1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 45

      Trong Vô Tâm cung.

      Sau khi xác định Liên nhi và cung nữ đều ngủ say, Mai Tuyết Tình lại lấy ra quần áo ngắn mặc vào, mặc xong rón ra rón rén hướng về phía hồ nước đến.

      Chuyện phát sinh ban ngày, làm cho Mai Tuyết Tình ý thức được, phải nghĩ biện pháp rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Hạng Ngạo Thiên.


      Mở ra trước mặt nàng có hai con đường.

      vốn là tìm cách trở lại thể kỷ hai mươi mốt, đây là biện pháp tốt nhất.

      Như vậy, ngoài chuyện của , có thể mọi chuyện chấm dứt.

      Cái gì cửa hiệu cửa hiệu, thích bán cứ bán cho người nào muốn mua !

      Thứ hai là trong vòng 3 ngày này, nếu như tìm được được lối ra quay về thế kỷ hai mươi mốt, như vậy, nàng cũng chỉ có thể mua lại cửa hiệu nọ bắt đầu việc buôn bán.

      Dựa vào bản lãnh của chính mình nuôi sống bản thân mình.

      Dù sao cũng có thể cách này có chút khó khăn, cũng nên tránh xa các phi tần cùng Hạng Ngạo Thiên chút.

      Sau này, có cơ hội, lại nghiên cứu tìm biện pháp quay trở lại thế giới đại.

      Nhưng mà, ba nghìn hai lượng bạc lận! nơi nào gom góp đây!

      Chỉ mong ở trong vòng 3 ngày có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, như vậy nàng cũng cần vì dùng đến ba nghìn hai lượng bạc mà buồn phiền nữa!

      Khí trời vẫn oi bức, có mưa to đây!

      Ánh trăng sáng trong màu bàng bạc như ngọc, bị tầng mây dày che lấp.

      Gió từ nơi xa thổi đến, mang theo hơi nước lành lạnh.

      Lúc đó, cũng vào ngày mưa, rơi xuống hồ, vừa lại từ trong hồ xuyên qua, lạc tới Thiên Long Hoàng triều.

      Mai Tuyết Tình cho rằng, tháng này trời tối mưa đêm, hẳn là có thu hoạch.

      chừng, có thể từ ở trong cơn mưa to tầm tã, có thể dễ dàng trở lại thế giới đại.

      như vậy, từ đó trở , nàng bao giờ phải lo lắng đề phòng, nơm nớp sống trong lo sợ nữa.

      lời khách sáo, cũng có cách nào cáo biệt cùng Liên nhi và Ngạo Mai các nàng rồi, chỉ mong các nàng sau này cũng có thể có được cuộc sống tốt.

      Sau khi mình lạc tới nơi này, cũng làm cho các nàng tăng thêm ít phiền toái rồi, cách nào bày tỏ cảm ơn của mình

      Nghĩ vậy, Mai Tuyết Tình trong lòng có chút chua xót khổ sở.

      Nàng lưu luyến rời , quay đầu ngó lại lần cuối, nơi nàng từng sinh sống mấy tháng qua, sau đó, nhanh chân hướng về phía hồ nước đến.

      thân ảnh cao lớn, đôi mắt có thần sáng lấp lánh từ nơi bí mật gần đó, đuổi theo Mai Tuyết Tình.

      Rốt cuộc lưu tình chút nào mưa rơi xuống như trút nước.

      Ba.. ba…” Từng hạt mưa rơi xuống đánh vào tay, phần da thịt phơi bày, giống như kim châm nhoi nhói đau.

      Nột trong khoản thời gian ngắn, nước đọng chảy tràn lan, trong hồ nước từng hạt mưa rơi xuống dữ dội, mặt nước nổi lên tầng tầng bong bóng nước.

      Cây trồng bên hồ nước bị gió lớn tàn phá, lá cây lả tả rơi rụng đầy mặt đất.

      Trong hồ hoa sen bị gió lay động, đều oằn xuống, nằm rạp mặt nước.

      Mai Tuyết Tình lần cuối liếc mắt nhìn lại hướng Vô Tâm Cung cung cái, chút do dự nhảy vào trong hồ.

      là lạnh!

      Còn kèm theo mùi mưa làm gay mũi.

      Cũng như lần trước thoải mái như vậy!

      Trong làn nước đục ngầu, tầm nhìn so với lần trước còn kém hơn!

      Mai Tuyết Tình sâu hít vào hơi lớn khí, lặn vào trong nước.

      Nàng lần mò, hy vọng có thể gặp được luồng khí thần bí lần trước, đem nàng kéo vào đáy hồ.

      “Xôn xao…” Trãi qua mấy lần lặn xuống thăm dò, cố chịu đựng đến lúc chịu nổi, Mai Tuyết Tình rẻ nước ra trồi lên, tham lam hít thở sâu.

      tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, nối tiếp mang theo tiếng sấm vang rền làm đinh tai nhức óc.

      Mai Tuyết Tình bị dọa sợ đến phát run.

      Đột nhiên, tia chớp từ trung đánh thẳng vào mặt hồ nước. Tiếng sấm cũng đồng thời vang lên.

      Mai Tuyết Tình vội vung hai tay, hết sức cố gắng hướng về phía bờ bơi đến. Tiểu hài tử cũng đều biết, thủy vốn là chất dẫn điện.

      Ngày mưa, cần phải hết sức cẩn thận tránh bị sét đánh trúng. Ở trong nước, lại càng nguy hiểm rồi!

      Mai Tuyết Tình cũng ý thức được điểm này rồi, nhưng mà, chậm!

      Đáy hồ có cái gì đó gắt gao đem mắt cá chân của nàng cuốn lấy!

      Chẳng lẽ là luồng khí thần bí nọ xuất rồi?

      Mai Tuyết Tình hít vào sâu hơi khí, lần nữa lặn vào trong nước.

      Cái gì cũng nhìn thấy, Mai Tuyết Tình chờ luồng khí thần bí nọ đem nàng mang .

      Thế nhưng, khi nàng lặn vào trong nước, khí lực thần bí nọ cũng vậy mà biến mất.

      Lặp lặp lại thí nghiệm mấy lần, Mai Tuyết Tình ý thức được, phải là cái gì khí lực thần bí!

      Vốn là rong rêu! Hẳn là chính xác là cây rong theo luồng nước quấn vào mắt cá chân của nàng cuốn lấy rồi!

      Vừa lại tia chớp lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm vang rền!

      Tia chớp u phóng ra ánh chớp sáng lòe chói mắt, tiếng sấm liên tiếp lại vang lên bên tai.

      Nàng luống cuống!

      Nàng dùng hết khí lực bơi về phía trước, muốn tránh thoát khỏi vướng víu của rong rêu. Trong lúc luống cuống, miệng bị sặc nước.

      Nàng dùng sức vung vẫy hai tay, “Răng rắc…” tiếng nổ, cùng lúc tức , Mai Tuyết Tình nhảy ra khỏi mặt nước, vững vàng rơi mặt đất. Chân giẫm lên mặt đất, Mai Tuyết Tình mới mở mắt, nhìn mọi thứ trước mắt.

      Ngươi… ngươi cứu ta?”

      Tuy rằng trời tối tăm, thế nhưng, nam nhân kia tay đỡ lấy hai vai Mai Tuyết Tình, nàng có thể thấy dung mạo buồn bã của nam nhân kia.

      Vầng trán cao rộng, lông mày kiếm đen rậm, đôi mắt sâu thẳm lường được, sóng mũi cao thẳng thắn hơn nữa đôi môi hơi mỏng, phối hợp ngũ quan trông rất tuấn tú.

      Ngươi là ai? Bản cung như thế nào chưa từng thấy ngươi?” Đoán trước hẳn là gã thị vệ bình thường trong cung, Mai Tuyết Tình trấn định tâm tình hỏi.

      Nam nhân kia lời nào, bình tĩnh nhìn nàng.

      Ngươi tên là gì? Ngày mai, Bản cung khải tấu Hoàng thượng, ban thưởng xứng đáng cho ngươi!”

      “Nghĩ muốn thưởng cho ta cái gì? Tiền tài? Mỹ nữ? Hay là giang sơn?” Nam nhân kia mở miệng .

      Ngươi sao ngạo mạn như thế, ngang nhiên xuất khẩu cuồng ngôn! Niệm tình ngươi cứu bản cung mạng, ta truy cứu,” đúng à, Mai Tuyết Tình thay đổi ý nghĩ vừa nghĩ, ở nơi này ban đêm mưa to như trút nước, người thị vệ bình thường như thế nào có thể lại chung quanh?

      ! Ngươi rốt cuộc là người phương nào, nếu , bản cung gọi người tới!”

      “Ngươi gọi đâu! Ngươi muốn cho trong cung mọi người chứng kiến ngươi cái dạng này sao? Ngươi muốn cho mọi người đều biết đến bí mật của ngươi sao?”

      Ta… Ta là công chúa, bất luận nhếch nhác thảm hại cỡ nào, ta cũng là công chúa. Công chúa!” Mai Tuyết Tình nhấn mạnh thân phận của chính mình, cổ võ chính mình nên chột dạ, nàng chính là công chúa, chính là hàng giá công chúa!

      Ngươi là công chúa sao?” Nam nhân trả lời lại cách mỉa mai,

      “Rét…” tiếng, Mai Tuyết Tình vai y phục bị xé rách, lộ ra bả vai trắng nõn mềm mại.

      Nam nhân kia đưa bàn tay to xoa lên bả vai Mai Tuyết Tình.

      Ngươi phải là công chúa !”

      Liếc mắt nhìn bả vai Mai Tuyết Tình cái, nam nhân nọ càng thêm khẳng định.

      “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

      Gặp phải sắc lang rồi, Mai Tuyết Tình phản ứng đầu tiên chính là giơ lên chân, hướng về phía hạ bàng của nam nhân kia đá vào.

      Nam nhân phản ứng so với nàng còn nhanh hơn, giơ tay chịu đau bắt được chân của nàng, đem nàng vắt ngang ôm lấy, trốn sau gốc cây đại thụ.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 46


      đội thị vệ tuần đêm qua.

      Ngươi phải người trong cung?”

      Mai Tuyết Tình bình tĩnh đứng dựa lưng vào cây đại thụ, hỏi nam nhân trước mắt.


      Nếu là ngươời trong cung, né tránh thị vệ, cứu công chúa, đây đúng là cơ hội tốt cầu ban thưởng , nhưng nam nhân này lại dường như rất sợ cùng người trong cung chạm mặt.

      Ngươi rất thông minh!”

      Nam nhân kia tỏ vẻ bội phục.

      Ngươi sợ ta hô lớn, kêu có thích khách rồi cho người bắt ngươi sao?”

      Ngươi biết, ta phải là người xấu, bằng , ta cũng cứu ngươi! Huống hồ chi, ta nếu có thể vào đây được, ta cũng có thể ra ngoài!”

      Nam nhân kia rất tự tin.

      Vậy ngươi đến cuối cùng chính xác là vì sao mà đến?”

      Mai Tuyết Tình khó hiểu.

      Vì ngươi…”

      Nam nhân kia rất bá đạo.

      Ta… Ta nhận ra ngươi…”

      “Ta nhận biết ngươi, là đủ rồi!”

      Nam nhân kia cúi đầu, bá đạo đè lên thân hình Mai Tuyết Tình bởi lẽ lạnh mà đôi môi thoáng trở nên nhợt nhạt, trắng bệt.

      Nước mưa làm cho hai người toàn thân giống nhau ướt sủng như chuột lột, quần áo dính sát thân thể, phơi bày những đường cong tuyệt mỹ quyến rũ người Mai Tuyết Tình.

      Nam nhân kia những đường nét rắn chắc của cơ thể cũng lồ lộ hiển ra.

      Ô… Ô… Ngươi buông ta ra…”

      Mai Tuyết Tình giãy dụa giơ hai tay lên dùng hết sức đẩy trước ngực nam nhân ngang ngược kia cố thoát ra.

      Nam nhân kia sít sao giữ chặt nàng trong lòng ngực, tay đỡ ngay thắt lưng Mai Tuyết Tình, tay kia đỡ lấy sau ót của nàng, làm cho nàng đầu ngẩng lên, để cướp đoạt nụ hôn.

      Nam nhân kia động tác điên cuồng mạnh mẽ buộc Mai Tuyết Tình hé mở hai hàm răng, đưa đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng nàng dò xét, bức bách đầu lưỡi Mai Tuyết Tình cùng đầu lưỡi của địa đầu lưỡi cùng quấn lấy.

      Ngươi buông ta ra… Buông ta ra…”

      Mai Tuyết Tình càng lúc càng giãy dụa, nam nhân kia sử dụng sức lại càng lớn hơn.

      Nam nhân hai tay di chuyển bờ vai của Mai Tuyết Tình, vuốt ve vùng da thịt lộ ra lạnh lẽo.

      Hạ thể ngừng cọ xát nữa thân dưới của Mai Tuyết Tình.

      Giãy dụa tránh né, Mai Tuyết Tình cảm giác có gì đó nóng bỏng ở phần thân dưới của mình, nàng cả kinh lớn tiếng kêu lên, “Ca, cứu ta…”,sau đó, ngừng giãy dụa.

      Nước mắt hòa cùng nước mưa thi nhau chảy xuống.

      Hai mươi bốn năm giữ thân trong sạch cũng mất rồi!

      Như khúc gỗ, Mai Tuyết Tình đứng im tựa vào cây đại thụ, hai mắt mở to trống rỗng, có bất cứ phản ứng gì.

      Khi nãy trong hồ nước giãy dụa, trâm gài tóc sớm rơi vào trong hồ, mái tóc dài đen nhánh cũng bung xõa xuống phủ vai, nước theo suối tóc dài ngừng chảy xuống.

      Nàng biết, Hạng Ngạo Thiên giờ khắc này thể gặp, thế nhưng, nàng trong lúc hoảng hốt tự nhiên cứ thế mà gọi lên.

      Có cố giãy dụa cũng chẳng được gì, nàng biết, càng cố giãy dụa, lại càng kích khởi sắc lang dục vọng.

      Nam nhân kia cũng ngừng động tác.

      Trong mắt lóe lên tia đổi cảm giác dường như là mừng rỡ, phảng phất như lá rụng nhàng tung bay theo gió, rất nhanh chóng biến mất.

      biến đổi động tác nhàng êm ái hơn, “Ta thương tổn ngươi, ngươi yên tâm!”

      Nam nhân kia ôn nhu hôn lên gương mặt nhạt nhòe nước mắt hòa cùng nước mưa của Mai Tuyết Tình, “Xin lỗi…”

      Nam nhân kia khẽ thầm bên tai: “Xem như ta vừa lúc nãy cứu ngươi mạng, tính chúng ta huề nhau có được hay ?”

      cần phân trần, nam nhân kia ôm lấy Mai Tuyết Tình hướng về phía Vô Tâm cung đến.

      Nam nhân kia đem Mai Tuyết Tình đặt nàng ngồi thoải mái ghế.

      ngồi xổm xuống trước mặt nàng, làm cho Mai Tuyết Tình nhìn thẳng vào , “Ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là Ngô Minh Tử, ta thích ngươi, sau này ta còn đến tìm ngươi! Nếu như, ngươi thích ta, chúng ta đây có thể làm bằng hữu!”

      Sau khi ngang ngược biểu lộ, nam nhân kia lắc mình rời nhanh chóng.

      oOo oOo oOo

      Công chúa… Người làm sao vậy?”

      Sáng sớm ngày hôm sau, Liên nhi vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy công chúa ngồi ghế ngơ ngác, mặc bộ y phục ngắn để trần cánh tay và lộ chân.

      Y phục bó sát người, có chỗ khô, có chỗ còn ướt nước .

      Chẳng lẽ công chúa buổi chiều ngày hôm qua từng ra ngoài?

      Mai Tuyết Tình mở miệng câu thứ nhất chính là: “Đừng với bất kỳ kẻ nào!”

      Liên nhi hiểu rồi, công chúa đúng là có chuyện xảy ra trong đêm mưa hôm qua.

      Mặc dù, biết là chuyện gì làm cho nàng bị đả kích như thế.

      Thế nhưng, chỉ bằng vào việc công chúa dùng bản thân, giúp nàng tiếp nhận cái bạt như trời giáng hôm nọ, Liên nhi cũng quyết định trong lòng, kiếp này cho dù có chết cũng nhất định lòng vì công chúa.

      Liên nhi trợ giúp Mai Tuyết Tình tắm rửa xong thay đổi lại y phục, sau khi dùng hết đồ điểm tâm, Mai Tuyết Tình quyết định đánh giấc bồi bổ lại tinh thần.

      Trải qua đêm hồ đồ đau khổ nghĩ muốn tự an ủi mình làm cho bản thân thoải mái hơn, Mai Tuyết Tình nghĩ thông suốt hơn, phải chỉ là bị nam nhân hôn thôi sao? Cũng phải thất thân, nhưng dù cho là bị thất thân rồi, cũng cần phải sống, còn phải sống sót.

      Cứ xem nụ hôn tối qua như bị con chó liếm qua !

      Chính mình phải học được kiên cường! ! !

      Trong lúc ngủ mơ Mai Tuyết Tình vô cùng khó chịu, cả người toàn thân dưới mỏi nhừ đau đớn muốn chết, nhất là phần bụng dưới đau đớn kịch liệt, đồng thời cảm giác hạ thể có chất lỏng chảy xuống.

      Mai Tuyết Tình gọi lớn giật mình tỉnh lại!

      tốt rồi! Lúc này bụng dưới vừa lại rất đau đớn rồi!

      Lúc bình thường, mỗi khi nguyệt tới, Mai Tuyết Tình đều đặc biệt hết sức cẩn thận, lại sợ mệt lại sợ lạnh, buổi chiều ngày hôm qua, lòng nghĩ muốn trở lại thế giới đại, làm quên mất đến nguyệt !

      Liên nhi…” Mai Tuyết Tình gọi lớn, “Liên nhi, mau tới…”

      Công chúa…”

      “Liên nhi, nhanh trợ giúp ta nấu chút gừng thang mang đến… Phải nghĩ biện pháp, chuẩn bị cho ta chút dược… Ta đau bụng muốn chết…”

      Mai Tuyết Tình ở giường trằn trọc, cũng có cách gì ngủ lại rồi.

      Liên nhi vội vã bận bịu rời .

      Tiểu Thanh tới bên giường, dùng tay bé êm ái thay Mai Tuyết Tình xoa xoa bụng.

      Hạng Ngạo Thiên sải bước vào trong phòng, như thế nào lại im ắng như vầy?

      Mỗi lần trước khi đến lúc nào cũng trước hết nghe tiếng bọn hạ nhân chuyện, tiếng cười, nơi này trong cung là náo nhiệt nhất, nơi vui vẻ nhất.

      Đương nhiên, nguyên do vui sướng, vốn là từ công chúa mất ký ức của các nàng.

      Công chúa…”

      Vì phân tán chú ý của công chúa, làm cho nàng quên đau đớn, tiểu Thanh vì Mai Tuyết Tình kể ít chuyện vui: “Công chúa, còn nhớ người lần trước cứu qua tiểu Thúy kia chứ?”

      Tiểu Thúy…” Mai Tuyết Tình lắc đầu.

      “Người quý nhân hay quên tình hả, chính là cung nữ trong cung Đông phi đó!” Tiểu thanh nhắc nhở.

      Oh…” Mai Tuyết Tình nhớ tới.

      Tiểu Thúy bảo chúng ta nhắn lại với người, cám ơn người, Đông phi thất lạc cái gì đó cũng tìm được rồi, quả phải Tiểu Thúy lấy trộm!”

      vậy! Ta xem, hài tử nọ cũng phải là người xấu! Đông phi hàm oan nàng ta !” Mai Tuyết Tình rất đồng tình các nàng.

      Bọn hạ nhân đều công chúa vốn là chủ tử tốt nhất trong cung… So với Hoàng thượng còn tốt hơn nhiều!”

      Tiểu Thanh chỉ nghĩ đến như thế nào làm cho chủ tử vui vẻ, mà quên lời dặn của nàng, kể tội ra rất nhiều người, kể cả Hạng Ngạo Thiên.

      Hạng Ngạo Thiên ho tiếng, tiến vào trong nội thất, giả bộ như cái gì cũng có nghe thấy.

      Muội muội, lại làm sao vậy?”

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 47

      Người dịch: Hong Ngoc

      Beta: Fijian


      Tiểu Thanh sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngất xỉu , lời mới vừa , Hoàng thượng nghe được chứ?

      Tiểu Thanh cuống quít lui ra.

      Hoàng huynh…” Mai Tuyết Tình vội rướn lên hơi hạ thấp người xuống, tỏ vẻ thỉnh an, nàng là quá đau đớn rồi! Để tránh né mỗi tháng lần nguyệt , nàng thậm chí hy vọng kiếp sau có thể làm nam nhân.


      Nhiều năm sống trong đám nữ nhân trong cung, Hạng Ngạo Thiên đợi Mai Tuyết Tình trả lời, vừa liếc mắt cái ràng hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

      Tiểu Thanh, gọi ngự y tới…”

      Nô tỳ tuân lệnh…” Tiểu thanh như cơn gió chạy băng , nàng rất sợ Hạng Ngạo Thiên trách hỏi nàng, mới vừa rồi cái gì.

      Hạng Ngạo Thiên đưa tay ra, đặt ở bụng Mai Tuyết Tình, nhàng vân vê di chuyển.

      Hai người cũng gì.

      Mặc dù, Mai Tuyết Tình hết sức muốn cùng Hạng Ngạo Thiên có mối quan hệ nào nữa, thế nhưng, Hạng Ngạo Thiên lại đối với nàng càng ngày càng tốt hơn, chẳng lẽ là cảm thấy có chút hổ thẹn với nàng sao!

      Mai Tuyết Tình ép buộc bản thân mình thừa nhận như vậy.

      Lúc ở nhà, mỗi lần bụng đau, đều là mẹ giúp nàng xoa bóp.

      Hôm nay, nam nhân cùng nàng có bất cứ quan hệ huyết thống gì, ở đây thay thế mẹ nàng, làm cái chuyện mà mẹ vẫn thường làm. Mai Tuyết Tình xoay mình quay đầu vào mé bên trong giường, cố nén nước mắt xuống, để cho chúng chảy ngược vào trong lòng.

      Thái y sau khi bắt mạch xong, giải thích: “ hư hàn lạnh, khí trệ huyết ứ đọng mà gây nên, chỉ cần trong lòng cởi bỏ âu lo, vui vẻ thoải mái, giữ gìn tâm tình vui sướng, lại chú ý nghỉ ngơi, có trở ngại!”

      Lão thái y viết ra phương thuốc, các cung nữ lại bắt đầu công việc bận bịu hẳn lên.

      Mai Tuyết Tình vừa nhìn thấy chén thuốc đưa tới muốn nôn, như thế nào so với gừng thang lại khó uống hơn nhiều? Thấy Hạng Ngạo Thiên ở đó giám sát nàng, Mai Tuyết Tình bịt mũi đem chén thuốc hơi uống cạn. Mai Tuyết Tình trong lòng cũng thầm cầu khẩn cho bản thân mình, mau khỏe hơn ! Nếu , việc lớn ngoài cung của nàng phải bị sôi lỏng bỏng rồi sao!

      Bây giờ xem ra, quay về đại là có chút khó khăn rồi, nếu vậy nàng nhất định phải thay đổi sách lược, phải làm tốt việc mua lại cửa hiệu kia. Trong vòng 3 ngày, Mai Tuyết Tình dự tính, ngày mai chính là ngày thứ ba, nàng ở trong phòng lưỡng lự tới lui, đến nơi nào chuẩn bị nhiều bạc như vậy đây! Trong hoàng cung rộng lớn như vậy, mà ngay cả người thương lượng cũng có.

      Cánh cửa nhàng mở ra.

      Phảng phất như bị trận gió thổi mở ra. Mai Tuyết Tình khe khẽ khép lại, kỳ quái, bên ngoài ràng vốn là trăng sáng sao thưa, cây đứng lặng gió, như thế nào lại có đón gió!

      Aaaa…” Xoay người lại Mai Tuyết Tình cất tiếng thét chói tai, cái tên nam nhân kia, cái tên nam nhân bá đạo kia đứng đối diện với nàng.

      Đẩy cánh tay nam nhân kia ra, Mai Tuyết Tình hỏi: “Ngươi như thế nào lại tới nữa?”

      Nhớ ngươi…” Nam nhân kia tùy tiện hướng về cái ghế phía trong ngồi xuống, chút nào che dấu ý nghĩ của chính mình.

      Nam nhân kia tức giận vội đưa tay lên, che miệng nàng, “Ngươi muốn đánh thức toàn bộ mọi người trong cung sao?”

      Ngươi mau … Nếu làm cho các cung nữ ở phòng sát vách biết, ngươi nhất định phải chết!”

      Như thế nào, quan tâm ta rồi sao?” Nam nhân kia tỏ ra cao hứng.

      “Đừng tự mình đa tình nữa…”

      Ngươi tín nhiệm ta...” Nam nhân kia từ phía mặt ngoài giày bó rút ra đoản đao, đặt ở mặt.

      tin ta, có thể giết ta…” Nam nhân kia bộ dáng ra vẻ sao cả.

      Mai Tuyết Tình cầm lấy đoản đao, tỉ mỉ xem xét.

      Hẳn vốn là bảo bối, mặc dù trong phòng ánh sáng , thế nhưng lại che dấu được ánh sáng xanh rạng rỡ của đoản đao.

      Vốn là thứ tốt… Khẳng định có thể bán nhiều tiền…” Có thể bán có tiền? Vừa nhắc đến “Tiền” cái chữ này, Mai Tuyết Tình linh quang chợt lóe.

      Mai Tuyết Tình cầm lấy đoản đao, đứng trước mặt nam nhân kia.

      “Ngươi sợ chết?”

      Ta sợ chết…” Nam nhân kia trả lời làm cho Mai Tuyết Tình giật mình, “Thế nhưng, nếu ngươi tín nhiệm ta, ta còn bằng chết!”

      Mai Tuyết Tình hết sức kỳ quái, nam nhân kia như thế nào đối với nàng lại cảm thấy hứng thú như vậy?

      Nàng đem đoản đao để trước ngực nam nhân kia, nhàng cắt xuống, y phục của nam nhân kia khẽ rách ra lỗ hổng.

      Là đồ , phải món đồ chơi gạt người sao!

      Ta tin ngươi phải là người xấu!”

      thể lại dùng lực rồi, nếu lại dùng lực, nam nhân kia khẳng định bị thương. Mai Tuyết Tình thu hồi đoản đao, đặt lại ở bàn.

      Ta , ngươi tại sao đối với ta cảm thấy hứng thú như vậy?”

      Nàng rốt cục hỏi ra nghi vấn giấu tận đáy lòng rồi.

      “Bởi vì… Ta thích ngươi!”

      Nam nhân kia vẫn cứ ngang ngược.

      Mai Tuyết Tình đối diện trước nam nhân kia có chút hảo cảm, phải vì biểu lộ trần trụi, mà là vì nam nhân kia tác phong bộc trực, rất hợp ý với nàng. Ở đại, cũng chưa từng gặp qua, người con trai nào theo đuổi nàng mà lại biểu lộ ra vẻ bá đạo như vậy.

      Chúng ta từng biết nhau sao?”

      Mai Tuyết Tình hỏi thử dò xét.

      Ngày đó, khi ngươi đường cứu đôi mẫu tử, ta thích hành vi hành hiệp trượng nghĩa của ngươi!”

      Mai Tuyết Tình nhớ ra rồi, quả từng có chuyện như vậy.

      Ta đối với ngươi biết, kể cả xuất thân của ngươi, lai lịch của ngươi, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?”

      Mai Tuyết Tình vẫn còn lo lắng.

      Ngươi muốn hiểu lai lịch và xuất thân của ta như vậy, có phải hay muốn biết qua chút, là ta có thể cùng ngươi môn đăng hộ đối hay ?” Nam nhân từng bước ép sát. Mai Tuyết Tình nhất thời mắc cỡ nghĩ muốn tìm kẻ hở mà chui vào, cái tên nam nhân này như thế nào lại cuồng vọng như thế?

      “Ngươi hiểu sai rồi, ngươi võ công cao cường, lai vô ảnh khứ vô tung, vào cung như vào chỗ người, ta sợ ngươi xúc phạm tới người trong cung, càng sợ ngươi đối với Hoàng thượng bất lợi”.

      Nếu, nam nhân này đối với nàng thằng thắn như thế, Mai Tuyết Tình cũng cùng vòng vo nữa, nàng cũng lòng .

      Ngươi sao lại quan tâm đến đương kim hoàng thượng như vậy?” Nam nhân kia nhướng đôi mày kiếm khiêu khích, “Ngươi phải thích chứ?”

      hưu vượn, ” Mai Tuyết Tình có chút nóng nảy, “ là hoàng huynh của ta!”

      Có phải là hoàng huynh của ngươi hay , chính ngươi ràng nhất !” Nam nhân kia thân đứng lên, mặt tiến sát đến trước mặt Mai Tuyết Tình.

      Mai Tuyết Tình bị hù dọa cuống quít lui về phía sau, rốt cuộc là ai? như thế nào đối với nàng lại hiểu như vậy?

      Yên tâm, ta đối với ngôi vị hoàng đế, đối với giang sơn, cũng có chút hứng thú, là ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú!” Nam nhân kia đưa tay xoa bóp cằm Mai Tuyết Tình, “Ta chỉ thích ngươi, tiểu mỹ nhân này!”

      Xin công tử tự trọng!”

      Cái nam nhân này như thế nào lại lỗ mãng như thế!

      Ta gọi là Ngô Minh Tử…”

      Nam nhân kia vừa lại nhắc lại lần nữa, “Nhớ kỹ ta, ta còn trở lại tìm ngươi!”

      Nam nhân kia lại như trận gió nhanh chóng rời . Nam nhân kia đến, cũng có làm cho Mai Tuyết Tình cảm thấy bị quấy nhiễu, ngược lại, sau lúc cùng đấu võ mồm, nàng cảm giác được tâm tình cũng trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.

      Nam nhân này nếu là bằng hữu của nàng, có thể cân nhắc lại!

      Chỉ có điều, nam nhân kia đến, đúng, phải là Ngô Minh Tử đến, nhưng ra nhắc nhở Mai Tuyết Tình việc, có tiền? có tiền có sợ, nàng có thể bán đồ vật, xoay xở kiếm ba nghìn hai lượng bạc còn thiếu.

      Có thể lựa chọn đồ trang sức bán kiếm tiền.

      Thừa dịp lúc còn hưng phấn, Mai Tuyết Tình điểm đăng (có nghĩa là thắp đèn), ôm ra cái hộp trang sức, lục lọi tìm kiếm.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 48

      Trước hết đập vào mắt nàng chính là cái vòng tay kia Hạng Ngạo Thiên tặng cho nàng.

      An tĩnh nằm lẫn ở trong rất nhiều đồ trang sức, nhưng Mai Tuyết Tình lại chỉ liếc mắt cái phát ra nó rồi. Cho dù là dưới ánh đèn mù mờ, nó cũng có vẻ trong suốt, sáng long lanh hấp dẫn chú ý.

      Mai Tuyết Tình đem nó đeo vào cổ tay, sắc tím sáng trong suốt long lanh rực rỡ càng làm tôn lên cổ tay trắng nõn mịn màng của nàng. Mai Tuyết Tình biết, nó là thứ tốt nhất. Tuy nhiên, nếu lấy bán, rốt cuộc lại có chút nỡ.


      Suy tính tới, suy tính lui nghĩ muốn bán, bán cho rồi. Bởi vì nó tinh xảo và xinh đẹp, có phần dễ dàng mang ra ngoài cung, hơn nữa, giá trị xa xỉ, vật này là tốt nhất phỏng chừng có thể bán kiếm đủ bạc mua cửa hiệu kia rồi. Quyết tâm định, Mai Tuyết Tình cuối cùng lần, cũng là duy nhất lần tâng bốc Hạng Ngạo Thiên đưa cho tay nàng cái vòng tay này, đắc ý tiến vào mộng đẹp.

      Hạng Ngạo Thiên vì an toàn của nàng mà lo nghĩ, dưới lần cầu nàng, muốn nàng khi xuất cung ra ngoài, mang theo bên mình người, vạn nhất có chuyện gì cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.

      Vì Hạng Ngạo Thiên có ý tốt, Mai Tuyết Tình quyết định mang theo người, đó chính là Liên nhi. Trải qua mấy tháng tiếp xúc cùng quan sát, Mai Tuyết Tình phát , Liên nhi vốn là hài tử tệ, ý nghĩ cơ trí tay chân lanh lẹ, vừa lại là người rất tận tâm, hiểu ý người khác.

      Chủ yếu chính là, trải qua lần trước sau khi thay nàng ta hứng trọn bạt tai, Liên nhi đối với nàng lại càng thêm trung thành và tận tâm rồi. Có người như vậy bên cạnh, trợ giúp rất lớn cho mình. Cho dù nàng có mang chuyện muốn bán vòng tay này ra, Liên nhi cũng có kinh ngạc nhiều lắm.

      Trong mắt Liên nhi, công chúa làm cái gì đều cũng đúng. Công chúa muốn nàng làm cái gì, nàng làm cái đó, công chúa muốn nàng làm như thế nào, nàng nhân tiện làm như thế đó, Liên nhi biết, công chúa vốn là hại nàng.

      Ra cung, hai người liền chạy thẳng đến cửa hiệu cầm đồ kia.

      Chưởng quỹ cửa hiệu cầm đồ kia thấy tiến vào hai vị công tử tuấn tú, trong lòng thầm nghĩ, việc mua bán lớn tới rồi!

      chừng là công tử thiếu gia nhà ai muốn uống hoa rượu hoặc là đến túy xuân lâu sung sướng, trong tay có tiền, trộm đem đồ vật quý trọng trong nhà bán lấy tiền mặt. Đụng tới loại người như vậy, nhân tiện cứ ép giá thấp, bọn họ giống nhau cũng có tính toán chi li gì. Miễn là đưa tiền cho họ, đủ cho bọn họ khoái hoạt lần, như vậy mọi chuyện mặc cả coi như xong. Người có tiền coi tiền như cỏ rác, đây là kinh nghiệm mà chưởng quỹ tiệm cầm đồ đúc kết được. Thế nhưng, tự trong lòng chưởng quỹ tiệm cầm đồ khinh bỉ các công tử thiếu gia này, những kẻ có tiền của, ỷ vào quyền thế của cha mình, ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn, biết như thế nào đường hoàng cùng cuồng vọng rồi.

      Thấy hai vị công tử vào từ trong lòng móc ra chiếc vòng tay, chưởng quỹ hai mắt lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ. Tuy nhiên, ánh mắt chợt lóe lên như vậy rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn bị người thông minh như Mai Tuyết Tình bắt gặp.

      Quả vòng tay này là thượng phẩm!

      Chưởng quỹ, vòng đeo tay này, cho cái giá !”

      Mai Tuyết Tình cố ý ở trước mặt chưởng quỹ đong đưa tới đong đưa lui vòng tay.

      Ai nha…” Chưởng quỹ kéo dài ngữ điệu, do dự chút, “Để ta xem…” Tiếp nhận vòng tay đưa sát lên mắt chăm chú xem qua.

      Vị công tử này…” Chưởng quỹ lắc đầu, “Mặt hàng này thuần khiết… Công tử, ngài nghĩ muốn bán luôn, hay là chỉ cầm đây?

      Bán… Ngươi muốn mặt hàng thuần khiết, chúng ta đây cần bàn nữa rồi!”

      Mai Tuyết Tình đứng dậy tỏ vẻ muốn .

      Đợi … Vị công tử này, chúng ta có thể thương lượng qua…”

      Chưởng quỹ vội kéo Mai Tuyết Tình lại. Liên nhi tiến lên bước, đẩy bàn tay dính đầy hơi tiền của chưởng quỹ ra.

      Công chúa là người các ngươi muốn chạm vào bừa bãi là được sao? Cái tên nam nhân thối tha này! Mặc dù, công chúa giả trang thành nam nhân, cũng cho người khác được phép chạm vào như vậy! Liên nhi hất tay gã ra rất mạnh.

      Nàng biết, bản thân mình ra ngoài cung phải là du ngoạn, lúc nào cũng phải cảnh giác từng giây từng phút chú ý đến an toàn của công chúa.

      Mai Tuyết Tình vừa lại ngồi trở lại vào trong ghế.

      Chưởng quỹ tiệm cầm đồ sai bảo điếm tiểu nhị dâng trà, “Công tử… Ngài muốn ra giá bao nhiêu?”

      “Ngươi nghĩ muốn ra bao nhiêu? Ta muốn thấy ngươi có chút thành ý!

      Mai Tuyết Tình mang bát trà lên, thổi thổi mặt nước gạt lá trà qua bên, chỉ tượng trưng mấp môi chút cho có, chút nước cũng uống. Nàng lúc này đề cao cảnh giác, sợ chưởng quỹ ở trong nước có bỏ loại thuốc mê gì đó… Vì tài vật, sát hại tánh mạng.

      Bước chân khỏi cửa ra bên ngoài, trong lòng có thể có ý hại người, nhưng trong lòng thể cảnh giác đề phòng!

      trăm hai…” Chưởng quỹ mở miệng ra giá.

      Mai Tuyết Tình liếc mắt chăm chú nhìn cái, chậm rãi đem bát trà để xuống.

      Hai trăm hai…” Chưởng quỹ cũng còn quên thêm câu nịnh nọt, “Ta xem hai vị công tử tuấn tú lịch , mới ra giá cao như vậy!”

      “Oh?” Mai Tuyết Tình nhướn nhướn đôi chân mày, “Như vậy chưởng quỹ chẳng phải làm bổn tiệm buôn bán lỗ vốn sao?”

      Việc này… Kết giao bằng hữu, xem như là kết giao bằng hữu mà!” Chưởng quỹ cười khan.

      bán… “

      Mai Tuyết Tình rất có bộ dáng phú gia công tử, cổ tay trắng bóc giơ lên, điềm nhiên như việc gì, hất ống tay áo. Tiểu nha đầu Liên nhi quả thực nhìn đến ngây người, nàng thể ngăn cản lòng mình càng thêm mến công chúa.

      Công chúa bộ dáng rất giống gã công tử rồi, chính là vóc người đơn bạc chút, da tay nhẵn nhụi chút, chuyện thanh cũng thanh thúy chút.

      Nhưng mà, nàng thích, công chúa chuyện thanh như tiếng châu ngọc rơi, trong trẻo vang dội dây dưa nhừa nhựa, nàng rất thích. Nếu, lúc nào mình cũng có thể như công chúa chuyện thoải mái tự nhiên như vậy, kiêu ngạo siểm nịnh, như vào chỗ người là tốt rồi!

      oOo oOo oOo

      ngàn hai…”

      Cò kè mặc cả lúc, cuối cùng chưởng quỹ ra giá đến hai ngàn hai.

      “Chưởng quỹ hình như thành ý đủ hả… Bổn công tử muốn cùng ngươi đôi co qua lại dài dòng nữa.”

      “Công tử, giá cuối cùng, năm nghìn hai…”

      Chưởng quỹ dường như hạ quyết tâm rất lớn, đồng thời, xòe năm người đầu ngón tay giơ lên.

      Chưởng quỹ, ngươi cho rằng bổn công tử vốn là thường dân sao? Mua bán được, để giữ hòa khí dừng ở đây , chúng ta sau này có cơ hội lại hợp tác ! Liên nhi, !” Mai Tuyết Tình đứng dậy, cùng Liên nhi hướng ra ngoài cửa .

      A… Công tử… Công tử… Tiếp tục thương lượng, tiếp tục thương lượng

      Chưởng quỹ ngăn cản hai người, cũng muốn món mồi béo bở như vậy khi bay mất.

      Công tử, xin mở miệng đưa ra giá…”

      Chưởng quỹ có chút cầu xin , người bán mở miệng đưa ra giá cả, người mua cách nào biết được tâm tư của người bán.

      “Ta ra cho ngươi giá cuối cùng, ngươi nghĩ nếu có thể tiếp nhận, chúng ta tức giao nộp!” Mai Tuyết Tình cũng biết, cái vòng tay này rốt cuộc giá trị có thể đáng bao nhiêu tiền.

      Thế nhưng, từ trong ánh mắt tham luyến đó của chưởng quỹ đó có thể thấy được, vật ấy vô cùng trân quý.

      Để kiếm ba nghìn lượng bạc, nàng bất đắc dĩ giả bộ dáng người trong nghề thành thạo tinh thông, cùng chưởng quỹ cò kè mặc cả.

      Cái này kể ra…” Mai Tuyết Tình cũng bắt chước chưởng quỹ xòe năm ngón tay giơ lên.

      Cái gì…” Chưởng quỹ giả bộ ra bộ dáng khó tin, “Năm vạn lượng?”

      Mai Tuyết Tình vung hai tay áo lên, tiếp tục hướng ra phía ngoài bước.

      “Chờ chút… Chờ chút… Công tử, chúng ta mặc cả xong!”

      Chưởng quỹ vội đuổi theo ra kêu lại.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 49 – ta là vương pháp

      Trong tích tắc, Mai Tuyết Tình lập tức ý thức được, cái giá bán này vẫn còn rẻ!

      Thế nhưng, vì phải mua bằng được cái cửa hiệu kia, nàng cuối cùng quyết định, vuốt ve lần nữa cái vòng cảm nhận ấm áp của món quà duy nhất mà Hạng Ngạo Thiên đưa cho nàng, Mai Tuyết Tình dứt khoát đem cái vòng giao cho chưởng quỹ tiệm cầm đồ.

      Giao cho bổn công tử ba nghìn hai lượng bạc, số còn lại… số còn lại chi trả bằng ngân phiếu!”


      Mai Tuyết Tình nhớ lại, chủ cửa tiệm kia là muốn ngân, cho nên, thể làm gì khác hơn là để cho trả số còn lại bằng ngân phiếu vậy.

      Số ngân phiếu này mình giữ lại sau này dùng vào việc tu chỉnh mặt tiền cửa tiệm và nhập hàng chờ dùng sau khi tu chỉnh cửa tiệm xong, tóm lại, sau này, sửa sang lại phía trước cửa tiệm chút nơi có nhiều người qua lại! Mai Tuyết Tình cuối cùng liếc mắt cái đánh giá qua vòng tay lần nữa, mặc dù nàng thích đeo trang sức, thế nhưng, nghĩ đến phải đem nó bán trong lòng có chút muốn. Chỉ mong Hạng Ngạo Thiên đừng biết chuyện này, cách khác, nếu biết phiền toái.

      Hai người rời khỏi tiệm cầm đồ, để lại chưởng quỹ len lén vui mừng. Lần này, lại lần nữa buôn bán quá lời rồi!

      Liên nhi đối với Mai Tuyết Tình tràn ngập sùng bái, lặng lẽ tiến đến Mai Tuyết Tình bên tai , “Công chúa, dáng vẻ của người là giống như từng làm qua những chuyện này vậy!”

      “Hả…”

      Mai Tuyết Tình giơ ngón tay lên miệng, ý bảo nàng giọng.

      Ở ngoài cung, nhớ kỹ phải gọi thiếu gia! được tái phạm xưng hô công chúa như thế này!”

      “Dạ vâng...”

      Liên nhi quả thực đối với Mai Tuyết Tình bội phục sát đất. Nhìn công chúa chỉ tay vừa nhấc lên như vậy, hành vi cử chỉ như vậy, quả thực thiếu gia công tử nhà giàu, công chúa giả bộ giống y như .

      “Vậy… Công… Thiếu gia, chúng ta sau này cửa tiệm nếu khai trương rồi, ta gọi người là cái gì?”

      Liên nhi hưng phấn thôi.

      “Gọi chưởng quỹ , ta là đại chưởng quỹ!”

      “Nhớ rồi!”

      Liên nhi ao ước đến ngày cửa tiệm khai trương.

      000 000 000

      Chưởng quỹ vuốt ve bảo bối vừa mặc cả được, vẫn còn chưa kịp cầm nóng tay, ngay lúc đó tiến vào nam nhân khí vũ hiên ngang toàn thân đều lộ ra khí tức vương giả.

      Phía sau, vẫn còn người tùy tùng theo lạnh lùng.

      Lại có mua bán lớn rồi!

      Chưởng quỹ may mắn, ngày hôm nay ngày tốt!

      “Mới vừa rồi, hai vị công tử kia bán thứ gì?”

      Nam nhân kia câu thừa trực tiếp đề cập thẳng vào vấn đề.

      Ta…” Chưởng quỹ bị hù dọa giật mình.

      phải đến đánh cướp chứ? Nhưng đời hiếm thấy có bảo bối nào như vậy, ngàn vạn lần thể .

      Hai vị công tử chỉ bán ngọc bội!”

      Bị khí thế của nam nhân kia làm cho khiếp sợ, chưởng quỹ phải bịa ra lý do lấy lệ.

      Này nếu là những người khác, sớm hất văng ra ngoài rồi, như thế nào có thể tùy tiện ở đây hỏi thăm lộn xộn chứ!

      Nam nhân tùy tùng phía sau tiến lên vài bước, xoẹt cái thanh kiếm sắc bén kề cổ chưởng quỹ, gương mặt vẫn lạnh lùng chút thay đổi, cũng như lời.

      Giữa ban ngày ban mặt lại động võ, rốt cuộc còn có vương pháp hay ? Ta có thể báo quan đó!”

      Chưởng quỹ can đảm .

      Những người khác trong tiệm cũng đều nơm nớp lo sợ nhìn hai người vừa đến uy hiếp chủ nhân.

      Đây là nơi nào mà dám uy hiếp chủ nhân hả?

      Khí thế có thể làm người sợ đến chết khiếp!

      “Vương pháp?”

      Nam nhân kia cười lạnh tiếng.

      Ta vốn là vương pháp!”

      !”

      Nam nhân kia “Ba” tiếng, đập cái lên cái bàn gỗ, cái bàn bị vỗ cái tức rơi xuống đất thành từng mãnh vụn.

      khí trong phòng, vụn gỗ nhàng tung bay.

      “Ta.. cái bàn…”

      Chưởng quỹ đau lòng kêu lên.

      Đau lòng rồi ư?”

      Gã tùy tùng lạnh lùng mở miệng rồi.

      kề vào bên tai chưởng quỹ, cố tình thanh chỉ vừa đủ hai người bọn họ có thể nghe được hỏi: “Biết khi quân là tội gì ?”

      Thanh vô cùng khẽ khàng khinh thị, còn mang chút sắc thái cảm tình nào.

      “Má ơi…”

      Chưởng quỹ bị hù dọa thiếu chút nữa nước tiểu ra quần, rầm tiếng quỳ rạp xuống đất.

      Chỉ trả lời vấn đề là được… miễn xưng hô !”

      Gã tùy tùng thu hồi lại trường kiếm gác cổ chưởng quỹ để vào trong vỏ kiếm.

      “là… là… là” chưởng quỹ cũng dám có điều giấu diếm. “Mới vừa rồi, hai vị công tử kia bán chính là cái đồ vật này!”

      từ trong lòng lấy ra cái vòng tay vẫn còn chưa có thưởng thức đủ.

      “Bọn họ bán bao nhiêu tiền?”

      Nam nhân vương giả khí thế vừa nhìn đến đồ vật nọ, cảm tình có chút phập phồng.

      “Năm vạn lượng?”

      Nam nhân kia trong mắt thiếu chút nữa là bốc lửa.

      “Ngươi , cái vật như vậy đó, nó giá trị năm vạn lượng sao?”

      đáng giá…” Chưởng quỹ bị hù dọa đưa tay lên lau mồ hôi lạnh mặt.

      đáng giá?” Nam nhân kia cao giọng trêu ghẹo.

      đáng giá… vô cùng có giá trị… thể dùng tiền mà mua được”

      Chưởng quỹ quả thực năng lộn xộn.

      “Nó giá trị liên thành, vốn là vật báu vô giá!” Chưởng quỹ rốt cục biểu đạt ràng ý tứ của chính mình.

      “Coi như ngươi cũng biết hàng!”

      Nam nhân kia đưa mắt ra hiệu gã tùy tùng cái, gã tùy tùng móc ra tấm ngân phiếu, vứt cho chưởng quỹ.

      Thu hồi lại cái vòng, thận trọng bao bọc lại, nam nhân kia cẩn thận từng ly từng tý cất ở trong lòng. Hai người phất tay áo rời , mang theo chút tiếng động nào, cũng như thế khi bọn họ lặng yên tiếng động đến.

      Bọn tiểu nhị từ nãy giờ vẫn đứng cạnh ở bên, đều tiến lên nâng chưởng quỹ dậy, lấy làm khó hiểu hỏi, “Bọn họ là ai vậy?”

      “Vương pháp…”

      Chưởng quỹ ngừng lau mồ hôi lạnh vẫn thi nhau chảy xuống.

      “Vương pháp…” Bọn tiểu nhị vẫn hiểu hỏi lại .

      “Có tên này sao?”

      ooo ooo ooo

      tới chỗ người, nam nhân kia tò mò hỏi người tùy tùng bên cạnh: “Ngươi ở bên tai chưởng quỹ gì đó?”

      Gã tùy tùng khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra nếp gấp dường như giống như có cười, : “Ta hỏi , khi quân là cái gì tội?”

      Nam nhân kia cười ha ha.

      “Cũng là ngươi có cách!”

      Tiếng cười sang sảng vui vẻ khiến cho những người dường tình cờ ngang qua cũng muốn dừng lại nghỉ chân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.