1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Hai hắc y nhân mang theo tiểu nguyệt suốt đêm, đến sơn trang gần Đoạn vô nhai mới dừng lại, sau khi đưa tiểu nguyệt vào căn phòng và đặt nàng lên giường mới rời .
      Sau khi hai hắc y rời , tiểu nguyệt lập tức mở mắt, ngồi dậy, tiểu nguyêt bước xuống giường và lại đánh giá căn phòng này, từ phong cách trang trí cho thấy chủ nhân của nơi này cũng giống như dương tử phong, là băng lãnh, lạnh lùng.
      miên man xem xét cửa phòng đẩy ra, nam nhân bước vào, nam nhân này giống với Đông phương tuấn, thư sinh, tuấn, nho nhã, cũng giống Dương tử phong , là lãnh, là ít , trầm mặt, muốn diễn tả chỉ có thể dùng hai từ nghiệt .
      cũng đánh giá nữ nhân trước mặt, nàng xinh đẹp, phải dạng nữ nhân thích bôi son trét phấn, đẹp nhờ nhung lụa, vẻ đẹp của nàng bình dị, mà đơn sơ, đôi mắt trong, sâu, thu hút người khác.
      “ngươi hề trúng mê hồn hương”- sau khi định thần lại mới nhớ đến việc này, xem ra nữ nhân trước mặt đơn giản.
      “ta có ta trúng sao, mà các người cũng đánh giá thấp ta quá, chỉ dựa vào chút mê hồn hương mà muốn đối phó ta sao”.
      “quả nhiên hổ danh là phiên y, người có thể giải được thập đại kỳ độc”
      “quá khen, ta chẳng qua hiểu chút y thuật mà thôi”
      “ngươi trúng mê hồn hương tại sao lại để cho thuộc hạ của ta mang về đây”
      “thế tại sao ngươi lại muốn bắt ta”
      “chuyện này đến phiên ngươi quản”
      “vậy chuyện tại sao ta lại ngoan ngoãn theo thuộc hạ của ngươi về đây cũng đến phiên ngươi hỏi”.
      “ngươi sợ chọc ta nổi giận ta giết ngươi sao”
      “nếu ngươi muốn giết ta mang ta về đây, điều này chứng tỏ ta vẫn còn giá trị lợi dụng với ngươi”
      “ngươi nghĩ như vậy sao, vậy để ta cho ngươi biết, nếu ta hết kiên nhẫn, mặc kệ ngươi có còn giá trị lợi dụng hay , ta cũng giết ngươi”.
      “vậy sao, nếu ngươi giết ta lấy gì khống chế Dương tử phong”
      “ngươi biết”
      “thế lực của Dương tử phong giang hồ phải , kẻ có gan đối đầu với nhiều, tính tới bây giờ, chỉ có hai thế lực là Thần kiếm sơn trang và Huyết ảnh đường, mà trang chủ thần kiếm sơn trang, Đông phương tuấn ta gặp rồi, vậy nếu ta đoán lầm ngươi chính là đường chủ Huyết ảnh đường Lưu Phương”.
      “quả nhiên hổ danh là nữ nhân của Dương tử Phong, ngươi rất thông minh, nhưng…. thông minh quá đôi lúc cũng là phiền phức, ngươi sợ ta giết người diệt khẩu sao”.
      “ngươi giết ta, nếu giết ta ngươi thể nào tiêu diệt được Dương tử Phong, hơn nữa cho dù bây giờ ngươi giết ta, rồi dùng người khác dịch dung thành ta để đánh lừa Dương tử phong, ta có thể cho ngươi biết thể nào bị gạt đâu”.
      “tại sao”
      “tại vì biết người đó phải là ta”
      “nếu ta dùng dịch dung thuật khéo léo chút, ta tin bị lừa”.

      “ngươi có vẻ rất tự tin về vấn đề này”
      “đúng vậy, vì ta tin , tin vào trực giác của ta, nếu ta, biết người đó phải là ta”.
      “ngươi là nữ nhân rất thú vị, ta từng gặp rất nhiều nữ nhân, nhưng ngươi là người thú vị nhất, ta có thể hiểu tại sao dương tử phong lại ngươi”
      “ngươi lầm rồi, ta phải vì ta thú vị, mà là vì ta cho cảm giác ấm áp mà mất từ lâu, khi ở bên ta cảm thấy vui vẻ, quên hết mọi phân tranh của giang hồ, đó mới là lý do ”.

      “khi ngươi người, ngươi cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh người đó, là tất cả những điều ngươi muốn, những thứ khác còn quan trọng nữa”.
      “ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này, chỉ cần ngươi giở trò, 3 ngày sau ta cho ngươi gặp lại người ngươi ” – sau vài giây thất thần vì những lời của tiểu nguyệt, lưu phương trấn tỉnh lại, để lại câu rồi xoay lưng ra cửa bỏ , nhưng chưa ra khỏi phòng :
      “minh châu còn sống
      (TT : này là người trong miếu mà lúc nguyệt tỷ và phong ca gặp mặt lần đầu, có ý định giết phong ca đó)
      “ngươi biết minh châu là người của ta “ – lưu phương ngờ nữ nhân này lại có thể đoán được chuyện này, kể cả minh châu còn biết là ai, vậy mà nữ nhân này lại có thể đoán ra.
      “mùi người hai hắc y mang ta tới đây và đám người trong miếu lần trước hoàn toàn giống nhau, nên ta đoán các ngươi cùng bọn”.
      “mùi…mũi của ngươi rất tinh”
      “quá khen, thế ta còn sống
      “còn sống, chỉ điều sống dở chết dở mà thôi, độc của ngươi rất lợi hại”
      “ngươi cần khen ta hoài ta vênh mặt đó, ngươi có thể dẫn ta gặp ta được
      “ngươi muốn gặp, tại sao”
      “độc ta cho ta uống ta mới chế ra, ta là người thí nghiệm đầu tiên, ta muốn biết thành quả của mình thế nào thôi”
      “được, theo ta”- lưu phương rất muốn biết rốt cuộc trong đầu tiểu nữ nhân này suy nghĩ cái gì.
      theo lưu phương ra khỏi phòng, dọc theo hành lang, xuyên qua hoa viên đến dãy phòng khác, nhưng chưa kịp bước vào nghe tiếng la hét thảm thiết.
      “aaaaaaaaa, các ngươi giết ta , ta chịu nổi nữa rồi, aaaaaaaa”
      ta có vẻ rất đau đớn’ –tiểu nguyệt quay sang hỏi lưu phương.
      “đều nhờ ngươi mà ra, độc của ngươi ta thể giải , nên ta dùng độc trị độc, dùng độc khác ngăn chặn nhưng lại rất đau đớn.”
      “thế tại sao ngươi giết ta”
      ta còn giá trị lợi dụng”
      “ngươi phải bảo kẻ còn giá trị lợi dụng nhưng chạm đến giới hạn của ngươi ngươi cũng giết sao, ta la hét như vậy khiến ngươi nhức đầu hả”
      “ta có thể chịu được”
      “ngươi được nhưng ta được, ta la như vậy nhức đầu mà”
      “ngươi định làm gì”
      “giải độc cho ta, dù gì ta cũng định lấy mạng ta, chỉ muốn dùng ta để thử độc mà thôi”
      (TT : tỷ ơi tỷ dùng người thử độc hả, thấy ghê quá [​IMG] [​IMG]Nguyệt : ta dùng ta vậy dùng ngươi nha; TT: thôi dùng ta , tha cho ta, để ta còn viết tiếp).
      “ngươi
      “chứ lẽ giỡn thôi” – nhưng chưa được ba bước
      “phiên y , ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi, aaaaa, ngươi hại ta ra nông nỗi này, ta thề đội trời chung với ngươi, nếu như ta khỏe lại, ta nhất định lấy mạng của ngươi”
      “ngươi biết phải ”- tiểu nguyệt quay sang lưu phương, nghĩ chắc nam nhân này biết chuyện này.
      “ hai tháng nay ta ngày nào cũng la như vậy”
      “nếu vậy ta cứu ta nữa, mất công làm ơn mắc oán, ta khỏe lại, lại muốn giết ta”
      “được, vậy chúng ta
      “ngươi muốn cứu ta sao, phải ta còn trị lợi dụng với ngươi hả, tại sao ngươi ép ta cứu ta”
      “ta ép ngươi cứu sao”

      “vậy ép làm gì, đợi ngươi chịu nổi tiếng la của ta ngươi tự cứu thôi”
      “phòng của ta cách đây rất xa, ta nghe được tiếng ta la”
      “ta chuyển ta đến gần chỗ của ngươi là được rồi”
      “ngưoi còn bảo ép ta, đây chẳng phải là ép buộc sao”
      “ngươi nghĩ vậy sao”
      “đưa cái này cho ta uống độc được giải thôi” – tiểu nguyệt thực bực rồi, tên nam nhân này là biết cách chọc giận người khác mà, suy nghĩ của cũng là giống người bình thường mà, nếu tiếp tục đọc chỉ sợ bị tức thổ huyết mà chết thôi.
      xong đợi tên kia phản ứng, quay lưng bỏ về phòng. Phía sau lại có ánh mắt chăm chú dán chặt vào hình bóng nàng, đến khi khuất dần.
      ______________________________
      Tại trang viện lăng gia
      ( TT : tổng đàn thất tinh kỳ , nhà của con ngọc phụng kia đó)
      khí mấy ngày nay bị hạ đến mức độ, lạnh đến nổi người ngang qua cũng cảm nhận được nữa, trong đại sảnh, Dương tử Phong ngồi ghế, khuôn mặt lãnh, có bất kỳ biểu nào, mấy ngày nay bất luận nô tài hay nha hoàn của lăng phủ đều giám sơ suất, vì sợ mình bất cẩn mà trở thành cái bia xả giận cho chủ tử, mọi người có thể nhìn ra kể từ khi tiểu nguyệt nương bị bắt , chủ tử dường như thay đổi hẳn, trước đây mặc dù người ít , trầm mặc, nhưng cũng lãnh tới mức độ này, xem ra vị trí của tiểu nguyệt nương trong lòng chủ tử rất quan trọng, nếu cũng thay đổi tới mức này.
      Thanh ngọc và xích long cũng tự hứa với lòng, nếu như lần này tiểu nguyệt được cứu về họ nhất định bảo vệ ấy tốt, mọi biểu mấy ngày này của chủ tử, đều cho thấy ấy là người có ảnh hưởng nhất tới chủ tử, nếu như ấy xảy ra chuyện gì, chủ tử chỉ sợ phát điên mất thôi.Bất quá điều này cũng ảnh hưởng đến phán quan, dù gì địa phủ cũng là nơi lạnh lẽo quen rồi
      “nè tại sao ngươi cứ ngồi chỗ vậy, mau nghĩ cách chứ, chẳng phải ngươi nhất định cứu được tiểu thư nhà ta sao, nhưng ngươi làm gì cả, lẽ định ba ngày sau nạp mạng hả, ngươi chết được nhưng còn tiểu thư nhà ta sao”
      “ta ta để Nguyệt nhi có chuyện, nhất định là như vậy, ta nhất định cứu nàng, ngươi yên tâm ” – dương tử phong cũng hề nổi giận với phán quan, biết phán quan chỉ là quan tâm đến tiểu nguyệt.
      “hy vọng là như ngươi , nếu ta để yên cho ngươi đâu” – trong lòng phán quan lại bổ sung thêm câunếu tiểu thư có chuyện , ta cũng yên đâu, rất thê thảm, vì vậy tiểu thư của ta, tiểu tổ tông, người vạn lần đừng có chuyện gì nha, mà tiểu thư rất lợi hại, có chuyện gì đâu, chắc chắn là như vậy”.
      Hết chương 10 – chương 11 : Đoạn vô nhai đại biến

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Ba ngày sau tại đoạn vô nhai.
      Lưu phương dẫn đầu đám người chừng hai mươi tên, đưa tiểu nguyệt đến đoạn vô nhai, xem ra tất cả đều là cao thủ, trong đó có bốn tên tiểu nguyệt gặp tại ngôi miếu hoang, họ ở đỉnh của đoạn vô nhai chờ dương tử phong đến, đáng ra lúc đầu mấy tên kia định trói tiểu nguyệt lại, nhưng lưu phương bảo cần vì cho rằng tiểu nguyệt bỏ trốn.
      “chủ nhân lâu rồi thấy, có khi nào dương tử phong đến ” – tên lên tiếng.
      nhất định đến”- lưu phương lơ đãng trả lời
      Nhưng trong lòng biết, đối đầu với dương tử phong bao nhiêu năm nay, cá tính của dương tử phong rất , dương tử phong từ trước đến giờ hề tiếp xúc với nữ nhân, nhưng mà nữ nhân này khác, dương tử phong chỉ để cho ta ở bên cạnh mà còn công khai tuyên bố ta là nữ nhân của . Từ đó có thể thấy được vị trí của nữ nhân này trong lòng của , vì vậy nhất định đến.
      Nửa canh giờ sau, tên hắc y xuất , thi lễ với lưu phương rồi bẩm báo.
      “chủ nhân dương tử phong lên núi”
      có dẫn ai theo
      “dạ , mình”
      “ở đây còn chuyện của ngươi, ngươi lui xuống trước
      “dạ, thuộc hạ cáo lui”
      “xem ra rất ngươi” – lưu phương quay sang với tiểu nguyệt, mặc dù biết đáp án, nhưng hiểu sao cứ muốn tìm cớ chuyện với tiểu nguyệt.
      “ta biết” – nam nhân này là, biết rồi còn hỏi, tại sao ngươi lại muốn tìm cớ chuyện với ta a, bộ ngươi ăn ngon ngủ yên hả.
      “nhưng mà, đến đây cũng chỉ có con đường chết mà thôi, hôm nay thoát khỏi đây được đâu”
      “ngươi chắc chắn như vậy sao”
      “ta giăng sẵn thiên la địa võng chỉ chờ nhảy vào mà thôi”

      “huynh ấy dễ dàng mắc bẫy như vậy đâu” – tiểu nguyệt giọng đầy tự tin, trong lòng quên bổ sung ” diêm vương đòi mạng, hắc bạch vô thường câu hồn chết được, diêm vương có cái gan này, hắc bạch vô thường cùng ngọc nhi, dương tử phong phải người thường những quỷ sai nhoi kia thể làm gì được
      (TT : ta rồi có nguyêt tỷ bảo kê, phong ca cần phải lo, ước gì mình cũng được như thế [​IMG] [​IMG] )
      “ngươi đừng quá chắc, ta xem ra qua hôm nay, ngươi nên tìm nam nhân khác là vừa”- hiểu sao khi tới đây lưu phương lại đau lòng, tại sao cứ nghĩ đến nàng ở cùng nam nhân khác là bản thân mình lại chịu đựng được.
      “ta với ngươi nữa, phí sức” – là cái tên này, rất biết cách chọc tức người khác mà, được đọc suy nghĩ của nữa, nếu ta thổ huyết mà chết mất thôi.
      Thấy tiểu nguyệt im lặng, lưu phương cũng nữa, bây giờ chỉ việc chờ dương tử phong lên đến đây nữa mà thôi.
      “lưu phương, ta đến rồi đây “ – dương tử phong thân trường bào màu xanh xuất , mặt vẫn là chiếc mặt nạ màu bạc.
      “Nguyệt nhi, nàng sao chứ, có làm nàng bị thương ” – dương tử phong thèm quan tâm đến lưu phương, quan tâm lúc này là nguyệt nhi của có sao thôi.
      “ta sao, bị thương, ngươi cần phải lo”
      “lưu phương ta đến rồi, ngươi có thể thả nàng được rồi chứ gì”- thấy tiểu nguyệt sao, dương tử phong cũng yên tâm.
      “ngươi nghe dễ dàng quá, nếu ta thả nàng bây giờ, chẳng phải ta là kẻ ngốc sao” – nhìn thấy tiểu nguyệt và dương tử phong tình chàng ý thiếp, lưu phương cảm thấy rất khó chịu, bây giờ cảm thấy dương tử phong rất đáng chết.
      “ngươi muốn thế nào mới chịu thả nàng”
      “chúng ta quyết đấu trận, ngươi thắng, ta để cả hai người rời khỏi đây, ngươi thua, nàng phải ở lại”
      “nè tại sao ta phải ở lại”- tiểu nguyệt bất mãn lên tiếng.
      “ở đây đến phiên ngươi lên tiếng”- lưu phương lạnh lùng trả lời.
      “chuyện này có liên quan đến ta, tại sao ta thể lên tiếng”
      “Nguyệt nhi, cần lo lắng, ta đưa nàng rời khỏi đây”.- dương tử phong quay sang nhìn tiểu nguyệt , ánh mắt đầy thâm tình, ôn nhu.
      Tiểu nguyệt đáng lẽ còn định phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt khẳng định của dương tử phong, nữa, dù gì với bản lĩnh của nàng cũng có thể dễ dàng rời khỏi đây, ai cũng thể ngăn cản.
      “lưu phương, hy vọng ngươi giữ lời hứa” – dương tử phong quay sang lạnh lùng với lưu phương.
      “yên tâm, dương tử phong tiếp chiêu”
      Lưu phương dứt lời tung chưởng về phía dương tử phong, dương tử phong cũng kém, né sang bên tránh chưởng, sau đó cũng xuất chưởng về phía lưu phương, nhất thời cả đoạn vô nhai náo nhiệt hẳn, tiếng nổ, tiếng đá bị chưởng phong đánh bay, tất cả chim chóc đều bay tán loạn, cả đoạn vô nhai cây cỏ đều yên.
      Bỗng nhiên tên trong số những tên theo lưu phương rút chủy thủ, theo hướng dương tử phong mà phóng, tiểu nguyệt nhìn thấy, vội vàng phi thân về phía dương tử phong, bọn người cùng lưu phương cũng kịp ngăn lại.
      “Tử phong cẩn thận” – tiểu nguyệt lao về phía trước dương tử phong dùng thân mình chắn chủy thủ.
      “Phựt”
      Chủy thủ cắm thẳng vào ngực của tiểu nguyệt.
      “Nguyệt nhi”- dương tử phong điên cuồng hét lớn, tung chưởng lực lớn về phía lưu phương, thừa dịp né chưởng , phi thân đón lấy tiểu nguyệt, ôm nàng và lòng.
      “Nguyệt nhi, nàng có sao , nàng đừng làm ta sợ, Nguyệt nhi…..”
      “ta sao, chàng cần phải lo, ta chết dễ như vậy đâu” – tiểu nguyệt cười gượng, giọng suy yếu an ủi .
      “lưu phương, dương tử phong ta thề đội trời chung với ngươi”- dương tử phong quay sang lưu phương phẫn nộ.
      “ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao”- mặc dù bị ngạc nhiên bởi chuyện vừa rồi, nhưng bề ngoài lưu phương vẫn tỏ vẻ có gì.
      “dương tử phong ngươi đừng ngông cuồng, ngươi như cá nằm thớt , mà còn vọng tưởng sao” – tên vừa rồi phóng chủy thủ ngạo nghễ lên tiếng.
      “ là ngươi phóng chủy thủ”- dương tử phong lạnh lùng hỏi.
      “đúng vậy sao nào”.
      “những kẻ khác cần để tâm, riêng bắt sống cho ta” – dương tử phong vừa dứt lời đám người từ rừng cây vách đá xuất , dẫn đầu là thanh ngọc và xích long còn có phán quan, nhìn thấy tiểu nguyệt bị thương phán quan lập tức chạy ngay đến bên cạnh.
      “tiểu thư, người sao thế này, người đừng làm ta sợ nha”
      “đồ ngốc ta sao, chết được đâu mà ngươi lo”
      “Nguyệt nhi là ta tốt, bảo vệ được nàng, để nàng bị thương “- dương tử phong ôm chặt lấy tiểu nguyệt, ai nam nhân thể rơi lệ chứ, giờ phút này dương tử phong khóc.
      Giây phút nàng bị bắt , như ngồi đống lửa, mấy ngày nay cuộc sống của như địa ngục, có nàng bên cạnh, quen, rất nhớ nàng, vừa rồi khi nhìn thấy nàng bình an mới thấy nhõm phần nào, nhưng khi nàng lấy thân mình đỡ chủy thủ cho , trái tim của như ngừng đập, nhìn thấy nàng bị thương, thà người nằm đó là , chứ tuyệt đối muốn nàng vì mà trở nên như vậy, nàng thành thứ quý nhất đối với , đời này nếu có nàng, thể nào sống được.
      “ta sao mà, chàng cần phải tự trách, chàng quên ta là phiên y danh tiếng lẫy lừng rồi hay sao, ta ta sao ta sao”- tiểu nguyệt nhìn thấy dương tử phong rơi lệ vì mình, trong lòng rất cảm động.
      ( TT : [​IMG] thông báo, do lúc đầu nguyệt tỷ ngang bướng chịu gọi chàng xưng thiếp với phong ca, nhưng do bây giờ nhìn thấy phong ca vì mình rơi lệ cho nên từ hôm nay đổi thành xưng chàng)
      “được là nàng , nếu nàng dám lừa ta, ta tuyệt đối tha cho nàng”
      “được là ta , ta giữ lời, ta xưa nay là người luôn giữ lời”
      lúc phán quan và dương tử phong quay quần quanh tiểu nguyệt bên kia đám người xích long và lưu phương quyết đấu với nhau, mặc dù võ công của lưu phương ngang hàng với dương tử phong, đám người của cũng là cao thủ, nhưng bên này người của dương tử phong cũng phải hạng thường, nên lưu phương thấy tình thế được nên ra lệnh rút lui, nhưng tên phóng chủy thủ làm tiểu nguyệt bị thương do dương tử phong hạ lệnh trước, cho nên người của dương tử phong dốc sức bắt cho bằng được , kết quả là tên kia thoát được, lưu phương đành bỏ lại.
      “xích long cần đuổi theo, đưa Nguyệt nhi về trị thương trước rồi hẳn tính” – mắt thấy xích long định đuổi theo, dương tử phong lên tiếng ngăn cản, bây giờ có gì quan trọng hơn việc là Nguyệt nhi của bị thương cần chữa trị cả.
      “vâng chủ nhân” – xích long đáp lại , sau đó, dương tử phong bế tiểu nguyệt và cả đám người rời khỏi đoạn vô nhai, dùng hết tốc lực phi thân về trang viện lăng gia.
      Hết chương 11 – Chương 12 : Thâm tình

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Trang viện lăng gia cả buổi chiều hề được yên ổn, người người lại lại, ngừng nghĩ, nhưng cũng ai dám bất cẩn gây ra bất kỳ lỗi lầm nào, tâm trạng chủ nhân được tốt, , phải là cực kỳ tốt, cho nên ai dám bất cẩn cả.
      Từ lúc được đưa về đây, tiểu nguyệt lâm vào hôn mê, dương tử phong luôn luôn túc trực bên cạnh, chưa từng rời nửa bước, cũng bất cứ lời nào.
      “chủ nhân đại phu tới, hay là để ông ta xem cho tiểu nguyệt trước ” – thanh ngọc lên tiếng, nhìn tiểu nguyệt trước đây lanh lợi hoạt bát, bây giờ nằm im tiếng nào, còn chủ nhân thất thần như vậy, giống như cái xác hồn, khiến cho người ta đau lòng.
      Dương tử phong vẫn động đậy, ngồi im giường, lẳng lặng ôm tiểu nguyệt, ôm nàng rất chặt, giống như sợ buông tay nàng biến mất vậy, từ trước đến giờ chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ.
      “nè, dương tử phong, ngươi rốt cuộc có muốn cứu tiểu thư nhà ta vậy, ngươi mau buông tiểu thư ra để đại phu còn khám cho người nữa” – phán quan giờ rất tức giận, nếu phải tại cái tên dương tử phong này, tiểu thư bị thương, vậy mà bây giờ còn ôm tiểu thư khư khư cho đại phu khám.
      “chủ nhân, người hãy bỏ tiểu nguyệt nương ra để cho đại phu xem , nếu kịp nữa đâu” – xích long bên cạnh cũng khuyên ngăn.
      “dương tử phong, ngươi có phải muốn tiểu thư nhà ta mất máu đến chết hả” – phán quan phẫn nộ quát lớn.
      Lúc này dương tử phong mới trấn tỉnh lại, làm cái gì thế này, chẳng phải gấp mang nàng về đây để cứu nàng sao, bây giờ lại để đại phu xem cho nàng, lẽ muốn nàng chết sao, nàng tuyệt đối được chết, nàng chết rồi phải làm sao đây, khó khăn lắm mới gặp nữ nhân khiến , khiến động tâm, khiến muốn bảo vệ, nâng niu, tuyệt đối để nàng chết được.
      “mau, ngươi mau qua đây xem cho nàng” – dương tử phong định thần quay sang đại phu .
      Đại phu khom người ngồi xuống, kiểm tra vết thương của tiểu nguyệt , rồi quay sang bẩm báo với dương tử phong.
      “vết thương của ấy sâu, chỉ cần rút chủy thủ ra, sau đó cầm máu rồi nghĩ ngơi có chuyện gì nữa” – nghe xong mọi người đều thở phào nhỏm, tất nhiên ngoại trừ người.
      (TT : cũng biết là ai rồi; Bo :con ngọc phụng chứ ai; TT: sao ta ghét con này quá; Bo :ta cũng đâu ưa đâu; TT : ta muốn làm thịt nó [​IMG] [​IMG][​IMG] Bo : ngươi làm , ta nghĩ; TT :uy, chơi tồi quá bỏ mình ta lại là sao)
      “vậy ngươi mau giúp tiểu thư nhà ta rút ra ”- phán quan bên cạnh .
      “được, nhưng có điều hơi đau, các vị hãy giữ nương ấy lại
      “ta ……sao…ngươi cứ…rút ra ”- tiểu nguyệt hơi thở suy yếu lên tiếng..
      “Nguyệt nhi”
      “tiểu thư”
      “tiểu nguyệt”
      “Nguyệt nhi, sao đâu, có ta ở đây, nàng sao đâu” – dương tử phong đau lòng ôm nàng vào lòng.
      “ngươi… có thể rút ra …được rồi”
      “được, nương, ráng nhịn chút, xong ngay thôi”
      “Nguyệt nhi, nếu như nàng thấy đau có thể cắn ta” – dương tử phong vừa vừa đưa tay về phía tiểu nguyệt.
      “chàng khờ quá, ta cần, …..đại phu ngươi có thể bắt đầu”
      “được”- đại phu vừa xong, vươn tay đặt thanh chủy thủ cắm ngực tiểu nguyệt, sau đó nhanh chóng rút nó ra. Mọi người cứ tưởng tiểu nguyệt la lớn, nhưng nàng lại cắn chặt môi hé nửa câu, việc này khiến cho rất nhiều gia nô trong phủ khâm phục, họ là nam nhân nhưng cũng chưa chắc la tiếng nào, vậy mà nàng tiếng cũng la, là kiên cường mà. Sau khi rút chủy thủ, đại phu lập tức cầm máu cho tiểu nguyệt,đáng lý ra còn định băng bó vết thương, nhưng dương tử phong lại giành làm, do tiểu nguyệt bây giờ có vấn đề gì, mọi người đều biết điều ra ngoài, bây giờ là giây phút để cho chủ tử của bọn họ giải bệnh tương tư mấy hôm nay, lúc đầu phán quan mực chịu , kết quả bị thanh ngọc và xích long người tay trái, người tay phải xách lôi ra ngoài.
      “ Nguyệt nhi nàng thấy thế nào rồi”- sau khi băng vết thương cho nàng xong, dương tử phong ngồi tựa vào giường ôm tiểu nguyệt, để nàng dựa vào ngực của , từ nãy đến giờ lúc cũng buông nàng ra.
      (TT : ca này lợi dụng lúc người ta bị thương ăn đậu phủ của người ta nà, kì quá , [​IMG] [​IMG] chịu đâu [​IMG] [​IMG] )
      “ta sao, ta là ta chết dễ dàng như vậy mà” – giọng tiểu nguyệt do bị thương nên rất , giống như ngày thường nữa, điều này càng khiến cho dương tử phong đau lòng, bảo bối của giờ đây vì mà trở nên như thế này, tuyệt đối khiến cho kẻ làm nàng bị thương trả giá đắt, những gì nàng chịu bắt kẻ kia chịu gấp trăm, gấp ngàn lần như vậy, khiến cho muốn chết được muốn sống xong, nghĩ đến đây trong mắt của dương tử phong ra tia sát khí, oán hận,lạnh như băng, khiến cho người ta rùng mình mà.
      “ chàng sao chứ”- tiểu nguyệt nhận thấy tia khác thường trong mắt của , nhưng do thể đọc được suy nghĩ của nên nàng biết nghĩ gì, cho nên chỉ có thể vươn tay vuốt lên khuôn mặt của và hỏi han.
      “ta sao nàng cần lo cho ta”- dương tử phong lập tức hồi thần quay sang tiểu nguyệt mỉm cười, ôn nhu, trong giọng tràn đầy sủng nịnh nhưng cũng có đau lòng.
      “chàng bỏ mặt nạ xuống được , chẳng phải chàng hứa với ta, khi chỉ có hai ta chàng đeo mặt nạ sao”
      Dương Tử Phong thêm câu nào liền lập tức bỏ mặt nạ xuống, khuôn mặt bây giờ tiều tụy hơn mấy ngày trước rất nhiều.
      “mấy ngày nay bộ chàng nghĩ ngơi, lo cho bản thân sao mà ra nông nổi thế này” tiểu nguyệt đau lòng nhìn , tên này ngốc mà, vừa , lệ vừa từ hai mắt chảy ra, chảy dọc theo hai má của nàng,
      “đừng khóc, nàng đừng khóc, ta đau lòng, chẳng qua mấy ngày nay ta lo cho nàng nên mới ngủ ăn được thôi, bây giờ nàng trở về, ta nhanh chóng tẩm bổ để trở lại như xưa thôi, ….nàng đừng khóc nữa”- dương tử phong dùng tay lau những giọt lệ gương mặt nàng, nhìn thấy nàng khóc lòng của rất đau, đời này tuyệt đối để nàng rơi bất kỳ giọt lệ nào nữa.
      “ được, ta khóc, mà vừa rồi chàng nghĩ gì thế”
      “ ta nghĩ, nên xử trí kẻ làm nàng bị thương như thế nào, ta nhất định phải đối xử tử tế , nếu danh hiệu đại ma đầu mà người giang hồ đặt cho ta chẳng phải là hư danh sao”
      “ ai chàng là đại ma đầu chứ, trong lòng ta chàng phải là đại ma đầu, chàng là dương tử phong của ta, là nam nhân vì ta mà mạo hiểm tính mạng, vì ta mà rơi lệ” – tiểu nguyệt tức giận , nhưng mà lời vừa ra, lập tức muốn cắn đứt lưỡi của mình, Lãnh tâm nguyệt, mày vừa cái gì thế này, cái gì mà dương tử phong của ta chứ, uy, đúng là cái miệng hại cái thân mà .
      “nàng vừa gì ta nghe , nàng có thể lại lần nữa được ”- ràng vừa rồi nghe từng chữ , nhưng dương tử phong vẫn muốn nghe lại lần nữa, nghe được những câu này từ miệng của nàng thấy hạnh phúc vô cùng.
      “ta chỉ lần, lần thứ hai” –tiểu nguyệt có chút ngượng.
      , ta muốn nghe”



      “nếu nàng ta phạt nàng”
      “ phạt ta, chàng làm sao phạt ta”
      “ cho nàng hai lựa chọn, lại lần nữa, hai là ta phạt nàng”
      “ta , thử xem chàng phạt ta thế nào”
      Dương tử phong mỉm cười nhàng, tay nâng cằm nàng, tay giữ sau đầu của tiểu nguyệt, từ từ cuối xuống đặt lên môi nàng nụ hôn. Cái lưỡi ướt át luồn vào trong miệng của nàng đến từng ngóc ngách, có trời mới biết, bao nhiêu ngày nay nhớ vị ngọt cuả nàng đến mức nào, cứ như vậy luồn lách, tìm kiếm cái lưỡi của nàng, tiểu nguyệt từ từ đặt hai tay choàng qua cổ của , nhàng đáp lại nụ hôn của , hai cái lưỡi cứ dây dưa, quấn quýt lấy nhau, dường như qua cả thế kỷ, khi trong ngực cả hai tuôn lên luồn khí nóng, khi dương tử phong phát còn muốn hơn nữa mới buông nàng ra, bây giờ nàng bị thương nên dù gì cũng tiện.
      “ chàng …chàng thừa lúc ta bị thương, có sức phản kháng ức hiếp ta” –tiểu nguyệt đỏ bừng mặt cúi đầu.
      “ ta nào có, là tại nàng chịu nghe lời nên ta mới phạt nàng đấy thôi” – dương tử phong áp cằm lên trán nàng vừa cười vừa , giây phút này rất hạnh phúc.
      “ta biết, là chàng sai, là chàng ức hiếp ta”- tiểu nguyệt bực tức biểu môi.
      “được, là ta sai, là ta sai, như vậy được chưa”- dương tử phong cười đưa tay véo mặt của tiểu nguyệt.
      “chàng được xử lý tên kia, làm ta bị thương ta xử lý
      (TT : tiêu rồi giao cho tỷ, tên kia còn thảm hơn[​IMG] [​IMG] [​IMG]Nguyệt: kệ ta ; TT: được ta quản nữa)
      “được , mọi chuyện điều theo ý nàng”
      “ta mệt rồi, ta muốn nghĩ ngơi”- tiểu nguyệt hờn dỗi, nằm xuống giường quay lưng vào trong thèm quan tâm đến .
      “được vậy nàng nghĩ ” – kéo chăn đắp cho nàng sau đó ngồi ở mép giường, hoàn toàn có ý định rời .
      “tại sao chàng còn ah, ta muốn nghĩ ngơi” – thấy còn chưa tiểu nguyệt quay lại hỏi.
      “lúc nàng bị bắt, ta từng hứa với bản thân, nếu nàng quay về, ta từ giờ nửa bước cũng rời khỏi nàng”
      “ tùy chàng” – nhìn thấy thái độ kiên định của , tiểu nguyệt hiểu , nam nhân này khi quyết định chuyện gì thay đổi. Thế là hôm đó cả đêm có kẻ lẳng lặng ngồi giường nhìn mỹ nhân ngủ say, nửa bước cũng rời khỏi phòng, 7 ngày sau đó cũng vậy luôn túc trực bện cạnh nàng, nhờ chăm sóc tận tình mà vết thương của tiểu nguyệt bây giờ đỡ bảy tám phần.
      Tại hoa viên lăng gia, nữ tử ngồi ghế nằm, bên cạnh có nam tử ngồi lột nho từng trái đút cho nữ tử ăn, cảnh tượng này khiến cho cả đám người lăng gia há hốc mồm, nếu phải mấy ngày nay nhìn quen cái màn này, có lẽ có kẻ chết vì sốc mất thôi.
      “Nguyệt nhi, tiếp trái nữa nào”- dương tử phong ngồi bàn cạnh bóc nho đút tận miệng cho tiểu nguyệt, việc này khiến cho rất nhiều nữ tử trong lăng phủ hâm mộ, nhưng lại có kẻ ghen ghét càng ngày càng nhiều ( TT : khỏi cũng biết là ai rồi) .
      “ta tự ăn được chàng cần phải như vậy”
      “ta biết”
      “vậy chàng…” –còn chưa hết bị trái nho chặn họng.
      “nhưng vết thương của nàng chưa khỏi hẳn”
      “ta bị thương ở ngực, phải ở tay”
      “ta thích làm”
      “chàng….” – tiểu nguyệt chỉ biết lắc đầu cười khổ thôi, nam nhân này là.
      khí đầm ấm vui vẻ bị giọng hớt hãi phá tan
      “tiểu thư,…tiểu thư,..nguy rồi, tiểu thư nguy…rồi”- phán quan hớt hãi chạy vào, khuôn mặt xanh mét.
      “lão phán có chuyện gì vậy, ông làm gì mà gấp như vậy, nguy cái gì chứ, có gì cũng từ từ ” –tiểu nguyệt nhàng , nhưng dương tử phong lại vui, lão già này biết phá rối người khác mà.
      “tiểu thư, lão bạch…lão bạch vừa báo….. người đó chiến trường bị trúng tên độc giờ nguy hiểm đến tánh mạng” – phán quan hớt hãi .
      “cái gì, trúng tên độc nguy hiểm đến tính mạng” -tiểu nguyệt vừa nghe lập tức nhảy dựng lên.
      “đúng vậy, tiểu thư bây giờ xem ra chúng ta phải gấp mới được”
      “chẳng phải lão bạch và lão hắc ở đó sao, tại sao lại trúng tên chứ”
      “nghe tên đó vốn nhằm vào tên chủ tướng của tử la quốc, người đó vì cứu cho nên mới đỡ tên và bị thương”
      “cái gì, đỡ tên, lão phán lập tức thu dọn chúng ta lên đường ngay”
      “vâng tiểu thư”
      “đợi , Nguyệt nhi vết thương của nàng còn chưa khỏi, thể vất vả được” – dương tử phong nãy giờ ngồi bên cạnh nghe cả hai chuyện, đoán người mà họ chắc là người lần trước mà lão phán bảo rất quan trọng với nguyệt nhi, cực kỳ khó chịu.
      “tử phong, vết thương của ta sao rồi, ta nhất định phải ” –tiểu nguyệt quay sang mỉm cười với .
      được,ta cho nàng cứu tên đó, doanh trại có quân y, tên đó lại vì cứu tướng quân mà bị thương nhất định được đối xử tử tế” -dương tử phong bực dọc .
      “ai ta cứu chứ”
      “tiểu thư, cứu vậy làm gì ah” – phán quan khó hiểu.
      “đúng vậy, vậy nàng làm gì” –dương tử phong cũng khó hiểu.
      “trừng phạt a, ta bảo chơi phải chơi cho thắng, trở thành tứ quốc đệ nhất quân sư, nhưng mà bây giờ quân sư tử la quốc còn làm được, vậy mà còn để mình bị thương, là làm ta tức chết mà, Giang Ngọc Nhi lần này ta quần cho ngươi trận nhừ tử, chẳng phải uổng công chúng ta làm bạn với nhau 15 năm nay rồi sao”
      “Giang ngọc nhi, ý nàng người đó chính là cái kia bạn thân của nàng, ngọc nhi tiểu thư gì mà lần trước lão phán nhắc đến đó hả”
      “đúng ah, chứ chàng tưởng ai”
      có, ta tưởng ai cả” –cứ tưởng nàng là nam nhân ra là nữ nhân, lần này đúng là ăn dấm chua đúng rồi.
      “lão phán ngươi còn đứng đó làm gì, mau chuẩn bị ah”
      “vâng tiểu thư”
      Kết quả là tiểu nguyệt cùng dương tử phong, thanh ngọc, xích long và phán quan cùng nhau lên dường đến chỗ ngọc nhi, để lại sau lưng là ánh mắt ai oán của lăng ngọc phụng, ả cũng đâu thể làm gì, chủ tử quyết định việc gì thể thay đổi, đành chờ cơ hội khác vậy.
      Hết chương 12 – chương 13 : Trùng phùng

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Doanh trại Tử La quốc, nơi tiếp giáp chiến trường của tử la quốc và Dạ vân quốc.
      “đứng lại, quân doanh trọng địa, các người là ai mà dám xông vào”- tên lính đứng ra ngăn chặn hai nữ, ba nam định tiến vào doanh.
      (TT : khỏi cũng đoán được đây là đám người phong ca nguyệt tỷ rồi)
      “bọn ta đến tìm quân sư của các người, chẳng phải trúng độc sao, ta có thể cứu ”- tiểu nguyệt đứng ra .
      Tên lính thấy những kẻ trước mắt đều khí thế bất phàm, hơn nữa chuyện quân sư bị thương, mọi người đều biết, kể cả địch nhân, nhưng mà chuyện trúng độc chỉ có trong doanh biết mà thôi, xem ra họ là người quen biết với quân sư, hay là cứ thử vào bẩm báo xem sao.
      “các ngươi chờ ở đây ta vào bẩm báo”
      “được làm phiền tiểu ca rồi”- tiểu nguyệt rất khách sáo đáp lại.
      Trong doanh trướng đại tướng quân, Ngọc nhi nằm giường mê man bất tỉnh, hắc bạch vô thường đứng bên cạnh, Ôn Thuận Minh ngồi giường lẳng lặng nhìn ngọc nhi, ràng mấy ngày trước còn đầy sức sống vậy mà bây giờ lại thành như thế này, tất cả điều vì .
      (TT: chỗ này ta xin chú thích vết thương cũa ngọc tỷ là ở tay, chỗ mà chỉ cần vén tay áo là băng bó được đó, các bạn muốn nghĩ chỗ nào cũng được, cho nên thân phận nữ nhi chưa bị bại lộ, còn hôn mê là do trúng độc thôi).
      “tướng quân bên ngoài có hai nữ, ba nam đến, rằng có thể giải độc cho quân sư” – tên lính vào thông truyền.
      “tiểu thư, chắc chắn là tiểu thư và lão phán đến đây” – bạch vô thường vui mừng lên tiếng .
      “đúng, chắc chắn là họ rồi”- hắc vô thường cũng phụ theo.
      “hai người quen biết họ”- ôn thuận minh quay sang hắc bạch vô thường.
      “đó là tiểu thư nhà ta mà” –bạch vô thường đáp.
      “dẫn họ vào đây”- ôn thuận minh thấy hắc bạch vô thường khẳng định nghĩ chắc là người quen .
      “vâng tướng quân”-tên lính thi lễ lui ra.
      lát sau, đám người tiểu nguyệt được dẫn vào, hắc bạch vô thường và phán quan vừa gặp lại nhau kìm nỗi xúc động ôm nhau khóc bù lu bù loa
      “huhu, lão phán bọn ta rất nhớ ông nha”
      “ hu hu , ta cũng rất nhớ các người, lão hắc lão bạch, chúng ta từ nay xa nhau nữa nha”
      “ừm được được”- hắc bạch vô thường cùng gật đầu.
      “ đủ rồi, câm miệng hết cho ta” –tiểu nguyệt chịu được lên tiếng quát, ba cái tên này biết phân biệt tình huống địa điểm gì hết, ba người lập tức im bặt, dám hó hé tiếng nào.
      “tiểu thư”- hắc bạch vô thường hướng tiểu nguyệt thi lễ.
      nương này, xin hỏi và Ngọc có quan hệ gì vậy “- ôn thuận minh hướng tiểu nguyệt hỏi.
      Ngọc , ngọc nhi …xem ra này tên cho người ta đây, cố tình bỏ chữ cuối đây, mà khoan , tại sao trong suy nghĩ của tên này lại hy vọng ngọc nhi là nữ, lẽ….. chắc chắn là vậy rồi…..ngọc nhi cậu gặp phiền phức rồi, lần này có kịch vui xem rồi đây tiểu nguyệt trong lòng thầm nghĩ, sau đó quay sang ôn thuận minh trả lời
      “ta là vị hôn thê của Giang Ngọc”
      Mọi người đều ngạc nhiên trước câu của nàng, chỉ có điều ngoại trừ ôn thuận minh mọi người điều biết thân phận của ngọc nhi, nên sau lúc là định thần lại, chỉ có ôn thuận minh là ảm đạm, trong mắt lên tia thất vọng, mất mát.
      “vậy sao” – ôn thuận minh giọng.
      “thế biết tướng quân cao danh quý tính” – tiểu nguyệt cười hỏi
      “tại hạ Ôn Thuận Minh”
      “àh, ra là Ôn tướng quân, biết tướng quân có thể ra ngoài , ta muốn chữa bệnh cho Ngọc, ta thích bị người ngoài quấy rầy, mà ở đây chỉ có ngài là người ngoài” – tiểu nguyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ người ngoài.
      “được, nếu như nương có thể trị bệnh cho ngọc, bảo ta làm gì ta cũng làm, bây giờ ta ra ngoài, nhưng mà nếu như cần gì cứ gọi ta, ta lập tức cho người mang vào”
      “được, thế đa tạ tướng quân vậy” –tiểu nguyệt cười, nụ cười thâm sâu bí hiểm.
      “tiểu thư, người định làm gì vậy” – sau khi ôn thuận minh khuất bóng phán quan lập tức hỏi liền.
      có gì, các ngươi chờ xem kịch ” –tiểu nguyệt cười .
      “xem kịch, là sao”- hắc bạch vô thường cùng đồng thanh.
      “thời cơ đến các người biết” – tiểu nguyệt vẫn ra vẻ bí hiểm.
      “được rồi nữa, ta phải xem vết thương của ngọc nhi nữa” – xong tiểu nguyệt lập tức vén tay áo của ngọc nhi lên, vết thương sâu nhưng do trúng độc nên bây giờ tím tái, thịt cũng đổi màu, trông rất khiếp.
      “tiểu thư, ngọc nhi tiểu thư sao rồi” – bạch vô thường quan tâm hỏi.
      sao, chết được”- tiểu nguyệt nhàn nhã .
      “thế có phải độc này có thể giải ”- hắc vô thường lên tiếng.
      “có thể giải, chẳng qua còn thiếu vị thuốc mà thôi”
      “vị gì”- phán quan tò mò.
      “thiên tử thảo”
      “đó là gì” – phán quan hỏi tiếp.
      loại hoa màu tím, mọc đỉnh núi cao, chắc ở dạy núi cách doanh trại 10 dặm, nơi lúc nãy chúng ta qua có”
      “Thanh ngọc , xích long, hai người lập tức hái mang về đây” – dương tử phong nghe xong lập tức quay sang phân phó, biết người bằng hữu này rất quan trọng với nguyệt nhi, nếu như nàng ta có chuyện gì, nguyệt nhi rất đau lòng, mà muốn nhìn thấy cảnh đó.
      cần, lão hắc, ngươi ra ngoài mới ôn tướng quân vào đây”
      “ chi vậy tiểu thư” – hắc vô thường tò mò.
      “bảo ngươi cứ , hay là muốn ta mang món nợ bảo vệ ngọc nhi tốt tính hết lên đầu của ngươi, mà tính phần lão bạch”
      “đừng, ta liền, liền”- hắc vô thường hớt hả chạy ra, ngọc nhi tiểu thư đáng sợ, tiểu nguyệt tiểu thư còn đáng sợ hơn, nếu như chỉ bắt mình gánh tội, vậy nặng lắm a, chi bằng kiếm người chia vậy.
      (TT : ca này tồi quá , được rồi, cần chấn chỉnh lại thôi [​IMG] [​IMG] [​IMG] )
      nương biết tìm tại hạ có việc gì” – ôn thuận minh ôn tồn hỏi, dù là tướng quân, nhưng lại giống thư sinh hơn, ôn nhu nho nhã.
      có gì, chẳng qua là nếu muốn giải độc cho ngọc, cần môt vị thuốc nữa làm phiền tướng quân hái có được
      “vị gì”
      “thiên tử thảo, ở dãy núi, cách đây mười dặm”
      “được ta lập tức phái người
      được, vị thuốc này mọc đỉnh núi cao, người có kinh công giỏi mới lên được, mà ở đây chỉ có tướng quân đủ bản lĩnh này”
      “việc này…”
      “ta biết tướng quân là lo lắng trong lúc người vắng, nhỡ doanh trại xảy ra chuyện gì sao, nhưng mà ngài cần phải lo, có chuyện gì đâu”
      “nhưng…”
      “tướng quân, ngài yên tâm, tiểu thư so với thiếu gia còn lợi hại hơn, ngài cần phải lo đâu”- bạch vô thường lên tiếng, biết tướng quân rất tin vào trí tuệ của ngọc nhi tiểu thư, nếu như tiểu nguyệt tiểu thư so với ngọc nhi tiểu thư còn lợi hại hơn, lo nữa
      “nếu như lão bạch như vậy ta , trong thời gian này làm phiền các vị vậy”
      “tướng quân xin cứ yên tâm” –tiểu nguyệt bằng giọng khẳng định.Sau đó ôn thuận minh quay người ra khỏi doanh trướng căn dặn thuộc hạ vài câu trước khi lên đường, nhìn bóng lưng , tiểu nguyệt miệng nhoẻn nụ cười đầy tính toán.
      Xong khi sắp xếp xong mọi chuyện, Ôn thuận minh lập tức lên dường hái thuốc, ba ngày sau mới trở về, bộ dạng chật vật vô cùng, nhưng cũng may là hái được thuốc, hỏi ra mới biết ra lúc leo núi hái thuốc gặp trời mưa, bị trượt té. Sau khi uống thuốc, ngọc nhi, gương mặt có chút khởi sắc, dùng thuốc suốt hai ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy ôn thuận minh ngồi ngay bên cạnh
      “ Ngọc, ngươi tỉnh” – ôn thuận minh nhàng đở ngọc nhi ngồi dậy.
      “ta làm sao vậy nè” –ngọc nhi có chút suy yếu hỏi.
      “ngươi bị trúng tên độc nguy hiểm đến tính mạng, cũng may lão bạch viết thư về nhà ngươi, số ngươi tốt có vị hôn thê giỏi y thuật, chính nàng ấy giải độc cho ngươi”- đến đây ôn thuận minh có chút ảo não, muốn tin ngọc có vị hôn thê, nhưng đó lại là .
      “àh trúng độc, … giải độc , mà khoan ngươi vị hôn thê là sao”- ngọc nhi ngạc nhiên, nàng là nữ a, lấy đâu ra vị hôn thê. Ôn thuận minh còn chưa kịp trả lời có người lên tiếng trước.
      “Ngọc, chàng rốt cuộc cũng tỉnh rồi, chàng làm ta lo lắng chết mất, chàng có biết a” – tiểu nguyệt xông vào hất ôn thuận minh sang bên ôm chầm lấy ngọc nhi , làm bộ dạng đau thương.
      “tiểu nguyệt , cậu…..”
      “ oh, chàng vô lương tâm ah, chàng bỏ ta ờ nhà chạy ra chiến trường, chàng là vị hôn phu của ta, chàng có mệnh hệ nào, chẳng phải ta chưa thành thân thành quả phụ rồi hay sao” –chưa đợi ngọc nhi lên tiếng , tiểu nguyệt chặn họng, sau đó còn nháy mắt với ngọc nhi, ý bảo ngọc nhi hợp tác, mặc dù biết tiểu nguyệt định làm gì nhưng mà ngọc nhi cũng thuận theo.
      “ta sao nàng cần phải lo”
      “ôn tướng quân, người có thể ra ngoài , ta muốn chuyện riêng với ngọc” -tiểu nguyệt quay sang nhìn ôn thuận minh với ánh mắt ngươi làm kỳ đà cản mũi đó.
      “nếu vậy hai người cứ tự nhiên, ta nghĩ hai người chắc có nhiều chuyện muốn với nhau” – xong ôn thuận minh quay người bỏ , nhìn tiểu nguyệt có chút đành lòng, nhưng vì vở kịch mở màn đành phải diễn tiếp thôi ah, ngươi sau này cám ơn ta thôi.
      (TT: lại thêm ca lọt bẫy rồi, sao mà tội thế [​IMG][​IMG][​IMG])
      Hết chương 13 – chương 14 : Kịch mở màn

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Sau khi tâm với ngọc nhi cả buổi, tiểu nguyệt mới rời khỏi doanh trướng, lúc này ôn thuận minh mới được dịp vào trong với ngọc nhi, nhìn dáng vẻ hấp tấp muốn gặp ngọc nhi của tiểu nguyệt càng khẳng định những gì mình làm là đúng,Ôn thuận minh, sau này ngươi gặp phiền phức nhiều, nhưng mà tình qua sóng gió, bền vững, yên tâm , vì ngọc nhi, ta để cho hai người chịu khổ nhiều đâu, nghĩ xong, tiểu nguyệt xoay lưng quay về lều của mình.
      Vừa vào trong thấy dương tử phong ngồi ở mép giường chờ nàng.
      “nàng vừa đến chỗ ngọc nhi về có phải ” – vừa vừa vươn tay kéo nàng ngồi đùi của mình, áp đầu vào cổ của nàng, hít hơi sâu hương thơm của nàng, nàng rất thơm .
      (TT : á, phi lễ chớ nhìn[​IMG] [​IMG] [​IMG] mình còn ngây thơ lắm ah, đừng làm hỏng đóa hoa của tổ quốc chứ [​IMG] [​IMG] [​IMG] ).
      “ưm, đúng vậy ah, vết thương của ngọc nhi khỏi nhiều rồi, chỉ cần vài ngày nữa sao nữa”
      “tại sao mấy ngày nay nàng lại cố tình thân mật với ngọc nhi, lại còn ở trước mắt ôn thuận minh nữa”
      “tại ta muốn xem kịch a”
      “xem kịch, là sao, lẽ có liên quan đến chuyện nàng mạo nhận là vị hôn thê của ngọc nhi”
      “ưm, chàng nhìn ra sao, ôn thuận minh đó có ý với ngọc nhi, nhưng mà lại ngại ngọc nhi là nam nên dám , còn ngọc nhi cũng có tình cảm với , chỉ có điều bản thân biết thôi, chắc chàng tin, ngọc nhi trước đây tiếp xúc với nhiều nam nhân nhưng chưa lòng với người nào cả, cho nên về phương diện tình hơi mù mờ thôi”
      “thế còn nàng sao”
      “hả”
      “trước đây nàng cũng giống như ngọc nhi tiếp xúc với nhiều nam nhân phải ” – mùi dấm chua lại nồng nặc rồi đây.
      “ có tiếp xúc , nhưng mà chỉ có người thôi, chứ nhiều như ngọc nhi”- nếu trắng ra chắc mình gặp phiền phức lớn mất thôi, nam nhân này khi ghen đáng sợ mà.
      ( TT : bây giờ tỷ mới biết quá muộn rồi ha ha ha [​IMG] [​IMG] [​IMG] )
      “ ai”
      “ đại ca của ta ah”
      “nàng còn đại ca”
      “ưm, huynh ấy tên Lãnh Thừa Ân,lớn hơn ta 2 tuổi, từ năm ta 6 tuổi, sau khi cha mẹ qua đời, huynh ấy là người thân duy nhất của ta ah”
      (TT: Ân ca sau này cũng xuyên và có mối tình với cũng nghịch kém nguyệt tỷ và ngọc tỷ nhà ta đâu haha, cái này sau này mọi người biết [​IMG] [​IMG][​IMG] )
      “thế sau khi cha mẹ nàng mất, hai người sống như thế nào”
      “sau đó mẹ của ngọc nhi nhận nuôi bọn ta, dì ấy là bạn thân của cha mẹ ta lúc còn sống, nhưng mà năm trước bà ấy cũng bệnh nặng qua đời rồi, sau đó ta và ngọc nhi là do ca ca chăm sóc “
      “mẹ, bộ ngọc nhi nàng ấy có cha sao”
      “lúc mẹ của ngọc nhi mang bầu ngọc nhi, cha ngọc nhi bị tai nạn qua đời rồi, mà sao hôm nay chàng hỏi nhiều thế”
      “ta chỉ muốn biết thêm về nàng , và những chuyện xung quanh nàng thôi”
      “àh”
      “nàng cũng đừng đùa quá trớn, đôi lúc cũng nên dừng đúng lúc nếu hỏng chuyện đó”
      “ý chàng chuyện của ngọc nhi hả, đừng lo ta đều nắm chắt mọi chuyện trong tay rồi”
      chỉ có chuyện đó”
      “còn chuyện gì nữa hả”
      “ nàng mấy ngày nay quan tâm gì đến ta” – dương tử phong ủy khuất .
      “ai ta quan tâm đến chàng ah, chẳng phải bây giờ ta ở cùng chàng sao”
      “nàng nàng quan tâm đến ta, vậy chứng minh
      “chứng minh bằng cách nào”
      “bây giờ hôn ta, còn nữa tối nay cùng ta dạo, được đeo bám ngọc nhi nữa “
      “hả, chàng có phát biểu của mình rất giống trẻ con a”
      “ta chỉ trẻ con trước mặt nàng thôi, thế nào có chịu
      Tiểu nguyệt biết gì, đành phải thuận theo thôi,nếu chịu chừng mình là người thê thảm, kết quả hôm đó có người bị hôn đến mức thở nổi, môi cũng đỏ ửng luôn, dám gặp ai, tối hôm đó lại có hai người lẳng lặng rời khỏi doanh trại, mất tích cả đêm sáng hôm sau mới về.
      Trong doanh trướng của Ôn thuận minh.
      “Ngọc, ngươi hôm nay cảm thấy thế nào rồi”- Ôn thuận minh dịu dàng nhìn ngọc nhi.
      “ta đỡ hơn nhiều rồi, ngươi cần phải lo, mà tiểu nguyệt đâu” – ngọc nhi mỉm cười, hiểu sao khi ở bên cạnh lại có cảm giác rất vui, rất an toàn, trước đây chưa từng có nam nhân nào cho mình cảm giác đó cả.
      “ngươi rất quan tâm đến nàng ấy”- ôn thuận minh có chút mất mát, mỗi lần nghe ngọc nhi nhắc đến tiểu nguyệt là lòng của rất đau, muốn người ngọc quan tâm là , nhưng mà thể, ngọc có vị hôn thê rồi, ôn thuận minh ngươi đừng suy tưởng diễn vong nữa.
      “tất nhiên ah, tiểu nguyệt là người rất quan trọng với ta mà”- ngọc nhi hồn nhiên trả lời, đây vốn là mà.
      “vậy sao”-ngọc, tại sao trước mặt ta ngươi lại luôn nhắc tới người khác, ngươi có biết như vậy ta rất đau lòng .
      “ừm, mà thôi, chắc ngươi cũng biết đâu, tiểu nguyệt rất thích ngồi yên chỗ , để ta tự tìm cho rồi”- xong đợi ôn thuận minh phản ứng, mạch ra ngoài.
      Ngọc nhi suốt buổi cũng tìm ra tiểu nguyệt, nhìn thấy thanh ngọc và xích long tới vội túm lấy họ hỏi
      “chủ nhân nhà các người và tiểu nguyệt có phải chung với nhau ” -từ lúc tỉnh lại ngọc nhi nhìn ra được quan hệ giữa tiểu nguyệt và cái tên dương tử phong đó được bình thường, rất thân mật, Ân ca xem ra huynh sắp có em rể rồi.
      “có, chỉ có điều tôi biết họ đâu thôi” –thanh ngọc trả lời.
      “kỳ lạ, đâu rồi ta, tìm cả buổi rồi, trong quân doanh cũng tìm khắp rồi nhưng thấy”- ngọc nhi khó hiểu.
      “hay là người ra bờ sông tìm thử xem, hai người họ biết đâu chừng ra đó tản bộ sao” –xích long mỉm cười bí hiểm, chủ nhân ah, người sắp bị phá đám rồi.
      “đa tạ” – ngọc nhi xong phi thân về phía bờ sông, để lại sau lưng hai kẻ nhìn nhau cười cách quỷ dị, chủ nhân ah, ngài mấy ngày nay đều đeo dính tiểu nguyệt, cũng nên cho người ta nghĩ ngơi chứ.
      Ngọc nhi vọt nhanh đến bờ sông, tâm tình bây giờ rất rối loạn, hiểu sao cứ ở cùng ôn thuận minh là tim mình cứ đập thình thịch , cảm giác cứ sao sao, nên muốn tìm tiểu nguyệt chuyện cho khuây khỏa, nào ngờ lại tìm đúng lúc, vừa đến nơi lại chứng kiến cảnh tượng dương tử phong ngồi tảng đá, hai tay ôm chầm lấy eo của tiểu nguyệt, tiểu nguyệt ngồi đùi , hai tay choàng qua cổ , hai người họ hôn nhau, Ngọc nhi nghĩ thầm Ân ca a, xem ra huynh chỉ có em rể, mà cháu cũng sắp có rồi.
      Do tiểu nguyệt và dương tử phong đều là cao thủ, nên họ lập tức cảm nhận được có người , vừa quay lại thấy ngọc nhi đứng ở đó, tiểu nguyệt có chút ngượng định đứng dậy, giãy khỏi người dương tử phong, nhưng dương tử phong lại giữ chặt nàng lại
      “có gì ngồi đây , cần đứng dậy” – dương tử phong nghiêm nghị , là, vui vẻ, lại bị làm phiền.
      “nhưng mà tử phong a, ngọc nhi ở đây” tiểu nguyệt ngượng ngùng.
      sao đều là người nhà cả” –dương tử phong vẫn bộ dạng như cũ.
      “đúng vậy, sao, đều là người nhà cả”- ngọc nhi cười , xem ra tên này chút cũng muốn rời tiểu nguyệt rồi, nếu còn nữa chừng đem mình ra trút giận vì quấy rầy .
      “được rồi, có gì nhanh”- dương tử phong lạnh lùng lên tiếng.
      “tiểu nguyệt, cậu lần này phải giúp tớ”- ngọc nhi cầu cứu.
      “giúp a, giúp cái gì” –tiểu nguyệt khó hiểu, nhưng trong lòng hiểu .
      “tớ biết tớ bị làm sao nữa”
      “nè cơ thể cậu mà cậu biết làm sao tớ biết”
      “tớ, ..tớ. ..tớ cũng biết nữa, lúc đầu tớ cứu ôn thuận minh ở bờ sông, sau đó tớ nghĩ tớ và chỉ là bèo nước gặp nhau gặp lại, nhưng mà nào ngờ khi tớ muốn làm quân sư, đến doanh trại, lại gặp , tớ cũng biết ra là tướng quân, sau đó thời gian dài tiếp xúc, tớ cảm thấy ở bên tớ rất vui, cho tớ cảm giác ấm áp, an toàn, ở bên tớ rất vui vẻ, khi tớ thấy sắp bị tên bắn, lập tức nghĩ gì mà lao ra cứu , nhưng chỉ có điều hiểu sao, mấy ngày nay thấy , tớ lại có cảm giác sao sao, tim cứ đập hoài, mặt lại bất giác đỏ lên,…… ai da, cũng nữa tóm lại là phiền chết tớ rồi, lần này cậu phải giúp tớ”
      xong chưa” –tiểu nguyệt mỉm cười
      “xong rồi”
      “hết chưa”
      “hết rồi”
      tới đó mà cậu cũng hiểu là cậu bị gì hả”
      “nếu tớ hiểu tớ đâu cần hỏi cậu ah”- nghe xong câu này, tiểu nguyệt thực muốn lập tức hộc máu, ngất ngay tại chỗ cho ngọc nhi xem.
      “cậu ngốc mà”- tiểu nguyệt tức giận.
      “ngốc gì chứ, IQ của tớ mặc dù thua cậu 50 nhưng vẫn tới 200 thông minh hơn người thường nhiều, sao lại bảo tớ ngốc”
      “tớ bảo cậu ngốc về phương diện tình cảm đó nương”
      “tình cảm, là sao”
      “thôi được rồi coi như tớ làm phúc trắng ra luôn vậy, cậu thích ôn thuận minh và cũng thích cậu, vậy thôi”
      thể nào, làm sao như vậy được”- ngọc nhi tin mình thích ôn thuận minh, mà cái tên kia còn thích mình, mà mình giờ là nam nhân, như vậy phải tên kia đoạn tụ sao ah.
      “tại sao lại thể, tớ chính là , tin hay tùy cậu, bất quá nếu cậu muốn biết hay giả, tớ có cách kiểm chứng”- tiểu nguyệt cười thần bí.
      “cách gì”
      “chúng ta thành thân”
      “cái gì”- dương tử phong và ngọc nhi cùng đồng thanh.
      “cậu giỡn hả”
      “ta cho phép”- dương tử phong tức giận .
      “tại sao, ta và ấy đều là nữ, hơn nữa ta làm vậy chỉ để giúp bằng hữu thôi “- tiểu nguyệt hỏi lại.
      “ta cần biết là nam hay nữ, nếu nàng muốn thành thân, chỉ có thể thành thân với ta, người khác có cửa”.
      “thành thân với chàng, chàng đâu có cầu hôn với ta, tại sao ta lại phải thành thân với chàng”
      “nếu vậy bây giờ ta hỏi cưới nàng, chúng ta lập tức thành thân”
      “cầu hôn mà có lễ vật gì hết, còn lâu ta mới chịu”
      “lễ vật, nàng muốn cái gì ta đều có thể cho nàng”
      “nếu ta muốn mặt trăng trời sao”
      “nàng …nàng đây là cố tình chọc tức ta có phải
      “là ai chọc tức ai chứ” – tiểu nguyệt tức giận đứng phắt dậy, rời khỏi người .
      “nàng …tùy, nàng muốn làm gì làm, ta quản nữa”
      “được thôi, ai cần chàng quản”
      “được ta quản nữa” – xong dương tử phong tức giận bỏ , còn tiểu nguyệt hậm hực đứng tại chỗ, ngọc nhi thấy vậy liền đến khuyên nhủ
      “tiểu nguyệt, cần tức giận, xin lỗi vì chuyện của tớ mà khiến cho hai người cãi nhau”
      liên quan đến cậu, bất quá cậu cứ làm theo ý tớ đảm bảo cậu tìm được lang quân như ý”
      “nhưng mà…”
      “yên tâm, tin tớ , bây giờ hãy quay về loan tin này sau đó nhờ họ chuẩn bị, ngày mai chúng ta thành thân”
      “ngày mai, có gấp quá
      gấp, làm càng sớm càng tốt, vậy , nhiều nữa, chúng ta quay về thôi” – xong lập tức kéo ngọc nhi về quân doanh.
      Tin tức quân sư và vị hôn thê muốn thành thân ngay trong quân doanh nhanh chóng lan truyền, mặc dù tình huống cùng địa điểm mấy thích hợp nhưng do thường ngày ngọc nhi đối xử với mọi người điều rất tốt, cho nên họ điều vui vẻ chuẩn bị giúp, huống hồ họ cũng hiểu được cảm nhận của quân sư, ở chiến trường biết sống chết, nếu mau chóng thành thân, và để lại người nối dõi tốt, phán quan, hắc bạch vô thường, và thanh ngọc, xích long ngạc nhiên nhưng mà ý kiến của hai vị này bọn họ dám cãi, trong khí hân hoan đó, lại có hai kẻ bứt rứt vô cùng.
      Hết chương 14 – Chương 15 : Hôn lễ đại biến

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :