1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 65

      Hy vọng muội muội Ngạo Sương sớm ngày trở về!

      Có lẽ, Ngạo Tuyết trở về, toàn bộ những trắc trở cũng đều có thể dễ dàng giải quyết.

      Giơ roi giục ngựa ăn gió nằm sương, trãi qua hai ngày hành trình, chỉ còn hơn ngày rưỡi đường, đến kinh thành.

      Khi càng gần kinh thành, tâm tình càng áp lực nặng nề.

      Xa xa thấp thoáng thành lũy kinh thành, Hạng Ngạo Thiên ghìm cương ngựa lại. Mai Tuyết Tình cưỡi con Truy Nguyệt cũng theo đó ngừng lại.

      Đứng lặng hồi lâu, Hạng Ngạo Thiên quay đầu ngựa lại, vừa tuyệt vọng rời bỏ .

      Ca…

      Mai Tuyết Tình lớn tiếng gọi, Truy Nguyệt hề nghe theo khống chế của Mai Tuyết Tình, cũng đuổi theo Hạng Ngạo Thiên mà !

      dòng suối uốn lượn lặng lẽ chảy xuôi xuống.

      Nước trong xanh biếc lượn lờ quanh co, trong khí thoang thoảng hương thơm cây cỏ, gió mát nhè nhọ thổi trời trong ấm áp, hai bên bờ suối dương liễu đong đưa lả lướt.

      Hạng Ngạo Thiên xuống ngựa, ngồi xuống bên bờ suối.

      Mai Tuyết Tình cũng tiếng nào ngồi xuống bên cạnh .

      Hai con ngựa phảng phất cảm giác được cũng lặng yên đứng bên người .

      Hai con ngựa dường như cũng cảm giác được chủ của chúng mang tâm trạng vui, trong lòng đè nặng tâm , chúng nó lẳng lặng đứng ở bên phát ra chút thanh nào.

      Bạch điêu lượn vòng trung, nó cũng cảm giác được bầu bình thường.

      Cứ như thế hai người chỉ lặng thinh ngồi bên bờ suối ai gì…

      Mặt trời chiều ngã về tây, tản mác tiếng chim đập cánh vội bay về tổ, xa xa, ở nơi nhà dân khói bếp lượn lờ bay lên.

      Cảnh sắc bỗng chốc thay đổi, ráng chiều sậm đỏ cả góc trời, hoàng hôn gần kề.

      Ca… Chúng ta quay về !

      Mai Tuyết Tình giật ống tay áo Hạng Ngạo Thiên, “Quá muộn, cửa thành đóng mất!

      Hạng Ngạo Thiên quay đầu lại, tinh tế nhìn Mai Tuyết Tình, phảng phất muốn đem thân ảnh của nàng ghi khắc sâu trong đầu.

      Thiên ngôn vạn ngữ cũng biết nên như thế nào lên tiếng!

      Chỉ có sâu sắc ngắm nhìn nàng khắc cốt ghi tâm, ghi tạc hình dáng nàng vào trong tâm khảm!

      Dịu dàng cầm tay nàng hai mắt ngấn lệ, nhưng lại thốt lên lời nào, lòng quặng đau, cổ họng như nghẹn lại!

      Mặt trời chiều dần dần mất hẳn, sau dãy núi, cuối cùng ánh tà dương cũng tắt hẳn, trời chạng vạng.

      Xa xa truyền đến tiếng mẫu thân kêu gọi í ới, ra đó là thanh tiếng kêu gọi ấu nhi về nhà ăn cơm chiều.

      Mặt trăng vừa dâng lên cao, người ly biệt sau hoàng hôn!

      Lần này vừa vào kinh thành, liền định trước chỉ có thể song phương tương vọng!

      thân là hoàng đế, phải có bổn phận tề gia trị quốc bình thiên hạ. Thế nhưng, trong hậu cung, nơi gọi là nhà kia, có nàng, nàng cũng thuộc về hoàng cung.

      Suốt cả buổi chiều, bên bờ suối hai người cùng lặng lẽ ngồi cạnh nhau.

      Quý trọng cơ hội sau cùng, hưởng thụ từng giây từng phút cuối cùng được ở bên nhau, hiểu đây là thời khắc ấm áp sau cùng hai người được trọn vẹn ở bên nhau.

      Cuối cùng, Hạng Ngạo Thiên cũng đứng lên, than tiếng, thân ảnh độc tịch mịch hướng về phía Truy Phong đến.

      Mai Tuyết Tình cũng đứng lên, nàng cũng nhịn được, tiến tới, từ phía sau lưng vòng tay ôm lấy Hạng Ngạo Thiên.

      Hai tay tha thiết ôm vòng qua thắt lưng , nàng áp mặt lên lưng , hít sâu vào lòng mùi hương của .

      Hạng Ngạo Thiên lộ vẻ chán chường, bóng lưng cứng ngắc, đứng ngây đơ.

      Thân thể nàng mềm mại, thân mình ấm áp, mùi thơm cơ thể quen thuộc, quen thuộc biết bao nhiêu, mê luyến biết bao!

      Ca… Xin lỗi, ta tạo quá nhiều áp lực cho ngươi rồi!

      Mai Tuyết Tình thanh run rẩy, nàng cố hết sức cho Hạng Ngạo Thiên phát ra nàng ngay lúc đó có chút khác thường.

      muốn cho nhìn thấy dáng vẻ nàng rơi lệ, đó là mặt mềm yếu của nàng.

      Hạng Ngạo Thiên mạnh mẽ lệnh cho bản thân mình thể quay đầu lại, khi quay đầu lại, tất cả những gì trang bị cũng đều toàn bộ bị sụp đổ.

      Suốt cả đoạn đường tới đây, bọn họ ngầm hẹn cùng thiết lập nên khoảng cách đem tình cảm riêng tư của hai người chôn dấu trong lòng, xem như còn tồn tại nữa. Nhưng lệ lại ràng là chảy xuống khuôn mặt tuấn tú của , lặng yên tiếng động rơi xuống dưới chân vào trong bụi cỏ.

      Lệ nam nhi thể dễ dàng rơi xuống, vì duyên cớ gì mà thương tâm đến rơi lệ!

      Hạng Ngạo Thiên gỡ vòng tay mềm mại của Mai Tuyết Tình ra, nhàng , “Muội muội, chúng ta quay về thôi!

      Hai người lên ngựa, Truy Nguyệt theo sau Truy Phong!

      Tiếng gió vù vù lướt qua bên tai, vó ngựa tung bay theo bụi cát mịt mờ hòa lẫn theo cơn gió rồi tan biến mất!

      Bụi cát dần mất nhưng vẫn còn đó Mai Tuyết Tình trong lòng chua xót hòa cùng nước mắt tuôn rơi, nàng khóc tiếc thương cho mối tình đầu mông lung!

      oOoOoOoOoOo

      Trở lại hoàng cung, là lúc giăng đèn.

      Lưu công công chuẩn bị sẵn chút vãn thiện (vãn thiện: bữa ăn tối), xem như là chuẩn bị bữa ăn cho hoàng đế cùng công chúa đón gió tẩy trần.

      Ngạo Mai cùng các vị tần phi cũng đều đến dự.

      cảnh vui đùa, cười cười rộn cả góc cung, Hạng Ngạo Thiên lên tiếng tường thuật những chuyện thú vị mắt thấy tai nghe đoạn đường, nhìn khung cảnh bên ngoài dường như rất vui vẻ ấm áp, thế nhưng, vẫn còn có hai người phải chịu đựng, ăn biết ngon (nguyên văn: thực bất tri kỳ vị).

      Sau khi dùng xong vãn thiện, Lưu công công làm theo thông lệ bưng ra cái khay phủ khăn vàng, bên trong vốn là các thẻ bài có khắc tên các vị tần phi.

      Các vị phi tử, người nào cũng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm chớp mắt, xem hoàng đế có thể hay chọn đúng thẻ bài có tên mình.

      Đêm nay, nếu ai có thể được chọn thị tẩm, như vậy chính là đêm may mắn, hoàng đế nhiều ngày cũng gần nữ sắc, hôm nay người nào thị tẩm nhất định có thể được hoàng đế sủng hạnh càng nhiều.

      Cúi đầu dùng bữa, Mai Tuyết Tình tự nhủ với bản thân, nơi này mọi chuyện cũng đều quan hệ đến nàng, nhưng mà, tại sao trái tim nàng lại mơ hồ rất đau?

      oOoOoOoOoOoOo

      Ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình nghỉ ngơi suốt cả ngày.

      Lười nhác ngủ giấc, điều chỉnh lại tâm tình của bản thân cho tốt, sau đó, nàng dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc chăm lo cho cửa hàng.

      Lại ngày trôi qua, màn đêm buông xuống.

      Cánh cửa nhàng mở.

      Khẳng định chính là cái tên Ngô Minh Tử kia lại tới, đúng là tên hồn bất tán!

      Mỗi lần đều là đến vội vàng, Mai Tuyết Tình ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại, chờ đợi mở miệng chuyện trước.

      Thời gian trôi qua lúc lâu, vẫn có động tĩnh.

      Mai Tuyết Tình quay đầu lại, làm cho nàng rất thất vọng, có người nào cả.

      là gió thổi làm bung cánh cửa.

      nhàng đóng chặt cửa lại, Mai Tuyết Tình thở dài.

      rất muốn tìm người trò chuyện, trong hoàng cung rộng lớn này, lại có ai có thể nghe mình ra đây?

      Mai Tuyết Tình che dấu độc và yếu ớt dâng lên trong lòng mình.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 66

      Sáng sớm, vừa dùng xong tảo thiện (điểm tâm), Mai Tuyết Tình lòng tràn đầy tự tin tới cửa hàng.

      Trải qua nghiên cứu, khảo sát, nàng quyết định trùng tu lại diện mạo cửa hàng, trang hoàng bày trí lại nội thất. Y thực trụ hành (ăn, mặc, ở, lại)vốn là việc hệ trọng của bách tính (dân chúng), cho nên, nàng lựa chọn cách này.

      Trước hết, phải dọn dẹp, sửa sang lại. Tiếp theo, phải là mua trữ hàng loại tốt. Kế đó, phải tạo thanh thế, ra sức tuyên truyền. Tục ngữ , rượu ngon cũng sợ ngõ thâm sâu (nguyên văn: hảo tửu dã phạ hạng tử thâm) cần phải nổ lực tăng thêm nữa công việc tuyên truyền, làm cho càng nhiều người biết, ở nơi này có cửa hàng của nàng tồn tại.

      Mai Tuyết Tình mua lại căn nhà này có sân rộng, có tám gian phòng, nàng dành ra bốn gian để bày bán vải, bốn gian còn lại dùng làm nơi thiết kế và may y phục.

      Hậu viện, còn có tám gian phòng chính, phía đông và phía tây đều có bốn gian sương phòng. bên sương phòng dùng để chứa hàng hóa, nơi sương phòng còn lại dùng để ở. Tám gian phòng chính, Mai Tuyết Tình sớm trù tính trong lòng, nàng cùng với Ngạo Mai mỗi người gian, còn lại tạm thời để trống đó dùng. Còn Liên nhi cùng bốn cung nữ khác, nàng dự định để cho bọn họ ở sương phòng.

      Mọi thứ đều trù liệu xong, Mai Tuyết Tình thỉnh người viết hai bản hoành phi, bản ghi là vô ưu bố trang, cái còn lại ghi là vô ưu chế y các. (ý là: phải lo lắng về chất liệu may, phải lo lắng về việc chế kiểu y phục)

      Gọi là “Vô ưu” là vì tẩm cung của bản thân chính là “Vô tâm cung”, nguyên nhân khác là hy vọng người trong thiên hạ cũng có thể đủ áo cơm lo. Điều này cũng là nguyện vọng tốt đẹp của chính nàng.

      Dù sao, hoàng huynh của nàng vốn là đương kim thiên tử, thiên hạ thái bình thịnh thế, phải người cao hứng nhất là hoàng đế sao.

      Lúc ban đầu, nàng muốn thỉnh Hạng Ngạo Thiên trợ giúp nàng viết bản hoành phi, về phương diện nào đó chữ viết của mạnh mẽ, tiêu sái phiêu dật, về phương diện khác, muốn mượn danh tiếng hoàng đế đem lại cho nàng nhiều hiệu quả và lợi ích.

      Nhưng sau nhiều lần tự hỏi cuối cùng nàng quyết định từ bỏ ý định này.

      và nàng cần phải cố gắng hết mức càng ít tiếp xúc càng tốt hơn, để tránh cho trái tim vừa mới bình tĩnh trở lại, lại lần nữa gợn sóng, về phương diện khác, nàng cũng muốn khiến cho người khác nghĩ rằng, nàng vốn là dựa vào danh tiếng của hoàng đế mà có được thành tựu, nàng muốn dựa vào cố gắng của bản thân, chứng minh cho người ta xem nữ tử có chỗ nào thua kém nam nhân.

      Mướn vài sư phụ may có tay nghề cao siêu, phụ trách công việc chế y, đó là mắc xích then chốt trong phân đoạn, cần nhất phải có kỹ năng. Lập trang phục đồng nhất, mọi người làm việc trong cửa tiệm đều phải ăn vận trang phục giống nhau, lấy điều này làm cho người ta có loại cảm giác chỉnh tề, ngăn nắp.

      Năm tên nha đầu phụ trách bán vải, sau khi nghiêm khắc chỉ dẫn các nàng hết thảy mọi thứ, chút nào để các nàng ấy buông lơi việc học thêm cách thức chào bán, bán vải việc này đối với các nàng ấy mà quả thực vốn chỉ là chuyện cỏn con.

      Mai Tuyết Tình chính là đại chưởng quỹ, Ngạo Mai là nhị chưởng quỹ. Năm nha đầu mỗi người đều lấy hai chữ “tiểu nhị” kèm sau tên gọi để dễ phân phân biệt, xưng hô là Liên tiểu nhị, Thanh tiểu nhị, lấy cách xưng hô này mà suy rộng ra, có như thế mới miễn hoài nghi của người khác đối với thân phận các nàng là nữ cải giả nam trang.

      Cửa hàng khai trương. Mai Tuyết Tình đưa ra chính sách ưu đãi, trong vòng nữa tháng khai trương, hễ người nào đến mua sắm vải ở cửa hiệu của nàng, đều được miễn phí may thành y phục, thu tiền công, qua nữa tháng trong thời gian khai trương, nhất loạt thu tiền công may.

      Giai đoạn trước dốc hết sức tuyên truyền, tiếp theo giai đoạn sau đưa ra chính sách ưu đãi, khiến cho trước cửa hiệu “Vô Ưu” có chút náo nhiệt.

      Làm ăn phát đạt, mọi người ai cũng vì vậy mà bận rộn hẳn lên.

      Mọi người thường xuyên là bận bịu đến nửa đêm, mệt mỏi liền thuận tiện ra mé hậu viện ở lại nghỉ ngơi. Những lần hồi cung kể ra đúng là càng ngày càng ít . Thế nhưng, tiền trong hầu bao lại càng ngày càng nhiều.

      Lần đầu tiên phát tiền lương cho mọi người, ai cũng cao hứng đến nhảy dựng lên. Chẳng những trong cung được phần tiền, mà ngay ở cửa hiệu lại được phát thêm phần tiền nữa.

      Sư phụ may được thuê ở bên ngoài cũng hết sức cao hứng.

      Chưa từng gặp qua chưởng quỹ nào tốt như vậy, cũng chưa bao giờ nhận được phần tiền lương nhiều đến như vậy. Mọi người lại càng thêm nhiệt tình, phấn khởi.

      đúng là mọi người ai cũng hảo khí ngất trời.

      Tất cả mọi người trong lòng đều khoan khoái, tâm tình rất thư thái.

      Nhưng mà, tâm tình thư thái duy trì được bao lâu bị tan tành thành mây khói.

      Cái gì hả? Các ngươi may y phục kiểu gì vậy hả?

      nam nhân thái độ hung dữ mang theo bộ y phục đến.

      Các ngươi trêu chọc, đùa cợt lão tử đây sao?

      Nam nhân đem y phục ném lên quầy, hùng hùng hổ hổ , “Y phục này lão tử mặc thích hợp, lão tử trả lại lấy, trả tiền lại cho ta!

      Liên nhi vội vàng tới.

      Vị đại gia này, y phục ngài chỗ nào thích hợp, chúng ta có thể tu sửa lại cho ngài… Bây giờ ngài mặc vào thử xem sao, để cho chúng ta cùng sư phụ may ở đây xem qua chút!

      Mặc cái gì mà mặc? Lão tử nhất định lấy, các ngươi trả tiền lại cho ta ngay!

      Ngài phải y phục thích hợp sao? Chúng ta có thể dựa theo cầu của ngài mà tu sửa lại cho ngài, như thế nào chưa gì lấy y phục đòi bồi hoàn lại tiền rồi?

      Liên nhi cố gắng đè nén cơn tức giận của mình xuống.

      Vừa nhìn thấy là biết ngay người này đúng là tìm đến gây chuyện, cũng phải đến tu sửa y phục.

      Vô ưu bố trang cùng chế y các buôn bán đắt, các thương gia phụ cận đều trơ mắt nhìn, khó tránh khỏi có người tâm lý bất bình ganh ghét, có khối người nhân cơ hội cố ý bới lông tìm vết gây tổn hại cho bổn tiệm.

      Tục ngữ , cánh rừng lớn có đủ loại chim muông (nguyên văn: lâm tử đại liễu thập điểu đô hữu), có số người bản thân cố gắng, lại còn muốn nhìn thấy người khác làm ăn phát đạt, đây ràng là loại tâm lý đố kỵ có chút biến thái, tâm lý ganh ghét sung túc của người khác mà đến quấy phá.

      Lão tử lấy là lấy, trả lại ta tiền…

      Nam nhân còn cố tình phá bỉnh.

      Gây nên tiếng động lớn, ồn ào huyên náo, làm cho số người gần đó nghe ầm ĩ mà hiếu kỳ đều tụ tập đứng ở ngoài cửa nghe ngóng, vẻ mặt tò mò, thú vị như được xem vở kịch vui.

      Trong tiệm khách hàng lựa chọn vải và y phục cũng đều ngừng lại động tác, nhìn xem chưởng quỹ xử lý cục diện phức tạp này như thế nào.

      Ngạo Mai từ sân sau tới.

      Liên tiểu nhị, có chuyện gì phát sinh rồi?

      Thái độ nhàng ôn nhu, thế nhưng lại lộ ra vẻ chân đáng tin đầy quyền uy.

      ràng vừa liếc mắt cái có thể nhìn ra vị này khẳng định chính là chưởng quỹ của cửa tiệm này.

      Liên nhi liền đem đầu đuôi câu chuyện qua lần.

      Nam nhân thấy chưởng quỹ trước mắt bộ dáng yếu đuối, càng thêm hung hăn, ngang ngược hẳn lên.

      Lão tử chính là muốn trả lại y phục, các ngươi phải trả lại tiền cho ta!

      Vị đại gia này, ngài rốt cuộc là muốn tu sửa y phục hay là muốn trả lại y phục?

      Ngạo Mai ý thức được người này tới đây gây hấn.

      muốn ảnh hưởng đến việc buôn bán bình thường của cửa tiệm, nàng nghĩ muốn nhân nhượng, dàn xếp ổn thỏa cho xong, trả lại y phục, các nàng cũng thua lỗ bao nhiêu, huống chi, y phục trả lại còn có thể coi như hàng mẫu treo trưng bày ở trong tiệm, để cho khách hàng tham khảo kiểu dáng.

      Lão tử chính là muốn trả lại! Các ngươi trả lại tiền cho lão tử ngay, lập tức lão tử rời , nếu trả, cửa tiệm các ngươi cũng đừng hòng mở cửa buôn bán nữa!

      Nam nhân lên tiếng uy hiếp.

      Kẻ nào dám ở đây làm càn giương oai? Ngươi là lão tử của ai? Mở to miệng, cho mọi người ở đây xem xem hàm răng ngươi có còn đủ hay ?

      Liền theo đó thanh thanh thúy dõng dạc vang lên, từ ngoài tiệm vào vị công tử tay cầm chiết phiến, thân trường sam màu xanh nhạt. vai vị công tử còn có con bạch điêu to lớn, lông trắng tinh như tuyết chút tỳ vết.

      Bạch điêu nọ nhìn thấy nam nhân kia miệng đầy thô tục, thái độ hung hăn, toàn thân lông trắng noãn dựng đứng hẳn lên, phảng phất muốn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng sẵn sàng tập trung tinh thần chiến đấu.

      Vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú sáng sủa xuất , Liên nhi cùng Ngạo Mai đều thở dài hơi nhõm.

      Đại chưởng quỹ tới!

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 67


      Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt tập trung lên người vị công tử vừa bước vào này.

      Quả là vị công tử tuấn tú!

      Đúng là thân thể có chút đơn bạc, cách khác, khẳng định là vị nam tử có thể mê đảo rất nhiều nữ nhân!

      Nghe được lời Mai Tuyết Tình vừa , trong đám người có người bắt đầu len lén cười rộ lên, cười nhạo nam nhân kia biết tự lượng sức.

      Đại chưởng quỹ, ngài tới!

      Liên nhi trong lòng cũng vững tâm hơn.

      Nhị chưởng quỹ, rốt cuộc nơi này có chuyện gì xảy ra vậy? Mới sáng sớm, bên ngoài cửa tiệm đám người nhiều chuyện đứng vây quanh rồi?

      Mai Tuyết Tình đưa mắt nhìn Ngạo Mai.Trong đám người lại rộ lên trận lao xao. Hai vị công tử còn trẻ tuổi này nhất định là chưởng quỹ trong tiệm này rồi! là nhìn người thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển sâu thể lấy đấu mà đo lường!

      ít người cũng thầm tỏ ra cao hứng, có thể có cơ hội tốt như vậy cùng lúc nhìn được hai vị chưởng quỹ! Nghe hai vị chưởng quỹ này đều là người rất bề bộn công việc, rất hiếm khi lộ diện ra trước gặp người! Hóa ra là do tướng mạo khôi ngô tuấn tú, cho nên mới dễ dàng tùy tiện ra phía trước lộ diện gặp mặt người khác!

      ít người cũng nghĩ như vậy.Hôm nay có thể vừa thấy, là tam sinh hữu hạnh nha! Ngạo Mai đem mọi chuyện đầu đuôi lập lại lần nữa.

      Cuối cùng, Ngạo Mai ghé bên tai Mai Tuyết Tình nhắc nhở, “Bằng cứ trả tiền cho lui cho xong chuyện! Cứ giằng co như vậy cũng ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta ít!

      Ta tự biết có chừng mực!

      Mai Tuyết Tình nhàng trả lời.

      chút hoang mang, sau khi ung dung ngồi xuống ghế, hỏi, “Ngươi rốt cuộc là y phục thích hợp nghĩ muốn tu sửa hay là tới nơi này lừa bịp tống tiền!

      Mai Tuyết Tình nhàng ung dung, tay phe phẩy chiết phiến (quạt giấy).

      Phe phẩy vài cái, rồi khép chiết phiến lại, khí trời mùa thu, phe phẩy chiết phiến quả là có chút lạnh rồi!

      Lão… Ta là muốn trả lại y phục, mặc thích hợp!

      Nam nhân cũng phát đối phó với đại chưởng quỹ này dễ như đối phó với nhị chưởng quỹ.

      Chỗ nào thích hợp hả?

      Mai Tuyết Tình cũng thèm liếc mắt nhìn nam nhân kia đến cái, “Chúng ta nơi này có sư phụ may tay nghề giỏi nhất, ngươi nghĩ muốn kiểu dáng gì hoặc là kích thước y phục như thế nào, chúng ta cũng đều có thể làm cho vừa ý!

      Đúng là thích hợp… Là ta nghĩ muốn trả…

      Nam nhân đột nhiên giống như vừa chợt nhớ tới cái gì đó, “Y phục này là nương tử ta đưa cho ta, ta biết, cho nên, ta trả!

      biết? biết trở về nhà hỏi lại nương tử của ngươi, ngươi đến nơi này nhiễu loạn cái gì?

      Mai Tuyết Tình thanh nghiêm khắc hẳn lên, “Ngươi tên là gì?

      Trương Nhị Cẩu…

      Nam nhân buộc miệng ra, trong đám người vừa lại vang lên trận cười.

      Nghe tên này, cũng đủ thấy người này cũng phải thứ tốt gì!

      Liên tiểu nhị, ngươi tra qua sổ sách chút Trương Nhị Cẩu may y phục lấy vải vóc từ cây vải nào!

      Dạ vâng!

      Liên nhi mau tránh ra, làm nhiệm vụ chưởng quỹ vừa sai phó.

      Mai Tuyết Tình lại xòe chiết phiến ra, che miệng lại, hé miệng nở nụ cười. Cổ đại cũng có tên gọi này sao! Khẳng định là cha mẹ vì muốn cho hài tử thân thể khỏe mạnh mới lấy cái tên như vậy đặt cho con mình!

      Đại chưởng quỹ ngài xem…

      Liên nhi đem cây vải tồn ra.

      Trương Nhị Cẩu, ngươi đường đường đại nam nhân vì sao dối?

      Mai Tuyết Tình đem cây vải tồn đưa đến trước mắt bày ra, “Đây phải ngươi tự tay viết và ấn dấu tay sao?

      Ngươi nếu thiếu tiền, có thể thẳng ra, bổn chưởng quỹ còn có thể cho ngươi mượn ít, nếu ngươi chỉ là cố ý đến quấy rối, đừng trách bổn chưởng quỹ khách khí!

      Mai Tuyết Tình đem bạch điêu ôm vào trong lòng, nhàng vuốt ve.

      Hai mắt lấp lánh hữu thần, chăm chú nhìn vào Trương Nhị Cẩu.

      Cha của Thạch đầu à… Cha của Thạch đầu, ngươi như thế nào lại chạy tới nơi này?

      nữ nhân tiến vào, cầm lấy y phục nằm quầy, cuống quít nhìn về hướng Mai Tuyết Tình và Ngạo Mai cúi đầu, “Xin lỗi… Y phục này rất thích hợp…

      Nữ nhân nọ quay đầu nhìn về phía nam nhân kia , “Theo ta về nhà… Ngươi chẳng lẽ muốn đem mẫu tử chúng ta đểu thua hết ở sòng bạc mới cam tâm sao?

      Những người đứng vây xem nãy giờ mới hiểu ra.

      ra là kẻ nghiện cờ bạc, vì muốn có tiền đánh bạc, vậy mà muốn lừa bịp tống tiền thương gia.

      là ghê tởm!

      Nam nhân kia bị Mai Tuyết Tình ở nơi này làm tức nghẹn bụng, đúng là có chỗ phát tiết, vừa nhìn thấy nương tử của mình tới, cơn tức trong bụng bùng phát trút vào nương tử của mình.

      Ngươi .. con đàn bà này… Ngươi còn dám quản chuyện của lão tử!

      dùng hết sức, đánh bạt tay mạnh vào người nương tử.

      Nữ nhân kia ngờ tới trượng phu của chính mình lại dám ở trước đám đông trong cửa tiệm vung tay đánh mình, nàng chân đứng vững, thân lảo đảo bay thẳng về hướng cái bàn, mắt nhìn thấy Ngạo Mai đứng ở phía cái bàn sắp bị mình va chạm ngã đè xuống đất nhưng có cách gì trụ lại được.

      Mọi người đứng ngoài nhìn thấy vội lên tiếng hô to, “Cẩn thận…

      Mai Tuyết Tình thân vội lao đến, nghĩ muốn đẩy Ngạo Mai ra, nhưng nàng chậm bước.

      thân ảnh lãnh đạm lan sắc chợt lóe qua, khi chờ tất cả mọi người kịp hiểu được chuyện gì xảy ra, nữ nhân kia cùng cái bàn bị xô ngã xuống đất, nhưng Ngạo Mai lại ngã vào trong lòng của vị công tử tuổi còn trẻ.

      Lan sam công tử khẽ cau mày, tiểu huynh đệ trong lòng, thân thể như thế nào lại mềm mại đến như vậy?

      vậy còn như có như người tỏa ra mùi hương thơm mát?

      Chẳng lẽ, người có võ công, thân thể cũng đều mềm mại thơm mát như vậy sao?

      Ngạo Mai tỉnh táo lại, vội vàng giãy khỏi vòng tay vị công tử.

      Xin lỗi…

      Ngạo Mai mặt thoáng ửng đỏ, nàng chưa bao giờ bị nam nhân ôm qua, “Đa tạ công tử!

      Hiền đệ khách khí rồi, chỉ là tiện tay tương trợ thôi!

      Công tử buông Ngạo Mai ra, vị tiểu huynh đệ này thú vị, lại còn mắc cỡ đỏ mặt nữa! trông giống như nương vậy!

      Ngạo Mai chợt hiểu ra, đúng rồi! Nàng bây giờ chính là nữ giả nam trang, chưa người nào phát ra, cũng liền tự nhiên hẳn lên.

      đa tạ vị huynh trưởng này…

      Sau đó, chân thành thi lễ.

      Hiền đệ nên khách khí vậy!” Công tử đó cũng ôm quyền đáp lễ lại.

      Mai Tuyết Tình đánh giá nam nhân trước mắt.

      thân thiển lan sắc trường sam, thắt lưng vắt thanh trường kiếm, ngọc thụ lâm phong nho nhã nhã nhặn, mặt có chút lộ vẻ tươi cười, khiến cho người ta có ấn tượng tốt, nguyện ý phục tùng.

      Nhưng ánh mắt kia lại trầm kín đáo, thăm thẳm như hồ sâu, khiến cho người ta dễ dàng hiểu thấu, quả là nam nhân khí vũ hiên ngang hơn người.

      Mai Tuyết Tình vội tiến lên phía trước, hai tay ôm quyền mỉm cười , “Vị huynh trưởng này xưng hô như thế nào?

      Tại hạ họ Trần…” Lan sam công tử cũng vội, khoan thai hoàn lễ đáp.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 68

      Trần huynh… Hôm nay đa tạ Trần huynh ra tay tương trợ!” Mai Tuyết Tình đưa tay ra mời, “Xin mời Trần huynh ngồi xuống cùng trò chuyện.

      Đôi phu thê gây náo loạn chạy trốn thoát vô tung vô ảnh, sợ còn chần chừ chủ tiệm lại bắt bọn họ bồi thường làm hư cái bàn. Những người tò mò đứng vây xung quanh xem cũng giải tán, hàng xóm kế bên cũng biết được, chưởng quỹ của cửa tiệm quả là nhân vật đơn giản.

      Chưởng quỹ luận việc mà xét, có tình có lý đúng mực, kiêu ngạo siểm nịnh, người thấu tình đạt lý như vậy phải là người dễ trêu chọc.

      Liên nhi bưng lên ba chén trà.

      Xin mời Trần huynh dùng trà!” Ngạo Mai lên tiếng mời.

      Trần công tử nhìn Ngạo Mai vuốt cằm mỉm cười, biểu thị nỗi cảm kích.

      Trần huynh là đến chọn xem vải vóc?” Mai Tuyết Tình hỏi.

      Tại hạ chỉ là ngang qua, nghe được bên trong có tiếng người xôn xao, liền tiến vào, nghĩ tới, thuận tiện giúp vị hiền đệ này tay!

      Trần công tử chút vội vàng, khoan thai lên tiếng , vừa nghe biết vốn là người có kiến thức giao tiếp xã hội rộng rãi rồi. Trần công tử đưa mắt nhìn Ngạo Mai cái, vẫn mỉm cười thản nhiên.

      Ngạo Mai tâm tình ấm áp vui sướng, như mặt hồ nước nhàng gợn sóng lăng tăng khi gặp làn gió xuân phất qua. Mặt của nàng trong bất tri bất giác vừa lại đỏ ửng lên, nàng cũng khẽ gật đầu mỉm cười đáp lại vẻ tươi cười của Trần công tử.

      Hai vị hiền đệ như thế nào xưng hô?

      Tại hạ họ Sương.

      Mai Tuyết Tình trong lúc cấp bách chợt nảy sinh trí, nàng bây giờ thân phận vốn là Hạng Ngạo Sương.

      Tại hạ họ Mai.

      Ngạo Mai cũng rất thông minh, hiểu ngay ý của Mai Tuyết Tình, cho biết họ của mình.

      Tục ngữ , hùng hỏi xuất xứ. Quân tử chi giao lãnh đạm như nước.Ba người ngồi tán dóc qua nửa canh giờ, trong lúc trò chuyện cũng hỏi lẫn nhau những gì liên quan đến thân phận bối cảnh.

      Trần công tử muốn đứng lên cáo từ. Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai cũng giữ lại.

      Trần huynh, sau này có dịp cũng nên thường xuyên qua lại!

      Ngạo Mai ôm quyền tiễn khách.

      Trần huynh, ngài đến nơi chúng ta chọn lựa vải vóc, hiền đệ ưu đãi cho huynh trưởng!

      Mai Tuyết Tình lại lên tiếng đùa.

      Cám ơn nhị vị hiền đệ! Trần mỗ nếu có cơ hội còn có thể trở lại bái phỏng nhị vị!

      Trần công tử ôm quyền thi lễ sau đó rời .

      Sau khi trải qua việc tranh chấp đòi trả y phục kia, cũng có ai còn dám đến quấy rối nữa. Mọi người cũng biết qua lợi hại của chưởng quỹ tiệm. Vô ưu bố trang càng ngày càng làm ăn phát đạt! Dòng người tấp nập vào mua sắm cũng càng ngày càng nhiều, nhất là những tuổi còn trẻ, khách hàng ngày càng đông.

      Ban đêm, Mai Tuyết Tình, Ngạo Mai cùng năm nữ hài tử theo từ trong cung ra ngồi vây quanh tại bàn. Mai Tuyết Tình đem sổ sách buôn bán trong ngày bày ra xem xét, tổng kết, thẳng thắn đưa ra các vấn đề còn cần phải cải tiến cho tốt hơn, đúc kết lại, dặn dò mọi người ngày mai phải chú ý những gì những gì, vân vân….

      ngừng phát vấn đề, lại ngừng giải quyết vấn đề, đây là pháp bảo trong quản lý việc buôn bán của Mai Tuyết Tình.

      Vô ưu bố trang buôn bán tốt như vậy, cũng là nhờ kinh nghiệm phương thức quản lý của nàng phân phối ra. Sau khi căn dặn, phân phối công việc hợp lý xong, mọi người bắt đầu tán dóc. Vốn là Liên nhi trước hết phát được tượng nữ khách hàng ngày càng tăng nhiều.

      Nàng là người đầu tiên ra điều này.

      Nữ khách hàng ngày càng tăng nhiều nha?” Mai Tuyết Tình ngó qua Ngạo Mai, “Tại sao?

      đợi Ngạo Mai trả lời, Liên nhi nhanh nhảu trả lời trước, “Bởi vì, bọn họ đều là đến đây muồn nhìn thấy hai vị công chúa!

      Cái gì?

      Mai Tuyết Tình mới vừa nhấp ngụm trà vô miệng vội phun ra.

      Vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ cười.

      Tại sao?” Ngạo Mai cũng hồ đồ hỏi.

      Bởi vì hai vị chưởng quỹ đều rất tuấn tú!

      Liên nhi cũng hết sức hưng phấn.

      Lần này đến phiên Ngạo Mai kinh ngạc.

      Như thế nào có thể nảy sinh loại tình huống này? Chuyện này quả chúng ta cũng có chuẩn bị tâm lý!

      Như thế này mang đến nhiều phiền toái cho chúng ta rồi!

      Mai Tuyết Tình trịnh trọng dăn dò, “Sau này, chúng ta phải chú ý, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt khách hàng lộ ra sơ hở. Chỉ cần ở ngoài cung, cứ giống như chúng ta tán dóc bây giờ vậy, cũng thể lại xưng hô công chúa, hết thảy sau này cứ gọi chưởng quỹ thôi, nhớ kỹ chưa?

      Nhớ kỹ rồi!” Đồng loạt lên tiếng trả lời.

      Sau khi chuẩn bị nước ấm cho hai vị công chúa tắm rửa, mọi người đều quay về phòng, bắt đầu ban đêm nghỉ ngơi. Thể lực cùng não lực mệt nhọc làm cho mấy tiểu nương này đầu vừa đặt vào gối nhanh chóng gặp chu công rồi.

      Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai bắt đầu tự tắm rửa.

      Đóng chặt cửa, Ngạo Mai đấm đấm vai mình, đúng là quá mệt mỏi rồi! Trước kia, thân ở hậu cung, cuộc sống có kẻ hầu người hạ, cơm dâng nước rót cần động tay động chân, chưa từng làm qua việc nặng nhọc, quả biết, bá tánh bình dân muốn kiếm tiền nuôi gia đình vất vả, dễ dàng chút nào.

      Nhưng mà, có làm việc vất vả cực nhọc, Ngạo Mai cũng thu hoạch được vô số vui sướng khác. Khi bản thân ở cùng chỗ với Ngạo Sương tỷ tỷ, nàng cũng học được ít tri thức. Đó là những điều trong sách vở vốn có đề cập tới.

      Ngạo Sương tỷ tỷ đúng là lợi hại, hiểu biết nhiều kể xiết, đối nhân xử thế khéo léo, kiêu ngạo siểm nịnh, tâm tư tỉ mỉ, cẩn trọng. Nếu như, tỷ tỷ là nam nhân, mình khẳng định thích .

      Người tướng mạo vừa tuấn tú lại vừa có năng lực, còn có thể tự mình kiếm được rất nhiều tiền, nam nhân như vậy có đốt đèn lồng giữa ban ngày cũng tìm được!

      Ngạo Mai lắc đầu, mỉm cười tự giễu cợt mình.

      Lại chỉ nghĩ đến những điểm tốt của Ngạo Sương tỉ tỉ rồi, như thế nào lại nghĩ tới bản thân cũng nên tự thay đổi giống tỉ ấy chút đây?

      Ngạo Sương tỷ tỷ mình phụ trách mua hàng, phụ trách sổ sách, phụ trách việc mua bán trong cửa tiệm, ngay cả đến chuyện tay cờ bạc đến đây kiếm chuyện gây nháo cũng đều là do tỉ ấy xuất đầu lộ diện xử lý ổn thỏa, quả dễ dàng cho tỉ ấy rồi!

      Sau này, mình còn phải học hỏi nhiều hơn chút, chịu khó vất vả tí, thay tỉ ấy chia sẻ ít khổ cực!

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 69

      Ngạo Mai cởi bỏ y phục, gỡ bỏ tấm vải quấn chặt ngang ngực ra, để cho bộ ngực bị bó chặt cả ngày trong tấm vải được phơi bày ra.

      Cúi đầu xem qua vết tích sâu trước ngực chút, Ngạo Mai đưa tay lên nhàng xoa bóp đôi nhũ hoa.

      Bản thân vốn là trưởng thành, bộ ngực độ nảy nở còn chưa quá đầy đặn, thế nhưng, vì phải cải giả nam trang cho giống nam nhân chút, các nàng thể lấy vải quấn chặt ngang bộ ngực của mình lại.

      Ai bảo ở xã hội này nam tôn nữ ti, địa vị xã hội của nữ nhi bị xem chứ!

      Bằng , các nàng hoàn toàn có thể quang minh chính đại làm việc buôn bán, nếu như vậy, chừng, các nàng làm ăn buôn bán rất tốt đây! Như vậy cửa tiệm của các nàng tạo ra phong cảnh mới con đường nơi thị tập này rồi!

      Các nàng nếu như có thể lấy thân phận nữ nhi công khai kinh doanh cửa tiệm này rồi, như vậy theo lời Liên nhi hôm nay, tượng nữ khách hàng tăng nhiều bị xuất nữa rồi.

      Ngạo Mai giơ lên chân ngọc thon dài bước vào trong mộc thùng.

      Nàng đưa đôi tay trắng như ngọc lên gỡ bỏ búi tóc, làm cho mái tóc dài óng mượt buông xuống, nhàng như thác nước chảy xuống, xõa ra ôm lấy hai bờ vai.

      nhàng nghịch ngợm đưa tay khoát dòng nước ấm, làm cho mặt nước tách ra thành hình mũi tên, hai tay vốc nước ấm áp đưa lên cao, để từ từ chảy qua kẽ tay xuống đầu đôi nhũ hoa hồng hồng xinh xinh, nhàng vân vê, ngày mai, có lẽ vết ứ đọng nơi ngực biến mất.

      Ngạo Mai nhắm mắt, trầm sâu mình vào trong làn nước ấm hưởng thụ, tay vẫn tiếp tục xoa bầu ngực làm tan dần vết ứ đọng, cảm giác khó có được này thanh thản dễ chịu.

      tiếng động khẽ khàng vang lên. Ngạo Mai vẫn mở mắt. Bên ngoài gió thổi vào qua khe cửa, vốn là thanh gió thổi cửa sổ thôi! Nàng vẫn ngừng động tác tay, dáng dấp bập bềnh trong dòng nước phóng túng, môi khẽ nở nụ cười thỏa mãn. Nhờ có Ngạo Sương tỷ tỷ mất trí nhớ, bằng , các nàng vĩnh viễn cũng có cơ hội ra cung.

      Đột nhiên, Ngạo Mai cảm thấy thoải mái, phảng phất có ánh mắt nóng rực đâu đó nhìn chăm chú vào chính mình.

      Thong thả mở hai mắt ra.

      Aaaa…

      Ngạo Mai hoảng hốt kêu to lên!

      Nàng vịn vào thành mộc thùng vội nhổm người lên chút.

      Nhưng lại ý thức được bản thân mình ổn, nàng lại vội vàng ngồi xuống trở lại trầm mình sâu vào trong thùng nước.

      Mặc dù chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng Trần Nhất Kiếm vẫn nhìn thấy mồn sót chút gì.

      Trong mộc thùng chính là nữ tử, vóc dáng thon thả mỹ miều.

      Khuôn mặt nhắn, xinh xắn trắng mịn chợt ửng đỏ thấp thoáng sau hơi nước ấm từ trong mộc thùng tỏa ra, hai đầu nhũ hoa gọn hồng hồng nhấp nhô sau làn nước sóng sánh, mái tóc mượt mà buông xõa ôm trọn bờ vai, từng giọt nước tí tách từ gương mặt ửng hồng xuống thùng nước.

      Những giọt nước lấp lánh, long lanh như châu ngọc thân thể nàng chậm rãi chảy thành dòng vào đôi nhũ câu vươn lên như hai ngọn núi cao vút, đỉnh núi là hai điểm nho hồng hồng còn đọng lại những giọt nước trong suốt như pha lê, lóng lánh như ngọc cũng lộ vẻ mơm mởn.

      Nước sau đó lại mơn man, lăn chảy xuống phía dưới, mơn trớn vòng eo thon nhắn và phần bụng bằng phẳng, rồi từ từ chảy xuống chút phía dưới phần bụng, mảnh cỏ tiếp nhận vuốt ve của dòng nước, dòng nước vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chảy dài xuống đôi chân thon thả.

      Nước vẫn còn thừa dịp theo từ thân thể mỹ miều của nàng tí tách rơi vào trong thùng nước, làm mặt nước trong mộc thùng xao động, gợn thành những vòng tròn to lăn tăn miên man.

      Trần Nhất Kiếm ôm bên người mỹ nữ như tiên.

      đúng là, bị tình cảnh trước mắt làm rung động rồi!

      Nàng phảng phất như tinh linh rơi lạc vào nhân gian, ưu nhã thanh thoát nhiễm chút bụi trần.

      Cửa tiệm này trong nhà như thế nào còn có nữ tử?

      Ngay lúc Ngạo Mai vừa “Aaaa” thét lên nửa, Trần Nhất Kiếm tiến lên lấy tay che miệng của nàng lại, sau đó vươn cánh tay kia tới, đem ngạo Mai từ trong mộc thùng bế ra.

      Ta phải là người xấu! Đừng lên tiếng!

      Thân thể trần trụi mềm mại mang theo mùi thơm ngát áp sát trong lòng , mùi thơm thoang thoảng này phảng phất như ở nơi nào đó từng ngửi qua.

      Trần Nhất Kiếm cảm giác như thân thể mình phản ứng theo bản năng của nam nhân, cố trấn tĩnh lấy y phục bên cạnh phủ kín lên thân thể Ngạo Mai,

      Ngươi đừng có kêu! Hãy nghe ta , ta gặp phải chút phiền toái, nghĩ tới đây tìm bằng hữu, ta biết nơi này còn có nữ nhi!

      Ngạo Mai gật đầu, tỏ vẻ nàng nghe hiểu.

      Đồ ngốc, nơi này đều là nữ tử, nếu gặp phải nam nhân mới là lạ đấy!

      Ta ở chỗ này chỉ nghỉ tạm trong chốc lát rồi , thỉnh nương tha thứ cho hành động lỗ mãn vừa rồi!

      Buông Ngạo Mai ra, Trần Nhất Kiếm ôm quyền thi lễ.

      Ngạo Mai vội vàng mặc y phục vào.

      May mắn nam nhân trước mắt còn có nhận ra mình, chính mình đúng là trước đó vài ngày, từng ra tay cứu giúp nhị chưởng quỹ.

      Nếu phải vậy, quả thân phận nữ nhi của mình bị bại lộ rồi, chừng lại mang đến nhiều phiền toái cho cửa tiệm rồi đây!

      Công tử xưng hô như thế nào?

      Ngạo Mai làm như nhận ra , lên tiếng hỏi.

      Tại hạ họ Trần, Trần Nhất Kiếm!” Nàng là người thứ nhất biết tên .

      Vì thực kế hoạch của chính mình, Trần Nhất Kiếm chưa từng cho bất kỳ ai biết qua tên họ của .

      Mỗi khi có người hỏi tên của , chỉ cho người khác biết họ Trần, những thứ khác thêm nữa, nhưng mà, nữ nhân trước mắt khiến cho buông lỏng cảnh giác.

      cũng tại sao, lại nghĩ muốn đem tên họ của mình cho nàng biết, từ nội tâm hy vọng nàng có thể nhớ kỹ đến mình.

      Làm sao vậy? Ngươi kêu cái gì?

      Mai Tuyết Tình tắm rửa xong, thay lại y phục mới chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được hình như là Ngạo Mai hô to lên tiếng, nhưng sau đó lại có thanh gì nữa.

      Mọi người vốn là do chính nàng mang theo xuất cung, nên Mai Tuyết Tình lúc nào trong lòng cũng ghi tạc mọi người thân thể phải an toàn.

      Nàng hy vọng mọi người bình an cùng nhau kiếm ra tiền, vạn nhất nếu ai đó trong số họ chợt biến mất, cho dù Hạng Ngạo Thiên truy cứu trách nhiệm của nàng, bản thân nàng cũng tha thứ cho mình, áy náy suốt cả đời.

      Phủ thêm trường y vào người, nàng tới trước phòng Ngạo Mai, nhàng gõ cửa hỏi.

      Đại chưởng quỹ, ta có việc gì, mới vừa rồi nhìn thấy người to lớn… Ta có việc gì!

      Ngạo Mai trấn tĩnh lại trả lời.

      Ngàn vạn lần thể để cho tỷ tỷ biết chuyện này, bằng , tỷ tỷ giễu cợt là chuyện , danh tiết của chính mình phút chốc bị phá hủy.

      người là thân phận công chúa vẫn còn là nương chưa xuất giá, vậy mà trong phòng lại giấu nam nhân, tin tức này nếu truyền ra ngoài, bản thân nàng chỉ có chết mới bảo toàn danh tiết thôi!

      có việc gì là tốt rồi, sớm nghỉ ngơi !

      Mai Tuyết Tình yên tâm trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.



      Nghe bên ngoài có động tĩnh nữa, Trần Nhất Kiếm thở dài hơi, hỏi, “Mới vừa rồi đại chưởng quỹ kia với nương vồn là người như thế nào?

      trong lòng có chút yên, bất an, chỉ sợ Ngạo Mai ra đại chưởng quỹ vốn là có liên quan đến nữ tử trước mắt….

      Vốn là…” Ngạo Mai dừng lại chút,

      Trần Nhất Kiếm tràn ngập chờ mong.

      là ca ca ta!” Ngạo Mai phản ứng cơ trí.

      Trần Nhất Kiếm cười, đúng là nụ cười ôn hòa.

      Thế nhưng, từ trong nụ cười kia Ngạo Mai lại cảm thấy có chút bất an.

      Người này với nụ cười vô hại kia lại làm cho Ngạo Mai trong lòng tràn ngập cảm giác yên, cảm giác như có nguy hiểm.

      Trần Nhất Kiếm cũng ở lại lâu, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi thấy có gì dị thường, rời .

      rời trong lặng lẽ, tiếng động.

      Bên trong trạch viện, lần nữa lại an tĩnh, phảng phất như chưa từng có cái gì phát sinh qua.

      Chỉ có Ngạo Mai nằm ở giường trằn trọc mãi đến khi trời hửng sáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.