1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Khách sạn Long Tường
      Editor: demcodon


      Sau khi Mặc Thư Kỳ trở lại rừng trúc, mình bình tĩnh đứng trước cửa sổ nhúc nhích. Gió mát hơi thổi bay sợi tóc trắng như tuyết của , cả người có vẻ đặc biệt mờ ảo làm cho Hồng đứng sau lưng thấy cảnh này rất là lo lắng, thiếu nữ tóc bạc, Các chủ đến cùng là có bao nhiêu đau lòng mới trở thành như vậy.

      * * *
      Rạng sáng ngày hôm sau, Mặc Thư Kỳ cho Hồng đẩy rời khỏi thôn Bách Gia. Trở lại Mặc các, liều mạng làm việc như muốn bù đắp vào chỗ trống trong tâm hồn, nhưng mà giọng của Lâm Lam ngừng vang lên ở bên tai . Mặc Thư Kỳ ngừng ép buộc mình quên , nhưng chính là thể quên được, mỗi ngày chỉ có thể mượn thuốc ngủ. Bởi vì Mặc Thư Kỳ ngừng điều tra, chân tướng cái chết cả nhà của Mặc gia rốt cục nổi lên mặt nước, ra hung thủ kia mới là kẻ giấu sâu nhất.

      Đại hội võ lâm dần dần đến gần, Mặc Thư Kỳ mang theo Hồng bắt đầu về phía Lâm gia trang. an bày người của Mặc các sớm đến Lâm gia trang sắp xếp. Bởi vì dung mạo và tóc của gây ra ít mầm họa cho nên mang mũ sa. Ban đêm hai người nghỉ lại khách sạn thú vị, Hồng cho biết, khách sạn này tên là Long Tường, chưởng quầy là người thanh niên trẻ có tướng mạo bất phàm, mỗi cử động đều lộ ra mê hoặc, phải là nhân vật đơn giản. Mật thám ở đây điều tra cho biết gian khách sạn này là tứ đại gia tộc của võ lâm hợp lại mở ra.

      Khách sạn Long Tường là con đường duy nhất về Lâm gia trang, cho nên tứ đại gia tộc chuyên phái người ở đây thu thập điều tra nhân sĩ giang hồ, có rất ít người biết bí mật này. nay tứ đại gia tộc của võ lâm chia ra là: Lâm gia, Lý gia, Chu gia và Vương gia. Chủ của Lâm gia - Lâm Khiếu Thiên là đương nhiệm Võ Lâm minh chủ, lần Đại hội võ lâm này cử hành ở Lâm gia trang.

      Lầu hai khách sạn Long Tường, Mặc Thư Kỳ và Hồng ngồi ở chỗ sát cửa sổ. Thời điểm nhàn nhã thưởng thức trà trong tay nghe đông đảo người võ lâm sĩ chuyện phiếm đám người từ cửa vào. Đám người kia có bảy người, ba nam bốn nữ, mỗi người đều có tướng mạo bất phàm, nữ phong độ phóng khoáng, nam tuy là mang theo khăn che mặt nhưng cũng che giấu được phong thái. Trong bảy người đó có nam tử giống như bị thương, nữ tử trong đó ôm vào. Sau khi vào khách sạn, nữ tử ôm nam tử hô to: "Có đại phu hay , ai tìm đại phu." Giọng của nữ tử rất lo lắng, giống như lo lắng cho nam tử trong ngực.

      "Ai nha, các vị đừng có gấp, trước tiên theo ta vào phòng khách, tiểu nhị, còn mau thỉnh đại phu." Chưởng quầy yểu điệu lắc lắc hông của mình tới trước mặt các nàng, nhưng sau khi nhìn thấy người bị thương ánh mắt toát ra tia lo lắng, nhưng phát mình lúng túng liền vung vẩy cái khăn xinh đẹp trong tay, ngoài miệng gì đó.

      Sau khi bảy người theo chưởng quầy tới phòng khách, bên trong khách sạn nhất thời càng náo nhiệt lên.

      "Nhìn thấy ? Mấy người vừa nãy là bốn người võ lâm của đại gia tộc." người phụ nữ dáng dấp thô thiển .

      "Đúng đấy, mấy nam tử kia là thân đoạn nhi, chà chà, thực là tuyệt sắc nhân gian nha! Nếu như của nhà ta tốt biết bao nhiêu!" nữ nhân hèn mọn vuốt cằm mình .

      "Đừng nằm mơ, cẩn thận bốn người của đại gia tộc kiếm chuyện với ngươi. Lại , nhà người ta làm sao coi trọng ngươi, ngươi cũng nhìn chút hình dạng con gấu của mình." người biểu lộ ra rất khá chính là nữ nhân trả lời, nữ nhân hèn mọn kia ngượng ngùng ngậm miệng lại.

      "Có điều bàn về tuyệt sắc đương nhiên phải kể tới Y Tiên." nữ tử thân mang trường sam màu xanh lắc cây quạt trong tay, quỷ dị .

      "Y Tiên? Nàng phải là nữ tử sao? Huống hồ, thời điểm Y Tiên hành nghề y phải đều mang mặt nạ sao? Làm sao có người thấy dung mạo của nàng?" Có người hỏi.

      "Đúng nha đúng nha!" Mọi người đều đồng ý .

      Nữ tử y phục màu xanh đầu tiên là cười thần bí, nhìn mọi người chút mới phát tất cả mọi người đem tầm mắt dồn lên người nàng, chậm rãi mở miệng: "Hừ hừ. Các ngươi đây là biết, theo tin vỉa hè cho biết, dung mạo của Y Tiên có thể so với người trời, chỉ cần gặp được dung mạo của nàng đều mê nàng."

      " dễ nghe, ngươi nhìn qua sao?" Có người phục. Nữ nhân y phục màu xanh cười cười, trả lời nàng.

      "Hồng, phái người thăm dò nữ nhân kia." Mặc Thư Kỳ nghe xong nữ nhân kia liền với Hồng.

      "Dạ, Các chủ."

      Bỗng nhiên, tiếng quát tháo thê thảm làm cắt đứt câu chuyện của mọi người: " ---, ngươi… cái lang băm này, cút cho ta." Giọng nữ nhân tức giận hô. đợt tiếng ‘bùm bùm’ vang lên, tiếp theo nữ nhân cõng hòm thuốc hoang mang hoảng loạn chạy ra.

      "Tình tỷ tỷ, ngươi bình tĩnh , Thanh ca ca sao, chúng ta Thanh Cốc tìm đại phu tốt hơn, nhất định chữa khỏi cho Thanh ca ca." nam tử non nớt an ủi.

      "Ô… ô… đều là ta sai… là ta tốt. Nếu như ta đuổi theo con thỏ kia, Thanh ca ca vì cứu ta mà bị thương, đều là ta sai… ô.. ô.. ô.." lại giọng nam đau lòng tự trách, tiếng của yểu điệu, nghe ra có chút run rẩy.

      "Được rồi, đều yên tĩnh chút, tại quan trọng chính là làm sao chữa khỏi cho Tình nhi, cần thảo luận những vấn đề cần thiết kia." Nữ tử lạnh lùng cắt đứt cuộc chuyện của những người khác.

      ", Hồng, qua xem chút." Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ tới trước cửa gian phòng của bảy người kia. Mặc Thư Kỳ lễ phép quay về gian phòng của mọi người giọng : "Xin quấy rối chút, có thể để cho tại hạ nhìn được ? Tại hạ là đại phu, cố gắng có thể giúp được các vị."

      Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh hồi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mặc Thư Kỳ ngoài cửa, chỉ thấy vị nữ tử y phục trắng ngồi bên trong cái ghế dựa kỳ quái, do nữ tử y phục màu hồng đẩy. đầu nữ tử y phục trắng mang theo mũ sa cùng màu, che khuất gương mặt của nàng, làm cho người ta cảm giác loại thần bí thanh nhã, mà nữ tử y phục màu hồng phía sau nàng cả người toả ra sát khí, khiến người ta cảm thấy khó có thể tới gần, người thông minh vừa nhìn liền biết hai người bọn họ là quan hệ chủ tớ, nữ tử y phục màu hồng đối với vị nữ tử y phục trắng kia rất là cung kính.

      Mọi người rất nhanh đều phục hồi lại tinh thần, nữ tử lễ phép với Mặc Thư Kỳ: "Tại hạ là Chu Cầm, xin hỏi các hạ là…?"

      "Tại hạ họ Ngọc, là đại phu khắp nơi, hiểu sơ ít y thuật, mới vừa nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng la đau thương, nghĩ là các vị gặp phải chuyện phiền toái gì, cho nên muốn nhìn xem có thể đến giúp các vị hay ." Quay về phía mọi người tứ đại gia tộc Mặc Thư Kỳ ra tên giả của mình, tại thể cho các nàng biết thân phận của mình.

      "Ngọc tiểu thư, đây…" Chu Cầm có chút chần chờ.

      "Tỷ tỷ, liền để vị tiểu thư này thử xem , ngược lại…" nam tử khá tuổi : "Ngọc tiểu thư, mời đến đây, ta tên là Chu Nhược Lan, là tam công tử Chu gia của tứ đại gia tộc. Người bị thương nằm giường chính là đại công tử Lâm gia, tên là Lâm Thanh, ngồi ở bên giường chính là tỷ tỷ của Lâm Thanh ca ca, tên là Lâm Tố. Bên cạnh Lâm Tố tỷ tỷ chính là đại tiểu thư Lý gia - Lý Dao và nhị công tử Lý Vận. Còn có vị ở bên cạnh Lý Vận ca ca chính là Chu Điệp tỷ tỷ, mới vừa cùng tiểu thư chuyện là đại tỷ của ta - Chu Cầm." Chu Nhược Lan giới thiệu mọi người trong gian phòng cho Mặc Thư Kỳ biết, ngoại trừ Lâm Thanh nằm giường và Lâm Tố ở bên cạnh . Thời điểm Chu Nhược Lan giới thiệu mấy người còn lại cho Mặc Thư Kỳ liền gật gật đầu với Mặc Thư Kỳ, trong đó hai mắt Lý Vận nhìn Mặc Thư Kỳ lóe ra ánh sáng u, cũng biết suy nghĩ gì.

      "Các vị, có lễ, tại hạ Ngọc Mặc, vị bên người này là hộ vệ của tại hạ - Ngọc Hồng." Mặc Thư Kỳ cũng giới thiệu mình và Hồng cho các nàng biết.

      "Ngọc tiểu thư, xin mời…" Chu Nhược Lan đưa Mặc Thư Kỳ mời đến bên giường Lâm Thanh, mấy người khác trong phòng đều có phản đối như là ngầm đồng ý.
      Tịch Vũ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Giải độc

      Editor: demcodon



      Sau khi mấy người cùng Lâm Tố đem Lâm Thanh giường kéo nằm dài ra, Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ đến gần bên giường Lâm Thanh cách đó xa ngừng lại. Mặc Thư Kỳ cảm ứng được vị trí của Lâm Thanh ở giường, sau đó bắn ra sợi bạc quấn quanh bàn tay. Sợi bạc này như là con mắt dài ra tự nhanh chóng quấn lên cổ tay Lâm Thanh, mọi người thấy cảnh này đều rất kinh ngạc, nhưng là suy nghĩ đến Lâm Thanh đều lẳng lặng nhìn nhúc nhích, Mặc Thư Kỳ nhàng đem ngón trỏ chạm lên sợi bạc lúc lâu gì.

      "Ngọc tiểu thư, ngươi đây là?" Chu Điệp hỏi Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ hề trả lời, Hồng đứng bên người nàng trả lời thay nàng: "Các vị tiểu thư công tử, tiểu thư nhà ta thích tiếp xúc với người sống, hơn nữa con mắt tiểu thư nhà ta nhìn thấy, đồng thời vì vấn đề danh dự của Lâm công tử nên cân nhắc thể dùng sợi tơ này bắt mạch cho Lâm công tử, kính xin các vị yên tâm. Tiểu thư nhất định cố gắng hết sức."

      Mọi người nghe xong lời Hồng đều có chút thở dài, nữ tử lương thiện mà vô cùng xinh đẹp như vậy lại cách nào như người thường nhìn thấy ánh sáng như thế, làm cho người cảm thấy ông trời công bằng.

      "Xin lỗi, Ngọc tiểu thư, là tại hạ vô ý." Chu Điệp áy náy với Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ xem xong mạch của Lâm Thanh thu sợi bạc lại, chậm rãi đem sợi tơ quấn quanh lên tay, lắc lắc đầu: " có gì, tiểu thư cũng xuất phát từ quan tâm mà thôi." xong dừng chút: "Các vị, người của Lâm công tử ngoại trừ vết đao bên ngoài, còn có loại độc rất kỳ quái. Loại chất độc này vô cùng hiếm thấy, tên là mỹ nhân say rượu. Sau khi trúng độc nếu là có giải hết trong bảy ngày sau từ từ già yếu cho đến chết, hơn nữa loại chất độc này chỉ có tác dụng với nam tử." Mặc Thư Kỳ thấy rất kỳ quái, loại chất độc này là vô tình chế tạo ra trong năm trước, đến nay đều chưa từng dùng qua làm sao lại xuất ở đây. Bỗng nhiên lại nghĩ đến Tiêu Nam, có thể là lén lút lấy ra cho vị kia. Có điều, Mặc Thư Kỳ chính là vì sao lại là Lâm Thanh trúng độc?

      "Mỹ nhân say rượu? Vậy Ngọc tiểu thư, có thể trị ?" Lâm Tố lo lắng chạy tới muốn bắt tay Mặc Thư Kỳ nhưng lại bị Hồng bên người nàng chặn lại. Mọi người ở trong phòng đều dùng ánh mắt hy vọng nhìn nàng, chờ nàng ra đáp án.

      "Có thể, có điều Lâm công tử làm sao lại có loại chất độc này ở bên trong người vậy?" Mặc Thư Kỳ hiếu kỳ hỏi.

      "Là ta… là ta tốt… Thanh ca ca vì ta cứu ta mới bị hắc y nhân đâm trúng. Ô…ô… đều là ta tốt. Ngọc tiểu thư, ta van cầu ngươi, cứu… cứu Thanh ca ca , chỉ cần ngươi có thể cứu , cái gì ta cũng đều đồng ý với ngươi, van cầu ngươi, Ngọc tiểu thư." Lý Vận nhìn như kích động quỳ gối trước mặt Mặc Thư Kỳ, vốn định lôi kéo ống tay áo của nàng, nhưng lại nghĩ đến nàng thích cùng người bên ngoài tiếp xúc liền từ bỏ.

      Nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ có chút khổ sở, Lý Dao tới phía sau Lý Vận đem nâng lên: "Vận nhi, ngươi trước tiên đứng lên đừng nóng vộ. Nếu Ngọc tiểu thư biết loại chất độc này, như vậy nàng nhất định biết cách giải."

      "Đúng, Lý công tử, Lý tiểu thư, tại hạ chắc chắn cố gắng hết sức, đến lúc đó trả lại cho các vị Lâm công tử khoẻ mạnh, kính xin các vị yên tâm." Đối với người đằng làm nẻo như Lý Vận vậy, Mặc Thư Kỳ cũng muốn nhiều lời.

      Lý Dao với Mặc Thư Kỳ: "Làm phiền Ngọc tiểu thư."

      " có chuyện gì." Trấn an được mọi người xong dặn dò Hồng: "Hồng, viết phương thuốc ." Sau khi Mặc Thư Kỳ xong, Hồng xoay người lấy giấy bút bàn sách, tới bên cạnh nàng, chờ nàng mở miệng. Mặc Thư Kỳ mở miệng ra mấy tên thuốc mà tất cả mọi người rất ít nghe qua. Hồng nhất nhất nhớ rồi viết.

      Sau khi Hồng ra lấy thuốc Mặc Thư Kỳ với mọi người: " cần lo lắng, chờ sau đó tại hạ chuẩn bị tắm thuốc cho Lâm công tử, ở giữa vẫn cần phải dùng châm bạc đâm vào huyệt, đưa nội lực vào làm thuốc tuần hoàn nhanh. Tại hạ tuy là nữ tử đáng tiếc con mắt thể thấy mọi vật, Hồng có thể giúp được tại hạ, nhưng từ xưa tới nay nam nữ đến bảy tuổi được thân cận, tại hạ muốn mạo phạm đến Lâm công tử, cho nên có chút bất tiện, xin hãy tha lỗi, bên trong các vị có nam tử đối với huyệt vị tinh thông mà nội công thâm hậu có thể tới giúp đỡ cho tại hạ, như vậy trị liệu mới có thể thuận lợi tiến hành."

      Mấy nam tử trong phòng đều là con cháu võ lâm thế gia, tất cả đều biết chút công phu, gặp phải số tên dâm tặc côn đồ tự vệ là có vấn đề gì, nhưng là tinh thông huyệt vị mà nội lực thâm hậu lại có, mọi người đối mặt nhìn nhau, biết nên làm thế nào mới đúng, mà Mặc Thư Kỳ ngồi bên lời, lẳng lặng chờ bọn họ trả lời.

      Thời điểm mọi người bị làm khó dễ, chưởng quầy khách sạn vào: "Các vị khách quan, quấy rối chút, nghe các vị muốn tìm nam tử tinh thông huyệt vị mà nội lực thâm hậu, vừa vặn ta đều phù hợp cầu, nên có thể giúp được các vị khách quan."

      Nghe xong, trong lòng Mặc Thư Kỳ thầm hiểu , vị chưởng quầy này chính là người tứ đại gia tộc an bài ở đây, nên võ công kém. Huống hồ, Lâm Thanh là Lâm đại công tử trong tứ đại gia tộc, y thể để cho ở trong chỗ của mình trong coi mà xảy ra chuyện gì. Bởi vậy, Mặc Thư Kỳ quay về mọi người trong phòng : "Ý các vị như thế nào?"

      Mấy người suy nghĩ bao nhiêu cũng đều hiểu ý tứ của chưởng quầy, bởi vậy đều đồng ý.

      "Được, Hồng đều chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, kính xin các vị đều ra ngoài trước. Chẳng mấy chốc xong." Mọi người ở đây thương lượng chuyện tìm người giúp đỡ Hồng mua thảo dược đem về.

      "Ừm, vậy làm phiền Ngọc tiểu thư." Mọi người sau khi ra khỏi phòng, thời điểm Chu Nhược Lan đóng cửa quên cám ơn Mặc Thư Kỳ.

      Mọi người sau khi rời khỏi gian phòng chỉ còn lại Mặc Thư Kỳ, chưởng quầy và Lâm Thanh còn hôn mê. Mặc Thư Kỳ nhìn chưởng quầy : "Công tử, vì con mắt của tại hạ bất tiện, nhưng như thế nào nữa tại hạ cũng là nữ tử, cho nên làm phiền chưởng quầy đem tại hạ đẩy ra sau tấm bình phong."

      Long Tinh sau khi nghe được giọng dịu dàng của Mặc Thư Kỳ khỏi có chút mê man, nhưng rất nhanh phản ứng lại, để hai tay lên xe lăn chậm rãi đẩy Mặc Thư Kỳ ra sau tấm bình phong, vừa đẩy vừa : "Ta họ Long, tên duy nhất chữ Tinh, tiểu thư có thể gọi ta tên."

      "Được, Long công tử, chuẩn bị xong chưa?"

      "Ừm, vậy chúng ta liền bắt đầu ." Xác nhận Long Tinh chuẩn bị xong, Mặc Thư Kỳ dặn dò : "Xin Long công tử cởi y phục của Lâm công tử sau đó đem tới thả vào bên trong thùng thuốc, để hai tay của khoát lên thành thùng thuốc."

      "Ừm, được rồi, sau đó phải làm cái gì." Long Tinh sau khi làm xong, hỏi.

      "Rất tốt, Long công tử nhìn thấy bao châm bạc đặt bàn ? Mời cầm lên, mở nó ra bắt đầu tiến hành, sau đó theo lời ta đâm xuống huyệt vị, nhớ kỹ được đâm vào quá sâu, chỉ có thể làm cho châm bạc vào phần ba."

      "Được rồi, Ngọc tiểu thư, chuẩn bị kỹ càng, mời ."

      Hai người cứ như vậy người , người làm. Trị liệu rất nhanh đến lúc kết thúc: "Xong chưa? Long công tử, tiếp theo chính là huyệt vị cuối cùng, Long công tử có khỏe ?"

      "Ừm, ta có chuyện gì, Ngọc tiểu thư mời ." Ghim châm cũng thoải mái, nó giống như tiêu hao tinh thần, cho nên giọng của Long Tinh có chút suy yếu.

      "Được, Long công tử còn có thể sử dụng nội lực hay ? châm cuối cùng cần phải dùng nội lực bức độc ra cho Lâm công tử. Nếu như được xin đừng nên miễn cưỡng, thân thể quan trọng nhất."

      Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ quan tâm Long Tinh có chút hoảng hốt, rất lâu có ai quan tâm tới mình như vậy, có thể nhìn thấy Lâm Thanh vẫn còn bên trong thùng thuốc Long Tinh thể kiên trì: " có, ta rất tốt, kính xin tiểu thư tiếp ."
      Last edited: 27/6/16
      Tịch VũChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Vô đề
      Editor: demcodon


      Giọng điệu Long Tinh kiên định để Mặc Thư Kỳ từ bỏ khuyên bảo. Mặc Thư Kỳ ra huyệt vị cuối cùng, Long Tinh đem châm bạc đâm vào, liền bắt đầu đưa nội lực vào cho Lâm Thanh. Kỳ nội lực của Long Tinh yếu, nhưng bởi vì mới vừa ghim kim cho Lâm Thanh tiêu hao quá nhiều tinh thần, tại nội lực có chút theo kịp.

      Mặc Thư Kỳ ràng cảm thấy hơi thở của Long Tinh có chút suy yếu. Quả nhiên, sau đó lâu thân hình Long Tinh liền ổn, lảo đảo, đột nhiên phun ra ngụm máu tươi. Mặc Thư Kỳ sau khi nghe vội vàng vận nội lực đem xe đẩy chuyển qua mặt khác của bình phong, tay tiếp được Long Tinh ngã xuống, tay khác thầm vận nội lực, đem chưởng lực về phía bên trong thùng thuốc của Lâm Thanh.

      Lâm Thanh chịu đựng đến khi Mặc Thư Kỳ chưởng lực ra, phun ra ngoài miệng máu đen, sau đó đầu rủ xuống bên thành thùng thuốc. Mặc Thư Kỳ cầm tay Long Tinh thả đến giường truyền chút nội lực cho , trong lúc Long Tinh hôn mê cảm giác được có từng tia từng tia nước ấm di chuyển khắp nơi bên trong thân thể mình, rất thoải mái, dần dần thể lực chậm rãi khôi phục, sau đó lâu liền mở mắt ra.

      "Đa tạ Ngọc tiểu thư giúp đỡ." Long Tinh tỉnh lại suy yếu nhìn Mặc Thư Kỳ cám ơn.

      " có gì, đây chuyện là tại hạ phải làm. Tại hạ rất khâm phục loai phẩm chất như Long công tử quên mình vì người. So với Long công tử, Ngọc mỗ là có chút xấu hổ." Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt an ủi Long Tinh, ngay cả cũng nghĩ tới Long Tinh vì Lâm Thanh có thể làm được đến bước này, xem ra suy nghĩ của mình đúng.

      " dám, Ngọc tiểu thư đùa, nếu có Ngọc tiểu thư giúp đỡ, ta tại hôn mê bất tỉnh từ lâu làm sao có sức chuyện như vậy." Long Tinh có chút hổ thẹn : "Đúng rồi, Lâm công tử thế nào rồi."

      " sao. Sáng sớm ngày mai tỉnh lại. Điều này cũng nhờ có Long công tử." Mặc Thư Kỳ trả lời: "Chỉ là tại hạ vừa nãy cuống quít vào, có thể…"

      " sao, cần lo lắng, con mắt Ngọc tiểu thư vốn là nhìn thấy, ta nghĩ Lâm công tử chú ý." Long Tinh nghe được giọng điệu của Mặc Thư Kỳ có chút áy náy Long Tinh cuống quít động viên, dù sao nàng là vì cứu mình mới mạo phạm đến Lâm Thanh.

      "Ừm, có điều sau khi Lâm công tử tỉnh lại vẫn là với y tiếng , bị người hiểu lầm lại tốt. Dù sao…" Giọng của Mặc Thư Kỳ .

      " cần, ta nghĩ Lâm công tử chú ý, vẫn là nên quấy rầy . Huống hồ bản thân Lâm công tử còn có hôn ước, nếu như… " Long Tinh nhanh chóng cắt ngang lời của Mặc Thư Kỳ, sau khi ý thức được mình cái gì Long Tinh vội vã ngậm miệng lại, lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ giống như là nhận ra được tầm mắt của : " như vậy, tại hạ cũng miễn cưỡng, trị liệu kết thúc, cũng nên mời người ngoài cửa vào. Làm phiền Long công tử đem tại hạ đẩy ra bên ngoài, rồi giúp Lâm công tử thu dọn ." Giọng của Mặc Thư Kỳ rất dịu dàng làm cho người ta nghe thấy thoải mái.

      "Được rồi, Ngọc tiểu thư." Long Tinh bắt đầu ngồi dậy đem Mặc Thư Kỳ đẩy ra phía ngoài bình phong, rót ly trà đưa tới tay của nàng: "Ngọc tiểu thư trước tiên mời uống ly trà, nghỉ ngơi chút, ta thu dọn."

      Sau khi Mặc Thư Kỳ nhận ly trà khe khẽ gật đầu.

      lúc sau, Long Tinh thu dọn xong mở cửa gọi mọi người vào. Mặc Thư Kỳ yên tĩnh ngồi ở trước bàn nhàn nhã uống trà. Sau khi vào, bốn người của đại gia tộc quay về phía Mặc Thư Kỳ gật gật đầu sau đó đều nhanh chóng đến bên giường Lâm Thanh. Lúc này Mặc Thư Kỳ đặt ly trà xuống để Hồng đẩy mình rời khỏi phòng. Mấy người trong phòng ra đưa thẳng tầm mắt đến người Mặc Thư Kỳ, Long Tinh ngoài ai cũng có chú ý đến, mà Long Tinh ra với tư tâm của mình cũng có nhắc nhở mọi người.

      * * *
      Sau khi trở lại phòng, Mặc Thư Kỳ để Hồng chuẩn bị nước cho mình, bởi vừa mới chạm qua Long Tinh, Mặc Thư Kỳ lúc này cảm thấy cả người đều thoải mái, nhất thiết muốn loại bỏ mùi hương người thuộc về mình này. Từ sau khi rời khỏi Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ liền đặc biệt bài xích tiếp xúc với người khác. Nếu là con mắt của tiện, phải cần Hồng chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của , có thể ngay cả Hồng cũng được gần thân thể của ; cho nên trong những lúc cần thiết Hồng cũng phải giữ khoảng cách với , chỉ lo tình hình lần trước diễn ra lần thứ hai.

      Dựa theo lời giải thích ở đại, Mặc Thư Kỳ bị loại bệnh tật rất nghiêm trọng ở trong lòng nhất định phải tiếp nhận trị liệu, nhưng bây giờ là ở cổ đại có điều kiện, coi như có, Mặc Thư Kỳ cũng thể tiếp nhận trị liệu, cho nên bệnh của Mặc Thư Kỳ chỉ có thể để nó tự xuống như vậy.

      Sau khi Hồng đem nước chuẩn bị xong hầu hạ Mặc Thư Kỳ tiến vào bồn tắm liền ra ngoài làm chuyện mà Mặc Thư Kỳ giao cho nàng. Lúc này trong gian phòng chỉ có mình Mặc Thư Kỳ, ngoại trừ tiếng máng xối ở trong thùng nước tắm cũng chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt của Mặc Thư Kỳ. Nước ấm áp làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy vô cùng thoải mái, tắm rửa hồi cơn buồn ngủ kéo tới, có lẽ là mệt nhọc thời gian dài làm cho Mặc Thư Kỳ cảm giác có chút uể oải, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong lúc Mặc Thư Kỳ ngủ cũng phát có người chậm rãi tiến gần về phía .

      Long Tinh vốn là muốn cám ơn vì Mặc Thư Kỳ vừa mới giúp chuyện, nhưng mà cứ gõ gõ cửa phòng Mặc Thư Kỳ mà thấy trả lời, đợi lúc vốn định cứ vậy rời , nhưng bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì nhìn chung quanh bốn phía, khi phát có ai liền lặng lẽ đẩy cửa phòng ra. Sau khi Long Tinh vào gian phòng nhìn chung quanh lần, cảnh tượng trước mắt làm cho cả người đều ngây người, chỉ thấy nữ tử tóc trắng như tuyết trầm tĩnh dựa bên thành bồn tắm ngủ say, mặt mũi nàng vô cùng tinh xảo, mày liễu cong cong vừa đúng, mắt phượng dài lúc này đóng chặt, lông mi dài bao trùm ở mí mắt, mặt của nàng lưu lại hình phản chiếu nhàn nhạt, mũi khéo léo long lanh run lên cái, cái miệng đào căng mọng nhắn giống như cánh hoa vô cùng xinh đẹp, làn da của nàng rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu nhợt nhạt dưới bề mặt da.

      Giữa lúc Long Tinh nhìn Mặc Thư Kỳ đờ ra Mặc Thư Kỳ tỉnh lại, cảm giác được tầm mắt rơi vào người , làm cho rất bất an. Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ trong thùng nước tắm mở hai mắt ra, Long Tinh sợ đến mức biết làm sao, gò má đỏ hồng chỉ có thể ngơ ngác đứng thẳng.

      "Ai?" Sau khi Mặc Thư Kỳ cảm giác được có người đến còn ở trong gian phòng vô cùng ảo não: 'mình làm sao có thể bất cẩn như vậy, người đến người cũng có sát khí, nếu như đây là thích khách vậy mình chết vạn lần cũng đủ', nghe trong khí có mùi thơm thoang thoảng. Mặc Thư Kỳ biết người kia là Long Tinh, cho dù như thế, Mặc Thư Kỳ vẫn rất buồn bực, liền nâng nước trong thùng tắm lên bắn về phía cửa, sau đó nhanh chóng phi thân cầm lấy y phục ở bên quấn lên người. Long Tinh bị Mặc Thư Kỳ đánh nước vào trong mắt, đâm đau nhói làm cho thể nhắm hai mắt lại, chờ lúc mở mắt ra lần thứ hai Mặc Thư Kỳ khoác cái xiêm y đứng đối lưng với mình ở nơi đó. Chỉ thấy Mặc Thư Kỳ quay người lại cầm lấy ly trà bàn đánh về phía .

      Long Tinh nhanh chóng né ly trà sau đó lên tiếng: "Ngọc tiểu thư !!!"

      Nghe được giọng của Long Tinh động tác của Mặc Thư Kỳ hơi ngưng lại, nhưng phát giống như mang theo nghi hoặc mở miệng : "Long công tử?"

      Nghĩ đến mình vừa mới nhìn chằm chằm chớp mắt người ta Long Tinh liền lúng túng hồi, muốn tìm cái lỗ để chui vào: "Vâng, Ngọc tiểu thư, ta là Long Tinh, có chuyện tìm tiểu thư."
      Tịch VũChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Ánh trăng ban đêm

      Editor: demcodon



      "Long công tử tìm tại hạ có chuyện gì? Có điều có thể mời Long công tử ra ngoài trước được ? Tại hạ có chút tiện, chờ thu xếp xong tại hạ tìm Long công tử nhận tội." Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt mở miệng .

      "Ừm, Ngọc tiểu thư nghiêm trọng rồi, cũng phải chuyện lớn gì, là ta quấy nhiễu Ngọc tiểu thư tắm rửa trước, đắc tội nhiều, xin hãy tha lỗi, vậy ta ra ngoài." xong Long Tinh lảo đảo ra ngoài phòng, trước khi ra còn quên đóng cửa lại cho Mặc Thư Kỳ.

      Long Tinh rồi Mặc Thư Kỳ cũng nhúc nhích, chỉ là cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó. Lúc này Hồng trở về, Hồng nhìn thấy Các chủ của mình quần áo xốc xếch đứng ở nơi đó, đất đâu đâu cũng có vệt nước, có chút nghi hoặc mở miệng: "Các chủ, chuyện này…?"

      Mặc Thư Kỳ khoát tay áo cái ra hiệu cho nàng cần hỏi nhiều sau đó tới bên giường ngồi xuống: "Đem nơi này thu dọn chút ."

      Hiểu ràng ý tứ của Mặc Thư Kỳ Hồng lập tức ngậm miệng lại, yên tĩnh thu dọn gian phòng ngổn ngang. Sau khi thu dọn xong, Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ đến sân , sau đó mời Long Tinh đến.

      * * *
      Long Tinh sau khi rời khỏi gian phòng của Mặc Thư Kỳ liền chạy về phòng mình, dọc theo đường ít người quan tâm nhìn , đều để ý đến. Sau khi trở lại phòng, Long Tinh chăm chú khép cửa phòng lại, cầm lấy ấm trà đậm của quán ở bàn uống, mãi đến khi uống hết nước trong ấm mới ngừng lại, trước mắt của ngừng ra nửa thân thể trần truồng của Mặc Thư Kỳ và dung nhan tinh xảo của nàng. Gương mặt của Long Tinh đỏ hồng, tim đập cực nhanh, dùng tay đè lồng ngực của mình, ép buộc bản thân bình tĩnh, từ từ đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ chuyện ngày hôm nay xảy ra, trong lúc chìm đắm trong ý nghĩ hồi tiếng gõ cửa đem tâm tư kéo trở lại: "Ai vậy? Có chuyện gì ?"

      “Long chưởng quầy, ta là Ngọc Hồng, thị vệ của Ngọc tiểu thư, tiểu thư nhà ta có việc mời Long chưởng quầy đến trong sân , biết Long chưởng quầy có tiện hay ?" Giọng của Hồng lạnh lùng truyền lại.

      Long Tinh nghe được Ngọc Mặc tìm mình, trong lòng khỏi nhảy cái, lại nghĩ tới chuyện mới vừa xảy ra mặt lại đỏ lên, nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, giữ vững bình tĩnh rồi : "Hồng thị vệ xin chờ chút." Sau khi rời khỏi giường Long Tinh quay về tấm gương sửa sang lại y phục của mình, phát có cái gì bình thường liền tới cạnh cửa, mở cửa phòng, nhìn Hồng đứng ngoài cửa : "Hồng thị vệ, ta chuẩn bị xong, thôi."

      Hồng nhìn Long Tinh chút sau đó gật gật đầu liền dẫn về phía sân , Long Tinh từ từ sau lưng Hồng. Lúc muốn nhanh tới gần sân Long Tinh nghe được trận tiếng đàn du dương, tiếng đàn này làm cho Long Tinh vừa mới bình phục tâm tình lại bắt đầu sợ hãi lên, mạnh mẽ ngắt lấy lòng bàn tay của mình, để cho mình phải lúng túng, phát Hồng ở phía trước căn bản cũng có chú ý tới mình phía sau liền thầm thở phào nhõm.

      Sau khi đến sân Long Tinh liền bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong sân Mặc Thư Kỳ ngồi ở xe lăn, trước mặt bàn đá có chiếc đàn cổ, hai tay nàng che ở đàn chậm rãi di chuyển, ngón tay của nàng tinh tế mà thon dài, móng tay trắng nõn ở dưới ánh trăng có chút ra ánh sáng, mỗi cử động từ ngón tay của nàng vang lên điệu dễ nghe. Con mắt của Mặc Thư Kỳ khép hờ, vẻ mặt yên tĩnh mà an lành, sợi tóc trắng như tuyết sợi thỉnh thoảng phất qua gò má của nàng.

      Hồng nhìn dáng vẻ ngây dại của Long Tinh, khỏi nghĩ đến: ‘lại là người bị sắc đẹp của Các chủ mê hoặc người, có điều Các chủ sinh ra đẹp, là người ưa nhìn nhất mình từng thấy, bất luận nam nữ, điều có ý nghĩ đến con mắt của Mặc Thư Kỳ, vẻ mặt của Hồng liền trở nên căm giận, người kia làm sao lại đáng ghét như vậy, đối với người mình tự tay nuôi dưỡng nhiều năm như thế cũng có thể xuống tay được, nàng thầm nhắc nhở mình sau này nhất định phải bảo vệ tốt Các chủ, cho nàng ấy lại chịu chút thương tổn nào.’

      Cảm giác có người tới gần tiếng đàn của Mặc Thư Kỳ dần dần ngừng lại: “Là Long công tử tới phải ?"

      Lúc này Long Tinh vẫn còn theo trong 'cảnh đẹp' vừa nãy chưa phản ứng lại, Hồng ở bên cạnh nhìn phản ứng liền thở dài hơi, thầm : ‘Sắc đẹp hại người nha’, nàng lớn tiếng : "Vâng, Các chủ."

      Nghe thấy bên người có tiếng vang lên, Long Tinh nhanh chóng phản ứng lại, có chút biết làm sao đứng ở nơi đó.

      "Long công tử, quấy rầy, muộn như vậy còn tìm ngươi đúng là nên, tại hạ ở đây nhận tội với Long công tử." Mặc Thư Kỳ quay về phía Long Tinh chắp tay.

      " có gì." Long Hành run rẩy .

      "Vậy à, Long công tử mời ngồi bên này, Hồng ngươi bưng chút nước trà đến đây ." Long Tinh thấy được Mặc Thư Kỳ chậm rãi dời về phía bàn đá.

      "Dạ tiểu thư." Hồng biết Mặc Thư Kỳ là có ý đẩy mình , cũng là thuận theo, trước khi Hồng nhìn Long Tinh sâu sắc chút nhưng Long Tinh có chú ý tới.

      Long Tinh đến bên thành bàn đá tìm cái ghế ngồi xuống đối mặt với Mặc Thư Kỳ, nhìn Mặc Thư Kỳ chưa mang khăn che mặt độ tnhiên mặt mình lại có chút ửng hồng, vì muốn che giấu Long Tinh vội vàng : "Ngọc tiểu thư ngày hôm nay vì sao mang khăn che mặt?" Lời vừa ra khỏi miệng Long Tinh mới phát mình thất lễ, liền vội vàng bổ sung: "Có lỗi với Ngọc tiểu thư rồi, ta vượt qua quy củ."

      Nghe được tại sao Long Tinh khiếm nhã Mặc Thư Kỳ có chút buồn cười, liền trêu ghẹo : "Long công tử khách khí, dùng khăn che mặt này chỉ vì muốn che giấu thôi. Long công tử phải thấy qua dung mạo của tại hạ rồi sao?" Giống như là nghĩ đến cái gì Mặc Thư Kỳ cố ý vuốt cái đầu đầy chỉ bạc của mình, tự chế giễu : "Dáng vẻ của tại hạ người ra người, quỷ ra quỷ như vậy, doạ đến công tử là tốt rồi."

      Nghe được người kia làm thấp chính mình như vậy Long Tinh có chút đau lòng: "Ngọc tiểu thư nghiêm trọng, thiếu nữ tóc bạc. Ngọc tiểu thư nhất định là có chuyện gì làm cho tiểu thư đau buồn mới như thế chứ, Ngọc tiểu thư cần mình như vậy."

      "Chuyện đau buồn, đúng , thân mang trùng kịch độc, thù nhà trả được, trừ ra, còn có người nào đối với ta như vậy, nhưng là ta lại tự lấy tay mình đem đẩy ra, vậy cũng hận ta, như vậy cũng là có cũng hết đau khổ." Lần này, Mặc Thư Kỳ có che giấu cái gì cũng lộ ra chính mình ràng từng phần, cả người đều chìm đắm bên trong bầu khí đau buồn, khiến người ta nhìn muốn rơi nước mắt.

      Long Tinh thực đành lòng nhìn Mặc Thư Kỳ đau buồn tự trách mình như vậy: "Ngọc tiểu thư, ngươi xem miệng hư của ta này, chuyện làm Ngọc tiểu thư thích, thực là nên đánh." xong, Long Tinh còn đánh vài cái nhàng lên miệng của mình.

      "Long công tử cần như vậy." Mặc Thư Kỳ vội vàng 'ngăn cản': "Được rồi, Long công tử, có thể chút chuyện buổi chiều tìm tại hạ có chuyện gì ?"

      Nghĩ đến chuyện buổi chiều làm cho Long Tinh có chút hoảng hốt: "Vâng, cũng phải chuyện lớn gì, chỉ là vì muốn tiếng cảm ơn với Ngọc tiểu thư, trước đây nội lực của ta đủ suýt chút nữa có chuyện, là Ngọc tiểu thư cứu ta."

      "Long công tử khách khí, cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc. Nếu như ngay cả chút chuyện này đều làm được vậy tại hạ liền thẹn mình là người thầy thuốc, còn Long công tử có thể vì người liên quan mà hao tổn nội lực của mình, điểm ấy mới để tại hạ kính phục." Mặc Thư Kỳ khiêm tốn .

      Long Tinh bị Mặc Thư Kỳ hồi làm cho mặt ửng đỏ, mình cứu Lâm Thanh vốn là có mục đích khác, tại còn bị người này khen như vậy thực là xấu hổ: "Ngọc tiểu thư đùa."

      "Sắc trời tối, tại hạ liền quấy rầy Long công tử nghỉ ngơi, Hồng, đưa Long công tử về nghỉ ngơi ." Mặc Thư Kỳ dặn dò .

      "Được, vậy Ngọc tiểu thư cũng nghỉ sớm chút !" Mặc Thư Kỳ quay về Long Tinh gật gật đầu.

      Hồng nghe được mệnh lệnh của Mặc Thư Kỳ từ chỗ tối ra, quay về Long Tinh lấy cái tay làm dấu hiệu mời, sau khi Long Tinh rời cũng theo phía sau cùng rời .
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Tìm

      Editor: demcodon




      Thời điểm Hồng đưa Long Tinh , Mặc Thư Kỳ thầm thở dài hơi, tay từ dây đàn xẹt qua, làm ra thanh theo quy luật, 'Lam nhi, ta mệt mỏi quá, ta mệt mỏi quá, ta rất nhớ ngươi, ngươi tại có sống tốt hay , có cuộc sống của ta chen vào ngươi có phải là sống càng thêm tự tại .' Trong mắt của Mặc Thư Kỳ xẹt qua giọt nước mắt óng ánh.

      * * *
      Mà Lâm Lam được Mặc Thư Kỳ mong nhớ tại khắp nơi tìm nàng, lúc Mặc Thư Kỳ rời khỏi thôn Bách Gia sau đó lâu Lâm Lam liền bước tìm kiếm đường của nàng.

      Sau khi Lâm Lam vừa rời thôn Bách Gia thôn Chanh và Hoàng cũng cùng , nhìn vì Các chủ liều lĩnh như thế đều rất cảm động. Tỷ muội các nàng ở bên cạnh Các chủ từ lúc còn rất , lúc đó làng của các nàng bạo phát ôn dịch. Mặc Thư Kỳ còn đưa các nàng từ trong đống người chết bới ra, nàng ấy tỉ mỉ dạy dỗ các nàng võ nghệ và kiến thức, tỷ muội các nàng có thể có thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ có Mặc Thư Kỳ.

      Mấy người các nàng trong bảy ám vệ cũng đều là được Các chủ cứu trở về. Lão đại Hồng trước đây là sát thủ trong lâu, nhưng nàng bởi vì đắc tội tiểu nhân trong lâu bị người đuổi giết, lúc nàng chạy trốn bị trọng thương gặp phải Mặc Thư Kỳ.

      Lục trước đây là tiểu thư đại gia tộc, nàng và cha của nàng bị tiểu thị của mẫu thân hãm hại mà bị mẫu thân đuổi ra cửa nhà, lâu sau trong lòng phụ thân tích tụ nhiễm bệnh mà qua đời. Lục chỉ còn mình nghĩ sống cũng còn ý nghĩa, lúc tìm cái chết được Mặc Thư Kỳ cứu lại, lúc đó Mặc Thư Kỳ : "Nếu ngươi cũng có dũng khí chết rồi tại sao có dũng khí sống tiếp."

      Chính là câu như vậy làm cho Lục có dục vọng sống tiếp, Lục sau khi nghĩ thông suốt liền trở thành người bên cạnh Mặc Thư Kỳ.

      Thân thế của Thanh, Chanh và Hoàng gần như giống nhau, ba người vốn là người đều ở trong thôn. Lúc Mặc Thư Kỳ mang theo Chanh và Hoàng ở trong thôn tìm người sống gặp phải Thanh nằm mệt lả người mẫu thân khóc rống. Khi đó mẫu thân của Thanh nhiễm phải ôn dịch mà qua đời, Thanh từ cùng mẫu thân của nàng sinh hoạt chung chỗ, phụ thân của nàng qua đời từ lúc nàng còn rất , mẫu thân thân mình nuôi nấng nàng lớn, bởi vậy Thanh rất mẫu thân của nàng. Sau này Thanh theo Mặc Thư Kỳ liền muốn học tập y thuật, đây là cố chấp của nàng.

      Lam và Tử là nô lệ Mặc Thư Kỳ mua được ở chỗ buôn người, lúc đó các nàng cứng cỏi nhận ánh mắt cảm hoá của Mặc Thư Kỳ.

      Cho nên bọn họ đều rất cảm kích Mặc Thư Kỳ, lúc các nàng đến Mặc các vẫn chưa có xây dựng lên, Mặc các là Mặc Thư Kỳ xây dựng lên làm nhà cho các nàng. Sau khi các nàng biết được chuyện của Mặc gia liền tự nguyện trở thành ám vệ của Mặc Thư Kỳ, phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng, mặc dù khả năng của Mặc Thư Kỳ cần các nàng bảo vệ.

      Lúc đầu hai tỷ muội Chanh và Hoàng rất khó hiểu cũng rất phục bị phái tới bảo vệ Lâm Lam, bởi vì các nàng cảm thấy nam tử có dung mạo xấu xí này đáng giá làm cho Các chủ đem cả châm tâm của mình ra trả giá, còn gì khác, nhưng là ở chung thời gian các nàng mới biết tại sao Các chủ lại thích . Lâm Lam rất hiền lành, cũng rất dũng cảm, có rất nhiều nam tử dung mạo xinh đẹp nhưng có phẩm chất. Lúc Các chủ rồi mình đối mặt với những lời đồn đãi nhảm nhí trong thôn và người khác chế nhạo như thế nào cũng có lùi bước. Sau khi hiểu được mình thích Các chủ liền dũng cảm đuổi theo người mình , chút nào lùi bước, những chuyện này có rất nhiều nam tử đều làm được, dung mạo thế nào, cõi đời này còn có ai có thể so với Các chủ đẹp mắt hay . Tuy là có, Các chủ cũng nhìn thêm chút, các nàng chỉ có thể bảo vệ người toàn tâm toàn ý vì nàng ấy như vậy. Vì hạnh phúc của Các chủ, hai người bọn họ cũng liều cả tính mạng mình bảo vệ nam nhân này, cho chịu đến chút thương tổn nào.

      * * *
      Mặc Thư Kỳ sau khi trở lại phòng lâu liền tiến vào mộng đẹp. Lúc trời sắp sáng bị ác mộng của mình làm cho tỉnh lại. Trong mộng: Mặc Thư Kỳ nhìn thấy Lâm Lam, rời khỏi thôn Bách Gia, chung quanh tìm mình, tìm rất nhiều nơi, lúc nhanh chút nữa tìm được bỗng nhiên đám hắc y nhân đến đem Lâm Lam bắt . Mắt Mặc Thư Kỳ thấy bóng người của Lâm Lam ở trước mắt mình dần dần biến mất, bất luận gọi như thế nào cũng thấy Lâm Lam trả lời lại. bị dọa thân đầy mồ hôi lạnh, sau khi gọi Hồng lấy nước rửa mặt trời hơi sáng. Mặc Thư Kỳ ngồi ở trước cửa sổ, sáng sớm ánh sáng đầu tiên chiếu lên người cảm thấy ấm áp, nhưng cả người Mặc Thư Kỳ đều chìm đắm trong mê man, suy nghĩ mình rời khỏi Lâm Lam như vậy đến cùng là đúng hay vẫn là sai, khía cạnh quyết định chuyện tình cảm của hai người trong lúc đó, là vì tốt cho , nhưng là làm như vậy đúng hay ?

      "Hồng, ngươi cảm thấy ta làm đúng ?" Mặc Thư Kỳ mê hoặc hỏi.

      "Các chủ là suy nghĩ chuyện của Lâm công tử sao?" Hồng tự nhiên .

      "Ừm."

      "Các chủ, Hồng cũng biết cái gì là tình , nhưng là vào lúc ở trong rừng trúc, Các chủ và Lâm công tử rất vui vẻ. Hồng từ trước tới nay chưa từng thấy qua Các chủ cười hài lòng như vậy." Như là nghĩ tới điều gì mặt của Hồng hơi hé ra nụ cười: "Thuộc hạ nghĩ đó là lúc Các chủ rất hạnh phúc, Lâm công tử cũng thế. Nhưng là sau khi Các chủ rời khỏi Lâm công tử cả người đều thay đổi, trở nên càng thêm yên lặng, càng thêm nhiều tính toán, cả ngày chìm đắm trong kế hoạch, Các chủ như vậy có chút nào hài lòng."

      Nghe được Hồng như vậy vẻ mặt Mặc Thư Kỳ có chút thay đổi: "Ta muốn ở cùng với Lam nhi, nhưng là nhớ tới kẻ thù của Mặc gia và cổ độc người ta, ta liền… " Nhắc tới những thứ này trong mắt Mặc Thư Kỳ xẹt qua tia đau buồn.

      Hồng ở bên người Mặc Thư Kỳ cũng bị nàng cảm hoá: "Các chủ… Ngài…"

      "Thôi, người như ta trời sinh có được hạnh phúc, hai chữ ‘hạnh phúc’ này cách ta xa xôi như vậy, bất luận ở đây hay là chỗ khác cũng đều giống nhau, hạnh phúc đối với ta thực là quá ngắn ngủi." Giọng của vô cùng đơn.

      "Chẵng lẽ Các chủ thích Lâm công tử sao?" Hồng hiểu .

      "Sao có thể, ta , ham muốn tình , đến chính ta đều thể tưởng tượng được mức độ. Có thể có dung mạo xinh đẹp, cũng có gia đình để kiêu ngạo, thậm chí người thân nào, thế nhưng ta chính là , thà phụ thiên hạ chứ phụ ." tới chỗ này Mặc Thư Kỳ dùng tay nhàng xoa lên trái tim của mình: "Trái tim này tại chỉ nhảy lên vì , nếu là , ta biết mình còn có thể tự sống tiếp hay ." Giọng điệu Mặc Thư Kỳ nhàng, rất dịu dàng, đây là dịu dàng từ trong tâm hồn tỏa ra, phải loại dịu dàng dưới mặt nạ kia.

      "Như vậy, tại sao Các chủ lại muốn rời khỏi Lâm công tử vậy?"

      "Đứa ngốc, ta là vì bảo vệ , cũng là có lòng tin với mình." Mặc Thư Kỳ thở dài: "Hồng, ngươi biết ta trúng cổ độc rồi, còn bao nhiêu thời gian, nhưng Lam nhi lại như thế, ta thể để cho bởi vì năm này vui sướng mà đau khổ cả đời, sau khi ta chết phải sống sót bằng cách nào. Ta thể ích kỷ như thế." Mặc Thư Kỳ bất lực .

      Hồng đành lòng nhìn bộ dáng này của Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, độc này có cách nào giải sao?"

      Mặc Thư Kỳ lắc lắc đầu, bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, mở miệng : "Kỳ thực còn có biện pháp, nhưng là cách kia dù sao cũng là cách trong truyền thuyết, cũng ai biết là hay giả."

      "Tóm lại có hi vọng là tốt, chẵng lẽ Các chủ muốn chưa có tranh thủ liền từ bỏ sao? Đây phải là Các chủ mà ta biết." Hồng nghiêm túc .

      Mặc Thư Kỳ yên lặng rất lâu, hề trả lời nàng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :