1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 85

      Hoàng… Hoàng thượng… có chút kinh hoảng.

      Chuyện gì cứ đừng ngại!” Bây giờ, tánh mạng Tình nhi vốn là trọng yếu nhất, Hạng Ngạo Thiên bất chấp cái gì lễ nghi quân thần rồi.

      Hoàng thượng…” Khai thái y quỳ xuống.

      … Đừng ở đó nhảm nữa, cứu người quan trọng hơn!

      Vốn là… Hoàng thượng, công chúa… Công chúa mang thai hai tháng!

      Khai thái y thể tin được, thân thể kim chi ngọc diệp quý trọng, vậy mà chưa lập gia đình có thai trước.

      Hài tử còn có thể bảo trụ sao?

      Lão thái y lắc đầu, “Chảy máu nhiều lắm, hẳn là có gì hy vọng rồi!

      Kỳ quái, Hoàng thượng như thế nào chút giật mình cũng có đây!

      Công chúa nội thương nghiêm trọng!

      Khai thái y tiếp tục , “Lão thần mới vừa rồi xem xét, công chúa bị gẫy ba cái xương sườn!

      Như vậy có biện pháp nào làm cho nàng mau tỉnh lại ? Nàng cái dạng này, Trẫm nhìn thấy trong lòng yên, vô cùng bất an!

      Có thể hay tỉnh lại vậy phải xem tạo hóa của công chúa rồi!

      Lão thái y cũng rất đau lòng, như thế nào bị đả thương thành ra cái dạng này, nhất là nội thương.

      Cái gì?

      Hạng Ngạo Thiên trợn mắt nhìn, “Nàng phải được tỉnh lại, phải…

      Hạng Ngạo Thiên như con sư tử nổi giận, ngừng bồi hồi tới lui, “Nàng nếu vẫn chưa tỉnh lại, vậy toàn gia của ngươi cứ vậy bồi táng theo!

      Hoàng thượng…

      Khai thái y bị hù dọa vội quỳ mặt đất, “Lão thần… Lão thần bất lực! Hoàng thượng…

      Bất quá, ngoại thương cùng lưu sản có thể kê chút dược, trước nấu …

      Như vậy còn mau kê ra…

      đợi thái y xong, Hạng Ngạo Thiên cắt ngang lời lão ta.

      Hàn Thanh căn dặn thủ hạ đem đám người Hứa Sơn áp giải trở lại kinh thành, còn bản thân mình ngựa dừng vó vội chạy trở về.

      Nàng nàng phải Ngạo Sương, nàng nàng là Mai Tuyết Tình…” Hàn Thanh trong sân bước thong thả, trong lòng thể vốn là mừng rỡ hay là bi thương.

      Mừng rỡ chính là, Ngạo Sương có biến đổi thành ra cá tính cổ quái, bi thương chính là Ngạo Sương biết về nơi nào!

      Trước mắt làm cho người thương tâm chính là công chúa giả trong phòng còn trong hôn mê.

      Như thế nào lại ra cái dạng này?

      Mai Tuyết Tình ở trong cung thời gian dài, tiếp xúc người rất có hạn.

      Thế nhưng, hai người nam nhân mà nàng tiếp xúc nhiều nhất lại cũng là người làm cho nàng thương tổn lớn nhất! Lần đầu tiên, chính là mình vung quyền đánh nàng bay xa trượng có hơn, làm cho nàng nằm giường hơn mười ngày.

      Lần thứ hai, cũng chính là lần này, là Hoàng thượng trong lúc vô tình làm thương tổn tới nàng, toàn bộ trọng lượng của hài tử trọn vẹn nện hết lên người nàng, nữ tử yếu đuối, lúc đó có hương tiêu ngọc vẫn vốn là kỳ tích rồi.

      Hàn Thanh trong sân tâm phiền ý loạn ngừng qua lại.

      Hàn Thanh… Hàn Thanh…

      Hạng Ngạo Thiên lo lắng kêu lên, “Cầm đơn thuốc này, đến dược điếm hốt thuốc, nhanh về nhanh!

      Tuân lệnh…” Hàn Thanh tiếp nhận phương thuốc, vội giục ngựa .

      Tình nhi… Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên cúi xuống bên người Mai Tuyết Tình, nhàng kêu gọi, “Tình nhi, nàng nhất định phải tỉnh lại, nàng nếu cứ bất tỉnh, ta lập tức đem toàn gia Hứa Sơn ba người lăng trì, ta muốn nhà ba người bọn họ, từng chút từng chút đau đớn mà chết !

      Phảng phất như vẫn còn thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng, Hạng Ngạo Thiên tiếp tục , “, nàng nếu cứ mãi bất tỉnh, ta liền đem bọn họ toàn gia ba người thiêu sống, ta đem xương cốt của bọn họ chà xát thành tro bụi, ta muốn báo thù cho nàng!

      Lão thái y ở bên cạnh tiếp tục kiểm tra thương thế Mai Tuyết Tình, cũng tự hỏi, còn có loại dược gì tốt, có thể làm cho công chúa mau mau tỉnh táo lại.

      Nghe hoàng đế , nếu cứu trị được công chúa, làm cho công chúa tỉnh lại, theo lời Hoàng Thượng vận mệnh của cùng vận mệnh toàn gia Hứa Sơn ba người hẳn là có kết cục giống nhau rồi.

      Lăng trì? Chà xát xương cốt thành tro bụi?” Mới nghe qua cảm thấy sợ hãi, nổi cả da gà.

      Thân là vua của nước, được là làm được!

      Là lão thần tử lưỡng triều, Khai thái y đối với tính tình của Ngạo Thiên cũng hiểu được đôi chút.

      Hoàng thượng, lão thần nhớ tới có biện pháp,” Khai thái y muốn lại thôi.

      Biện pháp gì? mau!” Hạng Ngạo Thiên có chút nhịn được vội .

      Hoàn hồn đan… Hoàn hồn đan có thể cứu tỉnh công chúa!

      Vậy còn mau mua ?

      Hoàng thượng… Nhưng mà… Nhưng mà hoàn hồn đan này chỉ có hai viên, vốn là để Hoàng thượng ngài ngự dụng!” Khai thái y kiên trì đến cùng tấu.

      Dù sao, công chúa cứu sống, lão cũng có đường sống rồi, đằng nào cũng đều là chết, dứt khoát chừng còn có con đường sống!

      Hoàn hồn đan vốn là phương dược duy nhất có thể làm cho công chúa thức tỉnh, lão thái y cũng ra rồi, Hoàng thượng có đồng ý lấy dược ra hay , đó chính là chuyện của Hoàng thượng rồi.

      Để Hàn Thanh trở về lấy!” Hạng Ngạo Thiên chút nào chần chờ.

      Hàn Thanh…” Vừa lại lo lắng kêu to.

      Hàn Thanh mới vừa trở lại sân đem dược giao cho Liên nhi, dặn dò nàng lập tức nấu dược. Nghe được thanh Hạng Ngạo Thiên, khí tức còn kịp điều hòa, liền vội vàng ứng đến, “Hoàng thượng, có ty chức!

      Mang theo thủ dụ của Trẫm hồi cung, lấy viên hoàn hồn đan lập tức mang đến đây!

      Tuân chỉ!

      Tiếp nhận thủ dụ, Hàn Thanh nhanh chóng biến mất dạng trong bóng đêm mênh mông.

      Cuối mùa thu, khí trong trẻo nhưng lành lạnh, ánh trăng bàn bạc bao trùm khắp tiểu viện làm cho bầu khí bỗng chốc trở nên trang nghiêm tràn đầy sát khí.

      Xế chiều trong trang viện còn tràn đầy bầu khí náo nhiệt nay sớm thay thế bằng bầu khí khẩn trương cùng thương cảm.

      Liên nhi cùng Ngạo Mai bưng chén dược nấu xong vào trong phòng.

      Dưới trợ giúp của Liên nhi cùng Ngạo Mai, Hạng Ngạo Thiên cho Mai Tuyết Tình thay lại y phục sạch .

      Mai Tuyết Tình sắc mặt tái nhợt, hai hàm răng khép kín, chút sức sống.

      Ngạo Mai nâng Mai Tuyết Tình dậy, Liên nhi múc thìa dược thang đút vào trong miệng nàng, nhưng đáng tiếc, nàng có chút phản ứng nào, hề nuốt xuống, toàn bộ dược cứ thế theo khóe miệng chảy dài xuống.

      Hạng Ngạo Thiên đưa tay đoạt lấy chén thuốc, “Để ta…

      Liên nhi sợ đến quỳ mặt đất lạnh run.

      Ngồi ở bên người Mai Tuyết Tình, để nàng dựa vào trong lòng mình, Hạng Ngạo Thiên tự mình uống trước ngụm dược, sau đó, cúi đầu, đặt miệng mình lên đôi môi chút huyết sắc nào của Mai Tuyết Tình.

      nhàng dùng đầu lưỡi khiêu mở hai hàm răng của nàng, bắt buộc nàng đem dược nuốt vào.

      Đứng ở bên cạnh Liên nhi cùng Ngạo Mai trợn mắt há hốc mồm, hai người hẹn mà cùng đưa tay lên che miệng, cho chính mình kinh hô lên tiếng.

      Trời ạ!

      Hoàng huynh như thế nào có thể như vậy?

      như thế nào có thể hôn chính muội muội mình?

      Ngạo Mai quả thực thể tin được vào hai mắt của mình.

      Từ lúc đem tỷ tỷ ôm trở về, hoàng huynh từ đầu những lời gì ăn khớp, vậy còn gọi Ngạo Sương tỷ tỷ là Tình nhi, hoàng huynh có phải hay cấp bách quên, Ngạo Sương tỷ tỷ lúc nào sửa tên gọi lại là Tình nhi rồi?

      Hoàng huynh vốn dĩ luôn luôn bình tĩnh hôm nay làm sao vậy?

      Tỷ tỷ lại còn mang thai nữa!

      Nàng như thế nào biết?

      Phụ thân hài tử là ai?

      Nhìn hoàng huynh như vậy cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc nàng, còn tị hiềm đông người dùng miệng đối miệng giúp nàng uống dược, chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là hoàng huynh?

      Phụ thân hài tử vốn là hoàng huynh?

      Ngạo Mai hít sâu hơi, loạn luân thế nên phải vị trời trừng phạt! Ngạo Mai cùng Liên nhi hai mặt nhìn nhau, ai có dũng khí đứng ra ngăn cản.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 86 đến 89

      Hạng Ngạo Thiên dùng miệng từng ngụm từng ngụm đưa dược đút vào trong miệng Mai Tuyết Tình.

      Chẳng bao lâu trước đây, khi chính mình hôn môi nàng, nàng vốn là trước tiên cự tuyệt , khước từ , cuối cùng, chính dùng tình cảm mềm mỏng liên tiếp tấn công mãi nàng mới chịu đầu hàng, nàng vốn là như vậy dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng vô cùng hiểu ý .

      Hôm nay, hy vọng nàng lúc này cũng giống như trước, cự tuyệt , như vậy, mới biết được, là nàng còn có sức sống, đúng là người còn sống sờ sờ ngay trước mắt !

      Chính là cắn , cũng giống như lần trước, lần đầu tiên kìm nén được lòng mình, trong ngự hoa viên ngay bên hồ nước hôn nàng, chính là nàng đem bờ môi của cắn đến chảy máu, cũng trách tội nàng, ít nhất, như vậy chứng minh được rằng nàng vẫn còn sống!

      Hôm nay, nàng tựa như tượng gỗ ỉu xìu khắp người đầy thương tích, nương dựa vào trong lòng , mặc cho thao túng.

      “Tình nhi… Tình nhi… Tỉnh tỉnh lại ! Nàng tỉnh tỉnh lại !“

      Hạng Ngạo Thiên đem chén thuốc giao cho Liên nhi, bàn tay to ngừng xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của Mai Tuyết Tình, “Nàng xem xem, nàng xấu hổ hay xấu hổ hả! Ta trước mặt nhiều người như vậy thân thiết với nàng hôn nàng, nàng cũng phản kháng, nàng vốn dĩ phải như thế, mỗi lần ta hôn nàng, nàng đều trước hết cắn ta!“

      Cũng cần biết những người khác có ở đây hay , Hạng Ngạo Thiên ngừng kêu gọi Mai Tuyết Tình, “Tình nhi, ngươi tỉnh lại !“

      Nước mắt như những hạt châu liên tiếp rơi xuống, tích tách tích tách rơi đầy mặt Mai Tuyết Tình.

      Mặc dù, Liên nhi cùng Ngạo Mai vốn là càng lúc càng hồ đồ, thế nhưng, các nàng cũng bị lời của Hạng Ngạo Thiên làm cảm động đến rơi nước mắt.

      Hàn Thanh trở về!

      Theo chỉ dẫn của Khai thái y, Hạng Ngạo Thiên đem hoàn hồn đan hòa vào trong nước, lại dùng miệng mình đặt lên đôi môi tái nhợt của Mai Tuyết Tình đưa dược vào trong miệng của nàng.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, mặt Mai Tuyết Tình dần dần có chút huyết sắc.

      “Hoàng thượng, xem bộ dáng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, đêm quá khuya rồi, cũng xin mời Hoàng thượng an giấc!“

      Lưu công công đến nhắc nhở.

      Đêm khuya gió thu thổi, vi vu vào cửa phòng.

      Trạch viện bầu trời bao phủ tầng mây đen.

      Bên trong gian phòng khác.

      Tất cả mọi người màng từ trong cung ra đều có mặt.

      Hạng Ngạo Thiên sắc mặt ngưng trọng.

      “Tình nhi mang thai rồi!” cho mọi người biết.

      Mọi người cũng có phản ứng gì thái quá, bởi vì hài tử lưu rớt, tất cả mọi người đều biết rồi!

      “Hài tử là của ta!“

      Hạng Ngạo Thiên thanh hỗn loạn cố nén bi thương.

      Tất cả mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc, hài tử quả nhiên vốn là của Hoàng thượng!

      Nhưng mà… Nhưng mà đây là theo luân thường đạo lý cho phép!

      “Nàng phải Ngạo Sương! Nàng gọi Mai Tuyết Tình, người đến từ nơi mà chúng ta biết!“

      Hạng Ngạo Thiên tiếp tục giải thích.

      Trong tất cả mọi người chỉ có Hàn Thanh là có kinh ngạc chút nào, bởi vì Mai Tuyết Tình lúc còn thanh tỉnh sơ qua cho biết rồi.

      Vẫn còn có người hề kinh ngạc đó chính là Khai thái y, bởi vì lúc đầu chính lão là người đầu tiên phát ra điều này, trong hồ cứu lên công chúa vốn dĩ là người khác, từ mạch tượng người cảm thấy ra điều này rồi, chỉ bất quá, lúc ấy có dũng khí cho Hoàng thượng biết.

      Những người khác mặc dù thất kinh, nhưng là rất nhanh chóng liền tỉnh táo lại.

      Hồi tưởng lại sau khi công chúa mất trí nhớ, hành vi của nàng từng chút từng chút vô cùng cổ quái, mọi người bộ dáng đều biểu ra vẻ kinh ngạc. Thế nhưng, tại sao đời này lại có người giống nhau như đúc vậy, mọi người vẫn còn có chút khó hiểu.

      muốn nảy sinh quá nhiều chi tiết rắc rối, Hạng Ngạo Thiên cũng ra Mai Tuyết Tình là đến từ tương lai, sau thời đại này đến mấy ngàn năm.

      Cho mãi đến lúc này, cũng còn nghĩ có chuyện như vậy phát sinh, nếu cho mọi người biết, có thể nghĩ ra được phản ứng của những người khác như thế nào. Nếu, nàng phải công chúa, như vậy công chúa nơi nào, mọi người quan tâm nhất chính là chuyện này.

      Tất cả mọi người đều biết, Ngạo Sương có bệnh trong người, vừa lại nhiều năm ở trong thâm cung, chính nàng ta thất lạc bên ngoài, vốn dĩ rất khó sinh tồn.

      Hạng Ngạo Thiên phảng phất như biết được ý nghĩ của mọi người, , “Trẫm vẫn hề buông xuôi việc tìm kiếm Ngạo Sương công chúa, chỉ là, còn chưa có bất cứ đầu mối nào. Trẫm phái người trong cả nước tiến hành bí mật tìm kiếm, nhưng mà…“

      Hạng Ngạo Thiên thở dài hơi, “Bất quá, Trẫm từ trước đến nay trong lòng đều tâm niệm, Ngạo Sương còn sống, Trẫm có dự cảm này!“

      “Hàn Thanh, thể buông lỏng việc dò xét xung quanh hồ nước, Trẫm luôn cảm giác được, Ngạo Sương còn có thể từ trong hồ xuất trở lại!“

      Những lời Hoàng thượng , như cho mọi người ăn viên định tâm hoàn, mọi người tâm tình trĩu nặng tới lúc này mới buông lơi được chút.

      tình hôm nay, chỉ có những người ở đây biết, việc này nhất định phải giữ bí mật, trước khi còn tìm được Ngạo Sương, nàng vẫn là công chúa, mọi người vẫn cứ như trước nay cùng nàng ở chung!“

      “Tuân chỉ…” Mọi người tất cả đồng thanh trả lời.

      “Vốn lẽ, hôm nay đưa mọi người đến nơi đây, là muốn cho mọi người hai việc, việc thứ nhất là muốn cho mọi người biết nàng phải Ngạo Sương, việc khác là muốn cho mọi người biết nàng mang long thai, nhưng mà, nghĩ tới, hài tử còn, bản thân Tình nhi sinh tử khó liệu…” Hạng Ngạo Thiên cuối cùng nhịn được nghẹn ngào hẳn lên.

      “Hoàng huynh…“

      Ngạo Mai cũng nhịn được khóc lên, “Đừng khổ sở, Ngạo Sương tỷ tỷ tìm được, Tình nhi tỷ tỷ cũng có việc gì đâu, người hiền tự có trời trợ giúp!“

      Mọi người cũng đều mỗi người lời an ủi.

      Mãi đến giờ sửu, mọi người mới an giấc.

      Mọi người ai cũng đều trằn trọc khó ngủ.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Những người đến nơi này đều là những người Hạng Ngạo Thiên tín nhiệm và coi trọng nhất, vốn là muốn cho mọi người cùng chia xẻ vui sướng, nghĩ tới, thực tế lại nghênh đón chuyện khó có thể tiếp nhận này.

      Dĩ nhiên là trời giáng tai họa bất ngờ!

      Mọi người cũng đều trung thành và tận tâm đuổi theo Hạng Ngạo Thiên, mặc dù hoàng đế bề ngoài rất trầm ổn thích biểu đạt cảm tình bên trong, nhưng, tất cả mọi người đều hiểu , Hoàng thượng ràng như ban ngày là đối với mọi người rất tốt.

      đêm ngủ.

      Hạng Ngạo Thiên suốt đêm ngủ cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn chăm chú vào Mai Tuyết Tình.

      Nữ nhân kia lúc ở trong cung, thường giả bộ nhu thuận như chim yến nép vào người ngoan ngoãn nghe lời, nữ nhân kia vì hạ nhân động thân ra gánh vác, nữ nhân kia xuất cung, mạnh mẽ tự lập, nữ nhân kia trong lòng uyển chuyển hầu hạ, hôm nay, lúc này đây sao vẫn cứ nằm im ắng như vậy, có vẻ tươi cười, câu , báo trước nàng còn sống đặc trưng duy nhất chính là hơi thở yếu ớt kia.

      Hạng Ngạo Thiên cầm lấy tay Mai Tuyết Tình đưa lên mặt, nước mắt vừa lại vô thanh vô tức tuôn rơi, rơi xuống lông mi Mai Tuyết Tình, theo gương mặt nàng chảy tới bên khóe môi.

      Tình nhi… Tình nhi, nàng tỉnh lại , chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, ta hề truy cứu hành vi phạm tội toàn gia ba người Hứa Sơn nữa, ta đáp ứng nàng…

      Hạng Ngạo Thiên thào tự .

      Liên nhi bưng tới chén cháo loãng, là cháo loãng, kỳ chính là nước cháo.

      Liên nhi biết, công chúa cái gì cũng ăn được, có thể đem chút nước cháo này đút cho uống, cầm cự thác.

      Hạng Ngạo Thiên cầm chén cháo loãng, cũng giống như khi cho uống dược, dùng miệng của từng chút từng chút đút cháo vào trong miệng của Mai Tuyết Tình.

      Nếu bình thường, Liên nhi cùng Ngạo Mai nhìn thấy cảnh tượng miệng đối với miệng này, mắc cỡ che lấy hai mắt, dù sao cái này cũng là hôn môi mà!

      Nhưng mà, bây giờ, các nàng đem toàn bộ hy vọng ký thác vào người Hạng Ngạo Thiên, hy vọng có thể cho nàng ăn ít, có thể cứ như vậy cho ăn, chăm sóc lo lắng đến khi Mai Tuyết Tình tỉnh lại.

      Đây là cảnh thần thánh thiêng liêng, đây là cảnh làm xúc động lòng người!

      Sau khi điểm tâm, Hạng Ngạo Thiên an bài Lưu công công trở lại kinh thành, truyền thánh ngự của Hoàng thượng, trong vòng ba ngày cần tảo triều.

      Những người khác đều ở lại bên người Mai Tuyết Tình, cầu khẩn nàng mau chóng tỉnh lại.

      Bạch điêu cũng mất tập tính hoạt bát hiếu động trước đây, hề nhằm lên phía trời xanh bay lượn, cứ như vậy độc đậu ở nóc nhà, đứng nhìn trong viện mọi người đều bận rộn.

      Hạng Ngạo Thiên phát trong lúc hôn mê bàn tay bé của Mai Tuyết Tình vẫn nắm chặt lại.

      Mất rất nhiều sức lực, mới có thể mở bàn tay nàng ra.

      viên đào hạch vẫn còn nắm chặt trong tay nàng!

      Ngay lúc nàng hôn mê đến lúc này, nàng cũng bỏ tay ra ném xuống.

      Mắt nhìn chớp vào viên đào hạch nọ, đó vẫn còn khắc nét hai chữ “Thiên Tình”, đây vốn là tên của bọn họ!

      Cầm lấy viên đào hạch, Hạng Ngạo Thiên cuối cùng nhịn được gào khóc lớn.

      Cái gì khu hung tị tà đều là gạt người!

      Tình nhi của mang nó bên mình cũng tránh thoát được kiếp nạn lần này!Nước mắt rơi xuống như mưa, rơi cả vào trong lòng bàn tay Mai Tuyết Tình. Là vật gì rơi vào trong tay rồi, nong nóng, vốn là trời mưa rồi sao?

      Mai Tuyết Tình cảm giác như bản thân đứng ở dưới mép mái hiên, đưa tay ra hứng lấy từng giọt nước mưa rơi xuống, nhưng mà, mưa này như thế nào lại nong nóng như vậy?

      Còn có người khóc, là hài tử nhà ai nhà khóc? Có phải tìm được đường về nhà rồi hay ? Mai Tuyết Tình thu hồi tay lại, nghĩ muốn ra ngoài xem qua chút. Ngay lúc nàng vừa xoay người, đôi bàn tay to ấm áp nắm lấy bả vai nàng giữ lại.

      Tình nhi… Tình nhi… Tình nhi tay cử động rồi! Tình nhi tay mới vừa rồi động đậy rồi!

      Là thanh ai hưng phấn như vậy, phảng phất như từng được nghe qua ở nơi nào, rất quen thuộc!

      Khai thái y tới, xem mạch, rồi , “Hoàng thượng, công chúa qua khỏi giai đoạn sinh tử nguy hiểm rồi, thế nhưng, gân cốt tổn thương nặng nề, trong vòng trăm ngày công chúa sau này nhất định phải được tĩnh dưỡng, chăm sóc chu đáo mau chóng khôi phục, cũng phải khoảng ba đến bốn tháng!

      Hạng Ngạo Thiên long nhan vui vẻ. “Hảo, nếu công chúa còn gì trở ngại, vậy ngươi trở về cung !

      Lão thần tuân chỉ!” Khai thái y rời .

      Vừa vừa lau mồ hôi, “Lần này, may mắn mới giữ lại được mạng già này!

      Mai Tuyết Tình dùng hết khí lực nâng mí mắt lên, vừa mới hé mở mắt, ánh vào mắt nàng là khuôn mặt quen thuộc.

      Ngạo Thiên…

      Nàng phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, biết Hạng Ngạo Thiên có nghe hay .

      Nhìn thấy nàng khẽ nhếch môi, Hạng Ngạo Thiên đưa lỗ tai kề đến bên môi nàng.

      Nghe xong hơn nửa ngày cũng nghe ra được Mai Tuyết Tình cái gì, “Tốt lắm, Tình nhi, nàng nên cố nữa, bây giờ nàng tốt nhất là tĩnh dưỡng cho tốt, mau chóng khôi phục lại thể lực, muốn gì, thời gian sau này vẫn còn nhiều mà!

      Cũng để ý đến ánh mắt của mọi người, hưng phấn hôn lên môi Mai Tuyết Tình cái.

      Nhìn thấy ánh mắt hơi giận dữ của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên trong lòng trùng xuống.

      Tình nhi bắt đầu biết phản kháng lại rồi!

      Đây là điềm lành báo trước hả!

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Mai Tuyết Tình ánh mắt di chuyển xuống phía dưới.

      Hạng Ngạo Thiên hiểu ý tứ của nàng, dịu dàng đặt bàn tay to ấm áp lên bụng của nàng, “Tình nhi, sao đâu, chúng ta sau này còn có thể sinh rất nhiều hài tử!

      Mai Tuyết Tình thông minh liền biết, hài tử khẳng định vốn là còn!

      Cho dù nàng dùng thân thể tiếp được Tráng Tráng trong khoảnh khắc kia, nàng cũng cảm giác được, hài tử lưu rớt.

      Cái loại cảm giác bụng dưới ngừng đau quặng, co thắt làm cho nàng sớm có được dự cảm.

      Mai Tuyết Tình khóe mắt ôn nhuận, nàng cố nén lại, cho nước mắt chảy xuống.

      có sao, người đại phải đều chú ý đến việc đứa bé được nuôi dưỡng, dạy dỗ trong điều kiện tốt nhất sao? Mặc dù chính mình trong đầu từng có ý nghĩ muốn loại bỏ đứa bé, nhưng mà, lúc sảy thai, trong lòng vẫn có chút thương tâm.

      Liên nhi, mau nhanh, mang thêm chén cháo đến đây!

      Hạng Ngạo Thiên nhàng nâng người Mai Tuyết Tình dậy, để nàng tựa vào vai của mình.

      Tỷ tỷ… Ngươi có thể tỉnh dậy… hù chết mọi người rồi!

      Ngạo Mai cầm lấy tay Mai Tuyết Tình, “Tỷ tỷ, ngươi yên tâm , sau này, tiếp theo chắc chắn ngươi có hảo phúc khí! Cho nên, ngươi nhất định phải tĩnh dưỡng, chăm sóc thân thể cho tốt!

      Mai Tuyết Tình mặc dù còn chút thể lực, thể chuyện, nhưng mà, nàng vẫn có thể nghe ràng. Nàng đưa ánh mắt nhìn Ngạo Mai làm cho nàng yên lòng.

      Liên nhi vừa lại bưng tới chén cháo.

      Hạng Ngạo Thiên nhận lấy.

      Tự mình uống trước ngụm, sau đó vừa lại cúi đầu đặt miệng mình lên môi Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình trong lòng minh bạch!

      Xú nam nhân này, đây là làm cái gì vậy? Liên nhi cùng Ngạo Mai vẫn còn ở tại đây! Như thế này còn ra thể thống gì?

      Nàng dùng ánh mắt ý bảo Hạng Ngạo Thiên nên làm như vậy, sau này làm mọi người chê cười.

      Hạng Ngạo Thiên phảng phất như nhìn thấy ám chỉ của nàng ám chỉ, vẫn tiếp tục làm.

      Mỗi lần dùng miệng đút cháo cho nàng cái, môi cũng cố ý lưu lại môi nàng lâu hơn chút, như là nhấm nháp vị ngọt ngào đôi môi nàng.

      Mai Tuyết Tình mặt khỏi đỏ hồng hẳn lên.

      Nàng dùng hai mắt liếc nhìn về hướng Liên nhi cùng Ngạo Mai, hai người rất biết điều rời khỏi gian phòng.

      Hạng Ngạo Thiên, xem như ngươi lợi hại!

      Mai Tuyết Tình trong lòng thầm hạ quyết tâm, chờ khi ta khỏi bệnh rồi, nợ mới nợ cũ ta lần thanh toán với ngươi!

      Ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình có thể chuyện được rồi.

      Nàng câu thứ nhất chính là, “Để Liên nhi cho ta ăn!

      Hạng Ngạo Thiên chính là người mất hứng nhất!

      Thừa dịp Liên nhi ra ngoài múc cháo, Hạng Ngạo Thiên hôn lên môi Mai Tuyết Tình nụ hôn ôn nhu kéo dài, sau đó, đến gian phòng bên cạnh chờ đợi.

      Liên nhi bưng chén cháo tới, muốn đút cho Mai Tuyết Tình. Mai Tuyết Tình đưa mắt ý bảo nàng nâng người mình dậy.

      Liên nhi cùng Ngạo Mai nhàng nâng người Mai Tuyết Tình dậy, để nàng dựa vào người Liên nhi.

      Bây giờ, Mai Tuyết Tình cảm giác tốt hơn rất nhiều, bụng còn đau nữa, chỗ xương sườn vẫn còn mơ hồ đau chút.

      Hiểu nhất vốn là nơi ngực, phảng phất như có vật gì thiêu đốt vậy, có phải nội tạng bị thương tổn rồi hay ?

      Mai Tuyết Tình còn có tinh lực bận tâm chuyện này, nhặt trở về mạng, đó chính là tạo hóa của nàng!

      Lúc ấy, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này, làm cho nàng còn tưởng rằng bản thân mình còn sống nổi nữa! Cho nên, mới nhắn nhủ di ngôn nhiều như vậy.

      Nếu biết mình còn có thể duy trì mạng sống, đánh chết, nàng cũng ra những lời kia, để cho người khác thấy được mình yếu đuối, là làm chuyện xấu hổ đến cỡ nào đây!

      An ủi chính mình, nghĩ gì khác, nhiệm vụ lớn nhất bây giờ của nàng chính là có thể ăn nhiều chút thức ăn, mau chóng làm cho thân thể khôi phục lại, sau đó, mới có thể nghĩ đến những chuyện khác.

      Tiếp nhận chén cháo, Mai Tuyết Tình tự mình đút ăn.

      Thấy hoàng đế rời , Liên nhi cũng lớn mật hẳn lên, “Công chúa, mọi chuyện của người, Hoàng thượng cũng cho chúng ta, chúng ta đều biết hết rồi, người phải là Ngạo Sương công chúa, cho tới nay, chúng ta cũng còn kỳ quái, tính cách ngài như thế nào lại biến hóa lớn như vậy, bây giờ, chúng nô tì cũng ràng rồi!” Liên nhi cái miệng nhắn líu lo ngớt, “Yên tâm , chúng nô tì vẫn đối đãi với ngài như là công chúa, chừng, lúc nào đó ngài lại thành hoàng hậu rồi đây!

      Liên nhi cũng thay Mai Tuyết Tình cao hứng.

      Được rồi, sau này ngươi hãy tiếp, tỷ tỷ vẫn còn phải dưỡng thương đây, ngươi cứ ầm ĩ như vậy, vết thương của tỷ tỷ khôi phục rất chậm đấy!

      Ngạo Mai thay Mai Tuyết Tình khiển trách Liên nhi vài câu.

      Người ta cao hứng mà!

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chỉ cần Hoàng thượng có ở đây, Liên nhi mới sợ gì, nàng biết, công chúa vốn dĩ tức giận.

      Ngạo Mai, cửa hàng thể đóng cửa hả, ngày mai hãy trở về thôi, ngươi là chưởng quỹ, trong tiệm thể rời ! Thân thể ta xem ra còn phải cần mốt ít thời gian mới có thể khôi phục, cửa hàng kia ngươi cũng cần quan tâm nhiều chút ! Nơi này có Liên nhi cùng Tiểu Hoa chiếu cố ta là được rồi!

      Tỷ tỷ, ta còn muốn ở đây chăm sóc ngươi vài ngày nữa, ngươi mới vừa tỉnh lại, chúng ta còn có nhiều điều chưa đây!” Ngạo Mai hề chấp nhứt.

      Ngươi có thể nhín chút thời gian đến đây thăm ta!

      Mai Tuyết Tình trợ giúp Ngạo Mai đưa ra chủ ý, “Ngươi cũng học kỵ mã , có như vậy, thời gian qua lại rất nhanh đấy!

      Tỷ tỷ, ta ở lại đây thêm ngày, chỉ thêm ngày thôi có được hay ?

      Ngạo Mai lòng nỡ rời , mặc dù, Mai Tuyết Tình phải Ngạo Sương tỷ tỷ, thế nhưng, thời gian dài ở chung như vậy, các nàng cũng có tình cảm rất sâu nặng rồi.

      Ta ngày mai bảo Hàn Thanh dạy ta kỵ mã. Sau này học xong, ta ngày mốt kỵ mã trở lại kinh thành, ngươi xem như vậy có được hay , tỷ tỷ?” Ngạo Mai giọng năn nỉ.

      Sau khi học được kỵ mã, trước ngày buổi chiều đến, ở lại thêm đêm, ngày thứ hai sáng sớm trở về cũng còn kịp, sợ chậm trễ việc buôn bán của cửa hàng, cũng cần đến trợ giúp của bất luận kẻ nào, đây đúng là ý kiến hay.

      Mai Tuyết Tình thúc giục lần nữa, Ngạo Mai đối với nàng chân tình, nàng nhìn ra được.

      Ngày hôm sau, Ngạo Mai quả nhiên năn nỉ Hàn Thanh chỉ giáo kỵ mã. Hơn nữa, Ngạo Mai ngộ tính cao, học được rất nhanh.

      Ngày kế tiếp, theo lời căn dặn của Hạng Ngạo Thiên, Hàn Thanh cùng Ngạo Mai cỡi ngựa trở lại kinh thành!

      Ngươi cũng trở về cung !” Lúc trong phòng chỉ còn có mình Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình thúc giục , “Quốc gia thể ngày có vua chứ! Hơn nữa, ta cũng có gì đáng ngại, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng có thể khỏe lại rồi, ngươi cũng đừng ở chỗ này mãi nữa!

      , ta tiếp tục ở lại đây hai ngày nữa!

      Hạng Ngạo Thiên như đứa hài tử ngây thơ, đồng thời giơ lên hai ngón tay, “Chỉ hai ngày thôi, qua hai ngày ta cam đoan trở về!

      Đồng thời, cầm lấy bàn tay bé của Mai Tuyết Tình nắm chặt trong bàn tay của mình, “Tình nhi, đều là ta tốt, làm cho nàng chịu nhiều thương tổn như vậy!” Hạng Ngạo Thiên tràn ngập tự trách.

      Cái chuỗi đào hạch kia làm thành vòng đeo tay vốn là gạt người, còn cái gì khu hung tị tà, đều là lời đồn mê hoặc chúng, hôm nào ta phái người đem cái cửa hàng kia niêm phong lại!

      Hạng Ngạo Thiên vừa nghĩ đến Mai Tuyết Tình bị thương tổn đến như vậy, lý trí còn chút tỉnh táo.

      Ngươi có phải hay giận dữ vì hồng nhan đây?

      Mai Tuyết Tình đùa , “Ai vòng đeo tay đào hạch này vốn là gạt người chứ, ngươi như thế nào mau chóng như vậy tìm được ta rồi?

      Có phải hay là nhờ phát ra viên đào hạch ở nơi ngã rẽ hả!“Mai Tuyết Tình nhắc nhở .

      Nàng như thế nào biết được?” Hạng Ngạo Thiên ngạc nhiên hỏi.

      Ngươi mau chóng như vậy tìm được ta, ta vừa nghĩ đến chính là nhờ ngươi phát ra viên đào hạch, bằng , nhiều ngã rẽ như vậy, ngươi như thế nào mà phán đoán được?

      Mai Tuyết Tình cuối cùng còn quên khen ngợi câu, “Hơn nữa, ngươi là hoàng đế, ta hiểu , hoàng đế vốn là người rất thông minh!

      Hạng Ngạo Thiên giống như hài tử nở nụ cười, “Tóm lại chỉ có Tình Nhi của ta là hiểu ta nhất!” Bàn tay to ấm áp đồng thời xoa xoa lên bụng Mai Tuyết Tình.

      Ngạo Thiên, đương lúc ban ngày, ngươi lại muốn làm gì đây?

      Ta kiểm tra qua thương thế của nàng!

      Thấy tiểu mưu của mình bị nàng phát , Hạng Ngạo Thiên vén y phục bên hông Mai Tuyết Tình lên, bàn tay to nhàng đỡ nơi xương sườn bị thương, “Còn đau ?

      Khai thái y phải gân cốt tổn thương nặng nề, cần tĩnh dưỡng trong vòng trăm ngày sao? Lúc này mới có vài ngày thôi, đau mới là lạ đây!

      Biết còn hỏi, Mai Tuyết Tình vạch trần Hạng Ngạo Thiên, liếc mắt nhìn cái.

      Thừa dịp Mai Tuyết Tình chú ý, Hạng Ngạo Thiên đưa tay chuyển qua bộ ngực đầy đặn của nàng, nhàng vuốt ve, “Tình nhi, nàng mau chóng bình phục lại !

      Mai Tuyết Tình biết ý tứ trong lời của , tên đại sắc lang này!

      Hạng Ngạo Thiên cúi đầu đắm đuối hôn lên môi Mai Tuyết Tình, “Ta lại muốn nàng rồi, Tình nhi, làm sao bây giờ hả!

      Ngấu nghiến đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình, ngừng gặm cắn, hơi thở cũng càng lúc càng trở nên hổn hển.

      Công chúa… Dược nấu tốt lắm! Áaa…” Liên nhi khẽ kêu lên tiếng, cấp bách vội vàng lui lại ra ngoài.

      Hoàng thượng làm gì đây, công chúa sớm cần dùng miệng đối miệng đưa thức ăn vào nữa rồi! Chẳng lẽ là hôn môi?

      Liên nhi khuôn mặt nhắn bỗng chốc đỏ ửng cả lên, Hoàng thượng như thế nào ràng giữa ban ngày ban mặt lại làm ra loại chuyện này được chứ, mắc cỡ chết được!

      Sửa sang lại y phục của Mai Tuyết Tình cho chỉnh tề, Hạng Ngạo Thiên phân phó gọi lớn, “Vào !

      Liên nhi cúi đầu tiến vào, dám trực tiếp nhìn Hoàng thượng.

      Sau này, lúc ở ngoài cung cũng cho gọi công chúa, hết thảy đều gọi là tiểu thư hoặc tỷ tỷ!

      Hạng Ngạo Thiên lên tiếng chỉ bảo, “Ở ngoài cung thời gian dài như vậy, như thế nào ngay cả quy củ này cũng đều hiểu?

      Liên nhi sợ đến muốn phát khóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.