1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      aii Kỷ công tử dễ thương quá :))
      còn quái ăn nhiều nữa haha
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 11
      Edit: Nhi Huỳnh

      Mùa hè đã trôi qua, đối với quái ăn nhiều đúng là cũng ít cái gì.

      Phàm chuyện gì cũng có thể trở thành thói quen, cho nên dần dần, Kỷ Yến tập mãi cũng thành quen, có khi hứng khởi còn có thể thí nghiệm xem Giai Lam có thể ăn nhiều đến mức độ nào.

      Kết quả thực làm cho người ta á khẩu trả lời được, nhịn nổi nói với nàng, “Tương lai ai có thể nuôi nổi nương tử như ngươi? Ăn hết là phá sản.”

      Giai Lam vừa ăn xong cái bánh bao to thứ mười hai nhã nhặn lau chùi khóe miệng, “Bẩm công tử, nô tỳ luôn nhớ kỹ ăn no ba phần là được, vẫn luôn ăn no đến bảy phần giống như vầy.”

      Mười hai cái bánh bao cái bánh bao phải dùng đến hai tay mới ôm nổi… Còn ăn no có bảy phần! Hệ tiêu hóa của ngươi thật sự có bị gì hả?!

      Kết quả Giai Lam còn ăn luôn bữa tối của mình như bình thường, làm cho Kỷ Yến cảm thấy dạ dày của mình bị đau thay nàng.

      Nhưng dùng đồ ăn hối lộ Giai Lam thực sự có hiệu quả rất tốt, phu tử từ trước tới nay vẫn luôn nghiêm nghị phá lệ khích lệ Kỷ Yến… Hắn thực bình tĩnh mà nói lời cảm tạ, cũng đặc biệt vui mừng gì lắm.

      Nếu phải học bổ túc với Giai Lam, hắn cũng tiến bộ nhanh như vậy. Nói cho cùng, tiến bộ nhiều hơn nữa, đối với “Phó Giai Lam” vẫn sẽ theo kịp.

      thực tế, phu tử đã sắp đem sách luận của “Phó Giai Lam” dán lên tường luôn rồi, đem nó ra để thúc giục toàn bộ bạn học cùng trường. Ngay cả bọn thiếu niên tú tài học giỏi nhất trong tộc, nhìn sách luận của “Phó Giai Lam” đều mặt xám như tro tàn, phu tử còn lạnh lùng nói, “Phó Giai Lam” còn chưa học, hoàn toàn là tự học, năm nay còn chưa tròn mười hai tuổi.

      Nhìn bộ dạng bị đả kích đau đớn của toàn lớp, thẳng thắng mà nói, trong lòng Kỷ Yến có chút thích.

      Mới thèm nói cho người khác, Phó Giai Lam là người nơi nào. Ngẫm lại, nhà ai có nha hoàn thiên tài như vậy, là đại nha hoàn nhà hắn đó. Có biết khó khăn tới mức nào hả! Có thể liên tiếp đả bại đám “tài tử” mắt mọc ở trán kia.

      Tuy rằng cuối thu nắng gắt rất mạnh, nhưng tâm tình của hắn vẫn vô cùng khoái trá, mua một cái bao bự đầy bánh bao đậu đỏ nghe nói ăn ngon lắm trở về, khao Giai Lam vĩnh viễn ăn đủ no.

      vào nhị môn, A Phúc điên cuồng vẫy đuôi nhảy nhót tiến lên nghênh đón, Kỷ Yến đứng lại, “Này, được nha. Dám giành đồ ăn với nàng… A Phúc ngươi muốn sống à?”

      A Phúc kêu mấy tiếng đầy đáng thương, mắt to đầy nước kêu uông uông nhìn hắn.

      Con chó lớn ngồi xuống đã sắp đến ngực hắn, cái biểu cảm này thật là… đầu thai cực kỳ sai lầm rồi.

      “Ngươi rõ ràng là chó săn, tại sao lại giả bộ thành cái bộ dạng này hả?” Kỷ Yến càu nhàu, sờ sờ lão đại A Phúc, “Chỉ có thể cho một cái thôi. phải cho ngươi, thật sự sợ ngươi bị đuổi giết, hiểu chưa? Ha ha, ha ha… Ăn bánh bao đậu đỏ , cần liếm lòng bàn tay của ta…”

      Hắn khó có khi lộ ra được vẻ mặt sáng sủa, dịu dàng sờ đầu A Phúc.

      “Tam công tử, con chó này rất bẩn, chú ý đừng để bị cắn.” Giọng nói như chim hoàng oanh vang lên ở sau lưng hắn, một đám nha đầu cũng cười theo.

      Kỷ Yến quay đầu, nhìn thấy đại a đầu Diệu Song của phòng Nhị công tử cầm khăn che miệng, “Con chó này biết đã tắm rửa bao lâu rồi.”

      “Tam công tử nhất ̣nh sợ đâu. Tam công tử, ngài tìm Lưu di nương sao? Thật khéo, Lưu di nương bị phu nhân phạt quỳ.”

      “Nghe nói Lưu di nương cắn nha đầu Bạch Dung của lão gia.”

      “A, khó trách Tam công tử sợ.”

      Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng coi thường và khinh rẻ.

      “Aiz, ta sao lại phải sợ A Phúc?” Kỷ Yến nhìn Diệu Song cười dài, bước một bước xa xông lên, cầm tay Diệu Song, “Ta còn dám chạm vào Diệu Song tỷ tỷ đây thì còn có gì dám? Ta sẽ thỉnh cầu nhị ca nói muốn Diệu Song tỷ tỷ, ngươi quan tâm ta như vậy.”

      Chúng nha đầu thét chói tay, Diệu Song khóc sướt mướt thật vất vả tránh thoát khỏi tay Kỷ Yến, xoay người chạy hết.

      Kỷ Yến nhìn tay bị nắm đau, liều mạng muốn đem hơi thở hổn hển ổn ̣nh lại. A Phúc củng củng hắn, thấp giọng ô ô.

      Ta sao. Thật đó, ta sao. Ngươi xem, túi sách của ta thậm chí bị dơ, bánh bao đậu đỏ ở trong bao cũng vẫn còn tốt. Có mẹ đẻ như vậy nhất ̣nh sẽ bị cười nhạo.

      “Công tử.”

      Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Giai Lam gió mưa.

      “Ngươi sao lại ở đây?” Hắn xoay đầu , có chút bối rối.

      “Nhị phu nhân đem ma ma vẩy nước quét nhà bổ sung nhân số, nha hoàn tạ ơn.” Giọng điệu của nàng bình tĩnh như cũ, “Nghĩ đến công tử sắp tan học, nên lại đây đón công tử.”

      Im lặng một hồi, “… Ngươi đều thấy rồi?”

      “Phải.”

      Kỷ Yến xoay người rời , Giai Lam yên lặng theo phía sau hắn.

      được một đoạn đường, Kỷ Yến quay đầu, “Ngươi mắng ta sao?”

      “Tại sao?” Giọng điệu Giai Lam vẫn vững vàng.

      “Bởi vì, như vậy là biết xấu hổ, nhất ̣nh phải bị mắng!” Kỷ Yến nóng nảy lên, “Giống như là ta có độc vậy, tay bị sờ một chút đã gào khóc thét chói tai! Đổi lại là Chiêu ca nhi nói là cầm tay, ngay cả mặt đỏ son phấn cũng sấn lên để cho hắn ăn! Đúng là…”

      Giai Lam vươn tay, Kỷ Yến ngược lại nghẹn họng, “Ngươi muốn làm gì?”

      Nàng lo lắng một chút, “Nô tỳ có chút mệt, công tử dắt ta một chút có được ?”

      Kỷ Yến cứng người trong chốc lát mới cầm tay nàng, “Ngươi… ngươi là tiểu hài tử sao? Còn… còn muốn người ta dắt . Sau… sau này được viện cớ này nữa!”

      Tay nhỏ như vậy, còn bị chai một chút. Ai cũng ghét hắn, cười nhạo hắn. Có lẽ… quái ăn nhiều này là một quái thiện lương.

      Thật muốn khóc, thật muốn khóc thật lớn.

      “Công tử, lúc phản kích lại vẫn nên chọn cách khác thì tốt hơn.”

      “Lắm lời!” Hắn lại nắm tay nàng chặc hơn một chút.

      Gần đến Gia Phong lâu, hắn mới ngượng ngùng thả tay ra. Bao lớn vẫn cầm ở trong tay.

      “Hôm nay, phu tử khích lệ ta.” Hắn thốt ra.

      “Thật ra nên sớm kích lệ.” Giai Lam cười cười, “Công tử có tiến bộ rất lớn.”

      “Dù sao cũng đuổi kịp ngươi… Đành phải so với chính mình.” Tâm tình hắn hiểu sao tốt lên, “Này, bánh bao đậu đỏ. Cái đó… ta ăn hết. Ngươi cùng với tiểu thủy quả các nàng ăn , đừng có nghĩ là bao tử của mình tốt lắm.”

      “Vâng, công tử.” Giai Lam cầm lấy bánh bao đậu đỏ.

      Tiểu hài tử này càng ngày càng cảm thấy đáng . Giai Lam yên lặng nghĩ. Đáng tiếc đáng được bao lâu… lại bị bắt phải trưởng thành.

      Khổng phu nhân đột nhiên phái người đến phòng Tam công tử, tuyệt đối phải là chuyện gì tốt đẹp. Cẩn thận nghĩ… hẳn là vì Nhị công tử càng lúc càng hoang đường, mà Tam công tử càng ngày càng chăm học.

      Giai Lam thở dài. Chính thê nhìn vừa mắt con của thiếp thất dường như cũng có gì đáng chỉ trích. Nhưng mà làm đến chuyện muốn khám xét thì có chút quá.

      Nàng hy vọng là tự mình nghĩ nhiều, kết quả lại khiến nàng cảm thán chính mình cần đoán cũng biết trước.

      Đầu tháng chín, Nhị công tử cùng nha đầu Khổng phu nhân sống phóng đãng, kết quả bị Khổng phu nhân tức giận gậy đánh uyên ương, nha đầu kia xấu hổ và giận dữ nhảy xuống giếng. Chuyện đồn đại này làm Giai Lam thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, bởi vì giống hệt sự kiện của Kim Xuyến trong Hầu Lâu Mộng.

      (!)Kim Xuyến là một nha hoàn trong HLM, bị nghi ngờ ve vãn Bảo Ngọc nên bị đuổi về, chịu được nhục nên nhảy giếng tự vẫn. Giả Hoàn nhân cơ hội mách lẻo nói xấu khiến Bảo Ngọc bị đánh.

      Nàng thận trong nói bóng nói gió, Kỷ Yến đọc sách đến mờ mắt ngẩng đầu nhìn nàng, “Có chỗ đáng thương. Ngươi có rảnh thì thắp nén nhang, chúng ta còn có tiền ? Đưa cúng một chút tỏ lòng thành.” Lập tức cúi đầu tiếp tục phấn đấu với <Lễ ký>.

      Hử? Nói như vậy, bạn học ngụy Giả Hoàn, Kỷ Yến của chúng ta, bận rộn có thời gian cáo trạng? Vậy đương nhiên cũng sẽ xảy ra chuyện gì…

      Kết quả Giai Lam đến từ thế kỷ hai mươi mốt, vẫn quá nhỏ bé.

      Chuyện của Nhị công tử Kỷ Chiêu bại lộ, bị Nhị lão gia thịnh nộ đánh đến một nửa, kết quả ma ma vẩy nước quét nhà cùng Diệu Song nâng lên bằng chứng rõ ràng, người lêu lổng cùng nha hoàn biến thành Tam công tử, Khổng phu nhân khóc kể là vì tâm của một từ mẫu nên đành lòng tố giác.

      Kỷ Yến hết đường chối cả bị bắt đánh mất nửa cái mạng, kinh động Kỷ hầu gia đến cầu tình mới miễn chết một lần.

      Thật nghĩ tới là còn có thể vu oan giá họa, thay đổi trọng điểm.

      Cuối cùng quản gia của thế tử phu nhân ra mặt điều tra nghiêm khắc, rốt cục tìm được trong sạch cho Tam công tử, đem ma ma vẩy nước quét nhà vu cáo đánh năm mươi côn, đuổi cả nhà ra khỏi phủ, nhưng Diệu Song dùng chiến thuật biển nước mắt ở chỗ Nhị công tử và sự nỗ lực bảo vệ của Khổng phu nhân, phạt như gãi ngứa mất một năm tiền phát mỗi tháng.

      Nhưng đánh cũng đã đánh, Kỷ Yến nằm ở giường, ba ngày hề mở miệng, ngay cả rên rỉ cũng có một tiếng.

      Giai Lam cực nhọc cả ngày cả đêm ở bên cạnh hắn, dường như hề nhắm mắt.

      Rốt cục, Kỷ Yến nhìn Giai Lam mà rơi lệ… Đây cũng là một lần cuối cùng Giai Lam nhìn thấy được nước mắt của Kỷ tam công tử.

      Hắn từ một đứa nhỏ còn ôm một chút hy vọng có được tình thân, lột xác trưởng thành, trở thành một công tử thiếu niên thích ứng được sự sinh tồn sau đại trạch ở triều Đại Yến.

      Giai Lam vẫn luôn xem hắn là một bạn nhỏ kiêm ông chủ của mình, cuối cùng cũng xúc động.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      huhu
      Đúng là thương quá mà
      Haiz
      Từ sau việc này bạn Kỷ Yến trưởng thành hơn, sống khép kín hơn, còn đáng như hồi trước nữa rồi
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 12
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chỉ điều dưỡng có nửa tháng, Kỷ Yến đã có thể giãy dụa đứng dậy, liền chuẩn bị học.

      Còn đặc biệt chọn lúc sáng sớm Giai Lam bận phân công công việc, chỉ phái mỗi Quất Nhi hầu hạ hắn mà chuồn êm, khi Giai Lam kinh sợ đuổi theo, Tam công tử khập khiễng một bên cũng quay đầu lại.

      “Kỷ Yến!” Dưới tình thế cấp bách, Giai Lam thốt ra.

      Hắn dừng chân lại, xoay người nhíu mày nhìn Giai Lam, “Tôn ti rối loạn, trừ ngươi một tháng tiền tiêu vặt.”

      Bình tĩnh nhìn nàng, “Đừng để người khác bắt được cái đuôi. Lỡ mà ngươi cùng tiểu thủy quả đều bị bắt … biết phải làm như thế nào.”

      Hắn gian nan cà thọt, đến trước mặt Giai Lam, biết từ lúc nào, đã cao hơn nàng nửa cái đầu.

      Nhất ̣nh phải có tiền đồ. Bằng các nàng phải đâu đây? Chỉ có mấy tiểu thủy quả mới chú ý đến hắn, khóc nói công tử thật đáng thương.

      Chỉ có Giai Lam mới từng đêm từng đêm trông coi hắn, chợp mắt mà đút nước lau mồ hôi lạnh… giống như người thân.

      Chậm rãi bắt đầu, thể nào mà tránh được, kiên cường lại dịu dàng mà cười, giơ tay sờ sờ đầu Giai Lam, “Yên tâm. Ta là công tử của các ngươi… vậy nên phải có bộ dạng của một công tử.”

      Nụ cười tràn ngập ưu tư và thành thục kia, đau đớn như thế, hiểu sao mắt lại đỏ. Giai Lam kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn tiểu công tử gầy yếu cà thọt, từng bước một rời xa tầm mắt của mình.

      Triều Đại Yến chết tiệt. Hồng Lâu Mộng chết tiệt. Nước mắt Giai Lam trượt xuống hai má. Vì sao lại cứng rắn khiến một đứa nhỏ lớn lên chỉ trong một đêm như vậy.

      Nhảy qua thời thơ ấu, tiện thể nhảy qua luôn thời kỳ trưởng thành cười vui vội vàng. Nàng chứng kiến quá trình một nam hài khó chịu mà khát cầu sự quan tâm và thương, trải qua đủ loại áp bức đấu tranh, đau đớn trưởng thành lớn lên.

      Vì cái gì mà cha mẹ huynh đệ hắn thờ ơ có trái tim? Như thế nào mà tỳ nữ ta đây… lại lòng đau như cắt?

      “Giai Lam tỷ tỷ!” Quất Nhi đuổi theo đến có chút lo lắng, “A, công tử mắng tỷ phải ? Thật ra trong lòng công tử chịu đau đớn… nên để ở trong lòng…”

      Mận Nhi Hạnh Nhi cũng phụ họa theo, “Đúng đó đúng đó, Giai Lam tỷ tỷ cần đau buồn. Công tử thật ra còn khó chịu hơn…”

      Hốc mắt Đào Nhi hồng hồng cúi đầu, “Rất công bình. Cho nên… Giai Lam tỷ tỷ…”

      “Công tử có mắng ta.” Giai Lam nhìn về nơi xa, “Tương lai, ta muốn thành quản sự nương tử, phụng dưỡng công tử và thiếu phu nhân tương lai.”

      Phải. Nàng suy nghĩ thật cẩn thận. Soi gương, sự phiền não lẫn ưu sầu của nàng ngày càng rõ ràng. “Giai Lam” mà nàng sống nhờ này càng ngày càng xinh đẹp, đã sắp đến thời kỳ đầu của vẻ hoa rọi mặt hồ nhàn nhã thư thái, càng ngày càng giống một con hồ ly tinh tiểu bạch hoa.

      Ở cái thời đại có người thân bảo vệ, nhà dân chúng tầm thường chỉ sợ bảo vệ nổi loại nương tử xinh đẹp như thế này. Nàng từng nghĩ gả cho một tiểu quản sự cũng được, nhưng nàng nếu đã là thân tín của Tam công tử, Khổng phu nhân chỉ có thể tùy tiện đem nàng gả cho một gã sai vặt ăn uống chơi gái cá cược có đủ.

      Tự đạp hư bản thân như vậy để làm chi? Nàng bằng tự sơ (!) lấy chồng, vẫn làm nha hoàn của Tam công tử, lớn tuổi thì làm nương tử quản sự của hắn, luôn trung thành và tận tâm hầu hạ hắn.

      (!) Chỉ kiểu tóc của phụ nữ thời xưa, thể hiện cuộc sống kết hôn.

      Làm một chấp sự hiểm độc ở triều Đại Yến này, cũng tương đối thú vị. Đây là một chuyện đáng để đặt cược.

      Nàng tuyệt đối thừa nhận là vì nụ cười của Tam công tử mà bán mình.

      “Muội!” Quất Nhi nhấc tay, “Muội làm tiểu nương tử quản sự là được rồi! Làm trợ thủ cho Giai Lam tỷ tỷ…”

      “Đừng có mà cướp! thể!” Mận Nhi cực kỳ hoảng sợ, “Người ta cũng muốn làm trợ thủ cho Giai Lam tỷ tỷ!”

      “Hừ hừ, ta thêu hoa đẹp nhất, thèm tranh giành với các ngươi. Ta quản phòng châm tuyến là tốt rồi.” Hạnh Nhi cười cực đắc ý.

      “Các ngươi đều quá tầm thường.” Đào Nhi xua ngón tay, “Chờ đến khi Giai Lam tỷ tỷ gả rồi, ta chính là lão đại thống lĩnh trong phòng Tam công tử!” Nàng vô cùng có ý chí chiến đấu nắm chặt nắm đấm.

      Giai Lam nhìn nàng bằng nửa con mắt, “… Ngươi bây giờ đã mưu đồ soán vị sao? Ta muốn tự sơ lấy chồng đâu.”

      “Aiz ~ xong! Như vậy ngày nào muội mới làm lão đại được!” Đào Nhi la to.

      Cười đùa một trận, lại đồng loạt im lặng. Vốn dĩ có chút mê mang, khí bi thương cuối cùng cũng trở thành hư .

      ́ lên .” Giai Lam nói.

      “Dạ.” Bốn tiểu thủy quả đáp lời, cười nghênh đón một ngày bận rộn.

      Kỷ Yến biết Giai Lam và các tiểu thủy quả đã nhiệt tình bán cho hắn rồi, hắn đầu đầy mồ hôi lạnh đến trường học cho gia tộc, nghĩ đến việc sẽ nhận lấy một làn sóng châm chọc khiêu khích thờ ơ, phu tử nghiêm khắc dùng cách xử phạt về thể xác, cùng bài tập nặng nề…

      nghĩ tới bạn đồng học lại lo lắng chăm sóc, còn có người đồng tình đầy mắt muốn nói lại thôi.

      Kỳ quái, tại sao lại có thể như vậy?

      Sau đó phu tử nhìn đến hắn, thản nhiên gật đầu, sau khi học xong lưu hắn lại, cũng chỉ để cho hắn một lọ thuốc trị thương lớn.

      Thật là muốn khóc, nhưng mắt lại khô cạn như vậy. Hắn quỳ xuống, thận trọng dập đầu nói lời cảm tạ.

      “Phu tử ngươi còn chưa chết, có việc gì thì đừng quỳ.” Phu tử thở dài, “Gậy nhỏ thì chịu, vì nghĩa mà nhẫn. cần ngây ngốc bị đánh.”

      “… Vâng.” Kỷ Yến khom người trả lời.

      “Ngồi . Tuy nói nên cần cù, nhưng mà cần ôm bệnh học. Nghỉ nhiều vài ngày cũng sao… Phu tử cho phép.”

      Kỷ Yến ngồi ngay ngắn, nở một nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn oán giận tố khổ, “Phu tử, đệ tử đã còn phải lo ngại gì, thỉnh phu tử dạy bảo đệ tử nhiều hơn."

      Phu tử thiếu chút nữa rơi lệ. Cục đá ngang bướng này cuối cùng cũng thông suốt, dần dần có dáng dấp rồi, lại gặp phải vu cáo hãm hại cùng đả kích như thế. Nhiều năm sư đồ sinh tình cảm, hắn làm sao mà thờ ơ cho được.

      “… Buổi chiều ngươi cũng đến học đường .” Phu tử kìm nén cảm xúc, thản nhiên nói.

      Kỷ Yến kinh ngạc nhìn phu tử, buổi chiều cũng đến trường chỉ có mấy học trưởng có tư cách là tú tài.

      “Ngươi còn theo kịp học trưởng, nhưng mà có thể hoàn thành bài tập thật tốt ở lớp học.” Phu tử than nhẹ, “Cũng có thể thỉnh giáo mấy học trưởng nhiều hơn… hoặc là phu tử ta.”

      Quả nhiên, người lớn duy nhất sẽ để ý đến hắn, chỉ có phu tử.

      “Tạ phu tử.” Hắn ́ hết sức, vái chào thật sâu.

      Chờ đến khi Kỷ Yến về rồi, phu tử còn chống má suy nghĩ, cho đến khi thư đồng bẩm báo Kỷ hầu gia tới chơi.

      gặp!” Phu tử bùng nổ tức giận nói.

      “… Đừng như vậy.” Kỷ hầu gia bất đắc dĩ, “Ta cũng phải ́ ý.”

      “Ngươi là đồ khốn nạn miệng kín!” Phu tử ném đồ chặn giấy qua, “Thiếu chút nữa hại thảm đệ tử của ta!” Kỷ hầu gia chạy trối chết, “Oan uổng a! Ta chỉ nhất thời cao hứng, nói với nương của ta, ai mà biết nương lại nói với em dâu…”

      “Cho nên ngươi chỉ có thể cả đời làm tên mọt sách đáng ghét!” Phu tử vỗ án thư la to, “Tương lai đừng nghĩ ta sẽ nói cho ngươi bất kỳ chuyện gì!”

      Kỷ hầu gia thở dài, trong lòng thật ra đầy hối hận.

      Làm một Hầu gia sách như mạng, nhân sinh tiếc nuối lớn nhất là, hắn nhất ̣nh sẽ kế thừa tước vị, nên có tư cách thi khoa cử, chỉ có thể ở nhà làm mọt sách. Con thân sinh có trí tuệ, đáng tiếc trừ bỏ bàn tính với sổ sách, cầm sách vở thập tam kinh chỉ biết mạnh mẽ ngủ gà ngủ gật.

      Đệ đệ làm bộ làm tịch kia thì khỏi nói, chỉ thích phong hoa tuyết nguyệt, thực tế chính là một cái gối thêu hoa. Cháu trai Kỷ Chiêu, cũng cùng một loại mặt hàng như cha hắn.

      Tài học đầy bụng cũng chỉ có thể làm thơ ca với bốn bức tường, bạn già có cùng sở thích duy nhất chính là phu tử Kỷ Thích Chi.

      Kết quả bạn già vui cười xa xả nói với hắn, một phòng dốt đặc cán mai lại có thể bồi dưỡng ra một Tam công tử Kỷ Yến, hắn vui mừng quá đỗi, khó tránh khỏi miệng kín.

      Ai biết em dâu hắn thật sự giết tận, suýt chút nữa đã lừa giết tương lai của Kỷ Yến.

      “Ta đã để cho con dâu ta để ý nhiều hơn… cùng một chi, chuyện ta có thể làm nhiều nhất cũng chỉ đến mức ấy.” Kỷ hầu gia gãi đầu, “Ngươi nhất ̣nh sẽ nói cho ta biết, Phó tiểu tài tử rốt cục là ai phải ?”

      “Nói cho ngươi để bị hại chết luôn sao?” Phu tử nghiến răng nghiến lợi, “Lăn ! Ta muốn cắt áo đoạn nghĩa với ngươi!”

      “… Có thể trước tiên nói cho ta biết Phó tiểu tài tử rốt cục là ai ở nhà ta rồi hãy cắt áo ?’

      Phu tử trừng mắt nhìn Kỷ hầu gia một hồi lâu, “Người đâu! Tiễn khách!”

      “Tốt xấu gì ta cũng là một Hầu gia, thể tôn trọng ta một chút sao?” Kỷ hầu gia kêu.

      Phu tử trả lời là, hai quyển Lễ Ký và Xuân Thu đập vào mặt.
      Last edited: 6/9/18

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Haiz
      Cái vị phi nhân kia độc ác mà
      Huhu
      Truyện hay lắm
      Cảm ơn editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :