thấy bên trong mộ có ít vật giá trị chôn cùng, liền lén lút vẽ tờ bản đồ, muốn đánh cắp bảo vật bên trong mộ. Tấm bản đồ này được nhân sĩ giang hồ đời sau gọi là bản đồ kho báu, đồng thời tấm bản đồ kho báu này ở hai mươi năm trước từng xuất lần cũng gây nên hồi gió tanh mưa máu, sau đó cũng có người hiểu tung tích của nó."

      Nghe xong lời Nam Cung Lạc Trần , Mặc Thư Kỳ khỏi nghĩ nhớ đến thảm án diệt môn hai mươi năm trước của Mặc gia. Khi đó trong thư Mặc Thanh Hàn cũng có nhắc tới tấm bản đồ kho báu kia, nhưng là cụ thể ở nơi nào y cũng , có thể y cũng biết. Có điều tại có hy vọng giải sâu độc là tốt rồi, dù cho cơ hội cũng muốn thử lần, 'Lam nhi, ngươi nhất định phải chờ ta.' Mặc Thư Kỳ ở trong lòng thầm ra.

      "Cái đó phải lại có hy vọng sao, Mặc, vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Tố rối rắm nhìn Mặc Thư Kỳ.

      " sao, sống chết do vận số, có điều, tiền bối Nam Cung, tại hạ có chuyện muốn nhờ." Mặc Thư Kỳ .

      "Ngọc tiểu thư có việc cứ , chỉ cần là tại hạ làm được nhất định giúp." Nam Cung Lạc Trần phóng khoáng .

      "Mặc có thể chuyện riêng với tiền bối được ?" Sau khi đưa ra cầu được mọi người đồng ý, Mặc Thư Kỳ và Nam Cung Lạc Trần tới nơi người.

      "Ừm, tiền bối hẳn là biết con mắt của ta rồi, Mặc muốn chữa khỏi con mắt trước, nhưng mình Mặc thể làm được, còn xin tiền bối giúp đỡ." Mặc Thư Kỳ sáng tỏ mục đích của mình với Nam Cung Lạc Trần.

      "Nhưng là Ngọc tiểu thư có nghĩ tới , khi con mắt của ngươi chữa khỏi ngươi phải gánh chịu đau đớn thế nào ngươi có nghĩ tới ." Nam Cung Lạc Trần có chút đồng ý .

      "Mặc biết rất ràng mình làm gì, Mặc muốn khôi phục ánh sáng, bất luận đau đớn thế nào Mặc cũng có thể chịu đựng. Bởi vì Mặc có lý do thể khôi phục ánh sáng, mong rằng tiền bối giúp đỡ." Mặc Thư Kỳ cầu xin .

      "Được rồi, việc này tại hạ giúp, sau khi đến Lâm gia trang tại hạ lập tức chữa trị cho tiểu thư." Nam Cung Lạc Trần chấp nhận lời cầu xin của nàng ta.

      "Chuyện này, còn xin tiền bối giữ bí mật cho tại hạ, lúc này Mặc có thể , cầu xin tiền bối ở dưới bất kỳ tình huống gì cũng được với người khác biết." Nếu như chuyện con mắt của mình khôi phục để người kia biết rất phiền phức.

      "Được, tại hạ chấp nhận." Nam Cung Lạc Trần trả lời lại.

      Sau khi cùng Nam Cung Lạc Trần đàm luận xong hai người cùng lúc trở lại nơi mọi người chờ đợi.

      Lúc này sắc trời tối, mọi người cũng đều có chút uể oải, sau khi thương lượng tốt liền ở tại chỗ dựng lều trại, chuẩn bị ngày hôm sau lại chạy , ngược lại nơi đây cách Lâm gia trang cũng xa, ngày mai nhất định có thể đến. Sau khi thu xếp xong, mọi người phân công hợp tác, Mặc Thư Kỳ bởi vì con mắt bị mù nên ngốc tại chỗ nghỉ ngơi, vài nam tử kiếm củi, nữ tử săn thú. Mặc Thư Kỳ dặn dò Chanh cùng các nàng, mà Hồng chỉ có thể ở lại nấu thuốc cho .

      Sau cơm tối, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, mấy người phụ nhân từng nhóm gác đêm, vốn là Mặc Thư Kỳ cũng muốn gia nhập, nhưng là mọi người đều đồng ý, cuối cùng chỉ có thể nhìn kỹ các nàng phân chia. Ngoại trừ Mặc Thư Kỳ tổng cộng có bảy nữ, đầu hôm Hồng và Lâm Tố gác đêm, khoảng giữa là Chu Điệp và Lý Dao, cuối cùng là Chu Cầm và Chanh, mà Nam Cung Lạc Trần giống như Mặc Thư Kỳ bị phái nghỉ ngơi.

      Vào lúc nửa đêm Mặc Thư Kỳ bị hồi tiếng vang nhàng thức tỉnh, từ sau khi con mắt bị mù thính lực của tăng lên rất nhiều, huống hồ luôn luôn ngủ sâu. Mặc Thư Kỳ sau khi tỉnh lại phát những người khác giống như cũng phát , vì vậy ngồi dậy cầm sợi dây bạc trong tay bắn về phía thanh phát ra, sau đó đem thu sợi bạc về, con mèo trắng bị kéo lại.

      Lúc này mấy người phụ nhân cũng đều bị động tác của nàng làm cho thức tỉnh, các nàng đều rất kỳ quái nhìn Mặc Thư Kỳ, nàng chỉ giải thích mình là bị động vật này làm thức tỉnh. Mặc Thư Kỳ đưa nó kéo đến bên người, con mèo còn kêu meo meo mấy tiếng, mấy người đều rất kỳ quái ở trong rừng rậm làm sao có thể có mèo trắng chứ? Có thể là người nào nuôi cẩn thận cho chạy ra.

      Mặc Thư Kỳ nghe tiếng mèo kêu cảm thấy con mèo này rất đáng , đáng tiếc nhìn thấy, để Hồng sắp xếp cẩn thận con mèo sau đó mọi người cũng đều nghỉ ngơi.
      Last edited: 9/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Lâm gia trang

      Editor: demcodon



      Ngày hôm sau, mấy nam tử sau khi tỉnh lại đều bị con mèo trắng này làm cho mê muội, muốn ôm nó. Nhưng con mèo này rất là kỳ quái cứ trốn ở bên chân Mặc Thư Kỳ, cho bất luận người nào chạm vào, đút nó ăn nó cũng ăn. Bất đắc dĩ Mặc Thư Kỳ chỉ có thể cúi người xuống đưa tay ôm lấy nó, vốn là rất bài xích nó, muốn để cho nó nhích lại gần mình, nhưng nhìn dáng vẻ của nó vô cùng đáng thương lại khỏi dạ. Con mèo ở trong tay Mặc Thư Kỳ biết điều, quấy cũng nháo, chỉ là nằm yên trong tay .

      biết nó có đói bụng hay cũng nhận đồ ăn từ trong tay Lâm Thanh vừa mới đút cho con mèo mà nó ăn, lần này con mèo rất nể tình ăn. Nên lúc , con mèo này ăn vạ lên thân Mặc Thư Kỳ cho . Lâm Tố nhìn cười ngừng, con mèo này khẳng định là thích nàng. Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ muốn đem nó ném xuống lại đành lòng, thể làm gì khác hơn là ôm nó chạy tới Lâm gia trang, cũng biết chủ nhân của nó là ai, làm sao lại nuôi ra con mèo tính cách kỳ quái như thế.

      Sau khi đến Lâm gia trang con mèo liền nhảy khỏi cái ôm ấp của Mặc Thư Kỳ chạy mất, điều này làm cho Mặc Thư Kỳ biết gì.

      Buổi tối, Lâm trang chủ nhiệt tình chiêu đãi các nàng. Khi nghe đến Mặc Thư Kỳ cứu nhi tử bảo bối của bà sau đó liền đối xử rất là nhiệt tình với Mặc Thư Kỳ, liên tục cám ơn nàng; trái lại Lâm Thanh vẫn hững hờ như trước, rất bất an, giống như bài xích mọi người tiếp xúc với mẫu thân của .

      Sau khi cơm tối kết thúc, mọi người đều nghỉ ngơi.

      * * *
      Ngày hôm sau, Mặc Thư Kỳ để Chanh mời Nam Cung Lạc Trần đến phòng của mình. Khi Chanh dẫn Nam Cung Lạc Trần đến gian phòng của Mặc Thư Kỳ nàng lấy mũ sa xuống chờ Nam Cung Lạc Trần. Hồng liền đứng bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Nam Cung Lạc Trần sau khi nhìn thấy dung mạo của Mặc Thư Kỳ ánh mắt tràn đầy kinh diễm, sau đó giọng có chút run rẩy : "Ngươi…"

      Mặc Thư Kỳ biết bà kinh ngạc cái gì, tướng mạo của mình có năm phần giống như phụ thân, phần giống như . Nhưng vẫn có thể từ mặt của mình nhìn thấy chút bóng dáng của phụ thân, thế nhưng nghĩ đến phụ thân dặn trong thư, Mặc Thư Kỳ làm bộ vì sao hỏi bà: "Làm sao, tiền bối, có cái gì đúng sao?"

      " có gì, tóc của ngươi làm sao trắng như thế?" Giọng của bà hơi khô khan, như là che giấu gì đó.

      Mặc Thư Kỳ đưa tay vuốt ve mái tóc của mình, sau đó đau thương : "Tiền bối, tóc của Mặc có thể là do trời cao trừng phạt Mặc, Mặc thể lý do, cầu xin tiền bối cần phải hỏi nữa."

      "Nam Cung tiền bối, tại hạ mời tiền bối tới là vì chuyện con mắt, rất xin lỗi quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi. Nếu như thuận tiện, tại liền bắt đầu ."

      Nam Cung Lạc Trần đồng ý, sau khi nhận thuốc của Hồng đưa qua liền bắt đầu trị liệu cho Mặc Thư Kỳ.

      Sau đó thi châm lâu, cổ trùng liền an phận, từng cơn đau nhói truyền đến, cảm giác đau càng ngày càng mạnh. Mặc Thư Kỳ thể vận dụng toàn bộ nội lực áp chế, khi kết thúc toàn thân đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ quá trình Mặc Thư Kỳ có phát ra chút thanh nào. muốn để cho bất luận người nào nhìn thấy mặt yếu đuối của mình.

      Sau khi trị liệu xong xuôi, Mặc Thư Kỳ dùng vải màu xám bịt kín con mắt, bởi vì con mắt vừa mới chữa khỏi còn thể lộ ra ánh sáng, chỉ có thể dần dần thích ứng mới có thể mở ra. Sau giờ ngọ*, bọn người Lâm Tố mời Mặc Thư Kỳ ra ngoài dạo chơi, lấy lý do con mắt bất tiện nên từ chối. Mọi người bắt đầu còn đồng ý, là trước đây khỏe mạnh tham quan Đại hội võ lâm ở Ngu thành. Mặc Thư Kỳ chối từ, chỉ muốn dạo ở Lâm gia trang. Lâm Tố bất đắc dĩ, cuối cùng cho thị nữ thiếp thân của nàng mang Mặc Thư Kỳ loanh quanh ở Lâm gia trang, còn mình mang theo những người khác ra ngoài chơi.

      (*Giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.)

      Thị nữ dẫn Mặc Thư Kỳ chậm rãi loanh quanh ở trong trang, nghe thị nữ giới thiệu và Hồng nhắc nhở, Mặc Thư Kỳ ở trong đầu của mình đại khái ra bức bản vẽ mặt phẳng của Lâm gia trang. Thời điểm đến cái sân khá là bí mật, thị nữ dừng lại, nàng trang chủ dặn dò, phía trước có mệnh lệnh của bà bất luận người nào cũng đều thể tới.

      Mặc Thư Kỳ thầm để trong lòng, ám chỉ cho Hồng chút, để Hồng nhớ kỹ nơi này, sau đó để Hồng đưa trở lại chỗ ở.

      Buổi tối, Mặc Thư Kỳ thân y phục dạ hành*, dự định đến chỗ ban ngày nhìn thấy. triển khai khinh công lặng lẽ đến nơi đó. có thể cảm giác được nơi này thủ vệ rất nhiều, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ bậc nhất. Mặc dù mình người có thể đối phó với những thủ vệ kia, nhưng mà con mắt của mình cũng chưa nhìn thấy được, muốn kinh động các nàng mà tiến vào phòng rất khó khăn. Cuối cùng chỉ có thể cam lòng từ bỏ, sau khi rời khỏi cái sân kia Mặc Thư Kỳ tới phía ngoài thư phòng của Lâm Khiếu Thiên. Mặc Thư Kỳ tìm nơi bí mật nghe Lâm Khiếu Thiên cùng mấy người chuyện.

      (*Y phục dạ hành là y phục màu đen dành vào ban đêm.)

      "Lâm tỷ, Võ lâm minh chủ lần này nhất định trừ tỷ ra còn có thể là ai khác." giọng lanh lảnh .

      "Đúng đấy, Lâm tỷ, trong võ lâm này trừ tỷ ra còn có ai có thể đảm nhiệm được đây." Giọng của người này rất hấp tấp, giọng điệu rất là nịnh nọt.

      "Các vị tỷ muội đùa, Võ lâm minh chủ đều là người có tài mới chiếm được, mấy năm gần đây, nhân tài giang hồ chồng chất, điều này làm cho Lâm mỗ muốn phục cũng được đó." Lâm Khiếu Thiên cảm thán .

      "Lâm trang chủ khiêm tốn, gừng càng già càng cay, những nhân tài mới xuất giang hồ đó làm sao có thể so sánh được với Lâm trang chủ ngài đây." Có giọng ôn hòa vang lên.

      "Các vị lời này có chút khuếch đại rồi, có câu : ‘Minh chủ thay phiên làm’, sang năm đến nhà ta, chúng ta cũng thể bởi vì tuổi tác già chút liền đem những bọn tiểu bối kia đè ở phía dưới." giọng mạnh mẽ .

      "Vương Nhạc Vân, ngươi có ý gì?" Giọng lanh lảnh lại vang lên, lần này bên trong còn xen lẫn chút bất mãn.

      "Ta có thể có ý gì, các vị lẽ nào chưa từng nghe qua câu ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’? Ta chính là ưa những người cậy già lên mặt kia." Vương Nhạc Vân lý trí .

      "Vương bảo chủ chính mình rất giống dáng vẻ chính nghĩa, chuyện Mặc gia hai mươi năm trước kia chính là có Vương bảo chủ tham dự sao?" Giọng ôn hòa lần nữa.

      "Ai, chuyện Mặc gia trong lòng của tại hạ đây là đời đều khó mà thể hối hận." Giọng điệu của Vương Nhạc Ngữ đau khổ .

      "Được rồi, các vị tỷ muội nên lại ầm ĩ, chuyện qua hãy để cho nó qua , đối với Mặc gia, Lâm mỗ cũng rất là tiếc nuối, nhưng là mọi chuyện xảy ra, huống hồ, các vị có ý sám hối ý, mọi người vẫn là nên nhắc lại." Lâm Khiếu Thiên khuyên giải .

      Bang —— tiếng làm cắt đứt mấy người chuyện, Mặc Thư Kỳ lẳng lặng đứng ở trong bóng tối nhúc nhích, biết dựa theo võ công của nhóm người các ngàng căn bản thể phát mình.

      "Ai ——, ra, nghe trộm tính là hùng hảo hán gì, có muốn gì liền ra tranh tài phen." Lâm Khiếu Thiên .

      Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở nhàng của mọi người, bỗng nhiên, có người đẩy cửa phòng ra bay lên nóc nhà, cùng hắc y nhân tranh đấu. Mặc Thư Kỳ tuy rằng cái gì cũng đều nhìn thấy, nhưng từ cuộc trò chuyện đứt quãng bên trong của các nàng có thể nghe ra được người ra tay chính là người vừa mới ra tiếng lanh lảnh kia.

      Dựa theo Mặc Thư Kỳ suy đoán, chủ nhân của giọng lanh lảnh kia là trang chủ Lý gia trang - Lý Mộng Vân, mà người khác chính là chủ nhà họ Chu - Chu Phong Tuyết.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Mặc Vong Trần

      Editor: demcodon



      Thời điểm Lý Mộng Vân và hắc y nhân tranh đấu còn lại ba người liền đứng ở bên nhìn, cũng có ý ra tay, rất ràng, hắc y nhân phải đối thủ của Lý Mộng Vân. Thời điểm hắc y nhân sắp bị bắt, Mặc Thư Kỳ mơ hồ cảm giác được võ công của là chiêu thức mà đệ tử Mặc gia hai mươi năm trước quen dùng, rất ràng, tình huống này cũng làm mấy người khác chú ý tới.

      Mặc Thư Kỳ giật mình, nghĩ đến có thể là người may mắn còn sống sót năm đó, liền bắn ra sợi dây bạc đem kéo tới bên cạnh mình. Trong lúc mấy người còn chưa kịp phản ứng, Mặc Thư Kỳ nhấc theo cổ áo hắc y nhân nhanh chóng rời . Mấy người phản ứng được liền nhanh chóng đuổi theo, Mặc Thư Kỳ rất nhanh đem mấy người bỏ lại phía sau.

      Mặc Thư Kỳ nhấc theo hắc y nhân đến nơi người ở trong rừng cây ngừng lại, khẽ cúi đầu hai tay chắp ở sau lưng biết suy nghĩ cái gì.

      Lúc này hắc y nhân muốn tiến lên cám ơn nàng, Mặc Thư Kỳ nhanh chóng ra tay đấu với hắc y nhân. Sau khi kiểm tra xong Mặc Thư Kỳ xác nhận công phu của chính là của Mặc gia.

      Đánh tới nửa, cảm nhận được hắc y nhân tức giận giơ kiếm đâm về phía Mặc Thư Kỳ liền nhanh chóng hiểu cũng duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy kiếm của : "Dừng tay ."

      Hắc y nhân để ý đến nàng, tay tấn công về phía nàng, Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ điểm huyệt đạo của hắc y nhân.

      Hắc y nhân hừ tiếng: "Ta bị ngươi bắt, muốn giết muốn mắng cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được." xong liền nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác có nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Tiếng của làm cho Mặc Thư Kỳ biết đó là nam tử.

      Hắc y nhân đợi rất lâu lại cảm giác được chút nào đau đớn rơi người mình, vì vậy rất kỳ quái hơi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Ngay khi muốn rời khỏi Mặc Thư Kỳ lại chặn đường của , tức giận mở miệng: "Ngươi đến cùng là ai? Cứu ta có mục đích gì?"

      Mặc Thư Kỳ hề trả lời : "Ngươi cùng Mặc gia là quan hệ gì?"

      Hắc y nhân ngẩn ra, hiển nhiên là nghĩ tới nàng hỏi vấn đề này, sau khi phản ứng lại, mở miệng: "Cái gì Mặc gia? Ta nghe hiểu ngươi cái gì."

      " sao?" Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt mở miệng.

      Giọng điệu của nàng làm cho hắc y nhân cảm thấy tia kinh hoảng, hắc y nhân căng thẳng mở miệng: "Đúng, ta cái gì cũng biết."

      "Ngươi tại sao lại lén lút nghe các người đó chuyện?" Mặc Thư Kỳ các người đó tự nhiên chính là mấy người Lâm Khiếu Thiên.

      Hắc y nhân bị hỏi ấp úng : "Ta… ta… ta làm gì mắc mớ gì đến ngươi."

      "Sở Tư Hành là người thế nào với ngươi?" Mặc Ngữ Yên là phụ thân của cháu , nếu như Mặc gia còn có người có thể sống rất khả năng chính là phu lang của Mặc Ngữ Yên - Sở Tư Hành. Thời điểm Mặc Thư Kỳ xử lý nhà cũ của Mặc gia phát dấu vết có người đến bái tế qua, liền ràng năm đó Mặc gia rất có khả năng có người còn sống. Sau khi tra xét phát năm đó phu lang Mặc Ngữ Yên - Sở Tư Hành cũng ở Mặc gia. Y tránh được kiếp, thế nhưng Mặc Thư Kỳ tìm lâu đều có tìm được, vốn là sắp muốn từ bỏ, nhưng mà chợt phát thiến niên này biết võ công của Mặc gia, lường trước thiếu niên này rất có thể biết Sở Tư Hành.

      "Ngươi biết phụ thân?" Hắc y nhân kinh ngạc hỏi câu.

      "Ngươi là nhi tử của Sở Tư Hành?" Mặc Thư Kỳ hơi kinh ngạc, có nghĩ tới thiếu niên này là đồ đệ của Sở Tư Hành hoặc nghĩa tử, lại nghĩ rằng có thể là nhi tử của Sở Tư Hành. Mặc Thư Kỳ khỏi có chút cảm thán.

      "Ngươi là người xấu, giết ta , ta cái gì cũng cho ngươi biết." Hắc y nhân mạnh mẽ .

      Mặc Thư Kỳ thở dài hơi: "Nếu như ngươi đúng là nhi tử của Sở Tư Hành, như vậy ta chính là của ngươi, tên của ta là Mặc Thư Kỳ, phụ thân là Nhị thiếu gia Mặc gia - Mặc Thanh Hàn."

      "Cái gì??? , ngươi có chứng cớ gì?"

      "Con cháu Mặc gia sinh ra đều xâm lên đóa hoa mai màu đen ở người, đây là bí mật của Mặc gia, chỉ có con cháu dòng chính của Mặc gia mới biết, ngươi xem." Mặc Thư Kỳ cởi ra y phục của mình, bắt đầu vén tóc bạc chặn ở lưng, lộ ra hoa mai đen vai trái.

      Thiếu niên nhìn hoa mai đen cúi đầu, ràng người trước mắt này cũng có lừa gạt mình, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bờ vai trắng như tuyết của Mặc Thư Kỳ, miếng vải bịt mặt ở gò má hơi nóng lên. Giữa lúc mặt của đỏ lên Mặc Thư Kỳ như là phát rối rắm, chậm rãi kéo y phục lên.

      Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, tao nhã vạn phần, hắc y nhân nhìn có chút bị mê hoặc.

      Sau khi xem xong, hắc y nhân cũng nhấc ống tay áo của mình lên, Mặc Thư Kỳ nhìn thấy, chỉ có thể nhàng đưa tay ra chạm vào, biết muốn làm gì, cho nên cũng có né tránh.

      Ngón tay của Mặc Thư Kỳ tinh tế mà thon dài, ánh trăng chiếu ở phía , phảng phất ngón tay giống như là trong suốt vậy, tay nhàng chạm vào cánh tay trơn bóng của hắc y nhân, miêu tả ra dấu ấn đóa hoa mai.

      Tay của Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo có chút thấu xương, hắc y nhân lạnh hơi co rúm lại.

      Xác nhận xong, Mặc Thư Kỳ thu tay về, giọng lạnh nhạt của chuyển thành ôn hòa: "Ngươi tên là gì?"

      Hắc y nhân lấy miếng vải đen mặt xuống: "… Tiểu , ta tên Mặc Vong Trần."

      Dung mạo của thiếu niên rất là xinh đẹp đáng , khoảng chừng mười bảy - mười tám tuổi, có thể bởi vì con mắt bị mù nên Mặc Thư Kỳ nhìn thấy dung mạo của , có điều tiếng của cho Mặc Thư Kỳ biết hẳn là thiếu niên rất đáng .

      "Phụ thân ngươi đâu?"

      Nghe được vấn đề của Mặc Thư Kỳ, Mặc Vong Trần trở nên hoảng hốt, chậm rãi mở miệng : "Phụ thân, y… y qua đời từ ba tháng trước."

      "Qua đời?" Mặc Thư Kỳ hơi kinh ngạc.

      "Ừm." Mặc Vong Trần gật gật đầu: "Năm đó phụ thân được chuẩn đoán ra có thai, y rất cao hứng, liền tới Lạc Hà tự dâng hương. Nhưng đường trở về gặp phải đám hắc y nhân, là thiếp thân tiểu thị chết thay y. Cho nên phụ thân mới tránh được kiếp, phụ thân ý thức được kỳ lạ liền trở về Mặc gia. Lúc này mới phát Mặc gia còn người sống, lúc đó phụ thân muốn cùng chết chung với mẫu thân, nhưng mà nghĩ đến thai nhi trong bụng là cốt nhục duy nhất của Mặc gia, liền từ bỏ cái ý nghĩa này. Y dám về Sở gia, sợ mang đến tai họa cho Sở gia, liền mang theo ta mai danh tích, cũng ở trong bóng tối điều tra chân tướng Mặc gia diệt môn, cũng là sau khi phụ thân qua đời, ta mới biết những chuyện này. Phụ thân cho ta biết năm đó Mặc gia diệt môn có thể cùng tứ đại gia tộc giang hồ có quan hệ, ta liền đến nơi này, nhưng mà suýt chút nữa bị tóm, may là giúp đỡ."

      "Ai, Mặc Vong Trần, đừng quên trước kia, những lời mà tỷ phu nhắc nhở chính mình." Mặc Thư Kỳ cố nén khỏe nhàng vỗ vào bả vai của , cho dù là người thân của mình cũng rất khó chạm vào: "Các ngươi chịu nhiều đau khổ rồi, yên tâm , người Mặc gia chết vô ích, đau khổ của tỷ phu nhận , những người kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta vì người Mặc gia đòi lại công đạo." Giọng của Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo nhưng lại kiên định .

      "Tiểu , ô... ô..." Mặc Vong Trần nghe được lời của Mặc Thư Kỳ xong, giống như đứa trẻ chịu oan ức khóc lên. Mặc Thư Kỳ nghĩ, phụ thân vừa mới qua đời, nam tử lại xuất giang hồ, tất nhiên là chịu ít khổ sở.
      Last edited: 9/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :