1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      25


      Ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình tỉnh lại, phát mình lại nằm ở giường phía sau bình phong.

      Tiếng đẩy cửa nhè , làm cho nàng cảnh giác hỏi: “Là ai?”

      Công chúa, ta là Liên nhi!”

      Như cái bóng, Liên Nhi nhàng, khéo léo, di chuyển tới phía sau bình phong, trong tay cầm cái mâm có cái đĩa đồ ăn sáng.


      Công chúa, người nên ăn vài thứ !”

      Ta ngủ ở đây từ tối qua sao?” Mai Tuyết Tình trong lòng còn có nghi hoặc.

      Khi ta lại đây, người nằm ở chỗ này rồi!” Liên nhi biết công chúa vì sao mà hỏi.

      Hạng Ngạo Thiên qua, cái ám thất kia có mấy người biết, vậy Liên nhi là hạ nhân, nhất định là biết rồi.

      hề hỏi tới, Mai Tuyết Tình lặng lẽ dùng đồ ăn sáng do Liên Nhi mang đến.

      Hoàng thượng.. uh… khi ngươi tới, có nhìn thấy Hoàng thượng ?” Mai Tuyết Tình nhịn được nghĩ muốn xác định chút.

      Lúc ta tới, Hoàng thượng vừa muốn tảo triều, nhưng người dừng lại chút dặn dò ta nên đánh thức người dậy!”

      Mai Tuyết Tình đầu óc thông minh, vừa nghe, vốn biết là chuyện gì xảy ra rồi.

      Khẳng định là buổi chiều ngày hôm qua, Hạng Ngạo Thiên bế nàng ôm đến trong ám thất, lúc sáng sớm, khi nàng còn say giấc nồng, vừa lại mang nàng bế ra.

      như thế nào, cái ám thất kia vốn là chỗ bí mật, Hạng Ngạo Thiên vốn là muốn cho nhiều người biết đến.

      Hay cho tên nam nhân tâm tư kín đáo! Mai Tuyết Tình khẽ hừ tiếng.

      Sau khi rửa mặt xong, Mai Tuyết Tình ngắm nhìn mình trong gương đồng, gương mặt sưng húp, như thế nào mà như thế này, như thế nào mà trông ảo não, đều là do cái tên hoàng đế thối kia làm hại. Nếu phải vì , nín nhịn mà khóc, cũng bị biến thành như vậy.

      Liên nhi, Ngự thiện phòng lấy hai quả dưa chuột đến đây, nhân tiện tìm mang đến cây đao nữa!” Mai Tuyết Tình sai bảo.

      Công chúa, ngài muốn làm gì?” Liên nhi bối rối đứng lên.

      thôi, ta làm thương tổn người !”

      “Công chúa, ta , dưa chuột ta có thể lấy cho ngài, nhưng đao ta thể tìm cho ngài, ngài vốn là kim chi ngọc diệp, nếu làm bị thương rồi, Hoàng thượng còn lấy đầu ta sao!” Liên nhi hốt hoảng lắc đầu lia lịa.

      Ai là chủ tử của ngươi? quên rồi sao?” Mai Tuyết Tình có chút tức giận, hạ nhân đối với chủ tử dốc lòng phụng , trung thành cẩn cẩn vốn là chuyện tốt, chẳng những chỉ như thế mà còn phải biết linh hoạt vận dụng.

      Xem ra, sau này khi có chút thời gian, chẳng những phải dạy các nàng học tập văn hóa, mà còn phải dạy các nàng làm như thế nào, mới là đối với chủ tử dốc lòng phụng , trung thành cẩn cẩn.

      Liên nhi hề đáp trả lại, ngoan ngoãn ra ngoài.

      Mai Tuyết Tình thầm tức giận, bắt đầu từ ngày hôm qua, có gì suôn sẻ, đầu tiên là cái tên Hoàng thượng đối với mình tín nhiệm, sáng sớm hôm nay, Liên nhi lại làm cho nàng thoải mái, có phải hay vận rủi của nàng đến rồi!

      Mai Tuyết Tình vốn là người theo thuyết vô thần, nàng có thói quen tin thiên mệnh, sau này cũng tin, nàng chỉ tin tưởng vào năng lực cùng thực lực của chính mình, tin tưởng vận mệnh là do chính mình nắm giữ, cũng tin tưởng rằng vì lòng tốt mà làm việc gì ắc được báo đáp, đàng hoàng làm người, kiên định làm việc đạo lý, hôm nay, lòng tự tôn của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, phải bởi vì Liên nhi, mà là vì cái tên hoàng đế kia.

      Tỷ tỷ… Tỷ tỷ…” Có tiếng gõ cửa nhàng.

      cần phải , vốn là Ngạo Mai công chúa tới.

      “Ngạo Mai, ta đây, vào !”, nhiều ngày ở chung, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai kết giao cảm tình thâm hậu. Tần phi các đối với nàng, công chúa lắm nhiều bệnh tật, vốn là ghen ghét, ghen ghét vì hoàng đế dành trọn tình thương và quan tâm chăm sóc của mình cho nàng, chỉ có Ngạo Mai đối với nàng là chân tình, chân thành cảm thông xuất phát từ nội tâm. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trong công việc, cho nàng khả năng dùng mắt đánh giá người khác, nàng hiểu rất ràng.

      Tục ngữ có câu “gần son đỏ, gần mực đen, theo người nào cùng chỗ lâu ngày nhân tiện học người ấy”, lời này chút cũng sai. Ảnh hưởng từ tính cách của Mai Tuyết Tình, tính cách của Ngạo Mai cũng có thay đổi rất lớn, tính tình trở nên khoáng đạt hơn rất nhiều.

      Tỷ tỷ, bọn hạ nhân sáng sớm mới cho ta biết, chân của người bị thương rồi, rất đau phải ?” Trong thanh êm ái tràn đầy quan tâm thân thiết.

      có gì đáng lo! làm phiền muội muội lo lắng rồi!” Đối mặt với nữ tử dịu dàng như vậy, đừng nam nhân, mà chính là nàng, Mai Tuyết Tình nữ lưu mới vừa rồi trong lòng tràn đầy tức giận, cũng bay đến chín tầng mây tiêu diêu vân ngoại.

      Hạng Ngạo Mai đối với Mai Tuyết Tình cũng là hảo cảm rất nhiều. Nhất là khi Hạng Ngạo Thiên ban phát lễ vật cho mọi người lần trước, làm cho Ngạo Mai đối với vị tỷ tỷ bị bệnh nặng mới khỏi này lại càng có ấn tượng sâu sắc, sau khi mất trí nhớ tỷ tỷ càng sáng sủa và thông tình đạt lý hơn, có thể hóa giải tình huống phức tạp như vậy cách hoàn hảo, kín kẻ đến nỗi giọt nước cũng lọt qua, là làm cho người ta tâm phục khẩu phục.

      Ngạo Mai đối với vị tỷ tỷ này thích từ tận đáy lòng.

      Liên nhi tay cầm hai quả dưa chuột, tay kia cầm loan đao hàn quang lòe lòe vào trong phòng.

      Ngạo Mai bị hù dọa cực kỳ hoảng sợ, khuôn mặt nhắn tái nhợt, nhìn Mai Tuyết Tình, đường đường là công chúa nhưng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống thế này, cũng có nghe cầm trong tay dưa chuột cùng loan đao đãi khách địa bao giờ, “Tỷ tỷ, này… Này… Đây là…”

      Mai Tuyết Tình lập tức hiểu ý tứ nàng, nhịn được đứng lên cười ha ha. Đây chính là lần đầu tiên, sau khi nàng đến triều đại xa lạ này, thoải mái cười to.

      Nàng coi ai ra gì cười to, khiến cho Liên nhi cùng Ngạo Mai càng thêm bối rối, hiểu được ý tứ, hai người nhìn nhau ngơ ngác.

      Công chúa phải mất trí nhớ còn chưa có khôi phục, nhân tiện vừa lại thêm bệnh gì rồi đây? !

      “Công chúa, công chúa, ngài làm sao vậy, có gì thoải mái sao?” Liên nhi cũng có chút luống cuống.

      Mai Tuyết Tình cố kìm chế lại tiếng cười, mới đến, “Ta cười các ngươi hai người, có phải hay cho rằng ta muốn hành hung hả? Ngươi xem vẻ mặt Ngạo Mai kìa, mặt mũi trắng bệch!”

      Ngạo Mai mặt đỏ dừ , “Tỷ tỷ, lại giễu cợt ta, ai biết ngươi muốn đao làm gì chứ, huống chi, ngươi từ đến lớn, chưa từng cầm qua mấy lần đao, khiến cho người khác sợ hãi mới là lạ đây!”

      , ta cầm rất nhiều lần!” Mai Tuyết Tình tiếp nhận loan đao cùng dưa chuột, giơ lên cắt, “Cho các ngươi thấy được kiến thức đao pháp của ta!”

      Trong tay Mai Tuyết Tình, quả dưa chuột tươi xanh chỉ trong chốc lát biến thành từng lát, từng lát mỏng rơi lả tả.

      “Công chúa, ngài muốn làm cái chi!” Giờ phút này, Liên nhi tràn ngập tò mò rồi, cứ như vừa nảy phải nàng là người muốn tìm đao, khi thấy bộ dáng công chúa tay cầm đao cắt lia lịa quả dưa chuột thành từng lát từng lát mỏng.

      “Để làm chi? Lại đây biết!”

      Liên nhi tiến đến bên giường.

      Nhắm mắt lại!”

      Liên nhi nghe lời nhắm hai mắt lại.

      cho ngươi mở mắt ra, ngươi được mở mắt ra đó nha!” Mai Tuyết Tình cầm lấy mảnh dưa chuột hơi mỏng, nhàng dán lên khuôn mặt Liên nhi.

      Công chúa, mặt ta cảm giác hơi lành lạnh!” Liên nhi rất là hưng phấn.

      Tỷ tỷ, làm vậy có gì tác dụng gì hả?” Ngạo Sương cũng hiểu, ràng đó vốn là thức ăn, giờ hiểu như thế nào, lại tùy tiện cắt cắt từng miếng mỏng, sau đó lại đắp lên mặt rồi?

      Cái này hả, nó có tác dụng vốn là làm đẹp dung nhan! Có thể làm cho khuôn mặt trắng noãn bóng loáng, còn có thể tiêu trừ chứng sưng phù! Đây là phương pháp làm đẹp tự nhiên nhất, ta trước kia thường hay làm!” Mai Tuyết Tình vốn là thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát, lên tiếng diễn thuyết về phương pháp chăm sóc sắc đẹp, nàng vốn có phương pháp riêng của mình, nàng mặc dù thường thẩm mỹ viện, nhưng là, ít phương pháp thiên nhiên chăm sóc sắc đẹp nàng vốn là có nhiều.

      Công chúa lại đùa người, ngài làm lúc nào, sao ta như thế nào biết!” Liên nhi đưa ra dị nghị.

      Vừa lại ý thức được chính mình lỡ lời, Mai Tuyết Tình vội vàng lấp liếm , “Ngày hôm qua chứ đâu, ngày hôm qua buổi chiều, ta nằm mơ, mơ thấy ta làm, ban ngày nghĩ tới người nào, ban đêm có điều mộng ma, ta tưởng rằng, trước kia cũng làm qua đây!”

      Ba người cười cười, mặt ai cũng dán đầy những lát mỏng dưa chuột.

      thoải mái à, công chúa, sau này chúng ta mỗi ngày làm như vậy có được hay ?” Liên nhi bộ dáng hưởng thụ, phảng phất so với hai vị công chúa hoàn lại thích ý.

      thành vấn đề, bất quá, chờ ta sau dkhi trở về Vô tâm cung hẵng ! Nơi này dù sao cũng là Ngự thư phòng của Hoàng thượng, chúng ta quá kiêu ngạo rồi, tốt lắm!”

      Nhắc tới đến Hoàng thượng, Liên nhi lập tức khẩn trương đứng lên, “Công chúa, ta phải đem bảo đao giấu , , khi Hoàng thượng trở về bắt gặp, thế nào ta cũng bị trừng phạt!” Liên nhi lau khô thanh đao, “Ta trở lại Vô tâm cung đây!”

      Liên nhi đẩy cửa ra, ra ngoài!

      “Má ơi, quỷ à, mau tới, có quỷ à!” Ngoài cửa, thanh chói tai của người cung nữ hét lên thất thanh truyền đến.

      hay rồi!” Mai Tuyết Tình ý thức được, mới vừa rồi ba người thầm nghĩ trêu ghẹo đùa cười, khi Liên nhi ra cửa, quên gỡ mấy miếng dưa chuột xuống.

      Còn chờ Mai Tuyết Tình kịp có phản ứng tiếp theo, ngoài cửa lại truyền đến thanh giễu cợt còn lớn hơn nữa “Ngươi tiểu a hoàn, dám làm kinh sợ Nghi phi, ngươi đâu, đánh!”, ngay sau đó, liền truyền đến hai tiếng bạt tai to.

      Tiếp theo, là tiếng loan đao rơi loảng xoảng xuống đất cùng với tiếng giải thích của Liên nhi, “Xin lỗi, Nghi phi, nô tỳ phải cố ý ! Xin lỗi… Xin lỗi…”

      Liên nhi bị các cung nữ, thủ hạ của Nghi phi thủ hạ, hợp lại đánh, xô ngã xuống đất, “Cái gì, ngươi tưởng dùng đao, nghĩ muốn hành thích Nghi phi sao?” cung nữ khác giơ cước lên, muốn đạp lên bụng Liên nhi.

      Dừng tay!” Mai Tuyết Tình đứng ở cửa, mặt còn đầy những miếng dưa chuột chưa kịp gỡ xuống, vốn là nàng muốn đem gỡ những miếng dưa chuột xuống trước khi trở ra gặp người khác, dù sao, thân phận công chúa cũng cao quý, nhưng nghe ác nô này khẩu khí rất ngông cuồng xấc láo, xem công chúa nàng ra gì?

      Mai Tuyết Tình ngữ khí như khối băng trong trời đông giá rét, tia ấm áp nào.

      Ở đây, mọi người lần đầu tiên nghe được vị công chúa từng ốm đau bệnh tật, hôm nay, dùng loại khẩu khí này chuyện, cảm thấy giật mình kinh sợ, cảnh tượng hỗn loạn lập tức lạnh ngắt như tờ.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      26


      Mai Tuyết Tình chậm rãi xuống bậc thang.

      Công chúa… Công chúa, người thể ra đây, ngự y dặn dò qua người thể xuống đất lại được!” Liên nhi bò tới, vội vàng đứng dậy trợ giúp Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình thay nàng gỡ những mảng dưa chuột khô mặt, Liên nhi sớm lệ rơi đầy mặt.

      Công chúa, chân ngài… Chúng ta quay về phòng !” Liên nhi nghĩ muốn đỡ Mai Tuyết Tình trở lại trong thư phòng.


      Mai Tuyết Tình nhàng đẩy cánh tay Liên nhi ra, kéo nàng ra phía sau lưng, tiến lên phía trước, thanh mang theo chút cảm tình nào, tra hỏi: “Mới vừa rồi ai đánh Liên nhi?”

      Các nô tỳ, thủ hạ của Nghi phi, người nào cũng cúi đầu, ai dám đáp lời.

      “Ai đánh Liên nhi?” Thanh càng lạnh như băng, phảng phất làm cho người nghe lạnh thấu xương.

      Công chúa muội muội, này… Ngươi xem, đều là hiểu lầm, mọi chuyện kết thúc ở đây !” Thấy công chúa tức giận rồi, Nghi phi cũng e ngại ba phần, nàng nghĩ muốn giải quyết mọi chuyện êm ấm để tránh chuốc lấy phiền phức Nàng công chúa này đắc tội được, đó là hạt minh châu Hoàng thượng nâng niu lòng bàn tay, là muội muội ruột thịt thương nhất trong lòng của Hoàng thượng!

      Mai Tuyết Tình để ý đến Nghi phi, “Ta hỏi lần cuối, ai đánh Liên nhi?” Thanh càng lạnh hơn giống như hỏi, làm cho người nghe dựng tóc gáy.

      Môt cung nữ người mặc y phục màu xanh biếc từ từ đứng dậy, sau đó tới vài bước, “Phác…” tiếng quỳ trước mặt Mai Tuyết Tình.

      “Công chúa, là nô tỳ đánh trước, nhưng là các nàng khác cũng đánh!” Sắp chết rồi, còn quên kéo hai người phía sau theo cùng.

      Mai Tuyết Tình từ trong thâm tâm rất xem thường những người như thế. Hạ nhân cũng cùng cá mè lứa như vậy, phỏng chừng, các nàng chủ tử cũng phải là thứ tốt đẹp gì!

      Thượng bất chính hạ tắc loạn, trung lương bất chính đảo hạ lai. làm dưới theo, hạ nhân thế nào, hơn phân nửa là theo học từ chủ tử.

      Đứng lên, ta cho ngươi quỳ xuống rồi sao?” Mai Tuyết Tình ngay cả đầu cũng có thấp xuống chút nào, huống hồ chi là liếc mắt nhìn nàng ta cái.

      Cung nữ nơm nớp lo sợ đứng dậy.

      Nhặt đao đem đến đây cho ta!” Mai Tuyết Tình lạnh lùng ra lệnh.

      Cung nữ vừa lại cúi người nhặt đao lên, đưa tới tay Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình nhìn qua vài giây, loan đao nọ hàn quang lòe lòe, sắc bén vô cùng. Nàng cầm đao duỗi ra chĩa xuống phía dưới hàm của cung nữ nọ, sau đó rê đao lên bên mặt, giơ lên đến đầu cung nữ nọ.

      Xin công chúa tha mạng, công chúa tha mạng… Nô tỳ lần sau cũng dám rồi… Công chúa…” Cung nữ nọ toàn thân run rẩy như cầy sấy.

      Ngươi còn có lần sau sao?” Mai Tuyết Tình nheo mắt hỏi.

      Cung nữ nọ bị hù dọa ngay cả nước mắt cũng rơi nỗi giọt, chỉ biết nức nở van xin: “Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng … Nô tỳ thể chết được, nô tỳ trong nhà còn có cha già bệnh nặng giường, nô tỳ thể chết được…”

      “Ngươi xem bổn công chúa như quỷ sao?” Mai Tuyết Tình tra hỏi.

      giống, giống…” Cung nữ nọ hoảng hốt lắc đầu lia lịa, cuốn cổ gần như đứt lìa mà cũng nhận biết.

      Cháaattt…” tiếng vang lớn, Mai Tuyết Tình lấy hết sức lực, tát cung nữ nọ bạt tai mạnh.

      Biết tại sao đánh ngươi cái bạt tai này ?” cánh tay Mai Tuyết Tình chịu dư của cái bạt tai có chút tê dại.

      Biết… Biết…” Cung nữ vội vàng đáp lại.

      Ngươi biết, để bổn công chúa cho ngươi biết, cái bạt tai này vốn là giáo huấn ngươi thành ! Liên nhi mặt dán đầy dưa chuột cũng giống như bổn công chúa, nàng như thế nào trông giống quỷ?”

      Cháaattt…” thêm tiếng, vừa lại cung nữ nọ lại chịu thêm bạt tai, “Biết cái bạt tai này vốn là có ý tứ gì ?”

      Cung nữ nọ lên tiếng nữa, ngừng lắc đầu.

      “Cái bạt tai này, giáo huấn ngươi trong mắt có bổn công chúa, xem bổn công chúa ra gì, chó cậy hơi chủ!”

      Cháaattt…” lại thêm tiếng, vừa lại vang dội thêm tiếng bạt tai, “Biết cái này vốn là có ý tứ gì ?”

      Cung nữ kia ra tiếng, cũng ngừng lắc đầu.

      Cái bạt tai này vốn là giáo huấn ngươi, đối đãi với các cung nữ tỷ muội bất trung, ngươi nên lôi các nàng dính dáng vào!”

      ” Cháaattt…” Vừa lại thêm tiếng bạt tai, “Biết cái bạt tai này vốn là có ý tứ gì sao?”

      Cung nữ đờ đẫn lắc đầu.

      Đây là giáo huấn ngươi, phải có đồng cảm, Liên nhi với các ngươi đều là hạ nhân thân phận ngang nhau, cho nhau đoàn kết thôi, có thể nào lại thương tổn lẫn nhau!”

      Mai Tuyết Tình cũng nhớ cuối cùng đánh cung nữ nọ mấy bạt tai, nhưng qua khóe mắt, nàng phát ở đây, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn nàng.

      Nghi phi đứng ở bên, trơ mắt nhìn hạ nhân của mình Mai Tuyết Tình đánh. Giận mà dám gì, trong lòng tràn đầy ý hận, hai hàm răng nghiến chặt, thầm nghĩ, ngày, đợi đến lúc nàng ngồi ổn ngôi hoàng hậu, người thứ nhất thu thập chính là công chúa, nhất định làm cho nàng xuất giá đến nơi xa biên ngoại,cả đời đừng hòng trở về trong cung.

      Hoàng thượng giá lâm!” thanh Lưu công công truyền đến.

      Sau khi nấp bí mật tại rừng cây, Hạng Ngạo Thiên cước bộ trầm ổn tới.

      Cái tiểu nữ nhân này, nếu , vị hoàng đế này ra mặt, có thể nàng còn phải đánh tiếp! Xem nàng ra tay đều là cố ý dùng hết sức rồi.

      Mọi người đều phục hồi tinh thần lại, quỳ mặt đất thỉnh an Hạng Ngạo Thiên.

      Nhân cơ hội này, Mai Tuyết Tình nháy mắt với Liên nhi, nháy nháy miệng, Liên nhi lập tức ràng ý tứ công chúa.

      Sau khi tất cả mọi người đứng dậy, Liên nhi tiến tới vài bước, vừa lại quỳ gối trước mặt Hạng Ngạo Thiên tấu, “Thỉnh xin Hoàng thượng cùng Nghi phi nương nương trách phạt nô tỳ, nô tỳ kinh hách đến Nghi phi nương nương!”

      Hạng Ngạo Thiên nhìn Liên nhi cái, vừa lại ngó qua Mai Tuyết Tình chút, : “Nếu kinh hách đến chính là Nghi phi nương nương, vậy cứ giao cho Nghi phi nương nương xử lý !”

      Nghi phi nương nương đương nhiên bỏ qua cơ hội biểu thông tình đạt lý, khoan dung độ lượng trước mặt Hoàng đế, nên vội vàng : “Hãy bình thân, bổn cung hề truy cứu là được!”

      Liên nhi hướng về phía Nghi phi nương nương liên hồi khấu đầu tạ ơn, làm cho nàng ở trước mặt hoàng đế mất thể diện.

      Nghi phi, ngươi lại đây có chuyện gì?” Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.

      Thần thiếp vốn là qua tới thăm công chúa muội muội!” Nghi phi mặt đầy vẻ ân cần.

      Ngươi vốn có ý tốt, lúc nãy nhốn nháo như vậy chắc công chúa ngã bị thương rất nghiêm trọng sao!”

      Mai Tuyết Tình trong lòng hừ tiếng, may mà còn biết giữ lại mặt mũi cho nàng

      Lão ngự y cùng Hàn Thanh vừa nãy đứng cách chỗ này vài thước, Hàn Thanh thể tin được nhìn thấy trò khôi hài này.

      Công chúa, đến lúc cần thay thuốc rồi!” Lão ngự y nhắc nhở Mai Tuyết Tình, cũng là nhắc nhở Hoàng thượng, ba người phụ nữ bàn làm trò, nếu bằng khi xong việc, còn biết dây dưa tới khi nào!

      Chờ chút…” Mai Tuyết Tình với cung nữ bị đánh kia: “Ta cũng có ý lấy tính mạng của ngươi, nguyên bổn ý ta định đem ngươi đuổi ra khỏi cung, nhưng trong nhà ngươi có cha già đau bệnh giường, và mới vừa rồi ngươi cũng là chủ động đứng ra nhận lỗi, chỉ bằng hai điểm này, tạm thời đem ngươi lưu lại, nếu như sau này còn tái phạm lỗi, chuyện mới chuyện cũ lúc đó đem tính hết lượt, biết ?”

      Lục y cung nữ quỳ mặt đất, dập đầu lia lịa như gà mổ thóc tạ ơn.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 27

      Nghi phi theo thái y cùng Hạng Ngạo Thiên vào trong, Hàn Thanh cùng các cung nữ ở lại bên ngoài.

      Trước tiên kiểm tra thương thế Tình nhi !” Thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng xuống, Mai Tuyết Tình mới ý thức được chính mình người cũng khỏe, nàng cũng chính mình vốn là như thế nào vào nhà.

      Nàng còn sức lực dựa người vào thành giường, hai mắt nhắm lại, hề lên tiếng.

      Thái y nhàng cẩn thận mở vải băng trắng, làm sạch vết thương, khẽ thở dài tiếng.


      Ngạo Mai trong lòng rất đau nhưng vẫn thèm liếc mắt nhìn lấy cái, nhưng rút cuộc đành lòng lại nhìn xuống, nhìn thấy mảnh máu.

      Vừa lúc Nghi phi hiếu kỳ cũng nhướn người rướn đầu qua vai Thái ngự y quan khán. xem biết, sau khi vừa liếc mắt cái, nàng nhịn được kêu lên tiếng sợ hãi.

      “Aaa…, sao lại nát vụn ra thế kia?”

      Hạng Ngạo Thiên mặt trắng bệt còn chút máu, liếc mắt nhìn nàng cái, nàng vội vàng che miệng lại, dám lên tiếng nữa.

      Muội muội, có gì đáng ngại! So với ngày hôm qua tốt hơn nhiều!” Hạng Ngạo Thiên nhàng an ủi.

      Mai Tuyết Tình như tiếng muỗi kêu khẽ khàng lên tiếng.

      cần an ủi, nàng biết, đùi vết thương khẳng định vốn là nứt ra rồi, từ phía dưới vết thương truyền lên cảm giác đau đớn, nàng vốn là có thể cảm giác được.

      Vừa mới bên ngoài, khi vì Liên nhi lên tiếng bất bình, quá chú tâm để ý vô tình làm động đến vết thương, giờ sau khi mọi chuyện qua mới cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng từ vết thương truyền đến, so với ngày hôm qua càng đau đớn hơn nhiều, dù sao cũng tại mình dùng khí lực toàn thân, giáo huấn cung nữ biết tốt xấu kia. Khi dùng hết sức bạt tay nàng, khẳng định cần phải dùng lực, làm động vết thương khiến cho trở nên trầm trọng, chính mình trong lòng biết rất ràng. Cho nên, cần bất luận kẻ nào an ủi, nàng có thể đoán ra được thương thế nàng như thế nào, đau đớn của nàng đến mức nào cũng chỉ có chính mình nàng biết.

      Bất quá, cũng tốt, thông qua chuyện này, trong cung sau này vài người có thái độ xấc láo nào đó, kể cả cung nữ cùng tần phi hẳn là biết đúng mực rồi.

      Nàng cũng xem như thay cái tên hoàng đế thối kia chỉnh đốn hậu cung. Trong thâm tâm công bằng mà , đối với nàng cũng tệ, nàng, Mai Tuyết Tình coi như là hồi báo đối xử với nàng tốt lắm. Sau này, xem như ai nợ ai nữa.

      Trong cuộc sống, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, chỉ có giống nhau đồ vật, có tiêu chuẩn để phán xét, đó chính là nhân tình. Cho nên, Mai Tuyết Tình muốn nợ bất luận kẻ nào nhân tình, nhất là ở nơi này, nơi xa lạ

      .Nàng cũng nghĩ muốn trở lại thế kỷ 21, chắc vì trước đây nàng nợ ai đó ân tình nên mới phải chịu đến nơi này. Bọn họ nhất định đều liên quan đến sinh mạng của nàng, hai người thuộc hai niên đại, giống như hai quỹ đạo, vĩnh viễn có cùng xuất , hai người niên đại khác nhau, nhân tiện như quỹ đạogiống như những bánh xe chỉ thẳng đường, vĩnh viễn gặp. Nếu như, chạm mặt, vậy đó là đụng xe rồi, xe hủy người vong, thế giới rất lớn, Mai Tuyết Tình thừa nhận mình căn bản dậy nổi.

      Hạng Ngạo Thiên ra hiệu thái y nhanh chóng thay thuốc vết thương, lão thái y nhanh nhẹn đổi lại hảo dược, rồi lui ra.

      Ngạo Mai cùng Liên nhi cũng biết ý vội lui ra.

      Mới vừa ở trước mặt hoàng đế, Nghi phi còn giả bộ ra dáng hiền lương thục đức, còn tưởng được cùng Hạng Ngạo Thiên ở lại trong chốc lát, bị ánh mắt sắc bén của Hạng Ngạo Thiên hù dọa lui ra.

      Trong phòng khí an tĩnh trở lại.

      Hạng Ngạo Thiên nhàng ngồi xuống giường.

      vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Mai Tuyết Tình, tay kia xoa lên gương mặt nàng, mảnh dưa chuột sớm bị gió làm khô rồi, nghĩ muốn thay nàng gở xuống.

      Mai Tuyết Tình cảm giác được đụng chạm của Hạng Ngạo Thiên, nàng quay mặt vào phía trong tránh né. Nàng cố gắng rút bàn tay bé nắm trong tay Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên có ý buông ra, hơn nữa còn tăng thêm sức nắm chặt tay nàng lại.

      Hạng Ngạo Thiên dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay bé của Mai Tuyết Tình, muốn mượn lực của đôi tay cùng nhiệt độ cơ thể truyền đạt tâm ý của chính mình.

      Mai Tuyết Tình có chút động tĩnh gì đáp ứng tâm ý .

      “Muội muội, ca ca ngày hôm qua làm cho ngươi chịu ủy khuất rồi, nếu , giữa chúng ta cũng có quá nhiều rắc rối và hiểu lầm thế này!” Hạng Ngạo Thiên thành tâm thành ý xin lỗi, là vua của nước giờ phải nhún nhường xin lỗi những gì mình phán quyết, từ lúc chấp chính tới nay là lần đầu tiên.

      bái trời, dưới bái đất, ở giữa lạy phụ mẫu, cùng người xin lỗi việc làm sai, chỉ là đối với cha mẹ của chính mình thân đại nhân làm, hay là chấp chính trước kia chuyện rồi

      Tiểu nữ nhân trước mắt làm cho đau đớn thương, thể bỏ dáng vẻ tôn nghiêm của hoàng đế

      Muội muội… Muội muội…” Hạng Ngạo Thiên thấy nàng người có động thái gì hồi đáp , vội nghiên người gần về phía trước mặt nàng khẩn thiết gọi.

      Mai Tuyết Tình mặc dù hai mắt nhắm lại, nhưng là nàng có thể nghe được những lời thầm hoảng hốt của Hạng Ngạo Thiên. Mơ hồ cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Hạng Ngạo Thiên cách mặt mình càng ngày càng gần hơn, nàng vội mở to hai mắt, thối hoàng đế, phải lại muốn chiếm tiện nghi của nàng chứ!

      khuôn mặt đẹp trai với nụ cười mờ nhạt chỉ còn cách trước mặt nàng trong gang tấc.

      Mai Tuyết Tình dùng sức rút bàn tay bị nắm chặt trong tay Hạng Ngạo Thiên, theo bản năng, cảnh giác để tay trước ngực làm vật cản trung gian.

      Hạng Ngạo Thiên trong lòng cười trộm, rốt cục cũng biết được nhược điểm của nàng rồi. Nhưng mặt lại có chút gì biểu ra ngoài.

      Chứng kiến Mai Tuyết Tình trong mắt chợt lóe qua ánh kinh hoảng thất thố cùng e lệ bất an, Hạng Ngạo Thiên có loại cảm giác chiến thắng

      Muội muội, ca ca có thể ở gần như vậy chứ?” thói quen gọi chính mình vốn là hoàng huynh của nàng, mà xưng là ca ca rồi.

      Khoảng cách mập mờ này làm cho Mai Tuyết Tình thể vội vàng lắc đầu, “Ca…đừng giận, muội muội vẫn chưa từng ở gần ai đó như vậy!” Sau đó, ra bộ dáng người làm nũng lấy lòng mỉm cười, người đơn thuần dường như là muội muội mỉm cười. Nhưng tay lại cảnh giác như cũ để ở trước ngực Hạng Ngạo Thiên.

      Hạng Ngạo Thiên đứng dậy đẩy bàn tay bé của nàng ra, vừa lại nắm giữ trong bàn tay to lớn của mình, tiểu nữ nhân, tính cảnh giác cao !!

      Sau buổi tảo triều, nôn nóng truyền thái y đến chăm sóc vết thương cho nàng, chính mình tận sâu trong nội tâm, cũng càng ngày thể chịu được cái khát vọng muốn nhìn thấy nàng. Hoàn lại thường xuyên có loại ý nghĩ muốn đem nàng cầt giữ trong lòng, hề có ý nghĩ buông tha.

      hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu đúng như vậy, nhưng đối với là quân vương của nước vốn là điều tối kiêng kị! Nhất là đối với người lai lịch lai lịch như tiểu nữ tử này.

      Vừa mới chấm dứt trận hỗn loạn như vậy, từ đầu chứng kiến, vốn có ý thân, vốn là nghĩ can thiệp nhiều lắm chuyện hậu cung, chỉ cần các nữ nhân gây ra cuộc huyên náo liên quan đến nhân mạng, nhúng tay vào, bởi vì trong triều so với những chuyện so đo tranh giành giữa các nữ nhân, càng có nhiều chuyện trọng yếu hơn chờ đợi xử lý.

      Ngay lúc khi cung nữ nọ cước tính đạp lên bụng của Liên nhi, Hàn Thanh trong tay cầm hòn đá , chuẩn bị ra tay cứu giúp rồi, cách khác, Liên nhi bị mất mạng, cũng bị nửa người tàn phế.

      ngờ tới, tiểu nữ nhân này lại xuất , để ý chính mình bị thương thế, bảo vệ hạ nhân. Mặc dù, buông tha người, hung hăng giáo huấn rồi lần biết sâu cạn nô tài, cũng may cuối cùng, cũng chưa cho nô tài kia cái gì quá phận trừng phạt, trường phong ba cuối cùng dẹp loạn rồi.

      Xem ra, tiểu nữ nhân xử lý chuyện rất gọn gàng hay, quả có khả năng đối phó với mọi thứ.

      Có lẽ, tương lai, đem chuyện hậu cung giao cho nàng xử lý, tốt hơn.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      28


      Chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu ngàn dặm truyền xa. cần phô trương, ngày mai, các nữ nhân trong hậu cung lan rộng, công chúa mất trí nhớ, đối với nô tài nghe lời đánh trận lớn.

      Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, hậu cung cũng yên tĩnh chút.

      Hạng Ngạo Thiên trầm tư suy nghĩ.


      Tái ông mất ngựa, chẳng phải được phúc sao! Có lẽ, Mai Tuyết Tình hôm nay hành động như vậy, trợ giúp trong cuộc sống của nàng sau này rất nhiều, đạt được chỗ đứng vững chắc trong thâm cung.

      Việc này, làm cho mọi người cũng có ấn tượng sâu đậm hơn đối với Mai Tuyết Tình, công chúa khi khỏi bệnh, khỏe mạnh lên tính tình cũng thay đổi nhiều, chẳng những tâm địa càng thiện lương, mà đối với hạ nhân càng thêm trân trọng, tính cách cũng độc lập mạnh mẽ hơn lên.

      Trong hậu cung, số người sớm có thói quen thói ỷ quyền ỷ thế bạo ngược ức hiếp kẻ khác bắt đầu cẩn thận đề phòng, nếu giờ công chúa can thiệp vào chuyện hậu cung, ai dám kiếm chuyện sinh nữa.

      là công chúa vốn là muội muội thương nhất của hoàng đế, đừng công chúa có lý, hay là vô lý, người khác cũng phải ba phần nhượng. Hai là công chúa phải người vô lý gây chuyện ôn ào, hễ người nào làm cho nàng bắt được nhược điểm, khẳng định là người đó có sai trước.

      Cho nên, hoàn lại tốt nhất đều phải rất cẩn thận!

      ***

      Vừa lại an tĩnh qua mấy ngày.

      Cuộc sống sau bình phong làm cho Mai Tuyết Tình thể nào chịu đựng được nữa, cuối cùng nàng ra thông điệp với Hạng Ngạo Thiên, hoặc đề nàng quay về Vô Tâm cung, hoặc, nhân tiện đem nhuyễn tháp mang đến thư phòng dựa vào cửa sổ, tốt hay xấu gì dẫu sao ở vị trí dựa vào cửa sổ, có thể tắm nắng, hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp!

      Hạng Ngạo Thiên đương nhiên hy vọng mỹ nhân cùng như hình với bóng, tất nhiên chấp thuận mang nhuyễn tháp đến phía trước cửa sổ.

      Mỗi ngày ban đêm, sau khi Liên nhi lui ra, Hạng Ngạo Thiên cũng bế Mai Tuyết Tình ôm đến giường đặt trong ám thất. ngủ nhuyễn tháp ở thư phòng, nhưng mỗi đêm sau lúc Mai Tuyết Tình ngủ say, đều trở lại ám thất, cùng nàng ngủ chung giường

      Mai Tuyết Tình lưu tâm quan sát mấy lần, thấy Hạng Ngạo Thiên trừ ra mỗi đêm đều ôm nàng vào trong lòng, nhiều lắm là hôn lên trán nàng chút, hoặc là hôn lên môi nàng chút, làm ra việc gì vượt qua khuôn phép, thấy vậy Mai Tuyết Tình cũng liền nhân tiện mắt nhắm mắt mở, giả vờ như biết.

      Đối với nam nhân mà , trong lòng ôm gọn thân thể mềm mại thơm mát của mỹ nhân, vốn là loại hưởng thụ vô cùng hạnh phúc, đối với Mai Tuyết Tình mà , được ôm trong vòng tay rắn chắc dựa bộ ngực rộng rãi ấm áp, làm cho nàng có cảm giác vô cùng an toàn và thoải mái, cảm giác như chưa bao giờ có.

      *****

      khí trong lành và tươi mát!

      Mai Tuyết Tình nhắm lại hai mắt, tứ chi giang rộng, hưởng thụ khí ôn hòa trong lành tươi mát, phảng phất trong gió hương hoa thơm ngát ngoài cửa sổ.

      Hạng Ngạo Thiên ở bên mới vừa sắp xếp xong cây cổ cầm. đặt những đồ vật như vậy trong thư phòng, nhưng vì để Mai Tuyết Tình bớt tịch mịch cùng nhàm chán, phá lệ ra lệnh Lưu công công đem cái cổ cầm này sắp xếp ở đây.

      bao lâu có đụng đến cổ cầm rồi, ngay cả chính cũng nhớ nữa, dường như vốn là sau khi chấp chính, có cảm giác nhàn hạ cũng như tâm tư hưởng thụ giai điệu này, giờ đây vì tiểu nữ nhân này, cũng vì làm cho chính mình thư giãn, ở nơi này trong ánh nắng tươi sáng buổi sáng, loay hoay mang cổ cầm đến.

      Trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, Mai Tuyết Tình hai mắt vẫn nhắm chặt, tư thái vô cùng duyên dáng quyến rũ, phản chiếu vào đáy mắt Hạng Ngạo Thiên.

      Hạng Ngạo Thiên cảm giác có như có dòng nhiệt chảy qua cơ thể, đốt cháy từng tế bào của , toàn thân nhanh chóng nóng dần lên, cảm giác trong lòng tràn đầy phấn chấn, hạnh phúc, phía dưới bụng co thắt lại đau nhói, phảng phất như nắng hạn muốn gặp mưa rào, mới có thể dễ chịu chút.

      xoay người bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng.

      Nếu nhanh chóng rời khỏi, có thể bị cảnh tượng trước mắt làm cho kìm chế được dục hỏa trong lòng, cùng nàng làm chuyện vượt rào, trái khuôn phép.

      Nàng bây giờ là thân phận Ngạo Sương công chúa, là muội muội của , là muội muội ruột thịt cùng chung huyết thống với !

      thể làm ra những chuyện khiến cho người ta tưởng đến chuyện tình loạn luân!

      bước nhanh trở về tẩm cung của mình.

      Lưu công công trung thành theo phía sau Hoàng thượng.

      , lập tức tìm hai gã phi tử, lập tức đưa tới ngay tẩm cung trẫm!”

      Vâng ạ!” Lưu công công thoáng chần chờ chút, “Hoàng thượng, ngài muốn hai vị phi tử nào?”

      Người nào cũng được!” Dục hỏa trong lòng phải bởi vì các tần phi mà phát tán, đương nhiên muốn phát tiết, là ai cũng màng quan tâm rồi.

      *****

      Mai Tuyết Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại, chính mình dĩ nhiên ngủ thiếp .

      quá nhàm chán rồi! Người nếu cuôc sống tinh thần có mục tiêu, vô tình, trở thành kẻ biếng nhác, vô công rỗi nghề, trước kia, người khác , nàng còn chưa tin, bởi vì trước kia chính mình vẫn đều là bề bộn nhiều việc. Hôm nay bất đồng rồi, chỉ chớp mắt tựu thành nàng công chúa vạn người hâm mộ rồi, cao cao tại thượng.

      Mai Tuyết Tình giờ lại cảm thấy nhàm chán rồi, ở sâu bên trong thế giới nội tâm của nàng, dâng lên cảm giác trống rỗng, lúc nào cũng bao phủ quanh tâm trí nàng.

      Cẩn thận nhè cử động chân, nàng mạo hiểm thử thăm dò bước xuống khỏi nhuyễn tháp. Vừa lại thử thăm dò chầm chậm hai bước về phía trước, cảm giác sai, còn cảm giác đau đớn. Nàng cao hứng gọi lớn lên: “Ca… Ca, chân ta khỏi rồi!”

      người nào đáp lại.

      Mai Tuyết Tình sau khi chuyển tới phía sau bình phong, xác định được Hạng Ngạo Thiên có ở trong phòng, bất giác buông tiếng thở dài. Vốn là nghĩ muốn cùng chia xẻ vui sướng!


      Tâm tình như mất mát, Hạng Ngạo Thiên ngồi vào trong long ỷ, tay cầm bút tùy ý viết lên vài chữ.

      Bút này có thể sánh bằng bút lông thượng hãng bán ở đại, chẳng lẽ là được làm từ lông cáo hay là từ lông của động vật khác sao? Hèn chi chả trách, người cổ đại viết chữ dường như rất dễ nhìn, uh, chính mình cũng phải thử xem mới được.

      “Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa,lục nhiễm nhiễm biến thiên nhai. Lâm oanh đề đáo vô thanh xứ,thanh thảo trì đường độc thính oa.”

      (Chú thích: bài thơ Xuân mộ của Tào Bân

      Dịch ý: Chiều xuân

      Ngoài cửa có ai tới thăm hỏi, hoa rụng đầy. Màu xanh tối dần dần bao trùm bầu trời.

      Chim oanh hót nơi rừng vắng lặng, trong đám cỏ xanh ở bờ ao chỉ nghe ếch kêu.

      Dịch thơ: Chiều Xuân

      Ngoài cổng chẳng khách xót hoa rơi. Ánh xanh mờ nhạt khắp khung trời

      Chim oanh đua hót khu rừng vắng. Lùm cỏ, bờ ao tiếng ếch thôi)

      Viết xong, dùng miệng thổi khô, cảm giác viết rất đẹp, thử viết lại lần nữa, lúc này dường như cố gắng bắt chước theo người cổ đại, dựng thẳng bút viết.

      “Song song ngõa tước hành thư án,điểm điểm dương hoa nhập nghiễn trì。Nhàn tọa tiểu song độc chu dịch,bất tri xuân khứ kỉ đa thời”

      sai, dùng cái chặn giấy chặn giữ rất tốt, hong khô trong gió, thu giữ lại, thể làm cho cái tên hoàng đế thối kia thấy được, nếu , vừa lại trong lòng lại nảy sinh ngờ vực đối với nàng rồi.

      Qua có nửa canh giờ rồi, phải thử cổ cầm sao? Người đâu mà đến giờ cả bóng cũng thấy rồi? Mai Tuyết Tình thầm hỏi trong lòng.

      lần nữa quay trở lại ngồi nhuyễn tháp, bám vào cửa sổ, ngó vu vơ.

      Hàn thanh ngay lúc đó đứng bên ngoài, như nghĩ tới cái gì nhìn thấy Mai Tuyết Tình ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhất thời ngẩn người.

      Mai Tuyết Tình khi ánh mắt chạm phải ánh mắt Hàn Thành, lập tức Hành Thanh thu hồi ánh mắt lại, làm như có việc ấy, ngó lơ hướng khác.

      Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho Mai Tuyết Tình biết, người cái tên Hàn Thanh này có chuyện xưa, phải phát sinh tình cảm với mình!

      Đằng hắng giọng, Mai Tuyết Tình quyết định đùa , chính mình nhàm chán, trước mặt lại có đại soái ca, vừa lúc có thể đùa cợt giết thời gian.

      “Hàn thanh…” Mai Tuyết Tình gọi to.

      Thấy Hàn Thanh quay đầu, nàng giơ cánh tay mảnh khảnh về phía khoát khoát, ý bảo lại gần: “Hàn Thanh, này!”

      Hàn Thanh như khúc cây đứng trơ tại chỗ, biết nên trả lời như thế nào, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ căng thẳng, thoáng chút sắc đỏ.

      Mai Tuyết Tình cảm giác được có chút kỳ lạ, vội : “Hàn thanh, mặt của ngươi như thế nào lại hồng lên như trái táo chín vậy?

      Các thị vệ khác nghe được Mai Tuyết Tình , cũng hẹn mà ánh mắt cùng liếc nhìn lên mặt Hàn Thanh quan sát chút. Bọn họ tin, đầu lĩnh của bọn họ võ công cao cường lãnh diện vô tư, dĩ nhiên cũng đỏ mặt bao giờ, nếu có quả tin động trời!

      Có mấy người thị vệ cúi đầu, len lén nở nụ cười.

      Hàn Thanh, ngươi tiến lại vào đây, bổn công chúa có chuyện muốn !” Mai Tuyết Tình tính đùa cợt vẫn giảm.

      Hàn thanh do dự quyết, nhưng cuối cùng cũng tiến đến bước vào trong phòng.

      Công chúa, xin người đừng đùa cợt ty chức nữa, bên ngoài còn có những người khác.”

      Oh, ý của ngươi , nếu khi có người nào khác, bổn cung có thể tùy tiện đùa ngươi rồi!” Mai Tuyết Tình nhìn Hàn Thanh nháy mắt mấy cái.

      Khi có người nào khác, công chúa cũng có thể giết ty chức!”

      “Woa, quả là rất trung thành!” Mai Tuyết Tình ngồi ở nhuyễn tháp, nghĩ muốn gõ gõ vào ngực Hàn Thanh, bị Hàn Thanh bất động thanh sắc tránh .


      Mai Tuyết Tình nhích lên phía trước từng bước từng bước, Hàn Thanh nhân tiện lui ra phía sau từng bước.

      Hàn Thanh, vì sao ngươi tránh né bổn cung?” Mai Tuyết Tình giả bộ nổi giận hỏi đến.

      “Công chúa, nam nữ thụ thụ bất tương thân, xin công chúa bảo trọng ngọc thể!”

      Mai Tuyết Tình dừng lại. Sau này khi có thời gian…, nên nóng lòng nhất thời đùa .

      Ngươi biết Hoàng thượng ở đâu ?” Mai Tuyết Tình trở về vấn đề chính hỏi.

      “Bẩm báo công chúa, Hoàng thượng quay về tẩm cung rồi!”

      “Ngươi lui ra , nhớ kỹ những lời ngươi vừa ! Lúc nào có người khác hả!” Mai Tuyết Tình cố ý kéo dài ngữ điệu.

      Hàn thanh lau mồ hôi toát ra trán, nghĩ thầm, tính tình này phải nguyên lai công chúa hả! Ngôn ngữ hành vi rất thái quá rồi!

      tự hỏi công chúa Ngạo Sương nơi nào?

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      29

      Mưa to ngừng rơi ào ào. Ánh chớp sáng lòa cùng tiếng sấm như xé gió làm Mai mẫu đứng ngồi yên. Nhìn gió thổi mạnh làm rơi rụng lá cây đầy sân, Mai mẫu rốt cục nhịn được mặc áo mưa vào, xuống lầu.

      Bà đừng sốt ruột, Tình nhi nhà chúng ta có việc gì đâu!” Mai phụ an ủi bạn già. Mặc dù khuyên Mai mẫu đừng nóng vội, thực tế, ông so với Mai mẫu càng lo lắng khẩn trương hơn.


      được, mai gọi cho Tình nhi Mai phụ trong tay cầm tờ báo mở ra xem, nhưng lại chữ cũng ngó nhìn.

      Ta gọi rồi, đồng nghiệp trong công ty Tình nhi sớm rời , gọi di động cho nó, nhưng lại chỉ nhận được trả lời tạm thời cách nào liên lạc được!” Mai mẫu trong thanh ngữ điệu như muốn khóc.

      nữ nhi bảo bối như vậy, nếu có xảy ra mệnh hệ gì, hai người lão nhân cũng mất dũng khí, còn muốn sống nữa.

      Reng…reng…reng…” Tiếng điện thoại vang lên dồn dập, Mai mẫu ba chân bốn cảng chạy vội đến nhấc tay nghe điện thoại trả lời, “Alô…”

      Đây là nhà của Mai Tuyết Tình nhà? Sao…, Mai Tuyết Tình rơi vào trong nước, mới vừa được cứu lên, bây giờ ở Hàn đình trong công viên…”

      Mai mẫu bàng hoàng ngồi xuống bên cạnh bàn điện thoại.

      Hai vị lão nhân gia dùng hai dây đai treo đỡ, mang con về nhà. Nữ nhi câu cũng , ánh mắt trống rỗng.

      Mai mẫu tỉ mỉ phát , y phục của nữ nhi mặc cũng thay đổi kiểu dáng. Nữ nhi sáng sớm trước khi rời khỏi nhà làm mặc bộ đồng phục của nữ doanh nhân, hiểu sao, giờ đây khi trở về y phục lại đổi khác, thân lại mặc váy gấm, đầu lại đội châu hoa? Chẳng lẻ lại có khó khăn gì mà buộc phải diễn trò?

      Sau khi mưa gió dừng, Mai mẫu gọi cuộc điện thoại đến công ty của nữ nhi, kiếm người có trách nhiệm hỏi , bọn họ bảo là có quản lý hoạt động cái gì.., trong lòng Mai mẫu nghi hoặc càng lớn.

      Hoàng huynh… Ta muốn gặp hoàng huynh…”

      Cái gì Hoàng huynh? Mai mẫu sờ sờ trán nữ nhi.

      Ta muốn gặp hoàng huynh…” Nữ nhi nắm lấy ống tay áo Mai mẫu, “Đại thẩm, giúp ta tìm hoàng huynh, Hàn Thanh cũng được, Liên nhi cũng được…”

      Cái gì? Gọi chính mẹ mình là “Đại thẩm” ? Mai mẫu có chút hoang mang rồi, nữ nhi chắc gặp cái gì thuận lợi trong chuyện tình cảm, dĩ nhiên bị như thế nên gặp phải đả kích rất lớn?

      Mai mẫu tinh tế đánh giá nữ nhi, dường như gầy hơn, sắc mặt cũng tốt lắm. Sắc mặt tốt vốn là do hoảng sợ khi ngã vào hồ mà gây ra, đó cũng là bình thường. Nhưng là, thể mới có ngày gặp, mà gầy nhiều như vậy?

      Được… được…” Mai mẫu an ủi nữ nhi, “Ăn trước vài thứ chút , tỉnh ngủ rồi, tìm người!”

      Đêm khuya an tĩnh, Mai mẫu vào phòng nữ nhi, Mai mẫu tinh tế đánh giá nữ nhi.

      Ban ngày, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nữ nhi vốn là hài tử kiên cường, nàng dễ dàng bị hù dọa mà thành ra như vậy được!

      Nữ nhi cánh tay, đầu và vai lộ ra bên ngoài chăn. Mai mẫu nghĩ muốn trợ giúp nữ nhi đắp lại chăn mền, trong lúc vô ý phát , thiếu chút nữa làm cho Mai mẫu lên tiếng kêu to.

      Vội vã rời khỏi phòng ngủ của nữ nhi, Mai mẫu tìm đến bạn già nhi, kéo đến phòng ngủ của nữ nhi, “Ông xem..”, Mai mẫu chỉ vào vết bớt đỏ hồng đầu vai nữ nhi, , “Nữ nhi của chúng ta có cái vết bớt này!”

      Mai phụ cũng tinh tế đánh giá, “Đúng vậy, chuyện này là sao, chuyện gì xảy ra? Khó khăn lắm mới tìm được con , chẳng lẽ nàng phải con của chúng ta?”

      Nếu phải con của chúng ta, sao lại có vóc dáng khuôn mặt giống nhau như thế?”

      Hai vị lão nhân rời khỏi phòng ngủ, thương lượng đối sách.

      Bà này, đừng có gấp…” Mai phụ an ủi Mai mẫu, “Ngày mai, chờ tỉnh dậy, chúng ta hỏi moi chuyện ràng!”

      Nếu phải con của chúng ta…vậy Con chúng ta ở đâu?” Mai mẫu đứng lên, “Ta muốn tìm con !”

      “Trời tối đen như vậy, chúng ta nơi nào tìm?” Mai phụ hỏi bạn già nhi.

      đến bên hồ tìm…” Mai mẫu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

      Bà đừng có hồ đồ như thế, con chúng ta biết bơi lội, nếu té xuống, tự mình cũng có thể lên bờ. Thời gian cũng lâu như vậy rồi, nếu như con chúng ta vẫn còn ngâm mình trong hồ lạnh, ngươi con chúng ta còn có thể giữ mạng sống hay sao?” Mai phụ thở dài tiếng, “Chúng ta nghe theo thiên mạng ! Ngày mai, hỏi trong phòng chút biết!”

      Mai mẫu khóc đứng lên. Tuyết Tình là đứa con bảo bối, bà hy vọng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

      Sáng sớm hôm sau, mới trãi qua đêm mà phu phụ Mai lão như già thêm mấy tuổi, Mai mẫu chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, bưng tiến vào phòng nữ nhi. Nhìn con ngủ được an ổn, vừa lại nhịn được hai mắt đẫm lệ rơi xuống lả chả.

      Hoàng huynh… Hoàng huynh…” Con vừa lại mớ kêu lên.

      Hoàng huynh “, cái gì Hoàng huynh? Mai mẫu trăm tư khó giải.

      Đột nhiên, con mở mắt. Thấy Mai mẫu ngồi ở bên giường, nàng tung lên chăn mền, vội trốn sâu vào trong giường, trong mắt lóe lên hoảng sợ ngấn đầy nước mắt trong suốt.

      , cho ta biết, ngươi tên là gì?” Mai mẫu cố nén tâm tư đau xót trong lòng, hòa ái hỏi.

      Lúc này, Mai phụ cũng vào phòng ngủ.

      Con thấy hai vị lão nhân cũng có gì ác ý, trầm mặc khoảng thời gian dài, giọng lên tiếng, “Ta tên là Hạng Ngạo Sương…”

      Vậy nhà của ngươi ở nơi nào?” Mai phụ sợ làm con hoảng sợ, cố ý xuống thấp giọng hỏi.

      Hoàng cung?” Cúi đầu giọng trả lời.

      Hoàng cung?” Mai mẫu nghi hoặc ngó qua nhìn Mai phụ chút, mới vừa rồi “Hoàng huynh “, như vậy trong chốc lát là hoàng cung…

      , ngươi chậm thôi…” Mai phụ an ủi , “Nhà ngươi ở tỉnh nào, thành nào hả?”

      có chút hồ đồ rồi, cả nước nhân tiện chỉ có “Hoàng cung “, vừa đến mọi người ai cũng đều biết đến cả? Như thế nào mà người trước mắt, dĩ nhiên biết “Hoàng cung” ?

      Nhà của ta ở tại hoàng cung, Thiên Long Hoàng triều hoàng cung, đương kim hoàng đế Hạng Ngạo Thiên là hoàng huynh của ta, ta là muội muội của , Hạng Ngạo Sương, ta là công chúa?” Nữ nhi thấy bọn họ dường như là biết, hơi hết. Lúc còn ở trong cung cũng chưa từng qua nhiều như vậy!

      Tục ngữ có câu cây ngay sợ chết đứng, nghe xong, hai người hiểu ra sao, hai vị lão nhân gia nhìn nhau, đứa này đầu óc có vấn đề rồi?

      Ông này, chúng ta mang đứa này bệnh viện tâm thần kiểm tra qua chút !” Mai mẫu đề nghị.

      Nhìn cái gì vậy, ta xem đứa này thần trí chưa thanh tỉnh, nếu làm bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện, vậy cuộc sống của đứa này phải bị hủy rồi sao?” Mai phụ đồng ý.

      Vậy phải làm sao bây giờ hả?” Mai mẫu vừa lại nước mắt lưng tròng, “ ta đúng là phải nữ nhi của chúng ta, đứa này tự mình rồi, chúng ta báo án ở đâu được! Chúng ta làm sao tìm được nữ nhi của chính mình trở về đây hả!”

      Báo án cái gì ở đâu?” Mai phụ hỏi, “Báo án rồi, đứa này làm sao bây giờ? Nàng cùng nữ nhi chúng ta giống nhau như đúc, việc này, bà giải thích như thế nào hả?” Mai phụ cũng có chút nóng nảy.

      “Hay chúng ta trước hết đem mọi việc giải quyết từ từ, rồi mới quyết định tiếp theo làm sao!” Mai phụ có điều hiểu, cảm thấy mọi chuyện lộn xộn, “Ta đến bên hồ tìm người chứng kiến mọi chuyện, ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, trong công viên chẳng lẻ có khả năng ai nhìn thấy, hỏi vài người chứng kiến, có thể biết vốn là chuyện gì xảy ra rồi, ông ở đây, gọi điện thoại đến công ty nữ nhi, báo là nữ nhi rơi xuống trong hồ, bị chấn động tinh thần còn hoảng loạng, muốn tạm thời nghỉ ngơi vài ngày, công ty nếu chấp thuận, chúng ta đây nghỉ ngơi, nếu chấp thuận, chúng ta từ chức!” Mai phụ phảng phất hạ quyết tâm rất lớn, “Đừng nóng vội, mọi chuyện nên chuẩn bị ràng .”

      Chia nhau hành động, Mai mẫu bên này, rất nhanh đối phó, đều biết Mai Tuyết Tình vốn là trụ cột của công ty, cho nên, nếu được từ chức, công ty trực tiếp đồng ý, nghĩ muốn nghỉ ngơi vài ngày cũng có thể, nhưng là tiền lương phải giảm phân nửa, khi nào thân thể khỏe hơn, có thể tùy thời tùy chỗ trở về làm việc.

      Mai phụ bên này, có chút thuận lợi.

      Mãi năm ngày sau, mới tìm được vài người chứng kiến. Mai phụ tìm được đôi mẫu tử chơi đùa trong công viên hôm trời xảy ra cơn mưa hôm đó, bọn họ quả có thấy có người ở Hàn đình nghỉ ngơi, sau khi nhìn qua ảnh chụp, xác định người nọ chính là Mai Tuyết Tình.

      Trải qua từng bước tìm kiếm, vừa lại tìm được người tốt sau khi cứu nữ nhi lên bờ lẳng lặng rời . Người nọ , chứng kiến có người rơi xuống nước, sau đó lập tức nhảy xuống hồ cứu lên, chút cũng chưa từng chậm trễ. Hơn nữa, trong ba lô da của nàng giấy tờ cùng điện thoại di động chưa từng ướt qua, có thể thấy được, rơi vào trong nước chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

      Hai vị lão nhân nhà họ Mai muốn trọng kim cảm tạ ân nhân cứu mạng, mặc dù, người được cứu lên phải chính là nữa nhi của mình, nhưng đúng là loại người vì nghĩa dũng mà ra tay tương trợ, xem trọng tiền tài, người nọ lịch nhất quyết từ chối.

      Sau đó, hai vị lão nhân có đăng lời cảm tạ các phương tiện truyền thông khác nhau, coi như đó cũng là cách báo đáp ân nhân cứu mạng.

      ***

      Cuối cùng mọi chuyện cũng ràng rồi, nữ nhi quả vốn là có rơi vào trong hồ. Nhưng là, tại sao khi được cứu lên, vốn dĩ phải là nữ nhi của họ rồi đây?

      Hai vị lão nhân bắt đầu cân nhắc nữ nhi Hạng Ngạo Sương theo lời .

      Mặc dù , trong xã hội này, phải ai cũng đều là người tốt. Nhưng là, nữ nhi tên gọi Hạng Ngạo Sương này cũng cần phải gạt người. Gia đình họ Mai chỉ có thể xem là gia đình trung lưu, cũng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng cũng nghèo, nhưng cũng thể là xem là gia đình giàu có. Hạng Ngạo Sương nếu muốn dối gạt người, nàng hẳn lựa chọn những gia đình có xe, có tiền, có biệt thự để lừa gạt chứ hả!

      cũng phải lại, nương này cùng với Tình nhi quả giống nhau như đúc, nhìn ngang nhìn dọc, thấy thế nào cũng giống như là người xấu đây!

      Đặc biệt, lúc Mai mẫu đem ảnh chụp của Mai Tuyết Tình cho Hạng Ngạo Sương xem, Hạng Ngạo Sương dĩ nhiên sợ đến nỗi đem ảnh chụp ném xuống đất, bộ dáng như là rất sợ hãi, “Cái này là cái gì vậy? Ta như thế nào lại nằm trong này chứ?”

      Nghe được câu hỏi ngây thơ vô tội như thế, Mai gia phụ mẫu khẳng định đứa này vốn biết ảnh chụp là vật gì .

      Sau này trong cuộc sống, Mai gia phụ mẫu tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Hạng Ngạo Sương, phát nàng đối với rất nhiều đồ vật, rất nhiều vật cũng ràng. Mai gia phụ mẫu nhất nhất tận tình chỉ giáo nàng thích ứng dần các thói quen. Hạng Ngạo Sương cũng phụ mong đợi của mọi người, năng lực học tập tiếp thu rất nhanh.

      Mai gia phụ mẫu từ từ tin những gì Hạng Ngạo Sương . Nhưng là, Mai phụ tìm lần trong các sách lịch sử, cũng phát có người triều đại nào có tên là Thiên Long Hoàng Triều.

      Có lẽ, sử thư có ghi lại, loại khả năng này phải có.

      Mai gia phụ mẫu xem Hạng Ngạo Sương như chính nữ nhi ruột thịt của mình, lòng quan tâm chiếu cố. Mai phụ cũng lên mạng tra tìm các tư liệu cùng các kiện có liên quan, cố gắng tìm kiếm ra ít dấu vết, nhưng là, rất thất vọng, sử dụng các khoa học điểm cùng kỹ thuật đại vào thời điểm đó cũng cách nào giải thích loại tượng phát sinh này.

      Khoa học vốn là phát triển, có số việc kiện cùng tượng quả cách nào dùng khoa học quan điểm bây giờ để giải thích, tương lai ngày như vậy, có thể đem hết thảy mọi việc chưa ràng làm sáng tỏ, bởi vì con người vốn là chúa tể thế giới.

      Mai gia phụ mẫu hề hoài nghi Hạng Ngạo Sương, nhà ba người người cuộc sống dần dần trở lại như ban đầu.

      Mai Tuyết Tình từ chức công việc, mặc dù công ty cố gắng giữ lại. Nhưng là, Mai gia phụ mẫu biết, nữ nhi của bọn họ, bây giờ là Hạng Ngạo Sương vốn là vĩnh viễn có khả năng quay lại làm công việc trước đây rồi. Mai gia phụ mẫu cho nàng làm.

      Bất luận kẻ nào vốn là người nhà họ Mai đều có nguyên tắc đối nhân xử thế riêng biệt.

      Hạng Ngạo Sương an tâm sống cuộc sống bình lặng.

      Mai mẫu bị bệnh, bởi vì nữ nhi mất tích.

      Ngạo Sương cũng bị bệnh, bởi vì cách nào trở lại triều đại của chính mình.

      Mai phụ kiên cường mình chống đỡ cái nhà này, phảng phất trong đêm mà xảy ra biết bao chuyện, người cũng già rất nhiều.

      Cũng may, người nhạ họ Mai thái độ đối với cuộc sống luôn tích cực lạc quan cứu lại gia đình này.

      Ba người cũng đối mặt với , người mất tích nhất định còn có thể trở về, nhưng là, người còn sống còn phải tiếp tục cuộc sống.

      Nữ nhi mất tích rồi, trong nhà cũng ít phần thu nhập, Mai gia phụ mẫu càng thêm ra sức kinh doanh tiểu siêu thị của bọn họ.

      Ngạo Sương cũng là nữ nhi hiểu tình, nàng rất nhanh học cách sử dụng các vật dụng trong cuộc sống gia đình đại, mặc dù thể ra làm, nhưng, nàng có thể ở nhà trong khả năng của mình trợ giúp Mai gia phụ mẫu ít công việc nội trợ, người cũng còn nhìn thấy bóng dáng công chúa.

      Gia đình họ Mai trãi qua hai tháng cuộc sống an bình.

      Vào tháng thứ ba của ba tháng đầu tiên của năm, Ngạo Sương bị bệnh. Biểu bệnh trạng của nàng rệt, các triệu chứng ho khan mãn tính, đôi khi ho ra nhiều đờm, lúc nghiêm trọng nhất, cũng ho ra máu. Trải qua nhiều lần khéo léo gặn hỏi Mai mẫu mới biết được, Ngạo Sương nguyên lai có căn bệnh này. Mai gia phụ mẫu vội đem nàng đưa đến bệnh viện,

      Sau khi chụp X-quang kiểm tra và nội soi phế quản, loại trừ khả năng bệnh ung thư phổi và bệnh lao. Bác sĩ cuối cùng cho biết kết quả chẩn đoán là bệnh giãn phế quản.

      Bác sĩ vừa viết kết quả chẩn đoán vào bệnh án vừa từ tốn : “Ta đề nghị giải phẩu trị liệu, ấy cần được điều trị ngay bây giờ, tại chỉ mới có lá phổi bị tổn thương, nếu để thời gian lâu hơn, khi đó cả hai thùy phổi đều tổ hại, khi đó có muốn làm gì cũng khó rồi!”

      Mai mẫu vừa nghe, hai mắt đẫm lệ.

      Đêm khuya lúc nhi nữ ngủ, Mai gia phụ mẫu ngồi lại với nhau cùng thương lượng biện pháp.

      “Ông này, có nên giải phẫu !” Mai phụ hút thuốc lá, nhưng từ sau khi nữ nhi mất tích, cũng nhiễm thói quen hút thuốc, “Mặc dù , Ngạo Sương phải là con của chúng ta, nhưng là, cũng cùng chúng ta sống thời gian, cũng bắt đầu có cảm tình rồi. Huống hồ, nàng ở chỗ này cũng có ai là thân nhân, chúng ta giúp nàng, ai còn có thể giúp nàng hả!” Mai phụ đem tàn thuốc kiên quyết ném , tiếp tục , “Bình tâm lại mà , bệnh tật của đứa này ở độ tuổi này lạc đến niên đại này còn có cơ hội trị hết bệnh, bà nghe Ngạo Sương từng qua, nàng cũng mắc bệnh này bao nhiêu năm rồi, ngay cả trong hoàng cung, đại phu cũng thể trị liệu khỏi, có thể thấy được, bệnh của nàng ở triều đại của nàng, thể làm giải phẩu, chỉ có thể uống thuốc duy trì. Chúng ta nếu trợ giúp nàng trị liệu khỏe hẳn, tương lai nàng nếu có thể trở về, cũng có thể như người bình thường, như vậy cuộc sống cũng tốt hơn hả!”

      Nhắc tới đến Ngạo Sương phải về lại triều đại của mình, Mai mẫu nước mắt vừa lại chảy xuống, “Ta biết, chúng ta xem như cứu tánh mạng người này, là làm việc thiện, nhưng là, trị liệu khỏi bệnh, Ngạo Sương , nữ nhi của chúng ta lúc nào có thể trở về đây hả!” Mai mẫu xoa khóe mắt còn ngấn nước mắt, dám lớn tiếng khóc, sợ Ngạo Sương nghe thấy, “Chúng ta… Chúng ta cũng có nhiều tiền lắm!” Mai mẫu đưa ra rất vấn đề, “Cũng biết cần phải có bao nhiêu tiền, ngày mai, phải đến bệnh viện hỏi chút !”

      Được, ngày mai, ta hỏi, ” Mai phụ khẽ nắm tay bạn già nhi, vỗ vỗ tay vào lưng Mai mẫu an ủi, “Mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết, tiền nếu đủ, chúng ta nghĩ biện pháp!”

      Lão nhân gia hai người phen chuyện, Ngạo Sương chú ý nghe được mọi chuyện. Nàng đem cảm kích của mình đối với hai vị lão nhân chôn chặt sâu địa dưới đáy lòng.

      Đại ân này lời nào cảm tạ hết được.

      Phần tình ý này, Ngạo Sương biết mình kiếp này vốn là thể hồi báo rồi.

      Nếu hoàng huynh có bên người, là tốt biết bao nhiêu! Chính mình thể báo đáp hai vị lão nhân, nhưng, ca ca vốn là hoàng đế, có thể phong bọn họ làm quan, hoặc là tặng phẩm ít tiền tài và vân vân, coi như là báo đáp!

      Giải phẩu theo kế hoạch định, thuận lợi tiến hành, sau khi phẫu thuật, khôi phục cũng tốt lắm.

      Ngạo Sương còn bệnh dây dưa, tính cách cũng sáng sủa hơn rất nhiều, nhân tiện ngay cả bước cũng nhanh nhẹn hơn.

      ngày, Ngạo Sương cuối cùng cũng lên tiếng xưng hô Mai gia phụ mẫu là “cha, mẹ”, tiếng kêu mà nàng chôn dấu trong lòng trong thời gian dài. Sau đó, ba người ôm nhau khóc rống.

      Mỗi tối, ba người đều đến Hàn đình bên hồ trong công viên lần, vốn là trợ giúp Ngạo Sương tìm kiếm đường về nhà, về phương diện khác, vốn là tìm kiếm tung tích nữ nhi của mình.

      Lúc thời tiết khá tốt, khí trời mưa lất phất, Mai mẫu càng lại muốn công việc tìm kiếm bị gián đoạn. Bà thủy chung vẫn tin, con ngoan của bà mất tích là mất tích rồi.

      Con nhất định còn sống, có lẽ, chỗ nào đó ai biết đến, chờ ba mẹ đến cứu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.