1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Hôm sau, doanh trại mặc dù được treo đèn kết hoa nhiều, nhưng khí lại tưng bừng vô cùng.Hôm nay quân sư của họ thành thân, nên mọi người tâm trạng đều náo nức, duy chỉ có hai nam nhân là tâm trạng hoàn toàn khác, người đau lòng, người tức giận.
      Từ sáng mọi người chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, tại lều của tiểu nguyệt.
      “tiểu nguyệt, thực rất đẹp nha, là đại mỹ nhân đó”- thanh ngọc giúp tiểu nguyệt trang điểm, miệng luôn tấm tắc khen.
      quá rồi, cái gì mà đại mỹ nhân cơ chứ, tôi chẳng qua là người bình thường thôi” – tiểu nguyệt mỉm cười đáp.
      quá đâu, tôi đó, nếu chủ nhân nhìn thấy nhất định cũng khen”
      hả, từ hôm qua tới giờ có thèm quan tâm đến tôi đâu, sau này chuyện của tôi quản nữa, nên đừng nhắc trước mặt tôi”
      “tiểu nguyệt à, cũng đừng giận chủ nhân, chủ nhân như vậy cũng chỉ vì quá thôi, ra ngài ấy là người từ rất đơn, cho nên khi gặp được người cho ngài ấy ấm áp mà ngài ấy đánh mất, tất nhiên ngài ấy phải quý trọng rồi”
      “tôi biết, nhưng mà huynh ấy cũng phải đứng lập trường của tôi mà nghĩ chứ, tôi làm như vậy chẳng qua muốn giúp bằng hữu của mình tìm được lang quân thôi mà, có làm gì sai đâu, hơn nữa cũng chỉ là giả thành thân, tôi và ngọc nhi đều là nữ, huynh ấy có gì phải tức giận đâu chứ”
      “nhưng mà….” – thanh ngọc còn định tiếp bị giọng ngăn lại.
      “thanh ngọc ngươi ra ngoài lát ” – dương tử phong đứng đó, khuôn mặt chút biểu tình, giọng .
      “vâng chủ nhân” –thanh ngọc thi lễ lui ra, bây giờ nên để hai người họ chuyện với nhau.
      Dương tử phong nhìn lại nguyệt nhi của , hôm nay nàng thân hỷ phục đỏ rực, bộ quần áo bó sát người, làm nổi bật những đường cong mềm mại của nàng, cổ áo thấp, hơi lệch để lộ chiếc cổ thanh tú và xương quai xanh quyến rũ, cách trang điểm cũng rất phù hợp với nàng, thanh nhã nhưng cao quý, thoát tục, nhưng dịu dàng, nhàng mà đơn sơ, chỉ có thể dùng từ để lý giải mỹ.
      Cả hai cùng đứng đó lẳng lặng nhìn nhau, tiếng nào, cho đến khi có kẻ chịu được lên tiếng trước.
      “xin lỗi”- dương tử phong nhàng .
      “chàng có lỗi gì chứ”
      “đáng lẽ ta phải hiểu cho nàng, nên đứng về lập trường của nàng mà nghĩ cho nàng, nếu nàng càng phải tin tưởng nàng, hiểu nàng, ta suy nghĩ cả đêm, hôm qua là ta giận quá mất khôn, nên ta xin lỗi”
      “ta cũng phải xin lỗi, hôm qua ta cũng có chút quá đáng” –nếu lên tiếng trước mình cũng nên nhượng bộ, nên làm quá.
      “chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được ”- dương tử phong tiến lại, ôm tiểu nguyệt vào lòng, đầu hơi nghiêng, cằm đặt vai nàng, giọng nhàng, ôn nhu.
      “được”- tiểu nguyệt nhàng đáp lại.
      Dương tử phong tiến nào, ngước dậy, nhàng hôn nàng, hôn từ mắt đến mũi nàng , sau đó là hai má, và đến môi nàng, nhàng hôn nàng, sau đó từ từ đến chiếc cổ trắng nõn của nàng, cúi người mút vào xương quai xanh của nàng, tiểu nguyệt vô thức phát ra tiếng rên kiều, lại chuyển lên nhâm nhi vành tai nàng, rất nhàng giống như thưởng thức mỹ vị tuyệt nhất nhân gian ,vừa ngậm vừa thầm
      “Nguyệt nhi, ta nàng”
      “ta cũng vậy” – tiểu nguyệt vô thức trả lời.
      Sau khi nghe câu này của nàng, Dương tử phong lập tức bế nàng hướng giường tới, nhưng mà lúc này tiểu nguyệt lại trấn tỉnh lại,.
      “Tử phong được, hôm nay được, chuyện chính chúng ta còn chưa làm xong”
      “nhưng ta chờ được, nàng biết cái dạng bây giờ của nàng có bao nhiêu mê người hả”
      được mà”
      “hey, thôi được rồi, hôm nay chiều nàng lần nhưng mà có lần sau đâu” –biết thể khuất phục được nàng, đành ngoan ngoãn nghe lời, ai bảo nàng, đến cam tâm, chỉ muốn nàng tình nguyện mà thôi, chứ muốn ép buộc nàng.
      “được”
      “tiểu nguyệt, đến giờ rồi” –giọng của thanh ngọc từ bên ngoài vọng vào, dương tử phong liền đặt tiểu nguyệt xuống, giúp nàng sửa lại quần áo, và đội khăn trùm đầu, sau đó dẫn nàng ra ngoài, giao cho thanh ngọc.
      Đại doanh , mọi tướng sĩ đều có mặt đông đủ, ngọc nhi thân y phục tân lang sắc đỏ, dù là nữ, nhưng mà ngọc nhi vốn cao, nên nhìn tuấn, khí thế.Tiểu nguyệt được thanh ngọc dẫn vào, dương tử phong phía sau, đám người ngọc nhi, xích long và phán quan, nhìn thấy dương tử phong cùng liền đoán được hai người họ giải hòa, chứ hôm qua mặt hai người ai cũng u ám, khiến cho họ dám đến gần.
      “tướng quân đâu” – vị tướng hỏi, tại sao quân sư thành thân mà thấy tướng quân ah.
      “đúng rồi, nhắc mới nhớ, hôm qua tới giờ thấy tướng quân đâu hết”
      “đúng ah, ta cũng thấy”
      “…”
      Mọi người liền ngay lập tức theo đà ồn ào hẳn lên, lúc đó có người trong số họ thấy giờ lành đến cũng nên làm phiền người ta ah, thôi có tướng quân cũng sao, nên mở miệng
      “hay là cứ thành thân , biết đâu tướng quân có việc đến kịp sao, nên để lỡ giờ lành” –lập tức mọi người cùng phụ họa
      “đúng , hay là cứ thành thân trước, tướng quân về mời ngài uống rượu là được”
      “đúng , đúng”
      “…”
      “nếu như vậy chúng ta bắt đầu” – phán quan đứng ra , hôm nay ông ta làm nhiệm vụ chủ trì nghi thức.
      “được, bắt đầu ” –phó tướng lên tiếng.
      “nhất bái thiên địa”
      “nhị bái cao đường”
      “Ôn thuận minh ngươi chết đâu rồi, còn lạy nữa thôi nha, mau xuất , nếu danh tiếng đời của ta đều hủy trong tay ngươi đó” – tiểu nguyệt nghĩ thầm.
      “phu thê….”- phán quan định hô luôn câu cuối, nhưng có người chặn họng.
      được bái đường”
      Mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng , phát ôn thuận minh đứng ở đó, chỉ có đêm mà tiều tụy nhiều.
      “tướng quân ngài cuối cùng cũng xuất rồi, mau đến tham dự lễ thành thân của quân sư ” –phó tướng mỉm cười.
      “ta được bái đường có nghĩa là chờ ta, mà ta hai người họ được thành thân”
      Mọi người đều nhìn nhau tướng quân đây là làm gì a, chẳng lẽ định cướp tân nương tử a, vậy được đâu, người ta vợ bằng hữu được cướp mà.
      “tại sao bọn ta lại thể thành thân”- tiểu nguyệt nhàng kéo khăn trùm đầu ra hỏi.
      “ta cho phép” –ôn thuận minh giận dữ đáp, cả đêm qua suy nghĩ kỹ rồi, dù ngọc là nam nữa, ngọc cũng phải là của , ở bên cạnh , tuyệt đối cho phép ai cướp ngọc từ tay , cho dù người đời có cười , cũng để tâm, chỉ cần có ngọc ở bên cạnh là được rồi.
      “tại sao lại cho phép, ngài lấy quyền gì chứ”- tiểu nguyệt vẫn cứ hỏi mặc dù nhìn thấu được suy nghĩ của , nam nhân này thông suốt rồi.
      quyền gì cả, chính là ta cho phép thôi”- xong để ý ánh mắt của mọi người, lôi ngọc nhi ra ngoài.
      Mọi người đều trố mắt, tướng quân đây là làm gì vậy, phải cướp tân nương mà là cướp tân lang là sao.
      Hết chương 15 – Chương 16 : Đại thắng

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “này , Ôn thuận minh ngươi kéo ta đâu đó”- ngọc nhi vùng vẫy, hy vọng có thể thoát khỏi bàn tay nắm chặt tay mình.
      “cứ theo ta rồi biết” –ôn thuận minh bây giờ để tâm đến bất kỳ thứ gì, chỉ muốn tìm nơi để có thể với ngọc, đem hết mọi tâm tư tình cảm của mình trắng ra hết.
      cứ nắm lấy tay ngọc nhi, mạch đến bờ sông dừng lại, quay người lại , hai tay đặt vai của ngọc nhi, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt thống khổ đau thương, nhưng tràn ngập tình ý, ôn nhu, khóe mắt đỏ lên, khóc, vì nam nhân trước mặt mà rơi lệ, lúc đầu cứ tưởng mình chỉ xem y là bằng hữu, nhưng mà khi y vì mà bị thương, lại vô cùng đau lòng, thà người bị thương là chứ muốn y chịu bất cứ tổn thương nào, khi nhìn thấy y cùng người khác thân mật, cảm thấy mất mát, cảm thấy y nhẫn tâm, tại sao y lại có thể như vậy, nhưng mà lại dám ra, y là nam nhân, nếu thừa nhận mình thích nam nhân, như vậy kẻ mất mặt chỉ có mà còn gia đình , dòng tộc của , thể vì mình mà hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của dòng họ, nhưng mà khi y quyết định thành thân, lại chịu được, cứ nghĩ đến y sau này ở cùng chỗ với người khác, nhưng người đó lại phải , kiềm được cơn tức của mình, tới giờ thông suốt rồi, bây giờ quan tâm cái gì nữa, chỉ cần ở bên y, có thể làm tất cả mọi chuyện, cho dù người thiên hạ như thế nào cũng mặc kệ.
      “Ngọc, tại sao ngươi lại có thể đối với ta như vậy chứ” – ôn thuận minh giọng bi thương.
      “đối với ngươi như thế nào a, hôm nay ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ” – ngọc nhi tỏ thái độ bình thản trả lời, nhưng trong lòng rối như tơ vò.
      “ngươi,…ngươi tại sao có thể cùng người khác thành thân”
      “người khác đâu, đó là vị hôn thê của ta mà”
      “ta cho phép ngươi thành thân, ngươi là của ta”- ôn thuận minh tức giận quát lớn.
      “ai là của ngươi chứ, ngươi hình như quên, ta và ngươi đều là nam nhân phải”
      “ta mặc kệ, cho dù ngươi là nam nhân cũng sao, chỉ cần được ở cạnh ngươi, cho dù người trong thiên hạ có ta như thế nào ta cũng quan tâm.”
      “ngươi .. ngươi đoạn tụ hả” – ngọc nhi bị shok rồi.
      “ đúng, ta thừa nhận, ra lúc đầu ta cũng dám tin, nhưng mà ta …cứ khi ta ở cạnh ngươi ta lại khống chế được mình, ngươi là người duy nhất trong thiên hạ cho ta cảm giác như vậy, ngươi có hiểu ” – dứt lời ôn thuận minh cúi đầu hôn lên môi ngọc nhi, nụ hôn nhàng, đầy tình cảm.
      Ngọc nhi bây giờ shok nặng rồi, biến thành tượng đá luôn rồi, , ôn thuận minh cư nhiên hôn mình, mà lúc này mình là nam, nếu là trước đây thân phận nữ , cái này… trời ơi rốt cuộc là sao đây.
      Ôn thuận minh nhàng tách hai hàm răng của ngọc nhi, lưỡi của luồn vào trong tìm kiếm lưỡi của nàng, cùng nàng dây dưa, bây giờ mới biết ngọc rất ngọt, tại sao trước đây phát ra chứ, sau thời gian, khi cả hai còn thở được, ôn thuận minh mới buông ngọc nhi ra ôm àng vào lòng.
      “Ngọc, ta ngươi”- giọng ôn thuận minh truyền đến tai ngọc nhi lại làm nàng shok tập hai, nàng… nàng, ôi trời ơi…..…., nhưng mà hình như,… hình như những lời tiểu nguyệt đúng phải ah, lẽ….
      “ta nghĩ……. ta nghĩ…… ta ….ta cũng …..ngươi”- sau lúc suy nghĩ ngọc nhi thẹn thùng .
      “Ngọc ngươi vừa gì, ngươi lại lần nữa xem’- ôn thuận minh vừa nghe vui mừng khôn xiết nắm chặt lấy hai vai của ngọc nhi, khuôn mặt tươi cười mong chờ nhìn nàng.
      “ta …. ta….ta cũng…… ngươi”- xong ngọc nhi quay mặt sang hướng khác để che dấu khuôn mặt đỏ lên của mình.
      “ngọc, ta rất vui ngươi có biết , bây giờ ta rất hạnh phúc, ta là người hạnh phúc nhất đời này”- ôn thuận minh ôm chặt lấy ngọc nhi quay vòng vòng.
      “uy, bỏ ta xuống ngươi làm ta chóng mặt quá
      “xin lỗi ta.. ta rất vui, ngươi có biết ta rất vui”
      “ta cũng vậy”
      “ngọc đời này có ngươi là đủ lắm rồi” – ôn thuận minh ôm chặt ngọc nhi như là muốn đem nàng nhét vào người của , để cả hai bao giờ xa nhau nữa, tình chàng ý thiếp bị giọng làm ảnh hưởng
      “hai tên ngốc này rốt cuộc cũng thông suốt rồi nhỉ” – tiểu nguyệt dẫn đầu bước ra, theo sau là dương tử phong, thanh ngọc xích long và đám phán quan hắc bạch vô thường, nhìn thấy tiểu nguyệt ôn thuận minh có chút áy náy.
      “tiểu nguyệt nương xin lỗi, ta biết ta phá lễ thành thân của nương là ta đúng, nhưng ta thể có ngọc, cho nên ta thể nhường ngọc cho , nhưng mà nếu như muốn ta bồi thường thế nào ta cũng chấp nhận”
      “bồi thường, là ngươi đó nga, được nuốt lời’ –tiểu nguyệt cười cười.
      “nam tử hán dám dám làm, ta ta giữ lời”- ôn thuận minh chắc khẳng định.
      “được vậy ta muốn ngươi…..muốn ngươi cả đời chăm sóc tốt cho ngọc nhi, cho ấy hạnh phúc, nếu như ngươi dám phụ ấy ta lập tức lấy mạng của ngươi, à vậy quá dễ dãi, khiến cho ngươi muốn sống được muốn chết xong , vậy hay hơn”
      (TT : nguyệt tỷ cho muội hỏi vấn đề, tại sao tỷ lại bảo minh ca che chở bảo vệ ngọc tỷ chu đáo chứ; Nguyệt: ta rồi người có thể hại ngọc nhi vẫn chưa ra đời đâu, hơn nữa chừng là ngọc nhi phải bảo vệ , chứ mong gì bảo vệ ngọc nhi: TT : tại sao ; Nguyệt: ngu ngốc, chẳng phải ngươi bảo ngọc nhi là nữa sao, ở đây làm gì có pháp sư để mà bắt đâu; TT: bó tay [​IMG] [​IMG] [​IMG])
      “tiểu nguyệt nương ……được ta nhất định làm được”- lúc đầu ôn thuận minh còn ngạc nhiên nhưng sao đó thấy tiểu nguyệt chấp nhất cũng nữa, nhưng mà khoan
      “tiểu nguyệt nương, vừa rồi gọi ngọc là ấy là sao” – ôn thuận minh khó hiểu.
      “khuyến mãi cho ngươi tin, xem như là quà mừng cho hai người, Giang ngọc, tên đây đủ là Giang ngọc nhi, ấy là bằng hữu của ta, và ấy là nữ nhân, ngươi phải đoàn tụ”
      “cái gì”- ôn thuận minh đơ ra ngay lập tức.
      “ngọc những gì ấy có đúng ”- ôn thuận minh quay sang ngọc nhi.
      “đúng”- ngọc nhi gật đầu thừa nhận.
      “được rồi, quấy rầy nữa hai người cứ tự nhiên , ..chúng ta nên quay về thôi để lại khí cho hai người họ ”- tiểu nguyệt quay sang đám người kia , sau đó cả bọn cùng nhau quay về, để lại hai kẻ bây giờ chỉ biết nhìn nhau, có nhiiều lời muốn , nhưng mà biết phải từ đâu.
      Hết chương 16 –chương 17 : Thắng trận .

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “về rồi sao”- tiểu nguyệt mỉm cười nhìn kẻ mới vừa về tới.
      “về rồi”
      “hai người những gì với nhau”
      có ah, hỏi những chuyện liên quan tới tớ, tớ cho biết, đợi sau khi thắng trận trở về, lập tức hướng mẫu thân giới thiệu tớ, sau đó thành thân, chính thức cưới tớ về, chỉ có vậy thôi”
      “chỉ có nhiêu đó”
      “đúng vậy”
      còn gì khác”
      còn, mà cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì ah” – ngọc nhi phụng phịu khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ của mình, tiến thẳng tới bên giường nằm phịch xuống, kéo chăn chùm kín đầu.
      hỏi gì cả, chỉ muốn biết có làm gì quá đáng với cậu thôi” –tiểu nguyệt kéo chăn để đầu của ngọc nhi lộ ra ngoài.
      có a, bọn tớ rất trong sáng, chỉ mới có hôn môi thôi, có chăng nữa cũng là cậu với dương tử phong kìa”
      “bọn tớ cũng chỉ có hôn thôi, chứ có gì đâu mà cậu vậy”
      “ai mà biết ah, hai người tối ngày cứ quấn lấy nhau, chừng sớm muộn gì Ân ca và tớ cũng có cháu bồng thôi”.
      “cậu đừng có bậy, nếu để đại ca biết, xả tớ làm tám khúc đó”
      “nè tiểu nguyệt, cậu nếu Ân ca biết chúng ta giờ như vậy, có hay tức điên
      “ai biết, bất quá đến lúc huynh ấy biết tớ có cách đối phó”
      “đối phó, cậu định làm gì”
      “nam nhân khi suy nghĩ gì hết”
      “ý cậu là nếu huynh ấy đến đây tìm cho huynh ấy người hả”
      “đúng vậy”
      “ý hay ah, đến lúc đó huynh ấy còn bắt chúng ta trở về nữa, nhưng mà cậu định ở lại đây luôn hả”
      “thế cậu định về hả”
      đâu, ai chứ, bây giờ cho tiền tớ cũng về”
      “đồ mê trai”
      “cậu vậy chắc”
      “cậu dám với tớ như vây hả, cậu biết tay”- xong tiểu nguyệt dùng tay chọt vào eo, và những điểm gây nhột người ngọc nhi.
      “a, haha, tớ …. tớ dám nữa đâu……hahaha tha cho tớ , làm ơn mà”
      Hai cứ như vậy giỡn lúc lâu, đến khi mệt rồi lăn ra ngủ, đêm nay, doanh trại mặc dù khí phải là vui mừng do lễ thành thân nhưng lại là chấn đông, ngọc quân sư của bọn họ cư nhiên là nữ ah, mà còn thành đôi với tướng quân nữa, có số người hối hận tại sao mình lại nhận ra sớm hơn để vuột mất nữ nhân có tài như vậy ah.
      (TT : chú thích, tứ quốc này cần phân biệt nam nữ, chỉ cần có tài được trọng dụng)
      _________________________
      Sáng hôm sau, tiểu nguyệt và ngọc nhi tiễn nhóm người phán quan về địa phủ, dù gì họ cũng có công vụ bên người nên ở lâu, lúc đầu họ ở đây chỉ vì hai tỷ muội mỗi người nơi, bây giờ hai tỷ muội trùng phùng họ cũng nên quay về rồi.
      “hai vị tiểu thư, bây giờ hai vị gặp lại nhau rồi, đến lúc bọn ta nên quay về phục mệnh thôi” – phán quan đứng ra .
      “hai vị tiểu thư bọn ta rất nhớ các người đó”- hắc vô thường miếu máo .
      “đúng đó, hai vị nhớ phải bảo trọng nha, có gì cần giúp đỡ cứ liên lạc với bọn ta” –bạch vô thường cũng tâm trạng vui, dù gì ở cùng nhau lâu như vậy, cũng có tình cảm mà.
      “được rồi bọn ta biết rồi, các ngươi cũng bảo trọng” – tiểu nguyệt giọng, dù gì họ cũng vì mình mà vất vả nhiều rồi.
      “các ngươi được quên bọn ta đâu đó”- ngọc nhi .

      có đâu, tuyệt đối ”- cả ba người cùng đồng thanh.
      “được rồi nên về thôi, cũng trễ rồi” – tiểu nguyệt lên tiếng.
      “hai vị tiểu thư bảo trọng” – xong cả ba người quay đầu bước , sau lúc biến mất vào khí, tiểu nguyệt và ngọc nhi nhìn theo lúc cũng quay về doanh trại.
      ( TT: chia tay hôm nay nhưng nhanh chóng gặp lại thôi, đến lúc gặp lại cũng là lúc Ân ca lên sàng, hahaha[​IMG] [​IMG] [​IMG] lại thêm soái ca sắp xuất rồi).
      Lều của Ôn thuận minh, lúc này hai nam nhân và thanh ngọc xích long ngồi chờ hai nữ nhân kia quay về, hôm qua khi họ để cho phán quan và hắc bạch vô thường quay về, mọi người có chút ngạc nhiên, dù có bản lĩnh nhưng mà dù sao hai nương có người thân bên cạnh cũng được nhưng do hai nữ nhân quyết định cho nên họ cũng gì.
      “tiễn người rồi sao” – dương tử phong nhìn thấy tiểu nguyệt và ngọc nhi vào, mở miệng hỏi.
      “ưm tiễn rồi” –tiểu nguyệt giọng.
      “buồn à, nếu vậy gọi họ trở lại” –dương tử phong nhìn thấy vẻ mặt vui của tiểu nguyệt, đành lòng, mặc dù vui khi thấy nguyệt nhi của nghĩ đến người nam nhân khác, nhưng như thế còn đỡ hơn là nhìn thấy nàng vui.
      (TT : ca này đúng là thùng dấm chua mà [​IMG] [​IMG] [​IMG])
      cần đâu, họ cũng đến lúc nên quay về rồi” – tiểu nguyệt lắc đầu.
      “đúng vậy, mấy tháng nay đày đọa họ nhiều rồi, cũng nên cho họ nghĩ ngơi thôi”- ngọc nhi lên tiếng.
      “được rồi bàn chuyện chính ”- tiểu nguyệt cắt ngang, bây giờ phải lúc những chuyện này.
      “chuyện chính, là gì”- thanh ngọc khó hiểu
      “đánh bại dạ vân quốc chứ gì” –tiểu nguyệt thản nhiên .
      “nè, tiểu nguyệt có phải cậu có mưu kế gì rồi phải ”- ngọc nhi nhìn bộ dạng của tiểu nguyệt đoán chắc được nương này xem ra có sẵn kế hoạch rồi.
      “cậu thử xem, tớ có mưu kế gì”
      “ai mà biết chứ, bất quá tớ biết, bất cứ chuyện gì mà Lãnh Tâm Nguyệt muốn làm, gì là làm được, gì là thành công”
      “cậu quá đề cao tớ rồi đấy”
      “đề cao, làm bạn với cậu hơn 15 năm nay, cậu là người thế nào tớ còn sao, thẳng ra ” – ngọc nhi nhàn nhã ngồi xuống ghế, đoạt lấy ly trà của ôn thuận minh mà uống.
      “tiểu nguyệt nương nếu có cao kiến gì xin cứ ra”- ôn thuận minh nhìn bộ dạng của ngọc nhi dường như rất tin tưởng vào kế hoạch của tiểu nguyệt, nên cũng muốn biết rốt cuộc nương này có bao nhiêu tài cán, có thể khiến cho kỳ chủ thất tinh kỳ nổi tiếng động vào nữ nhân lại động tâm, còn có ngọc nhi lòng tin tưởng nàng như vậy.
      (TT: ca này trí nhớ kém,có cần ta tu sửa lại giùm [​IMG] [​IMG] [​IMG]người ta có bản lĩnh sao khiến cho ca có được mỹ nhân chứ)
      “đánh giặc thứ gì là quan trọng nhất” –tiểu nguyệt hỏi.
      “quân lực, chỉ cần quân mạnh, tướng tài, là đủ rồi” – ôn thuận minh trả lời ngay tức khắc, từ trước đến giờ đều được dạy như vậy
      “ngu ngốc” – cả tiểu nguyệt và ngọc nhi đều đồng thanh
      “tại sao lại bảo ta ngu”
      “ai dạy chàng những điều này” –ngọc nhi lên tiếng.
      “lão sư, còn có các tướng lĩnh khác”
      “hey, họ đúng là làm phí phạm nhân tài rồi” – ngọc nhi thở dài.
      “chứ theo nàng là cái gì”
      “ quân lương, người xưa có câu có thực mới vực được đạomà, cho nên quân lương là quan trọng nhất”
      “còn có ngựa, đánh trận mà có ngựa cũng thể nào được” – tiểu nguyệt tiếp lời ngọc nhi.
      “ngựa, quân lương, những thứ này đương nhiên phải có rồi, làm sao mà là trọng yếu nhất chứ”- ôn thuận minh cười , những thứ này từ xưa là thứ thể thiếu rồi mà.
      “thế nếu như dạ vân còn quân lương và ngựa thế nào”- tiểu nguyệt nở nụ cười đầy mưu mô.
      “ý của cậu là đốt quân lương , và chuồng ngựa khiến cho chúng còn lương thực, và ngựa cũng chạy mất, trong thời gian ngắn thể nào bù lại, chúng ta thừa cơ tấn công giành được phần thắng phải ” – ngọc nhi lập tức hiểu ý, trước đây bị ảnh hưởng quân tử của ôn thuận minh mà quên mất bản chất nữ của mình, nếu dùng đến rồi.
      “thông minh “ –dương tử phong mở miệng khen.
      “nhưng mà làm như vậy được quân tử cho lắm, từ trước đến giờ hề có ai dùng cách này cả”
      “bộ chưa từng nghe câu binh bất yếm trá sao, hành quân đánh trận câu nệ tiểu tiết, huống hồ chúng ta trong hoàn cảnh thần hay quỷ biết làm như vậy cũng có thể kích tinh thần quân địch, như vậy chừng đánh mà cò thể giành được phần thắng sao” – tiểu nguyệt ngồi xuống cạnh dương tử phong nhàng nhâm nhi trà và .
      ‘thần hay quỷ biết, làm sao có thể chứ”- ôn thuận minh tin, và cả những người ở đây cũng nghi ngờ.
      “tiểu nguyệt, ý cậu là cậu dùng đến tuyệt chiêu đó hả” –ngọc nhi hai mắt phát sáng mong chờ .
      lâu dùng cũng nên dùng thử lại lần, nếu lục nghề mất”
      “tuyệt chiêu, là gì”- ôn thuận minh và dương tử phong cùng đồng thanh, rốt cuộc hai tiểu nữ nhân này cái gì vậy, thanh ngọc và xích long cũng bộ mặt khó hiểu.
      “đến tối nay các người biết, ôn tướng quân, làm phiền ngài thông báo các tướng sĩ chuẩn bị, tối nay chúng ta tập kích địch quân, trận giành phần thắng”
      trận giành phần thắng, làm sao có thể được”- ôn thuận minh tin mà.
      “thuận minh, chàng yên tâm làm theo lời tiểu nguyệt , rồi chàng biết”- ngọc nhi và tiểu nguyệt nhìn nhau cười bí hiểm, làm cho cả 4 người còn lại hiểu gì cả.
      Tối hôm đó cả bọn 6 người kéo nhau lên đỉnh núi, chỗ ranh giới giữa hai doanh trại, còn quân lính tập trung ở chân núi chờ hiệu lệnh.
      “tiểu nguyệt àh, hôm nay định chơi lẻ tẻ, hay là xối luôn nguyên trận”- ngọc nhi hí hửng, lâu rồi được thấy tiểu nguyệt dùng chiều này.
      “cậu muốn thế nào, tớ chiều theo cậu”
      “lẻ tẻ bây giờ chúng ta gấp có thời gian, xối nguyện trận vui, hay là kết hợp cả hai , lúc đầu lẻ tẻ sau đó kết cục là ập nguyên trận luôn”
      “ý hay” –tiểu nguyệt mỉm cười tán thành.
      “cái gì mà lẻ tẻ hay nguyên trận, ngọc nhi nàng và tiểu nguyệt nương cái gì vậy” –ôn thuận minh khó hiểu, câu này của cũng là tiếng lòng của ba người còn lại.
      “phóng hỏa a, chứ còn gì nữa”- ngọc nhi nhìn cười .
      “phóng hỏa, ở đây sao, nhưng mà ở đây ảnh hưởng đến địch quân, hơn nữa chung quanh đều là cây cối, nếu phóng hỏa rất nhanh bén lửa chúng ta rất khó xuống núi, còn bứt dây động rừng nữa” –xích long lên tiếng.
      “ai chúng ta phóng hỏa ở đây, là ở địch doanh kìa”- ngọc nhi trả lời.
      “làm sao có thể” –dương tử phong lên tiếng
      “tiểu nguyệt nhà ta có thể, tiểu nguyệt chứng minh cho họ xem ”- ngọc nhi quay sang nháy mắt với tiểu nguyệt.
      Tiểu nguyệt nhìn ngọc nhi cười, sau đó giơ bàn tay trái lên, hiểu sao tay nàng lại xuất ngọn lửa tay nàng giờ đây như là ngọn đuốc, hại dương tử phong phen kinh hoàng.
      “Nguyệt nhi coi chừng”
      “ay da, sao đâu, ngươi cần lo”- ngọc nhi nhanh tay giữ lấy , để làm bị thương chính mình.
      “tử phong yên tâm ta sao đâu” –tiểu nguyệt quay sang dương tử phong trấn an.
      “nhưng mà tay nàng…”
      “ta ngươi yên tâm mà”- ngọc nhi biết thế nào cho họ hiểu bất quá sau này giải thích vậy.
      Tiểu nguyệt gì thêm, đợi mọi chuyện kết thúc giải thích cũng muộn, tiếp tục công việc của mình, nàng giơ tay có ngọn lửa lên trời, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm vài câu, sau khi mở mắt ra, ánh mắt nàng chuyển sang màu xanh tím, sau đó hiểu tại sao từ trời xuất rất nhiều lửa rơi, từng đốm từng đốm, phóng thẳng xuống doanh trại dạ vân quốc, tất nhiên là ngay tại kho lương, chuồng ngựa, theo vị trí điều tra trước đó, chẳng mấy chốc doanh trại dạ vân quốc hừng hực lửa.
      “hay quá, lâu quá được thấy màn này rồi, tiểu nguyệt chơi nguyên trận lớn luôn , kết thúc nhanh, chúng ta còn về nghĩ ngơi nữa” – ngọc nhi vừa vỗ tay, vừa hí hửng reo hò, mà đám người còn lại hoàn toàn ngây ngốc trước màn này.
      “được”
      Tiểu nguyệt mỉm cười nhàng, sau đó tăng thêm lực tay, làm cho lửa trời càng ngày càng lớn.
      “oành” – tiếng rơi thẳng xuống doanh trại địch quân, tạo nên tiếng nổ lớn, đỏ rực cả vùng.
      “hoan hô, pháo hoa đẹp quá, lâu quá nhìn thấy rồi, thuận minh chàng còn đứng đây làm gì a, mau hạ lệnh tấn công ”- ngọc nhi vừa reo hò vừa hướng ôn thuận minh hối thúc.
      “hả….à …được …ta liền”- ôn thuận minh bị ngọc nhi lay, phục hồi thần trí, lập tức xuống núi hạ lệnh.
      Sau khi tiểu nguyệt lập tức thu hồi lửa trời, tay cùng mắt cũng trở lời bình thường.
      “nàng vừa rồi là sao” –dương tử phong nhìn nàng, hình như nàng còn bí mật gì chưa với .
      “cái vừa rồi chàng nhìn thấy là linh lực của ta”
      “linh lực”
      “đúng, là linh lực, mẫu thân của ta là người của gia tộc linh thị, là hậu nhân của nữ oa nương nương, cho nên trong người ta có phần dòng máu của thần, ta có thể điều khiển các yếu tố tự nhiên và ngũ hành, cũng có thể đọc được suy nghĩ của người khác”
      “đọc được suy nghĩ người khác, vậy là nàng biết ta nghĩ gì” – nghĩ đến đây dương tử phong cảm thấy mình bị phản bội, từ đầu nàng biết suy nghĩ của nên cố tình trêu sao, nàng lừa dối .
      phải, sở dĩ lúc đầu ta theo chàng cũng vì nguyên do này, chàng là người đầu tiên trong thiên hạ mà ta thể đọc được suy nghĩ, cho đến giờ vẫn như vậy, lúc đầu ta chỉ có ý định tìm hiểu nguyên do của chuyện này, nhưng khi ở bên chàng dần dần ta chàng, những gì ta ” – tiểu nguyệt giọng khẳng định, chắc chắn.
      “ta có thể làm chứng về việc này, những gì tiểu nguyệt ”- ngọc nhi tiếp lời.
      “ta làm sao có thể tin lời nàng “ – dương tử phong vẫn tiếp tục
      “chàng từng chàng ta chàng tin tưởng ta, bây giờ lẽ chàng tin sao”
      “ta…ta cần suy nghĩ lại” –dương tử phong xong xoay người xuống núi, thanh ngọc và xích long cũng theo.
      “tiểu nguyệt, đừng lo, sao đâu, mọi chuyện ổn thôi” – ngọc nhi an ủi.
      Tiểu nguyệt , chỉ cười, sau đó cả hai xuống núi, do nhờ giúp đỡ của tiểu nguyệt nên dạ vân bị thiệt hại nặng, quân đội tử la tập kích đúng lúc giành toàn thắng, nhanh chóng khải hoàn hồi kinh, lúc đầu ôn thuận minh định dẫn ngọc nhi về cùng, nhưng do tiểu nguyệt muốn về lạc thành xem hội hoa đăng nên ngọc nhi cũng đòi theo, kết quả ôn thuận minh đành phải để hai người , nhanh chóng quay về giải quyết mọi việc sau đó tìm nàng, còn đám người dương tử phong từ tối hôm đó về doanh ai biết họ đâu, nên bây giờ chỉ có tiểu nguyệt và ngọc nhi lên đường.
      Hết chương 17 – Chương 18 : Trở lại Lạc thành

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      con đường vắng trong rừng, hai nữ tử tử y lục y, tung tăng dạo chơi, cả hai cùng vui đùa , nhưng mà ngoài mặt vui vẻ nhưng mà trong lòng tử y nữ tử lại rối bời, lục y nữ tử cũng nhận thấy điều này.
      “tiểu nguyệt, cậu sao chứ” – ngọc nhi nhìn tiểu nguyệt hỏi.
      “tớ sao, cậu cần phải lo” – tiểu nguyệt cười ngượng.
      “có phải lại nhớ đến dương tử phong , cậu cần lo, đợi suy nghĩ thông rồi, hai người trở lại như xưa thôi”
      “tớ biết, cậu cần lo lắng cho tớ”
      “vậy được rồi, chúng ta nhanh thôi, nếu tìm thấy chỗ nghĩ trước khi trời tối đó”
      “được”
      Hai người vừa được mấy bước, 5 người trong bụi rậm xông ra, tên nào cũng trông rất dữ tợn, cần phải cũng biết là sơn tặc.
      “hai tiểu mỹ nhân, đâu mà vội vậy, ở lại đây chơi với các ca ca
      Tiểu nguyệt và ngọc nhi nhìn nhau, lúc tâm trạng vui lại gặp ngay cái bọn này, được thôi dùng chúng giải khuây cũng được, nhưng mà hai người còn chưa kịp ra tay, có kẻ ra tay trước.
      “áaaaa”
      tiếng la thảm thiết vang lên, cả năm tên đều ngã xuống, lúc này phát phía sau năm tên này người đứng đó.
      “Lưu Phương” – tiễu nguyệt lên tiếng.
      “cậu quen hả” –ngọc nhi hỏi.
      “đường chủ huyết ảnh đường, đối đầu với dương tử phong”
      “àh ra là vậy”
      “Nguyệt nhi lâu gặp rồi” – lưu phương mỉm cười nhìn tiểu nguyệt, ngày đó khi nhìn thấy nàng vì dương tử phong mà bị thương, cảm thấy ghen ghét vô cùng, nửa tháng nay gặp nàng cũng rất nhớ nàng, chưa từng có nữ nhân nào tác động đến đến vậy, lúc đầu cứ tưởng là chỉ vì muốn chọc giận dương tử phong cho nên mới làm như vậy, nhưng mà bây giờ , động tâm với nữa nhân này, vừa rồi khi bọn thổ phỉ ra những lời nhục mạ nàng, kiềm chế được lửa giận nên mới lấy mạng chúng.
      “ai cho ngươi gọi ta như vậy”- tiểu nguyệt tức giận, nam nhân này điên rồi, tại sao lại có thể động tâm với ta chứ, bộ rắc rối chưa đủ sao.
      “dương tử phong có thể gọi nàng như vậy, tại sao ta thể” –lưu phương vẫn bộ dạng như cũ.
      “đây là đặc quyền của , ngươi có quyền” –ngọc nhi nhìn thấy bộ dạng khó coi của tiểu nguyệt cộng với vẻ mặt của tên kia biết nhất định suy nghĩ cái gì đó khiến cho tiểu nguyệt tức giận, nên đứng ra .
      “ngươi là ai”- lưu phương quay sang nhìn ngọc nhi.
      “ta là bằng hữu thân nhất, tỷ muội thân nhất của tiểu nguyệt, Giang ngọc nhi”
      ra là vậy, vậy tại sao theo ngươi chỉ có dương tử phong mới có quyền gọi nàng ấy bằng nguyệt nhi”
      “vì theo ta chỉ có có tư cách trở thành tướng công của tiểu nguyệt “ – trong lòng ngọc nhi quên bổ sung thêm câu đời này chỉ có , tiểu nguyệt mới thể đọc được suy nghĩ, vậy mới thú vị chứ”.
      có tư cách đó, tại sao ta lại , mà chuyện này cũng liên quan đến ngươi”
      “ngươi…” – ngọc nhi tức đến nên lời, tên này sao mặt dày quá vậy.
      “ngọc nhi thôi, cần quan tâm đến ”- tiểu nguyệt lôi ngọc nhi bỏ .
      Nhưng mà lưu phương vẫn cứ theo. Điều này làm cho ngọc nhi tức sôi máu, nhưng do tiểu nguyệt bảo cần bận tâm, nên ngọc nhi cũng coi khí. Ba người hai trước sau cả đoạn đường rốt cuộc cũng đến trấn Mai Hoa, hai nữ nhân quyết định tối nay ở lại đây nên họ tìm quán trọ, vừa nhìn thấy tấm bảng hiệu của quán trọ là họ nhào vô liền, hiểu sao khắp trấn mà chỉ có lấy quán trọ thế biết.
      “tiểu nhị cho bọn ta phòng”- ngọc nhi bước vào hướng tiểu nhị , đáng lẽ định ở hai phòng, nhưng mà tên kia lại theo nên hai người quyết định ở cùng phòng để có gì còn tương trợ lẫn nhau.
      “hai vị nương, hoan nghênh, mời vào” –tiểu nhị nhìn thấy khách hí hửng.
      “tiểu nhị, ngươi cũng cho ta phòng” – lúc hai người được tiểu nhị dắt lên lầu lưu phương cũng bước vào.
      “dạ được khách quan, các vị mời bên này” –ngọc nhi và tiểu nguyệt thèm quan tâm đấn , tự mình về phòng.Lưu phương được sắp xếp ngay phòng bên cạnh, hai nữ nhân định đổi nhưng do khách điếm hết phòng cho nên đành phải chịu thôi.
      Sau khi ăn cơm, tắm rửa tiểu nguyệt và ngọc nhi lập tức lên giường ngủ, thèm bận tâm đến tên kia, nhưng đến nửa đêm lại xuất mấy vị khách mời.
      “ngọc nhi”- tiểu nguyệt giọng gọi.
      “biết rồi, cứ để cho chúng nghĩ là ta trúng kế , xem chúng định làm gì”- ngọc nhi lập tức mở mắt .
      Tiểu nguyệt , nhưng ánh mắt lại tán thành, hai người vẫn như cũ nằm im bất động, bên ngoài có kẻ dùng ống trúc thổi mê hương vào, sau khi xác định người trong phòng trúng thuốc nằm im, mới rời , sau khi , tiểu nguyệt và ngọc nhi lập tức ngồi dậy.
      “xem ra mục tiêu phải chúng ta”- tiểu nguyệt quay sang ngọc nhi .
      “vậy ở yên chờ xem kịch ” –ngọc nhi cười.
      “được”
      Sau lúc im lặng bên ngoài lại vang lên tiếng đánh nhau, tiểu nguyệt và ngọc nhi mở hờ cửa thấy đám người tay cầm vũ khí vây lấy lưu phương, trong đó có tên tiểu nhị lúc nãy, ra là nhắm vào tên lưu phương này mà đến.
      “ma đầu, hôm nay là ngày chết của ngươi, ngươi chịu chết ”- tên cầm kiếm chĩa vào lưu phương.
      “dựa vào các ngươi sao”- lưu phương cười lạnh.
      “thức ăn mà vừa rồi ngươi ăn ta bỏ nhuyễn cốt tán, ngươi từ nãy giờ vận công chống trả, khiến cho độc phát càng mau, lúc nữa thôi ngươi xương cốt mềm nhũng mặc cho bọn ta chém giết “- tiểu nhị nhìn lưu phương với vẻ mặt đắc thắng.
      “thiên lang môn giang hồ cũng có chút tiếng tăm, ngờ lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, vậy mà các người lại tự xưng mình là danh môn chính phái sao”
      “hừ, đối phó với ma đầu như ngươi cần gì câu nệ tiểu tiết, hơn nữa bọn ta hạ mê dược, bây giờ khắp nhà trọ này đều ngủ say như chết, chỉ cần bọn ta giết ngươi, sau đó bọn ta giang danh thiên hạ, còn những người vô tội ở đây, bọn ta làm hại họ, sáng mai họ thức dậy, vẫn cứ như cũ, cọng tóc cũng sức mẻ, đương nhiên ảnh hưởng gì đến bọn ta rồi”
      nhiều với làm gì, xông lên giết ” – tên khác chờ được, liền xông lên, nhưng mà chưa kịp tấn công lưu phương ăn ngay chưởng, văng vào tường thổ huyết, chết ngay tại chỗ.
      “uy, bổn nương ta đây ghét nhất là hạng người tự xưng là danh môn chính phái các người nhưng lại giở thủ đoạn hạ lưu như vạy, ta khinh, đúng là làm mất danh tiếng của những chính nhân quân tử mà” – ngọc nhi tức giận đạp mạnh cánh cửa, chỉ thẳng vào mặt bọn người đó mắng.
      “nha đầu ngươi trúng mê dược sao”- tiểu nhị ngạc nhiên.
      “chỉ chút mê dược mà muốn hạ ta sao, đừng có nằm mơ, hơn nữa ta còn có phiên y danh tiếng lẫy lừng ở đây, làm sao mà có chuyện được”- ngọc nhi vừa , vừa nhìn tiểu nguyệt.
      “phiên y , ngươi chính là phiên y’- tiểu nhị quay sang tiểu nguyệt.
      “đúng vậy” –tiểu nguyệt lạnh lùng trả lời.
      “nghe người ta đồn phiên y bây giờ là nữ nhân của dương tử phong, sao lại cùng lưu phương xem ra ngươi là có mới bỏ cũ rồi” –tiểu nhị cười khinh miệt.
      “ngọc nhi, hôm nay để bất cứ kẻ nào sống sót rời khỏi đây” –tiểu nguyệt quay sang ngọc nhi biểu lộ ý.
      “được thôi, lâu vận động, hôm nay đại khai sát giới lần vậy”- ngọc nhi làm sao hiểu được ý của tiểu nguyệt, nếu như chuyện này để cho dương tủ phong biết, rất khó cứu vãn.
      xong cả hai người lập tức xông vào đám người kia, ngọc nhi dùng chưởng lực mà hai sư phụ dạy cho đánh, còn tiểu nguyệt nghiêng tay, thanh kiếm từ trong tay áo lọt ra, thanh kiếm có cán màu tím, thân kiếm trong suốt nhưng lấp lánh cầu vồng, chui kiếm gắn ngọc bội hình phụng, thân kiếm khắc hai chữ Hàn nguyệt, đây là tên của nó.
      (TT : woa, [​IMG] [​IMG] [​IMG]bảo bối thứ hai của nguyệt tỷ lên đài rồi đó, cùng với bộ thất thải châm kia là hai báo vật trước đây mình với các tềnh iu đó, xin tham khảo đoạn cuối chương 3 nếu nhớ)
      “woa, hàn nguyệt, lâu thấy cậu dùng đến nó nha”- ngọc nhi cười, mắt lóe lên.
      “vậy hôm nay dùng vậy”- xong, tiểu nguyệt vung kiếm hướng bọn người kia, kiếm vung lên chưa chạm vào chúng chúng ngã ra đất, có thể là bị kiếm khí nhát chí mạng, ngọc nhi cũng thua kém lúc giải quyết xong đám bên này, chưa đầy khắc, cả hai giải quyết hết đám người này, tiểu nguyệt quay sang lưu phương đưa cho viên thuốc bảo uống, sau đó kéo tay ngọc nhi lên lầu, trước khi còn
      “ta làm như vậy chỉ vì mình, phải để cứu ngươi, ngươi cần để tâm”
      Hôm sau, trời còn chưa sáng ngọc nhi và tiểu nguyệt lên đường sớm cứ nghĩ tên kia bị thương hay biết mà bỏ ai dè còn sớm hơn chờ họ trước và cứ như cũ theo tiếng nào, tiểu nguyệt và ngọc nhi cũng thêm, để mặc muốn làm gì làm, dù gì cũng nghe, ba người vẫn hai trước sau, chẳng bao lâu tới lạc thành, vừa bước vào thành tiểu nguyệt dường như cảm nhận được cái gì đó, lập tức lôi ngọc nhi chạy, cũng để ý lưu phương ở phía sau bị bất ngờ vì hành động này của nàng mà phản ứng kịp để nàng chạy thoát.
      Hết chương 18 – Chương 19 : Đại ca

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “đó phải là tiểu nguyệt và ngọc nhi sao,tại sao họ lại chạy nhanh như vậy chứ”- thanh ngọc quay sang hỏi xích long, hôm đó sau khi rời khỏi quân doanh, họ trở về lạc thành.
      “hình như họ trốn ai đó, có vẻ như có người đuổi theo họ”
      “hai người họ đều rất lợi hại, làm sao có thể như vậy được chứ”
      “núi cao còn có núi cao hơn, biết trước được, chúng ta quay về bẩm báo cho chủ nhân
      “ý huynh là…” thanh ngọc nhìn khuôn mặt đầy ý cười của xích long liền hiểu ngay, mặc dù chủ nhân ra nhưng họ đều hiểu ngài ấy rất nhớ tiểu nguyệt, vẫn còn quan tâm nương ấy vì vậy chừng đây là cơ hội khiến cho hai người họ tái hợp.
      __________________
      “tiểu nguyệt à, cậu làm gì mà chạy như điên vậy”- ngọc nhi hục hơi chạy theo phía sau, miệng vừa thở vừa hỏi.
      “hình như đại ca đến đây” – tiểu nguyệt dừng lại quay đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn ngọc nhi.
      “hả, phải chứ”
      “vừa rồi khi vào thành tớ cảm nhận được linh lực của huynh ấy”
      “vậy bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây thôi”
      “vô ích thôi, xung quanh thành giăng kết giới, chúng ta thoát ra được”
      “hả, vậy bây giờ chúng ta như cá nằm trong chậu, thoát được sao”
      “bây giờ chỉ có cách chạy trốn thôi, chứ còn cách nào khác” – xong itểu nguyệt lôi ngọc nhi tiếp tục chạy.
      _______________________
      Trang viện lăng gia.
      Dương tử phong ngồi ghế xem sổ sách, cả nhà lăng gia đều đứng bên cạnh, từ ngày quay về đây tâm trạng chủ tử thực tốt, thường xuyên nổi giận vô cớ, ai dám hó hé nửa câu, mấy ngày nay khí rất căng thẳng, nhưng ai dám mở miệng hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ biết là nguyên nhân của những chuyện này là từ tiểu nguyệt nương mà ra.
      “chủ nhân bọn thuộc hạ về”- xích long thanh ngọc từ cửa bước vào, hướng dương tử phong thi lễ.
      “ừm”- dương tử phong đầu cũng ngẩng lên, tiếp tục xem sổ sách, chỉ tiếng ừm.
      “chủ nhân vừa rồi khi ở ngoài phố bọn thuộc hạ gặp được tiểu nguyệt và ngọc nhi”- thanh ngọc lên tiếng, bây giờ là lúc nên bắt đầu kế hoạch vừa rồi bàn với xích long.
      Dương tử phong lật sổ sách nghe thanh ngọc xong tay khựng lại lúc, nhưng sau đó lại tiếp tục xem, xích long thấy vậy tiếp tục
      “vừa rồi nhìn thấy hai người họ hình như chạy trốn ai đó, trông họ có vẻ rất gấp, thèm dừng lại nghĩ ngơi luôn”
      “đúng đó, hai người họ rất lợi hại, nhưng mà xem bộ dạng hôm nay hình như người kia còn lợi hại hơn, xem ra lần này họ gặp đối thủ rồi” –thanh ngọc rất biết cách phối hợp với xích long, hai người cứ như là trò chuyện nhưng ra là cho dương tử phong nghe.
      sai, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đời thiếu gì người tài chứ”
      “hey, biết lần này sao nhỉ, lỡ như họ đánh lại sao” –thanh ngọc thở dài.
      là bị bắt, hai là …” –xích long còn chưa hết , bóng đen xẹt qua người , phi thân ra ngoài, cần phải cũng biết đây chính là dương tử phong rồi, thanh ngọc và xích long nhìn nhau cười, xem ra chủ nhân nhịn được nữa rồi, sau đó phi thân ra ngoài đuổi theo.
      ___________________
      “tiểu nguyệt, được… được rồi, tớ chạy được nữa rồi” –ngọc nhi hai chân sắp đứng vững, tay bám vào tường thở hổn hển.
      “nhưng mà chạy chúng ta bị bắt, lẽ cậu muốn quay về hả, ráng lên
      được, tớ chạy nổi nữa”
      “ráng chút
      cần phải chạy nữa đâu”- khi tiểu nguyệt định lôi kéo ngọc nhi chạy tiếp giọng từ sau lưng họ vang lên, tiểu nguyệt và ngọc nhi quay lại nhìn lập tức đứng hình.
      ________________________
      “vừa rồi các ngươi thấy họ ở đâu” –dương tử phong vừa thi triển kinh công tìm kiếm vừa hỏi thanh ngọc và xích long, cho bây giờ còn chưa biết có nên tin những gì tiểu nguyệt hay , nhưng vẫn rất lo cho nàng, để nàng xảy ra chuyện gì được.
      “dạ ở phía tây thành, nhưng hình như họ chạy về phía đông thành” –thanh ngọc bẩm báo.
      Dương tử phong hai lời lập tức phi thân về phía đông thành, thanh ngọc và xích long cũng theo sau.
      Khi qua ngôi miếu hoang nghe tiếng đánh nhau, nhìn vào trong thấy 4 nam hai nữ ở trong, hai nữ tử giao chiến với bạch y nam tử trẻ tuổi, còn ba nam còn lại đứng bên ngoài xem, hai nữ tử chính là tiểu nguyệt và ngọc nhi, còn ba nam còn lại chính là đám người phán quan hắc bạch vô thường.
      vể ba người này sau khi trở về địa phủ cứ tưởng được nghĩ ngơi, ai dè vừa về tới, là gặp diêm vương đứng bên run cầm cập, tay ngừng lau mồ hôi trán, còn ghế ngồi nam nhân, thân bạch y, khôi ngô tuấn tú, nhưng mà nam nhân này toàn thân phát ra luồn linh lực rất mạnh, người nam nhân này ai khác chính là Lãnh đại thiếu gia Lãnh Thừa Ân, y biết chuyện của tiểu nguyệt và ngọc nhi nên đến đây tìm, vì vậy bây giờ họ lại phải dẫn y đến đây, hey đúng là số khổ mà, biết bao giờ mới thoát kiếp này đây.
      (TT : Ân ca lên sàng rồi *tung hoa* *tung hoa*[​IMG][​IMG][​IMG])
      [​IMG]
      Đây là Ân ca đó
      Tiểu nguyệt và ngọc nhi do chạy mất nhiều sức , cộng thêm chưa ăn gì, cho nên bây giờ họ còn lực để đánh nữa, bao lâu đuối, dễ dàng bị bạch y nam tử đánh bại, dương tử phong thấy tình hình được nên xông vào ngăn cản bạch y nam tử.
      “tử phong, dương tử phong” –tiểu nguyệt và ngọc nhi nhìn thấy y kinh hô, ngờ tới y lại xuất ở đây.
      Bạch y nam tử vừa nghe hai người gọi tên kẻ xông vào phá chuyện của , lửa giận càng cao, chính tên này là nguyên nhân khiến cho muội muội dễ thương, báo vật mà y chăm sóc từ , trước đây chuyện gì cũng nghe lời y, bây giờ lại cãi y chịu quay về, nên ra sức mạnh hơn.
      Dương tử phong mặc dù võ công cao, nhưng Lãnh thừa Ân cũng phải hạng xoàng, cộng thêm y còn có linh lực người. Cho nên trong chốc lát dương tử phong yếu thế, Lãnh thừa Ân tung chưởng quyết định, dương tử phong dùng lực chống đỡ tuy nhiên vẫn bị thục lùi về sau mấy bước, mắt thấy lãnh thừa ân còn định tung thêm chưởng về phía dương tử phong tiểu nguyệt nghĩ gì lập tức nhào ra chắn ngay phía trước , lãnh thừa ân nhìn thấy tiểu nguyệt lập tức thu hồi chưởng lực làm cho mọi người phen hết hồn
      “Nguyệt nhi” –dương tử phong nhìn nàng thâm tình.
      “tiểu nguyệt” – ngọc nhi hét hoảng.
      “ xú nha đầu, muội làm cái gì thế hả”- Thừa Ân tức giận quát lớn.
      “muội cho huynh làm chàng bị thương” –tiểu nguyệt dậm chân, gương mặt phụng phịu như sắp khóc nhìn về phía thừa ân.
      “vì , mà lời huynh muội cũng nghe sao” –thừa ân tức lắm rồi.
      “muội lại lần nữa, muội theo huynh về, muội quyết định cùng ngọc nhi ở lại đây”
      “ta cho phép” – thừa ân quát lớn.
      “huynh cho phép cũng được” –ngọc nhi bên cạnh lên tiếng.
      “tại sao”
      “vì …vì …vì cả thiên hạ này đều biết giờ tiểu nguyệt là người của dương tử phong, cho nên ngoại trừ , tiểu nguyệt gả cho ai được hết” – tiểu nguyệt à, vì được ở lại, cậu hy sinh chút , ngọc nhi bắn ánh mắt về phía tiểu nguyệt.
      “đó là chuyện ở đây, khi trở về sao, mà muội cũng phải quay về, cho phép ở lại đây”
      “muội về, muội có vị hôn phu rồi, bọn mọi sắp thành thân, muội về, mà tiểu nguyệt cũng là người của dương tử phong rồi, cũng thể về” –ngọc nhi vểnh mặt .
      “cái gì, tiểu nguyệt, những gì mà ngọc nhi có đúng ” – thừa ân quay sang nhìn tiểu nguyệt.
      Tiểu nguyệt bây giờ đơ cả họng ra rồi, ngọc nhi sao có thể như vậy chứ, nhưng mà nàng chưa kịp trả lời có kẻ làm thay,
      “đúng vậy” –tiểu nguyệt nhìn sang kẻ mới vừa đó, dương tử phong cũng nhìn nàng.
      “ta hỏi ngươi, tiểu nguyệt cho ta biết đó có phải là ” –thừa ân tin.
      “đúng, họ ” -tiểu nguyệt giọng líu ríu.
      “Lãnh tâm nguyệt, muội điên rồi phải , vì mà muội thành như vậy, hôm nay ta nhất định phải giết ” – xong thừa ân quay sang công kích dương tử phong.
      “đại ca đừng mà” – tiểu nguyệt ngăn cản.
      “đại ca, là đại ca của nàng” –dương tử phong nhìn nàng hỏi.
      “đúng vậy”
      “đại ca huynh làm ơn có được , để cho bọn muội ở lại đây ”- tiểu nguyệt nhìn thừa ân khẩn cầu.
      được” –thừa ân từ chối thẳng thừng.
      “trời ơi, Ân ca huynh đừng có cố chấp quá có được , ở lại đây , ở quê hương chúng ta, chúng ta chơi chán rồi, nhưng ở đây có nhiều thứ thú vị lắm, bọn muội tìm cho huynh vị nương vừa ý, chỉ cần huynh đồng ý ở lại, sau này chuyện gì bọn muội cũng nghe theo huynh” –ngọc nhi vừa , vừa chạy lại lắc cánh tay của thừa ân làm nũng.
      “đúng đó đại ca huynh đồng ý ”- tiểu nguyệt cũng làm theo.
      “chỉ cần ngươi đưa họ trở về, ta đảm bảo khiến cho Nguyệt nhi hạnh phúc, ngươi tin ta dùng thời gian cả đời để chứng minh, ngươi có thể theo kiểm tra, nếu ta có bất cứ việc làm nào khiến Nguyệt nhi đau lòng, ngươi có thể lập tức mang nàng ” – dương tử phong giờ phút này quyết định rồi, nguyệt nhi, những gì mà nàng tin, nguyện ý tin tưởng nàng, cho dù xảy ra chuyện gì chăng nữa.
      Nhìn vào ánh mắt khẳng định của , và thái độ kiên quyết của hai con nha đầu này, lãnh thừa ân khỏi suy nghĩ, có thể thử lần hay .
      “thiếu gia, ở đây rất vui, hay là người thử ở lại vài hôm ”- phán quan bên cạnh cũng góp tiếng vào.
      “đúng đó thiếu gia”- hắc bạch vô thường cũng phụ họa.
      “lãnh công tử ta có thể đảm bảo chủ nhân đối với tiểu nguyệt là lòng ngài cần phải lo đâu” –thanh ngọc cũng góp ý.
      “đúng vậy” – tất nhiên xích long cũng có phần.
      “hey, thôi được rồi, ở lại vài ngày vậy”- nếu bây giờ thừa ân đồng ý y e rằng trở thành kẻ địch của mọi người mất thôi.
      “hoan hô, Ân ca huynh là số ” –ngọc nhi hí hửng ôm chầm lấy thừa ân, hôn vào má y cái.
      “đúng, đại ca huynh là số ” –tiểu nguyệt cũng ôm chầm lấy y, nếu như hôn chỉ sợ thùng dấm chua kia lại bốc cao thôi.
      “nếu vậy chúng ta quay về lăng gia trang thôi” –thanh ngọc xích long mỉm cười vui vẻ dẫn đường, xem ra thất tinh kỳ sắp có chuyện vui rồi đây.
      Hết chương 19 – Chương 20 : Trừng trị ngọc phụng
      Rate this:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :