1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Giải sâu độc [1]

      Editor: demcodon



      "....Mặc." Chu Cầm chần chờ kêu tiếng, nhờ việc tối hôm qua nhìn thấy Mặc Thư Kỳ sử dụng sợi dây bạc bắt mạch cho Hứa Giảo đoán ra quan hệ giữa Mặc Thư Kỳ và Ngọc Mặc, tự mình nghĩ quá nhiều có thể các nàng chính là tỷ muội đồng môn. Nhưng là hôm nay được chính Mặc Thư Kỳ thừa nhận vẫn còn có chút khó có thể tin, ràng Ngọc Mặc và Mặc Thư Kỳ chính là hai loại khí chất. Ngọc Mặc bên ngoài khiêm tốn, ôn tồn tao nhã, nhân từ lương thiện, giống như "Trích Tiên". Mặc Thư Kỳ lạnh lùng cao ngạo, lắm mưu nhiều kế. Muốn giữa hai người có điểm giống nhau cũng chỉ có đặc tính tao nhã này, cho dù nàng thông minh như thế nào nữa cũng nghĩ tới đem hai người liên hệ với nhau. Nhưng là cho Chu Cầm, hai người kia chính là người, nàng tin cũng được.

      "Cầm, sao thế, nhớ tại hạ à?"

      ", có, chỉ là nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là...." Chu Cầm ấp úng .

      "A." Mặc Thư Kỳ cười khổ: "Mỗi người đều có cách sống của họ, ta chỉ có thể Ngọc Mặc là ta, Mặc Thư Kỳ cũng là ta, điểm này là thay đổi. Ngươi xem Ngọc Mặc như tỷ như hữu, Ngọc Mặc cảm kích ngươi, nhận người muội muội này, bằng hữu này. Nhưng Mặc Thư Kỳ xác là kẻ thù hại ngươi tan nhà nát cửa, ngươi muốn báo thù cứ đến, chuyện từng làm ta hối hận." Mặc Thư Kỳ ngay thẳng .

      "Ngươi tại sao phải khổ như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới tìm ngươi báo thù. Chuyện Mặc gia là mẫu thân ta sai, ngươi đối xử bà như thế nào ta cũng nhận, tìm đến ngươi chỉ muốn biết toàn bộ mọi chuyện. Bây giờ, xem ra cần, dựa vào ta hiểu Mặc ngươi, ta nghĩ mọi chuyện rất ràng, phải sao."

      Nghe thế này Mặc Thư Kỳ khẽ mỉm cười, nụ cười xán lạn này giống như cây đào nở tháng ba vậy, làm cho người khỏi mê muội trong đó muốn rút ra cũng được. Chu Cầm đúng là như thế, nàng si ngốc nhìn dung nhan Mặc Thư Kỳ, khắc thể dừng lại.

      Chanh cũng bị nụ cười này làm cho hoa mắt, có thể là nàng thỉnh thoảng phía sau lưng Mặc Thư Kỳ, cho nên rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đứng cách hai người chỗ hơi xa, bên nhìn Chu Cầm mê muội đắm chìm trong nụ cười của Các chủ mình lắc lắc đầu, khỏi thở dài ở trong lòng: "Lại thêm người bị Các chủ mê hoặc."

      "Mặc, chuyện gì thế?" Lâm Lam từ trong phòng chậm rãi ra, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ở chỗ này, dạo tới bên cạnh nàng.

      " làm gì? Sao Lam nhi lại thức dậy sớm như vậy?" Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam tao nhã cười cười.

      " còn sớm, đúng rồi. Thư tiểu thư ở trong nhà bếp, ta giúp nàng đây." Lâm Lam mỉm cười tới nhà bếp.

      Điểm tâm làm xong sau đó Chanh cũng hỗ trợ bưng, lúc này Hứa U và Hứa Giảo cũng rời giường. Sắc mặt Hứa U tái nhợt như tờ giấy, thân thể cũng mềm nhũn, dựa vào Hứa Giảo dìu bà mới có thể tới trước bàn cơm. Hai người đều là bộ dáng vẻ có bệnh, Thư Hân Đồng nhìn sư phụ mình lo lắng : "Sư phụ, thân thể sư thúc khỏe ở trong phòng dùng cơm ."

      Hiểu thân thể mình Hứa Giảo bất đắc dĩ gật đầu, có Thư Hân Đồng và Chanh dìu hai người vào trong nhà.

      Thư Hân Đồng bưng cơm nước nước xong vào phòng, Lâm Lam vội vàng cầm cái chén trong tay.

      "Mặc công tử đâu?" Chu Cầm bỗng nhiên .

      "À, có thể còn chưa rời giường đâu, ta gọi cho." xong về phía gian phòng của Mặc Vong Trần.

      lâu Mặc Vong Trần ngáp cái theo Lâm Lam từ trong nhà ra, nhìn cơm nước bàn nhanh chóng chạy vội đến ăn.

      "Đúng rồi, tiểu , Thư tỷ tỷ, tiểu nam hài kia làm sao bây giờ?" Mặc Vong Trần vừa nuốt cơm nước trong miệng vừa .

      "Là Hạ tiểu công tử à?" Mặc Thư Kỳ hỏi.

      "Đúng thế. Tối hôm qua tiểu nam hài kia phát sốt cao, tiểu dượng còn chăm sóc nó." Mặc Vong Trần xong nhìn Lâm Lam cái.

      Lâm Lam khẽ gật đầu.

      " phiền Lâm công tử chăm sóc Thiên nhi." Thư Hân Đồng áy náy

      "Như vậy , chờ sau khi ăn xong ta xem xem thử." Mặc Thư Kỳ .

      Dùng đồ ăn sáng xong Mặc Thư Kỳ bắt mạch cho Hạ Thiên sau đó cho chút thuốc, Thư Hân Đồng và Chu Cầm còn có Chanh lên núi hái thuốc. Mặc Vong Trần cũng nhất định phải theo, để lại Lâm Lam mình chăm sóc cho Hạ Thiên.

      Khi tất cả mọi người có phát Mặc Thư Kỳ đơn độc gặp Hứa U, để Hứa U kéo thân thể nặng nề lảo đảo tới Mặc Thư Kỳ tựa ở cây khô tốt nhất chờ bà. Hứa U tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ móc ra cái hộp đưa cho nàng, Mặc Thư Kỳ xem cũng xem liền cất , tiếp theo đưa hai cái bình đến trước mắt bà: "Trong bình sứ màu trắng là thuốc giải ngài muốn, lấy nó pha vào trong nước cho người trúng độc uống vào liền có thể khỏi. Đúng rồi, mỗi thùng nước trong nhà ba giọt có thể dùng, thuốc chỉ có bình tự ngài chia ra dùng. Còn trong bình sứ màu xanh là cho ngài điều trị thân thể, nhanh khỏe lên chút , rất nhanh ngài liền có thể cùng sư tỷ ngài như hình với bóng; còn có, ta muốn để cho những người khác biết thuốc giải là ta đưa cho ngài."

      Mặc Thư Kỳ sau khi rời Hứa U mở bình sứ màu trắng ra, nhìn thấy chất lỏng bên trong là tay bỗng hơi run run, nhưng bà để dưới mũi ngửi cái, ánh mắt tối lại nhìn nơi Mặc Thư Kỳ biến mất, trong mắt sóng ngầm cuồn cuộn.

      * * *
      Hứa U cầm thuốc giải kêu mọi người tụ đến chỗ, đưa bình thuốc giải đặt ở giữa bàn đá. Mọi người ngồi xuống vây quanh bàn đá: "Đây là thuốc giải, tối hôm qua ta mới nhớ tới loại độc này còn có cách giải khác, cho nên cả đêm phối thuốc."

      "Tiểu , ngài phải chỉ có cách giải sao? Sao bây giờ..." Mặc Vong Trần hỏi.

      "Tại hạ sống ở nước Tần đối với độc của Hứa chưởng môn bên kia cũng phải hiểu rất , cho nên rốt cuộc có cách giải khác hay tại hạ cũng ràng lắm, có điều nếu Hứa chưởng môn đây là thuốc giải, vậy chúng ta cứ thử xem , cố gắng còn có thể dùng ." Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ vững vàng lại.

      " như vậy, chúng ta nhanh chóng ." Thư Hân Đồng cầm lấy bình thuốc liền muốn ra ngoài, mấy người khác cũng theo sau lưng nàng, chỉ là trong chốc lát sau khi lúc được khoảng xa nàng đột nhiên xoay người lại: "Đúng rồi sư thúc, trấn có nhiều nhiễm bệnh như vậy bình thuốc này chỉ sợ đủ đó."

      "Thuốc trong này là chất lỏng, pha nó vào trong nước mới có thể dùng, thùng nước pha khoảng chừng ba giọt có thể dùng." Hứa U thuật lại lời Mặc Thư Kỳ . xong nàng lại phức tạp nhìn Mặc Thư Kỳ cái.

      Mặc Thư Kỳ để ý đến ánh mắt của nàng, mà là chung ở sau lưng mọi người, giúp các nàng cứu người.

      Mấy người phân công rất ràng, Thư Hân Đồng, Chanh còn có Chu Cầm phụ trách đưa những người nhiễm bệnh còn lại ở trấn tụ lại chỗ. Mặc Thư Kỳ bắt mạch, Lâm Lam và Mặc Vong Trần phụ trách phát thuốc.

      Rất nhanh những người nhiễm phải ôn dịch đều phải uống qua, có nhiễm cũng phải uống chén phòng thân.

      "Các ngươi mang thi thể hỏa táng." Mặc Thư Kỳ thản nhiên dặn dò .

      "Tại sao?" Thư Hân Đồng giật mình hỏi. Ở mang người chết hoả táng là chuyện rất bình thường, nhưng là ở xã hội phong kiến chính là thể bất kính rất lớn với người chết. Các nàng đều kế thừa thân thể tóc da ngón tay của phụ mẫu thân, nếu chết rồi cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh lá rụng về cội, cho nên cách này của Mặc Thư Kỳ làm cho rất nhiều người đều có chút phản cảm.

      "Nếu như còn để những thi thể này chẳng mấy chốc gây nên ôn dịch chân chính, đến lúc đó muốn cứu trễ." Mặc Thư Kỳ thở dài .

      "Được rồi." Thư Hân Đồng còn có chút khó có thể tin, thế nhưng nghĩ đến hậu quả lại thể đồng ý.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Giải sâu độc [2]

      Editor: demcodon



      Đêm đó, buổi tối có mặt trăng, con quạ đen kêu vang ai oán nhánh cây khô héo, dơi thỉnh thoảng từ trung xẹt qua, từng đôi từng đôi mắt sáng màu xanh đen của bầy sói đói bụng tham lam. Buổi tối hôm nay những việc vật này ra đến mức dị thường quỷ dị.

      Mấy viên dạ minh châu khổng lồ làm cho sơn động chiếu sáng giống như ánh sáng ban ngày. Mặc Thư Kỳ đứng thẳng bên giường bằng đá, Hứa U bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, mà chiếc giường này Lâm Lam nằm yên ổn ngay thẳng ở phía . Hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như có giấc mộng ngọt ngào. Hồng ở phía sau Hứa U và Mặc Thư Kỳ ánh mắt thăm thẳm nhìn kỹ mấy người, chớp cái.

      "Tiểu thư xác định muốn làm như thế sao?" Hứa U có chút táo bạo hỏi.

      Mặc Thư Kỳ nghiêm túc cầm tờ giấy trong tay, gật đầu: "Đúng."

      "Tốt lắm, bắt đầu ." Hứa U dứt khoát .

      Mặc Thư Kỳ xốc ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc. Hứa U cầm lấy chủy thủ cắt xuống đao sâu ở phía , nhất thời máu tươi giống như nước suối dâng trào ra. Hứa U nhanh chóng lấy ra cái hộp đem mở ra, con sâu đen sì ở bên trong yên lặng mà hôn mê, nhưng là khi Mặc Thư Kỳ làm máu tươi chảy ra thân thể nho của nó bỗng nhiên trở nên sống động, nhanh chóng từ trong hộp nhảy ra, nhảy lên cánh tay của Mặc Thư Kỳ, từ miệng vết thương tiến vào thân thể Mặc Thư Kỳ. Trong lúc đó cánh tay cục u nho nhô ra di chuyển theo mạch máu, rất nhanh biến mất còn tăm hơi. Lúc này trán của Mặc Thư Kỳ tràn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của có chút tái xanh, môi càng ngày càng trắng bệch khác thường, hàm răng trắng nõn nghiêm túc cắn môi trắng bệch giống như là chịu đựng đau đớn gì.

      Có thể là đau nhức quá mãnh liệt cho nên thân hình Mặc Thư Kỳ có chút ổn. Hứa U muốn đến dìu , nhưng là bị hất ra. khó khăn di chuyển thân thể, vô lực tựa ở bên giường đá của Lâm Lam, đưa đầu đặt ở cánh Lâm Lam. Trong mắt phượng đẹp đẽ giờ khắc này tràn đầy đơn, giọt nước mắt óng ánh lặng lẽ từ khóe mắt của trượt xuống, nhanh chóng biến mất ở trong tóc .

      Hồng nấp trong bóng tối thấy cảnh này vốn có ánh sáng lộng lẫy nhưng ánh mắt lại ảm đạm mấy phần, con mắt của nàng chăm chú nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong mắt tràn đầy đau lòng. Tờ giấy kia là lúc xế chiều thành viên tín lâu đưa tới, nội dung phía là: <<Các chủ, thuộc hạ phát trâm trúc dựa theo cái mật thất kia bởi vì cơn động đất ở mấy chục năm trước mà bị vùi lấp ở lòng đất, từng có người từ trong đó nhảy ra mang theo cái hộp gấm. Bởi vì coi trọng cho nên cái hộp gấm kia hóa thành tro tàn, đồ vật bên trong cũng còn tồn tại nữa.>> Hộp gấm bị hủy liền mảnh bản đồ kho báu có, cho dù tìm tới chỗ giấu cây trâm hoa mai kia cũng hết tác dụng rồi; cách khác, bảo tàng tìm được, thuốc giải cũng có.

      Chờ cổ trùng tiến vào thân thể Mặc Thư Kỳ là qua quãng thời gian sau, con sâu độc vương kia cắn nuốt mất cổ trùng vốn ở trong cơ thể Mặc Thư Kỳ, nhưng là biến thành loại sâu độc càng lợi hại. Bởi vì tuyệt mệnh sâu độc vốn là cổ trùng trong vương giả, con sâu độc vương kia của Hứa U sau khi tiến vào hai con cổ trùng ở trong cơ thể ngừng chém giết, kết quả cuối cùng chỉ có thể là con nuốt chửng con khác. tại tuổi thọ của Mặc Thư Kỳ tuy là gia tăng rồi, nhưng là lại mai phục mầm họa to lớn.

      "Ta xong rồi, tiếp tục." Mặc Thư Kỳ gắng gượng thân thể với Hứa U.

      "Được." Giọng của Hứa U có chút run rẩy, trán cũng có lấm tấm mồ hôi lạnh, bà kéo tay Lâm Lam cắt đao ở mặt bàn tay của , nhanh chóng đưa bám vào vết thương cổ tay của Mặc Thư Kỳ.

      Trong giấc mộng lông mày của Lâm Lam nghiêm túc nhíu lại, thân thể cũng bắt đầu lay động. Mặc Thư Kỳ nhìn rất là đau lòng, mất công sức giơ lên cánh tay khác vuốt lên chỗ lông mày nhíu chặt của Lâm Lam, động tác nhìn dịu dàng như vậy, làm cho Hứa U bên cũng khỏi thay đổi sắc mặt.

      "Lam nhi, cố gắng thêm chút là xong rồi." Mặc Thư Kỳ giọng nỉ non. Bỗng nhiên thân thể của kịch liệt run rẩy hồi, thân thể càng là vô lực co quắp ngã mặt đất, máu tươi cổ tay cũng theo tay Lâm Lam lướt xuống. khắc đó Mặc Thư Kỳ còn suy yếu bổ sung : "Nhanh băng bó giúp ."

      Hứa U luống cuống tay chân nghe theo.

      Hồng khiếp sợ từ trong bóng tối nhảy ra ngoài, ôm lấy Mặc Thư Kỳ vào trong ngực của mình. Tay run run đụng vào cổ tay của Mặc Thư Kỳ: "Làm như vậy có đáng giá ?"

      "Đáng giá." Mặc Thư Kỳ khóe miệng nhếch lên nụ cười trắng bệch mà lại xinh đẹp sầu não.

      " đau lòng, ngươi biết được, đau lòng." Hồng lẩm bẩm tự .

      "Hồng, ngươi biết , ta từng suy nghĩ tới khi mình chết cũng mang Lam nhi theo. Nhưng là nhìn nụ cười xán lạn kia của Lam nhi ta rất là muốn, nỡ lòng để cho cùng với ta đến nơi xa lạ kia." Trong lúc những lời này trong con ngươi sâu xa của Mặc Thư Kỳ lóe né qua tia sáng đỏ như máu, để cho Hồng nghĩ rằng là chính mình bị ảo giác, cho nên bị nàng lãng quên.

      "Xong chưa?" Câu này là hỏi Hứa U, sau khi xong ra ngoài Mặc Thư Kỳ cảm giác trước mắt của mình càng ngày càng mơ hồ, mí mắt giống như nặng ngàn cân khỏi muốn nhắm lại, trong lúc gắng gượng nhìn thấy Hứa U gật đầu sau đó mới rơi vào trong mảng bóng tối.

      Sau khi Mặc Thư Kỳ hôn mê Hồng nghiêm túc ôm thân thể của nàng ấy yên lặng ngồi ngay tại chỗ, vẫn là Hứa U nhắc nhở nàng vết thương của Mặc Thư Kỳ cần băng bó sau đó mới phục hồi lại tinh thần. Hồng mềm ôm lấy Mặc Thư Kỳ đứng dậy, đưa nàng thả nằm bên cạnh Lâm Lam, cho Mặc Thư Kỳ uống viên thuốc xong sau đó mới cầm lấy vải trước đó chuẩn bị kỹ càng bắt đầu quấn quanh tay Mặc Thư Kỳ, động tác rất là dịu dàng.

      "Ngươi thích nàng!" Hứa U khẳng định .

      Hồng có để ý đến bà, nhưng bà tự mình bổ sung : "Buông tha , ba loại sâu độc hơn nữa độc trong thân thể của nàng đến cực hạn."

      "Có ý gì?" Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu.

      "Ngươi vẫn chưa hả? Mặc dù trước đây trong cơ thể nàng có loại cổ độc, nhưng là chống đỡ hai năm vẫn có vấn đề, chuyện cũ này bị phá hủy là bởi vì chữa bệnh khác cho nên nàng hạ dược cho mình lần nữa. Mặc dù có nội lực áp chế, nhưng là thân thể xong rồi, tại lại tăng thêm hai loại sâu độc khác. Ta nghĩ, coi như là Đại La thần tiên cũng cứu nàng được nàng. Ta dám khẳng định, tại nàng lúc nào cũng có thể chết." Hứa U nhìn Mặc Thư Kỳ hôn mê lắc đầu thở dài, chuyện mình đồng ý với nàng làm xong, tại cũng chỉ chờ nàng tỉnh lại là chữa bệnh cho sư tỷ. Theo Hứa U, Mặc Thư Kỳ mặc dù có bao nhiêu thời gian, nhưng là thời gian cứu sư tỷ mình vẫn có, huống hồ chỉ cần có Lâm Lam này ở đây, nàng thể dễ dàng chết như vậy.

      Lúc rạng sáng Mặc Thư Kỳ hôn mê sâu bỗng tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn còn có chút còn sức lực thế nhưng so với lúc cổ trùng mới vừa xâm nhập vào thân thể tốt hơn nhiều. chậm rãi bước xuống giường, ôm lấy Lâm Lam còn chưa thức tỉnh về phía nhà tranh. Hồng sau khi thấy Mặc Thư Kỳ tỉnh táo lại liền nấp vào trong bóng tối, Hứa U chầm chậm theo sau lưng Mặc Thư Kỳ.
      Last edited: 13/11/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Kéo dài tính mạng

      Editor: demcodon



      Lặng lẽ đặt Lâm Lam ở bên cạnh Mặc Vong Trần, kéo chăn mỏng lên đắp cho , đồng thời cũng kéo chăn Mặc Vong Trần đá rơi xuống lên đắp lại.

      Mặc Thư Kỳ ra cửa phòng đứng ngơ ngác ngoài phòng nhúc nhích, giống như ngẩn người. Bóng người của đơn mà tịch, ở trong màn đêm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Cứ như vậy đứng bình tĩnh mãi cho đến hừng đông.

      * * *
      Sáng sớm lúc Thư Hân Đồng vuốt mắt từ trong phòng ra liền nhìn thấy bóng dáng màu xanh đứng thẳng ở nơi đó, từ góc độ của nàng nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Mặc Thư Kỳ, bóng lưng kia gầy yếu, hiu quạnh, đơn bạc, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn biến mất. Bên phía mép áo của nàng ướt nhẹp, ngay cả phần cuối sợi tóc cũng có mấy viên giọt sương óng ánh, bóng người của nàng có chút bất ổn, cảm giác toàn thân giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ngã xuống.

      Vừa nhìn thấy cảnh tượng này tim Thư Hân Đồng như bị nhéo đau đớn, ngay cả sau khi rời giường còn chút buồn ngủ cũng biến mất. Nàng bước nhanh tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, trầm thấp giọng : "Ngọc tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế?" tới trước mặt của Mặc Thư Kỳ mới phát con mắt của nàng khép hờ, phía lông mi trước mắt cũng có chút ướt át, mặt lộ ở ngoài mặt nạ trắng bệch chút hồng hào, môi cũng lộ ra màu xanh bình thường.

      Giọng của Thư Hân Đồng cũng có làm cho Mặc Thư Kỳ từ trong suy nghĩ thức tỉnh, ngoại trừ lông mi có chút run rẩy tia động tĩnh.

      Thư Hân Đồng lo lắng nhìn nàng, gia tăng thanh, gọi to ở bên tai Mặc Thư Kỳ: "Ngọc tiểu thư, Ngọc tiểu thư." Sau khi thấy có phản ứng, Thư Hân Đồng lắc lắc vai nàng. Mặc dù làm như thế có chút thất lễ nhưng là trạng thái của Mặc Thư Kỳ có chút đúng, bây giờ chỉ có thể làm dằn vặt như vậy.

      "Hân Đồng tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?" Chu Cầm bị giọng của Thư Hân Đồng đánh thức đứng phía sau hai người hỏi.

      Thư Hân Đồng nhìn Chu Cầm cái, chưa kịp trả lời nàng Chanh đứng sau lưng Chu Cầm gọi tiếng: "Chủ nhân." Sau đó cũng nhanh chóng tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Chu Cầm cũng theo sát phía sau.

      Chính vào lúc này, Mặc Thư Kỳ vẫn bị Thư Hân Đồng lay động làm cho mặt nạ mặt rớt xuống, khuôn mặt giống như thần tiên lộ ra ở trước mắt mấy người Thư Hân Đồng. Thư Hân Đồng và Chu Cầm nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Mặc Thư Kỳ đều có chút si mê, thần trí Chanh cũng có chút hoảng loạn, có điều nhanh chóng phản ứng lại. Là người nào cũng có thể từ sắc mặt tái nhợt của Mặc Thư Kỳ nhìn ra Mặc Thư Kỳ giờ khắc này đứng ở trong bệnh nặng.

      Chanh trong nháy mắt nhanh chóng lóe qua vẻ mặt lo âu, nàng đưa tay về phía cổ tay Mặc Thư Kỳ, muốn bắt mạch cho nàng ấy. Nhưng là ngay lúc tay nàng muốn đụng tới cổ tay bị cánh tay trắng nõn nắm lấy, là tay của Mặc Thư Kỳ. Chanh nhanh chóng thấy được gương mặt của Mặc Thư Kỳ, chỉ thấy lông mi càng thêm run rẩy, tiếp theo con mắt mở ra giống như trân châu đen. Trong đôi mắt kia có sâu sắc uể oải và ưu thương, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất còn tăm hơi, nhưng là Chanh nhìn thấy được nước mắt vẫn là tự giác rớt xuống.

      Mà sau khi Mặc Thư Kỳ mở mắt ra, Thư Hân Đồng và Chu Cầm cũng từ trong si mê tỉnh táo lại. Các nàng bỏ qua vẻ mặt ưu thương và uể oải kia của Mặc Thư Kỳ, cho nên biết Chanh vì sao vô cớ rơi lệ.

      "Mặc, xảy ra chuyện gì thế?" Từ y phục ướt át của Mặc Thư Kỳ cho Chu Cầm biết nàng đứng ở chỗ này cả đêm.

      " có gì, chỉ là tối hôm qua ánh trăng quá đẹp, cho nên xem có chút si mê quên thời gian." Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Chu Cầm, Mặc Thư Kỳ giọng .

      "À, như vậy à, sáng sớm hôm nay nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ này còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì chứ." Thư Hân Đồng ngây ngốc .

      "Là Mặc đúng, để cho Hân Đồng lo lắng." Mặc Thư Kỳ áy náy nhìn Thư Hân Đồng cái.

      " có chuyện gì." Thư Hân Đồng nhìn dung nhan giống như thần tiên của Mặc Thư Kỳ làm cho kinh động vẫn còn có chút phản ứng chậm nửa nhịp: "Ngọc… Ngọc Mặc, dung mạo của ngươi là xinh đẹp."

      Từ những người khác nhìn ra có chút mập mờ nhưng từ trong miệng người trung hậu thành như Thư Hân Đồng ra liền nhiều thêm mấy phần chân thực. Mặc Thư Kỳ sờ sờ mặt của mình, chút nào tự mình : "Hân Đồng quá khen rồi, lại xinh đẹp làm sao, ‘nhất triêu xuân tận hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri’.*"

      (*Trích trong bài thơ Táng hoa từ, bài này của Lâm Đại Ngọc, nằm trong hồi 27 của Hồng Lâu Mộng. Dịch thơ: ngày nào đó, mùa xuân của cuộc đời qua, nhan sắc về chiều. Hoa rụng, người còn, ai thương ai.)

      "Mặc sao bi quan như vậy, ngươi phải còn trẻ sao?" Chu Cầm cau mày .

      "Ha ha, cũng vậy." Mặc Thư Kỳ như thế, mặc dù khóe miệng mang theo nụ cười đáng kể. Thế nhưng đáy mắt sầu não làm sao cũng thể giấu được, những điều bị Chanh bên người đều nhìn thấy.

      Đáy lòng Chanh lên hồi cảm giác vô lực, chỉ có là vì Mặc Thư Kỳ mà càng vì chính mình.

      "Chanh, chuẩn bị xong chưa?" Mặc Thư Kỳ đột nhiên hỏi, đồng thời cũng đem ánh mắt của Chu Cầm và Thư Hân Đồng chuyển đến người Chanh.

      "Dạ chủ nhân, chuẩn bị xong." Chanh cung kính .

      "Rất tốt." xong đem tầm mắt nhìn đến cảnh vật phía xa xa, nhưng trong miệng vẫn : "Hân Đồng, đánh thức sư phụ và sư phụ của ngươi , bắt đầu trị liệu."

      "Thu xếp cái gì?" Thư Hân Đồng có chút hoảng loạn, hiển nhiên là hiểu ý của Mặc Thư Kỳ.

      Hồng đứng bên bổ sung: "Thư tiểu thư, ý của chủ nhân là xin ngươi đánh thức Hứa di và Hứa chưởng môn, nàng muốn bắt đầu trị liệu cho Hứa di."

      "Vậy à." Thư Hân Đồng nghe xong nhanh chóng chạy đến trước gian nhà của sư phụ mình.

      "Ta gọi Mặc công tử và Lâm công tử." Chu Cầm đột nhiên .

      Nàng còn chưa bước bị Mặc Thư Kỳ ngăn cản: " cần, ngày hôm qua bận bịu cả ngày, để cho bọn họ nghỉ ngơi tốt , có các ngươi là được rồi."

      "Vậy… được rồi." Chu Cầm chần chờ chút, sau khi nhìn đến ánh mắt lòng của Mặc Thư Kỳ tự giác gật đầu.

      "Ngọc Mặc, chuẩn bị kỹ càng." Sau đó lâu Thư Hân Đồng đến cho Mặc Thư Kỳ biết.

      "Vậy thôi." Dứt lời, mang mặt nạ xong trước tiên vào gian phòng.

      * * *
      Trong phòng, Hứa Giảo lẳng lặng tựa ở đầu giường vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt. Ngược lại trong mắt Hứa U chứa đầy lo lắng đứng phía trước cửa sổ, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ vào sau, thể chờ đợi được nữa mở miệng: "Tiểu thư tại liền muốn bắt đầu."

      "Đúng, nhanh chóng làm xong cũng tốt." Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ gợn sóng trả lời.

      "Nhưng mà…." Hứa U còn muốn điều gì nữa thế nhưng Mặc Thư Kỳ cũng cho bà cơ hội.

      " có nhưng mà. Chẳng lẽ ngài còn muốn chậm chút ư?" Mặc Thư Kỳ chất vấn Hứa U.

      "Được rồi, tiểu thư bắt đầu ." Có thể do mọi người ích kỷ , cân nhắc đến thân thể của Hứa Giảo cho nên Hứa U cũng kịp nhớ nhiều như vậy, lập tức ngậm miệng lại.

      Lúc này Chanh bưng chén thuốc đen thui vào, lúc cầm chén thuốc đưa cho Mặc Thư Kỳ tiện thể cho nàng ánh mắt nghi vấn.

      Mặc Thư Kỳ chỉ là lắc đầu với nàng, gì nữa.

      Mặc Thư Kỳ tới bên giường, cầm chén thuốc đưa cho Hứa Giảo giường: "Uống cạn."

      Hứa Giảo chút do dự nhận uống hớp. Uống xong thuốc trước mắt Hứa Giảo bắt đầu mông lung, tiếp theo cơn buồn ngủ kéo tới. Trong lúc bà còn gắng gượng muốn ngủ Mặc Thư Kỳ câu: "Ngủ ." Tiếp theo Hứa Giảo nhanh chóng chìm vào giấc mộng tối tăm ngọt ngào, trước khi ngủ trước mắt là gương mặt Mặc Thư Kỳ mơ hồ.

      giường Hứa Giảo cởi nửa y phục, lưng trơn bóng lỏa lộ ra ở trước mắt Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ chút do dự hạ châm, phần cuối mỗi cây châm liền với sợi mảnh như sợi tóc, nhìn kỹ mới phát là tơ Thiên Tằm. Mặc Thư Kỳ đưa tay lên sợi tơ Thiên Tằm kéo thẳng ra, cánh tay khác để chồng lên phía , bắt đầu truyền nội lực vào.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Lòng dạ của Chanh

      Editor: demcodon



      Truyền đến nửa khóe miệng của Mặc Thư Kỳ bắt đầu tràn ra máu tươi, dòng máu đỏ sẫm từ khóe miệng chảy xuống làm da trắng như tuyết hình thành chênh lệch ràng. Bởi quay lưng về phía mọi người cho nên bọn họ nhìn thấy trạng của Mặc Thư Kỳ, duy nhất chỉ có Hứa Giảo ngồi đối diện với Mặc Thư Kỳ lại chìm sâu vào hôn mê. Sắc mặt của Mặc Thư Kỳ bắt đầu xanh lên, khóe miệng tràn ra máu tươi càng ngày càng nhiều, máu nhuộm đỏ vạt áo của , thân hình của cũng có chút bất ổn bắt đầu lung lay sắp ngã. Chanh vẫn nhìn kỹ Mặc Thư Kỳ xem xảy ra chuyện gì đúng, khứu giác vô cùng nhạy bén nàng ngửi thấy được trong khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt vội vàng lên phía trước, lúc này con mắt của Mặc Thư Kỳ khép hờ lại.

      Tình huống như vậy làm cho Chanh rất là giật mình, ngay lập tức lòng vừa lo lắng vừa uất ức. ‘Vì người quen biết lâu có cần thiết phải báo đáp ngay cả tính mạng của mình ư?’ Đây là suy nghĩ trong lòng Chanh. Từ việc Mặc Thư Kỳ muốn hôn mê, nhưng Chanh cũng dám mạo muội quấy rầy , dám là trái mệnh lệnh của ; mà Mặc Thư Kỳ bởi vì cảm giác được có người tới gần bên cạnh mình hơi hơi nâng lên chút tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Chanh tự trách đồng ý sau đó trong lòng hổ thẹn hồi. Nhưng như vậy có biện pháp gì đây, vì giải độc cho Lâm Lam thời gian của mình còn nhiều, nhất định phải dùng thời gian còn lại hoàn thành chuyện cần làm. khẽ mở môi trắng bệch : "Chanh, truyền cho ta thêm chút nội lực."

      Chanh sau khi nghe xong hai lời liền đưa tay khoát lên lưng Mặc Thư Kỳ, chậm rãi truyền nội lực của mình vào. Có Chanh gia nhập nên tình trạng của Mặc Thư Kỳ tốt hơn chút, trị liệu rất nhanh kết thúc. Mặc Thư Kỳ vừa mới nhổ ngân châm từ người của Hứa Giảo xuống té xỉu đất, Chanh nhanh chóng đến đỡ . Nhưng là bởi vì hao tổn nội lực rất lớn tại cũng còn sức lực chống đỡ nổi. Kết quả thân thể Mặc Thư Kỳ ngã mặt đất, Chanh quỳ gối dưới đất, nửa người phía của Mặc Thư Kỳ nằm ngang ở đầu gối của nàng, đầu vô lực rũ xuống về phía sau, khóe môi và vạt áo máu tươi rất là chói mắt, tất cả màn này tạo thành bức tranh xinh đẹp thê thảm, làm cho người nhìn vì đó mà rơi lệ.

      Chu Cầm và Thư Hân Đồng nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ngã mặt đất bước nhanh tới bên cạnh nàng, mà Hứa U lại đến xem Hứa Giảo.

      “Tại sao lại như vậy?” Chu Cầm lo lắng hỏi.

      Chanh hề trả lời, mà là dùng ánh mắt căm hận nhìn về Hứa Giảo và Hứa U, Hứa U tra xét tình trạng cơ thể của Hứa Giảo cũng xác định có chuyện gì ánh mắt lại có chút né tránh, dám nhìn thẳng vào Chanh. Chỉ là có chút khiêm tốn : “Xin lỗi.”

      Chanh cúi thấp đầu lời, nhưng là người khác cũng có thể cảm giác được hơi thở người nàng lạnh như băng. Nàng nhàng dùng ống tay áo lau vết máu miệng của Mặc Thư Kỳ, đợi thân thể khôi phục ít khí lực sau đó ôm ngang Mặc Thư Kỳ lên . Lúc tới cửa, mặt hề cảm xúc nhìn Hứa Giảo còn hôn mê cái: “Ta mang chủ nhân trước, kính xin các vị giữ bảo mật với hai vị công tử, chủ nhân hy vọng để cho bọn họ biết được.” xong cũng quay đầu lại rời .

      Trong sân , Hồng lặng yên tiếng động đứng ở chỗ đó, xuất thần nhìn Mặc Thư Kỳ trong lòng Chanh hề tức giận, mất mát trong mắt ngay cả bản thân nàng cũng có chú ý đến buồn rầu và tức giận.

      “Ngươi muốn dẫn nàng chỗ nào?” Khi Chanh ôm Mặc Thư Kỳ qua bên cạnh Hồng Hồng hỏi.

      “Về nhà trọ.” Mặt Chanh hề có cảm xúc .

      “Tại sao mang nàng về Mặc các?” Hồng hỏi.

      Chanh dừng bước, hơi có thâm ý nhìn Hồng chút, giọng điệu lạnh lẽo : “Vốn ta cho rằng ngươi rất nàng, thế nhưng tại phát là ta nghĩ nhiều rồi. Hồng, ngươi cũng biết là gì, chủ nhân chính là biết điểm này cho nên nàng mới kiêng kỵ lợi dụng tình trong miệng ngươi, so với ngươi, ta càng coi trọng Lâm công tử chút, chí ít lòng nàng.”

      “Tại sao? Tại sao ngươi lại như vậy? Tại sao ngay cả ngươi, ngay cả ngươi cũng thừa nhận ta?” Hai mắt Hồng vô thần lẩm bẩm .

      “Tuy rằng ngươi và nàng ở chung lâu nhất nhưng là ngươi lại cũng hiểu nàng.” Chanh thở dài .

      “Vậy ngươi hiểu rất hả?” Hồng phục lớn tiếng chất vấn.

      Chanh dừng bước chân chút, nàng cúi đầu nhìn Mặc Thư Kỳ cái, giọng : “Ai biết được.”

      Gió nhàng thổi, biết rối loạn tóc ai.

      * * *

      Nhà trọ, Mặc Thư Kỳ quay lưng về phía Chanh khoanh chân ngồi ở giường, Chanh cũng khoanh chân ngồi sau lưng , hai chưởng kề sát lưng , chữa thương cho . Theo thời gian trôi qua sắc mặt của Chanh trở nên trắng bệch, trán cũng lấm tấm hột mồ hôi, đợi đến sau khi kết thúc Mặc Thư Kỳ vô lực tựa ở trong ngực của nàng.

      Chanh nhàng gỡ mặt nạ của Mặc Thư Kỳ xuống, xoa xoa gò má nhẵn mịn của . Khi tay nàng chạm đến con mắt của Mặc Thư Kỳ hai mắt đóng chặt kia bỗng nhiên mở ra, sắc bén nhìn Chanh, bờ môi khẽ mở kia giống như hoa mai trắng, lạnh lùng phun ra vài chữ: “Chanh, ngươi vượt qua giới hạn.”

      Chanh có biện minh vì mình, mà là nhanh chóng xuống giường, quỳ chân đất, bày tỏ thấp kém : “Thỉnh Các chủ trừng phạt.”

      “Sau khi trở về tự mình Hình đường* nhận năm mươi roi.” Mặc Thư Kỳ chút lưu tình .

      (*Hình đường: nhà hình phạt.)

      “Dạ.” Khóe miệng Chanh hơi nhếch lên.

      * * *

      “Xảy ra chuyện gì? Tại sao còn hành động?” Hắc y nhân lạnh giọng hỏi Lâm Khiếu Thiên.

      “Là Mặc Thư Kỳ, nàng cho nàng ba ngày. tại là ngày thứ ba, thuốc giải của Lâm Lam ở tay ta, ta nghĩ nàng manh động.” Lâm Khiếu Thiên tự tin .

      “Ba ngày? Xảy ra chuyện gì sao? Còn có tại sao ta vào trấn người lại ít như vậy?”

      “Trấn Thanh Thủy quãng thời gian trước xảy ra ôn dịch phần lớn người đều hết. tại ngươi thấy chính là còn lại phần , ngày hôm trước ta thấy Mặc Thư Kỳ mang người ở đường bốc thuốc, xem bệnh cho những dân chúng kia. tại ôn dịch qua, vậy đều là công lao của Mặc Thư Kỳ.”

      “Có chuyện như vậy à?” Hắc y nhân hiển nhiên hơi kinh ngạc: “Mặc Thư Kỳ tại ở nơi nào?”

      “Vừa rồi có đệ tử nhìn thấy nàng ngồi thiền ở trong phòng.”
      Last edited: 18/11/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Tảo mộ

      Editor: demcodon


      "Vậy à? Nàng ra ngoài sao?" Hắc y nhân nghi ngờ hỏi.

      "Ừ."

      * * *
      "Chanh, ngươi tìm Vong Trần đến đây, ta có việc tìm ." Mặc Thư Kỳ với Chanh.

      "Dạ."

      lâu sau, Chanh dẫn theo Mặc Vong Trần tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ lúc này ngồi ở trước bàn uống nước trà: "Tiểu , tìm ta à?"

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ khẽ gật đầu.

      "Sao qua nhà tranh bên kia, tiểu dượng rất lo lắng cho đấy." Mặc Vong Trần vừa vừa cầm lấy ấm trà tự rót cho mình tách trà.

      "Có việc, ngươi trước tiên chăm sóc tốt cho , chờ hết bận ta tự tìm ." xong Mặc Thư Kỳ bưng tách trà tay hồi. Mặc Thư Kỳ lấy cây trâm hoa mai kia ra để lên bàn: "Lần trước ngươi ở trong thư nhắc tới cây trâm này là tìm được trong di vật của phụ thân ngươi, có thể mang ta xem nơi ở trước đây của các ngươi được ? Ta muốn bái kiến tỷ phu chút."

      "Được. Lúc nào ?" Mặc Vong Trần hơi kinh ngạc.

      "Ngay bây giờ. thôi, Chanh." xong liền đứng dậy ra hiệu để cho Mặc Vong Trần dẫn .

      " thôi."

      * * *
      Ba người tới sườn núi giữa ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn ngọn núi này phong cảnh cũng tệ lắm, khắp nơi đồi núi đều là hoa dại, đủ mọi màu sắc, rất là lóa mắt. Trong khí còn chen lẫn làn hương hoa nhàn nhạt, càng tới gần mục đích đến vẻ mặt của Mặc Vong Trần càng bình tĩnh, loại bình tĩnh này bên trong còn chen lẫn ưu thương nhàn nhạt.

      "Đến nơi rồi." Mặc Vong Trần ngừng lại ở trước cái bia mộ, đứng bình tĩnh ở trước bia mộ, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngôi bia mộ kia.

      Mặc Thư Kỳ tới trước bia mộ, mặt viết 'Từ phụ* Sở Tư Hành chi mộ' mấy chữ lớn, phía dưới những chữ này còn có hàng chữ 'Ái tử* Mặc Vong Trần lập'.

      (*Từ phụ: người cha của con. Ái tử: con .)

      Mặc Thư Kỳ khẽ thở dài cái, cúi mình về phía bia mộ vái mấy cái sau đó tới phía sau Mặc Vong Trần. để tay lên vai của Mặc Vong Trần, gì.

      "Ta còn có tiểu , phải sao? Tiểu cũng là thân nhân của ta." Mặc Vong Trần xoay người liếc mắt nhìn , trong mắt rưng rưng nước mắt, thèm để ý dùng tay lau cái, kiên cường .

      Mặc Vong Trần làm cho Mặc Thư Kỳ có gì để , quay đầu ánh mắt có chút né tránh, thản nhiên trả lời câu: "Đúng rồi, còn có ta." Giọng rất , đến suýt chút nữa làm cho Mặc Vong Trần nghe được.

      "Đúng rồi còn có tiểu dượng và những ca ca tỷ tỷ ở Mặc các kia nữa." Mặc Vong Trần bổ sung .

      "Đúng vậy, còn có rất nhiều người." Mặc Thư Kỳ xoay người lại thương sờ sờ cái lên đỉnh đầu của Mặc Vong Trần: "Đúng rồi, Vong Trần, di vật của tỷ phu ở chỗ nào?"

      "Hử? Di vật?" Vẻ mặt Mặc Vong Trần nghi ngờ hỏi Mặc Thư Kỳ.

      "Đúng vậy, ta nghĩ ở trong đó có thứ ta muốn." Mặc Thư Kỳ giải thích.

      "Như vậy à." Mặc Vong Trần ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, bắt đầu đào cái gì ở trước bia mộ. Mặc Thư Kỳ gì, lẳng lặng nhìn động tác của Mặc Vong Trần.

      Rất nhanh cái hộp màu nâu được đào lên, lau đất mặt , mở hộp ra: "Sau khi phụ thân tạ thế ta liền chôn di vật của y ở chỗ này."

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ ngồi xổm người xuống, tiện tay lật xem những di vật kia, có đồ trang sức, có sách vở, còn có chút thứ thượng vàng hạ cám. Lật lên lại lật lên miếng mộc bài màu đen hấp dẫn lấy con mắt của Mặc Thư Kỳ. đưa tay lấy miếng mộc bài ra, mộc bài này là dùng từ gỗ đàn hương tốt nhất có ngàn năm tuổi làm thành, mặt còn có hương thơm nhàn nhạt.

      "Tiểu , vật muốn tìm chính là cái này?" Mặc Vong Trần nhìn Mặc Thư Kỳ.

      “Đúng, cũng đúng." Khi ánh mắt của Mặc Vong Trần nghi hoặc nhìn Mặc Thư Kỳ vận nội lực nghiền miếng mộc bài thành bột phấn, bột phấn bị gió thổi bàn tay của chỉ còn lại mảnh biết là chất liệt gì. Trong mắt Mặc Thư Kỳ lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên là như vậy’.

      "Đây là cái gì?" Vẻ mặt của Mặc Vong Trần rất là kinh ngạc, miệng cũng khẽ nhếch lên.

      Mặc Thư Kỳ mở trang giấy ở tay ra, mặt còn vẽ ra từng đường từng đường quanh co khúc khuỷu, vừa nhìn liền biết là bản đồ.

      "Bản đồ kho báu?" Mặc Vong Trần bỗng nhiên la lớn, tiếp theo vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặt mũi Chanh cũng là tràn đầy vui mừng, chỉ cần tìm được mảnh bản đồ kho báu liền có thể tìm tới bảo tàng, đến lúc đó chỉ cần lấy được cỏ Thanh linh, như vậy bệnh của Các chủ có thể trị khỏi.

      "Ừ, xác thực đây chỉ là phần trong đó, bản đồ kho báu bị chia làm bốn mảnh, đây chỉ là mảnh trong đó."

      "Tiểu , tại sao biết bên trong mộc bài có mảnh bản đồ kho báu này chứ?" Mặc Vong Trần hiếu kỳ hỏi.

      "Lúc trước Thiên Tâm vì tránh né hoàng thất giả chết, phu lang của bà liên hợp xây dựng cho bà ngôi mộ huyệt nhằm che dấu tai mắt của người khác. Kỳ ở trong đó mai táng chính là tác phẩm của Thiên Tâm, tác phẩm kia là tâm huyết đời của Thiên Tâm. Bà đành lòng nó bị chôn vùi, vì vậy liền gạt phu lang bà lén lút vẽ ra đồ, tách ra giấu ở trong nhà bốn vị phu lang của bà, để hậu nhân có thể phát ." xong Mặc Thư Kỳ nhìn mảnh trong tay hồi, bỗng nhiên giống như là phát cái gì, mắt của sáng lên, lại tràn ngập sức sống.

      "Sau đó sao?" Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ngậm miệng lại Mặc Vong Trần nhịn được lắc lắc nàng.

      Khóe miệng của Mặc Thư Kỳ khẽ nhếch, vẻ mặt thản nhiên làm cho người có chút nghi ngờ: "Nhưng lại bị vị phu lang của bà phát , vị phu lang này chính là tổ tiên của phụ thân nhà ngươi. Y vì muốn để lại mối họa sau này vì vậy lấy mảnh kia ra, vốn định hủy diệt, nhưng là đường có lòng tốt đành lòng. Vì vậy liền giấu vào trong miếng mộc bài màu đen kia màu đen. Miếng mộc bài này sau đó biết như thế nào lại rơi vào trong tay phụ thân của ngươi, ta cũng là biết được lúc ngươi đem cây trâm cho ta sau đó phái người điều tra."

      " ra là như vậy à. Lâm Khiếu Thiên kia tìm người chính là vì bản đồ kho báu." Mặc Vong Trần hiểu .

      "Đúng vậy, Lâm Khiếu Thiên sau khi biết ta là người Mặc gia, nghĩ ta có thể giúp bà tìm tới bảo tàng. Vì vậy từ trong bóng tối hạ độc cho Lam nhi đến cưỡng bức ta, vì Lam nhi, ta thể đồng ý. tại trong tay Lâm Khiếu Thiên có hai mảnh bản đồ kho báu." Ánh mắt của Mặc Thư Kỳ có chút sầu lo.

      "Tiểu yên tâm , nhất định có biện pháp." Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thư Kỳ như vậy Mặc Vong Trần nhịn được an ủi.

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ gật đầu.

      Ngay khi Mặc Vong Trần thu dọn đồ đạc Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên đứng lên, làm cho Mặc Vong Trần và Chanh sợ hết hồn.

      "Sao vậy?" Mặc Vong Trần vỗ ngực hỏi.

      " có chuyện gì, chính là nhớ tới chút chuyện." Tuy rằng ngoài miệng như vậy, nhưng là Mặc Thư Kỳ hưng phấn làm sao cũng che giấu được: "Vong Trần ta tại có số việc muốn làm, ngươi về trước ! Có thể mình ?"

      " có chuyện gì, tiểu có việc cứ trước ." Mặc Vong Trần phất phất tay .

      "Được, vậy tự ngươi cẩn thận, chúng ta , Chanh." xong cũng vội vội vàng vàng rời khỏi.

      * * *
      "Chanh, ngươi mang theo Lam nhi và Vong Trần Thanh Cốc, thuận tiện đưa phong thư này giao cho Nam Cung Lạc Trần, bà biết phải làm sao." Mặc Thư Kỳ xong đưa bức thư cho Chanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :