1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Lâm Lam

      Editor: demcodon



      Bỗng nhiên con chim theo cửa sổ bay vào cắt đứt phòng trầm tĩnh, Hồng đưa tay nhận chim , gỡ xuống tờ giấy quấn vào đùi chim, tiện tay đem chim đặt ở bên trong bàn, thả chút điểm tâm vụn trước mặt nó, chim hài lòng mổ đồ ăn bên trong bàn tiếp tục để ý hai người.

      Hồng mở tờ giấy ra, có chút mừng rỡ với Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, là Chanh và Hoàng gởi thư, trong thư : Lâm công tử rời khỏi thôn Bách Gia ra tìm ngài, sắp tới đây."

      "Cái gì???" Vẻ mặt Mặc Thư Kỳ có chút giật mình, có chút mừng rỡ lại có chút tức giận: " làm sao lại đến, Chanh và Hoàng làm chuyện thế nào, lâu như vậy mới báo cáo?"

      "Từ khi Các chủ rời khỏi thôn Bách Gia, trong thôn những nam tử kia mỗi người đều đến chế nhạo Lâm công tử, Lâm công tử là bị Các chủ vứt bỏ. Lâm công tử mỗi ngày đều bị bọn họ bắt nạt, nhưng lmà giống như người liên quan, mấy ngày trước thu gom bọc hành lý của mình liền rời khỏi thôn Bách Gia. Chanh và Hoàng căn cứ vào tin tức mà Lâm công tử tìm hiểu liền biết Lâm công tử tìm đến Các chủ ngài. Lâm công tử biết chuyện Đại hội võ lâm sau đó liền bắt đầu chạy tới đây, tại đến Lạc thành, trạm tiếp theo chính là chỗ này." Hồng giải thích .

      " là ngu, ta xứng đáng để vì ta làm như vậy, ta chưa từng đáp ứng cái gì với , cũng chưa từng có ra tình cảm của mình. Tại sao lại như vậy, tại sao, đây rốt cuộc là tại sao?" Như là hỏi mình, vừa giống như là hỏi Hồng.

      "Các chủ…" Nhìn dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ làm cho lòng Hồng vô cùng chua xót.

      Bỗng nhiên, Mặc Thư Kỳ giống như là nghĩ đến chuyện gì: " thể, thể đến, nguy hiểm, Lam nhi gặp nguy hiểm." Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên cố gắng nắm lấy tay Hồng: "Hồng, ngươi ngăn cản , thể để cho tới nơi này, đem đuổi về thôn Bách Gia." Mặc Thư Kỳ nghĩ đến giấc mộng kia, giấc mộng làm cho đau thấu tâm can kia. Nếu như Lâm Lam tới nơi này nhất định có chuyện, cảm giác của luôn luôn đều rất chuẩn.

      "Nhưng mà… Các chủ… ngài…" Hồng có chút chần chờ.

      Toàn thân Mặc Thư Kỳ tại rất là hoảng loạn: " cần lo lắng cho ta, ta có chuyện gì, nhanh , nhanh lên!" lạnh lùng .

      "Dạ, thuộc hạ nhận lệnh." Hồng quay về phía Mặc Thư Kỳ ôm quyền sau đó bay người ra ngoài cửa sổ.

      Khi Hồng rồi Mặc Thư Kỳ ngồi mình trong gian phòng, trong đầu của ngừng chiếu lại tình cảnh Lâm Lam bị người bắt , càng nghĩ càng hoảng hốt, rốt cục nhẫn nại được mình rời khỏi khách sạn. Sau khi rời khỏi khách sạn Mặc Thư Kỳ mình như con ruồi đầu va loạn, bởi vì con mắt của nhìn thấy cho nên phải va vào người bên cạnh, tiếng người khác quay lại mắng chửi Mặc Thư Kỳ giống như là nghe thấy, tinh thần hoảng hốt về phía trước, trong miệng còn tới: "Lam nhi, Lam nhi, ngươi ở đâu."

      Ngay lúc Mặc Thư Kỳ lung tung có mục đích, chỗ khác Lâm Lam lại gặp phiền phức.

      * * *
      Sau khi rời khỏi thôn Bách Gia, Lâm Lam đeo bọc hành lý hề có mục đích , bởi vì tướng mạo 'xấu xí' của , cho nên rất ít người quay lại phản ứng với . Nam tử từng người từng người nhìn thấy đều cách rất xa, nữ tử cũng đều vòng qua , tình huống như vậy làm cho Lâm Lam có chút mất mát, nhưng cũng có khổ sở. Bởi vì từ đến lớn chuyện như vậy cũng xảy ra ít, chỉ là hiểu tại sao có người chịu đến gần . Nhìn thấy Lâm Lam như vậy Chanh và Hoàng đều có chút đành lòng, nhưng hai người các nàng chỉ có thể ở trong bóng tối bảo vệ an toàn cho , thể nhúng tay vào những việc này, thế nhưng tình cờ ra tay dạy dỗ chút hai người miệng đặc biệt xấu vẫn là có thể.

      Lòng dạ Lâm Lam lương thiện, rất thích giúp đỡ người, đường đều trợ giúp ít người có cầu. Mặc dù mọi người nhìn thấy dung mạo của cảm thấy căm ghét, nhưng Lâm Lam vẫn là rất vui vẻ. Hôm nay Lâm Lam cứu ông lão bởi vì ăn cơm trả tiền mà bị tiểu nhị quán rượu đuổi theo đánh, vì ông lão kia Lâm Lam tiêu hết tiền người. Ông lão hỏi Lâm Lam muốn đâu, Lâm Lam cũng thành người muốn tìm, tốt là ông lão rất tốt bụng nhắc nhở Đại hội võ lâm gần sắp bắt đầu rồi, người muốn tìm có thể xuất ở nơi đó, đồng thời nhắc nhở nên dễ dàng tin tưởng người khác. Sau khi xong ông lão còn liếc mắt nhìn Chanh và Hoàng thân ở chỗ khác, sau đó liền biến mất.

      Lâm Lam rất cảm kích ông lão kia, sau đưa ông lão , Lâm Lam trả tiền cơm cho ông lão liền tiêu hết tiền tích trữ người, người còn xu. Vốn là Lâm Lam mang theo tiền nhiều, dọc theo đường ngoại trừ mua chút đồ mình chuẩn bị bên ngoài liền cũng xài nên vẫn còn ít, tự mình mang theo lương khô ăn. Buổi tối dừng chân ở miếu đổ nát hoặc chấp nhận ở dưới mái hiên gia đình người ta, tốt bây giờ vẫn là đầu thu, khí trời cũng lạnh, huống hồ tháng ngày khó khăn thế nào Lâm Lam cũng trải qua. Nhưng vì trả tiền cho ông lão, người Lâm Lam bây giờ còn xu.

      Dưới bất đắc dĩ, Lâm Lam tìm tài sản thô của nhà lấy ra, đây là di vật duy nhất phụ thân để cho , cây trâm ngọc, phần cuối cây trâm này lúc điêu khắc lên chính là vài miếng lá trúc, nho , rất tinh xảo. Nếu như bây giờ Mặc Thư Kỳ ở bên cạnh đồng thời con mắt của có mù phát , cây trâm ngọc này cùng cây trâm giữ kia hẳn là cùng người làm ra.

      Lâm Lam cầm trâm ngọc vào mép đường thấy hiệu cầm đồ. Sau khi gặp được lão bản, Lâm Lam đưa trâm ngọc ra. Lão bản hiệu cầm đồ này là nữ tử trung niên xấu xí, vừa nhìn liền biết người này phải là người tốt lành gì. Vốn là vị lão bản này nhìn thấy tướng mạo xấu xí của Lâm Lam, thân xiêm y cũ nát rất là xem thường, lường trước được người này cũng có vật gì tốt, định đem đuổi ra ngoài, nhưng là sau khi nhìn thấy trâm ngọc đưa tới con mắt liền sáng ngời, ánh mắt kia như là kẻ đói bụng rất lâu ăn cơm nhìn thấy bánh bao thịt; nàng đoạt lấy cây trâm, vẻ mặt sáng rỡ nhìn chút, khóe miệng nhịn được giương lên, cả người chìm đắm vui sướng khi chiếm được bảo vật trong lòng, bỗng nhiên nàng nhìn Lâm Lam chút từ xuống dưới, giả vờ khinh thường : "Cây trâm này cũng phải vật gì tốt, sạp hàng bên ngoài đều có nhiều loại như thế này. Công tử phải cầm sao?"

      Lâm Lam gật gật đầu.

      Lão bản kia nỗ lực để cho mình cố gắng giữ tỉnh táo: "Công tử nhất quyết là vẫn muốn cầm sao?"

      Lâm Lam cúi đầu suy nghĩ chút: "Cầm ."

      "Công tử cần phải hiểu , cái này của ngươi vốn phải cái gì quý trọng, có cầm tiền cũng bao nhiêu." Lão bản tin tưởng xác nhận.

      " sao, thiếu thiếu . Ngài cứ ra giá."

      Lão bản kia quay về phía Lâm Lam duỗi ra ngón tay. Mở miệng : " lượng hai."

      Lâm Lam gì, chỉ là chầm chậm muốn lấy lại cây trâm từ trong tay lão bản, biểu thị mình đồng ý.

      Lão bản vội vàng đưa tay giấu từ sau lưng ra, sau đó mặt đau lòng : "Năm lượng, ngươi xem giá này thế nào? thể hơn nữa."

      Lâm Lam chần chừ lúc, biết cây trâm của mình cũng phải có giá rẻ như vậy, nhưng khuôn mặt của Mặc Thư Kỳ lại xẹt qua trong đầu óc của , nhắm mắt lại, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.

      "Tốt lắm, đây là năm lượng bạc vụn, công tử xin cầm lấy." Lão bản nhanh chóng đưa năm lượng bạc vụn cho Lâm Lam, sau đó lại nhanh chóng đưa tờ giấy cho , giả tạo cười : "Đây là hóa đơn, nếu như công tử ngày nào đó có đủ tiền có thể tới đây chuộc lại cây trâm này. Được rồi, xin ngài thong thả." xong làm dấu tay xin mời.

      Lâm Lam nhận tiền và hóa đơn lại nhìn cây trâm chút, trong lòng yên lặng mà : 'Phụ thân, xin lỗi, xin tha thứ cho nhi tử, chờ lúc nhi tử tìm được nàng nhất định chuộc cây trâm này về.'
      Last edited: 27/6/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: chung

      Editor: demcodon



      Sau khi Lâm Lam ra hiệu cầm đồ, đứng lâu nhìn bảng hiệu hiệu mà lưu luyến rời .

      Ngay khi Lâm Lam rời , Chanh và Hoàng nhảy ra ngoài, Hoàng nhìn Chanh chút, Chanh gật gật đầu, xoay người vào hiệu cầm đồ, còn Hoàng đuổi theo bóng người của Lâm Lam.

      Chanh đến gần phía sau hiệu cầm đồ, lão bản hiệu cầm đồ còn cười đến ngậm miệng lại được, trong miệng : "Kẻ ngu si, biết hàng, đây chính là Mặc Ngọc ngàn năm chế tạo thành, còn có chạm trổ này, ai ôi, là giá trị liên thành, ta lớn như vậy còn chưa từng thấy đồ quý giá như thế đâu. Hắc hắc, có nó, nửa đời sau này của ta có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang bao giờ hết."

      Thời điểm Chanh vào lão bản còn phát ra nàng, sau khi nàng nghe được những lời lão bản kia liền nổi nóng hồi, phu lang tương lai của Các chủ các nàng há lại là người có thể sỉ nhục, vốn định chiêu kiếm chấm dứt nàng ta, nhưng tại thân nàng có chuyện quan trọng, liền tiện tay ném khối bạc vụn lên quầy.

      Lão bản bị thức tỉnh, mặt mê man nhìn Chanh: "Vị tiểu thư này, ngài có chuyện gì sao?"

      "Bản tiểu thư muốn cây trâm ngọc kia trong tay ngươi." Chanh thẳng thắn .

      Lão bản đánh giá Chanh hồi, nhìn nàng ta quần áo bất phàm, nhất định là tiểu thư gia đình giàu có, liền hài lòng : "Ai nha, tiểu thư ngươi tinh mắt, đây chính là Mặc Ngọc ngàn năm chế tạo thành có cầu cũng thể gặp, ngài nhìn thủ công này chút, vừa nhìn liền biết là đại sư làm…"

      Lão bản lời còn chưa hết, kiếm của Chanh ra khỏi vỏ giá đến bên trong cổ của lão bản: "Ít nhảm, đem nó ra, bằng đừng trách bản tiểu thư khách khí."

      "Này, này, này, vị hiệp sĩ này, ngài cẩn thận kiếm trong tay nha, phải tiểu nhân đưa cho ngài, nhưng cây trâm này là bảo vật gia truyền của tiểu nhân, làm sao có thể dễ dàng liền đưa cho người khác như vậy." Lão bản hoang mang .

      Chanh nghe xong lời này khỏi cười lạnh tiếng: "Bảo vật gia truyền? Ngươi chắc chắn chứ?” xong lại đưa kiếm đến gần cổ của nàng thêm mấy phần.

      Cổ của lão bản chảy máu, nàng đau đến gào thét lên, quần bị nàng tiểu ướt sũng.

      Chanh căm ghét nhìn nàng ta cái, trong miệng nhịn được : "Đưa hay đưa?"

      Lão bản vừa nghe, vội vàng : "Nhanh nhanh đưa, vị hiệp sĩ này, đưa cho ngài, kính xin thả kiếm trong tay xuống." xong liền đem cây trâm đưa cho Chanh.

      Chanh nhận cây trâm liền lạnh lùng nhìn lão bản cái, lấy kiếm về, nàng cẩn thận đem cây trâm lấy được để vào trong ngực, sau đó xoay người rời .

      Toàn thân lão bản run cầm cập ngồi dưới đất liên tục khóc lớn, nhưng là có ai chú ý tới nàng.

      Thời điểm Chanh tìm tới Hoàng và Lâm Lam Hoàng dạy dỗ đám du côn dâm tặc, mà Lâm Lam chính là đứng ở bên lo lắng nhìn.

      ra sau khi Lâm Lam rời khỏi hiệu cầm đồ đám lưu manh ăn chơi lêu lỏng coi trọng theo. Theo các nàng có thể vào hiệu cầm đồ đều là người có tiền, coi như là có tiền lúc ra cũng biến thành người có tiền. Mà Lâm Lam thân mình, có bạn cùng, tướng mạo lại cực xấu, có ai để ý tới , đám người kia liền lặng lẽ theo Lâm Lam ra khỏi thành.

      Thời điểm bọn họ đuổi tới Lâm Lam cũng chú ý tới nhưng có cách nào, chỉ có thể về nơi có nhiều người, nhưng nghĩ tới mấy tên côn đồ kia lớn lối như vậy, ở trước mặt mọi người mà xuống tay với . Lâm Lam căng thẳng ôm chặt bao quần áo của mình, bắt đầu chạy về phía ngoài thành. Hoàng vốn muốn ra tay dạy dỗ mấy người kia, nhưng mà gây chuyện ở khu vực người nhiều như vậy, mấy tên côn đồ kia có thể thèm để ý nhưng nàng thể lưu ý, ngay khi bọn côn đồ đuổi tới Lâm Lam ở ngoài thành nàng liền ra tay đánh nhau với đám lưu manh kia. Cho nên lúc Chanh lần theo đánh dấu của Hoàng lưu lại mới thấy được tình cảnh đó.

      Chanh nhìn Hoàng đánh rất là cảm hứng vô tận liền có ngăn cản nàng, chỉ là ôm kiếm tới bên cạnh Lâm Lam.

      Lâm Lam nhìn người bên cạnh mình và vị giúp mình kia trang điểm rất giống nhau, liền mở miệng: "Vị nương này, đánh nhau với các nàng kia chính là bạn chung với ngài sao, rất có lỗi, nàng ta đều là bởi vì giúp ta mới đánh nhau cùng đám người kia, bọn họ có chút phiền toái, ngài có thể giúp nàng ta chút ?"

      Chanh nghe xong cảm nhận được trái tim nhân hậu ấm áp bên trong Lâm Lam, nhìn ánh mắt lo lắng của , khỏi an ủi: "Công tử cần phải lo lắng, công phu của muội muội nhà ta mặc dù phải rất tốt, nhưng đối phó này đám dâm tặc này vẫn là thừa sức, kính xin công tử yên tâm." xong chắp tay với Lâm Lam.

      Sau khi nghe Hồng giải thích xong, Lâm Lam yên tĩnh lại, chỉ là yên tĩnh nhìn bên kia đánh nhau, nếu như quên chuyện kia ánh mắt vẫn lo lắng nhìn bên ngoài.

      Như là phụ họa theo lời của Chanh, bên khác Hoàng rất nhanh giải quyết xong mấy tên côn đồ kia, vốn là có thể càng nhanh hơn, chỉ là bên trong các nàng dĩ nhiên có người công phu tốt, cho nên Hoàng phải dùng nhiều thời gian hơn.

      Sau khi Hoàng giải quyết đám lưu manh kia liền đến bên cạnh Lâm Lam và Chanh, nàng quay về phía Lâm Lam chắp tay hô: "Công tử", lại chuyển tầm mắt tới người Chanh: "Tỷ tỷ."

      Chanh gì, chỉ là gật gật đầu với nàng, tiếp theo Hoàng liền yên tĩnh đứng bên cạnh Chanh.

      Lâm Lam cảm kích nhìn hai tỷ muội: "Đa tạ hai vị nương cứu giúp."

      Chanh thèm để ý : "Lâm công tử khách khí, chỉ là thuận tay cứu giúp." Hoàng cũng ở bên gật gật đầu phụ họa.

      " biết công tử đơn độc mình chuẩn bị về hướng nào?" Chanh hỏi làm Hoàng rất kỳ quái, ‘tỷ tỷ của mình vì sao lại hỏi vấn đề như vậy, hai người bọn họ phải biết Lâm Lam muốn tìm Các chủ sao.’ Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng cũng có mở miệng, chỉ là chờ câu tiếp theo của tỷ tỷ mình.

      Lâm Lam có chút chần chờ, nhưng là nhớ đến hai người này vừa mới cứu mình, đồng thời các nàng nhìn cũng giống người xấu gì, liền mở miệng trả lời: " dám giấu giếm, ta rời khỏi quê nhà là muốn tìm người."

      "Vậy à? Tìm người, là người công tử thương sao?" Chanh trêu ghẹo , nhưng mặt lại có lộ ra tia, giống như mình kinh ngạc hỏi chuyện chính.

      Chanh làm cho khuôn mặt Lâm Lam nổi lên ửng đỏ, nhưng suy nghĩ chút: " phải người thương, ta xấu xí như thế làm sao có người thích đây! Nàng… nàng là… là tiểu thư… đúng… nàng là tiểu thư nhà ta."

      Lâm Lam làm cho Chanh và Hoàng cảm giác thấy có chút khó chịu. Người này lại càng tự tin như vậy, nhưng tìm đến rồi.

      " sao? Vậy biết tiểu thư nhà Lâm công tử ở nơi nào đây?" Chanh giả vờ biết hỏi.

      Chanh làm cho Lâm Lam có chút lúng túng, suy nghĩ chút, mở miệng : " ta cũng biết, chỉ là nghe người ta Đại hội võ lâm ở Ngu thành sắp sửa bắt đầu, ta nghĩ tiểu thư nhà ta có thể là ở chỗ đó, liền muốn thử vận may."

      "Như vậy à, Lâm công tử là nam tử thân mình ra ngoài khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm, như vậy , hai người tỷ muội chúng ta cũng vừa muốn tham gia Đại hội võ lâm, cho nên, Lâm công tử nếu ngại, kính xin cùng chung đường với hai người chúng ta, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, chờ tìm được tiểu thư nhà ngươi, Lâm công tử lại cũng muộn." Chanh khuyên bảo.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Lựa chọn của Hồng

      Editor: demcodon



      Chanh làm cho Lâm Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn Chanh, mà Chanh cũng có lảng tránh tầm mắt của , chỉ là mỉm cười chờ trả lời.

      Sau khi Lâm Lam có nhìn ra đầu mối gì, mở miệng hỏi: "Chuyện đó… quấy rối đến các người sao?"

      "Lâm công tử lo xa rồi, hai người tỷ muội chúng ta đều là người giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa vốn là chuyện chúng ta phải làm, chút chuyện bận bịu ấy vẫn là giúp đỡ được." Giọng của Chanh dịu dàng giải thích.

      "Vậy đa tạ hai vị." Lâm Lam mừng rỡ cùng gật gật đầu với các nàng.

      Hoàng nhìn tỷ tỷ của mình chút, vui vẻ cười cợt. Trong lòng thầm nghĩ: ‘ hổ là người thông minh nhất trong thất ám vệ, mình quả nhiên thể so sánh được.’

      Ba người liền vui vẻ ra . Dọc theo đường , Chanh thầm chăm sóc Lâm Lam, chuyện gì cũng đều lấy làm chủ, mà Hoàng lại thầm quan sát chuyển động của tỷ tỷ mình và Lâm Lam. Lâm Lam cũng cố gắng hết sức giúp hai người làm ít chuyện mình có thể làm.

      Thời điểm hai người mang theo Lâm Lam chạy cũng quên truyền cho Mặc Thư Kỳ phong thư, cho nàng biết tình hình của các nàng. Vì vậy, các nàng rất nhanh đến ngoài Lạc thành. Trong lúc các nàng qua rừng cây ở ngoài Lạc thành Lâm Lam bị bệnh nặng. Mặc dù Lâm Lam rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng là nam tử, ở thế giới này thân thể nam tử bình thường đều rất yếu, đường bôn ba mệt nhọc rốt cục ép vỡ nam tử kiên cường này.

      Thời điểm Chanh và Hoàng luống cuống tay chân gặp Hồng đến tìm các nàng, lúc này Lâm Lam hôn mê bất tỉnh.

      Hồng nhìn Lâm Lam hôn mê, gấp gáp, biết nam tử này ở trong lòng của Các chủ mình rất có địa vị, liền bước nhanh tới bên người Lâm Lam, lo lắng : "Lâm công tử làm sao?"

      "Ngày đêm ngừng nghỉ chạy , Lâm công tử dù sao cũng là nam tử thân thể yếu đuối, cho nên cẩn thận nhiễm phong hàn. Ta cho uống thuốc trị phong hàn mà Các chủ cho chúng ta, cần lo lắng." Chanh giải thích.

      "Đúng vậy đúng vậy, Lâm công tử vì muốn sớm ngày nhìn thấy Các chủ nên dọc theo đường ngừng nghỉ chạy , cho nên vào lúc này mới bị bệnh. Các chủ thích Lâm công tử như thế, nếu như nhìn thấy nhất định rất vui vẻ." Hoàng ở bên chen miệng .

      Chanh trừng nàng chút, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tỷ tỷ mình, Hoàng rụt cổ cái, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

      Chanh nhìn thấy sắc mặt của Hồng có chút bình thường, lo lắng hỏi: "Hồng, làm sao vậy, là Các chủ xảy ra chuyện gì phải ?”

      Sắc mặt Hồng rất kém : "Hai người các ngươi vì sao đem chuyện Lâm công tử đến nơi đây báo cáo cho Các chủ sớm chút, bây giờ…" Hồng híp mí mắt, ra ý đồ của mình đến đây.

      Hai người sau khi nghe xong đều yên lặng, Hoàng dễ kích động lên tiếng trước tiên: "Các chủ tại sao có thể làm như vậy, Lâm công tử vì nàng… vì nàng…"

      "Hoàng. Câm miệng!" Chanh nghiêm khắc quát lớn nàng. Hoàng bĩu môi, có chút tức giận xoay người chạy ra ngoài, hai người cũng có để ý đến nàng.

      "Hồng, ngươi là lão đại của chúng ta, người theo bên cạnh Các chủ lâu nhất cũng là ngươi, vậy ngươi so với chúng ta càng hiểu nàng hơn, nàng ràng rất Lâm công tử, tại sao muốn làm như thế. Hồng, ngươi nhất định biết nguyên nhân." Chanh nhìn chòng chọc vào Hồng.

      Hồng thở dài hơi: "Các chủ làm như thế, cũng là vì tốt cho ." Hồng dừng chút: "Các ngươi cũng biết người Các chủ chịu mối thù diệt môn giết, tại kẻ thù dần dần tìm tới. Các chủ muốn làm cho Lâm công tử chịu chút thương tổn, cho nên nàng mới làm như vậy, đem người bên cạnh đẩy ra so với người khác nàng còn đau khổ hơn, nhưng mà các ngươi biết ? Nàng thể còn sống bao lâu nữa nên muốn quấy rối Lâm công tử, cho nên, nàng muốn dùng quãng đời còn lại của mình để hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, sau đó mình lẳng lặng rời ."

      "Cái gì? Các chủ còn sống bao lâu nữa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Chanh kinh hãi.

      Hồng nhìn nàng chút, chậm rãi dựa lên cái cây, mở miệng: "Hơn năm trước, chuyện Các chủ trọng thương ngươi còn nhớ ?"

      Chanh gật gật đầu.

      Nhìn thấy nàng gật đầu, Hồng tiếp: "Khi đó Các chủ được Lâm công tử cứu lên nhưng con mắt bị mù khỏi, công lực mất hết, hơn nữa trúng loại độc rất ác là sâu độc, trúng loại sâu độc này người bình thường đều thể sống hơn mười tám tuổi. Mặc dù y thuật của Các chủ cao siêu nhưng nàng đối với loại sâu độc này cũng thể làm gì, cứ việc ngừng tìm thuốc giải nhưng vẫn có kết quả. Các chủ sợ nàng sai lầm, bỏ lỡ đời của Lâm công tử, cho nên mới phải để cho các ngươi đuổi về thôn Bách Gia. Các chủ rằng nàng rất , rất rất , tuy rằng ta cũng hiểu, nhưng giọng điệu khi đó của nàng lại đau buồn như vậy, được, ngươi có thể hiểu nỗi đau của nàng ."

      "Tại sao lại như vậy, nàng sao..." Giọng của Chanh có chút u.

      "Cho nên, vì cho Các chủ lo lắng, ta thể làm như vậy." Hồng xong muốn rời Chanh gọi nàng lại.

      "Hồng." Hồng có xoay người, chỉ là lẳng lặng chờ Chanh tiếp: "Để Lâm công tử thôi, mặc dù Các chủ muốn làm cho đau lòng, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ý nghĩ của chính nàng. Ta biết Các chủ làm tất cả đều vì muốn tốt cho Lâm công tử, nhưng mà, ta nghĩ Lâm công tử cũng cần. Căn cứ vào khoảng thời gian này ta và ở chung với nhau nhìn ra người rất kiên cường, coi như chúng ta mang về vẫn bỏ qua.Thời gian ngươi và chung đụng cũng ngắn, ta nghĩ ngươi phải biết tính cách của chứ."

      'Đúng đấy, tính cách là gì ta đương nhiên hiểu, Các chủ làm sao hiểu đây, nhưng mà, tình khiến người mù quáng, Các chủ bây giờ chính là như vậy.' Hồng nghĩ như thế nhưng nàng cũng có mở miệng.

      Chanh ngừng cố gắng : " phải còn có năm sao? Tất cả đều có thể, trong năm này chừng lúc nào đó Các chủ liền tìm được thuốc giải, đến lúc đó Lâm công tử lập gia đình làm sao bây giờ? Ngươi cũng muốn Các chủ đau lòng chứ. Huống hồ, nếu như Các chủ chỉ còn năm này, ngươi làm cho nàng mang theo tiếc nuối rời sao? Chí ít, thời gian ở bên Lâm công tử nàng rất vui vẻ, phải sao?"

      Hồng suy nghĩ chút, khe khẽ gật đầu, : "Được, dẫn gặp Các chủ ."

      Chanh nghe xong vui mừng nhìn Hồng chút, tới bên cạnh Lâm Lam ôm lấy , quay về Hồng : " thôi."

      Mới vừa ra xa, liền nhìn thấy bóng người của Hoàng, nàng khó chịu chính là chờ ở phía trước, nhìn Chanh ôm Lâm Lam tới, bên cạnh còn có Hồng theo là biết có hy vọng liền hỏi: "Chúng ta đây là gặp Các chủ phải ?"

      "Ừm, nhanh ." Hồng trả lời.

      Cứ như thế, mấy người lên đường.

      * * *
      Ngay khi Hồng mang theo ba người tìm Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ bên này cũng gặp phải chút phiền phức nho .

      Mặc Thư Kỳ run rẩy loạn ở đường, bởi vì con mắt nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào trực giác của mình mà , giống như trước đây đụng tới chướng ngại vật nên đều ngừng về phía trước. cảm thấy gì liền vào bên trong ngõ, đầu va chạm làm cho Mặc Thư Kỳ hơi tỉnh táo lên. mình ngồi ở góc tường, lẳng lặng ngây người ra.
      Last edited: 9/8/16
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Cứu giúp

      Editor: demcodon



      Bỗng nhiên cỗ sát khí cắt đứt suy nghĩ của , Mặc Thư Kỳ cũng rất nhanh liền cảnh giác, võ công của mình tuy rằng cao cường, nhưng con mắt dù sao cũng nhìn thấy. Bây giờ, Hồng lại ở bên cạnh mình. Mặc Thư Kỳ lặng lẽ đem sợi bạc quấn lên ngón trỏ của mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

      Mặc Thư Kỳ nhìn thấy, trước mặt của đám hắc nhân đằng đằng sát khí đứng cách đó xa. Ngay khi muốn ra tay, biết từ nơi nào ra hai người và nhóm hắc y nhân đánh lên.

      ra hai người này chính là Chu Cầm và Lý Dao trong tứ đại gia tộc. Hai người này vốn là ra tản bộ, nhưng chợt thấy bóng người màu trắng lảo đảo đường, nhìn kỹ chút mới phát là Mặc Thư Kỳ. Hai người đều rất kỳ quái, ở trong ấn tượng của các nàng người này vẫn luôn là người nhàng, tao nhã, là nữ tử phong độ phóng khoáng, xảy ra chuyện gì làm cho nàng luống cuống như thế, nghĩ đến hai mắt của nàng bị mù, hai người liền lo lắng theo, dù sao người này có ân với các nàng, cũng thể để cho nàng ta xảy ra chuyện gì.

      Bởi vì tinh thần của Mặc Thư Kỳ hoảng hốt, cho nên cũng phát hai người này theo nàng. Nhìn thấy nàng bị đánh lén, hai người mới nhảy ra ngoài.

      Lúc này Mặc Thư Kỳ khôi phục bình thường, cũng biết người ra tay giúp là ai, liền thầm lưu tâm. Đợi sau khi hai người giải quyết xong những hắc y nhân kia, từ từ đến bên cạnh các nàng, chắp tay, nho nhã lễ độ : "Tại hạ Ngọc Mặc, đa tạ hai vị cứu giúp, hai mắt của tại hạ bị mù có thể thấy mọi vật, kính xin hai vị ân công báo cho tại hạ tục danh, để tại hạ biết được người cứu mạng mình chính là vị hào kiệt nào."

      "Ngọc tiểu thư, ta là Lý Dao, vị khác là Chu Cầm, chúng ta gặp ngày hôm qua ở khách sạn Long Tường, Ngọc tiểu thư cứu người bạn của chúng ta, Ngọc tiểu thư còn nhớ ?"

      Mặc Thư Kỳ trong lòng thầm suy nghĩ: "Làm sao lại nhớ , Lý tiểu thư và Chu tiểu thư, tại hạ có lễ, cảm tạ ân hai vị cứu mạng, có chuyện gì cần tới tại hạ kính xin thẳng, tại hạ cố gắng hết sức giúp đỡ."

      "Ngọc tiểu thư khách khí, chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi, kính xin Ngọc tiểu thư cần để ở trong lòng. Huống hồ, Ngọc tiểu thư cứu tính mạng người bạn của chúng ta, chúng ta cảm tạ Ngọc tiểu thư còn kịp đây." Chu Cầm khách khí .

      "Tại hạ vốn là thầy thuốc, cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc, làm sao có thể từ cảm tạ hay cảm tạ, hơn nữa, ngày hôm qua ra sức nhiều nhất vẫn là Long công tử, tại hạ cũng có giúp đỡ bao nhiêu." Mặc Thư Kỳ khiêm tốn .

      "Được rồi, được rồi, các ngươi nên tạ ơn tới tạ ơn lui, ngày cũng đều sắp tối rồi." Lý Dao nhịn được chen miệng .

      Mặc Thư Kỳ và Chu Cầm cùng cười: "Lý tiểu thư / Lý tỷ tỷ đúng lắm."

      Chu Cầm nhìn Mặc Thư Kỳ chút, lại nhìn Lý Dao chút, mở miệng : "Vậy chúng ta về khách sạn trước , sắc trời này cũng đúng là hơi trễ."

      "Ừm, vậy chúng ta ." Mặc Thư Kỳ gật gật đầu.

      Vì chăm sóc Mặc Thư Kỳ, ba người rất chậm, Mặc Thư Kỳ ở chính giữa, Lý Dao và Chu Cầm ở hai bên nàng, đề phòng nàng bị té ngã bất cứ lúc nào.

      "Con mắt của Ngọc tiểu thư có nhiều bất tiện, tại sao lại mình đường phố, thị vệ Hồng đâu, nàng ta làm sao ở bên cạnh Ngọc tiểu thư." Chu Cầm hỏi.

      " mình ngươi ra ngoài nhiều nguy hiểm lắm!" Lý Dao phụ họa .

      Nhắc đến Hồng, Mặc Thư Kỳ lại nghĩ đến Lâm Lam, có chút thất thần, có điều chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt: "Đa tạ hai vị tiểu thư quan tâm, tại hạ có chút việc phái Hồng ra ngoài, còn thân mình ra ngoài là tại hạ lỗ mãng; chỉ là nghĩ tới, con mắt sau khi nhìn thấy, chuyện gì cũng đều làm được, còn khắp nơi gây phiền toái cho người khác."

      Nghe thấy Mặc Thư Kỳ tự buồn rầu tự giận mình, Chu Cầm có chút đành lòng: "Ngọc tiểu thư làm sao lại nghĩ như vậy, Ngọc tiểu thư y thuật cao siêu, mà còn mang theo tâm địa Bồ Tát, khắp nơi làm nghề y cứu người, sao nàng là người phiền toái."

      "Để hai vị cười chê rồi, tại hạ cũng chỉ làm chút chuyện đủ khả năng của mình thôi, chỉ là muốn nhìn thấy bi kịch diễn ra ở bên cạnh mình, dù sao cũng chỉ là người năng lực có hạn, tại hạ có vĩ đại như lời Chu tiểu thư ." Mặc Thư Kỳ khiêm tốn .

      "Ngọc tiểu thư thực là lương thiện!" Lý Dao thở dài : "Ngọc tiểu thư y thuật cao siêu như vậy, tại sao trị liệu cho con mắt của mình thế?"

      "À" Mặc Thư Kỳ tự giễu tiếng: "Đều thầy thuốc tự chữa bệnh, lời này giả chút nào, tại hạ cứu được người khác, nhưng cứu được chính mình, cuối cùng còn phải liên lụy người khác."

      "Ngọc tiểu thư." Chu Cầm dừng bước, thấy nàng dừng bước hai người khác cũng đều ngừng lại.
      -Chu Cầm thất thần nhìn Mặc Thư Kỳ, thời khắc này, nàng từ thân thể người này cảm thấy đâu khổ vô cùng, muốn an ủi nàng ta nhưng chính mình cũng biết có thể làm cái gì, biết nàng ta đến cùng đau buồn ở đâu. Chu Cầm thầm nở nụ cười mỉa mai, ‘mình rốt cuộc suy nghĩ gì chứ, chỉ là người gặp tới hai ngày, mình thậm chí ngay cả nàng ta là người ra sao cũng biết, có cái gì tốt mà lo lắng.’

      Lý Dao nhìn bầu khí kỳ quái giữa hai người, biết mở miệng từ đâu. Cũng ngay lúc này Mặc Thư Kỳ lên tiếng trước tiên: "Chu tiểu thư có chuyện gì sao?"

      Chu Cầm ý thức được chính mình luống cuống, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: " có gì, chỉ là có chút thất thần." xong tiếp tục chậm rãi bước về phía trước.

      Hai người theo, lúc này có ai nữa, ba người lẳng lặng đến trước cửa khách sạn. Thời điểm vừa muốn vào, giọng cắt đứt bước chân của các nàng.

      "Tiểu thư..." Hồng có chút chần chờ kêu Mặc Thư Kỳ.

      Nghe thấy giọng của Hồng, Mặc Thư Kỳ lập tức ngừng lại: "Làm sao, mọi chuyện đều làm tốt."

      "Tiểu thư, thuộc hạ..." Hồng muốn lại thôi, nàng nhìn hai người bên cạnh Mặc Thư Kỳ chút.

      Chu Cầm và Lý Dao cũng rất thức thời, Chu Cầm mở miệng : "Nếu thị vệ Hồng trở về, vậy hai người chúng ta hai về trước. Ngọc tiểu thư nếu như có chuyện gì, phái người thông báo tiếng là được rồi, chúng ta tạm thời vẫn chưa rời ."

      "Làm phiền hai vị."

      Sau khi hai người gật gật đầu liền rời .

      Nhìn thấy có người bên ngoài, Hồng dẫn dắt Mặc Thư Kỳ đến cái ngõ hẻm bên cạnh khách sạn.

      Sau khi đến, Hồng lập tức quỳ gối trước mặt của Mặc Thư Kỳ. Lúc này nàng dám chuyện, Mặc Thư Kỳ ý thức được có thể chuyện có chút ổn, liền lo lắng hỏi: "Làm sao, có phải là Lam nhi xảy ra chuyện gì?"

      Hồng nghe được giọng điệu lo lắng của Mặc Thư Kỳ liền biết nàng hiểu lầm, liền vội vàng trả lời: " phải, Lâm công tử có chuyện gì."

      Nghe xong lời Hồng , Mặc Thư Kỳ thở phào nhõm: "Vậy là chuyện gì?"

      "Thuộc hạ chưa hoàn thành nhiệm vụ của Các chủ dặn dò, thuộc hạ, thuộc hạ…"

      "Đến cùng có chuyện gì, mau." Mặc Thư Kỳ bị giọng điệu của Hồng làm cho có chút buồn bực.

      "Hồi Các chủ, thuộc hạ nhìn thấy Lâm công tử, nhưng làm theo mệnh lệnh đem đuổi về thôn Bách Gia, mà là đem dẫn theo lại đây. Thuộc hạ tự ý quyết định, kính xin Các chủ trừng phạt." Hồng cúi đầu quỳ chân xuống đất.

      Mặc Thư Kỳ có lên tiếng, Hồng càng ngày càng lo lắng, lòng bàn tay của nàng ra đầy mồ hôi.

      Rốt cục Mặc Thư Kỳ mở miệng: "Hồng, ngươi ở bên cạnh ta bao lâu rồi?"

      Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ, Hồng có chút , lại càng thêm dự cảm bất thường, nhưng nàng chần chờ, rất nhanh trả lời vấn đề của Mặc Thư Kỳ: "Hồi Các chủ, hơn hai năm."
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Gặp lại Lâm Lam

      Editor: demcodon



      "Hai năm à, rất lâu, ở trong thất ám vệ ngươi là người hiểu ta nhất, ta nghĩ ngươi cũng biết tính tình của ta." Mặc Thư Kỳ xoay người đưa tay ra sau lưng: "Ngươi , về Mặc các , đổi thành người khác đến đây." Giọng của Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt.

      Mặc Thư Kỳ làm cho Hồng có chút khủng hoảng: "Các... Các chủ, xin đừng nên đuổi thuộc hạ , thuộc hạ bao giờ phạm vào nữa, kính xin Các chủ lại cho thuộc hạ cơ hội." Hồng chờ đợi nhìn nàng.

      Mặc Thư Kỳ hề trả lời nàng, bốn phía trận yên tĩnh. Loại này yên tĩnh càng làm cho Hồng cảm thấy sợ sệt.

      "Thôi, lần này liền tha thứ ngươi, lần sau nếu lại tái phạm, ngươi liền tự mình trở về ." Mặc Thư Kỳ chậm rãi . biết Hồng làm như thế có thể cũng đều là vì mình, nhưng mà chính là người ích kỷ như thế, muốn để cho Lâm Lam chịu đến từng tia thương tổn, chút cũng thể, cách làm của Hồng hiển nhiên là có chút dư thừa.

      "Đem đưa trở về ."

      "Dạ, Các chủ." Hồng nhanh chóng trả lời, nhưng mà nghĩ đến cái gì, Hồng có chút chần chờ mở miệng: "Các chủ có thể đợi mấy ngày được , Lâm công tử tại nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, chờ khỏe lại rồi, thuộc hạ..."

      "Phong hàn?" Hồng vẫn chưa hết, Mặc Thư Kỳ liền cắt đứt lời nàng: "Như thế nào, có nghiêm trọng , thỉnh đại phu hay chưa? Quên , mang ta tới."

      "Dạ!" Hồng rất cao hứng, Các chủ rốt cuộc chịu nhìn thẳng tâm của mình. Hai người tới y quán chỗ Lâm Lam ở, nơi đây, Hoàng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ đến, quỳ đầu gối xuống, hô tiếng: "Các chủ."

      "Đứng lên , Lam nhi đâu?"

      "Hồi Các chủ, Lâm công tử ở bên trong nghỉ ngơi." Hoàng vui vẻ trả lời.

      "Ừm, vào thôi." Mặc Thư Kỳ theo Hoàng vào y quán, Hồng ở sau lưng Mặc Thư Kỳ cũng theo.

      Đến chỗ cửa phòng của Lâm Lam, Chanh chính là nấu thuốc, nàng chào Mặc Thư Kỳ cái sau đó liền ra ngoài.

      Mặc Thư Kỳ đứng trước cửa, có chút chần chờ, biết mình tới nơi này đến cùng có đúng hay . Hoàng nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, liền đẩy cửa phòng ra, : "Các chủ, Lâm công tử ở bên trong."

      Hồng và Chanh nhìn thấy Hoàng hành động đều có chút sợ hãi, Hồng biết Mặc Thư Kỳ rối rắm, Chanh nhìn thấy động tác của Mặc Thư Kỳ chần chờ, liền biết nàng cùng tư tưởng của mình đấu tranh, kỳ thực do Hoàng đẩy cửa phòng ra cũng được, như vậy có thể cho Mặc Thư Kỳ lý do thể tiến vào.

      Mặc Thư Kỳ chầm chậm vào gian phòng, tìm tiếng hít thở tới bên giường. Lúc này mấy người khác rời , Hồng trước lúc rời còn giúp Mặc Thư Kỳ đóng cửa lại.

      Trong phòng, Mặc Thư Kỳ run rẩy ngồi ở bên giường, chậm rãi đưa tay đưa về phía gò má của Lâm Lam, vuốt khuôn mặt kia ràng gầy . Trong lòng Mặc Thư Kỳ có gì đó đâm có chút đau nhói. vậy, vì tìm mình mà chịu ít khổ sở rồi.

      "Làm sao ngu như vậy chứ, vì ta, đáng. Ngươi có thể có gia đình rất hạnh phúc." Giọng của Mặc Thư Kỳ rất dịu dàng, dịu dàng có thể làm cho người sắp chết chán nản, đáng tiếc chính là người ở giường nghe được. Mặc Thư Kỳ đưa tay chuyển qua cổ tay của Lâm Lam, bắt mạch cho , càng hiểu mạch tượng của Lâm Lam Mặc Thư Kỳ càng đau lòng: "Mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng đầy đủ, hơn nữa tâm có tích tụ. Ngươi tại sao có thể quý bản thân như thế, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta phải sống bằng cách nào đây."

      Mặc Thư Kỳ lấy ra bình sứ màu trắng từ trong ngực mình, đổ ra viên thuốc, tiếp theo lại gập ghềnh trắc trở rót chén nước ở bàn. nhàng nâng Lâm Lam dậy, đem viên thuốc đút vào trong miệng , lại cho uống hớp nước, lúc này mới ngừng lại. Toàn bộ động tác, Mặc Thư Kỳ làm rất dịu dàng, chỉ lo làm Lâm Lam đau đớn.

      Trong giấc mộng Lâm Lam cảm giác được hơi thở của người quen thuộc, khóe miệng hơi cong lên, cười ngọt ngào.

      Mặc Thư Kỳ cởi giày của mình, lên giường đem Lâm Lam ôm vào trong lòng, dịu dàng vuốt vuốt ở đầu . Hơi thở ấm áp của Lâm Lam phả vào bên trong cổ của Mặc Thư Kỳ, làm trong lòng ngứa ngáy. kéo chăn lên đắp cho hai người, dần dần nhắm hai mắt lại. Cảm giác được Mặc Thư Kỳ ngủ rất say sưa, ba người ở ngoài cửa cũng có quấy rầy bọn họ.

      * * *
      Ngày hôm sau thời điểm Mặc Thư Kỳ tỉnh lại trời sáng choang, ánh mặt trời chiếu vào người và Lâm Lam, làm cho toàn thân có vẻ thần thánh đặc biệt, tay chống đầu - tay nhàng vuốt đầu Lâm Lam. Lâm Lam hết sốt, chẳng mấy chốc tỉnh lại, điều này cũng mang ý nghĩa là phải rời khỏi. Đau thương vờn quanh nhàn nhạt bên người Mặc Thư Kỳ muốn hòa cùng, giọt nước mắt theo khóe mắt của rơi xuống, lưu ở mặt Lâm Lam. Lông mi của Lâm Lam giật giật, như là sắp tỉnh lại, nhưng mà Mặc Thư Kỳ nhìn thấy.

      Mặc Thư Kỳ ngồi dậy, thu dọn y phục của mình, kế tiếp lưu lại nụ hôn nhàn nhạt ở môi Lâm Lam, sau đó xoay người rời khỏi gian phòng. Ngoài cửa, Hồng đợi .

      "Đem bình an đuổi về thôn Bách Gia, thể để cho chịu đến chút thương tổn." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng dặn dò .

      "Dạ, Các chủ, thuộc hạ nhận mệnh." Chanh và Hoàng trăm miệng lời mở miệng.

      "Các chủ." Ngay lúc Mặc Thư Kỳ muốn rời , Chanh lại gọi nàng: "Đây là di vật của phụ thân Lâm công tử, đường Lâm công tử tới chỗ này, làm rơi mất, thuộc hạ cầm về." Chanh đem trâm ngọc đưa cho Mặc Thư Kỳ.

      Tay của Mặc Thư Kỳ có chút run rẩy, nhận cây trâm, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong ngực, sau đó quay về Hồng : " thôi."

      Ngay sau khi Mặc Thư Kỳ rời khỏi đó lâu, Lâm Lam tỉnh lại, nghe trong khí có hơi thở giống như của Mặc Thư Kỳ, nhanh chóng bước xuống giường. Chanh và Hoàng kỳ quái nhìn Lâm Lam chạy ra phía ngoài, hai người cũng nhanh chóng đuổi theo, thời điểm đợi Lâm Lam đuổi theo, Mặc Thư Kỳ xa. Lâm Lam đứng ở đường, giống như đứa trẻ lạc đường.

      Chanh và Hoàng lúc này biết tìm cái gì, khỏi cảm thấy đau lòng vì người nam nhân này.

      "Lâm công tử, bệnh của ngươi còn chưa hết, chúng ta về trước ." Chanh khuyên nhủ.

      Lâm Lam lắc lắc đầu: "Nàng tới, ta cảm giác được, nàng nhất định tới, ta muốn tìm nàng, lúc này nàng còn chưa xa." xong, Lâm Lam lại bắt đầu loạn khắp nơi. Chanh và Hoàng hết cách rồi, chỉ có thể theo .

      Vận mệnh đùa cợt, để Lâm Lam và Mặc Thư Kỳ sượt qua nhau, ngay lúc Lâm Lam sắp sửa gặp gỡ Mặc Thư Kỳ chiếc xe ngựa đem hai người tách ra. Lâm Lam ở xe ngựa bên trái, Mặc Thư Kỳ ở xe ngựa bên phải, hai người từng người về hướng ngược lại càng càng xa.

      Hai người Chanh và Hoàng tấc cũng rời sau lưng Lâm Lam, thời khắc phòng ngừa có chuyện xảy ra, mặc dù có thể đề phòng như thế nhưng Lâm Lam vẫn gặp phải phiền toái.

      Ngay lúc Lâm Lam tìm Mặc Thư Kỳ đám hắc y nhân đứng chặn đường của , bên cạnh những quán buôn bán kia vị lão bản dồn dập thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời , cửa hàng hai bên đường cũng đều đóng lại, sợ sinh chuyện phiền toái gì quấn đến người bọn họ; chỉ chốc lát sau, người đường đều hết, ngoại trừ Lâm Lam bị hắc y nhân vây quanh, ngoài Chanh và Hoàng cũng còn người bên ngoài.
      Last edited: 9/8/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :