1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 20

      Trong phòng im ắng tĩnh lặng, có chút kỳ quái cùng quỷ dị, đừng rằng ngay cả hơi thở cũng có thể nghe thấy, phảng phất cũng có thể cảm thụ được thanh khí lưu động

      Hạng Ngạo Thiên cố tình tạo ra áp lực lên các cung nữ này.

      Mai Tuyết Tình nghiêng thân dựa vào phía sau bình phong lắng nghe, nàng có chút sốt ruột.


      Cái tên hoàng đế thối này, như thế nào cho chuyện, lại lặng yên lời nào, mấy tiểu nương này bị hù dọa đến phát khóc rồi.

      Phương thức này nàng cũng từng dùng qua. Đó là khi công ty chiêu mộ người mới, ông chủ bảo nàng đảm đương phỏng vấn chủ khảo quan, vì để kiểm tra khả năng của chịu đựng tinh thần và tâm lý, nàng cố ý ra tiếng, dùng ánh mắt quan sát trong thời gian dài và đánh giá, có thể quan sát ra những thay đổi tâm lý. Thời gian mỗi phút, mỗi giây trôi qua, dần dần, có người chịu nổi, bắt đầu đỏ mặt, bắt đầu lau mồ hôi, tư thái cái gì cũng có thể biểu ra ngoài.

      nghĩ tới, chiêu này phải phát minh của người đại sao, nguyên lai, xưa nay có rồi hả!

      thể chịu đựng được bầu khí nặng nề này, rốt cục có người nghẹn ngào đứng lên!

      Ngươi tên là gì?”, Thấy có gã cung nữ khóc đứng lên, Hạng Ngạo Thiên rốt cục mở ra long khẩu.

      Mai Tuyết Tình thở dài hơi, mở miệng chuyện, chừng có người bị hù dọa mà tiểu ra quần.

      Nô… Nô tỳ gọi tiểu Cửu!” vừa khóc vừa dùng cổ tay áo chùi nước mắt ngừng tuôn chảy, vừa đứt quãng trả lời.

      Tiểu Cửu… Tiểu Cửu… Sap lại đặt tên như vậy?” Hạng Ngạo Thiên cao ngó xuống, lặp lặp lại hỏi.

      “Hồi bẩm… Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ ở nhà đứng hàng thứ chín, cho nên… cho nên… cho nên gọi tiểu Cửu!” Tiểu Cửu bị hù dọa lắp bắp trả lời.

      Trời ơi! Sao lại sinh nhiều hài tử như vậy! Mai Tuyết Tình thể tin được, nhiều hài tử như vậy, tiền nuôi dưỡng cũng là c3 vấn đề.

      Nhà ngươi chín hài tử?” Hạng Ngạo Thiên vô tình hỏi.

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nhà nô tỳ nguyên lai có mười hai hài tử!”.

      “Ra là thế …. Vậy bây giờ còn có mấy người?” Hạng Ngạo Thiên tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục truy vấn.

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nhà nô tỳ bây giờ còn có năm người!” Nghe Hoàng thượng có phản ứng gì, tiểu chín tiếp tục : “So với nô tỳ bọn tiểu đệ đệ muội muội, vừa ra sinh ra bị cha nô tỳ dìm xuống nước mà chết!”


      Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa kinh hô lên tiếng, nàng vội vàng che miệng lại, kìm nén xuống.

      Trong lòng thầm nghĩ, điều này quá tàn nhẫn,

      sinh mạng vừa mở mắt chào đời, chưa kịp hít thở làn khí trong lành, hoàn lại còn chưa kịp uống bầu sữa của mẫu thân, cũng kịp hưởng thụ cảm giác ngọt ngào được ru ngủ trong vòng tay mẫu thân.

      Hoàn lại chưa kịp mở mắt ngắm mẫu thân cùng huynh đệ tỷ muội,

      Hoàn lại chưa kịp cảm thụ thế giới tốt đẹp,

      được chính thân nhân mình dìm sống xuống nước mà chết!

      biết bọn họ tử vong là may mắn hay là bi ai, ở nơi này kinh tế cũng phát đạt xã hội, có lẽ rất khó khăn để sinh tồn.

      Mai Tuyết Tình hai mắt có chút ươn ướt, ở cổ đại, có biện pháp hoàn hảo để tránh sinh quá nhiều trẻ em, vậy, chỉ có những gia đình giàu có hoặc Vương công đại thần, hoặc những người có năng lực kinh tế mới có đủ khả năng mua sắm ít thảo dược để tránh thai, những người có sinh hoạt ở trung hạ tầng, nhất là các bậc cha mẹ dễ dàng, sinh nhiều hơn, muốn nịch tử, lưu lại còn muốn đem bọn họ nuôi dưỡng thành người, đích thủ giết chết chính con ruột cốt nhục của mình, đến tột cùng là cái gì tư vị cuộc sống, bọn họ vốn là cảm thụ sâu sắc nhất, cũng là ràng nhất.

      Chính mình như thế lại may mắn, sinh sống ở thế kỷ hai mươi mốt, có được tình thương của cha mẹ, mặc dù phải đặc biệt giàu có nhưng là cũng có được cuộc sống rất thoải mái.

      Cha mẹ dành hết cho mình toàn bộ thương, cha mẹ mỗi ngày cũng trông coi việc kinh doanh cái siêu thị của họ, nhưng mỗi buổi chiều, khi nàng làm về đến nhà, cha mẹ lúc nào cũng đóng cửa siêu thị nghỉ bán, gia đình cùng nhau quây quần chỗ, tính ra thu nhập trong ngày, khí vô cùng ấm áp thú vị.

      Đối với những người khác, nhà bọn họ có lẽ cuộc sống vô cùng bình lặng, phảng phất vô vị như nước, hương vị. Nhưng là, như thế nào là hạnh phúc vốn là lý giải riêng của mỗi người, nhân thấy nhân, trí giả thấy trí, ngoại nhân vốn là vĩnh viễn cũng nhận thức được trong đó tốt đẹp như thế nào.

      Cha mẹ bây giờ thế nào rồi? Mai Tuyết Tình lúc nào cũng khắc khoải nhớ thương cha mẹ mình.

      Hạng Ngạo Thiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Mai Tuyết Tình.

      Vậy mấy người đây?”, Từ trong thanh Hạng Ngạo Thiên nghe ra chút khác thường, phảng phất như nghe câu chuyện hoàn toàn liên quan’.

      Thân là hoàng đế cũng lãnh khốc vô tình như thế? Hay là thấy nhiều hơn, nghe nhiều hơn, sớm thành thói quen thành tự nhiên rồi?

      ai biết, thực tế, Hạng Ngạo Thiên tâm linh cũng bị xúc động rất lớn. Nhưng , thân là cửu ngũ chi tôn, nhiều năm qua dưỡng thành thói quen bình tĩnh tỉnh táo xử thế, sớm học cách che dấu tình cảm chân của mình, người khác vốn là cách nào từ trong thanh cùng vẻ mặt , đọc hiểu được thế giới nội tâm của.

      Muốn nhìn đến bộc lộ chân tình, rất khó!

      thâm trầm cùng hướng nội, cũng là thứ vũ khí tốt nhất tự bảo vệ mình, địch nhân vĩnh viễn cũng biết đăm chiêu suy nghĩ gì.

      Nghe ngữ khí của Hoàng thượng, có ý trách tội, tiểu Cửu cũng khóc, tiếp tục , “Mấy người ca ca cùng tỷ tỷ nọ, bởi vì nhiễm bệnh có tiền điều trị, cũng… cũng… cũng chết!”

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      21


      đến chỗ thương tâm, Tiểu Cửu nhịn được, vừa lại khóc lên. Đáng thương thay hài tử, nước mắt nước mũi chảy ròng, cánh tay áo cũng ướt đẫm!

      Rốt cục nhịn được rồi, sau bình phong Mai Tuyết Tình cũng lệ rơi đầy mặt.

      Bày ra kế hoạch trục xuất cung ! Lắng nghe những lời của Tiểu Cửu, cần phải , cũng biết chỉ cần được tiến cung làm cung nữ, điều kiện gia đình khẳng định cũng là tốt rồi, nếu đem các nàng đuổi ra cung, cách nào tưởng tượng cuộc sống của các nàng như thế nào nữa, có lẽ bị bán vào kỹ viện, cũng có lẽ thất lạc ở đầu đường xó chợ.


      Thiếu chút nữa vì kém hiểu biết của mình mà ảnh hưởng đến người khác, họ là vô tội, chỉ là những tiểu nương làm vật hy sinh trong việc kiếm miếng ăn cho gia đình của họ.

      là ích kỷ

      Trong môi trường làm việc cạnh tranh khốc liệt, nàng chưa từng hại qua ai, lại càng muốn đến việc tranh giành với những tiểu hài tử này. Các nàng dù sao cũng là những kẻ yếu hơn

      Tốt xấu gì, thân phận giờ của nàng là công chúa, sống cuộc sống xa hoa, có người phục dịch, cơm dâng nước múc, mặc dù mỗi ngày giả mạo làm công chúa, vốn là sống trong nơm nớp lo sợ, nhưng còn hơn các nàng, coi như là cũng hạnh phúc lắm rồi!

      Mai Tuyết Tình rốt cục hạ quyết tâm, nếu thân phận công chúa giả lộ ra ngoài, khiến cho mình bị ngũ mã ngựa phân thây, bản thân mình vốn là mạng, nếu như nàng đem bốn người tiểu nương đuổi ra cung , vạn nhất các nàng nếu có tốt xấu gì, đó cũng là bốn nhân mạng hả!

      Nghĩ thông, nhìn thấu rồi, cái gút trong lòng như được mở, trong lòng cũng nhõm thoải mái hơn.

      Công chúa của các ngươi…”, Hạng Ngạo Thiên dừng lại chút, cố ý chậm rãi , “Nàng muốn cho các ngươi trở về bên cha mẹ, vĩnh viễn cũng trở lại trong cung!”

      Ta thay đổi chủ ý rồi!”

      đợi Hạng Ngạo Thiên tiếp tục nữa, cũng chờ bốn người cung nữ có bất cứ phản ứng gì, Mai Tuyết Tình lớn tiếng .

      Hạng Ngạo Thiên có chút ngạc nhiên, các cung nữ càng lại giật mình!

      Phía sau bình phong còn có người! Hơn nữa đó lại chính là công chúa!

      Mấy tiểu nương rốt cục cũng ràng rồi, nguyên lai là công chúa nghĩ muốn các nàng rồi!

      Công chúa muốn các nàng nữa rồi, vậy các nàng làm sao bây giờ?

      Các tiểu nương các rốt cục khóc thành tiếng rồi!

      “Công chúa, chúng ta làm sai cái gì, nhân tiện trừng phạt chúng ta , chúng ta nghĩ rời khỏi ngài!”

      Đúng vậy, công chúa, ngài đánh chúng ta, chúng ta lần sau cũng dám tái phạm nữa !”

      Công chúa, ta nếu bị trục xuất khỏi cung, bị cha ta bán cho túy xuân lâu! Ta cái nơi dơ bẩn kia đâu! Ngài nhất định phải cứu ta!”

      Công chúa, ta hầu hạ ngài, ngài đánh ta mắng ta cũng được, ta nghĩ rời khỏi ngài đâu!”

      Mai Tuyết Tình lau khô dòng nước mắt chảy tới khóe miệng, hoà hoãn chút tâm tình : “Các ngươi cũng cần phải xuất cung rồi, sau này, có ta ăn, cũng cho các ngươi bị đói!”

      Được, vừa nhìn thấy tình hình này, Hạng Ngạo Thiên cũng hề hỏi nữa. Lần này đánh cuộc, nắm chắc phần thắng rồi!

      Đứng dậy , ra phía sau bình phong xem công chúa các ngươi!” Hạng Ngạo Thiên nâng chung trà lên, nhấp miếng, có gì vội, thong thả .

      Các tiểu cung nữ lũ lượt đứng lên, đổ xô vào phía sau bình phong, nhìn thấy Mai Tuyết Tình liền quỳ xuống.

      Đa tạ công chúa… Đa tạ công chúa… , ” dập đầu khấu lại lia lịa.

      Đứng lên, ta trước kia bảo các ngươi quy cũ như thế nào? phải , chúng ta cùng ở chỗ, giống như tỷ muội ở chung, được phép quỳ xuống thỉnh an như vầy sao!” Mai Tuyết Tình thoáng cúi người xuống, để cùng các nàng chuyện với nhau.

      Đứng lên… , nếu đứng dậy, ta ném các ngươi ra khỏi cung đó”

      “Dạ vâng!” Bốn người tiểu nương đứng lên, trong nháy mắt nín khóc mà cười rồi!

      Hay là hài tử hả!

      Ta cho các ngươi ra cung, phải là tại các ngươi làm sai cái gì, các ngươi biểu cũng tốt lắm, ta tưởng rằng, các ngươi trở về bên cạnh cha mẹ có thể cuộc sống càng nhiều hạnh phúc, cho nên…”

      đợi Mai Tuyết Tình xong, các tiểu nương liền đồng loạt cùng kêu lên, “Chúng ta theo công chúa cuộc sống vốn là hạnh phúc nhất!” Các nàng biết cái gì gọi hạnh phúc sao? Chỉ biết rằng, công chúa trục xuất các nàng ra cung, vốn là vì muốn tốt cho các nàng, sau đó, các nàng lại cảm thấy được ở cùng công chúa cũng là rất tốt rồi!

      Các ngươi ở học đâu mà miệng lưỡi ngọt như vậy!” Thấy các tiểu nương vui vẻ đứng lên, Mai Tuyết Tình tâm trạng cũng sảng khoái ít.

      Các ngươi chút, công chúa khi có bệnh tốt, hay là công chúa bây giờ tốt?” Hạng Ngạo Thiên vô thanh vô tức đến phía sau bình phong, đột nhiên lên tiếng hỏi câu.” , cách khác, công chúa các ngươi nghĩ muốn lưu các ngươi lại, nhưng ta cho!” Rốt cục biết được nhược điểm các nàng rồi, Hạng Ngạo Thiên cũng muốn lợi dụng hồi.

      Thấy Hoàng thượng cũng tham gia vào, các tiểu cung nữ vừa lại khẩn trương đứng lên.

      Khẩn trương lại khẩn trương, Hoàng thượng còn phải quay về

      Hồi bẩm Hoàng thượng, công chúa bây giờ tốt!”

      Tại sao?” Hạng Ngạo Thiên có chút tò mò.

      Sau khi công chúa khỏi bệnh, tâm tình cũng tốt rồi, cũng thích đùa!”

      “Công chúa lại còn mang chúng ta ra cung chơi!”

      Công chúa còn cho chúng ta quý xuống thỉnh an nàng!”

      “Công chúa còn , cho chúng ta tự xưng nô tỳ, muốn cách khác, nàng đánh phạt chúng ta!”

      “Lần trước, mẹ ta có bệnh, nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, là công chúa cho ta, cứu mẹ con ta mạng!”

      … … … … …

      Các tiểu nương khẩn trương tất cả cùng mốt lúc hết, phảng phất như ra công chúa tốt, Hoàng thượng trục xuất các nàng ra khỏi cung.

      Hạng Ngạo Thiên hứng thú nghe các nàng ra, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh lại dừng lại mặt Mai Tuyết Tình.

      Các cung nữ cũng cảm giác được công chúa bây giờ bất đồng với công chúa của các nàng theo trước kia rồi.

      Tiểu nữ nhân này phải muội muội, cũng phải công chúa của các nàng, chuyện này thực còn có thể giấu diếm được bao lâu?

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      22


      Mai Tuyết Tình phát Hạng Ngạo Thiên mục quang sáng quắc nhìn mình, nàng ngừng nháy mắt với các tiểu nương, ý bảo các nàng rằng biết, càng nhiều càng sai, càng chi tiết, càng , sơ hở lộ ra càng nhiều.

      Các tiểu nương rất giỏi xem sắc mặt mà đoán ý, thấy công chúa ám chỉ, thanh líu ra líu ríu của các nàng đột nhiên dừng hẳn.


      Hạng Ngạo Thiên thể bội phục, tiểu nữ nhân đối với việc thu phục lòng người rất có giỏi, nếu , những hạ nhân này như thế nào như thế thông minh thuận hiểu chuyện đây!

      đùi truyền đến trận co giật đau đớn, làm Mai Tuyết Tình khỏi kinh hô lên tiếng: “Ai nha…”

      Công chúa, người làm sao vậy?” các tiểu nương rất khẩn trương, có phải hay chính mình hơi nhiều, làm cho công chúa mất hứng rồi? đúng là rất cao hứng rồi, nhịn được mà!

      Mai Tuyết Tình phát nàng các như hiểu như , vội an ủi : “ can hệ đến các ngươi, chân ta …” Nàng chỉ chỉ tay vào tấm mềm bông dưới chân.

      Tiểu Đào bước về phía trước, nhàng vén tấm chăn lên, thấy hai chân công chúa bị vải trắng quấn quanh, khỏi hai mắt đẫm lệ lưng tròng đứng lên, “Công chúa, đây là làm sao vậy?”

      cẩn thận rồi, dù sao, có gì đáng ngại!”

      Mai Tuyết Tình phát hài tử này đặc biệt mẫn cảm cùng tự ti, phát sinh chuyện gì sai cũng trước tiên tự mình nhận lãnh trách nhiệm, sau này, phải bồi dưỡng làm cho các nàng tự tin lên. Đây là trách nhiệm của riêng mình, muốn dũng cảm gánh chịu, bất luận hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng. phải trách nhiệm của mình, thể tự mình đứng ra nhận lãnh, hãy để những người phạm sai lầm nhận lãnh, trốn tránh trách nhiệm. Tin tưởng, vô luận vốn là cổ đại hay là đại, đều là động lực tồn tại của con người.

      Mai Tuyết Tình quyết định phải trợ giúp các tiểu nương tạo tự tin.

      Tốt lắm, công chúa quyết định lưu các ngươi lại, các ngươi có thể an tâm hầu hạ nàng rồi, an tâm mà quay về tẩm cung, bảo Liên nhi tới đây! Lui ra !” Hạng Ngạo Thiên khẩu khí uy nghiêm, được phép người khác thường nghị.

      Tâu vâng!” các tiểu nương lưu luyến nhìn công chúa.

      Mai Tuyết Tình mỉm cười với các nàng biểu hiểu ý, các nàng cũng an tâm từ từ lùi lại, chậm rãi rời khỏi Ngự thư phòng.

      Hạng Ngạo Thiên ngồi xuống tràng kỷ, thâm ý hỏi: “Hạ nhân đều , thích bộ dáng ngươi bây giờ! Có là là ngươi ?”

      Mai Tuyết Tình chột dạ đứng lên, gần đây, Hạng Ngạo Thiên trong lời với nàng dường như luôn mang chút gì dò xét, có chút gì tâm , nội tâm liền yên, cảm thấy bất an.

      Sống hơn hai mươi năm, chưa từng làm qua việc gì trái lương tâm, lần này thể giải thích tại sao lại xuyên qua đến nơi này, làm cho nàng thể giả mạo làm muội muội của hoàng đế, hưởng thụ vinh hoa phú quý, là tình thế nào cũng tránh khỏi, chỉ mong lão Thiên có thể nhìn thấy, hiểu được tình thế khó xử của nàng, nàng phải cố ý. Nàng thích bước vào cánh cửa thâm cung thâm sâu như biển, chỉ muốn sống như kẻ qua đường ai biết đến

      “Trí nhớ ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên nhớ trước đây mình ra sao, nhưng mà, ta vẫn thích mình của ngày trước hơn !” cái nàng công chúa mất tích kia nhanh lên chút trở về ! Công chúa trở về, công chúa giả mới có thể thoát thân ở đây!

      “Nếu như, ta , ta cũng thích bộ dáng bây giờ của ngươi?” Hạng Ngạo Thiên nâng khuôn mặt Mai Tuyết Tình lên, làm cho nàng nhìn thẳng chính mình. ngay cả hoàng huynh cũng , trực tiếp gọi chính mình là ta.

      Mai Tuyết Tình bị ép ngẩng đầu lên nhìn kỹ, Hạng Ngạo Thiên đôi mắt đen sâu thẳm lường được, trong con ngươi lấp lánh nước, lóe lên tia sáng sâu kín, làm cho người ta có loại nghĩ muốn đắm chìm trong ánh mắt chìm vào giấc ngủ khát vọng.

      Cũng nhân tiện nhìn thẳng vào mắt , Mai Tuyết Tình cũng nhân tiện lớn mật đánh giá , “Ngươi vốn là hoàng đế, đương nhiên muốn thế nào được thếđó, ý muốn của ngươi chính là hạ nhân cùng thần tử đều phải tuân theo các quy tắc của ngươi, ta giống vậy, ta là muội muội của ngươi, là người cùng chung huyết thống với ngươi, muội muội ruột thịt!” Mai Tuyết Tình trả lời lại cách mỉa mai. Cũng chính là đồ giả mạo rồi, cứ yên tâm thoải mái giả mạo , cách khác, cứ tiếp tục che dấu nhầm lẫn này.

      Ngạo Sương vốn là vĩnh viễn biết dùng loại khẩu khí này chuyệncùng , vốn dĩ là ca ca của nàng.

      Hai người ánh mắt nhìn xuyên qua khí, giao nhau giữa trung.

      người chờ đợi, chờ đợi lời thú nhận của nàng, cam đoan, chỉ cần nàng phải đến phá vỡ triều đình, sau khi ra lời , ngay cả sợi tóc của nàng cũng làm tổn hại.

      người quật cường chăm chú nhìn lại , bộ dáng oai phong lẫm liệt chỗ nào có chút sợ hãi, trong đôi mắt trong suốt của nàng nhìn ra có tia giảo hoạt cùng tâm kế, ngược lại, vốn là đôi mắt trong sáng, trong tận đáy mắt phảng phất có ánh sáng trong suốt long lanh sinh động.

      Chờ đợi, chờ đợi, lặng im, lặng im, chỉ nghe mỗi hơi thở đều đều của hai người.

      Công chúa?” Ngoài cửa truyền đến thanh của Liên nhi.

      Thế giằng co trong im lặng của hai người bị phá vỡ rồi.

      Vào !” Hạng Ngạo Thiên trong giọng pha lẫn loại tâm tình cách nào ra được.

      Hạng Ngạo Thiên cẩn thận đắp lại ngay ngắn tấm chăn đùi Mai Tuyết Tình, nhìn nàng cái sâu, đứng dậy cũng quay đầu lại tiêu sái ra ngoài.

      Công chúa cuộc sống hàng ngày do ngươi chăm sóc, buổi tối, công chúa nhân tiện ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi quay về Vô t cung cần lo!”

      Tâu vâng!” Hoàng thượng như thế nào có vẻ rất tức giận? Liên nhi khó hiểu.

      Rầm...” tiếng, cửa bị đóng lại, Hạng Ngạo Thiên rời khỏi Ngự thư phòng.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 23

      Liên nhi, ta ở đây này!” Mai Tuyết Tình phía sau bình phong lên tiếng.

      Công chúa, Hoàng thượng dường như vui rồi!” Liên nhi ra phía sau bình phong, lật tấm chăn lên xem qua thương thế.

      cần sợ, giận ta thôi!” Mai Tuyết Tình .

      Như thế nào mà thành như vậy? Tiểu Đào các nàng cũng , làm ta lo lắng muốn chết, ba chân bốn cẳng chạy mạch, chạy tới đây!”


      Vì vậy, Mai Tuyết Tình đem mọi chuyện tiền nguyên nhân hậu quả qua lần.

      Hoàng thượng cẩn thận! Ngài vừa khỏi bệnh nặng bao lâu, trí nhớ giờ đây còn chưa có khôi phục, giờ lại chịu khổ vì thương thế như vầy!” Liên nhi vành mắt có chút đỏ.

      Ngươi xem ngươi, như thế nào dường như theo bọn Tiểu Đào, so với các nàng ấy ngươi bao nhiêu tuổi rồi!” Mai Tuyết Tình đùa.

      Công chúa, ta đây đau lòng mà ngài còn đùa!”

      Những lời như vậy, thể cho Hoàng thượng nghe thấy! Biết ?” Mai Tuyết Tình dặn dò .

      Dạ ! Nơi này chỉ có hai chúng ta, ta mới !” Liên nhi nghịch ngợm đáp lời.

      “Ngươi thông minh!”

      Hạng Ngạo Thiên bị Mai Tuyết Tình làm tức giận rồi, chỉ là còn phát tác mà thôi, Mai Tuyết Tình biết điểm này, cho nên, bớt gây chuyện là tốt nhất. Đêm khuya, trăng lên cao giữa trung, ánh trăng lạnh chiếu vào nhà. Phía sau bình phong, Mai Tuyết Tình bị bóng tối của bình phong bao phủ.

      Phía sau bình phong mảng tối lờ mờ.

      Liên nhi bị Mai Tuyết Tình đuổi trở về nghỉ ngơi rồi. Nhưng Mai Tuyết Tình cảm thấy buồn ngủ chút nào.

      Khách tâm tranh nhật nguyệt,

      Lai vãng dự kỳ trình,

      Thu phong bất tương đãi,

      Tiêu chí Lạc Dương thành (*)

      Mai Tuyết Tình cười khổ, nhưng chính mình đến lúc nào có thể rời khỏi nơi này, vốn phải là chỗ của mình, trở lại chính mình ở thế giới đại hả!

      Cổ ngữ rất đúng, gần vua như gần cọp.

      Câu này tí cũng chẳng sai, hôm nay, nàng cùng Hạng Ngạo Thiên lần đầu tiên đối đầu, nàng nhân tiện lĩnh giáo được hầu hạ bên cạnh quân vương phải dễ. chừng, cũng biết lúc nào rơi đầu, huống chi nàng là nàng công chúa giả, càng có cơ gặp nguy hiểm, dễ rơi đầu hơn nữa rồi!

      thích cuộc sống trong thâm cung, ảnh hưởng bởi gia đình và lời dạy của cha mẹ, làm cho Mai Tuyết Tình từ ý thức được việc tự lực cánh sinh, sống cuộc sống bình dị.

      ràng là:

      Thanh giang nhất khúc bão thôn lưu,

      Trường hạ giang thôn u,

      Tự khứ tự lai đường thượng yến,

      Tương thân tương cận thủy trung âu,

      Lão thê họa chỉ vi kỳ cục,

      Trĩ tử khao châm tác điếu câu (**)

      Mai Tuyết Tình mong mỏi khao khát chính là loại này, có sông, có núi, cuộc sống thanh đạm an tường.

      Vốn tưởng rằng tới này triều đại, có huynh trưởng làm hoàng đế có thể chiếu cố nàng, làm cho nàng ở nơi xa lạ này tứ cố vô thân, ít nhất cũng có người có thể cùng nhau trao đổi.

      cầu của nàng cũng phải là quá tham lam, chỉ cần nàng trở lại nơi thuộc về chính mình, thế kỷ 21, mọi chuyện nhân tiện đều trở lại quỹ đạo ban đầu, nàng quyết mang bất cứ đồ vật gì khỏi nơi này, nhưng lúc này mọi chuyện cũng tan biến rồi, ngay lúc ban ngày cùng Hạng Ngạo Thiên trong lúc giằng co, tất cả mọi thứ tiêu tan hết rồi.

      Cái tên hòang đế lãnh tuấn uy nghiêm, đối với nàng như là có thương , có ôn nhu chăm sóc của nam tử, nhưng chắc chắn có điều gì đó gạt nàng, nếu trong lời của lại lên chút dò xét nàng như vậy

      ràng đúng như vậy, coi trọng Mai Tuyết Tình, coi trọng này, làm tổn thương lòng tự trọng của Mai Tuyết Tình rồi.

      Mai Tuyết Tình bất tri bất giác lau nước mắt chảy xuống má, cuộn mình nằm xuống.

      Di động thân thể làm ảnh hưởng đến dây thần kinh chân, đau đớn đùi truyền sâu đến tâm linh Mai Tuyết Tình, rốt cục, Mai Tuyết Tình kéo chăn đắp kín đầu, bật khóc lớn.

      Hạng Ngạo Thiên sau lúc từ Ngự thư phòng đóng sầm cửa bỏ , tâm tình xúc động cực độ. gọi Hàn Thanh, sau đó, hai người ở Ngự hoa viên bắt đầu thao luyện võ thuật.

      Hàn Thanh từng bước từng bước bị ép sát trong kiếm khí, cảm nhận được hoàng đế tâm tình rất kích động.

      Hoàng thượng, dừng lại , khí lực tập trung, làm bị thương đến người!”

      Ngươi sợ chết sao?” Hạng Ngạo Thiên bực mình. Vừa lại có thêm người khác muốn nổi loạn chống lại lệnh của .

      Vi thần sợ chết, vi thần chỉ sợ đả thương đến long thể Hoàng thượng!”

      “leng keng…”, Hạng Ngạo Thiên ném thanh trường kiếm xuống đất, phất tay áo bỏ .

      Hàn Thanh sửng sờ, ngẩn người ra tại chỗ, mất lúc sau mới có phản ứng trở lại.

      Đợi khi hiểu được, Hạng Ngạo Thiên biến mất sau bóng cây.

      Người nào làm cho long nhan nổi giận rồi?

      Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là nàng?

      Hạng Ngạo Thiên trở lại tẩm cung, ngồi long sàng hờn dỗi.

      Hoàng thượng, đêm nay muốn vị phi tử nào thị tẩm?” Lưu cung cung bưng tới cái mâm , bên trong có các bài tử có viết các tên các vị phi tử.

      Hạng Ngạo Thiên lơ đãng nhặt tấm bài tử, sau đó, lại cầm lấy tấm bài tử, thấy cái mâm kia, vừa lúc làm cho nhớ tới nữ nhân đó, vốn là nàng đề nghị, dùng phương pháp bài tử để lựa chọn vị phi tử muốn thị tẩm. Hoàn lại cái gì xác suất, về lí luận xác suất …! Hừ !

      Lưu công công có chút ngu dốt rồi, buổi tối hôm nay, Hoàng thượng sao ali5 vui vẻ như vậy, cùng lúc tuyển bốn vị phi tử!

      Thấy Hoàng thượng vừa lại cầm lấy tiểu bài nhi, Lưu công công có chút lo lắng rồi! Hoàng thượng quá thích gần nữ sắc, đêm nay thoáng cái tuyển nhiều vị phi tử thị thị tẩm như vậy, được… được, khụ…khụ…, long thể trọng yếu ah!

      Hoàng thượng…” Lưu công công nhàng lên tiếng nhắc nhở.

      Uh, …” Phục hồi lại tinh thần, Hạng Ngạo Thiên thấy mình trong tay cầm xấp bài tử, “xoảng .” bang tiếng, phất tay cái, đứng dậy Đêm nay, cần thị tẩm!

      Chú thích 1 chút chỗ này:

      (*) Đây là bài thơ đường “Thục Đạo hậu kỳ” của Trương Thuyết miêu tả tâm trạng nóng lòng của ông từ đất Thục (Tứ Xuyên-TQ ngày nay) về quê nhà ở Lạc Dương. Trương Thuyết (667-730), tự là Đạo Tế, còn gọi là Thuyết Chi, người quê Lạc Dương. Làm quan chức Trung Thư Lệnh đời Đường Huyền Tông, được phong là Yến Quốc Công, sau còn có chức Thượng Thư Tả Thừa Thướng”. Thơ rất , phù phiếm và coi trọng khí phách, nhưng thơ trữ tình thiên về sầu thảm.

      Dịch nghĩa bài thơ: “Đợi chờ nơi đất Thục”

      Lòng khách chờ đợi từng ngày từng tháng

      mong đúng hẹn ngày về

      Gió thu chờ đợi

      thổi về thành Lạc Dương trước


      Dịch thơ: “Đợi chờ nơi đất Thục”

      Tháng ngày mong ngóng đợi

      Ngày trở lại quê mình

      Gió thu chờ mãi

      Về trước tớii Lạc thành


      Tranh nhật nguyệt có nghĩa là nôn nóng đợi chờ

      Ý là: gió ơi nôn nóng việc gì mà về quê trước đợi chờ ta


      (**) Trích bài “Giang Thôn” – Thơ Đường của Đỗ Phủ



      Giang Thôn
      Thanh giang nhất khúc bão thôn lưu
      Trường hạ giang thôn u
      Tự khứ tự lai đường thượng yến
      Tương thân tương cận thủy trung âu
      Lão thê họa chỉ vi kỳ cục
      Trĩ tử khao châm tác điếu câu
      Đa bệnh sở tu duy dược vật
      Vi khu thử ngoại cánh hà cầu
      Đỗ Phủ





      Dịch ý:
      (xóm bên sông)
      ( đoạn sông nước trong chảy quanh xóm)
      (mùa hè dài, mọi trong xóm đều lặng lẽ)
      (chim én vẫn bay tới bay lui nóc nhà)
      (chim âu sông vẫn gần gũi với người)
      (vợ già vẽ bàn cờ giấy)
      (con trẻ uốn kim làm lưỡi câu cá)
      (bệnh nhiều cần có thuốc)
      (ngoài thuốc ra, thân còm này chẳng cần gì khác)





      Dịch thơ:
      Xóm Bên Sông
      Dòng sông uốn khúc lượn quanh
      Ngày dài thôn xóm vắng tanh mùa Hè
      Mái nhà én tụ về
      Quen người âu vẫn cận kề bến sông
      Bàn cờ vợ vẽ xong
      Dùng kim con uốn thành vòng lưỡi câu
      Chỉ mong chút thuốc trợ đau
      Ốm o, già bệnh nào cầu thêm chi




      Đỗ Phủ (712770) là nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời nhà Đường.

      Cùng với Lý Bạch, ông được coi là trong hai nhà thơ vĩ đại nhất Trung Quốc. Tham vọng lớn nhất của ông là có được chức quan để giúp đất nước, nhưng ông thể thực được điều này. Cuộc đời ông, giống như cả đất nước, bị điêu đứng vì Loạn An Lộc Sơn năm 755, và 15 năm cuối đời ông là khoảng thời gian hầu như ngừng biến động.

      Mặc dù nổi tiếng từ đầu, những tác phẩm của ông gây ảnh hưởng nhiều đến cả văn hóa Trung QuốcNhật Bản. Ông từng được các nhà phê bình Trung Quốc gọi là Thi sử và Thi thánh. Đối với độc giả phương Tây, tầm vóc các tác phẩm của ông sánh ngang với “Virgil, Horace, Ovid,Shakespeare, Milton, Burns, Wordsworth, Béranger, Hugo hay Baudelaire

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      24

      Hoàng thượng…” Lưu công công nhàng lên tiếng nhắc nhở.

      Uh, …” Phục hồi lại tinh thần, Hạng Ngạo Thiên thấy mình trong tay cầm xấp bài tử, “Wow…” bang tiếng, phất tay cái, đứng dậy Đêm nay, cần thị tẩm!”

      Thanh còn chưa dứt, người cũng biến mất ở ngoài cửa trong ánh trăng.

      Chán chết được! Hạng Ngạo Thiên thuận bước con đường lát đá xanh dọc theo ngự hoa viên, tùy ý bước thong thả. Trong lúc bất tri bất giác, vừa lại tới bên hồ, nơi phảng phất tràn ngập khí thần bí huyền ảo.


      mặt hồ sương mù tràn ngập, trong gió thoang thoảng hương hoa thổi đến, thấm đậm lòng người. Ánh trăng mờ ảo mông lung chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng lấp loáng nước như tấm gương, phản chiếu bóng hình Hạng Ngạo Thiên.

      Hít thở làn khí trong lành tươi mát, say mê trước cảnh vật tràn đầy hương hoa, đứng ở bên hồ, nơi từng cùng nàng trãi qua những giây phút hòa nhã, nội tâm vui buồn thất thường của Hạng Ngạo Thiên có chút yên tĩnh.

      Trăng sáng nhô lên cao, bóng cây loang lỗ, hương hoa phảng phất, côn trùng rỉ rả kêu vang, chỉ thiếu giai nhân bầu bạn.

      Hoàng cung thị vệ tuần tra trong đêm, từng tốp từng tốp tám người qua, thời gian còn sớm rồi, cần phải trở về.

      người sợ ra chân tướng , ai có thể tin được, khi đó thể trở lại thế giới ban đầu, lại còn phải rơi đầu.

      người sợ hỏi tới chân tướng, sau khi chân tướng ràng, giai nhân rời bỏ .

      Trong lúc lẫn tránh nhau, giữa hai người vô tình dựng lên rào cản vô hình.

      Tất cả mọi chuyện thể trở lại như ban đầu, khoảng cách hai người càng lúc càng xa , như số phận được trù tính trước.

      Hạng Ngạo Thiên nhàng đẩy cánh cửa Ngự thư phòng ra, trong phòng bóng tối mờ mờ.

      tận đáy lòng trách cứ Liên nhi, như thế nào lại thắp đèn lên.

      Sau khi tự mình thắp sáng đèn, phát thấy gian rất tĩnh lặng. di chuyển tới phía sau bình phong, thấy Mai Tuyết Tình nằm cuộn mình trong chăn, chăn cũng kéo lên phủ kín đầu.

      Hạng Ngạo Thiên bất lực lắc đầu, là, cũng sợ hô hấp được sao. nhón chân tới chiếc giường nơi Mai Tuyết Tình ngủ, thay nàng đắp lại chăn.

      Mai Tuyết Tình ngủ thiếp .

      má còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt như pha lê, gối cũng ươn ướt mảng lớn.

      Trong lúc ngủ mơ, dáng vẻ nàng ít mang vẻ bướng bỉnh và quật cường lúc ban ngày, khuôn mặt nhắn thanh nhã lộ vẻ ôn nhu cùng bất lực.

      Hạng Ngạo Thiên nhàng vén qua mái tóc mềm mại của nàng xõa gối, đặt môi hôn lên trán nàng biểu quan tâm chăm sóc.

      Hạng Ngạo Thiên cảm giác được chính mình phảng phất khác gì kẻ trộm, nữ tử nào có thể làm cho để ý như thế, cũng có người nữ tử nào làm cho chủ động kỳ vọng, nàng vốn là người duy nhất.

      Khi nàng tỉnh giấc, nếu phát giác có cử chỉ thân mật với nàng như vầy, khẳng định nàng rất cáu giận.

      ràng nàng chán ghét , nhưng tại sao lại trốn tránh như vậy khi đối tốt với nàng đây?

      Khó khăn phải chăng là do nàng định hôn phối với người nào chăng?

      Vô luận nàng định hôn phối cho người phương nào, đều đoạt lại!

      Nàng là của ! Cho dù nàng sống hay chết, đều là của !

      Đứng dậy, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, bế nàng trở lại ám thất.

      Trong mộng Mai Tuyết Tình bất an, vẻ mặt căng thẳng, mày cau lại, miệng khẽ kêu lên.

      “Mẹ mẹ … Mẹ mẹ… Mẹ ơi cứu con!”

      Nước mắt nóng bỏng ràn rụa chảy xuống má, nhiễm ướt mái tóc đen cùng ướt thẩm cả gối.

      Hạng Ngạo Thiên để nguyên cả y phục, nghiên người nằm ở giường.

      Ở tư thế như vậy, trong khoảng cách mà tay có thể vươn tới, Hạng Ngạo Thiên dùng tay, bàn tay từng nắm qua cán bút, nắm qua binh khí, vỗ vào phía sau lưng Mai Tuyết Tình, như thời thơ ấu, mẫu hậu thường vỗ ru ngủ.

      Mai Tuyết Tình, như có phép thần kỳ, an tĩnh lại.

      Chuyện xảy ra lúc ban ngày, đối với nàng mà có lẽ là hơi quá đáng, có lẽ ngày mai hẳn là phải theo nàng xin lỗi mới được.

      Dù sao, ở trong thâm cung này, nàng người có thể tín nhiệm! thể nào làm cho nàng cảm thấy bớt đơn và buồn tủi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.