1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Ý tưởng nho của Tiểu Thái tử
      EDIT: MEOMEOMEO

      Bên trong phòng sách vẫn vang lên ngừng tiếng xé giấy, Tiêu Tử Y gì chỉ nhìn các mảnh giấy vụn bàn. Nam Cung Tiểu sợ xé chưa đủ lại tiếp tục cười híp cả mắt xé hơn nữa.

      Xấu hổ quá , nàng trông khủng bố đến vậy sao? Làm như thế để đề phòng nàng sao?

      Hay là ca ca của chú vốn là người sinh ra đẹp trai quá rồi? Sợ nàng thấy bổ nhào vào sao?

      Tiêu Tử Y còn chưa kịp phản ứng gì Tiêu Trạm trong ngực nàng nhảy dựng lên chống tay bàn hỏi: “Ngươi xé giấy làm gì đó?”

      Hai tay Nam Cung Tiêu cũng lập tức xé xong để cho những mảnh giấy vụn rơi xuống các kẽ ngón tay, sau đó vỗ vỗ hai tay bảo: “Viết tốt thôi! Vẫn chưa hết phần ngàn cái tốt của nhị ca ta nha. Chờ khi nào bổn thiếu gia có tâm tư viết hẳn ngày cho công chúa, cam đoan viết rất chi là ràng, đầy đủ, êm tai động lòng người”

      Khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm nhăn lại, tức quá quay sang Tiêu Tử Y : “Bác! Nếu phải lập gia đình mới được ra cung…, vậy bằng tìm ngay trong cung. Mặc dù Trạm Nhi có ca ca, nhưng mà phụ vương của con cũng được nha, lại còn có ngũ thúc nữa, nhìn cũng rất đẹp trai. Nếu mà được, Tiêu Sách kia cũng miễn cưỡng để cho Bác lựa chọn lấy người!”

      hồi lâu cả phòng im lặng như tờ, Tiêu Tử Y há hốc mồm nhìn khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm, chẳng đáp lại được lời nào.

      Nàng làm sao mà giải thích được với đứa bé bốn tuổi chuyện lập gia đình là họ hàng thể lấy nhau đây?

      “Ha ha ha ha!” Nam Cung Tiêu lúc đầu còn ngơ ngác về sau ngoác to cái miệng cười, cười cười đến nỗi phải ôm chặt lấy cái bàn.

      Quả nhiên là bị cười nhạo rồi. Vẻ mặt của Tiêu Tử Y đen lại, đàng lòng sờ sờ đầu Tiêu Trạm.

      “Sao vậy? Ngươi cười cái gì? Có phải thấy ta dối ? Phụ vương và các thúc thúc của ta đều rất vĩ đại nha! ” Tay Tiêu Trạm nắm chặt lại thành nắm đấm, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên.

      “Hây da, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử ha” Nam Cung Tiêu giang hai tay ra, bộ mặt khinh thường, chú cũng ý thức được là mình cũng chỉ lớn hơn Tiêu Trạm có tuổi mà thôi.

      Tiêu Trạm mím chặt đôi môi, thầm hạ quyết tâm nhất định phải hỏi phụ vương chút, làm cho phụ vương cưới luôn bác là hay nhất. Tuyệt đối để cho ca ca của tên này cướp bác .

      Tên này đáng ghét, nghĩ đến ca ca của chắc là càng đáng ghét hơn ha!

      Tiêu Trạm chỉ cần nghĩ sau này Bác thương mình nữa, mà chỉ thương tên này thôi hai tay càng nắm chặt hơn.

      Tiêu Tử Y để ý đến yếu ớt của Tiêu Trạm trước giờ chưa bao giờ bị giày vò như thế, tiện tay lấy tờ giấy trắng viết đề mới hôm nay đưa cho Nam Cung Tiêu.

      Thực ra nàng viết đề này phải là để cho Nam Cung Tiêu làm mà nàng cũng chẳng còn kiên trì thêm để viết nữa, nhưng nàng lại luôn có chút áy náy. Viết viết được lúc, Tiêu Tử Y bỗng dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tiêu, suy nghĩ hồi rồi bảo: “Nam Cung Tiêu, con có thấy cần ra đề kiểm tra ta ?”

      Khuôn mặt của Nam Cung Tiêu ngời sáng, cười hắc hắc : “Có chứ! Có chứ! Tất nhiên là có rồi. Nhưng hôm nay ta mang về suy nghĩ kỹ, để xem ra đề gì kiểm tra người!”

      Trong lòng Tiêu Tư Y biết chú về hỏi nhị ca của chú ra đề mà thôi, nhưng đây cũng là mục đích của nàng. nhiều ngày nàng ra đề khó như vậy, đối phương chắc chắn bị mắc nghẹn rồi, chắc muốn dùng thực lực để làm khó nàng đây? Nàng tự mãn mình học toán hơn mười năm, chỉ cần nàng được học chữ viết cổ nhất định có thể giải được đề.

      Nhưng với Nam Cung Tiêu to mồm vậy nàng cũng để ý, chỉ cười cười tiếp tục viết tiếp giấy.

      Nhược Trúc đứng bên cạnh thấy Tiêu Tử Y viết gần xong rồi chen lời vào: “Công chúa à, hoàng hậu bên kia nhắn lại, sắp tới mang tiểu thư vào cung của người”

      “Gì cơ?” Lại là tặng người đến cửa sao? Tiêu Tử Y nhìn người trong lòng và chú bé đứng đối diện với mình chợt nghĩ, chả lẽ đám người kia định biến cung của nàng thành nhà trẻ sao? người tặng, người đưa. Nhưng mà có nhiều bọn trẻ con phải cũng hay sao “Vậy tiểu thư nhà ai đây?”

      “Là muội muội của người mới nhậm chức từ tế thanh lại tư Lí Vân Thanh”

      “Muội muội…..Lí Vân Thanh?” Tiêu Tử Y gì, lại động tới người này sao? Hơn nữa lúc ấy nàng có nghe được người khác là hai huynh muội đều sống nương tựa lẫn nhau, Lí Vân Thanh làm sao mà bỏ được muội muội còn của mình tiến cung chứ?

      “Đúng vậy đó, tên là Lí Vân Tuyển, năm nay mới sáu tuổi” Nhược Trúc bình thản trả lời.

      “Mới sáu tuổi thôi ư? Đúng rồi, phải Lí Vân Thanh làm quan gì đó ở phòng bếp sao? Tại sao lại thay đổi nhanh vậy?” Tiêu Tử Y rất chú ý đến chuyện này.

      “Được thăng chức a!” Nam Cung Tiêu cầm đề trong tay Tiêu Tử Y, thản nhiên , “Công chúa à, kiện ở tiệc Hải Đường kia đồn thổi ra bên ngoài rồi, ta xem tám phần là Hoàng thượng muốn chọn Lí Vân Thanh này làm Phò mã đó. Dù sao Phò mã đứng ở Lễ bộ vẫn yên tâm hơn”

      Tiêu Tử Y nhìn cách chuyện của Nam Cung Tiêu như người lớn vậy, mới ngạc nhiên chú mới có năm tuổi thôi nào biết gì đến Phò Mã hay Phò Mã, lời này chắc là ai đó trước mặt chú rồi.

      Mà người nào đó, tám chín phần chắc chắn là nhị ca Nam Cung Sanh của chú.

      “Tin đồn là gì vậy? Lí Vân Thanh và bác có quan hệ gì ha?” bé có tên là “Tiêu Trạm” cảnh giác kêu to, cả buổi chiều loanh quanh bên nàng lo lắng bồi hồi.

      “Ngoan, Trạm Nhi, ngay cả mặt Lí Vân Thanh như thế nào bác cũng còn chưa thấy, vậy có quan hệ gì đâu” Tiêu Tử Y cảm thấy mình độc, từ lúc vào cổ đại đến giờ bao chuyện xấu cứ xảy đến. Hơn nữa vai nam chính xấu xa nàng mới chỉ biết tên còn mặt mũi thế nào biết đâu!

      Tiêu Trạm nhìn Nam Cung Tiêu lấy đề cười hắc hắc trông rất đắc ý rời , mới thầm thề, từ hôm nay trở về gặp phụ vương để , làm cho phụ vương nhanh tay cưới bác cho xong!

      Tiêu Tử Y cũng chẳng có sức nào mà quan tâm tâm tư của Tiêu Trạm, nàng thấy rất thú vị nhìn theo bóng lưng của Nam Cung Tiêu rời cho đến mãi còn nhìn thấy nữa rồi mới lên tiếng bảo Nhược Trúc: “ thu thập toàn bộ tư liệu về Nam Cung Sanh cho ta, giờ ta vô cùng tò mò muốn biết”

      Hừ, bạn Nam Cung Tiêu có phải nghĩ xé sạch rồi nàng làm được gì sao? Hãy chờ đó mà xem!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y ngồi trong đình, liếc thấy Nhược Trúc mang đến tư liệu về Nam Cung Sanh. là tóm tắt lại thực tế là chỉ có trang giấy. Hơn nữa, cũng chỉ là truyền thuyết, còn chưa có chứng cứ nào xác định chắc chắn cả.

      Truyền thuyết rằng Nam Cung Sanh phải là đứa trẻ được coi trọng gì ở trong gia tộc Nam Cung, còn có đại tỷ Nam Cung Cầm và đại ca Nam Cung Địch, dưới còn có tiểu muội Nam Cung Tranh và tiểu đệ đệ út ít Nam Cung Tiêu, được coi là nhân vật điển hình cha, mẹ.

      Thê thảm hơn là bản thân cũng khoẻ cho lắm, suốt ngày nhốt mình trong phòng đến cả người hầu nhà Nam Cung cũng có nhiều người là gặp được mặt , ràng trở thành nhân vật trạch nam (suốt ngày ru rú trong nhà) thời cổ đại.

      Hây da, chẳng nhẽ ngày hôm qua Nam Cung Tiêu mang đáp án đến muộn vài ngày cũng là vì Nam Cung thiếu gia bị ốm sao?

      Thực là càng nghĩ lại càng tò mò, Tiêu Tử Y chỉ mong chờ lần tới Nam Cung Tiêu mang đến cho nàng cái gì thôi. Tiêu Tử Y bị ánh nắng chiếu vào làm cho mình cảm thấy buồn ngủ, bây giờ nàng nhìn nhóm người hầu khiêng bồn hoa đưa vào hố, sau đó tưới nước cho hoa, còn có vài người dọn vườn, sửa mái che, nhìn rất náo nhiệt.

      “Công chúa, thái tử điện hạ đến” Nhược Trúc cúi thấp người hạ giọng thầm bên tai Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y nghe thế để vội tờ giấy ở bàn, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương từ hành lang tiến về phía nàng.

      “Hoàng huynh, hôm nay sao huynh lại rảnh rỗi đến thăm muội vậy?” Tiêu Tử Y đến cả đứng lên cũng thèm, chỉ là giơ tay về phía Tiêu Cảnh Dương vẫy vẫy, xem như là chào hỏi rồi.

      Vẻ mặt Nhược Trúc ra nét thê thảm. Tiểu công chúa này từ lúc biết mở miệng chuyện tới nay hình như toàn bộ đều là hai người khác nhau. Nhưng có lẽ đây cũng là thói quen ở ngoài nên nàng cũng có tư cách gì sửa lại cho đúng cả.

      Cái chính là cứ tuỳ tiện chào hỏi thái tử kiểu như vậy, thực được sao? Trong lòng Nhược Trúc cảm thấy bất an xoay người bảo tiểu thái giám vào phòng lấy chiếc ghế dựa đặt trước mặt Tiêu Tử Y.

      Tiêu Cảnh Dương vung áo khoác dài lên, cũng tự nhiên ngồi xuống ghế, khuôn mặt tuấn tú nhìn Tiêu Tử Y có vẻ gì là hài lòng cả.

      cười bảo: “ chọn được gì hả? Cả đêm qua Trạm Nhi cứ cằn nhằn bảo ta phải cưới muội ngay lập tức đó”

      “Choang” bát tay Nhược Trúc rơi xuống đất vỡ tan.

      “Nhược Trúc, người vào bếp xem xem họ làm được món gì ngon ?”

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nhìn Nhược Trúc cố nén cười, cúi người dọn sạch từng mảng vỡ , rồi theo lệnh nàng, cười sảng khoái bước .

      “Chưa bao giờ thấy Nhược Trúc lại cười mất mặt đến vậy” Tiêu Cảnh Dương nhíu mày, nhìn bóng Nhược Trúc chạy ra ngoài, than tiếng.

      “Nè, hoàng huynh, huynh nhắm vào ai nhắm đừng có nhắm vào người của muội nha!” Tiêu Tử Y bảo người hầu lấy chổi quét sạch các mảnh vỡ, trêu. Nàng sử dụng Nhược Trúc hết mình cũng muốn nhả ra cho bất cứ ai. Hoàng tử điện hạ này goá vợ lâu rồi, nghe là Thái Tử Phi sau khi sinh mất đến giờ chưa bao giờ gần nữ, biết là có nguyên nhân gì .

      Tiêu Cảnh Dương bật cười : “Muội nhiều thế, muốn gì vậy? Trước kia ta thấy Nhược Trúc ở bên hoàng thái hậu cũng chưa bao giờ có bộ dạng vui vẻ như thế nên thốt lên vậy thôi”

      Hừ, ở chỗ với lão bà bà với ở bên nàng giống nhau sao? Tiêu Tử Y quệt quệt môi, chẳng khách khí tiếp: “Vấn đề của Trạm Nhi huynh với bé chưa?”

      Tiêu Cảnh Dương ngửa đầu nhìn trời mây, khẽ cười bảo: “Chắc là với bé rồi…..Ừ, chắc là vậy”

      biết là hay ha? Tiêu Tử Y toát ra đống mồ hôi gì. Nếu lần này Trạm Nhi lại với nàng chuyện đó phải làm sao đây? Nàng cũng biết giải thích ra sao với bé cả.

      “À đúng rồi, hôm nay là đến với muội, mấy ngày nữa hoàng tổ mẫu hạ ý chỉ bảo muội qua bên đó. Ta sợ đến lúc đó muội muốn nên cố tình đến đây trước cho muội biết” Tiêu Cảnh Dương cầm chén trà người hầu mang tới, mở nắp ra nhấp nhấp ngụm.

      Tiêu Tử Y chăm chú đánh giá cẩn thận nét mặt của , có vẻ thiếu chút gì đó nhuệ khí. Hoàng Thái hậu muốn gặp, nàng chả lẽ nể mặt gặp được sao? Còn để đến báo trước cho nàng là có ý gì?

      Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Y cảm thấy rất giận, : “Hoàng huynh, huynh là rỗi hơi ha”

      Tiêu Cảnh Dương trừng mắt liếc nhìn nàng cái, cảm thấy rất vui khi tính cách của Tiêu Tử Y khôi phục lại như cũ, lại trở lại là bé hồn nhiên, trong sáng, thấy gì đó. Nhưng mà, điều này cũng hẳn làm muốn nghe lời . Tiêu Cảnh Dương ho tiếng bảo: “Hoàng huynh của muội đây cũng rất là bận, chẳng qua là đường Quốc Tử giám mới tiện đường ghé quá xem muội chút thôi”

      “Quốc Tử giám à, ngày nào hoàng huynh cũng đều phải học sao?” Trong ánh mắt Tiêu Tử Y lộ ra vẻ đồng tình, nàng cũng làm đệ tử mười mấy năm rồi, tự nhiên biết khổ cực thế nào. Hơn nữa còn chẳng có được nghỉ lấy ngày nào, kể cả nghỉ đông lẫn nghỉ hè cứ liên tục như thế. Quả là người kiên cường quá!

      Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu : “Sáng nào cũng phải chào hỏi phụ hoàng và mẫu hậu, sau đó lại học ở Quốc Tử giám, chiều nếu phụ hoàng rỗi lại phải tập phê duyệt tấu chương nữa”

      “Ôi là bận rộn ha” Tiêu Tử Y híp mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác mình càng ngày càng trở thành người tàn phế. Vừa rồi lướt xem tư liệu về Nam Cung Sanh, còn cười nhạo người ta là trạch nam, thế nàng cũng chẳng phải là dần dần trở thành trạch nữ (suốt ngày ru rú trong nhà) hay sao?

      “Này? Đây là gì vậy?” mặt Tiêu Cảnh Dương có vẻ gì là biểu bận rộn cả, nhìn thấy tờ giấy bàn trà lại còn thong thả cầm lên nhìn nữa chứ.

      “Ây da! Đừng nhìn!” Tiêu Tử Y hoảng lên, vội vàng giật tờ giấy lại, nhìn Tiêu Cảnh Dương vẻ cảnh giác, hỏi: “Huynh thấy gì rồi?”

      Tiêu Cảnh Dương mở to đôi mắt vô tội: “ thấy gì hết, sao thế?”

      có gì” Tiêu Tử Y giả vờ làm như có chuyện gì, gấp tờ giấy lại cho vào tay áo.

      “Công chúa, bánh làm xong, Thái tử điện hạ cũng tiện ăn cùng chiếc ?” Tinh thần Nhược Trúc ổn định, bưng đến mâm bánh thực ra là lấy bột gạo nếp nặn thành bánh, bên ngoài bọc đường.

      Huynh muội hai người mỗi người cầm chiếc lên ăn, bỗng Tiêu Cảnh Dương tức giận : “Tử Y, nghĩ đến muội lại thích loại đàn ông như thế. Ta còn tưởng rằng muội là thích Lí Vân Thanh chứ!”

      “….” Tiêu Tử Y cắn miếng bánh suýt nghẹn.

      dối! ràng vừa mới thấy gì, thấy gì cơ mà!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38 Hoàng Thái Hậu triệu kiến
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tâm tình Tiêu Cảnh Dương thoả mãn nhìn vẻ mặt đáng của Tiêu Tử Y, nghĩ đùa nàng chút quả nhiên giảm bớt phần nào tâm tình buồn bực. Từ sau lần thay Lí Vân Thanh cầu tình có kết quả, cảm giác như khoảng cách giữa và phụ hoàng càng ngày càng xa. Mẫu hậu trách quá mức liều lĩnh, làm cho mấy ngày nay đều thấy rầu rĩ vui.

      Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tiểu muội muội ngây thơ, đáng lại cảm thấy cuộc đời này so với tưởng tượng của nàng thực đơn giản, chân thực và tốt biết bao. Nàng vẫn thay đổi chút nào, vẫn giống như trước đây đáng vô cùng.

      Tiêu Cảnh Dương cắn miếng bánh cầm trong tay, cảm giác như hương vị lại ngọt ngào hơn.

      Nhược Trúc đứng bên nhìn hai huynh muội bên nhau có cảm giác như thái tử điện hạ khác rất nhiều so với người trước đây chỉ có đứng xa xa mà nhìn hình dáng của cao ngạo, xa cách hoàn toàn, giờ cũng chỉ là huynh trưởng cưng chiều muội muội của mình như ai thôi.

      Thế nhưng công chúa của nàng thực là có ma lực hơn người. Những người gần bên nàng, tựa như tâm tình của ai cũng thoải mái, còn tha hồ đùa giỡn nữa. Cũng giống như nàng lúc này lúc nào cũng là người tự chủ mà nhịn đượcbcòn bật cười trước mặt mọi người nữa chứ.

      Nhưng Nhược Trúc ngẫm lại thấy đến cả thái tử điện hạ minh thần võ cũng nhịn nổi còn biết đùa với công chúa, chẳng để ý đến sai lầm của nàng.

      Tiêu Tử Y vỗ vỗ ngực, uống ngụm trà lạnh mà Nhược Trúc đưa tới, hắng giọng, bình tĩnh lại. Nhưng đợi đến lúc nàng ổn định tinh thần định đáp lại Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng bên cạnh, trà vừa uống vào ngụm lại bị sặc tiếp.

      Tiêu Cảnh Dương đứng vội lên, đến Tiêu Tử Y vỗ nhè vào lưng nàng, buồn bực bảo: “Tử Y à, muội sao chứ? Hoàng huynh chẳng qua là đùa chút thôi mà”

      Tiêu Tử Y có chút khó khăn: “Khụ…khụ.. có gì mà….Tự dưng…bị sặc thôi” Haiz, ai bảo nàng vừa rồi nhìn thấy bóng bạn Kì Mặc ngang qua ngay giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa….

      Lại còn mặc trang phục thái giám nữa chứ..

      Tiêu Tử Y phát thấy Kì Mặc nghe tiếng nàng ho khù khụ nhìn về phía nàng cái. Ấnh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Tử Y vội cúi đầu, lại làm bộ ho khù khụ tiếp. Nhưng chỉ vài giây sau, nàng phát thấy có đôi giầy vải xuất trước mặt nàng.

      Rồi tiếng Kì Mặc kia phát ra: “Công chúa, có cần nô tài lấy cho người tách trà rửa họng ạ?”

      Nhược Trúc cảnh giác nhìn Kì Mặc, thản nhiên bảo: “ cần. Vị công công này lạ quá, biết ở trong khu vực nào vậy?”

      “Nô tài là cục nội phủ, ngày thường rất ít đến Trường Nhạc cung, hôm nay là ngày trồng hoa, nô tài đến hỗ trợ chút” Kì Mặc tự xưng là nô tài hình như rất quen, khuôn mặt thanh tú nhìn thẳng vào Nhược Trúc.

      Nhược Trúc bị ta nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, thầm nghĩ chỉ tiểu thái giám nho thôi sao ánh mắt lại lợi hại vậy chứ. “Ngươi tới đúng lúc lắm, phía sau có bồn hoa cần trồng ít mẫu đơn, ngươi theo ta đến đó”

      Tiêu Tử Y trợn mắt há mồm nhìn Kì Mặc chớp mắt dương dương đắc ý theo Nhược Trúc đến chỗ rẽ phía sau, cũng biết mình nên có thái độ kiểu gì để xử trường hợp này.

      Nàng chỉ sợ sư huynh bị người ta phát thôi, rồi lại biến thành thái giám thực sao?

      “Sao thế? Người kia có vần đề hả?” Tiêu Cảnh Dương nhìn theo ánh mắt Tiêu Tử Y hỏi.

      “Ôi, phải vậy, chỉ là thấy Nhược Trúc khinh địch như vậy lại còn tóm được tên cu li nữa nên đồng tình với thôi mà. Đáng thương cho có lòng hỏi muội lấy giúp cho chén trà” Tiêu Tử Y thấy Tiêu Cảnh Dương tay vẫn còn đặt lưng nàng cảm giác nóng bỏng, ấm áp lan tràn. Nàng còn chưa nghĩ ra cách gì nên giả vờ ho khan hai tiếng, lén tránh xa Tiêu Cảnh Dương chút.

      Tiêu Cảnh Dương thu tay lại, lơ đãng cười bảo: “Gàn đây có chuyện gì xảy ra chứ?”

      Tiêu Tử Y biết đối với mình bất lợi hay nên lắc lắc đầu : “ có ha, gần đây mọi chuyện tốt lắm” hiểu sao, chuyện ban đầu nàng bị đầu độc và ám sát tự dưng lại bình thường trở lại.

      Tiêu Cảnh Dương gật đầu hài lòng: “Vậy cũng vẫn phải cảnh giác cao. Giờ còn sớm, ta muốn đến gặp phụ hoàng báo tin. Hoàng Tổ mẫu muốn triệu muội tới, cũng chính là muốn đem muội muội của Lí Vân Thanh là lí Vân Tuyển giao cho muội. có ý gì khác, muội dừng lo lắng quá”

      “Vậy à?” Giọng Tiêu Tử Y hẳn; “ nghĩ đến kinh động đến hoàng….tổ mẫu” Nàng định là Hoàng Thái hậu, nhưng nghĩ nghĩ lại tốt hơn là gọi giống Tiêu Cảnh Dương.

      còn cách nào, Lí Vân Tuyển vẫn chịu, cuối cùng hoàng tổ mẫu mới nhắc tới chuyện giao tình trước kia của hoàng tổ mẫu với bọn họ, vì thế hạ chỉ cho nàng tiến cung. Vậy mà bé Vân Tuyển lại bất ngờ bị bệnh nên khi nào khỏi chắc vài ngày nữa vào cung thôi” Tiêu Cảnh Dương thở dài . nhớ tới mấy ngày trước chuyện với Lí Vân Thanh về chuyện này có vẻ muốn. Nhưng là ý chỉ của phụ hoàng muốn cưỡng lại cũng được nữa rồi.

      Tiêu Tử Y nhíu mày, sinh bệnh sao? Sao mà lại khéo thế biết? Đây chẳng phải là cố tình nghĩ tới cách nào nữa hay sao?” Chuyện kia, muốn đến cần đến sao, Lí Vân Thanh nhanh như vậy muốn đưa muội muội của mình tiến cung để lấy lòng muội sao?” Tiêu Tử Y hơi khinh thường . Cứ tưởng là người kia có vẻ thanh cao, đáng thương luôn bị người khác hãm hại, cho nên nàng mới mở miệng xin tha cho . Vậy mà nghĩ tới lại muốn bán tiểu muội cầu vinh.

      Tiêu Cảnh Dương nghiêm mặt bảo: “Tử Y à, phải như thế. Haiz, ra mẫu hậu muốn cho Trạm Nhi với mọi người sang bên muội, lại sợ muội mất hứng nên mới tìm người thế thân mà thôi. Ai lại chịu đem tiểu muội muội của mình vào đây chứ? Cho dù vị thế của họ Lý thấp nhưng tốt xấu gì cũng từng là nhà giàu có, vì thế mẫu hậu mới đơn giản chọn bé Vân Tuyển thôi.”

      “Trạm Nhi sau này đến nữa sao?” Thế thân ư? Tiêu Tử Y tóm được từ này ngẩng đầu lên vội vàng hỏi.

      Tiêu Cảnh Dương thở dài, lấy tay ra vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Y, an ủi. “Yên tâm , Trạm Nhi sau này ở bên muội lâu dài nhưng ngày nào cũng qua đây lần cũng thành vấn đề. Chỉ là Vân Tuyển muội cố gắng chiếu cố cho tốt nhé, được bất công đấy”

      Tiêu Tử Y đẩy phắt tay ra, ngọt ngào cười bảo: “Vâng, biết rồi. Huynh cứ về trước

      Hừ, muốn vậy phải xem con bé này thế nào mới được. Nếu mà đáng nàng đây chối phắt!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39 Cung Kiến Chương
      EDIT: MEOMEOMEO

      Trừcung Trường Nhạc và Vị Ương cung ra còn có cung thất vô cùng rộng. Đó chính là cung Kiến Chương – được Hán Vũ Đế xây dựng lại sau vườn Ngự Uyển.

      Cung Kiến Chương này nằm phía tây của cung Vị Ương, Trường Nhạc cung nằm ở sườn đông, cả ba toà cung điện đều xây gần nhau thành đường thẳng tắp. Qua Cung Kiến Chương là nơi ở của các phi tần, thông liền với cung Vị Ương.

      Kiến Chương cung rộng khoảng hơn hai mươi dặm (1 dặm = 1.609 m), cung điện lộng lẫy, tráng lệ. Cửa lớn phía nam nguy nga, có ba cửa (tam môn), cao tới ba mươi trượng. cửa được trang trí bằng ngọc bích hết sức tinh mỹ, gọi là cửa ngọc bích.

      Tử Y bị ánh mặt trời rọi vào ngọc phát sáng làm cho chói mắt gần như thể mở ra nổi. Đến tận sau ngày thứ ba sau khi nàng và Tiêu Cảnh Dương gặp nhau hoàng thái hậu mới cho người đến mời nàng đón Lí Vân Tuyển.

      Nhược Trúc cố tình đến sớm chút làm cho nàng muốn phản kháng mà được, đành phải ngoan ngoãn ngồi trước gương để Nhược Trúc làm mưa làm gió người mình. Nhưng Tiêu Tử Y lại để ý thấy Nhược Trúc có chút vui vẻ, xem ra được trở lại cung Kiến Chương quả sai. Nàng từng nghe Nhược Trúc lúc mười ba tuổi tiến cung được xếp vào cung Kiến Chương, từ đó bắt đầu hầu hạ Thái Hậu rồi. Thế mà ngờ cuối cùng lại biến thành thị nữ đến hầu hạ nàng.

      “Công chúa, sao lại tiếp nữa vậy?” Nhược Trúc sau Tiêu Tử Y phát thấy tiểu công chúa qua cổng ngọc bích bỗng dừng lại, đứng ngẩn cả người.

      như thế nào đây? Tiêu Tử Y nhìn trước mặt cung điện tráng lệ, cao khoảng ba tầng, có tất cả 12 toà điện lớn . Làm cho nàng giật mình chính là bậc thang dát toàn bằng ngọc thạch, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ đến chói mắt. Có nhiều tiền cũng quá lãng phí !

      Hơn nữa trước cung điện, đỉnh còn có tượng thần tiên đúc bằng đồng rất to, tay cầm chén ngọc đứng toà sen xung quanh mây trắng giữa nền trời xanh trong, khắp người loé ra những tia hào quang lấp lánh.

      nóc nhà còn có chim phượng đúc bằng đồng, cao hơn đầu người, mặt được khảm bằng vàng, dưới chân bám vào cột lớn. Khoáng đạt, sinh động nhìn trông Kim Phượng vô cùng sống động giống như vươn cánh bay lượn giữa trời cao vậy.

      “Công Chúa à, Kiến Chương cung là do chính tay Hán Vũ Đế vì cầu tiên mà xây dựng nên, vì vậy khó tránh khỏi có chút xa hoa. Chân Tiên hành tung mờ mịt có dấu vết, nhưng lúc này đúc bằng đồng lại tựa như ngày nào cũng vì Hán Vũ Đế mà phục vụ nha!” Nhược Trúc nhìn ra trong lòng Tiêu Tử Y có chút rung động, điều đó chẳng phải bản thân nàng lúc mới vào cung cũng giống vậy sao? Lúc ấy bước bậc thang này lòng còn nơm nớp lo sợ nữa ấy chứ!

      Nhược Trúc mỉm cười nhớ lại hình ảnh trước đây với bây giờ cũng thấy có gì khác nhau là mấy.

      Còn Tiêu Tử Y nghĩ thấy rằng miêu tả từ trong thơ đến đời thực lại khác nhau trời vực vậy. Đúng là doạ người, khi tận mắt thấy nàng khỏi sợ hãi cho thói xa xỉ của người cổ đại. Cũng biết sau này Ngọc Thạch có còn bị mài mòn bởi năm tháng hay là bởi chiến tranh hay nữa.

      “Thế hả? Người đồng kia có thể phục vụ cho Lưu Triệt được cái gì vậy?” Tiêu Tử Y bình tĩnh trở lại, ngửa đầu ưỡn ngực bước lên bậc thềm ngọc. thể cảm giác này là tuyệt.

      Nhược Trúc lại sững sờ chút, lý do là nàng cũng biết Lưu Triệt này là ai. Ngây người lát, Nhược Trúc sau Tiêu Tử Y giọng hỏi: “Công chúa à, Lưu Triệt người này….là Hán Vũ Đế sao?”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, “Đúng vậy nha, xem trong sách đó”

      Lòng Nhược Trúc thất kinh với biểu của Tiêu Tử Y, nghe từ miệng nàng ra hai từ Lưu Triệt mà chút ý tôn kính cũng có. Điều này làm cho nàng giật mình thon thót. Cho dù vài đời hoàng đế rồi nhưng cũng thể gọi thẳng tên của hoàng đế ra như vậy chứ?

      Tiêu Tử Y nửa phần cũng nhận ra tâm tư Nhược Trúc, sốt ruột hỏi: “ mau nào, sao thế hả?” Trong lòng nàng cũng bị thần thánh đế vương làm loạn suy nghĩ của mình.

      Nhược Trúc lấy lại bình tĩnh, vội vàng bảo: “Hán Vũ Đế ngày nào cũng dùng chậu hứng mưa dưới chân ngọc uống, muốn được trường sinh bất lão”

      Quả nhiên là bị bệnh ha. Tiêu Tử Y bĩu môi, mỗi hoàng đế minh thần võ cũng chạy khỏi kiếp. “Thế, hoàng tổ mẫu lão gia cũng làm vậy sao?”

      “Tất nhiên là rồi” Nhược Trúc cười bảo, “ Hoàng Thái hậu của bọn nô tì chỉ dùng nước mưa này để làm điểm tâm thôi”

      Hai người cười cười lúc biết xuyên qua cung vào bên trong lúc nào. Xuyên qua cung điện tráng lệ hai nàng đến cung Thiên Lương. Dưới chỉ dẫn của người hầu trong cung, hai người được dẫn vào Thiên điện trong cung Thiên Lương.

      Tiêu tử Y vừa vào điện phủ phả tới là làn hơi ấm từ lò sưởi, bên trong vô cùng ấm áp, mà Nhược Trúc phía sau nàng cũng tự động gỡ áo choàng của nàng xuống.

      “Tiêu Tử Y gặp qua Hoàng Tổ Mẫu” Tiêu Tử Y nhìn thấy lão bà bà tóc trắng xoá ngồi giường, vây quanh là đám người hầu biết ngay người này chính là hoàng Thái hậu trong truyền thuyết rồi. Đến cả tướng mạo còn chưa kịp nhìn kỹ phải cúi đầu hành lễ.

      “Được được, đứng lên , lại đây cho ai gia nhìn cháu kỹ xem nào” giọng hiền lành truyền tới làm cho lòng Tiêu Tử Y cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Giọng này giống hệt giọng của viện trưởng bà bà ở nhi viện.

      Tiêu Tử Y tới gần, cách hoàng Thái hậu ba bước dừng lại, đầu tiên là nhìn qua thấy ngay trước sập là khuôn mặt trắng nõn như búp bê với hai hàng lông mày như vẽ. Vóc dáng cũng cao hơn Tiêu Trạm chút, nho , mặc bộ quần áo màu vàng cam làm nổi bật làn da trắng nõn nà. Tóc dài đen nhánh thắt thành bím xinh xinh, lúc ngửa cổ lộ ra chiếc trán trắng bóng. nhìn về phía nàng là hai con mắt trong suốt. bé có đôi môi đỏ mọng, nhìn thoáng qua cả người trông giống như búp bê thuỷ tinh trong suốt làm cho con người ta muốn nhìn mãi rời mắt.

      Oa, đây là bé đáng định tặng cho nàng sao? Tiêu Tử Y lặng lẽ nuốt nước miếng đánh ực, tay bắt đầu ngứa ngáy. biết bé đáng này so với Trạm Nhi ai đáng hơn nhỉ?

      “Tới gần chút nữa nào” Hoàng Thái Hậu cười bảo.

      Tiêu Tử Y định rời mắt khỏi bé đáng bỗng sững sờ cả người.

      bé kia dùng đôi mắt to tròn trong suốt hung hăng liếc xéo l

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40 bé đáng
      EDIT: MEOMEOMEO

      Thực ra mà Tiêu Tử Y cũng nghĩ đến bé đáng này thích nàng lúc này chút nào, vì dù sao Tiêu Cảnh Dương cảnh báo cho nàng biết trước rằng bé này thực muốn tiến cung.
      Nhưng nàng cũng ngờ vừa mới gặp mặt lần đầu mà bị xem thường rồi. Nhưng nghĩ lại cũng thấy trẻ con phải là lúc nào cũng thể vui buồn thất thường hay sao? Mà càng như vậy lại thấy càng đáng đó chứ.
      Tiêu Tử Y thèm chấp nhặt chuyện này với bé, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thái Hậu. Quả nhiên là nàng nghe được giọng của lão bà bà hiền lành, vẻ uy nghiêm lộ ra vài phần nhu hào, cho dù năm tháng in nét mặt của bà nhưng cũng có thể nhìn ra được trước kia vốn là người rất đẹp.
      Hoàng Thái Hậu cũng tinh tế đánh giá cẩn thận Tiêu Tử Y, lúc sau gật đầu cười bảo: “Quả nhiên hổ là con của Trầm Vân, rất có phong thái của nàng năm xưa” Lời của Hoàng Thái Hậu chầm chậm lại ràng, tuy bà khá lớn tuổi rồi nhưng giọng vẫn sang sảng, vang vọng trong điện.
      Trầm Vân, ra thân thể chính của nàng còn có người mẹ tên là Trầm Vân. Tiêu Tử Y lặng lẽ thầm đọc tên này mấy lần trong lòng, cảm thấy vô cùng thân thiết, “Hoàng Tổ mẫu, Tử Y vào cung lâu giờ mới đến bái kiến người, thực vô cùng xin lỗi” Tiêu Tử Y cười nhàng, trước tiên phải làm cho lão tổ tông vui vẻ .
      Hoàng Thái Hậu mỉm cười, bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận xoa xoa vai Tiêu Tử Y, giận dữ : “Chuyện trước xảy ra ai gia biết, khổ cho cháu rồi, cháu à”
      Tiêu Tử Y cúi đầu chuyện phiếm với Hoàng thái hậu vài câu, thỉnh thoảng còn đưa mắt giao chiến với bé đáng vài lần, cuối cùng hoàng thái hậu mới vào chuyện chính.
      “Tử Y à, ai gia lúc trẻ từng cùng tổ mẫu của Vân Thanh, Vân Tuyển là tỷ muội, sau khi người lớn trong nhà bọn qua đời ai gia vẫn muốn đưa Vân Tuyển vào cung nhưng lại bị Vân Thanh cự tuyệt. Tuy nó có thể mình chiếu cố tốt Vân Tuyển, nhưng dù sao nó vẫn là đàn ông làm sao mà chiếu cố được muội muội kém mười mấy tuổi của mình được? Kể cả là ở nhờ nhà họ hàng cũng rất khó chu toàn nữa” Hoàng Thái Hậu thở dài, đưa tay sờ đầu Vân Tuyển, “Nhân tiện lúc này đưa Vân Tuyển vào cung cũng tốt, nhưng ở bên ai gia lại sợ uỷ khuất bé. Vì vậy theo ý của hoàng hậu để bên Tử Y cho cháu chăm sóc vậy”
      Lí Vân Tuyển hai mắt to trong suốt lập tức mờ mịt nước, lôi kéo tay áo Hoàng Thái Hậu, vừa lòng kêu lên: “Hoàng Thái hậu bà nội, kệ Vân Tuyển , Tuyển nhi muốn ở bên người chiếu cố người”
      Hoàng Thái hậu bị bé Lí Vân Tuyển phát minh gọi kiểu mới an lòng, vuốt ve tóc bé buông bảo: “Nha đầu ngoan, nghe lời, cho con cùng ở bên ai gia thực thú vị gì. Bên cạnh tỷ tỷ Tử Y có mấy đứa bé cùng tuổi với con, có thể cùng chơi với con. Ngoan nào!”
      Tiêu Tử Y cảm thấy chấn động, theo ý tứ của Hoàng thái hậu vẫn ngầm cho Tiêu Trạm ở cùng bên nàng chơi đùa. Nếu hoàng hậu đồng ý, nàng có thể dùng những lời này để chặn lại.
      Hoàng Thái hậu an ủi Lí Vân Tuyển xong, lại xoay đầu sang bên Tiêu Tử Y bảo: “Tử Y à, cho cháu đứa trẻ lớn chăm sóc, dạy dỗ cũng dễ dàng gì. bằng ta cho thêm vài cung nữ lớn tuổi được ? Mấy người đó lúc còn trẻ bên ai gia đều biết chăm sóc rất tốt các hoàng tử cho tới lớn đó”
      đợi Tiêu Tử Y trả lời, Lí Vân Tuyển liền giành trước: “Hoàng Thái Hậu bà nội, Tuyển nhi cần người chăm sóc đâu, trước kia ca ca đều làm suốt ngày Tuyển nhi ở nhà mình quen rồi”
      Hoàng Thái hậu thở dài bảo: “Cũng vậy thôi. Tử Y à, Vân Tuyển này liền giao cho cháu nhé” xong tay kéo tay Tử Y, tay kia kéo tay Lí Vân Tuyển, đặt hai tay vào nhau.
      Tiêu Tử Y cảm giác được bàn tay bé của Vân Tuyển nằm gọn trong tay nàng, lại nhìn khuôn mặt đáng trắng nõn của bé có chút cười cười lấy lòng.
      bé đáng này đâu có cảm kích gì, thừa lúc Hoàng Thái hậu chú ý, thầm cấu lòng bàn tay của Tiêu Tử Y.
      Chút lực này đối với Tiêu Tử Y chỉ như gãi ngứa thôi vậy nên nàng dùng sức chút nắm chặt tay bé kia để bé tiếp tục làm càn nữa.
      Lí Vân Tuyển nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tiêu Tử Y cũng có kêu to cáo trạng mà quật cường thèm kêu tiếng nào, nét mặt còn mang theo chút tươi cười.
      là đáng sợ!
      bé này đơn giản chút nào. Bé chỉ mới có sáu tuổi thôi ha!
      Tiêu Tử đối với bé càng thêm tò mò, vốn xem bé làm mình làm mẩy mấy ngày mới vào cung, tưởng bé khóc lóc, hoặc là bị huynh trưởng chiều đến hư, thế mà lại ngoài ý muốn lại rất kiên cường.
      Hoàng Thái Hậu cũng phát ra chút đối nghịch ngấm ngầm giữa hai người, cười bảo: “Tử Y, ăn cơm ở chỗ ta xong, cháu mang Vân Tuyển vềi nhé”
      Tiêu Tử Y mỉm cười hoàn hảo trả lời nhã nhặn: “Vâng, Hoàng tổ mẫu”
      *****
      Sau khi dùng cơm ở cung Kiến Chương xong, Tiêu Tử Y mới dắt tay bé Lí Vân Tuyển quay trở lại Trường Nhạc cung. đường , Vân Tuyển câu, tay cũng cho Tử Y nắm, cứ lặng lẽ cúi đầu sau nàng, mọi người biết còn tưởng bé bị người nào đó hạ nhục mình rồi ý!
      “Nhược Trúc à, sau này lúc nào muốn tới cung Kiến Chương cứ nhé…, lúc rỗi đến nơi này cũng được lắm” Tiêu Tử Y thấy Nhược Trúc lúc ăn cơm cứ thấp tha thấp thỏm biết là nàng muốn gặp bạn bẽ cũ trước đây rồi.
      Nhược Trúc vui sướng gật đầu. Tuy nàng muốn y theo lời của Tiêu Tử Y lúc nào cũng chạy tới đây nhưng thấy công chúa là người biết cảm thông khiến nàng vô cùng cảm động. “Công chúa, lúc nãy ăn cơm sao người ăn chút nào vậy?” Nhược Trúc tò mò hỏi. Công chúa vốn là người ham ăn của ngọt, mà đồ ngọt ở cung Kiến Chương vốn rất ngon, tại sao công chúa lại ăn nhỉ?
      “Haiz, hôm nay muốn ăn chút nào” Tiêu Tử Y bĩu môi bảo. đùa gì chứ! Lúc trước nàng phải rồi sao. Người đồng trước cửa kia phải là ngày nào cũng hứng mưa móc để làm món điểm tâm đấy thôi. Chẳng vệ sinh chút nào, sao nàng dám ăn chứ!
      Lúc hai người chuyện linh tinh, Tiêu Tử Y vẫn để ý tới bé Lí Vân Tuyển ở phía sau, thấy bé này có bộ mặt nhắn lạnh như đá, khác hẳn bộ mặt đáng lúc ở cung Kiến Chương.
      Tiêu Tử Y cảm thấy bực mình vô cùng, phải là nàng tự nguyện nhận bé vào cung đâu nhé! Nàng phát cáu lên biết tìm ai bây giờ đây!
      Nhược Trúc đứng bên nhìn lớn xem từ đầu tới cuối nhưng tình cảnh này nàng cũng chẳng có biện pháp nào hay cả, chỉ biết thầm thở dài thôi.
      Ba người cứ trước sau như ai với ai lới lặng lẽ trở lại Trường Nhạc cung.
      Tiêu Tử Y vừa bước vào điện Vĩnh Trữ thấy cậu bé chạy ra, định nhào vội vào lòng nàng bỗng dừng lại kinh ngạc nhìn bé khác đứng bên cạnh nàng.
      “Bác à, ai vậy hả?” Tiêu Trạm giống lúc đầu nhìn thấy Nam Cung Tiêu mà lo sợ, mắt mở to tò mò nhìn bé lần đầu tiên xuất trước mặt bé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :