1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 127


      Đêm khuya tĩnh lặng.

      Mai gia, nhà ba người ngồi quây quần bên nhau.

      Mai gia nhị lão, vừa lại nước mắt giàn giụa.

      Nếu mà biết, có thể đến nơi này, tôi bán quách nhà cửa, cửa hàng cho xong, còn nữa tiền bạc tiết kiệm gửi ở ngân hàng cũng đem rút hết ra! Bây giờ tốt rồi, chúng ta cái gì cũng mang theo đến đây, ngay cả bộ quần áo cũng mang đến, con bà nó, mặc cái bộ y phục này, quen, được tự nhiên chút nào hết!

      Mai mẫu oán giận.

      Vừa nghĩ đến nhà cửa, tài sản ở thế kỷ hai mươi mốt, Mai mẫu liền cảm thấy đau lòng.

      Mai phụ dường như hiểu đượv tâm tư của Mai mẫu, cả đời làm lụng vất vả cực khổ, tích cóp dành dụm mới có được chút xíu sản nghiệp, vậy mà quẳng là quẳng rồi, bất luận là ai, cũng khó mà có thể tiếp nhận được!

      Ông vội an ủi bạn già, “Tiền tài đều là vật ngoài thân, chúng ta nhà ba người giờ được đoàn tụ, là tốt lắm rồi! Người được bình an là tốt rồi! Bình an là tốt!

      Kỳ , ông cũng thấy đau lòng.

      Thế nhưng, câu “Người bình an là tốt rồi”, làm cho tâm tình ba người gia đình họ Mai cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

      Nhìn thấy miếng ngọc được chạm trổ tinh xảo người tiểu ngoại tôn, Mai gia phụ mẫu mặt mày hớn hở.

      Đề tài, cũng tự nhiên như vậy mà chuyển sang chuyện liên quan đến Mai Tuyết Tình.

      Ở trước mặt cha mẹ của mình, Mai Tuyết Tình hề che dấu, nàng đem chuyện xảy ra giữa mình cùng Hạng Ngạo Thiên, cặn kẽ kể ra từ đầu chí cuối, chút gì dấu diếm.

      Ôi chao, xem ra tên tiểu tử đó, nhân phẩm cũng tệ lắm, nhưng mà…” Mai phụ thở dài hơi, “ thân là hoàng đế, bên người có nhiều phi tử như vậy, Tình nhi của chúng ta phải chịu nhiều ủy khuất rồi!

      Tôi đồng ý!

      Mai mẫu dứt khoát phản đối, “Tôi thể nào chấp nhận được chế độ hôn nhân của bọn họ! nếu thích Tình nhi của chúng ta, phải ly hôn với các phi tử, bằng , tôi kiên quyết phản đối! Cho dù Tình nhi có hài tử rồi, chúng ta đây cũng sợ, bằng vào nhà chúng ta ba người cùng cố gắng, chẳng lẽ ngay cả hài tử cũng nuôi nổi sao?

      Mai mẫu đối với việc con bảo bối của mình phải chịu ủy khuất, rất bằng lòng!

      Hơn nữa, ngờ còn quá đáng hơn, chẳng biết tại sao lại hạ cái chiếu chỉ quái quỉ gì đó, phế thân phận công chúa của Tình nhi nhà chúng ta, lại còn cấm cho trở lại kinh thành! Chỉ bằng vào điểm này, tôi dứt khoát muốn nhìn thấy nữa!

      Đúng là khốn khiếp, dứt khoát muốn gặp, chỉ khiến cho con phải chịu thêm thương tổn mà thôi!

      Đúng vậy, cho con trở lại kinh thành, như vậy chúng ta có khả năng quay về nhà ở thế kỷ hai mươi mốt rồi!” Mai Tuyết Tình lẩm bẩm .

      Đúng vậy!” Mai phụ tiếp lời, “Bây giờ cả nhà chúng ta ba người ở cùng chỗ rồi, chuyện quay về nhà cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn! Tốt nhất cũng đừng có quá nhiều kỳ vọng, cho dù thể quay về, chúng ta cả nhà ba người được cùng ở cùng nhau, cũng có gì phải buồn phiền nữa!

      Những lời Mai phụ , khiến cho Mai mẫu cùng Mai Tuyết Tình đều tán thành.

      Đúng vậy, còn có gì phải lo buồn, so với việc cả nhà ba người, bình bình an an, cùng sinh sống bên nhau vui vẻ, phải là niềm hạnh phúc mà bất cứ ai cũng ao ước hay sao!

      Mai Tuyết Tình nghĩ tới cha mẹ của mình lại khoáng đạt thông hiểu như vậy, ra sức ủng hộ chính mình.

      Mẹ… Cha… Hay là, chúng ta thôi, đến nơi xa, nơi mà ai có thể tìm ra được chúng ta!

      Mai phụ thoáng nhìn qua con bảo bối của chính mình, có đúng là con bảo bối của mình khônh! Quả là có số việc, thể hiểu hết nó được.

      Khắp thiên hạ, phải chỗ nào cũng là đất của vua sao, chúng ta còn có thể nơi nào? Ngay cả có qua lãnh thổ nước ngoài, bằng vào thế lực của , cũng có thể dễ dàng tìm ra được chúng ta!

      Mẹ con hai người đều trầm mặc .

      Hay là chúng ta cứ ở lại chỗ này sinh sống ! Chúng ta tiếp tục kinh doanh cửa hàng của Tình nhi, có thể thuê thêm người làm, cứ phải trốn tránh hoài, cả nhà chúng ta phải rất mệt mỏi hay sao, chi bằng cứ ở lại nơi này sinh sống, như vậy phải tốt hơn sao” Mai phụ lên tiếng đề nghị.

      Mẹ con hai người gật đầu.

      Ngày hôm sau, mẹ Tráng nhi đến thăm Mai Tuyết Tình.

      Như thế nào mà lâu lắm rồi, cũng thấy Hứa đại ca đến?

      Mai Tuyết Tình biết, Hứa sơn mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng mà, vốn là người rất nhiệt tình.

      Cho tới nay, chuyện củi lửa, gạo dầu, những thứ cần thiết trong sinh hoạt của Mai Tuyết Tình, đều là do Hứa sơn phụ trách đưa đến. “ à, kinh thành rồi! Ta có hỏi, chỉ nóng nảy, là chuyện của nam nhân, cho ta lắm lời.

      Mẹ của Tráng nhi cũng hết cách, đành chịu, “Ta chỉ là lo sợ , lại làm chuyện xấu gì nữa!” Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.

      đâu, Hứa đại ca vốn là người hận ràng, ngươi cứ yên tâm !” Mai Tuyết Tình vỗ vỗ vào tay nàng, an ủi nàng.



      Thiên long hoàng triều, tại kinh thành.

      Bên trong ngự thư phòng.

      Tình nhi ở nơi đó thế nào?” Hạng Ngạo Thiên ngừng lại bút son cầm trong tay, hỏi Hàn Thanh.

      Khải bẩm Hoàng thượng, công chúa ra tháng rồi, cha mẹ nàng tiếp tục việc kinh doanh cửa hàng kia! Hồi bẩm, theo thuộc hạ báo lại, hình như, bọn họ cả nhà sinh sống đều rất vui vẻ!

      Hàn Thanh biết, Hạng Ngạo Thiên nay trong lòng nhớ thương lo lắng nhất, chính là cả nhà họ Mai ba người cùng với tiểu hoàng tử rồi.

      Đúng rồi, công chúa đặt tên cho tiểu hoàng tử rồi!” Hàn Thanh cảm thấy, cần phải đem tin tức này cho Hoàng thượng biết.

      Tên gọi là gì? mong muốn biết, tất cả các tin tức liên quan đến Mai Tuyết Tình, đều muốn biết, biết càng nhiều càng tốt.

      Mai Ngưu Ngưu…” Hàn Thanh xong, bản thân cũng muốn cười.

      Công chúa là người có trí tuệ như vậy, hiểu tại sao khi đặt tên cho hài tử, lại đặt ra cái tên nghe thô tục tầm thường như thế?

      Cái gì?” Hạng Ngạo Thiên nguyên là hình như nghe .

      Sau đó, cũng bật cười, “Tình nhi này, như thế nào lại đặt ra cái tên như vậy chứ? Nghe bất nhã quá!

      đúng…” Hạng Ngạo Thiên lập tức phản ứng lại, “Ngươi hài tử gọi là gì? Mai Ngưu Ngưu?” Gọi Ngưu Ngưu, còn có thể giải thích, vì mong muốn hài tử tráng kiện.

      Nhưng mà, họ Mai? Tại sao chứ?

      là phụ thân của hài tử, như thế nào có thể tùy tiện sửa họ?

      Xem ra, Tình nhi vẫn còn rất tức giận !

      Bất đắc dĩ lại thở dài tiếng.

      Hoàng thượng, tiểu hoàng tử theo họ của công chúa cũng rất tốt, giờ, chúng ta còn có đại làm chưa xong, theo họ công chúa, trước mắt mà , đối với bọn họ, càng thêm an toàn!

      Hàn Thanh có thể đoán được tâm tư của hoàng đế, hài tử, chính tông long mạch, thể quang minh lỗi lạc mang họ “Hạng”, có thể lý giải tâm tình của hoàng đế lúc này như thế nào.

      Cũng được… Ngươi cũng có lý!” Hạng Ngạo Thiên trấn tĩnh tâm tình, cố nín nhịn.

      Tình nhi, xem ra, ta phải tiến hành nhanh hơn mới được! Nếu , ta, có lẽ cũng đuổi kịp nàng nữa rồi!

      Được rồi, Hàn Thanh, Trẫm quyết định phái người, cho lấp kín cái Hồ nước trong vườn ngự uyển lại, ngươi thấy thế nào?” Hạng Ngạo Thiên hỏi qua ý kiến của Hàn Thanh.

      Hạng Ngạo Thiên đúng là vị minh quân.

      biết, bản thân mình khi xử lý những chuyện có dính dáng đến Mai Tuyết Tình, thường bị kích động bình tĩnh. Cho nên, mới ra, để Hàn Thanh hỗ trợ, giúp cân nhắc.

      Cho dù, ý kiến Hàn Thanh, tiếp thu, nhưng ít nhất, có thể làm cho hiểu trong lòng cần phải làm gì.

      Thần đồng ý!” Hàn Thanh cần nghĩ ngợi, thốt ra.

      Hai người nam nhân nhìn nhau cười, trong lòng cùng hiểu .

      Trong chuyện này, ý kiến hai người đại nam nhân, kỳ lạ hẹn mà cùng ý.

      Bọn họ đều sợ, người của mình lần nữa mất tích!

      Đem Hồ nước lấp lại, mọi chuyện đều xong xuôi hết!

      Vì vậy, khai thông kênh rạch, đem nước từ trong hồ dẫn vào các con sông đào bảo vệ thành. Tìm con suối, dùng đá tảng ngăn chặn dòng chảy lại cho chảy vào hồ.

      Công trình tiến triển, thần kỳ thần tốc.

      tháng sau, cái hồ biến mất, nơi đó chỉ còn lại mảnh đất bằng phẳng, đó trồng đầy các loại hoa cỏ đủ mọi màu sắc hòa cùng các cây cối xanh um tươi tốt.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 128


      Hoàng thượng, Hứa Sơn tới!” Hàn Thanh bẩm báo.

      Cho tiến vào!” Trong thanh uy nghiêm lộ vẻ khàn khàn che dấu được mệt mỏi.

      quá mệt mỏi rồi! Công việc bề bộn như vậy, chuyện gì cũng đặt lên người . Xem ra, làm hoàng đế cũng phải dễ!

      Hàn Thanh nhìn lướt qua Hạng Ngạo Thiên, thay đau lòng.

      Chỉ mong, Mai Tuyết Tình sau này có thể thông cảm cho !

      Hứa Sơn vừa vào đến cửa liền quỳ xuống.

      Đứng lên ! vào trọng tâm!” Hạng Ngạo Thiên lên tiếng ho khan, bị bệnh rồi!

      Tâu vân!” Hứa Sơn đem những gì mình nghe được, cùng các chuyện từ các huynh đệ lại, toàn bộ lại cho Hạng Ngạo Thiên biết.

      Lẽ nào, Lý Vượng cùng bách độc môn có quan hệ?” Hạng Ngạo Thiên giống như con sư tử mình ngủ đông lâu, nay vừa thức dậy nghe thấy được mùi con mồi.

      tinh thần phấn chấn hẳn lên.

      Ngươi lui xuống ! Tiếp tục tìm hiểu!

      Hàn Thanh, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp thu lưới bắt mồi rồi!” Hạng Ngạo Thiên có chút khẩn cấp nôn nóng dằn nổi nữa rồi.

      Hoàng thượng, làm gấp như vậy, có phải mạo hiểm lắm ?” Hàn Thanh có ý phản đối, “Nhân vật chủ chốt còn chưa lọt lưới, chúng ta lại nóng lòng thu lưới như vậy rất mạo hiểm rồi!

      Hạng Ngạo Thiên bây giờ ngập tràn trong đầu óc đều là Mai Tuyết Tình cùng hài tử, có chút nóng lòng cầu thành.

      sợ, nếu sau này cứ tiếp tục kéo dài, Mai Tuyết Tình từ từ biến mất hẳn khỏi cuộc sống của .

      Trẫm chờ được nữa rồi, trước cứ thu lưới, dụ dỗ Lý Vượng mắc câu! Trẫm muốn buộc phải tự mình chui đầu vào lưới!

      Hạng Ngạo Thiên trong lòng tràn đầy tin tưởng, “Tên này tiểu nhân siểm nịnh gian trá, mưu đồ tạo phản, Trẫm chờ cũng mười năm rồi!

      Hàn Thanh tâm tình yên bất an.

      Hoàng thượng cách làm này quả rất mạo hiểm rồi! Nếu Lý Vượng phái người gia hại Mai Tuyết Tình, Hoàng thượng vội vàng hành động như vậy!

      Xem ra, Hoàng thượng đối với Mai Tuyết Tình có tình cảm sâu nặng!!

      Thiên Long Hoàng triều năm thứ ba mươi mốt.

      Cuối thu. Gió thu nổi lên bốn phía, lá rụng đìu hiu. chuyện lớn xảy ra.

      Chỉ trong đêm, toàn gia nhà họ Lý, ngoại trừ Nghi phi, nay trở thành Lý hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, còn lại nam nữ lão ấu khác, cả thảy bốn trăm mười người toàn bộ đều bị trảm.

      Tội danh chính là Lý gia trưởng tử Lý Vượng, nghịch thiên mưu phản.

      Chỉ trong đêm đó, máu chảy thành sông.

      Chỉ trong đêm đó, xác chết khắp nơi.

      Chỉ trong đêm đó, gia đình vĩnh viễn biến mất!

      Bên trong Ngự thư phòng.

      Hoàng thượng, ngài , sắp tới Lý vượng có thể lộ diện sao?” Hàn Thanh có chút xác định.

      Chiếu cáo thiên hạ , nghịch tặc ai lọt lưới, thực tế chỉ có mấy người người biết, thủ lĩnh nghịch đảng Lý vượng, vẫn còn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.

      Bề ngoài mọi chuyện đều ra vẻ yên ả, nhưng thực tế vốn là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

      Mấu chốt quan trọng nhất, cũng chính là thời khắc nguy hiểm nhất, vẫn còn chưa tới.

      Trẫm nghĩ, cũng sắp lộ diện rồi!” Hạng Ngạo Thiên trả lời quả quyết.

      Trong Lãnh cung.

      Hoàng thượng… Hoàng thượng… Thần thiếp biết ca của ta ở nơi nào cả!

      Nghi phi, cũng chính là Lý hoàng hậu quỳ mặt đất, bám chặt lấy long bào của Hạng Ngạo Thiên, buông tay. Phảng phất, nắm trong tay nàng, cũng giống như chính là tánh mạng của nàng. Nếu buông tay, sinh mạng của nàng cũng còn.

      Mày rồng nhíu chặt. “Ca của ngươi cũng bị xử tử rồi!

      Hạng Ngạo Thiên suy đoán, Nghi phi cùng Lý vượng vẫn còn duy trì liên lạc, bằng , nàng ta cũng nóng lòng chứng tỏ mình trong sạch.

      Lý hoàng hậu, niệm tình ngươi cùng Trẫm có tình phu thê, Trẫm ban ngươi tội chết.

      Hạng Ngạo Thiên cần phí nhiều sức, rút long bào bị nắm chặt trong tay nàng ta ra, “Tuy rằng, lấy ngươi cũng phải là ý Trẫm mong muốn, nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, Trẫm cũng cho ngươi cuộc sống no đủ vô ưu. Còn nữa, chuyện ngươi giựt giây Lý Vượng, mưu hại Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên vừa nghĩ đến tình cảnh Mai Tuyết Tình bị mỵ dược làm hại, lập tức nổi giận.

      ngồi xổm xuống, nâng cằm Nghi phi lên.

      Ngươi biết, bọn họ có bao nhiêu ác độc sao? Bọn họ cho Tình nhi uống thất mị tán, loại dược có thể làm cho cơ thể liên tục phát tác bảy ngày kích dục!

      Bàn tay to, tự chủ tăng thêm chút sức lực, bóp mạnh cằm Nghi phi, khiến cho nàng ta đau đớn biến sắc. nữ tử tay trói gà chặt, cơ thể bị trúng thất mị dược, nếu kịp lúc chạy tới, như vậy hậu quả…

      Hạng Ngạo Thiên nghĩ cũng dám nghĩ.

      Ngày khác, Trẫm cũng ban thưởng cho ngươi ít, cho ngươi nhận thức lần tư vị thất mị tán là như thế nào!

      Thanh , trầm thấp dọa dẫm làm người ta sợ hãi, trong con ngươi, lóe lên tia hung hãn.

      Nữ nhân, lẽ nào đều là hóa thân của đố kỵ?

      Lẽ nào đều giống nhau, ghen tuông, tranh giành tình nhân?

      Đột nhiên, bàn tay buông ra.

      Nghi phi há miệng thở hổn hển.

      Hoàng thượng… Hoàng thượng khai ân, hạ dược công chúa vốn là chủ ý của thần thiếp, thế nhưng, thần thiếp tuyệt có lòng mưu nghịch! Thần thiếp trộm nghĩ muốn Hoàng thượng chỉ mỗi mình thần thiếp, cho nên… Cho nên, mới dùng thủ đoạn xấu xa như vậy!

      Nghi phi quỳ mặt đất, vội vã bò lết vài bước, lần nữa túm chặt lấy long bào, “Thần thiếp vốn là ngài… Thần thiếp vốn là ngài!

      Nước mắt, giàn giụa khắp khuôn mặt nàng ta.

      Nữ nhân đáng thương, tưởng rằng dùng biện pháp như vậy, có thể giữ lại trái tim người , đáng tiếc thay, hoàn toàn ngược lại!

      Thông minh bị thông minh hại, ngược lại hại cả tánh mạng bản thân!

      Ngươi dùng sai phương pháp rồi!” Hạng Ngạo Thiên sải bước tiêu sái ra khỏi lãnh cung.

      Hoàng thượng, chờ chút!” Nghi phi cùng đường gượng đứng lên, “Hoàng thượng, ngài có từng qua thần thiếp ?

      Thân ảnh cao lớn đứng lại.

      có!” Tàn nhẫn trả lời.

      Nghi phi tuyệt vọng.

      Hoàng thượng có từng qua các tần phi khác ?

      có!

      Bình an vô trả lời. Nghi phi tới lúc này tâm lý thăng bằng lại ít.

      Hoàng thượng có nữ nhân nào khác ?

      Có!” Thanh khẳng định kiên quyết.

      Người nào?” Kỳ , cần hỏi, nàng cũng đoán được.

      Mai Tuyết Tình!” Trong thanh lộ ra tia ấm áp.

      Kỳ , Nghi phi từ lúc phát , bí mật của bọn họ trong lúc đó, cũng biết, Hoàng thượng thể tự kềm chế bản thân chính muội muội của mình.

      Nàng dĩ nhiên tưởng rằng, bọn họ vốn là loạn luân!

      Sau khi công chúa trở về, nàng hết thảy cũng ràng rồi, Hoàng thượng nữ nhân tên gọi Mai Tuyết Tình kia!

      Bản thân mình trọn kiếp này, vốn là có được phúc khí kia!

      Vậy, Hoàng thượng tại sao sắc phong thần thiếp làm hoàng hậu?

      Mặc dù, ngôi vị hoàng hậu vốn là nguyện vọng của chính mình, nhưng mà, nàng còn muốn từ chính miệng Hạng Ngạo Thiên, nghe được lời giống như vậy.

      Ngươi, bị người nhà của ngươi lợi dụng rồi, cũng bị Trẫm lợi dụng rồi!

      Lời của Hạng Ngạo Thiên giống như cứa đao, trái tim Nghi phi bị khoét lỗ.

      Hoàng thượng, ngài tại sao lừa gạt thần thiếp, ngài tại sao lại tàn nhẫn như vậy, nên ra những lời như thế?” Nghi phi thanh mờ mịt.

      Trẫm gạt người! lừa gạt nữ nhân mà mình thương.

      lừa gạt nữ nhân mà nhất… Mai Tuyết Tình. Cuối cùng, cũng có thể giải thích cho nàng hiểu mọi chuyện rồi.

      Cái đêm ở Đông trang kia, lời Mai Tuyết Tình vẫn còn văng vẳng bên tai : “Ta còn tạ ơn bên trong ngự thư phòng, Hoàng thượng tự mình vì dân nữ bưng nước ban ân!

      Vừa nghĩ đến lời của nàng, liền sợ hãi mất nàng.

      Cũng làm cho tiếc, bí quá hóa liều, trước chém toàn gia Lý gia, làm cho Lý vượng, tiêu dao pháp ngoại.

      Hoàng thượng…” Nghi phi hoàn toàn tuyệt vọng, thanh thê lương mờ mịt, phảng phất sắp biến mất như mây khói.

      rất đúng, chính mình quả bị người nhà lợi dụng rồi.

      Lúc đầu, nàng là bị người nhà, bức bách vào cung. Sau khi vào cung sau, nàng nam nhân trước mắt. Nàng nghĩ muốn đơn thuần thương , người nhà cho phép, vừa lại bức bách nàng tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu. Cuối cùng, cái gì cũng chiếm được, nhưng cái gì cũng mất !

      Cũng tốt, nàng rốt cục cũng nghe được, lời chân từ nam nhân mà nàng .

      Nếu, có phát sinh chuyện lớn như thế, sợ rằng, nàng vĩnh viễn cũng biết, bản thân có bao nhiêu phân lượng trong lòng Hoàng thượng.

      Cám ơn Hoàng thượng lời tâm huyết!” Nghi phi chỉ có hạ bái, “Thần thiếp cũng có lời tâm huyết cho Hoàng thượng, ngài cũng nên phái nhiều thủ hạ đến bảo vệ nữ nhân mà ngài thương !

      Hạng Ngạo Thiên khẽ xoay người lại, “Ca của ngươi quả nhiên tìm Tình nhi rồi?

      Long Mục trợn tròn.

      Phảng phất như ngôi sao đêm lạnh lẽo lập lòa trong màn đêm.

      Phát sáng, nhấp nháy, lấp lánh tia sáng lạnh lùng.

      Nghi phi cười khổ, “Nhắc tới Mai Tuyết Tình, ngài lại nóng nảy! với nàng ta, thiếp rất hâm mộ nàng ta! Có nàng ta bên người hoàng thượng, thần thiếp cũng yên tâm rồi!

      Nhìn theo bóng lưng Hạng Ngạo Thiên rời , Nghi phi dòng lệ tuôn tràn.

      Hoàng thượng, kiếp sau, thần thiếp muốn cùng ngài quen biết! muốn! muốn!

      Sinh ra trong gia đình quan lại, người đế vương, quả rất thống khổ!

      Hôm sau.

      Trong lãnh cung Lý hoàng hậu tự vẫn bỏ mình.

      người tuổi xuân phơi phới nhưng tánh mạng còn!

      Nàng trở thành vật hy sinh cho việc đấu tranh quyền lợi. Cũng là vật hy sinh cho chế độ nhất phu đa thê thống trị trong chế độ phong kiến!

      Hạng Ngạo Thiên sau khi từ lãnh cung trở về, phân phó Hàn Thanh lập tức chuẩn bị, dẫn theo người chạy tới biên cảnh. trước bước, rong ruổi đường hướng tới biên cảnh. Khoái mã ngừng gia tăng, liên tục dám dừng lại nghỉ.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 129

      Lời thệ hải minh sơn tuy còn đó, mà phong thư gấm khó lòng gửi được cho nhau. (nguyên văn: Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác – Câu này trích ở bài thơ Thoa Đầu Phượng của Bổng Kiến Bộc, bạn nào có ý muốn tìm hiểu thêm vào google search nhé)

      Đêm khuya tĩnh lặng, Mai Tuyết Tình thường nhớ tới nam nhân kia, người mà từng nàng sâu đậm nhất, cũng đả thương nàng sâu đậm nhất.

      đúng là nàng, nhưng xa nàng lâu như vậy rồi còn nàng hay .

      đối với nàng, từng vốn là vô tư, cầu hồi báo.

      Thương nàng, chiều chuộng nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, chiều nàng, bao dung nàng, dung túng nàng.

      Nàng đối với , vẫn còn chút e dè. Nàng vẫn còn có chút tư tâm. Nàng nghĩ muốn trở lại thế kỷ hai mươi mốt, trở lại bên cha mẹ. Bởi vì, còn có nữ nhân của , còn có các tần phi khác. Cha mẹ nàng có nàng, cuộc sống có thể thiết tưởng chịu nổi.

      Bởi vì, cha mẹ nàng chỉ có mình nàng là con .

      Thân tình, trong lòng của nàng, hơn hẳn ái tình.

      ấm áp như mùa xuân, kín đáo, nàng sâu sắc, nàng đều biết.

      Nàng phải tâm địa sắt đá, nàng như thế nào có thể đây?

      Cho dù trái tim nàng nàng vốn là tảng đá, bởi tình chân thành ấm áp của , trái tim cũng bị làm cho ấm nóng lên rồi. Cho dù nàng vốn là khối hàn băng, bởi tình cảm nồng nàn của , cũng nhanh chóng tan chảy rồi.

      Lúc nàng từ từ bị cảm hóa, từ từ muốn hề e ngại thương , lại xảy ra chuyện khó tin như vậy. , dĩ nhiên xua đuổi nàng !

      (*) Sang thu hoa cỏ úa vàng, tiêu điều, xơ xác,

      Đêm thu dài đăng đẳng, trằn trọc dưới ánh đèn.

      Gió thu bên cửa sổ, giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya,

      Sao chịu được mưa thu thê lương, lạnh lẽo.

      ((*) bốn câu trích từ bài thơ “Thu song vong vũ tịch” trong truyện Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, mấy câu là mình tự phóng theo ý…mình^_^, chính xác mong mọi người đừng có chê cười) * Là lời củ ss okopanda Fijian cũng chua đôc Hồng Lâu Mộng nên bó tay*

      Nghe , cả nhà Nghi phi đều bị giết.

      Nghe , ngôi vị Hoàng hậu của Nghi phi, cũng bị phế .

      Nghe , bị bệnh.

      Hết thảy hết thảy, nghe rồi lại nghe , như vậy là có dụng ý gì?

      cùng với nàng là người dưng!

      Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, cũng trở nên xa xôi như vậy rồi!

      Như vậy cũng tốt, còn liên quan, dính dáng gì nữa!

      Nếu như, phải đứa trẻ trong lòng gào khóc đòi bú sữa, cùng với nàng trong lúc đó, như là, cái gì cũng chưa từng phát sinh qua!

      Hôm nay, cha mẹ tới, bọn họ nhà đoàn tụ rồi. Con trai, nàng cũng có rồi. Nguyện vọng được làm mẹ cũng thực được rồi. Từ nay về sau, nàng còn gì phải đòi hỏi quá đáng nữa.

      Phụng dưỡng cha mẹ nàng, dưỡng dục con trai nên người, bằng vào chính sức lao động của mình làm ra tiền, vốn là mục tiêu cuộc sống của nàng.

      Nhìn đứa con trai bé vừa bú no, nằm trong lòng nhực nàng chìm vào giấc ngủ say, Mai Tuyết Tình mỉm cười hạnh phúc. Khép lại vạt áo, nhàng để hài tử xuống, để nằm lên cánh tay của chính mình.

      Nàng cũng mệt mỏi rồi.

      Mỗi buổi tối, hài tử đều thức giấc mấy lần. Bú sữa, đổi tả. Cha mẹ, mỗi ngày cũng ở cửa hàng bận rộn, Mai Tuyết Tình đành lòng quấy rầy bọn họ, cho nên, mọi chuyện đều đích thân tự làm lấy.

      Bản thân nàng cũng dám ngủ say, giấc ngủ lại càng đủ.

      Cũng may, nhiệm vụ chính của nàng là chăm sóc tốt con mình. Cho nên, thừa dịp lúc hài tử say ngủ, nàng cũng theo đó chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.



      Hạng Ngạo Thiên nhàng tiêu sái tiến vào.

      Trấn dân phong thuần phác.

      nhặt của rơi đường, đêm cần đóng cửa.

      Mai Tuyết Tình hề phòng bị nhắm mắt dưỡng thần.

      hình ảnh ấm áp ánh vào trong mắt.

      Nữ nhân thương nhất của nằm nghiêng người.

      Nằm trong vòng tay nàng, là kết tinh tình của bọn họ, chìm vào giấc ngủ say.

      khắc như vậy, trong lòng Hạng Ngạo Thiên đau nhói.

      Khi hài tử sinh ra, lại thể ở bên nàng.

      Đó là lúc nàng muốn nhất.

      Hôm nay, bọn họ mẫu tử bình an, nhưng lại đột ngột xuất .

      Thiên tính của người cha, làm cho nhịn được, vươn tay ra ôm qua nhi tử.

      Thân thể bé mềm mại, bị bàn tay to của nâng lên. loại kiêu hãnh của người làm cha chảy thẳng vào trong lòng .

      Nhìn hài tử say giấc nồng, nhất thời có chút biết phải làm sao.

      Hài tử quá bé , cũng quá mềm yếu nữa.

      Nên ôm lấy , hay là, cứ như vậy nâng bế ?

      Hạng Ngạo Thiên do dự mãi.

      Con mình…” Cánh tay đột nhiên rơi vào khoảng , trống rỗng, làm cho Mai Tuyết Tình vội bừng tỉnh mở to hai mắt.

      Trước mắt, người có thân ảnh cao lớn, đứng đưa lưng về phía nàng.

      Nàng cũng biết bản thân lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng xông lên phía trước.

      Nắm lấy vai của người có bóng lưng cao lớn kia xoay người lại, quát lớn “Trả hài tử lại cho ta!

      Khí thế hùng hổ, như là con gà mái mẹ xù lông cánh, bất cứ lúc nào khi có cầu, cũng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ đàn con của mình.

      Nàng giật mình dừng lại!

      cũng giật mình đứng ngay ra!

      ngờ tới, nàng nhanh như vậy tỉnh dậy! Lại còn khí thế hung hãn như vậy!

      Nàng cũng giật mình!

      Nàng ngờ tới, lại là !

      như thế nào tới đây?

      Là muốn cướp con trai của nàng sao?

      Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu, thoáng chốc như dòng thác dũng mãnh xộc vào của trong tâm tưởng của nàng. Dường như nổi điên, nàng vọt tới trước mặt , tay kéo lấy cánh tay . Chuẩn bị đoạt lại hài tử.

      Hạng Ngạo Thiên sớm có phòng bị.

      Nhìn thấy nàng thần tình hoảng loạn, chỉ biết bối rối, nàng suy nghĩ cái gì.

      cùng nàng đoạt hài tử . muốn ngay cả mẹ của hài tử, cả thảy đoạt trở về! Bàn tay to nhàng vừa nhấc, hài tử bị nâng lên cao.

      Mai Tuyết Tình nhào vào khoảng !

      Trả lại hài tử cho ta!” Mai Tuyết Tình lần nữa khởi xướng công kích, “Trả hài tử cho ta!

      Hạng Ngạo Thiên quay người lại, vừa lại tránh thoát nàng!

      Đột nhiên trở nên quyết liệt, Mai Tuyết Tình có chút nổi cáu hơi thở dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp nhắn cũng trở nên đỏ hồng.

      Tình nhi, nàng xem, con của chúng ta, trông ngoan ngoãn! Như vậy mà vẫn có thể yên tâm ngủ say! biết, phụ hoàng cùng mẫu hậu của , có hứng thú đem ra đùa giỡn đây!

      cố ý trêu đùa nàng!

      Trông thấy nàng tiều tụy, thế nhưng vì chuyện này khuôn mặt lại đỏ ửng hẳn lên, Hạng Ngạo Thiên lòng trùng xuống, trở nên nghiêm túc.

      Tình nhi, nàng chịu khổ rồi!

      câu , bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, truyền lại tình nồng nàn say đắm vô hạn của dành cho nàng.

      câu “Nàng chịu khổ rồi!” làm cho Mai Tuyết Tình cơ hồ nhịn được, chỉ muốn nhào tới, xà vào trong lòng .

      Đấm , đánh , mắng .

      Nàng chịu khổ, há có thể vốn là câu đầu tiên có thể an ủi sao! Nàng bụng mang dạ chửa, hoài thai mười tháng. Ban ngày lo việc buôn bán, kiếm tiền, nuôi sống chính mình. Ban đêm, thắt lưng đau mỏi, chân buốt nhức, nàng đêm thể ngủ. Vì sinh khó, để có thể sinh hạ hài tử, Nàng cơ hồ bị mất mạng!

      Há có thể dễ dàng chỉ câu , là có thể bỏ qua hết mọi chuyện được sao?

      Phải cố gắng nhẫn nại!

      Mai Tuyết Tình bắt buộc bản thân, đè nén nỗi ai oán trong lòng xuống.

      Bây giờ, nàng cùng có liên quan gì nữa hết, mà bất luận có quan hệ như thế nào chăng nữa!

      Khổ, nàng chịu qua! Nhắc lại, cũng chỉ là vô bổ!

      Hoàng thượng, xin đừng giễu cợt dân nữ!

      “Phác” tiếng, Mai Tuyết Tình quỳ mặt đất, “Dân nữ xin thỉnh an Hoàng thượng! Cầu xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho dân nữ!

      Hạng Ngạo Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

      Vốn định trêu đùa nàng, hưởng thụ lần niềm vui sướng của gia đình, ngờ tới, dĩ nhiên…

      Tình nhi… Tình nhi… Mau đứng lên!

      Hạng Ngạo Thiên đưa tay ra, muốn nâng nàng dậy.

      Mẫu tử dân nữ, chỉ là kẻ hèn mọn thấp kém, thỉnh xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!

      Hai tay chống xuống đất, Mai Tuyết Tình nghiêm túc dập đầu xuống đất cầu xin.

      Cầu xin Hoàng thượng buông tha mẫu tử chúng tôi!” Bộ dáng tỏ vẻ ngươi đáp ứng, ta dập đầu cầu xin mãi đứng dậy.

      Hạng Ngạo Thiên lặng im đứng nhìn.

      Tình nhi từng miệng mồm lanh lợi sắc bén, cùng các tần phi tranh luận, còn. Tình nhi từng kiêu ngạo siểm nịnh, đúng mực cùng khách hàng gặp gỡ, còn. Tình nhi từng bướng bỉnh bất tuân, khiêu chiến cùng quyền uy của , còn.

      Nàng là vì tức giận ?

      Hay là vì hài tử?

      Hôm nay, nàng khom lưng khuỵu gối, quỳ xuống dưới chân .

      bé, cầu xin.

      hẳn là cao hứng mới đúng! Nàng rốt cục thần phục dưới chân . Như các tần phi đều giống nhau! Bao nhiêu đêm, bởi vì nàng, mà đêm thể ngủ.

      tưởng tượng ra trăm loại, ngàn loại biện pháp, như thế nào để chinh phục nàng, như thế nào làm cho nàng thuận theo .

      Nhưng mà, tại sao?

      Lúc nàng quỳ gối dưới chân , trái tim , lại có cảm giác ỉ đau nhói? Chuyện này, vốn dĩ phải từ trước, từng mơ tưởng có được địa kết quả này hay sao?

      Tình nhi… Chẳng lẽ, ta từ nơi xa xôi như vậy đến thăm nàng, nàng lại có lời gì muốn với ta sao?

      Hạng Ngạo Thiên ngồi xổm người xuống, hỏi.

      Cầu xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho ta!

      Vẻn vẹn chỉ có câu này.

      Tình nhi, chúng ta sắp đoàn tụ rồi, trước kia…” Hạng Ngạo Thiên mơ ước tới tương lai.

      Dân nữ, nhớ tình trước kia rồi!” Ngẩng đầu, vô tội nhìn Hạng Ngạo Thiên, “Dân nữ trước kia nhận thức Hoàng thượng sao?

      Hoàn toàn, Hạng Ngạo Thiên hoàn toàn bị đánh bại rồi! gì mà chống đỡ. Bàn tay to đỡ lấy cằm của nàng, thoáng nâng lên.

      Có lẽ, như vậy, nàng nhớ lại ít!” Hạng Ngạo Thiên chậm rãi cúi xuống, gần sát đến môi của nàng.

      Hơi thở nam tính càng ngày càng gần.

      Mai Tuyết Tình thể thừa nhận, đối với chính mình vẫn còn có sức ảnh hưởng rất lớn.

      Hương vị ngọt ngào thơm mát của mùi sữa cơ thể Mai Tuyết Tình bay vào mũi Hạng Ngạo Thiên.

      long mục nhíu chặt, đúng là khát vọng nàng nhiều biết bao! Kể cả hơi thở thơm mát, mùi hương ngọt ngào người nàng!

      Hơi thở dồn dập, ấm áp, phả lên mặt Mai Tuyết Tình. Môi, nhàng dán chặt lên đôi môi mềm mại của nàng rồi.

      Mai Tuyết Tình thoáng chút nảy người lên, tim đập loạn liên hồi.

      Thỉnh xin Hoàng thượng tự trọng!

      Tránh né đến ba thước có hơn.

      Lần nữa quỳ xuống.

      Thỉnh xin Hoàng thượng trả lại hài tử cho ta !” Vẫn là câu .

      Lần nữa dập đầu.

      Hạng Ngạo Thiên có cách rồi! lửa giận bốc lên, nổi cơn thịnh nộ!

      Muốn hài tử có thể! lần nữa lừa dối tiếp cận nàng.

      Lấy lòng ta!” Ra lệnh, hơn kém lên tiếng mệnh lệnh.

      Ngồi xổm người xuống.

      tay nâng cằm của nàng lên, tay ôm hài tử.

      Môi khát khao hôn lên đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình. Ngấu nghiến triền miên.

      bao lâu? Bọn họ bao lâu cùng chỗ rồi? Hạng Ngạo Thiên càng trở nên thêm ôn nhu.

      Mai Tuyết Tình thụ động tiếp nhận, nàng thể có phản ứng, lại càng nên đáp lại .

      , đúng là làm thương tổn nàng, nam nhân nàng sâu đậm nhất! đúng là mối tình đầu của nàng, là phụ thân của hài tử. lại lưu tình chút nào làm thương tổn nàng! Vì nữ nhân khác! Nàng tự nhắc nhở bản thân, vì hài tử, nàng cái gì cũng có thể làm!

      Như khúc gỗ chút cảm xúc, nàng chịu đựng cho hôn.

      Tình nhi… Tình nhi…” Bàn tay to kéo nàng đứng lên, “Sau này, ta cho nàng biết hết thảy mọi chuyện!

      Từ từ đẩy nàng hướng đến bên giường.

      Ta thị tẩm, ngươi liền đem hài tử trả lại cho ta sao?

      Mai Tuyết Tình nhạy bén, hiểu ra được ý muốn của

      Hết thảy, mọi việc đều dừng lại.

      Trong mắt , hai đám lửa giận hừng hực bốc cháy lên.

      Nàng tưởng rằng, là lấy hài tử ra uy hiếp nàng sao?

      Nàng chút cảm giác nào, nhận ra là đối với nàng tưởng niệm cùng say đắm sao?

      Nhìn chằm chằm vào nàng lúc lâu.

      Trả lại nàng… hài… tử…của nàng!” Đem hài tử nhét vào trong vòng tay của Mai Tuyết Tình.

      Hạng Ngạo Thiên xoay người nhanh chóng rời .

      Giục ngựa giơ roi. Được rồi hơn mười dặm đường.

      , đột nhiên dừng lại.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 130

      Hạng Ngạo Thiên vội bước rời .

      Giục ngựa giơ roi.

      Được rồi hơn mười dặm đường.

      , đột nhiên dừng lại. tới làm gì? như thế nào quên? đến là để bảo vệ mẫu tử bọn họ! Bọn họ bên người vẫn còn có nguy hiểm đe dọa.

      Bên ngoài, mọi chuyện có vẻ như gió êm sóng lặng, nhưng thực tế, thiên hạ cũng có thái bình. Hạng Ngạo Thiên ảo não thở dài tiếng. Tại sao? Hễ là chuyện dính dáng đến Tình nhi, đều chân tay luống cuống?

      Chính mình cần phải tỉnh táo, chính mình cần phải bảo vệ gia đình nàng, thân là hoàng đế cần phải bình tĩnh quyết đoán, cần phải có yếu tố của vị hoàng đế, những thứ này của giờ cũng chạy nơi nào mất rồi?

      Quay đầu ngựa lại. Trở về trấn . đột nhiên như là nhớ tới cái gì. thể như vậy trở về. Hạng Ngạo Thiên biết, như vậy liều lĩnh trở về, cùng Mai Tuyết Tình trong lúc này, tất phải còn có tranh chấp.

      Trong trấn . hề gió êm sóng lặng.

      , Hạng Ngạo Thiên nơi nào rồi? nam nhân mặt mày dữ tợn, tính tình điên cuồng, uy hiếp Mai Tuyết Tình. Trong tay nam nhân kia cầm hai chân hài tử.

      Hài tử đầu hướng xuống dưới. Khuôn mặt nhắn nghẹn trướng đỏ ửng hẳn lên. Oa oa tiếng khóc lớn vang lên trong trung, truyền tới những nhà lân cận. Mai Tuyết Tình biết, Hạng Ngạo Thiên vừa lại cùng người phương nào kết oán thù. Nhưng mà, mới vừa , có người theo đuổi tới, có thể thấy được, người này cũng phải là người hiền lành tử tế gì.

      Nghe thấy tiếng khóc của hải nhi, Mai Tuyết Tình tâm ý hoảng loạn. Hài tử, vốn là lòng tâm gan của nàng, vốn là bảo bối của nàng! Vốn là sinh mạng của nàng, là toàn bộ của nàng!

      Hạng Ngạo Thiên rời rồi!” Mai Tuyết Tình thành ra. Vì hài tử.

      Rời , thể nào rời ?” Nam nhân vươn tay nắm lấy áo Mai Tuyết Tình, “ như thế nào có thể rời ? , rốt cuộc ở nơi nào?” Trong giọng tràn ngập vẻ bực mình sốt ruột, nhẫn nại được.

      Ngươi để hài tử xuống trước!” tiếng khóc của hài tử như xé rách trái tim của Mai Tuyết Tình. “Ngươi để xuống, ta !

      Đồ nữ nhân gian xảo đê tiện, ngươi nghĩ rằng ta bị mắc lừa sao?” Nam nhân kia tay tăng thêm chút sức lực, nhịn được ho khan lên vài tiếng. “Ngươi cùng tên tiểu nghiệt chủng này, là mồi nhử của ta, ta muốn bắt được Hạng Ngạo Thiên, phải ngoan ngoãn cắn câu!

      Nam nhân kia điên cuồng kêu lên, “ giết cả nhà ta, hôm nay, ta muốn phải quỳ gối ngay dưới chân ta, hoàn toàn bái phục, đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ta!

      Mai Tuyết Tình hiểu rồi. Nhất định ta chính là người nhà của Nghi phi. phải , Lý gia toàn bộ cả nhà đều bị trảm rồi sao? Chẳng lẽ, Hạng Ngạo Thiên lại động lòng trắc , thả nam nhân trước mắt? Hạng Ngạo Thiên lần này, nhìn lầm người rồi. Người mơ ước quyền lực, đa số đều là người lòng tham đáy. Dục vọng của bọn họ là vô bờ bến, có chừng mực.

      Tiếng khóc của hài tử, càng nlúc càng yếu.

      Ngươi thả hài tử…” Mai Tuyết Tình giãy dụa, “Hài tử của ta cùng với Hạng Ngạo Thiên có chút quan hệ gì hết!

      Hài tử, ngươi cần phải kiên trì sống sót! Mẫu thân nhất định cứu ngươi!

      Chung quanh, người đến vây xem càng ngày càng nhiều. Tất cả mọi người thể tin được, bà chủ họ Mai bình dị gần gũi, như thế nào lại có thể cùng hoàng đế có quan hệ được chứ! Có hàng xóm, len lén chạy tìm Mai gia nhị lão báo tin rồi. Vài người trai tráng, tiến đến gần nam nhân Lý Vượng.

      Thả mẫu tử hai người bọn họ ra!” Trong đó người trẻ tuổi nhất lên tiếng ra lệnh, thanh to lớn vang vọng như tiếng chuông ngân.

      Nghe tiếng hô hấp, cũng biết là con nhà luyện võ rồi.

      Hahaha…” Lý vượng càng thêm hung hăng.

      Nữ nhân đáng chết này, còn có liên lạc gì với Hạng Ngạo Thiên, những người này là ai? Còn phải đều là người Hạng Ngạo Thiên phái tới, bảo vệ ngươi sao?

      Đúng rồi, ta quên mất, cái tên nghiệt chủng này, vốn là người kế thừa ngôi vị hoàng đế tương lai!” Lý Vượng càng thêm trở nên điên cuồng.

      đung đưa hài tử trong tay.

      Hài tử thân thể bé , trong trung lúc lúc . Tiếng khóc khàn khàn, rất nhiều.

      Mai Tuyết Tình nghe tới càng thêm đau nhói trong lòng. “Ngươi để hài tử của ta xuống!” Mai Tuyết Tình hít hơi sâu. “Hài tử nếu có chút gì hay xảy ra, ngươi chẳng những tìm được Hạng Ngạo Thiên, ngay cả Hoàng đế Nam Trần quốc cũng bỏ qua cho ngươi!

      Lý Vượng giật mình chút.

      Mai Tuyết Tình cảm giác được, tâm tình Lý Vượng có ít biến hóa.

      Nàng tiếp tục , “Ngươi biết phụ thân của hài tử này là ai ? chính là Hoàng đế Nam Trần quốc, Trần Nhất Kiếm!

      Mấy thị vệ hoàng cung đều ngây ngẩn cả người.

      Nàng ta phải là người hoàng đế mệnh lệnh phải bảo vệ sao? Nghe , đây là hoàng hậu tương lai. Như thế nào, vừa lại xuất Hoàng đế Nam Trần quốc nữa? Lý Vượng huýt sáo lên tiếng, lại có vài tên nam tử thân. Cũng là những kẻ hung thần ác sát, bắt đầu giằng co cùng vài thị vệ do Hạng Ngạo Thiên phái tới thầm bảo vệ Mai Tuyết Tình.

      Lai giả bất thiện. Xem đối phương người đều ít, Mai Tuyết Tình ý thức được, chuyện ổn!

      Mai Tuyết Tình tiếp tục tâm lý chiến.

      Ngươi cùng Hạng Ngạo Thiên có ân oán gì ta biết, nhưng mà, nếu ngươi làm bị thương hoàng tử của Nam Trần quốc, ngươi vừa tạo thêm đối thủ! Hoàng đế Nam Trần quốc, bỏ qua cho ngươi!

      Mai Tuyết Tình cố tình thổi phồng lên tác dụng. Trần Nhất Kiếm, xin lỗi ngươi rồi, vì cứu hài tử, ta thể hưu vượn được! Lão thiên gia làm chứng cho ta, ta tuyệt phải cố ý hủy danh dự của ngươi đâu!

      Lý Vượng dừng lại động tác đung đưa tay.

      Ha… Ha… Ha… ngờ, nữ nhân của Hạng Ngạo Thiên, cũng hồng hạnh qua tường! Hảo hả, chờ lão tử làm thịt Hạng Ngạo Thiên, làm hoàng đế rồi, cũng đưa ngươi tiến nhập hậu cung!

      Lý Vượng mơ giấc mộng đẹp làm hoàng đế.

      muốn làm hoàng đế, cái mộng này, ôm ấp suốt mười năm, cũng chuẩn bị hết mười năm rồi.

      muốn bởi vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà làm thương tổn người của quốc gia khác, nhất là hoàng tử của Nam Trần quốc. Như vậy mà , đợi đợi lúc ngồi ổn long ỷ, Trần Nhất Kiếm cũng tìm báo thù! Nữ nhân này rất đúng, thể tạo thêm nhiều kẻ địch nữa.

      Ngươi đem hài tử để xuống! Để xuống , ta liền cho ngươi biết, Hạng Ngạo Thiên chỗ nào!

      Mai Tuyết Tình mất thời cơ tiếp tục làm tâm lý chiến. Lý Vượng trúng kế Mai Tuyết Tình, lời của nàng ta thể tính.

      Được rồi! Lão tử để lại tên tiểu nghiệt chủng này!” Tay vung lên, hài tử bay vào trung! Bọn thị vệ muốn tiến lên đón đỡ, đều bị người của Lý Vượng ngăn cản, mấy người cùng nhau đánh đấm. Cục diện trở nên hỗn loạn. Đao kiếm va chạm thanh leng keng vang lên trong trung. “Ngưu Ngưu. . . . .” Mai Tuyết Tình lên tiếng kêu gào, sải bước nhanh nhoài người về phía trước cố trốn thoát, muốn tiếp được hài tử. Lý Vượng cười gian.

      Đưa tay túm lấy vai Mai Tuyết Tình, kéo lại quẳng trở về.

      Ngưu Ngưu…” Mai Tuyết Tình để ý tới, vẫn cố giãy dụa.

      Cổ áo bị nắm ghìm lại, hằn đường sâu đỏ bầm ở cổ nàng cũng màng tới. Mắt tuyệt vọng nhìn thấy hài tử thẳng tắp rơi xuống…

      Mai Tuyết Tình trái tim tan nát, tựa hồ như chết… . .

      thanh vang lên lảnh lót, ra con bạch điêu. . . . . bóng dáng trắng sáng nhanh như chớp lao xuống tới…

      Bạch điêu vẫy đôi cánh rộng, dùng mỏ ngậm lấy vạt áo của hài tử, vươn cánh bay lên. Ngây dại! Tất cả mọi người đều ngây dại!

      Đột nhiên, vạt áo của hài tử, “Rét…” tiếng, rách toạt hẳn ra.

      Trong mỏ bạch điêu, ngoạm chỉ còn lại là khúc vải rách ra từ vạt áo! Hài tử, lần nữa rơi xuống!

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 131


      Ngưu Ngưu…” Mai Tuyết Tình chỉ còn biết trơ mắt, nhìn chính cốt nhục của mình, ở ngay trước mắt té rơi xuống. Nàng thân là mẫu thân, nhưng lại bất lực.

      ” Nàng gào thảm lên tiếng, búng máu, theo khóe miệng chảy xuống. Phảng phất, cảm giác được chủ nhân bi thương, bạch trắng lần nữa lao xuống xuống tới, cố gắng lần nữa đem hài tử ngoạm lên lại.

      Lý Vượng thấy như vậy là quá đủ, chuyện gì đây! Chẳng lẽ ngay chim cũng chống đối lại , thấy đúng? Trong lòng nỗi ghen ghét mãnh liệt dâng lên, đột nhiên dâng trào!

      Hảo, ngay cả chim cũng trợ giúp các ngươi, ta đây cho các ngươi cùng chết!

      Giương tay lên, vài đạo hàn quang bay thẳng đến hài tử cùng bạch điêu!

      tiếng kêu to bi thương! Bạch điêu ở trung lảo đảo đánh vòng, ngã rơi xuống. thân ảnh bay vọt lên!

      Hài tử rơi vào vòng tay rộng lớn!

      Thân ảnh nọ, cùng lúc, bị vài đạo hàn quang từ phía Lý vượng vung tới! Có lẽ là bận tâm cho Mai Tuyết Tình bị bắt làm con tin, màng đến những đạo hàn quang như hạt mưa sa, hướng tới thân ảnh bay đến! Mặc dù hai người mãi mê chiến đấu kịch liệt, nhưng mà, Mai Tuyết Tình có thể nhận ra , thân ảnh ôm lấy hài tử của nàng, chính là Ngô Minh Tử!

      Cẩn thận….” Mai Tuyết Tình hướng về phía hô to. Ngô Minh Tử thoáng chút thất thần! Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt liền nhanh chóng khôi phục lại! Phảng phất, như hạ quyết tâm rất lớn, đạo hàn quang hướng về phía cổ họng Lý vượngbay tới! Lý vượng ngờ tới, người vừa mới xuất xuất thủ bất phàm. Hơn nữa lại ra tay rất dứt khoát!

      theo bản năng, đem Mai Tuyết Tình chắn tới trước ngực mình, nghĩ muốn ngăn trở bắt được hàn quang. Ngô Minh Tử đón ám khí, theo hướng đạo hàn quang phát ra chặn lại, đồng thời nhảy đến trước mặt Lý Vượng. Đoạt lại Mai Tuyết Tình, nghiêng người cái.

      Áaa! tiếng kêu thảm thiết vang lên. Huyết quang văng khắp nơi.

      Hàn quang, nằm ngay giữa cổ họng Lý Vượng! Bên kia, bọn thị vệ cũng lấy ít thắng nhiều.

      Ngô Minh Tử xuất ra đạo kim bài, hướng về phía bọn thị vệ ra lệnh, “Vào trong trấn, tiếp tục truy tra dư nghiệt loạn đảng! được để lại kẻ nào sống sót!” Đầu lĩnh thị vệ, chần chờ chút. Đây là kim bài của hoàng đế, như thế nào lại có thể ở trong tay của người ở trước mắt?

      Bất quá, bên người hoàng đế, tập trung nhiều cao thủ, có lẽ, người ở trước mắt, cũng là người tâm phúc của hoàng đế phái đến.

      Thị vệ hề do dự, lĩnh mệnh rời .”Ngươi thế nào?” Mai Tuyết Tình vội vàng kiểm tra thương thế của ân nhân cứu mạng.

      Cám ơn ngươi… Cám ơn ngươi. . . . .” Lúc này, có lời nào cũng đều là dư thừa. Mai Tuyết Tình nước mắt lưng tròng.

      Đại ân lời nào cám ơn hết được. Nàng, có cách khác rồi. Hài tử, ở trong vòng tay của Ngô Minh Tử, vậy mà cũng có thể an ổn ngủ thiếp . “Ngươi… Ngươi… cánh tay, bị thương!” Mai Tuyết Tình phát bị thương trở nên lo lắng. “ sao đâu! có gì đáng ngại!” Ngô Minh Tử kéo Mai Tuyết Tình lại, lo lắng tìm kiếm người nàng có chỗ nào bị đả thương , phát hết thảy đều hoàn hảo, tổn hao gì, mới yên tâm thở hắc ra hơi.

      Mẹ… Cha…” Mai Tuyết Tình nhìn thấy cha mẹ hướng về bên này chạy tới. Phỏng chừng, là có người nào đó báo tin cho bọn họ. “Mẹ, cha, lấy ít dược liệu trị thương mang lại đây !” Mai Tuyết Tình hô to. Mai gia phụ mẫu nhìn thấy nữ nhi có việc gì, tảng đá trong lòng cũng được nhấc , trở nên nhõm. Đánh giá người trẻ tuổi đứng bên cạnh nữ nhi, phỏng chừng là bị thương. Hai vị lão nhân quay trở lại lấy dược.

      Chúng ta trở về thôi!” Ngô Minh Tử là người đầu tiên trấn tĩnh lại sau cuộc chiến đấu kịch liệt, ung dung nhắc nhở mọi người.

      Oh!” Mai Tuyết Tình vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. “Chờ , bạch điêu! người nào bị thương nghiêm trọng, nhưng còn vết thương bạch điêu!” Mai Tuyết Tình thào tự . Nàng tìm kiếm thân ảnh bạch điêu. ràng là rơi ở bên cạnh mà, trong nháy mắt, như thế nào thấy nữa rồi?

      Mai Tuyết Tình hai mắt ngấn lệ, rốt cục nhịn được tuôn rơi xuống. hàng xóm tốt bụng với nàng, “Chớ lo, ta nhìn thấy nó bay rồi!

      Mai Tuyết Tình theo hướng ngón tay người hàng xóm chỉ, nhìn thấy bãi huyết. Huyết, đọng lại thành màu đen. Trong vũng máu đen, đọng lại vài sợi lông mao trắng noãn, hết sức bắt mắt.

      Bất hảo!” Ngô Minh Tử vừa nhìn thấy vũng máu đen kia, liền kêu to.

      Tình nhi, bảo vệ hài tử! đem hài tử giao cho vào trong lòng Mai Tuyết Tình. Tự mình dùng tay nhanh chóng điểm vào mấy chỗ huyệt vị người, dùng sức điểm vài cái. Mai Tuyết Tình dường như để ý làm cái gì vậy.

      Nàng để ý chính là, , Ngô Minh Tử, lại gọi nàng là “Tình nhi”, tên này chỉ có ba người kêu lên, cha mẹ cùng Hạng Ngạo Thiên!

      Tình nhi, kêu người mà nàng quen biết, đến ngươi cửa hàng dược bên cạnh kia, bảo chưởng quỹ đến đây! Được rồi, cho , ta bị trúng bách độc tiêu!” Sau đó, Ngô Minh Tử sải bước, cũng quay đầu lại, vào trong nhà Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình nghi hoặc tìm hàng xóm, nhờ báo tin. Nàng theo sau tiến vào phòng trong. Tình hình trong phòng làm cho nàng thiếu chút nữa bật lên tiếng thét chói tai! “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Đặt hài tử xuống, Mai Tuyết Tình cầm kéo tới bên giường.

      giường nam nhân nằm, người này cùng Hạng Ngạo Thiên giống nhau như đúc!

      Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Đứng cách bên giường xa, đưa kéo dí sát ngực nam nhân kia hỏi.

      Tình nhi, nàng muốn mưu sát chồng mình sao?” Thanh quen thuộc. Mai Tuyết Tình nghe ra được, quả là giọng của Hạng Ngạo Thiên.

      Dí sát vào người thêm ít, nghe thấy được mùi từ thân thể phát ra, cũng chính là Hạng Ngạo Thiên!

      Nhưng là mới vừa rồi, vào nhà ràng đúng là Ngô Minh Tử!

      Ngô Minh Tử, thanh cùng mùi cơ thể của , nàng cũng quen thuộc! Nàng ràng là có thể nhận biết!

      Tình nhi, hãy thu hồi lại cây kéo cầm trong tay lại ! Nàng giết ta, ta chỉ sợ tai kiếp cũng khó chạy thoát!” Vỗ vỗ vào chổ giường bên người,“Đến đây, ngồi cạnh bên ta!” Mai Tuyết Tình bán tín bán nghi ngồi ở bên giường. Trong tay, cây kéo, vẫn nắm chặt trong tay.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.