1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 28
      Vừa đúng tháng ba sắc đỏ xen xanh, thiếu niên thư sinh mặc áo bào màu lục liên tục thở dài, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của ông lão bị thương ở chân, buông thả tà áo ở thắt lưng, sửa sang lại y quan, lại cúi đầu thi lễ, tao nhã tiêu sái rời khỏi viện nông gia, trong tay còn cầm túi gạo.

      Túi gạo kia , nhưng ở trong tay chỉ như kiện quần áo. Bước chân nhàn nhã, khí chất hơn người, thân ảnh này ở thôn Chu gia được xem là nhân tài nhất đẳng.

      Còn thấy mấy tiểu nương, nàng dâu kia tới lui đều dòm ngó xem xét sao?

      Đáng tiếc, là đáng tiếc. Lão ông nhìn theo thư sinh nọ, nhịn được mà thở dài. Ông có cháu , năm nay mười lăm, trổ mã vô cùng tốt, đáng tiếc bề ngoài đẹp tâm cũng lớn, lòng muốn gả cho người đọc sách. Ông cũng biết cháu vừa ý vị cử nhân lão gia này… ông cũng là nguyện ý trăm ngàn lần.

      Lại tiếp, thiếu niên này là cử nhân lão gia, là tốt lời nào kể xiết. Thư sinh người ta tay trói gà chặt, còn cử nhân lão gia này lại có thể gánh nặng mà như bay, có sức lực tốt. Làm người hiền lành, gặp ai cũng đều giúp đỡ phen. Nhìn , lão nhân mời từ trấn về đây đường dài, câu cũng nhiều lời, vẫn luôn khách khí như vậy.

      Mấy đứa trẻ đọc sách ở trấn , người nào mà cung kính kêu tiếng “tiểu phu tử”? Giúp đỡ lão tú tài trấn dạy học. Học vấn đúng là rất rộng.

      Đáng tiếc, cố tình là phó đại tiên là cử nhân lão gia kết hôn muộn, ai tới hỏi đều có cửa. Khuê nữ nhà ai có thể đợi quá hai mươi…

      Chỉ có thể nhìn mà thèm. Ai mà dám miễn cưỡng cử nhân lão gia có đại tiên hầu hạ? Tuyệt đối là tinh tú trời cao hạ phàm! chừng chính là quan lại, trạng nguyên tương lai a!

      Cháu của ông, có mệnh làm phu nhân.

      Rẽ qua góc đường, rời Chu gia thôn, bước lên đường ruộng , Kỷ Yến thầm thở phào cái.

      Mỗi lần đến Chu gia thôn, nương mỗi nhà đều chạy đến xem, rơi khăn tay rơi khăn tay, ném hà bao ném hà bao, làm toát hết mồ hôi lạnh. rất muốn với mấy nương này là, dĩ mạo thủ nhân thất chi tử vũ (!), kẻ phụ lòng đều là người đọc sách, trăm ngàn lần nên để bị lừa.

      (!) Lời Khổng Tử, nghĩa là tri nhân tri diện bất chi tâm.

      Nhưng khuyên qua lần liền bị dọa sợ đến mức chạy trối chết, cuối cùng vẫn là Giai Lam lạnh lùng nghiêm mặt dọa lại mất nương kia đuổi về. Khiến cảm thấy, so với kinh thành, nương ở nơi này theo đuổi là dũng cảm.

      Theo cách của Giai Lam chính là, vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân.

      ra nhìn qua cũng có gì đặc biệt. Sờ mặt của mình, Kỷ Yến lại thở dài. Đáng thương mấy nương bị cái danh “cử nhân lão gia” này mê hoặc váng đầu.

      thực tế, Kỷ Yến có chút tự coi mình.

      Đến Chu gia thôn cũng hơn năm, tuổi mụ của là mười bảy. Đầu nhỏng lên cao, cao gần sáu thước (180cm), học vài điểm kỹ năng cùng mấy tiêu sư đến đây mỗi tháng, luyện võ ngừng, thêm vào thức ăn của Giai Lam giỏi việc quản gia, so với tiểu tử nhà nông bình thường còn khỏe mạnh hơn.

      Qua năm, từ công tử phú quý tái nhợt biến thành soái ca rám nắng gánh nặng vẫn có thể như bay, biến hóa cực lớn, chỉ có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung.

      Mọi việc đều là do bị ép buộc mà thành. nhà toàn tiểu nương, tuy rằng có “Phó đại tiên” nổi danh vang dội, nhưng ở thôn trấn luôn thiếu lưu manh sợ quỷ thần, là nam đinh duy nhất, đứng ra gánh vác coi có được hay ? thể chỉ trông cậy vào A Phúc đúng ?

      bị trộm vài lần, Đào Nhi còn thiếu chút nữa bị bắt cóc, bọn họ lĩnh ngộ sâu rằng, có đại nhân che chở, dựa vào danh tiến của đại tiên thực này, đủ để ỷ vào… Huống chi bọn họ vẫn chỉ là người ngoài, khi dễ họ khi dễ ai.

      Tài lộ bạch mới là chân lý (!).

      (!) Tiền tài để lộ ra ngoài.

      Cho nên rất nhiều chuyện đều là tự mình làm, cái gì cũng phải học. Giai Lam và bốn tiểu thủy quả đủ vất vả, làm việc nặng, gánh nước phải chỉ chơi, nuôi ngựa cho chó ăn đều là chuyện của .

      Lúc đầu quá quen tay, nhưng lâu dần, cuộc sống như vậy ngược lại là chịu đựng cách vui vẻ. Tuy rằng có rất nhiều chuyện đều là tự tay mình làm, hai tay trống trơn, bị bức tới mức dạy học miễn phí ở trấn để đổi lấy quyền lợi được đọc sách…

      Ngày tháng lại trôi qua an tâm.

      phải nơm nớp lo sợ, phải phiền não lo lắng. ra, ở bên trong hậu trạch, vẫn luôn nín thở mà sống.

      Tự do hô hấp, ra là chuyện tốt đẹp đến thế.

      Có rất nhiều việc, nghĩ thoáng ra liền trở nên tốt đẹp. Cái gì mới là đáng giá quý trọng, cái gì mới là ước nguyện ban đầu, cần hồ đồ quên mất. hay biết từ lúc nào, lòng tranh cường háo thắng của phai nhạt rất nhiều, tính tình nóng nảy cũng bị mài mòn rất nhiều góc cạnh.

      Vốn nghĩ là thể thi được công danh, nên tràn ngập tức giận và nôn nóng, tổ mẫu và mẹ cả bỏ qua đường công danh của . Rời khỏi Kỷ hầu phủ, đơn giản cùng Giai Lam sống nương tựa lẫn nhau, trải qua hơn năm, hề tức giận hay nôn nóng.

      được cũng đành thôi. Cử tử cũng có thể làm quan, tuy rằng chỉ là tiểu quan bé như hạt vừng, so ra cũng tốt hơn được bao nhiêu, nhưng cũng có bổng lộc, có thể nuôi sống nhà. Công danh thể có thêm nữa, Thái quân và mẹ cả hẳn là vừa lỏng?

      rất muốn được bảo toàn người của mình.

      Cửa viện ở trong tầm mắt, Kỷ Yến muốn tiến lên, trong đầu ý thức được nguy hiểm khiến cho chú ý tới chớp động ở bên đường.

      con dao phay vụt xuống cách hai bước chân.

      “Đừng tưởng rằng ta chỉ dọa ngươi.” thanh lạnh như băng của Giai Lam truyền đến, “Chém chết đồ khốn kiếp nhà ngươi chính là vì dân trừ hại!” thân ảnh nhắn vọt ra, trong tay còn cầm dao phay lắc lắc, đuổi theo tên tiểu lưu manh chạy trối chết đằng trước.



      Tính tình thay đổi tốt hơn, nhưng tính tình Giai Lam lại theo dung mạo càng ngày càng xinh đẹp, trở nên hung dữ.

      “Khoan khoan.” chạy nhanh tới nắm lấy tay Giai Lam, “Buông xuống buông xuống, quá nguy hiểm…”

      Còn chưa xong, tiểu lưu manh cắm đầu chạy hét thảm tiếng, biết thế nào mà ngã cú mạnh, lăn lăn theo con đường có chút dốc.

      Bốn tiểu thủy quả được trận cười vui, kích động chạy tới, “Giai Lam tỷ tỷ, chúng ta lần này làm có được ?”

      “Ừm”, Giai Lam tức giận gật mạnh đầu, “Buổi tối nấu đầu sư tử om (!)”.

      (!) Thịt viên kho.

      Giữa những tiếng hoan hô, Kỷ Yến có chút đau đầu, “… đừng có dạy hư trẻ được ?”

      “Bẩm công tử, nô tỳ có dạy hư.” Giai Lam khôi phục tao nhã hiền dịu, “Trẻ luôn phải được dạy dỗ. Tật háo sắc càng thể quen, dạy dỗ nhiều chút mới được.”

      biết là Hồ Tam tiểu lưu manh kia có bị tật xấu gì . Sắc đẹp chết người, tiểu tử này đúng là học được cái gì. Lần trước thiếu chút nữa là trẹo mũi, bây giờ lại đến tìm giáo huấn.

      Kỷ Yến yên lặng thu lại dao phay trong tay Giai Lam, mang theo túi gạo vào phòng.

      [​IMG]
      Last edited: 1/9/18

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Trời ơi, tiểu Kỷ lớn mất rồi. Thành soái ca giết chết mọi thôn phụ lão ấu mất rồi. bấn loạn cho Giai Lam.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 29
      Chờ đến lúc ăn cơm, đầu cao tướng lớn A Phúc mới trượt vào từ chân tường, tự cho là thực gầy nằm rạp ở mép bát cơm, vừa vặn bị Kỷ Yến bắt được, chút lưu tình thưởng cho cái gõ đầu.

      “Lại chạy phong lưu!” Kỷ Yến vặn lỗ tai A Phúc mắng, “ ngươi cái gì hả? trông nhà hả? Suốt ngày chạy ra bên ngoài, sợ mệt đến đoạn luôn gốc rễ?!”

      A Phúc đứng lên cũng phải cỡ ngực Kỷ Yến, lớn lên như con gấu chó, bị vặn đau cũng chỉ dám cụp đuôi ô ô cầu xin tha thứ, đôi mắt ngập nước thoạt nhìn muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

      Kỷ Yến cũng chỉ dám giọng mắng, dám quá lớn. Mấy tiểu nha đầu trong nhà tuổi còn , biết A Phúc “khi dễ” chó cái là chuyện gì. Lúc lần đầu nhìn thấy quá sợ hãi, hung hăng tha A Phúc đến quần trận cảnh cáo, tóm lại là phải rời khỏi phạm vi tầm mắt của bọn nha đầu.

      A Phúc biết là hiểu, nhưng vẫn vui vẻ chạy ra ngoài, hoàn toàn quên luôn chức trách là giữ nhà.

      “Muốn ra ngoài phong lưu cũng phải chờ lúc ta có nhà… trong nhà gặp chuyện may ngươi còn có cơm ăn sao? Ngu ngốc!” Kỷ Yến lại vỗ vài cái lên đầu.

      A Phúc giả bộ bị đau , kêu vài tiếng, sau đó khuôn mặt lại hi ha tươi cười quẫy mạnh cái đuôi, quấn quít vui đùa với , còn ngậm thịt xương lớn nhất cho Kỷ Yến.

      “Được rồi, bớt chân chó …” Kỷ Yến cười mắng, “Đánh ngươi trận mới biết phải giữ nhà, có phải mỗi ngày đều đánh mới nhớ được việc giữ nhà ?...”

      Thình lình, tiếng “Công tử” làm hại cùng A Phúc nhảy dựng lên.

      Vừa quay đầu lại, Giai Lam bình tĩnh : “Công tử, trước ăn cơm, ăn no lại chơi cùng A Phúc.”

      Mặt Kỷ Yến hồng đến mang tai, trán rịn ra mồ hôi. biết Giai Lam nghe được bao nhiêu… mà cũng phải là ta ra ngoài phong lưu, làm chi chột dạ?

      Nhưng đúng là sợ Giai Lam hỏi tới, A Phúc đâu, vậy là… tuyệt đối nên lời.

      May mắn Giai Lam gì cũng chưa hỏi, chỉ là bới cơm đưa canh, bên lải nhải nên kiêng ăn. có lòng nào mà bao biện, phía dưới thấp thỏm, ăn sạch dây mướp mà ghét nhất, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, chui vào thư phòng cặm cụi.

      Giai Lam dọn bàn, thổi phù tiếng.

      Chiếu cố công tử mấy năm nay, quần áo bên người đều do nàng giặt. Thanh thiếu niên thôi, huyết khí phương cương, đương nhiên khó tránh khỏi mộng tinh hay gì. Tuy rằng nàng là đến từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua, hiểu được việc giáo dục giới tính, nhưng mà biết phải chỉ dạy như thế nào.

      Triều Đại Yến cũng giống thế kỷ hai mươi mốt, có bộ tiêu chuẩn cùng khuôn phép, thể lấy đại so với cổ đại. Bốn tiểu thủy quả ngày càng lớn, Tam công tử muốn lấy người… ra, nàng ngăn được, cũng có lập trường gì. Nàng phải người cổ đại, cũng hiểu được “Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên” (!). Nhưng sau dục vọng là trách nhiệm nghĩa vụ linh tinh… bạn công tử này khả năng nghĩ được xa như vậy, tìm vui sướng mà thôi.

      (!)Lời Khổng Tử: Ăn uống và trai , ham thích lớn của người ta nằm ở chỗ đó.

      Lúc còn , khả năng có thể nghĩ được thông suốt. Nhưng tại Kỷ Yến lớn, chừng lúc này dục vọng đủ để phá tan quy phạm của chính mình.

      Nhưng mà nàng đúng là vẫn còn chân chính hiểu hết tâm trí kiên nhẫn của vị công tử này, thanh tỉnh và trọng tình bị ép ra từ nơi hậu trạch hắc ám.

      Mạnh đến mức có thể chống đỡ được trình độ dục vọng hủy diệt cỡ này.

      ra muốn hiểu được nam nữ khác biệt, lại có thể nghiêm khắc quản lý được bản thân. Có lẽ chính là vì… quá nặng tình. Người làm nông kết hôn sớm, Tam công tử cũng qua với nàng vài lần, lo lắng nhóm tiểu thủy quả có thể gả ra ngoài được.

      Như vậy cũng tốt. Có lẽ chính vì tâm địa mềm yếu như thế, Tam công tử luôn quay đầu lo lắng nhìn các nàng mới có thể làm cho nàng cam tâm vì mà tính toán, hầu hạ.

      Kỷ Yến mơ hồ đề cập qua, nếu thể thi lại, khả năng làm tiểu quan… Cử nhân làm quan, địa phương bần cũng khổ. Mấy việc đấy đối với đều sao cả, chỉ là đáng tiếc Giai Lam bị liên lụy, đáng lẽ là Trạng nguyên nương tử cũng còn.

      “Công tử quá lời. Công tử ở đâu, nô tỳ ở đó.” Giai Lam thản nhiên .

      Kết quả hốc mắt Kỷ Yến lập tức đỏ, ồ ồ ồm ồm kêu nàng ra.

      Nàng cũng phải xạo nịnh nọt, chỉ là lời lòng. Cho dù thi đậu Trạng nguyên, làm nữ quan ở triều Đại Yến quá mức kinh thế hãi tục, đường ra tốt nhất là thoát được nô tịch, được thưởng tấm biển, nhiều nhất là được ban hôn… meo meo, nàng mới thèm gả cho tên đệ tử huân quý Thiên triều ba vợ bốn nàng hầu nào, làm Vương phi nàng cũng muốn.

      Trừ phi… trừ phi cái gì, nàng nguyện ý cúi đầu. Bởi vì rất đáng khinh, xem thường chính mình.

      Sau vài ngày, A Phúc chịu đánh vài lần biết điều ở nhà giữ cửa, tiểu lưu manh Hồ Tam đối với Giai Lam nhất kiến chung tình bắt đầu gặp khổ, mỗi ngày đều khiến A Phúc rống giận đuổi theo , cái mông khó tránh bị cắn hai lần.

      Như thế nào lại có tên ngu ngốc lập chí muốn kết hôn với “đại tiên” đây? Giai Lam đối với chuyện này cảm thấy khó hiểu.

      Kỷ Yến ra lại hiểu , cho nên đốc thúc Giai Lam mỗi ngày đều bôi thành màu lúa mạch. Đáng tiếc bôi đen đến như vậy, vẫn cứ là trời sinh mỹ lệ khó cưỡng, Giai Lam mỗi ngày lớn lên lại càng phát ra ý vị xinh đẹp, khiến thực đau đầu.

      Chẳng lẽ nên bôi sơn lên? Kỷ Yến hoàn toàn phát sầu.

      tại Giai Lam và bốn tiểu thủy quả cây đào, cười đinh hái quả đào, phi thường vô ưu vô lự. biết rằng công tử hứng rổ dưới tàng cây vô cùng phiền não.

      Bốn tiểu thủy quả vẫn chỉ là ngày càng thanh tú, Giai Lam lại nhanh chân muốn bước lên con đường tuyệt sắc. Nếu là xinh đẹp, chừng còn có thể yên tâm chút, nhưng Giai Lam đơn giản tinh tế, cứ như là lá thu úa màu, chọc người tiếc thương vô hạn… Nếu phải là nàng nghiêm mặt cứng ngắt, trừng mắt người ngoài như là chủ nợ đòi gạo thiếu, còn có danh nghĩa “đại tiên” chống đỡ…

      Kỷ Yến biết phải như thế nào mới đuổi được đám ong bướm bay đến.

      Nhưng những ưu sầu này lập tức bị quên luôn sau quả đào đập đến đầu , cười mắng cùng Giai Lam vài câu, vẫn là thiếu niên Tam công tử rụt rè cố tình trưởng thành sớm như trước đây, hai ba bước cũng leo lên cây, chơi đến phát rồ.

      Cuộc sống ấm áp của bị đánh vỡ, là từ tờ công báo.

      đại án oanh động triều Đại Yến khiến cho Chính Đức đế tức giận, triều chính ồ lên án tử, là Lưỡng Quảng Tổng đốc cường thưởng thê tử Học quan, mưu hại Học quan bỏ tù, vị Mộ Dung thứ tộc Học quan kia chết minh bạch.

      Lưỡng Quảng Tổng đốc tranh biện rất khả ái, phụ nhân kia thích câu dẫn tâm hồn , thế nên mới phạm sai lầm.

      Chức quan cao nhất mà cử nhân có thể làm chính là Học quan. Nhưng vẫn đủ cao để Học quan kia bảo vệ thê tử. Cho dù có xử lý nghiêm khắc thế nào, chuyện rồi, thương tổn thể nào bù đắp được.

      sợ hãi. Đúng vậy, Kỷ Yến thực sợ hãi. Thê tử cũng bảo toàn được, khỏi phải đến cái nha hoàn. Lòng bàn tay đầy mồ hôi. Lần đầu tiên, cảm thấy thực tế thực đáng sợ và tàn nhẫn. nghe được nhóm thư sinh nghị luận, mười tên hết năm sáu là phê bình hồng nhan họa thủy.

      ràng Lưỡng Quảng Tổng đốc mới là người sai.

      năm rưỡi trôi qua, viết thư trả lời nhờ tiêu sư đưa cho Thế tử đường ca. vốn nghĩ lại phiền toái người mà quý trọng. Nhưng mà, chung quy phát , bản thân vẫn là yếu đuối vô lực. vẫn cần phải lên thanh vân lộ(!), cho dù có khó như lên trời.

      (!) Đường làm quan, đường tài danh nghiệp.

      muốn thi được sĩ đồ. Cho dù là đứng chót ba bảng, cũng phải vì người mình quan tâm, tranh tài trận.
      Last edited: 1/9/18

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Giờ bắt đầu gọi Kỷ ca được rồi đây :))) Chúc ca sớm thành danh ôm vợ đẹp về nhà nhé :))
      Chúc @Nhi Huỳnh và các bạn nghỉ lễ vui vẻ :3

    5. Asa Pham

      Asa Pham New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      11
      Oa oa cả chặng đường Kỷ Yến trưởng thành. Xem mà cứ nao lòng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :