1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Là nó, dù 20 năm gặp, nhưng nó rất giống, rất giống cha nó, ta tuyệt nhận sai, Phong nhi, là con, đúng là con rồi, ngay từ giây phút xông đến lôi đài chứng kiến cảnh tượng hai nam tử cùng giao đấu với Đông Phương Ngạo, Tạ Huệ Mẫn trong lòng có cảm giác yên, đến khi chăm chú nhìn lại,… sai, là Phong nhi, là đứa con mà nàng 20 năm trước vứt bỏ nó, là nàng 20 năm trước vì ích kỷ của bản thân, vì hạnh phúc của mình nhẫn tâm bỏ rơi nó, hại chết cha nó, thậm chí thiếu chút nữa hại luôn cả nó, là nàng có lỗi với nó,nàng nợ nó rất nhiều, thể nào trả hết được, nay lại tận mắt chứng kiến cảnh con mình bị nam nhân mà mình thương đánh trọng thương lại bất lực đứng đó thể làm gì, giờ phút này Tạ Huệ Mẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, là ta sai, chính ta gây ra tất cả những chuyện này, nếu có ta, mọi chuyện đến ngày hôm nay, ông trời ơi…Nếu ông có trừng phạt hãy trừng phạt con, đừng làm liên lụy đến con của con, con cầu xin ông.
      “Tử Phong” tiểu Nguyệt nhanh chóng phi thân lên đỡ lấy Tử Phong, ôm chặt y vào lòng, nước mắt bất giác rơi xuống
      “chàng sao chứ, chàng đừng làm thiếp sợ mà, chàng tuyệt đối được có mệnh hệ gì, nếu chàng có chuyện gì, bảo thiếp làm sao có thể mình sống tiếp đây” tiểu Nguyệt hai tay siết chặt lấy Tử Phong, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, mọi người đều hề lường trước được tình diễn biến theo chiều hướng này.
      “Phong nhi, Phong nhi, con sao đâu, con sao đâu, ta còn chưa có cơ hội bù đắp lỗi lầm ta gây ra cho con, con tuyệt đối được có chuyện gì, con có nghe thấy ? Con tuyệt đối được có chuyện gì” Tạ Huệ Mẫn cũng hoảng hốt chạy lại nắm chặt lấy tay của Tử Phong, khóc lóc cầu xin.
      “Nguyệt nhi…ta sao, nàng đừng lo” Tử Phong lạnh lùng hất tay Tạ Huệ Mẫn ra, dịu dàng lau lệ mặt tiểu Nguyệt, mỉm cười trấn an nàng.
      sao, chết được đâu mà lo, tiểu muội, muội quan tâm tất loạn rồi” Thừa Ân tiến lên vì Tử Phong bắt mạch, phát ngoài trừ mạch đập có chút hoảng loạn ngoài ra có gì đáng ngại.
      “làm sao có thể, vừa rồi ràng ta dùng phân nửa công lực, làm sao mà lại gì chứ” Đông Phương Ngạo tin, ràng là trúng chưởng vừa rồi của y, cho dù là võ lâm cao thủ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, dù võ công của Dương Tử Phong có cao, cũng thể có cớ gì. Ở đây mọi người đếu chứng kiến cảnh vừa rồi, đều xác thực, nếu trúng chưởng vừa rồi của Đông Phương Ngạo nhất định bị trọng thương, nhưng tại sao Dương Tử Phong lại sao, đây rốt cuộc là có chuyện gì. lúc mọi người còn biết làm sao giải thích chuyện này, đột nhiên bên cạnh, tất cả nhân sĩ giang hồ đồng loạt ngã xuống, ngoài trừ những người trong cuộc ra, những người còn lại giống như rơi vào giấc ngủ sâu, hòan toàn có biểu gì khác thường.
      “họ bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại xỉu hết rồi?” Thiên Vy lên tiếng thắc mắc, đây là chuyện gì a, lẽ Đông Phương Ngạo hạ độc, thể nào nhìn vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên, tuyệt phải làm a, lúc mọi người còn bàng hoàng giữa lôi đài xuất vầng sáng, ngay sau khi vầng sáng dịu dần, lôi đài xuất nữ tử, thân vận bạch y, dung mạo xinh đẹp, cả người toát ra khí thái thanh lệ, thoát tục, hoàn toàn giống với nữ nhân bình thường. Tiểu Nguyệt, Thừa Ân nhìn thấy người này đều mở to mắt, ngạc nhiên, Ngọc Nhi trợn tròn cả mắt, tay run run, tin chỉ vào nữ nhân đài, la lớn
      “AAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~, người, ……..người, tại sao người lại ở đây”
      “hạ quan phán quan địa phủ/ hắc vô thường/ bạch vô thường tham kiến đại trưởng lão” phán quan và hắc bạch vô thường vừa nhìn thấy nữ nhân lập tức quỳ xuống hành lễ.
      “tham kiến đại trưởng lão” tiểu Nguyệt và Thừa Ân cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
      “a đầu, mấy năm gặp, vừa gặp lại, ngươi lại dùng thái độ đó với ta, bộ ngươi muốn gặp lại ta sao?” nữ tử hề có biểu gì trước thái độ cung kính của những người kia, ngược lại lại chuyển hướng sang Ngọc Nhi như tượng đá đứng đó, giọng điệu nhàng vui đùa cùng trêu chọc.
      “a, con đâu có đâu, đại trưởng lão, người cũng nên cho họ đứng lên ” Ngọc Nhi vội vàng dùng tay còn lại, chụp lên ngón tay chỉ vào bạch y nữ tử lôi kéo nó xuống, gương mặt tỏ ra tươi cười thân thiện, nhưng trong lòng thầm kêu khổ, tại sao đại trưởng lão lại chạy đến đây thế này.
      “a đầu, mắng ta sao?” bạch y nữ tử cười , tiếp tục trêu chọc Ngọc Nhi.
      có a, con nào dám” Ngọc Nhi lập tức cười lấy lòng.
      “các người đứng lên cả ” lúc này bạch y nữ tử mới quay sang để ý đến những người quỳ kia.
      Mọi người như được đại xá, lập tức đứng lên, nhưng trong lòng khi khỏi run sợ, đại trưởng lão đích thân đến đây, xem ra lần này phiền phức rồi.
      “Nguyệt nhi, chuyện lần trước chiến trường, con tự tiện sử dụng linh lực, con giải thích thế nào đây, còn có Ân nhi, lạm dụng linh lực với người vô tội nữa, dù cái nương Ngọc Phụng đó quả đúng, nhưng còn cũng thể dùng thủ đoạn như vậy đối với ta, còn ba người các ngươi nữa, bọn chúng hiểu quy tắc, các ngươi lẽ cũng hiểu, vậy mà vẫn dung túng cho chúng nó làm bậy là sao?” bạch y nữ tử lần lượt kể tội từng người , làm cho mọi người đều lạnh cả sống lưng, lần này xem ra bị phạt là chắc chắn rồi.
      “còn có con nữa Ngọc Nhi, tự tiện vượt qua thời môn, được cho phép, tự ý xuyên , làm đảo lộn mọi thứ lên, rốt cuộc các người biết tội chưa” Ngọc Nhi cứ nghĩ là mình thoát ai dè ra đại trưởng lão lại đem trách nhiệm lớn nhất đổ lên người mình, lần này thê thảm rồi, mọi người đều bị giọng điệu tức giận của đại trưởng lão làm cho sợ hãi, nhất thời đều quỳ xuống nhận lỗi.
      “đại trưởng lão, Ân nhi là huynh trưởng, quản muội muội chu đáo, để nó gây ra họa, còn dung túng hùa theo nó làm bậy, còn có bọn người phán quan từ đầu tới cuối đều do bọn con ép họ làm bậy, liên quan tới họ, nếu có trách phạt xin hãy trách mình Ân nhi, xin người hãy tha cho họ ” Thừa Ân ngay lập tức đứng ra nhận lỗi, dẫu sao cũng chỉ bị đưa về tộc phạt đòn thôi mà.
      phải đại trưởng lão, chuyện này từ đầu đến cuối là do Nguyệt Nhi ép buộc đại ca tuân theo, huynh ấy hoàn toàn có lỗi, xin người nếu có trách phạt hãy trách phạt Nguyệt nhi” dù sao chuyện này cũng là do mình mà ra, thể đại ca bị liên lụy được.
      “còn có con nữa, còn cũng có phần ép huynh ấy, nếu người muốn xử phạt tính luôn cả phần của con vào” Ngọc Nhi cũng quỳ xuống nhận lỗi, dù sao đúng là chuyện này do bản thân nàng và tiểu Nguyệt lôi Ân ca vào, làm sao còn để huynh ấy chịu tội chứ, bên kia phán quan và hắc bạch vô thường rất cảm động, các thiếu gia tiểu thư đều nhận hết tội lỗi về mình a, để liên lụy bọn họ, nhưng ra bọn họ cũng vì ham vui nên mới thuận theo các thiếu gia tiểu thư, làm sao chỉ để họ nhận hết tội a.
      “đại trưởng lão, chuyện này cả ba người tiểu thần cũng có trách nhiệm, xin người cũng trách phạt bọn tiểu thần luôn ạ” ba người cùng liếc mắt nhìn nhau, quyết định cùng nhau nhận lỗi.
      “ai u, đây là sao, hôm nay sao tự dưng đoàn kết thế này, mọi hôm phải là thường hay cãi nhau sao, sao tự dưng lại tương thân tương ái thế này” đại trưởng lão ninh mi ngạc nhiên, xem ra bọn hài tử này trưởng thành rồi, Tuyền Nhi ( TT: mẹ của Ân ca và Nguyệt Tỷ đó), trời có linh thiêng cũng có thể an nghĩ rồi.
      “xin đại trưởng lão trách phạt” giờ phút này họ đồng lòng, dù sao nhiều người gánh hình phạt hơn ít phải sao.
      Đại trưởng lão, nhìn họ cười, , mà ngược lại tiến về phía Tử Phong, dịu dàng cười.
      “hảo hài tử, lớn thế này rồi sao”đại trưởng lão nhàng đưa tay nhàng vuốt ve mặt Tử Phong, giọng dịu dàng.
      “người, chúng ta có quen biết sao” Tử Phong ngạc nhiên, theo thái độ từ nãy giờ của Nguyệt nhi, y có thể đoán được thân phận của người này tuyệt đơn giản chỉ ngờ là hình như người này lại quen biết mình.
      “đương nhiên a, ta là người chứng kiến con chào đời mà”
      “…”
      “thế nào vẫn hiểu sao, ra chuyện này kể ra cũng dài dòng, trước khi ta lên làm trưởng lão của gia tộc Linh thị, ta cũng giống bọn tiểu tử này, rất thích lén bỏ nhà chơi, kết quả năm đó khi ta đến đây, ta sơ ý gây ra họa, cũng may là nhờ nội tổ mẫu của con cứu ta, nếu bây giờ ta biết mình ra sau, sau đó ta xem quẻ cho nội tổ mẫu của con, và biết được Dương gia của bà ấy sau này có thảm họa diệt môn, nên ta vì trả ơn cho bà ấy, ta hứa với bà, giúp Dương gia giữ lại huyết mạch, năm đó trước lúc sư phụ con đến, con vốn bị Đông Phương Ngạo đánh chưởng, lục phũ ngũ tạng đều tổn thương, đối với người có luyện võ sao, nhưng con lúc đó chỉ là hài tử, cho nên tình trạng của con rất nguy hiểm, vì vậy ta đưa vào cơ thể của con Thánh Linh Thạch, giúp con bảo toàn tính mạng” đại trưởng lão nhàng kể lại tình của câu chuyện cũ năm xưa.
      Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, ra bên trong còn chuyện này nữa ư, ngờ nha.
      ra là ngươi, ra là ngươi phá hỏng mọi chuyện của ta” Đông Phương Ngạo tức giận điên người, phi thân tấn công vể phía đại trưởng lão, nhưng chưa đến gần, bị đại trưởng lạo chỉ bằng cái phất tay đánh bật ra xa, đám người tiểu Nguyệt, Thừa Ân và Ngọc Nhi bỉu môi, ngu ngốc, với bản lĩnh của ngươi mà cũng đòi đấu với đại trưỡng lão, đúng là tự tìm diệt vong.
      ra là vậy, thảo nào cả con và tiểu Nguyệt đều thể đọc được suy nghĩ của Tử Phong, ra là vì trong người y lại có Thánh Linh Thạch” Thừa Ân bây giờ mới giác ngộ được mọi chuyện.
      “a, ra đây chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi huynh trúng chưởng đó mà sao, ra là do trong người huynh có Thánh Linh Thạch hộ thể a” Ngọc Nhi cũng rất ngạc nhiên vì chuyện này.
      “Thánh Linh Thạch là gì” Thiên Vy lên tiếng hỏi, nhìn điệu bộ của họ, có vẻ thứ đó rất lợi hại a.
      “Thánh Linh Thạch là trấn bảo chi thạch của Linh thị gia tộc, tất cả linh lực của con cháu Linh tộc, đếu bắt nguồn phần từ nó, nó vốn là linh thạch do trời đất tạo thành, pháp lực vô biên” tiểu Nguyệt nhàng giải thích.
      “xem ra đây đúng là duyên phận a, Linh tộc nhà ta và Dương gia nhà con đúng là có duyên, năm xưa nội tổ mẫu của con cứu ta, nay con và cháu của ta lại thành phu thê, chúng ta quả có duyên a, nhưng mà hôm nay ta đến đây mục đích chủ yếu chính là lấy lại Thánh Linh Thạch, đến lúc nên lấy nó ra khỏi người con rồi, nó là gia bảo của Lãnh gia, ta thể nào tặng nó cho con được” Đại trưởng lạo mỉm cười dịu dàng .
      “cái gì, đại trưởng lão a, ra mục đích của người là đến lấy lại Thánh Linh Thạch a” Ngọc Nhi nghe xong, la hoảng lên, vậy mà làm nãy giờ mình sợ gần chết a, mọi người cũng biết xem ra còn cơ , nên mới nhàng đứng lên.
      “thế nào, con có ý kiến sao, trong chuyện này mấy đứa cũng có lỗi, ta chỉ là hù dọa mấy đứa chút a. Còn nữa tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, mỗi người các ngươi quay về chép gia quy 1000 lần cho ta”
      “1000 lần, đại trưởng lão, gia quy dài 150 quyển, 1250 chương, chép 1000 lần, giảm bớt có được ạ” Ngọc Nhi lên tiếng phản bác, đùa chép nhiều vậy, khi nào xong a.
      thể giảm, con còn xong, ta tăng lên gấp đôi” sau khi chặt đứt mọi con đường trả giá của Ngọc Nhi, đại trưởng lão xoay qua đưa tay về phía Tử Phong, miệng lẩm bẩm niệm chú, chẳng mấy chốc từ trong lòng ngực của Tử Phong xuất viên tử thạch màu tím bay ra, đến tay của đại trưởng lão sau đó biến mất.
      “tốt rồi, việc ta cần làm làm xong, đến lúc ta nên rời khỏi đây rồi” xong đại trưởng lão có ý định xoay người rời , nhưng đột nhiên nhớ đến gì đó, lại quay lại.
      “Nguyệt nhi a, khi nào hài tử chào đời, nhớ mang nó về Linh tộc nha, ta rất chờ mong nó đó nha, chắc chắn nó đứa bé đáng đó”
      “hài tử” tiểu Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại
      “con đừng cho ta biết là con mang thai con cũng biết nha”
      “người con có thai” tiểu Nguyệt thân thủ sờ bụng mình, nơi này có hài tử của nàng và Tử Phong sao.
      “đại trưởng lão, người sao, Nguyệt nhi mang thai rồi sao” Tử Phong mặt giấu được vui mừng nhanh chóng tiến lại ôm chầm tiểu Nguyệt, tay nhàng đặt lên bụng của nàng.
      “nếu tin tự mình kiểm tra a, ta còn có việc ta trước đây” xong đại trưởng lão thoắt cái biến mất, sau đó những người tự nãy giờ bất tỉnh nhanh chóng tỉnh lại, hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra với họ, còn Lưu Phương, Liên Thành và Đông Phương Tuấn cùng Tạ Huệ Mẫn vẫn còn ngỡ ngàng trước những chuyện xày ra, vẫn chưa định thần lại được, thần tiên, người đó nhất định lả thần tiên,đây chính là ý niệm duy nhất trong đầu của họ.
      “Dương Tử Phong, ta giết ngươi” lúc mọi người còn chưa định thần lại sau mọi chuyện , tiếng rống giận vang lên từ phía sau, chỉ thấy Đông Phương Ngạo thân mang trọng thương, tay cầm kiếm lao về phía Tử Phong.
      lúc mọi người còn kịp phản ứng, tiếng thất thanh la lên, thân ảnh mảnh mai nhào ra che chắn cho Tử Phong trước mũi kiếm của Đông Phương Ngạo.
      Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi định thần lại mọi người thấy kiếm của Đông Phương Ngạo giờ cắm ngực của Tạ Huệ Mẫn.
      “mẫu thân” Đông Phương Tuấn đau đớn la lớn, phi thân đến bên cạnh đón lấy Tạ Huệ Mẫn ngã xuống.
      “Mẫn nhi” Đông Phương Ngạo đau thương đánh rơi kiếm, chạy lại ôm chầm lấy Tạ Huệ Mẫn.
      “mẫu thân, mẫu thân, người đừng làm Tuấn nhi sợ mà, mẫu thân” Đông Phương Tuấn đau thương khóc rống.
      “Phong….Phong nhi, ta…nể mặt ta…con hãy tha cho Đông Phương Ngạo có được…có được ? Xem như con niệm tình ta …sinh ra con…và cứu con mạng….mà tha cho ….ông ấy , còn có…..giúp ta chăm sóc Tuấn nhi .,… nó vô tội, ….nó hoàn toàn có lỗi gì, …nó cũng là đệ đệ của con…..giúp ta chăm sóc nó…có được …. ?Mọi chuyện đều từ ta mà ra……sau khi ta chết…hãy để nó theo ta…theo ta ra luôn có được….có được ?” Tạ Huệ Mẫn trọng thương giọng đứt quãng.
      “cứu nàng ấy, cầu xin ngươi cứu nàng ấy, ngươi là phiên y, y thuật rất giỏi, cầu xin ngươi cứu nàng ấy ” Đông Phương Ngạo quỳ xuống trước mặt khóc lóc cầu xin tiểu Nguyệt, bộ dáng còn kiêu ngạo nữa.
      “bà ta bị đâm trúng tim, hết cách cứu rồi” Thừa Ân kiểm tra mạch tượng của Tạ Huệ Mẫn, lên tiếng than .
      ” Đông Phương Ngạo thảm thiết la lớn. bò lại gần ôm chặt lấy Tạ Huệ Mẫn.
      “Phong nhi…con …con hứa với ta có được ” Tạ Huệ Mẫn đôi mắt mong chờ nhìn Tử Phong.
      “yên tâm, ta hứa với người” câu này là do tiểu Nguyệt , Tử Phong từ nãy giờ hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng quay người sang bên.
      “hảo…đa tạ” dứt lời, Tạ Huệ Mẫn từ từ nhắm mắt lại, đôi tay cũng nhàng buông xuống, ra cách nhanh chóng.
      “mẫu thân/ Mẫn nhi” hai cha con Đông Phương đau lòng khóc lớn.
      Tử Phong , ôm chặt lấy tiểu Nguyệt, kìm chế cảm xúc trong lòng mình, tiểu Nguyệt cũng ôm chặt lấy , nàng hòa toàn hiểu được cảm giác của .
      “phụ thân” mọi người còn thương xót cho cái chết của Tạ Huệ Mẫn lại nghe thấy tiếng la thất thanh của Đông Phương Tuấn, nhìn lại thấy Đông Phương Ngạo dùng thanh kiếm vừa rồi, tự đâm vào bụng của mình, lặng lẽ theo Tạ Huệ Mẫn, ân oán 20 năm trước, chấm dứt rồi.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Ba tháng sau, tại Thất Tinh Kỳ.
      Sau việc ngày hôm đó, Thừa Ân được nhân sĩ giang hồ đưa lên chiếc ghế minh chủ, trở thành minh chủ võ lâm đương nhiệm, thông qua Liên Thành đạt thành hiệp nghị xâm phạm lẫn nhau với triều đình. Bây giờ bụng của tiểu Nguyệt lớn, đâu Tử Phong cũng kè kè bên cạnh, sợ hãi nàng có chuyện, Thiên Vy theo Lưu Phương về Huyết Ảnh đường, để có thể bồi dưỡng thêm tình cảm, Ngọc Nhi theo Thuận Minh quay về nhà để bái kiến mẹ chồng tương lai. Sau ngày đó Đông Phương Tuấn sau khi lo xong tang lễ cho phụ mẫu, cũng lẳng lặng ra , giao lại Thần Kiếm sơn trang cho tiểu Nguyệt nhờ nàng quản lý hộ. Còn Thừa Ân và Ngọc Nhi giờ tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình, nên cả Thất Tinh kỳ náo nhiệt vô cùng.
      “nàng nghĩ gì đó” Tử phong từ phía sau nhàng ôm lấy tiểu Nguyệt.
      suy nghĩ, những ngày tháng sau này của ta chắc rất hạnh phúc, có bằng hữu có chàng còn có hài tử của chúng ta, ta cảm thấy mình chỉ cần có như vậy là mãn nguyện rồi” tiểu Nguyệt giọng đáp lời.
      “ta cũng vậy, quen biết nàng, lấy được nàng, nửa đời sau có nàng bầu bạn, chính là hạnh phúc lớn nhất đối với ta” Tử Phong cười dịu dàng đáp lại.
      Hai người thêm gì , chỉ nhìn nhau cười, nhưng cả hai đều hiểu được, hạnh phúc của họ bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, những ngày tháng sau này còn rất dài, và họ nhất định trân trọng nó.
      Chính văn hoàn.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Lạc Thiên Vy & Lưu Phương
      Huyết Ảnh đường, cái tên mà mỗi lần nhắc đến, bất luận là võ lâm hay triều đình đều biết , song song với Thất Tinh Kỳ, nó là tổ chức nắm lưu hành đường thủy và đường bộ, và các lĩnh vực kinh doanh khác, như : kỹ viện , tửu lâu, sòng bạc… ngành nào có thể hái ra tiền Huyết Ảnh đường đều có nhúng tay vào.
      Trích Nguyệt cư, trong các nhánh của Huyết Ảnh đường tại thành Ngưng Thương.
      Bên trong, khí mấy ngày nay vô cùng vui vẻ, nguyên nhân a, đương nhiên là vì chủ thượng của họ vui vẻ rồi, mấy tháng trước chủ thượng từ bên ngoài dẫn về vị nương, chả biết là ai, chỉ biết chủ thượng rất để tâm nương này, quan tâm chăm sóc từng chút , ngày nào cũng cùng nương ấy tản bộ dạo phố, đêm ngắm trăng, xem sao, hai người như hình với bóng, hề tách rời.
      nương này chỉ bộ dáng xinh đẹp khả ái, tính tình cũng rất tốt, đối xử hạ nhân và người ở Trích Nguyệt cư đếu rất hảo, hơn nữa quan trọng là nương ấy lại có thể khiến cho chủ thượng băng lãnh của bọn họ thay đổi tâm tính, còn lạnh lùng, tàn nhẫn nữa. Bây giờ ngài ấy biết cười, hơn nữa ngày nào cũng cười, tính tình cũng tốt hẳn lên, cho nên làm kẻ dưới như họ cũng được sống những ngày vui vẻ a, vì vậy họ hy vọng, chủ thượng nhanh chóng lấy nương ấy về, như vậy nhưng ngày sau này của họ hội rất vui a.
      Lan Viên, trung tâm của Trích Nguyệt cư, hôm nay thời tiết trong lành, cả Lan viên như có sức sống hẳn lên.
      giường nữ tử mở to đôi mắt, duỗi thẳng người, bắt đầu ngày mới đầy mùi vị cuộc sống như ‘thường lệ’.
      “tiểu thư, người dậy, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước cho người rửa mặt”
      “nô tỳ chuẩn bị bữa sáng cho người ngay” như hàng ngày cứ mỗi sáng nàng thức dậy, Thúy nhi và Châu nhi vì nàng mà chuẩn bị hết thảy, dù lúc đầu nàng có thói quen cho lắm, nhưng do ai kia cứ cố chấp buộc nàng như vậy, nên mất tháng này nàng dần dần quen với việc này.
      Nàng rời gường, rửa mặt thay y phục, sau đó tiến lại ghế ngồi để Thúy nhi thay mình trang điểm và búi tóc, hey, cứ nghĩ đến những chuyện này nàng lại nhức đầu, tại sao nữ nhân cổ đại lại cứ thích làm cho mái tóc cầu kỳ phức tạp lên thế này, buộc gọn lên hình đuôi ngựa chẳng phải vừa nhanh vừa tiện hay sao chứ, sau đó là đến dùng bữa sáng, cái này cũng là vấn đề a, mình nàng vốn ăn rất ít, nhưng mà họ lại cứ dọn lên rất nhiều đồ ăn a, bảo nàng làm sao ăn hết, cho nên mấy tháng nay dưới kiên trì của nàng, Thúy nhi và Châu nhi cũng ngoan ngoãn ngồi ăn cùng nàng, nàng cảm thấy như vậy rất tốt a, ăn nhiều người mới vui chứ, nhưng sao chả ai chịu thế này, phiền, cũng may hai a đầu này còn dể dụ hơn đám người kia, nên nàng cũng đỡ tịch mịch.
      “nàng dậy rồi sao” cả ba ngồi ăn vui vẻ nam nhân thân vận hắc y bước vào, Thúy Nhi và Châu nhi nhanh chóng đứng lên thi lễ, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống dùng bữa, lúc đầu cũng thế, họ vốn thể nào quen với chuyện trước mặt chủ nhân mà ngồi ăn ngang nhiên như vậy, nhưng dưới kiên trì và ‘chống lưng’ của Thiên Vỵ, dần dần, họ còn e ngại nữa.
      Đấy xem xem, vừa nhắc ai kia, là đến rồi đấy, gương mặt y để lộ nụ cười mị hoặc có thể làm điên đảo chúng sinh, hey ~~~~~~~, nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy lời của tiểu Nguyệt rất đúng a, cổ đại phong thủy rất tốt, nam nhân đều là cực phẩm soái ca, nên phải cố gắng mà giữ, nếu bị người khác giành mất, nhìn xem chả phải trước mắt tên rồi hay sao.
      “nàng nghĩ gì vậy” Lưu Phương nhìn thấy Thiên Vy thất thần, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng kéo nàng về với thực tại.
      “a, có gì” Thiên Vy giật mình, lắc đầu chối, nếu để biết mình nghĩ gì, nghĩ rất có giá a, được, như vậy chả phải mình bị xem thường sao.
      “ăn nhanh , hôm nay ta dẫn nào du hồ” Lưu Phương ôn nhu cười, dịu dàng giúp nàng gắp thức ăn, nàng rất gầy, nên tẩm bổ nhiều chút, cho nên mới cố tình dặn nhà bếp nấu nhiều thức ăn cho nàng, nào ngờ nương này lại chia bớt hết cho đám hạ nhân, là làm phí mảng tâm tư của mà.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Diện Bích hồ tại thành Ngưng Thương vốn là thắng cảnh có tiếng, nước hồ xanh biếc, trong đến nhìn thấy đáy, hai bên bờ hồ muôn hoa khoe sắc, có thể xem như là nhan gian tiên cảnh, hồ những chiếc thuyền hoa đậu tấp nập, chuyên chở du khách dạo hồ, khung cảnh nơi đây vô cùng náo nhiệt.
      “thế nào, có đẹp ” Lưu Phương từ phía sau tiến đến, nắm lấy tay Thiên vy dịu dàng hỏi.
      “ân, rất đẹp, huynh xem, bên kia còn có đôi thiên nga, xem chúng có vẻ rất vui a” Thiên Vy hí hửng chỉ cho Lưu Phương xem phát của mình.
      “có bạn đương nhiên vui, thử hỏi tìm được người bạn đời thích hợp có ai mà vui chứ” Lưu Phương đến đây dịu dàng xoay lại nhìn Thiên Vy, trong mắt là chờ mong cùng ôn nhu.
      Mấy tháng nay rốt cuộc giác ngộ rồi, Thừa Ân đúng, trước kia đối với tiểu Nguyệt chẳng qua là nhất thời ham muốn chinh phục mà thôi, còn chỉ là nữ nhân trước mắt này thôi, mấy tháng này, cùng nàng ở chung, của nàng nụ cười, của nàng vui vẻ, của nàng hạnh phúc, của nàng nghịch ngợm, tất cả đếu khắc sâu trong lòng , rất mong có thể cùng nàng nắm tay nhau đến cuối đời.
      Thiên Vy nghe xong lời , ngượng đỏ mặt, nhìn vào măt , nàng biết , huống hồ nàng có chút thích a, mấy tháng nay ở chung của chăm sóc, của ôn nhu, của chiều, nàng rất hạnh phúc, dần dần nàng cũng quen với tồn tại của bên cạnh, vậy cho cơ hội cũng xem như cho bản thân mọt cơ hội . Hai người cứ như vậy dạo chơi, ngắm cảnh, ăn uống, mà hề hay biết ở nơi gần đó có ánh mắt sắc bén mang đầy thù hận quan sát hai người.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Đêm, Lan viên giờ đây hoàn toàn yên lặng, sau cả ngày chơi mệt mỏi, Thiên Vy sau khi quay về, tắm và dùng bữa, lập tức ngã lăn ra giường ngủ ngay, ai kêu cũng dậy, cả Lan viên đều chìm vào bóng tối, mà có ai hay biết, từ bên ngoài, bóng đen yên lặng lẽn vào, dùng mê hường, làm hôn mê người trong phòng, sau đó nhàng đẩy cửa tiến vào, đem nữ tử giường mang .
      Sáng hôm sau
      “rầm” chưởng đầy tức giận giáng xuống chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức vỡ thành nhiều mãnh vụn. Dưới kia, cả đám người quỳ, chờ đợi cơn tức giận cùng trừng phạt của nam tử nổi giận đùng đùng ngồi kia.
      “toàn bộ các ngươi đều là lũ vô dụng, đều là cao thủ có tiếng giang hồ mà lại để người ngoài lẻn vào, thần hay hay, quỷ biết mang người trong Trích Nguyệt cư , các người xem ta nên xử trí các người thế nào đây” Lưu Phương giờ đây điên rồi, Thiên Vy tối hôm qua bị người bắt ngay địa bàn của , vậy mà lại hề hay biết gì, nếu nàng có mệnh hệ nào, cả đời này bao giờ tha thứ cho mình, hơn nữa, nếu nàng có chuyện gì bảo phải làm sao đây, Vy nhi, nàng tuyệt đối được có chuyện gì, tuyệt đối .
      Đám người quỳ đất, giờ đây hề dám tiếng nào, phải họ sợ cơn tức giận của chủ thượng, mà là họ giận bản thân mình, tất cả đều là kẻ có danh tiếng giang hồ, mang danh cao thủ, vậy mà lại để người ta ngang nhiên xông vào nơi của mình, bắt người của mình , mà lại hay biết, họ cảm thấy rất nhục nhã.
      lúc khí ngưng đọng, mọi người đều phẫn nộ bên ngoài có tên lính gác cổng chạy vào.
      “chủ thượng, bên ngoài vừa có bức thư gửi đến cho ngài” cung kính dâng thư lên cho Lưu Phương.
      Lưu Phương xem xong, sắc mặt xanh mét, lập tức phi thân rời khỏi để lại cả đám người hiểu chuyện gì, liền nhanh chóng tập trung lại xem lá thư mà Lưu Phương đánh rơi lại, lúc này họ mới hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức tứ đại cao thủ của Huyết Ảnh đường nhanh chóng đuổi theo phía sau.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Đoạn Tuyệt nhai, bên ngoài Ngưng Thương thành 20 dặm.
      “ngươi rốt cuộc bắt ta đến đây làm gì” Thiên Vy cố gắng giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu kìm chế chuyện với nữ nhân trước mặt.
      “làm gì à, đương nhiên là để dẫn dụ Lưu Phương đến đây rồi, vậy mà ngươi cũng hỏi, ngươi ngây thơ, ta hiểu ta có chỗ nào thua kém ngươi, ba năm, ta theo ba năm, ta chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh , hề cầu danh phận, vậy mà trước khi dẫn người về, nhẫn tâm đem ta và tất cả nữ nhân bên cạnh đuổi hết ra ngoài, lúc đó ta khóc lóc cầu xin , xin niệm tình, nhưng hề động lòng dù chỉ chút” nữ nhân trước mặt giọng chứa đầy hận thù cùng uất hận, ả điên rồi, ả điên rồi, kể từ ngày ả bị đuổi phát điên.
      “ngươi, đều tại ngươi, đều tại con tiện nhân nhà ngươi gây ra, nếu phải tại ngươi, cũng đuổi ta , đều tại ngươi” đến đây ả điên cuồng đến bênh cạnh Thiên Vy, “ba” tiếng thanh thúy vang lên, gương mặt trắng nõn của Thiên Vy nhanh chóng xuất dấu ấn đỏ của năm ngón tay.
      “ Lương Uyển Uyển, cấm ngươi động đến nàng” ngay sau đó từ phía xa truyền đến tiếng rống giận, ngay sau đó Lưu Phương phi thân đến trước mặt hai người.
      Tình cảnh trước mắt làm y khiếp sợ, Thiên Vy bị trói cành cây, hướng ngoài phía đáy vực, được giữ bằng sợi dây, mà tay Lương Uyển Uyển cầm thanh kiếm, chỉ cần ả vung lên sợi dây lập tức đứt ngay, và Thiên Vy lập tức rơi xuống dưới.
      “xem ra con tiện nhân này ở trong lòng ngươi có vị trí rất quan trọng, đường đường là Huyết Ảnh đường đường chủ, vậy mà vì nữ nhân quen đầy mấy tháng ngay cả mạng của mình cũng cần sao, Lưu Phương, ba năm, ta theo ngươi ba năm, vậy mà lại bằng con tiện nhân này, rốt cuộc ta có chỗ nào bằng ả, tại sao ngươi lại vì ả mà đuổi ta chứ” Lương Uyển Uyển phẫn nộ thét lớn, ả cam tâm mà.
      “ngươi cái gì cũng thể so với nàng ấy, nếu ngươi muốn mạng của ta, ngươi cứ việc lấy, chỉ cần ngươi tha cho nàng” Lưu Phương cố gắng lấy giọng điệu nhất chuyện, để tránh cho Lương Uyển Uyển kích động.
      cần, Phương, huynh mau rời khỏi đây , mặc kệ ta” Thiên Vy đau lòng khóc lớn, cái tên nam nhân ngu ngốc này, tại sao lại khờ như vậy chứ.
      (TT: tỷ biết à, nam nhân lạnh lùng dễ , rồi là đời đời kiếp kiếp, dễ thay lòng, vì người mình có thể hy sinh tất cả đấy ~.~, ôi ngưỡng mộ quá ^^ )
      “ha ha ha, các ngươi đúng là đôi uyên ương nhau thắm thiết mà, nhưng ta tuyệt đối cho các ngươi toại nguyện đâu” dứt lời, ả ta vung kiếm chặt đứt dây thừng, Thiên Vy ngay lập tức rơi xuống, Lưu Phương ngay lập tức phi thân lại giữa chặt sợi dây trói nàng.
      “ Vy nhi, nắm chặt lấy” Lưu Phương cố gắng dùng sức kéo Thiên Vy lên.
      “Phương cẩn thận” Thiên Vy la lớn, Lương Uyển Uyển cầm kiếm tay, hướng về phía lưng Lưu Phương đâm thẳng xuống.
      “hự” tiếng cảnh báo của Thiên Vy trễ, giờ đây lưng Lưu Phương trúng kiếm, dù thể mất mạng, nhưng cũng chảy rất nhiều máu.
      “Phương, mau buông ta ra a, như vậy ngươi có thể đối phó ả, mình ta chết được rồi, ta muốn liên lụy ngươi a” Thiên Vy đau lòng khóc nức nở.
      “câm miệng, ta tuyệt đối buông ra nàng, tử cũng buông” Lưu Phương tức giận quát lớn, có trời mới biết lúc nãy khi nhìn đến cảnh tượng nàng rơi xuống tim của như bị người cầm con dao đâm vào, đau đớn vô cùng, cho nên quyết định muốn nếm trải cảm giác đó nữa, tuyệt buông ra nàng.
      “ha ha ha, ta cho các ngươi cùng nhau xuống địa phủ làm uyên ương” Lương Uyển Uyển nâng kiếm tiếp tục muốn đâm thêm nhát trí mạng, nhưng ả chưa kịp ra tay bị thanh kiếm khác cắm ngay yết hầu lăn ra đất mà chết, chết cũng nhắm mắt.
      “đường chủ” tứ đại cao thủ vừa đến kịp lúc, sau khi giải quyết sau Lương Uyển Uyển, lập tức chạy sang giúp Lưu Phương kéo Thiên Vy lên.
      Thiên Vy vừa được kéo lên rơi vào vòng tay ấm áp.
      “nàng sao chứ, có hay bị gì, ả ta có làm gì nàng ” Lưu phương quan tâm, nhìn hết thảy lượt Thiên Vy xem nàng có bị thương gì hay .
      “ta sao, Phương vết thương của huynh a” Thiên Vy đau lòng nhìn vào vết thương chảy máu lưng của , gương mặt giờ đây bắt đầu tái nhợt.
      “ta sao, Vy nhi, nàng có thể đáp ứng ta chuyện được
      “ân, huynh a”
      “gả cho ta có được
      “…”
      “ta chăm sóc nàng cả đời, thương nàng cả đời, Vy nhi gã cho ta “ Lưu Phương nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm tình, lời chân thành mà tha thiết.
      “hảo, ta đáp ứng huynh” nam nhân này vì nàng cả mạng cũng cần, nàng còn mong gì hơn chứ.
      Nghe được câu trả lời của nàng Lưu Phương nở nụ cười mãn nguyện, ngay sau đó lập tức lăn ra bất tỉnh, làm cho tứ đại cao thủ và Thiên Vy trận hoảng sợ.
      “đường chủ”
      “Phương”
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Hai tháng sau, Huyết Ảnh đường tổ chức hỷ , Lưu Phương Huyết ảnh đường đường chủ thành thân, người đến dự có rất nhiểu cao thủ giang hồ, có minh chủ võ lâm đương nhiệm Lãnh Thừa Ân và phu nhân Mục Linh Nhi, phu thê Trấn Bắc tướng quân Ôn Thuận Minh và Giang Ngọc Nhi, phu thê Thất Tinh Kỳ kỳ chủ, Dương Tử Phong và Lãnh Tâm Nguyệt, tứ vương gia Liên Thành, khí vô cùng náo nhiệt, sau nghi thức bái đường tân nương tử được đưa vào tân phòng.
      Đáng lý ra mọi người còn định náo tân phòng, nhưng trước bộ mặt lãnh của Lưu Phương, cộng thêm kiên trì của Thiên Vy, do Lưu Phương vết thương vừa khỏi, cho nên cho phép có bất kỷ hoạt động nào mạnh, nên mọi người đành buông tha, nhưng họ nhất định đòi lại món nợ này.
      Trong tân phòng, tân lang giúp tân nương vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi, sau đó đương nhiên là ‘ khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng rồi’, xa rèm trướng ẩm buông xuống, bên trong là mối lương duyên vừa được tạo thành, và hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu thôi.
      Phiên ngoại 1 hoàn.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Gặp được nàng là duyên phận của ta.
      Ta tên Lãnh Thừa Ân, là hậu nhân của Linh thị nhất tộc Lãnh gia, từ phụ mẫu của ta đều mất, ta thay họ chăm sóc tiểu muội duy nhất của mình là Lãnh Tâm Nguyệt, tiểu muội này của ta tư chất thông minh, rất hay nghịch ngợm, muội ấy có bằng hữu thân tên Giang Ngọc Nhi, ra hai nhà Giang – Lãnh vốn là chỗ quen biết lâu năm, sau khi phụ mẫu ta qua đời, Giang mẫu thu nhận hai huynh đệ ta về nuôi, ân tình của người ta suốt đời quên.
      Ta biết người vì nuôi nấng bọn ta mà phải ngày đêm vất vả làm việc, cho nên ngoại trừ những lúc học, ta đều thay người chiếu cố hai tiểu muội kia, dù Ngọc Nhi phải là muội muội ruột của ta, nhưng từ bọn ta lớn lên bên nhau, ta cũng xem muội ấy như người thân của mình, nên cũng vô cùng thương muội ấy.
      Ta và hai muội muội, dù có thiếu sót trong vấn đề tình thương của cha mẹ, nhưng cũng trải qua những ngày tuổi thơ vô cùng hạnh phúc, sau khi Giang mẫu qua đời, trách nhiệm của ta lại càng nặng nề hơn, bởi vì ta phải thay người chiếu cố tốt hai muội muội hơn nữa, vì vậy ta cố gắng kiếm tiền, cố gắng hết sức để cho hai muội muội của ta chịu thiệt thòi.
      biết có phải do ta quản nghiêm, khiến chúng sợ, hay là do ta nuông chiều khiến chúng được nước lấn tới, mà trong lần ta công tác, chúng lại dám trốn ta, tự ý xuyên , sau khi biết được chuyện này ta vô cùng tức giận, nên lập tức đến đó.
      Ta muốn đưa hai muội ấy về, nhưng hai muội ấy chịu, thậm chí còn cùng ta đánh nhau, lúc hai muội ấy kiệt sức, ta sắp thành công , lại nhảy ra tên nam nhân, lúc này ta mới biết , hai muội muội của ta sau khi đến đây đều tìm được ý trung nhân cho mình.
      Lúc đó ta cảm thấy rất tức, hai bảo bối mà ta cưng chiều chăm sóc, bây giờ lại bị hai nam nhân xa lạ đến cướp , hỏi làm sao ta có thể nuốt trôi cơn uất hận này, nhưng ta thể làm gì, ai bảo tiểu muội của ta ngay cả bản thân cũng đều đem cho người ta (TT: lúc này là do bị Ngọc Nhi tỷ lừa mà hay ^^), thậm chí còn dùng tính mạng uy hiếp ta, thử hỏi ta làm sao mà dám tiếp tục ra tay chứ.
      Ta theo họ quay về mới phát , ra bên cạnh nam nhân này cũng có nữ nhân ái mộ , thậm chí có ý đồ tổn thương muội muội của ta, ta tuyệt đối cho phép, cho nên ta ra tay diệt trừ ta, bất chấp việc đó vi phạm tộc quy của Linh tộc, nam nhân này là người của tiểu muội ta, cả đời cho phép có người khác.
      Ta lại gặp nam nhân khác, là nam nhân của Ngọc Nhi, trực giác cho ta biết, nam nhân này là người thà, nên ta hề có e ngại về . nhưng điều mà ta ngờ ta lại gặp lại sư muội cùng trường của mình tại nơi này, dù gì muội ấy cũng có nơi để , nên muội ấy gia nhập đoàn người của bọn ta cùng nhau quay về tổng đàn Thất Tinh kỳ.
      Qua những ngày tháng ở chung, ta nhìn ra được hai tên tiểu tử kia là lòng với hai muội muội ta, nên ta cũng ngầm đồng ý cho họ, nhưng điều ta ngờ đến khi ta đến đây, vận mệnh lại đẩy đưa khiến ta gặp được nàng.
      Nàng tên Mục Linh nhi, là sư muội của Dương Tử Phong, là nương hoạt bát, đáng , rất lanh lợi, ngay từ lần đầu gặp mặt, ta bị đôi mắt to tròn long lanh của nàng ấy hút hồn, có lẽ lúc mẫu thân mất tiểu muội còn rất nên thể nhớ, nhưng ta lại nhớ rất dung mạo của người, và Linh Nhi, đôi mắt của nàng ấy giống hệt mẫu thân của ta, mỗi khi ta nhìn thấy nàng ấy ta lại có cảm giác như ta gặp lại mẫu thân của mình, bên cạnh nàng ấy ta lại có cảm giác ấm áp.
      Những ngày ta ở đây chứng kiến cảnh tượng nàng ấy tối ngày chạy theo phía sau tiểu Nguyệt bảo cần thành thân với Dương Tử Phong, ta chợt cảm thấy nàng ấy rất đáng , trong lòng khỏi cười trộm, tuy nhiên ngoài mặt ta vẫn tỏ vẻ hề có chuyện gì, sau khi nàng ấy biết ta có thể đánh bại sư huynh của nàng ấy, nàng ấy lại chuyển mục tiêu sang ta, nàng ấy bảo ta nếu có cơ hội nên dạy cho sư huynh của nàng ấy cơ hội, còn hỏi ta có tức giận khi sư huynh của nàng ấy cướp muội muội của mình , ta trả lời thành ta dù có chút tức giận, nhưng nếu tiểu muội ta thích ta phản đối, chỉ cần tiểu muội vui vẻ là được rồi.
      Ta lại hỏi nàng dù ngoài mặt nàng hề muốn hai người họ thành thân, nhưng thực tế vẫn rất mong sư huynh của nàng hạnh phúc có phải hay . Lúc đó nàng ngượng ngùng gật đầu, nàng với ta nàng biết quá khứ của sư huynh, nên nàng vẫn hy vọng sư huynh tìm được nữ nhân có thể khiến cho huynh ấy hạnh phúc, bây giờ huynh ấy tìm được, nàng rất vui mừng thay huynh ấy.
      Lúc này nàng lại hỏi ta, liệu tiểu muội có giống như mẫu thân của sư huynh năm xưa hay , phản bội sư huynh hay , lúc đó ta kìm lòng đậu gõ lên đầu nàng ấy cú, ta bảo với nàng ấy tiểu muội ta phải hạng người như vậy, ta lại hỏi nàng lẽ nàng lại xem tiểu Nguyệt lại là người như vậy. Nàng lắc đầu liên tục, thậm chí còn thề cam đoan là có, chẳng qua là nàng muốn đính chính cho chắc ăn mà thôi, nhìn bộ dáng ngây ngô lúc phát thệ của nàng ta cảm thấy nàng rất đáng , muốn đem nàng ủng vào lòng mà thương, ta ngay lập tức bị ý nghĩ làm cho khiếp sợ, chả lẽ ta…. lẽ đây là duyên phận hay sao???
      Đêm động phòng của tiểu muội, nàng và cả đám nữ nhân cùng hùa nhau nháo động phòng, nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, khi có cơ hội ‘trả thù’ sư huynh của mình, ta thấy được nàng rất nghịch ngợm, chẳng thua gì hai tiểu muội nhà ta cả. Chúng ta cùng nhau đến đại hội võ lâm, đường nhìn dáng vẻ vui cười của nàng, ta chợt cảm thấy nàng cười rất đẹp, trong mắt ta giờ đây có nữ nhân có thể so với nàng, dù chỉ tiếp xúc thời gian ngắn ngủi, nhưng ta biết từ lúc nào nữ nhân này tiến vào lòng của ta, và chiếm giữ nơi đó.
      Tại Đào Hoa Nguyên, ta vì tiểu muội mà bị thương, nàng luôn ở bên chăm sóc ta, từ trước đến giờ ngoài trừ tiểu Nguyệt và Ngọc Nhi, ta chưa từng thân cận với nữ nhân nào cả, nàng là duy nhất, lúc nàng thay ta băng bó vết thương, nàng luôn miệng ngừng quở trách, lại còn khóc lóc sướt mướt, nàng nàng biết nàng bị gì, nàng chỉ là có cảm giác rất vui khi ở cạnh ta, nàng nhìn thấy ta bị thương, lòng của nàng rất đau, nàng thà rằng người bị thương là nàng, chứ muốn nhìn thấy ta bị thương, lúc đó ta rất cảm động, ta liền đem nàng ủng vào lòng, ta với nàng ta thích nàng, hãy cho ta cơ hội chăm sóc nàng có được ???


      Nàng ở trong lòng ta e lệ gật đầu, ta cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc. Ta vốn định đợi sau khi đại hội võ lâm qua mới công khai quan hệ của chúng ta, tuy nhiên ta lại ngờ lại bị tiểu muội bắt gặp hơn nữa còn dùng kế khích tướng khích ta, ta đành phải đứng ra thừa nhân, ta biết bị tiểu muội uy hiếp, nhưng ta lại còn lựa chọn nào khác.
      Sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện, đại trưởng lão lại xuất , lúc này trong lòng ta lại lo lắng, nếu lỡ đại trưởng lão đưa bọn ta về, ta còn gặp được nàng nữa, vậy ta phải làm sao, nhưng ta ngờ, đại trưởng lão chẳng qua chỉ vì lấy lại Thánh Linh thạch mà đến đây, bây giờ ta mới hiểu được câu của mẫu thân trước đây, “Linh tộc dù rất mạnh, nhưng vẫn có khuyết điểm, và khuyết điểm lớn nhất của Linh tộc chính là luôn bao che khuyết điểm cho nhau”, lúc này ta lại thấy việc bao che này giống khuyết điểm, mà ngược lại còn là chuyện tốt nữa.
      Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta trở thành minh chủ võ lâm, dù ta rất bận, có nhiều thời gian bồi nàng, nhưng nàng vẫn như cũ trách ta, vẫn luôn bên cạnh ủng hộ ta, sau khi bọn ta thành thân được năm năm, nàng vì ta sinh hạ nhị nam, nhất nữ, lúc này ta hạ quyết định trong kỳ đại hội lần sau, ta tìm người thích hợp để trao chức vụ này lại, sau đó cùng nàng ngao du thiên hạ, những nơi mà nàng muốn , và tất nhiên trong việc này ta cũng phải giở chút thủ đoạn, nếu làm sao qua mặt được mấy lão già trong hội nguyên lão võ lâm.
      Rất nhiều năm sau, ta và nàng lúc này đều qua tứ tuần, con cái của bọn ta đều có gia đình riêng, ta cùng nàng chu du hầu hết những nơi đẹp khắp tứ quốc, lúc này nàng bảo với ta nàng muốn cùng ta quay về thế giới của ta, nàng muốn nhìn thế giới mà ta lớn lên, lúc đó ta nắm tay nàng, ta bảo “chỉ cần nơi nàng muốn , ta cùng nàng cho tới cùng”, nàng mỉm cười tựa vào lòng ta, chúng ta cùng nhau thực thêm chuyến xuyên nữa, nhưng lần này là xuyên về đại, thế giới của ta. Bây giờ ta cảm thấy nhân sinh của ta gặp được nàng chính là vận mệnh, là hạnh phúc của ta.
      Hết phiên ngoại 2

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Định Mệnh
      “ khách quan xin hỏi ngài muốn dùng gì” tiểu nhị tiến lại gần giọng hỏi nam tử trước mặt, hơn nữa còn đánh giá người này, chỉ thấy y người khoác chiếc áo bằng loại vải bình thường nhất, ăn mặc rất đơn sơ, nhìn vào có vẻ là thư sinh nghèo.
      đĩa rau luộc, hai cái bánh bao, và ấm trà, đa tạ” nam tử từ tốn đáp lại, hoàn toàn để ý đến ánh mắt soi mói của tiểu nhị.
      “khách quan xin chờ lát, thức ăn của người lập tức có ngay” tiểu nhị mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, ngay lập tức quay vào bếp,nhưng trong lòng lại khinh bỉ, hừ nghèo mà còn bày đặt đến quán ăn sang trọng.
      Thiên Duyệt tửu lâu, tửu lâu lớn nhất thành Phụng Dương của Tấn quốc. Là nơi tụ họp của các đại quan quý nhân, nơi đây nổi tiếng chỉ vì thức ăn ngon mà còn vì vị trí thuận lợi, ngồi tại dây có thể ngắm được ba nơi đẹp nhất Phụng Dương thành, bao gồm : Tích Nhược hồ, với khung cảnh thơ mộng, Lạc Thượng Viên, vườn hoa với hơn trăm loài hoa nổi tiếng từ khắp thiên hạ, và Thiên Hương Lâu, kỹ viện lớn nhất Phụng Dương thành, và cũng là lớn nhất Tấn quốc, với hơn 50 danh kỷ xin đẹp, Tấn quốc nổi tiếng khắp tứ quốc vì là nơi có phong cảnh đẹp và giai nhân mỹ lệ, cho nên danh kỹ của Thiên Hương Lâu cần phải , đương nhiên là những nương dung mạo hơn người.
      đến giai nhân, thể đến Nhạc Mạn Điệp, Phụng Dương thành đệ nhất mỹ nhân, và cũng là chiêu bài vàng của Thiên Hương Lâu, nàng chỉ dung mạo xinh đẹp, mà còn tài hoa hơn người, bất luận cầm kỳ thi họa, thứ gì cũng giỏi, thứ gì cũng thạo, đặc biệt vũ đạo của nàng còn vô cùng điêu luyện, khắp Phụng Dương thành thể nào tìm được đối thủ.
      Cũng chính vì điều này, dẫn đến ái mộ của rất nhiều nam nhân, trong đó nổi tiếng nhất là Kim Phú Quán, công tử của Binh bộ thượng thư, khắp Phụng Dương thành đều biết rất , Kim đại công tử vì muốn lấy lòng của Nhạc Mạn Điệp, tiếc bỏ ra vạn lạng bạc thuê người vận chuyển hai chậu Lan Vĩ Điệp nổi tiếng từ biên cương xa xôi về đây, chỉ mong nhìn thấy nụ cười của giai nhân, chuyện này làm chấn động cả thành suốt mấy tháng qua, đến giờ vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~
      “tiểu thư, chúng ta sang bên kia nghĩ chút , chúng ta cả ngày rồi, chắc hẳn người cũng mệt lắm rồi” tiểu nương bên ngoài hướng vào trong kiệu giọng lên tiếng.
      “ân, bảo họ dừng lại nghĩ chút ” bên trong kiệu vang lên giọng dịu dàng, nghe rất êm tai.
      lúc cả đoàn người dừng chân nghĩ lại ở gốc cây bên đường, trong lùm cây lại xuất năm gã hán tử, gương mặt dữ tợn, tay cầm đại đao, hướng họ mà tiến lại, lúc đầu mấy kiệu phu còn có ý định nhảy ra ngăn cản, nhưng vừa bị bọn hán tử hù dọa, họ sợ hãi mà bỏ chạy, ở đây giờ chỉ còn lại hai nữ tử yếu đuối đối mặt với năm tên sài lang.
      “tiểu mỹ nhân, là ông trời đối với bọn ta bạc a, biết bọn ta đơn, nên cố tình đưa nàng đến đây cho bọn ta, nếu vậy chúng ta cũng đừng phụ lòng của thượng thiên, tiểu mỹ nhân, đến đây nào” tên trong bọn hán tử vẻ mặt dâm tà nhìn chằm chằm vào người thanh y nữ tử, và người này ai khác chính là nữ tử vừa mới bước xuống chiếc kiệu kia.
      “ ngươi,…các ngươi cần lại đây, các ngươi đừng lại đây” hai nữ nhân càng ngày càng sợ hãi, thanh run ẩy, giữa nơi rừng núi hoang vắng thế này các nàng chỉ có mình, các nàng biết làm sao đây, có ai đến cứu các nàng .
      Mấy tên hán tử tiến lại gần hai nữ nhân, xô ngả các nàng xuống đất, bắt đầu giở trò đồi bại với các nàng, hai nữ nhân đều ra sức phản kháng, kêu la thảm thiết, thậm chí là khóc lóc cầu xin, chỉ mong có thể thoát khỏi những chuyện này.
      (TT: miêu tả mấy cảnh này làm ta đau lòng, tội cho những nữ nhân gặp phải hoàn cảnh như thế, nên xin lỗi ta mô tả chi tiết đâu ~.~)
      lúc hai người lâm vào tuyệt vọng cứ nghĩ rằng cuộc đời của mình coi như kết thúc ở đây, các nàng chỉ thấy hàn quang chợt lóe, mấy tên hán tử đều lăn đùng ra đất, trợn mắt, há hốc mồm, khóe miệng chảy máu, chết mà còn hiểu vì sao mình chết.
      Hai nữ tử nhìn lại chỉ thấy trước mặt họ giờ đây đứng nam tử, thận vận lam y, ăn mặc rất đơn giản, nhìn bề ngoài trong giống thư sinh tay trói gà chặt, thế nhưng có thể dễ dàng giết chết năm tên hán tử cùng lúc, nếu phải chính mắt các nàng nhìn thấy, các nàng cũng tin.
      “ vị công tử này, xin đa tạ cứu giúp, biết công tử có thể để lại danh tính, ngày khác tiểu nữ tử nhất định đến tận nhà cảm tạ” thanh y nữ tử nhàng lễ độ chuyện, thanh vô cùng ôn nhu.
      cần, nơi này có rất nhiều sơn tặc, ta hộ tống các ngươi đoạn, nhanh chóng rời khỏi đây thôi” nam tử hề để thái độ dịu dàng của nữ tử vào trong mắt, mà lạnh lung lên tiếng, sau đó xoay người trước dẫn đường.
      Hai nữ tử cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đời này có nam nhân đối với giai nhân mà lại có thể lãnh đạm vậy sao, nhưng mà các nàng bây giờ còn thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy cách nam tử cáng ngày càng xa, họ chỉ biết cắn răng đuổi theo, họ nếu cứ ở lại đây, nếu lỡ lại xuất thêm đám sơn tặc nữa sao, vì vậy các nàng đều nhanh chóng chạy theo hướng nam tử vừa rời khỏi, cũng may cuối cùng đuổi kịp.
      “ bây giờ ra khỏi rừng, hai người cứ theo đường này thẳng, có thể quay trở về thành” chẳng mấy chốc ba người ra đến bìa rừng, nam tử lạnh nhạt chỉ đường cho hai nữ nhân xong, nhanh chóng quay lưng bỏ .
      “công tử, tiểu nữ tên gọi Nhạc Mạn Điệp, ta ở Thiên Hương Lâu, nếu sau này công tử có gì cần đến ta, cứ đến đó tìm ta, ta nhất định dốc hết sức mình, quyết chối từ” thanh y nữ tử biết , nam nhân này vốn dĩ giống người khác, hề có chút thái độ nào với nàng, hơn nữa căn bản xem việc cứu nàng là chuyện gì quan trọng, vậy nàng ép , nàng tin tưởng duyên phận, nàng tin nàng và nhất định còn cơ hội gặp lại, nhất định có ngày đến tìm nàng.
      Bởi vì, quẻ bói hôm nay nàng xem chùa, rất ràng, hôm nay nàng gặp được tướng công tương lai của mình, nàng tin tưởng nàng và có thể gặp nhau hôm nay, chính là định mệnh mà ông trời an bài, nàng nhất định chờ , chờ ngày nàng và tái kiến.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Ba tháng, kể từ ngày đó ba tháng trôi qua, Nhạc Mạn Điệp kể từ ngày đó trở , ngoài việc tiếp khách, đều ngồi thẩn thờ bên cửa sổ, nhìn xuống phố, với hy vọng có thể gặp được hình ảnh quen thuộc , nhưng , ba tháng này cứ như biến mất vào khoảng , nàng từng bảo tiểu Đào dò hỏi, cũng nhờ Lý ma ma tìm hiểu, nhưng vẫn thể nào biết được là ai, cũng biết gia tại nơi nào, lẽ nàng lầm sao, nàng và có duyên sao, là nam nhân đầu tiên động lòng trước vẻ đẹp của nàng, là nam nhân đầu tiên gây cho nàng cảm giác, nàng nữ nhân, chứ phải kỹ nữ để cho người ta vui đùa nơi thanh lâu, hôm đó trong mắt , nàng hoàn toàn thấy được tia dục vọng nào, nàng thừa nhận nàng gặp rất nhiều nam nhân, nhưng mà chỉ có người đó là nhìn bằng ánh mắt bình thường, hoàn toàn giống với ánh mắt háo sắc của những nam nhân khác, chính vì điều này nàng càng tin tưởng là đặc biệt, và nàng cũng tin tưởng chính là định mệnh của nàng.
      lúc Nhạc Mạn Điệp thẩn thờ suy nghĩ lại bị tiếng động làm giật mình, nàng lấy lại tinh thần tiến lại nơi phát ra tiếng động xem xét, chỉ thấy mặt đất nằm nam tử, y hình như bị thương, vì nàng thấy y chảy máu rất nhiều, Nhạc Mạn Điệp lấy hết dũng khí, xoay người nam tử lại, dung mạo của người trước mặt làm nàng khiếp sợ.
      !
      sao? Nàng nằng mơ chăng? xuất ở đây sao? Nam nhân khiến nàng suốt ba tháng mong nhớ ngày đêm rốt cuộc cũng xuất rồi sao?
      Nhưng tại sao lại bị thương? Là ai làm bị thương? Mà nàng làm gì thế này? Việc quan trọng trước mắt phải là nên cứu sao?
      Nhạc Mạn Điệp lấy hết sức lực, nhanh chóng đỡ nam tử lên giường của mình, nhàng cởi y phục của y để xem xét vết thương, có lẽ đối với người khác những chuyện này thạo, nhưng mà phụ thân của nàng lúc còn sống là đại phu, nàng từng theo phụ thân học mấy năm y thuật, cho nên với những việc như xử lý vết thương nàng có thể làm được, dù lúc đầu nàng vẫn còn thẹn thùng, động tác cởi y phục còn chậm chạp, thậm chí tay còn run rẩy, nhưng mà trong lòng nàng ngừng với mình, nàng nhất định phải cứu , nàng tuyệt để cho chết.
      Quần quật suốt cả canh giờ, rốt cuộc Nhạc Mạn Điệp cũng xử lý xong vết thương cho nam nhân kia, nàng trong lòng giờ phút này có thể thở phào nhõm, cũng may chỉ là những vết thương ngoài da, dù có sâu chút, nhưng nguy hiểm tánh mạng.
      Nhưng trong lòng nàng giờ phút này có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi , rốt cuộc là ai làm bị thương a? hiểu sao hồi tưởng lại cảnh tượng của hôn mê bất tỉnh nằm trong vũng máu khi nãy, lòng của nàng như bị bóp chặt lại, nó khiến cho nàng hít thở thông, nhưng mà tất cả chỉ có thể chờ tỉnh lại mới có thể giải đáp thôi.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      “Ưm” sáng sớm hôm sau, rốt cuộc nam nhân giường cũng tỉnh lại, đập vào mắt y là khung cảnh xa lạ.
      Y nhìn chung quanh đánh giá lần, phát nơi đây là khuê phòng của vị nương, tại sao y lại đến đây, y nhớ ràng hôm qua y bị hai tên Phi Ưng song sát đánh lén, sau đó y cố gắng hết sức mới có thể giết chúng, nhưng y bị thương, sau khi chạy đến tòa nhà lớn, y lúc này thể suy nghĩ gì mà phi thân nhảy vào, biết y cứu hai vị ương kia có phải chuyện tốt hay nữa, từ ngày cứu họ xong, y liên tục bị truy sát, ra cũng ai tin, mấy tên sơn tặc nhoi đó lại có nhiều bằng hữu như thế, hết tên này đến tên khác cứ chạy đến tìm y báo thù thay chúng, suốt ba tháng nay, y biết giết bao nhiêu người rồi nữa.
      “công tử, huynh tỉnh lại rồi” lúc y miên man suy nghĩ, bị giọng dịu dàng làm bừng tỉnh, nhưng sao giọng này lại quen thuộc như vậy.
      Y quay đầu nhìn sang phát trước mặt mình giờ là nữ tử dung mạo xinh đẹp, thân vận hồng y, nhìn có vẻ rất yếu đuối và lương thiện, làm cho người ta vừa nhìn vào là muốn đem nàng bảo vệ tốt, để nàng bị tổn thương, và người này ai khác chính là nữ tử mà ba tháng trước y cứu, và cũng là người khiến y ra nông nổi này.
      Y đây là làm sao thế này, y và nàng chỉ mới gặp nhau hai lần, trừ việc từ khi cứu nàng xong, y liên tục gặp phiền phức, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, tại sao y lại để ý đến nàng kia chứ, hơn nữa trong lòng y đời này phải còn dung được nữ nhân nào khác ngoài ‘nàng ấy’, tại sao bây giờ y lại bận tâm đến nữ nhân này cơ chứ.
      “công tử, ngài có cảm thấy khỏe hơn chút nào ” hồng y nữ tử dịu dàng tiến lại gần hỏi thăm nam tử nhìn nàng chằm chằm kia, nhưng mà nàng vẫn như cũ hề phát bất kỳ dục niệm nào trong mắt y, mà chỉ có ngạc nhiên mà thôi.
      “ta sao, đa tạ nương cứu ta” nam tử vì chưa lành hẳn, nên trong giọng có chút khàn khàn.
      “vậy tốt quá rồi, công tử cần khách sáo, người từng cứu ta, nay công tử bị thương làm sao ta có thể bỏ mặt được, Mạn Điệp tuy là thanh lâu nữ tử nhưng cũng hiểu , thế nào là ‘có ân tất báo’, công tử cần khách khí” Nhạc Mạn Điệp giọng nhàng, nhưng hề che dấu ôn nhu, cùng tình cảm của mình trong đó.
      “công tử, Mạn Điệp có thể được biết quý danh của công tử được , có thể hơi mạo muội, nếu công tử cảm thấy thể , Mạn Điệp cũng ép buộc” Nhạc Mạn Điệp ngoài mặt như vậy, nhưng trong lòng luôn ngừng cầu nguyện hy vọng y có thể cho nàng biết tên của mình.
      “Đông Phương Tuấn” sai, nam tử nằm giường kia ai khác chính là trang chủ của Thần Kiếm Sơn Trang, biến mất giang hồ suốt ba năm nay, kể từ cái ngày Đại Hội Võ Lâm năm đó.
      “công tử, ngài đến giờ nên dùng thuốc” Nhạc Mạn Điệp vui mừng vô cùng, rốt cuộc nàng cũng biết được danh tính của y a.
      Đông Phương Tuấn đáp, chỉ lẳng lặng ngồi dậy tựa người vào thành giường, cầm chén thuốc lên uống. Hai người cứ như vậy trầm mặt gì thêm.
      Ba ngày, Đông Phương Tuấn ở lại đây ba ngày, suốt ba ngày này Nhạc Mạn Điệp luôn luôn bên cạnh chăm sóc cho y, sau khi biết được sở dĩ y bị thương tất cả đều do cứu nàng, nàng càng tận tình quan tâm y hơn nữa, nàng hàng ngày vẫn thường thầm quan sát y, nàng biết rốt cuộc y có chuyện gì, nhưng trực giác cho nàng biết y nhất định có tâm , hôm nay nàng đánh bạo tiến đến hỏi y lần, nàng rất hy vọng có thể cùng y chia sẻ tâm trong lòng a.
      “công tử ngài có tâm sao” nhìn y giờ phút này rất độc, y đứng đó bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng cao, nhưng lại hề có bất kỳ biểu gì là ngắm trăng, mà dường như y cùng vầng trăng tâm vậy.
      “ta người mà ta nên ” lời ra khỏi họng, Đông Phương Tuấn khỏi ngạc nhiên, y cùng nữ tử quen biết chỉ mấy ngày tâm , đem hết những gì trong lòng y bộc bạch ra hay sao?
      “người đó là ai” Nhạc Mạn Điệp nghe xong, cảm giác rất đau lòng, y có ý trung nhân rồi sao, nhưng mà y bảo là người này nên , vậy có phải nàng có cơ hội chăng?
      “nàng ấy là đại tẩu của ta” Đông Phương Tuấn giọng đáp lại, nhưng trong lời hề che dấu đau lòng.
      “đại tẩu của người” Nhạc Mạn Điệp ngạc nhiên vô cùng, vậy người y thương là thê tử của ca ca y sao, vậy đây có phải là lý do làm cho y đau khổ như vậy hay ?
      “ta ở ba năm trước đây mới biết ra mình còn có đại ca, bọn ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha, cha của ta vì muốn cướp mẹ của ta mà hại chết cha huynh ấy và cả nhà huynh ấy, sau đó còn định giết cả huynh ấy, nhưng cũng may là huynh ấy được người cứu giúp, 20 năm sau, cha ta lại lần nữa muốn hại chết huynh ấy, nhưng mẹ của ta thay huynh ấy chắn kiếm, kết quả mẹ cứu được mà qua đời, cha ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì mẹ ta, cho nên sau khi bà ấy mất, đối với ông mà còn gì đáng vương vấn nữa rồi, nên ông tự sát theo bà, sau chuyện đó ta bỏ , ta có mặt mũi đối diện với đại ca của ta, mặc dù huynh ấy còn trách ta, hơn nữa còn nhận người đệ đệ này, nhưng ta thể nào ở lại nơi đó được nữa” Đông Phương Tuấn bình thản kể lại mọi chuyện, nhưng mà trong giờ phút này trong lòng y rất đau.
      Nhạc Mạn Điệp đứng bên cạnh cũng lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe y , nàng ngờ quá khứ của y lại có thể xảy ra những chuyện như vậy, nàng cảm thấy đau lòng thay y.
      “nàng ấy là ta quen biết trước, ta nhớ lần đầu bọn ta gặp mặt, ta bị kẻ thù truy sát, là nàng ấy cứu ta, ngay từ lần đó ta bị nàng ấy hớp mất hồn, sau khi nàng ấy ra cũng mang theo trái tim của ta cùng, đây là lần đầu ta vì nữ nhân mà động tâm, ta cứ nghĩ ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, chắc giữa chúng ta có duyên, nhưng ngờ gặp lại lần nữa, nàng ấy gả cho người ta, hơn nữa người này chính là ca ca mà ta hề hay biết, là cha ta có lỗi với huynh ấy, là mẹ ta nợ huynh ấy, 20 năm ta sống trong thương của cha mẹ, huynh ấy lại đơn, chỉ sống trong thù hận, nàng ấy là người duy nhất có thể khiến cho huynh ấy mở rộng lòng mình, thử hỏi làm sao ta có thể buông tay, hơn nữa cho dù ta có muốn nắm chặt lấy nàng ấy, nàng ấy cũng hề thuộc về ta, trong lòng nàng ấy ngoại trừ ca ca của ta, dung được người nào nữa cả” Đông Phương Tuấn đến đây khỏi cười khổ, là do bản thân y tự mình đa tình mà thôi, ngay từ đầu y vốn có cơ hội rồi.
      Nhạc Mạn Điệp lấy hết can đảm tiến lại gần ôm chặt lấy y, Đông Phương Tuấn rất ngạc nhiên vì điều này, lúc y định đẩy nàng ra, giọng của nàng lại lần nữa vang lên.
      “công tử, Mạn Điệp tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ bán thân, vẫn còn thân trong sạch, ta ngay từ lần đầu tiên gặp mặt biết được người chính là nam tử định mệnh mà ông trời ban cho ta, ta biết trong lòng người vẫn chưa thể quên được người kia, nhưng sao, ta có thể chờ, ta tin chỉ cần ta có lòng, ngày nào đó người nhất định chấp nhận ta, công tử có thể cho phép Mạn Điệp theo người được ” Nhạc Mạn Điệp lời hết sức chân thành tha thiết, hề che dấu chút tình cảm nào cả.
      “ xin lỗi, ta thể chấp nhận tình cảm của nương, ta cứu nương lần, nương cứu ta lần, chúng ta ai nợ ai, đợi khi vết thương của ta hồi phục ta rời khỏi đây, còn nếu nương muốn ta ngay lúc này rời ta cũng tuyệt đối có nửa lời nào” khí trong giây lát lâm vào yên tĩnh, lúc Nhạc Mạn Điệp cứ nghĩ là y đồng ý, ngờ Đông Phương Tuấn lại lên tiếng từ chối, điều này làm nàng thể tin được, ra ngay từ đầu đến giờ chỉ là do bản thân nàng đa tình, là do nàng quá tự tin mà thôi, là do nàng biết lượng sức mình mà.
      Nhạc Mạn Điệp đau lòng khóc lớn, ngay sau đó chạy vụt ra khỏi phòng, nàng thể nào đối mặt với y nữa. Hôm qua Lý ma ma vì tham lợi, mà đồng ý đem nàng bán cho Kim Phú Quán làm thiếp, nàng cứ nghĩ rằng chỉ cần y đồng ý nàng theo y cao bay xa chạy, quan tâm đến chuyện gì nữa, nhưng ngờ y lại cự tuyệt, vậy lẽ nàng đành chấp nhận vận mệnh của mình hay sao? Nàng có thể làm được sao?
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Y xuất , kể từ hôm đó y rời khỏi Thiên Hương Lâu, y dường như biến mất, nàng cứ nghĩ tin tức nàng gả cho Kim Phú Quán sau khi truyền ra ngoài y nhất định y xuất , nhưng y , hôm nay nàng được gả vào Kim phủ, nhưng y vẫn chưa từng xuất qua, lúc đón dâu, lúc vào cửa, bây giờ là vào tân phòng cũng thế, y chưa từng xuất qua, nàng suy nghĩ kỹ rồi, nếu vậy nàng đành làm theo cách của mình, nếu như Kim Phú Quán ép nàng nàng tự sát, ngoài trừ y ra nàng để bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng.
      “tiểu Điệp nhi của ta, nàng nghĩ gì thế” lúc nàng còn ngẩn ngơ, bên cạnh lại vang lên giọng chứa đầy dục vọng.
      Nàng nhìn sang bên cạnh thấy Kim Phú Quán vào lúc nào, hơn nữa tất cả mọi người đều lui ra ngoài, bây giờ chỉ còn nàng và , hơn nữa khoảng cách giữa nàng và còn rất gần.
      “đến tiểu Điệp nhi ‘ khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’, đến đây nào, đừng có lãng phí a” Kim Phú Quán gương mặt dâm tà kề sát gần Mạn Điệp, khiến cho nàng sợ hãi vô cùng, nhưng nàng lại cố gắng trấn định lại.
      “Kim gia, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi” nàng dùng giọng điệu nhàng mà , cố gắng để phát ra điều bất thường.
      “cái đó quan trọng, tiểu Điệp nhi bây giờ ta chỉ muốn động phòng mà thôi, đến đây nào, nàng có biết nàng làm ta chờ bao lâu rồi , ta chờ được nữa rồi” Kim Phú Quán kịp để Mạn Điệp phản bác xô ngã Mạn Điệp xuống giường, thô bạo xé toạc quần áo của nàng.
      “Kim gia đừng mà” Mạn Điệp hốt hoảng, nàng rất sợ hãi, nàng rất sợ.
      “Ba” tiếng thanh thúy vang lên, gương mặt trắng nõn của Mạn Điệp lập tức xuất vết hằn đỏ của dấu tay lớn.
      “hừ, chẳng qua là kỹ nữ thanh lâu mà cũng làm cao, bổn đại gia cho ngươi biết ngươi bây giờ là tiểu thiếp của ta, ta muốn làm gì làm ngươi có quyền phản kháng nữa đâu” Kim Phú Quán dứt lời động tác tiếp tục thô bạo hơn nữa.
      Mạn Điệp tuyệt vọng rơi nước mắt, nàng nhàng lấy từ dưới gối ra cây kéo màng nàng để sẵn, nàng quyết định nàng kết thúc đời nàng ở đây, nàng tuyệt để cho tên cặn bã này làm nhục nàng, lúc nàng định dùng kéo kết thúc sinh mệnh của nàng cửa phòng lại bị mở toang, bóng trắng vọt vào, điểm huyệt của Kim Phú Quán, sau đó lôi kéo Mạn Điệp rời khỏi, Mạn Điệp vừa định phản kháng, nhưng khi nhìn lại người đến hoàn toàn mất hết chống cự, mà mặc cho mang nàng .
      Là y, rốt cuộc y đến rồi, y bỏ mặc nàng, tốt quá rồi.
      Hai người rời khỏi Kim phủ, Đông Phương Tuấn lập tức đặt Nhạc Mạn Điệp lên lưng con ngựa mà y chuẩn bị sẵn, hai người nhanh chóng phi ngựa rời khỏi thành. Con ngựa chạy xuống đêm, rốt cuộc cũng rời khỏi Phụng Dương Thành, Đông Phương Tuấn mới cho ngựa dừng lại.
      “tại sao lại lấy tên cặn bả đó” Đông Phương Tuấn giọng hàm chứa giận dữ, nữ nhân này ngu ngốc mà.
      “công tử cần ta, ta còn lựa chọn nào khác sao” Nhạc Mạn Điệp giọng nức nở, nghẹn ngào.
      “nếu vậy sao lại còn có ý định tự sát, vừa rồi nếu ta đến kịp có phải nàng định tự kết liễu đời mình ” Đông Phương Tuấn dám tưởng tượng nữ nhân này lại ngốc đến thế, tại sao lại hề biết quý trọng sinh mạng của mình như thế.
      “ta muốn gả cho , ta là bị ép buộc, ngay từ lần đầu ta gặp công từ, ta thích người, nhưng là người có người trong lòng, ta mặt dày xin người cho ta ở bên cạnh người, nhưng người lại cự tuyệt, ta cứ nghĩ chỉ cần người đồng ý ta có thể dùng thời gian để cho người quên người kia, mà dần dần chấp nhận ta, nhưng ngay cả cơ hội nhoi người cũng cho ta, cho nên ta còn cách nào khác mới lấy Kim Phú Quán, nhưng ta suy nghĩ kỹ rồi, đời này của ta ngoại trừ người ra ta để bất kỳ nam nhân nào chạm vào ta, cho nên…cho nên…ta…ta mới…” đến đây giọng của Nhạc Mạn Điệp càng lúc càng .
      “cho nên mới có ý định tự sát” Đông Phương Tuấn vẻ mặt đen lại, thay nàng luôn câu còn lại, nữ nhân này đúng là lần nào gặp nàng cũng gặp chuyện phiền phức cả mà, biết kiếp trước có phải y mắc nợ nàng, nên kiếp này y phải trả nữa.
      (TT: * gật đầu*, đúng a, cố gắng trả ca ơi, dùng cả đời để trả)
      Nhạc Mạn Điệp đáp lại, chỉ cúi đầu khóc nức nở hơn, tiếng khóc càng ngày càng lớn, càng nghe càng làm cho người ta cảm thấy thương tâm.
      “ta có nhiều tiền, nếu với ta được ăn sơn hào hải vị, cũng được ăn sung mặc sướng, hơn nữa ta lại lang bạc khắp nơi, có chỗ cố định, đôi khi phải ngủ ngoài trời, có giường êm, chăn ấm, nàng có chịu được ” Đông Phương Tuấn để cho nàng khóc lớn phát tiết, đến khi nàng khóc mệt nhoài mới lên tiếng.
      Nhạc Mạn Điệp tin ngước lên nhìn , chỉ thấy nhìn nàng chăm chú, như đợi câu trả lời của nàng.
      “ta nguyện ý, ta nguyện ý a, ta sợ cực khổ, còn có tin tưởng ta, cho ta thời gian, ta nhất định giúp chàng quên được ‘người kia’, đời này có gì là thể, ta tin chỉ cần chàng mở lòng với ta, ta nhất định có thể giúp chàng quên quá khứ, làm lại từ đầu, có được ” Nhạc Mạn Điệp trong lòng mừng như điên, rốt cuộc y đồng ý, rốt cuộc nàng có thể ở bên cạnh y rồi.
      có thể quên sao?” Đông Phương Tuấn hồ nghi nhìn nàng, có thể quên sao? Nếu vậy sao ba năm vẫn thể quên được ‘nàng ấy’???
      “có thể, chẳng qua là chưa có nữ nhân nào giúp chàng mà thôi, và chàng cũng nguyện ý mở lòng mà thôi, chỉ cần chàng chịu mở rộng lòng mình, ta tin ngày chàng quên được ‘người đó’ mà chấp nhận ta” Nhạc Mạn Điệp dùng giọng hết sức chân thành cùng tha thiết, nàng tin tưởng vào điều này, chỉ cần y cho nàng cơ hội, nàng nhất định cố gắng hết sức, nhất định có ngày nàng thành công mà thôi.
      “hãy giúp ta” im lặng lúc lâu, rốt cuộc Đông Phương Tuấn cũng lên tiếng, nếu vậy, y cũng rất muốn quên , muốn làm lại từ đầu , y quá mệt mỏi rồi, còn chịu đựng được nữa, chi bằng cho bản thân cơ hội .
      “hảo” Nhạc Mạn Điệp gật đầu tươi cười, nàng nhất định dùng chân tình và thời gian chứng minh cho y thấy, có chuyện gì là thể cả.
      Nàng nhất định giúp y làm lại từ đầu, và cũng là bắt đầu của nàng nữa.
      Đông Phương Tuấn tiếp, mà thúc ngựa rời , nếu định mệnh an bài hai người gặp được nhau, vậy cứ làm theo , cho cả hai cơ hội, bắt đầu cuộc đời mới.
      con đường lớn con ngựa chở hai con người có hoàn cảnh khác nhau ra khỏi phạm vi của Phụng Dương thành, bắt đầu bước con đường mới, Đông phương ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng, báo hiệu tương lai mới bắt đầu với họ.
      Hết phiên ngoại 3

      PHIÊN NGOẠI NÀY CŨNG KẾT THÚC TRYỆN RỒI.HIHI
      Last edited: 26/8/14

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :