1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “tới rồi” tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Ngọc Nhi, Thiên Vy và Thanh Ngọc, Bạch Vân ra hiệu.
      “kịch hay bắt đầu rồi” Ngọc Nhi hí hửng ra mặt.
      “đây là sao, tại sao Lãnh huynh lại đứng ra tham gia, lẽ ngay từ đầu, nàng đoán ra được, khoan , lẽ lôi đài này dựng lên vì huynh ấy ” Thuận Minh thấy bộ dáng hí hửng của Ngọc Nhi nhìn ra được vấn đề rồi.
      “thông minh, huynh đoán trúng rồi, nếu phải tiểu Nguyệt hôm đó mang điểm tâm đến cho Ân ca, vô tình biết được chuyện của hai người họ, dùng cách này bức hai người họ thừa nhận, e rằng hai người họ biết đến khi nào mới chịu công khai, hừ kể ra họ cũng có bản lĩnh, có thể che đậy đến giờ, giỏi” Ngọc Nhi bộ mặt cười gian, đây là cơ hội báo thù ngàn năm có mà, tội gì nắm bắt, Ân ca có trách trách huynh từ trước đến giờ toàn ăn hiếp muội và tiểu Nguyệt, đến lúc huynh nên trả giá rồi.
      Nhìn Ngọc Nhi cười như vậy, Thuận Minh bắt đầu cảm thấy tội cho Thừa Ân, xem ra người làm đại ca như huynh ấy cũng sướng gì, hình như toàn bị muội muội của mình ức hiếp (TT: chết huynh, huynh dám nghĩ xấu cho Ngọc Nhi tỷ, huynh chết chắc rồi, ta mách lẽo đây, cho huynh sau này khổ dài dài *HAHAHA*, tràng cười dài đầy gian trá, nhưng trong lòng nghĩ thầm, lâu lâu có người cho mình ức hiếp tội gì mà thừa cơ làm tới ^^)
      “ vị công tử này, xin hỏi cao danh quý tánh” Tả Thanh Hàn đánh giá nam nhân trước mặt, y có thể nhận thấy được người này tuyệt đối đơn giản, nhưng ràng người này lúc nãy ngồi phía ghế của Thất tinh Kỳ mà, tại sao bây giờ lại tham gia thi đấu, trong đầu y giờ có rất nhiều thắc mắc.
      “Lãnh Thừa Ân” Thừa Ân lạnh lùng trả lời nam tử trước mặt, hoàn toàn đem y để vào trong mắt, dám có gan dành nữ nhân của ta, ngươi đúng là chán sống rồi, còn đám người kia nữa, dám gài bẫy , cứ chờ , sau khi chuyện này kết thúc tính hết với những người đó, tuyệt bỏ qua cho bất kỳ người nào, vừa nghĩ Thừa Ân vừa liếc nhìn đám nữ nhân ngồi đài.
      Nhận được ánh nhìn đó, ngoài trừ tiểu Nguyệt những người còn lại đều cảm thấy đột nhiên cả người lạnh buốt, như cả người mình chìm vào Hàn Băng Trì ngàn năm, rất lạnh.
      “đại ca, đừng có ra tay nặng vậy, họ dù sao cũng là người nhà mà” tiểu Nguyệt cười nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và dường như chuyện này cũng hề liên quan tới nàng.
      “muội còn dám , tất cả những chuyện này phải đều là chủ ý của muội sao, nếu có gì cứ nhắm vào ta, đừng làm khó Linh Nhi” Thừa Ân trán nổi gân xanh, tại sao mình lại có muội muội như thế chứ.
      “ay da, muội làm sao dám đối xử như vậy với đại tẩu tương lai chứ, yên tâm , hơn nữa muội làm điều gì cũng có suy nghĩ trước, phải huynh đến cuối cùng cũng ra tay rồi sao, chỉ cần huynh muốn, đời này có gì là huynh làm được, khắp thiên hạ này vốn dĩ đâu có ai là đối thủ của huynh đâu, đừng là những người lên đài tỷ thí hôm nay, kể cả đương kim minh chủ võ lâm tại cũng vốn đánh lại huynh, vì vậy Linh Nhi tuyệt đối gả cho người khác” tiểu Nguyệt giọng bâng quơ, nhàng.
      Nhưng đủ làm toàn trường khiếp sợ,phải biết rằng, đương kim minh chủ võ lâm là võ lâm đệ nhất cao thủ, trước giờ chưa từng có đối thủ, vậy mà nữ nhân này lại rằng ca ca của ta bản lĩnh hơn hẳn minh chủ võ lâm, đây có phải là quá tự cao rồi .
      “phu nhân, xin thứ cho tại hạ thẳng, người như vậy có phải hay là tự đề cao đại ca của người quá” trong đám đông có kẻ bất bình đứng ra chỉ trích.
      “đúng đó, đúng đó” lập tức phía dưới đám đông vô số người hưởng ứng.
      “đề cao, ta lại cảm thấy vậy, những gì ta hoàn toàn là , nếu tin, cứ việc thử” tiểu Nguyệt cười lạnh trước biểu của bọn họ, lũ người ngu ngốc, xem ra nam nhân đó rất biết cách lấy lòng người, đúng là lão hồ ly mà.
      “ngươi….” Kẻ vừa rồi tức giận đến xanh cả mặt, thể nên lời.
      “Lãnh công tử xin chỉ giáo” Tả Thanh Hàn tự nãy giờ bị xem là kẻ dư thừa tức giận vô cùng, hơn nữa kẻ này lại có ý định dành giai nhân với đứng trách , dứt lời lập tức xuất chưởng tấn công về phía Thừa Ân, nhưng chưa đến gần được ba bước, bị Thừa Ân chưởng đánh bay xuống lôi đài.
      Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, phải biết rằng Tả Thanh Hàn cũng được xem là cao thủ, dù chưa từng quyết đấu với minh chủ, nhưng nếu như có đấu cũng phải sau vài chiêu mới bại, vậy mà nam tử đài nhìn cũng thèm liếc mắt cái, hơn nữa chỉ dùng chưởng đánh bay y xuống đài, chưởng lực này cũng hoàn toàn dùng đến nhiều phần công lực, cứ như là cái phất tay mà thôi, lẽ những gì phu nhân của Thất Kinh Kỳ chủ , người nam tử đó hoàn toàn có thể đánh bại đương kim minh chủ võ lâm sao.
      “đại ca, có bản lĩnh, nhưng trước, nếu như hôm nay người thắng là kẻ khác lập tức cùng Linh nhi bái đường thành thân, nhưng là huynh phải thực thêm chuyện nữa mới được” tiểu Nguyệt cười cách bí hiểm.
      “chuyện gì, à mà khoan muội lấy quyền gì mà quyết định chuyện này”
      “đại ca huynh hình như quên, Linh Nhi là người của Thất Tinh Kỳ, cho nên hôn phải được Kỳ chủ đồng ý, mà Tử Phong giao toàn quyền cho muội, cho nên bây giời muội có quyền quyết định hôn của Linh Nhi, nếu huynh muốn thành thân với Linh Nhi, phải được đồng ý của muội”
      ” Thừa Ân bây giờ thập phần tức giận, nếu phải nữ nhân kia là muội muội duy nhất của y, y xông lên bóp chết người này rồi.
      “đánh bại Đông Phương Ngạo, giành chức minh chủ võ lâm về tay huynh”
      “được” Thừa Ân hai lời lập tức nhận lời.
      “Đông Phương trang chủ, ta nghĩ huynh có ý kiền chứ, dù sao cha huynh cũng ngồi cái ghế minh chủ đó lâu lắm rồi, đến lúc nên nhường lại” Ngọc Nhi quay sang mỉa mai Đông Phương Tuấn.
      “đương nhiên là , ghế minh chủ ai có bản lĩnh đếu có thể ngồi, huống hồ gia phụ mấy năm nay cũng có ý định nghĩ ngơi, chẳng qua chưa tìm được người thích hợp đễ thay thế thôi, nếu Lãnh huynh có bản lĩnh ta tin gia phụ nhất định vui vẻ nhường lại” Đông Phương Tuấn cười nhàng đáp lại.
      “ờ, minh chủ là chính nhân quân tử nha” Ngọc Nhi ngoài mặt cười, nhưng trong lòng lại quên bồi thêm câu,ta phi, là biết cách đóng kịch, đúng là tiểu nhân đê tiện, vô liêm sĩ, ngay cả con cũng lừa được, nếu làm diễn viên phản diện đảm bảo ai vượt qua được .
      Đại hội chiêu thân vốn dĩ là để tìm chồng cho nhị tiểu thư của Thất Tinh Kỳ, nhưng nay lại trở thành đề tài bàn luận của võ lâm, chuyện sôi nổi phải là chuyện trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm sắp thành thân, mà là người ta sắp gả, lại là người có thể có khả năng đánh bại đương kim minh chủ, giành chiếc ghế minh chủ võ lâm, chuyện này chẳng mấy chốc đồn đại khắp giang hồ ai biết, và tất nhiên cũng đến tay của nhân vật khác trong câu chuyện này.
      “ba” chưởng vung lên, cả cái bàn đá vỡ làm đôi.
      “lập tức truyền lệnh xuyống dưới, tăng cường tất cả phòng bị, lần này ta muốn bọn chúng có có về, nếu làm được, các người chuẩn bị tinh thần mà chết thay chúng ” nam tử trung niên mặt nổi gân xanh, tức giận run người.
      “dạ” cả đám hắc y quỳ mặt đất sau khi nhận lệnh lập tức lui ra.
      Muốn giành chiếc ghế minh chủ của ta sao, để xem các ngươi có mạng mà giành , trong mắt nam tử trung niên giấu nổi sát khí cùng thù hận, võ lâm lại sắp xảy ra trận tinh phong huyết vũ thể tránh khỏi.
      Hết chương 35

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Đại hội võ lâm, năm năm tổ chức lần,là thời điểm để nhân sĩ giang hồ tụ hợp, giải quyết ân oán, kết bằng hữu, và điều quan trọng hơn nữa chính là tranh giành chiếc ghế minh chủ võ lâm.Đám người của tiểu Nguyệt sắp đến gần nơi tổ chức đại hội võ lâm, đường họ gặp thêm được rất nhiều cao thủ, khí vô cùng náo nhiệt.
      “oa, đây chính là giang hồ trong truyền thuyết a, náo nhiệt” Thiên Vy hí hửng vô cùng, trước đây toàn thấy tivi, bây giờ được tận mắt chứng kiến, đúng là cảm giác khác hẳn.
      “đúng là rất náo nhiệt a, lần này chúng ta nhất định phải thừa cơ quậy cho , nếu uổng công lặn lội đến đây” Ngọc Nhi cũng hưởng ứng theo.
      Ai nấy đều có gương mặt hí hửng, duy chỉ có tiểu Nguyệt là chỉ cười , ngoài ra có bất kỳ phản ứng gì khác, người xưa thiên hạ rộng lớn, nếu là có duyên nhất định gặp lại, và quả đúng là như vậy, tại đại hội võ lâm lần này họ gặp lại người nữa.
      “Ôn tướng quân chúng ta lại gặp nhau rồi” giọng vô cùng quen thuộc từ đằng sau họ vang lên.
      “vương gia, lâu gặp” Thuận Minh cũng theo lễ phép chắp tay chào, người đến ai khác chính là Liên Thành, tứ vương gia của Lãnh Ngạo Quốc này, lần này phụng mệnh hoàng đế thay mặt triều đình đến đây tham dự đại hội võ lâm, là tham dự ra mục đích là giám sát, vì tránh cho võ lâm có cơ hội tạo phản, chuyện này chỉ cần kẻ có đầu óc đếu có thể nhìn ra.
      “Giang nương chúng ta đúng là có duyên, thiên hạ rộng lớn, ngờ trong biển người bao la, chúng ta lại có cơ hội gặp lại” Liên Thành vừa nhìn thấy Ngọc Nhi vui mừng ra mặt, ở đây ai cũng nhìn ra được là có ý với Ngọc Nhi.
      dám, thảo dân chẳng qua chỉ là bình dân bá tánh, làm sao có thể quen biết vương gia” Ngọc Nhi trong lòng mắng thầm, tối vô tình đế vương gia, người trong hoàng thất ai tốt hết.
      “ách” thái độ của Ngọc Nhi làm cho Liên Thành hơi ngượng ngùng, cứ nghĩ từ từ tìm cách tiếp cận giai nhân, nhưng xem ra bắt đầu được tốt lắm rồi.
      “vương gia hình như ngài cũng đến đại hội võ lâm, chi bằng chúng ta cùng lên đường, dù sao cũng là chỗ quen biết, biết ngài có ngại ” tiểu Nguyệt giọng nhàng, nhưng Thừa ân và Ngọc Nhi đếu nhìn ra được tiểu Nguyệt nhất định là có mưu mô gì đó, xem ra là muốn tìm thêm người trợ giúp rồi.
      “đương nhiên là được, tại hạ cầu còn kịp nữa là” Liên Thành vui mừng khôn xiết, như vậy chẳng phải có cơ hội tiếp cận giai nhân hay sao.
      Thừa Ân và Ngọc Nhi cười cười, tên này mắc bẫy rồi mà hay, cả hai cùng trao đổi bằng ánh mắt.Thừa Ân: ‘xem ra lần này nam nhân kia chết chắc rồi’, Ngọc Nhi: ‘ai bảo động ai động dám động vào nam nhân của tiểu Nguyệt nhà ta làm gì, đáng đời’ , Thừa Ân: ‘ nghĩ ra muốn đối phó với thế nào chưa’ , Ngọc Nhi: ‘đương nhiên là cho chết toàn thây rồi’ , Thừa Ân: ‘ tại sao giữ lại từ từ hành hạ’ , Ngọc Nhi: ‘ rãnh, cũng có thời gian, cho nên giải quyết nhanh gọn, hơn nữa tên khốn đó cũng là cha của Đông Phương Tuấn, nên cho chút mặt mũi chứ’ , Thừa Ân: ‘ờ, vậy cũng được’.
      Mọi chuyện bắt đầu từ khi tiểu Nguyệt, Thừa Ân, Ngọc Nhi và Thiên Vy thông qua việc lén lút điều tra, và tất nhiên thể thiếu trợ giúp của đám người phán quan nơi địa phủ và cộng thêm số quen biết của gia tộc Linh thị mà có được manh mối, từ đó liên kết các việc lại và phát ra bí mật , bí mật của 20 năm trước.
      20 năm trước, phụ thân của Đông Phương Tuấn và phụ thân của Lưu Phương cùng phụ thân của Dương Tử Phong vốn là bằng hữu thân thiết, nhưng sau khi phụ thân của Dương Tử Phong cưới Tạ Huệ Mẫn, cũng tức là mẫu thân Dương Tử Phong tình cảm của phụ thân Dương Tử Phong và phụ thân Đông Phương Tuấn bắt đầu rạng nứt, nguyên lai phụ thân Đông Phương Tuấn và Tạ Huệ Mẫn vốn lưỡng tình tương duyệt, cứ nghĩ được ở bên nhau, nào ngờ phụ thân Tạ Huệ Mẫn vì tham phú quý đem con mình gả cho nhà họ Dương, do lúc này phụ thân của Đông Phương Tuấn vẫn chưa có địa vị gì, chỉ là tên vô danh tiểu tốt, nên phụ thân của Tạ Huệ Mẫn phản đối hai người, lúc đầu phụ thân Lưu Phương biết được chuyện này, vốn định giúp hai người họ bỏ trốn, nhưng khi phụ thân của Tạ Huệ Mẫn chạy đến nhà cầu xin, khóc lóc kể lể, bảo rằng nếu có hôn này, thể nào mượn được giúp đỡ của Dương lão gia (cũng tức là ông nội của Dương Tử Phong), đến lúc đó nhà họ Tạ nhất định tán gia bại sản, ông còn lôi cả việc trước đây mình từng giúp đỡ cho Lưu gia ra để cầu xin phụ thân Lưu Phương, còn dọa nếu phụ thân Lưu Phương giúp hai người họ bỏ trốn tự sát, bức tử ân công của nhà mình, để xem phụ thân Lưu Phương sau khi chết làm thế nào đối mặt với cha mình, cho nên phụ thân Lưu Phương đành mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, kết quả Tạ Huệ Mẫn được gả cho phụ thân của Dương Tử Phong.Phụ thân của Đông Phương Tuấn cũng bỏ từ ngày đó.
      Từ đầu đến cuối chuyện tình cảm giữa Tạ Huệ Mẫn và phụ thân Đông Phương Tuấn, phụ thân của Dương Tử Phong đều hề hay biết, sau khi Tạ Huệ Mẫn sinh hạ Dương Tử Phong, phụ thân Đông Phương Tuấn quay lại, với Tạ Huệ Mẫn rằng mọi chuyện này đều do phụ thân của Dương Tử Phong bày ra, do phụ thân của Dương Tử Phong thầm thương Tạ Huệ Mẫn từ lâu, nhưng người mà Tạ Huệ Mẫn lại là mình, nên phụ thân Dương Tử Phong mới nghĩ ra việc trợ giúp cứu vớt gia sản Tạ gia ép cha nàng gả nàng cho , sau đó phụ thân Đông Phương Tuấn còn giết chết phụ mẫu của Lưu Phương giá họa cho phụ thân Dương Tử Phong, mục đích là trả thù việc năm đó phụ thân Lưu Phương chịu giúp mình, và người ra tay chính là hai vị sư phụ của Ngọc Nhi, do họ bị lừa, cho rằng phụ thân Lưu Phương là kẻ ham phú quý bán đứng bạn bè, cho nên nhất thời bị phụ thân Đông Phương Tuấn mua chuộc mà giết người giúp . Kết quả gây ra mối thù của ngày hôm nay giữa Lưu Phương và Dương Tử Phong. Tạ Huệ Mẫn hoàn toàn tin tưởng lời của phụ thân Đông Phương Tuấn nên lén hạ dược vào trà của phụ thân của Dương Tử Phong để có thể cùng phụ thân Đông Phương Tuấn bỏ trốn, nhưng bà hề biết rằng sau đó phụ thân Đông Phương Tuấn quay lại giết phụ thân Dương Tử Phong, vốn cũng định ra tay trừ khử cả Dương Tử Phong, nhưng lúc đó cũng may có sư phụ Dương Tử Phong và Mạc tiên sinh đến kịp nên vẫn chưa có cơ hội ra tay, sau khi Tạ Huệ Mẫn bỏ thành thân với phụ thân của Đông Phương Tuấn và sinh ra , nếu tính ra Dương Tử Phong và Đông Phương Tuấn chính là huynh đệ ruột cùng mẹ khác cha.
      này là làm cho đám người tiểu Nguyệt sửng sốt, ngờ tất cả mọi chuyện này đều là do nữ nhân mà ra, đúng là ‘hồng nhan họa thủy mà’.
      Đương nhiên những chuyện này họ vẫn chưa cho ai biết, vì họ đều có kế hoạch cho tất cả mọi chuyện, nên phải đợi đến khi đại hội võ lâm bắt đầu, họ ở trước mặt mọi người giang hồ, công bố tội ác của cái kẻ tự xưng là chính phái, kẻ dùng thủ đoạn ngồi được cái ghế minh chủ mấy chục năm nay kia, cho thân bại danh liệt.
      Với gia nhập của Liên Thành, đoàn người nhanh chóng lên đường, do Liên Thành là do tiểu Nguyệt mời, nên mọi người ai dám có ý kiến, trải qua hai ngày đường cuối củng họ đến được nên diễn ra đại hội võ lâm.
      Hết chương 36

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Đúng là có thế lực, có tiền chuyện gì cũng xong, câu này, bây giờ Thiên Vy mới hoàn toàn thấy được lợi ích của việc này, trước đây cứ nghĩ rằng, chỉ cần có cuộc sống tự do tự tại, tranh giành, thẹn với lương tâm, vật chất hoàn toàn quan trọng, nhưng đôi lúc trong cuộc sống cũng có nhiều chuyện cần dùng tiền để giải quyết, nếu ra đường mà mang tiền, vấn đề ăn uống, nghĩ ngơi, thể nào giải quyết được.
      “heyyy~~~~~, đúng là có nhiều tiền sướng mà” Thiên Vy từ lúc vào nhà trọ bắt đầu than thở đến giờ.
      “nè hôm nay cậu bị làm sao vậy, sao từ sáng đến giờ cứ thấy cậu than thở hòai vậy” Ngọc Nhi chau mày, quan tâm hỏi thăm, nương này rốt cuộc hôm nay có tâm gì đây, thường ngày đều tươi cười hớn hở mà, sao hôm nay cứ than ngắn thở dài hoài vậy ta, hay là………….
      “Thiên Vy, cậu thất tình à”
      “phụt……” câu của Ngọc Nhi làm Thiên Vy uống trà phun cả ra ngoài, và người đối diện với nàng giờ hoàn toàn hứng hết, người đó ai khác chính là Lưu Phương.
      “xin…xin lỗi, ta phải cố ý, xin lỗi….” Thiên Vy luống cuống tay chân, cầm lấy khăn tay giúp Lưu Phương lau trà mặt.
      cần” Lưu Phương bực tức từ chối, hiểu sao từ ngày gặp nữ nhân này, ở bên cạnh nàng ta mình luôn gặp chuyện may.
      ‘Lúc ở Đào Hoa Nguyên, vì ta hậu đậu, đạp trúng cơ quan, vì cứu ta, xém chút mình bị phế cả cánh tay’
      ‘ gần đến đại hội, nghĩ chân trong rừng, ta biết đứng thế nào, cả người lại ngã nhào lên người mình’
      ‘hôm nay, cố tình ngồi cách xa ta ra, kết quả là lãnh cả họng trà’
      Nữ nhân này đúng là, biết ta có phải là khắc tinh của mình nữa, phiền chết, nhưng hiểu sao bản thân mình lại ghét mối phiền phức này, mà ngược lại còn…..
      “xin lỗi, ta phải cố ý mà, cùng lắm là ta làm dơ áo của huynh, ta giúp huynh giặt lại được ” Thiên Vy tỏ ra vô cùng áy náy.
      cần ta tự làm được” xong đợi Thiên Vy phản ứng, tự mình bỏ về phòng.
      “nè, ta phải cố ý mà” Thiên Vy vẫn chịu từ bỏ, kiên quyết bám theo.
      “hai người họ có cơ hội trở thành đôi” Thừa Ân cười lên tiếng.
      người chuyên tạo rắc rối, người chuyên giải quyết rắc rối, quả rất xứng đôi” tiểu Nguyệt cũng gật đầu tán thành.
      “vậy làm mai cho hai người họ ” Ngọc Nhi lập tức tươi cười, đưa ra ý kiến.
      “ta tán thành” Tử Phong trong trường hợp này là hoàn toàn tán thành, như vậy bớt kẻ tranh giành Nguyệt nhi của .
      “được, vậy quyết định như vậy , tìm cách kết hợp hai người họ lại” Ngọc Nhi lập tức vỗ tay quyết định, ở đây cũng ai có ý kiến gì khác.
      Do Đông Phương Tuấn phải quay về nhà chuẩn bị giúp đại hội võ lâm với lão cha nên cáo từ trước, còn lại mọi người đều vì kế hoạch này mà có góp sức, nhóm nữ nhân chịu trách nhiệm Thiên Vy, còn nhóm nam nhân chịu trách nhiệm về phía Lưu Phương.
      “Thiên Vy cậu thấy Lưu Phương thế nào” Ngọc Nhi dài dòng, trực tiếp thẳng vào vấn đề.
      hả, dù lạnh lùng, nhưng là người tốt, dù người ngoài là đại ma đầu, nhưng tớ cảm thấy xấu chút nào, cậu biết từ trước đến giờ tớ là kẻ hay gây ra chuyện, lúc còn học thường hay làm việc bất cẩn, bởi vậy hay bị Ân ca mắng lắm, từ trước đến giờ tớ là người hay gặp xui xẻo, ở Đào Hoa Nguyên lúc chúng ta thất lạc, tớ sơ ý chạm vào cơ quan, xém chút mất mạng là cứu tớ, nếu lúc đó chắc tớ trở thành con nhím mất rồi, cón có lần đó ở trong rừng tớ đứng bất cản, sơ ý vấp té, cứ tưởng là nằm đo đất, cũng may có đỡ tớ, nếu e rằng tớ bị hủy dung rồi, hơn nữa…hơn nữa lúc ngã vào lòng tim của tớ cứ đập loạn cả lên từ trước đến giờ, chưa từng có nam nhân nào làm cho tớ có phản ứng như vậy cả” đến đây Thiên Vy khỏi cảm thấy đỏ mặt.
      “nga thế có nghĩa là cậu thích rồi” tiểu Nguyệt lập tức đưa ra nhận định.
      ….” Thiên Vy vừa định phản bác.
      “cái gì mà , chỉ có thích cậu mới có phản ứng đó thôi, tớ hỏi cậu, khi cậu ở cạnh cậu rất vui đúng ” Ngọc Nhi lập tức chặn họng cho Thiên Vy có cơ hội tiếp.
      “ưm , rất vui”
      “lúc nãy cậu khi ngã vào người , cậu cảm thấy tim đập nhộn nhịp, đỏ mặt, mà có bất kì nam nhân nào cho cậu cảm giác đó”
      “đúng”
      “đây gọi là động lòng, chỉ có động lòng ngươi mới ngượng ngùng a” Linh Nhi cũng cho ý kiến, nhớ lúc nàng ở cùng Ân ca cũng thế.
      vậy sao, ta động lòng với sao”
      “đúng vậy” cả đám nữ nhân cùng đồng thanh khẳng định.Khiến cho Thiên vy khỏi suy nghĩ, nàng động lòng thích hay sao….
      “ta thích nàng, các người biết người ta thích là ai mà” trái lại bên này, Lưu Phương lại kiên quyết phản bác.
      “ngươi thích tiểu Nguyệt, sở dĩ như vậy là vì ngươi lầm tưởng, ngươi luôn cho rằng chỉ cần có thể cướp được tiểu Nguyệt , khiến Tử Phong đau khổ, như vậy so với giết càng thảm hơn, nhưng do tiểu Nguyệt lại có thái độ với ngươi, cho nên ngươi nãy sinh lòng chinh phục, muốn có cho bằng được, nhưng ngươi lại lầm tưởng đó là tình , từ đầu đến cuối ngươi chưa từng muội ấy” Thừa Ân kiên nhẫn giải thích với cái kẻ vẫn mực cố chấp trước mặt, nếu phải Linh nhi của năn nỉ, cũng hơi đâu mà quản những chuyện này.
      “người bậy, ta là thích nàng ấy…ta” Lưu Phương cố gắng phản bác, nhưng lại bị Thừa Ân tiếp tục ngắt ngang.
      “lúc ở cạnh Thiên Vy người có vui
      “ta….”
      “trả lời ta”
      “có chút”
      “ta nhớ trước đây con bé ngốc đó từng té ngã vào người ngươi lần, lúc đó khi ôm nó trong lòng, ngươi có cảm giác gì”
      “rất ấm áp, rất mềm mại, hơn nữa lúc nàng ấy rời khỏi ta cũng cảm thấy mất mát”
      “còn có đâu”
      “cón có lúc ở Đào Hoa Nguyên, ta nhìn thấy nàng ấy xém bị ám khí làm bị thương, lúc đó ta đột nhiên cảm thấy tim mình ngừng đập, nghĩ nhiều xong lên cứu nàng ấy, dù lúc đó bọn ta quen biết chưa được bao lâu, nhưng sau đó ta tự hỏi mình, tại sao mình có thể vì nữ nhân mới quen mà mạo hiểm như vậy chứ, cho nên ta luôn cố gắng với bản thân ta chẳng qua tội nghiệp nàng ta , nên ta mới làm vậy thôi”
      “đây gọi là ” Tử Phong lạnh lùng lên tiếng, cái tên này đấu với bao nhiêu năm, cứ tưởng thông minh, nào ngờ lại là tên ngốc, có như vậy cũng biết.
      “đúng vậy, nhớ lúc ta cùng Ngọc Nhi quen biết, ta cũng có cảm giác này, ta lúc đó cứ nghĩ nàng ấy là nam nhân, nên dám thổ lộ, nhưng sau đó ta nghĩ , chỉ cần ra, bản thân vui vẻ, cho dù có sao nữa, cũng cảm thấy hối hận” Thuận Minh đến đây, gương mặt dịu dàng tươi cười.
      Bên cạnh Liên Thành nghe vậy trong lòng dần hiểu rọ, mấy ngày nay dù chỉ mới tiếp xúc, nhưng y có thể nhìn ra được tình cảm của hai người họ vô cùng sâu đậm , người ngoài vốn có thể chen vào được, xem ra còn hy vọng, nhưng mà vẫn còn có thể làm bằng hữu chứ nhỉ.
      “ta…ta thích nàng ta sao….” Lưu Phương ngồi thẩn thờ, lẩm bẩm mình.
      ra ngươi vốn cần tranh giành với Tử Phong, hai người vốn phải kẻ thù, hơn nữa hai người còn có chung kẻ thù nữa” Thừa Ân nhìn bộ mặt ngu ngốc của tên này thể chịu được, thôi để cho giải tỏa khúc mắc trong lòng , như vậy dễ dàng hơn.
      “đại ca, huynh vậy là có ý gì” Tử Phong lên tiếng thắc mắc.
      Thừa Ân liền đem mọi chuyện điều tra được kể cho họ nghe, vốn dĩ định tạm thời cho họ biết, nhưng dù sao họ cũng là người trong cuộc, hơn nữa đây cũng là mối thù của họ cũng nên để họ đích thân báo mới đúng, nên quyết định đem mọi chuyện hết ra.
      Sau khi nghe xong, mọi người đều vô cùng phẫn nộ, ngờ đời lại có kẻ vô sĩ như vậy.
      “Tử Phong, quay về tìm tiểu Nguyệt, chuyện gì cũng cần bàn bạc với muội ấy, đừng manh động có hiểu chưa, cậu đừng quên bây giờ cậu còn mình nữa” Thừa Ân nhìn thấy trong mắt Tử Phong dấy lên thù hận, lên tiếng khuyên ngăn, để tránh y khống chế được mà làm chuyện ngu xuẩn.
      “ta biết” Tử Phong cố gắng kìm chế bản thân mình lại, Thừa Ân đúng bây giờ y còn mình nữa, y còn có Nguyệt nhi, y phải chăm sóc nàng nữa.
      “được rồi, chuyện chúng ta cần làm, làm xong rồi, nên thôi, để tự mình suy nghĩ xong Thừa Ân dẫn đầu rởi khỏi, mọi người cũng theo sau ra, để lại Lưu Phương mình trong phòng ngồi thẩn thờ.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      “ta thích sao” Thiên Vy mình dạo trong rừng, tự mình hỏi hỏi lại, mấy ngày nay tâm trạng của nàng luôn bị vấn đề này làm cho rối bù cả lên. Nàng lại nhớ đến câu mà bọn Ngọc Nhi , tất cả đều đúng với tâm trạng của nàng, hey ~~~~~ xem ra là rồi.
      “được rồi, thích thích, ai sợ ai chứ” Thiên Vy quyết định thừa nhận với tình cảm của bản thân mình, định quay về đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau cách đó xa.
      Nàng tiến lại gần, nhìn thấy Lưu Phương đánh nhau với đám hắc y, nàng nghĩ nhiều lập tức xông ra hỗ trợ, dù chỉ có hai người, nhưng do cả hai đều là cao thủ, nên phía hắc y cũng chiếm được thế thượng phong đành rút lui.
      “huynh sao chứ”
      “nàng sao chứ” cả hai cùng đồng thanh hỏi đối phương
      “ta sao” cả hai đều đồng thanh trả lời, nhưng nhất thời khí lại trở nên im lặng, ai gì.
      “ta có chuyện muốn với huynh/ nàng” cả hai lại lần nữa đồng thanh.
      “nàng trước
      “huynh trước
      “nàng trước
      huynh trước
      “được vậy ta trước, mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, có lẽ Lãnh Thừa Ân đúng, tình cảm của ta đối với tiểu Nguyệt từ trước đến giờ chẳng qua là ganh tỵ với Dương Tử Phong, cộng thêm việc ta chiếm được nàng ấy, nên ta mới kiên quyết có được nàng ấy, làm cho ta lầm tưởng đó là tình , nhưng có lẽ ta lầm”
      “òh, thế có liên quan gì đến ta”
      “ta …ta, họ người ta thích là nàng” Lưu Phương đến đây tỏ ra ấp úng, chưa từng cảm thấy làm người thất bại như vậy.
      “họ cũng với ta như vậy” Thiên Vy cũng buột miệng ra câu trong lòng mình, nhưng câu vừa ra khỏi miệng nàng lập tức đỏ mặt, muốn tìm cái lỗ để chui cho rồi.
      “xem ra họ còn hiểu chúng ta hơn bản thân chúng ta” nhưng ngược lại Lưu Phương trấn định hơn nhiều.
      “có lẽ, cái này gọi là người ngoài cuộc sáng còn người trong cuộc thi tối, họ ở ngoài nhìn vào hơn chúng ta”
      “cũng có thể”
      “huynh …huynh có muốn cùng ta dạo phố ” Thiên Vy hết can đảm ra những gì mình nghĩ.
      “nếu nàng muốn , ta cùng nàng” cứ xem như đây là cơ hội cùng nàng tìm hiểu vậy.
      (TT: ôla,*tung hoa*, đốt pháo ăn mừng, lại thêm cặp thành rồi ăn mừng thôi).
      Hai người cười vui vẻ rời khỏi rừng vào thị trấn dạo suốt ngày, còn mua rất nhiều thứ, vừa về đến là bị mọi người nhìn chằm chằm, Thiên Vy đỏ mặt xấu hổ, cũng may nhờ Lưu Phương đứng ra giải vây, nhưng sau đó họ lại bắt đầu nghiêm túc lại để giải quyết vấn đề chính đáng, xem ra nam nhân kia chịu nổi mà ra tay trước rồi, hôm nay cho người tấn công Lưu Phương trước, ngày mai đại hội võ lâm xem ra đầy sóng gió đây.
      Hết chương 37

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “Đại hội võ lâm trong truyền thuyết đúng là danh bất hư truyền nha, Ân ca lần này huynh nhất định phải giành cho được chiếc ghế minh chủ đó” Ngọc Nhi vẻ mặt đầy lòng tin nhìn Thừa Ân tươi cười, nam nhân kia lần này gặp phiền phức rồi.
      “được nếu ta làm được minh chủ, được thưởng gì” Thừa Ân vẻ mặt lộ ra vẻ bởn cợt hiếm thấy.
      “bọn muội giúp huynh tổ chức hôn lễ có hai” Ngọc Nhi đầy tự tin trả lời, về việc tổ chức tiệc tùng này, nàng hoàn toàn có tự tin.
      được, cái đó để tớ làm cho, hôm đó các người ba cặp cùng tổ chức luôn , vậy mới náo nhiệt, đại ca và Linh nhi, cậu và Thuận Minh, Thiên Vy và Lưu Phương, gọp lại làm lần tổ chức cho xong ” tiểu Nguyệt ngay lập tức cướp lời.
      “ý kiến hay, làm cùng lúc cho đỡ tốn công, bọn ta cùng tham gia tổ chức giúp cho” đột nhiên từ phía sau họ vang lên giọng vui mừng, đầy quen thuộc.
      Mọi người quay đầu lại, và nhìn thấy ba thân ảnh vô cùng quen thuộc ai nấy cũng vui cười, duy chỉ có Thiên Vy là gương mặt trắng bệt, đây…..đây …chẳng phải là phán quan và hắc bạch vô thường của địa phủ sao, …..nhớ lại lần trước nàng do xui xẻo, nên vô tình bị lôi kéo vào thời môn, nên tình cờ gặp họ, cũng may họ thương tình cho nàng xuyên , chứ nếu để bị diêm vương phát nàng trở thành hồn dạ quỷ mất rồi, nay tại sao họ lại xuất ở đây, lẽ là diêm vương phái họ đến bắt nàng sao, nghĩ đến đây nàng khỏi sợ hãi, cả người nép sát lại gần Lưu Phương, níu chặt lấy tay .
      Lưu Phương cũng cảm nhận được khác lạ của nàng, khi xoay lại nhìn chỉ thấy tiểu nhân nhi bên cạnh gương mặt tái xanh, trong có vẻ rất sợ hãi.
      “nàng làm sao vậy” Lưu Phương dịu dàng nắm lấy tay nàng ân cần hỏi thăm, nhưng khi chạm vào làm cho vô cùng ngạc nhiên, tay nàng giờ đây lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt, đây rốt cuộc là sao, chẳng phải khi nãy còn tốt lắm sao.
      “ta….ta” Thiên Vy sợ hãi, lắp bắp nên lời.
      “cậu làm sao vậy” tiểu Nguyệt cũng cảm thấy khác thường của nàng nên tiến lại gần hỏi thăm.
      Thiên Vy nhàng vào tai tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt nghe xong, gì, chỉ mỉm cười tiến lại chỗ phán quan, trong lúc này ông ta líu ríu với đám người Ngọc Nhi, nhìn thấy tiểu Nguyệt đến tỏ thái độ tôn kính, điều này khiến cho Thiên Vy trợn mắt há hốc mồm.
      Tiểu Nguyệt vào tai phán quan mấy câu, ông gì, mà tiến ngay lại chỗ Thiên Vy, mỉm cười thân thiện.
      “tiểu nương chúng ta lại gặp nhau rồi, vẫn còn nhớ ta chứ” phán quan tươi cười thân thiện nhìn Thiên Vy, nhưng lại làm cho nàng càng sợ hơn, phải chứ, đây lẽ là nụ cười trước lúc giông bão sắp xảy ra sao.
      Thừa Ân nhíu mày, cái con a đầu này, thường ngày trời sợ đất sợ, sao hôm nay lại sợ phán quan thế này, chỉ vậy, kể cả những người còn lại cũng là dấu hỏi lớn.
      Tiểu Nguyệt tươi cười tiến lại, biết rằng Thiên Vy chắc chắn là nhầm lẫn, nên lôi kéo Thiên Vy và phán quan sang góc tiến hành giải quyết, để tránh cho mọi người hoang mang, cho dù có muốn giải thích cũng phải đợi đến sau khi đại hội kết thúc, chứ phải là bây giờ.
      Mọi người ai hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tiểu Nguyệt tươi cười với Thiên Vy vài câu, còn phán quan gật đầu, cười đáp trả, sắc mặt Thiên Vy lập tức hồng hào trở lại, còn cười tươi đến nổi nhãy lên ôm chầm lấy cổ phán quan hôn ông ta cái vào má, rước lấy ai kia ăn thùng dấm chua, nhanh chóng kéo nàng lại, dẫn đến mọi người tràng cười to, nhưng họ cũng hiểu có chuyện gì sau đại hội hãy hỏi sao, bây giờ còn phải lúc.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      “các vị võ lâm đồng đạo, hôm nay là đại hội võ lâm năm năm tổ chức lần, trong hôm nay, chúng ta cùng nhau bầu ra người có đức cá tài, để trở thành người đứng đầu, lãnh đạo võ lâm càng ngày càng lên, nhưng cũng xin trước, cũng giống như mọi năm, tỷ thí chỉ mang tính chất so tài, tuyệt được dùng ám khí, được giở trò sau lưng, nếu để bị phát lập tức bị tước bỏ tư cách thi tài” trưởng lão đại hội đứng ra phát biểu ngắn gọn vài câu, ở dưới mọi người hoan hô hưởng ứng, ngay sau khi bài phát biểu chấm dứt, dưới đài bắt đầu nhảy lên mấy tên biết kìm chế, đài nhất thời đại chiến hỗn loạn, ta đánh ngươi, ngươi đánh , làm cho mấy vị tiền bối võ lâm, và mấy kẻ tự xưng danh môn chính phái cười to trận hả hê, đám người biết tự lượng sức mà’, đúng là chỉ biết lên đó làm trò cười mà thôi.
      Trong lúc mọi người xem náo nhiệt đài bên dưới, hai toán hắc y thay phiên nhau hành động xung quanh, mà hề có ai hay biết, toán gài thuốc nổ khắp xung quanh lôi đài, toán lại ngược lại tháo gỡ thuốc nổ, hoặc là dẫn ngòi nổ theo hướng khác, đánh lạc hướng toán kia, sau đó ngắt bỏ, toán hành động đặt thuốc nổ hoàn toàn hề hay biết tất cả thuốc nổ mà mình đặt đều bị người ta vô hiệu hóa, sau khi xong xuôi, lập tức quay về phục mệnh, nhưng vừa quay lại, bị toán hắc y khác kề đao vào cổ, thể nhúc nhích, càng thể chuyện.
      “tiểu Nguyệt, bắt đầu rồi” Thừa Ân cười mỉa mai, nhìn theo hướng hàng ghế gần mấy vị trưởng lão, nơi vị minh chủ võ lâm, mặt người dạ thú kia thảnh thơi ngồi, mà hề hay biết rằng mình sắp có đại họa giáng xuống đầu.
      “đại ca, tới phiên huynh rồi đó” tiểu Nguyệt hiểu ý, lập tức quay sang nháy mắt với Thừa Ân, lúc này đài được thay thế bằng những cao thủ đích thực, chưởng môn các phái, các đại hiệp có tiếng giang hồ, họ đều được xem là những cao thủ hàng đầu của võ lâm, Thừa Ân , chỉ cười cười, ngay sau đó phi thân lên đài.
      Đám người kia nhìn thấy xuất của nam tử lục y trước mặt, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nhận ra thân phận của nam tử này, nên lập tức trấn định lại, có kẻ chịu được phi thân tấn công về phía Thừa Ân, Thừa Ân xem cũng thèm liếc mắt cái, cước đá bay xuống lôi đài, mọi người đều trợn mắt trước màn này, vì người mà y vừa đá bay xuống lôi đài ai khác, chính là chưởng môn phái động, là cao thủ xếp thứ bảy trong số thập đại cao thủ võ lâm, vậy mà nam nhân này di chuyển cũng thèm di chuyển, chỉ dùng cước đá bay y xuống lôi đài, những kẻ khác thấy vậy bắt đầu chuyển mục tiêu công kích về phía Thừa Ân, nhưng Thừa Ân nửa bước cũng di chuyển, chỉ dùng hai tay đối phó với đám người này.
      Đông Phương Ngạo ngồi đài, hàng mi nhíu lại, người này quả nhiên là cao thủ, nếu để tồn tại nhất định uy hiếp đến chiếc ghế minh chủ của ta, nhất định phải trừ khử , phía dưới này, tiểu Nguyệt nháy mắt với Ngọc Nhi, nàng lập tức hiểu ý, dẫn theo Linh nhi, Thiên Vy cùng phán quan và hắc bạch vô thường lặng lẽ rời , mà ngoài trừ đám người tiểu Nguyệt ra hề có bất kì ai hay biết.
      đài, từng người từng người bị đánh bay xuống, phía dưới mọi người hớp trận khí lạnh, nam tử đài vốn phải người thường, là thần, y nhất định là thần, có bất kì ai có thể cùng lúc tay bại nhiều cao thủ như thế, trong lịch sử võ lâm điều này chưa từng xảy ra, bên này, Lưu Phương, Đông Phương Tuấn, Thuận Minh, Liên Thành và Dương Tử Phong đều ngạc nhiên, ngờ Thừa Ân lại có võ công cao như vậy, giờ phút này Dương Tử Phong mới biết, trước đây nếu nhờ có Nguyệt nhi ngăn cản, e rằng mình là ma dưới tay của Thừa Ân rồi, Nguyệt nhi đúng, với bản lĩnh của Thừa Ân, đời này vốn có ai là đối thủ của huynh ấy, có chuyện gì mà huynh ấy làm được.
      Trải qua gần canh giờ, giờ phút này chỉ còn lại mình Thừa Ân đứng đó, thân lục y phất phơ trong gió,là y cao cao tại thượng đứng đó, người toát ra khí chất vương giả, mà thậm chí ngay cả con cháu hoàn thất như Liên Thành cũng sánh bằng, y đứng đó nhìn mọi người, môi nhếch lên, để lộ nụ cười , trong vẻ mặt của y như giẫm nát mọi thứ dưới chân, đời này vốn có thứ gì làm cho y khó khăn được.
      “Đông Phương Ngạo, bản thiếu gia chơi chán rồi, tiết mục chính đâu rồi, ngươi mau khai màn ” Thừa Ân lười biếng, sửa sang lại quần áo, liếc mắt nhìn kẻ tự cho mình lợi hại ở kia.
      “ha ha ha~~~~~~~~~” Đông Phương Ngạo ngồi đó, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu cười, khiến cho mọi người ở đây, ngoài trừ những người trong cuộc, hiểu tình, ai hiểu ra hai người họ gì cả.
      Hết chương 38

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “ ngươi quá tự cao rồi đó, các ngươi nghĩ rằng mình hôm nay có thể thoát khỏi đây sao” Đông Phương Ngạo giọng điệu mỉa mai, thái độ vô cùng tự tin.
      “Dương Tử Phong, năm đó ta thể lấy mạng của người, hôm nay 20 năm sau ngươi đừng hòng thoát khỏi đây” Đông Phương Ngạo đôi mắt phẫn nộ quay sang nhìn Tử Phong, giống, giống lắm, tên nghiệt chủng này càng lớn càng giống cha , tại sao, tại sao ông trời lại bất công như vậy, tại sao Dương Thiên lúc còn sống cái gì cũng hơn , võ công hơn , gia thế hơn . Ngay cả nữ nhân mà thương nhất cũng bị Dương Thiên cướp , cam tâm, ngày đó khi hai người thành thân, thề nhất định báo thù và làm được, giết được Dương Thiên, nhưng lại cho nghiệt chủng này chạy thoát, hôm nay tuyệt có chuyện này đâu.
      “Đông Phương ngạo, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, năm đó ngươi giết chết hơn 50 mạng người của Dương gia ta, trong đó có cả cha ta, hôm nay ta phải thay họ báo thù” Dương Tử Phong, tay bấu chặt thành quyền, hận thể lập tức xông lên lấy mạng Đông Phương Ngạo.
      “ còn có ta nữa, Đông Phương Ngạo, năm đó ngươi vì ích kỷ bản thân, lợi dụng Tung Sơn song lão ( sư phụ của Ngọc Nhi), giết chết cha ta, sau đó giá họa cho phụ thân của Dương Tử Phong, nhằm gây nên ân oán hai nhà Dương – Lưu mối thù này ta cũng phải báo” Lưu Phương cũng kém, mặt tràn đầy phẫn nộ, cả người tỏa ra sát khí dày đặc.
      “đây rốt cuộc là có chuyện gì, ai có thể cho ta biết có chuyện gì diễn ra ” Đông Phương Tuấn hoàn toàn mơ hồ, hiểu họ gì, câu này của y cũng là tiếng lòng của mọi người.
      Thừa Ân nhoẻn miệng cười, từ từ kể lại câu chuyện xưa của 20 mươi năm về trước, mọi người ở đây nghe xong, đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, phía dưới bắt đầu phát ra những tiếng xì xào bàn tán, tình thế bây giờ chia làm hai phe, mọi phe bắt đầu nghị luận về nhân cách của vị minh chủ kia, còn phe cho rằng Thừa Ân cấu kết với người của Thất Tinh Kỳ cùng Huyết Ảnh đường, và triều đình ( do lúc này họ chung với tứ vương gia Liên Thành ) có ý đồ giá họa cho minh chủ, để lật đổ võ lâm.
      Nhất thời cả hội trường hổn loạn thành mãnh, riêng Đông Phương Tuấn ngơ ngác ngồi đó, thể nào tiếp thu được những gì mình vừa nghe, người cha mà mình kính trọng, người cha mà mình thương, xem như tấm gương để noi theo, lại là người như vậy sao, nhưng mà nếu cha làm, có lý do gì bọn họ lại vu oan cho cha, bọn họ tuyệt đối làm những chuyện dư thừa như vậy, vừa rồi họ , mẫu thân của Dương tử Phong cũng là mẫu thân của mình, như vậy lẽ chúng ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha sao, hơn nữa cha ta còn là hung thủ giết hại cha huynh ấy, đây …đây đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ mà…………..
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Đình viện tại Đông Phương phủ.
      Trong đình, thiếu phụ ngồi, dù đứng tuổi, nhưng thiếu phụ vẫn còn rất quyến rũ, người toát ra vẻ mị hoặc, nhu mì, cùng dịu dàng yếu đuối, khiến cho người ta muốn thương che chở, thiếu phụ ngồi đó chăm chú thêu thùa, hoàn toàn hề hay biết trong đình xuất thêm vài bóng người.
      ngờ Tạ Huệ Mận qua tứ tuần mà vẫn còn xinh đẹp như vậy, thảo nào năm đó Đông Phương Ngạo lại vì bà ta mà gây ra nhiều thù hận như vậy” Thiên Vy lên tiếng cảm thán, đúng là hồng nhan họa thủy mà.
      “ân, sai, bà ấy quả rất xinh đẹp” Linh Nhi cũng gần đầu đồng ý.
      “các người là ai, tại sao có thể xông vào đây, các người có biết đây là đâu, và ta là ai , các người đừng làm bậy” Tạ Huệ Mẫn nghe giọng bất giác giật mình, quay đầu nhìn thấy xuất trong đình giờ phút này là ba nữ nhân xinh đẹp, và hai nam nhân cùng nam tử trung niên đứng đó.
      “đương nhiên biết a, bà là Tạ Huệ Mẫn, phu nhân của minh chủ võ lâm đương nhiệm Đông Phương Ngạo, mẫu thân của trang chủ Thần Kiếm sơn trang Đông Phương Tuấn” Ngọc Nhi tươi cười đáp lời, trong mắt lóe lên khinh thường, giọng đầy mỉa mai.
      “ngươi, ….nếu các người đẽ biết ta là ai ta khuyên các người nên nhanh chóng rời khỏi đây….,nếu …. nếu để tướng công và con trai ta biết được họ….họ tha cho các người đâu” Tạ Huệ Mẫn, khuôn mặt tái xanh, giọng đầy sợ hãi.
      “nga, ta sợ quá, ta sợ quá a” Ngọc Nhi bám vào Thiên Vy, tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn dấu được dáng vẻ đùa cợt.
      “ngoan ngoan, cần sợ a, mặc xác bà ta gì, dù sao chồng và con bà ta cũng thể nào dát mặt đến đây cứu bà ta được đâu” Thiên Vy cũng tỏ vẻ an ủi, nhưng trong giọng lại là thái độ cùng vui đùa, và trêu chọc.
      “các người…rốt cuộc các người muốn gì” Tạ Huệ Mận giọng run run, đầy hoảng sợ.
      có gì, chỉ muốn cho ngươi gặp vài vị cố nhân mà thôi” Linh Nhi cười nhàng bâng quơ đáp lời.
      “cố nhân” Tạ Huệ Mẫn mặt tràn đầy nghi vấn.
      Ngọc Nhi vẫy tay ra hiệu, phía sau hắc, bạch vô thường mỗi người trong tay cầm cây ô vươn ra, còn phán quan nhấc tay, lấy từ trong ống tay áo ra quyển sổ, điểm điểm lên đó, miệng lẩm bẩm, chẳng mấy chốc ở dưới tàn của hai cây ô xuất hai luồng ánh sáng trắng, sau khi ánh sáng nhạt dần, xuất hai bóng người, Tạ Huệ Mẫn vừa nhì thấy trợn mắt há hốc mồm.
      “cha, Lưu Tinh ca ca ( cha Lưu Phương), phải hai người chết rồi sao…, làm sao có thể…..”
      “Mẫn nhi, cha chết, giờ con nhìn thấy chỉ là linh hồn của cha mà thôi, phán quan đại nhân hôm nay đưa cha đến đây chỉ để cho con thấy được bộ mặt của Đông Phương Ngạo, giúp con có thể sớm ngày tránh xa tên cầm thú đó” lão nhân gia nhàng khẽ gọi tên nàng, còn người còn lại chỉ đứng đó, tiếng nào.
      “đây, đây rốt cuộc là sao” Tạ Huệ Mẫn, gương mặt đầy nghi vấn quay sang hỏi Ngọc Nhi.
      “muốn biết tự ngươi mà hỏi họ” Thiên Vy giọng điệu lạnh lùng trả lời.
      Tạ Huệ Mẫn quay sang nhìn cha và Lưu Tinh, chờ đợi họ trả lời, Tề phụ, ngước lên nhìn con , đôi mắt đầy vẻ hối hận từ từ kể lại chuyện của 20 năm về trước, Tạ Huệ Mẫn nghe xong bàng hoàng, tin, liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng Lưu Tinh bên cạnh có thể đứng ra làm chứng cho những gì Tề phụ hoàn toàn là , lúc này trong ô lại xuất thêm hình bóng của người nữa, người này ai khác chính là Dương Thiên, tướng công trước của Tạ Huệ Mẫn và cũng là phụ thân của Dương Tử Phong, Tạ Huệ Mẫn trong lòng tràn ngập áy náy nhìn nam nhân trước mặt, nàng thể mở miệng lời nào với , cả đời này của nàng đều thể bù đắp những chuyện gây ra cho , nếu có kiếp sau nàng nguyện làm trâu ngựa đền bù cho , đứng đó, lời nào, nhưng ánh mắt đó cho nàng biết rằng, hỏi nàng, tại sao lại đối xử với như vậy, nhưng nàng biết, nàng ngờ Ngạo lại làm ra những chuyện này, thậm chí đến cả cha nàng cũng buông tha, tất cả những chuyện này đều do nàng mà ra, nàng thể để nó cứ tiếp tục tái diễn nữa, nàng phải ngăn lại, để tránh cho tạo thêm nghiệp chướng nữa, nghĩ là làm, nàng lập tức hạy ngay đến nơi diễn ra đại hội võ lâm, mọi người nhìn theo Tạ Huệ Mẫn chạy cũng ngăn lại, chỉ cười , sau đó lẳng lặng theo sau.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Bên ngoài lúc này lâm vào trận hỗn chiến, người của các bang phái chia làm hai phe, phe tin vào câu chuyện của Thừa Ân ủng hộ họ, phe đứng về phía minh chủ, nên giờ đây tình hình vô cùng rối ren, hỗn loạn.
      “Đông Phương Ngạo, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, bỉ ổi vô sĩ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, chịu chết ” Lưu Phương giờ đây trong lòng chỉ nghĩ đến mục đích duy nhất là báo thù, y bất chấp rốt cuộc mình có phải là đối thủ của Đông Phương Ngạo hay , liều mình xông lên đánh với ông ta, bên này Dương Tử Phong cũng nhẫn nhịn được nữa, ràng hứa với Nguyệt Nhi là nhẫn, nhưng làm được, nên cũng cùng Lưu Phương xông lên.
      Phía dưới, đám người tiểu Nguyệt và Thừa Ân bị các nhân sĩ về phe Đông Phương Ngạo cầm chân, nên thể nhảy ra tiếp ứng, dù võ công của họ cao, nhưng do số lượng người quá đông, hơn nữa họ nhiều lần dùng linh lực, nếu lạm dụng quá vi phạm thiên điều, nên nhất thời đành bất lực nhìn hai người kia liều mình xông lên đấu với Đông Phương Ngạo.
      Lưu Phương và Dương Tử Phong cùng nhau hợp sức đối chọi với với Đông Phương Ngạo nhưng do võ công bằng, nên chẳng mấy chốc rơi vào thế bị động, Đông Phương Ngạo thừa cơ, tung chương về phía Tử Phong.


      Hết chương 39
      Last edited: 25/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :