1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 15

      Trong Ngự thư phòng gian tĩnh lặng.

      Mai Tuyết Tình ngồi ở cái ghế khác, tay cầm cuốn sách mới vừa lấy được, giở xem. Hạng Ngạo Thiên đặc biệt cố ý chuẩn bị cho nàng cái ghế đó, để nàng có điều kiện thuận tiện đọc sách, đỡ nhàm chán, cũng là vì phòng ngừa nàng thường ra cung, rước lấy những phiền toái cần thiết, Hạng Ngạo Thiên lệnh cho thêm ghế của nàng vào thư phòng.


      Chưa từng có người nào được đặc cách đãi ngộ ưu ái như thế, Mai Tuyết Tình vốn là người duy nhất.

      Nhìn nàng ngồi lọt thỏm trong cái ghế của mình, hai chân đong đưa, dáng vẻ ngây thơ, Hạng Ngạo Thiên có chút do dự. Rốt cục, tàn nhẫn hạ quyết tâm, dù sao, giang sơn xã tắc, lê dân trăm họ mới là trọng yếu nhất. Ai bảo là hoàng đế đây!

      “Muội muội, đến uống nước!” Hạng Ngạo Thiên nâng chung trà lên, đưa tới trước ngực Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình ngước nhìn, mỉm cười ngọt ngào, giống như nụ cười làm nũng của muội muội cười đối với ca ca, xấu hổ lâu trước đó chút cũng biểu lộ ra ngoài, “Đa tạ ca…”, nàng vươn hai tay tiếp nhận chén trà.

      Che dấu tốt lắm, Hạng Ngạo Thiên bội phục định lực của nàng, rốt cục đưa ra khảo nghiệm của mình quyết tâm thử dò xét nàng rồi.

      Ngay lúc hai tay của Mai Tuyết Tình sắp sửa đón nhận chén trà, trong nháy mắt, Hạng Ngạo Thiên buông hai tay ra.

      chén trà nóng hổi chịu tác dụng của trọng lực, thẳng đứng rơi xuống.

      .”Ai da ..” Mai Tuyết Tình kêu to lên, chén trà từ trung rơi xuống, rơi vào ngay đùi nàng. Nàng đằng vội đứng lên, dùng hai tay rẩy rẩy nước váy, cái chén rơi xuống đất phát ra tiếng tiếng vang lớn, lập tức vỡ tan hóa thành từng mảnh .

      Trong nháy mắt, trái tim Hạng Ngạo Thiên phảng phất bị mảnh vỡ của cái chén cứa qua, hiểu sao cảm thấy đau lòng.

      Ca…, bỏng chết ta rồi…” Mai Tuyết Tình thanh đầy nước mắt kêu lên, nàng lập tức gần như muốn khóc.

      Hoàng thượng, có chuyện gì rồi?” Ngoài cửa Hàn Thanh nghe được phòng trong có tiếng vang, tay cầm bảo kiếm phá cánh cửa mà vào.

      Nhanh truyền thái y!”

      Tuân chỉ!” Chứng kiến mặt đất đày những mảnh vỡ , lại thấy công chúa hai tay phẩy phẩy váy, Hàn Thanh ràng mọi việc, vội vàng xoay người rời .

      Hạng Ngạo Thiên để ý đến thân phận hoàng đế cùng uy nghiêm, vội vàng ngồi xổm xuống, “Đừng nhúc nhích!”

      dùng sức xé rách góc váy của Mai Tuyết Tình, “Réeettt….” tiếng, chiếc váy xinh đẹp bị xé rách, trong tay Hạng Ngạo Thiên phá thành từng mảnh .

      Áaaa… ngươi … ngươi muốn làm gì?”, Mai Tuyết Tình phản ứng theo bản năng tự, vội hất tay Hạng Ngạo Thiên ra, trong tiềm thức lui về phía sau vài bước hét lớn, “Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta, đau chết được!”

      Trong lúc hốt hoảng, “Ca ca” tiếng xưng hô cũng bị nàng vứt lên tới chín từng mây rồi.

      Đừng nhúc nhích …”, Hạng Ngạo Thiên ngã người về phía trước, tay kéo lấy váy nàng xé mạnh, “Réeettt…” tiếng, vùng bắp đùi bị phỏng sưng đỏ lộ ra.

      Mai Tuyết Tình hiểu được ý định của Hạng Ngạo Thiên, giãy dụa nữa, ngó nơi góc váy bị xé rách, nhìn vào vùng thịt bị phỏng đau đớn chịu nổi, quả rất nghiêm trọng, vừa nhìn, Mai Tuyết Tình rốt cục nhịn được “Oa…” tiếng khóc lớn lên.

      Vùng thịt bị phỏng sưng đỏ, từ từ phồng rộp lên thành bong bóng nước, trong suốt lấp lánh nước, chỉ có lớp da hơi mỏng bao quanh, nọ vậy có vẻ như chỉ cần vừa chạm vào bóng nước vỡ tan. Mai Tuyết Tình nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy khóc mới là lạ đây!

      gì nhiều, Hạng Ngạo Thiên bế lấy Mai Tuyết Tình xoay người vào long ỷ phía sau bình phong, sau bình phong có bức tường, tường có chỗ lõm vào kín đáo, Hạng Ngạo Thiên lấy ngón tay ấn vào, tiếng động cánh cửa mở ra lặng lẽ.

      Đây là mật thất, rất ít người biết, nơi này cũng là gian riêng tư của Hạng Ngạo Thiên. Mỗi đêm, vì tránh né các phi tử dây dưa phiền toái, đến chỗ này ở lại ngủ.

      Bên trong khác gì động thiên, ánh vào mắt chính là cái hồ lớn, bên cạnh hồ tượng rồng điêu khắc uy nghiêm đứng sừng sững, ngừng có nước từ trong miệng rồng chảy xuống, ào ào chảy vào trong hồ, xung quanh hồ hơi nước như sương mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.

      Hạng Ngạo Thiên vòng qua cái hồ, vào phòng ngủ. khẽ khàng đặt Mai Tuyết Tình nằm lên cái giường êm ái, trong lòng tràn đầy hối hận.

      Muội muội, xin lỗi, xin lỗi …” vội vàng thay Mai Tuyết Tình liên tục lau những dòng lệ ngừng tuôn ra.

      Ca, can hệ, ngươi cũng phải cố ý, đều do chính ta cẩn thận” sau khi bình tâm lại, Mai Tuyết Tình cố gắng che dấu từng cơn đau đớn, an ủi Hạng Ngạo Thiên, “Ngươi xem, ta cũng hết khóc.” Nàng nhìn Hạng Ngạo Thiên nở nụ cười rạng rỡ.

      Hạng Ngạo Thiên nhìn thấy nàng ràng trong mắt còn ngân ngấn lệ như vậy mà còn miễn cưỡng mỉm cười, đột nhiên xúc động nghĩ muốn hết .

      Chính mình làm những gì rồi?

      Chính mình chẳng lẽ phán đoán sai lầm rồi?

      Chính mình sau này làm thế nào có thể đối mặt với nàng?

      nhàng nhàng gạt qua bên váy cùng ống quần bị xé rách, xem xét thương thế. Phần da trắng và mịn ban đầu, giờ thành vết thương trầm trọng. số bong bóng bị vỡ, chất dịch lỏng thành dòng chảy xuống.

      Hạng Ngạo Thiên tận đáy lòng vốn là lo lắng, đau buồn lẫn lộn. chợt nghĩ muốn tát cái mạnh vào mặt mình.

      Chính mình có phải hành động hơi quá đáng rồi hay ?

      Hoàng thượng, Khai thái y tới rồi!” Hàn Thanh ở ngoài cửa bẩm báo.

      Dẫn tiến vào!”

      Tuân lệnh!”

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      16

      Khai thái y xem xét thương thế, ngừng lắc đầu, thở dài Sao lại thành như vậy!”

      Thái y, có vấn đề gì nghiêm trọng chứ!” Thấy lão thái y ngừng lắc đầu, Mai Tuyết Tình tinh thần hơi bất an, “Sau này, ảnh hưởng đến việc lại ?”


      Khai thái y vừa rửa sạch vết thương vừa với nàng, “Công chúa, ảnh hưởng việc lại, chỉ là, sau này để lại vết sẹo lớn vốn là còn cách nào tránh được rồi!”

      Cái gì, ta sau này có thể…” Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra, “Ta đây sau này mặc được váy ngắn rồi!” Sau đó nghĩ lại, ở nơi cổ đại này, cũng cần phải mặc trang phục quá lộ liễu, nàng đem nửa câu sau nè xuống.

      Khai thái y vừa băng bó vết thương vừa dặn dò: “Công chúa, trong vòng ba ngày hết sức cẩn thận nên xuống đất lại, để tránh vết thương bong ra, lão thần mỗi ngày tới chăm sóc vết thương cho người.”

      Mai Tuyết Tình có chút buồn bực, ở trong cung này vốn sống, khí trầm lắng buồn tẻ đến chết, giờ lại như thế này, ngay cả quyền lợi được lại cũng bị tước đoạt, tâm trạng buồn bực thể tả.

      Thái y sau khi lui ra, Hạng Ngạo Thiên đỡ Mai Tuyết Tình nằm xuống.

      Muội muội, hoàng huynh xin lỗi ngươi, làm cho ngươi chịu khổ rồi!” Hạng Ngạo Thiên tràn đầy áy náy.

      Ca…, ngươi hôm nay như thế nào vậy, cứ do dự, ta rồi, chuyện này liên quan đến ngươi, vốn là do ta cẩn thận!” Mai Tuyết Tình tâm tình sa sút, thể giải thích xuyên qua lạc đến cổ đại, bối rối bởi những đau đớn về thể chất, làm cho nàng càng thêm nhớ cha mẹ, nhớ nhiều hơn đến sinh hoạt ở thế kỷ hai mươi mốt.

      Cha mẹ bây giờ thế nào rồi?

      Nàng mệt mỏi nhắm mắt, cố nén dòng nước mắt chỉ trực trào, đè nén những cảm xúc, đem chúng nuốt vào trong bụng.

      Hạng Ngạo Thiên lẳng lặng đau lòng nhìn Mai Tuyết Tình khuôn mặt như méo vì đau đớn, nhất thời biết nên làm như thế nào cho phải. Phảng phất như mất mát thứ gì đó rất quan trọng đối với .

      Khi chén nước trong tích tắc từ trung rơi xuống, nàng cũng có phản ứng nhanh nhẹn như người tập võ. Dựa theo lẽ thường mà , nếu cơ bản trong người có chút võ công, khi phát chén nước rơi xuống, theo bản năng có phản ứng, nàng nhanh nhẹn đưa tay bắt được, hoặc là bất động thanh sắc địa né tránh được.

      Nhưng nàng đây…? Mặc dù ý nghĩ có phản ứng nhanh nhẹn cùng với kiến thức phong phú và tài hùng biện, nhưng lại có chút nền tảng võ công nào.

      Vốn là nàng cố ý che dấu? Mà tình nguyện làm cho chính mình chịu nỗi khổ thể xác?

      Hạng Ngạo Thiên có chút biết làm như thế nào nữa rồi.

      Hy vọng nàng biết võ công, sau khi tiết lộ manh mối, có thể có biện pháp, tiến hành các bước tiếp theo khảo nghiệm nàng, tóm lại, vì giang sơn xã tắc lê dân bá tánh, đem nàng diệt trừ tiêu trừ hết lo âu. Vừa lại hy vọng nàng vốn là vô tội, hy vọng nàng vĩnh viễn ở lại bên mình.

      Trong lòng Hạng Ngạo Thiên đầy rẫy mâu thuẫn, ngừng dao động.

      Hạng Ngạo Thiên nén được buông tiếng thở dài.

      Nếu nàng biết chính mình đối với nàng làm ra những chuyện tàn nhẫn như vầy, biết nàng có cảm tưởng ra sao đây?

      Nghe tiếng Hạng Ngạo Thiên thở dài, Mai Tuyết Tình mở mắt, nàng tưởng thái độ mới vừa rồi của mình làm cho Hạng Ngạo Thiên tâm tình hài lòng rồi, nàng nhàng lay cánh tay Hạng Ngạo Thiên, giọng : “Ca, xin thứ lỗi, ta…, ta mới vừa rồi thái độ tốt, ngươi đừng trách móc, ta nên dùng giọng điệu như vậy chuyện!” Thấy Hạng Ngạo Thiên hơi kinh ngạc nhìn kỹ chính mình, nàng vội vàng làm nũng : “Đừng nóng giận mà, ngươi đại nhân rộng lượng chắp nhặt tiểu nhân mà! Uh, có được hay !”

      Cùng ở chung trong khoảng thời gian này tới nay, Mai Tuyết Tình phát đối với Ngạo Sương vốn là sủng ái như thế, cho nên, nàng thích giả mạo công chúa để tận hưởng phần ưu ái này, cũng học xong làm nũng, hồi báo Hạng Ngạo Thiên, làm cho tưởng rằng mình chính là công chúa .

      Hạng Ngạo Thiên thấy Mai Tuyết Tình tay để lên má mình, có chút cảm động suýt nữa buộc miệng ra chân tướng rồi, quả là nữ nhân thông minh ah!

      giả bộ nhận hết ủy khuất cười : “Biết sai rồi sao, vậy là tốt rồi, ngươi đúng là tiểu a đầu, có biện pháp với ngươi!” sủng nịnh dùng tay vuốt lên mặt nàng.

      Mai Tuyết Tình khuôn mặt thoáng ửng đỏ như ráng chiều. như thế nào lại hay thích động tay động chân?

      Hạng Ngạo Thiên dường như nhận ra điều này, cũng mất tự nhiên cười.

      Mai Tuyết Tình từ trong nụ cười của thấy được nét thẹn thùng, đường đường là vua của nước cũng biết thẹn thùng, chưa từng nghe thấy ở đâu!

      Mai Tuyết Tình cũng cười.

      khí xấu hổ mập mờ cũng tan thành mây khói.

      Như nhớ tới cái gì, Mai Tuyết Tình : “Ca, ta cũng nên trở về tẩm cung của mình rồi!”

      Hey, nên vội, ngươi cứ ở chỗ này dưỡng thương , khi nào vết thương tốt hơn chút ta đưa ngươi trở về.”

      , ta cũng nên trở về, quá muộn rồi, tốt!” Mai Tuyết Tình kiên trì.

      “Phải biết vâng lời, nơi này an tĩnh, ai quấy rầy đâu!”

      , các tần phi thấy được, là phiền toái rồi!” Mai Tuyết Tình muốn khuấy động ghen tuông bay đầy trời đất của các tần phi. Dù sao mình phải là người của triều đại này, cho nên có số việc có thể chịu được cố mà nhẫn nại, có thể trốn được trốn, muốn trước khi ra khỏi đây, cùng với người khác kết hạ oán hận. cách khác, nàng cũng biết còn có nơi nào cho mình có chỗ an thân.

      Các phi tần biết có cái mật thất này đây!”

      Cái gì, ca…”, Mai Tuyết Tình kéo dài giọng, có chút khó tin , “Ca, ngươi lại ở chỗ này kim ốc tàng kiều chứ!

      Chuẩn bị căn phòng rộng rãi và tráng lệ như vậy, phải dùng để kim ốc tàng kiều, chẳng lẽ là dùng để trốn tránh chiến loạn sao?

      Hạng Ngạo Thiên có chút phấn khởi nhìn nàng, trong lòng thầm trả lời nàng, tàng kiều vốn cũng phải là ai khác, đúng là nữ nhân ngốc ngếch!

      Cái ánh mắt này, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, cái kiểu nhìn này Mai Tuyết Tình là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Vốn là ái mộ? Vốn là ham muốn? Hay là khám phá? Hay là…

      Mặc kệ là cái gì, dù sao ánh mắt đó cũng làm cho Mai Tuyết Tình thực được tự nhiên, phảng phất như ánh mắt đó nhìn xuyên thấu y phục của nàng, khám phá thế giới nội tâm của nàng.

      Mai Tuyết Tình cảm thấy chột dạ đứng lên, chẳng lẽ phát được thân phận của mình rồi! Như vậy có thể xong đời rồi!

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      17


      Mấy hôm trước, nàng đến Ngự thư phòng đọc sách, có đụng Hạng Ngạo Thiên cùng mấy vị đại thần thương nghị chính , bàn về chuyện vị đại thần tham ô khoản cứu tế dân chạy nạn, sau khi mọi chuyện tra minh, Hạng Ngạo Thiên lúc ấy tức giận vỗ án đứng lên, lập tức hạ lệnh, tịch biên gia sản, đem toàn bộ người nhà vị đại thần tham ô kia trảm, riêng đối với vị kia đại thần dụng hình càng tàn nhẫn, đúng là xa liệt mà chết.


      Mai Tuyết Tình khi còn ở thế giới đại từng nghe qua ở cổ đại hình phạt có rất nhiều loại, “xa liệt” tương đương với “ngũ mã phân thây”, đem tứ chi phạm nhân và đầu từng phần riêng biệt cột vào xe, sau đó, dùng năm con ngựa phân biệt năm hướng, năm người dùng sức phi về năm hướng khác nhau, xé rời tứ chi và đầu của phạm nhân thành từng mảnh.

      Mai Tuyết Tình mặc dù tận mắt chứng kiến cảnh hành hình đẫm máu, chỉ cần suy nghĩ tới cảm thấy buồn nôn và sợ hãi

      Nếu như thân phận của mình bị phát rồi, như vậy có thể hay cũng bị xe liệt mà chết?

      Thời cổ đại có đủ mọi hình phạt tàn khốc, hoàng đế cũng rất bạo tàn, hề biết tới cứu người, tâm địa độc ác có lấy chút nhân tính

      Mai Tuyết Tình chưa bao giờ nghĩ tới Hạng Ngạo Thiên cũng còn có mặt hung tàn, chẳng lẽ ai thân là hoàng đế cũng hung tàn như vậy sao? Chẳng lẽ ngoài việc dùng cực hình ra, có thể lấy cách khác cai trị đất nước sao?

      Dù sao thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ cũng tốt hả! Tối thiểu mỗi người đều có nhân quyền, có tử vong cũng là do cẩn thận, nếu có bị phán quyết hình phạt, cũng có pháp luật bảo vệ, giống ở cổ đại hội chu di cả chín tộc.

      Có lẽ bản thân mình nên đem hết thảy mọi việc ở đại so sánh với cổ đại, dù sao người ở hai triều đại khác nhau có cùng xuất phát điểm, thể so sánh, quên , đừng nghĩ đến những chuyện phiền não nữa, hay là thuận theo tự nhiên !

      Nếu số phận để nàng chết chết được. Mọi thứ cứ để số phận an bài

      Hạng Ngạo Thiên cẩn trọng quan sát vẻ mặt biến hóa tinh tế của Mai Tuyết Tình, tiểu nữ nhân này suy nghĩ cái gì? Đôi mày liễu khi nhíu lại khi giãn ra, vẻ mặt khi căng thẳng khi buông lỏng. Thần thái thú vị như vậy, khiến cho Hạng Ngạo Thiên nhất thời có ý nghĩ muốn vươn tay, vuốt lên đôi mày thanh tú hòng xoa dịu xúc động của nàng.

      Bất quá, Hạng Ngạo Thiên tâm lý vẫn là có chút hài lòng, chưa bao giờ có người nào có thể đối với làm như thấy, nhất là nữ nhân, các phi tần của , người nào cũng ao ước được để mắt tới, ai đối với cũng thương nhung nhớ, nhưng tiểu nữ nhân này, dĩ nhiên trong mắt tồn tại, luôn luôn vẫn vậy, tự mình trong tư tưởng ngao du thế giới, như thế nào cũng là vua của nước mà!

      Hạng Ngạo Thiên có cảm giác như bị bỏ rơi, lên ngôi vị hoàng đế nhiều năm như vậy, quen cái cảm giác bị mọi người vây quanh, người khác ai cũng lấy làm trung tâm, phảng phất như thể là mặt trời. Mặc dù thỉnh thoảng đứng ở cao cũng tránh khỏi cái cảm giác rất đơn, nhưng cũng gắng hết sức đem cảm giác này dấu sâu trong đầu, cố gắng hết sức mình khống chế bản thân được nghĩ đến cảm giác này. là hoàng đế, hô phong hoán vũ, làm thế nào có thể có loại cảm giác như vậy được!

      cũng phải lại, có loại cảm giác như vậy có thể làm gì bây giờ, tìm ai để ra? Trong triều đình, dùng mọi mánh khóe tranh quyền đoạt lợi đâu đâu cũng có, ngay cả người tri kỷ cũng có, sợ bản thân mình vô tình biểu lộ cảm xúc cá nhân quá nhiều trở thành nhược điểm, bị người dụng tâm kín đáo kiềm chế.

      Nữ nhân trước mắt mặc dù lai lịch , nhưng bằng trực giác, có lòng ham muốn cùng nàng giao tiếp chan hòa, còn muốn thâm nhập vào thế giới của nàng, nghĩ muốn hiểu về nàng hơn, cũng muốn đem những suy tư trăn trở của mình thổ lộ hết với nàng, thể từ bỏ cái ý niệm ham muốn này trong đầu.

      Đáng tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình hả! Tiểu nữ nhân này lại đối với chút động lòng!

      cũng từng ảo tưởng tiểu nữ nhân này ngày nào đó có thể tìm đến , cho hết thảy chân tướng việc, làm cho còn vì chuyện này mà phiền não, nhưng tiểu nữ nhân này dĩ nhiên như có chuyện gì, thản nhiên từ đầu đến giờ giả mạo Ngạo Sương.

      Tựa như bây giờ, tiểu nữ nhân đáng ghét này ngay cả cũng xem như vô hình, đối với cũng bỏ mặc.

      Khụ… Khụ…” Hạng Ngạo Thiên cố ý tạo ra tiếng động, khiến cho Mai Tuyết Tình chú ý.

      Mai Tuyết Tình lập tức ý thức được chính mình thất thố,thôi suy nghĩ. Tâm lý thầm ảo não, biết tại sao, cùng Hạng Ngạo Thiên ở chỗ trong thời gian dài, dường như chính mình cũng quên mất, cảnh giác càng ngày càng ít , như thế thập phần nguy hiểm, cứ tiếp tục như vậy, chính mình chết như thế nào cũng biết.

      Tại sao lại thả lỏng cảnh giác?

      Có phải càng ngày càng tín nhiệm ?

      Đối với càng ngày càng có hảo cảm?

      Hảo cảm? Như thế nào có hảo cảm? Nhưng thực là người quyết định vận mệnh chính mình, thể có cảm xúc lẫn lộn vào bên trong, cách khác, tình thế phát triển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

      Xem ra, hoàng cung này phải là nơi có thể ở lâu dài. Ở lâu mãi bên cạnh hoàng đế tinh thần cũng dao động, vạn nhất lúc nào đó lộ ra sơ hở là phiền toái rồi. Phải nghĩ cách rời khỏi nơi này mới được.

      Nhưng là, trước khi rời khỏi nơi này, vẫn còn có chút chuyện chưa giải quyết xong, trước khi rời khỏi cũng cần phải chu toàn vận mệnh cho bốn cung nữ hầu hạ mình, được đưa các nàng giải cứu ra ngoài. Dù sao cũng đều là những hài tử mới có mười mấy tuổi, đem những năm tháng thanh xuân sáng lạn nhất của thời thiếu niên lãng phí ở nơi thâm cung đại viện này, đối với các nàng ấy mà rất công bình rồi.

      Ca…” Mai Tuyết Tình ôn nhu , “Ta có thể ở tại chỗ này, chỉ là có cầu nho .”

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 18

      “Ca…” Mai Tuyết Tình ôn nhu , “Ta ở tại chỗ này có thể, chỉ là có cầu nho .”

      Lại nữa rồi, mỗi lần, trước khi muốn cho nàng đồng ý việc gì đó, nàng lại đưa ra vài điều kiện trao đổi. Trong triều dưới, chỉ có nàng có dũng khí khiêu chiến với quyền uy của .

      !”, có thói quen nàng mỗi lần cũng theo bàn điều kiện, nếu sau này nàng đề cập tới điều kiện phụ, còn có cảm giác kinh ngạc đây!


      Ca, ta nghĩ chỉ để Liên nhi lưu lại, hãy cho bốn cung nữ khác xuất cung !”

      Xuất cung? Xuất cung làm gì? Làm cho các nàng giống như ngươi xuất cung ra ngoài chơi? Ngươi là công chúa, ngươi có cái quyền lợi này, các nàng vốn là hạ nhân, thể tùy tiện xuất cung được.” Hạng Ngạo Thiên lập tức bác bỏ ý tưởng của nàng.

      Phỏng đoán Hạng Ngạo Thiên hiểu ràng ý tứ của nàng, nàng giải thích thêm, “Ca, ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, ý tứ của ta vốn là cho các nàng ra khỏi cung trở về sống bên phụ mẫu, các nàng ấy còn quá rồi, nên ra ngoài kiếm tiền, các nàng ấy nên chuyên tâm đọc sách.”

      Cái gì, cho các nàng trở về sống bên phụ mẫu, đọc sách?” Hạng Ngạo Thiên quả thực khó tin, tiểu nữ nhân này như thế nào có thể có ý nghĩ ngây thơ như thế!.

      thể sao? Ca, các nàng ấy quá rồi, đáng thương hả!” Mai Tuyết Tình làm ra bộ đáng thương.

      Quá rồi? Ngươi biết các nàng ấy bao tuổi rồi ?” Hạng Ngạo Thiên tra hỏi.

      Biết, biết,” chỉ sợ trả lời được, dường như mấy người tiểu nương mất mạng, Mai Tuyết Tình vội vàng đáp, “Tiểu Thanh mười bốn tuổi, tiểu Đào mười ba tuổi, tiểu Chín mười hai tuổi, Tiểu Hồng cũng là mười bốn tuổi!” xong, nàng hít hơi dài, may mắn nàng trời sinh mẫn cảm đối với các con số, hơn nữa sau này trong công việc hình thành thói quen nghề nghiệp, làm cho nàng luyện được bản lãnh đối với con số gặp qua là quên được.

      “Biết rồi, ngươi thay các nàng thỉnh cầu sao?” Hạng Ngạo Thiên có chút kinh ngạc, nàng như thế nào đối với thủ hạ là cung nữ lại hiểu như vậy, cũng nhớ rất ràng từng độ tuổi, phải sớm có mưu tính trước, tốt lắm, muốn cho các nàng xuất cung ?

      Mười bốn tuổi, nếu ở ngoài cung, sớm xuất giá làm vợ người khác rồi! chừng hài tử cũng sinh mấy người rồi!”

      Về ngươi mà , nếu thân thể có bệnh, cũng sớm gã ra ngoài!” Hạng Ngạo Thiên hiểu, trong đầu tiểu nữ nhân này như thế nào nữa, đúng là có số ý nghĩ cổ quái đáng ngạc nhiên.

      Ca, được rồi, đừng nữa, giễu cợt ta làm gì chứ?” Mai Tuyết Tình giận dữ .

      cầu cho các nàng ấy xuất cung cũng là do ngươi tự chủ trương hả?” Hạng Ngạo Thiên , Mai Tuyết Tình tại sao muốn làm như vậy.

      Ta mình quyết định, các nàng ấy quá rồi, đáng thương hả!” Kỳ , Mai Tuyết Tình hoàn lại có ý nghĩ ích kỷ, đó chính là sợ bên người người càng nhiều, tương lai cơ hội làm lộ thân phận nàng là công chúa giả càng lớn, nhưng lý do này chính là đánh chết nàng cũng thể ra, nếu khác, lập tức bị chặt đầu mà chết.

      Như vậy , đưa các nàng ấy đến, ta tự mình hỏi qua các nàng ấy chút, như thế nào?” Hạng Ngạo Thiên đành lòng cự tuyệt nàng, mặc dù , đề nghị của Mai Tuyết Tình có khả năng thực , nhưng là, để làm tổn thương lòng tự tôn của nàng, Hạng Ngạo Thiên quyết định vì nàng mà xem thử, làm cho nàng tâm phục khẩu phục.

      , ca, ngươi tốt quá!” Nếu đùi bị thương, Mai Tuyết Tình đứng lên hoa tay múa chân. Nàng nào biết đâu rằng, mấy người cung nữ này đều là tự nguyện vào cung, các nàng mỗi người trong số họ, sau lưng đều có những câu chuyện bất hạnh, muốn người khác biết, cùng với những giọt lệ của khổ đau cay đắng, chuyện xưa chua xót.

      Hoàng huynh đem cái này chuyển ra ngoài , đặt ở sau bình phong, chờ chút, ngươi được nghe ý kiến bản thân của các nàng ấy là cái gì! Ngươi đó nha, là quá cố chấp ” Hạng Ngạo Thiên ngay khi bức tường vừa hé mở, đem cái tràng kỷ dọn ra ngoài

      Chỉ trong chốc lát, trở lại bế Mai Tuyết Tình ra ngoài, đặt nàng lên cái tràng kỷ được dọn dẹp ngăn nắp.

      Người đâu?” Mai Tuyết Tình có chút thiếu kiên nhẫn hỏi.

      Ta phái Lưu công công gọi rồi, trong chốc lát, các nàng ấy đến, ta ở phía trước hỏi, ngươi ở ngay phía sau bình phong lắng nghe, đừng có lên tiếng!” Hạng Ngạo Thiên bảo Mai Tuyết Tình.

      “Biết rồi!” Mai Tuyết Tình bộ dạng phấn khởi như thể nhất định mình thắng.

      Aaa… ” nhìn thấy Mai Tuyết Tình bộ dáng hưng phấn, Hạng Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi nha, lát nữa thôi, ngươi còn có tâm trạng để cười rồi! Các nàng ấy chịu xuất cung đâu!”


      Tại sao?”, Mai Tuyết Tình khó hiểu.

      Lát nữa thôi ngươi biết! Dù sao, nguyện vọng của ngươi vốn là thể đạt được!”

      “Ta tin!”, Mai Tuyết Tình tràn đầy tin tưởng.

      “Ngươi tin, từ lúc này chúng ta đánh cuộc !” Hạng Ngạo Thiên quyết định cho tiểu nữ nhân này chút giáo huấn.

      Đánh cuộc đánh cuộc!” Mai Tuyết Tình cần nghĩ ngợi, hừ, ai sợ ai chứ! Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế, ta sợ ngươi, liếc xéo Hạng Ngạo Thiên cái, Mai Tuyết Tình thầm nghĩ.

      “Ngươi đánh cuộc gì?”, Mai Tuyết Tình ngẩng đầu hỏi Hạng Ngạo Thiên.

      Ngươi là muội muội, cho ngươi chọn trước!”

      Nếu như ta thắng, sau này, ta có thể tùy tiện xuất cung!”

      Cái này… , ” Hạng Ngạo Thiên có chút do dự, “Như vậy , nếu như xuất cung, phải cho hoàng huynh biết trước!

      Như vậy là có ý gì!”, Mai Tuyết Tình thầm nghĩ, nghĩ lại lời đề nghị vừa rồi, thân là cửu ngũ chi tôn, như vậy vốn là nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu được voi đòi tiên, sợ làm cho mặt rồng nổi giận, đến cuối cùng, cho ra cung , sau này, có tình cầu trợ giúp, sợ nể mặt rồi, tốt nhất hãy chấp nhận !

      Đây đều là các bài học kinh nghiệm đối phó với ông chủ tại nơi làm việc, qua nhiều năm đúc kết được, dùng đối phó với cổ đại hoàng đế, phỏng chừng cũng có hiệu quả!

      Được, ta tiếp nhận!”Mai Tuyết Tình sảng khoái đáp ứng.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 19

      Ngươi đây? Đánh cuộc gì?” Mai Tuyết Tình thấy Hạng Ngạo Thiên ngồi ở chỗ đó, mình trầm ngâm ngồi suy nghĩ, sau đó xấu xa cười!

      Nụ cười xấu xa đó, làm cho Mai Tuyết Tình bất giác nhất thời thẫn thờ, nhất thời ảo giác, còn có chút động tâm, mỉm cười như vậy mang theo vẻ nghịch ngợm, vừa mang theo vẻ nam tính, phảng phất như tia nắng mùa đông, để lại ấm áp trong lòng người, vừa lại phảng phất như ánh nắng chói chang ngày hè xen lẫn cơn gió mát, có thể làm cho người ta khô nóng trái tim, lại bỗng chốc trở nên mát mẻ dễ chịu


      Nụ cười như vậy phải là của vị hoàng đế, hẳn vốn là của nam nhân, đúng ra, hẳn vốn là của đại nam hài, của nam hài có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

      Trong ấn tượng, vua của nước hình tượng hẳn là đều có khuôn mặt biểu lộ cảm xúc, thần sắc lạnh lùng, uy phong lẫm lẫm, bất cẩu ngôn tiếu, dĩ nhiên nghĩ tới có thể toát ra vẻ mặt kiểu này, làm cho người ta bất ngờ, thậm chí có chút biết làm sao, biết phải làm cái gì.

      biết, đối với hậu cung tần phi có hay cũng toát ra vẻ tươi cười tràn ngập quyến rũ, làm mê động lòng người?

      Mai Tuyết Tình đột nhiên cảm giác được mình có chút như nữ sắc lang, có những ý nghĩ kì quái đối với nam nhân, thích người nào mà cười tươi như vậy, đó là chuyện của , chính mình ở chỗ này vì ưu phiền để làm chi?

      Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt mê mẫn, Hạng Ngạo Thiên cũng nhất thời có chút giật mình, nhưng lập tức lệnh cho mình vừa chợt lóe qua ý loạn tình mê tập trung tỉnh táo lại, thay đổi ý nghĩ ban đầu, : “Nếu như hoàng huynh ta thắng, vậy ngươi phải đáp ứng hoàng huynh việc.”

      Chuyện gì? Chỉ cần quá đáng, ta đều đáp ứng ngươi!”

      Ngươi nhất định phải đáp ứng hoàng huynh, nếu như… Nếu như sau này, ngươi phát hoàng huynh làm ra chuyện gì có lỗi chuyện với ngươi, ngươi nhất định phải tha thứ cho hoàng huynh, ngươi biết, khi thân là thiên tử, có đôi khi, gặp phải rất nhiều những điều mà bản thân muốn làm, nhưng là, vì lợi ích quốc gia, vừa lại bất đắc dĩ, phải làm, khi mỗi lần làm như vậy, có thể gây thương tổn cho ít người, kể cả những người quý nhất bên cạnh hoàng huynh.”

      “sao lại tỏ vẻ nghiêm túc trầm trọng như vậy? Ca, ngươi đối với các tần phi cũng dặn dò qua sao?” tại sao, Mai Tuyết Tình cố ý hay vô ý, thường về những phi tần, dường như có thói quen chuyện gì cũng đem ra so sánh với các phi tần.

      “Cái này… Cái này, khi nào hoàng huynh có cơ hội cho các nàng ấy.”

      Vậy ngươi hẳn phải kịp thời cho các nàng, đừng làm cho các nàng hiểu lầm ngươi, dù sao các nàng cũng cùng ngươi cả đời ở đây!”

      Hoàng huynh biết!” Hạng Ngạo Thiên vỗ vỗ lên đầu Mai Tuyết Tình, “Đừng nghĩ tới người khác, hãy nghĩ cho bản thân ngươi, chú ý dưỡng thương cho tốt là được!”

      Hạng Ngạo Thiên thở phào nhõm, cảm giác áy náy đè nặng trong lòng như đá tảng dường như giảm bớt ít, mặc dù, nàng còn biết bị thương nặng như vậy là do , là do cái vị hoàng đế ca ca này cố ý làm ra, ít nhất bây giờ, tâm lý nàng cũng chuẩn bị, chỉ mong nàng trong tương lai, có ngày sau khi biết chân tướng việc, phẫn nộ.

      Cho đến tận bây giờ, muội muội, người thân ruột thịt duy nhất của , nay ở nơi nào cũng còn chưa , nhưng có thói quen trong cuộc sống có người muội muội giả này bên người rồi, hy vọng mất nàng, nếu như có thể đem nàng giữ ở bên người cả đời, còn gì tốt hơn nữa.

      Con người khi còn sống khó được gặp mấy người bằng hữu tâm đầu ý hợp, lại càng muốn vốn là hồng nhan tri kỷ rồi, có nữ tử này làm bạn, cuộc đời này là đủ.

      Hoàng thượng, cung nữ ở ngoài cửa chờ phụng mệnh!” Lưu công công bẩm báo .

      Cho các nàng ấy tiến vào!”, Mới vừa rồi khi cùng Mai Tuyết Tình tán dóc, vẻ mặt ôn hoà vừa cười vừa , ngay lúc có công cần giải quyết, lập tức trạng thái tập trung, vô luận vẻ mặt hay là thanh đều toát lên vẻ uy nghiêm.

      Ý bảo Mai Tuyết Tình đừng lên tiếng, Hạng Ngạo Thiên di chuyển qua phía bên kia bình phong, sau đó ngồi xuống long ỷ sau thư án.

      Bốn người tiểu nương nơm nớp lo sợ vào Ngự thư phòng, đầu cúi xuống thấp, chỉ sợ mạo phạm long nhan.

      “Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng thượng!” Tất cả đồng thanh , trong thanh run run trộn lẫn vẻ sợ hãi, mang theo giọng mũi, phỏng chừng là bị hù dọa mà thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

      Tiến cung mấy năm rồi, các nàng chưa bao giờ bị Hoàng thượng điểm qua tên, được diện kiến long nhan cũng là nhờ hồng phúc của công chúa, Hoàng thượng mỗi ngày thường xuyên đến tẩm cung thăm Ngạo Sương công chúa, các cung nữ vốn là cận thủy lâu dài tiên đắc nguyệt (Ý của câu thành ngữ này là chỉ ai ở lâu dài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên).

      Bằng , đừng đến việc điểm danh, ở thâm cung đại viện này, cuộc sống cả đời, cũng thấy qua mặt rồng, ở đây cung nữ chỗ nào cũng có. Ngay chính các phi tần muốn gặp Hoàng thượng, cũng còn phải tìm số lý do, dùng mút chút thủ đoạn bày trò vui đùa, cũng chỉ là vì khiến cho hoàng đế chú ý tới, còn đôi khi giả bộ có bệnh, bằng , trong cung tranh giành ghen tuông, những chuyện như vậy nhiều vô số kể!

      Ai biết hôm nay đột nhiên được biết được diện thánh, ai biết là chuyện gì, trong lòng cũng thầm đoán, có phải hay làm sai cái gì, bị Hoàng thượng biết rồi, muốn chịu hình phạt hả? Nhưng Hoàng thượng nhiều việc bề bộn như vậy, nếu thực là chịu hình phạt, cũng cần hoàng đế tự mình ra mặt hả!

      Các cung nữ vốn là càng nghĩ càng sợ hãi, nhát gan bắt đầu lạnh run rồi.

      Hạng Ngạo Thiên lên tiếng, đánh giá bốn tiểu nương, chưa bao giờ cẩn thận nhìn qua các cung nữ này như thế, biết các nàng có bản lãnh gì, có thể khiến cho nữ nhân phía sau bình phong chú ý, cũng chưa từng khiến cho nàng nửa điểm hứng thú, vài tên cung nữ này vốn là nhanh chân giành trước.

      Hạng Ngạo Thiên trong lòng có chút thoải mái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.