1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 122


      Thiên Long Hoàng triều, mùa thu năm thứ ba mươi mốt.

      Mùa mưa cũng mau chóng tới.

      Lượng mưa năm nay đặc biệt cũng hết sức dư dả.

      Xem ra đúng là năm trúng mùa sung túc.

      Mai Tuyết Tình cũng hạn chế đến cửa hàng.

      Thân thể càng ngày càng nặng nề, cũng sắp tới thời kỳ sinh nở rồi.

      Mặc dù, tiền vốn là thứ tốt, thế nhưng, hài tử trong bụng nàng còn quan trọng hơn.

      Nàng thuê tiểu tử, trông coi toàn bộ mọi việc trong cửa hàng.

      Nhìn ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, Mai Tuyết Tình lại nghĩ tới cái hồ kia.

      Hạng Ngạo Thiên trong thánh chỉ có , nàng cả đời này cũng được quay trở lại kinh thành.

      Ngay cả kinh thành cũng thể , vậy cơ hội nàng quay trở về cái hồ trong ngự hoa viên, lại càng thêm khó khăn hơn.

      giờ, lại có thêm tiểu bảo bảo, năm nay hy vọng nàng quay về thế kỷ hai mươi mốt càng thêm xa vời rồi.

      Ban đêm, nương của Tráng nhi đến ở cùng với Mai Tuyết Tình.

      Hôm nay cảm thấy thế nào?” nương của Tráng nhi quan tâm hỏi thăm.

      Ban ngày, có cảm giác bụng dưới lâm râm đau quặng. Thế nhưng cũng đau lắm!

      Mai Tuyết Tình rất cảm kích nương Tráng nhi đối với chính mình chiếu cố.

      “Như vậy may mắn, sớm nghỉ ngơi !”

      Hai người tắt đèn lên giường nằm nghỉ.

      Mưa, càng lúc rơi xuống càng lớn. tiếng sấm vang rền, khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.

      Đêm khuya canh năm.

      Mai Tuyết Tình đột nhiên cảm thấy bụng dưới quặng thắt, đau ghê gớm.

      Kịch liệt đau đớn, cơn đau nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

      Nương của Tráng nhi vội vàng đến nhà hàng sát vách, nhờ bọn họ giúp đỡ mời bà mụ. Nàng tranh thủ đốt lửa nấu nước sôi.

      Mai Tuyết Tình đau đến nỗi ngừng trở mình, lăn qua lăn lại. Đều , dưỡng nhi, biết cha mẹ ân. Đều , bất dưỡng nhi, chẳng phụ mẫu ân. (ý là: nuôi dưỡng con cái, biết ân dưỡng dục của cha mẹ)

      Giờ đây, nàng đúng là cảm nhận được sâu sắc rồi.

      Sinh hài tử đều phải đau đớn giống nhau sao, loại đau đớn này đúng là đau buốt đến tê tâm liệt phế, làm cho nàng sống bằng chết.

      nghĩ muốn chết cho rồi.

      Bà mụ vội vội vàng vàng chạy tới.

      Cởi bỏ y phục Mai Tuyết Tình, kiểm tra tình hình thực tế hạ thể.

      Dùng sức… Dùng sức…” Bà mụ cổ võ nàng, “Sắp ra rồi, sắp ra rồi!

      Mồ hôi hột theo thái dương Mai Tuyết Tình ngừng xuống tí tách.

      Nàng cắn chặt môi, máu đỏ tươi rướm đầy đôi môi tái nhợt.

      Bà mụ cầm lại khối khăn tay đặt vào trong miệng nàng.

      Cố sức rặn… Cố sức rặn… Cũng sắp ra rồi!

      Quan trọng nhất là phải đưa được thai nhi ra ngoài, phải thả lỏng cơ thể… điều hòa hơi thở… hít vào thở ra… đúng rồi… cứ tiếp tục như vậy…

      Mai Tuyết Tình làm theo lời bảo ban của bà mụ, ngừng làm đúng theo các động tác được chỉ dẫn.

      Đau!

      Phảng phất ngàn vạn lần bị róc xương lóc thịt, vô cùng đau đớn!

      Cơn đau quặn thắt vùng bụng dưới, cái loại cảm giác đau đớn cách nào biểu đạt được này, làm cho Mai Tuyết Tình nhịn được buộc phải hét lớn.

      A… Đau…

      Tiếng kêu la trong đêm gió táp mưa sa, có vẻ như vậy mờ mịt, như có như , hòa vào màn đêm mưa to gió lớn trở nên vô cùng bé chút gì đáng kể…

      canh giờ trôi qua.

      Hài tử, như vẫn còn lưu luyến ở lại trong thân thể mẫu thân, chịu ra.

      Trải qua thời gian dài giày vò, Mai Tuyết Tình khí lực tiêu hao dần, sức lực hầu như còn.

      mặt đầm đìa mồ hôi, ướt đẫm cả gối.

      Thậm chí ngay cả tóc, cũng bị mồ hôi tẩm ướt, trở nên bết lại, rối bời tản mát khắp đệm chăn.

      Bà mụ mặt cũng đầy mồ hôi hột.

      Xem ra đúng là khó sinh a…” Bà mụ đặt mông ngồi xuống, thở hỗn hển, bắt đầu chà xát hai tay.

      Vậy làm thế nào bây giờ…” thanh nương của Tráng nhi tràn đầy lo lắng.

      Trước chuẩn bị ít dược cầm máu , ngươi đến tiệm dược mới mở kia thử xem chút, nếu có, chỉ có thể dùng tro cỏ cây thôi!

      Bà mụ đúng là nữ nhân có trách nhiệm.

      Nương của Tráng nhi, dưới cơn mưa tầm tả vội vã chạy tới tiệm dược.

      Chưởng quỹ vừa nghe , có người sắp sinh hài tử, vội vàng chuẩn bị dược tốt, lại còn theo nương của Tráng nhi tới.

      Trước khi , đánh thức tiểu nhị ngủ, ghé bên tai tiểu nhị , căn dặn vài câu.

      Tiểu nhị nhanh chóng mặc quần áo, kỵ mã biến mất vào trong đêm mưa như trút nước…

      Trong nhà Mai Tuyết Tình.

      Nương của Tráng nhi nấu dược.

      Nam nữ hữu biệt, chưởng quỹ tiệm dược đứng ở bên ngoài phòng sinh trợ giúp chỉ huy.

      Lão Thiên ah! Cầu xin ông khiến cho nàng ta thuận lợi sinh hạ hài tử, nếu nàng ta có chút sơ xuất gì, cả nhà chúng ta đều phải mất mạng!

      Chưởng quỹ chắp tay làm lễ, hướng về phía lão thiên lầm rầm cầu khẩn!

      Lại dùng sức, nhanh, ló đầu rồi…” thanh của bà mụ hưng phấn hẳn lên, “Thở ra… Hít vào… Dùng sức…

      Mai Tuyết Tình cả người vô lực, nhưng trong lòng nàng so với ai khác cũng ràng.

      nàng khó sinh?

      Tại cổ đại khó sinh làm sao bây giờ? Hình như đều là mặc cho số phận, phó thác cho trời sao?

      Nàng sợ chết, chết, có thể trở về nhà cùng cha mẹ đoàn viên.

      Nhưng mà, hài tử của nàng, làm sao bây giờ?

      Dùng sức… Dùng sức ah… Thời gian quá dài, hài tử bị ngộp mà chết mất!” Thanh của bà mụ vừa lại lo lắng hẳn lên.

      Đúng rồi, nàng chết, hài tử cũng sống được!

      được!

      Mai Tuyết Tình ra lệnh cho bản thân, nhất định phải đem hài tử sinh ra cho bằng được!

      Mười tháng hoài thai thống khổ, bọn nàng cũng chịu đựng được rồi!

      thể thua bước này!

      Hạng Ngạo Thiên, ta để lại cho ngươi, chỉ có hài tử này thôi…

      Ngươi nếu như vẫn còn niệm chút tình cũ, hãy thay ta nuôi lớn hài tử !

      Mai Tuyết Tình dùng hết khí lực toàn thân ra sức đưa hài nhi ra…

      Mẹ… tiếng thê lương, thanh tuyệt vọng phát ra truyền

      Mai Tuyết Tình dùng hết khí lực cuối cùng, kêu gọi ra, nàng tưởng niệm thân nhân hơn năm rồi…

      tia chớp xẹt qua bầu trời đêm u.

      Tiếng sấm nổ lớn vang rền, mưa, càng lớn hơn nữa, trút nước xuống xối xả…

      biết, vốn là nghe được Mai Tuyết Tình bật tiếng kêu lớn phát ra từ nội tâm, hay là do tiếng sấm kinh động, những chú chim dừng lại nghỉ đậu cây, cũng đột nhiên hơi giật mình vỗ cánh bay lên…

      Mai Tuyết Tình cảm giác toàn thân, đột nhiên trở nên nhàng thoải mái, trong bụng áp lực còn…

      Nàng nở nụ cười yếu ớt, chìm vào trong bóng tối vô biên…

      Rốt cục, có thể về nhà rồi!

      Rốt cục, có thể nhìn thấy cha mẹ rồi!

      Oa… Oa…

      Tiếng khóc trẻ con vang dội, bầu trời đêm như bừng tỉnh…

      Ngay cả mưa rơi tầm tã, vô cùng kỳ diệu đột nhiên ngừng hẳn.

      Gió ngừng thổi.

      Cây cũng ngừng lay.

      bầu trời, mây đen dần tan, lộ ra vầng trăng sáng vằn vặt.

      Nhưng đáng tiếc, Mai Tuyết Tình có nghe thấy, cũng chứng kiến.]

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 123


      Ban đêm trước khi Mai Tuyết Tình sinh nở.

      Thiên Long Hoàng triều trong hoàng cung.

      Hạng Ngạo Thiên tinh thần bất an, ngừng qua lại.

      Hàn Thanh… Đông trang tiểu viện có phát gì khác thường hay ?

      Khải bẩm Hoàng thượng, ngày đêm đều có người bám sát theo dõi, có gì khác thường!

      Tình nhi… Nơi nào, hết thảy đều an toàn sao?

      Khải bẩm Hoàng thượng, ngày hôm qua, có người hồi báo, người của chúng ta lúc nào cũng bảo vệ chung quanh công chúa, hết thảy đều bình an!

      Ngạo Mai cũng khỏe chứ?

      Khải bẩm Hoàng thượng, Ngạo Mai công chúa cũng rất tốt!

      Hoàng thượng hôm nay vốn là làm sao vậy?

      Tinh thần có chút bất an!

      Hàn Thanh nghi hoặc suy tư.

      Có lẽ là mấy ngày nay khí trời u, mưa liên tiếp, là duyên cớ làm cho người ta tâm tình trở nên áp lực.

      Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…” Hạng Ngạo Thiên tiếp tục bồi hồi .

      Chung quanh hồ có người tuần tra chứ?

      Khải bẩm Hoàng thượng, lúc nào cũng có thị vệ tuần tra! Thỉnh Hoàng thượng phóng khoáng trái tim!

      Hảo… Hảo…” Hạng Ngạo Thiên bản thân cũng , , vì sao tâm thần lại bất an như vậy.

      … … … … … ..oOOo… … … … … … … … … …

      Hai mươi mốt thế kỷ.

      Gia đình nhà họ Mai.

      Bầu trời thành phố mây đen vần vũ.

      Sấm vang chớp giật, mưa to tầm tả trút xuống như thác.

      Mẹ, mẹ… Hôm nay chính là ngày đầu tiên con kiếm được tiền!” Ngạo Sương lấy từ trong túi áo ra số tiền.

      Đôi vợ chồng lão ông họ Mai mừng rỡ.

      Chưa từng có ai nghĩ rằng, Ngạo Sương với khả năng đánh đàn điêu luyện của mình, lại có thể tiện dụng thông thạo thành nghề.

      Tận mắt chứng kiến, đôi vợ chồng lão ông họ Mai tiếc thứ gì tìm mọi cách chạy chữa bệnh cho nàng, trong lòng Ngạo Sương vô cùng cảm kích.

      Trong dịp tình cờ, nghe người ta , làm gia sư, dạy cho trẻ em những gia đình giàu có học cổ cầm, cũng có thể kiếm được tiền.

      Ngạo Sương trong lòng chợt nghĩ đến.

      Nàng cảm thấy bản thân mình có thể làm được.

      Mặc dù nhạc cụ ở cổ đại so với ở đại có chút khác nhau, thế nhưng, nắm vững quy tắc đánh đàn rồi cũng có thể suy ra cách đàn loại nhạc cụ tương tựa.

      Ngạo Sương tự bản thân vốn thông minh và khả năng lĩnh ngộ nhạc rất cao, mau chóng hiểu . Nếu như có thể kiếm được tiền, như vậy cũng xem như là có chút báo đáp đối với ân tình đôi vợ chồng già nhà họ Mai.

      Thuyết phục hai ông bà cụ, Ngạo Sương thử bắt đầu thăm dò khả năng chuyên nghiệp của bản thân.

      thử biết, thử lần đầu bản thân có chút hơi sợ.

      Nhưng Ngạo Sương với trình độ đánh đàn của mình, thừa khả năng dạy học trò. Học trò của nàng cũng càng ngày càng nhiều, việc dạy đàn cũng càng ngày càng tốt. Bởi vậy, Sau khi Mai Tuyết Tình mất tích, kinh tế nhà họ Mai cũng gặp phải khó khăn gì.

      Chỉ có điều là, ai ra nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu , đôi vợ chồng lão ông họ Mai giờ phút nào cũng khắc khoải nhớ thương đến con ruột của mình.

      Ngạo Sương cũng thường trong đêm khuya ngồi lặng lẽ nhớ tới quê hương cùng người thân của mình.

      Mẹ… Hôm nay cha mẹ đến hồ nước trong công viên rồi sao?” Ngạo Sương công việc bận rộn, dạo gần đây rất ít khi cùng đôi vợ chồng lão ông họ Mai đến chỗ cái hồ kia.

      Trừ phi những lúc trời mưa, nàng thỉnh thoảng có thời gian, mới có thể cùng.

      Hôm nay địa vũ là tốt rồi đại a!

      Nàng muốn , nhưng là thiên quá muộn rồi!

      , nhưng mà mưa quá lớn, cha con cứ hai kéo mẹ trở về cho !” Lão bà họ Mai đưa mắt lườm ông chồng già của mình cái.

      Ngạo Sương nở nụ cười.

      Hai vị lão nhân này mặc dù qua tuổi năm mươi, thế nhưng vẫn ân ái như xưa.

      Ngạo Sương rất hâm mộ.

      biết, con của bọn họ, nương Mai Tuyết Tình kia, tính cách của nàng ta, biết có phải cũng hiền hòa rộng rãi như thế hay .

      dường như từng quen biết nương ấy!

      thế giới, xảo hợp lại có hai người xa lạ lớn lên giống nhau như đúc?

      Nàng rất mong đợi được cùng Mai Tuyết Tình gặp mặt.

      được, ông nó, tôi còn muốn !” Lão bà họ Mai đột nhiên đứng lên, cầm lấy áo mưa mặc vào, dợm bước ra cửa.

      Này trời mưa to, bà ra ngoài đó làm gì?” Lão ông họ Mai với tay nắm lấy tay bà vợ kéo giữ lại, “Bà nó, bà hôm nay làm sao vậy? Ngày mai hẵng , được sao?

      được, tôi phải ngay bây giờ!” Lão bà họ Mai nước mắt lưng tròng, “Tôi hình như nghe được, Tình nhi kêu tôi kìa!

      Lão bà họ Mai nước mắt tuôn rơi ngừng…

      Lão ông họ Mai cùng Ngạo Sương đều trở nên tĩnh lặng.

      Trong lòng cảm thấy rất xót xa.

      Có lẽ là do nhớ thương con quá độ, sinh ra ảo giác rồi chăng?

      Cha… Chúng ta đưa mẹ thôi!” Ngạo Sương mở miệng .

      Thôi được rồi…” Lão ông họ Mai biết làm thế nào nữa, bất đắc dĩ chỉ còn biết khẽ gật đầu.

      , suốt đêm nay cũng thể ngủ.

      , tìm được, xem như cũng cam lòng rồi.

      Nếu Tình nhi lại có tin tức gì, sợ rằng, bà lão nhà ông lại điên lên rồi.

      hơn năm rồi, Tình nhi, con rốt cuộc ở nơi nào?

      Cả nhà ba người mặc áo mưa vào, mang thêm cây dù, thẳng đến bên hồ mà .

      Gió, lất phất mang theo những giọt mưa to bằng hạt đậu, đánh vào mặt, đau buốt.

      Ngạo Sương tay cầm đèn pin, ở phía trước hai vị cao tuổi vừa chiếu sáng vừa hướng dẫn đường.

      hơn năm rồi, con đường này, Ngạo Sương biết, lui tới, biết bao nhiêu lần rồi.

      Mỗi lần đều là hy vọng mà đến, nhưng rồi lại thất vọng mà về.

      Chầm chậm chút… Từ từ thong thả chút…

      Ngạo Sương dẫn đôi vợ chồng lão ông họ Mai lên cây cầu .

      Đường trơn trợt, cha, mẹ, hai người nhất định phải cẩn thận…” Ngạo Sương cố gắng hết mức hướng đèn pin chiếu sáng về phía trước con đường hai ông bà cụ .

      Ai nha…!” Thân ảnh chợt lóe, ánh sáng cùng cả thân ảnh cùng nhau rơi xuống trong hồ.

      Ngạo Sương…” Lão bà họ Mai hoảng sợ thất thanh kêu lớn.

      chút do dự, bà lão nhảy vào trong hồ, cố gắng nắm lấy tay Ngạo Sương kéo lên.

      Phản ứng bản năng của người mẹ, làm cho bà quên mất bản thân mình cũng vốn là con vịt lên cạn. (ý là người biết bơi)

      Ngạo Sương…” Lã ông họ Mai cũng nhảy xuống “Bà nó ơi…

      Ông lão vừa phát , vợ ông so với ông còn sớm hơn bước nhảy xuống hồ.

      Rất nhanh, cả ba người biến mất tăm vào trong hồ nước.

      cây cầu , Ngạo Sương cứ như vậy mang theo cây dù màu hồng phấn, theo gió ngã nhào…

      Có vẻ như thế độc, tịch mịch.

      Rất nhanh, gió ngừng lay động.

      Mưa, cũng tạnh hẳn.

      Ánh trăng, cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

      Hết thảy, đều trở về vẻ yên tĩnh.

      Phảng phất như buổi tối hôm đó, giống như chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 124


      Hoàng thượng… Hoàng thượng…” Hàn Thanh vội vội vàng vàng chạy vào.

      còn giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh như ngày trước nữa.

      Hoàng thượng, Ngạo Sương trở về! Ngạo Sương trở về!

      Bất chấp lễ nghi quân thần, hưng phấn lớn tiếng kêu lên, trong thanh nghèn nghẹn mang đầy vẻ ngây ngốc.

      cao hứng đến khóc!

      Cái gì? Người ở nơi nào?” Hạng Ngạo Thiên kinh ngạc dừng lại nét bút trong tay.

      Ở Vô Tâm cung… Ta phái người mời thái y rồi!

      Hai người vừa vừa ra khỏi thư phòng.

      Ngươi xác định đúng là Ngạo Sương?

      Hạng Ngạo Thiên như bay.

      Hoàng thượng, chính xác, khẳng định đúng! Nàng lại còn rất tỉnh táo!

      Hàn Thanh phảng phất như hài tử cười rộ lên.

      Hoàng thượng, đồng thời cùng lúc Ngạo Sương xuất , còn có hai vị lão nhân, hai vị lão nhân đó trong tình trạng hôn mê, ba người bọn họ tay nắm chặt lấy nhau rời, mọi người phải dùng hết sức lực, mất rất nhiều hơi sức mới có thể tách rời ra!

      Hả? Còn có chuyện như vậy sao?” Trong chớp mắt, Hạng Ngạo Thiên bước tiến vào Vô Tâm cung.

      Ngạo Sương… Ngạo Sương…” Vội vàng lên tiếng kêu lớn.

      Hoàng huynh…” Ngạo Sương vẫn còn chưa kịp thay y phục sạch , hấp tấp chạy ra.

      Hoàng huynh…” Thân ảnh bé nhào vào trong lòng người trai thân thiết.

      Nước mắt tuôn rơi như mưa.

      Trời đất cũng bị làm cho cảm động.

      Hoàng huynh…” Ngạo Sương thân thể bé, ngã vào trong lòng của Hạng Ngạo Thiên.

      Ngạo Sương…” Hạng Ngạo Thiên ôm lấy muội muội đột nhiên xuất tiến vào nội thất.

      Ngạo Sương rất kích động!

      Nàng ngất !

      Đem muội muội đặt ở giường, nhàng hé mở y phục của nàng ra, ở đầu vai bày ra bớt hồng .

      Đúng là muội muội!

      Hạng Ngạo Thiên cũng vô cùng vui sướng bật khóc.

      Khai thái y dẫn theo vài ngự y vừa lúc chạy tới.

      Hai người kia ở nơi nào?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Hàn Thanh.

      Tạm thời an bài chu đáo chỗ ở cho hai người họ!” Hàn Thanh sau giây phút vui mừng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh thường có.

      Tốt, ngươi dẫn bọn qua đó xem chút, nhất định phải làm cho bọn họ tỉnh táo lại!” Hạng Ngạo Thiên ý bảo Hàn Thanh đưa hai gã thái y khác xem hai người kia.

      Nữa đêm giờ tý.

      Ngạo Sương tỉnh táo lại.

      Nàng đem chuyện mình như thế nào được cứu, như thế nào lại được người nhà họ Mai chiếu cố, cùng với việc như thế nào lại rơi xuống trong hồ, đơn giản tự thuật qua lần.

      Ngươi cái gì? Mai gia mất tích người con cũng gọi là Mai Tuyết Tình?” Hạng Ngạo Thiên giật mình kinh ngạc, thể tin được.

      Hoàng huynh nhận biết sao?” Ngạo Sương càng lại giật mình.

      Hoàng huynh như thế nào lại là “cũng” gọi Mai Tuyết Tình?

      Hình như Hoàng huynh cùng Mai Tuyết Tình kia dường như rất quen thuộc.

      Mai gia lão nhân tỉnh dậy chưa?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Hàn Thanh.

      tỉnh!” Theo lễ nghi mà , nam nhân vốn là thể tiến vào tẩm cung của công chúa.

      Hôm nay, Hàn Thanh trở thành ngoại lệ, hơn nữa vẫn luôn bên người Ngạo Sương săn sóc.

      Trẫm qua đó xem chút…” Hạng Ngạo Thiên vội vã muốn làm cho mọi chuyện được minh bạch, Mai Tuyết Tình này có phải là Mai Tuyết Tình kia hay .

      Hàn Thanh thâm tình nhìn Ngạo Sương cái, thể theo Hạng Ngạo Thiên rời khỏi Vô Tâm cung.

      Mai gia phụ mẫu rơi lệ ngừng.

      Thấy người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang vào đến, vội vàng đứng lên, kéo tay hỏi. “Chàng trai trẻ, có nhìn thấy con của chúng tôi ?

      Hạng Ngạo Thiên cau mày.

      vốn là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng, dám cả gan kéo tay có mấy người.

      Hai người này, cũng quá to gan ?

      Quên , hôm nay cao hứng, cùng bọn chúng tính toán so đo!

      Lệnh ái như thế nào xưng hô?” Hạng Ngạo Thiên tận lực đè nén xuống nội tâm kích động.

      sợ lão nhân nếu ra, làm cho thất vọng.

      Ngạo Sương… Hạng Ngạo Sương…” Lão bà họ Mai nhịn được khóc rống lên, “Chúng ta đúng là đắc tội người nào rồi, nên cả hai đứa con cũng bị mất tích!

      Hạng Ngạo Thiên trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.

      Xem ra, muội muội Ngạo Sương trong lòng hai vị lão nhân này chiếm vị trí rất trọng yếu, mới vừa tỉnh táo lại, liền nhớ thương lo lắng ngay đến Ngạo Sương.

      Hạng Ngạo Thiên đưa ra quyết định, cho dù hai vị lão nhân này cùng Tình nhi có chút quan hệ gì, cũng muốn gia thưởng cho hai người này.

      Vậy người kia?” Hạng Ngạo Thiên rất muốn nghe, bọn họ đến ba chữ kia, rốt cục cũng lọt vào tai .

      Mai Tuyết Tình!” Nhắc tới tên con ruột của chính mình, Lão bà họ Mai nhịn được nước mắt càng ngừng tuôn rơi.

      Trẫm có biết người tên là Mai Tuyết Tình!” Hạng Ngạo Thiên có loại dự cảm, bọn họ hẳn chính là chính cha mẹ của Tình nhi.

      Cho nên, chút nào do dự ra.

      Hoàng huynh, huynh có biết Mai Tuyết Tình ?” Ngạo Sương bất chấp thân thể suy yếu, đến thăm Mai gia lão nhân, nghĩ tới, vào vào đến cửa nghe được câu kia. Đúng là hoàng huynh có biết Mai Tuyết Tình!

      là lão Thiên có mắt a!

      Cái gì, chàng trai, cậu cũng có biết người con tên là Mai Tuyết Tình hay sao?

      Lão bà họ Mai cũng ngó xem bản thân mình ở nơi nào, cùng với người phương nào chuyện, dùng sức lay lay cánh tay Hạng Ngạo Thiên.

      ấy ở nơi nào?” Lão bà họ Mai hận bản thân thể lập tức đến gặp, Hạng Ngạo Thiên thuận miệng Mai Tuyết Tình” .

      Hàn Thanh tiến lên, nhàng đẩy tay Lão bà họ Mai ra, “Lão nhân gia, ngài ngồi xuống hẵn , Hoàng thượng sắp bị ngài lay đến chóng mặt rồi!

      Hàn Thanh luôn lạnh như băng, hôm nay cũng hài hước hẳn lên.

      Cái gì? Cậu là Hoàng thượng?

      Lão bà họ Mai nhìn chằm chằm vào Hạng Ngạo Thiên trong vài giây, sau đó nhìn về phía ông chồng già của chính mình.

      Ông nhà nó, là Hoàng thượng, có phải chúng ta nằm mơ hay ?” Lão bà họ Mai cảm thấy hồ đồ.

      Lão ông họ Mai dường như tỉnh táo hơn.

      Ngạo Sương xưng hô với người trẻ tuổi trước mắt, là “Hoàng huynh”, như vậy lên, chính là người trai mà Ngạo Sương thường hay nhắc tới, chính là Hoàng thượng.

      Chàng trai trẻ, chúng ta vừa mới tỉnh lại, còn có chút hồ đồ! Cậu cũng đừng cười chê chúng tôi!

      Lão ông họ Mai đối với “Mai Tuyết Tình” Hạng Ngạo Thiên đến cũng rất kinh ngạc, chỉ mong đó đúng là con của mình.

      Bây giờ chúng tôi chỉ muốn gặp tên gọi Mai Tuyết Tình kia, biết chàng trai trẻ, cậu có thể giúp chúng tôi được toại nguyện hay ?” Trong thanh lộ ra vẻ cấp bách cùng cầu xin.

      Nàng ở bên ngoài cung, như vậy , ngày mai đưa hai người , như thế nào?” Hạng Ngạo Thiên đối với hai vị lão nhân sinh cảm giác rất tự nhiên chân , “Trước nghỉ ngơi , các ngươi cũng mệt lắm rồi!

      Giọng điệu chuyện cũng trở nên khách khí.

      Có lẽ, bọn họ, chính là nhạc phụ nhạc mẫu của mình đây!

      Mặc dù Mai gia phụ mẫu rất vội vàng, thế nhưng, Hoàng thượng cũng rồi, cũng có cách nào phản bác.

      đêm dài ngủ.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 125


      Trời vừa mới tờ mờ sáng.

      con tuấn mã chạy vội ra khỏi kinh thành. Tuấn mã thân mình ướt sủng từng giọt nước sáng lấp lánh, người ngồi mình con tuấn mã, càng lại như thế. biết vốn là mồ hôi, hay chính là nước mưa đêm qua đọng lại. Ngay tại cửa cung. Người cưỡi ngựa sau khi đem tin tức cho Hàn Thanh biết, liền kiệt sức ngã nhào té xuống mặt đất.

      Truyền thái y, tiếc bất cứ thứ gì, mau cứu tỉnh lại!” Hàn Thanh rành mạch phân minh dặn dò.

      liền vội vàng mạch chạy vào hậu cung. Hạng Ngạo Thiên sửa sang lại đồ vật, chuẩn bị xuất phát.

      Hàn Thanh cúi xuống ghé vào lỗ tai mấy câu. Hạng Ngạo Thiên cực kỳ hoảng sợ. “Ta lập tức ngay, ngươi đưa Ngạo Sương cùng Mai gia lão nhân đồng hành, thuận tiện mang theo Khai thái y. Được rồi, trong cung phải còn có viên hoàn hồn đan sao, mau chóng mang tới đây!

      Hạng Ngạo Thiên người tới ngoài cửa. Mang theo viên hoàn hồn đan, Hạng Ngạo Thiên giục ngựa rời . “Tình nhi, nàng cần phải kiên trì trụ lại, ngay cả nếu như nàng hận ta, hề nhớ đến ta, cũng có thể, nhưng mà, nàng nhất định phải khỏe mạnh còn sống!” Hạng Ngạo Thiên trong lòng ngừng thầm cầu khẩn.

      Ban đêm. Hạng Ngạo Thiên đến biên cảnh.

      Truy Phong mệt mỏi thở hỗn hển. Con ngựa tuy là súc vật. Nhưng cũng vốn có linh tính. Nhất là tuấn mã quý báu. Dọc theo đường có dịch trạm của triều đình, có thể nghỉ chân, thay ngựa. Nhưng Hạng Ngạo Thiên chỉ ở ven đường dừng lại lần duy nhất. Người ngựa ăn qua loa chút. Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại liền lập tức lên đường.

      Mai Tuyết Tình vẫn còn trong tình trạng hôn mê. qua ngày. Hài tử an tĩnh ngủ. Nương của Tráng nhi khi hài tử khóc nỉ non, cho uống chút nước, hoặc đút cho chút nước cháo.

      Nhưng mà cứ như vậy cũng phải là kế lâu dài ah! Mai Tuyết Tình bất tỉnh, hài tử ngay cả chút sữa mẹ cũng chưa được bú qua.

      Hạng Ngạo Thiên phá cánh cửa xông vào.

      Hoàng. . . . .” Nương của Tráng nhi biết nên như thế nào xưng hô. Mai Tuyết Tình xem như ở nơi này cư, cho nên, nương của Tráng nhi cảm giác được, Hoàng thượng khẳng định cũng muốn bại lộ thân phận.

      Hạng Ngạo Thiên hướng về phía nàng khoát khoát tay, ý bảo cần hành lễ. “ hoàng tử!” Nương của Tráng nhi cao hứng cho biết.

      Hạng Ngạo Thiên có phản ứng gì thái quá. ngồi ở bên giường, đưa bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay bé của Mai Tuyết Tình.

      lời .

      Mai Tuyết Tình chút sức sống nằm yên lặng giường. người mặc áo ngủ bằng gắm màu tím hoa cà. Càng làm tăng thêm sắc mặt tái nhạt của nàng. Dường như nhớ tới cái gì, từ trong lòng móc ra viên dược hoàn, sau khi nghiền nát, banh miệng của Mai Tuyết Tình ra bỏ vào.

      Nương Tráng nhi nhanh chóng đưa đến chén nước. bao lâu, chưởng quỹ của hiệu thuốc đưa đến tặng bao dược. Thấy hoàng đế ở đây, đem tình hình Mai Tuyết Tình sau khi sinh xuất huyết như thế nào, đến lúc rơi vào tình trạng hôn mê như thế nào, nhất nhất toàn bộ báo cho biết. “ có gì nguy hiểm nữa rồi, thế nhưng, lại có chút dấu hiệu gì tỉnh lại!” Chưởng quỹ cũng cảm thấy khó hiểu. phải là chưởng quỹ bình thường như vậy, dù gì cũng là ngự y có danh tiếng trong cung.

      Chỉ là, Mai Tuyết Tình nhận ra mà thôi. Chưởng quỹ lui ra. Hạng Ngạo Thiên vẫn cứ ngồi yên lặng cầm lấy tay nàng.

      Lúc gà gáy.

      vẫn ngồi yên lặng.

      Khi từ phía chân trời ló sáng.

      vẫn còn ngồi.

      Mãi đến lúc Nương của Tráng nhi bưng tới chậu nước nóng. Hạng Ngạo Thiên mới đứng dậy. Tiếp nhận khăn tay từ trong tay nương của Tráng nhi, vắt khô nước, nhàng lau mặt cho Mai Tuyết Tình.

      Nương của Tráng nhi nhìn được, nàng né ra ngoài, nước mắt lặng lẻ chảy xuống.

      Tình nhi, ta tới là cho nàng biết vài chuyện!” Hạng Ngạo Thiên cố chấp cho rằng, Mai Tuyết Tình nhất định có thể nghe thấy.

      Chuyện thứ nhất, Ngạo Sương trở về, còn có phụ mẫu của nàng, mặc dù ta xác định, thế nhưng, bằng trực giác, ta cho rằng, bọn họ đúng là phụ mẫu của nàng. Bọn họ đường tới đây!

      Chuyện thứ hai, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nàng nếu vĩnh viễn tỉnh lại, hài tử bị chết đói. Nàng phải chịu nhiều thống khổ như vậy cố gắng sinh ra , vốn là tại sao? Nàng nghĩ muốn đem , lưu lại cho ta sao? Nếu như nàng ra , ta làm cho hài tử, theo nàng cùng ! Ta được làm được!

      Chuyện thứ ba, ta còn muốn hồi cung xử lý chuyện, thể ở lại đây cùng với nàng rồi! Việc này, quan hệ đến tương lai của nàng và ta! Tình nhi, có đôi khi, những gì nghe được và chứng kiến, nhất định là chân ! Ta, dám hy vọng xa vời nhận được tha thứ của nàng, thế nhưng, nàng nhất định phải khỏe mạnh trở lại!

      Lấy từ trong lòng ra vòng tay màu tím, trịnh trọng mang vào cổ tay trắng như ngọc của Mai Tuyết Tình. Cúi đầu, hôn lên đôi môi tái nhợt hề có chút sắc huyết của Mai Tuyết Tình.

      Tình nhi, nàng giờ, ngay cả có đánh ta bạt tai, ta cũng tức giận! Bởi vì như vậy có thể nàng tỉnh dậy!

      Đứng lên, tới bên cái nôi của hài nhi. biết từ khi nào, hài tử tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn đen nhánh, sáng ngời, trong suốt, nhìn chằm chằm vào Hạng Ngạo Thiên. Sau đó, hài tử cười. “Hài tử, phải trái tim phụ hoàng tàn nhẫn, sinh mệnh ngươi cùng mẫu thân ngươi, vốn là gắn liền với nhau!

      Sau đó, chút do dự kiên quyết tiêu sái.

      Đón ánh sáng mặt trời rực rỡ.

      Oa…oa…oa…” Hài tử biết là nghe hiểu được lời vừa rồi, hay là vì đói bụng, tứ chi loạn đạp, khóc lớn lên.

      Mai Tuyết Tình bất an cau chặt mày.

      Quá mệt mỏi rồi!

      Nhà ai hài tử khóc?

      Ầm ĩ chết người được! Cố lấy hết sức, nàng mở mắt ra.

      Hài tử!

      Hài tử của ta!

      để ý sau khi sinh thân thể suy yếu, nàng ngồi bật dậy. “Ai nha, muội muội, ngươi tỉnh dậy?” Nương của Tráng nhi trong thanh tràn đầy vui sướng. “Ngươi cũng ngủ ngày đêm rồi!” Ôm lấy hài tử, đưa cho Mai Tuyết Tình xem, “Tiểu nam hài nhi!” Mai Tuyết Tình tiếp nhận thân thể bé kia, tầng sương mù che khuất đôi mắt. Bé trai, hay bé , đối với nàng mà , đều giống nhau!

      Đây, chính là hài tử của nàng!

      Nàng hoài thai mười tháng, lao lực thể lực sinh hạ hài tử.

      Cái loại đau đớn banh da xẻ thịt này, làm cho nàng tưởng rằng, chính mình phải gặp lão diêm vương rồi! Trong lòng, thân thể nhắn mềm mại, làn da tay trắng nõn, còn có vết son . Hài tử khóc thút thít, đột nhiên mỉm cười! loại kiêu hãnh của bản năng người mẹ, nảy lên trong lòng! Mai Tuyết Tình lã chã rơi lệ.

      Lúc đầu, đưa ra quyết định sinh hạ hài tử là đúng!

      Mặc dù, đứa trẻ này có phụ thân, nhưng mà, còn có mẫu thân! Lấy chính năng lực của nàng, đem hài tử nuôi lớn, cũng tốt lắm! Về phần quay về thế kỷ hai mươi mốt, cứ như vậy chờ đợi cơ hội là được rồi! Cho dù quay về thế kỷ hai mươi mốt, Mai Tuyết Tình cũng thể nào để lại hài tử mình! Muốn cùng nhau quay về! Cho dù là lúc rơi vào trong hồ nước có chết đuối, nàng cũng cam tâm tình nguyện!

      Đại tỷ, hài tử cười! có thể nhìn thấy ta sao?” Mai Tuyết Tình sau khi trong lòng hạ quyết, tâm tình cũng thư thái vui sướng hơn rất nhiều. “Cái gì cũng nhìn thấy! Nhìn ngươi cười, có lẽ là mẫu tử liên tâm đó!” Nương của Tráng nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, cúi xuống sát bên tai Mai Tuyết Tình, khẽ , “Hoàng thượng tới, mới vừa !

      ” Mai Tuyết Tình cố gắng che dấu kinh ngạc, “Ta. . . . nhận ra cái gì Hoàng thượng!” Nhưng mà, vòng tay cổ tay, như lại nhắc nhở nàng, có người tới. Thế nhưng, vòng tay có giá trị liên thành như vậy, nàng ràng bán! Như thế nào lại có thể lại rơi vào trong tay của người kia rồi? hề suy nghĩ nhiều đến chuyện đó.

      Đại tỷ, hài tử có phải đói bụng hay ?” Bây giờ, điều duy nhất có thể khiến cho nàng quan tâm đến, chính là hài tử trong lòng của nàng.

      Hai người bận bịu hẳn lên.

      Nâng đầu vú, khẽ bóp nặn sữa. Đúng vậy, trước mặt, hài tử vốn là trọng yếu nhất!

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 126
      Thân nhân gặp lại

      quan đạo.

      Hàn Thanh hộ tống xe ngựa của Mai gia lão nhân cùng Ngạo Sương, chậm rãi tới. Xe ngựa tốc độ bằng kỵ mã.

      Mặt trời lặn sau dãy núi hướng tây. Chân trời ráng đỏ, đập vào mắt.

      nhà trọ ở phía trước.

      Xe ngựa dừng lại.

      chiếc xe thứ nhất, nữ tử tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp bước xuống. chiếc xe thứ hai, hai vị lão nhân trạc gần năm mươi tuổi bước xuống. Kỳ bọn họ thân tình quắc thước, là lão nhân, vốn chỉ là so với những người cùng theo mà thôi.

      Đoàn người bao trọn cả tòa nhà trọ.

      Buổi tối tới. Sau khi dùng xong cơm tối, tắm rửa xong xuôi, mọi người đều tiến vào mộng đẹp.

      Ngạo Sương hề buồn ngủ. Ngày hôm qua hồi cung đến bây giờ, nàng cùng Hàn Thanh tổng cộng với nhau chưa quá mười câu. hơn năm rồi, biết Hàn Thanh có tốt ?

      Rón ra rón rén tới trước cửa phòng của Hàn Thanh. nhàng gõ cửa. Trong phòng Hàn Thanh chuẩn bị ngủ. cảnh giác khép lại vạt áo. “kéett. . . .” Cửa phòng được đẩy ra. Hai người gì chỉ nhìn nhau thỏa lòng nhớ mong (nguyên văn: vô ngôn tương vọng). Lặng im gì. Tất cả như gì cũng hiểu.

      Công chúa, trời tối, biết người còn có chuyện gì?” Hàn Thanh đánh giá bốn phía người nào, giọng hỏi.

      Ngạo Sương chợt bước vào trong phòng, đóng cửa cài chốt lại.

      hề cố kỵ nhào vào trong lòng Hàn Thanh.

      Hai tay choàng qua thắt lưng của người mà nàng mong nhớ ngày đêm, khóc thút thít.

      Hàn Thanh hai tay biết nên đặt ở nơi nào.

      Công chúa. . . . . Công chúa. . . . .” Trong lòng bối rối, thân thể cứng đờ làm cho nhất thời dám thất thố. Nghe được Hàn Thanh gọi chính mình là “Công chúa “, Ngạo Sương nước mắt càng lúc càng ngừng chảy xuống như mưa.

      lâu sau, ngực áo Hàn Thanh, ướt đẫm mảng.

      Trái tim phảng phất cũng bị thấm ướt. đem bàn tay to của chính mình tìm được nơi . Gắt gao đem thân thể mềm mại ôm sát trong lòng.

      Ngạo Sương… có xưng hô thân phận khác biệt, có thân phận cao quý, quyết định hề che dấu kích động của chính mình.

      Hàn Thanh, ta tưởng rằng còn được gặp lại ngươi nữa rồi!” Ngạo Sương khóc to thành tiếng, khuôn mặt nhắn cũng ngửa lên. Gương mặt ràn rụa nước mắt như cánh hoa lê mang theo nước mưa đau đớn động lòng người.

      Hàn Thanh đưa bàn tay to thô ráp lau lệ vương má nàng. Hai người đôi mắt đẫm lệ tương vọng.

      Thời gian phảng phất như dừng lại. Hàn Thanh cúi đầu, môi cách đôi môi Ngạo Sương càng lúc càng gần. Rốt cục, hai đôi môi ấm áp dán dính vào nhau. khí nóng lên. Hai khối thân thể cũng nóng lên. nhàng thanh ưm ưm khẽ vang lên.

      Hôn nhau đắm đuối, hơn năm tương tư cùng nhớ thương!

      Ngạo Sương đôi tay biết từ khi nào đưa lên đỡ sau gáy của Hàn Thanh.

      Thân thể bé càng ngừng ở trong lòng Hàn Thanh cọ xát. Đôi môi mềm mại cũng tích cực chủ động đáp lại nụ hôn của . Hàn Thanh huyết mạch sôi trào. Dùng hết lý trí cuối cùng, Hàn Thanh đẩy Ngạo Sương ra, “Nào, chúng ta cùng ngồi xuống trò chuyện.

      sợ cứ tiếp tục như vậy chính mình cầm giữ được, làm ra những chuyện quá phận.

      Ngạo Sương kéo đến bên giường ngồi xuống. Gấp rút vén áo của mình lên, cầm lấy bàn tay to của Hàn Thanh, đặt lên ngực mình, “Hàn Thanh, ngươi sờ sờ…” . Hàn Thanh sắc mặt đại biến. Nữ nhân mà thích như thế nào mới vừa trở về, tính tình cũng đại biến rồi đây!

      Ngạo Sương…” Việc làm như vậy quá phận thể làm được! Hàn Thanh nhắm mắt lại, mắt nhìn tâm tịnh. Bằng , hậu quả thiết tưởng chịu nổi. nghĩ muốn rút tay của mình về. Ngạo Sương kéo tay lại, cho lui bước. khuôn mặt nhắn đỏ bừng, tràn đầy dáng vẻ tươi cười.

      Hàn Thanh theo ý tứ của nàng, đưa tay lướt đến những chỗ nàng hướng đến. Gương mặt lãnh đạm, hai mắt nhắm chặt lòng dám hé nhìn, “Ti…” tiếng, đột nhiên tay dừng lại, giữ lấy y phục của Ngạo Sương, ánh mắt mở to sáng rực như đuốc, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

      Người nào làm thương tổn nàng? đường cắt khá dài hình thành vết sẹo mờ nhạt khó có thể thấy được.

      Vết sẹo màu hồng nhàn nhạt dưới ánh nến lờ mờ, mồn trông càng thêm gai mắt.

      Bệnh của ta, được chữa khỏi hẳn rồi!

      Mỉm cười sung sướng, dựa mình vào trong lòng Hàn Thanh, Ngạo Sương nhàng kể ra lai lịch của vết sẹo. Còn nữa, nàng còn kể cho nghe cuộc sống của mình trải qua ở thế kỷ hai mươi mốt. Hai người ôm nhau, tỉ tê tâm tình suốt đêm ngủ.

      Trời vừa rạng sáng song mã xa lên đường rong ruổi, mãi đến khi mặt trời khuất bóng mới dừng lại tìm chỗ nghỉ tạm.

      Mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới biên cảnh.

      Mai Tuyết Tình cho hài tử bú. Hàn Thanh tiến lên phía. “Công chúa, người xem ai tới?

      Mai Tuyết Tình còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Thanh vội lùi bước lại để lộ ra hai bóng người ở phía sau.

      Mai Tuyết Tình khó tin nhìn chăm chú vào hai người kia. Nàng đầu tiên lắc đầu, sau đó cắn mạnh cái vào môi của chính mình.

      Đau quá! phải nằm mơ!

      Mẹ… Cha… .

      Tình nhi… .

      Tất cả đồng thanh kêu lớn lên.

      Ba người, gắt gao ôm chầm lấy nhau rời.

      Tiếng khóc vang cả góc trời.

      Oa… Oa. . . . .” Tiếng khóc trẻ con đột nhiên vang lớn.

      Tiếng khóc lớn của trẻ con chọc thủng gian, làm bừng tỉnh mọi người.

      Đứa bé bị đè ép trong lòng Mai Tuyết Tình phát lên tiếng khóc lớn như kháng nghị. Mai Tuyết Tình sực tỉnh nhàng bế hài tử đưa xuống.

      Vừa ngẩng đầu, xảy ra chuyện càng làm cho nàng thêm kinh ngạc.

      Bên giường, còn có người con đứng! ấy so với nàng giống nhau như đúc!

      Nhưng mà, ra nàng ấy so với nàng càng quyến rũ ôn nhu hơn. Môi tô son mà vẫn đỏ thắm, mi vẽ mà vẫn đen nhánh. Quả người con xinh đẹp, tạo vật tinh xảo nhất thiên hạ!

      Hạng Ngạo Sương…

      Mai Tuyết Tình…

      Cả hai đồng thanh lên tiếng kêu!

      Mẹ… Cha…” Mai Tuyết Tình có cách gì tin mọi chuyện ở trước mắt là , “Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người như thế nào lại có thể ở cùng chỗ?

      hai câu cũng đâu! Sau này khi nào có thời gian, từ từ mới !” lão ông họ Mai trong lòng rốt cục cũng cất được gánh nặng.

      Con thân của chính mình cuối cùng cũng tìm lại được rồi, cái gì cũng cần phải lo nữa, bọn họ nhà có thể đoàn tụ rồi! bà vợ của lão cũng còn phải đau buồn khóc lóc nữa!

      Tiếng khóc.

      Tiếng cười vui.

      Bầu khí ngập tràn hạnh phúc, tại đây, trấn vô danh nơi biên cảnh, tỏa ra khắp nơi niềm hạnh phúc vô biên.

      Chưa tới mấy ngày, người của Vô Ưu bố trang cũng đều chạy tới. Trấn nơi biên cảnh lần nữa nhốn nháo ầm ĩ! Thân nhân gặp lại, gì mặc cho lệ tuôn như suối.

      Sau đó, tiếng chuyện trò hòa quyện cùng tiếng cười vui vẻ vang cả góc trời.

      Thế nhưng, bọn họ hề biết, có hồi cuồng phong bão táp sắp xảy ra.

      Vài ngày sau khi khí náo nhiệt qua , Mai Tuyết Tình thúc giục mọi người trở về, dần dần mọi người tản . Ngạo Mai cũng muốn trở lại cửa hàng. Ngạo Sương từ sau khi trở về, vẫn còn chưa có thời gian cùng với hoàng huynh trò chuyện. Hàn Thanh lại càng bị công vụ quấn thân.

      Cuối cùng mọi người cũng tản hết.

      Mọi chuyện trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.

      Bề ngoài đều yên ả.

      Nhưng tại trấn , bầu trời u ám, gió giật sấm rền, tràn ngập bầu khí nặng nề như báo hiệu giông tố sắp tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.