1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 13
      Edit: Nhi Huỳnh
      Từ thu sang đông, Kỷ tam công tử khôi phục lại hình thái người vô hình như trước đây.

      Cho đến đầu giờ thân (3h chiều) mới tan học, Kỷ Yến hầu như rất ít khi gặp phải người khác, có đoạn thời giang thực yên ả.

      Hắn hình như trở nên xấu xa.

      Chỉ cần có nha hoàn ở phòng khác xuất hiện ở ba thước chung quanh hắn, luôn bị hắn trêu đùa đến phát khóc, ai nhìn thấy hắn cũng như lâm đại dịch mà nhượng bộ lui binh. Sau khi tan học cũng sa và yên vui, luôn luôn cùng nha hoàn trong phòng hắn đá cầu mây hoặc đá cầu, rất có bộ dạng của một người có tiền đồ.

      Khổng phu nhân sai vú em tặng đồ hoặc hỏi thăm ăn ở, phải nghe được Tam công tử đập bể bát trà mắng nha đầu, thì chính là có thanh đá cầu mây.

      “Cái đó.” Quất Nhi cười đến thực xấu hổ, tiếp nhận bọc quần áo, “Vương ma ma, công tử có chút bận… Lần khác sẽ đến chỗ phu nhân tạ ơn có được ?”

      Vương ma ma nghe thấy Tam công tử cao giọng tức giận mắng cùng tiếng vang của đồ sứ bị đập, còn có giọng lo âu xin tha thứ của Giai Lam, kìm nén vui sướng đầy cõi lòng, làm bộ biết gì mà hỏi, “Giai Lam tỷ tỷ của các ngươi đâu? Phu nhân còn có mấy câu muốn nói với nàng.”

      “Đó…” Mặt Quất Nhi càng ngày càng hồng, “Giai Lam tỷ tỷ hiện tại… có chút bận. Ma ma nói với ta cũng được.”

      Ép buộc đến mức Quất Nhi sắp rơi nước mắt, Vương ma ma mới đắc ý thong thả .

      Đào Nhi quét rác ở cửa sân nhìn Vương ma ma xa, chạy nhanh tới vẫy tay. Quất Nhi giả khóc nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói, “ rồi rồi!”

      Giai Lam ở thư phòng, một phen đè lại cái chén sành to thiếu chút nữa đã bị quăng , “Đủ! Một văn tiền ba cái! Công tử vừa đập mất ba văn tiền!”

      Kỷ Yến nghiêng một cái ngã lên ghế, “May mà nàng ta rồi. Gia đã sắp rống hết lời khản cả giọng.”

      Mận Nhi đưa trà vào thổi phù một tiếng bật cười, Hạnh Nhi vùi đầu thêu thùa may vá nhịn đến nỗi bờ vai rung rung.

      “Rình đánh mỗi ngày đã xong chưa.” Đào Nhi vào, thở dài như người lớn tuổi.

      có cách nào.” Kỷ Yến cầm sách đắp lên mặt, “Bất tự ô vô dĩ an sinh.” ( tự làm bẩn mình thì thể sống yên ổn.)

      Đây là chân tướng sự “sa đọa” của Tam công tử.

      muốn làm cho người ta tìm thấy sơ hở, để cho người ta vui đùa trêu chọc, thì phải chủ động công kích, đùa giỡn nha hoàn cả phủ đều căm hận hắn. Thậm chí lúc tai mắt của Khổng phu nhân đến, cũng phải diễn trò cho bọn họ xem.

      Sau khi bị thương lành bệnh rồi, hắn đối với người ở bên cạnh mình có một loại cảnh giác sợ hãi cùng quý. Nghe đại phu nói hắn trước nay thân thể tráng kiện, mới có khả năng nhanh khỏi bệnh… Hắn bắt đầu lo lắng Giai Lam và các tiểu thủy quả tay chân mạnh mẽ, lỡ mà bị vu oan giá họa, chịu nổi gậy phạt… Hắn có cách nào chịu được tổn thất như vậy.

      Có lúc tan học trễ, đường qua thư phòng của Nhị lão gia, nghe được thanh khả nghi. Hắn nghĩ phụ thân sinh bệnh, cẩn thận mắt thấy phụ thân say rượu ép buộc một nha đầu nào đấy.

      Một ngày nào đó, Giai Lam các nàng sẽ trưởng thành. Gặp phải chuyện như vậy… thì biết phải làm sao? Hắn có thể bảo vệ các nàng sao?

      Những tâm sự này, hắn dám nói cho mấy nha đầu vẫn còn nhỏ này, chỉ là quấn quýt các nàng cùng hắn đá cầu mây hay đá cầu, hơn nữa nghiêm khắc mệnh lệnh các nàng, thể một mình theo các chủ tử khác, lỡ có chuyện gì, cứ chạy trốn là được.

      Mấy tiểu thủy quả mê mê mang mang đồng ý, chỉ có Giai Lam có chút dăm chiêu liếc mắt hắn một cái.

      “… Ta sẽ hại các ngươi.” Lúc ở thư phòng phấn đấu cùng Giai Lam, Kỷ Yến cõi lòng đầy tâm sự nói.

      “Vâng, công tử.” Giai Lam như nghiên cứu cái gì mà nhìn hắn, “Công tử, có tâm sự gì sao?”

      có.” Kỷ Yến nhanh chóng trả lời, dừng một chút, “ nên hỏi.”

      Hắn cảm thấy hơi buồn nôn, cũng khiếp sợ rất nhiều. Thị giác bị đánh sâu quá mạnh, phụ thân tháo xuống cái mặt nạ thánh nhân, hoàn toàn đánh nát một chút quyến luyến con trẻ cuối cùng của hắn dành cho phụ thân.

      Về phương diện khác, hắn lại có cảm giác tội lỗi rất nặng. Rõ ràng nha hoàn kia điên cuồng gào thét cứu mạng, tiếng la thảm thiết như vậy… thể cứu được nàng ấy cũng đành, hắn lại rõ ràng có một chút xấu hổ, buổi tối thậm chí còn nằm thấy mộng xuân.

      Ta cần biến thành một người ti tiện. Phu tử sẽ thất vọng về ta… Giai Lam các nàng cũng sẽ sợ hãi ta.

      “Công tử, người đổ mồ hôi lạnh.” Giai Lam đưa khăn tay qua, “ sao.”

      Kỷ Yến đem cả khăn lẫn tay nắm lại, một chút liền thả ra, “Ta sẽ bảo vệ các ngươi… ta là công tử của các ngươi…”

      Giai Lam gãi đầu gãi tai, chỉ có thể cười.

      Thật ra nàng đoán được vài phần, chỉ là biết giáo dục giới tính ở triều Đại Yến này nên vỡ lòng như thế nào, đành phải giả câm vờ điếc. Lúc thu được cái quần dính mộng tinh, đã hại nàng suy nghĩ hơn nửa ngày mới lĩnh ngộ ra mình đã nhìn thấy cái gì.

      Cuối cùng chỉ có thể ở sau lưng người khác lén lút giặt sạch cái quần lót kia. Nhưng xấu hổ của nàng duy trì được bao lâu, Tam công tử tuy rằng ́ gắng giữ vững sự bình tĩnh, cũng đã có vài ngày như chim sợ cành cong, mấy tiểu thủy quả đụng tới hắn một chút hắn đều sợ hãi nhảy dựng, bao giờ để người ta hầu hạ tắm rửa nữa, còn mang cõi lòng đầy tâm sự kéo các nàng đá cầu mây.

      Tại cái Hồng Lâu kín ̉ng cao tường này, luôn thường có chút chuyện dơ bẩn. Ảnh hường cực kỳ ác liệt đối với tiểu hài tử.

      Nhưng mà, đứa nhỏ này thực tệ, phải sao?

      ai dạy hắn phải xử lý xúc động như thế nào, hắn cũng giống Giả Bảo Ngọc kéo Tập Nhân mây mưa hoan ái để giải quyết – Giả Bảo Ngọc lần đầu mây mưa chỉ mới 12 tuổi.

      (!)Tập Nhân là nha hoàn của Giả Bảo Ngọc.

      Kỷ Yến cũng 12 tuổi giống vậy, lại lo lắng trùng trùng dùng biện pháp của mình, ý muốn bảo vệ nha hoàn của mình… mà phải phát tiết dục vọng.

      Có vài lúc cảm thấy, Tam công tử diện mạo thường thường này, thật có chút soái.

      Sau đó, nghênh đón một năm mới đến.

      Thời điểm đầu năm, Tam công tử thua bài bạc, đem tiền đồng nện lên người Nhị công tử Kỷ Chiêu, vinh quang được xử phạt cấm cửa đến rằm tháng giêng.

      “… Mồng một đầu năm, cần gì làm vậy?” Giai Lam quýnh quáng hỏi, “Công tử muốn bị cấm cửa cả năm luôn sao?”

      muốn xã giao với bọn họ.” Kỷ Yến sao cả, “Đầu xuân phu tử muốn kiểm tra đề mục kỳ thi năm nay, làm kiểm tra đó! Trả lời được rất mất mặt… Ngươi cũng đọc thêm một chút ! Phu tử nhất ̣nh cũng sẽ kiểm tra ngươi.”

      “Nô tỳ cần đọc thêm cũng mạnh hơn người khác, nghĩ quá đả kích chư vị công tử đâu.”

      “….”
      Last edited: 22/10/17

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Ôi. Truyện đọc truyện này cảm giác ngâm mình trong dòng nước ấm vậy quá thư thái thoải mái luôn. Chân thành cảm ơn editor nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 14
      Edit: Nhi Huỳnh

      Toàn bộ bị cấm túc một đoạn thời gian, Kỷ Yến nếu phải lôi kéo Giai Lam học hành cực khổi kiêm “học bổ túc”, thì chính là đắp một đôi người tuyết và ném tuyết.

      Mỹ danh là vì “rèn luyện thể lực”, thực tế là chính hắn cũng chơi đến cực vui.

      Tâm hồn vốn đã già nua của Giai Lam thường xuyên xin được khoan dung, thật sự chơi nổi với đám bạn nhỏ này, lại thường là người bị cầu tuyết đập thảm nhất.

      Lấy ra một khối tuyết từ trong vạt áo, Giai Lam lạnh lùng hỏi, “Ta đắc tội với các ngươi sao?”

      “Ngoài viết sách luận ra có gì giỏi.” Kỷ Yến ngây ngất trong tinh thần thắng lợi.

      “Giai Lam tỷ tỷ mau gả ! Muội mới có thể làm lão đại tam phòng!” Đào Nhi ha ha cười.

      Ba tiểu thủy quả còn lại phấn khởi nắm cầu tuyết quăng bậy.

      Ngây thơ. Giai Lam bắt đầu cảm thấy làm lão sư của mấy đứa trẻ có khả năng phải là chuyện thoải mái gì.

      Nhưng mà mới qua rằm tháng giêng, khi chuẩn bị quần áo mùa xuân mới phát hiện mấy bạn nhỏ tam phòng này đều cao nhỏng… Người duy nhất thong thả trưởng thành chỉ có Giai Lam từ trước đến nay vẫn ăn rất nhiều.

      Nhất là nam sinh duy nhất, Kỷ tam công tử, ước chừng cao nhỏng một cái đầu, may mắn là quần áo mùa xuân vốn làm dư ra chừng một thước, bằng so ra khi cắt xén xong đến đầu xuân sẽ quá ngắn.

      Đại khái dinh dưỡng cũng đủ cùng hoạt động có quy luật, làm cho mấy bạn nhỏ sắc mặt hồng hào lớn lên rất nhanh. Về phần bản thân trưởng thành quá chậm… Giai Lam an ủi chính mình, hẳn là mình thuộc loại trưởng thành muộn. Bằng chiều cao bị vượt mặt, thật sự sẽ bị chấn thương tâm lý.

      “Kỳ lạ.” Kỷ Yến vẻ mặt hỗn loạn vào cửa, “Đường ca đột nhiên đưa ta một con ngựa, hộ vệ hắn thế mà muốn dạy ta cưỡi ngựa.”

      Đường ca? Là Thế tử gia sao? Giai Lam suy nghĩ sâu xa. Người lui tới nhiều nhất cũng chỉ đến Thế tử phu nhân, bọn họ cùng Thế tử gia cơ hồ có gặp qua.

      Mới vừa đến tháng hai, chuyện này thật là kỳ lạ. Càng kỳ lạ là, vào xuân lúc điều động nhân sự, ma ma vẩy nước quét nhà ở Gia Phong lâu toàn bộ thay đổi hết. Nàng thận trọng tra xét lai lịch mấy ma ma này, phát hiện phần lớn là hạ nhân của Thế tử phu nhân mang theo như là của hồi môn.

      Làm cho người ta phải cẩn trọng sợ hãi.

      Mấy ma ma này còn chăm chỉ đến kinh khủng, toàn bộ ̀nh viện xử lý sạch sẽ, thậm chí còn cắt tỉa cây trái, liều mạng khiêm nhường, hại các nàng có một thời gian rãnh rỗi đến mất tự nhiên.

      “… Thế tử gia có nói là vì sao ?” Giai Lam cảm thấy khó mà tin nổi.

      “Đường ca cũng đưa ngựa cho Chiêu ca nhi.” Kỷ Yến gãi gãi đầu, “Hắn nói chúng ta tuổi đã lớn, ra ngoài mà ngồi xe ngựa thì khó coi. Chỉ là… sao lại có phần của ta?"

      Nghe qua đúng là một lý do hay, “Là phu tử nói gì đó sao?”

      “Aiz, đúng nha. Nghe nói phu tử và bá phụ là đôi bạn thâm giao.” Kỷ Yến bừng tỉnh đại ngộ.

      Nhìn Giai Lam còn cúi đầu trầm tư, nhìn đại nha đầu đã muốn thấp hơn hắn một cái đầu, Kỷ Yến cảm thấy có chút buồn cười. ́ tình lão luyện, tài văn chương ai có thể sánh bằng, ăn so với ai khác đều nhiều hơn, kết quả vóc dáng lại chẳng thể dài ra.

      Nhịn được mà xoa xoa đầu của nàng, “Đừng nghĩ. Tặng thì nhận, đường ca cũng lý nào làm cho ta ngã gãy chân.”

      cần sờ đầu ta!” Giai Lam che chở ̉nh đầu mình, bị tiểu hài tử xoa đầu rất mất mặt.

      “Tự xưng là nô tỳ, nha hoàn ngốc. Bị người ta túm được điểm yếu thì thảm.” Đùa nàng thật vui. Hắn tự cảm thấy mình rất soái mà phất tay, “Ta chỉ trở về thay quần áo thôi, cưỡi ngựa a, học được thì có thể cưỡi ngựa học rồi. Đúng rồi, nhớ cho A Phúc ăn đó.”

      “A Phúc rõ ràng là chó được nuôi ở ngoại viện, vì sao lại biến thành sân chúng ta cho ăn?” Giai Lam oán giận.

      Nhưng mà Kỷ Yến chỉ cong cong khóe miệng hiểu có ý gì, thay đổi quần áo vui vẻ bừng bừng thử ngựa.

      Kết quả chờ đến lúc Giai Lam cho A Phúc ăn, bốn tiểu thủy quả ngừng cười ha ha.

      “Đám các ngươi cười đến rút gân là làm sao?” Giai Lam mờ mịt cả đầu.

      Cười nửa ngày, Quất Nhi mới miễn cưỡng ngừng lại mà chỉ, “Giai… Giai Lam tỷ tỷ… Công tử thích nhất là sờ đầu A Phúc… Phụt… giống y chang lúc sờ đầu tỷ… Ha ha ha!”

      … Tiểu quỷ chết tiệt này! Khó trách còn dặn nàng cho A Phúc ăn! Người cao thì giỏi lắm à!

      “Hôm nay toàn bộ các ngươi có cơm chiên trứng mà ăn đâu.” Giai Lam lạnh lùng quay đầu.

      “Aiz~” Bốn tiểu thủy quả kích động, “ nên thẹn quá thành giận Giai Lam tỷ tỷ nha!~”

      Đúng vậy, hơn một năm, chủ tớ thiếu niên ở Gia Phong lâu, toàn bộ đều nhận thức được nỗi đau cơm đủ no. Thường xuyên ăn cơm xong được nửa canh giờ lại đói bụng tập thể. Mà hà bao khan hiếm của Tam công tử cuối cùng cũng tuyên bố bại trận, có cách nào mỗi ngày đều mua bánh bao cho mấy bạn nhỏ trong viện ăn.

      Chức vị nha hoàn này, phải vô sự tự thông mười hạng mục đều toàn năng. Nhưng năm nha đầu đều chăm chỉ học nữ hồng, chỉ có Hạnh Nhi là tiếu ngạo giang hồ, những người khác chỉ tới cắt may, thêu hoa thì thảm bại toàn diện. Còn về tài nấu nướng, mỗi người đều học được cách nhóm lửa, nhưng có thể làm ra đồ ăn có thể mang vào cửa, chỉ có Giai Lam một tay siêu quần xuất chúng.

      Tuy rằng nàng giỏi nhất, cũng chỉ là thái hành chiên cơm trứng. Nhưng mà hương vị tệ, số lượng cũng đủ, giá cả cũng rẻ đến trước nay chưa từng thấy, đủ đáp ứng đối phó với mấy bạn nhỏ choai choai nghèo khổ này.

      Đàn tiểu quỷ phản nghịch. Nấu cơm cho bọn họ ăn đúng là rất lỗ vốn.

      *****

      Rốt cục nhân lúc trường học gia tộc khai giảng, quần áo mùa xuân mới cũng may xong, Kỷ Yến té ngã nửa tháng, vô cùng lãnh đạm cưỡi ngựa học.

      “… Công tử, vẫn nên ngồi xe ngựa thì hơn.” Giai Lam có chút lo lắng.

      “Ta làm được.” Hắn phất tay áo, “Cưỡi ngựa ở trường dạy cưỡi ngựa sẽ có tiến bộ.”

      đường cái ngựa xe như nước, té ngã sẽ vui lắm đâu.

      “Ngươi lo lắng sao?” Giọng điệu Kỷ Yến nhẹ , “Ta sẽ quên ta là công tử của các ngươi.” Vẫy vẫy tay liền mất.

      … Có cần phải thường xuyên soái một cái như vậy ?

      Nhưng mà, học cưỡi ngựa mười ngày, Kỷ Yến mỗi ngày đều báo cáo với nàng là có té. Hại nàng luôn cảm thấy mũi chua xót.

      Nhưng mà ngày thứ mười một, hết tháng hai, Kỷ Yến phiền não một đêm vẫn nói với nàng, muốn ngồi xe ngựa.

      “Rét tháng ba rất lạnh.” Giai Lam tỏ vẻ thông cảm.

      “… Ngươi phải theo ta đến trường học trong tộc.” Kỷ Yến chần chờ một chút nói.

      “Công tử, đến trường hẳn phải mang thư đồng , nên mang nha hoàn theo đâu?” Giai Lam kinh ngạc, tuy rằng hắn cũng có thư đồng.

      Kỷ Yến lâm vào im lặng. Một hồi lâu mới nói, “Phu tử chỉ ̣nh ngươi đến… Tùy đường mà thi.”

      Hả!?

      Giai Lam chỉ vào chính mình, Kỷ Yến yên lặng gật đầu.

      “Tại sao?”

      “Đề mục kỳ thi mùa xuân, phu tử lấy được, cho nên phải đến Tùy đường thi.” Kỷ Yến nhíu mày, “Phu tử muốn ngươi theo ta, sẽ sắp xếp ngươi ở bên trong phòng, sẽ đụng phải người khác.”

      Hắn thể từ chối phu tử, nhưng biết vì sao, hắn nghĩ bị người ta phát hiện ra sự lợi hại của Giai Lam. Đây là bí mật của riêng một mình hắn.

      “Ta có thể tranh luận đến mức để cho ngươi thi ở trong phòng thôi.” Hắn có chút ảm đạm nói.

      “Phu tử hẳn là muốn thúc giục mấy công tử toàn trường .” Biểu tình Giai Lam thực nhẹ nhàng, “ thành vấn đề, nô tỳ sẽ thúc giục các vị công tử thật tốt.”

      … Ngươi nhất ̣nh phải thành thực như vậy sao?! cần làm cái vẻ vô liêm sỉ vui mừng muốn ́ sức làm thịt người ta thế đâu!

      “Ơ! Công tử hy vọng nô tỳ nhẹ tay sao?” Phát hiện mặt Kỷ Yến đen hết cả rồi, Giai Lam thực thiện lương đề nghị.

      cần!” Kỷ Yến nghĩ nghĩ, “Dù sao cũng phải mỗi mình ta bị làm thịt… dùng toàn lực mà làm !”

      “….”

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 15
      Edit: Nhi Huỳnh

      Mặt trời vừa mọc, Kỷ Yến mang theo Giai Lam qua nhị môn hướng đến cửa chính, lúc này mới phát hiện đường cực kỳ xa xôi, ít nhất cũng đã hơn hai khắc rồi. (nửa giờ)

      Nhà giàu ở ̉ đại thực hành người. Giai Lam cực kỳ xúc động. Khó trách trong Hồng Lâu Mộng đều dùng xe kiệu thay cho bộ, bằng sáng thỉnh an đã đến chết, huống chi còn phải ra ngoài. Tam công tử xưa nay thân thể cường tráng… Đại khái là hắn luôn bộ, nhờ xe kiệu gì, nguyên nhân là để rèn luyện.

      Thật ra Giai Lam cũng sẽ ra ngoài, phu nhân tiểu thư triều Đại Yến đóng cửa ở trong nhà, còn sự ràng buộc đối với nha hoàn ma ma lỏng lẻo hơn nhiều. Nàng thường xuyên thể ra ngoài tiếp xúc với tập thể – cũng đâu thể luôn nhờ người ta mua bát sành dùm được, có chút tiền thưởng phát ra sẽ có người nào nói gì, nhưng vẫn phải ra cửa mà mua bán.

      Nhưng mà đại nha hoàn của một phòng ra ngoài mua bán, thực tế rất chua xót. Phòng khác có ma ma huynh đệ chạy chân, trong phòng Tam công tử chỉ có thể để cho đại nha hoàn lớn tuổi nhất ra ngoài làm những chuyện vặt vãnh này… rõ ràng thấy được ̣a vị thật thấp.

      Giai Lam dám sai bảo bốn tiểu thủy quả ra ngoài, sợ bị bắt cóc mất. Gia Phòng Lâu ở sau vườn có một cửa hông, cực kỳ gần, nên nàng cũng thấy đường phố như “Thanh minh thượng hà đồ chi lữ” (!). Thế nên nghĩ tới cửa chính cách xa đến như vậy…

      (!) Chuyến đến cảnh sáng bên sông trong tranh vẽ.

      Tam công tử thế nhưng bảy tuổi đã bắt đầu lại mỗi ngày như vậy… đúng, nếu tính luôn cả quy ̣nh phụng dưỡng sáng tối, chặng đường mỗi ngày kể ra thể tính được.

      Để cho nàng cảm thấy kỳ lạ là, người trông coi ̉ng trong ở ngoại viện cũng phải là người ở chi thứ hai, quả thực một đường đều là người của đại phòng Kỷ hầu gia đưa , Giai Lam cực kỳ hiểu.

      “Công tử hôm nay cần thỉnh an sao?” Nhìn thấy xe ngựa chờ ở thiên môn, nàng vẫn hỏi.

      “Hầu gia sai người nói với ta, hôm nay thi, chuyện thỉnh an Hầu gia sẽ giúp ta nói.” Tam công tử sờ sờ đầu, “Aiz? Hình như có gì đó là lạ…”

      Là rất lạ. Nhưng mà suy nghĩ nửa ngày, Giai Lam thật đúng là nghĩ ra có chỗ nào đúng. Hầu gia thế này giống như che chở bọn họ. Tuy biết là vì cái gì, nhưng Hầu gia có khả năng cấu kết với Khổng phu nhân, Hầu gia chỉ biết làm mọt sách kia sẽ nhàm chán đến mức tham dự vào chuyện mẹ cả thu thập con vợ lẽ ở chi thứ hai… phải .

      Cuộc thi này thật sự rất quan trọng sao?

      Giai Lam dọc theo đường suy nghĩ sâu xa, Kỷ Yến cũng có chút lo sợ. Nhưng đến trường học trong tộc, phát hiện bọn họ đến quá sớm, Giai Lam một đường đến bên trong phòng cũng đụng phải người nào.

      “Công tử, sao lại phải đến sớm như vậy?” Giai Lam có chút lo lắng.

      biết, phu nử nói vậy.” Kỷ Yến nhíu mày, “Ngươi… ngươi chờ ở chỗ này, đừng đóng cửa.” Hắn bắt đầu lo lắng trùng trùng, “Gặp phải chuyện gì… chuyện gì dễ chịu, ngươi bỏ chạy, cần sợ xấu hổ, lớn tiếng mà kêu. Học đường chỉ cách ngươi một bức tường thôi.”

      Từ lúc phát hiện một bộ mặt đáng sợ khác của phụ thân, hắn bắt đầu nghi ngờ hết thảy người lớn khác. Tuy rằng muốn nghĩ phu tử là người như vậy… nhưng vẫn thấy sợ hãi.

      … Đứa nhỏ này nói gì thế? Chẳng lẽ…

      “Công tử!” Giai Lam cực kỳ căng thẳng, “Có phải… có phải trong học đường có ai đó, làm chuyện kỳ quái đối với người?!”

      Kỷ Yến ngạc nhiên một chút, cười mắng, “Đầu óc của ngươi lắp cái gì trong đó hả? Nha đầu ngốc!” Hắn cảm thấy buồn cười đối với chuyện mình thần hồn nát thần tính, “Đừng suy nghĩ lung tung.”

      Đúng vậy, đừng suy nghĩ lung tung. Phu tử giống với phụ thân. Hắn sao lại có thể nghi ngờ.

      Giai Lam bình tĩnh nhìn hắn, có chút buồn rầu, “Nếu có, nhất ̣nh phải nói với nô tỳ.”

      “Xuy.” Kỷ Yến sờ sờ đầu nàng cười, “Đầu óc thần kinh.” Hắn bước ra ngoài, đến học đường ở cách vách.

      Nói ra ngươi rất giỏi. ́ tình ra vẻ người lớn, chính mình lại là ngốc nha hoàn cao nổi. Hắn lúc mở sách ra còn cười, nhưng mà vì tâm tình yên ở đường thi mà yên tĩnh lại rất nhiều, chuyên tâm ôn tập.

      Ngồi ở bàn nhỏ bày đầy giấy bút nghiên mực, Giai Lam thở dài. Trong này đúng là chỗ nuôi dưỡng trẻ con tốt, thiếu niên sau khi thích ứng với hậu trạch hỗn loạn, còn phải cảnh giác sợ hãi nghi ngờ người lớn.

      Làm cho người ta phải đau lòng.

      Tùy tiện lật sách non nửa cái canh giờ mới nghe được học đường ở cách vách dần náo nhiệt lên, lại nửa canh giờ sau, tiểu tỳ của phu tử lại đây dâng hai lần trà, sau đó mới nghe thấy một tiếng ho khan, an tĩnh lại, hẳn là phu tử đến đây.

      ngồi nhàm chán, phu tử đã rảo bước tiến vào trong phòng, Giai Lam đứng lên, khiêm nhường làm lễ cúi chào.

      Tuy rằng tóc mai trắng tung bay, nuôi râu quai nón đẹp đẽ, nếp nhăn mặt phu vẫn nhiều lắm, là một thư sinh trung niên phong độ. Phu tử nghiêm túc đánh giá nàng, “Phó Giai Lam?”

      “Là nô tỳ.” Giai Lam lên tiếng trả lời.

      Nhưng gương mặt phu tử lại vặn vẹo một chút, một hồi lâu sau mới nói, “Ai cũng có quyền được học, ở trường học, tự xưng đệ tử là được.”

      … Nha đầu mang nô tịch có thể làm đệ tử sao?

      Tức cười trong chốc lác, Giai Lam ôn thuần trả lời, “Đệ tử nghe mệnh.”

      Phu tử yên lặng đưa cho nàng một quyển đề bài, “Rất biết cách trả lời.” Rồi ngồi ngay xuống một cái ghế bên cạnh, tiểu tỳ đưa trà lên.

      Aiz?! Vì sao ta lại một người độc hưởng giám khảo chuyên môn? Này còn có công bằng sao?

      Muốn hỏi ? dám. hỏi nữa, đầu đầy dấu chấm hỏi. Cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn mở đề bài ra, cẩn thận nghiên cứu. Chậm rãi nhăn lại đôi mi thanh tú còn nét trẻ con.

      Nàng nghe nói, đề mục giấy này là để mấy học trò nhỏ thi thử kỳ thi mùa xuân, là cửa thi khoa cử thứ nhất. Nàng nghĩ đề thi sẽ rất đơn giản…

      Lại nghĩ rằng đơn giản đến vậy.

      Lấy từ Luận ngữ “Hiền hiền dịch sắc.” Ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là có thể bỏ lòng thích cái đẹp mà kính người có tài đức.

      Đề bài này cũng quá sơ cấp ! Quả thực đơn giản tính toán một trận, có thể lấy đến hơn mười mấy hai mươi đầu người. nghĩ tới thử học trò nhỏ lại nương tay như thế.

      Nàng mài mực, sau đó mở bản nháp… Thật ra chỉ là làm dàn ý mà thôi. Tiếp theo chính là theo dàn ý mà viết một bài nghị luận “nói có sách, mách có chứng”, khó tránh khỏi phong cách văn phong xen kẽ châm chọc ngổn ngang của nàng.

      Viết xong đến nửa canh giờ, hiểu loại đề mục này vì cái gì cần thi tới cả một ngày.

      Khi để bút xuống hong khô chữ, phu tử đến bên người nàng, nhìn chằm chằm lô sách luận nàng mới làm ra. Sau đó đem sách luận chưa khô chữ cầm lấy, ra ngoài phòng.

      Ước chừng qua hai khắc, tiểu tỳ lại mang đến hai đề mục khác, nói rằng phu tử để nàng tiếp tục làm.

      phải nghe nói chỉ có một đề thi sao? Vì sao ta phải thi nhiều hơn? Giai Lam gãi tay, hai đề mục mới này khó hơn một chút, nói trắng ra là một đề bài ra khỏi lý luận. Một cái đề mục hỏi có ý là “cái gì gọi là ́c tiện thương nông” (giá lúa rẻ thiệt nhà nông), một cái hỏi là “Như thế nào là bình chuẩn.” (!)

      (!) Ngang bằng, chính xác, cũng là một chức quan ở thời Hán có nhiệm vụ bình ổn giá cả thị trường.

      Giai Lam biết hai đề mục này làm cho học sinh nhiều kỳ thi mùa xuân đều lật thuyền một cú lớn, chỉ là sợ hãi than đề thi của khoa thi ở Đại Yến một chút cũng sáo mòn, cực kỳ có tính khiêu chiến.

      Lần này nàng có vẻ còn nghiêm túc hơn, dùng chừng hai canh giờ viết xong hai cái đề bài này, một bài làm dài lưu loát.

      Phu tử nhìn xong chưa nói gì, chỉ hỏi chuyện thường ngày của Kỷ Yến, Giai Lam thật cẩn thận, chọn chuyện có thể nói. Lại nghĩ nhìn thấy mắt phu tử hồng hồng, có chút lúng túng, nhưng cũng có điểm cảm động, cảm thấy phu tử này ở thế kỷ hai mươi mốt có lẽ có thể lấy được tấm giấy khen thưởng cho giáo viên này nọ.

      Giữa trưa phu tử giữ lại ăn cơm, đặc biệt để nàng ở bên trong phòng ăn, mang theo Kỷ Yến ăn ở bên ngoài. Sau cùng nàng và Kỷ Yến nói một đoạn “Đức hạnh thay trò Hồi” (!), đưa giấy bút cho Giai Lam, sau đó mới đặc biệt sai xa phu đưa hai người bọn họ trở về đến gần cửa hông Gia Phong lâu.

      (!)Một câu của Khổng tử nói với Nhan Hồi, đệ tử của ông. Ý ở khúc này là Nhan Hồi dù ăn uống sơ sài, k ở nơi cao sang nhưng lúc nào cũng cảm thấy vui, k chú tâm vào đời sống vật chất. Tóm lại là Kỷ Yến Giai Lam ăn xong thì nói mấy lời khách sáo đức hạnh.

      Hai tiểu hài tử mơ mơ màng màng này biết là, phu tử đem theo mặt nghiêm đến vườn sách phụ thuộc trường học trong tộc, Kỷ hầu gia rung đùi đắc ý ngâm vịnh sách luận, đọc được chỗ hay, chụp đầu gối trầm trồ khen ngợi.

      “Hay cái gì mà hay?!” Phu tử rống lên, “Vì cái gì mà hầu phủ các ngươi có một nhân tài duy nhất lại là một nha hoàn!?”

      Kỷ hầu gia tức cười, “… ̣a linh nhân kiệt, có một người mới đã là rất hay rồi, huống chi còn cùng một linh khí trời đất? Đúng là có phong thái của Đông Phương Sóc (!), ngươi còn vừa lòng cái gì?”

      (!) Là một học giả nổi tiếng thời Hán Vũ Đế, kì trí đa mưu, tinh thông văn sử.

      “Nha đầu đó là ngươi sinh hay đệ đệ ngươi sinh? biết xấu hổ mà tự tâng bốc mình!” Phu tử tức giận đến mức ném một quyển sách qua, xong rồi vừa nói vừa rơi lệ, “Dạy học mấy thập niên mới gặp được một mần non tuyệt hảo… Nàng thật là, ta tận mắt nhìn nàng viết đó! Ngọc đẹp lại dính bùn lầy, đúng là đả thương lòng quân tử, vì lẽ gì mà may như vậy…” Sau đó lập tức diễn cảnh tức giận đến cùng cực.

      “À, cũng đã có nữ quân tử rồi đấy thôi.” Kỷ hầu gia sợ hãi mà trả lời, ánh mắt còn chăm chú vững vàng nhìn vào sách luận mà Giai Lam viết, “Hay! Phóng mắt khắp kinh thành, tú tài kinh đô đều thành đồ dỏm hết.”

      “Ngươi phải nói là, toàn bộ tú tài ở kinh thành, thế mà ai thắng được một tiểu nha đầu.” Phu tử còn nức nở, “Tài hoa như vậy lại chỉ có thể làm một nha đầu mang nô tịch ở nhà ngươi.”

      “Nói vậy cũng đúng.” Kỷ hầu gia vốn cũng là một người chuyên nghiên cứu kinh thư có tuổi ở kinh thành, thở dài mà nói, “Phong cách học tập ở Kinh thành ngày càng tồi tệ, học sinh ở vùng khác tùy tiện hợp lại cũng thắng tú tài ở kinh đô, lại nói tiếp thật sự là khiến người ta phải bóp ̉ tay.” Hắn quý vuốt ve sách luận, “ đúng, nha đầu ở nhà ta thì có làm sao? lo ăn lo mặc. Huynh đệ à, đừng có mà cướp người… Đứa cháu kia của ta chỉ có một người lanh lợi như thế chiếu ́ hắn. Hơn nữa, nàng cũng được tính là mang nô tịch.”

      Phu tử ngừng nói, trừng mắt nhìn Kỷ hầu gia, “… Ngươi nói cho rõ ràng!”

      “Cái đó, ngươi biết thôi đấy. Hầu phủ có thể sử dụng bao nhiêu người là ́ ̣nh, nhiều hơn đều phải thả . Nhưng mà có chính sách thì dưới có đối sách…” Kỷ hảu gia mập mờ một chút, “Tóm lại, nàng mặc dù có khế ước bán mình, nhưng còn chưa có đến quan phủ làm hồ sơ.”

      “Móa ngươi!” Phu tử cực kỳ giữ hình tượng phụt một câu thô lỗ, “Thì ra nhà ngươi toàn là người có hộ khẩu!”

      Kỷ hầu gia cười gượng hai tiếng, “Đừng lớn tiếng, đừng lớn tiếng. Nếu phượng non đã hạ cánh xuống Kỷ gia, vẫn chính là điềm tốt. Nhìn qua một cái, còn cùng họ với Hoàng vương (!), điềm lành rất lớn đó. Đem ra để thúc giục mấy đệ tử trong trường học cũng tốt thôi! Chính là để chỉ ra mấy đệ tử phú quý này mắt quá ngạo mạn, vẫn nên tiếp tục làm một Phó tiểu tài tử thần bí, ta cũng sẽ để con dâu ta chiếu ́ hơn chút. Ta giúp nàng làm một phần bó nem (!!), có rảnh thì huynh đệ đây chỉ điểm nàng một chút.

      (!) Hoàng Vương là Phó hoàng hậu, Phó thị mình đã bổ sung trong văn án.

      (!!) Bó nem dùng để đưa phu tử làm lễ xin được học.

      cần!” Phu tử hừ hừ nửa ngày, “… Thật ra nàng đâu cần chỉ điểm nhiều hơn nữa.”

      Ngày hôm sau Kỷ Yến đến trường, lại phát hiện bạn học cùng trường đều mang khí trầm lắng, chờ đến khi nhìn thấy “Sách luận của Phó tiểu tài tử” mà phu tử dán lên, nhất thời hiểu được vì sao toàn trường đều trầm lặng.

      Cuối cũng phải chỉ có mỗi ta bị làm thịt. So sánh với các bạn học cùng trường khác, hắn coi như là thuyền buồm có thể ra khơi, phải ở trong trạng thái hoàn toàn bị đả kích mạnh mẽ.

      Nói thật thì, đáy lòng vẫn hơi thoải mái chút.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Kiểu như con nhà người ta đây mà
      Haha
      Phu tử biết lợi dụng mà
      Thank editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :