1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 35


      Muội muội, cần ngươi . Liên nhi, ngươi ! Bây giờ phải , nhanh về nhanh!”

      Mai Tuyết Tình ánh mắt sắc bén vô cùng, trừng mắt ngó Liên nhi.

      Con cọp phát uy, thành mèo bệnh rồi!

      Mai Tuyết Tình trong mắt long lanh nước như dấy lên mưa rền gió dữ .


      Công chúa đối với hạ nhân luôn luôn đều tốt, như thế nào vì người chẳng mảy may liên can gì, lại tức giận với hạ nhân của mình?

      Xem ra công chúa tức giận rồi, Liên nhi chạy nhanh như chớp.

      Thời gian chưa đến nữa nén hương, Liên nhi thở hỗn hển chạy trở về.

      Mai Tuyết Tình nhìn thấy Liên nhi nhanh chóng trở về, mỉm cười tán thưởng.

      Liên nhi cũng ngại ngùng nở nụ cười.

      Lúc bấy giờ hết thảy, tiểu Phượng cùng tiểu Thúy cũng dõi mắt nhìn thấy, xem ra công chúa tốt!

      Có thể hầu hạ chủ tử như vậy, đều là phúc khí tu luyện từ kiếp trước.

      Dược cao mát lạnh, bôi lên chỗ bị đau, hiệu quả nhanh chóng, máu lập tức ngưng chảy, chỗ bị sưng tấy cũng dần dần giảm xuống.

      Hai người quỳ rạp xuống đất, “bang, bang” dập đầu, ngẩng đầu lên, “Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa…” Hai người rơi lệ đầy mặt.

      Vào cung nhiều năm như vậy, lần đầu có người đối với các nàng tốt như vậy, quan tâm các nàng như vậy, chiếu cố các nàng như vậy.

      Công chúa giống như tỷ tỷ của các nàng vậy.

      Ở trong cung, bị chủ tử các đánh thành thói quen rồi, bị các cung nữ khác khi dễ quen rồi, đột nhiên, có người đối tốt với các nàng, các nàng đều quả thực ở trong tình cảnh vừa mừng vừa lo. Người này đối với mình rất tốt, cũng phải người nào khác, chính là công chúa mà Hoàng thượng thương nhất.

      Hai người vốn là quỳ gối mãi đứng lên, muôn vạn lần cảm tạ thiên ân.

      “Mau đứng lên… Mau đứng lên…” Mai Tuyết Tình nâng hai người dậy, “Mau trở về thôi… Chủ tử các ngươi tìm được các ngươi, rất sốt ruột đấy!”

      Nàng muốn , chủ tử các ngươi tìm được các ngươi, trở về, các ngươi còn bị đánh nữa. Lời vừa đến đầu lưỡi, lại nuốt xuống trong lòng, hai người vừa mới bị kinh hãi, đừng làm cho các nàng trong lòng tạo thêm áp lực nữa.

      Tạ ơn công chúa…”

      Đừng cám ơn, đây là chút tâm ý, nhớ trong lòng là được rồi! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần thể ra , ta trợ giúp các ngươi thoa thuốc, đối với bất luận kẻ nào cũng thể , nhớ kỹ chưa?”

      Dạ vâng, công chúa… Cảm tạ công chúa…” Hai người cuối cùng hướng về phía Mai Tuyết Tình dập mạnh đầu xuống đất cảm tạ, sau đó đứng lên xoay người vội vã dần dần biến mất dưới ánh trăng.

      Vẫn trông theo các nàng cho đến khi thân ảnh hoàn toàn chìm ngập trong bóng đêm, Mai Tuyết Tình mới quay đầu lại hỏi : “Liên nhi, thấy các nàng vừa dập đầu vừa lời cảm tạ, ngươi có suy nghĩ gì?”

      rất vui..” Liên nhi biểu đạt ra giống như thế, nhưng mà, nàng trong lòng vốn rất vui vẻ. Có thể trợ giúp người khác, lại làm cho người khác giác ngộ, cảm giác này tốt.

      Được rồi, cái này kêu là tặng người hoa hồng, tay còn lưu lại hương thơm mát!” Cảm giác chính mình chuyện có chút bề rồi, Mai Tuyết Tình đổi giọng : “Người chẳng phải thánh hiền, ai chẳng có lỗi biết sai tốt rồi! Chúng ta đối với người khác tốt, người khác đối với chúng ta tốt, chúng ta cần phải thông hiểu trong lòng bình thãn, chân thành khoan dung rộng lượng cư xử với người ngoài.

      Ba người vừa , Mai Tuyết Tình vừa mượn đề tài để chuyện của mình, giáo dục Liên nhi, “ nên theo người khác học như thế nào hại người, làm thế nào chê cười người khác, người khác có khó khăn, chúng ta có thể giúp đỡ ít. Nhớ kỹ, làm người ác nhất định diệt vong!”

      Liên nhi mặc dù nghe được cái hiểu cái , nhưng là, những lời công chúa đại khái ý tứ vốn là ràng rồi, chính là muốn làm tốt mọi việc, phải trợ giúp người khác.

      Các nàng cùng chủ tử bọn họ đều xấu xa như vậy, ta muốn trợ giúp bọn họ!” Liên nhi vẫn còn có chút luẩn quẩn trong lòng.

      Chúng ta đừng học cùng các nàng ấy, người mãi bơi trong lòng tốt quá mức bị chết đuối, người chơi đùa với lửa nhất định tự thiêu!” Mai Tuyết Tình dạy Liên nhi.

      “Công chúa, chúng ta làm chuyện tốt, tại sao cho ra ?” Liên nhi càng ngày càng hiểu được tâm tư của công chúa.

      Nha đầu ngốc…” Mai Tuyết Tình rút ra tay, học bộ dáng Hạng Ngạo Thiên gõ chính đầu mình, gõ gõ lên đầu của nàng, giải thích: “Nếu như, mẫu thân của ngươi đánh ngươi, mẫu thân ngươi nguyện ý cho ngươi ra ngoài sao? Cái này gọi là chuyện xấu trong nhà thể ra ngoài. Ngươi còn , lớn lên chút nữa lúc đó tự minh bạch thôi!”

      Người giật mình nhất chính là Ngạo Mai, nàng quả thực vốn là khiếp sợ, tỷ tỷ lúc nào hiểu được nhiều đạo lý như vậy? Làm cho người ta nghi hoặc.

      Ba người cười cười chút khi trở lại Vô Tâm cung, là lúc thắp đèn.

      Đem đống cây ngãi để ở ngoài cửa, ba người tiếp tục cười hướng vào bên trong.

      Đứng ở bên trong sau cánh cửa là tiểu Đào, thấy công chúa trở về, vội vàng dùng tay ra hiệu. Nàng khoát khoát tay, ý bảo công chúa chuyện chút, vừa chỉa chỉa ngón tay chỉ vào phòng trong, gắng sức dẩu môi, ý bảo bên trong có người.

      Mai Tuyết Tình lập tức hiểu , khẳng định vốn là hoàng thượng tới.

      Ba người vội thấp lượng, vội vội vàng vàng phủi tay dính đầy bùn đất, sau đó, vừa lại hấp tấp phủi phủi bụi đất người.

      Hoàng thượng đến đây lúc nào vậy?” Mai Tuyết Tình khẽ khàng hỏi tiểu Đào.

      Hỏi nàng ta làm cái gì, trực tiếp hỏi ta phải được sao?” Hạng Ngạo Thiên ra tới đứng ở phía sau ba người.

      Kỳ lạ, như thế nào luôn xuất quỷ nhập thần?

      Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng…” Liên nhi vội vàng quỳ xuống.

      Hoàng huynh…” Ngạo Mai chỉ có hạ bái.

      Ca… …” Mai Tuyết Tình cười khan hai tiếng, gì mà chống đỡ.

      Tất cả hãy bình thân…” Hạng Ngạo Thiên xách qua cái ghế ngồi xuống.

      Làm cái gì mà Tối như thế này mới vừa về?” Nghe ra sắc thái tình cảm trong giọng Hạng Ngạo Thiên.

      Chúng ta ra ngự hoa viên dạo chơi chút… ngự hoa viên chơi chút…” Mai Tuyết Tình trả lời.

      Sao lại về trễ như vậy?” Vẫn là giọng bất động thanh sắc

      Cảnh sắc đẹp, nhân tiện muốn chơi đùa nên quên…” Hỏi cái này để làm gì, hôm nay cũng làm chuyện gì sai, như thế nào khuôn mặt cứng nhắc, đủ để dọa người.

      Liên nhi… vậy sao?” Hạng Ngạo Thiên chuyển hướng hỏi Liên nhi.

      Liên nhi nhìn về phía Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình gật đầu.

      “Đúng vậy… Khải bẩm đúng vậy thưa Hoàng thượng!” Liên nhi có chút chột dạ, công chúa tại sao muốn xạo hả, ràng là vừa rồi làm chuyện tốt, còn dám , khiến cho giống như kẻ trộm.

      “Ta đây như thế nào nghe , Liên nhi tìm Khai ngự y? Liên nhi… Mau …” Hạng Ngạo Thiên đập cái lên bàn.

      chạm mặt Khải ngự y, lão ngự y với , công chúa bị thương, liền vội vàng cấp bách chạy tới.

      nghĩ tới, ngươi dường như có việc gì, mới từ bên ngoài trở về, vẫn còn cười cười , làm hại lo lắng suông.

      Liên nhi bị hù dọa lạnh run, ngừng nhìn Mai Tuyết Tình, trong lòng thầm hy vọng, chính công chúa nếu ra mặt, nàng phải bị Hoàng thượng phạt đánh.

      Bản năng kéo Liên nhi đứng lên ra phía sau lưng mình che chở, Mai Tuyết Tình vội Ca… Ta kêu nàng … Ta bị quẹt làm sướt da tí xíu…” .

      Hung dữ đúng là hung dữ, thấy Hạng Ngạo Thiên tức giận đứng lên, Mai Tuyết Tình cũng e ngại ba phần, lại càng đến Liên nhi. Bất quá, Mai Tuyết Tình rốt cục cũng hiểu nguyên nhân Hạng Ngạo Thiên nổi giận rồi.

      Là do quan tâm đến thương thế của nàng! Trong lúc nhất thời, Mai Tuyết Tình trong tâm như có dòng nước ấm áp chảy qua.

      là quan tâm nàng, lưu tâm đến nàng, có chút tiếc nuối người mà quan tâm chính là muội muội Hạng Ngạo Sương của , phải nàng Mai Tuyết Tình!

      Mai Tuyết Tình trong tâm có chút mất mát.

      “Bị thương ở chỗ nào rồi? …” Hạng Ngạo Thiên trong lời bộc lộ đích thực bộc lộ lo lắng.

      “Lại đây, ta xem xem…” ý bảo nàng đến trước mặt .

      Ngạo Mai cùng Liên nhi đều vì Mai Tuyết Tình bịa đặt mà vã mồ hôi.

      Làm chuyện tốt, còn muốn xạo, nhìn ngươi như thế nào tự bào chữa!

      Ca…” Mai Tuyết Tình chầm chậm di động cước bộ về phía trước, đồng thời, động não suy nghĩ, nghĩ tới đối sách tiếp theo.

      Ca…” Vừa nhìn mạnh bạo được, liền tranh thủ thời gian dùng chính sách nhu hòa mềm mỏng lung lạc.

      Mai Tuyết Tình chuyển tới phía sau Hạng Ngạo Thiên, thay nhàng đấm vào lưng.

      Ca… , ta chỉ là bị thương chút xíu, có gì đáng ngại, nhưng ra chính ngươi, phải cần chú ý nhiều đến thân thể hơn, cần phải…, việc gì cũng phải tự làm lấy, hãy để cho các thần tử đảm nhiệm, có thuộc hạ bọn họ làm!”

      Mai Tuyết Tình nghĩ muốn hết mọi biện pháp, nghĩ muốn làm cho Hạng Ngạo Thiên thay đổi chú ý, “Long thể là quan trọng, quốc thiên hạ tình cũng đủ làm cho ngươi phiền lòng rồi…”

      Hừ, tiểu nữ nhân này, ngang nhiên đối với bắt đầu thuyết giáo, bất quá, nhưng ra nghe rất xuôi tai, nàng nếu quan tâm tốt rồi, mà phải như bây giờ trình bày qua loa .

      Rốt cuộc bị thương ở chỗ nào rồi… Đừng ở chỗ này giả bộ săn sóc mà chuyện khác!”

      Hạng Ngạo Thiên lòng vẫn chịu bỏ qua nàng, lo lắng đến chính là thương thế của nàng.

      là, có như vậy mà kinh hãi sao?

      Lúc còn bé, ít lần bị răn dạy đánh đòn, đều là chuyện thường như cơm bữa, giờ thân phận biến thành công chúa, bắt đầu được chìu chuộng, Mai Tuyết Tình thầm oán giận Hạng Ngạo Thiên chuyện bé xé ra to.

      “Cái kia… Ca… Bị thương ở chỗ tiện xem, là… là ở mông…” (Tỷ ấy viện cớ hay quá..)

      Mai Tuyết Tình nhìn Ngạo Mai cùng Liên nhi nháy nháy mắt, ý bảo các nàng phụ họa.

      Ngạo Mai cùng Liên nhi cũng đứng ngây người ngó, thấy Mai Tuyết Tình nhìn các nàng nháy mắt, vội vàng : “Đúng vậy… Đúng vậy… !”

      Công chúa này, xạo vậy mà ngay cả hai tròng mắt cũng chớp, trơ hai mắt nhìn mà dối.

      Cái gì? Ở mông?” Hạng Ngạo Thiên cao giọng .

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 36

      “Sao lại bị thương chỗ đó …” Ý thức được chính mình có chút kinh ngạc, Hạng Ngạo Thiên vừa lại hạ giọng.

      Cái đó… cái đó…ah cái đó la do trèo cây, do trèo cây… Lần trước ở ngự thư phòng ngoài cửa sổ nhìn thấy cây có mấy chú chim non, muội là do hiếu kỳ, cho nên, hôm nay chúng ta phải xem lũ chim non…


      Mai Tuyết Tình tự bản thân mình cũng cảm giác lý do này có chút miễn cưỡng, thử nghĩ lại chút, có nương nhà nào hơn hai mươi tuổi, lại trèo cây cơ chứ? Hơn nữa thân phận mình lại vốn là công chúa kim chi ngọc diệp! Để cho người ta nghe thấy, cười đến rụng răng mới là lạ đấy!

      lỡ phóng lao đành phải theo lao, Mai Tuyết Tình thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng, “ nghĩ tới, những bắt được chú chim , mà còn bị nhánh cây quẹt trúng nữa!”

      Ca… lần sau muội cũng dám làm thế nữa đâu…” Thấy tình hình, có xu hướng Hạng Ngạo Thiên càng truy hỏi kỹ càng việc, Mai Tuyết Tình vội vàng thừa nhận sai lầm, cũng tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Ngạo Mai cùng Liên nhi.

      Lần sau cũng dám nữa…” Hai người ở bên cạnh cùng lên tiếng phụ họa.

      Đánh chết Hạng Ngạo Thiên, cũng chút tin tưởng, Mai Tuyết Tình lại bị thương là do trèo cây bắt chim bị nhánh cây quẹt trúng.

      Lần trước, lúc ở ngự thư phòng đánh đàn, nhìn thấy mấy chú chim non có nguy hiểm, phải nàng mở miệng cầu ra tay cứu giúp sao, nàng Sao có khả năng trèo cây bắt chim! phải tốt khoe, xấu che sao, ai cũng muốn che giấu khuyết điểm của mình

      Khẳng định là dối, rốt cuộc tại sao lại dối, còn cần phải từ từ điều tra cho .

      Kim sang dược, dược liệu này dùng trị liệu vết thương do đao kiếm đả thương là có hiệu quả nhất, phải nàng dùng, vậy là ai dùng?

      Hạng Ngạo Thiên biết dù có hỏi Sao, nàng nhất định cũng chịu rồi, liền đứng lên, vòng quanh Mai Tuyết Tình.

      Còn là bị nhánh cây quét trúng mông, phía sau quần áo trừ dính chút bụi đất cùng cây cỏ ra, chút gì tổn hại, Hạng Ngạo Thiên càng chứng được những dự đoán vừa rồi của mình.

      Nàng chính là dối.

      Mai Tuyết Tình càng che dấu, Hạng Ngạo Thiên càng hoài nghi mãnh liệt.

      là chuyện gì, tại sao nàng lại cố hết sức giấu diếm?

      Hạng Ngạo Thiên phất tay áo bỏ , Ngạo Mai cũng cáo từ rời theo sau.

      oOo

      Vừa đúng đêm trăng tròn, mặc dù ban đêm trăng sáng trong rất đẹp, nhưng Ngạo Mai tâm tình lại buồn chán.

      Nàng chậm rãi tiêu sái con đường đá, trong đầu lướt qua hình ảnh những chuyện xưa, bất tri bất giác trở về chỗ cũ nơi phát sinh chuyện lúc ban chiều.

      Ngạo Sương tỷ tỷ thay đổi rất nhiều, quả thực giống như trở thành người khác.

      Chẳng những tính cách biến hóa, mà ngay cả học thức của nàng cũng tiến bộ hơn trông thấy.

      Trong đầu của nàng từ lúc nào bắt đầu có nhiều những tri thức đáng ngạc nhiên và cổ quái như vậy.

      Còn nữa, tại sao vừa rồi trợ giúp cung nữ, cũng chịu cho các nàng ra, chẳng lẽ là sợ các phi tử biết, rồi trả thù nàng sao?

      Nàng vốn dĩ là công chúa thân phận cao cao tại thượng, lại có hoàng huynh làm chỗ dựa, nàng còn sợ gì?

      Nàng người nào cũng có thể đắc tội, thử hỏi còn có người nào lại có dũng khí dám đắc tội với nàng?!

      Ngạo Mai nghĩ ra, Ngạo Sương tỷ tỷ biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ, hoàng huynh phát giác?

      là kỳ quái, rất kỳ quái rồi!

      Ngạo Mai cúi đầu, vừa vừa suy nghĩ.

      Ngạo Mai…” tiếng gọi ôn hòa ái cất lên.

      Người nào?

      Ngạo Mai ngẩng đầu, phát Hạng Ngạo Thiên đứng cách chỗ nàng vài bước.

      Lúc ở Vô Tân cung, Hạng Ngạo Thiên phát giác, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai và Liên nhi nháy mắt làm động tác ra hiệu.

      cố ý rời trước, đứng trong ngự hoa viên chờ Ngạo Mai, chắc chắn Ngạo Mai nhất định biết ngọn nguồn trong đó.

      Hoàng huynh…”, Ngạo Mai giật mình, trễ thế này, hoàng huynh còn ở đây chờ nàng, nhất định là có chuyện gì rất quan trọng.

      Huynh muội hai người bước thong thả trong hoa viên.

      Ngạo Mai rốt cục nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh, người phát Ngạo Sương tỷ tỷ khác thường rồi sao?

      Ác… Cái gì khác thường? Ngươi phát cái gì rồi?” Hạng Ngạo Thiên giả bộ thờ ơ để ý tới hỏi.

      Ngạo Sương tỷ tỷ tính cách thay đổi, biến địa hoạt bát vui tươi hơn, học thức của nàng cũng tiến bộ hơn hẳn, nàng lúc nào học có được những tri thức ấy, muội cũng biết!”

      sao? Cho hoàng huynh vài ví dụ, nghe qua chút!”

      “Hôm nay, nghe mặt Liên nhi bị muỗi đốt, Ngạo Sương tỷ tỷ sai bọn hạ nhân, đem vỏ cam rửa sạch phơi khô, là phát cho bọn hạ nhân dùng để hun muỗi. Trời vừa sập tối, còn dẫn theo muội cùng Liên nhi ngắt cây ngãi, là hong cho khô, cũng có thể hun đuổi muỗi, còn có thể cầm máu, còn lá ngãi vốn là trung dược, những thứ này, trước kia chưa bao giờ nghe tỷ tỷ qua, biết nàng từ nơi nào học được!”

      Vậy sao? …” Hạng Ngạo Thiên cũng quen với những cách cư xử này của Mai Tuyết Tình rồi.

      Nàng quan tâm hạ nhân, cho thấy nàng vốn thiện lương, những kiến thức đáng ngạc nhiên và có chút cổ quái của nàng, cũng lĩnh giáo qua. bây giờ quan tâm nhất chính là, Mai Tuyết Tình muốn dùng kim sang dược cao làm gì?

      Đó là loại dược người tập võ thường dùng, cái lão thái y này cũng lạ, vừa nghe công chúa bị thương, lập tức đem loại dược cao tốt nhất đưa ra.

      Nếu dược này trợ giúp cho người tốt, đó là cứu mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, nếu rơi vào tay người xấu, như vậy chẳng phải hóa ra tiếp tay kẻ ác rồi!

      Các ngươi trèo cây, đúng ?” Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.

      Thấy chuyện cũng dấu diếm được nữa rồi, Ngạo Mai hết : “Bọn muội dối rồi! Bọn muội hái cây ngãi, khi trở về, tình cờ bắt gặp cung nữ tiểu thúy bị chủ tử là Đông phi đâm bị thương, tỷ tỷ thuận tiện phái Liên nhi tìm Khai thái y lấy dược! Tỷ còn năm lần bảy lượt dặn dò, là chính t ỷ dùng!”

      Ngạo Mai cũng đem tất cả tình mọi chuyện tình ra, cảm giác áp lực trong lòng cũng thoải mái nhõm hơn rất nhiều.

      Nhớ tới những gì mình còn nghi hoặc, Ngạo Mai tiếp: “ kỳ quái, tỷ tỷ cứu người, còn cho là tỷ ấy cứu, nhất là đối với các phi tần, càng thể ra!”

      Trong đó nguyên do, chỉ có bản thân Mai Tuyết Tình ràng nhất, nàng muốn cho các phi tử biết, vốn là muốn làm cho các phi tử nghĩ rằng nàng, Mai Tuyết Tình, muốn khoe khoang mình được sủng ái đến mức nào, chẳng phải tục ngữ có câu: “cây to đón gió lớn, càng cao danh vọng càng dày gian truân(*)”, nàng cũng nghĩ muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích ở trong thâm cung đại viện

      Tuy rằng có hoàng đế làm chỗ dựa cho nàng, đó là do còn chưa biết thân phận của nàng, nếu như, ngày nào đó, hoàng đế biết mọi chân tướng, nàng Mai Tuyết Tình lúc đó hương tiêu ngọc vẫn rồi.

      Hạng Ngạo Thiên nghe xong tiền căn hậu quả, trong lòng nặng trĩu cũng nhõm rất nhiều. Ra là làm việc tốt

      Hạng Ngạo Thiên trong thâm tâm đồng ý với cách làm của Mai Tuyết Tình, nghĩ muốn nàng ở trong cung khiến cho nhiều người chú ý đến, càng nhiều người chú ý đến nàng, thân phận nàng lại càng sớm bị vạch trần.

      Trước khi chân tướng được ràng, nghĩ muốn đưa nàng ra trước mặt m ọi người.

      Ngạo Mai, tự biết đạo lý là được rồi, cũng nên khoa trương ra bên ngoài…” Hạng Ngạo Thiên chu đáo dặn dò, “Vậy theo ngươi quan sát, cách đối nhân xử thế của muội ấy Sao?

      tốt lắm! Tâm địa ngờ tốt như vậy, hơn nữa so với trước đây càng quan tâm đến hạ nhân hơn, cũng thay đổi quan tâm chăm sóc , gặp chuyện bất bình là rút đao tương trợ ngay, như đại hiệp!” Ngạo Mai bộ dáng rất hâm mộ.

      Tốt lắm, thôi, hồi cung! Nhớ kỹ, hoàng huynh những gì với muội”

      “Hoàng huynh, muội ghi nhớ kỹ, tùy tiện ra!” Ngạo Mai vừa nhắc lại lần nữa.

      Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, ánh trăng càng thêm lung linh nhu hòa, ánh trăng cũng đẹp hơn rồi, nhân tiện ngay cả trong bụi cỏ tiếng kêu rỉ rả của côn trùng nhi nghe cũng êm tai hẳn lên.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 37T
      Bên trong ngự thư phòng.

      Hạng Ngạo Thiên ngồi dựa vào long ỷ, nhắm mắt trầm tư.

      Những gì Ngạo Mai , từng lời từng lời lần nữa ở bên tai nhớ tới.

      Ngạo Mai cũng bắt đầu hoài nghi tiểu nữ nhân này rồi, chuyện này trong cung, nàng còn có thể lưu lại bao lâu?


      Cầm lấy bài thơ nàng viết để trong ngự thư phòng, Hạng Ngạo Thiên thầm đọc:

      Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa, Lục nhiễm nhiễm biến thiên nha, Lâm oanh đề đáo vô thanh xứ, Thanh thảo trì đường độc thính oa” (bài Xuân mộ của Tào Bân)


      Dịch ý:

      Chiều Xuân

      1-

      Chẳng ai ngoài cửa hỏi hoa rơi

      Sắc biếc trời xanh trải khắp nơi

      Oanh hót rừng im trời quạnh vắng

      Cỏ xanh ao lạnh ếch kêu trời

      2-

      Chẳng người thăm hỏi hoa rơi

      Bóng xanh biêng biếc khắp trời lung linh

      Oanh ca rừng vắng lặng thinh

      Cỏ xanh ao lạnh rùng mình ếch kêu

      (Hải Đà)



      Song song ngoã tước hành thư án, Điểm điểm dương hoa nhập nghiễn trì. Nhàn toạ tiểu song độc “Chu dịch”, Bất tri xuân khứ kỷ đa ” (Bài Mộ xuân tức )



      Dịch thơ : Cảnh chiều Xuân (Nguyên Hà)

      Sẻ liệng từng đôi bên án sách

      Hoa dương lấm tấm điểm lòng nghiên

      Bên song ngồi rỗi đọc Chu Dịch

      Chẳng kể xuân rời mấy phen!



      Nàng hẳn là vốn là phụ nữ thích cuộc sống gò bó tẻ nhạt, vốn là người phụ nữ đơn.

      Cuộc sống ở trong cung, nàng có cảm giác đơn vậy sao?

      Từ trong ý cảnh miêu tả trong bài thơ, có thể đoán nàng phải người có lòng dạ sâu hiểm.

      Xem ra, sau này đúng là phải cho nàng thường ra cung chút.

      Hạng Ngạo Thiên cầm lấy bài thơ gấp lại đứng lên, xem như kỳ trân dị bảo cất vào chỗ.



      Trong Vô Tâm cung, tiếng ghi chép xột xoạt.

      Mai Tuyết Tình quyết định sau này chính mình dạy các cung nữ viết chữ .

      Nàng tại vốn có dự định trước.

      Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên… …” (*)

      Năm người cung nữ đầu đung đưa nhè , cố hết sức đọc thuộc lòng .

      “Công chúa, nghỉ chút… nghỉ chút nha… Đầu nô tỳ đau quá…” Có người nghĩ muốn lười biếng.

      được, phải học thuộc lòng, làm người đối nhân xử thế, lúc nào cũng phải ngay thẳng, phụ mẫu, sư thầy, bằng hữu, cũng phải tập đối xử có lễ nghĩa với nhau…”

      Mai Tuyết Tình thanh nghiêm khắc, “Hôm nay buổi sáng, nhất định phải thuộc lòng những điều này, buổi chiều, chúng ta lại ngắt chút cây ngãi.”

      Chó đều mệt mỏi, chó cũng kêu , công chúa… Nghỉ tạm trong chốc lát, chúng ta nhất định có thể thuộc lòng mà…” Có người năn nỉ.

      Cái gì con chó cũng kêu?”

      Mai Tuyết Tình nhìn ra ngoài cửa, “Nơi nào có con chó hả…”

      Nàng sợ nhất là con chó, khi còn bé bị chó cắn qua lần, từ đó về sau rất sợ chó, đúng với câu khi bị rắn cắn, cả đời đều sợ rắn.

      phải người mới vừa dạy chúng ta sao, chó cũng kêu, tính chất là đổi…” Tiểu cung nữ thầm, “Công chúa cũng quên, dạy chúng ta cái gì con chó cũng sủa, lại còn bắt chúng ta đọc thuộc từ nãy đến giờ…”

      Cái gì…” Mai Tuyết Tình bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, bật cười ha hả.

      Mấy hài tử này nghĩ như thế nào mà có sức tưởng tượng phong phú đến như vậy, thản nhiên đem câu “Cẩu bất giáo” tưởng tượng ra thành “Cẩu bất khiếu (chó kêu)” rồi, nhưng mà, cứ cho lặp lặp lại đọc qua mấy lần, đúng là dễ dàng làm lẫn lộn.

      Nha đầu ngốc các ngươi, cái này là cẩu bất giáo, còn cái kia là cẩu bất khiếu, giống nhau, cùng nghĩa!”

      Được rồi, càng càng hồ đồ, nghỉ tạm trong chốc lát, chúng ta học lại từ đầu…”

      phải xuất thân giáo sư được đào tạo bài bản chuyên nghiệp quả ổn, biết phải chỉ dạy đám nha đầu ngốc này như thế nào để khỏi phải hồ đồ đến như vậy. Mai Tuyết Tình quyết định trước hết phải bắt tay vào việc từ từ giải thích ý tứ, sau đó, mới bắt các nàng đọc thuộc lòng, cuối cùng mới dạy đến viết chữ.

      Đám nha đầu này cũng muốn xuất cung, nếu vậy cũng thể làm gì khác hơn là dạy cho các nàng biết thêm chút tri thức, biết viết chữ, biết tính toán đơn giản, trong tương lai, có lẽ khi mình xuất cung làm ăn buôn bán, có thể còn có chỗ sử dụng được các nàng, chỉ mong đến lúc đó, các nàng cũng có thể trở thành cánh tay trái phải trợ thủ đắc lực cho mình.

      Mai Tuyết Tình kiên trì tin tưởng, có công mài sắt có ngày nên kim.

      Kỹ năng sinh tồn là vốn liếng lớn nhất.

      Mai Tuyết Tình ý chí tràn trề, quyết định dựa vào chính mình, ở cổ đại, khai thiên lập địa mở ra chân trời mới.

      Suốt mấy ngày nay, khí trời liên tục u ám, phảng phất như muốn mưa. Khí trời oi bức ngột ngạt, khiến cho người rin rít mồ hôi gây cảm bức rứt, khó chịu và mệt mỏi.

      Mai Tuyết Tình phân phó các cung nữ khiêng vào thùng gỗ, chuẩn bị nước tắm rửa để còn lát nữa lại ngự hoa viên.

      Vừa nghe đọc thuộc lòng nữa, các tiểu nương vui mừng khôn xiết. Làm việc , còn hơn đọc thuộc lòng làm cho người ta đau đầu.

      Mai Tuyết Tình biết, chính mình có chút nóng lòng cầu thành, dục tốc bất đạt, mọi việc còn phải từ từ mới có kết quả được. Ngâm mình trong thùng nước ấm áp, hưởng thụ cảm giác được chăm sóc thoải mái dễ chịu, Mai Tuyết Tình cân nhắc, làm thế nào mới có thể khiến cho các nàng hứng thú học tập, từ từ tiếp thu kiến thức đạt được kết quả tốt đẹp.

      Có rồi! Mai Tuyết Tình gọi lớn, “Lại cả đây…”

      Năm người tiểu nương đồng loạt tiến đến đứng vây quanh thùng nước. Có người trợ giúp Mai Tuyết Tình chà lưng, có người thay nàng chải vuốt mái tóc dài.

      Thích nghe chuyện xưa , ta kể cho các ngươi nghe câu chuyện xưa nhé!”

      Dạ đồng ý… đồng ý!” Chỉ cần phải đọc thuộc lòng, làm gì cũng được.

      Có nhìn thấy thùng gỗ này chứ?” Mai Tuyết Tình vuốt hai bên thành thùng gỗ, “Đây đều là những tấm ván gỗ giống nhau được ghép lại với nhau, ngươi chính là tấm ván gồ này… Còn ngươi chính là tấm ván gỗ này… Ngươi đây, lại chính là tấm ván gỗ này được ghép lại với nhau cùng chỗ…” Mai Tuyết Tình khoa tay múa chân so sánh.

      Nhìn này trong thùng giả dụ có chứa nhiều nước như vậy rồi,” Mai Tuyết Tình tiếp tục làm điệu bộ ví von, “Nếu tấm ván gỗ này, bị ngắn khúc như vầy, so với những tấm ván gỗ khác bị ngắn đoạn, như vậy trong thùng gỗ này còn có thể chứa nước được sao?”

      Như vậy thể dùng tấm ván gỗ ngắn ấy rồi, phải loại bỏ tấm ván gỗ ngắn ấy ra rồi!” Liên nhi .

      Đúng là trẻ con cũng dễ dạy!

      Đúng rồi, bởi vì nếu có tấm ván gỗ bị ngắn thể ghép lại cùng chỗ, cái thùng gỗ này cũng có thể có hình dạng như vầy và căn bản cũng thể chứa nước được ! Này có phải tấm ván gỗ ngắn làm ảnh hưởng đến những tấm ván gỗ khác rồi hay sao, ngươi có muốn làm tấm ván gỗ ngắn hay hả?” Mai Tuyết Tình khéo léo dẫn dắt câu chuyện, “Người nào thích làm tấm ván gỗ ngắn?”

      “Ta muốn làm…”

      Ta cũng muốn làm…”

      Các tiểu nương các đều tỏ thái độ.

      ai muốn làm là tốt rồi, chúng ta vậy là tốt rồi, có thể đọc thuộc lòng, cũng ai bị lạc hậu, người nào lạc hậu rồi, người đó cũng giống như tấm ván gỗ ngắn bị vứt bỏ rồi!”

      Biết ạ..” Đạo lý vốn rất ràng rồi, thế nhưng, vừa nhắc tới đọc thuộc lòng, mọi người đều lại có tinh thần rồi!

      Lớn tiếng chút, ràng ràng?” Mai Tuyết Tình có chút tức giận lớn tiếng, như thế nào mà vừa đến học như đứa con nít, bực mình cũng được mà!

      “Dạ biết rồi…” Bị Mai Tuyết Tình lớn tiếng, tất cả đều hơi hoảng sợ cũng lập tức lớn tiếng trả lời.

      “Giúp ta thay quần áo…” Mai Tuyết Tình bước ra khỏi thùng gỗ.

      Tỷ tỷ, lớn tiếng cái gì vậy? Từ đằng xa cũng có thể nghe thấy được!” Ngạo Mai cười khanh khách tiêu sái tiến vào.

      Hỏi các nàng ấy…” Mai Tuyết Tình hất cằm về phía Liên nhi các nàng.

      Ngươi như thế nào lại cao hứng như vậy?” Mai Tuyết Tình thấy Ngạo Mai bộ dáng tươi cười khó hiểu.

      Mới vừa rồi ở trong ngự hoa viên đụng phải hoàng huynh cùng Hàn Thanh !”

      Nhắc tới Hàn Thanh, Mai Tuyết Tình giả bộ làm như có việc gì hỏi: “Ta mất trí nhớ lúc trước, có phải hay ta với Hàn Thanh trước đây rất quen thuộc hả?”

      quen thuộc cũng có thể xem như là quen thuộc… quen biết cũng có thể xem như là quen biết…”

      Ngạo Mai chậm rãi đến.

      Mai Tuyết Tình nhìn Ngạo Mai ánh mắt như muốn hỏi “Tại sao”.

      Lúc đầu, tỷ tỷ thân thể khỏe, xuất cung khắp nơi bôn ba, tìm kiếm hỏi thăm danh y, đều là hộ vệ Hàn Thanh! Lúc trở về, cơ hội tiếp xúc cũng nhiều hơn! Cho nên mới , nếu là quen thuộc cũng có thể xem như là quen thuộc, quen biết cũng có thể xem như quen biết.”

      Tỷ tỷ, nghĩ gì mà lại hỏi đến chuyện này chứ?” Ngạo Mai khó hiểu hỏi.

      “Tùy tiện hỏi thôi, ta đối với Hàn Thanh có ấn tượng rất tốt!”

      Nhìn thấy ánh mắt Hàn Thanh nhìn mình, cũng đơn giản như Ngạo Mai như vậy.

      Tỷ tỷ, biết xấu hổ… biết xấu hổ…”

      Ngạo Mai đùa nàng, “Tuy rằng gương mặt mỗi ngày lúc nào cũng đều nghiêm nghị, lạnh như băng, nhưng mà, Hàn Thanh nhân phẩm tốt lắm, tỷ tỷ, hay là, muội cầu hoàng huynh nhắc đến…”

      cái gì nhắc đến…”

      Mai Tuyết Tình ngắt ngang lời của Ngạo Mai, “Ngươi đó nha, chỉ e thiên hạ loạn thôi! thôi, chúng ta lại hái thêm ít cây ngãi , lần này nữa thôi là đủ rồi!”

      Mai Tuyết Tình có ngờ tới, lúc này đây ngự hoa viên, nàng lại gặp phải họa sát thân!

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 38


      Đoàn người trùng trùng điệp điệp, mấy ngày hôm trước vừa lại tới nơi này.

      Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai đứng trông coi, mấy người tiểu nương hăng hái hào hứng nhổ cây khô.

      Công chúa so với các chủ tử khác tốt, biết quan tâm lo lắng đến ấm lạnh của hạ nhân, các nữ hài tử cũng hết sức ra sức làm việc.

      Đinh đinh …” Tiếng kim loại va chạm truyền tới.


      thanh gì vậy?” Mai Tuyết Tình tiến tới hai bước quay mặt qua hai bên, tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.

      Cùng chỗ phía bên kia có chỗ đất rộng bằng phẳng, có thể là hoàng huynh cùng Hàn Thanh lại ra đấy tập võ!”

      Nhắc tới tập võ, Mai Tuyết Tình lại nổi khí hùng lên.

      Trước kia, từng theo Hạng Ngạo Thiên đề cập qua, nguyện vọng của nàng là muốn được học hai chiêu.

      , chúng ta qua đó xem chút…” Mai Tuyết Tình kéo Ngạo Mai khỏi phân trần, hướng về nơi phát ra tiếng động đến.

      Hạng Ngạo Thiên cùng Hàn Thanh đúng là luyện tập, hừng hực khí thế, thấy hai vị công chúa tới, nhân tiện ngừng lại.

      Các ngươi như thế nào lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Hạng Ngạo Thiên tiếp nhận khăn lau mồ hôi Hàn Thanh đưa qua, vừa lau mồ hôi vừa hỏi.

      Bao phủ dưới ánh tà dương, Hạng Ngạo Thiên trông có vẻ khỏe khoắn hơn, cao ngạo cùng mạnh mẽ kiên cường.

      khuôn mặt tuấn, ngũ quan phân minh thể sắc sảo, lấm tấm từng giọt từng giọt mồ hôi.

      Mai Tuyết Tình nhìn có chút ngẩn người, phát giác chính mình thất thần, trống ngực đập bình bịch như nai con nhảy dựng lên.

      Chúng ta ở bên kia hái cây ngãi, nghe bên này có tiếng động, vội lần tới đây xem sao!”

      Mai Tuyết Tình vội vàng trả lời, cố lấp liếm che dấu thất thố mới rồi của mình.

      Hàn Thanh, lại đây, dạy ta hai chiêu chứ!” Mai Tuyết Tình tiến đến bên người Hàn Thanh, nàng dám với Hạng Ngạo Thiên, sợ trái tim mình tiết lộ nỗi lòng của mình.

      Lại hồ đồ nữa rồi, nữ hài tử học cái gì?”

      Hạng Ngạo Thiên khẽ quát: “ có nền tảng, nhất thời học được!”

      “Ai ta có nền tảng?”

      Mai Tuyết Tình chịu thua, tính khí trẻ con lại nổi lên, nàng chặn ngang đoạt thanh trường kiếm trong tay Hàn Thanh, “Ta luyện hai chiêu, các ngươi xem qua chút…”

      Mai Tuyết Tình từ từng xem qua cha mình luyện tập Thái Cực kiếm, mục đích để thân thể khoẻ mạnh, hàng ngày vào lúc sáng sớm, cha nàng lúc nào cũng đến công viên gần nhà tập luyện hồi.

      Nàng cũng thích động tác vận động kiểu nàyc, nhìn những động tác nhàng chậm rãi trông giống như là thư giãn, được cha mình tận tình chỉ bảo, Mai Tuyết Tình quấy quá cũng có thể múa được chiêu nữa thức.

      Bên cạnh ba người đứng nhìn Mai Tuyết Tình múa may chớp mắt, mặc dù động tác chậm chạp, thong thả ung dung, nhưng mỗi chiêu mỗi thức trong đó như lại mang theo khí phách. Chính là trong nhu có cương, trong cương có nhu.

      Hạng Ngạo Thiên tay xoa cằm, chăm chú nghiên cứu, cân nhắc.

      Đây là công phu gì? Như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua?

      Nữ nhân này quả đơn giản!

      Mai Tuyết Tình thu kiếm lại, điều tiết hô hấp, hỏi: “Thế nào?”

      Tốt lắm… Tốt lắm…”

      Hạng Ngạo Thiên vỗ tay tán thưởng.

      Hàn Thanh nghi hoặc càng nhiều hơn, công chúa từ lúc nào cũng biết múa đao lộng võ rồi?

      Chẳng lẽ Hoàng thượng có phát công chúa khác thường sao?

      Còn có Ngạo Mai công chúa hàng ngày thường xuyên tiếp xúc, như thế nào đối với những hành vi cổ quái của Ngạo Sương, cũng có bất cứ phản ứng gì?

      được, phải tận dụng cơ hội may mắn này chú ý đến nhấtt cử nhất động của Ngạo Sương, để nàng làm ra những chuyện quá trớn.

      Mai Tuyết Tình như phát ra Châu lục mới, lâu rồi có được cao hứng như vậy, sau này khi nhàm chán, có thể lại làm cái động tác này.

      Còn nữa nè! Xem kiếm…”

      Mai Tuyết Tình như người tiểu hài tử hưng phấn mỉm cười.

      Kiếm vung lên, mũi kiếm chĩa thẳng về hướng Hạng Ngạo Thiên!

      Nhanh như chớp trong lúc đó, Hàn Thanh thân nhanh chóng tiến lên phía trước, dùng tay vung lên chặn lấy thanh kiếm vô cùng sắc.

      Thời gian khẩn cấp, cũng có lo lắng chính mình có thể bị thương hay !

      Ngạo Mai hoảng sợ hét lớn: “Tỷ tỷ… Đừng…”

      Hạng Ngạo Thiên đứng ở đó chỉ cách vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, làm cho nàng tâm tình lạnh lẽo giống như bị bỏ vào khối hàn băng.

      Bọn họ đều là làm sao vậy?

      Như thế nào đều dùng cùng loại ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn nàng khiến cho nàng trong lòng cũng cảm thấy băng giá?

      Tại sao Hàn Thanh tay cầm kiếm?

      sợ đả thương đến chính mình sao?

      Hạng Ngạo Thiên, cái tên nam nhân kia đối với chính mình luôn hết sức quan tâm chăm sóc, như thế nào cũng dùng cùng loại ánh mắt căm ghét này chăm chú nhìn vào nàng?

      Phảng phất trong ánh mắt kia vẫn còn tràn ngập chán ghét?

      Như thế nào giống như nàng vốn là người xấu xa, người phạm tội ác tày trời thể dung tha?

      Nàng cũng làm chuyện gì sai hả?

      Mai Tuyết Tình cúi đầu, phát mặt đất vũng máu.

      Còn có tiếng máu giọt tí tách rơi xuống mặt đất, khẽ làm vương lên rất bụi đất.

      Nhìn theo hướng máu rơi, vốn là nơi Hàn Thanh đứng.

      Hàn Thanh tay nắm chặt thân kiếm, buông tay.

      cầm kiếm làm gì?

      Chẳng lẽ là…

      Chẳng lẽ là tưởng rằng, nàng muốn mưu hại Hạng Ngạo Thiên?

      Mai Tuyết Tình nhìn về phía Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt chút cảm tình nào, ngay cả phẫn nộ cùng hoảng sợ cũng có, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chú…

      Ánh mắt nàng vừa lại hướng về phía Hàn Thanh…

      Ngày trước khi bắt gặp ánh mắt nàng Hàn Thanh lập tức đỏ mặt cúi đầu, nhưng giờ đây vẫn chính là gương mặt ấy nhưng với ánh mắt đầy phẫn nộ và đằng đằng sát khí hướng nhìn về phía nàng.

      Nàng phảng phất như nghe được tiếng kêu thảng thốt đầy hoảng sợ của Ngạo Mai :

      “Tỷ tỷ… Đừng…”

      Đúng vậy, bọn họ đều hiểu lầm nàng !

      Bọn họ đều hiểu lầm nàng !

      Nàng hề nghĩ muốn làm thương hại Hạng Ngạo Thiên!

      Cho tới bây giờ cũng hoàn toàn nghĩ tới muốn đả thương cái tên nam nhân đối với nàng hết sức quan tâm chiếu cố kia…

      Chưa từng có… Chưa từng có…

      “Ta…”

      Nàng nghĩ muốn giải thích, nàng có chút ổn rồi.

      Cúi đầu nhìn thấy từng giọt từng giọt máu vẫn còn tí tách dứt rơi xuống làm vung lên bụi đất, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ném kiếm xuống…

      Đồng thời cũng ngay lúc đó, trong nháy mắt, Hàn Thanh tay dùng sức hất văng thanh kiếm nắm trong tay Mai Tuyết Tình, tay kia vung lên…

      Hướng về phía ngực Mai Tuyết Tình vung lên chưởng…

      Ba…” tiếng chói tay vang lên…

      Mai Tuyết Tình văng lên bay ra ngoài!

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 39

      Trong khoảnh khắc, Mai Tuyết Tình hề cảm nhận được đau đớn.

      Nàng vội vàng gựng đứng lên, lớn tiếng gọi: “Hàn Thanh… Hàn Thanh… Tay ngươi, tay ngươi chảy máu rồi… Nhanh gọi thái y…”

      Sau đó, nàng cảm giác trong cổ họng mình phun lên chút vị mằn mặn.

      Cái quái gì vậy, trong miệng búng ra chất dịch mằn mặn, nàng cố gắng nhổ ra…

      “Oa…”

      ngụm máu đỏ tươi phun mạnh ra…

      Nước mắt nàng ngừng chảy xuống…

      Ngạo Mai chạy ào tới: “Tỷ tỷ…”

      Hàn Thanh trong mắt chợt lóe lên tia xót xa ân hận khó nhận biết nếu quan sát kỹ.

      Nàng vừa bị đánh nhưng trong tích tắc, lại còn vẫn quan tâm đến mình…

      Hạng Ngạo Thiên di chuyển nhanh nhất, như trận gió lốc thoáng chốc lướt tới trước mặt Mai Tuyết Tình. Cố gắng ôm lấy nàng.

      Hàn Thanh… Nhanh gọi thái y đến Vô Tâm cung…” Trong thanh hề che dấu biểu lộ vẻ quan tâm lo lắng.

      Hạng ngạo có chút ngây ngô luống cuống…

      Muội muội…”

      Hạng Ngạo Thiên vươn hai tay.

      Tự ta có thể …”

      Mai Tuyết Tình đẩy tay ra, quật cường hướng phía Vô Tâm cung trở về.

      Công chúa… Công chúa… Người bị làm sao vậy?”

      Nghe được động tĩnh, các tiểu cung nữ cũng chạy tới, chứng kiến tình cảnh như thế, quýnh quáng đến độ trong mắt nước mắt lưng tròng.

      có gì đáng ngại…”

      Mai Tuyết Tình mỉm cười nhìn các nàng an ủi, nụ cười nọ đúng là rạng rỡ như vậy, nhu hòa như vậy, bình thản như vậy, như thể có gì đáng kể vậy…

      Thỏa thích cười , sau này, chính mình cũng bao giờ có cơ hội cười nữa…

      Bởi vì…

      Bởi vì Hạng Ngạo Thiên ánh mắt nọ lạnh như băng!

      Bởi vì chút có phản ứng thờ ơ, chút động lòng!

      Bởi vì đối với của nàng tín nhiệm!

      Hóa ra, sớm hoài nghi chính mình rồi!

      Bởi vì Hạng Ngạo Thiên khoanh tay đứng nhìn, nàng từ nay về sau, bao giờ còn có thể cởi mở tấm lòng nở nụ cười được nữa rồi!

      “Công chúa…”

      Các cung nữ chứng kiến công chúa kiên cường mỉm cười như vậy, rốt cục nhịn được cũng òa lên khóc hu hu.

      có việc gì đâu…” Nàng giơ tay lên, theo thói quen nghĩ muốn gõ gõ lên đầu các nàng…

      Cái động tác theo thói quen… là học theo Hạng Ngạo Thiên…

      Cái động tác theo thói quen… là học theo Hạng Ngạo Thiên…

      Là học theo … Mai Tuyết Tình rụt tay lại, có gõ xuống…

      Từ nay về sau, cái động tác này cũng nên sửa lại…

      Mai Tuyết Tình tự với chính mình.

      Đừng lo lắng… có việc gì đâu… có việc gì đâu…”

      Nàng vừa vừa an ủi các nàng, ánh mắt cũng vẫn nhìn các nàng: “Các ngươi thích ta sao...”

      Thích… Thích… Chúng ta cũng đều thích công chúa a!”

      Các cung nữ ai cũng lệ rơi đầy mặt rồi.

      “Vậy là tốt rồi… Ta là vui…”

      dòng máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

      Theo vạt áo, rơi xuống mặt đường đá dưới chân, từng giọt rồi từng giọt máu bắn xuống đất như những nụ hoa bung xòe ra, phảng phất như từng cánh từng cánh hoa tàn héo lả tả rơi rụng cuối mùa thu, kéo dài theo dưới chân Mai Tuyết Tình.

      Như vậy gai mắt, như vậy thấy được, làm cho người ta trái tim quặn thắt lại từng cơn, là cảm giác vô cùng khó chịu!

      “Công chúa…” Các cung nữ tiếng khóc càng lúc càng lớn.

      Các ngươi nhất định phải đáp ứng ta… Đem những gì ta chỉ bảo cho các ngươi… học thuộc… Nếu cách khác, ta có thể lúc này sống nổi...”

      Mai Tuyết Tình lau nước mắt ràn rụa, vẫn mỉm cười như cũ.

      Công chúa, nên … Chúng ta sau này nhất định cố gắng học tốt, ngoan ngoãn nghe lời người …”

      “Đều là hảo hài tử…”

      Quá mệt mỏi rồi, Mai Tuyết Tình tựa vào lan can, thở hổn hển…

      Theo khóe miệng máu chảy ra càng ngày càng nhiều, vạt áo thấm đẫm máu, nàng chỉ có thể dùng đầu ống tay áo ngừng xoa xoa.

      Ta có phải rất kh1o coi ?”

      Ánh mắt vẫn như cũ tập trung nhìn người các cung nữ.

      Từ đầu đến cuối, chưa từng ngó qua Hạng Ngạo Thiên cái.

      Xem sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, khỏi phân trần, Hạng Ngạo Thiên ôm lấy nàng, bước nhanh về hướng Vô Tâm cung.

      Mai Tuyết Tình thèm lời nào, cũng thèm giãy dụa nữa, nàng nhắm hai mắt lại.

      Nàng bao giờ muốn nhìn đến tên nam nhân này nữa!

      Bằng vào võ công của , hoàn toàn có thể ngăn Hàn Thanh ra tay trong nháy mắt cứu nàng, cứu!

      tin tưởng nàng!

      Có lẽ, từ đầu đến cuối, cũng chưa từng tin tưởng qua nàng!

      Đối với nàng chăm sóc, đối với nàng chiếu cố, đối với nàng sủng ái cưng chìu, tất cả đều là giả!

      Tất cả đều chỉ là nàng, mình Mai Tuyết Tình nàng tự mình đa tình!

      Chính mình quá ngây thơ rồi!

      Tưởng rằng, bằng vào kinh nghiệm trong công việc ở cuộc sống đại, ở thế giới cổ đại này, có thể có được cuộc sống thoải mái thành đạt, ngờ tới, chỉ có thể làm người cho người cổ đại trêu chọc đùa giỡn thôi!

      May mắn là, trái tim mình cũng chưa có giao cho , cách khác, chìm đắm vào loại tình cảm này, chỉ có phần chết thôi!

      Máu cuồn cuộn chảy, ngừng tiếp tục chảy…

      Máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất, lập tức khô cạn.

      Như những cánh hoa hồng khô héo, tiếp tục rơi xuống kéo dài uốn lượn dưới chân …

      “Oa…” Vừa lại bụng máu trào lên…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.