1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Hội hợp

      Editor: demcodon



      Người kia tức giận nhìn đoạn kiếm trong tay quăng nó ra ngoài, tay ra trận, trực tiếp ép tới Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ muốn dây dưa với nàng, nhìn nàng cũng ác ý gì, chỉ là muốn để lại nam hài trong ngực mình. Vì vậy trong quá trình đánh nhau liền điểm huyệt đạo của nàng, để nàng đứng ngay tại chỗ.

      "Thả hài tử kia ra, có bản lãnh ngươi giết ta !" Trong mắt người kia chứa đầy lửa giận nhìn Mặc Thư Kỳ, tựa hồ muốn chém thành vạn mảnh.

      "Dừng tay." Mặc Thư Kỳ còn chưa mở miệng giọng nam lanh lảnh truyền tới.

      Mặc Thư Kỳ vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Vong Trần, giọng điệu bình thản mở miệng: "Vong Trần, ngươi biết nàng?"

      Nhìn thấy là Mặc Thư Kỳ, Mặc Vong Trần trở nên kích động. Trong nháy mắt đem chuyện của tên nữ tử kia ném ra sau đầu, bước nhanh chạy đến bên cạnh Mặc Thư Kỳ, cao hứng nhìn nàng: "Tiểu , sao lại ở chỗ này? Đúng rồi, sao chứ, Lâm Khiếu Thiên đối xử ác độc gì với chứ?" xong còn lôi kéo Mặc Thư Kỳ kiểm tra chút, còn nhìn tiểu nam hài trong lòng Mặc Thư Kỳ trực tiếp bị làm lơ.

      Nhìn tư thế của Mặc Vong Trần, khóe miệng Mặc Thư Kỳ giật giật. thế nào nữa mình cũng là nữ tử, Mặc Vong Trần là nam tử, trực tiếp tới liền lôi kéo y phục của , muốn kiểm tra thân thể của , là nữ nhân bình thường đều thể thờ ơ động lòng. Bất đắc dĩ, Mặc Thư Kỳ chỉ có thể lùi về sau bước, đưa nam hài trong lòng đưa đến trong lòng Mặc Vong Trần. Mặc Vong Trần theo phản xạ có điều kiện nhận nó, sau khi phản ứng lại, vẻ mặt quái dị nhìn Mặc Thư Kỳ, loại ánh mắt kia như là nhìn quái vật. Tính tình Mặc Thư Kỳ cho dù có hờ hững bị nhìn chăm chú như thế có chút tự nhiên.

      "Tiểu , . . . ." Mặc Vong Trần muốn lại thôi, ánh mắt của nhìn Mặc Thư Kỳ lại dời qua nhìn về nam hài nằm trong lòng của .

      Mặc Thư Kỳ cho dù có trì độn cũng biết suy nghĩ gì, gõ gõ lên đầu Mặc Vong Trần cái, : " phải như ngươi nghĩ."

      Mặc Vong Trần le lưỡi cái: "Vậy nó là ai? Tiểu xem dằn vặt người ta thành ra như vậy ư?" Mặc Vong Trần đột nhiên la lớn.

      Mặc Thư Kỳ ở trong lòng liếc cái, mặt vẫn hề có cảm xúc, ngược lại là nữ nhân bên cạnh gọi lên trước: "Nữ nhân đáng chết, ngươi thả ra ta, sao ngươi có thể đối xử với Thiên nhi như thế chứ? Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi." Mắt của nữ nhân bốc lên lửa giận, giống như muốn nuốt sống Mặc Thư Kỳ.

      "Hân Đồng tỷ, sao tỷ lại chọc vào tiểu của ta vậy?" Mặc Vong Trần nghi ngờ nhìn Thư Hân đồng, cũng chính là nữ nhân kia bên cạnh Mặc Thư Kỳ.

      "Mặc công tử, nàng là của ngươi?" Sau khi nhìn thấy Mặc Vong Trần gật đầu, vẻ mặt của Thư Hân Đồng bình tĩnh lại.

      Mặc Vong Trần gật đầu: "Hân Đồng tỷ, tiểu , các người làm sao vậy, xảy ra chuyện gì thế? Tiểu , tại sao điểm huyệt đạo của Hân Đồng tỷ vậy?"

      Mặc Vong Trần mới vừa xong, Mặc Thư Kỳ đến điểm hai lần người Thư Hân Đồng: "Rất xin lỗi vị tiểu thư này, tại hạ là Ngọc Mặc, mới vừa rồi biết ngươi là bằng hữu của Vong Trần, có gì đắc tội mong rằng rộng lượng bỏ qua cho." Mặc Thư Kỳ áy náy nhìn Thư Hân Đồng gật đầu.

      Sau khi được giải huyệt đạo, Thư Hân đồng cũng bình tĩnh lại, nàng bình tĩnh nhìn Mặc Thư Kỳ: "Ta tên Thư Hân Đồng, có lẽ có hiểu lầm gì đó, xin lỗi."

      Thư Hân Đồng cũng là nữ tữ mạnh mẽ rất dũng cảm, ý thức được có thể mình hiểu lầm người ta cho nên vội vàng xin lỗi; nhìn thấy vẻ mặt Mặc Thư Kỳ để ý chút nào, nhất thời thở phào nhõm. Nàng chuyển tầm mắt tới nam hài trong lòng Mặc Vong Trần: " biết Ngọc tiểu thư là tại sao lại biết Thiên nhi?"

      "Thiên nhi? Là hài tử này sao?" Mặc Thư Kỳ hỏi.

      “Ừ, đúng, Thiên nhi tên đầy đủ là Hạ Thiên, là người bằng hữu rất thân với ta, vừa mới nhìn thấy nó ở trong ngực của ngươi, ta còn tưởng rằng.... " đến đây Thư Hân Đồng cười khúc khích gãi gãi đầu: "Xem ra là ta hiểu lầm Ngọc tiểu thư, ngươi là của Mặc công tử chắc chắn là người xấu gì." Bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, nàng lo lắng tới bên cạnh Mặc Vong Trần, nhìn Hạ Thiên trong lòng của , càng nhìn càng giật mình, càng nhìn mặt càng thêm rối rắm, chỉ là bản thân nàng chú ý tới thôi.

      "Tại hạ là gặp được Hạ công tử ở trước cửa nhà trọ, lúc đó Hạ công tử ôm mẫu thân của nó ngồi ở cửa nhà trọ, cầu tại hạ cứu mẫu thân của nó. Nhưng là tại hạ phát khi đó mẫu thân của nó ra , Hạ công tử rất đau lòng. Vì vậy liền mang mẫu thân của nó đến nơi này chôn cất, tại hạ cũng là lo lắng mới muốn cùng tới xem chút, vừa vặn nhìn thấy Hạ công tử ngã xuống liền đỡ được , nghĩ tới màn này lại làm cho Thư tiểu thư hiểu lầm." Mặc Thư Kỳ giải thích.

      "A, ra là như vậy, chỉ là ta nghĩ tới thậm chí ngay cả thím Hạ cũng nhiễm phải loại độc kia, ai, biết tiểu Thiên đau lòng bao nhiêu đây." Thư Hân Đồng lộ vẻ mặt buồn khổ, cảm thán .

      "Độc? Là loại những người dân kia trấn nhiễm phải sao?" Mặc Thư Kỳ nhìn Thư Hân Đồng muốn nghe nàng giải thích.

      "Ừ, đúng vậy, nghĩ tới Ngọc tiểu thư cũng chú ý tới, chính là ôn dịch dân chúng tới." Vẻ mặt Thư Hân Đồng có chút lờ mờ.

      "Quên , trước tiên cái này, các ngươi ở nơi đâu, tối ta tìm các ngươi, tại có chút tiện?" Nhớ tới Lâm Lam lo lắng cho mình, Mặc Thư Kỳ tại muốn trở lại bên cạnh : "Về phần Hạ công tử, Vong Trần, ngươi và Thư tiểu thư trước tiên chăm sóc nó, có chuyện gì buổi tối lại . Thư tiểu thư, buổi tối chúng ta gặp lại, trước tiên cáo từ." xong Mặc Thư Kỳ xoay người rời .

      Trong lúc này, Mặc Vong Trần gọi lại: "Tiểu , có biện pháp gì cứu những người dân kia ?" Trong mắt của tràn đầy chờ mong.

      Mặc Thư Kỳ nhìn cái liền câu: "Buổi tối ."

      Nhưng là chính câu này làm cho Mặc Vong Trần lại dấy lên chút hy vọng. lộ ra nụ cười xán lạn, Thư Hân Đồng nhìn Mặc Vong Trần lo lắng hỏi: "Mặc công tử, Ngọc tiểu thư có biện pháp ?"

      "Nhìn dáng vẻ kia của tiểu hẳn là có, kỳ , ta cũng ràng lắm. Được rồi, chúng ta về trước , tất cả buổi tối lại ."

      * * *
      Mặc Thư Kỳ ở trong rừng bắt chút động vật , chuẩn bị cho Lâm Lam tẩm bổ.

      Sau khi trở lại nhà trọ, Lâm Lam tỉnh lại, rửa mặt xong xuôi mờ mịt ngồi ở trước bàn, Điệp Tâm đứng ở sau lưng lời. Chờ sau khi Mặc Thư Kỳ bưng đồ ăn vào phòng Lâm Lam bay nhào tiến vào trong ngực của , nghiêm túc ôm eo . Mặc Thư Kỳ tay bưng mâm thức ăn có chút tiện, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mộc Điệp Tâm nhận mâm thức ăn của mang , Mặc Thư Kỳ mới vòng hai tay ôm lấy Lâm Lam, nhàng vỗ ở lưng động viên .

      "Ta cho rằng nàng cần ta nữa." Giọng của Lâm Lam rầu rĩ, Mặc Thư Kỳ nghe được trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

      "Đứa ngốc, sao lại nghĩ như vậy." Cùng lúc Mặc Thư Kỳ những lời này, Điệp Tâm cũng mang mâm thức ăn để lên bàn, thức thời đóng cửa lại ra ngoài.

      "Vừa tỉnh lại nàng ở bên cạnh ta, tìm khắp nơi cũng thấy nàng, ta còn tưởng rằng nàng rồi. Ta sợ hãi, sợ hãi nàng bỏ ta . Mặc, về sau nàng ra ngoài nhất định phải cho ta biết, nếu ta thấy nàng, ta lo lắng." Lâm Lam nhìn vào mắt của Mặc Thư Kỳ ra từng lời từng chữ.

      Mặc Thư Kỳ yên lặng trong chốc lát, hòa nhã : "Được." Chỉ là chữ, nhưng tiến vào trong đáy lòng của Lâm Lam, làm cho tâm tình bất an của buông xuống. biết, đây là Mặc Thư Kỳ hứa hẹn với .
      Last edited: 13/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Bàn bạc ban đêm

      Editor: demcodon



      "Được rồi, nhanh tới dùng cơm , trong khoảng thời gian này chỉ lo chạy Lam nhi chàng đều gầy, đây là canh gà ta vừa mới nấu xong, chàng nếm thử ." Trong giọng Mặc Thư Kỳ mang theo đau lòng, bưng tay là canh gà cho Lâm Lam.

      Lâm Lam sau khi nhận lấy uống hớp, hài lòng gật đầu: "Uống ngon ."

      Mặc Thư Kỳ say đắm sờ sờ đầu của Lâm Lam: "Uống ngon uống nhiều chút, đủ ta lại làm."

      Lâm Lam sau khi cơm nước xong, lúc Mặc Thư Kỳ bưng mâm trả về mấy đệ tử của Lâm Khiếu Thiên trong phòng bếp lục lung tùng tìm thức ăn, tìm được còn tức giận vứt mọi thứ. Sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ vào đều sợ đến mức ngừng lại, giống như là bị điểm huyệt vậy, nhúc nhích; nhìn thấy Mặc Thư Kỳ có để ý đến các nàng, chỉ là thả mâm xuống sau đó xoay người rời , mỗi người đều thầm thở phào nhõm.

      " với các ngươi chuyện này Mặc Thư Kỳ sao lại giống như nam nhân, ngay cả nấu cơm cũng biết, cả ngày nàng hầu hạ nam nhân bé kia cho khỏe mạnh, tiêu chuẩn quản phu nghiêm à." tên đệ tử nhìn bóng lưng Mặc Thư Kỳ rời .

      "Ai u, chết đói lão nương, vẫn là đừng , nàng làm đồ ăn đúng là thơm. Lão nương trước giờ còn chưa từng ngửi thấy được đồ ăn thơm như vậy đó, xem ra có vẻ ăn ngon." đệ tử ôm bụng kêu gào .

      Trong lúc các nàng chuyện hưng phấn tên đệ tử đối diện cửa đột nhiên trừng lớn hai mắt, tay run rẩy chỉ về phía cửa, run lập cập : "Mặc.... Mặc... Mặc....."

      Nàng chưa kịp tiếp đệ tử khác đứng quay lưng về cánh cửa bên cạnh liền thiếu kiên nhẫn đánh tay nàng xuống, miệng tràn đầy thèm để ý: "Mặc cái gì Mặc, ngươi cho rằng Mặc Thư Kỳ đến sao." xong tự mình nhìn lại phía sau, vừa nhìn suýt chút nữa dọa nàng vỡ mật. Mặc Thư Kỳ chính đứng thẳng tắp ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, tên đệ tử này nhất thời bị dọa đến ngồi mặt đất, hoang mang lo sợ, vẻ mặt hốt hoảng.

      Những đệ tử khác nhìn thấy nàng như vậy, cũng là sợ đến dám câu. Mặc Thư Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn các nàng cái: " cho Lâm trang chủ, nếu như muốn bản đồ kho báu này mấy ngày này thành ở lại đây, sau khi bản tọa tìm được tự cho bà biết. Nếu như nhiễm phải ôn dịch lại là tốt, còn đồ ăn ư, bản tọa nghĩ Lâm trang chủ cũng phải là người có bản lãnh như vậy, những thứ này tìm được đầu tiên chính là chết đói." xong xoay người rời .

      Đệ tử trong phòng toàn thân mồ hôi lạnh, cũng ai dám lại mở miệng nghị luận câu.

      Rất nhanh trời liền tối lại, trong khoảng thời gian này Lâm Khiếu Thiên và đệ tử của bà vẫn luôn rất yên tĩnh, quấy rầy Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam đổi y phục tương đối tới chỗ sáng sớm tìm đến. Lúc đến, Thư Hân Đồng chờ ở nơi đó, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ vô cùng phấn khởi tiến lên nghênh đón: "Ngọc tiểu thư, ngươi rốt cuộc đến, vị này chính là?" Nhìn thấy bên cạnh Mặc Thư Kỳ có thêm người xa lạ, Thư Hân Đồng kinh ngạc hỏi.

      "À, vị này chính là người của tại hạ, Lâm Lam, để mình ở bên kia tại hạ có chút yên lòng, cho nên liền cùng mang theo đến. Lam nhi, vị này chính là Thư Hân Đồng, Thư tiểu thư." Mặc Thư Kỳ giới thiệu cho hai người biết.

      "Thư tiểu thư, xin chào." Lâm Lam lễ phép gật đầu về phía Thư Hân Đồng.

      Thư Hân Đồng có chút biết sao, nàng gập ghềnh trắc trở : "Lâm... Lâm công tử... chào ngươi."

      Mặc Thư Kỳ nhìn nàng luống cuống giống như hài tử cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng vạch trần nàng khó xử: "Được rồi, Thư tiểu thư, chúng ta nhanh tìm Vong Trần và các nàng ."

      "Được, tốt." Biết Mặc Thư Kỳ giải vây cho mình Thư Hân Đồng cảm kích nhìn nàng cái, nhanh chóng mang hai người tìm Mặc Vong Trần.

      Lâm Lam vẫn đứng ở bên cạnh Mặc Thư Kỳ nghe được hai chữ 'Vong Trần' trong lòng nổi lên cơn sóng lớn.

      Ba người tới gian nhà tranh gần đó xa gặp nhau, Mặc Vong Trần ngừng tới lui ở trước cửa, ở cùng còn có Chu Cầm và Chanh. Mấy người hẹn mà cùng nhìn Mặc Thư Kỳ, cho dù là trong đêm tối Mặc Thư Kỳ vẫn chói mắt. Y phục màu tím bó đưa vóc người hoàn mỹ lung linh của hiển nhiên ra, đầu đầy sợi bạc, dùng sợi vải cùng màu với y phục buộc tóc lỏng lẻo ở sau gáy, toàn thân có vẻ là gọn gàng lúc này hoá trang làm cho càng có thêm mấy phần hơi thở nhân gian, giống trang phục bình thường, xinh đẹp lạnh lùng cao quý. Lâm Lam bên cạnh cũng là y phụ bó cùng màu, chuyện khác nhau là cả mái tóc đen của dùng cây ngọc trâm cài lên.

      Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam chung với nhau làm cho Mặc Vong Trần ba người xa xa nhìn vạn phần hài hòa và ấm áp. Trong mắt Mặc Thư Kỳ tự giác toát ra tình cảm mềm mại nhìn các nàng đều muốn say rồi, chung với hai người là Thư Hân Đồng trực tiếp bị làm lơ, làm cảnh nền cho hai người.

      Mặc Vong Trần nhanh chóng chạy như bay đến bên cạnh ba người, đột nhiên nắm lấy hai tay Lâm Lam, chớp mắt mà quan sát , làm cho Lâm Lam sởn cả tóc gáy.

      Lâm Lam ở dưới ánh mắt của Mặc Vong Trần áp lực ngừng lui về phía sau, cuối cùng trốn ở phía sau Mặc Thư Kỳ. Vốn là Mặc Vong Trần còn muốn đuổi theo, nhưng là vừa nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thư Kỳ tựa như cười mà phải cười sau đó lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn đứng ngay tại chỗ.

      Mặc Thư Kỳ kéo Lâm Lam đứng phía sau lưng mình ra ngoài, cầm tay : "Lam nhi đừng sợ, đây là Mặc Vong Trần, hài tử của tỷ tỷ ta, cũng là người thân cuối cùng ở đời này của ta." xong lời này ánh mắt của Mặc Thư Kỳ có chút u.

      Lâm Lam nắm lại nàng tay, bày tỏ an ủi.

      "Tiểu dượng, chào dượng, ta là Mặc Vong Trần. Điệt tử của , vừa mới doạ đến dượng, là xin lỗi nha, hắc hắc." Mặc Vong Trần cợt nhả .

      Bởi vì biết Mặc Vong Trần là điệt tử sau đó Lâm Lam cũng hào phóng chào hỏi với : "Xin chào, ta tên là Lâm Lam."

      Mặc Thư Kỳ sủng nịch gõ gõ lên đầu Mặc Vong Trần : "Vong Trần, về sau cho phép bắt nạt Lam nhi."

      Mặc Vong Trần le lưỡi cái, quay về Lâm Lam nháy mắt cái: "Ta nào dám nha, có phải tiểu dượng."

      Lâm Lam có chút mặt đỏ, ngượng ngùng gật đầu.

      "Được rồi, đừng nghịch, trước ." xong trước tiên về phía trước, Mặc Vong Trần nhảy nhảy nhót nhót tới bên cạnh Lâm Lam, thân mật kéo cánh tay của .

      "Tham kiến chủ nhân, công tử." Chanh quay về phía Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam chào hỏi.

      "Đứng lên ." Mặc Thư Kỳ xong nâng Chanh cái. Chờ lúc Chanh đứng lên nhìn nàng, lại phát ánh mắt của Mặc Thư Kỳ nhìn về cây cách đó xa, trong lòng Chanh mảnh hiểu .

      "Mặc." Lâm Lam lắc lắc cánh tay của Mặc Thư Kỳ, đem chú ý của nàng xoay trở về. ở bên tai nàng giọng : "Nàng ấy phải là vị tiểu thư kia lần trước giúp ta ư? Mặc, nàng ấy là nàng xếp đặt đến phải ?"

      Mặc Thư Kỳ liếc nhìn Chanh, gật đầu: "Đúng, sau khi ta rời khỏi thôn Bách Gia Chanh vẫn ở sau lưng chàng bảo vệ chàng, chỉ là ta nghĩ tới…." Nghĩ tới đây, trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra tia tối tăm.

      "Chủ nhân, vị này chính là Chu tiểu thư - Chu Cầm." Chanh giới thiệu cho Mặc Thư Kỳ biết.

      Mặc Thư Kỳ quay về phía Chu Cầm gật đầu bày tỏ thân thiện, Chu Cầm mới vừa chuẩn bị trả lời tiếng nhưng bị người cắt đứt lời của nàng.

      "Khụ khụ khụ…. tới rồi sao? Đến rồi vào ." tiếng chứa đựng tang thương vang lên bên tai mọi người.

      Tất cả ánh mắt của mọi người đều dời về nơi phát ra tiếng đó, tiếng đó lại vang lên: "Khụ khụ… Đồng Nhi… dẫn bọn họ vào !"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Độc

      Editor: demcodon



      "Các vị, xin mời." Thư Hân Đồng lễ phép dùng tay làm dấu mời.

      Mấy người Mặc Vong Trần hẹn mà cùng cho Mặc Thư Kỳ con đường, để cho lên trước. Mặc Thư Kỳ nở nụ cười tao nhã nhìn về phía các nàng rồi kéo Lâm Lam vào ngôi nhà lá trước.

      Giống như bên ngoài vậy, bên trong nhà lá cũng vô cùng đơn sơ, bàn, ghế, giường, hơn nữa còn cái bàn trang điểm, ngoài ra cũng còn cái gì.

      giường có phụ nhân trung niên ngồi, phụ nhân này sắc mặt tái nhợt, nhưng dung mạo tú lệ, là mỹ nữ khó gặp. Bà hô hấp có chút khó khăn, ràng là triệu chứng của người bệnh, bà vẫn nhìn ra cửa mắt thấy Mặc Thư Kỳ tới liền : "Khụ khụ… mời…. mời ngồi… khụ…."

      "Tiền bối, xin chào." Mặc Thư Kỳ lễ phép gật đầu với phụ nhân, ngồi ở băng ghế dài trong phòng.

      " tốt, tốt, khụ khụ khụ." Phụ nhân nhìn Mặc Thư Kỳ thoả mãn gật đầu: "Các ngươi chính là mấy ngày trước Đồng Nhi mang về phải , ta họ Hứa, tên Giảo, các ngươi gọi ta Hứa di là được rồi." Phụ nhân nhìn ba người Chu Cầm .

      "Hứa di khỏe." Mấy người cùng kêu lên.

      "Ừ, các ngươi khỏe. Khụ khụ." Phụ nhân tử tế cười cười.

      "Ngọc tiểu thư đúng , ta nghe Đồng Nhi ngươi có biện pháp cứu những dân chúng kia, sao?" Hứa Giảo chờ mong nhìn Mặc Thư Kỳ.

      "Đúng là có, có điều Hứa di ngài nên với tất cả mọi người chút tại sao nhiều người phải nhiễm phải loại độc kia như vậy. Tại hạ nghĩ, đây cũng phải ngẫu nhiên." Mặc Thư Kỳ thăm thẳm nhìn Hứa Giảo.

      Ánh mắt Hứa Giảo có chút né tránh, bà suy nghĩ sau lúc thở dài hơi, chậm rãi : "Khụ… Mặc tiểu thư, ngươi cũng biết, khụ khụ… người của trấn Thanh Thủy từng người từng người tử vong cũng phải là bởi vì ôn dịch, mà là bởi vì trúng độc. Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ."

      "Trúng độc?" Chu Cầm, Mặc Vong Trần, còn có Lâm Lam cùng kêu lên.

      "Đúng vậy. Đây là loại độc rất hiếm thấy, mùi màu, người trúng độc giống như nhiễm phải bệnh dịch, nhận hết dằn vặt sau đó chậm rãi chết ." Giọng điệu Mặc Thư Kỳ lạnh nhạt .

      "Tại sao lại như vậy, là ai ác độc như thế, muốn hại chết tất cả người trong trấn, tâm tư cũng quá ác độc rồi." Mặc Vong Trần sợ hãi .

      Trong ánh mắt của Hứa Giảo toát ra tự trách và đau buồn: "Tuy rằng độc cũng phải ta hạ, thế nhưng là có quan hệ rất lớn với ta."

      "Độc là hạ xuống trong cái giếng lớn nhất ở trấn phải !" Giọng điệu Mặc Thư Kỳ gợn sóng , vừa mới đến trấn gặp qua cái giếng kia, Mặc Thư Kỳ phát cái giếng kia bị tảng đá rất lớn che lấp. Lúc đó xem ra cảm thấy rất quái dị, bây giờ nghĩ lại, tảng đá kia vậy là vì ngăn cản người trong trấn mang nước .

      "Ừ. Khụ khụ, chờ sau khi ta biết để Đồng Nhi ngăn cản trễ." Bởi thân thể khỏe, Hứa Giảo vừa vừa các loại thở dốc, trong giọng của bà mang theo đầy hổ thẹn.

      Lâm Lam nhìn có chút đành lòng, nắm chặt cánh tay của Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ thở dài ở trong lòng thở dài: "Tiền bối, thất lễ." xong trong tay Mặc Thư Kỳ bay ra sợi dây quấn lên cổ tay Hứa Giảo.

      Hứa Giảo nhúc nhích, lẳng lặng mà để cho Mặc Thư Kỳ bắt mạch cho bà. Chu Cầm đứng phía sau Vong Trần sau khi nhìn thấy sợi dây bạc đó ánh mắt lóe lên. Sau khi bắt mạch xong, Mặc Thư Kỳ lấy ra cái bình sứ màu trắng, từ bên trong đổ ra viên thuốc, đưa cho Thư Hân Đồng: “Nếu như tin được tại hạ, xin mời ăn vào viên thuốc này .”

      Thư Hân Đồng có chút chần chờ, nàng đưa ánh mắt chuyển qua người Hứa Giảo. Hứa Giảo khẽ gật đầu ra hiệu nàng mang thuốc cầm tới.

      Sau khi tiếp nhận thuốc Hứa Giảo chút do dự nuốt vào, lúc sau hô hấp dần dần vững vàng, bà cảm kích nhìn Mặc Thư Kỳ, : “Đa tạ Mặc tiểu thư.” Mặc Thư Kỳ nhìn bà lắc đầu, ánh mắt mềm mại nhìn Lâm Lam. Lâm Lam cười khẽ với nàng.

      Sau khi ăn thuốc xong Hứa Giảo tiếp tục : “Vì để giảm ít người chết, ta thể làm gì khác hơn là để cho nàng che lấp cái miệng giếng nước kia, nhưng là vẫn có rất nhiều dòng nước chảy ra ngoài. Bởi vậy trấn mới có nhiều người trúng độc như vậy. Ta nghĩ tới chuyện các nàng đem loại chất độc này xem là ôn dịch, do đó gây nên hỗn loạn, dẫn đến tại trấn người bỏ – người chết, ai, đều là ta sai. Nếu như lúc trước ta tới nơi này, nàng …” tới đây, viền mắt Hứa Giảo có chút ướt át.

      “Người kia và Hứa di ngài có quan hệ gì sao?” Chu Cầm mở miệng.

      “Kỳ , nàng gọi Hứa U, là sư muội của ta. Chúng ta vốn là tỷ muội đồng môn. Là sư phụ đưa Hứa U giao cho ta lúc nàng còn rất , rất dễ thương. Bởi vì sư phụ khá bận, cho nên sư muội là do tay ta nuôi nấng. Nàng rất đáng , thông minh, ngoan ngoãn, bài học nào cũng là vừa học liền biết. Cho nên ta rất thích nàng, nàng cũng rất ỷ lại vào ta.” Ánh mắt của Hứa Giảo rất dịu dàng, như là trong lòng nhớ đến cái gì, chỉ là loại dịu dàng kia rất nhanh biến thành đau đớn.

      “Nhưng là biết từ lúc nào tình cảm giữa chúng ta bỗng thay đổi. Nàng nổi lên loại ý nghĩ nên có với ta, tình cảm của nàng dành cho ta từ bắt đầu tôn kính sùng bái biến thành mến, có luồng ý muốn sở hữu rất mạnh với ta. Khi lúc ta và những sư đệ sư muội khác ở bên nhau nàng rất tức giận, luôn phá hoại, dần dần các sư đệ sư muội cũng từ từ rời xa chúng ta, bên cạnh ta chỉ có nàng, bên cạnh nàng chỉ có ta. Ta còn nhớ buổi sáng hôm đó, ta từ giường nàng tỉnh lại, lúc này mọi chuyện có cách nào cứu vãn lại. Ta rất sợ sệt rất luống cuống, vì vậy ta trốn nàng dám nhìn nàng. Nhìn sư muội thân thể từ từ gầy , bóng người làm lòng ta thương xót đành phải níu kéo ở bên nhau, cũng là lúc ta muốn tiếp nhận nàng chuyện này bị truyền đến tai của sư phụ. Lúc sư phụ đau lòng nhìn ta ta hoảng rồi, nàng trong lúc ta mình đau khổ gạt ta đem tất cả mọi chuyện ôm đồm vào. Sư phụ trong cơn tức giận phế bỏ võ công của ta còn trục xuất ta ra khỏi sư môn.” Hứa Giảo kể lại làm cho Mặc Thư Kỳ trong phòng và Hồng nấp ở ngoài phòng đều có chút luống cuống. Hồng nghiêm túc nắm chặt vạt áo trong mắt tràn đầy đau khổ. Khóe miệng của Mặc Thư Kỳ cũng nhếch lên nụ cười cay đắng.

      “Sau khi rời khỏi sư môn ta phát ta có chỗ nào để , vì vậy mình ta xa tha hương tới Trung Nguyên, đường nhặt được Đồng Nhi. Ta bởi vì mất võ công lại bôn ba nên sinh bệnh xuống rất nặng, bất đắc dĩ ta đành phải mang theo nàng đến chỗ này ở . Loáng cái hai mươi năm trôi qua, Đồng Nhi nàng rất hiếu thuận, vẫn chăm sóc cho ta, những năm này ta cũng trải qua rất an tâm, tuy rằng tình cờ còn có thể nhớ tới sư muội. Ngay lúc ta cho rằng ta ở chỗ này dần dần đến chết sư muội tìm tới. Lúc này nàng là Chưởng môn của môn phái chúng ta, nàng cho ta biết còn có người nào có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa. Nàng muốn ta trở lại bên cạnh nàng, nhưng là bây giờ ta còn sống bao lâu nữa, cho nên ta từ chối nàng. Sư muội bị từ chối cho nên rất tức giận, nàng cho rằng là ta từ bỏ tình cảm giữa chúng ta, vì để cho ta hối hận những lời đó, nàng hạ độc vào trong giếng ở trấn. Mọi chuyện sau này giống như các ngươi nhìn thấy, phải ta muốn với nàng, chỉ là bởi vì thân thể của ta đến giới hạn cuối cùng, rời khỏi nơi này cũng sống bao lâu nữa. Ta muốn nàng đau lòng, chỉ là ta nghĩ tới nàng làm như vậy.” Hứa Giảo dùng tay che mặt, đau lòng cúi thấp đầu.
      Last edited: 18/11/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Thuốc giải

      Editor: demcodon



      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng gì. Lúc này tiếng nữ nhân mềm chen vào: "Sư tỷ, đây chính là nguyên nhân tỷ muốn theo muội phải ?" người mang lụa mỏng màu đỏ, nữ tử tướng mạo xinh đẹp từ cửa chậm rãi vào, trong mắt của nàng tràn đầy đau thương, lại chứa thương tiếc nhìn Hứa Giảo.

      "Tiểu…. Tiểu U." Hứa Giảo khiếp sợ nhìn Hứa U: "Sao muội lại ở chỗ này?" Giọng của bà hơi khô sáp.

      Hứa U tới trước giường Hứa Giảo, dịu dàng vuốt ve mặt của bà, vùi đầu ở trong ngực của bà, trầm thấp tiếng : "Xin lỗi… xin lỗi." ngừng mà lặp lại hai chữ này, giống như có vô số áy náy đếm hết.

      Thân thể Hứa Giảo run lên, tay bà run run xoa đầu Hứa U, thương xoa xoa: "Nha đầu ngốc, chuyện đến nước này ta còn có thể thế nào." Trong câu rốt cuộc chứa bao nhiêu chua xót chỉ có Hứa Giảo bà tự mình biết.

      giọt nước mắt từ trong mắt Hứa Giảo lướt xuống, lên tay của bà, giọt nước mắt từ khe hở lặng lẽ trốn, ở tay của bà lưu lại đường nước. Bà cúi đầu nghiêm túc ôm đầu Hứa U vào trong ngực, Hứa U cũng phối hợp vây quanh ở trong lòng bà.

      Hai người cứ rúc vào nhau như vậy, mọi người cũng đều muốn quấy rầy, lúc này tay Mặc Vong Trần nhàng lôi kéo ống tay áo của Mặc Thư Kỳ lung lay nhàng.

      Mặc Thư Kỳ nhìn sang, phát viền mắt của Mặc Vong Trần đỏ chót, cầu xin nhìn : "Tiểu , giúp đỡ bọn họ , cầu xin , giúp đỡ bọn họ mà."

      Nhìn chung quanh hồi, phát mấy người khác cũng đều chờ mong nhìn mình. Mặc Thư Kỳ thở dài hơi quay về hai người giường thản nhiên mở miệng: "Dân chúng trấn các người định làm gì?"

      Hứa U từ trong lòng Hứa Giảo đứng dậy, bà nhìn Hứa Giảo dịu dàng nở nụ cười, đem tầm mắt chuyển tới người Mặc Thư Kỳ. Bà sau khi xuống giường chầm chậm tới quỳ gối xuống ở trước mặt nàng: "Mặc tiểu thư, độc là ta hạ, cho nên ta gánh chịu tất cả trách nhiệm, chỉ là bệnh của sư tỷ ta kính xin Mặc tiểu thư có thể ra tay."

      "Trách nhiệm? Ý của Hứa chưởng môn là giải độc cho mọi người ư?" Mặc Thư Kỳ cười mỉa tiếng.

      Hứa U chần chờ chút, dứt khoát gật đầu: "Đúng. Kính xin Mặc tiểu thư cứu sư tỷ của ta."

      Nghe được câu trả lời của Hứa U Mặc Thư Kỳ phức tạp nhìn bà: "Nếu độc là ngài bỏ xuống như vậy ngài nên biết giải độc như thế nào đúng . Muốn trả giá ra sao Hứa chưởng môn cũng hiểu rất , chỉ là Hứa chưởng môn, ngài xác định muốn làm như thế sao?"

      "Đánh đổi, đánh đổi cái gì?" Hứa Giảo vội vàng hỏi.

      Ánh mắt Hứa U có chút né tránh, dám nhìn tới Hứa Giảo.

      "Muốn giải loại chất độc này cần lấy ‘máu tim’ của người hạ độc làm thuốc dẫn, mà 'máu tim' này phải máu bình thường, nhất định phải là giọt máu trong trái tim của người kia, cách khác người hạ độc nhất định phải lấy ra trái tim của mình lấy máu, lấy mạng đổi mạng mới có thể giải hết loại chất độc này. Tại hạ muốn làm Hứa chưởng môn chỉ sợ là nhất định Hứa di lại chịu, ngài muốn chôn cùng Hứa di ở đây chứ gì." Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ gợn sóng tự lại.

      Mặc Thư Kỳ xong hẹn mà cùng đưa mắt chuyển đến người Hứa U, Hứa U chỉ là khẽ gật đầu gì nữa.

      Hứa Giảo vội vàng vén chăn lên, vội vàng từ giường tiến lên, bởi vì quanh năm bị bệnh liệt giường người bà tia khí lực, vừa mới xuống giường thân hình ổn ngã mặt đất. Thư Hân Đồng và Hứa U muốn qua dìu bà nhưng là bị bà ngăn cản, khó khăn đẩy thân thể lên, hai đầu gối quỳ xuống lết đến bên cạnh Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư, có biện pháp khác sao?"

      "Độc là Hứa chưởng môn hạ ngài càng nên ràng, phải sao?" Mặc Thư Kỳ lạnh lùng .

      "Sư tỷ, có, ngoại trừ phương pháp này có cách giải khác." Hứa U ưu thương .

      "Sao lại thế." Lòng Hứa Giảo lập tức lạnh xuống, bà sững sờ quỳ dưới đất.

      * * *
      Đêm khuya, Mặc Thư Kỳ mình lẳng lặng đứng ở trong sân quay về phía trăng lưỡi liềm trời đờ ra, thân hình lẻ loi ngạo nghễ. Lâm Lam lặng lẽ đến từ phía sau nàng, vòng tay từ sau ôm lấy eo, để đầu tựa lên vai nàng. Thân thể Mặc Thư Kỳ đầu tiên là cứng đờ, sau đó lại thả lỏng ra. đưa tay bám lên tay Lâm Lam, đầu hơi nghiêng ấn hôn cái lên má Lâm Lam: "Sao còn chưa ngủ?"

      "Ngủ được." Giọng điệu Lâm Lam rầu rĩ mở miệng.

      "Sao vậy? Còn lo lắng vì chuyện vừa rồi?" Thoát khỏi vòng tay xoay người lại, ôm Lâm Lam vào trong ngực. Lâm Lam thuận theo dựa vào nàng, Mặc Thư Kỳ nhàng cọ cọ đầu .

      Lâm Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Thư Kỳ: "Mặc kỳ có biện pháp đúng ?"

      "Tại sao chàng lại khẳng định như vậy?" Mặc Thư Kỳ kinh ngạc hỏi.

      "Trực giác, Mặc nhất định có lý do của mình mới ra." Lâm Lam khẳng định.

      "Ừ, Lam nhi hỏi chút ta tại sao lại à?"

      " hỏi, chuyện Mặc quyết định cứ làm như vậy , Lam nhi can thiệp."

      "Được." Mặc Thư Kỳ dịu dàng trả lời tiếng: "Đúng rồi, Lam nhi, ta còn có chút chuyện, chàng về ngủ trước . Chờ hết bận ta liền tìm chàng."

      "Được, vậy Mặc nàng cũng nghỉ sớm chút."

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ hôn lên môi Lâm Lam cái, : "Hôn ngủ ngon, hy vọng Lam nhi có thể có mộng đẹp."

      Nhìn bóng lưng Lâm Lam trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng lên dòng nước ấm. Bỗng nhiên, bóng người xuất ở bên cạnh Mặc Thư Kỳ.

      "Hồng." Mặc Thư Kỳ nuốt nước miếng mở miệng.

      "Các chủ." Hồng quỳ chân xuống, hành lễ về phía Mặc Thư Kỳ.

      "Đứng lên ." Chỉ là nháy mắt Mặc Thư Kỳ khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường, chấp hai tay ra sau lưng xoay người quay lưng về phía Hồng.

      Trong miệng Hồng tràn đầy cay đắng trong lòng còn có chút từng tia từng tia đau đớn, nàng cũng có lập tức đứng lên, chần chờ hồi sau đó mở miệng: "Lần trước là thuộc hạ mạo phạm, tại thuộc hạ hiểu , kính xin Các chủ trừng phạt."

      " có chuyện gì, ngươi đứng lên ." Mặc Thư Kỳ dừng lại chút, lại tiếp tục mở miệng giọng điệu vững vàng.

      "Các chủ, thuộc hạ chưa bao giờ cầu xin qua ngài cái gì, bây giờ thuộc hạ có chuyện muốn nhờ, mong rằng Các chủ đồng ý." Hồng cúi đầu cầu xin .

      Mặc Thư Kỳ quay người lại sâu sắc nhìn Hồng cái: "Ngươi là vì chuyện của Hứa U chứ gì."

      Giọng điệu của Hồng hơi chần chờ chút: "Đúng."

      "Chuyện này ngươi cần phải để ý đến, ta tự có sắp xếp."

      "Là thuộc hạ nhiều chuyện." Hồng khô khốc ra câu.

      Ngay khi nàng muốn xoay người rời Mặc Thư Kỳ lại thêm câu: "Ta giúp bọn họ, chỉ có điều phải bây giờ."

      Hồng sau khi xoay người rời nghe thấy những lời này của nàng trong mắt hơi lóe qua nụ cười.

      "Hứa chưởng môn, có ở đây ?" Mặc Thư Kỳ nhìn trong phòng còn sáng đèn nhàng gõ gõ cửa.

      Hai người ở trong phòng chuyện sau khi nghe thấy giọng nhanh chóng trả lời tiếng: "Ở, Mặc tiểu thư, xin chờ chút."

      Rất nhanh có người cửa mở, Hứa U từ bên trong ra: "Mặc tiểu thư có chuyện gì ?"

      "Quấy rầy Hứa chưởng môn, tại hạ là vì chuyện thuốc giải mà đến. Nếu như Hứa chưởng môn thấy tiện kính xin chuyến với tại hạ đến nơi." Mặc Thư Kỳ lại.

      Hứa U chỉ trỏ, quay lại bên trong thông báo tiếng với Hứa Giảo sau đó đóng cửa lại theo phía sau Mặc Thư Kỳ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52

      Editor: demcodon



      Mặc Thư Kỳ vẫn yên lặng về phía trước, Hứa U phía sau nàng cũng duy trì yên lặng. Bà biết Mặc Thư Kỳ tìm bà có chuyện gì, dưới cái nhìn của bà lòng Mặc Thư Kỳ lạnh quạnh quẽ ngoại trừ nam nhân nàng để ý có chuyện gì có thể làm cho nàng động lòng. Cho nên lần này có thể gọi mình gọi ra chỉ sợ phải việc gì.

      Hai người tới nơi hoang tàn vắng vẻ, buổi tối ngoại trừ tiến côn trùng kêu cái gì cũng nghe được chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.

      Hai bên sau lúc đều yên lặng, Mặc Thư Kỳ mở miệng: "Ngài rất sư tỷ của ngài ư?"

      Hứa U đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu: "Nàng là toàn bộ của ta." Hiển nhiên là nghĩ tới nàng hỏi cái này.

      "Như vậy à, chúng ta làm giao dịch , đưa sâu độc vương người ngài cho ta giúp ta làm chuyện, đổi lại ta giúp hai người ở bên nhau." Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ thản nhiên giống như chuyện rất bình thường.

      "Cái gì?" Hứa U giật mình hỏi.

      Mặc Thư Kỳ nhíu mày: "Sao, nghe hiểu à?"

      " phải… có thể ràng chút được ?" Hứa U hiển nhiên còn có chút có lấy lại tinh thần.

      "Ta biết môn phái các ngài mỗi Nhâm chưởng môn được người tiền nhiệm gieo xuống con sâu độc vương ở trong người. Vì để có thể khống chế cổ trùng càng tốt, mỗi chưởng môn mới làm lần chỉ sợ trong thân thể của ngài cũng có . Giao nó cho ta, giúp ta làm chuyện, ta cứu sư tỷ của ngài, vì giải độc cho người trấn nên ta đòi mạng của ngài. Thế nào? Đồng ý ?" Mặc Thư Kỳ tẻ nhạt thưởng thức sợi tóc của mình.

      "Tiểu thư có biện pháp?"

      Mặc Thư Kỳ gật đầu.

      "Được, ta đồng ý với tiểu thư, mặc dù ta biết tiểu thư muốn sâu độc vương làm gì, thế nhưng vì sư tỷ ta đồng ý với tiểu thư." Giọng điệu Hứa U vững vàng .

      "Ngài suy nghĩ kỹ, phải biết lấy sâu độc vương ra mất nửa nội lựa của ngài, hơn nữa thân thể của ngài trở nên rất yếu."

      "Đúng vậy, chỉ cần có thể ở bên sư tỷ ta cái gì cũng đều đồng ý với tiểu thư." Hứa U kiên định .

      "Cho ta ít máu của ngài." Mặc Thư Kỳ đưa cho Hứa U bình sứ màu trắng.

      Hứa U vì sao nhìn nàng.

      Mặc Thư Kỳ liếc bà cái: "Để tỏ lòng thành ý ta đưa thuốc giải trước cho người trấn cho ngài."

      "Được." Hứa U móc ra cây chủy thủ từ trong ngực, vén tay áo lên lộ ra cánh tay trắng như tuyết, cầm lấy chủy thủ mạnh mẽ cắt đao ở phía , nhất thời dòng máu đỏ sẫm từ cánh tay chảy xuống. Bà nhận bình sứ của Mặc Thư Kỳ rót đầy sau đó lại trả cho nàng: "Đủ chưa?" Bởi mất máu cho nên sắc mặt của Hứa U có chút tái nhợt.

      "Ừ." Mặc Thư Kỳ gật đầu, nhìn thấy vết thương của Hứa U còn chảy sau đó lại vứt cho bà bình sứ khác: "Tại hạ muốn lúc dùng đến ngài ngài còn bị thương."

      "Cảm ơn!" Hứa U chân thành cám ơn với Mặc Thư Kỳ.

      Mặc Thư Kỳ nhàng gật đầu, : "Ngày mai tại hạ đưa thuốc giải đến, kính xin Hứa chưởng môn chuẩn bị kỹ càng thứ đó."

      * * *
      Mặc Thư Kỳ rời khỏi Hứa U cũng vào nhà tranh, mà là trực tiếp trở về nhà trọ tìm tới gian phòng của Lâm Khiếu Thiên, trực tiếp đẩy cửa vào: "Lâm trang chủ, quấy rầy."

      Sau khi Mặc Thư Kỳ tiến vào Lâm Khiếu Thiên chỉ mặc áo sơ mi, trong tay cầm nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ, đề phòng nhìn về cửa. Nhìn thấy người tới là Mặc Thư Kỳ sau đó thu kiếm lại: "Muộn như vậy Mặc tiểu thư có chuyện gì ?"

      "Nếu bản tọa Lâm trang chủ cũng biết bây giờ tòa trấn này sắp biến thành toà trấn người, lưu lại chỉ là ít người già yếu bệnh tật nhiễm phải ôn dịch, muốn lấy được cây trâm trước tiên phải giải quyết vấn đề trấn, như vậy mới có manh mối."

      "Sau đó?" Lâm Khiếu Thiên hỏi xong Mặc Thư Kỳ lại .

      "Bản tọa cần ba ngày, sau ba ngày bản tọa lại tới tìm ngài." xong cũng muốn rời khỏi.

      "Mặc Thư Kỳ, ngươi có thể quên chuyện thuốc rồi." Lâm Khiếu Thiên nhanh chóng ở phía sau nhắc nhở.

      Mặc Thư Kỳ liếc nhìn bà cái, bóng người nhanh chóng biến mất ở cửa.

      * * *
      Kỳ Mặc Thư Kỳ cần trở lại nhà trọ tìm Lâm Khiếu Thiên, nhưng là độc thủ chân chính sau màn vẫn thân. Nếu bỏ mặc thể nghi ngờ là quả bom hẹn giờ to lớn chắc lúc nào nổ mình tan xương nát thịt, cho nên còn nhất định phải trấn an được Lâm Khiếu Thiên.

      Sau khi rời khỏi gian phòng Lâm Khiếu Thiên Mặc Thư Kỳ lấy ra cái bình chứa máu của Hứa U cẩn thận tỉ mỉ để trước mắt của mình, mở ra bình sứ đưa tới dưới mũi tinh tế ngửi cái, tiếp theo cất cẩn thận rời khỏi nhà trọ, tới hiệu thuốc người, đẩy cửa tiệm ra cơn tro bụi vung lên. Mặc Thư Kỳ lấy tay áo che lại đợi tro bụi trong khí tản sau đó mới bắt đầu đánh giá trang trí trong hiệu thuốc.

      Trực tiếp quay về phía chính là quầy hàng, phía sau quầy là tủ thuốc ước chừng cao hơn hai mét. mặt tủ thuốc mặt có đầy hộp thuốc bằng nhau, lên phía trước tiện tay mở ra cái hộp thuốc. Bên trong còn có ít thảo dược, trong hộp thuốc khác cũng đều còn có chút, vậy là lúc chủ nhân vội vội vàng vàng rời có thu dọn sạch , lấy được những thứ mình muốn xong Mặc Thư Kỳ bắt đầu phối thuốc. đường chỉ có bỏ thêm máu của Hứa U còn có ít máu của bản thân . Sau khi cầm lấy vải trắng sạch băng bó cẩn thận xong, cầm thuốc giải bào chế xong cất cẩn thận, vốn là muốn làm thuốc viên nhưng là nơi này bây giờ công cụ đơn sơ, dược liệu cũng ít ỏi, chỉ có thể đem thuốc viên đổi thành nước thuốc, có điều cũng đủ.

      Sau khi trở lại nhà trọ Mặc Thư Kỳ ngồi xếp bằng ở giường, hai mắt nhắm lại bắt đầu luyện công. Từ lần trước sau khi ra khỏi hoàng cung ra ngoài võ công của vẫn chầm chậm khôi phục, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng là tại có thu hoạch rất lớn.

      Trong lúc vô tình bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu nổi lên màu trắng bạc, đêm ngồi thiền mặt của Mặc Thư Kỳ có vẻ uể oải, trái lại tinh thần sung mãn, xem ra cuốn bí tịch kia của Mặc gia chắc chắn có chứa gì bên trong.

      Chờ lúc đến nhà tranh Thư Hân Đồng ở bên ngoài chính là luyện kiếm, những người khác giống như vẫn chưa rời giường.

      "Thư tiểu thư, sớm."

      Nghe thấy tiếng của Mặc Thư Kỳ Thư Hân Đồng đem kiếm cất , nở nụ cười xán lạn về phía Mặc Thư Kỳ: "Sớm, Ngọc tiểu thư gọi ta là Hân Đồng , gọi Thư tiểu thư có chút quen." Thư Hân Đồng cười khúc khích sờ sờ đầu, với nàng mà Mặc Thư Kỳ chính là nhánh cỏ cứu mạng của sư phụ mình, rất nhanh chính là ân nhân của mình, cho nên Mặc Thư Kỳ bị tâm tư đơn thuần của Thư Hân Đồng xem là người mình.

      "Được, vậy Hân Đồng cứ gọi tại hạ là Ngọc Mặc ." Mặc Thư Kỳ cũng cảm thấy Thư Hân Đồng đáng ghét, ngược lại còn có chút thiện cảm. Thư Hân Đồng tâm tư đơn thuần dám dám hận, là người đáng giá kết thân.

      "Đúng rồi, Ngọc Mặc, ngươi ăn điểm tâm chưa?" Thư Hân Đồng đột nhiên hỏi.

      "Chưa, lo lắng Lam nhi nhìn thấy ta lo lắng liền vội vội vàng vàng chạy tới đây." Mặc Thư Kỳ cười vui vẻ nhìn Thư Hân Đồng.

      Thư Hân Đồng buông kiếm, xoay người vội vội vàng vàng tới nhà bếp: "Vậy Ngọc Mặc ngươi chờ chút, điểm tâm rất nhanh xong."

      Nhìn bóng lưng Thư Hân Đồng trong mắt Mặc Thư Kỳ có thêm phần chân thành.

      Thư Hân Đồng mới vừa , Chu Cầm và Chanh từ trong phòng ra, bởi phòng đủ cho nên tối hôm qua hai nàng chen ở chung phòng.

      Nhìn thấy bóng người của Mặc Thư Kỳ Chanh cung kính hỏi thăm câu, Mặc Thư Kỳ cũng có tâm tình tốt trở lời nàng, chuyện với Chanh xong Mặc Thư Kỳ nhìn về phía Chu Cầm. cười nhạt với Chu Cầm: "Cầm, lâu gặp."
      Last edited: 13/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :