1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Hướng dẫn

      Editor: demcodon



      "Dạ." Chanh nhận bức thư xoay người muốn rời .

      "Đúng rồi, gọi người lại đây hoá trang thành Lam nhi. Còn có… còn có Hồng và các ngươi liền lưu ở bên cạnh họ bảo vệ bọn họ, còn phía ta bên này, gọi Lục và Thanh đến đây ." Mặc Thư Kỳ bổ sung .

      "… Dạ." Chanh khó khăn phun ra chữ trong mắt chứa đầy đau thương, nàng cúi người chào Mặc Thư Kỳ xong xoay người bay nhanh rời .

      Sau khi Chanh rời Mặc Thư Kỳ yên tĩnh ngồi ở ghế trong phòng: "Lam nhi, xin lỗi, tại chúng ta thể tách ra. Thế nhưng chàng nhất định phải tin tưởng ta, chờ ta." Đáy mắt lộ ra ba phần ủ rũ bảy phần vừa vui vừa kinh ngạc, có điều ba phần ủ rũ kia rất nhanh chuyển thành kiên định. đứng dậy tới bên bàn đọc sách, cầm bút lên viết viết vẽ vẽ ở phía . Sau khi hoàn thành thoả mãn nhìn tác phẩm của mình, lại cầm lấy mực màu đỏ hơn so với phía vẽ quyển , chờ nét mực khô Mặc Thư Kỳ đem nó cất .

      Cốc--- Cốc---

      hồi tiếng gõ cửa quấy rầy suy nghĩ của Mặc Thư Kỳ, biểu cảm mặt của nhanh chóng lạnh xuống: "Ai?"

      "Mặc tiểu thư, sư phụ nhà ta cho mời." Người gõ cửa run rẩy .

      Nghe thấy là Lâm Khiếu Thiên sai người tìm mình trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra tia căm ghét, giọng bình tĩnh : "Biết rồi, đến liền." Mặc Thư Kỳ vừa mới xong, người ngoài phòng liền gấp gáp rời .

      bên khác, Chanh tìm tới Lâm Lam và Mặc Vong Trần, cho bọn họ biết chuyện Mặc Thư Kỳ dặn dò, Lâm Lam do dự chút liền đồng ý. Mặc dù trong mắt của còn có chút lo lắng, mà Mặc Vong Trần bắt đầu cũng có chút bất mãn, nhưng trải qua Lâm Lam khuyến cáo sau đó cũng đồng ý; mà Chu Cầm lấy danh nghĩa viếng thăm Nam Cung Lạc Trần cùng với Mặc Vong Trần và các nàng Thanh Cốc, còn mục đích là gì trong lòng nàng rất ràng. Chỉ vì Mặc Vong Trần còn ở trong đội ngũ này.

      * * *
      "Lâm trang chủ, biết gọi bản tọa tới là có chuyện gì ?" Mặc Thư Kỳ tới gian phòng của Lâm Khiếu Thiên, ngồi ở bên cạnh bàn Lâm Khiếu Thiên hỏi.

      "Ha ha, Mặc tiểu thư đùa, chẳng lẽ có chuyện gì Lâm mỗ thể tìm ngươi được à? Đến đến đến, ngồi, uống tách trà ." Lâm Khiếu Thiên mặt tươi cười, tha thiết nhìn Mặc Thư Kỳ.

      " cần, Lâm trang chủ chuyện gì bản tọa nên rời trước." xong muốn .

      Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ muốn rời khỏi, Lâm Khiếu Thiên vội vàng giữ lại: "Đừng nóng vội mà, Lâm mỗ quả có chuyện muốn tìm Mặc tiểu thư, kính xin Mặc tiểu thư ngồi xuống, chúng ta từ từ ."

      Mặc Thư Kỳ liếc nhìn bà cái, trực tiếp ngồi xuống ghế ở gần cạnh cửa. Lâm Khiếu Thiên cầm lấy ấm trà lên rót ly trà rồi đẩy qua trước mặt .

      "Mặc tiểu thư còn nhớ chuyện mấy ngày trước muốn tìm mảnh bản đồ kho báu hay ?" Lâm Khiếu Thiên dẫn đến đề tài.

      Mặc Thư Kỳ nâng chung trà lên hớp ngụm nước trà, giọng điệu gợn sóng mở miệng: "À, đúng là như vậy."

      "Vậy Mặc tiểu thư còn nhớ ngày hôm nay là ngày thứ mấy ?” Lâm Khiếu Thiên đón hỏi Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ ngẩng đầu nhìn Lâm Khiếu Thiên chờ bà mở miệng, trong lòng Lâm Khiếu Thiên thầm mắng tiếng ‘hồ ly chết tiệt’ sau đó tiếp: “Hôm nay là ngày thứ ba, biết Mặc tiểu thư điều tra chuyện bản đồ kho báu như thế nào rồi?”

      Mặc Thư Kỳ đặt chén trà xuống, dừng chút mở miệng : “Kỳ mảnh bản đồ kho báu thứ ba bản tọa tìm được.”

      “Vậy à? Có chuyện như vậy?” Lâm Khiếu Thiên kinh ngạc đứng lên, bà chăm chú nhìn Mặc Thư Kỳ: “Động tác của Mặc tiểu thư là nhanh đó. Chuyện khi nào? Sao thông báo Lâm mỗ chứ, Lâm mỗ cố gắng có thể giúp đỡ cho Mặc tiểu thư chút bớt bận bịu.”

      “Chỉ là số may thôi.” Mặc Thư Kỳ thản nhiên .

      “Vậy… vậy mảnh bản đồ kho báu kia bây giờ ở đâu?” Lâm Khiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thư Kỳ hơi thâm ý nhìn Lâm Khiếu Thiên cái, lấy mảnh bản đồ thứ ba từ trong ngực ra. Trong mắt Lâm Khiếu Thiên lóe loại ánh sáng gọi là kích động, bà vừa định lấy nó Mặc Thư Kỳ lại rút tay về. Sắc mặt Lâm Khiếu Thiên khẽ trầm xuống, tức giận : “Mặc tiểu thư đây là ý gì?”

      có ý gì? Muốn lấy mảnh bản đồ này kính xin Lâm trang chủ lấy ra thành ý đến, dù sao chúng ta cũng hợp tác lâu như vậy, phải ư?”

      “Mặc tiểu thư muốn cái gì?” Lâm Khiếu Thiên hơi hơi cảnh giác nhìn Mặc Thư Kỳ.

      “Lâm trang chủ cần nhìn bản tọa như vậy, dù sao chúng ta bây giờ là người chiếc thuyền, phải ư? Bản tọa muốn đơn giản chính là thuốc giải của Lam nhi, chuyện này đối với Lâm trang chủ mà cũng chỉ là chuyện thôi!”

      “Chuyện này?” Lâm Khiếu Thiên chần chờ chút, trong lòng thầm suy tư : ‘Đối với bà mà dùng thuốc giải của Lâm Lam đổi phần bản đồ kho báu này cũng có chuyện gì, dưới cái nhìn của bà chỉ là nam nhân. Mặc dù Mặc Thư Kỳ thương nhưng trước quyền lực và lợi ích tình chẳng là gì, nếu như mình có nhất định chút do dự đưa ra cho Mặc Thư Kỳ làm trao đổi. Nhưng vấn đề là thuốc giải mình cũng có.’

      “Sao vậy? Lâm trang chủ còn do dự cái gì? Chẳng lẽ ngài muốn tấm bản đồ kho báu này sao? Đây chính là mảnh thứ ba đó, nếu như lấy được mảnh này ngài càng đến gần bảo tàng thêm bước.” Mặc Thư Kỳ mê hoặc nhìn Lâm Khiếu Thiên.

      “Ai, phải Lâm mỗ muốn đưa cho Mặc tiểu thư mà là thuốc giải này cũng người Lâm mỗ. Mặc tiểu thư cũng biết, sau lưng Lâm mỗ vẫn còn người, độc người Lâm công tử chính là nàng ta hạ, còn thuốc giải ư, cũng chỉ nàng ta có.” Lâm Khiếu Thiên chậm rãi .

      sao?” Mặc Thư Kỳ cúi đầu rơi vào suy nghĩ.

      “Mặc tiểu thư, đưa mảnh bản đồ kia cho ta , chúng ta cùng tìm bảo tàng, đến lúc vinh hoa phú quý thiếu gì cả, chẳng lẽ còn tìm được nam nhân khác sao?” Lâm Khiếu Thiên thử dò xét .

      Có vẻ như bà đánh động Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ nhìn bà cái sau đó nghĩ sau khi có bản đồ kho báu. khi chỗ Lâm Khiếu Thiên nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai, là vì Lâm Lam, cũng là vì vị công công* mình chưa gặp mặt kia. nghĩ ra Lâm Khiếu Thiên này rốt cuộc có cái gì tốt, có thể làm cho vị công công kia của mình dành tình cảm chân thành như vậy.

      (*Công công: cha chồng)

      Giống như là có suy nghĩ như vậy, Mặc Thư Kỳ khó khăn gật đầu: “Được rồi, Lâm trang chủ rất đúng, chỉ cần có bảo tàng sau đó muốn nam tử gì cũng có.”

      “Mặc tiểu thư thông minh, nghĩ như thế là tốt rồi.” Lâm Khiếu Thiên kích động : “Vậy mảnh bản đồ kho báu này…”

      Mặc Thư Kỳ chần chờ hồi cầm mảnh bản đồ kho báu trong tay đưa về phía Lâm Khiếu Thiên, ngay khi Lâm Khiếu Thiên hưng phấn muốn nhận Mặc Thư Kỳ lại rút tay về bổ sung: “Nếu như tìm được bảo tàng vậy chúng ta nên chia làm sao đây?”

      Lâm Khiếu Thiên kiềm chế tức giận: “Đương nhiên là hai chúng ta mỗi người nửa.”

      “Vậy vị phía sau ngài làm sao bây giờ? Bản tọa xem ra, nàng hề làm gì cả, lúc chúng ta chia bảo tàng lại còn phải tính phần nàng ở trong đó, đây có phải là quá công bằng hay ?”

      Lâm Khiếu Thiên thầm suy tư, kỳ Mặc Thư Kỳ cũng có đạo lý, chuyện tìm bản đồ kho báu vẫn luôn là do mình và Mặc Thư Kỳ hoàn thành, ở giữa lại phí hết đại công phu. Người kia chỉ là giật giật miệng lưỡi hề làm gì cả nhưng phải chia phần lớn, là quá công bằng, nhưng là nghĩ đến thân phận của người nọ…

      Như là nhìn ra Lâm Khiếu Thiên rối rắm, Mặc Thư Kỳ khuyên: “Lâm trang chủ là lo lắng thân phận của vị kia ư?”
      Last edited: 18/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Tìm bảo tàng

      Editor: demcodon



      Mặc Thư Kỳ làm cho Lâm Khiếu Thiên kinh ngạc, bà kinh ngạc nhìn Mặc Thư Kỳ, ánh mắt kia ràng ra: ‘Sao ngươi biết được?’

      Mặc Thư Kỳ cười thần bí: "Lâm trang chủ cần kinh ngạc, bản tọa có thể biết là do bản tọa tự điều tra qua, cho ngài biết vậy, bảo tàng chân chính bản tọa biết nó ở đâu, tại là muốn xem ý của Lâm trang chủ ngài thế nào?"

      "Lời ấy là chứ?" Lâm Khiếu Thiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hỏi.

      "Tất nhiên. Chỉ là biết Lâm trang chủ ngài muốn vị kia phía sau ngài an bài như thế nào?" Mặc Thư Kỳ chuyện đương nhiên.

      "Đây…. Mặc tiểu thư, để Lâm mỗ suy nghĩ thêm ." Lâm Khiếu Thiên rối rắm .

      Mặc Thư Kỳ tựa như cười mà phải cười nhếch nhếch khóe miệng: "Được rồi, vậy bản tọa chờ tin tức tốt của Lâm trang chủ."

      Lâm Khiếu Thiên nhìn thẳng Mặc Thư Kỳ : "Vậy .... bảo tàng này…. "

      "Mảnh này trước tiên đưa cho ngài, chờ đến khi có tin tức cụ thể bản tọa tự thông báo cho Lâm trang chủ." Mặc Thư Kỳ đưa vật cầm trong tay cho Lâm Khiếu Thiên sau đó mỉm cười nhìn Lâm Khiếu Thiên.

      "Tốt lắm, tốt lắm, vậy Mặc tiểu thư mau ." Lâm Khiếu Thiên mặt mũi tràn đầy vui vẻ thể chờ đợi kết quả được nữa.

      "Ừ, vậy Lâm trang chủ, bản tọa trước." Mặc Thư Kỳ xoay người ở chỗ Lâm Khiếu Thiên nhìn thấy lộ ra nụ cười gian trá.

      Nhìn bóng lưng Mặc Thư Kỳ rời Lâm Khiếu Thiên cầm chặt đồ vật trong tay lâm vào trầm tư. Dưới cái nhìn của bà lời Mặc Thư Kỳ rất có lý, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này mình biết Mặc Thư Kỳ là người nham hiểm giả dối. Mình từ trước đến nay đều đoán được nàng suy nghĩ gì, từ trong lúc vô tình rơi vào trong cạm bẫy nàng bố trí, đồng thời bởi vậy còn hại chết vài người đệ tử. Bây giờ nàng đột nhiên muốn lấy lòng mình, cũng biết đánh chủ ý gì. Thế nhưng thể phủ nhận nàng tung cái thẻ đánh bạc này rất mê người, tự mình nghĩ động lòng cũng được, hơn nữa nàng những câu kia mình trước đây cũng có nghĩ tới, mặc dù phục, nhưng lại có cách nào khác. Nếu như lời Mặc Thư Kỳ chính là đến lúc hợp tác với nàng được càng nhiều, chờ mọi chuyện vừa kết thúc đẩy tất cả lên người mình Mặc Thư Kỳ, đến lúc đó để cho hai người kia đấu với nhau thôi, hơn nữa so với vị kia Mặc Thư Kỳ dễ đối phó hơn nhiều. Bây giờ xem lời Mặc Thư Kỳ có mấy phần mấy phần giả, vẫn là trước tiên nhìn kỹ hẵng sau.

      * * *
      Ngày hôm sau, mấy người lại bắt đầu con đường tìm bảo vật, đường vẻ mặt của Lâm Khiếu Thiên càng ngày càng phong phú, có điều bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều là hài lòng. Bởi vì bà nhìn thấy Mặc Thư Kỳ từ từ xa lánh Lâm Lam, mà Lâm Lam cũng càng ngày càng ưu thương. Mặc dù còn có thể từ gương mặt của Mặc Thư Kỳ nhìn thấy đành lòng, thế nhưng đáy mắt của nàng là lạnh lùng. Vậy chứng minh lời Mặc Thư Kỳ đến vẫn có mấy phần , dựa vào bà hiểu nữ nhân, có nữ nhân nào từ chối của cải và quyền lực. Mặc Thư Kỳ cũng là nữ nhân, cho nên nàng cũng thể tránh khỏi. Nhưng là bà lại quên Mặc Thư Kỳ giấu ở đáy mắt càng sâu tia mỉa mai kia, cho đến cuối cùng bà vẫn rối tinh rối mù.

      Ngày này mấy người nghỉ chân ở trong trà lâu, ở đây còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Vốn là Lâm Khiếu Thiên còn cảm thấy rất thoải mái, nhưng là những người kia chuyện làm cho các nàng thể để ý.

      "Ê ê ê, các ngươi có nghe , chuyện lớn bây giờ giang hồ." nữ tử thô lỗ thần thần bí bí .

      "Ngươi chuyện bản đồ kho báu à, chuyện này người nào biết chứ."

      "Nhưng các ngươi cảm thấy chuyện bản đồ kho báu này ở người Võ lâm minh chủ Lâm Khiếu Thiên là có ?" Lại nữ tử xác định .

      "Chuyện này ai biết được, có điều tám phần mười là , có người cùng với Lâm Khiếu Thiên còn có người gọi là Y Tiên Mặc Thư Kỳ. Địa vị của Mặc Y Tiên ở giang hồ các ngươi cũng phải biết chứ, cho nên ta dám khẳng định nhất định là ."

      "Mặc Y Tiên ư? như ngươi vậy đúng là có mấy phần đạo lý, Mặc Y Tiên ở giang hồ là người rất lương thiện. demcodon-ddlqd Vì dân chúng và những nhân sĩ giang hồ chúng ta làm nhiều chuyện tốt, ta có người biểu tỷ trước đây sinh bệnh, đều sắp chết nhưng Mặc Y Tiên vừa ra tay nàng lập tức liền khỏe rồi. Cho nên nàng hổ tên Y Tiên này."

      "Đúng đó đúng đó, có điều các ngươi Mặc Y Tiên này vì sao lại cùng người như Lâm Khiếu Thiên chứ? Lâm Khiếu Thiên này ở giang hồ có thể là chuốc lấy tiếng xấu, người người muốn đánh, ngay cả những tiểu hài tử kia đều muốn lên tên của bà."

      "Hứ, Lâm Khiếu Thiên này chẳng ra gì, ta xem Mặc Y Tiên chung với ả tám phần mười là bị ả uy hiếp."

      "Ta cũng cảm thấy như vậy."

      "Bất quá đối với chuyện bản đồ kho báu này các ngươi cảm thấy thế nào?"

      "Đương nhiên là cướp, phải có người có được cái bảo tàng này là có thể được quyền lợi bậc nhất, làm cho người người động lòng."

      "Đúng đó, coi như giành được thứ quan trọng, nhưng cũng có thể làm người phát tài."

      "Đúng đó, vậy chúng ta cùng chứ."

      "Cũng được, vậy chúng ta nhanh chóng chút lên núi Phượng Tê ."

      "Được, nhanh , nếu như chậm có thể cái gì cũng có."

      xong mấy người liền vội vã đứng dậy, chạy về phía núi Phượng Tê.

      * * *
      Bên này sắc mặt của Lâm Khiếu Thiên tức giận biến thành màu đen, bà lên cơn giận dữ nhìn Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư, ngươi có cái gì muốn giải thích ?"

      Thái độ của Lâm Khiếu Thiên làm cho Mặc Thư Kỳ sầm mặt lại, trầm thấp giọng trả lời: "Lâm trang chủ đây là hoài nghi tại hạ tiết lộ bí mật ư?"

      "Chẳng lẽ đúng sao? Chuyện này cũng chỉ có ngươi và ta biết, phải ta chính là ngươi. Ta tự biết chính mình chưa từng , vậy chỉ có thể là ngươi ra, chẳng lẽ ta còn oan uổng ngươi ." Lâm Khiếu Thiên tức giận .

      Mặc Thư Kỳ ngồi hồi đứng lên, giống như trừng mắt Lâm Khiếu Thiên: "Lâm trang chủ, là ai tiết lộ bí mật trong lòng ràng, võ công của bản tọa mất hết trong khoảng thời gian này lại vẫn cùng với ngài, làm sao có thời giờ . Huống hồ biết chuyện bảo tàng ở núi Phượng Tê này cũng giống như là chỉ có hai người ngài và ta biết ." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nhìn chung quanh người ở bên cạnh hồi.

      "Ngươi các nàng?" Lâm Khiếu Thiên từ tầm mắt của Mặc Thư Kỳ nhìn sang, dứt khoát lắc lắc đầu, : " thể."

      "Sao lại thể?" Mặc Thư Kỳ cười mỉa tiếng: "Lâm trang chủ trước đây phải nữ nhân vì quyền lợi và phú quý chuyện gì cũng có thể làm được đúng ? Huống hồ bảo tàng này đối với bất cứ ai mà cũng phải của cải bé, tại sao các nàng thể vì của cải mà bán đứng ngài chứ?"

      Lâm Khiếu Thiên trầm tư chút, ngay cả bản thân bà cũng tin Mặc Thư Kỳ mang chuyện bảo tàng ra, người mang chuyện này ra đối với nàng chút chỗ tốt cũng có. Vì vậy Lâm Khiếu Thiên đưa tầm mắt chuyển tới người các đệ tử của bà, vẻ mặt u lạnh lẽo : ", chuyện này là ai trong các ngươi ra?"

      Chúng đệ tử đều nhìn nhau gì.

      "Xem ra ai chịu thừa nhận, Lâm trang chủ, đưa cho các nàng thuốc bản tọa mới làm ra ." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng .

      Nghe thấy lời Mặc Thư Kỳ thân thể chúng đệ tử ngừng run rẩy, các nàng tập thể đưa tầm mắt chuyển tới người sư phụ của mình Lâm Khiếu Thiên. Nhưng các nàng nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên giống như suy nghĩ phía sau thân thể của Mặc Thư Kỳ tử chiến càng thêm lợi hại.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Núi Phượng Tê

      Editor: demcodon



      Rốt cục người đệ tử nhịn được cắn răng tiến lên phía trước : "Sư phụ, Mặc tiểu thư, khẳng định là Tống sư tỷ ra. Mấy ngày trước ta thấy Tống sư tỷ mình rời khỏi đội ngũ, khoảng chừng phút. Giống như là gặp người nào đó." Thốt ra lời này những đệ tử khác dồn dập phụ họa , đều mình cũng nhìn thấy.

      "Ta… ta có." Vị Tống sư tỷ kia hoảng loạn giải thích cho mình: "Sư phụ, ngài phải tin tưởng đệ tử, đệ tử có."

      "Chính là ngươi, chính là ngươi ra, Tống sư tỷ ngươi hãy thừa nhận . Ta tận mắt nhìn thấy."

      "Đúng đó Tống sư tỷ ngươi hãy thừa nhận , ta cũng nhìn thấy."

      "Ảnh nhi, những lời ngươi đều là ?" Lâm Khiếu Thiên nghiêm túc nhìn Triệu ảnh.

      Triệu ảnh, cũng chính là vị đệ tử đầu tiên nhìn thấy Tống sư tỷ cuống quít gật đầu: "Đúng vậy, những lời đệ tử , chúng sư tỷ muội cũng cũng có thể làm chứng."

      "Tống Mẫn, ngươi có thừa nhận hay ?" Lâm Khiếu Thiên đau lòng hỏi. Trong đám đệ tử của Lâm Khiếu Thiên chỉ có Tống Mẫn này là niềm vui duy nhất của bà, cũng là người hiếu thuận nhất. Lâm Khiếu Thiên có thể là xem nàng như nữ nhi ruột thịt của mình, ngoại trừ Lâm Tố là nữ nhi ruột thịt của bà. Bây giờ là nàng phản bội Lâm Khiếu Thiên, đối với chuyện này thể nghi ngờ là chuyện đả kích với Lâm Khiếu Thiên.

      "Sư phụ." Nhìn ánh mắt đau lòng kia của sư phụ mình trong lòng Tống Mẫn đau đớn hồi, lại nhìn thấy ánh mắt né tránh của các sư tỷ muội ở chung hai mươi mấy năm trong lòng càng lạnh lẽo toàn thân: "Đệ tử có lời nào để ." xong Tống Mẫn cúi đầu nhắm hai mắt lại.

      Lâm Khiếu Thiên nâng lên bàn tay của mình muốn chưởng lên đầu của Tống Mẫn, nhưng là đến lúc mấu chốt lại dừng lại. Bà nhìn sâu hài tử do tay mình nuôi nấng, trong mắt đầy phức tạp, có thất vọng, có cam lòng, có tiếc nuối nhưng có hối hận. Bà khỏi cảm thán ở trong lòng vẫn là xuống tay được. Tay bà vô lực rủ xuống tới bên người, xoay người chắp hai tay ra sau lưng muốn nhìn thấy Tống Mẫn, chỉ là ngoài miệng vô tình : "Ngươi , về sau ngươi còn là đệ tử của Lâm Khiếu Thiên ta.”

      “Sư…sư phụ.” Nghe thấy lời Lâm Khiếu Thiên Tống Mẫn mở mắt ra, trong nháy mắt nước mắt của nàng rơi xuống như mưa rào. Nàng quỳ gối tại chỗ quay về Lâm Khiếu Thiên dập đầu ba cái rồi đứng dậy : “Sư phụ, bảo trọng, đồ nhi nhất định nhớ kỹ công ơn nuôi dưỡng của ngài.” Trước khi gửi cho những sư tỷ muội kia cái ánh mắt thất vọng, bóng lưng của nàng hiu quạnh mà ra chút ưu thương.

      Mặc Thư Kỳ nhìn bóng lưng kia rơi vào trầm tư.

      “Mặc tiểu thư, là xin lỗi.” Lâm Khiếu Thiên áy náy nhìn Mặc Thư Kỳ, thời khắc này bà phảng phất lại già yếu mấy phần.

      Mặc Thư Kỳ lắc đầu: “Chúng ta vẫn là nhanh lên chút thôi, đến sớm chút cũng tốt.”

      “Ừ, vậy chúng ta .”

      * * *

      Trong nháy mắt lại qua hai ngày, mấy người Lâm Khiếu Thiên cũng toại nguyện đến núi Phượng Tê, dọc theo đường tất cả đều yên lặng. Những đệ tử kia cũng rất an phận có gây chuyện khắp nơi. Dưới chân núi Phượng Tê tụ tập rất nhiều nhân sĩ giang hồ, cần phải những người này đều là vì chuyện bảo tàng mà đến. Lúc đến gần núi Phượng Tê Mặc Thư Kỳ cũng mang mũ sa vào, dù sao tóc bạc trắng kia của rất làm người khác chú ý.

      “Mặc tiểu thư, chúng ta là tại liền lên núi hay là chờ sau thời gian ngắn mới lên.” Lâm Khiếu Thiên hỏi dò Mặc Thư Kỳ.

      “Khụ khụ khụ, bây giờ liền lên . Lâm trang chủ nghĩ như thế nào?” Hai ngày nay Mặc Thư Kỳ cảm giác thân thể của mình càng ngày càng kém, sau khi đến núi Phượng Tê càng thêm đến giới hạn. Nếu như trong lúc sắp sửa lấy chút được thuốc kia mình lại chịu đựng nổi.

      “Cũng tốt.”

      Mọi người theo Mặc Thư Kỳ tới, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều chú ý tới các nàng, muốn đến người khác quen biết Mặc Thư Kỳ thôi, dù sao các nàng đều chưa từng thấy dung mạo của Mặc Thư Kỳ. Nhưng Lâm Khiếu Thiên xác thực ở võ lâm là nhân vật ‘có tiếng tăm’, cho nên bọn họ mới vừa đến, trong nhân sĩ võ lâm liền chú ý tới. Cho nên nhìn thấy các nàng Lâm Khiếu Thiên lên núi đều thể chờ đợi được nữa cũng theo sau.

      “Sư phụ, cứ để bọn họ theo như vậy sao?” đệ tử hỏi Lâm Khiếu Thiên.

      “Quên , mặc kệ các nàng theo. Nhiều người như vậy cho dù là chúng ta muốn ngăn cũng ngăn được.” Trải qua chuyện Tống Mẫn Lâm Khiếu Thiên cũng thấy ra, điều này cũng dẫn đến bà cũng có chấp nhất lớn với bảo tàng như vậy.

      Lúc Mặc Thư Kỳ mang theo mọi người tới lui hai vòng ở núi rốt cuộc có người thiếu kiên nhẫn, cho dù lòng có bất mãn nhưng lại ai dám ra. Ngay khi các nàng thiếu kiên nhẫn tiếp tục theo lại phát Mặc Thư Kỳ và Lâm Khiếu Thiên mất tích.

      ***

      “Mặc tiểu thư, ngươi mang chúng ta vòng tới vòng lui ở núi chính là vì cắt đuôi những người kia ư?” Lâm Khiếu Thiên hỏi.

      “Khụ khụ, đúng vậy. Lúc trước phải bảo tàng là của hai người chúng ta ư? Khụ… khụ.” Mặc Thư Kỳ vừa ho vừa .

      “Vậy bảo tàng rốt cuộc là ở nơi này.”

      “Đúng là ở nơi đây.” Mặc Thư Kỳ dẫn theo mấy người đến chỗ cái thác nước.

      “Nơi này?”

      “Ừ.” Mặc Thư Kỳ trả lời, đứng ở chỗ thác nước bồi hồi sau thời gian ngắn khẳng định gật đầu.

      “Cụ thể ở chỗ nào?”

      “Bên kia.” Mặc Thư Kỳ chỉ chỉ thác nước.

      “Mặc tiểu thư, ngươi chuyện buồn cười, chỗ đó làm sao…” tới đây Lâm Khiếu Thiên bỗng nhiên dừng lại: “Ý của Mặc tiểu thư là ở trong thác nước?”

      Mặc Thư Kỳ lắc đầu: “, ở phía dưới cái đầm nước kia.”

      Lâm Khiếu Thiên chần chờ chút, sau lại mở miệng : “.”

      Đến thành hồ nước Mặc Thư Kỳ hít sâu hơi nhảy xuống trước tiên, Lâm Lam và Mộc Điệp Tâm cũng nhảy theo sau lưng . Nhìn thấy ba người Mặc Thư Kỳ đều nhảy xuống, Lâm Khiếu Thiên mang theo đệ tử bà cũng nhảy xuống.

      Ở đáy nước, sau khi bơi qua cái bình phong, dưới đáy là mảnh đất trống bằng phẳng khác gì ở mặt đất, phía sau đất trống là cánh cửa.

      Trong lúc chờ được mọi người trải qua tầng tầng cơ quan đến chính giữa mộ thất cũng sót lại Mặc Thư Kỳ, Mộc Điệp Tâm, Lâm Lam, Lâm Khiếu Thiên và hai người đệ tử của Lâm Khiếu Thiên, đương nhiên phải trừ ra mấy cái đuôi ở sau lưng các nàng.

      ra . Mấy vị theo lâu như vậy, chỉ sợ mấy vị cũng hơi kiên nhẫn rồi.” Mặc Thư Kỳ đăm chiêu .

      Bốp - bốp - bốp --, tiếng vỗ tay vang lên bên tai mọi người, tiếp theo chính là giọng nữ chất phác: “ hổ nhiều người gọi là Y Tiên Mặc Thư Kỳ nha.” Nữ tử áo bào đen từ nơi kín đáo ra. Phía sau nàng còn có hai hắc y nhân theo, trang phục của hai người kia giống như người lần trước hộ tống Mặc Thư Kỳ hoàng cung.
      Last edited: 18/11/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Đại kết cục

      Editor: demcodon



      giống chính là hai vị hắc y nhân kia người trong đó khí chất ôn hòa, người khác bên cạnh lại tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, so với những hắc y nhân trước kia càng sâu.

      Nhìn thấy những này trong lòng Mặc Thư Kỳ hơi khẩn trương lên, nhưng mặt lại chưa lộ chút mảy may. ở trong lòng đánh giá nếu như đánh tới mình có thể có mấy phần thắng.

      "Khụ khụ, Ngũ Hoàng nữ đùa, người người đều Ngũ Hoàng nữ Tần Tinh của nước Tần là người ôn tồn tao nhã, bên ngoài người càng là ôn hòa, giỏi dùng người, khụ khụ, tại hạ có nghĩ đến người vận ở sau lưng Lâm trang chủ là ngươi. Khụ…" Mặc Thư Kỳ thản nhiên .

      Nghe được lời Mặc Thư Kỳ , Tần Tinh cười cười, bỏ xuống mũ đầu lộ ra dung nhan , khí chất ôn hòa quanh thân làm cho người nhìn thấy lần đầu tiên có ấn tượng tốt với nàng. Nếu so sánh Mặc Thư Kỳ mờ ảo như tiên, hương vị này càng hướng tới nhân gian, loại rất chân , đẹp hơn bình thường rất nhiều.

      Khi nàng hợp tác với Mặc Thư Kỳ có nghĩ tới Mặc Thư Kỳ đoán được thân phận của nàng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cho nên tại nàng chút cũng hoảng sợ: "Mặc tiểu thư hà tất phải khiêm tốn, có thể biểu gì mà gây xích mích quan hệ giữa bản Hoàng nữ và Lâm trang chủ, Mặc tiểu thư mới là thông minh chứ." xong Tần Tinh nhìn Lâm Khiếu Thiên cái.

      "Ha ha." Mặc Thư Kỳ chỉ là cúi đầu cười khẽ.

      Lâm Khiếu Thiên đứng ở bên mấy người đến lúc này mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, ngay cả vui sướng sắp chiếm được châu báu cũng biến mất thấy bóng dáng.

      Tần Tinh nở nụ cười làm cho vốn là ánh mắt trong sáng thêm mấy phần ấm áp. Nếu là Mặc Thư Kỳ có nhìn kỹ phát được, nàng đứng bình tĩnh ở tại chỗ, chờ động tác kế tiếp của Mặc Thư Kỳ.

      "Ngũ Hoàng nữ, ta phủ nhận ngươi rất thông minh, hiểu được lợi dụng lòng người, nhưng là sai và sai khi người đem thông minh của ngươi lợi dụng lên trê người ta, càng thêm chính là ngươi động vào . Vốn kế hoạch của ta là để cho mọi người xa lánh ngươi trở thành kẻ thù toàn bộ đại lục, để cho quãng đời còn lại của ngươi phải sống tiếp trong bi thảm.” Mặc Thư Kỳ vừa vừa tới gần Tần Tinh, quanh thân tràn ngập hơi thở làm cho người đến gần cảm thấy áp lực.

      Thế nhưng lời Mặc Thư Kỳ vẻ mặt của Tần Tinh thay đổi chút nào, nhìn thấy điểm này Mặc Thư Kỳ thỏa mãn gật đầu.

      “Nhưng sau khi ta gặp được người ta lại thay đổi chủ ý.” Lúc mọi người ở đây cho rằng Mặc Thư Kỳ muốn ra tay Mặc Thư Kỳ lấy mặt nạ mặt xuống, mỉm cười nhìn Tần Tinh.

      năm sau ở Thanh Cốc, trong rừng hoa đào Lạc rực rỡ. Lâm Lam đứng dưới gốc cây hoa đào tẻ nhạt đánh đàn, mặt tràn đầy ưu thương và đơn.

      Mặc Vong Trần đứng sau lưng Lâm Lan rất xa nhìn , vẻ mặt đơn giống như vậy, chỉ là so với Lâm Lan tốt hơn nhiều. Chu Cầm ra từ phía sau Mặc Vong Trần để cánh tay lên vai , hề có tiếng động an ủi. Mặc Vong Trần quay đầu lại nhìn nàng mọt cái, nhàng tựa ở trong ngực của nàng. Chu Cầm gì, chỉ lẳng lặng vòng tay ôm lấy . Bỗng nhiên mặt của nàng nhếch lên nụ cười xán lạn, nàng cúi đầu, dịu dàng ra câu bên tai Mặc Vong Trần, nghe vậy Mặc Vong Trần nhanh chóng ngẩng đàu nhìn về phía nào đó, sau đó hài lòng mỉm cười.

      Tay Lâm Lan để dây đàn lúc này cũng ngưng lại, vẻ mặt của dại ra, nhìn về nơi nào đó giống Mặc Vong Trần.

      Chỉ thấy xa xa có nữ tử y phục màu trắng đứng bình tĩnh kế bên cây hoa đào ở nơi đó. Khí chất của xuất trần như thần tiên từ trong bức tranh ra vậy, di thế độc lập. gió nhàng thổi qua cái, cánh hoa cũng thỉnh thoảng thổi qua từ bên cạnh , con mắt sâu sắc của giờ khắc này chăm chú nhìn kỹ Lâm Lan, thâm tình như vậy.

      Chỉ thấy môi giống như cánh hoa mỏng khẽ mở: “Lam nhi, ta trở về.”

      Nghe vậy, Lâm Lan kích động chạy đến bên cạnh đưa tay nghiêm túc ôm vào trong lòng, sức mạnh kia giống như muốn hòa vào trong thể xác của mình. Mặc Thư Kỳ cũng chậm trễ chút nào ôm lại .

      năm trước, Mặc Thư Kỳ và Tần Tinh ra ước hẹn, cho Tần Tinh lấy thứ nàng muốn mang . Nhưng phải lập xuống lời thề, trong lúc nàng tại vị nước Tần tuyệt đối bình an, thứ kia cũng phải để cho hài tử của nàng. Bản thân nàng tuyệt đối sử dụng, vốn là Tần Tinh còn muốn đồng ý, nhưng Mặc Thư Kỳ hung hang chèn ép nên thể đồng ý. Vì cho Tần Tinh chịu thiệt, Mặc Thư Kỳ còn đặc biệt dùng quyển Mưu luận và quyển Quốc sách làm trao đổi, đương nhiên nội dung trong sách là sao chép từ sách ở thế kỷ hai mốt.Nhưng hai quyển sách này làm cho Tần Tinh vốn có chút rục rịch trở thành hoàn toàn bỏ ý nghĩ.

      Về phần Mặc Thư Kỳ yaij sao muốn làm như thế tự nhiên có lý do của . Mặc dù cũng rất hận Tần Tinh nhưng thể thừa nhận trong nước Tần ai thích hợp làm Nữ hoàng kế tiếp hơn nàng. Nếu để cho người khác thượng vị toàn bộ nước Tần đại loạn, càng thêm lan đến đại lục khác, đến lúc đó nhất định là dân chúng lầm than. Mặc Thư Kỳ có thể để ý những người kia, nhưng lại thể quan tâm đến Lâm Lan, chờ sau khi lấy được thuốc giảisẽ bỏ hết tất cả bắt đầu ở với Lâm Lan.

      Nhưng là thời loạn lạc nới nào có chỗ bình an, cho nên vì mình và Lâm Lan cũng vì người mình quan tâm và ngàn vạn dân chúng kia Mặc Thư Kỳ thể nghĩ đến mọi phương diện. Nhưng làm như vậy lại có mầm họa, nếu như Ngũ hoàng nữ Tần Tinh sau khi được ngôi vị Hoàng đế tất lợi dụng những thứ đó phát động chiến tranh, cướp đoạt lãnh thổ của những quốc gia khác, đây là chuyện Mặc Thư Kỳ muốn nhìn thấy, cho nên mới có lời thề kia.

      Về phần Lâm Khiếu Thiên, chuyện sống chết của bà Mặc Thư Kỳ liền mặc kệ, chỉ là nghe trấn nào đó đường có thêm tên ăn mày lớn tuổi.

      Sau khi tất cả mọi chuyện cho Lâm Lan biết Mặc Thư Kỳ nhàng ngẩng đầu thầm bên tai : “Lam nhi, chúng ta thành thân .”

      Nghe được lời nàng Lâm Lan đầu tiên là kinh ngạc sau đó lộ ra nụ cười xán lạn, thấp giọng trả lời: “Được.”

      -HOÀN-
      Last edited: 20/11/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :