1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Sau khi rời khỏi điệp cốc , Ngọc nhi cùng hắc bạch vô thường men theo rừng , hơn nửa ngày họ dừng chân bên con sông để nghĩ ngơi.
      “tiểu thư người đừng vội, giờ phán quan cùng lãnh tiểu thư , chúng ta mau chóng gặp lại họ thôi” – hắc vô thường tiến lại gần ngọc nhi , chưng bộ mặt hí hửng ra .
      (TT: ta kháo , ông này bộ có ý với ngọc tỷ hả, coi chừng tướng công tương lai của tỷ chém ông đó ; HVT: hồi nào , ta làm sao mà dám, mà tướng công tương lai đâu sao ta thấy ; TT: mau chóng xuất thôi,hắc hắc ( > – < )).
      “ngươi vừa gọi ta là cái gì” – Ngọc nhi quay lại lạnh lùng lên tiếng.
      “là công tử , ….công tử người đừng trách , là lão hắc lỡ miệng “- bạch vô thường đứng ra làm dịu tình hình.
      (TT: lúc này tỷ ta bận nam trang nên phải xưng hô như thế, đọc tới đây các tình biết soái ca sắp xuất tiếp theo là ai , gợi ý :gặp nàng bên sông lúc bận nam trang , vừa gặp , nhưng hiểu lầm nghĩ mình đoạn tụ ; Bo : Minh cả lên đài rồi phải ; TT : bingo , đoán đúng rồi , thưởng cho tềnh iu nụ hôn ; Bo : cần ta hôn soái ca sướng hơn ; TT : nước mắt lã chã ( vô lương tâm , có soái ca , quên tử nhi, giận luôn thèm chuyện ) ; Bo: quá tốt , vậy nha ; TT : tức đến xì khói ( – _ – ) ).
      “nếu còn lần sau , ngươi coi chừng đó” – do tìm được tiểu nguyệt, nên tâm trạng ngọc nhi cực kỳ tốt.
      “vâng thưa tiểu …. Àh là công tử , công tử yên tâm có lần sau đâu”- hắc vô thường quệt mồ hôi lã chã trán trả lời .
      ( HVT : số ta khổ , ràng người này chỉ là người thường tại sao ta phải sợ , chẳng qua ta có người bạn bất bình thường thôi mà ; TT : chết huynh , ta méc nguyệt tỷ cho coi ; HVT : đừng méc , ta đãi ngươi uống rượu ; TT: tử nhi còn uống rượu, ta muốn ăn bào ngư hải sản , thứ càng mắc càng tốt ; HVT : lão bạch cho ta mượn dao ; BVT : chi vậy ; HVT : để tử nhi chém chết ta luôn ; TT : huynh chết rồi mà cần gì chém nữa ; HVT : té xỉu).
      “ cứu , cứu với có ai , cứu thiếu gia nhà ta với “
      Đám người ngọc nhi , kẻ còn trừng mặt , người đổ mồ hôi , nghe được thanh kêu cứu , quay đầu lại chỉ thấy tiểu đồng tuổi chừng 13 -14 , đứng bên bờ sông hốt hoảng kêu to, còn ở dưới sông nam tử thụp lặn.
      “ cứu mạng ah , có ai , làm ơn cứu giùm thiếu gia nhà ta” –tiểu đồng cuống quýt ngừng la lớn.
      “ngươi nhảy xuống cứu “ –ngọc nhi quay sang gọi hắc vô thường.
      “ta sao, tại sao lại là ta “ – hắc vô thường chỉ tay vào mình ngơ ngác hỏi.
      “chứ lẽ là ta , ngươi rốt cuộc có hay bảo” – ngọc nhi tức giận quát , tên này sao chậm tiêu thế, hiểu sao lại có thể lên tới chức vụ này ở địa phủ biết.
      “ta “- hắc vô thường chu miệng , miếu máo trả lời, số đúng là khổ thiệt mà.
      Bạch vô thường bên cạnh dùng tay che miệng để phải bật cười , cũng may biết điều đắc tội với tiểu thư.
      “Ùm “ tiếng , hắc vô thường nhảy xuống nước cứu người thiều niên đó lên, chẳng bao lâu lôi được lên bờ.
      “thiếu gia , thiếu gia , người tỉnh lại , người đừng làm tiểu Bính sợ , người mà có chuyện gì lão phu nhân giết con mất , thiếu gia ….ô …ô .. ô “- tiểu đồng dùng sức lay lay thiếu gia nhà , khóc lóc thảm thương , nhưng người thiếu niên vẫn nằm bất động.
      “tránh qua bên “ – ngọc nhi nhìn bộ dáng thảm thương của tiểu đồng đành lòng nên quyết định cứu người thiếu niên , mặc dù hy sinh chút.
      “ ngươi định làm gì thiếu gia nhà ta “ –tiểu đồng cuống quýt ôm lấy thiếu niên như sợ ngọc nhi hại vậy.
      “ cứu , lẽ ngươi muốn chết”- ngọc nhi bình thản đáp.
      “ngươi là đại phu “- tiểu đồng nghi vấn hỏi.
      phải , nhưng ta có thể cứu , mà rốt cuộc ngươi có muốn cứu sao mà hỏi nhiều thế “- ngọc nhi lại bắt đầu bực tức .
      Tiểu đồng nghe ngọc nhi có thể cứu thiếu gia nhà mình , mặc dù có nghi hoặc , nhưng trước mắt cứu thiếu gia vẫn quan trọng hơn, nên tránh sang bên.
      Ngọc nhi động tác thuần thục, nâng đầu của lên chút, cổ duỗi thẳng, kéo mở hàm dưới của , giữ vững đường khí quản thông suốt, sau đó bóp chặt mũi của , rồi hít hơi sâu, cúi đầu dán lên môi của , hướng trong miệng của thổi vào hơi, cứ theo trình tự cấp cứu, tiếp tục làm như vậy. Nàng thay phiên đổi vị trí, đem hai tay đặt lên khớp xương ngực của , theo phương thức CPR* mà cứu , cứ mười lăm lần ấn, tới hai lần hô hấp nhân tạo.
      “khụ … khụ….”
      Chẳng bao lâu thiếu niên miệng ho sặc sụa , phun nước trong miệng ra ngoài, rồi dần dần tỉnh lại.
      “thiếu gia , thiếu gia , ngươi rốt cuộc tỉnh lại , người làm tiểu bính sợ chết được ô…ô….“. – tiểu đồng nhào vào lòng người thanh niên khóc tức tưởi .
      “tiểu bính ta sao , có việc gì rồi “- thiếu niên dùng tay vuốt đầu tiểu đồng an ủi .
      “thiếu gia là bọn họ cứu người”- sau khi khóc , tiểu đồng quay sang dùng tay chỉ vào đám người ngọc nhi .
      “tại hạ Ôn Thuận Minh , hôm nay được các vị ra tay cứu mạng , nếu sau này các vị có việc gì nhờ cậy , tại hạ quyết chối từ “- thiếu niên chắp tay hướng đám người ngọc nhi .
      cần, cứu người là chuyện nên làm, ngươi cần phải bận tâm”- ngọc nhi xua tay bảo có gì .
      Ôn Thuận Minh lúc này mới chú ý đến người thiếu niên trước mặt , y mặc bộ y phục màu lam , làn da trắng , đôi mắt to tròn tràn đầy sức sống, lại rất đáng , khiến cho người khác nhìn vào lập tức bị cuống hút.
      “ nè ngươi làm gì nhìn thiếu gia nhà ta dữ vậy “- hắc vô thường vốn tâm trạng bực tức , liền quay sang quát người thiếu niên .
      “xin thứ lỗi , là tại hạ mạo phạm “- ôn thuận minh có chút xấu hổ cuối đầu .
      “ được rồi , có việc gì rồi, lão hắc , lão bạch chúng ta lên đường thôi , còn phải tìm tiểu nguyệt nữa “- ngọc nhi chẳng thèm để tâm đến biểu của bọn họ quay sang , vẫn giữ thái độ lạnh lùng lên tiếng.
      “vâng công tử “- hắc bạch vô thường cùng đồng thanh.
      “ xin đợi , biết huynh đài có thể cho tại hạ biết tên được , nếu sau này có dịp tại hạ nhất định báo ơn này” – Ôn thuận minh ôn quyền .
      “ta tên Giang Ngọc , nếu có duyên gặp lại , sau này hẳn đến chuyện trả ơn “- chưa đợi phản ứng cả đám ngọc nhi vọt trước .
      ( TT : ca này đỡ hơn biết được tên của tỷ , ca trước tệ quá, Bo : đâu có, tên tỷ là Giang ngọc nhi mà; TT : ngươi ngốc kêu tỷ ấy bằng ngọc nhi chẳng phải đầy đủ tên rồi sao ; Bo : vậy cũng được sao; TT : sao lại được , ngươi thấy nam thời này thường gọi thân mật nữ nhân của mình là tên + chữ nhi đó sao; Bo : àh hiểu rồi ).
      “Giang Ngọc ……Giang ngọc “ – ôn thuận minh nhìn theo bóng dáng của ngọc nhi miệng vẫn lẩm bẩm.
      “thiếu gia, thiếu gia , người xa rồi , hay là chúng ta về trước , lão phu nhân lo lắng đó”- tiểu đồng thấy chủa nhân thất thần bèn lay lay gọi.
      “ cũng được , chúng ta về thôi” – lúc này ôn thuận minh mới hồn để tiểu đồng đỡ về.
      Hết chương 5.
      ( chương sau tái ngộ nguyệt tỷ và gặp soái ca thứ 3).

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “tiểu thư người chậm chút chờ lão được , bộ xương già của lão chịu nổi đâu”- lão phán nhà ta hì hục phía sau than thở.
      “nè , ông chỉ ngoài 40 thôi, chứ có phải 80 đâu mà than dữ vậy, ông than lần này là hơn 20 lần rồi đó”- tiểu nguyệt quay lại hậm hực.
      “tiểu thư , chúng ta suốt nửa ngày rồi , hề nghĩ ngơi , hay là dừng lại nghĩ chút có được ”- phán quan chưng bộ mặt đau khổ ra .
      “nghĩ , bộ ngươi nhìn thấy trời chuyển mưa sao, bây giờ mà nghĩ, hồi mưa , chúng ta đứng ngoài trời dầm mưa nha, …còn mau nhanh chân tìm chỗ trú mưa”.
      “vâng , thưa tiểu thư” – phán quan miếu máo trả lời .
      Hai người trước sau, hì hục chạy thục mạng rốt cuộc cũng tìm thấy ngôi miếu hoang, vừa chạy vào trong miếu , trời lập tức mưa tầm tả.
      “cũng may ở đây có ngôi miếu , nếu ướt mem rồi”- tiểu nguyệt dùng tay phủi phủi những hạt nước người .
      “tiểu thư “
      “gì “ – tiểu nguyệt quay sang nhìn phán quan thấy vẻ mặt của ông ta thay đổi.
      Nhìn kỹ lại ra trong miếu này phải chỉ có hai người bọn họ mà còn có 3 người khác.
      nam tử vận bộ hắc y , mặt đeo chiếc mặt nạ bằng bạc, che khuất nửa khuôn mặt , cả người toát ra luồng khí , vừa mang nét vương giả chí tôn , vừa có phần lạnh lùng , giống như tảng băng ngàn năm biết di động , nữ tử vận bộ thanh y , xinh đẹp , nhưng rất lãnh, vừa nhìn là biết người lạnh lùng , nam tử khác vận bộ đồ màu xám , khuôn mặt có chút dáng vẻ thư sinh, nhưng cũng có vài phần lãnh khí giống như nữ tữ,cả ba người đều mang theo kiếm , xem ra là người giang hồ.
      , chúng ta qua bên đó ngồi “- tiểu nguyệt thèm quan tâm đến họ, kéo phán quan sang góc , rồi tự đốt lửa ngồi riêng .
      Trong nhất thời, năm người , hai đống lửa , trong ngôi ngôi miếu hoang chỉ im lặng tiếng nào , chỉ còn lại tiếng tí tách của những cành cây khô vang lên trong đống lửa . Qua được lúc , im lặng này bị phá vỡ bởi năm vị khách mới đến.
      ““Ha ha ha ha, Dương Tử Phong ngươi cũng có ngày hôm nay.” – nữ tử mái tóc màu nâu dẫn đầu vào ngôi miếu hoang, cầm kiếm chĩa vào hắc y nam tử , theo sau là bốn nam tử khác , năm người đều mang theo binh khí , khí thế hùng hồn ,
      “Ngươi cả gan lừa gạt tình của ta, trộm bí kíp võ công của ta, hại ta bị cả giang hồ coi như trò cười. Hôm nay ta nhất định đòi đủ.” Đôi mắt sáng của nữ tữ lóe lên căm hận.
      “Chủ tử có lừa gạt tình của ngươi, chính là ngươi tự mình đa đoan” nữ tử theo hắc y nam tử bất mãn la lên.
      “Hừ, ta bị cả giang hồ chê cười vốn là , hôm nay ngươi đừng mơ đến việc bỏ trốn, độc dược mùi có ngon , bị mất công lực cảm giác như thế nào hả, ha ha ha ha.” Vẻ mặt đắc ý hướng lên trời cười lớn trận.
      Tiểu nguyệt lúc này mới hiểu hắc y nam tử bị trúng độc , và kẻ hạ độc rất có thể là nữ tử tóc nâu hoặc người của ả, mà thôi kệ dù gì cũng liên quan tới mình mặc kệ .
      “ tiểu thư bây giờ làm sao”- phán quan quay sang hỏi tiểu nguyệt.
      liên quan đến chúng ta , ngồi yên ”- tiểu nguyệt cúi đầu nhìn đống lửa trả lời.
      “vâng tiểu thư “
      “ Dương tử Phong , ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi , nạp mạng ” – nữ tử tóc nâu dứt lời vung kiếm phi thân tiến về hắc y nam tử , 4 nam nhân theo sau cũng rút kiếm phi thân về phía hai người cùng hắc y nam tử .
      Nữ tử cùng hắc y nam tử lao ra giao đấu với nữ tử tóc nâu, còn nam tử còn lại ngăn cản 4 nam tử theo nữ tử tóc nâu, hắc y nam tử chỉ ngồi đó , lạnh lùng theo dõi như có chuyện gì xảy ra.
      Mà bên này tiểu nguyệt cùng phán quan cũng chỉ chăm chú nhóm lửa sưởi ấm , thèm quan tâm đến cuộc quyết đấu của bọn họ.
      Sau thời gian , mặc dù cả nữ tử mặc thanh y và nam tử mặc áo xám võ công cao , nhưng phía bên kia năm người , họ cũng phải hạng xoàn , lại đông người hơn , nên hai người họ bắt đầu đuối sức , rút về bảo vệ hắc y nam tử.
      “Dương Tử Phong , hôm nay ngươi thoát được đâu , trước khi ngươi chết ta có đều muốn hỏi ngươi , ngươi có từng lòng ta ”- nữ tữ tóc nâu trong lời mặc dù sắc bén nhưng giấu được tia đau lòng .
      “ chưa từng , nữ nhân đời này đáng để “ – hắc y nam tử lạnh lùng lên tiếng.
      “ hahaha , được ngươi chết “ nữ tữ vung kiếm định đâm vào hắc y nam tử
      “keng “
      tiếng vang lên, thanh kiếm của nữ tữ tóc nâu bị đánh lệch sang bên , bản thân ta cũng lùi về sau mấy bước.
      Mọi người cùng nhìn về hướng gây ra tiếng động , phát nó xuất phát từ chỗ tiểu nguyệt và phán quan ngồi .
      “nha đầu , ngươi và Dương Tử Phong có quan hệ gì , tại sao lại cứu “- tên trong số 4 tên cùng nữ tữ tóc nâu chĩa kiếm về phía tiểu nguyệt hỏi .
      ( TT : tỷ này sao cứ thích xen vào chuyện người khác vậy biết ; Nguyệt : kệ ta , nhiều chuyện , biến , nếu ta sát ; TT : xách dép bỏ chạy ).
      “vừa rồi ngươi nữ nhân đời này đáng để , là tại sao “ – tiểu nguyệt thèm quan tâm đến tên kia , quay sang hỏi hắc y nam tử.
      liên quan đến ngươi”- hắc y nam tử lạnh lùng trả lời tiểu nguyệt.
      “đủ lãnh , đủ cao ngạo , đủ vô tình , ta thích “- tiểu nguyệt cũng quan tâm tới vẻ mặt của , miệng tươi cười đáp trả , nụ cười lần này giống với nụ cười lúc giết người , lãnh , mà là nụ cười tươi , như gió xuân phảng phất vào lòng người , làm cho người ta đắm chìm trong đó.
      “tiểu thư “- phán quan há hốc mồm , đơ ra nhìn tiểu nguyệt .
      Thanh y nữ tử và nam tử áo xám cũng nhìn tiểu nguyệt trân trân . Hắc y nam tử trong mắt lóe ra tia khó hiểu.
      “ ha ha ha , Dương Tử Phong , ngờ ngươi sắp chết , mà vẫn còn sức quyến rũ như vậy, được hôm nay ta cho các ngươi toại nguyện , cùng đưa các ngươi xuống địa phủ.” – nữ tử tóc nâu điên cuồng hét lớn .
      “đưa ta xuống địa phủ , ta mới vừa từ đó lên , ngươi lại muốn đưa ta xuống , cho ta xin, ta quay lại đó nữa đâu “- tiểu nguyệt quơ tay trả lời ả .
      “ngươi …”- nữ tử tưởng tiểu nguyệt trêu chọc ả , nên tức giận vô cùng.
      “nè , tại sao ngươi lại trợn mắt với ta , ta mà”
      “ngươi chết “- nử tữ điên cuồng đâm kiếm về phía tiểu nguyệt .
      “ vụt “ – tiểu nguyệt né qua bên tránh mũi kiếm của nữ tử , đồng thời xoay người phất tay, loạt kim châm trong tay áo tiểu nguyệt bay ra , thẳng về phía nữ tữ tóc nâu.
      “keng , keng , keng “ ba tiếng , nữ tữ tóc nâu đánh bật kim châm của tiểu nguyệt , nhưng có hai cây ghim thẳng vào hai nguyệt vị của nữ tử tóc nâu , khiến cho ta đứng yên tại chỗ thể nhúc nhích .
      “thất thải châm , ngươi là phiên y “- tên trong số bốn tên theo nữ tữ tóc nâu hô lên , 3 tên còn lại bây giờ sắc mặt còn ngạo mạn như trước, mà dần chuyển sang đề phòng .
      “uy, danh tiếng của ta trở nên nổi như vậy từ khi nào vậy , lão phán “- tiểu nguyệt làm bộ mặt ngây ngô quay sang hỏi phán quan.
      “ từ lúc người cứu cái tên ở trong rừng , thưa tiểu thư”- phán quan biết tiểu nguyệt giở trò nên cũng rất biết phối hợp .
      “àh ra là vậy “
      “hừ phiên y sao , nha đầu rốt cuộc ngươi làm gì ta , có bản lĩnh làm cho ta cử động lại , ta và ngươi quyết đấu’ –nữ tử tóc nâu phẩn nộ quát.
      “ làm cho ngươi cử động lại , để ngươi giết ta chắc , ta đâu có ngu”
      “ ngươi …”
      “chẳng phải lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm sao , sao bây giờ nữa , để ta cho ngươi biết chuyện, ta chỉ biết giải độc mà còn biết hạ độc nữa, độc của ta so với thập đại kỳ độc còn lợi hại hơn , hơn nữa khắp thiên hạ cũng chỉ có ta giải được “.
      “ngươi với ta những điều này để làm gì “ – nữ tử tóc nâu dù trong lòng có chút lo lắng , nhưng vẫn tỏ ra có gì đối đáp với tiểu nguyệt .
      có gì , chẳng qua ta vừa luyện loại đọc mới , hay là ngươi giúp ta thử nha” – tiểu nguyệt dứt lời , chưa kịp để nữ tử tóc nâu phản bác, nhét vào miệng ả viên dược hoàn màu vàng .
      “ngươi cho ta uống cái gì”
      “thất tử hoàn”
      “là cái gì”
      “trong vòng bảy ngày , nếu ngươi uống thuốc giải của ta , lục phủ ngũ tạng thối rửa , kinh mạch đứt đoạn , xương cốt gãy rụng , chết cách rất thê thảm”.
      “ngươi đừng hòng dọa ta , ta bị ngươi lừa đâu “.
      “ai rãnh mà dọa ngươi , độc của ta luyện từ trước tới giờ đều là như vậy, những loại khác so với loại này , có hơn chứ kém , hay là ngươi muốn thử lọai khác mạnh hơn nữa“.
      “ngươi…”
      “ngươi cái gì mà ngươi chứ , sao mà ngươi thích từ đó dữ vậy” – tiểu nguyệt chưng bộ mặt tươi cười đối đáp càng khiến cho nữ tử tóc nâu tức điên , đến khi ả giận tím tái cả mặt tiểu nguyệt lại dịu dàng phun ra câu.
      “thôi , hôm nay ta gặp chuyện thú vị , tâm trạng vui , tha cho ngươi mạng vậy”.
      (TT: tỷ này sao thay đổi nhanh như chong chóng vậy ; Nguyệt : ngươi biết cái gì , đây gọi là đánh đòn tâm lý ; TT : vậy hả , hôm nay ta lại học thêm được chiêu mới , cám ơn nha ) .
      xong , tiểu nguyệt dùng tay thu hồi ngân châm của nữ tữ tóc nâu.
      “minh châu , phiên y có thể giải được tiêu hồn tán chừng ta , quay về tìm chủ thượng giải độc trước , rồi quay lại báo thù sau cũng muộn”. – tên trong số 4 nam nhân tiến lên khuyên bảo, nắm tay của nữ tử tóc nâu ngăn cản ta tiếp tục động thủ .
      “nhưng mà…” – nữ tử tóc nâu vẫn còn do dự chưa muốn .
      “ minh châu , sư huynh đúng , quân tử báo thù mười năm chưa muộn , chờ dịp khác “ – tên khác cũng tiến lên ngăn cản .
      Sau hồi giằng co , nữ tữ tóc nâu cuối cùng cũng chịu nghe lời bỏ , trước khi còn quên quay sang hắc y nam tử quát: “ Dương Tử Phong , hôm nay ta tạm tha cho ngươi, nhưng ta còn quay lại , ngươi chờ đó “- dứt lời cả bọn 5 người kéo nhau bỏ .
      Lúc này tiểu nguyệt lại quay sang cười , với hắc y nam tử :”này ta cứu ngươi lần, ngươi có thể cho ta biết , tại sao ngươi lại tất cả nữ nhân đời này đều đáng để ”.
      “ta rồi liên quan tới ngươi” – hắc y nam tử vẫn lạnh lùng như trước .
      “ta cũng có quan niệm riêng của mình, trước khi ta biết được đáp án chuyện mà ta muốn biết , ta tuyệt đối bỏ cuộc , …. Vì vậy trước khi ngươi chưa cho ta biết , ta đeo bám ngươi buông “ tiểu nguyệt ung dung khoanh tay trước ngực trả lời hắc y nam tử .
      “tùy ngươi”
      nương , vừa rồi nghe họ người là phiên y , là người có thể giải được tiêu hồn tán , nổi danh giang hồ gần đây, biết người có thể giúp chủ tử nhà ta giải độc được ”- thanh y nữ tử hướng tiểu nguyệt dịu dàng .
      cần”- còn chưa đợi tiểu nguyệt trả lời , hắc y nam tử lên tiếng trước .
      “được thôi tùy ngươi vậy, nhưng ta trước , bắt đầu từ hôm nay , ta đeo bám ngươi buông “ – xong tiểu nguyệt quay lại đống lửa của mình ngồi .
      Hắc y nam tử cũng im lặng nhắm mắt dưỡng thần, những người khác thấy hai nhân vật chính im lặng, cũng gì nữa quay lại chỗ ngồi của mình.
      ________________________________
      Sáng hôm sau .
      Đám người Dương tử Phong rời , tiểu nguyệt quả theo phía sau .
      Thanh y nữ tử và nam tử áo xám thấy chủ nhân gì , nên cũng có ý kiến.

      “tiểu thư người định theo hả , vậy còn chuyện tìm Giang tiểu thư sao” – phán quan tò mò hỏi , chẳng phải tiểu thư lên đường gấp là tìm Giang tiểu thư sao, sao bậy giờ lại như vậy.
      “yên tâm người có thể hại được ngọc nhi vẫn chưa ra đời đâu, huống chi còn có hắc bạch vô thường cùng ,tạm thời cần phải lo “
      “nhưng tại sao tiểu thư lại theo
      là người đầu tiên trong thiên hạ mà ta thể đọc được suy nghĩ, cho nên ta tò mò thôi , đừng nhiều nữa mau đuổi theo , mất dấu bọn họ bây giờ”
      Lúc này phán quan mới hiểu nguyên nhân vì sao tiểu thư lại kiên quyết bám theo tên đó buông như vậy.
      (TT ; àh chỗ này chú thích , nguyệt tỷ có linh lực có thể đọc được suy nghĩ của người khác , nhưng phong ca này tỷ thể nhìn thấu, cho nên tỷ mới tò mò, chỗ này ta lấy ít từ bộ tiểu thuyết chạng vạng đó, ta trước rồi ta đọc mấy bộ khác nãy ra suy nghĩ viết bộ này , nên nếu có trùng lắp ít chi tiết , phiền các tềnh iu thông cảm nha).
      Hết chương 6 ( chương 7 :Nam nhân , ta chấm ngươi rồi , ngươi trốn thoát đâu)– chương này chia làm nhiều phần , nguyệt tỷ chinh phục phong ca , phong ca lần này giống như tôn ngộ , trốn thoát khỏi ngũ chỉ sơn của nguyệt tỷ rồi, hắc hắc ( > – < ) – sắp có kịch vui xem rồi.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Lạc thành , thành trấn sầm uất thuộc Long Tuyền quốc ( 1 trong 4 nước thuộc tứ quốc) , do 3 tháng tới tổ chức hội hoa đăng 5 năm lần , nên giờ đây càng náo nhiệt hơn , người người tấp nập , náo nức chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng năm nay.
      Trong quán trọ .
      “chỉ là hội hoa đăng thôi , tại sao lại náo nhiệt như vậy , còn thu hút cả những người từ nơi khác tới” – tiểu nguyệt quay sang hỏi phán quan .
      “ tiểu thư là hội hoa đăng , chi bằng gọi là hội kết lương duyên , vì đây là cơ hội để những người chưa thành thân tìm đối tượng cho mình , cho nên mới thu hút nhiều người như vậy”
      “àh, … mà Dương Tử Phong , lẽ ngươi cũng muốn tìm lương duyên nên mới tới đây, chẳng phải ngươi luôn miệng nữ nhân đời này đều đáng để sao” – tiểu nguyệt quay lại hỏi người ngồi đối diện mình .
      Lúc này tiểu nguyệt , dương tử phong , và phán quan ngồi bàn , còn thanh ngọc và xích long ( nữ tử mặc thanh y và nam tử áo xám trong chương 5) ngồi bàn.
      “ta làm gì liên quan đến ngươi, mà ngươi thấy phiền sao , ngươi theo ta hai tháng rồi , chán sao”- dương tử phong vẫn như trước , vẫn giữ thái độ lạnh lùng với tiểu nguyệt.
      “ta rồi , trước khi ta có được đáp án mà ta muốn biết , ta đeo bám ngươi buông”- tiểu nguyệt vẫn như cũ thèm quan tâm đến lạnh nhạt của .
      “tùy ngươi , nhưng ngươi tốt nhất nên xen vào chuyện của ta, nếu đừng trách ta trước”- dương tử phong biết tiểu nguyệt chịu nghe lời của mình nên cũng muốn nhiều.
      Nhưng ra cũng lạ , Dương tử Phong đại ma đầu , là tên lạnh lùng vô tình , nổi tiếng khắp giang hồ , mặt nạ của đại diện cho thân phận của , nhưng nữ nhân trước mặt lại hề tỏ ra sợ hãi như những người khác , lúc đầu còn tưởng ta vốn sợ , nhưng sau đó mới phát ta căn bản biết là ai , vậy mà vẫn đeo bám buông , dính chặt lấy .
      Mặc dù hai tháng nay , ngày nào nữ nhân này cũng theo líu ríu ngừng bên cạnh , những giận , nổi cáu , mà ngược lại còn có cảm giác vui vẻ , tất nhiên điều này chỉ giấu trong lòng , chứ để lộ ra ngoài , nếu là trước đây chưởng đánh chết đối phương rồi , nhưng mà nữ nhân này khác, hiểu sao mỗi lần ở cạnh nàng còn là nữa, độc người của lúc đầu đồng ý để nàng giải , nhưng nữa tháng trước độc của bộc phát khiến hôn mê , lúc tỉnh lại thuộc hạ của cho biết , nữ nhân kia giúp giải độc, còn giúp thông kỳ kinh bát mạch , khiến cho công lực của tăng thêm bậc.
      Lúc đầu có ý định đa tạ nhưng biết mở miệng thế nào , dường như nữ nhân này cũng nhìn khó xử của , nên chỉ lạnh lùng đáp lại câu ‘ trước khi ngươi chưa cho ta biết tại sao ngươi lại ghét nữ nhân đến như vậy , ta tuyệt đối để ngươi chết đâu’, biết dù bề ngoài nàng tỏ vẻ như vậy , nhưng ra nàng làm như vậy để phải khó xử, hiểu sao cứ nghĩ như vậy , là trong lòng lại thấy ấm áp, nhưng rồi cảm giác đó lại vụt tắt khi nhớ về tuổi thơ của mình, lập tức trấn tỉnh lại ‘ nữ nhân đời này giống như người đàn bà đó hết, đều đáng để ’.
      Hai tháng nay rất nhiều nơi, làm rất nhiều cách để nữ nhân này chán mà rời , thậm chí lần biết tổ chức sát thủ thuộc thất tinh kỳ vừa nhận vụ gần nơi sắp đến , vì vậy hạ lệnh cho bọn họ cần ra tay, đích thân làm , hy vọng lúc nàng nhìn thấy ra tay giết người cách tàn bạo , lãnh khốc vô tình khiến cho nàng sợ mà bỏ , nhưng nàng chỉ đứng đó chăm chú nhìn, sau khi xong việc, nàng lạnh lùng quẳng cho câu, ‘ xong chưa , xong rồi ăn , ta đợi các ngươi đói meo cả bụng rồi’, sau đó quay lưng bỏ . bây giờ biết còn cách nào có thể khiến cho nàng rời hay , đối với nữ nhân này hết cách rồi , từ trước đến giờ, chuyện gì cũng có thể nắm trong lòng bàn tay, chưa từng cảm thấy thất bại đến như vậy, nhiều lúc nghĩ, nữ nhân này liệu có phải là khắc tinh của ông trời phái xuống để kìm hãm hay nữa.
      (TT: địa phù tỷ ấy còn có thể chơi, ma cũng chẳng sợ , giết người cũng từng làm , chẳng lẽ sợ cảnh người ta giết người sao , ca ngốc quá)
      “ngươi yên tâm , ta xen vào chuyện của ngươi đâu mà ngươi lo, ngươi thích làm gì làm , chỉ cần tìm cách cắt đuôi, bỏ rơi ta là được rồi”- dương tử phong miên man suy nghĩ bị giọng của tiểu nguyệt cắt đứt.
      “vậy tốt”- sau khi hoàn hồn vẫn như cũ là lạnh lùng.
      ________________________
      Sau khi ăn cơm xong , cả 5 người ai về phòng nấy , họ cũng suốt ngày nên cần nghĩ ngơi.
      Giờ tý , đường phố vắng tanh, bóng đen từ nhà trọ bay ra, lao ra ngòai thành, phi thân về phía rừng , tốc độ như điên .
      Giờ phút này đầu của Dương tử Phong đau như búa bổ , hằng năm cứ đến ngày này, là bệnh của lại tái phát, ngày này của 20 năm trước chứng kiến phụ thân bị tình nhân của mẹ giết chết , mẹ của còn bỏ trốn theo người tình , bỏ rơi , nếu phải sư phụ và Mạc tiên sinh , hai người bằng hữu tốt của phụ thân thu nhận , có lẽ có được ngày hôm nay, từ giây phút đó thề , cả đời này bất kỳ nữ nhân nào , vì cho rằng nữ nhân đời này đều giống như mẹ của vậy,
      “AAAAAAAAAAAAAAAAAAA” – dương tử phong điên cuồng ngửa mặt lên trời la to, nhưng bây giờ ờ trong rừng nên thay vì đánh thức người khác , lại làm động đến muôn thú trong rừng.
      “uy, chủ nhân nhà ngươi bị điên hay sao vậy” – phán quan tò mò quay sang hỏi thanh ngọc .
      Do lúc đương tử phong rời phòng 4 người còn lại đều phát , nên phi thân đuổi theo , dương tử phong lúc này lại bình tĩnh nên phát ra họ.
      “bệnh của chủ nhân tái phát thôi”- xích long đáp lại.
      “bệnh , có bệnh gì nữa , lúc ta giải độc cho , đâu có phát ra đâu”- tiểu nguyệt tò mò hỏi , nếu có bệnh lúc đó mình phát ra rồi , lẽ y thuật của mình tệ như vậy sao, thể nào nha.
      “phiên phiên nương , đây là tâm bệnh lâu năm của chủ nhân, thể nào thông qua bắt mạch mà biết được đâu”- thanh ngọc đứng bên cạnh giải thích
      ( TT : lúc này nguyệt tỷ chưa có cho họ biết tên , nên họ mới xưng hô như vậy đó.)
      “àh ra như vậy” – tiểu nguyệt gật đầu hiểu ý.
      “nè có cách nào ngăn cản sao , cứ để như vậy la rách cổ họng , chừng nổi điên lên làm tổn hại người khác, hoặc làm hại chính mình sao”.- phán quan bên cạnh chen vào.
      “có chứ, đây là thuốc của chủ nhân , do mạc tiên sinh chế ra, lúc còn ở nhà, mỗi lần bệnh của người tái phát , đều do sư phụ của người giữ chặt người , mạc tiên sinh cho người dùng thuốc , nhưng mà bây giờ ….”- thanh ngọc vừa vừa lôi ra lọ thuốc ờ trong người.
      “sao các người cho dùng trước khi phát bệnh”- phán quan nhà ta lại tiếp tục chủ đề.
      “thuốc này phải uống lúc phát bệnh mới có hiệu nghiệm , nếu uống trước cũng như thôi’- xích long bên cạnh giải thích.
      “aaaaaa” – dương tử phong lúc này như người điên , chỉ la hét , mà còn rút kiếm chém lung tung.
      “nè mau cho dùng thuốc , nếu hồi có chuyện bây giờ”- phán quan giờ phút này nhìn dương tử phong chẳng khác nào tu la địa ngục vậy , kể cả từng gặp phải nhiều ma , nhưng kẻ nào dữ hơn tên này cả.
      có cách , bọn ta thực chất thể đến gần chủ nhân , đừng là cho người dùng thuốc”- thanh ngọc lắc đầu.
      “chì cần cho dùng thuốc , là bình tĩnh lại phải ”- tiểu nguyệt lên tiếng hỏi.
      “đúng vậy “ –xích long đáp.
      “đưa thuốc cho ta “- tiểu nguyệt đưa tay về phía thanh ngọc .
      “tiểu thư người định làm gì”- phán quan ngạc nhiên hỏi tiểu nguyệt.
      “ta có cách cho dùng thuốc.” –tiểu nguyệt lạnh giọng trả lời.
      nương có cách sao”- xích long ngạc nhiên hỏi.
      “rốt cuộc các người có đưa hay , hay là muốn cứ như vậy”- tiểu nguyệt bắt đầu ngắt giọng.
      Thanh ngọc thấy tiểu nguyệt kiên quyết , nghĩ là chắc ấy có cách nên đưa lọ thuốc cho tiểu nguyệt , tiểu nguyệt cầm lấy lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc , sau đó đem bình trả lại cho thanh ngọc, còn mình cầm lấy hai viên thuốc , tiến lại gần dương tử phong hô lớn tên của .
      “ Dương Tử Phong , ngươi quay lại đây cho ta”
      Dương tử phong giờ phút này điên cuồng , nghe được giọng , theo phản xạ quay đầu lại,tiểu nguyệt thừa cơ hội đem hai viên thuốc nhét vào miệng mình , sau đó tiến lại gần dùng hai tay giữ khuôn mặt của dương tử phong, nghiêng đầu dùng miệng mớm hai viên thuốc vào miệng , sử dụng lưỡi của mình đùa hai viên thuốc vào sâu trong miệng , đợi khi nuốt thuốc xuống , mới rời khỏi môi của . Mọi người ở đây đều sững sờ trước hành động này của nàng , tất cả biết nên như thế nào nữa.
      (Bo : hahaha , kiss rồi, nhưng mà nguyệt tỷ cũng khôn thừa cơ ăn đậu phủ của phong ca ; TT : kiss đâu , chẳng qua là mớm thuốc thôi mà; Bo : ta mặc kệ , môi chạm môi tính là kiss rồi;TT : mệt quá tính sao tính , ta nghĩ đây ; Bo : post tiếp chứ , nghĩ cái gì;TT : ta mệt rồi , mai post tiếp , hôm nay tạm dừng )
      Sau khi hồi phục thần trí, Dương tử phong vô cùng ngơ ngác trước hành động lúc nãy của tiểu nguyệt, đây là lần đầu tiên trong đời y tiếp xúc thân mật như vậy với nữ nhân, hơn nữa cư nhiên nàng ta lại còn …
      (TT :người ta cho huynh ăn đậu phủ huynh còn có ý kiến gì nữa, hay là muốn hơn nữa đây…[​IMG] ; Phong : đâu có, cái này là cưỡng hôn ; TT: nhưng vẫn là con nhà người ta lỗ chứ bộ ; Phong : ta cũng lỗ ; TT : bó tay, vậy mà cũng được [​IMG])
      “ngươi, ngươi vừa làm gì”- dương tử phong trơ trơ nhìn vào tiểu nguyệt, khuôn mặt của y giờ đây đỏ ửng , đỏ tới tận mang tai,dù có mặt nạ che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn thấy ràng, có thể y xui cho nên tối nay có trăng, ánh trăng rất sáng, cho nên mọi người đều nhìn thấy biểu của y.
      “cho ngươi uống thuốc, giúp ngươi bình tĩnh lại, chứ làm gì “- tiểu nguyệt vẫn giữ vẻ mặt như cũ, làm như có chuyện gì xảy ra.
      “nhưng ngươi….”
      “ngươi cái gì mà ngươi, ta lại lần nữa, vừa rồi chỉ đơn thuần giúp ngươi uống thuốc mà thôi, có cái gì nữa hết” xong tiểu nguyệt quay đầu bỏ thèm đếm xỉa đến chuyện khác.
      Phán quan cũng đuổi theo sau tiểu nguyệt , trong rừng chỉ còn lại thanh ngọc, dương tử phong và xích long.
      “chủ nhân, người sao chứ “- thanh ngọc hướng dương tử phong hỏi thăm.
      “ta sao”
      “nhưng mặt người đỏ lên kìa”- thanh ngọc khó hiểu, chủ nhân sao tại sao mặt lại đỏ như vậy .
      ( TT: tỷ này ngây thơ thấy sợ luôn )
      “ta sao, chúng ta quay về quán trọ thôi”- xong để hai người kia phản ứng, phi thân ra khỏi rừng, thanh ngọc lắc đầu theo sau , quả mình hiểu mà, còn xích long mỉm cười, nụ cười đầy thâm ý.
      ‘ chủ nhân lần này người gặp phiền phức rồi ’.

      Sau khi quay về quán trọ, phán quan, thanh ngọc và xích long ai về phòng nấy, tối nay họ đều mệt rồi, nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.
      Còn hai nhân vật chính của kiện vừa rồi mỗi người tâm trạng. Sau khi trở về phòng , tiểu nguyệt khuôn mặt đỏ bừng, biết làm cách nào cho tốt , bèn lấy nước lạnh rửa mặt hy vọng có thể làm dịu bớt phần nào.
      Dương Tử Phong sau khi về phòng tài nào ngủ được, y tiến đến bên cửa sổ, mở tung cánh cửa, ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở trong rừng , lúc tiểu nguyệt và y … khóe miệng y cong lên lộ ra nụ cười dịu dàng, sau đó lầm bầm câu mà có lẽ, cả chính y cũng tin đời này mình câu như thế : “ môi của nàng ấy rất ngọt, rất ấm áp”.
      _________________________
      Sáng hôm sau, cả năm người cùng tập trung ăn sáng tại đại sảnh của quán trọ, ai bất cứ lời nào. khí có chút quỷ dị, đến khi có kẻ nhịn được lên tiếng đánh vỡ yên lặng.
      “tiểu thư, vừa nhận được tin của lão bạch, người đó giờ ở Tử La quốc, người đó còn nhờ lão bạch nhắn lại với người là người đó rất nhớ người, bảo người nhanh chóng đến đó để trùng phùng” –phán quan buông đũa quay sang chuyện với tiểu nguyệt.
      “tử la quốc, người đó đến đó để làm gì” – tiểu nguyệt ngạc nhiên hỏi.
      “nghe tử la quốc và dạ vân có chiến tranh, người đó bảo muốn học hỏi gia cát lượng làm quân sư”
      “quân sư…gia cát lượng …đùa chắc, lẽ hết chỗ chơi rồi sao, mà lại chạy ra chiến trường chơi vậy”
      “ta biết, thế tiểu thư chúng ta có đến đó
      “ngươi nhắn với lão bạch, chuyển lời với người đó, nếu như chơi phải thắng, thành tứ quốc đệ nhất quân sư được dừng”
      “tứ quốc đệ nhất quân sư, tiểu thư người đùa hả, lẽ người định cho người đó ra chiến trường hả, phải người đó rất quan trọng với người sao”.
      “ta cũng từng , người có thể lấy mạng của người đó vẫn chưa ra đời đâu, ngươi đừng có lo”.
      “nhưng mà…”
      “yên tâm, có chuyện gì đâu, ăn tiếp ” – phán quan còn chưa hết câu bị tiểu nguyêt cắt ngang rồi.
      “nếu như ngươi có chuyện cứ việc ” – dương tử phong hề ngẩng đầu lên, vẫn lạnh lùng lên tiếng.
      hiểu sao khi nghe phán quan và tiểu nguyệt chuyện, nhắc đến người, mà người này lại rất quan trọng với tiểu nguyệt, trong lòng của y lại bất giác cảm thấy khó chịu.
      (TT: phong ca nhà ta bắt đầu ăn dấm chua rồi, hahaha ca lần này thoát khỏi tay của nguyệt tỷ đâu ; Nguyệt : đúng đúng; TT, Nguyệt : cùng cười gian [​IMG])
      “ta rồi, trước khi ta có được đáp án mình cần ta đâu hết” – tiểu nguyệt nhàn nhả trả lời.
      “tùy ngươi”
      Ăn xong nhóm người Dương Tử Phong ra khỏi quán trọ, đến tổng đàn của thất tinh kỳ tại Lạc thành , do có chuyện để làm, cũng còn hứng thú dạo phố như những lần trước, nên tiểu nguyệt và phán quan cũng theo sau.
      Năm người dọc theo con phố, đến trang viên, đến cửa xích long lẩm bẩm với tên canh cổng vài câu, lập tức chạy vào trong, lát sau, lão nhân ngoài 40 từ trong nhà chạy ra tỏ thái độ vô cùng cung kính với Dương Tử Phong
      “chủ tử, người đến, thuộc hạ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cả rồi”
      Dương tử Phong , chỉ gật đầu, sau đó dẫn đầu vào bên trong. Khi vào bên trong lại xuất thêm hai nhân vật nữa, thiếu phụ chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, có lẽ là phu nhân của người lúc nãy, tuổi chừng 18-19, ăn mặc cũng sang trọng kém, xinh đẹp, nhưng lại dịu dàng, lãnh giống như thanh ngọc.
      (TT : tình địch đầu tiên của nguyệt tỷ nhà ta lên sàng rồi đó [​IMG]nhưng mà biết sau này ra sao đây)
      “chủ tử” – cả hai cùng hướng Dương tử Phong thi lễ.
      Nhìn thấy Dương tử Phong trừ thanh ngọc còn dẫn theo nữ nhân khác, nữ tử thoáng giật mình hô lên
      “nàng ta là ai”
      “Ngọc Phụng” – phu nhân bên cạnh quay sang nữ tữ gắt giọng hô, làm sao có thể trước mặt chủ tử vô lễ như vậy, chỉ hy vọng chủ tử tức giận.
      liên quan đến ngươi”- đợi tiểu nguyệt trả lời, dương tử phong lên tiếng trước.
      “vâng chủ tử” – nữ tử ủy khuất cúi đầu.
      “ngươi sai người dẫn bọ họ vào trong ”- Dương tử Phong hướng lão nhân phân phó, vừa vừa chỉ tay về phía tiểu nguyệt và phán quan.
      “vào trong làm gì”- tiểu nguyệt lên tiếng hỏi.
      “nghĩ ngơi “- dương tử phọng đáp lại.
      “ta mới vừa ngủ thức dậy, lại vừa mới ăn xong, ngươi lại bảo ta nghĩ ngơi, ngươi tưởng ta là trư sao” – tiểu nguyệt cao giọng quát lại.
      Thái độ này ngoại trừ phán quan, thanh ngọc và xích long nhìn quen, khiến cho mọi người ở đây trố mắt khiếp sợ, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám trước mặt chủ tử giọng điệu như vậy, huống hồ còn là nữ nhân, chủ tử từ trước giờ thích nữ nhân, xem ra nương này gặp phiền phức rồi, mọi người trong lòng đều thầm nghĩ như vậy.
      (TT : [​IMG] hắc hắc lầm to rồi mấy cưng ơi)
      “thế ngươi muốn làm gì”- trước ngạc nhiên của mọi người, dương tử phong thèm để tâm , mà dửng dưng quay sang hỏi tiểu nguyệt.
      “ta thấy kiến trúc nơi này tệ, nên muốn dạo xung quanh, ngươi có ý kiến chứ” – tiểu nguyệt cũng chẳng thèm để tâm đến sắc mặt biến hóa của những người trong nhà này, quay sang mỉm cười với dương tử phong.
      Gần đây tiểu nguyệt phát mỗi lần mình cười với , mình đòi gì cũng cho. Còn Dương Tử Phong gần đây hiểu vì nguyên nhân gì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của tiểu nguyệt bất luận là nàng muốn cái gì cũng đều đáp ứng.
      (TT: cái này gọi là “ vì nụ cười của giai nhân, mà đốt lửa phong hỏa đài, trêu ghẹo chư hầu đó” ; chỉ có điều ở đây phong ca phải hoàng đế mà thôi [​IMG] )
      “các người dẫn hai người bọn họ tham quan “- dương tử phong chỉ tay về phía vị phu nhân và nữ tử, ý bảo họ dẫn tiểu nguyệt và phán quan .
      “vâng chủ tử”- phu nhân cung kính lễ đáp lại, nữ tử dù cam lòng cũng phải theo.
      “chủ tử hai người bọn họ là” – vừa rồi có hai người họ ở đây lão gia kia tiện hỏi, đợi khi hai người họ rời khỏi lập tức quay sang hỏi dương tử phong.
      “chuyện này ngươi cần bận tâm, chuyện kia điều tra như thế nào rồi”-dương tử phong lạnh lùng lên tiếng .
      “dạ chủ tử …. Chuyện kia theo kết quả điều tra …..” – lão nhân biết mình nên hỏi tiếp, nên cũng dừng, sau đó đem chuyện chính bẩm báo lại cho Dương Tử Phong.
      _________________________________
      “kiến trúc nơi này rất tuyệt” –tiểu nguyệt theo chỉ hướng dẫn của phu nhân và nữ tử, tham quan hầu như tất cả nơi này.
      nương, người quá lời rồi, hàn xá chẳng qua chỉ là nơi đơn sơ, khiến nương chê cười” – phu nhân lễ phép trả lời.
      Vừa rồi nhìn thấy thái độ của nương này đối với chủ tử, nếu là trước kia chủ tử nổi giận rồi, nhưng mà chủ tử những tức giận mà còn thuận theo nương ấy, xem ra nương này đơn giản, vẫn là tỏ thái độ đúng mực trước .
      “phu nhân quá lời, đơn sơ mới là gốc của cái đẹp “- tiểu nguyệt biết tại sao phu nhân này lại có thái độ như vậy đối với mình, nên dù thích vẻ mặt giả tạo của bà ta, nhưng người ta khách sáo với mình mình cũng nên khách sáo lại.
      nương quả là khéo ăn , thảo nào lại được lòng chủ tử như vậy”- nữ tử tên ngọc phụng lên tiếng, mặc dù ngoài mặt là khen, nhưng trong lời lại chứa đầy gai nhọn.
      “được lòng , ta chưa từng nghĩ lấy lòng ”- đáng lẽ ra tiểu nguyệt định thuận theo ta, nhưng nhìn thấy bóng người từ phía sau tiến lại lập tức thay đổi chủ ý, miệng còn lộ ra nụ cười bí hiểm.
      nương như vậy, có phải hay hơi quá đáng” – nữ tử tên ngọc phụng bất mãn lên tiếng.
      “quá đáng, ta cảm thấy đâu có chỗ nào quá đáng” – tiểu nguyệt vẫn như trước tỏ vẻ ung dung, như có chuyện gì xảy ra.
      Nhưng có trời mới biết, mỗi câu của tiểu nguyệt là cố tình cho người đến gần chỗ bọn họ nghe được.
      “chủ tử mặc dù đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, nhưng người thông minh nhìn vào là có thể thấy được chủ tử nhất định là nam nhân hơn người, dung mạo tuấn tú, bất phàm, thử hỏi nam nhân như vậy cho dù nữ nhân tìm cách lấy lấy lòng có gì là được” – ngọc phụng phẫn nộ lớn tiếng quát tiểu nguyệt, còn kiên kỵ, hoàn toàn mất dáng vẻ của tiểu thư.
      (TT : này làm mất mặt nữ nhi quá , tại sao lại hạ thấp mình lấy lòng đàn ông cơ chứ [​IMG] được rồi; Nguyệt : đúng ta cũng đồng tình ; TT : vậy tỷ đối phó , muội giao cho tỷ đó ).
      nãy giờ, ra tiểu thư đây có tình ý với Dương Tử Phong phải ” – tiểu nguyệt mặc dù với chuyện với ngọc phụng, nhưng ánh mắt lại liếc sang người đứng phía sau ta.
      “phải sao, liên quan gì tới ngươi” – ngọc phụng nghĩ chủ tử có ở đây, nên đem toàn bộ tâm tư cùng tình cảm đơn phương của mình với dương tử phong trắng ra hết.
      “ồh, sai, ngươi thích ai, quả liên quan gì tới ta” –tiểu nguyệt làm bộ ngó lơ, miệng vẫn tươi cười trả lời ngọc phụng, nhưng trong lòng thầm mắng ta câu“nữ nhân ngu ngốc”
      “nhưng mà ….” – tiểu nguyệt giả bộ giữa chừng rồi chịu tiếp, khiến cho ngọc phụng mất hết kiên nhẫn
      “nhưng mà thế nào, ngươi mau chứ”
      “nhưng mà biết người phía sau có cảm tưởng như thế nào về những câu của
      Ngọc phụng cả kinh khi nghe tiểu nguyệt như thế, liền quay người lại thấy cha mình, dương tử phong và thanh ngọc, xích long đều đứng ở đó.
      Đáng lý ra sau khi bàn xong chuyện chính, Dương tử Phong định tìm nguyệt và phán quan cùng về quán trọ, nhưng khi tới đây tình cờ nghe được cuộc chuyện này, hiểu sao khi nghe rằng có nữ nhân khác bày tỏ tình cảm với , trong lòng bất chợt muốn thấy thái độ của tiểu nguyệt đối với việc này, nhưng khi nàng quan tâm tới việc này, lại thấy thất vọng vô cùng, trong lòng lại dâng lên cỗ bi thương, mất mát khó tả.
      Cho tới bây giờ, Dương tử Phong chưa từng để ý suy nghĩ của người khác về mình, thậm chí cả sư phụ và mạc tiên sinh cũng vậy, chưa từng có bất kì ai khiến cho Dương tử Phong phải chú ý, nhưng nàng khác, từ lúc nàng xuất , thu hút hết mọi chú ý của , bất luận nàng làm gì, cũng điều để ý, mỗi cử chỉ hành động của nàng đều để tâm, hôm nay có nữ nhân bày tỏ với , nếu là trước đây, ngần ngại chưởng đánh chết nữ nhân đó, nhưng mà chỉ để nghe được suy nghĩ trong lòng của nàng, cố gắng nhẫn nhịn, đổi lại chỉ là câu quan tâm của nàng mà thôi.
      “chủ ….. chủ tử : -ngọc phụng lắp bắp nên lời.
      “quản lý nữ nhi của ngươi cho tốt ” –dương tử Phong quay sang lạnh lùng với cha của ngọc phụng.
      “ vâng chủ tử”- lão nhân biết giờ đây chủ tử rất tức giận, vừa rồi khi cuộc chuyện diễn ra, đừng ngay bên cạnh y, có thể cảm nhận được hàn khì và lửa giận người chủ tử, chủ tử chưởng đánh chết con của là may lắm rồi.
      “ngươi theo ta, chúng ta cần chuyện” – Dương tử Phong thèm quan tâm đến sắc mặt của những người bên cạnh mà thẳng đến chỗ tiễu nguyệt.
      chuyện gì chứ” –tiểu nguyệt ngơ ngác hỏi
      “ngươi cần biết, cứ theo
      “ngươi trước ta theo ngươi”
      “ngươi…..” – Dương tử Phong thời khắc này lửa giận đùng đùng, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn làm , mà tất cả đáp án đều nằm người nữ nhân này, cho nên muốn tìm chỗ chỉ có hai người để hỏi cho ràng, nhưng nữ nhân này lại ngang bướng như vậy, nhất quyết chịu theo .
      ( TT : ca ai mà dám theo ca chứ, lỡ đến chỗ vắng ca “làm thịt” người ta luôn quá; Phong :ta giống hạng người đó lắm sao; TT: ai biết được chứ [​IMG] Bo : ta cũng thấy vậy)
      “ngươi cái gì chứ, nếu như ngươi ta……..” – còn chưa hết tiểu nguyệt bị Dương tử phong lôi trước ngỡ ngàng của mọi người.
      “nè, nè, ngươi lôi tiểu thư nhà ta đâu thế” –phán quan thấy tiểu nguyệt bị dương tử phong lôi hốt hoảng la lên, định đuổi theo nhưng bị xích long giữ lại
      “lão phán, yên tâm , tiểu thư nhà ngươi có gì đâu mà lo”
      “xích long huynh có phải nhìn ra điều gì ” –thanh ngọc thấy xích long có biểu lạ nên lên tiếng hỏi.
      “đợi hai người họ trở lại muội biết” – xích long gì thêm nữa, nhưng mặt lại lộ ra nụ cười bí hiểm , trong lòng thầm nghĩ ‘ chủ tử chỉ sợ là rơi vào lưới tình rồi’.
      Hết chương 7 – chương 8 :Bộc lộ tình cảm

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Sau khi ra khỏi trang viện, Dương tử Phong dùng kinh công đưa tiểu nguyệt vào rừng, nơi mà hôm trước lúc bệnh của y tái phát, tiểu nguyệt dùng miệng của nàng mớm thuốc cho y.
      “nữ nhân, rốt cuộc ngươi là làm gì ta thế này”- dương tử phong, tay đặt lên vai tiểu nguyệt, áp sát nàng vào cái cây.
      “nè, ta có làm gì ngươi đâu mà ngươi như vậy chứ”- tiểu nguyệt giả vờ bất mãn lên tiếng hỏi.
      Nhưng thực chất trong lòng lúc này cười thầm “cá cắn câu rồi, lần này ngươi thoát khỏi tay ta đâu nam nhân “ .
      (TT: khủng bố quá, tỷ này đóng kịch giỏi thấy sợ, nhưng mà vẫn bằng ta đâu; hắc hắc [​IMG])
      làm gì tại sao ta lúc nào cũng chú ý đến ngươi, dù ngươi luôn ở bên cạnh ta, nhưng chỉ lúc thấy được ngươi là ta lại cảm thấy nhớ, tất cả mọi hành động, suy nghĩ của ngươi ta điều muốn biết, nhìn thấy ngươi cười, ta lại kìm chế được tim mình, nó cứ đập loạn lên, biết ngươi trong lòng có người vô cùng quan trọng, nhưng người đó phải là ta, lúc đó ta rất muốn biết là ai, ta lập tức giết , nghe thấy nữ tử khác thổ lộ tâm ý với ta, nhưng ngươi hề để tâm, xem như chuyện này hề liên quan đến ngươi, lòng của ta rất đau ngươi có biết ” – dương tử phong tràng, giọng điệu thống khổ vô cùng, bây giờ biết, nữ nhân trước mặt này, biết từ bao giờ nàng ấy vào trong tim của , bây giờ bất luận là đầu óc của , hay con tim của cũng chỉ có hình bóng của nàng ấy.
      (TT : [​IMG] [​IMG] [​IMG] haha bắt đầu rồi, tâm ý bộc lộ rồi *tung hoa*)
      Ngày đó, khi lần đầu tiên gặp nàng trong ngôi miếu hoang, cuộc sống của bị nàng làm thay đổi, giây phút nhìn thấy đôi mắt trong, sâu lắng như nước hồ của nàng bị hút vào trong đó rồi, bao nhiêu năm nay kẻ vô tình lạnh lùng, biết, chỉ có như vậy mới có thể sinh tồn trong cái thế giới giết chóc lừa lọc của giang hồ, nhưng mà từ khi gặp nàng, ở trước mặt của nàng, lại thể nào vô tình, thể nào lạnh lùng được, sau đó khi nàng quyết định theo , trong lòng của lại có cảm giác vui sướng, hai tháng nay tiếp xúc với nàng, quen với diện của nàng bên cạnh, thể tưởng tượng nếu ngày nàng rời khỏi như thế nào, lúc từng bị tổn thương, nên hề tin tưởng nữ nhân, thậm chí cần bọn họ bên cạnh, bao nhiên năm nay ngoại trừ hai nữ hộ pháp của thất tinh kỳ, chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào, nhưng đối với họ, chỉ xem họ như thuộc hạ, có thể hơn chút, là nửa bằng hữu, nhưng cho dù vậy, dù ngày họ bỏ , nhưng đối với chẳng là gì, nhưng nàng khác, nếu như bây giờ nàng thât bỏ , rời khỏi cuộc sống của , nghĩ rất đau khổ, chịu nổi nếu như thiếu nàng.
      Hôm đó khi nàng cho dùng thuốc, khi môi tiếp xúc với môi của nàng, cả người của cứ nóng lên, môi của nàng rất ngọt, nếu được, tình nguyện cả đời này cũng buông nàng ra, thậm chí cứ nghĩ đến việc nếu như sau này có nam nhân khác hôn nàng, lại nhịn được mà nổi nóng, nhưng mà cứ mỗi lần nhưng vậy, lại dằn lòng mình xuống, nhắc nhở bản thân mình tuyệt đối được động tâm, nhưng làm được, làm được, nữ nhân này chiếm lĩnh trái tim của rồi, nhưng vẫn sợ, sợ nàng như nữ nhân đó…..
      “Dương Tử Phong, ngươi bị bệnh có phải , tại sao ngươi lại với ta những lời như vậy” -dù ngoài mặt tiểu nguyệt vẫn tỏ vẻ như hiểu gì, nhưng chất trong lòng lại cười thầm “Dương Tử Phong, ngươi đời này bị ta kẹp chặt rồi, chạy thoát đâu” .
      (TT : mấy đoạn tự bạch cảm xúc, tình cảm này , ta có kinh nghiệm cho lắm, nên nếu còn sơ suất các tềnh iu đừng chấp nhất nha[​IMG][​IMG] [​IMG] nếu được góp ý lần sau ta cố gắng hơn [​IMG] [​IMG] [​IMG])
      “ta có bệnh, những lời này của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng”- dương tử phong đời chưa từng với nữ nhân nào như thế, nàng là người đầu tiên, vậy mà nàng cư nhiên nghĩ bị bệnh, là tức chết mà, muốn bổ đầu của nàng ra để xem thử trong đầu nàng chứa cái gì .
      (TT : ca ơi ca mắc bẫy tỷ rồi, ngốc quá , đời này của ca bị tỷ ấy dắt mũi là xiềng [​IMG][​IMG] [​IMG])
      “Dương Tữ Phong, ngươi có biết những lời này của ngươi có nghĩa gì
      “ta đương nhiên là biết, nó có nghĩa là….”
      “nghĩa gì , sao ngươi tiếp , lại dừng nửa chừng vậy”
      “ta ….”
      dương tử phong ngươi bị làm sao vậy, chẳng phải ngươi nhận định tình cảm của mình rồi sao, sao bây giờ lại ra, hay là ngươi sợ nàng từ chối ngươi, hay là nàng giống như nữ nhân kia…
      “nè ngươi có hay , nếu ta về nha”- tiểu nguyệt vốn định dùng kế khích tướng cho ra lòng mình, nhưng cái tên đầu gỗ này ngờ lại kiên định đến vậy.
      “ta….”
      “ngươi , vậy ta về nha “ – xong đợi phản ứng, tiểu nguyệt gỡ hai tay đặt vai mình xuống xoay người bỏ , chưa được mấy bước nghe thấy tiếng vọng của từ phía sau:
      “ta nghĩ, ta nàng
      (TT: haha thổ lộ rồi *tung hoa*, *tung hoa* [​IMG][​IMG] [​IMG] )
      “ngươi nghĩ ngươi ta, nè ai dạy ngươi trước khi cái gì phải suy nghĩ cho kỹ sau, đừng bao giờ đem những chuyện mà mình nghĩ ra, nếu như chắc đừng có ” – nghe vế sau tiểu nguyệt rất vui, là người duy nhất đời này nàng thể đọc được suy nghĩ, là nam nhân đầu tiên khiến cho nàng hứng thú, là nam nhân đầu tiên mà nàng muốn chinh phục,vậy mà cư nhiên nàng, mà còn thêm hai chữ ta nghĩ, là tức chết dược mà.
      “ta ….”
      “nè sao ngươi cứ ta, hai ta, …. hoài vậy, có gì thẳng ra chứ, lần này đừng đem chuyện ngươi nghĩ với ta, nếu xác định đừng , phí hơi lắm đó”
      “ta nàng”
      “ta nàng”
      “ta nàng, như vậy được chưa”- nữ nhân này là, cứ bắt thẳng ra như vậy mới chịu sao.
      Mục đích đạt được, tiểu nguyệt vô cùng hí hửng, lập tức chạy ngay đến bên cạnh dương tử phong , kiểng chân, choàng hai tay qua cổ , dùng môi của mình dán chặt lên môi của , qua hồi lâu vẫn thấy dương tử phong đáp lại, tiểu nguyệt mới sửng sờ buông ra, lộ khuôn mặt ủy khuất, cái miệng nhắn chu lên hờn dỗi:
      “ngươi ngươi ta, nhưng lại chịu hôn ta, có phải ngươi chê ta, hay là những lời vừa rồi của ngươi đều là giả”
      phải, ta, ta chẳng qua kịp phản ứng mà thôi, ta…. ‘
      “ngươi cần , ta biết, ta hiểu rồi, vừa rồi ngươi chẳng qua chỉ đem ta ra làm trò đùa mà thôi, ngươi vốn hề ta” – chưa để hết câu, tiểu nguyệt cắt ngang, tiếp tục dùng giọng điệu chua xót mà , thậm chí còn khụt khịt mũi, làm vẻ như muốn khóc tới nơi.
      (TT :tỷ ơi diễn kịch hay quá, đoạy giải osscar luôn được rồi đó, [​IMG] phong ca ơi lần này ca chết chắc rồi, dính phải tiểu nữ rồi, biết tỷ này so với ngọc tỷ , ai tà hơn nhỉ; Nguyệt, Ngọc : ngươi ai tà; TT :là ta ta, là ta ta; Nguyệt: vậy còn nghe được; TT hung dữ quá, toàn là ta bị ăn hiếp thôi[​IMG][​IMG][​IMG]).
      “ta có ý này, có ý này, đó”- nhìn thấy tiểu nguyệt khóc, dương tử phong bối rối vô cùng, lấy tay lau những giọt lệ rơi xuống của nàng, biết nên làm thế nào, từ trước đến giờ chưa từng thấy mình thất bại như vậy.
      “ngươi cần phải , ta hiểu rồi, ta biết…..ưm… ưm” – tiểu nguyệt còn chưa hết thanh bị ai đó cướp mất.
      Dương tử Phong nhìn nữ nhân trước mặt đôi mắt rưng rưng sắp khóc, khiến cho tim của bất chợt nhói đau, muốn nhìn thấy nàng khóc, vì như vậy lòng còn đau khổ hơn nàng nhiều, còn cách nào, sẵn tay mặt nàng, giữ chặt đầu của nàng, cuối xuống dùng môi của mình áp vào môi nàng, nhằm che tiếng khóc của nàng.
      Lúc đầu chỉ nhằm ngăn nàng khóc, nhưng khi môi của chạm vào đôi môi căng mộng của nàng, lại tài nào rời ra được, là luyến tiếc là dây dưa, đến khi môi chạm môi cũng chưa đủ thỏa mãn, liền dùng lưỡi của mình tách hai hàm răng của nàng ra, luồn lách vào trong miệng của nàng, tìm kiếm lưỡi của nàng, muốn thu hết toàn bộ mật ngọt trong miệng của nàng, nàng rất ngọt, thứ mật ngọt mà cả đời này bao giờ muốn buông ra, hai cái lưỡi cứ dây dưa chơi đùa với nhau, đến khi tiểu nguyệt dường như còn thở được nữa, dương tử phong mới luyến tiếc buông nàng ra.
      “ngươi…;ngươi,… cái này là ngươi khi dễ ta” – bị dương tử phong hôn đột ngột, tiểu nguyệt hề phản ứng kịp, cho nên bây giờ gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
      “xin lỗi” –giọng của dương tử phong lúc này có chút khàn khàn, bởi vì phải kiềm chế dục vọng của mình, sợ nếu như kiềm chế được, ngay tại lúc này, ngay tại nơi này mà ăn nàng.
      “ngươi tưởng xin lỗi là xong chuyện hả, đây là nụ hôn đầu tiên của ta đó”
      “nếu vậy ta chịu trách nhiệm với nàng, như vậy được chưa” – cầu còn kịp nữa là.
      “ngươi,…ngươi chiếm tiện nghi của ta, mà còn trêu ta, ta ghét ngươi “ – tiểu nguyệt làm bộ hờn dỗi, giãy ra khỏi lòng của dương tử phong, nhưng còn chưa kịp nhích được bước, bị đôi tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy nàng.
      “ta phải khi dễ nàng, ta là lòng , nàng biết vừa rồi khi ta thổ lộ với nàng, ta lấy hết can đảm, đây là lần đầu ta thổ lộ với nữ nhân, và ta cũng đánh cược ván lớn”
      “đánh cược, là sao”- tiểu nguyệt khó hiểu, quay đầu lại hỏi .
      “nàng còn nhớ, trước đây nàng hỏi ta tại sao ta lại bảo ’ nữ nhân đời này đều đáng để , nàng còn vì nguyên nhân này mà theo ta”
      “nhớ, nhưng lẽ có liên quan đến chuyện đánh cược này”
      “đúng vậy”- dương tử phong bắt đầu đem mọi chuyện kể lại cho tiểu nguyệt…..(TT: nguyên nhân chỗ này ở văn án ta giới thiệu rồi, nên nhắc lại nữa).
      “cho nên vì vậy ngươi mới tin tưởng nữ nhân”
      “đúng vậy”
      “ngươi yên tâm, ta giống như nữ nhân đó đâu, ngươi đừng lo, bình sinh ta ghét nhất hạng nữ nhân đó, nên ta biến thành bà ta đâu “ – tiểu nguyệt vừa vừa ôm chặt thắt lưng của , giờ phút này nàng cảm thấy đơn, đáng thương.
      Dương tử Phong , chỉ càng ôm chặt nàng hơn, nếu như nàng giống như những gì mình vừa , giữ lời hứa này, dùng cả đời này để thương nàng, chiều chuộng nàng.
      “thế tại sao ngươi lại đeo mặt nạ” –tiểu nguyệt đột nhiên nhớ sực đến vấn đề này nên lên tiếng hỏi.
      “tại gương mặt của ta có điểm giống cha ta, nên trước khi tìm được tên giang phu đó, và thấy mình đủ bãn lĩnh đối phó , ta cho ai biết gương mặt của ta, để tránh bị bại lộ”
      “thế ngươi có thể cho ta xem gương mặt của ngươi được
      “nàng muốn nhìn”
      “ừm “ – tiểu nguyệt đưa gương mặt mong chờ về phía , đôi mắt long lanh chốp chốp trông rất đáng .
      Dương tử Phong trước biểu này của nàng vốn thể nào cự tuyệt được,nên từ từ tháo mặt nạ xuống.
      Mặc dù biết tuấn mỹ, nhưng giờ phút này nhìn thấy gương mặt của tiểu nguyệt khỏi có chút sửng sốt, đường nét khuôn mặt như điêu khắc ràng và sáng sủa, sống mũi của cao, đôi mắt phượng giờ phút này lặng lẽ nhìn nàng, trong đó lấp lánh tia sáng mặt trời, đôi mắt đẹp luôn tràn đầy ánh sáng và màu sắc, giờ đây lại mang theo chút căng thẳng.
      “nàng làm sao vậy”- trước ngỡ ngàng của tiểu nguyệt có chút lo lắng.
      có gì, mà ngoại trừ ta ra còn ai thấy gương mặt của ngươi nữa ” –sau khi định thần lại tiểu nguyệt tìm cách lái sang chuyện khác.
      “còn có sư phụ ta và mạc tiên sinh”
      “mạc tiên sinh, là ai”
      “ông ấy là quân sư của thất tinh kỳ”
      “àh…sau này, trước khi giết được tên giang phu kia, trước mặt người khác ngươi đeo mặt nạ, nhưng khi chỉ có hai ta ngươi bỏ ra được , ta cảm thấy như vậy tốt hơn”
      “được, ta hứa với nàng”
      “phiên nhi, ta nàng”
      “phiên nhi…. tại sao ngươi lại gọi ta như vậy”
      “mọi người đều gọi nàng là phiên y, có người nàng tên là phiên phiên, nên ta gọi như vậy”
      “Lãnh Tâm Nguyệt “- tiểu nguyệt lắc đầu cười khổ trả lời , cái này là người khác đặt cho nàng, chứ nàng đâu có muốn đâu a.
      “gì cơ”
      “tên của ta là Lãnh Tâm Nguyệt, ngươi là nam nhân đầu tiên mà ta cho biết tên từ khi ta đến đây đó”
      Dương tử Phong nghe những lời này của nàng mừng như điên, là nam nhân đầu tiên mà nàng cho biết tên, nghĩ đến đây cảm thấy sung sướng vô cùng, càng ôm chặt nàng hơn, vùi đầu vào cổ hít hơi sâu hương thơm của nàng .
      “Nguyệt nhi , ta nàng”
      Hết chương 8 – chương 9 :Bị bắt cóc

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Khi tiểu nguyệt và dương tử phong về đến trang viện trời tối, đáng ra là có thể về sớm hơn, nhưng do tiểu nguyệt cứ muốn dạo phố, nên dương tử phong chiều nàng, hai người chơi suốt cả buổi chiều, nên mới về trễ.
      “tiểu thư, người rốt cuộc về rồi, người có biết ta lo cho người lắm …ô…ô…, có làm gì người ” – phán quan vừa nhìn thấy tiểu nguyệt về vội chạy ra cửa, ôm chầm tiểu nguyệt khóc bù lu bù loa, đoạn còn chỉ tay, bắn ánh mắt hình viên đạn sang dương tử phong.
      Ánh mắt của ông ta dương tử phong để tâm, cái mà để tâm chính là hành vi ôm chầm tiểu nguyệt của phán quan, nguyệt nhi là của , muốn bất cứ nam nhân nào ôm nàng, cho dù là người thân cũng vậy, huống hồ ông ta là nô tài.
      (TT : ca ăn dấm chua rồi [​IMG] [​IMG] [​IMG] nhưng mà ca cũng to gan dám bảo phán quan là nô tài của nguyệt tỷ, biết phán quan mà biết có biểu gì nhỉ [​IMG] nhưng mà yên tâm có nguyệt tỷ bảo kê, đừng là phán quan, cho dù là diêm vương ca cũng cần để tâm)
      “lão phán, ta sao, ông cần phải lo”- tiểu nguyệt nhìn thấy ánh mắt của dương tử phong cứ dán chặt vào cánh tay phán quan đặt vai mình, biết ngay vui vì hành động này, nam nhân này ghen đây, nên dùng tay gạt tay phán quan ra giọng .
      hả tiểu thư, nếu có làm gì người, người cứ cho lão biết, lão giúp ngươi lấy lại công bằng” – phán quan vẫn bỏ cuộc.
      “ngươi nghĩ ta làm gì nàng” chưa đợi tiểu nguyệt trả lời dương tử phong lên tiếng trước.
      “ai mà biết được, nhìn bộ dạng của ngươi lúc dẫn tiểu thư nhà ta , giống như là muốn ăn thịt tiểu thư nhà ta vậy, ta làm sao mà biết ngươi có làm gì tiểu thư nhà ta
      “lão phán Tử Phong có làm gì ta cả “ – bắt đầu từ lúc thổ lộ với nàng tiểu nguyệt chuyển sang gọi tên .
      “àh, làm gì tốt,……. mà tiểu thư người vừa gọi là gì vậy”- đáng lý ra phán quan vui mừng vì tiểu nguyệt sao, nhưng khi nghe tiểu nguyệt gọi tên dương tử phong cách thân mật, khiến cho lão há hốc mồm.
      Mọi người ở đây cũng ngạc nhiên kém vì cách gọi này của nàng, từ trước đến giờ ngoại trừ sư phụ của chủ tử và mạc tiên sinh là gọi chủ tử bằng phong nhi ra chưa từng có ai dám gọi chủ tử thân mật như vậy, nương này lớn gan mà, xem ra lần này ấy chết chắc rồi.
      ( TT :lại lầm lớn rồi cưng ơi, là ngốc mà [​IMG] [​IMG] [​IMG] )
      “tử phong ah, có vấn đề gì sao”
      “tiểu thư tại sao người lại gọi thân mật như vậy” – chẳng phải chỉ ra ngoài lát sao, tại sao bây giờ cách xưng hô thay đổi nhanh như vậy, từ trước giờ tiểu thư toàn gọi là dương tử phong, tại sao bây giờ lại thành tử phong vậy.
      “bộ có vấn đề gì sao……., tử phong bộ ta gọi như vậy được hả “- tiểu nguyệt khó hiểu nhìn phán quan, sau đó quay sang dương tử phong, bộ ta gọi sai sao.
      “nàng gọi sai” – mừng còn kịp nữa là, làm sao lại nàng sai.
      Lại thêm câu khiến cho toàn thể mọi người ở đây miệng chữ O, mắt chữ A, đây có phải chủ tử của bọn họ vậy trời, duy chỉ có xích long là hiểu được ‘ chủ tử và nương ấy xem ra với nhau rồi, chẳng bao lâu nữa thất tinh kỳ có phu nhân thôi ‘ .
      “thấy chưa, ta đâu có gọi sai” – tiểu nguyệt quay sang phán quan phản bác
      “tiểu thư, hai người chỉ có ra ngoài nửa ngày thôi, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy chứ” – phán quan khó hiểu mà.
      “ta cảm thấy có gì cả, lão phán ngươi có ý kiến sao” –tiểu nguyệt chưa kịp trả lời dương tử phong lạnh lùng lên tiếng trước.
      “ tại sao ta cứ cảm thấy hai người thay đổi khác hẳn ban sáng vậy” – lão phán nhà ta vẫn cứ như cũ, bộ dạng biết sợ là gì, nghênh ngang chuyện với dương tử phong.
      có gì thay đổi cả, lão phán, ngươi cần phải lo” –tiểu nguyệt thấy chuyện có vẻ ổn, nên lên tiếng, nếu chỉ sợ hai người này hồi đánh nhau mất thôi.
      “nhưng mà tiểu thư….”
      “ta sao mà” –chưa để ông ta hết câu tiểu nguyệt chặn họng ông ta trước.
      “bắt đầu từ hôm nay, nàng ấy chính là nữ nhân của Dương Tử Phong ta, câu trả lời này ngươi vừa lòng chưa lão phán” – dương tử phong thấy phán quan cứ lãi nhãi hoài, mà nguyệt nhi của lại khó xử nên trắng ra luôn, sẵn tiện công khai quan hệ của hai người luôn.
      “cái gì, ngươi ngươi và tiểu thư nhà ta,…. tiểu thư vậy” – phán quan còn tin vào tai của mình nữa rồi.
      “có gì là thể” – dương tử phong lại lần nữa thay tiểu nguyệt giải vây. Rồi quay sang mọi người lạnh giọng tuyên bố:
      “bắt đầu từ hôm nay trở Nguyệt nhi chính là nữ chủ nhân của thất tinh kỳ, lời của nàng chính là lời của ta, các ngươi chỉ việc phụng tùng là được, có hiểu
      “vâng thưa chủ tử” – mặc dù có kẻ ngạc nhiên, có kẻ hiểu, nhưng mà lời của chủ tử chính là mệnh lệnh, xưa nay quy định của thất tinh kỳ là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ tử nên họ gì thêm.
      Giờ phút này thanh ngọc mới hiểu được tại sao xích long có biểu như vậy, nhưng mà nếu như nương này có thể khiến cho chủ tử mở lòng chẳng phải rất tốt sao, nếu như vậy thanh ngọc nhất định hết lòng trung thành với nữ chủ nhân này, xích long cũng cùng tâm trạng với thanh ngọc, tuy nhiên vẫn có kẻ biết sống chết, mà oán hận, mà phẫn nộ ‘nữ nhân kia dựa vào cái gì mà có được lòng chủ tử, bản thân ta mặc dù tiếp xúc với chủ tử nhiều, nhưng mà ít ra cũng lâu hơn ta, ta dựa vào cái gì chứ, ngươi chờ đó, chủ tử nhất định là của ta, ngươi vui vẻ được bao lâu đâu.” .
      (TT : a, ai đây; Bo : con ngọc phụng chứ ai; TT: ta kháo, con này mắc bệnh tự tin quá đáng luôn [​IMG] [​IMG] cấp cứu, cấp cứu).
      “Nguyệt nhi nàng chơi cả ngày rồi, cũng mệt rồi, tối nay chúng ta ở lại đây, ngày mai hãy quay về quán trọ” – sau khi lạnh giọng tuyên bố, dương tử Phong liền quay sang tiểu nguyệt ân cần , nhưng giọng điệu lại đầy ôn nhu, đầy sủng nịnh, làm cho mọi người ở đây lại thêm phen trố mắt ngạc nhiên.
      “chủ tử, tại sao người lại gọi phiên phiên nương là Nguyệt nhi” – thanh ngọc tò mò lên tiếng hỏi, chẳng phải ấy tên phiên phiên sao, tại sao chủ tử lại gọi ấy là Nguyệt nhi.
      “tên của ta là Lãnh Tâm Nguyệt, còn phiên phiên là biệt hiệu người giang hồ đặt thôi, chứ phải tên của ta” –tiểu nguyệt lên tiếng giải thích.
      “àh, ra là vậy, vậy từ hôm nay ta gọi nương là lãnh nương nha” – thanh ngọc gật đầu hiểu.
      “cái gì mà lãnh nương, gọi ta là tiểu Nguyệt , bạn bè bằng hữu đều gọi ta như vậy”
      “được tiểu nguyệt” – đối với thái độ được sủng nhưng kiêu của tiểu nguyệt khiến cho thanh ngọc, xích long và rất nhiều người ở đây rất thích, xem ra vị nữ chủ nhân này cũng là người hòa đồng đấy chứ nhỉ.
      Do đám người dương tử phong quyết định ở lại, nên cha của ngọc phụng liền sai người chuẩn bị phòng, sau khi ăn tối xong mỗi người tự về phòng của mình,đáng lẽ dương tử phong còn muốn tìm tiểu nguyệt tâm , nhưng nghĩ lại cả ngày nay nàng chơi nhiều nơi chắc mệt rồi nên thôi, khi tiểu nguyệt vừa bước vào phòng của mình cảm thấy có điểm đúng mê hồn hương hả, muốn giở trò này với ta sao, các người còn non tay lắm.
      Tiểu nguyệt tương kế tựu kế giở vờ bị trúng thuốc mê man, chẳng bao lâu hai tên hắc y đột nhập vào, bế phốc tiểu nguyệt rồi phi thân rời .
      _____________________________

      Sáng hôm sau, tại đại sảnh trang viên, bữa sáng được chuẩn bị sẵn, mọi người đều có mặt đông đủ chì còn thiếu tiểu nguyệt và phán quan, nên thanh ngọc và xích long chia nhau ra đến phòng hai người gọi họ
      “chủ nhân tiểu nguyệt có trong phòng”
      “chủ nhân lão phán cũng vậy”
      “có khi nào hai chủ tớ họ bỏ rồi ” –ngọc phụng thấy thời cơ, quên châm dầu vào lửa.
      “ngọc phụng, được nhảm “ – mẫu thân ngọc phụng thấy khi chủ tử nghe tiểu nguyệt có trong phòng sắc mặt khó coi,vậy mà nữ nhi của mình lại còn nhiều chuyện, lở như chọc giận chủ nhân, hậu quả khó lường, ngọc phụng thấy mẫu thân lớn tiếng, sắc mặt chủ tử lại cực kỳ khó coi, nên cũng dám lên tiếng, nhất thời cả đại sảnh chỉ là mảnh im lặng, cho đến khi giọng phá vỡ im lặng đó
      “uy, bữa sáng chuẩn bị rồi hả, ta đói sắp chết rồi đây”
      Mọi người cùng nhìn ra cửa thấy phán quan ung dung bước vào, thanh ngọc vui mừng khôn xiết, nếu như lão phán còn ở đây chắc tiểu nguyệt như lời ngọc phụng bỏ , nếu chỉ sợ chủ nhân nổi điên mất thôi, liền hớn hở chạy lại hỏi phán quan.
      “lão phán tiểu thư nhà ông đâu”
      “tiểu thư chẳng phải ở trong phòng sao”
      có, lúc nãy ta đến phòng, định gọi ấy ăn sáng nhưng trong phòng có ai”
      thể nào ah”
      “lạo phán nãy giờ ông đâu vậy “- xích long bên cạnh cũng lên tiếng hỏi.
      “àh ta ra ngoài chạy bộ, buổi sáng mà chạy bộ rất tốt cho sức khỏe, hai tháng nay ngày nào các người cũng thức sớm lên đường, hại ta bỏ hết mấy bài tập buổi sáng của ta, khó khăn lắm mới có cơ hội này, đương nhiên phải tận dụng rồi”
      “thế có phải tiểu thư nhà ông cùng ông “ –thanh ngọc lại hỏi tiếp, chỉ hy vọng là như vậy thôi.
      “đâu có đâu, tiểu thư làm gì có thói quen này chứ”
      “vậy chắc là ta bỏ rồi, mà ta cũng vô lương tâm , bỏ cả nô tài của mình ở lại”- ngọc phụng lại tiếp tục mỉa mai.
      “nè ngươi ai bỏ hả, tiểu thư nhà ta phải hạng người như vậy, nếu có cũng tiếng, hoặc là dẫn ta theo” –phán quan phẫn nộ quát.
      ta cùng ông, cũng có trong phòng, bỏ chứ gì nữa”
      thể nào, ta xem thử “- xong phán quan mạch chạy theo hướng phòng tiểu nguyệt. Đám người dương tử phong nhận thấy tình có điểm đúng nên cũng đuổi theo sau.
      Khi vào phòng tiểu nguyệt, phán quan quả thấy tiểu nguyệt đâu, nhưng ông tin, cho nên vẫn cứ tìm, hy vọng tìm được chút manh mối. Đột nhiên thứ ánh lên thu hút chú ý của ông ta, ông ta vội vàng nhặt nó lên, miệng lắp bắp
      “đây……đây là vòng tay của ngọc nhi tiểu thư tặng cho tiểu thư mà, tại sao lại rớt ở đây”
      “vòng tay…ngọc nhi… ông gì thế hả “- dương tử phong nhìn thấy thái độ của phán quan có chút đúng nên lên tiếng hỏi.
      “Ngọc nhi tiểu thư là bạn thân của tiểu thư, tiểu thư từng vòng tay này là quà Ngọc nhi tiểu thư tặng cho người, tiểu thư rất quý nó, lúc nào cũng đeo nó, bao giờ bỏ ra, lần trước sơ ý đánh rơi, tiểu thư cuống lên, cũng may tìm lại được, nhưng tại sao nó lại ở đây, còn tiểu thư đâu”
      “có thể lúc ta bỏ , sơ ý đánh rơi lại” – ngọc phụng lại lên tiếng.
      thể nào, tiểu thư từng , chiếc vòng này đại diện cho tình bạn của tiểu thư và ngọc nhi tiểu thư, cho nên tiểu thư tuyệt vứt nó như vậy đâu, ….có khi nào tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi , …chắc chắn như vậy rồi, nếu tiểu thư vô cớ mất tích như vậy”
      Dương tử Phong nghe phán quan phân tích xong lòng của như lửa đốt, nếu như nguyệt nhi xảy ra chuyện gì thà rằng là tự nàng bỏ còn hơn, miên man tên người hầu hớt hãi chạy vào
      “chủ nhân người của huyết ảnh đường vừa đưa lá thư đến đây, bảo giao tận tay cho chủ nhân”
      Dương tử Phong lời nào giựt lấy lá thư đọc, càng đọc sắc mặt càng tệ, càng ngày càng đen, sau khi đọc xong , bóp nát thư trong lòng bàn tay, khi mở tay ra lá thư chỉ còn là tro bụi, miệng nghiến lại, giọng đầy sát khí, lãnh băng : “ Lưu Phương “.
      “Chủ nhân tên lưu phương đó gì vậy” – xích long thấy biểu của chủ nhân tốt nên lên tiếng hỏi.
      “Nguyệt nhi là do lưu phương bắt ” – dương tử phong giọng băng lãnh trả lời, sát khí càng ngày càng tràn ngập căn phòng, ai là cảm nhận được.
      “tại sao lại bắt tiểu thư nhà ta chứ, tiểu thư có quen biết đâu” –phán quan khó hiểu hỏi.
      là nhầm vào ta” –dương tử phong trả lời.
      “nhằm vào ngươi là sao”
      “Lưu phương là đường chủ huyết ảnh đường, từ trước đến giờ luôn đối đầu với chủ nhân nhà ta, nếu phái người theo dõi chúng ta, phát quan hệ của chủ nhân và tiểu nguyệt, nên mới bắt tiểu nguyệt để uy hiếp chủ nhân nhà ta” – thanh ngọc bên giải thích.
      cả buổi ra chuyện này do ngươi mà ra cả, ngươi mau trả tiểu thư lại cho ta”- phán quan sau khi nghe xong, phẫn nộ quay sang quát dương tử phong.
      “ta nhất định cứu nàng, ta để Nguyệt nhi có chuyện gì đâu” –dương tử phong giọng đầy khẳng định, đồng thời cũng nghĩ thầm trong bụng “ Lưu phương, nếu ngươi dám làm tổn thương dù chỉ là sợi tóc của nguyệt nhi, Dương tử phong ta thề san bằng huyết ảnh đường của ngươi, lấy mạng của ngươi”
      Phán quan vốn định nữa nhưng nhìn thái độ kiên quyết, cùng với vẻ mặt đau lòng, lo lắng của biết cũng rất quan tâm tiểu thư nên cũng nữa.
      “chủ nhân, thế lưu phương có cầu gì” –thanh ngọc lên tiếng hỏi.
      muốn ta ba ngày sau, mình đến Đoạn vô nhai ngoại thành 50 dặm gặp , còn được dẫn theo người, nếu chuẩn bị nhặt xác của Nguyệt nhi”
      “chủ nhân, được đây chắc chắn là cái bẫy mà lưu phương giăng sẵn, chỉ chờ người nhảy vào” – cha ngọc phụng lên tiếng khuyên ngăn.
      “ta quyết định rồi, ta làm theo lời , ta nhất định phải cứu Nguyệt nhi”- dương tử phong kiên quyết trả lời.
      “chủ nhân, nữ nhân đó lai lịch bất minh, biết đâu chừng ta là đồng đảng của lưu phương, hai người họ cấu kết lừa người sao, người nên….”- ngọc phụng thấy chủ nhân u mê, vì nữ nhân đó mà cả tính mạng cũng cần nên lên tiếng, nhưng lời còn chưa xong ăn ngay cái tát, và người tát chính là dương tử phong.
      “CHÁT”
      “lương ngọc phụng, ta niệm tình cha ngươi có công với thất tinh kỳ, nên lần trước mới tha cho ngươi, nhưng ngươi đừng có được nước làm tới, nếu như ta còn nghe bất kỳ lời xúc phạm Nguyệt nhi nào từ miệng của ngươi, ta lập tức lấy mạng của ngươi”
      Trong lòng của dương tử phong, Nguyệt nhi của bản chất thiện lương, như tiểu nương thích vui đùa, thích quậy phá đôi chút, chứ tuyệt đối phải hạng người như vậy, cho nên cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm nàng.
      “vâng chủ nhân” –ngọc phụng ôm mặt, nuốt lệ, cúi đầu tuân lệnh, nhưng trong lòng ngừng nguyền rủa ‘ Lãnh tâm nguyệt, ngươi chết , ngươi dám quyến rũ người đàn ông của ta, ta nguyền rủa ngươi chết .
      ( TT : a, con này điên rồi, phong ca của nó hồi nào vậy, còn nguyền rủa nguyệt tỷ nửa, lầm rồi cưng ơi, diêm vương cũng dám đòi mạng nguyệt tỷ đâu, cưng đừng có mơ[​IMG] [​IMG] [​IMG])
      Mọi người gì , tất cả bây giờ liền tập trung ra đại sảnh bàn bạc đối sách cứu tiểu nguyệt, cha mẹ của ngọc phụng cũng biết thế nào, họ có thể hiểu được tình cảm của ngọc phụng, nhưng mà chủ nhân nhận định nương kia cách sâu sắc , xem ra con họ hết hy vọng rồi, chỉ là nó lại cố chấp, họ cũng biết khuyên nhủ làm sao.
      “đáng đời ai bảo dám xấu tiểu thư nhà ta” –phán quan nhìn thấy bộ dạng của ngọc phụng hả hê vô cùng, khi ngang qua ta, bồi thêm cho ta ánh mắt khinh miệt và câu .
      “ngươi….” – ngọc phụng tức giận định mắng lại phán quan, nhưng ông ta xa rồi.
      Hết chương 9 – chương 10 : Gặp lại minh châu (chương này Phương ca lên sàng, tình địch đáng gờm của Phong ca đó)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :