1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 80

      Nghe , hoàng đế chúng ta thích gần nữ sắc, cho nên, vẫn có hài tử.

      Đại tẩu tiếp tục , “Lại còn nghe người khác , hoàng đế thích nam nhân, đại huynh đệ, ngươi ở kinh thành có nghe qua có hay có hả?

      Phốc…” Hạng Ngạo Thiên vừa hớp ngụm rượu toàn bộ phun ra hết.

      Khụ… Khụ

      Vỗ ngực, Hạng Ngạo Thiên ngừng ho khan.

      Mai Tuyết Tình cười đến đôi mắt híp lại cong lên như vầng trăng khuyết, chỉ có mình nàng vốn dĩ có quyền lên tiếng. Chuyện này hoàng đế khó có thể lường trước được, chỉ qua lần ngư vũ chi hoan, có thể khiến cho nàng mang thai hài tử rồi.

      Đại huynh đệ, đừng nghe bọn nữ nhân càn, đều là người khác , người khác , có ai nhìn thấy cơ chứ?

      Đại ca vừa lại gấp thức ăn cho Hạng Ngạo Thiên đầy chén, “Hoàng đế chúng ta thích gần nữ sắc vốn là chuyện tốt, điều này chứng tỏ, hoàng đế chỉ toàn tâm toàn ý đặt vào chuyện quốc gia đại .

      Đại ca ra vẻ có chút hiểu biết , “Cho dù là thích nam nhân sao? Cũng ảnh hưởng gì đến người khác!

      Phốc…

      Hạng Ngạo Thiên vừa lại phun ngụm rượu. Đại ca lại gấp thức ăn đầy vung chén Hạng Ngạo Thiên.

      Làm hoàng đế cũng dễ dàng, phải lao tâm khổ trí hả! thích nam nhân cứ thích, ảnh hưởng gì đến ai cơ chứ! Đại huynh đệ, ngươi có phải hay ?

      Khụ… Khụ…” Hạng Ngạo Thiên nhịn xuống ho khan, “Đại ca đúng… đúng…

      Mai Tuyết Tình ở bên cạnh cười hì hì, bộ dáng nhìn có chút hả hê.

      Tình nhi, xem sau khi trở về phòng, ta như thế nào chỉnh ngươi! Nhìn bộ dáng Mai Tuyết Tình lúc này, Hạng Ngạo Thiên lần nữa hạ quyết tâm.

      Bữa cơm này rốt cục cũng kết thúc.

      Trong suốt bữa cơm này, vì chuyện kia mà Hạng Ngạo Thiên ngồi ăn với tâm trạng bất an, buồn bực, rốt cục cũng được giải thoát.

      Trở lại phòng của mình, Mai Tuyết Tình cỡi giầy, vươn vai nằm thẳng người cái giường ấm áp. thoải mái! Có thể được ngủ giường quả thoải mái hơn rất nhiều!

      Hạng Ngạo Thiên bước vào phòng đóng chặt cửa lại, tiếp đó bổ nhào về phía giường bắt đầu tấn công Mai Tuyết Tình. Nhìn bộ dáng cấp bách dằn nỗi, biết, lại có loại ý nghĩ gì rồi.

      Buông ta ra… Ca… Buông ta ra…

      Mai Tuyết Tình bắt đầu hoài nghi, là hoàng đế sao?

      Nhìn dáng vẻ xấu xa vô lại, như thế nào cũng nhìn ra là hoàng đế. Bằng , đôi vợ chồng cho mượn căn phòng này cho dù có đến mười mấy lá gan, bọn họ cũng dám đem cuộc sống sinh hoạt cá nhân của hoàng đế ra đàm luận ngay trước mặt .

      Ngươi bảo ta cái gì? Tình nhi?

      Hạng Ngạo Thiên đè thân thể lên người của nàng.

      “Hạng Ngạo Thiên… Ngạo Thiên… Thiên

      Nhìn bộ dáng như hung thần của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình thành đúng lúc, hơi kêu lên tên của . Để tránh người nàng lại muốn gây nên lần nữa tình dục sóng triều.

      Ta… Tình nhi… Nàng sợ rồi sao… Đáng tiếc buổi tối.” Hạng Ngạo Thiên khẽ cắn cắn vào cằm của nàng, khiêu khích trêu ghẹo.

      Mai Tuyết Tình tâm lý kháng cự , nhưng thân thể lại phản bội nàng.

      được, xế chiều chúng ta mới vừa… Mới vừa…

      Mai Tuyết Tình có chút lắp ba lắp bắp.

      Mới vừa làm sao vậy… Uh? Ta… Tình nhi… Chúng ta xế chiều làm sao vậy?

      Hạng Ngạo Thiên cũng hề dừng lại động tác miệng, “Chúng ta đều làm, lại còn thẹn thùng dám ra nữa, chúng ta vốn là vợ chồng, ra sợ cái gì?

      chút , đừng náo loạn!

      Mai Tuyết Tình cảnh cáo Hạng Ngạo Thiên, “Đại tẩu bọn họ nghe thấy được!

      Nghe thấy nghe thấy, sợ cái gì… Chính là cứ để bọn họ nghe thấy, người nào để cho bọn họ , hoàng đế thích nam nhân, vậy lại còn cái gì bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, ta bây giờ tạo ra hậu nhân!

      Hạng Ngạo Thiên đưa bàn tay ngao du khắp thân thể Mai Tuyết Tình.

      đến vô hậu vi đại, Mai Tuyết Tình nhớ tới mấu chốt vấn đề, “Ngươi phải thích hài tử sao? Như thế nào để ý ta như vậy, còn ra cung tìm ta?

      Hạng Ngạo Thiên cởi bỏ y phục của mình và Mai Tuyết Tình, làm cho hai người thân đều trần trụi, gì che đậy dựa sát vào nhau.

      Hạng Ngạo Thiên đưa bàn tay ngừng vuốt ve cơ thể Mai Tuyết Tình vừa lại tạo ra làn sóng nhiệt lan tỏa khắp thân thể nàng. Nhìn thấy nàng có phản ứng, cầm lên vật to lớn của chậm rãi đẩy vào trong cơ thể Mai Tuyết Tình.

      Như vậy có thể xem mẫu thân của hài tử là ai rồi chứ!

      Hạng Ngạo Thiên mâm mê bầu ngực no tròn của Mai Tuyết Tình, “Tình nhi sinh hài tử cho ta, ta rất thích!

      Nhiều phi tần như vậy, như thế nào cũng có ai mang thai ?

      Mai Tuyết Tình cảm thấy có chút ngạc nhiên.

      Nàng hy vọng các nàng ấy mang thai sao?

      Hạng Ngạo Thiên nhàng di chuyển sâu hơn nữa vào trong cơ thể Mai Tuyết Tình, làm nàng phát ra tiếng rên rỉ đê mê, “Chính ta uống dược, cũng cho các nàng ấy uống dược… Cho nên, các nàng ấy vốn là vĩnh viễn cũng thể mang thai!

      Vợ chồng đại tẩu đúng, ngươi cần phải sinh nhiều hài tử, vì truyền ngôi, cũng nên sinh hài tử!

      Mai Tuyết Tình cố nén phát ra thanh rên rỉ ngượng ngùng kia, nàng ngẩng đầu lên, khẽ cắn vào bả vai Hạng Ngạo Thiên.

      Hạng Ngạo Thiên dường như là tức giận, hạ thân di chuyển với tốc độ nhanh hơn.

      Ta làm cho nàng sinh cho ta hài tử!

      Uh…

      Ngay khi Hạng Ngạo Thiên di chuyển động tác dưới thân mạnh mẽ, Mai Tuyết Tình nhịn được phát ra thanh: “Ngươi nhàng thôi…

      Đều là nàng hấp dẫn ta, nhìn thấy nàng, ta liền có phản ứng!

      Hạng Ngạo Thiên chút nào che dấu dục vọng bản thân, vùi đầu vào trước ngực Mai Tuyết Tình gặm cắn mút.

      Làm sao bây giờ… Chúng ta sau này làm sao bây giờ?

      Mai Tuyết Tình cũng học bộ dáng Hạng Ngạo Thiên, cắn cắn vành tai , để cho bản thân phát ra thanh lớn hơn nữa.

      Ta nghĩ ra rồi, tăng cường việc tìm kiếm xem Ngạo Sương ở nơi nào, nếu Ngạo Sương tìm được rồi, mọi chuyện hết thảy đều cũng được giải quyết ổn thỏa rồi!

      Hạng Ngạo Thiên vai cùng vùng trước ngực đầy mồ hôi hột.

      Mai Tuyết Tình vươn tay bé thay lau chùi mồ hôi người “Nếu tìm được sao?

      Cho dù là tìm được, cũng muốn nàng sinh hạ hài tử, sau khi hài tử sinh ra, nàng trở về cung, ta phong nàng làm hoàng hậu! Về phần như thế nào ngăn chặn miệng lưỡi quần thần, đến lúc đó hãy ! Ta thể để cho nữ nhân cùng hài tử của ta phải chịu cảnh lưu lạc bên ngoài.

      Hạng Ngạo Thiên nhanh hơn rồi tốc độ chạy nước rút, rốt cục, dòng nhiệt lưu mạnh mẽ phun trào vào trong cơ thể Mai Tuyết Tình.

      Hả…

      Hai người đồng thời đạt tới điểm cực khoái, sung sướng dâng trào như nước triều dâng cao…

      Bản thân ngươi nghĩ như vậy rồi… Ta làm sao bây giờ?

      Mai Tuyết Tình có chút bất lực.

      Ta chưa từng muốn có hài tử này, thế nhưng, nghĩ đến nó cũng là sinh mệnh bé , đem bỏ , ta cảm thấy có chút tàn nhẫn. Nếu sinh hạ hài tử, ta muốn trở lại triều đại của mình, làm thế nào bây giờ? Vạn nhất mang nó theo được, làm sao bây giờ? Ta cũng muốn nó từ có mẹ rồi.

      Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên trong lòng đau như cắt, thương hôn lên mặt nàng.

      quay về có được hay ? Vì ta, vì hài tử của chúng ta, cũng đừng trở về nữa!

      Ta còn có cha mẹ của ta ở bên kia, có ta, bọn họ làm sao bây giờ? Ta sợ có ta, bọn họ sống nổi!

      Nhắc tới đến cha mẹ, Mai Tuyết Tình trong mắt tràn đầy lệ

      Vậy nàng quan tâm đến ta, muốn con của chúng ta sao?

      Hạng Ngạo Thiên có chút xúc động.

      Ca… Ngạo Thiên… Ngươi tỉnh táo chút, như thế nào vừa đến chuyện chúng ta, trong lúc còn chưa ngã ngũ, ngươi lại sinh ra bực bội, nổi cáu rồi?

      Mấu chốt vấn đề vẫn còn có giải quyết xong, hai người bất đắc dĩ cùng ôm nhau mà ngủ.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 81

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình nằm trong vòng tay ấm áp của Hạng Ngạo Thiên tỉnh lại.

      Ca… Ngạo thiên… Ngươi cần phải trở về, còn phải vào triều sớm nữa.

      Mai Tuyết Tình thúc Hạng Ngạo Thiên, “Còn chịu quay về muộn…

      Hôm nay cần lên triều sớm rồi… Ta căn dặn Hàn Thanh rồi…

      Hạng Ngạo Thiên xoay người qua, âu yếm hôn lên trán Mai Tuyết Tình cái, “ lâu rồi được ngủ giấc ngon như vậy, để ta ngủ thêm chút !

      Mai Tuyết Tình lần đầu tiên như thế gần gũi đánh giá phụ thân của hài tử, dáng vẻ uy nghiêm cùng lạnh lùng trước đây cũng còn nữa rồi, có khi là ánh dương quang hòa hiền hòa.

      Mai Tuyết Tình nghĩ tới, cùng với bá tánh bình dân cũng có thể hòa hợp ở chung như vậy, có dáng vẻ gì là hoàng đế tự cao tự đại, cũng xem như là vị hoàng đế là tốt, cần chính ái dân.

      Nhưng mà, thuộc về chính mình sao?

      cuối cùng rồi cũng phải quay về chính mình?

      Mai Tuyết Tình hiểu , mặc dù có hài tử, hoài thai cốt nhục của rồi, thế nhưng, giữa hai người vẫn còn tồn tại vấn đề chưa giải quyết xong. Bọn họ tại tự lừa mình dối người. Bất quá, do có hài tử, hai người mới vừa lại thân cận nữa, phá tan bức tường ngăn cách bỏ công cố gắng vất vả đau khổ dựng nên trong hơn hai tháng qua.

      Đại ca cho thuê phòng dậy sớm nhân tiện ra ngoài, đến lúc ăn điểm tâm mới quay trở về.

      bàn cơm, đại ca cho Hạng Ngạo Thiên biết, nhà họ Vương ở đầu thôn phía tây có trạch viện muốn bán lúc nào cũng được. Nếu muốn mua, bất cứ lúc nào cũng có thể trả tiền.

      Huynh đệ, ta mong ngươi mua trạch viện… Nhiều người ở cùng chỗ náo nhiệt hơn!

      nghĩ lại lừa gạt đôi vợ chồng trung hậu nữa, Hạng Ngạo Thiên lòng , “Nương tử ta mang thai, nghĩ muốn tìm nơi an tĩnh tĩnh dưỡng, tiếc rằng kinh thành quá mức ồn ào, cho nên chúng ta có ý định ở đây mua ngôi trạch viện, hôm qua, do quá vội vàng gấp gáp, cũng đem tình hình cụ thể tỉ mỉ cho hai vị huynh tẩu biết, tiểu đệ ở chỗ này chịu nhận lỗi cùng nhị vị!

      Dứt lời, Hạng Ngạo Thiên thâm cúc cung (cúi người vái cái).

      Khụ, hóa ra là có chuyện như vậy, có thể thông cảm, có thể thông cảm!

      Đại ca vốn là người sảng khoái, nâng Hạng Ngạo Thiên dậy, “Huynh đệ là khách khí rồi… như vậy, đại ca ta cũng đồng ý ngươi mua lại ngôi trạch viện kia, dù sao, có nhà của chính mình, có thể an tâm đợi sinh hài tử hả!

      Được hai vợ chồng cho thuê phòng tán thành, chuyện mua trạch viện tiến hành vô cùng thuận lợi.

      Ngày đầu tiên, liền bắt tay lo liệu mọi chuyện ổn thỏa.

      Ngày thứ hai, Hạng Ngạo Thiên nhờ đại ca cho thuê phòng trợ giúp, tìm vài người trẻ tuổi đến tập thị thượng mua mang về số đồ mộc gia dụng cùng ít vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.

      nhà bá tánh bình thường nhân tiện cứ như vậy mà ra đời.

      Ngôi trạch viện này gồm bốn gian phòng chính bao bọc ở giữa là khoảng sân rộng, hai bên là hai gian sương phòng. Phía trước gian phòng chính, còn có bàn đá, mé qua bên còn có cái giếng nước trong vắt. Đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh, Mai Tuyết Tình trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn lên.

      Đại ca cho thuê phòng đúng, có ngôi nhà thuộc về chính mình, rất hạnh phúc.

      Mặc dù nó có nguy nga tráng lệ như hoàng cung, có thủy thụ đình các, cửu khúc thập bát loan. Nhưng mà, nơi này mới chính là nhà của mình, vốn là nơi để bản thân mình nghỉ ngơi tránh gió.

      Nhất là được cùng với chính nam nhân mà mình mến ở cùng nhau, vứt bỏ mọi vinh hoa phú quý cùng đấu tranh quyền thế, cùng với chính nam nhân mà mình mến ở cùng nhau, sống bằng chính sức mình trãi quan cuộc sống tự tại chính là hạnh phúc nhất.

      Nam nhân mà mình mến?

      Mai Tuyết Tình vừa chợt nhớ tới, Hạng Ngạo Thiên suốt hai ngày nay hồi cung rồi.

      Đối với nam nhân mà , gia đình là trọng yếu, nhưng mà quốc gia quan trọng hơn, nhiệm vụ của vốn là tề gia trị quốc bình thiên hạ.

      Gia đình chỉ là phần rất trọng trách gánh vát vai mà thôi, vẫn còn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện chờ .

      Đây là loại bất đắc dĩ khi người quyền cao chức trọng.

      Vừa lại ban đêm tới. Mai Tuyết Tình nhắc nhở Hạng Ngạo Thiên, “Ngày mai hồi cung , tự mình ta ở chỗ này được rồi!

      Ngày mai, tìm cho nàng nha đầu, để nha đầu đó chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng xong, buổi chiều lại cùng ở bên cạnh nàng bầu bạn, an bài xong mọi chuyện cho tốt, ta mới an tâm, khi đó ta mới trở về.

      Hạng Ngạo Thiên tha thiết ôm Mai Tuyết Tình vào trong lòng, “Chỉ là làm nàng phải chịu ủy khuất rồi, Tình nhi, để nàng mình ở lại nơi xa xôi này, ngay cả nữ nhân của chính mình mà ta cũng thể chiếu cố cho tốt, ta cảm giác được mình quả nam nhân thất bại!

      Bản thân ta cảm giác được có cái gì tốt!” Mai Tuyết Tình an ủi Hạng Ngạo Thiên, “Ta chỉ là có chút lo lắng chuyện cửa hàng, Ngạo Mai các nàng tóm lại cái gì cũng biết! Hơn nữa, Ngạo Mai các nàng cũng có kinh nghiệm gì, ta lo lắng các nàng kinh doanh tốt!

      Hôn lên trán của nàng, Hạng Ngạo Thiên giả bộ ra vẻ tức giận, “Trong đầu nàng đều là chuyện cửa hàng thôi sao, bây giờ, nhiệm vụ của nàng vốn là nơi này!

      đưa tay xoa nhè lên bụng của nàng, “Chờ sau khi sinh hạ hài tử, nàng còn muốn lo chuyện cửa hàng!

      Ngạo Mai các nàng ấy nàng cũng cần phải lo lắng, sau khi trở về, ta gặp các nàng ấy, đem mọi chuyện chân tướng cho các nàng ấy biết! Nàng cứ an tâm điều dưỡng thân thể !” Hạng Ngạo Thiên gõ gõ vào đầu Mai Tuyết Tình.

      Với ai mà , người nào nghe qua cũng thể tin được! Ngươi tin sao?” Mai Tuyết Tình hai mắt đen láy nghiêm túc nhìn Hạng Ngạo Thiên.

      , ta bây giờ vẫn còn có chút hoài nghi, thế nhưng, sư phụ trái lại rất tin tưởng, ta tin tưởng sư phụ, cho nên, ta cũng vì vậy mà tạm thời tin!” Hạng Ngạo Thiên rất chân thành.

      Mai Tuyết Tình thở dài hơi, “Có lẽ mặc dù cho những người khác biết, ta e rằng gây nên sóng to gió lớn! Đến lúc đó, trong triều các đại thần xem ta trở thành nữ, cơ hội ta quay về triều đại của chính mình lại càng có hy vọng rồi!

      Hạng Ngạo Thiên vẻ mặt vừa lại trầm xuống.

      Nàng bây giờ vốn là mẫu thân của hài tử, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện vui nữa!

      Hạng Ngạo Thiên cũng vốn là tâm tư rối loạn tối sầm, nhưng vẫn cứ an ủi Mai Tuyết Tình, “Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên !

      Hạng Ngạo Thiên nhớ tới việc, từ trong lòng lấy ra vòng đeo tay.

      Đây là cái gì?” Mai Tuyết Tình nhìn Hạng Ngạo Thiên đem vòng nọ đeo vào tay mình, cái vòng trang sức kia có chỗ gì đặc biệt, nhưng vốn là được tỉ mỉ mài dũa đánh bóng từng chi tiết đào hạch mà hình thành. Mơ hồ còn có thể nhìn thấy hoa văn đào hạch.

      Từ ở thị tập mua được, là dùng hạt đào làm thành, có thể khu tai tị tà (tránh tai ương, tránh tà ma), vĩnh bảo bình an!

      Vì Mai Tuyết Tình cùng hài tử, Hạng Ngạo Thiên cũng bắt đầu tin tưởng mấy thứ này rồi.

      Nhìn xem, ta còn cho chuyên gia ở mỗi khối đào hạch đều khắc tên của nàng cùng tên của ta…” Hạng Ngạo Thiên bày ra cho Mai Tuyết Tình xem, “Nhìn thử xem, Thiên Tình… Thấy được ?

      Cái gì thiên tình hả?

      Mai Tuyết Tình giơ cổ tay lên, “Có ý tứ gì?

      Tên nàng cùng tên của ta!

      Hạng Ngạo Thiên hưng phấn giải thích, “Thiên vốn là tên của ta, Tình vốn là tên của nàng, tên của chúng ta chữ cùng khắc vào rồi chỗ!

      Nhất định phải mang, nghe chưa hả! Ngay cả lúc sáng sớm rửa mặt hay cả lúc buổi chiều ngủ cũng thể tháo ra, biết chưa!” Hạng Ngạo Thiên như là mẫu thân quan tâm đến nữ nhi của mình, lải nhải lẩm bẩm dặn dò mãi.

      Mẹ ta cũng chưa từng giống như ngươi lôi thôi như vậy!

      Mai Tuyết Tình ngoài miệng mặc dù than phiền , nhưng trong lòng cũng tràn đầy mật ngọt.

      Sau đó khỏi phân trần, Hạng Ngạo Thiên liền ôm Mai Tuyết Tình đẩy ngã xuống giường, lại vuốt ve muốn bắt đầu ân ái.

      Buông ta ra, làm gì vậy… được a… để ý tới Mai Tuyết Tình kháng nghị, Hạng Ngạo Thiên bắt đầu đợt tấn công nhàng, “Ta ngày mai hồi cung rồi, vài ngày thấy nàng, ta nghĩ tới nàng…

      Mai Tuyết Tình thôi chống cự nữa, chỉ trong chốc lát, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ nhu mì cùng tiếng thở dốc nặng nề!

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 82

      Ngày kế, dưới trợ giúp của đại tẩu cho thuê phòng, mướn được tiểu nữ hài nhi mười hai tuổi, tên gọi là Tiểu Hoa. Tiểu nữ hài tử này thông minh lanh lợi, Mai Tuyết Tình rất thích nàng.

      Hạng Ngạo Thiên sau khi căn dặn kỹ càng mọi chuyện, mới rời khỏi trở lại kinh thành.

      oOoOoOo​

      Trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

      hán tử cao lớn vạm vỡ chạy vào.

      Bẩm báo bang chủ, hoàng đế trở lại kinh thành, còn đại chưởng quỹ của Vô Ưu bố trang ở lại ngôi trạch viện.” Đại hán có chút do dự.

      Tiếp tục !

      Được nam nhân gọi là bang chủ cổ võ tiếp tục hết.

      Đại chưởng quỹ kia… đại chưởng quỹ kia hình như là nữ nhân!

      Cái gì?

      Bang chủ vội đứng lên, lưỡng lự lúc: “Như vậy có chút khó khăn rồi, ta chưa từng nghĩ qua dùng nữ nhân uy hiếp người khác rồi!

      , ta tự thân xuất mã xem chút!

      oOoOoOo

      Mai Tuyết Tình ở trong trạch viện.

      Ngày mùa thu khí hậu trong lành, dưới ánh dương ấm áp làm cho Mai Tuyết Tình mơ màng buồn ngủ. Cuối cùng, cưỡng lại được cơn buồn ngủ vẫy gọi, nàng giữa trưa ngủ giấc. Sau khi tỉnh lại, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nàng liền mang theo Tiểu Hoa ra thôn trang, đến thôn quê tản bộ.

      Bạch điêu ở bay lượng lòng vòng.

      Ngẫu nhiên phát lên vài tiếng kêu vang dội, làm cho chốn vắng vẻ thanh tĩnh nơi thôn trang vào ngày mùa thu bỗng chốc trở nên biến ảo khôn lường, mang đến chút màu sắc sinh động.

      Vài nam tử cưỡi ngựa hướng về phía Mai Tuyết Tình tới gần.

      con ngựa phi đến trước người Mai Tuyết Tình, cánh tay rắn chắc vươn ra, tức cướp lấy nàng mang lên lưng ngựa.

      Tiểu Hoa, chạy mau…

      Mai Tuyết Tình tưởng đối thủ làm ăn của nàng trong kinh thành tìm đến gây phiền toái.

      Cũng may, vài tên nam tử cũng có ý làm khó Tiểu Hoa, Tiểu Hoa thất tha thất thểu chạy về thôn trang.

      Bạch điêu trung kêu to lên tiếng thê lương, lúc nó lao xuống, đập cánh mổ vào mặt người kỵ mã, khi lượn vòng, kêu to đau thương.

      Bang chủ, con chim to này rất tốt, đại ca mấy người bắt được nướng ăn! gã nam tử .

      Tùy tiện, bắt được, tùy theo ý các ngươi!” Bang chủ bất động thanh sắc.

      Mai Tuyết Tình nghe ra ít manh mối, những người này gọi người cướp lấy mình là bang chủ.

      Có thể thấy được, bọn họ vốn dĩ giống như là đối thủ cạnh tranh với mình, hẳn là bang phái nào đó giang hồ.

      Lại có người nào lớn mật như thế đây?

      Các ngươi là ai? Ta cùng các ngươi trước nay vô oán vô cừu, các ngươi bắt ta làm cái gì?

      Mai Tuyết Tình cố gắng trấn tỉnh lại bản thân.

      Ngươi cùng ta có thù oán, nhưng mà, tên hoàng đế họ Hạng kia lại cùng ta có mối thù bất cộng đái thiên! Ta muốn cho biết, mất người thân có tư vị như thế nào.

      Vừa nhắc đến mối thù đội trời chung, lòng ngực bang chủ phập phồng bất định, “Ngươi chỉ là con sơn dương thế tội mà thôi, cũng lạ , tên hoàng đế kia ràng thích nữ nhân, như thế nào lại dấu nữ nhân?

      Như là hỏi Mai Tuyết Tình, hoặc như là tự mình lẩm bẩm.

      Đường đường nam tử hán, vậy mà dùng thủ đoạn lấy nữ nhân yếu đuối uy hiếp người khác, ngươi thắng cũng oai phong gì!” Mai Tuyết Tình vận dụng công tâm chiến thuật.

      Ta sớm là cái gì đường đường nam tử hán rồi, ta bây giờ vốn là tiểu nhân! tiểu nhân hèn hạ!” Nam nhân mặc dù là cho Mai Tuyết Tình nghe, nhưng thực tế, cũng là khiến cho bản thân mình thừa nhận, chính là tiểu nhân!

      đường tới, Mai Tuyết Tình cố gắng từ trong miệng nam nhân lần thêm ít manh mối, đến cuối cùng, cũng chỉ là biết, cùng với Hạng Ngạo Thiên có mối thù bất cộng đái thiên!

      Thù bất cộng đái thiên? (thù đội trời chung)

      Cái gì có thể là cừu bất cộng đái thiên?

      Thù giết cha!

      Thù giết cha bất cộng đái thiên!

      Hạng Ngạo Thiên như thế nào có thể tùy tiện giết người?

      Từ lúc nàng biết đến nay, xem như cũng là vị minh quân a!

      Xem ra mình vốn là dữ nhiều lành ít rồi!

      Mai Tuyết Tình như con sơn dương đợi làm thịt, chật vật bị nam nhân kia giữ cho nhúc nhích lưng ngựa.

      Bụng bị đè đau đớn, làm cho Mai Tuyết Tình phản kháng lại, “Ngươi để cho ta ngồi xuống! Ta sắp bị đè tắt thở rồi! Các ngươi có thể nào đối đãi với nữ nhân như vậy chứ?

      Ngươi sớm muộn gì cũng bị tắt thở thôi, sớm chết sớm giải thoát rồi!

      Nam nhân có ý nới lỏng ra.

      Đáng lẽ, Mai Tuyết Tình có ý tính cho biết thực tế là nàng mang thai, hy vọng có thể nhận được đồng tình của , nhưng bây giờ xem ra, nhất định là muốn đưa nàng vào chỗ chết, ra, e rằng hoàn toàn ngược lại.

      Đến trước ngôi miếu hoang cũ nát, ngựa ngừng lại.

      Nam nhân giương cao tay ném cái, Mai Tuyết Tình tức ngã nhào xuống mặt đất.

      Bụng đau đớn làm cho nàng nhíu mày lại, trong tiềm thức, nàng vuốt ve bụng mình, hi vọng lão thiên có thể trợ giúp nàng.

      Bang chủ, chúng ta lúc nào khởi hành?

      nam nhân xin chỉ thị.

      Chỉnh đốn ngựa, cho cỏ khô tốt nhất, sau giờ nữa xuất phát! Đêm dài lắm mộng, nơi này thể ở lâu!” Bang chủ chắc như đinh đóng cột.



      Trong trạch viện của Mai Tuyết Tình, khung cảnh có chút khác thường.



      Hạng Ngạo Thiên dẫn theo Ngạo Mai, Liên nhi, Khai thái y cùng Lưu công công đều đứng đó chờ.

      Hàn Thanh dẫn theo hơn mười thị vệ y phục dân thường, đứng gác ở ngoài sân.

      Hạng Ngạo Thiên dáng vẻ hạnh phúc, chờ Mai Tuyết Tình trở về, có chuyện tốt muốn cho mọi người biết.

      Tất cả mọi người cùng chờ đợi.

      biết là chuyện gì, lại làm cho hoàng đế cao hứng như thế!

      Lưu công công lại càng khó hiểu hơn, khi hoàng đế tức vị, cũng thấy qua hưng phấn như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho hoàng đế cao hứng như vậy? Mọi người trông ngóng chờ đợi.

      Tiểu Hoa lảo đảo chạy trở về.

      Bất hảo rồi… Bất hảo rồi… Tỷ tỷ bị người ta bắt rồi…

      Cái gì…” Hạng Ngạo Thiên giật nảy mình vội tiến về phía Tiểu Hoa.

      Ở nơi nào? Dẫn ta

      Người ra ngoài sân, xoay người nhảy lên ngựa.

      Sau đó đội ngũ mười mấy thị vệ theo sát, trong chớp mắt tới nơi Mai Tuyết Tình bị cướp .

      về hướng nào?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Tiển Hoa.

      Về hướng kia kìa…” Tiểu Hoa lấy tay chỉ chỉ.

      Tiểu Hoa cùng Mai Tuyết Tình quen thuộc, quan hệ cũng rất hòa hợp, thế nhưng, đối với Hạng Ngạo Thiên trước sau vẫn có loại cảm giác sợ hãi như vậy, bề ngoài lạnh lùng, khí thế vương giả, làm cho Tiểu Hoa có loại cảm giác áp bách.

      Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Hạng Ngạo Thiên mặt mày nhăn nhó, sợ đến phát khóc thành tiếng.

      Ngươi trở về !

      Nhìn thấy Tiểu Hoa bộ dáng khóc lóc sướt mướt, Hạng Ngạo Thiên trong lòng liền có chút rối loạn, quay đầu đối với đám người Hàn Thanh ra lệnh: “, chúng ta tiếp tục truy theo!

      Đội mã mười mấy người nhanh như điện chớp lao nhanh về hướng Tiểu Hoa chỉ đuổi theo. Tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên đinh tai nhức óc, phá tan yên tĩnh nơi thôn trang mang đến bầu khí khẩn trương.

      Vó ngựa dừng bước phi nhanh về phía trước, vó ngựa qua vùng nào nơi đó bụi mờ vung lên đầy trời, đất vàng tung bay mờ mịt che chặn cả ánh dương chói lọi.

      Mặt đất chấn động, khắp cả bầu trời bụi đất mờ mịt lâu sau vẫn có cách nào tản được.

      Hu…” Tại lối rẽ, Hạng Ngạo Thiên ghìm cương ngựa dừng lại.

      lộ khẩu, chia làm ba con đường, phân biệt kéo dài hướng ra ba hướng khác nhau.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 83

      Hoàng thượng, làm sao bây giờ? Chúng ta phân ba đạo nhân mã ra ba hướng riêng biệt tiếp tục truy đuổi theo , bằng , thời gian càng dài, công chúa nguy hiểm lại càng lớn!

      Hàn Thanh càng lúc càng lo lắng, mặc dù, công chúa tính cách trở nên cổ quái, hơn nữa cũng có nhớ lại chuyện trước kia, lại hay đem ra làm trò cười, khiến mất mặt trước mặt đám thuộc hạ.

      Nhưng mà, hôm nay công chúa đại nạn trước mắt, bản thân cũng hy vọng nàng bị bất cứ thương tổn gì.

      Bất luận nàng có phải là Ngạo Sương hay , bất luận nàng có khôi phục lại trí nhớ hay , hay còn nhớ bọn họ trong lúc đó mỹ hảo minh quang, cũng hy vọng nàng tốt, nàng khỏe mạnh.

      Cho dù nàng quên rồi Hàn Thanh là ai cũng sao cả! Yeâu người nhất định phải tướng mạo tư thủ. Đem dáng vẻ của người để vào trong lòng, góc nơi trái tim, dùng khoảng thời gian cả đời hoài niệm, có lẽ caøng đẹp hơn, càng hạnh phúc hơn!

      Hạng Ngạo Thiên xuống ngựa, đứng nhìn trước ngã ba đường, dấu vết vó ngựa lộn xộn, thể phân định bọn cường đạo rốt cuộc cưỡi ngựa về hướng nào.

      Nếu bọn họ có năng lực dưới ban ngày ban mặt dám cướp công chúa , điều đó lên bọn họ nhân thủ đông đảo, chúng ta nếu chia nhau tìm, cho dù tìm được rồi, người của chúng ta ít, cũng bị rơi vào thế hạ phong, chuẩn bị tốt, công chúa lại càng thêm nguy hiểm.

      Hạng Ngạo Thiên phán đoán phương hướng bọn cường đạo bỏ trốn.

      Đột nhiên, ven đường cỏ khô viên tròn tròn bóng bẩy khiến cho Hạng Ngạo Thiên chú ý đến.

      Khối cầu kia dưới ánh dương quang sau giờ ngọ chiếu xuống, có vẻ như vậy đột ngột xuất , cùng với hoàn cảnh chung quanh hình như chút gì đó hợp. Hình như nó phải nằm ở đây, mà là có người cố ý vứt bỏ đó.

      Trực giác làm cho Hạng Ngạo Thiên nhặt nó lên, tinh tế tỉ mỉ.

      Hai chữ bất ngờ lọt vào trong tầm mắt: “Thiên Tình…

      Hàn Thanh xuống ngựa, nhìn xem Hạng Ngạo Thiên cầm trong tay vật gì đó, làm cho cũng có chút lĩnh ngộ, bắt đầu cúi đầu, tiếp tục tìm kiếm.

      Hoàng thượng, nơi này còn có viên…” Hàn Thanh hưng phấn hẳn lên.

      Tiếp nhận vật gì đó Hàn Thanh đưa qua, Hạng Ngạo Thiên quyết đoán quyết định, “Cứ đuổi theo đường này…

      Đoàn người lần theo phương hướng tiểu hạt châu chỉ dẫn tiếp tục về phía trước.

      Mỗi lần đến ngã rẽ, Hạng Ngạo Thiên cùng bọn thị vệ cũng xuống ngựa tìm tìm kiếm kiếm hạt châu đồng dạng, cứ như vậy, bọn họ đuổi theo được đoạn đường. Đến trước ngọn núi hoang vu, đoàn người dừng ngựa lại. Phía trước còn đường để rồi.

      lúc do dự, con chim trắng to lớn từ trung lượn vòng lao nhanh xuống, hướng tới trước ngựa Hạng Ngạo Thiên kêu to vài tiếng, vừa lại bay về lên trung lượn vòng.

      ra là bạch điêu!

      , theo bạch điêu…” Hạng Ngạo Thiên ra lệnh tiếng, Đội nhân mã tiếp tục về phía trước theo hướng bay của bạch điêu.

      Bọn cường đạo cũng dừng vó ngựa.

      Bang chủ, nữ nhân này là phiền phức của chúng ta, chi bằng nhân tiện ở chỗ này đem nàng giải quyết cho rồi! nam nhân đề nghị.

      được, ta phải đem nàng đưa đến trước mộ phần của cha ta, dùng huyết của nàng cúng tế phụ thân ta, lão nhân gia ở trời có linh thiêng chứng giám, tiếp đó, chúng ta lại thừa dịp lúc đêm tối, đem thi thể của nữ nhân này ném trở lại kinh thành, làm cho tên Hoàng đế họ Hạng kia cũng nếm thử qua tư vị mất thân nhân”.

      Thấy bang chủ quyết tâm định, những người khác cũng thèm nhắc lại nữa.

      ngôi mộ hoang vu.

      Cỏ dại mọc thành bụi, cỏ khô vàng theo gió lay động khiến cho phần mộ càng thêm thê lương.

      Quạ đen đậu nhánh cây trơ cành trụi lá kêu lên quàng quạc.

      loại cảm giác trầm kinh khủng trầm len lỏi vào lòng người, làm cho người ta từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều cảm thấy lạnh toát.

      Mai Tuyết Tình biết, mình chỉ có con đường chết thôi. Đáng thương thay mình vẫn còn chưa kịp sinh hài tử! Làm mẫu thân vẫn còn chưa được nhìn thấy tướng mạo của hài tử, mẫu tử cùng nhau xuống hoàng tuyền!

      Ngạo Thiên, ngươi ở nơi nào?

      Nắm chặt trong tay viên đào hạch còn lại duy nhất, Mai Tuyết Tình bị nam nhân dùng sức ném té xuống ngựa.

      Ai nha…

      Mai Tuyết Tình lên tiếng kêu.

      Chỉ mong hài tử có việc gì, còn có viên đào hạch phù hộ, Ngạo Thiên có qua, đào hạch có thể khu hung tị tà, hài tử hẳn là có việc gì!

      Nàng nắm chặt viên đào hạch trong lòng bàn tay đặt lên bụng.

      Tướng công, trở về, đem lễ vật mua để cúng tế cha trở về rồi sao?

      thiếu phụ chứng ba mươi tuổi tay dẫn theo tiểu nam hài, tay kia mang theo giấy tiền vàng bạc, tới.

      Mua rồi, ở chỗ này…

      Bang chủ đá cước vào người Mai Tuyết Tình, cước đá đến Mai Tuyết Tình vội nghiên người che chắn bụng.

      Mai Tuyết Tình cố sức bò lên, nàng sợ nếu thêm cước nữa, hài tử có lẽ mất rồi.

      Ngươi mua người sống làm cái gì?

      Thiếu phụ nkhó hiểu.

      Dùng máu của nàng cúng tế vong linh cha!

      Bang chủ rút ra bảo kiếm, tay túm lấy áo Mai Tuyết Tình, lôi nàng đến trước mộ phần.

      Mai Tuyết Tình nghe thanh thiếu phụ kia có chút quen tai, phảng phất như từng nghe qua ở nơi nào, nàng vô tình quay đầu lại.

      Muội muội…

      Thiếu phụ nhận ra nàng trước, “Muội muội, ngươi như thế nào ở chỗ này?

      Trong thanh thiếu phụ tràn đầy cao hứng cùng kích động.

      Mai Tuyết Tình cười khổ chút, “Ta cũng biết, sao lại bị tướng công ngươi đưa đến nơi này!

      Mai Tuyết Tình cảm giác vùng bụng đau lên, nàng nhíu mày.

      Dì…

      Tiểu nam hài chạy tới, “Ta gọi là Tráng Tráng, còn nhớ ta ?

      Nhớ kỹ… Nhớ kỹ… mua đồ chơi làm bằng đường, để tiền mua dược cho mẫu thân Tráng Tráng…” Mai Tuyết Tình xoa xoa đầu Tráng Tráng.

      Bụng dưới càng ngày càng đau đớn kịch liệt.

      Các ngươi nhận biết?” Bang chủ nghi hoặc hỏi nương tử mình.

      Nàng chính là người mà ta đề cập qua với ngươi, là muội tử từng cầu trợ giúp qua ta cùng Tráng nhi.

      Thiếu phụ cao hứng đến, “Rốt cuộc cũng có thể gặp được, nếu vị muội muội này ra tay tương trợ, ta cùng Tráng nhi khách tử tha hương rồi.

      Cái gì?” Bang chủ kinh hãi, “Ngươi cũng biết nàng là ai?

      Nàng là ai quan trọng nữa rồi!

      Liền theo đó thanh giận mà uy vang lên, con ngựa xông tới, “Bây giờ, Trẫm muốn biết ngươi là ai!

      Hơn mười thị vệ đồng thời chạy tới.

      khỏi phân trần, mấy người cùng hiệp lại, bọn cường đạo bị thúc thủ bắt được.

      Ngạo Thiên…

      Mai Tuyết Tình trán xuất đầy mồ hôi lạnh, bụng quặn đau làm cho nàng chuyện cũng hữu khí vô lực . Nàng ràng cảm giác được, hạ thể có huyết lưu xuống, nóng hầm hập, theo bắp đùi chảy vào trong vớ

      Hoàng thượng…” Thiếu phụ giật mình kêu lên, nghe được Hạng Ngạo Thiên tự xưng là “Trẫm”, nàng vội vàng quỳ xuống.

      Quỳ cái gì? là kẻ thù sát cha của chúng ta!

      Bang chủ quát lên khiển trách nương tử của mình.

      Ngươi… Ngươi như thế nào di chuyển hoàng đế bên người địa người? Ngươi như thế nào có thể như vậy? ra, ngươi vẫn gạt ta, muốn làm đại , hóa ra chính là tố loại chuyện thương thiên hại lý này!

      Xem ra thiếu phụ nhu nhược hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu của mình, “Ngươi như thế nào có thể đả thương, hại ân nhân cứu mạng của chúng ta?

      Tục ngữ , thụ nhân tích thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo. (nhận được giọt nước ân đức của người liền lấy con sông lớn mà báo đáp).

      Bọn họ còn có đến đòi báo ân, thế nhưng thần xui quỷ khiến như thế nào trượng phu của nàng lại bắt ân nhân đem đến cái nơi hoang vu này, muốn cái gì báo thù giết cha, trượng phu của mình như thế nào lại hồ đồ như vậy?

      Ta biết nàng là ân nhân của chúng ta…” Bang chủ cũng cảm giác có chút đuối lý, quả biết Mai Tuyết Tình chính là ân nhân từng cứu qua thê nhi của mình, nếu sớm biết trước, cũng cần phải cân nhắc suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ cưỡi lên lưng cọp thể xuống.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 84

      ra là ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết?

      Hạng Ngạo Thiên trợn mắt nhìn, “Hứa Sơn… Ngươi gọi hứa sơn, đúng ?

      Bang chủ ngờ tới hoàng đế có thể gọi ra tên của .

      Phụ thân của ngươi gọi là Hứa Hải, bởi vì xúc phạm hình luật, bị Trẫm ngũ xa phanh thây mà chết.

      Hạng Ngạo Thiên tới trước mặt Hứa Sơn, đưa tay bóp chặt nơi yết hầu của , “Trẫm lẽ ra lúc trước nên có có lòng dạ đàn bà, thả ngươi con đường sống, cho phép lưu lại hậu nhân, Trẫm thả ngươi con đường sống, ngươi biết lấy ân báo đáp thôi , đằng này ngươi lại còn trở về lấy oán báo ân!

      Hạng Ngạo Thiên tăng thêm chút lực tay. Hứa Sơn nhịn được ho khan lên mấy tiếng.

      Khụ… Khụ…

      Cha… Cha…

      Nhìn thấy phụ thân mình lâm vào cảnh nguy hiểm, Tráng Tráng vội chạy ào tới.

      Ngạo Thiên, ta…

      Mai Tuyết Tình gọi, “Ta được, Ngạo Thiên… Mau… Ma…

      Cái gì… Các ngươi đem công chúa làm sao vậy?” Hạng Ngạo Thiên nổi cơn điên, nhìn Mai Tuyết Tình thống khổ che bụng, ý thức được, hài tử sợ là bị thương tổn rồi.

      Ta muốn ngươi mạng thường mạng.” Hạng Ngạo Thiên hai tròng mắt nhuốm sắc hồng ánh lên tia nhìn hung ác khiến người khác phải sợ hãi, trong mắt mơ hồ có thể thấy được những tia máu đỏ rực, cơ thịt nơi mặt cũng co rúm lại đau khổ.

      Ngang nhiên có người dám đả thương làm hại đến nữ nhân cùng hải tử của !

      hoàng đế ngay cả thê nhi của mình cũng bảo vệ được, còn gọi cái gì là hoàng đế?

      Ngay cả tư cách làm nam nhân cũng thể!

      Hạng Ngạo Thiên nổi giận đùng đùng, nắm lấy Tráng nhi nhấc lên, nâng cao lên khỏi mặt đất, phẫn nộ mà lớn tiếng giận dữ hét, “Ngươi mà thường mạng!

      … Tráng nhi…

      Mẫu thân Tráng nhi thê thảm kêu lên.

      Hài tử…

      Hứa Sơn tê tâm liệt phế mà kêu to.

      Ngạo Thiên… nên…

      Mai Tuyết Tình vọt tới.

      Ba… tiếng, Tráng nhi bay ra ngoài.

      Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt, thu hồi lại sức lực, nhưng muộn rồi!

      Mai Tuyết Tình ngã té nhào mặt đất, Tráng nhi rơi xuống nện vào người Mai Tuyết Tình.

      Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Mai Tuyết Tình vọt lên, dùng ngay chính thân thể yếu ớt mỏng manh của mình, thân thể mang thai, tiếp đỡ được Tráng Tráng.

      Phốc…

      Từ trong miệng Mai Tuyết Tình phun ra ngụm máu tươi, máu tươi phun ra dưới ánh tà dương chiếu xuống, phản chiếu sắc đỏ tươi vào ánh mắt mọi người, như cái cầu vồng đỏ rực chợt lóe lên rồi tan biến, rơi vào trong bụi đất.

      Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên vọt tới bên người nàng, trong lòng đột nhiên như là bị người khác thoáng cái khoét lỗ trống lấy mất trái tim cảm giác vô cùng khó chịu.

      Muội tử…

      Mẫu thân của Tráng Tráng khuôn mặt đầy lệ vọt tới bên người nàng.

      Ân nhân…

      Hứa Sơn cũng vọt tới bên người nàng thanh run rẩy ân hận , “Đại muội tử, ta phải con người, ta là súc sinh… Ta lấy oán báo ân…

      Hứa Sơn, đại nam nhân, rốt cục nhịn được lệ rơi đầy mặt.

      Oa… Oa…

      Tráng Tráng bị khiếp sợ òa khóc lớn lên, “Di… Người đau … Di, người đau

      Hài tử vội bò tới, mò mẫn thân thể Mai Tuyết Tình, “Tráng tráng phải hảo hài tử… Ô… Tráng tráng đem a di đập bể làm bị thương rồi…

      Hài tử nước mắt trong suốt ngừng chảy xuống.

      Hàn Thanh cũng vọt tới, “Ngạo Sương… cũng quên mất thân phận của chính mình.

      Mai Tuyết Tình bị Hạng Ngạo Thiên gắt gao ôm vào trong lòng.

      Hứa đại ca, nên cùng Hoàng thượng đối địch… chính là vị minh quân… Ta cam đoan với ngươi… Hoàng đế cũng có những việc bất đắc dĩ và khó xử mà hoàng đế buộc phải làm…

      Mai Tuyết Tình đôi mi thanh tú tha thiết vướng vít cùng chỗ, vừa đứt quãng.

      Đại muội tử… Đại ca xin lỗi ngươi… Yên tâm , ta mặc cho Hoàng thượng xử trí, đem chúng ta nhà ba người toàn bộ ra giết, chúng ta cũng hề thốt nữa câu oán hận, ta đây có tội nên bị như vậy!

      Vậy là tốt rồi…

      Mai Tuyết Tình có chút cười cười, toàn thân đau đớn, làm cho nàng tự chủ được mà lần nữa nhíu mày.

      Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên trong mắt tràn ngập nước mắt, rốt cục, cũng nhịn được nước mắt tuôn rơi, ngừng ào ạt tuôn rơi xuống khuôn mặt nhắn tái nhợt của Mai Tuyết Tình.

      Ta có việc gì…” Mai Tuyết Tình đem ánh mắt chuyển hướng qua Hàn Thanh, “Hàn Thanh…

      Công chúa… Ngạo Sương…” Hàn Thanh cũng ý thức được, lần này công chúa chịu thương tổn vô cùng nghiêm trọng.

      Mai Tuyết Tình vươn tay, túm lấy cánh tay Hàn Thanh, “Hàn Thanh… Ta… Ta phải Ngạo Sương… Ta gọi là Mai Tuyết Tình, chi tiết mọi chuyện… Sau này… Sau này… để Ngạo Thiên cho ngươi…

      Mai Tuyết Tình túm lấy tay Hạng Ngạo Thiên, “Ngạo thiên, ta nhìn thấy, Hàn… Hàn Thanh thích Ngạo Sương… Sau này… Sau này… Nếu tìm được Ngạo Sương mất tích, ngươi nhất định để cho bọn họ thành thân…

      Nàng cầm lấy đôi bàn tay rắn chắc của hai người nam nhân đặt vào cùng chỗ, “Có Hàn Thanh bên cạnh ngươi, ta… ta… an tâm!

      Tình nhi…” Những giọt nước mắt long lanh to tròn như những hạt châu ngừng rơi tí ta tí tách xuống mặt Mai Tuyết Tình.

      khí xung quanh trầm lạnh, mọi người vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, chỉ có những giọt lệ nóng hổi kia rơi xuống là có chút ấm áp.

      Ngạo Thiên… nên thương tổn đến nhà ba người của Hứa đại ca… Hơn nữa… Nhất là hài tử… Con của chúng ta còn… Ngươi thể để cho bọn họ… Bọn họ cũng có hài tử…

      Mai Tuyết Tình dịu dàng xoa mặt Hạng Ngạo Thiên, “Ngạo thiên… Kỳ , ta cũng thích hài tử…

      Oa…

      Vừa lại ngụm máu tươi trào ra…

      Ngạo Thiên… Ta nếu chết, nghĩ muốn đem ta phóng tới… phóng tới… trong hồ ở Ngự hoa viên… Ta muốn về nhà… Nghĩ muốn trở lại bên người cha mẹ ta…

      Mai Tuyết Tình gắt gao cầm lấy tay Hạng Ngạo Thiên, đau đớn khôn cùng làm cho nàng sa sút tinh thần, bất tri bất giác đem móng tay bấu sâu vào trong da thịt Hạng Ngạo Thiên.

      Tình nhi… Tình nhi… Ngươi chết đâu… Ta cho ngươi chết… Ta là hoàng đế, hoàng đế cho ngươi chết, ngươi cũng thể chết được… Tình nhi…

      Hạng Ngạo Thiên khàn cả giọng gầm thét lên.

      Ta chết, chúng ta… Chúng ta… Còn muốn sinh rất nhiều hài tử…

      Mai Tuyết Tình thanh càng ngày càng yếu ớt, bàn tay bé an ủi mặt Hạng Ngạo Thiên còn chút sức lực rơi xuống…

      Tình nhi…

      tiếng kêu tuyệt vọng vang lên xuyên qua trung vút lên bầu trời mênh mông…

      Chim muôn đậu nghỉ chân lão thụ khô héo bị thanh tuyệt vọng của Hạng Ngạo Thiên làm khiếp nhược giật mình mà giương cánh bay !

      Chỉ để lại trong trung vang vọng tiếng rền rĩ thê lương u ám, lâu sau vẫn muốn tán

      Ôm lấy Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên nhảy lên ngựa, “Hàn thanh… Căn dặn thủ hạ, đem những người này áp giãi trở về kinh thành giam vào đại lao, chờ sau này xử trí! Ngươi sau đó theo ta quay về đông trang!

      Tuân lệnh!

      Hạng Ngạo Thiên cuối cùng nhìn thoáng qua nhà ba người của Hứa Sơn, nọ vậy trong mắt tràn ngập cừu hận, ánh mặt nọ phải là ánh mắt của vị hoàng đế đối đãi phạm nhân, ràng chính là ánh mắt nam nhân bình thường đối đãi với cừu gia.

      Trong ánh mắt nọ tràn ngập mối hận sát tử, mối hận sát thê!

      Ánh mắt phẫn nộ làm cho sau lưng Hứa Sơn tỏa ra hơi lạnh giá.

      Trong trạch viện.

      Hạng Ngạo Thiên phi thân xuống ngựa.

      Khai thái y… Khai thái y…

      Trong phòng bầu khí nóng lòng mong mỏi bị thanh lo lắng của Hạng Ngạo Thiên cắt đứt.

      Hoàng thượng…

      Khai thái y vội vàng quỳ xuống.

      Miễn… Miễn… Mau… Mau qua xem…” Vội vàng đem Mai Tuyết Tình đặc vào giường, “Xem Tình nhi thế nào!

      Những người khác đều ra ngoài…” Khai thái y đến.

      Trong phòng chỉ còn lại có mình Hạng Ngạo Thiên cùng với Khai thái y.

      Khai thái y giơ tay lên nắm ngay cổ tay Mai Tuyết Tình, bắt đầu xem mạch.

      lát sau, Khai thái y sắc mặt đại biến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.