1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 117


      Trong Đông trạch viện.

      Tiểu Hoa chuẩn bị xong thức ăn bưng đến trước mặt Trần Nhất Kiếm.

      Đại ca ca, tỷ tỷ , nếu ngươi ăn hết những thứ này, Ngạo Mai tỷ tỷ tới gặp ngươi!” Tiểu Hoa mạch những gì Mai Tuyết Tình căn dặn trước lúc .

      Trần Nhất Kiếm mỉm cười.

      Nàng , cũng là ăn sạch, đoạn đường tới đây, chưa uống miếng nước nào, lại càng chưa ăn chút gì! Lúc này, trong bụng đúng là trống rỗng kêu lên đây!

      Tiểu Hoa né ra ngoài, sau khi phỏng chừng Trần Nhất Kiếm ăn xong, nàng thu thập chén bát. Sau đó, lại bưng ra ly trà cho Trần Nhất Kiếm.

      Trà lạnh rồi, uống hết nước. Ngạo Mai như thế nào vẫn còn có ra đây?

      Trần Nhất Kiếm rốt cục nhẫn nại chịu nổi, chạy đến bên ngoài cửa phòng Ngạo Mai.

      “Bang.. bang…” tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

      Tỷ tỷ, vào .” Trong phòng truyền đến thanh của Ngạo Mai. Thanh khàn khàn, phảng phất như khóc đến khản tiếng.

      Trần Nhất Kiếm đẩy cửa bước vào.

      Ngạo Mai quay đầu, hai mắt sưng đỏ ửng.

      Ngươi… Ngươi… Người nào cho ngươi vào?” Thân đứng lên, tới.”Ngươi ra ngoài!” Nàng dùng sức khước từ Trần Nhất Kiếm. Trần Nhất Kiếm nhanh tay lẹ mắt, giữ cửa khép lại, dùng thân mình dựa vào cánh cửa, vẫn cứ như ánh mặt trời ấm áp tươi cười.

      Ngươi ra ngoài!” Ngạo Mai dùng sức đẩy Trần Nhất Kiếm. Trần Nhất Kiếm vẫn bất động, tiếp tục mỉm cười nhìn nàng. Ngạo Mai đấm đánh đối với , tạo được bất cứ uy hiếp gì. Trái lại, hơi dùng chút lực, nhân tiện đem Ngạo Mai ôm vào trong lòng rồi.

      Đột nhiên, trong tích tắc nghĩ muốn âu yếm, cả người đột nhiên thấy như khỏe.

      Ngạo Mai? đẩy Ngạo Mai ra, thẳng tới bên giường, nằm xuống, “Ta mệt mỏi quá.

      Ngạo Mai tưởng rằng cố ý trêu chọc, thèm để ý đến nữa.

      Rời khỏi phòng của mình, tới phòng của Mai Tuyết Tình.

      Tỷ tỷ. người nào trả lời. “Tỷ tỷ?” Vừa lại gọi lên tiếng.

      Ngạo Mai tỷ tỷ, Ngạo Sương tỷ tỷ xuất môn làm việc rồi!” Tiểu Hoa tiếp tục đọc thuộc lòng những gì Mai Tuyết Tình dạy nàng, “Tỷ tỷ lúc gần qua, Đại ca ca bị bệnh, chỉ có ngươi mới có thể chữa trị!” Tiểu Hoa xoay người, hướng ra phía ngoài chạy . “Được rồi, ta phải về nhà đây, ba ngày sau trở lại!

      Ngạo Mai nghi hoặc khó hiểu, “Tại sao?

      biết, tỷ tỷ lúc gần chỉ căn dặn vậy!” thân ảnh bé của Tiểu Hoa dần biến mất trong bóng đêm.

      Trần Nhất Kiếm…” Ngạo Mai chạy về phòng của mình, “Ngươi như thế nào bị bệnh, ngươi bị bệnh gì?

      có gì quan trọng, có thể là đường xá xa xôi, làm mệt mỏi!” Tưởng Ngạo Mai quan tâm mình, Trần Nhất Kiếm an ủi nàng.

      Trần Nhất Kiếm cố nén cảm giác nóng hừng hực từ phía bụng dưới bốc lên, tại sao bôn ba mệt nhọc như thế, còn có dục vọng phát sinh? Thân thể vốn mệt nhọc, thế nhưng trong lòng ngừng cuồn cuộn nảy sinh ham muốn dục vọng, điều này ngoài hiểu biết về y liệu của !

      Vậy làm sao bây giờ đây? Tỷ tỷ trước khi , chỉ có ta mới có thể trị liệu bệnh của ngươi, nhưng mà ta biết y thuật!” Ngạo Mai nóng nảy. Mặc dù biểu ra, nàng hận Trần Nhất Kiếm, nhưng tận sâu trong nội tâm chính là mực tưởng nhớ . Hơn nữa khi nghe được tin tức mắc bệnh, làm cho nàng càng thêm lo lắng.

      Cái gì?” Trần Nhất Kiếm ngẩng đầu, Ngạo Mai làm cho đột nhiên hiểu ra vài phần.

      mặc dù thân là hoàng đế cao quý, nhưng mà, có tinh thông chút y thuật! Chẳng lẽ… . Chẳng lẽ nàng hạ dược mình rồi? Bằng Ngạo Mai như thế nào lại như vậy? Hơn nữa, nàng biết Ngạo Mai biết y thuật!

      Trần Nhất Kiếm vừa lại hồi tưởng lúc Tiểu Hoa , “Đại ca ca, tỷ tỷ , nếu ngươi ăn hết những thứ này, Ngạo Mai tỷ tỷ tới gặp ngươi!

      ra, nàng quả nhiên hạ dược trong thức ăn của rồi!

      Nữ nhân này!

      Trần Nhất Kiếm phân tích ngọn nguồn mọi chuyện.

      Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng hạ dược là vì thành toàn Ngạo Mai cùng chính mình? Thế nhưng, nếu Ngạo Mai cứu mình, vậy công lực của bị hao tổn! Cái này cũng phiêu lưu mạo hiểm rất nhiều!

      Tỷ tỷ của nàng đâu?” Trần Nhất Kiếm thân thể suy yếu. cảm giác được người khí lực từng chút từng cút như tiêu tán . Bụng dưới nghẹn trướng làm cho càng lúc càng thêm khó chịu.

      Tiểu Hoa , tỷ tỷ ra ngoài, qua vài ngày nữa mới có thể trở về!” Ngạo Mai biết gì, cho nên nàng thành trả lời.

      Nữ nhân đáng căm hận kia!

      Ngươi đến tột cùng nơi nào cảm thấy thoải mái?” Ngạo Mai nhìn ra được, Trần Nhất Kiếm phải giả bộ. Nàng vươn bàn tay bé, sờ lên trán của . Như thế nào lại nóng đến như vậy?

      Đừng lo lắng, là vô dụng!” Trần Nhất Kiếm nắm lấy bàn tay bé của nàng, “Tỷ tỷ nàng bỏ nhuyễn cân tán hay đại loại cái gì đó vào trong thức ăn của ta…! cho nàng biết còn có xuân dược, sợ Ngạo Mai tiếp nhận được. Nếu vô cùng tín nhiệm các nàng, cũng phải xuất cục diện chật vật trước mắt này!

      Cái gì!” Ngạo Mai kinh ngạc thôi! Tỷ tỷ như thế nào lại làm ra loại chuyện này? “Vậy phải làm sao bây giờ?” Trong lúc nhất thời, Ngạo Mai có chủ ý. Nhưng mà, Trần Nhất Kiếm cũng có thể lừa gạt nàng ah! Chẳng lẽ tỷ tỷ hạ dược? “Phải rồi… Hay là, ta vào trong trấn tìm cho ngươi vài thang dược nha!” Ngạo Mai lòng khẩn trương lo lắng cho Trần Nhất Kiếm.

      Trần Nhất Kiếm nắm chặt tay nàng muốn buông ra. Bàn tay bé của nàng so với nhiệt độ cơ thể của , man mát lành lạnh, thoải mái! “Nàng có thể bận lòng vì ta như vậy cũng đủ lắm rồi!” Trần Nhất Kiếm trong lòng vô cùng ấm áp địa, xem ra, lần này có đến vô ích. Ít nhất biết được, Ngạo Mai quan tâm !

      Trời tối như vậy rồi, nàng thiếu nữ ra ngoài mình, ta rất lo lắng!” Trần Nhất Kiếm thay Ngạo Mai lo âu, “Nếu nàng có gì sơ xuất, ta rất đau lòng!” Trần Nhất Kiếm tình ý chân thành tha thiết, “Ta cố chịu đựng, hẳn là tánh mạnh có gì đâu, nàng đừng quá bận tâm!

      Ngạo Mai trong mắt ngấn đầy nước mắt. hóa ra vẫn còn quan tâm mình! “Ngạo Mai, giúp ta mang chậu nước lạnh đến đây!

      Được. . .” Ngạo Mai vội vàng chạy . Bây giờ có bảo nàng lên núi đao, hay nhảy xuống chảo dầu cũng sợ nữa rồi, chỉ cần Trần Nhất Kiếm có việc gì là được! Hoạn nạn mới thấy chân tình!

      Nhìn thân ảnh Ngạo Mai biến mất sau cửa, Trần Nhất Kiếm di chuyển thân thể suy yếu, gượng ngồi dậy, sau đó ngồi xếp bằng, ngồi mặt đất lạnh như băng. cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống. Nữ nhân đáng căm hận kia, biết cho bao nhiêu dược vào thức ăn của ? Bình thường mà , là người có nội công, hạ dược liều lượng đối với tạo được chút thương tổn nào! Nhưng mà, tại trong lòng vô cùng trống rỗng, chút sức sực, phản ứng của thân thể, làm cho có chút khó khăn khống chế.

      Ngạo Mai bưng vào chậu nước lạnh, bên trong chậu nước còn có cái khăn. “Ah? Ngươi như thế nào lại ngồi dưới đất?” Ngạo Mai muốn nâng dậy, “Đứng lên! Tới đây, đứng lên !

      Ngạo Mai vươn cánh tay, muốn đem dìu đỡ đứng lên.

      nên, như vậy thoải mái hơn ít!” Trần Nhất Kiếm nhìn giai nhân trước mắt, trong ngực phập phồng chừng, khí tức cũng nặng nề hẳn lên.

      Vậy để ta giúp ngươi lau mặt?” đôi tay bé trắng noãn ngâm vào trong nước, trước mắt Trần Nhất Kiếm xem ra, đối với vô cùng mê hoặc.

      “Ba…” tiếng, Trần Nhất Kiếm gạt đôi tay ngâm trong nước của Ngạo Mai ra, bưng chậu nước lên, xôn xao tiếng, chút nào chần chờ trút đổ hết nước từ trong chậu lên đầu của mình. Nước, từ đỉnh đầu chảy xuống tới mặt đất. Chỉ trong chớp mắt, mặt đất vũng nước lênh láng. Tình thế ngoài dự liệu của Ngạo Mai.

      Ngươi… Ngươi…” Ngạo Mai hơi nhảy dựng lên chút, sau đó tìm đến hai khăn lông sạch , để ý Trần Nhất Kiếm phản đối, dùng khăn lau khô đầu tóc của .

      Ngươi đến tột cùng nơi nào thoải mái?” Vừa lau vừa túm lấy Trần Nhất Kiếm, “Mau đứng lên, rất lạnh rồi, muốn ngã bệnh sao!” Ngạo Mai bàn tay bé đụng chạm đến mặt , cần cổ, vòm ngực, loại cảm giác này giống như là cơn gió mát, chầm chậm làm cho tứ chi khoan khoái dễ chịu. Nhưng càng lúc thân thể càng nóng bức, nhắc nhở , dược lực lợi hại nhất vẫn còn chưa có phát huy ra.

      Đừng chạm ta” cố kềm nén khát vọng đem nàng ôm vào trong lòng, Trần Nhất Kiếm đẩy tay Ngạo Mai ra.

      Ngươi đến tột cùng là làm sao vậy? cho ta biết, nơi nào thoải mái?” Ngạo Mai hai mắt đẫm lệ long lanh trong suốt. như thế nào lại đột nhiên cáu kỉnh như vậy? Vốn dĩ, phải như thế!

      Cởi bỏ y phục ra đưa đây, ta mang đến cho ngươi y phục của hoàng huynh!” Ngạo Mai có ý giúp cởi bỏ y phục, hôm nay nàng bất chấp lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân rồi.

      Trần Nhất Kiếm nắm lấy bàn tay bé của nàng, trong mắt tình dục mông lung, “Vô dụng, nàng có biết, tỷ tỷ của nàng hạ dược gì vào tromg thức ăn của ta ? Vốn là xuân dược!

      thể cho nàng biết . Bởi vì xem bộ dáng, dược lực chốc vốn là biến mất được. cẩn thận quan sát phản ứng của Ngạo Mai. Ngạo Mai đầu tiên là giật mình, vẻ mặt khó tin, sau đó mặt đột nhiên ửng hồng hẳn lên! Tiếp sau đó, nàng đột nhiên xoay người .

      Trần Nhất Kiếm dùng hết khí lực toàn thân, kéo lấy cánh tay của nàng, “Ngạo Mai, nàng đâu?

      Ta lấy y phục cho ngươi!” Ngạo Mai dám nhìn thẳng vào .

      Trần Nhất Kiếm buông nàng ra, lảo đảo đến bên giường, cởi bỏ y phục ướt sủng, nằm gối đầu lên người của Ngạo Mai, hấp thu khí tức của nàng. Trần Nhất Kiếm phát , trong lòng đột nhiên yên tĩnh ít.

      Thu hồi y phục ướt, Ngạo Mai gạt tay , đem y phục khác đặt cạnh bên người .

      Ngươi… Ngươi thay ! nhàng rời bước, phải .

      Nàng xem bộ dáng ta, còn có thể tự mình thay sao?” Trần Nhất Kiếm cười khổ mà . Nữ nhân đáng hận kia hạ dược chút nương tình, hại người nặng ah! Mặc dù, còn có chút khí lực để thay y phục, nhưng mà, muốn tự mình thay, hy vọng Ngạo Mai thời khắc nào cũng bên cạnh bồi tiếp .

      Ngạo Mai có cự tuyệt. Đôi tay bé mát lạnh, dán da thịt , Trần Nhất Kiếm nhắm chặt hai mắt. sợ chính mình trong trường hợp mở mắt ra, như hổ đói chụp mồi, đem Ngạo Mai đặt ở dưới thân, phải muốn như vậy! nghĩ tới, trong tình huống bản thân mình trúng xuân dược, lại cùng Ngạo Mai phát sinh chuyện như vậy!

      Ngạo Mai cảm thụ được khí tức nặng nề cùng thân thể nóng bỏng của . “Hay là… Hay là…, chúng ta… chúng ta...” Ngạo Mai biết như thế nào mở miệng, nàng cầm lấy bàn tay to của Trần Nhất Kiếm đặt lên ngực của mình, hy vọng có thể hiểu được ý tứ của mình.

      Trần Nhất Kiếm trong lòng dâng lên dòng nước ấm áp, vô cùng cảm động. mỉm cười yếu ớt.

      có sao đâu, đến đây, nằm xuống bên cạnh ta, để ta ôm nàng là được rồi!” Ngạo Mai ngoan ngoãn để Trần Nhất Kiếm ôm vào trong lòng. “Ta nghĩ nếu chúng ta trong tình huống bình thường ta muốn nàng, nhưng bây giờ, nếu ta làm, đối với nàng công bình!” Nhè vỗ vào sau lưng Ngạo Mai, “Ngủ , nàng có phần tâm ý này, ta rất cao hứng rồi!

      Ngạo Mai đôi mắt khép chặt từ khóe mắt dòng lệ nóng hổi trào ra, nước mắt thấm ướt vùng áo của Trần Nhất Kiếm. Trần Nhất Kiếm cảm nhận được phần tình cảm ấm áp, càng siết chặt vòng tay ôm Ngạo Mai vào trong lòng. Nữ nhân này, nhất định lấy rồi!

      Ngày hôm sau, bằng vào chính nội lực và lý trí của chính mình, Trần Nhất Kiếm từ trạng thái suy yếu dần khôi phục lại. Mặc dù vẫn vô lực, nhưng có thể tự mình trị liệu được rồi! Xuân dược mặc dù vẫn thường lệ phát tác, thế nhưng, cũng có thể ứng phó tự nhiên. Xuất phát từ tôn trọng đối với Ngạo Mai, bọn họ qua đêm tương an vô .

      Cố gắng xê dịch, di chuyển thân thể tới chuồng ngựa, mới phát ngựa của mình có ở đó rồi! Trần Nhất Kiếm thất kinh, khẳng định là nữ nhân kia lại giở trò ma quỷ! Xem ra, hôm nay có muốn trốn chạy cũng chạy được nữa rồi.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 118


      Đêm xuống thâm trầm.

      Mai Tuyết Tình cùng Hàn Thanh, đái lĩnh từ biên cảnh mang về tới năm mươi tên quan binh, ngựa dừng vó gấp rút trở về. Bây giờ, Mai Tuyết Tình rốt cục tin tưởng Trần Nhất Kiếm rồi! đúng là nam nhân có tình có nghĩa! Hai miếng ngọc bội nọ hợp lại có thể điều động vạn đại quân, đủ thấy tâm ý đối với Ngạo Mai! Xem ra, nàng hạ dược vào trong thức ăn của Trần Nhất Kiếm quả là hành động sáng suốt. vậy, bọn họ bây giờ sớm gạo nấu thành cơm rồi! Mai Tuyết Tình trong lòng cười thầm. Trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhà da diết.

      Trở về đường xá phảng phất như gần hơn rất nhiều. Giờ sửu, bọn họ di chuyển gần đến đông trang. Xa xa, chỉ thấy nhà cửa, đèn đuốc sáng trưng.

      Mai Tuyết Tình trong lòng dâng lên nỗi bất an. Có phải có chuyện gì xảy ra hay ? Ruổi ngựa đến gần, bốn phía người ngựa chật như nêm cối. Thị vệ? Như thế nào thị vệ trong cung cũng tới? Như vậy , Hạng Ngạo Thiên cũng có mặt ở đây? có phải thấy được phong thư nàng lưu lại hay , cho nên mới cố ý đến đây thăm mình?

      Mai Tuyết Tình lúc trước vẫn còn đối với có chút oán hận, nhìn thấy thị vệ trong cung, lòng nàng cũng trở nên mềm xuống. Xem ra, vẩn còn nhớ thương đến mình.

      Mỗi thị vệ trong tay đều giương cao bó đuốc cháy hừng hực. Quang cảnh quá vĩ đại hả? Mai Tuyết Tình tạm thời quên lộ trình vất vả mệt nhọc, trong lòng vô cùng nôn nóng. Thời khắc qua bạch điêu bên người, dẫn đầu phát được mục tiêu, nó vui sướng kêu to lên tiếng, xà xuống đậu vai Hạng Ngạo Thiên.

      Mai Tuyết Tình ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng bạch điêu, thanh chói tai vang lên, “Ai nha… Hoàng thượng, đây là con chim gì vậy, đáng ghét nha!

      Nghi phi?” Mai Tuyết Tình theo thanh bắt tới bóng người, “Nàng, như thế nào cũng tới?” Trong lòng thầm nghĩ, đây là nhà của nàng cùng Hạng Ngạo Thiên, như thế nào có thể mang tần phi đến?

      Hạng Ngạo Thiên mặt có chút gì biểu lộ vui mừng như vẻ mặt trong tưởng tượng của Mai Tuyết Tình. , lạnh lùng như băng giá, nghiêm nghị nhìn chăm chú vào chính mình. Nghi phi, diệu võ dương oai đứng cạnh bên người . Mai Tuyết Tình vừa nãy còn kích động cùng vui mừng, bị ánh mắt lạnh lùng tựa băng sương kia nhìn đến, bao nhiêu vui mừng đều bị tắt ngấm.

      Hạng Ngạo Thiên thoáng ra hiệu, gã tiểu thái giám mở ra đạo thánh chỉ, nương theo tiếng xé gió thanh the thé lần nữa vang lên.

      Phụng thiên thừa vận, hoàng đế triệu viết: Thiên Long Hoàng triều Công chúa Hạng Ngạo Sương, có tư thông cùng người ngoại bang đáng chê trách, nhưng niệm tình chưa tạo thành cục diện thể vãn hồi, đặc biệt hạ chỉ, từ ngay ngày hôm nay, miễn phong tước Công chúa Hạng Ngạo Sương, biếm làm thứ dân, cả đời được bước vào kinh thành nửa bước! Trái lệnh người, trảm! Khâm thử!

      Lạnh ngắt như tờ. Những cây đuốc hừng hực bốc cháy, vang lên những tiếng nổ lốp bốp. Mọi người đều bị cục diện khó tin này làm cho khiếp sợ! Tại sao có thể như vậy? Mai Tuyết Tình trong đầu càng trống rỗng.

      Còn mau tạ ơn?” Nương theo gió thanh tức giận vừa lại the thé vang lên.

      Ta…” Mai Tuyết Tình nhảy xuống ngựa, đứng ở tại chỗ. Ai có thể cho nàng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Nàng đưa ánh mắt, dừng lại người Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên vẻ mặt chút biểu lộ gì ánh mắt lạnh lùng, Nghi phi đạt được mục đích nở nụ cười châm biếm. Cứ như vậy tươi cười chút kiêng nể gì, chút nào có ý che dấu. Bằng vào trực giác của phụ nữ, Mai Tuyết Tình dự cảm được, chuyện này hẳn là có liên quan đến Nghi phi.

      Hạng Ngạo Thiên rốt cuộc vì Nghi phi đến thương tổn nàng? Bọn họ hóa ra ân ái, hóa ra thề non hẹn biển, cũng chỉ cần Nghi phi bên tai nỉ non, mọi thứ đều tan thành mây khói rồi? Mai Tuyết Tình cam lòng.

      Ngạo… Ca…” Mai Tuyết Tình bước lên phía trước.

      Ai là ca của ngươi?” Hạng Ngạo Thiên “xoát” tiếng, rút trường kiến từ bên hông ra, mũi kiếm chỉa thẳng về phía ngực Mai Tuyết Tình. “Lập tức bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vốn là người qua đường!” Thanh lạnh như băng đâm xuyên qua trái tim Mai Tuyết Tình.

      Ta…” Mai Tuyết Tình còn muốn tiến thêm về phía trước bước. Mũi kiếm đâm vào trong da thịt nàng. Hạng Ngạo Thiên, chút nào có ý thu tay lại. Máu, từ từ chảy ra. vạt áo dần dần thấm ướt đỏ cả vùng càng lúc càng lớn. Hai người giằng co.

      Thời gian, chậm chạp trôi qua, người bên ngoài cũng yên lặng gì. có người nào, dám can đảm tiến lên đối với hành vi của hoàng đế đưa ra dị nghị.

      Vẫn giằng co.

      biết, qua bao lâu…

      Đột nhiên, Mai Tuyết Tình quỳ rạp xuống đất, “Tạ chủ long ân!” Sau đó, dứt khoát kiên quyết đứng dậy. “Ta còn tạ ơn, bên trong ngự thư phòng, Hoàng thượng vì dân nữ bưng nước chi ân!

      Thanh , xa lạ xa xôi, giống như thiên ngoại chi .

      Hạng Ngạo Thiên khóe miệng giật giật, có phát ra thanh.

      Nguyên lai, trong thư phòng, chuyện cố ý làm đả thương nàng, nàng sớm biết! Lần này, sợ rằng mất nàng rồi!

      Công chúa…” Đột nhiên, mọi người nhìn thấy Mai Tuyết Tình xoay người lại, trong nháy mắt, thẳng tắp té xuống. Đầu đụng vào tảng đá lớn mặt đất.

      Mai Tuyết Tình quật cường gượng đứng lên, nàng tay che đầu, hướng về phía mọi người ngọt ngào mỉm cười như xin lỗi. Sau đó, vừa lại té xuống!

      Công chúa…

      Tỷ tỷ…

      Đám người có chút hỗn loạn, Ngạo Mai là người đầu tiên chạy vọt tới, “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ, tỷ đừng làm ta sợ…” Ngạo Mai đỡ thân thể của nàng lên, kinh hoảng thất thố nhìn Hạng Ngạo Thiên.

      Hạng Ngạo Thiên trong lòng thực ra diễn ra trận đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, cũng đè nén xuống được ý muốn cử động xông lên phía trước. Chuyện nhịn được, ắc loạn đại mưu!

      Hàn Thanh động thân. ôm lấy Mai Tuyết Tình, vào trong phòng. có thái y theo, mọi người biết nên làm thế nào cho phải!

      Khi Hàn Thanh mang nàng đặt lên noãn sàn, trong nháy mắt, Mai Tuyết Tình mau chóng tỉnh lại.

      có gì đáng ngại!” Nàng mỉm cười an ủi mọi người, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Mọi người đối mặt nhìn nhau. có đại phu, trời vừa lại sụp tối như vậy, làm sao bây giờ?

      Trần Nhất Kiếm tới, “Để ta xem mạch cho nàng!” Ngạo Mai nâng đỡ thân thể Mai Tuyết Tình dậy, để cho nàng dựa vào người của mình. Giơ lên cổ tay ngọc cổ, Trần Nhất Kiếm dùng ngón trỏ và ngón giữa xem mạch cho nàng.

      cau mày, khó tin nhìn Mai Tuyết Tình liếc mắt cái, sau đó, lần thứ hai, làm lại chỉ trong chốc lát. Chẳng lẽ là, hơi nhíu nhíu mày. Lúc này đây, nhìn thoáng qua Ngạo Mai. lại lần nữa đưa tay bắt mạch Mai Tuyết Tình.

      Thế nào hả? Ngươi hiểu y thuật sao?” Ngạo Mai có chút nóng nảy.

      Mai Tuyết Tình đột nhiên ràng thái độ nghi hoặc cùng do dự của Trần Nhất Kiếm, chẳng lẽ… chẳng lẽ… chính mình lại… ?

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 119


      Mai Tuyết Tình dám tiếp tục suy đoán nữa, nàng nháy mắt ra hiệu với Trần Nhất Kiếm, hy vọng có thể lưu tình mà đừng lên tiếng.

      Trần công tử, xem như nể mặt ta ra tay trợ giúp ngươi cùng Ngạo Mai, nhất định phải trợ giúp ta, cẩn thận chẩn mạch hả!” Thanh uể oải, nhưng mà lời mang huyền cơ.

      Đó là, đó là” Trần Nhất Kiếm rốt cục khẳng định phán đoán của chính mình. Nữ nhân này trong đầu đầy những mưu mô, bản thân mình vậy mà cũng có bí mật lớn như vậy? Trần Nhất Kiếm như nghĩ tới cái gì đó liền cười cười.

      Công chúa cũng lo ngại!” Buông cổ tay ngọc ra, Trần Nhất Kiếm trầm ổn . “Có điều là cách công chúa trợ giúp, hình như như vậy cũng phải quang minh chính đại gì hả!” Cuối cùng, còn quên buông lời trêu chọc câu.

      Ngạo Mai mặt ửng đỏ, bí mật này, chỉ có bọn họ ba người biết.

      Mọi người ba chân bốn cẳng, trợ giúp Mai Tuyết Tình, đem vết thương đầu và ngực băng bó lại.

      Trời tờ mờ sáng, Hạng Ngạo Thiên vẫn đứng ở bên ngoài sân. Mắt nhìn lên bầu trời đêm dần dần ửng sáng, ai biết, suy nghĩ cái gì!

      Hoàng thượng, chúng ta hồi cung !” Nghi phi nỉ non . đêm qua lại, khiến bọn nàng có chút mệt mỏi rồi. “ vội! Ngươi phải thích chỗ sân này hay sao! Bọn họ lập tức rồi, ngươi có thể lưu lại, thu thập nơi này!

      Hoàng thượng… Ta có thể ở lại chỗ này sao?” Nghi phi cảm giác được chính mình như là nằm mơ. Nàng dùng sức nhéo mạnh chút vào cánh tay mình, đau đớn truyền khắp toàn thân. Là ! Nàng phải là nằm mơ!

      Mai Tuyết Tình thu thập vật dụng của mình.

      Tỷ tỷ, chúng ta cứ ở lại chỗ này !” Ngạo Mai sợ Mai Tuyết Tình rồi, bao giờ trở về nữa.

      Nơi này, còn là nhà của ta rồi!” Thanh thê lương già nua, phảng phất như xuất phát từ miệng của lão bà tám mươi tuổi. “Sau này, chuyện trong cửa hàng, toàn bộ đều dựa vào muội rồi, muội nhất định phải dành nhiều tâm tư chút!” Mai Tuyết Tình dặn dò .

      Ngạo Mai nước mắt cũng nhịn được, tuôn rơi xuống như mưa. Hoàng huynh như thế nào lại như vậy? Tại sao có bất cứ điềm báo trước gì, hạ thánh chỉ? Tỷ tỷ là vì nàng mới biên cảnh! Về phần vì chuyện này, đại động can qua sao?

      Vậy… Tỷ tỷ, tỷ nghĩ muốn nơi nào?” Ngạo Mai muốn biết chút hành tung của nàng.

      biết, tới nơi nào, nơi nào cũng chính là nhà rồi!” Mai Tuyết Tình quả biết nên nơi nào? Đất rộng lớn bao la, nhà của nàng ở nơi nào? Nơi nào mới là nhà của nàng? Trái tim, chua xót vô cùng. Nàng sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, nhà của nàng ngay lúc này đây còn trong bụng của nàng. Nơi nào, có nàng thế giới này, thân nhân duy nhất của nàng! Thở dài hơi, lấy lại tinh thần, nàng xách lấy hành lý, ra khỏi phòng, đến bên chuồng ngựa dắt Truy Nguyệt ra

      Ngạo Mai đuổi theo. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ cần phải chuyện lại với hoàng huynh !” Ngạo Mai hy vọng, hoàng huynh sau khi chứng kiến khuôn mặt nhắn tái nhợt của tỷ tỷ có thể thay đổi tâm ý.

      Hoàng huynh? Ai là hoàng huynh?” Mai Tuyết Tình giống như thoáng giật mình, “Ta biết sao?

      Tỷ tỷ…” Ngạo Mai càng thêm giật mình, tỷ tỷ phải ngã cái, lại mất trí nhớ rồi sao?

      Mai Tuyết Tình xoa xoa vết thương đầu, rất nghiêm túc hỏi Ngạo Mai, “ là người nào của ta?

      Tỷ tỷ…” Ngạo Mai ôm lấy cánh tay của nàng, lệ rơi đầy mặt, “Tỷ tỷ, ta muốn tỷ , tỷ như vậy, ta rất lo lắng an! Hoàng huynh cũng rất lo lắng lắm!

      Mai Tuyết Tình bất đắc dĩ cười chút, “Muội yên tâm , ta có việc gì đâu!” Gỡ tay Ngạo Mai ra, “Bằng như vậy , muội dẫn ta gặp hoàng huynh như lời muội , bất quá, muội trợ giúp ta dẫn kiến hả, ta nhận ra!

      Ngạo Mai nắm tay nàng, ra sân. Ngạo Mai vừa vừa với nàng, “Tỷ nhìn xem, bên kia kìa, người xoay lưng về phía chúng ta chính là hoàng huynh, cũng là đương kim thiên tử! Nữ nhân đứng bên cạnh đó vốn là Nghi phi!

      Ah!” Mai Tuyết Tình gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận, “Ta và hoàng huynh muội vốn là như thế nào nhận thức?

      phải nhận thức, tỷ vốn chính là công chúa!” Ngạo Mai kỳ quái, tỷ tỷ nhận thức nàng, nhận thức Trần Nhất Kiếm, như thế nào hết lần này tới lần khác nhận biết hoàng huynh rồi đây?”

      Ta đây gặp , cái gì?“Mai Tuyết Tình tiếp tục hướng Ngạo Mai thỉnh giáo.

      … Khụ, ta cũng biết, dù sao, tỷ muốn cái gì nhân tiện cái đó !” Ngạo Mai chỉ là hy vọng hoàng huynh có thể giữ tỷ tỷ ở lại. Các nàng thanh rất , nhưng Hạng Ngạo Thiên thính giác rất tốt đều nghe ràng hết.

      Dân nữ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Nghi phi nương nương!” Mai Tuyết Tình quỳ gối xuống đất, hành đại lễ với từng người. Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên có quay đầu lại, thế nhưng, nghe được thanh nàng quỳ xuống đất. Từ khi nào, bọn họ đột nhiên trở nên xa lạ như thế?

      Hạng Ngạo Thiên hề lên tiếng.

      Mai Tuyết Tình vô tội ngước nhìn Ngạo Mai, dùng ánh mắt hỏi, bước tiếp theo làm sao bây giờ?

      Hoàng huynh…” Ngạo Mai thở tiếng. thể để cho tỷ tỷ vẫn quỳ mãi như vậy được, lặn lội đường xa mệt nhọc, còn có mới vừa rồi bị đả thương, tỷ tỷ chịu nỗi nữa!

      Hãy bình thân!” Sau khi làm lắng dịu tâm tình của chính mình, Hạng Ngạo Thiên xoay người lại.

      Tạ ơn Hoàng thượng!” Mai Tuyết Tình đứng dậy, “Dân nữ đến thỉnh an Hoàng thượng, dân nữ ! khuôn mặt hé mở nụ cười, lớn mật nhìn Hạng Ngạo Thiên. có chút gì sợ hãi, cũng có oán hận, có cảm giác thương tổn, cứ như vậy bình thản nhìn chăm chú vào Hạng Ngạo Thiên. phảng phất, giống như bọn họ vốn là hai người xa lạ! Hạng Ngạo Thiên trong lòng vô cùng thống khổ trái tim như co thắt lại. Khoảng cách giữa cùng nàng là càng ngày càng xa rồi! biết, sau khi xử lý hết tất cả mọi chuyện, lại tìm nàng, còn có thể hay , còn có thể bắt kịp bước chân của nàng hay ? Tình nhi, ủy khuất cho nàng rồi! Bất luận nàng là quên ta, hay là giả vờ, ta cũng trách nàng!

      Mai Tuyết Tình quay đầu, cằm hếch lên cao, tinh thần phấn chấn tay dắt theo Truy Nguyệt, cởi bỏ dây cương người Truy Nguyệt, vỗ vỗ lên lưng nó “Truy Nguyệt, ngươi cũng tự do rồi, nghĩ muốn nơi nào, cứ đến nơi đó !” Sau đó, nàng cũng quay đầu lại tiêu sái rời , thân ảnh đơn bạc dần biến mất trong sương mù buổi sớm…

      Bạch điêu còn xoay lượn vòng vòng đầu Mai Tuyết Tình … Nó bước cũng rời kiên trì bay đuổi theo chủ nhân!

      Truy Nguyệt “hí hí” kêu lên hai tiếng, cũng tung vó cất bước đuổi theo hình bóng của nàng. . . . .

      Trong nháy mắt xoay người lại, Mai Tuyết Tình rốt cục nhịn được nước mắt mặc sức rơi xuống lả chả…

      Xem ra, súc sinh so với con người còn có chút hiểu được cảm tình hả!

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 120


      Hạng Ngạo Thiên gọi Hàn Thanh, ghé vào bên tai vài câu, Hàn Thanh lĩnh mệnh rời . Rất nhanh, vài con khoái mã cũng biến mất trong tầm nhìn của mọi người…

      Trần Nhất Kiếm bên tai Ngạo Mai vài câu, Ngạo Mai kinh ngạc há hốc miệng. Sau đó, Trần Nhất Kiếm hướng về phía Hạng Ngạo Thiên cáo biệt, xoay người lên ngựa, suất lĩnh binh lính của mình, cũng tiêu tan vô tung vô ảnh.

      Ngạo Mai vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào trong mắt Hạng Ngạo Thiên. Ngạo Mai kéo qua bên cạnh, thanh chỉ vừa đủ hai người mới có thể nghe được, cho biết tin tức khiếp sợ.

      Trần Nhất Kiếm , tỷ tỷ mang thai rồi!

      Cái gì?” Hạng Ngạo Thiên kinh hô lên tiếng. Ý thức được chính mình thất thố, lập ổn định lại tâm tình trở nên bình tĩnh.

      Nghi phi, ngươi nhân tiện cứ ở lại chỗ này ! Trong cung còn có việc!” Phi thân lên ngựa, giơ roi rời . Ra khỏi đông trang, quay đầu ngựa lại, theo hướng Mai Tuyết Tình truy đuổi tới. Rất nhanh, cùng Hàn Thanh, Trần Nhất Kiếm nhân mã hội hợp cùng nhau.

      Theo ta thấy, chư vị cũng nên quay về , ta mang nàng ta là được rồi!” Trần Nhất Kiếm đưa ra đề nghị, “Mặc dù vốn là chuyện nhà của ngươi, nhưng là đứng ở lập trường bằng hữu, ta có thể chiếu cố nàng ấy, mọi chuyện sau này liên quan đến nàng ấy để ta dàn xếp là được rồi!

      Đa tạ!” Hạng Ngạo Thiên hai tay ôm quyền, “Ta đem vài tên thị vệ này giao cho ngươi, để bọn họ trà trộn vào trong đội ngũ của ngươi, thầm chiếu cố nàng!

      Xem ra, ngươi hay là tin ta hả!” Trần Nhất Kiếm cười ha ha, “Ngươi là tin ta, hay là rất lo lắng cho nàng?

      Hạng Ngạo Thiên mặt thoáng chốc ửng màu đỏ sậm.

      tháng sau. Thiên Long Hoàng triều bên trong ngự thư phòng.

      Hoàng thượng, biên cảnh thị vệ gởi thư đến!” Hàn Thanh cung kính trình lên.

      Xem xong thư tín, Hạng Ngạo Thiên đôi mày kiếm thoáng giãn ra ít.

      Hàn Thanh, truyền Khai thái y tới gặp Trẫm!

      Hạng Ngạo Thiên thuận tiện đem tin tức tiết lộ cho Hàn Thanh, “Tình nhi sống cùng với cả nhà Hứa Sơn! Nàng có bốn người cùng bầu bạn trong những tháng ngày mang thai rồi!” Hạng Ngạo Thiên che dấu được nở nụ cười, trong nụ cười nọ mang theo nỗi niềm hạnh phúc của người sắp thành phụ thân.

      Hàn Thanh nhìn Hoàng thượng thấy long nhan ngày càng dần dần gầy gò, rốt cục nhịn được , “Hoàng thượng, ty chức có chuyện biết có nên hay ?

      , ngươi với ta trong lúc có người ngoài, trước mặt mọi người vốn là quân thần, kì thực ngươi chính là huynh đệ, cái gì có nên hay !” Cảm tình giữa Hạng Ngạo Thiên và Hàn Thanh đơn giản chỉ là quan hệ quân thần, mà như huynh đệ thân cận.

      Đáng , nên cũng phải , Trẫm cũng trách phạt ngươi!

      Hàn Thanh cố lấy hết dũng khí.

      Hoàng thượng, ty chức cảm giác được cần phải cho công chúa biết chân tướng, nếu đối với nàng có chút công bằng!

      được, chuyện này thể cho nàng!” Hạng Ngạo Thiên lập tức bác bỏ đề nghị vừa rồi của Hàn Thanh, “Để cho nàng biết càng ít, càng an toàn!

      Hàn Thanh bất đắc dĩ rời thỉnh Khai thái y đến.

      lát sau, Khai thái y đứng ở trước long án, lẳng lặng nghe Hạng Ngạo Thiên phân phó, sau đó lĩnh mệnh rời .

      Hàn Thanh… Ngươi còn có việc gì sao?” Hạng Ngạo Thiên thấy Hàn Thanh chậm chạp có lui ra liền hỏi.

      Hoàng thượng, việc sắc phong Nghi phi làm hoàng hậu, nhất định phải triệu cáo thiên hạ sao? Giấy gói được lửa! Công chúa biết rồi càng thương tâm hơn!” Hàn Thanh chính là cảm giác được, Hoàng thượng có chút quá trớn.

      Hạng Ngạo Thiên biết, công chúa trong lời thực tế chính là Mai Tuyết Tình.

      chỉ triệu cáo thiên hạ, Trẫm còn muốn đại xá thiên hạ!” Hạng Ngạo Thiên chắc như đinh đóng cột, “Chỉ có như thế, mới có thể mau chóng chấm dứt trò chơi này!” Hạng Ngạo Thiên đưa ánh mắt nhìn Hàn Thanh “Hy vọng ngươi có thể hiểu“.

      Đối với đông trang tiểu viện vẫn phái người ngầm ngầm theo sát chứ?” Hạng Ngạo Thiên lo lắng hỏi.

      Dạ vẫn luôn giám sát!” Hàn Thanh đáp lời.

      Ngạo Mai gần đây thế nào?” Hạng Ngạo Thiên biết, bởi vì chuyện của Tình nhi, Ngạo Mai tức giận, bây giờ cơ bản hồi cung nữa rồi.

      Từ sau khi Nghi phi tiến vào đông trang, Ngạo Mai công chúa cũng có trở về, nàng vẫn ngụ lại ở trong cửa hàng!

      Xem ra Tình nhi vừa , vui vẻ ở hậu cung cũng còn, đông trang tiểu viện cũng còn vui vẻ, nhân tiện ngay cả trong lòng sung sướng cũng đều tan mất.

      Hạng Ngạo Thiên thở dài hơi. “Trẫm bây giờ đúng là người thân xa lánh! Cũng đáng trở thành kẻ đơn rồi!

      Hoàng thượng…” Hàn Thanh biết nên như thế nào an ủi.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 121


      Thị tập nơi biên cảnh.

      thiếu phụ thoáng có chút bụng hơi nhô lên, trong tay dắt theo tiểu nam hài, vừa , vừa vui sướng cười cười .

      Dì… Ta đưa người về đến nhà rồi, Tráng Tráng cần phải trở về!” Tiểu nam hài giống như tiểu đại nhân dường như dặn dò, “ nên uống nước lạnh, nên làm việc nặng gì đó! Nhớ kỹ nha!

      Biết rồi!” Mai Tuyết Tình vỗ vỗ lên đầu Tráng nhi.

      tiểu quỷ thông minh!

      Nàng kinh doanh cửa hàng , bán ít đồ dùng hàng ngày.

      Cửa hàng chỉ cách nhà con phố, nhưng mà, Tráng nhi mỗi ngày cũng đều cố chấp muốn đưa nàng trở về.

      Vợ chồng Hứa Sơn đối với nàng tốt lắm, xem nàng như bảo bối mỗi ngày đều chiếu cố.

      Mai Tuyết Tình dám tưởng tượng, nếu có gia đình Hứa Sơn viện trợ, nàng biết thất lạc đến nơi nào.

      Bây giờ tốt lắm, nơi này ai quấy rối, huyên náo nhộn nhịp chốn kinh thành, nơi này, càng thích hợp cho nàng an thai đợi sinh nở.

      Bây giờ, trong lòng của nàng rất yên tĩnh cùng thư thái.

      Ngay cả việc hoàng đế sắc phong hoàng hậu, cùng chuyện đại xá thiên hạ, cũng chưa từng ảnh hưởng đến trạng thái cũng như tâm tình của nàng.

      Gần đây, trấn này trở nên náo nhiệt rất nhiều.

      Nghe giọng , đều là người từ kinh thành tới.

      Bên cạnh cửa hàng của nàng, cũng vừa mới mở tiệm thuốc bắc.

      Nghe , đại phu tay nghề rất tài giỏi.

      Xứng đáng là đại phụ địa phương, tay nghề tài giỏi, nhận phí khám bệnh thấp, láng giềng hàng xóm lân cận đều đến xem bệnh, cũng thuận tiện rất nhiều.

      … … … … … … … Phân giới tuyến… … … … … … … … …

      Mặt trời lên rồi mặt trời lặn, vật đổi sao dời.

      Cuộc sống bình lặng trãi qua, an bình sinh sống trong trấn .

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ trong chớp mắt, Mai Tuyết Tình mang thai được bảy tháng rồi.

      Sau khi đóng cửa cửa hàng, nàng về đến nhà chuẩn bị cơm tối.

      thân ảnh nam nhân vút qua tiến vào.

      Nam nhân kia đứng khuất sáng.

      Mai Tuyết Tình nhìn lắm khuôn mặt của .

      Thân ảnh kia… Như thế nào… Như thế nào lại giống đến như vậy?

      giật mình sao?” Nam nhân kia lên tiếng, Mai Tuyết Tình biết là ai rồi!

      Cố lấy lại bình tĩnh, đè nén tâm tình khẩn trương mới vừa rồi, đúng là sợ chuyện đâu!

      Đưa bàn tay bé sờ sờ lên bụng, trấn an tiểu bảo bảo trong bụng.

      Ngô Minh Tử, ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?

      Tha hương gặp cố tri, Mai Tuyết Tình cao hứng.

      có chỗ nào là ta tìm được!” Nam nhân hé mở miệng, chút cố kỵ nở nụ cười.

      Mai Tuyết Tình bận bịu hẳn lên.

      Nam nhân kia như nghĩ tới cái gì nhìn chăm chú vào thân ảnh Mai Tuyết Tình, nàng có chút mập lên, trong ánh mắt toát lên vẻ tương tư cùng đau lòng.

      Rất nhanh, hai người cùng dùng xong cơm nước.

      Sơn Nam Hải bắc, ngồi chuyện phiếm.

      Ngô Minh Tử đem những gì mình biết, những chuyện lạ từng gặp qua, cũng hề dấu diếm kể lại hết cho Mai Tuyết Tình, pha trò chọc cười nàng, khi che mặt mà cười, khi cười to ngừng.

      Bầu khí rất vui vẻ.

      Chứng kiến nàng có thể cười, ta rất vui vẻ!” Nam nhân kia nghiêm túc : “Cái này đối với nàng cùng hài tử mới có lợi!

      Cám ơn ngươi!” Mai Tuyết Tình trong lòng vô cùng cảm động.

      Mấy tháng nay tới sinh sống ở biên cảnh, chỉ có Ngạo Mai, Trần Nhất Kiếm thường đến thăm qua nàng.

      Hôm nay, Ngô Minh Tử viếng thăm, làm cho nàng cảm giác được. Bản thân mình cũng độc.

      Nam nhân kia đứng dậy cáo từ.

      Ta có chuyện rất trọng yếu phải làm, có lẽ trong khoảng thời gian ba hay năm tháng gì đó thể trở lại được, nàng phải tự mình bảo trọng thân thể!

      Nam nhân đứng dưới ánh chiều tà chuẩn bị rời .

      Mai Tuyết Tình trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

      Được rồi, nàng cười lên tốt lắm… Sau này phải thường xuyên cười nhiều hơn!” Nam nhân kia quay người lại.

      Trong tích tắc như vậy, lại làm cho Mai Tuyết Tình sinh ra ảo giác.

      Ngô Minh Tử thân ảnh như thế nào có thể tựa như người kia, giống như thân ảnh tên nam nhân mà nàng oán hận kia đến như thế!

      Bản thân mình cũng cần phải học cách tàn nhẫn của !

      Nhìn bóng lưng nam nhân kia biến mất, Mai Tuyết Tình nước mắt ngừng tuôn rơi.

      Sau lúc mang thai, bản thân mình như thế nào lại đột nhiên dễ nảy sinh đa sầu đa cảm đến như vậy?

      Trở lại gian phòng của mình.

      Trần công tử? Ngươi đến đây lúc nào?” Mai Tuyết Tình giật mình.

      tới hai canh giờ, hai vị bằng hữu tới thăm.

      Có bằng hữu từ phương xa tới chết được?

      Nhưng, chuyện này cũng làm cho người ta quá kinh ngạc rồi, hình như bọn họ giống như có ước hẹn trước với nhau.

      Trần Nhất Kiếm đứng dậy, “Vừa tới. Người kia là ai?

      Mặc dù, thấy được mặt, nhưng mà, cảm giác được bóng dáng người nọ có chút quen thuộc.

      vị bằng hữu!” Mai Tuyết Tình mỉm cười đáp.

      Trần Nhất Kiếm từ miệng Ngạo Mai biết được ràng ngọn nguồn, cho nên, đối với thân phận của Mai Tuyết Tình, cùng với hành vi cử chỉ của nàng trước kia, cũng tìm được lời giải thích hợp lý rồi.

      Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Có lẽ, Hạng Ngạo Thiên người như vậy, chỉ có Mai Tuyết Tình với hành vi quái dị, mới có thể chế phục .

      đáng tiếc, quan hệ hai người bọn họ lại đột nhiên biến thành bộ dáng hôm nay rồi!

      Trần Nhất Kiếm chung quy cảm giác được nơi này vừa có gì kỳ hoặc, thế nhưng, chuyện riêng của nhà người khác, cũng tiện hỏi nhiều.

      Ngạo Mai bảo ta mang đến cho ngươi ít sách, ngươi nếu cảm thấy nhàm chán, xem qua chút sách!” Trần Nhất Kiếm đem chồng sách, đặt lên bàn.

      Ngươi vừa lại kinh thành nữa? Có phải thương lượng chuyện hôn giữa ngươi cùng Ngạo Mai hay ?” Mai Tuyết Tình đùa .

      Trần Nhất Kiếm có chút cười, “Ngạo Mai , tỷ tỷ của nàng nếu như tìm được nơi chốn tốt, nàng nhất định xuất giá! Cho nên, hạnh phúc của ta toàn bộ ký thác lên người của ngươi rồi!

      Trước mặt Mai Tuyết Tình, Trần Nhất Kiếm có chút gì lộ vẻ uy nghiêm của hoàng đế, bọn họ phảng phất như là lão bằng hữu, thường hay giỡn.

      Mai Tuyết Tình thở dài : “Ngạo Mai ở đâu, ta có thể khuyên nàng, nhưng mà, các tần phi ở hậu cung của ngươi làm sao bây giờ? Ngươi phải muốn cho Ngạo Mai cùng với các nữ nhân khác, cùng nhau hầu hạ ngươi chứ?

      có lý do gì, ta cũng thể đuổi các nàng ấy !” Trần Nhất Kiếm cũng đau đầu.

      Việc này Mai Tuyết Tình chung quy vẫn luôn theo dõi chuyện các tần phi ở hậu cung của buông tha.

      Lấy nhiều nữ nhân như vậy, cũng phải tự nguyện, thỉnh thần dễ dàng, tống tiễn thần mới khó khăn.

      Hôm nay, xử lý đám phi tần này như thế nào, thành ra chuyện làm đau đầu nhất.

      Nếu như thể giải quyết đám phi tần này, ở hậu cung đưa hết ra ngoài, sau này có muốn cùng với Ngạo Mai, qua khỏi cửa ải mình Mai Tuyết Tình này thôi cũng rất khổ sở rồi.

      Nữ nhân này tầm thường a!

      Ngươi có đám nữ nhân bên mình, chưa từng an bài tốt, ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Mau quay về sống chung !

      Mai Tuyết Tình kéo , “Ta có thể cảnh cáo ngươi, nếu còn đem đám nữ nhân này xử lý cho tốt, ta giúp ngươi tốt đâu!

      Trần Nhất Kiếm thể tránh được rời .

      Ngạo Mai à, nàng sao lại có tỷ tỷ bá đạo như vậy chứ!

      Trần Nhất Kiếm thét lớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.