1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - NP] Nương tử, hậu cung mãn - Ám Hương Ảnh Di [5]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 5: NAM NHÂN ĐẦU TIÊN

      Trong hoàng cung.

      Thượng đình trong hồ nước ở ngự hoa viên.

      Long Cẩn nhìn vào người ngồi uống rượu điên cuồng đối diện, trong mắt tràn ngập ý cười.

      "Ngọc, chuyện phúc điếm là quy định của tổ tiên, huống chi ta cũng biết là ngươi muốn giữ lại làm kĩ niệm, nếu biết trước ta phá vỡ quy cũ, phái người tới lấy rồi."

      Nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Long Ngọc, Long Cẩn trêu tức.

      Con cháu hoàng thất nếu cưới chính thê sau đêm tân hôn phải lấy phúc điếm đặt trong tông đường, đó là quy củ mà tổ tiên để lại.

      "Rầm!" Long Ngọc ném ly rượu trong tay, tức giận , "Ca! Ta có chạm vào nàng, chuyện này phải là ngươi biết sao?!" khuôn mặt của Long Ngọc rất nghiêm túc .

      Đừng nàng ta tàn hoa bại liễu, cho dù nàng ta có trong sạch cũng chạm vào nàng!

      "A?!" ý cười trong con ngươi của Long Cân càng đậm, "Nhưng phúc điếm kia..."

      "Giả!" Long Ngọc nghiến răng .

      Long Cẩn thấy bộ dạng Long Ngọc như thế hơi nhíu mi, thu nét cười yếu ớt mặt lại, "Ngọc, sao hôm nay ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế?"

      Từ hai huynh đệ bọn họ nương tựa vào nhau mà sống, lớn lên từ trong nơi phồn hoa chết người này nên sớm luyện nên khả năng bộc lộ cảm xúc mặt.

      Long Cẩn chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận như thế của Long Ngọc.

      Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của huynh trưởng, sắc mặt của Long Ngọc có chút biến đổi, trong lòng kinh hãi khi lại thay đổi cảm xúc chỉ vì nữ nhân mới gặp mặt, "Ca, ta..."

      Long Cẩn biết Long Ngọc hiểu,thở dài tiếng, bàn tay to vỗ đầu vai của Long Ngọc, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Long Ngọc nhìn Long Cẩn, kể chi tiết từng chuyện xảy ra tối qua.

      Nghe xong lời của Long Ngọc, sắc mặt của Long Cẩn ngưng trọng, "Ngọc, đứa con duy nhất này của đại tướng quân phải là kẻ ngu ngốc nàng ta có tâm cơ rất sâu".

      Đạo lý xuất giá tòng phu này lẽ nàng ta hiểu?

      Khiêu khích phu quân như thế, cho dù có lột lớp da của nàng xuống hay lấy mạng của nàng lão tướng quân cũng thể có ý kiến.

      biết bo bo giữ mình coi như nàng ngu ngốc.

      Nhưng nếu là cố ý khiêu khích, cố ý khiến Ngọc tức giận ... nữ nhân này đáng sợ!

      Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này lâu nữa Ngọc bị nàng ta nhìn thấu.

      Thân là người cai quản thiên hạ như chuyện này tất nhiên là hiểu được.

      Khi nhìn thấu người đồng nghĩa với việc nắm được điểm yếu của người đó, khi nắm được hết thảy đù giỡn người đó trong lòng bàn tay là chuyện rất dễ dàng.

      "Ca, ta chú ý" tất nhiên Long Ngọc cũng hiểu tầm quan trọng của chuyện này, "Nhưng theo ta thấy nữ nhân kia chắc chắn thuộc về trường hợp ".

      Lòng tự trọng của nam nhân cho phép thừa nhận mình bị nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay, hơn nữa còn là nữ nhân cực kì chán ghét!

      "Ngươi là..." Long Cẩn vừa giận vừa buồn cười, lấy từ trong tay áo ra văn kiến đưa tới trước mặt Long Ngọc, "Mở ra xem ".

      Nếu đệ đệ này của thực bị nhìn thấu lúc đó rất đau đầu!

      "Đây là cái gì?" Long Ngọc vừa hỏi vừa mở văn kiện ra.

      Con ngươi đen tập trung nhìn nội dung bên trong, giấy trắng mực đen, ràng có gì kì quái, nhưng con ngươi của Long Ngọc lại càng lúc càng lạnh.

      lúc lâu sau Long Ngọc mới chịu dời tầm mắt khỏi cái văn kiện kia, nhìn về phía Long Cẩn "Ca, tin này là sao?"

      Thiên hạ đệ nhất trang!

      Nàng ta có quan hệ thân thiết với trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang!

      "Ừ" Long Cẩn gật đầu, "Đây là tin tức Ám Ảnh truyền tới hôm qua, rất đáng tin cậy."

      Khi nhìn thấy cái này cũng rất kinh hãi.


      "Nữ nhân biết liêm sĩ kia..."

      "Ngọc" Long Cẩn đánh gãy lời chuẩn bị thoát ra khỏi miệng của Long Ngọc, "Nếu tin tức này là đúng ngươi nghĩ ai là người nam nhân đầu tiên của Bạch Phượng Ca?"

      Thiên hạ đệ nhất trang!

      Người đời chỉ biết thiên hạ đệ nhất trang rất có uy tín trong võ lâm chính phái.

      Nhưng chỉ có hai huynh đệ bọn họ biết, tất cả ngân hàng, sòng bạc, thanh lâu, khách sạn lớn trong cả nước đều thuộc quyền sở hữu của thiên hạ đệ nhất trang!

      Chỉ số ít người, trong đó có huynh đệ bọn họ biết thiên hạ đệ nhất trang là tất cà các lĩnh vực, tổng tài sản còn nhiều hơn quốc khố mấy lần, cơ bản trong thiên hạ này có chỗ nào có sản nghiệp của thiên hạ đệ nhất trang.

      Thậm chí nông trường quan trọng của cả nước cũng là của thiên hạ đệ nhất trang.

      Chỉ số người mới thực hiểu được thế lực của nơi này, đáng sợ!

      Hai huynh đệ bọn họ chính là hai trong số ít người đó.

      Cái này cũng khó lắm" Long Ngọc châm chọc, "Dựa vào trình độ biết liêm sỉ của nữ nhân kia ai mà biết người đầu tiên của nàng ta là ai chứ!"

      chừng nam nhân của nàng ta chỉ có người.

      "Ha ha..." Long Cẩn bất đắc dĩ cười, "Ngọc, ta biết cưới nàng ta ngươi bị ủy khuất nhưng bây giờ phải lúc làm việc theo cảm tính" lời này thấm sâu vào trong lòng Long Ngọc, trong lòng Long Cẩn lại càng áy náy.

      Bạch Phượng Ca là con duy nhất của Bạch Hưng Thiên, vì binh quyền trong tay Bạch Hưng Thiên, vì muốn đem mọi kính của dân chúng đối với ông dời về hoàng thất, Bạch Phượng Ca phải gả vào hoàng tộc.

      Nếu gả cho Long Cẩn, muốn lòng người lung lạc vị hậu chắc chắn phải vào tay nàng.

      Làm chủ hậu cung! Vị trí này đúng là quyền lực ngập trời.

      Nếu giao vị trí này vào tay Bạch gia có thể khiến dân chúng tin phục nhưng lại làm thế lực Bạch gia càng thêm lớn mạnh.

      Nếu muốn thu hồi binh quyền trong tay Bạch Hưng Thiên thể bước cờ này.

      Cho nên Long Cẩn chỉ có thể ủy khuất Long Ngọc lần, cho Bạch Phượng Ca danh hiệu nhiếp chính vương phi.

      Nhưng họ hề nghĩ tới thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, con độc nhất của Bạch đại tướng quân lại là người tàn hoa bại liễu...

      "Ca, cái này liên quan tới ngươi!" Long Ngọc thấy được áy náy trong mắt Long Cẩn, biết suy nghĩ những gì, "Hồi đó người đề xuất ý kiến cưới Bạch Phượng Ca là ta, ngươi yên tâm, ta thiếu kiên nhẫn nữa".

      tuy giận nàng ta dám đội nón xanh cho nhưng sâu trong lòng vẫn thấy may mắn.

      May mà nữ nhân biết xấu hổ kia chỉ là nhiếp chính vương phi, nếu nàng ta là mẫu nghi thiên hạ ...

      Cho nên nếu có biết trước vẫn dùng kiệu tám người khiên để rước nàng ta về nhà.

      " ngờ ngươi cũng biết mình thiếu kiên nhẫn!" Long Cẩn cười ôn hòa, nhưng trong lời của lại có ý chế nhạo.

      "Khụ khụ..." sắc mặt của Long Ngọc cứng đờ, ho hai tiếng, chuyển đề tài, "Ca vừa rồi hỏi ta cái gì vậy?"

      "Ta hỏi ngươi đoán xem người đầu tiên của Bạch Phượng Ca là ai?" Long Cẩn tiếp tục .

      A, là ca ca cùng cha cùng mẹ với tên này sao mà biết Long Ngọc nghĩ gì chứ.

      Nếu đệ đệ của muốn qua chuyện khác vậy người ca ca này sao có thể làm như ý chứ!

      " biết!" sắc mặt của Long Ngọc đen lại.

      Cho dù là nam nhân bình thường khi bị thê tử mới cưới về cho đội nón xanh chuyện sỉ nhục tôn nghiêm rồi.

      Đừng tới người như vị nhiếp chính vương dưới người vạn người đây!

      Hơn nữa biết nữ nhân kia đội nón xanh cho còn thể phát đập chết nàng ta, cái này làm cho ức chế!

      Sắc mặt của sao có thể tốt được chứ?

      "A, nếu ngươi biết ta suy đoán của mình nha" Long Cẩn nhìn Long Ngọc, trong mắt toàn là ý cười trêu chọc.

      Ngọc a!

      Nếu để cho đám đại thần thường ngày run rẩy chỉ vì ánh mắt của mà biết được nhiếp chính vương của bọn họ lại ngây thơ... à , trước sau lòng như vậy, biết bọn họ có phản ứng thế nào.

      "Ừ" Long Ngọc quăng cho Long Cẩn ánh mắt xem thường, nhưng vẫn gật đầu.

      Từ sống nương tựa vào nhau, sao có thể biết suy nghĩ đen tối trong lòng vị huynh trưởng kia của chứ?

      "Bảy tuổi Bạch Phượng Ca được cao nhân mang học nghệ, mà cao nhân kia lại là trang chủ tiền nhiệm của thiên hạ đệ nhất trang- Thiên Huyền Tử, mười tám tuổi nàng ta mới trở lại phủ tướng quân, chính là năm trước." xong Long Cẩn nhìn về phía Long Ngọc.

      Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc càng đen, lạnh lùng nhìn huynh trưởng nhà mình, "Ca, chuyện nàng ta bị đem học nghệ thiên hạ này ai mà biết, còn cao nhân kia là Thiên Huyền Tử khi nãy ta biết rồi, nhưng cái này liên quan gì tới chuyện người nam nhân đầu tiên của nữ nhân kia?"

      Mấy chuyện liên quan tới nữ nhân kia làm nổi da gà.

      "Đừng vội" Long Cẩn tiếp tục , "Nếu Bạch Phượng Ca thất thân lúc trước khi mười tám tuổi ..."

      "Ngươi muốn ..." Long Ngọc giống như hiểu được gì đó.

      "Đúng vậy" Long Cẩn mỉm cười gật đầu, "Thiên hạ đệ nhất trang phải là cái chợ mà ai muốn ra ra muốn vào vào, nên chúng ta có thể khoanh vùng được ba người, trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang, cốc chủ của Thần Y cốc và người đẹp khiến nữ nhân trong thiên hạ đều ganh tị- Tu La vương."

      "Cho nên người nam nhân đầu tiên của nữ nhân kia có thể là trong ba người này" sắc mặt của Long Ngọc có chút nặng nề tiếp lời của Long Cẩn.

      "Ừ" Long Cẩn gật đầu.

      Vị đệ đệ này của tuy tính tình có chút táo bạo nhưng khi tới chuyện chính rất bình tĩnh.

      Cái này khiến yên tâm nhất!

      "Trong ba người này thế lực của trang chủ thiên hạ đệ nhất trang khỏi rồi, Thần y cốc cốc chủ Mặc Dung được người đời ngợi khen là thiên hạ đệ nhất thần y, y thuật và độc thuật của có đối thủ, nhưng lại hiếm khi ra tay, nếu muốn cầu xin phải đáp ứng điều kiện, nếu cho dù có ném vào trong hố vàng hố bạc cũng đồng ý".

      "Ta nhớ là năm năm trước, ca dùng Lưu Vân thành để thuyết phục cứu ta, nhưng Lưu Vân thành bị đưa cho trang chủ thiên hạ đệ nhất trang" Long Ngọc chợt nhớ tới chuyện năm mười sau tuổi Tây Vực bị người ta hạ độc.

      "Đúng vậy, cho nên Mặc Dung này cũng thể xem thường" Long Cẩn nghiêm túc .

      Long Ngọc cũng hiểu mà gật đầu.

      Cầm lấy cái chén cẩm thạch bàn chất đầy bầu rượu, Long Cẩn rót cho Long Ngọc chén, tiếp tục , "Còn về Tu La vương Mị kia, ta có võ công đệ nhất thiên hạ, lại là người đứng đầu của tà giáo trong võ lâm, chỉ cần ra lệnh tiếng toàn bộ tà giáo đều nghe lệnh. Thế lực như thế ai dám khinh thường?"

      Nghe Long Cẩn thế, Long Ngọc cúi đầu uống sạch ly rượu, , "Cho nên cần biết người đầu tiên của nàng ta là ai, chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng được Bạch Phượng Ca tuyệt đối lỗ vốn."

      "Ha ha, xem ra ngươi hiểu" Long Cẩn cười .

      "Nếu chuyện như thế mà còn hiểu được phải là phụ công ca nuôi dạy hay sao?" xong Long Ngọc ném ly rượu về phía Long Cẩn.

      "ha ha": Long Cẩn tiếp tục rót rượu cho Long Ngọc, "Nhưng có chuyện chắc chắn ngươi vẫn chưa hiểu".
      Last edited by a moderator: 11/7/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6: PHƯỢNG HOÀNG ĐỒNG CA

      "Chuyện gì?"

      "Ngươi biết tên trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang là gì ?"

      "Ca, ngươi làm khó ta đấy ư?" Long Ngọc đặt ly rượu bằng bạc xuống bàn, "Trong thiên hạ này ai mà biết tên của trang chủ thiên hạ đệ nhất trang chứ?"

      Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang tuấn mĩ tuyệt luân, quyền thế ngập trời, mức độ giàu có xếp bậc nhất thiên hạ, nhưng người biết tên của chỉ sợ đếm được đầu ngón tay.

      Đừng là tên, ngay cả dung mạo của thế nào, bao nhiêu tuổi cũng mấy người biết.

      " tên là Hoàng Ca" xong, Long Cẩn nhìn về phía Long Ngọc giống như muốn nhìn phản ứng của .

      "À" Long Ngọc gật đầu cái, sau đó đánh quyền vào ngực Long Cẩn, "Ca, xem ra Ám Ảnh ngày càng lợi hại nhỉ, ngay cả cái này cũng điều tra ra được."

      Ám chính là tổ chức mà lúc trước hai huynh đệ nhà họ có chuyện gì làm nên lập ra, nhưng cho tới hôm nay nó lớn mạnh tới mức trở thành lực lượng thể thiếu của huynh đệ họ.

      Chức trách chủ yếu của Ám Ảnh chính là điều tra tin tức, chấp hành mệnh lệnh ám sát, làm ám vệ của hai người bọn họ.

      "..." trán Long Cẩn lên mấy đường hắc tuyến.

      Đây phải là trọng điểm nha!

      "Ngọc, ngươi còn nhớ ba năm trước ta có nhắc đến khúc 'Phượng Hoàng đồng ca' ?" Long Cẩn nhịn xúc động muốn bóp chết người trước mặt xuống, bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho bạn vương gia chậm tiêu nào đó.

      "Nhớ!" hồi tưởng lại lát, Long Ngọc gật đầu , "Ngươi còn rất thích khúc này..." xong câu này đột nhiên Long Ngọc trợn to mắt nhìn Long Cẩn.

      "Ca! Vậy người nam nhân đầu tiên của nàng ta là..."

      Bạch Phượng Ca.

      Hoàng Ca.

      "Phượng Hoàng đồng ca"!

      Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang là người khiêm tốn, giang hồ rất ít khi có lời đồn về , nhưng ba năm trước đây khúc "Phượng Hoàng đồng ca" kia lại lưu truyền rất rộng rãi trong dân giang.

      Giai điệu sầu triền miên, chân tình dù chết sờn, nếu có trải nghiệm sâu sắc nhất định thể viết ra nhạc phổ cảm động như vậy.

      Long Cẩn thấy đệ đệ của mình cuối cùng cũng hiểu được gật đầu, cười mà .

      "Nhưng mà ca, cái này cũng chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, nếu người nam nhân kia chỉ là người hầu hay hạ nhân nào đó ..." Long Ngọc được nửa tự thấy khả năng vừa thể xảy ra nên lập tức im lặng.

      Ngẫm lại cũng phải, nữ nhân kia cho dù biết liêm sỉ tới đâu bộ dạng của nàng ta xinh đẹp như thế, hơn nữa còn có thân phận con độc nhất của đại tướng quân lý nào lại làm chuyện bậy bạ với hạ nhân!

      ***

      "Tiểu thư, thiểu thư!" Tiểu Chanh xốc chân của Bạch Phượng Ca lên, đánh thức bạn nữ nào đó ngủ nướng sắp cháy cả giường, mặt lộ vẻ hưng phấn, "Nhuyễn kiệu được chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát!"

      "Xuất phát? đâu?" hai mí mắt của Bạch Phượng Ca híp thành đường, hỏi xong có xu thế muốn chui vô chăn ngủ tiếp.

      " được ngủ!" tất nhiên bạn nha hoàn hiểu rất bản tính làm biếng làm gốc làm rễ trong người tiểu thư nhà mình nên liền ra tay trước, bổ nhào lên người bạn tiểu thư nào đó, ngay lúc bạn tiểu thư còn chưa nhắm mắt mà banh to con mắt của bạn ấy ra, "Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, nên trễ!"

      "Lại mặt?" Bạch Phượng Ca kéo hai cái tay của Tiểu Chanh banh mí mắt của nàng xuống, biểu cảm hết sức thản nhiên, " bảy ngày rồi à!"

      Đúng là thời gian trôi nhanh ghê!

      Nhìn tới nhìn lui mà nàng lập gia đình được bảy ngày rồi cơ à!

      ra gả cho Long Ngọc cũng tệ.

      Ít ra có thể thực được nguyện vọng sâu gạo mà nàng ấp ủ bấy lâu nay.

      Bạch Phượng Ca rơi vào trầm tư, tùy ý để Tiểu Chanh đùa nghịch.

      Chốc lát sau, Tiểu Chanh thay quần áo xong cho nàng, từ đầu tới cuối nàng hề làm bất cứ thứ gì.

      Cái này đủ đề thấy được bạn tiểu thư nào đó lười tới trình độ nào.

      ***

      Trước cửa đặt sẵn cái kiệu tinh xảo, kiệu phu cũng xốc màn lên chờ sẵn.

      Bạch Phượng Ca vừa muốn nhấc chân bước lên kiệu bên tai truyền tới tiếng la thảm thiết.

      Xoa xoa cái lỗ tai bị tiếng la kia làm cho phát đau, sắc mặt của nàng cực kì tốt nhìn về phía người phát ra thanh, "Tiểu Chanh, nếu ngươi còn kêu thêm vài tiếng nữa chớ đó mà nhặt xác cho tiểu thư của ngươi luôn ."

      Nghe nha đầu này la lên tiếng mà muốn tổn thọ mười năm!

      Nàng còn bao nhiêu cái mười năm để mà lãng phí đây?!

      "Tiểu thư! Vương gia... vương gia có ở nhà!" bây giờ bạn Tiểu Chanh chút nào để ý tới lời trêu chọc của tiểu thư nữa rồi, khuôn mặt nhắn biết có phải vì tức giận hay mà hồng hồng rất đẹp mắt.

      "Ta biết" Bạch Phượng Ca chỉ vào hai mắt của mình, "Nhìn , ta cũng có mắt mà!"

      xong Bạch Phượng Ca khom người chui vào kiệu, nhưng góc áo lại bị ai đó giữ chặt.

      "Tiểu thư, vương gia có ở đây sao người...ngô ngô..."

      Bạch Phượng Ca đưa tay bịt miệng cái người ngừng lải nhải kia lại, sau đó nhét nàng vào nhuyễn kiệu, bản thân cũng chui vào trong, "Khởi kiệu" sau khi thông báo tiếng với kiệu phu nàng mới bỏ Tiểu Chanh ra.

      "Tiểu thư..." miệng vừa được tự do, Tiểu Chanh lập tức mở miệng, nhưng vừa được hai chữ bị bạn tiểu thư vô lương tâm chặn họng.

      "Câm miệng!" Bạch Phượng Ca trừng cái, "Còn nữa ta quẳng ngươi xuống dưới cho ngươi bộ về!"

      "..." Tiểu Chanh ai oán nhìn tiểu thư nhà mình, dám nữa.

      Dựa vào cái trình độ vô lương tâm của người nào đó nhất định được làm được!

      Bạch Phượng Ca làm như thấy ánh mắt ai oán của Tiểu Chanh, nhắm mắt dưỡng thần.

      ***

      Trong hoàng cung.

      Long Cẩn ở trong ngự hoa viên vẽ tranh.

      Muôn hoa nở rộ, cảnh sắc xinh đẹp như thế mà có gì để ghi lại là có lỗi với cuộc đời.

      "Nô tài tham kiến nhiếp chính vương, vương gia thiên tuế!" lúc Long Cẩn hết sức nhập thần mấy tên thái giám bên cảnh quỳ xuống hành lễ.

      "Miễn lễ" tâm trạng của Long Ngọc hôm nay rất tốt, thản nhiên đáp tiếng, sau đó tới bên cạnh Long Cẩn, "Ca, ta tìm ngươi nãy giờ!"

      Long Cẩn buông bút trong tay xuống, khó hiểu nhìn về phía Long Ngọc, "Ngọc, sao giờ này ngươi còn ở đây?"

      "Sao ta thể ở đây?" Long Ngọc cũng khó hiểu hỏi lại.

      "..." Long Cẩn nhìn cái bộ mặt thể nào 'tỉnh' hơn của đệ đệ nhà , trong lòng hận thể phát đánh chết người trước mặt , phân phó thái giám, "Các ngươi lui xuống "


      Long Ngọc nhìn bọn thái giám lui xuống, nhún vai cái, sau đó ngồi lên bàn, "Ca, sao ngươi bảo bọn họ lui xuống hết thế, lẽ muốn bàn chuyện quan trọng gì với ta sao?"

      "Ngươi biết hôm nay là ngày gì ?" vẻ mặt của Long Cẩn rất nghiêm túc nhìn về phía Long Ngọc.

      "?" Long Ngọc nghi hoặc, "Ngày sinh nhật của ca?"

      "..."khuôn mặt tuấn tú của Long Cẩn bắt đầu đen lại.

      "Sinh nhật của ta sao?"

      "..." mặt của Long Cẩn càng đen hơn.

      "Ngày giỗ của mẫu thân..."

      "Ngày ngươi và vương phi của ngươi lại mặt!" rốt cục Long Cẩn cũng nhịn được mà thét lên chấm dứt mọi suy đoán của bạn vương gia.

      "A..." Long Ngọc sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn, chột dạ nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của Long Cẩn, "Ha ha, ta quên." (bó tay với vợ chồng nhà này!)

      ra cũng thể trách được.

      hề để ý tới cuộc hôn nhân này quên mấy chuyện thế này cũng là chuyện tất nhiên.

      "..."Long Cẩn bất đắc dĩ nhìn Long Ngọc, lấy tay kéo , "Sớm muộn gì cũng có ngày ta bị đệ chọc cho tức chết!" xong kéo Long Ngọc , trong chốc lát ngự hoa viên còn bóng người.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 7: LẠI MẶT

      Phủ tướng quân.

      "Lão gia! Lão gia! Tiểu thư về rồi!" lão quản gia chạy nhanh như gió vào trong nhà thông báo, nhiêu đó đủ thấy ông hưng phấn như thế nào.

      Trong đại sảnh, Bạch Hưng Thiên chuyện với nam tử áo đen, chợt nghe thấy tiếng thông báo của quản gia, khuôn mặt góc cảnh của ông lên tia mừng rỡ, nhưng lập tức bị ông áp chế.

      Bạch Hưng Thiên đứng dậy, trầm giọng với quản gia, "Về về thôi, kêu to như thế còn ra thể thống gì!"

      "..." nụ cười mặt già nua của lão quản gia cứng đờ, nghiêm trang , "Dạ".

      "Nghĩa phụ, Lưu bá chỉ là vui mùng khi thấy Ca nhi về thôi mà! Người đừng nên trách ông!" nam tử áo đen đứng dậy giúp quản gia.

      Khuôn mặt ràng góc cạnh, ngũ quan lập thể kiên nghị, thân hình to lớn, đúng là nam tử lãnh khốc mười phần!

      Nam tử áo đen kia chính là nghĩa tử của Bạch Hưng Thiên- Lãnh Duy.

      chính là tướng quân mặt lạnh đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết!

      "Ừ" Bạch Hưng Thiên gật đầu với nam tử áo đen cái, sau đó thẳng về phía quản gia, "Lần này nể mặt Duy nhi ta tạm tha cho ngươi!"

      xong ông lập tức nhấc chân ra ngoài.

      Lãnh Duy cũng nối gót theo sau.

      "Lão nhân..." Bạch Phượng Ca vừa vào phủ liền bước tới trước mặt cha già uy phong lẫm lẫm của mình, lập tức kêu ra tiếng.

      "Đứng lại!" Bạch Hưng Thiên lớn tiếng ngăn chặn hành động tiếp theo của bạn nữ nào đó, tỉ mỉ đánh gia nàng, sau đó nhìn trái nhìn phải, nhìn sau nhìn trước, càng nhìn mặt càng đen, cuối cùng rặn ra mấy chữ, "Vương gia đâu?"

      Bạch Phượng Ca nhìn cha già nhà mình, chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân làm bộ như nghe thấy.

      Bạch Hưng Thiên nhìn biểu như thế của nữ nhi trong lòng tự biết thể đào thông tin gì từ bạn nữ này rồi, ông lập tức chuyển hướng sang bạn nha hoàng đứng ngay phía sau, "Tiểu Quýt, ngươi !"

      "Lão gia, là chanh... phải quýt!" Tiểu Chanh nhàng lùi về phía sau mấy bước, sợ hãi nhìn Bạch Hưng Thiên, yếu ớt .

      "..."chòm râu mấy rậm rạp của Bạch Hưng Thiên nhàng dựng ngược lên, , tức giận , "Ta quan tâm ngươi là quýt hay là bánh bao, hỏi gì đáp đó !"

      "Lão gia tha mạng" thấy Bạch Hưng Thiên có vẻ giận dữ, Tiểu Chanh lập tức quỳ xuống đất, thân mình nhắn run rẩy, dám nhìn thẳng mặt ông, "... có vương gia!"

      "Phụt!" bạn nữ nãy giờ vẫn cúi đầu giả ngu nhịn được mà cười ra tiếng.

      Chanh và Quýt có chút quan hệ còn tạm chấp nhân được.

      Nhưng mà quýt với bánh bao liên quan gì với nhau?!

      Cha già nhà nàng càng lúc càng đáng !

      Trong lòng Bạch Phượng Ca cười thầm.

      Râu của Bạch Hưng Thiên dựng ngược lên lần nữa, giận dữ phóng ánh mắt dao găm về phía con '' ngừng run run hai bả vai kia, "Cười cái gì?!"

      "..." Trầm mặc lúc lâu, Bạch Phượng Ca ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mĩ còn nụ cười nữa, " cười."

      "..."khóe miệng của cha già ngừng run rẩy, chòm râu càng lúc càng giật giật.

      Trong mắt của Lãnh Duy đứng phía sau cũng lóe lên ý cười nhưng lập tức biến mất, nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Phượng Ca sau đó lập tức thu hồi tầm mắt giống như vừa rồi chỉ lơ đãng nhìn cái cây nào đó thôi.

      "Sao vương gia về cùng ngươi?" Bạch Hưng Thiên nhìn thẳng vào mắt của Bạch Phượng Ca, hỏi.

      Bạch Phượng Ca chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu đùa nghịch ngón tay, "À, chuyện này... ra cũng dài lắm." ngẩng đầu, cười tươi như hoa, "Ha ha, Cha già, chúng ta ngồi xuống trước ha..."

      "Người đâu!" chờ Bạch Phượng Ca xong, Bạch Hưng Thiên liền gầm lên giận dữ, "Gia pháp!"


      "..." trán của Bạch Phượng Ca chảy xuống mấy đường hắc tuyến.

      Vị cha già đáng kính của nàng cầm tay cái gậy có tay cầm cỡ khoảng cánh tay trẻ con, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn nàng.

      "Cha... cha già... người... người muốn làm gì?" Bạch Phượng Ca cảnh giác nhìn Bạch Hưng Thiên.

      "Đánh ngươi!" Bạch Hưng Thiên nghiến răng nghiến lợi, cầm gậy rượt theo bạn nữ nào đó.

      "Cứu mạng a~" Bạch Phượng Ca thét to tiếng, sau đó nhấc váy bỏ chạy.

      "Ngươi đứng lại đó!" Bạch Hưng Thiên đuổi ngay sát phía sau Bạch Phượng Ca.

      " bao giờ!" tốc độ của Bạch Phượng Ca cũng chuyện mà chậm lại.

      "Ngươi là đồ con bất hiếu!" Bạch Hưng Thiên giận mắng.

      "Cha là người cha vô lương tâm!" Bạch Phượng Ca cũng phản pháo trở lại.

      "Lão tử dạy con là chuyện thường tình!"

      "Bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật!"

      Sau hồi ngừng rượt đuổi.

      Cuối cùng trong phủ tướng quân vốn sâm nghiêm kia lại xuất màn mèo vờn chuột.

      cây đại thụ gần của lớn, đôi mắt thâm thúy kinh ngạc nhìn màn xảy ra trong sân.

      Cành là sum suê của cây đại thụ kia che mất dung mạo của chủ nhân đôi mắt, biết là người phương nào.

      Ước chừng khoảng khắc sau...

      Bạch Hưng Thiên thở hổn hển, Bạch Phượng Ca cũng mồ hôi đầm đìa.

      "Hô... Nha đầu thối... cho lão tử đánh cái cũng có mất miếng thịt nào đâu, hô..." Bạch Hưng Thiên vẫn cầm gậy đuổi theo.

      "A... cha già nè, nếu người đánh chết con mẫu thân mất vài miếng thịt đó... a..." Bạch Phượng Ca vẩn xách váy chạy trốn.

      "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi..."

      "Lão gia!" lão quản gia quyết định nhảy vào đính chỉ cuộc rượt đuổi lại, "Hoàng thượng và vương gia tới."

      "Cái gì?" Bạch Hưng Thiên vừa nghe xong lập tức ngừng lại.

      "Hoàng thượng và vương gia tới."

      Lúc này Bạch Hưng Thiên nghe , quăng gậy về phía quản gia, "Cất " xong, sửa sang lại y quan, trừng mắt nhìn bạn nữ thở phào nhõm nào đó, "Còn tới tiếp giá?" bỏ lại câu rồi thẳng ra cửa.

      Bạch Phượng Ca cực kì bất đắc dĩ đuổi theo.

      Ngay lúc lướt qua Lãnh Duy, ánh mắt nàng dừng người giây, sau đó lướt qua.

      Lãnh Duy nhìn bóng dáng nổi bật của Bạch Phượng Ca, con ngươi càng thâm thúy.

      Nghĩa muội này... rất thú vị!

      "Lão thần tham kiến hoàng thượng, vương gia" Bạch Hưng Thiên khom người hành lễ với Long Cẩn và Long Ngọc, "Tiếp giá chậm trễ, mong hoàng thượng và vương gia thứ tội."

      "Ha ha, Bạch ái khanh cần đa lễ" Long Cẩn cười cười .

      "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, vương gia." Bạch Phượng Ca tao nhã nghiêng người hành lễ.

      Bạch Hưng Thiên từng giúp tiên hoàng bảo vệ giang sơn nên tiên hoàng đặc biệt cho phép người Bạch gia cần phải quỳ.

      "Ha ha, vương phi miễn lễ" Long Cẩn cười đến ôn nhuận như ngọc.

      "Vi thần tham kiến hoàng thượng, vương gia" Lãnh Duy cũng cúi người hành lễ.

      "Lãnh ái khanh, miễn lễ" Long Cẩn mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Hưng Thiên, " Bạch ái khanh, hôm nay trẫm và nhiếp chính vương vài chuyện quan trọng nên có chút trễ giờ, mong ái khanh lượng thứ."

      "Vi thần dám" Bạch Hưng Thiên nghiêm trang , "Vương gia nên lấy quốc làm trọng."

      Xí!

      Hồi nãy ai dùng bộ dạng ăn tươi nuốt sống rượt nàng vậy?

      Trong lòng Bạch Phượng Ca hung hăng khinh bỉ cha già nhà mình, nhưng ngoài mặt vẫn rất tự nhiên.

      "Ha ha, khó có người đại nghĩa diệt thân như Bạch ái khanh" Long Cẩn thoải mái cười to.

      "Hoàng Thượng quá khen." Bạch Hưng Thiên nề nếp , rất có tư thái của thần tử, ông là người có chừng mực.

      "Ha ha, sao Bạch ái khanh lại câu nệ như thế? Trẫm và vương gia hôm nay cải trang tới đây, nghĩa quân thần tạm thời bỏ qua !" Long Cẩn dùng vẻ mặt dễ gần .

      "Lão thần tuân chỉ" Bạch Hưng Thiên nâng tay, làm động tác mời, "Hoàng thượng, vương gia, mời vào trong."

      Long Cẩn và Long Ngọc hơi vuốt cằm, sau đó nâng bước vào đại môn.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8: TRÚC UYỂN

      Tiểu viện u tĩnh.

      Trong viện, tre trúc mọc thành rừng, dưới mỗi góc trúc phải đặt cái ghế cũng đặt bệ để người dạo có thể tùy ý ngồi nghỉ.

      Dưới gốc trúc, Bạch Phượng Ca nhàn nhã nằm cái bệ , nhắm mắt dưỡng thần.

      Gió thổi qua từng lá trúc, cành lá rậm rạp ma sát vào nhau tạo nên bản nhạc êm tai.

      Tiểu Chanh yên lặng ngồi cái ghế trúc chống cằm nhìn tiều thư nhà mình tới ngẩng người.

      Đúng là đẹp quá!

      biết qua bao nhiêu thời gian, loạt tiếng bước chân từ xa truyền lại.

      Bạch Phượng Ca nhíu mi lại nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu giống như nàng vẫn còn ngủ.

      Đột nhiên trước mắt nàng xuất người, mãi tới khi hoàn hồn, Tiểu Chanh mới vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, vương gia, đại thiếu gia."

      Biết người tới là ai, bạn nữ nhàn tản nằm ghế trúc nãy giờ cuối cùng cũng chịu mở mắt, chút hoang mang đứng dậy hành lễ.

      Động tác vừa tao nhã vừa hào phóng.

      "Miễn lễ." ánh mắt của Long Cẩn dừng khuôn mặt lạnh như nước của Bạch Phượng Ca, sau đó lập tức dời, , "Trúc uyển của vương phi đúng là rất khác biệt."

      Vốn nghĩ nơi ở của nữ hài tử phải có rất nhiều hoa tươi tranh nhau khoe sắc, nhưng ngờ lại u tĩnh nhàng như vậy, hơn nữa... nhiều ghế trúc thế này, lẽ có rất nhiều người viếng thăm sao?

      Bạch Phượng Ca từ chối cho ý kiến, chỉ tao nhã làm tư thế mời, "Hoàng thượng, vương gia, đại ca, mời vào bên trong."

      Nàng muốn gánh tội tiếp giá chậm trễ đâu.

      Long Cẩn cười tiếng, sau đó nhấc chân song song với Long Ngọc và Lãnh Duy bước vào sâu bên trong rừng trúc.

      Ánh mắt bình thản của Bạch Phượng Ca liếc về phía ba dáng người tuấn dật kia giây, sau đó quay đầu bảo Tiểu Chanh pha trà, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

      Tuy mấy người này mời mà đến nhưng cũng thể tiếp đãi qua loa.

      Khó chịu!

      Trong lòng Bạch Phượng Ca bây giờ rất khó chịu!

      Trong đại sảnh của lầu các đơn giản mộc mạc, ba nam nữ ngồi quay quần bên cái bàn tròn.

      Long Cẩn đánh giá xung quanh, trong đôi mắt luôn ánh lên ý cười kia lên tia tán thưởng.

      Nơi này thoạt nhìn có vẻ đơn giản mộc mạc nhưng ra được bố trí rất tinh diệu.

      Lời dụng ánh sáng để khiến căn phòng càng hài hòa, đạt tới hiệu quả thẩm mĩ tốt nhất.

      "Cách bố trí trong tiểu uyển của vương phi rất sáng tạo." Long Cẩn tán thưởng , "Nghe nơi này là do vương phi tự tay thiết kế?"

      "Cũng chỉ là trúc các đơn sơ thôi, hoàng thượng đừng chê cười." Bạch Phượng Ca lạnh nhạt , "Rừng trúc này vốn tồn tại từ trước, nô tỳ chẳng qua chỉ xây thêm cái nhà , sau đó thêm vào chút đồ dùng mà thôi."

      "Ha ha" Long Cẩn có ý kiến gì với lời của Bạch Phượng Ca, "Chuyến tới phủ tướng quân ngày hôm nay đúng là tệ."

      "..."Bạch Phượng Ca vẫn cúi đầu , nàng biết bây giờ mới là trọng điểm.

      Quả nhiên Long Cẩn trầm mặc chút lại tiếp tục , "Cách mà vương phi và Bạch ái khanh ở chung đúng là đặc biệt."

      và Long Ngọc chính là người nút cây khi nãy, nhìn thấy phương thức sống chung độc đáo của cha con nhà nàng.

      Vị vương phi tao nhã chút dao động này đúng là khác xa với người rực rỡ như ánh mặt trời khi nãy.

      Nếu như người khi nãy là chân bộ mặt bây giờ của nàng chính là giả tạo.

      Bạch Phượng Ca hạ mi.

      ra hai người này nhìn thấy.

      Người ta tới mức này rồi mà nàng còn hiểu nữa hình như hơi giả tạo.

      "Hoàng thượng, hạ chiến trường cởi chiến bào, gia phụ chẳng qua cũng chỉ là phụ thân bình thường thôi." nâng mắt lên, Bạch Phượng Ca nhìn chằm chằm vào mắt Long Cẩn.

      "Nô tỳ làm nữ nhi của người, từ xa phụ thân, vừa về nhà năm gả vào vương phủ, chưa từng tẫn hiếu đạo, nay trở về nhà tất nhiên là thể dùng cách bình thường để ở chung với phụ thân."

      ý của nàng là cái ngươi nhìn thấy chỉ là cách của phụ thân bình thường dạy dỗ nữ nhi mà thôi, phải là thần tử mạo phạm vương phi.

      "Ha ha, vương phi nghĩ nhiều rồi." Long Cẩn cười , "Trẫm chỉ tò mò thái độ của vương phi đối với phụ thân hoàng toàn khác với kính sợ của nữ nhi bình thường thôi."

      thoạt nhìn giống hỏi tội người ta lắm sao? Giống như có ý muốn gán tội bất kính lên người Bạch Hưng Thiên lắm sao?

      Trời biết, chỉ đơn thuần tò mò sao vị vương phi tao nhã hào phóng này khi đối mặt với phụ thân lại hoạt bát kiêu ngạo thế thôi.

      "A..."khuôn mặt của Bạch Phượng Ca cứng đờ, "Cái đó... mỗi người cha và con đều có cách thức ở chung khác nhau, phương thức thể tình cảm của nô tỳ và gia phụ chính là như thế."

      "Ha ha, đây là phương thức đặc biết nhất mà trẫm biết đấy." Long Cẩn cười nụ cười hàm súc .

      tuy trong câu trả lời của Bạch Phượng Ca ràng nhưng cũng nhìn ra.

      Bộ mặt của vị vương phi này tuyệt đối phải là hào phóng có lễ như bây giờ.

      nữ nhân dám thẳng thắng nhìn vào mắt như thế...

      "..."Bạch Phượng Ca hạ mi.

      Thái độ của Long Cẩn khiến nàng thể nhìn ra.

      So với Long Ngọc Long Cẩn nguy hiểm hơn rất nhiều.

      Long Ngọc nhiều nhất chỉ là thoạt nhìn nguy hiểm, còn Long Cẩn bề ngoài vô hại nhưng bên trong ... hệ số nguy hiểm cao hơn Long Ngọc biết bao nhiêu lần.

      "Cũng còn sớm nữa." Long Cẩn đứng dậy, "Vương phi về vương phủ cùng Ngọc chứ?"

      "Nô tỳ lát nữa mới về." Bạch Phượng Ca cũng đứng dậy, cúi đầu .

      "Ha ha, cũng được." Long Cẩn liếc về phía nàng nữa, ánh mắt đưa về phía Lãnh Duy, "Lãnh ái khanh, Bạch ái khanh chịu nổi nên về phòng nghỉ ngơi rồi, hay là ngươi tiễn trẫm ."

      "Vi thần tuân lệnh"
      ChrisWinter thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 9 :

      Tụ Phong lâu, khách sạn lớn nhất kinh đô.

      Trong nhã gian tinh mỹ.

      Ba người Long Cẩn, Long Ngọc và Lãnh Duy cùng ngồi chung bàn.

      "Về khi nào thế?" Long Cẩn hỏi Lãnh Duy, giọng điệu tùy tiện kia chứng tỏ quan hệ của họ tầm thường.

      "Hôm nay" Lãnh Duy trả lời ngắn gọn.

      "Haiz, lần cuối cùng chúng ta ngồi đây là ba năm trước." Long Ngọc cảm thán.

      "Ha ha, ta còn tưởng hôm nay đệ quyết tâm giả câm giả điếc luôn chứ." Long Cẩn trêu tức nhìn Long Ngọc.

      còn tưởng vị đệ đệ này của tình giả câm nguyên ngày hôm nay cơ đấy.

      "Ca, ở chung với nữ nhân kia, ngay cả chuyện cũng bẩn miệng." Long Ngọc khó chịu .

      đương nhiên biết Long Cẩn chọc chuyện từ khi tới phủ tướng quân tới giờ chuyện.

      "Ha ha, ngươi cũng nên nể mặt của Duy chứ, dù sao Bạch Phượng Ca cũng là nghĩa muội của ." xong Long Cẩn lại trêu tức nhìn Lãnh Duy.

      " quen." Lãnh Duy chút lưỡng lự bỏ lại câu, vẫn tiếp tục giữ nguyên khuôn mặt núi băng ngàn năm.

      Đây là lần đầu tiên gặp Bạch Phượng Ca.

      Lúc Bạch Hưng Thiên thu làm nghĩa tử Bạch Phượng Ca lên núi học nghệ từ lâu.

      Ba năm trước triều đình lại phái ra biên cương ngăn chặn giặc ngoại xâm hoành hành, hôm nay mới trở về.

      "Nếu Bạch Phượng Ca nghe thấy chắc đau lòng thất vọng ghê gớm lắm đó." Long Cẩn khoan thai bưng ly trà lên, "Phu quân và nghĩa huynh đều vô tình."

      "Ca, sao ngươi thích đề cập tới nữ nhân biết thẹn kia thế?" sắc mặt của Long Ngọc cực kì tốt nhìn Long Cẩn.

      "Ha ha, Ngọc, người giống Bạch Phượng Ca ngươi phải dùng tim để cảm nhận, thể dùng mắt thường đánh giá." Long Cẩn làm ra vẻ bí hiểm , "Cũng giống như Trúc Uyển kia của nàng ta, nhìn bề ngoài chỉ là ngôi nhà đơn giản thanh u, nhưng chỉ cần dụng tâm chút thấy chỗ đó hề tầm thường chút nào."

      Cũng giống như nhìn ra huyền cơ rồi này.

      Đám ghế trúc trong khu rừng đó phải là do trúc bình thường làm ra, còn cái bàn đá lớn kia...

      Tuy thoạt nhìn có vẻ gì đặc biệt, nhưng mỗi thứ trong Trúc Uyển đều là bảo vật vô giá.

      "Ca! cái sân nát của nữ nhân biết xấu hổ thôi mà, có gì thâm sâu chứ?" sắc mặt của Long Ngọc càng thêm đen.

      "Duy, ngươi thử xem." Long Cẩn nghe đệ đệ nhà mình thế lơ đểnh cười, sau đó nhìn về phía Lãnh Duy.

      CHƯƠNG 9: GẶP CHUYỆN

      "Mỗi cái ghế trúc đều được làm từ kim tương bích khảm trúc, bàn thạch sử dụng đá cẩm thạch có hoa văn phi phượng, giá trị rất sa xỉ." Lãnh Duy dùng câu toạt cả ra.

      Long Ngọc nghe thấy thế sửng sốt.

      thân là nhiếp chính vương nên cũng quá lạ lẫm gì với kì trân dị bảo, cũng có chút hiểu biết nhất định.

      Kim tương bích khảm trúc, có tên khác là kim tương ngọc trúc, là cực phẩm trong các loại trúc, bình thường thấy được là quý lắm rồi, vậy mà nguyên cái tiểu viện kia lại tràn ngập, hơn nữa còn làm thành ghế ngồi, quá xa xỉ!

      Bàn đá cẩm thạch tuy phải là rất quý nhưng có hoa văn tinh xảo như thế đúng là trăm năm khó gặp, cái bàn nhìn có vẻ bình thường kia lại quý tới vô giá.

      Đồ ở bên ngoài thế rồi, vậy bên trong...

      "Hừ, thiên hạ đệ nhất trang quả là rất nhiều tiền." Long Ngọc cười châm chọc tiếng.

      Bạch Hưng Thiên cũng chỉ là đại tướng quân của Cao Trung quốc, tiền bạc tất nhiên thiếu nhưng cũng đạt tới cảnh giới có thể mua mấy thứ đồ quý như thế chưng lung tung.

      Vậy chỉ còn vị trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang kia thôi.

      "Thiên hạ đệ nhất trang?" khuôn mặt băng sơn của Lãnh Duy cuối cùng cũng có chút biểu cảm, khó hiểu nhìn Long Ngọc.

      "Hừ!" Long Ngọc cực kì bực mình, bộ mặt núi băng ngàn năm nay lên hiểu cảm hứng thú, hừ lạnh tiếng, thèm để ý.

      "Duy, chắc ngươi còn chưa biết, nghĩa muội kia của ngươi chính là đệ tử của trang chủ tiền nhiệm của thiên hạ đệ nhất trang Thiên Huyền Tử." hơn nữa còn có thể là nữ nhân của trang chủ đương nhiệm.

      Đương nhiên là câu cuối cùng Long Cẩn ra.

      Sau ngày ở Trúc Uyển, thể khẳng định Bạch Phượng Ca có quan hệ với Hoàng Ca.

      " giống." Lãnh Duy khôi phục lại bộ mặt ngàn năm bất biến, "Võ công của Thiên Huyền Tử từng độc bộ thiên hạ, còn Bạch Phượng Ca lại giống người có võ công."

      "Ha ha, phải cứ giống là liên quan đâu!" Long Cẩn cười .

      "..." Lãnh Duy cũng hạ mi nữa.
      ... ...... ...... ...... ...... ........

      đường về vương phủ.

      Bạch Phượng Ca ngồi yên trong kiệu.

      Hiếm có dịp nàng ngủ.

      Miễn cưỡng ngồi đó, tầm mắt của Bạch Phượng Ca dừng trong hư .

      Long Cẩn là người rất khó đối phó!

      Lãnh Duy là nhân tố khó xác định! Nếu đứng về phía lão nhân còn có thể dùng chút, nhưng nếu đứng về phía huynh đệ Long Cẩn ...

      Ngay khi Bạch Phượng Ca hết sức nhập thần nhuyễn kiệu đột nhiên dừng lại.

      "Ngươi... các ngươi là ai?" Bên ngoài, giọng của Tiểu Chanh có chút run rẩy.

      Tiểu Chanh nhìn mười mấy tên áo đen giáng từ trời xuống trong lòng ngừng run rẩy.

      Mười mấy tên áo đen đều cha mặt, chỉ lộ ra ngoài đôi con ngươi sắc lạnh.

      có ai để ý tới Tiểu Chanh sợ hại, mười mấy người lập tức vung vũ khí lên.

      "Bảo... bảo hộ vương phi!" Tiểu Chanh kêu to, sau đó run rẩy che chắn trước nhuyễn kiệu.

      Tuy rằng rất sợ nhưng chỉ cần nàng còn sống để bất cứ ai làm tiểu thư tổn thương.

      Đội hộ vệ cũng giương vũ khí, đứng chắn trước nhuyễn kiệu.

      Đám dân chúng lại đường thấy đám người áo đen giơ cao binh khí đều co giò bỏ chạy.

      dường cái vắng tanh, chỉ có mười mấy tên áo đen mắt lóe hàn quang giằng co với đám hô vệ.

      Tiếng binh khí va chạm nháy mắt vang vọng cả con phố, thế công của đám người áo đen rất dũng mãnh,người người võ công cao cường, đội hô vệ cơ bản phải đối thủ.

      Bạch Phượng Ca giở màn lên xem, nhìn bạn nha hoàn nào đó tuy sợ hãi cực độ nhưng vẫn liều mạng đứng che ở trước kiệu, "Đứng đó làm gì thế!? Mau chạy!" xong lập tức kéo Tiểu Chanh nhanh chóng chạy về góc vắng.

      tên áo đen thấy hai người chạy trốn phi thân về phía hai bạn nữ chạy thục mạng kia, nhưng lại bị hộ vệ kịp thời ngăn cản.

      ... ...... .........

      Hành lang lầu ba Tụ Phong lâu, ba vị mĩ nam phong hoa tuyệt đại tựa lưng vào lan can quan sát tình hình bên dưới.

      Long Cẩn nhìn hai bạn nữ bị vây khốn đến góc chết bên dưới quay đầu hỏi Long Ngọc, "Sao ngươi chưa ra tay?" cho tới lúc thế này, mặt vẫn luôn là nụ cười.

      Vốn tính ra tay cứu, nhưng Long Ngọc lại muốn nhìn xem Bạch Phượng Ca có võ công hay nên cứ đứng chờ thêm lát.

      Nhưng bây giờ người ta sắp bị chém rồi, thế mà Long Ngọc vẫn chưa chịu ra tay.

      Thê tử gặp nạn, tướng công còn chưa gấp người làm rể như gấp gì chứ?

      Suy tư lúc, đột nhiên Long Cẩn thấy hành động của Long ngọc xứng với câu 'quan báo tư thù.'

      Rốt cục ngay khi Bạch Phượng Ca kịp né, tay trái bị chém đao Long Ngọc mới chịu ra tay, biến mất hành lang.

      Long Cẩn và Lãnh Duy thấy thế cũng theo sau.

      Loan đao lạnh như băng nồng nặc sát khí chuẩn bị chém xuống đỉnh đầu của Bạch Phượng Ca.

      Sắc mặt của nàng có chút tái nhưng mặt vẫn có bao nhiêu kinh hoảng, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

      Đợi lúc lâu vẫn thấy đau đớn truyền tới, Bạch Phượng Ca lại bị cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong khuôn ngực rắn chắc.

      Nàng trợn mắt ngẩng đầu, thấy sườn mặt lạnh lùng của Long Ngọc nhịn được ra miệng, "Là ngươi?"

      Long Ngọc hoàn toàn giả lơ, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt Phượng Ca trong lòng, tay chém về phí tên áo đen.

      Long Cẩn và Lãnh Duy cũng tiến lên, đồng thời động thủ.

      Chỉ trong giây lát toàn bộ phe áo đen ngã xuống.

      "Giữ người lại!" Long Cẩn thấy Lãnh Duy tính đâm chết tên cuối cùng lập tức ngăn lại.

      Kiếm của Lãnh Duy chuyển hướng, đánh ngã tên áo đen.

      Nhưng tên kia vừa ngã xuống đất liền run rẩy hai cái, sau đó động đậy nữa.

      Con ngươi của Lãnh Duy đen lại, lật người tên áo đen lại kiểm tra, thấy trong miệng ngừng tràn ra chất lỏng màu đen, "Uống thuốc độc tự sát."

      Đôi mắt của Long Cẩn và Long Ngạc đồng thời tối lại.

      Tử sĩ.

      Hơn nữa còn là tử sĩ chuyên nghiệp.

      Nguy hiểm qua , Long Ngọc chút do dự buông Bạch Phượng Ca ra, thèm liếc nàng thêm cái nào nhấc chân tiến về phía Lãnh Duy.

      Bạch Phượng Ca mất điểm tựa , vô lực lảo đảo vài bước, lập tức được Tiểu Chanh đỡ lấy.

      "Tiểu thư...ô ô....tiểu thư người thấy thế nào rồi?"

      "Ta sao." Bạch Phượng Ca suy yếu câu, sau đó thấy trước mắt tối sầm, mất ý thức.

      "Tiểu thư!" Tiểu Chanh hoang mang hô to tiếng.

      Long Cẩn, Long Ngọc, Lãnh Duy lập tức quay đầu lại thấy bọ dạng suy yếu ngã vào Tiểu Chanh của nàng, sắc mặt trắng bệt dọa người.

      Long Ngọc đột nhiên đứng dậy, ba bước thành hai bước chạy về phía Tiểu Chanh, kéo Bạch Phượng Ca vào trong lòng mình, tay hướng về phía cổ của nàng dò mạch.

      Thở ra hơi, Long Ngọc với Lãnh Duy và Long Cẩn, " chết!"

      Long Cẩn và Lãnh Duy nghe thế cũng thở phào nhõm.

      Trong lòng họ đều biết , nếu Bạch Phượng Ca chết quan hệ của họ và Bạch Hưng Thiên lâm vào bế tắc.

      "Ta đưa nàng ta về vương phủ trước." xong Long Ngọc ôm lấy Bạch Phượng Ca bay về phía vương phủ.

      Mặc dù rất muốn nhưng cũng phải cứu nàng ta.

      Bởi vì Bạch Phượng Ca thể chết được!

      Ít nhất nàng ta thể mang thân phận nhiếp chính vương phi mà chết .
      ChrisWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :