1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 50

      Mai Tuyết Tình bắt đầu chuẩn bị công việc buôn bán của cửa tiệm.

      Liên nhi mình công việc bề bộn xuể, vì vậy, Mai Tuyết Tình cũng đưa bốn người tiểu cung nữ khác ra ngoài cung phụ giúp. Vì lo lắng cho an toàn của bản thân, cũng như vì tránh xảy ra những chuyện phiền toái cần thiết, Mai Tuyết Tình cùng đám người của mình lúc xuất cung đều thay đổi nam trang.

      Mặc dù , công việc chuẩn bị có làm mệt mỏi đôi chút, thế nhưng, các tiểu nương đều rất vui.

      Cuối cùng, ngay cả Ngạo Mai cũng gia nhập vào.


      đám thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, trong phòng ngoài phòng chiếu cố ngừng, sửa sang lại cửa hàng khang trang đến đáng kinh ngạc.

      Hạng Ngạo Thiên bên kia đúng là an tĩnh lạ thường. hề quan tâm đến chuyện nàng xuất cung, mà ngay cả cửa hàng, cũng có tới qua lấy lần. Mai Tuyết Tình vô cùng kinh ngạc đồng thời, cũng có suy nghĩ nhiều, cho rằng trong mắt còn quan tâm tới mình nữa.

      Vừa rồi cả ngày bận rộn, trở lại Vô Tâm cung, Mai Tuyết Tình từ chối Liên nhi hầu hạ. Cũng làm mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên cho các nàng nghỉ ngơi tốt chút. Mặc dù danh nghĩa, các nàng vốn là hạ nhân, thế nhưng, trong lòng, Mai Tuyết Tình xem các nàng như là muội muội của chính mình.

      Cũng là nữ nhân như nhau, cũng trạc tuổi giống nhau, nhưng bởi vì xuất thân gia đình khác nhau, thân phận dĩ nhiện cũng có cách biệt trời vực.

      Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn, ngồi trước tấm gương đồng,ánh lên vệt sáng và dài đong đưa.

      Mai Tuyết Tình tự mình chải vuốt mái tóc dài đen bóng.

      trận gió phảng phất thổi vào trong phòng, trong gương đồng phản chiếu gương mặt bá đạo. Lại là , Ngô Minh Tử, nam nhân, tai hoạ ngầm tiêu tan.

      Mai Tuyết Tình thờ ơ cũng chẳng di chuyển chút nào.

      “Thế nào, nhiều ngày như vậy thấy ta, có nhớ tới ta hay ?”

      Nam nhân vẫn như cũ bá đạo như vậy.

      Ngô công tử, hy vọng ngươi tự trọng, nơi này là tẩm cung của công chúa, người liên quan miễn vào!”

      Mai Tuyết Tình tiếp tục chải vuốt mái tóc dài.

      Ta cảm giác được ngươi đơn,” Ngô Minh Tử nghĩ muốn đưa tay vuốt mái tóc Mai Tuyết Tình, “ngươi muốn có người bồi ngươi chuyện!”

      Mai Tuyết Tình lưu tình chút nào đánh mạnh vào bàn tay , mái tóc dài của nàng là ai cũng có thể chạm vào sao?

      Khi còn bé, cha mẹ từng chạm qua, sau khi biến thành công chúa, Liên nhi chạm qua, còn có… chính là còn có Hạng Ngạo Thiên, hoàng đế ca ca của nàng chạm qua!

      biết, vào lúc này đây làm cái gì vậy? Có lẽ ở cùng các phi tử ở cùng chỗ rồi!

      “Ta tốt lắm!”

      Tâm của mình bị người khác nhìn thấu, Mai Tuyết Tình cảm thấy rất thoải mái.

      ” mệt ư? Phụ nữ nên vất vả như vậy!”

      Ngô Minh Tử chậm rãi , “Ngươi có hoàng đế cac ca quyền uy khuynh thiên hạ, ngươi có thể có cuộc sống thoải mái hơn nhiều! cần động tay cũng có cơm dâng tận miệng, y phục có người thay giúp, kẻ hầu người hạ, hưởng thụ cuộc sống!”

      “Làm người phải có chí khí, ta thích tự lực cánh sinh!”

      Mai Tuyết Tình chán ghét vô cùng cuộc sống thâm cung rồi, “Ta thích rong ruổi vu sơn ngoạn thủy, cái loại cuộc sống tự do tự tại này!”

      Theo ta , ta có thể cho ngươi cuộc sống loại đó!”

      Ngô Minh Tử chăm chú nhìn sâu vào trong hai mắt Mai Tuyết Tình, “Bình thản nhưng thiếu ý vị, mãn nguyện nhưng chứa bất an, vô câu vô thúc có thể sống bằng sức của mình, tay làm hàm nhai, ngươi muốn cuộc sống như vậy, có lẽ ta có thể cho ngươi!”

      Bình thản nhưng thiếu ý vị, mãn nguyện nhưng chứa bất an, vô câu vô thúc có thể sống bằng sức của mình” Mai Tuyết Tình lầm bầm lầu bầu nhẩm lại câu Ngô Minh Tử vừa , như thế nào lại có thể hiểu tâm tư của mình như vậy? Nam nhân trước mặt phảng phất giống như có thuật đọc tâm, có thể hiểu thấu tâm tư của người khác.

      Có lẽ, có ngày, ta tìm ngươi, vì loại cuộc sống này!” Mai Tuyết Tình sợ hiểu lầm, cố ý nhấn mạnh lần nữa “Vì loại cuộc sống này!”

      Tốt! Cho dù phải vì ta, chỉ vì loại cuộc sống này, ta cũng rất vui lòng!”

      Ngô Minh Tử cười, “Ngươi bắt đầu xem ta là bằng hữu rồi!”

      oOo oOo oOo

      Mai Tuyết Tình vừa lại ngủ thẳng giấc say nồng mộng mị.

      người có thể hiểu tâm tư mình, hiểu ý nghĩ của mình, lắng nghe những lời của mình, là khiến cho người ta vui thích.

      Trong giấc ngủ Mai Tuyết Tình có thói quen suy nghĩ thức dậy sớm. Từ lúc bắt đầu chuyện thu xếp cửa tiệm, cũng chưa từng lần lười nhác ngủ qua.

      Chính mình cũng hiểu được, việc chuẩn bị cửa tiệm có chút tiêu hao rồi, thể lực cũng hao tổn, lại thâm hao tổn tinh thần.

      Ban đầu, giả mạo công chúa trong lòng run sợ, cẩn thận dè dặt đề phòng mọi người.

      Hôm nay lại nhọc tâm chuyện khai trương cửa tiệm, nàng có lúc hận thể biến mình người thành hai.

      “Công chúa, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe ngày !”

      Liên nhi nhàng bưng chậu nước rửa mặt bước vào.

      Nghỉ ngơi cái gì? Ta nghỉ ngơi rồi, các ngươi nghĩ muốn thay ta gạt bỏ ra ngoài sao?”

      Tiểu nha đầu đúng là miệng mồm nhanh nhảu, khéo làm chủ tử vui vẻ.

      phải, công chúa, mới vừa rồi Hoàng thượng tới rồi, muốn chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, Hoàng thượng còn bảo ta thay ngươi thu xếp ít y phục, ra cung mang theo.”

      “Gì? Ra cung mang theo?”

      Xem chừng là muốn ra xa nhà, Mai Tuyết Tình hoài nghi, tên hoàng đế thối này vừa lại muốn làm gì?

      Dùng thiện quá sớm, Mai Tuyết Tình thể chờ đợi được ngự thư phòng tìm Hạng Ngạo Thiên hỏi cho ràng.

      Cũng thời gian dài tới nơi này rồi, vốn là bận rộn chuyện ngoài cung, nguyên nhân khác còn lại là, cố gắng tránh né Hạng Ngạo Thiên.

      Thỉnh thoảng cũng có đến mượn quyển sách, cũng là thừa dịp có Hạng Ngạo Thiên, mang về tẩm cung mình xem, sau khi xem xong, lại thừa dịp Hạng Ngạo Thiên có ở đây đem hoàn lại chổ cũ.

      Có đôi khi, Mai Tuyết Tình cảm giác mình giống như là con chuột tránh né con mèo vậy.

      Hạng Ngạo Thiên ở trong thư phòng, phỏng chừng còn ở trong triều đình.

      Mai Tuyết Tình đứng ở ngoài ngự thư phòng bồi hồi .

      Xa xa, Hàn Thanh hướng về phía này tới.

      Mai Tuyết Tình vội trốn phía sau cái cây to, chờ đợi Hàn Thanh tới gần.

      Này…”

      Mai Tuyết Tình hô to tiếng, nghĩ muốn hù dọa Hàn Thanh giật mình, nhằm báo thù gây thương tích cho mình lần đó, trong lòng vẫn còn có chút ấm ức hài lòng.

      Trong dự đoán, tình hình Hàn Thanh vô cùng hoảng sợ hoặc mạnh mẻ xuất thủ cũng có xuất .

      “Công chúa…”

      Hàn Thanh cúi đầu, vẫn là bộ dáng lạnh như băng.

      Thực tế, sớm nhìn thấy công chúa trốn phía sau đại thụ, cách khác, vừa ra tay, công chúa vừa lại được ở giường nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng.

      Mai Tuyết Tình có chút thất vọng.

      “Hàn Thanh…”

      Mai Tuyết Tình cố ý nể mặt.

      “Nhìn thấy bổn cung liền tức giận vậy?”

      Mạnh bạo được, nàng lại mềm mỏng, thế nào cũng phải làm cho Hàn Thanh có chút mất mặt, làm trò cười cho thiên hạ, điều trị cái khối băng này, thế nào cũng phải làm cho , khối băng hàn lạnh lẽo này tan chảy thành nước mới thôi.

      Ngươi là băng, ta khiến cho ngươi hóa thành nước, ngươi chính là thiết, ta cũng phải làm cho ngươi rơi rụng chút mạt thiết, mới giải được khí tức trong lòng, Mai Tuyết Tình thầm nghĩ.

      Đáng thương thay Hàn Thanh!

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 51

      thực tế, cá nhân Mai Tuyết Tình đối với Hàn Thanh ấn tượng cũng tệ lắm.

      trung với chủ tử, đây là điểm đáng học hỏi nhất ở nơi này.

      Thử nghĩ, vì sinh mệnh an toàn của chủ tử, ngay cả muội muội của chủ tử cũng dám ra tay đả thương, như vậy cũng đủ cho thấy đối với chủ tử trung thành đến cỡ nào!

      Chẳng những ở cổ đại, mà ngay cả ở đại, cũng cần có người tận tâm và trung thành đến như thế.


      Chỉ có điều là, Mai Tuyết Tình vẫn còn thấy có chút bình thường.

      Vì sao Hàn Thanh luôn chọn lúc bản thân nàng chú ý, lại len lén quan sát nàng?

      Mặc dù, mỗi lần bị Mai Tuyết Tình phát , bất chợt bắt gặp ánh mắt của , đều nhanh chóng né tránh.

      Thế nhưng, Mai Tuyết Tình bằng trực giác của mình cảm thấy, ở đây còn có chuyện gì đó đơn giản.

      Chuyện này làm cho Mai Tuyết Tình càng thêm suy nghĩ muốn tìm hiểu đến ước vọng của Hàn Thanh.

      Hàn Thanh, ngươi lẫn tránh cái gì?

      Mai Tuyết Tình từng bước tiến lên phía trước, Hàn Thanh liền đó từng bước lui ra phía sau.

      Lần này cũng như lần trước ở Ngự thư phòng, khi đó trong Ngự thư phòng gian có hạn, Hàn Thanh còn đường thối lui, chỉ có thể cúi đầu cầu xin tha thứ.

      Nhưng lúc này, Hàn Thanh đúng là sải bước lui dần về phía sau, nhất định cùng Mai Tuyết Tình xảy ra chính diện xung đột.

      Hai bên thị vệ cũng lấy tay bụm miệng lại, cố gắng cho bản thân phì cười ra tiếng.

      Thủ lãnh của bọn họ lạnh lùng như băng, vậy mà cũng có người làm cho e ngại!

      Chẳng qua, bọn thị vệ cũng lấy làm kinh ngạc, công chúa như thế nào đột nhiên tính tình lại đại biến như vậy chứ?

      Vốn dĩ công chúa lúc nào lại quá táo bạo như vậy?

      Công chúa… Công chúa…

      Hàn Thanh bị Mai Tuyết Tình ép lùi dần tới gần ngự hoa viên.

      Trong Ngự hoa viên, có mấy vị phi tử mang theo vài cung nữ ở đó ngắm hoa. Các nàng chứng kiến tình cảnh như thế, cũng dám tin đều mở to mắt đứng ngó.

      Trời ạ!

      Đúng là tình cảnh chưa hề thấy qua bao giờ, lần đầu mới được chứng kiến!

      Công chúa bám sát thị vệ thống lĩnh, bọn họ làm cái gì vậy? Các Phi tử cố ý hướng về phía này tới. Trong cung vốn là nhàm chán, được tận mắt chứng kiến màn thú vị như vậy mà bỏ qua là hối tiếc, do vậy, các nàng đều hiếu kỳ muốn được tận mắt thấy nhiều hơn chút, để sau này còn có đề tài đàm luận trong những lúc trà dư tửu hậu (trà dư tửu lậu ý là: những lúc nhàn rỗii).

      Ai nha…” Thấy Hàn Thanh từng bước từng bước gấp rút thối lui, kéo dài khoảng cách giữa nàng và càng ngày càng xa, Mai Tuyết Tình sợ thiệt thòi giả bộ khiến cho bản thân mình tự té ngã mạnh.

      Trong tích tắc, ngay lúc thân hình còn chưa kịp ngã xuống tiếp xúc với mặt đất, cánh tay rắn chắc vươn ra đỡ lấy thân thể nàng.

      Ha ha…” Mai Tuyết Tình đạt được ý đồ liền cười rộ lên, “Thế nào, Hàn Thanh, còn muốn trốn sao?

      Công chúa… Công chúa…” Hàn Thanh biết mình vừa bị lừa, vội : “Xin thỉnh công chúa buông tay…

      buông… , ngươi tại sao trước giờ vẫn hay lẫn tránh ta?

      Mai Tuyết Tình thân thiết nắm chặt lấy ngực áo Hàn Thanh.

      Công chúa… Xin thỉnh công chúa buông tay…

      Hàn Thanh mặt biến sắc, so với trái cà tím quả là khác, “Công chúa, bên kia có người lại gần đến đây rồi!

      Ngươi… Ngươi có phải thích bổn công chúa hay ?

      Mai Tuyết Tình chăm chú quan sát cẩn thận vẻ mặt biến hóa của Hàn Thanh.

      Công chúa…

      Hàn Thanh mặt lên tia kinh hoảng, “Công chúa đùa…

      Mai Tuyết Tình trong lòng ràng rồi, hóa ra cái khối hàn băng này cũng là người có thất tình lục dục, chỉ bất quá, dùng thái độ ôn nhu để che đậy tránh né, chỉ là khi đối diện với người mà tâm thương mới vô tình phơi bày ra. Người kia hẳn vốn là công chúa chính tông hàng giá kia … Hạng Ngạo Sương.

      Công chúa mất tích khiến cho Hạng Ngạo Thiên trong lòng hết sức đau thương, đau thương bởi vì mất muội muội cùng gắn bó nương tựa vào nhau.

      Hạng ngạo Mai cũng đau thương, nàng đau thương bởi vì nàng mất huynh trưởng từ đến lớn cùng chơi đùa bầu bạn.

      Chưa người nào từng để ý đến, ở nơi này còn có người cũng hết sức đau thương, đó chính là Hàn Thanh, mỗi ngày đều dùng vẻ mặt lạnh lùng che đậy, thể quang minh chính đại bày tỏ quan tâm lo lắng, cũng dám thoải mái thổ lộ hết nỗi bi thương của chính mình

      Mai Tuyết Tình trong lòng cũng nảy sinh đồng cảm sâu sắc. Nàng quyết định đem Hàn Thanh ra làm trò cười nữa, “Muốn bổn công chúa buông ngươi ra cũng được, ngươi trước tiên hãy cho bổn công chúa biết, … Hoàng huynh ngày mai ra cung nơi nào?

      Công chúa…

      Hàn Thanh muốn trả lời, loại chuyện này cần phải hỏi Hoàng thượng mới đúng chứ, hạ nhân như thế nào có thể loạn truyền lời đây?

      Hàn Thanh, ngươi mau , bên kia người càng ngày càng gần rồi kìa!

      người ngoan cố, ngay cả chút chuyện như vậy mà cũng thủ khẩu như bình, trách được Hạng Ngạo Thiên lại nể trọng như vậy.

      Công chúa… Hoàng thượng cũng sắp bãi triều rồi…

      Ý của lời này vốn là, ngài tiện thể tự mình hỏi Hoàng thượng !

      Hàn Thanh… Ngươi…

      Mai Tuyết Tình có chút bế tắc, còn có cách để bắt chẹt , “Ngươi…

      Nàng cố ý dựa thân thể mình vào người Hàn Thanh.

      Hàn Thanh… thanh uy nghiêm vang lên.

      Hoàng thượng…

      Hàn Thanh dốc sức đẩy Mai Tuyết Tình ra, Mai Tuyết Tình lảo đảo, loạng choạng lui ra phía sau vài bước mới đứng vững.

      Ngạo sương, ngươi quay về ngự thư phòng chờ Trẫm…

      Nhất thời bị làm cho tức giận, Hạng Ngạo Thiên vừa lại biểu lộ dáng vẻ của vị hoàng đế, phất tay áo quay người , cũng thèm kêu Mai Tuyết Tình là muội muội nữa, mà cũng đem hoàng huynh đổi lại xưng thành Trẫm.

      Mai Tuyết Tình khi ngang qua Hàn Thanh, còn quên trừng mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ nhát cái.

      Chuyện của chúng ta còn chưa tính xong đâu!

      Nàng giọng nhàng uy hiếp.

      câu , làm cho Hàn Thanh người lông tóc đều dựng đứng, như thế này có chỗ nào giống công chúa Ngạo Sương hả?

      Thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ, Hoàng thượng có phát chút nào sao? Thanh rất , rất , Mai Tuyết Tình tưởng rằng chỉ có nàng và Hàn Thanh hai người bọn họ nghe được. nghĩ tới, Hạng Ngạo Thiên chữ cũng rơi rớt, toàn bộ đều thu vào trong tai.

      Còn chưa tính xong? Bọn họ còn có chuyện gì muốn người khác biết?

      Hạng Ngạo Thiên ánh mắt càng trầm hơn.

      Đợi phía sau là Lưu công công cùng Hàn Thanh cũng vừa bước đến, Hạng Ngạo Thiên căn dặn: “Hàn Thanh, ngươi lập tức chuẩn bị con ngựa tốt, truyền lời xuống, dùng con Truy Nguyệt ngay! Trẫm dùng nó, con Truy Phong nhất định cũng phải chuẩn bị tốt, lúc lâu sau Trẫm xuất phát!

      Lưu công công, có chuyện khẩn cấp, cứ chiếu theo quy củ mà làm, bỏ qua việc truyền chiếu thư !

      Nô tài tuân chỉ!

      Hàn Thanh cùng Lưu công công cả hai đều rất giật mình, lúc sáng sớm, Hoàng thượng vẫn còn truyền khẩu dụ, ngày mai ra cung, sao đột nhiên mới đây điều này lại thay đổi rồi?

      Còn nữa, Trẫm có ở đây, trong khoảng thời gian này, cần phải gia tăng thêm thị vệ canh gác phòng thủ, tăng cường việc tuần tra hậu cung, nhất là khu vực chung quanh hồ, nhất là trong những ngày trời mưa, việc tuần tra khu vực chung quanh hồ càng thể bị gián đoạn!

      Hạng Ngạo Thiên dặn dò Hàn Thanh.

      Muội muội Ngạo Sương trong ngày mưa rơi xuống trong hồ, có lẽ, ngày nào đó, nàng từ trong hồ lại xuất .

      Hạng Ngạo Thiên bất luận như thế nào cũng tin muội muội còn ở nhân thế.

      Chỉ cần thỉnh thoảng có thời gian, đều trở lại bên hồ, dốc lòng vòng quanh hồ tìm kiếm.

      Ở bên hồ, cũng nhiều lần gặp phải muội muội giả mạo kia làm cho biết phải xử lý ra sao, nàng cũng đến bên hồ tìm kiếm cái gì sao.

      Điều này càng làm cho khẳng định, chắc chắn cái hồ này chứa thế lực thần bí nào đó có thể làm cho người ta mất tích, biết đâu cũng giống như vậy, nó có lẽ cũng có thể làm cho người mất tích xuất trở lại.

      Hai người lui ra, các phi tử đều xuất ào đến.

      Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!

      Miễn !

      Hạng Ngạo Thiên tâm tình bị cảnh tượng Mai Tuyết Tình ngả vào trong lòng Hàn Thanh kia phút chốc phá hủy.

      Bằng , cách khác, cũng bị như thế mà vội vã ra cung.

      Hoàng thượng…

      Nghi phi muốn gì đó nhưng lại làm vẻ như vẫn còn xấu hổ, ra dáng rụt rè dám .

      Dừng lại chút, ánh mắt nàng tỏ vẻ ngập ngừng.

      Mãi lúc sau nàng mới tiếp tục : “Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, công chúa và Hàn Thanh quan hệ tốt lắm, chi bằng…

      Được rồi…

      Hạng Ngạo Thiên phất tay cắt ngang lời Nghi phi, “Trẫm còn có việc phải xử lý!

      Cũng thèm quay đầu ngó lại, xoay người rời .

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 52

      Bên trong Ngự thư phòng.

      Mai Tuyết Tình ngoan ngoãn đứng ở bên, nghe Hạng Ngạo Thiên :

      Trở về chuẩn bị những thứ cần thiết , lát nữa chúng ta xuất cung!

      đâu á?


      Mai Tuyết Tình cũng cảm thấy có chút hồ đồ , lúc mới rời giường, Liên Nhi ràng cho nàng biết, ngày mai xuất cung, sao bây giờ lại thay đổi bất thường vậy chứ!

      Cổ ngữ , thay đổi xoành xoạch. cũng vừa khéo, vậy mà sáng nắng chiều mưa, cũng thay đổi quá nhanh.

      Cho dù là Hoàng đế, người có tính tình hỉ nộ vô thường, nhưng cũng thể nào biến đổi đột ngột nhanh chóng như thế, hoài nghi như thế nào có thể thống trị tốt quốc gia của mình.

      ra ngoài giúp ngươi tìm danh y, khôi phục trí nhớ của ngươi!

      Hạng Ngạo Thiên mạnh mẽ .

      Cái gì… Ta…

      Mai Tuyết Tình biết nên như thế nào nữa, “Hoàng huynh… Ta… Ta như vậy rất tốt, ta thích bộ dáng bây giờ của mình!

      Cái gì?

      Hạng Ngạo Thiên cố ý dừng lại hồi mới tiếp, “Ta nhớ kỹ ngươi lần trước có qua, ngươi thích bộ dáng trước đây hơn!

      Để nhấn mạnh, còn bổ sung thêm câu, “Ngay tại chỗ này, ngay sau bức bình phong nhuyễn tháp kia, lúc đó chúng ta chỉ có hai người, muội muội nhanh như vậy mà quên hết rồi chứ!

      Ta…

      Mai Tuyết Tình đúng là hoàn toàn á khẩu trả lời được, nghĩ tới cái tên hoàng đế thối này lại có trí nhớ tốt đến như vậy.

      Trở về chuẩn bị !

      Hạng Ngạo Thiên cúi đầu, bắt đầu phê duyệt tấu chương, hề cùng Mai Tuyết Tình chuyện với nhau.

      Khiến cho Mai Tuyết Tình cảm thấy vô cùng mất mặt, đầy chán nản, tiu nghỉu trở lại Vô Tâm cung.

      oOo oOo oOo oOo

      Quấn cao mái tóc dài, mặc vào nam trang, mang theo tấm lệnh bài xuất cung dắt ở thắt lưng.

      Công chúa, ngài muốn làm gì vậy?

      Liên nhi nghi hoặc.

      Xuất cung đến cửa hàng xem qua chút…

      Mai Tuyết Tình thẳng ra ngoài cửa cung.

      Công chúa, để ta theo ngài cùng xuất cung nha!

      cần, các ngươi người nào cũng được theo ta!

      oOo oOo oOo oOo

      Mai Tuyết Tình buồn bực tiêu sái.

      Cái tên hoàng đế này quả đơn giản chút nào, xem như Mai Tuyết Tình cũng được lĩnh giáo qua.

      Năm lần bảy lượt cùng so chiêu, Mai Tuyết Tình có thể cảm thấy được chính mình những lúc chiếm thượng phong cũng nhiều, cái tên nam nhân này rất khó suy xét.

      Mai Tuyết Tình vừa nghĩ đến trong lòng lạnh nửa, cứ tiếp tục như thế này, ngày chết của bản thân mình quả là càng ngày càng gần rồi.

      Trong lúc bất tri bất giác hành tẩu, Mai Tuyết Tình càng ngày càng cách xa nơi phố xá sầm uất, người đường cũng càng ngày càng thưa thớt.

      Mai Tuyết Tình chợt nhớ tới người, cái tên nam nhân bá đạo kia… Ngô Minh Tử.

      biết ở nơi nào, nếu đúng sống ở vùng ngoại ô như , nàng có thể tìm , trò chuyện, tán dóc chuyện trời dưới đất, có thể cảm thụ được khí nơi thôn dã, đúng là bản thân mình lâu lắm rồi cũng có mặc sức thả lỏng thể xác cũng như tinh thần tận hưởng cuộc sống rồi.

      Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ngừng, lúc xa lúc gần truyền tới, mặt đất mơ hồ có chút rung động, tiếp theo là trận bụi đất tung bay đến.

      Mai Tuyết Tình trong tiềm thức vội đứng nép vào ven đường, dự định tránh qua bên nhường đường cho người cưỡi ngựa.

      Tiếng vó ngựa vừa tới bên thân thể nàng, mảy may chút nào chậm lại, cánh tay rắn chắc vươn ra ôm lấy ngay vòng eo nhắn của nàng, trong nháy mắt thuận tay đem nàng đặt ngồi lên lưng ngựa.

      Tuấn mã vẫn tiếp tục dũng mãnh rong ruổi, phía sau, chỉ còn lại có trận bụi đất tung bay lên mờ mịt…

      Kỹ năng thành thạo điều khiển tuấn mã, tốc độ vẫn giảm khiến cho kẻ khác líu lưỡi nên lời, làm cho Mai Tuyết Tình cũng chưa kịp thấy tướng mạo của người kỵ mã.

      Người kỵ mã đặt nàng ngồi ở phía trước sát trong lòng , đôi cánh tay rắn chắc của từ phía sau lưng của nàng choàng tới, thân thiết vòng qua thắt lưng của nàng nắm chắc dây cương điều khiển tuấn mã.

      Ngươi là ai? Thả ta ra, cho ta xuống!

      Mai Tuyết Tình dùng sức giãy dụa, “Dưới ban ngày ban mặt, dám ngang nhiên cướp đoạt dân nữ!

      Người kỵ mã hề lên tiếng, vó ngựa vẫn dừng, tiếp tục tung bay nhanh như chớp, tiến về phía trước chạy băng băng.

      Thả ta xuống, ta là công chúa…

      Mai Tuyết Tình sử xuất đòn sát thủ, “Ca ca ta vốn là đương kim Hoàng thượng, ngươi nếu nghe , giết ngươi!

      Mai Tuyết Tình khẩn trương năng có chút lộn xộn, đầu đuôi.

      đại, nàng cũng học rất nhiều kỹ xảo đề phòng những kẻ lang sói, cái gì mà lúc ban đêm gặp phải người xấu phải làm như thế này thế kia, nơi giao thông công cộng xe nếu gặp phải người xấu lúc đó phải làm như thế nào, nhưng duy nhất có học qua lúc ở ngựa phải làm như thế nào để đối phó người xấu nha!

      Cuối cùng Mai Tuyết Tình cũng sử dụng ra cách nguyên thủy nhất, cũng là biện pháp văn minh nhất, nàng thể nhìn tướng mạo người ở phía sau, thế nhưng, tay của người kỵ mã vừa lại ở phía trước, Mai Tuyết Tình cố hết sức cúi đầu, dùng hết khí lực toàn thân, kiên quyết cắn cái mạnh ngay tay người kỵ mã.

      Ai nha…

      Người kỵ mã la lên tiếng.

      thanh uy nghiêm vang lên, “Công chúa nghe lời Hoàng thượng, vừa lại cắn Hoàng thượng, phải bị tội gì đây?

      Thừa dịp lúc người kỵ mã rút tay lại, Mai Tuyết Tình có thể quay đầu lại, nhìn thoáng qua.

      Hoàng huynh…

      Hạng Ngạo Thiên cau mày, nhưng lại mỉm cười.

      Kêu ca ca… Ngươi muốn cho mọi người đều biết chúng ta vốn là từ trong cung ra sao?

      Cằm của Hạng Ngạo Thiên ngang trán của Mai Tuyết Tình, hơi thở nóng hổi phả lên mặt nàng, tuấn mã vẫn tiếp tục phi nhanh về phía trước ngừng nghỉ, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi.

      Mai Tuyết Tình quay đầu lại, nàng sợ ngựa xóc nảy, khiến mặt của hai người cẩn thận đụng chạm cùng nhau, như vậy lại càng xấu hổ hơn.

      Hạng Ngạo Thiên gỡ bỏ tấm khăn vuông trùm mái tóc dài của Mai Tuyết Tình xuống, làm cho mái tóc đen mượt mà của nàng buông xõa xuống nương theo gió tung bay.

      vùi mặt mình vào trong mái tóc dài óng mượt, thỏa thích hấp thu hương thơm tỏa ra từ Mai Tuyết Tình.

      … Ca, huynh như thế nào tìm được muội?

      Mai Tuyết Tình thể bội phục, Hạng Ngạo Thiên đúng là tay mắt khắp nơi, nàng vì muốn cùng xuất cung, mới tự mình chạy trốn ra ngoài, ngờ chưa chạy được bao xa bị tìm được rồi.

      Trẫm vốn là hoàng đế, chuyện như vậy, như thế nào lại tìm ra được hả!

      Được ở cùng chỗ mình với nàng, những gì vui, hài lòng ở trong cung lúc này của Hạng Ngạo Thiên tiêu tan thành mây khói.

      Nhìn thấy ở phía sau còn có con tuấn mã, Mai Tuyết Tình hiếu kỳ, “Ca… Muội cưỡi con ngựa kia nha!

      được…

      Hạng Ngạo Thiên nghiêm khắc từ chối.

      Khó khăn lắm mới có thể cùng với nàng mình ở cùng chỗ, làm sao có thể để cho nàng rời khỏi mình nửa bước đây!

      Con ngựa đó còn chưa thuần hóa…

      Hạng Ngạo Thiên nghĩ xem phải làm như thế nào để loại bỏ ý niệm này trong đầu của nàng, “Đợi lúc đến nơi nào đó, ca mới dạy muội có được hay ?

      Mai Tuyết Tình sực nhớ tới vừa rồi tay của Hạng Ngạo Thiên bị mình cắn làm bị thương, mu bàn tay vòng qua eo lưng của nàng, vẫn còn loạt dấu răng rất sâu, ngừng chảy máu.

      Ca. . . . . Rất đau sao?

      Mai Tuyết Tình vươn tay tới, nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của , thay dịu dàng lau vết máuS.

      Biết ta đau là tốt rồi…

      Hạng Ngạo Thiên rầu rĩ trả lời.

      bây giờ việc muốn làm nhất phải là quan tâm đến vết thương bàn tay của mình, mà ngay lúc này đây, việc muốn làm nhất chính là đem nàng ôm ấp trong lòng, được cùng nàng mặc sức âu yếm triền miên.

      Ca… Mang ta đâu vậy?

      Mai Tuyết Tình trong lòng vẫn còn thắc mắc, Hạng Ngạo Thiên tại sao lại thần bí như vậy.

      Hạng Ngạo Thiên rốt cục cũng có cách nào nhẫn nại được nữa, dưới chân nhàng động chút, con ngựa liền giảm tốc độ, từ từ chậm lại, <hí..hí..> kêu lên, dừng lại, lóc cóc bốn vó quay lòng vòng tại chỗ.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 53



      Hạng Ngạo Thiên tay giữ ngang eo lưng thon của Mai Tuyết Tình, nhàng nhấc lên cái, tiện thể đem nàng từ lưng ngựa nâng lên.

      Lại dùng chút sức lực, thuận tiện mang nàng xoay người lại, đặt nàng ngồi lưng ngựa, mặt đối mặt cùng với .

      Ca…


      Mai Tuyết Tình kêu lên, phải chạy rất tốt sao, như thế nào lại làm cho nàng cùng mặt đối mặt ngồi ở lưng ngựa rồi?

      Hạng Ngạo Thiên cúi đầu, hề báo trước mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại, đỏ thắm như cánh hoa đào của Mai Tuyết Tình, vòng tay ngang qua lưng nàng và nhàng kéo nàng về phía , đỡ nàng phía dưới mãnh liệt chiếm lấy đôi môi của nàng, ngấu nghiến như thể muốn dùng miệng nuốt lấy nàng.

      Ô… Ô…

      Mai Tuyết Tình khó tin mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn cùng đôi mắt tràn ngập tình dục của Hạng Ngạo Thiên.

      Trong đôi mắt kia vẻ dục vọng mãnh liệt dâng tràn.

      Hạng Ngạo Thiên hai tay đỡ lấy đầu của nàng, cuồng nhiệt hôn lên môi nàng, dùng lưỡi buộc hai hàm răng của nàng hé mở, đưa lưỡi của mình vào trong miệng của nàng, khiến cho lưỡi của Mai Tuyết Tình cùng với lưỡi của chính quyện lấy nhau.

      Trong phút chốc khí thế tấn công bá đạo cuồng dã, làm cho Mai Tuyết Tình chợt nhớ tới người.

      người từng đáp ứng qua, cho nàng bình thản nhưng thiếu ý vị, mãn nguyện nhưng chứa bất an, vô câu vô thúc có thể bằng sức của chính mình.

      thể tin được, như thế nào mà mới hôm trước nàng vừa với tên nam nhân kia ý nghĩ muốn xuất cung cho khuây khỏa, hôm nay, Hạng Ngạo Thiên liền mang nàng dẫn theo xuất cung?

      Hạng Ngạo Thiên vẫn có ý định dừng lại.

      tiếp tục ôm siết nàng vào trong lòng, áp sát cơ thể săn chắc của vào thân thể mềm mại của nàng, phảng phất như muốn đem thân thể nàng và thân thể hòa nhập làm .

      cuồng nhiệt, ôn nhu đưa lưỡi mơn trớn đôi môi nàng, dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình, cắn vào môi nàng, nhấp nháp vị ngọt đôi môi như cánh hoa đào của nàng.

      Khoảnh khắc đó, Mai Tuyết Tình như bị lạc lối, nàng tự giác vươn hai tay lên choàng qua cổ của Hạng Ngạo Thiên.

      Động tác của nàng như khuyến khích Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên bắt đầu lại mơn trớn, lướt từ môi xuống cổ rồi quay lại hôn môi nàng say đắm.

      Con ngựa đứng tại chỗ kêu lên <hí..hí..> bốn vó ngừng lốc cốc gõ xuống đường, làm người đường qua lại tò mò quay đầu lại ngó, đều kinh hoàng, khiếp sợ khi thấy hành động của đôi nam nữ nọ.

      Hạng Ngạo Thiên cởi bỏ tấm áo choàng màu vàng tơ của mình ra cầm lấy tung lên bao phủ lấy hai người lại, chút kiêng dè tiếp tục đắm đuối hôn.

      Mai Tuyết Tình lúc này cũng quên hết mọi chuyện, ngay cả thân phận công chúa của chính mình cũng nhớ, hoàn toàn nhiệt tình đáp lại Hạng Ngạo Thiên.

      Trong trung những chú chim cũng ngừng bay lượn, nhàng đáp xuống cành cây bên đường, lẳng lặng nghiên đầu giương mắt ngó.

      Những cánh hoa dại ven đường cũng dương cao đầu lên, tò mò nhìn chăm chú.

      khí như đình chỉ, hề lưu động, gió cũng chút lay động, phảng phất như mọi vật thế gian cũng đều ngừng lại.

      Hai con ngựa cũng tiến đến bên nhau, cần cổ dài khẽ cọ sát vào nhau, cùng đứng nương tựa vào nhau thân thiết.

      biết thơi gian trôi qua bao lâu, Hạng Ngạo Thiên thể buông Mai Tuyết Tình ra, sợ bản thân mình cứ tiếp tục như vậy kìm lòng được, mà muốn nàng ngay lưng ngựa.

      Mai Tuyết Tình khuôn mặt nhắn thẹn thủng đỏ ửng, nàng thủy chung dám ngẩng đầu nhìn Hạng Ngạo Thiên dù chỉ là cái.

      Hai người ai lên tiếng, Hạng Ngạo Thiên âu yếm đặt đầu Mai Tuyết Tình ở trước vòm ngực săn chắc của mình, Mai Tuyết Tình vòng tay ngang qua thắt lưng Hạng Ngạo Thiên, ôm chặt lấy , hai người yên lặng lại bắt đầu cuộc hành trình mới lưng ngựa.

      Nửa đường, thay đổi lần ngựa.

      Sau đó, toàn bộ thời gian đều là rong ruổi lưng ngựa.

      Mãi đến lúc mặt trời chiều từ từ lặn xuống sau dãy núi, bóng đêm dần dần buông xuống.

      Hạng Ngạo Thiên mới dừng ngựa tìm nhà trọ.

      Ta muốn hai người mình trọ cùng gian phòng…

      Đây là câu đầu tiên kể từ sau lúc Mai Tuyết Tình cùng Hạng Ngạo Thiên thân thiết.

      Hạng Ngạo Thiên tỏ thái độ gì, tự ý trực tiếp với chưởng quỹ: “Muốn gian phòng! Phải là phòng thượng hạng!

      Chưởng quỹ vui mừng khôn xiết, nơi địa phương xa xôi hẻo lánh như vậy, đâu xuất hai vị công tử khí thế phi phàm ra tay hào phóng, chính xác phải vị công tử cùng vị tiểu thư, mặc dù, vị tiểu thư kia trong trang phục nam nhân giả trang thành công tử, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát, mái tóc dài mượt mà, xõa dài tự nhiên cùng với cử chỉ nho nhã thế kia thể nào là nam nhân được.

      Chưởng quỹ vốn là người lão luyện, từng tiếp xúc biết bao nhiêu loại người, làm thế nào mà nhận ra được cải trang này chứ, chỉ cần liếc mắt cái là nhìn ra.

      Sau khi dùng cơm tối, rửa mặt xong xuôi, Mai Tuyết Tình lên giường nằm trước, ngại ngùng nằm quay mặt vào phía trong giường, giả bộ ngủ.

      Nàng giờ cảm thấy hết sức thẹn thùng, có cách nào có thể đối mặt với Hạng Ngạo Thiên được, nam nhân kia vốn là ca ca của nàng danh nghĩa, vậy mà, nàng lại cùng vừa rồi làm ra những chuyện xấu xa đáng xấu hổ như vậy.

      Hạng Ngạo Thiên cũng ngã lưng nằm xuống giường ở mé ngoài bên cạnh nàng, lẳng lặng câu nào, đưa tay xoay người của Mai Tuyết Tình lại đối diện với thân thể của , đồng thời tham lam mơn man lên khắp khuôn mặt nàng, bắt đầu bằng những nụ hôn nhàng lên lông mày, má và cằm, rồi lướt lên vành môi nàng bằng đầu lưỡi, sau đó mê đắm hôn lên môi Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng ra vẻ giả bộ cái gì cũng biết, tùy ý Hạng Ngạo Thiên hôn. Thế nhưng, trong chốc lát hai người hô hấp cũng đều dồn dập hẳn lên.

      Hạng Ngạo Thiên hơi thở gấp gáp cởi bỏ từng lớp y phục của Mai Tuyết Tình, bàn tay to nóng bỏng cũng luồn tới cởi bỏ phần nội y, nhàng đỡ ngang lưng Mai Tuyết Tình, đôi bàn tay ngừng vuốt ve mơn trớn, sau đó, từng chút từng chút di chuyển qua trước ngực.

      Mai Tuyết Tình bị sờ soạng khiêu khích khiến cho cả người cũng nóng lên. Nàng thể mở mắt ra, run rẩy khẽ kêu lên: “Ca…

      tiếng “Ca” chỉ đánh thức bản thân Mai Tuyết Tình, mà cũng đánh thức bản thân Hạng Ngạo Thiên.

      nhanh chóng ngừng động tác, vội gượng đứng dậy : “Ta ra bên ngoài dạo chút, ngươi cứ ngủ trước !

      đêm trôi qua, Mai Tuyết Tình cũng hề chợp mắt, hoàn toàn thức trắng bởi vì Hạng Ngạo Thiên đêm về.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Ngạo Thiên toàn thân mang theo mùi rượu trở lại nhà trọ, hai người yên lặng thu thập hành lý, sau đó tiếp tục lên đường.

      Suốt đoạn đường hai người ai câu nào, khí trầm mặc, Hạng Ngạo Thiên chỉ im lặng, vòng tay ngang qua người Mai Tuyết Tình giữ nàng ngồi lưng ngựa, ôm siết nàng vào trong lòng.

      Dùng đôi cánh tay rắn chắc của chính mình vì nàng che chống gió bụi cùng ánh nắng mặt trời suốt cuộc hành trình.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 54


      Mặt trời vừa ngã về hướng tây, trong ánh nắng chiều nhàn nhạt đàn chim vội vã vỗ cánh quay về tổ.

      Người ngựa mệt mỏi dừng dưới chân tòa núi cao hùng vĩ.

      Mai Tuyết Tình từ trong lòng Hạng Ngạo Thiên ló ra, ngước khuôn mặt nhắn lên, hỏi câu thứ hai suốt đoạn đường:

      Đây là nơi nào?

      Vân phong sơn, sư phụ của ta ở đây!

      Vắn tắt, ngắn gọn đến mức thể ngắn gọn hơn nữa.

      Từ chân ngọn núi nhìn lên, nửa phần dãy núi dấu trong mây mù.

      gian thanh tĩnh, mây mù lượn lờ bao phủ làm cho người ta có loại cảm giác như lạc vào tiên cảnh. Khiến cho Mai Tuyết Tình trong lòng có chút mông lung, càng thêm ngờ vực đường lên trời càng gần, mơ màng ảo tưởng như vân du cùng đám mây trắng bồng bềnh kia.

      Hạng Ngạo Thiên nhàng ôm nàng xuống ngựa, Mai Tuyết Tình trong lòng phấn khởi quên hết mọi mệt nhọc, uể oải cũng như đoạn đường xóc nảy vừa rồi, nàng ngước nhìn ngọn núi cao như như giữa đám mây, nôn nóng chịu được, chỉ muốn nhanh chóng mạch chạy hướng lên ngọn núi.

      Hạng Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lòng, trốn vào chỗ khuất, dùng áo choàng bao phủ lên hai người, tay đỡ nàng hơi ngữa về phía sau, tay kia siết vùng eo thon của nàng, kiêng dè gì mãnh liệt hôn lên môi Mai Tuyết Tình.

      Hạng Ngạo Thiên đem toàn bộ nỗi tương tư trong những ngày qua trút cả vào trong nụ hôn cháy bỏng này.

      Khi lên tới núi rồi, lúc đó có mặt sư phụ, cũng còn dám làm càn như vậy nữa rồi.

      Lúc lâu sau, buông Mai Tuyết Tình ra, lần nữa bế nàng nhàng đặt ngồi lên lưng ngựa, còn bản thân tay dắt con ngựa còn lại tự mình sải bước kế bên.

      Đường gập ghềnh dễ … Để cho ngựa cũng nghỉ ngơi chút.

      Trừ lần đó ra, bao giờ thêm câu dư thừa nào nữa.

      Hạng Ngạo Thiên ở ngay phía trước, tay nắm dây cương dắt con ngựa Mai Tuyết Tình cưỡi và con ngựa còn lại.

      Hai người chậm rãi hướng lên núi xuất phát.

      Cây cối xanh um tươi tốt, những cánh hoa dại chấm li ti như những vì sao trời khe khẽ đung đưa trong gió, khắp nơi bướm bay dập dềnh, tiếng chim kêu ríu rích ngừng hòa cùng tiếng lá cây xào xạt.

      Phảng phất như bọn họ vừa đến quấy rầy yên tĩnh, thanh bình nơi này.

      Cũng lâu lắm rồi có cùng thiên nhiên thân mật tiếp xúc như thế, trong lòng Mai Tuyết Tình vô cùng sảng khoái, cảm thấy như chưa bao giờ có qua tâm trạng thanh thản dễ chịu đến như vậy.

      Hít thở bầu khí trong lành hòa quyện mùi hương cây cỏ, nghênh đón từng giọt sương mù rơi đọng mí mắt long lanh như hạt châu, khắp thân thể như được bao phủ trong làn sương mù mờ ảo, giống như bản thân mình chính là thần tiên.

      Lúc này như chỉ có hai người bọn họ ở trong núi này, nhưng mây dày nên chẳng biết chốn nào mà .

      Mai Tuyết Tình nhịn được cất tiếng cười vang trong trẻo như chuông ngân.

      Bất quá, leo núi còn ngại gì đường dốc, đạp tuyết còn ngại gì an toàn, Mai Tuyết Tình dáng tươi cười ưỡn ngực tiến về phía trước, bao lâu nữa lên tới đỉnh.

      Đường núi này gập ghềnh, dốc núi lại đứng rất khó .

      Hạng Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn nàng cái, nàng còn giống như lúc ở trong cung, còn bộ dáng lúc nào cũng đề phòng và bướng bỉnh chịu khuất phục nữa, giờ đây mới là nàng, mới chính là con người của nàng!

      Có lẽ, sau này phải thường xuyên dẫn nàng xuất cung nhiều chút.

      Nàng giống như những nữ nhân khác, nàng là nữ nhân duy nhất thương trong kiếp này.

      Nếu có Hạng Ngạo Thiên ở phía trước, Mai Tuyết Tình có thể cao hứng mà lớn tiếng hét lên, đem toàn bộ nỗi buồn bực bao lâu nay chôn dấu trong lòng mà phát tiết ra hết.

      Nhìn thấy bóng lưng phía trước của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình trong lòng vẫn còn nghi hoặc thể giải đáp.

      rốt cuộc có biết thân phận của mình hay , nếu như biết, tại sao có bước hành động tiếp theo… giết nàng? Nếu như biết thân phận của mình, như thế nào lại có thể vừa rồi lại điên cuồng như vậy hôn môi chính muội muội của mình?

      Như vậy là loạn luân!

      Mai Tuyết Tình dưới chân vô ý thức kẹp chặt bụng con ngựa, con ngựa tưởng nàng thúc nó chạy nhanh hơn, liền chút do dự giãy khỏi tay nắm dây cương của Hạng Ngạo Thiên, phóng vượt qua người , lao nhanh về phía trước phóng .

      Muội muội…

      Hạng Ngạo Thiên muốn ngăn lại con ngựa, nhưng chậm, mọi thứ trong nháy mắt lập tức xảy ra.

      Mai Tuyết Tình cỡi con ngựa bốn vó vươn cao, phi như bay về phía trước.

      Đột nhiên, vừa đến bên vách núi, hề báo trước con ngựa bất thình lình dừng cước bộ, hai vó trước nâng cao, <hí… hí…> kêu vang vọng khắp vách núi.

      Ngay lúc hai vó trước của con ngựa rơi xuống đất, trong nháy mắt, ảnh hưởng bởi tác dụng của lực quán tính, khiến cho Mai Tuyết Tình như sợi lông chim nhàng bay ra ngoài.

      Hạng Ngạo Thiên…

      tiếng kêu hoảng sợ vang dội khắp sơn cốc, trong sơn cốc ngân nga, vọng lại tiếng kêu phát ra từ nội tâm của Mai Tuyết Tình, tên của người mà nàng thầm gọi vô số lần trong lòng.

      Đó là tên của nam nhân mà nàng rất thương, ngay tại thời khắc rơi xuống sơn cốc, trong tích tắc Mai Tuyết Tình tuyệt vọng buộc miệng kêu lên.

      Muội muội…

      Hạng Ngạo Thiên giục ngựa chạy tới, vội phi thân xuống ngựa.

      Mai Tuyết Tình hai tay bám chặt vào nhánh cây vươn ra từ vách núi cheo leo.

      Dưới sơn cốc sương mù lảng vảng, hơi nước li ti lượn lờ, lất phất như mưa bụi, người nào biết, dưới cốc nọ sâu bao nhiêu, chỉ thấy phía dưới cốc sương mù giăng đầy, sâu hun hút nhìn thấy đáy.

      Hạng Ngạo Thiên nhanh nhẹn cởi dây thắt lưng của mình xuống.

      Hạng Ngạo Thiên…

      Mai Tuyết Tình như nhắn nhủ lời sau cùng.

      Tục ngữ có câu, “nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện, điểu chi tương vong, kỳ minh dã ai”. (có nghĩa là: con người gần kề cái chết những lời hay, chim khi sắp chết cất tiếng hót bi ai).

      Xin lỗi… Hạng Ngạo Thiên “, Mai Tuyết Tình dùng chút sức lực còn sót lại của chính mình .

      Ta lừa ngươi…

      Ý thức được bản thân mình khả năng sinh tồn mong manh, Mai Tuyết Tình muốn chính mình lúc chết, lại vẫn còn thiếu người khác lời xin lỗi, ôm trong lòng nỗi tiếc nuối ra .

      Ta lừa ngươi…

      Ta biết… Ngươi đừng chuyện nữa, hãy bảo tồn thể lực!

      Hạng Ngạo Thiên .

      Cái gì, biết?

      Ta phải muội muội ngươi…

      Ta biết…

      Thanh bình tĩnh, chút bối rối nào, hỗ thân là hoàng đế, trong hoàn cảnh nào cũng hoảng hốt, luôn tỉnh táo xử bình tĩnh.

      biết, cái gì đều biết…

      Hóa ra, … Hạng Ngạo Thiên, Thiên Long Hoàng Triều Hoàng đế nàng, cũng giống như nàng .

      Nhánh cây nơi vách đá chịu nổi sức nặng của Mai Tuyết Tình, “Ca…” kêu lên tiếng, Mai Tuyết Tình rất nhanh rơi xuống khe núi.

      Y phục trắng như tuyết theo gió phiêu lãng, phảng phất như áng mây trắng rơi vào khe núi.

      Ta gọi là Mai Tuyết Tình…

      Thanh quang quẩn, vang vọng mãi khắp trong sơn cốc dứt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.