1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “chủ nhân, người về” – lăng lão và lăng phu nhân cùng ngọc phụng hướng dương tử phong thỉnh an, nhưng khi ngọc phụng nhìn thấy dương tử phong nắm tay tiểu nguyệt bước vào, lửa giận của ta lại bùng phát, cứ tưởng lần này có cơ hội tiếp cận chủ nhân, nhưng nào ngờ ta lại quay về nữa.
      “chủ nhân, mấy vị đây là” –lăng lão hướng dương tử phong hỏi .
      “đây là ngọc nhi nương bằng hữu của tiểu nguyệt, còn đây là lão hắc, lão bạch , đây là lãnh công tử ca ca của tiểu nguyệt” –thanh ngọc đứng bên cạnh từng người giới thiệu.
      “họ ở lại đây” –dương tử phong lạnh lùng tiếng rồi lôi tiểu nguyệt về phía thư phòng, bây giờ có rất nhiều chuyện muốn với nàng, thừa ân thấy cũng có ý xấu với tiểu nguyệt nên cũng ngăn cản, nhưng mà y lại quay qua phía ngọc phụng, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh như băng
      “nữ nhân dung mạo đẹp hơn ai, cứ tưởng tâm địa được, nào ngờ khác gì rắn độc, mà phải còn hơn rắn độc, xem ra cả dung mạo và tính tình đều được, đời này ngươi xem ra thể gả rồi”.
      (TT : chú thích ân ca giống nguyệt tỷ có thể đọc suy nghĩ, ngoài ra còn chiêu nữa lát mọi người biết )
      “ngươi…” –ngọc phụng tức giận tái cả mặt.
      “Ân ca nhiều chuyện chỉ cần hiểu cần ra” –ngọc nhi nhìn thấy ánh mắt của ngọc phụng hiểu ra ta thích dương tử phong và hận tiểu nguyệt, xem ra ân ca là muốn trước rồi.
      “ta chỉ cảnh cáo ta thôi, động đến người của lãnh gia kết cục phải là chết đơn giản, mà là sống bằng chết”- lời này ra làm cho mọi người rét rung, xem ra người này còn hơn hẳn chủ nhân của bọn họ, duy chỉ có ngọc nhi là bị ảnh hưởng, vẫn cười
      “đúng nên cảnh cáo trước, nếu chỉ sợ ta chết như thế nào cũng biết thôi,…… ngọc phụng nương hy vọng nên an phận thủ thường, nếu hậu quả rất lớn đó” – ngọc nhi đoạn quay sang ngọc phụng liếc mắt, sau đó cùng thừa ân và nhóm người phán quan theo thanh ngọc xích long về phòng, để lại phía sau ngọc phụng tức như điên.
      ________________________
      Thư phòng
      “nguyệt nhi, mấy ngày nay ta rất nhớ nàng’- dương tử phong dẫn tiểu nguyệt vào phòng đóng chặt cửa, sau đó nhanh chóng ôm lấy nàng, vùi đầu vào cổ của nàng, hít hơi sâu hương thơm khiến nhớ nhung suốt mấy ngày nay.
      “ta cũng vậy”- tiểu nguyệt nhàng đáp lại, cũng ôm chầm lấy .
      “ta xin lỗi”
      “tại sao chàng lại xin lỗi”
      “ta nên tin tưởng nàng, nàng đúng ta nàng nên tin tưởng nàng, nhưng mà ta…”
      “chẳng phải bây giờ chàng xin lỗi rồi sao, chuyện qua hãy cho nó qua ” – tiểu nguyệt dịu dàng chặn lời của
      “được, mọi chuyện đều theo ý nàng”
      Hai người cứ như vậy ôm nhau lúc để thỏa mãn cảm giác nhớ nhung mấy ngày qua, đến khi bị tiếng gõ cửa làm hồi phục tinh thần.
      “ra được rồi đến giờ ăn rồi” – ngọc nhi đừng ở cửa vừa gõ vừa .
      “biết rồi, tớ ra liền, cậu trước ” –tiểu nguyệt trả lời sau đó quay sang dương tử phong
      “chúng ta nên ra thôi, ta rất đói, hơn nữa nếu ra phiền phức với ngọc nhi và đại ca đó”
      “được” –dương tử phong mỉm cười nhàng
      ____________
      Đại sảnh, thức ăn được dọn ra, mọi người có mặt đông đủ, chỉ còn chờ hai người ở trong thư phòng kia mà thôi, lúc này tiểu nguyệt và dương tử phong bước ra, tiến lại ghế mà ngồi.
      “ta dương tử phong, ngươi có thể tháo mặt nạ ra , ta nhìn nó rất chướng mắt”- thừa ân lãnh đạm .
      “đại ca huynh ấy…” –tiểu nguyệt định thay giải thích, nhưng dương tử phong ngăn cản
      “được” – rồi từ từ tháo xuống mặt nạ, dù gì bây giờ có tiểu nguyệt ngọc nhi cộng thêm thừa ân tin đánh bại nam nhân kia, nên cần đeo mặt nạ nữa.
      Mọi người ngoại trừ tiểu nguyệt đều kinh ngạc trước vẻ mặt của , ngọc phụng lại càng điêu đứng, ả nghĩ chủ nhân dung mạo bất phàm chứ ngờ tuyệt đến như thế, làm ả càng quyết tâm có được chủ nhân
      (TT: nguyệt tỷ ơi, này định cướp phong ca của tỷ nà; Nguyệt : yên tâm ta đối phó; TT: ngọc phụng lần này chết chắc rồi, lại sắp có kịch xem [​IMG] [​IMG] [​IMG])
      “ hảo soái ca nga, tiểu nguyệt cậu rất có mắt chọn đàn ông nha” –ngọc nhi quay sang cười với tiểu nguyệt.
      “dung mạo rất được” –thừa ân lãnh đạm buông câu, tiểu tử này quả xuất chúng, rất xứng với tiểu nguyệt.
      “đúng đó rất tuấn tú nha”- đám người phán quan cũng mở miệng khen.
      “được rồi ăn cơm ” – tiểu nguyệt thấy tình hình vượt xa dự định nên lên tiếng lôi mọi người trở về.
      Mọi người lập tức hồi thần cuối đầu ăn cơm, thừa ân ăn được vài đũa quay sang ngọc nhi hỏi
      “ngọc nhi, tối nay rãnh
      “chi vậy” –ngọc nhi tò mò.
      xem diễn trò, sẵn tiện chúng ta gia nhập luôn”
      “trò gì”
      “đành hồ ly tinh”
      “hồ ly tinh,…à được, liền” –ngọc nhi định hỏi hồ ly tinh gì nhớ sực lại, liền phản ứng ngay.
      “cái gì mà hồ ly tinh” –thanh ngọc khó hiểu.
      “ngươi có muốn tham gia , cùng , đảm bảo rất vui đó” –ngọc nhi tươi cười nhìn thanh ngọc.
      “hả à, tối nay ta cũng rảnh, ta , xích long huynh ” –thanh ngọc hướng xích long hỏi.
      “nếu còn chỗ ta
      “còn chỗ nhiều lắm” –thừa ân nhàn nhã .
      “thiếu gia cho bọn ta tham gia với, …. Đúng đó, cho bọn ta tham gia với”- đám người phán quan hí hửng, xem ra thiếu gia lại bắt đầu ra tay rồi, họ phải mở rộng tầm mắt mới được.
      “muội cũng ” –tiểu nguyệt cũng góp vui
      “hết chỗ rồi” – thừa ân và ngọc nhi cùng đồng thanh.
      “tại sao a, chẳng phải vừa rồi huynh còn rất nhiều chỗ sao”
      “lúc nãy còn bây giờ hết’
      “đúng đó, cậu lo dạo với tử phong của cậu
      “hai người tồi, có kịch cho tớ xem nha” –tiểu nguyệt bĩu môi.
      cho muội coi diễn biến nhưng cho muội coi kết cục”
      hả”
      “đúng vậy, ăn nhanh
      _________________
      Buổi tối, lương ngọc phụng chuẩn bị chén canh hạt sen, chuẩn bị đem đến cho dương tử phong, trong canh này ả bỏ thêm nguyên liệu đặc biệt (xuân dược) chỉ cần ả và chủ nhân gạo sống nấu thành cơm, nữ kia cũng thể làm được gì, đến lúc đó ả có thể trở thành phu nhân của thất tinh kỳ rồi.
      Cốc cốc
      “chủ nhân, người có trong đó , ngọc phụng mang canh đến”
      “vào ” –trong phòng truyền ra tiếng .
      “dạ” –ngọc phụng nhàng mở cửa vào thấy dương tử phong ngồi đó xem sổ sách.
      “chủ nhân canh này nên uống lúc còn nóng, hay là người uống trước rồi hãy xem tiếp” –ngọc phụng nở nụ cười mị hoặc.
      Dương tử phong , cầm chén canh lên uống, nhưng mà chén canh chưa uống vào miệng ngọc phụng bị người ta điểm huyệt từ phía sau.

      “ngươi, tại sao ngươi lại ở đây, ngươi muốn làm gì” –ngọc phụng hốt hoảng nhìn người vừa điểm huyệt ả.
      “làm gì hả, dạy cho ngươi bài học chứ làm gì” –ngọc nhi cười lạnh nhìn biểu của ngọc phụng lúc này, thừa ân cùng đám người phán quan và thanh ngọc cũng bước theo sau vào
      “các ngươi định làm gì, chủ nhân bọn họ …” –nhưng ả còn chưa hết nguời trước mặt đả đưa tay lên mặt lột lớp mặt nạ, để lộ ra khuôn mặt
      “xích hộ pháp” – ngọc phụng miệng run rẩy
      “ngươi cần trông chờ, dương tử phong và tiểu nguyệt ra ngoài dạo từ sớm rồi, Ân ca bắt đầu , cần lôi thôi với ả”- ngọc nhi lạnh lùng lên tiếng.
      “được thôi, đưa vào”- thừa ân quay sang hắc bạch vô thường ra lệnh.
      “các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, mau thả ta ra, xích hộ pháp, thanh hộ pháp, hai người định trơ mắt nhìn họ làm hại ta sao, ta dù gì cũng là người của thất tinh ký mà” – ngọc phụng quay sang xích long cầu cứu.
      “ngươi nên trách bọn ta, bọn ta làm như vậy cũng vì chủ nhân mà thôi” – thanh ngọc lên tiếng, lúc đầu khi biết kế hoạch của thừa ân, họ cũng biết nên làm hay , nhưng mà nghĩ lại , nếu để lại ta chừng sau này ta giở trò gì ảnh hưởng đến tình cảm của chủ nhân và tiểu nguyệt, hơn nữa thừa ân và ngọc nhi đều là cao thủ hàng dầu, võ công của thừa ân còn hơn chủ nhân bọn họ, đám người lão phán xem ra cũng phải hạng tầm thường có trợ giúp của họ thất tinh kỳ như hổ thêm cánh.
      “các người rốt cuộc muốn làm gì ta” –ngọc phụng run cầm cập.
      lát ngươi biết thôi”- ngọc nhi cười bí hiểm.
      Lúc này hắc bạch vô thường dần từ ngoài vào gả khất cái, lem luốc, thân mình lỡ loét, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, cả người bốc ra mùi hôi thối chịu được.
      “hảo thối nha, lão hắc, lão bạch các ngươi rất tài đó có thể kiếm ra người như vậy” –ngọc nhi dùng tay che mũi, miệng cười .
      “tiểu thư quá khen, bọn ta chỉ là tình cờ nhìn thấy bên đường, thấy đạt tiêu chuẩn nên mang về đây” –bạch vô thường cười , lúc ngọc nhi đưa ra tiêu chuẩn cho bọn họ tìm người chỉ có vẻn vẹn câu “kẻ tệ hại nhất, dơ dáy nhất, xấu xí nhất lạc thành”
      “rất được, bắt đầu ”- thừa ân nhoẻn miệng cười, sau đó lạnh lùng hạ lệnh
      Ngọc nhi tiến đến chén canh mà ngọc phụng chuẩn bị sẵn, lấy hai cái tách, đổ ra làm hai, tách đổ vào miệng ngọc phụng, tách đổ vào miệng tên khất cái, sau đó cười cười
      “chẳng phải ngươi muốn chung phòng với nam nhân sao, tối nay bọn ta tìm người cho ngươi rồi đó” – xong cùng những người còn lại rời khỏi phòng đóng chặt cửa, dùng khóa khóa bên ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn lại ngọc phụng và khất cái, và khi xuân dược phát tát, chuyện gì đến cũng đến.
      _____________________
      Sáng hôm sau
      “aaaaaaaaaa” – tiếng thét chói tai vang lên từ phòng trong hậu viện, mọi người nghe vậy cùng xông vào, chỉ thấy ngọc phụng ngồi ở giường dùng chăn che lấy thân người, phía dưới tên khất cái vừa bị ả ta đá xuống giường, dưới đất rất nhiều quần áo rơi đầy, khỏi cũng biết là của hai người này rồi, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết bây giờ ngọc phụng mảnh vải che thân, và đêm qua xảy ra chuyện.
      “phụng nhi” –lăng phu nhân đau lòng chạy lại ôm ngọc phụng.
      “chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao’ –lăng lão miệng lắp bắp
      “là bọn họ, là bọn họ hại con”- ngọc phụng ai oán chỉ tay vào đám người thừa ân quát lớn.
      “cái gì” –lăng lão quay sang nhìn bọn người thừa ân
      “lăng lão gia cần phải như vậy, đêm qua tiểu thư nhà ông nổi dục tính, muốn tìm người hạ hỏa, cho nên bọn ta giúp ta thôi” –ngọc nhi cười .
      “ngươi bậy, là các ngươi ép ta uống xuân dược, hại ta thành ra như thế này” – ngọc phụng lớn tiếng, chỉ thẳng mặt thừa ân .
      “thứ nhất, xuân dược đó là do ngươi mang đến có ý đồ muốn cùng dương tử phong gạo sống nấu thành cơm, bọn ta chỉ ngăn cản, thứ hai ngươi có ý với nam nhân nào trong thiên hạ ta quản, nhưng mà ngươi lại có ý với nam nhân của tiểu muội ta ngươi gặp phiền phức rồi, thứ ba từ trước đến giờ chưa từng có ai dám chỉ tay thẳng vào mặt của ta cả”- xong thừa ân trừng mắt nhìn ngọc phụng, ánh mắt y lập tức chuyển thành màu lục, còn ngọc phụng hiều sao mặt xanh mét, cả người co rúm, lạnh như băng, hơi thở đứt quảng, toàn thân như bị ngàn vạn thứ gì đó hành hạ đau đớn vô cùng
      “aaaaaaaa, khó chịu quá…… khó chịu quá ………aaaaaaaa” –ngọc phụng lăn lộn giường hét lớn, do ta chưa mặt quần áo, nên bây giờ nhiều chỗ cơ thể lộ ra.
      (TT : đây là tuyệt chiêu thứ hai của ân ca đó, vì vậy đừng bao giờ đắc tội với huynh ấy nha [​IMG] [​IMG] [​IMG] )
      “phụng nhi con bị làm sao vậy phụng nhi, con đừng làm ta sợ, phụng nhi” –lăng phu nhân hốt hoảng la lớn.
      “phụng nhi con bị gì vậy” –lăng lão cũng cuống cuồng
      “Ân ca lâu quá thấy chiêu này của huynh đó nha”- ngọc nhi quay sang cười nhìn thừa ân.
      “đôi lúc cũng nên dùng nếu lục nghề” –thừa ân ánh mắt đổi màu, nhưng lại quay sang nhìn ngọc nhi cười.
      Tiểu nguyệt lúc đầu còn thấy ngọc phụng đáng thương nhưng khi mọi chuyện hỏa bốc cao, bây giờ đứng yên mặc kệ, còn dương tử phong vốn quan tâm ngọc phụng, ta dám có ý nghĩ dơ bẩn với , nếu là đánh chết ta rồi, như vậy so với ra tay còn , hơn nữa nếu như ra mặt khiến cho tiểu nguyệt giận, mà còn làm mất lòng vợ tương lai nữa chứ, nên tốt nhất là đứng yên, còn những người còn lại kẻ có tham gia , kẻ còn lại thường ngày ngọc phụng thường tính tiểu thư ức hiếp, bắt nạt họ, cho nên họ cảm thấy bây giờ ta bị vậy là xứng đáng.
      “cầu xin ngài lãnh công tử làm ơn tha cho tiểu nữ ” –lăng lão nghe ngọc nhi biết nguyện nhân là từ thừa ân, mặc dù lão biết y dùng cách nào, nhưng mà vẫn cứ cầu xin .
      “xin cái gì chứ, nữ nhi của ông bị như vậy là đáng đời” –ngọc nhi bên cạnh cười lạnh.
      “chủ nhân, cầu xin ngài giúp, xin niệm tình thuộc hạ bao nhiêu năm nay tận trung với thất tinh kỳ, cầu xin ngài” –lăng lão thấy bên đây được đành hướng dương tử phong cầu xin, dù gì con lão cũng sai trước thể trách họ được, hơn nữa nếu là trước kia chủ nhân chỉ sợ đánh chết ngọc phụng rồi, bây giờ có thể giữ mạng là may rồi.
      “Nguyệt nhi” –dương tử phong lại nhìn sang tiểu nguyệt, lăng lão dù gì bao nhiêu năm nay có công lao lớn cũng có khổ lao với thất tinh kỳ, thể niệm tình này được.
      “đại ca thôi , tha cho ta ” –tiểu nguyệt biết dương tử phong vì niệm tình lăng lão cho nên mới lên tiếng, cho nên cũng muốn khó xử.
      Thừa ân thấy muội muội lên tiếng ngăn cản cộng thêm vẻ mặt khó xử của dương tử phong cho nên dừng lại, dù gì nhiêu đó cũng đủ rồi, bây giờ ngọc phụng chỉ còn lại chút hơi tàn thôi.
      “yên tâm ta chết đâu, bất quá kể từ hôm nay trở , ngày ba lần, mỗi lần ba canh giờ đau đớn như vậy cho đến khi ta chết” – xong thừa ân xoay người rời , đám người ngọc nhi và phán quan, tiểu nguyệt và dương tử phong cũng theo, bây giờ trong phòng chì còn phu thê lăng lão đau lòng chăm sóc con , tên khất cái bị tống ra ngoài, mọi người đều nhìn rồi đây chính là câu mà thừa ân lúc đầu “ đắc tội với người của lãnh gia chết dễ dàng, mà là sống bằng chết”.Ngọc phụng bây giờ giác ngộ, bọn họ phải là người mà là quái vật, là ma, mình vĩnh viễn phải đối thủ của bọn họ, đáng lẽ ra mình nên trêu vào bọn họ, nếu có kiếp sau cũng tránh xa bọn họ ra.
      Hết chương 20 – Chương 21: Vị hôn thê của Ôn thuận Minh
      Rate this:

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Xong khi giải quyết xong chuyện của ngọc phụng, thừa ân muốn nhìn thử vị hôn phu của ngọc nhi, nên cả bọn quyết định đến tử la quốc, tất nhiên cả bọn ở đây gồm có thừa ân, đám người phán quan, tiểu nguyệt, dương tử phong, ngọc nhi, và hai vị hộ pháp, ba và thừa ân dương tử phong ngồi xe ngựa, còn hắc bạch vô thường phụ trách đánh xe, phán quan và xích long cưỡi ngựa.
      Thanh thành, kinh đô tử la quốc, quang cảnh hùng trán, nguy nga, tập trung rất nhiều mỹ nhân khắp thiên hạ, nên còn được gọi là mỹ nhân thành.
      “ở đây kêu bằng mỹ nhân thành quả là quá đáng nha” “ lão hắc, chùi nước miếng của ngươi kìa, chảy ra tùm lum hết rồi” –ngọc nhi khinh miệt nhìn hắc vô thường, giờ họ ở trong tửu lâu tại thanh thành, và ngồi gần cửa cho nên có thể nhìn thấy quang cảnh đường phố bên ngoài.
      “đúng đó lão hắc, mau chùi ”- phán quan cũng trêu ghẹo.
      “ăn lẹ , ăn xong chúng ta còn đến tướng quân phủ nữa” –thừa ân nhàn nhã lên tiếng.
      Cả bọn thấy vậy liền cúi đầu ăn, thêm, ăn nghe được cuộc bàn tán của những người trong quán.
      “nè ngươi nghe gì chưa, ôn tướng quân sắp thành thân đó”- tên a .
      “ôn tướng quân, ngươi là ôn thuận minh ôn tướng quân, người đánh lui quân dạ vân hả” –tên b hỏi.
      “đúng vậy, nghe ba hôm nữa thành thân” – tên a tiếp.
      “là nữ nhi nhà ai có phước vậy” –tên b hỏi tiếp.
      “chính là con của lại bộ thị lang, cháu của thái hậu, Chu Như Lan”
      “chính là người được mệnh danh là thanh thành đệ nhất mỹ nhân đó hả”
      “đúng vậy”
      “được nha, họ đúng là trai tài sắc mà”
      “nghe hôn lễ này do đích thân hoàng thượng ban hôn, hôm đó thái hậu và hoàng thượng cũng đến dự”
      “ vinh hạnh quá , biết chừng nào ta được như vậy nhỉ’
      “ngươi đừng có mơ mộng nữa , mau ăn lẹ chúng ta còn nhiều chuyện phải làm nữa”
      “biết rồi”
      Rắc, rắc
      Đôi đũa bị bẻ làm hai, ngọc nhi tâm trạng bực tức vô cùng.
      chúng ta lập tức đến tướng quân phủ, xem tên ôn thuận minh đó giải thích như thế nào” –tiểu nguyệt lập tức kéo ngọc nhi , những người còn lại cũng đuổi theo. _______________
      Phủ tướng quân, thư phòng.
      “thiếu gia bên ngoài có mấy vị bảo là bằng hữu của người khi ở chiến trường muốn xin vào gặp”- tên người hầu vào bẩm báo với ôn thuận minh
      “bằng hữu chiến trường lẽ…mau cho vào”
      lát sau bọn người ngọc nhi được dẫn vào
      “tiểu tử thối kia, trước đây ngươi hứa gì với ta hả, kết quả vừa trở về là liền tìm hoa mới ngay” –tiểu nguyệt tức giận quát ôn thuận minh.
      ‘ta chỉ là bị ép buộc, cuộc hôn nhân này là do hoàng thượng và thái hậu định, nếu ta tuân theo cả nhà ta đều bị liên lụy, ngọc nhi nàng phải tin ta, ta còn cách nào khác”
      “chàng
      “những gì ta hoàn toàn là
      “nếu là như vậy bọn ta giúp ngươi giải quyết chuyện này” –thừa ân lên tiếng.
      “vị này là” –ôn thuận minh quay sang ngọc nhi
      “đại ca của tiểu nguyệt, cũng là đại ca của ta, chàng yên tâm , Ân ca là giải quyết chắc là có vấn đề gì đâu”
      “nếu vậy nhờ vào Lãnh huynh rồi, tạm thời mọi người cứ ở lại đây ”- nếu ngọc nhi tin tưởng cũng tin.
      Thế là cả bọn trú lại tướng quân phủ với tư cách là bằng hữu tướng quân, cùng nhau tìm cách đối phó chuyện này.
      Hết chương 21

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      - thiếu gia Chu tiểu thư đến – đám người ôn thuận minh và tiểu nguyệt ngọc nhi ngồi bạn bạc kế sách tên gia nô chạy và bẩm báo.
      - Chu tiểu thư, tại sao ta lại đến đây – tiểu nguyệt quay sang hỏi ôn thuận minh
      - Ta biết
      - Thế chàng có muốn gặp ta –ngọc nhi hỏi với giọng sắc bén, và ánh mắt hình viên đạn chàng dám ta lập tức chia tay với chàng
      - Bảo ta có ở nhà – ôn thuận minh lập tức giác ngộ
      - Cho ta vào – thừa ân lạnh giọng
      - Ân ca huynh định làm gì
      - Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta cũng phải biết ta như thế nào mới có thể đối phó chứ
      - Tại sao muội lại quên nhỉ – ngọc nhi gãi đầu
      - Tại muội ghen, con người khi suy nghĩ nhiều đâu, chỉ có người trong lòng mình thôi
      - Đại ca nếu muội nhớ lầm huynh chưa từng nha, sao rành quá vậy –tiểu nguyệt cười hỏi
      - Vì ta là người ngoài cuộc hơn người trong cuộc, hơn nữa chưa từng cũng có nghĩa là thể rành những chuyện này, cho ta vào
      - Được thuận minh, chàng cho ta vào –ngọc nhi quay sang ôn thuận minh
      lát sau Chu Như Lan được dẫn vào, ngoại trừ thừa ân vẻ mặt đen thui, những người còn lại mội người vẻ
      - là ngươi – chu như lan và thừa ân cùng đồng thanh
      - đại ca huynh quen ta hả- tiểu nguyệt quay sang hỏi thừa ân
      - quen – cả hai người lại cùng đồng thanh
      - quen, phải chứ lúc đầu còn nhận ra mà – ngọc nhi khó hiểu
      - ta quen là quen -thừa ân lạnh lùng
      - tiểu thư à, người nhanh quá nô tỳ đuổi theo kịp này – nha hoàn chạy vào thở hổn hển với chu như lan, chợt ta nhìn thấy thừa ân sắc mặt thay đổi hẳn
      - là ngươi – nha hoàn nhìn thừa ân la hoảng
      - tiểu đào em nhớ lầm rồi – chu như lan quay sang quát nha hoàn
      - tiểu thư à, lầm đâu, chính là mà, hôm đó chính là người vô lễ với tiểu thư mà
      - cái gì vô lễ – tiểu nguyệt và ngọc nhi cùng đồng thanh quay về phía thừa ân
      - ta bị té xuống nước, ta chỉ làm hô hấp nhân tạo thôi, kết quả là bị ăn tát
      Nhớ lúc trước khi thừa ân tìm gặp tiểu nguyệt và ngọc nhi đường đến lạc thành gặp được chu như lan bị té sông, vốn có lòng tốt định cứu, nhưng khi ta tỉnh lại tưởng y vô lễ nên tát y tay, y nổi giận cũng thèm giải thích mà bỏ , cho nên mới dẫn đến hiểu lầm.
      - à ra là vậy –tiểu nguyệt gật đầu hiểu
      - nếu vậy ân ca là ân nhân của mà- ngọc nhi quay sang chu như lan .
      - ân nhân, thừa lúc ta bất tỉnh, … vậy mà gọi là ân nhân sao.
      - Hey, coi như ta làm phước giải thích cho vậy (lược đọan giải thích hô hấp nhân tạo), bây giờ hiểu chưa –ngọc nhi lắc đầu
      - Có
      - –tiểu nguyệt gật đầu
      - Nếu vậy cho tiểu nữ xin lỗi, lúc đó ta cứ tưởng là công tử… – chu như lan đỏ mặt với thừa ân
      - cần, hiểu được là tốt rồi. –thừa ân lạnh lùng đáp
      - Mà xin hỏi các vị là ai, tại sao lại ở đây, ôn đại ca họ là người quen của huynh sao.
      - Chu tiểu thư, đây là ngọc nhi là vị hôn thê của ta, đời này ngoại trừ ấy ta lấy ai cả -thuận minh kéo tay ngọc nhi lại , dù gì sớm muộn gì cũng biết cứ trắng ra luôn vậy.
      - Huynh có ý trung nhân hả, vậy – như lan gương mặt khó tin
      - Là , ta biết đây là lỗi của ta, nếu có muốn trách cứ trách ta liên quan đến ngọc nhi.
      - Tại sao huynh sớm a- như lan bĩu môi
      - Là sao –ngọc nhi khó hiểu
      - Ta cũng đâu có thích cuộc hôn nhân này, là ta bị ép thôi, đáng lý ra ta định sang đây bảo huynh cùng ta vào gặp thái hậu để quỷ bỏ hôn ước, nhưng sợ huynh chịu, bây giờ tốt rồi, cần phải lo nữa
      - Tại sao đồng ý cuộc hôn nhân này –tiểu nguyệt hỏi
      - Ta chỉ lấy người ta , nhưng ta chỉ xem ôn ca ca là đại ca thôi, làm sao mà kết hôn được
      Tiểu nguyệt và ngọc nhi nhìn nhau sau đó quay sang nhìn như lan cùng đồng thanh
      - những gì hả
      - đương nhiên là rồi, ta thích dối, shit các người cho ta là hạng người nào chứ.
      - vừa cái gì – lúc này cả tiểu nguyệt và ngọc nhi lẫn thừa ân đều lên tiếng.
      - Ta các ngươi cho ta là hạng người nào, bộ ta giống dối lắm sao
      - phải câu này, là từ chính giữa nghe khác lạ đó –ngọc nhìn nhìn
      - Shit, mà thôi dù sao các người cũng hiểu
      - Ai bọn ta hiểu – cả ba cùng đồng thanh
      - Các ngươi hiểu hả
      - Câu này là ai dạy – tiểu nguyệt hỏi, câu này là ngôn ngữ thế kỷ 21, nhưng ta biết hô hấp nhân tạo chỉ có thể là do người khác dạy thôi
      - Là tiểu muội kết nghĩa của ta dạy, muội ta tình phải do mình tranh thủ, mà ta ôn ca ca ta có ý trung nhân rồi
      - Thế ta giờ ở đâu
      - biết nó hành tung bất định, ta cũng giờ ở đâu nữa
      - Vậy tốt rồi chỉ cần hai người đến trước mặt thái hậu là được rồi sao –phán quan lên tiếng
      - Chỉ sợ thái hậu chịu –ôn thuận minh lo lắng
      - Vậy áp dụng ba tuyệt chiêu của nữ nhân là được rồi –ngọc nhi mỉm cười.
      - Ba tuyệt chiêu của nữ nhân là gì – hắc vô thường hỏi
      - khóc hai làm loạn ba treo cổ, haha bảo đảm thành công – ngọc nhi cười gian trá
      Nhưng kết quả lại là có hiệu quả , sau tràng dài khóc lóc tỷ tê, đòi sống đòi chết của chu như lan, kết quả thái hậu mềm lòng và đồng ý, rốt cuộc hôn cũng được hủy bỏ, chu như lan được thành thân với ý trung nhân, người đó ai xa lạ chính là trong các tướng lĩnh cùng đánh trận chiến dạ vân cùng ôn thuận minh, chỉ có đều là bộ ba lại có thêm chuyện nữa, xem ra vị tiểu muội kia của chu như lan là đồng hương của bọn họ đây, lại có trò vui nữa rồi.
      Hết chương 22 – Chương 23 : Lạc thiên Vy

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Đáng lý ra sau khi xong chuyện, nhóm người tiểu nguyệt định rời , nhưng mà chu như lan lại rằng trong hôm thành thân vị tiểu muội kết nghĩa kia đến dự, nên họ quyết định ở lại, chờ gặp mặt người này xem có phải là đồng hương hay .
      Hôm nay phủ thượng thư treo đèn kết hoa rất nhộn nhịp, người người ra vào tấp nập, quang cảnh toàn màu đỏ rực.
      - cái đó mang sang bên này để – quản gia hoa tay múa chân hướng dẫn đám nô tài
      - quản gia cái này để ở đâu
      - để ở đây ,…. ấy ấy cái đó được đặt như vậy
      - xem ra hôm nay quản gia nhà bận túi bụi luôn rồi – ngọc nhi cười nhìn chu như lan, bây giờ tiểu nguyệt và ngọc nhi cùng chu như lan là bằng hữu thân thiết, chu như lan này mặc dù sinh ra ở thời đại này nhưng tính tình lại rất sảng khoái, câu nệ tiểu tiết, nên ba người rất hợp tính nhau.
      - Có dịp cho ông ấy trổ tài tất nhiên ông ấy phải hăng say rồi, mấy năm nay trong phủ có chuyện gì lớn xảy ra cả, nên ông ấy lâu rồi được vận động mà – như lan cười trả lời
      - có chuyện gì, bộ nhà tổ chức những buổi tiệc như thọ thần hay sao, làm sao có được – tiểu nguyệt hỏi
      - có, mỗi năm thọ thần cha ta chỉ tổ chức bữa cơm gia đình thôi, có mời khách nên ông ấy mới được trổ tài
      - Cha xem ra là vị quan thanh liêm – ngọc nhi mặt tươi như hoa
      - Cha thường dạy ta mặc dù gia đình có quyền thế nhưng cũng phải sống cho xứng với lương tâm được ỷ mạnh hiếp người, được làm chuyện trái đạo lý, càng nên quá phung phí.
      - Cha người cha tốt, …còn rất biết dạy con – tiểu nguyệt và ngọc nhi cùng lên tiếng
      - Tiểu thư, Lạc tiểu thư tới rồi – nha hoàn chạy vào bẩm báo.
      - sao muội ấy giờ ở đâu – chu như lan vui mừng ra mặt
      - Dạ, ở đại sảnh
      - , ngọc nhi tiểu nguyệt chúng ta ra đại sảnh
      Chu như lan dẫn đầu ra, tiểu nguyệt và ngọc nhi cũng theo, bước vào đại sảnh họ nhìn thấy nương mặc bộ trang phục giống nữ nhân ở đây, chỉ có đều cách tân đôi chút, trông giống với quần áo đại, có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng, có hai lúm đồng tiền, trông rất đáng .
      - thiên vy, muội về rồi – chu như lan chạy lại ôm chầm lấy nử nhân đó
      - tỷ tỷ à, đừng có ôm muội như vậy, muội sắp nghẹt thở rồi này
      - xin lỗi, tại tỷ vui mừng quá thôi, à để tỷ giới thiệu với muội hai người bằng hữu mới của tỷ nha – chu như lan dắt tay thiên vy lại phía ngọc nhi và tiểu nguyệt
      - đây là ngọc nhi, còn đây là tiểu nguyệt họ là bằng hữu mới của tỷ đó, nhờ họ mà tỷ mới có thể thần thân với người đó
      - chào hai người – thiên vy mỉm cười giơ tay vẫy vẫy
      - where are you from ? – ngọc nhi và tiểu nguyệt nhìn nhau, sau đó tiểu nguyệt lên tiếng hỏi
      - I ‘m from China, à mà khoan hai người …. lẽ hai người cũng – thiên vy bất giác trả lời, nhưng câu vừa ra khỏi miệng lập tức hoảng hồn, lẽ hai người này là đồng hương hay sao.
      - Chúng tôi cũng giống , I’m from china –ngọc nhi đáp
      - sao, hả -thiên vy tin
      - – tiểu nguyệt gật đầu chắc chắn
      - Hay quá ngờ ở đây cũng gặp được đồng hương – thiên vy vui mừng ôm chầm lấy tiểu nguyệt và ngọc nhi.
      - Ba người cái gì mà rơm , na vậy, tỷ nghe hiểu gì hết –chu như lan bộ mặt khó hiểu quay sang thiên vy
      - À , có gì, tỷ tỷ muội có chuyện cần với hai vị bằng hữu này, muội cần làt, chút muội quay về liền – xong đợi chu như lan phản ứng lôi ngọc nhi và tiểu nguyệt , bỏ lại chu như lan khuôn mặt ngẩn ngơ khó hiểu ở phía sau
      Cả ba cùng hướng tướng quân phủ mà , vừa bước vào cửa thấy cả đám nam nhân ngồi ở đại sảnh chờ, thiên vy vừa trông thấy thừa ân, hai mắt mở to, tin nữa, miệng đơ ra, lắp bắp
      - Hội,…hội trưởng, tại sao lại ở đây
      - Lạc Thiên Vy – thừa ân ngẩng đầu lên nhìn thấy thiên vy cũng ngạc nhiên kém.
      - Hai người quen nhau hả – tiểu nguyệt và ngọc nhi cùng đồng thanh
      - ấy là hội trưởng hội học sinh trường cấp ba của tôi trước đây, lúc đó tôi làm thư ký hội học sinh –thiên vy quay sang trả lời
      - ra là vậy, vậy xem ra hai người quả có duyên nha – ngọc nhi cười giỡn
      - Đúng vậy – tiểu nguyệt cũng phụ họa.
      - Hình như lâu hai đứa ăn đòn phải, muốn nếm thử – thừa ân thừa biết hai con a đầu nghĩ gì nên lên tiếng đe dọa trước
      - Đâu có chỉ giỡn thôi mà, đúng ngọc nhi – tiểu nguyệt lập tức bác bỏ lời lúc nảy
      - Đúng vậy, đúng vậy –ngọc nhi le lưỡi.
      - Hội trưởng và hai người họ có quan hệ gì vậy -thiên vy khó hiểu chẳng phải từ trước đến giờ hội trưởng luôn gần nữ nhân sao
      - Hai đứa nó là em
      - Xin chào tôi tên lãnh tâm nguyệt, còn tôi là giang ngọc nhi – tiểu nguyệt và ngọc nhi lần lượt giới thiệu
      - Lãnh tâm nguyệt, chính là hoa khôi của trường Thiên , người trong lời đồn của thiếu gia tập đoàn Lăng thị hả -thiên vy trố mắt
      - Lãnh tâm nguyệt – tiểu nguyệt còn chưa kịp giải thích bị giọng lạnh như băng cắt ngang, sau đó cả người bị ai đó bế phốc lên mang .
      - Uy là ai vậy, tại sao lại có thể bất lịch như vậy –thiên vy ngạc nhiên, nhưng mà mọi người ở đây đều quen cảnh này, dương tử phong vốn là thùng dấm chua, chỉ cần chuyện gì là liên quan đến tiểu nguyệt và nam nhân khác là thùng dấm chua này lập tức bùng nổ ngay .
      ( TT : nguyệt tỷ à, lần này tỷ tiêu rồi, chúc may mắn nha [​IMG] [​IMG] [​IMG] )
      - Tướng công tương lai của tiểu nguyệt, thùng dấm chua điển hình, chọc ngay thùng dấm rồi có biết – ngọc nhi bên cạnh giọng giải thích, khiến thiên vy le lưỡi, hình như mình chuyện nên rồi phải
      - Tôi biết mà
      - sao, có chuyện gì đâu, mà tại sao muội lại ở đây– thừa ân nhàn nhã lên tiếng
      - À ba năm trước muội leo núi bị té, sau khi tỉnh dậy phát ra mình đến đây, gặp được lão quái nhân ông ta cứ khăng khăng nhận muội làm đệ tử, muội thấy học võ cũng có ích nên nhận lời
      - Thế tại sao quen được như lan –ngọc nhi hỏi
      - À, tôi gặp tỷ ấy lúc tỷ ấy chùa bị bọn côn đồ giở trò nên giúp đỡ, sau đó hợp tính nên kết nghĩa tỷ muội thôi
      - À ra là vậy –ngọc nhi gật gù hiểu
      - Muội giờ ở đâu –thừa ân hỏi
      - Lão sư phụ nữa năm trước qua đời, giờ muội mình chu du tứ hải
      - Thế gia nhập với bọn tôi cho vui – ngọc nhi hào hứng lại có đồng bọn cùng quậy rồi
      - Được , có làm phiền mọi người – thiên vy quay sang thừa ân
      - Ân ca –ngọc nhi hiểu ý cũng quay sang thừa ân
      - Dù gì ở đây muội cũng chỉ quen biết bọn ta, nếu vậy cứ chung – thừa ân thừa biết ý đồ của ngọc nhi, nhưng vẫn đồng ý, dù gì thêm người bạn cùng cũng vui
      - Cám ơn hội trưởng, muội tuyệt đối làm vướng bận mọi người đâu yên tâm, –thiên vy vui mừng
      - Đừng gọi ta là hội trưởng, giống ngọc nhi gọi là ân ca
      - Vâng cám ơn ân ca
      - Được rồi, nếu còn gì mọi người chuẩn bị ăn cơm thôi –ôn thuận minh giờ phút này mới chen vào
      - Thế còn hai người kia sao –thiên vy hỏi
      - Yên tâm có việc gì đâu – ngọc nhi cười đáp, thiên vy thấy vậy cũng yên tâm, dù gì mọi người cũng hiểu tình hơn mình.
      Sau khi cả bọn ăn xong dương tử phong và tiểu nguyệt cũng trở về, nhưng có điểm khác biệt là môi của tiểu nguyệt lại đỏ lên và còn hơi sưng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, và tác giả là ai.
      Sau khi dự lễ thành thân của chu như lan, do long tuyền quốc đưa quân tấn công lãnh ngạo quốc, mà tử la và lãnh ngạo lại là thông gia (hoàng hậu tử la quốc giờ là công chúa của lãnh ngạo quốc) nên ôn thuận minh được lệnh mang quân tiếp ứng, thế là cả bọn đành gác chuyện chu du giang hồ sang bên, mà giúp , vì vậy họ cùng lên đường đến lãnh ngạo quốc.
      Hết chương 23 – Chương 24 : Liên thành
      (TT : hey, chương sau soái ca cuối cũng lên sàng rồi, cuối cùng cũng tung nốt được này lên, mệt đứt cả hơi [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG])

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Chương 24: Liên Thành
      Thành Diệc Châu, chiến trường long tuyền quốc và lãnh ngạo quốc, giờ tình thế khốc liệt vô cùng, mặc dù viện quân đến, nhưng mà lại bị chặn lại thể vào tiếp viện, còn quân lính Lãnh ngạo quốc bị vây trong diệc thành, nên đoàn quân của ôn thuận minh đành đóng quân bên ngoài.
      Trong doanh trướng
      - ây da tức chết ta, tiếp tục như vậy, buồn chết được a – thiên vy tức giận quát lớn
      - tiểu vy bình tĩnh , ngồi xuống – tiểu nguyệt kéo thiên vy ngồi xuống ghế
      - cứ tiếp tục như vậy cũng phải là cách, chúng ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách mới được –ôn thuận minh khuôn mặt trầm tư .
      - Ân ca, huynh có cách gì – thiên vy quay qua hỏi thừa ân, đối với trí tuệ của vị hội trưởng hội học sinh này, vô cùng tin tưởng.
      - Bên cạnh muội có hai thiên tài quân , muội hỏi tại sao lại hỏi ta –thừa ân nhếch miệng trả lời ( TT : ca này là tảng băng ngàn năm biết di chuyển, là soái ca lạnh lùng nhất trong bộ này đó, nhưng ta thích [​IMG] [​IMG] [​IMG], hehe càng cool càng tốt, sao ta thấy mình BT quá [​IMG] [​IMG] [​IMG])
      - Thiên tài quân , đâu –thiên vy ngơ ngác hỏi
      - Chẳng phải ngồi hai bên của muội sao
      - Ý huynh là tiểu nguyệt và ngọc nhi hả, họ biết hành quân đánh trận sao
      - Lãnh Tâm Nguyệt và Giang Ngọc Nhi, hai nữ hoàng huyền thoại của trường Thiên , bất luận cầm kỳ thư họa, võ thuật, hay quân ,kế sách, khoa học, vũ khí đạn dược thứ gì cũng thạo, nếu tại sao có được danh hiệu nữ hoàng huyền thoại chứ -thừa ân cười khẩy
      Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên nhìn về phía ngọc nhi và tiểu nguyệt, họ có phải là nữ nhân bình thường vậy
      - Đúng ha, tại sao tôi lại quên mất nhỉ -thiên vy trố mắt nhìn hai người ngồi hai bên mình
      - tới nổi đó đâu, nếu so với Ân ca bọn tôi vẫn còn thua xa –ngọc nhi phản bác
      - Đúng, nếu bọn tôi đâu có sợ huynh ấy đến vậy –tiểu nguyệt cũng phụ họa
      ( TT: chỗ này xin nhắc thêm, lúc đầu giới thiệu nguyệt tỷ thiên hạ vô địch nhưng vẫn có nhược điểm, là cực kỳ sợ trai[​IMG] [​IMG] [​IMG] nhưng bây giờ xem ra là thêm phong ca rồi, tỷ toàn bị ca ấy chiếm tiện nghi [​IMG] [​IMG] [​IMG])
      - Bộ hai đứa sợ huynh sao, sao huynh thấy vậy
      - có mà –cả hai cùng đồng thanh
      - được rồi mọi người bàn chuyện chính , hình như hơi lạc đề rồi đó –ôn thuận minh lên tiếng, lôi kéo mọi người về thực tại
      - Nếu như bên kia bị vậy, mà chúng ta thể vào cứu viện hay là dùng kế “Ám độ trần sương” –ngọc nhi phe phẩy tay
      - Ám độ trần sương, ý của cậu là chúng ta di chuyển theo hướng mà chúng ngờ chúng ta sao –tiểu nguyệt quay sang hỏi
      - Đúng vậy
      - Ý của muội là Ly sơn – Thừa Ân hiểu ý
      - sai, Ly sơn địa thế kiểm yếu đỉnh núi cao, đường rất khó , cây rừng lại rậm rạp, ai nghĩ chúng ta đường đó, chỉ cần chúng ta lợi dụng việc này thừa cơ tập kích chúng, chúng ngờ được –ngọc nhi bộ mặt đắc thắng
      - Nhưng cho dù có vượt qua ly sơn đỉnh Thiên Phong của ly sơn cũng rất cao, vách lại dựng đứng, rất nhiều đá nhọn, thành Diệc châu lại nằm sát vào vách núi, tài nào xuống được –dương tử phong lên tiếng nhắc nhở.
      - Muốn xuống cũng phải có cách –tiểu nguyệt cười bí
      - Cậu có cách hả -ngọc nhi quay lại hỏi
      - Tàu lượn – tiểu nguyệt nhàng phun ra hai chữ
      - đúng rồi, tại sao tớ lại quên mất chuyện này nhỉ –ngọc nhi sau mất giây suy nghĩ nhảy dựng lên.
      - Tàu lượn hả, tôi cũng tham gia –thiên vy hào hứng.
      - Tàu lượn là gì –ôn thuận minh khó hiểu
      - Đến lúc đó chàng biết thôi, chàng mau hạ lệnh cho mọi người chuẩn bị nhiều tre và vải –ngọc nhi cười bí hiểm.
      - Để làm gì – thanh ngọc tò mò
      - Để làm tàu lượn –cả ba tiểu thư nhà ta cùng đồng thanh
      - , chúng ta bàn kế hoạch cụ thể chút nào –ngọc nhi vừa vừa lôi kéo tiểu nguyệt và thiên vy ra ngoài để lại nguyên đám người khó hiểu phía sau, tất nhiên trừ đám phán quan và thừa ân
      - Lãnh huynh, ngọc nhi tàu lượn là cái gì vậy – ôn thuận minh quay sang hỏi thừa ân.
      - Chúng muốn , các người cứ chờ đến lúc đó hiểu thôi – thừa ân xong cũng bỏ ra ngoài, đám người phán quan cũng theo sau
      - Dương huynh, huynh có hiểu – ôn thuận minh lại quay sang hỏi dương tử phong
      - , nhưng mà ta tin tưởng Nguyệt nhi, chẳng phải ngươi cũng tin tưởng Ngọc nhi sao, tại sao còn hỏi ta
      Ôn thuận minh nhàng gật đầu đồng ý, đúng vậy nguyện ý tin tưởng ngọc nhi, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa .
      _________________________
      Tối hôm đó, cả đoàn quân vai gác tre, tay xách vải hướng đỉnh Thiên phong của ly sơn mà , chỉ để lại 5 nghìn quân giao cho phó tướng chỉ huy, tiếp viện, cả đoàn người nhịp nhàng, đều tránh gây thanh lớn nhất, để bị địch quân phát ,mãi sau hai canh giờ leo núi họ đến được đỉnh thiên phong, dựa theo hướng dẫn của ngọc nhi và tiểu nguyệt cùng thiên vy, bắt đầu công việc ghép tàu lượn, sau nửa canh giờ lao động, cuối cùng những chiếc tàu lượn cũng hoàn thành, nhưng ai dám thử, đám người ngọc nhi thiên vy, và tiểu nguyệt cùng thừa ân đành thử trước, lúc đầu dương tử phong và ôn thuận minh đều ngăn cản tiểu nguyệt và ngọc nhi
      - yên tâm ta sao đâu –cả hai cùng quay về phía hai nam nhân của mình mỉm cười trấn an.
      - Đúng đó sao đâu –thừa ân cũng lên tiếng
      - Ngưỡng mộ quá , hai người có người quan tâm ta có gì cả -thiên vy ủy khuất.
      - Sau khi xong chuyện này bọn ta tìm cho chàng bạch mã hoàng tử chịu
      - Đúng đó
      - Hai người đó nha, phải giữ lời
      - Nhất định
      - Nhảy thôi đừng nhiều chuyện nữa –thừa ân lên tiếng hối thúc
      Cả 4 người cùng đồng loạt nắm chắc chiếc tàu lượn, sau thời gian lượn lờ rốt cuộc dù cũng đáp xuống Diệc thành cách êm ả, những người bên tàu đều trong tình trạng chút tổn thương, đều sao, khiến cho những người đỉnh núi và trong thành đều ngạc nhiên, đám người đỉnh núi thấy họ an toàn đáp xuống, cũng nhảy theo, chẳng mấy chốc, toàn bộ quân đội vào được trong thành.
      ( TT : phù [​IMG] [​IMG] [​IMG] mấy cái cảnh đánh trận này diễn tả mệt đầu óc thiệt, hey, cuối cùng cũng xong)
      - mau, mau báo cho tướng quân – phó quan hối thúc tên lính bên cạnh
      lát sau. vị tướng quân ra, y vận bộ quân phục màu bạc, trông rất oai phong, khuôn mặt có nét thư sinh, có nét lạnh lùng cũng có nét hài hước, có thể là mĩ nam
      - tại hạ Liên thành, vương gia của Lãnh gnạo quốc, biết đây có phải là ôn tướng quân của tử la quốc hay –tướng quân này hướng ôn thuận minh hỏi.
      - trí nhớ của vương gia rất tốt, hôm đại điển thành thân của hoàng hậu và hoàng thượng chúng ta gặp nhau rồi ( Hoàng hậu của Tử la quốc giờ là công chúa của lãnh ngạo quốc, cũng là tỷ tỷ của liên thành) –ôn thuận minh cũng hướng liên thành đáp lễ
      - chúng tôi chờ các vị lâu rồi, mấy hôm trước nhận được tin các vị đến nhưng lại bị vây ngoài thành, bây giờ các vị có thể vào đây, như vậy chúng ta xem ra có cơ hội thắng rồi – liên thành vui mừng
      - phải là xem như mà là nhất định thắng –ngọc nhi cười khẩy
      - vị này là –liên thành quay sang hỏi ôn thuận minh
      - đây là vị hôn thê của tại hạ
      - ra là ôn phu nhân tương lai, thất kính
      - còn mấy vị day chắc là bằng hữu của ôn tướng quân rồi –liên thành chú ý những người còn lại, họ xem ra đều là người có khí chất bất phàm, chắc cũng phải hạng tầm thường.
      - đúng vậy, nhờ cách của họ mà quân đội của tử la quốc mới vào được đây
      - ra là vậy, vừa rồi ôn phu nhân là trận chiến này nhất định thắng, có phải là có cao kiến gì rồi phải – liên thành nhìn về phía ngọc nhi, nữ nhân này có khi nào tự tin quá hay .
      - Vương gia bọn ta đến giúp người đánh giặc mà người để bọn ta đứng ngoài này như thế này hả -tiểu nguyệt đọc được suy nghĩ của liên thành nên trêu chọc y phen, dám khinh thường ngọc nhi hả, nằm mơ
      - À, xin các vị thứ lỗi, xin mời các vị vào trong – liên thành xấu hổ, dẫn đường, đám người ôn thuận minh được đưa vào trong phủ nha diệc thành, còn binh lính được bố trí ở các nơi trong thành.
      Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, muốn biết kết quả chờ chương sau nha
      Hết chương 24 – Chương 25 : Trong ngoài liên kết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :