1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Nuôi dưỡng giấc mộng
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO
      [​IMG]

      Chương 31: Nuôi dưỡng giấc mộng

      Thành thân ư? Tiêu Tử Y nghe hai chữ như thế bỗng ngẩn người ba giây. Thành thân là khái niệm gì vậy nhỉ? Vấn đề này kể cả là đối với linh hồn nàng hai mươi hai tuổi hay thân thể mười bốn tuổi này mà , cũng phải là chuyện gì to tát lắm. Cho nên nàng chẳng bao giờ lo lắng và cũng chưa bao giờ xuất hai chữ này trong đầu nàng cả.

      “Đúng vậy nha, đợi sang năm công chúa đến mười lăm tuổi cập kê là có thể thành thân rồi.” Nhược Trúc nhanh chóng đem tóc Tiêu Tử Y tết đẹp lên, nghĩ cho dù công chúa đến mười lăm tuổi cập kê có thể lập gia đình, hoàng đế nghe chừng cũng dễ dàng buông tay. Nhưng nhu cầu cấp bách tại của nàng nếu chỉ vì lý do làm qua loa đại khái ảnh hưởng công chúa chuyện này lại trở thành vấn đề nghiêm trọng rồi, nàng chỉ là cung nữ nho thể xử lý nổi.

      “Thành thân a. . . . . .” Tiêu Tử Y đúng cho mình lo lắng thái quá. Doạ cho Nhược Trúc xoay người chuyển hướng câu chuyện chạy nhanh phòng ăn chuẩn bị bữa sáng.

      Tiêu Tử Y uống cháo cá nóng, bắt đầu cố nghĩ xem xét. Lập gia đình khó, vấn đề ở chỗ là nàng gả cho người nào? Phò mã này phải chịu nghe lời của nàng, theo ý tứ của nàng, ngoan ngoãn bị nàng đem trở thành ván cầu rời khỏi hoàng cung. Haiz, nhất định phải gả rồi bỏ trốn thôi.

      cầu khó như vậy, ai rốt cuộc là người phù hợp đây?

      Tiêu Tử Y suy nghĩ lại cho đến lúc chén cháo cá đều uống xong mà vẫn chưa nghĩ ra người nào thích hợp. có cách nào, ai bảo nàng vốn quen biết nhiều người ni. nàng trong yến tiệc Hải Đường nhìn thấy nhiều soái ca chút, Đàm Nguyệt Li nhìn qua phong lưu phóng khoáng đào hoa, căn bản là loại đối tượng đáng tin cậy, chứ đừng còn xem thấu nàng chuyện gì, hoặc giấu diếm điều gì làm nàng tưởng gặp cũng muốn nữa là. Còn Độc Diệp kia, là đối tượng quá lạnh lùng cao ngạo, xem mặt rất khinh thường nàng, nàng còn chưa thèm khinh thường đâu nhé! Làm ra vẻ mình rất giỏi a? Này, còn lại tên Lí Vân Thanh kia. . . . . . Được rồi, tuy nàng mở miệng giải vây cho , nhưng vấn đề ở chỗ là, ngay cả mặt của nàng cũng thấy nữa . . . . .

      Ăn xong, mà nàng vẫn chưa thấy đối tượng nào nằm trong tiêu chuẩn Hội viên hội VIP cả, chả nhẽ chỉ vì đối tượng chưa thấy mặt mà cả kế hoạch bị vỡ sao. Nghĩ lại mà buồn nôn quá!

      Tiêu Tử Y càng nghĩ càng buồn bực, sau cùng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy tiểu Thái tử Tiêu Trạm khi nào trưởng thành nhất định là trượng phu (người chồng) tốt . Con người này nàng nắm rất , hơn nữa diện mạo lại tuấn tú, tính lại tốt nữa. . . . . . Ây da, nàng suy nghĩ gì vậy, đây chính là cháu của nàng nha!

      Sao? Nhưng suy nghĩ như thế, chọn tiểu thái tử để ngoạn chơi cũng vấn đề gì. Có gả …. có ai bắt bẻ được nàng cái gì, chỉ là thê tử danh nghĩa mà thôi, sau này nuôi dưỡng trở thành tiểu Thái tử thả tự do thôi mà.

      Cứ tưởng tượng thấy khuôn mặt non choẹt ngẩng đầu nhìn nàng gọi to: “Nương tử. . . . . .”

      Nôn!

      Ai nha nha, tính cách tà ác sâu trong nàng lại bắt đầu có dấu hiệu sống dậy rồi. Tiêu Tử Y cắn cắn thìa bạc và cái bát cười trông rất dọa người, làm cho Như Lan ở bên bị doạ 1 trận lao ra khỏi phòng chạy đến phòng ăn lại bưng tiếp vài bát cháo cá về nữa.

      “Gì vậy?” Tiêu Tử Y đơ người nhìn loại bát cháo cá nóng hôi hổi đặt trước mặt mình, hiểu hỏi.

      “À, nô tỳ nghĩ đến công chúa ăn chưa đủ. . . . . .” Như Lan trợn to mắt trong veo, sợ hãi .

      “Ăn no rồi, ngươi mang cho những người khác ăn . Đúng rồi, Nhược Trúc đâu vậy?” Tiêu Tử Y cầm lấy khăn lụa trong tay lau miệng, nhìn trái phải chung quanh mới phát thấy bóng dáng Nhược Trúc trong phòng.

      “Người kia, Nhược Trúc tỷ . . . . . . A đúng, ra ngoài làm việc. . . . . .” Như Lan lắp bắp .

      dối cũng biết , Tiêu Tử Y thở dài, cũng lười truy vấn. thực tế cả buổi chiều nàng chỉ biết Nhược Trúc rốt cuộc làm chuyện, chính là chỗ Tiêu Cảnh Dương bẩm báo chuyện nàng muốn xuất cung.

      “Công chúa, nô tỳ biết vì sao công chúa có ý niệm xuất cung trong đầu, cứ sợ hãi nghĩ mãi cho tới trưa, vẫn thấy phải báo cho thái tử biết chuyện này. Công chúa đối với nô tỳ giải quyết được gì…, vậy với thái tử mới có thể giải quyết được.” Nhược Trúc quỳ mặt đất, chậm rãi từng từ . Thái độ hèn mọn mà thành kính, đủ thấy thực chân thành.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Dương ngồi ghế bên cạnh thở dài. Nàng mới chỉ bắt đầu muốn sống sót (YY), bị người khác muốn chặn ngang đường sống sao? có hứng thú sống, vậy còn sống để làm gì.

      “Ngươi đứng lên . Chuyện này sau này chúng ta hãy , ngươi trước lui ra .” Tiêu Tử Y thản nhiên . Nhược Trúc cũng vì chức trách, hơn nữa lời nhuần nhuyễn như vậy, nàng muốn soi gì cũng ra.

      Nhược Trúc quy củ đứng dậy, sau đó vung tay lên làm cho toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ trong điện lui ra, nàng là người ra cuối cùng, cẩn thận đóng cửa điện lại.

      “Tử Y, muội đừng trách Nhược Trúc, là huynh phân phó nàng nếu muội có chuyện gì tìm huynh.” Tiêu Cảnh Dương thấy mặt Tiêu Tử Y nhăn nhó, cười khẽ giải thích.

      Tiêu Tử Y cắn cắn môi, ảo não liếc nhìn , “ , muốn giáo dục muội cái gì? Muội chăm chú lắng nghe.”

      Tiêu Cảnh Dương dở khóc dở cười lắc đầu : “Tử Y, lại tiếp, huynh sớm nghĩ muội có ngày như thế, trong cung ở được bao lâu. Chính là nghĩ tới muội có thể nhẫn lâu như vậy.”

      “!” Tiêu Tử Y trợn trừng hai mắt, lời này của là ý gì?

      “Muội trước đừng nóng vội, hãy nghe huynh từ từ .” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười hiền lành chậm rãi , “Kỳ lúc trước cho muội tiến cung, huynh cũng suy tính rất lâu. Bản thân muội từ lớn lên trong giang hồ, tâm tính tính nết cũng thích hợp sống trong cung này, ta cũng rất lo biết bảo vệ muội trong trang viên an toàn hơn hay là để muội tự sinh tự diệt (tự do) trong giang hồ tốt hơn.”

      Tiêu Tử Y gật đầu liên tục, hai loại chuyện này cũng tệ nha!

      “Nhưng lại lựa chọn cuối cùng là đem muội dẫn vào trong cung. Trong đó có nguyên nhân là phụ hoàng tưởng niệm muội rất nhiều năm, tìm được muội rồi mà cũng cho người biết, chuyện này thực quá tàn nhẫn .” Hai mắt Tiêu Cảnh Dương bắn ra nét thương cảm, lưỡng lự .

      “Còn nguyên nhân khác nữa đâu?” Tiêu Tử Y nghe thấy Tiêu Cảnh Dương cũng chưa hết, nhăn mày thanh tú hỏi.

      Tiêu Cảnh Dương bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, sau hồi lâu mới trầm giọng : “Còn có nguyên nhân khác, chính là muội nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của hoàng gia tử nữ.”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Đầu thai lần thứ hai
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO

      “Trách nhiệm ư?” Tiêu Tử Y lắm lặp lại .

      “Đúng vậy, là trách nhiệm.” Tiêu Cảnh Dương khẽ cười khổ, “Muội cho là ta nguyện ý làm vị trí thái tử này sao? Nếu có thể được chọn, bản thân ta tình nguyện giống Ngũ đệ như vậy, mỗi nơi chút, giang hồ tứ hải phải tốt hơn sao. Giống như huynh giờ, trừ khu vực săn bắn ngoại ô và biệt viện ra, chưa từng đến nơi nào cả.”

      Tiêu Tử Y im lặng gì. Đầu thai kiểu này cũng được chọn, giống nàng bị xuyên đến thời này, ông trời hỏi nàng xem nàng có muốn hay . Nhưng nàng tin, nếu cho người ta được chọn có rất nhiều người chọn vị trí như Tiêu Cảnh Dương.

      Ngôi vị Thái tử, con của đế vương, điều này chưa đủ hay sao? chừng khi người ta du sơn ngoạn thuỷ trong lòng còn nghĩ chuyện sau này thay vị trí của Tiêu Cảnh Dương nữa ấy chứ!

      Tiêu Cảnh Dương vừa thấy vẻ mặt của Tiêu Tử Y, biết trong lòng nàng nghĩ gì. cười khẽ tiếng : “Muội nhất định nghĩ, giang sơn này về sau tóm lại là của ta chắc làm cho người khác hâm mộ quá hả?”

      Tiêu Tử Y cũng khách khí, thành gật gật đầu.

      Tiêu Cảnh Dương đứng dậy đến phía trước cửa sổ hít sâu hơi, thản nhiên : “Nhưng chuyện du sơn ngoạn thuỷ, chính mình liếc mắt cái cũng bao giờ toại nguyện, muội biết chuyện này khỏi có chút công bình hay sao?”

      Tiêu Tử Y nhìn thân hình thon dài của đứng gần cửa sổ, trông khí thế cũng có chút uy nghiêm. Nhưng nàng vẫn nghĩ tới ngôi vị thái tửnày làm sao lại muốn.”Làm hoàng đế kỳ chẳng hay chút nào, suốt ngày ôm sổ sách mà chẳng xong, mệt mỏi đến chết mà lại chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Mặc dù trong tay nắm giữ quyền sanh sát nghe thích đấy, có thể giết người tuỳ ý, nhưng nếu may mắn lưu danh sử sách còn bị vạn người chửi bới. Cho dù có làm tốt thế nào? Cả cuộc đời của mình coi như bị hủy vậy! Trong mắt của muội Hoàng cung chính là tòa nhà giam xa hoa mà thôi.” Tiêu Tử Y thuận miệng , thực tế nàng cũng vẫn thể lý giải được vì sao rất nhiều người vẫn đối với quyền lực ham thích như vậy. Theo nàng thấy, nếu phải làm hoàng đế tốt, thực ra là tự làm khổ mình mà thôi!

      Tiêu Cảnh Dương quay đầu , phụ họa : “Đúng vậy a đúng vậy a, ngày nào cũng phải học rất nhiều này nọ, lại còn mỉm cười với người mình ghét nữa, cho dù sau này lên làm hoàng đế lại luôn bận tâm đến thân phận địa vị này gì cũng phải cân nhắc kỹ. Ha ha, đến lúc đó thể cùng Tử Y muội chuyện tùy tiện như vậy được nữa. Hừ, nhớ kỹ đừng đem hoàng huynh tức giận ra ngoài nga!” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười, lấy tay vẫy vẫy khoa chân múa tay nhìn động tác thực tiêu sái, đẹp mắt.

      Tiêu Tử Y bất chợt nghĩ đến tay của mình từng bị gắt gao nắm chặt, tim đập lỗi mấy nhịp.” . Chính là Tử Y nghĩ tới hoàng huynh cũng oán giận nhiều như vậy.”

      Tiêu Cảnh Dương cười khổ : “Làm sao có thể oán giận chứ?”

      “Đúng nha, hoàng huynh vẫn còn học ở Quốc Tử Giám phải ?” Tiêu Tử Y lè lưỡi, nghĩ đến vốn lớn rồi, nếu ở đại cũng tốt nghiệp đại học rồi ấy chứ, ấy thế mà vẫn còn phải học bài, hơn nữa cứ phải học mãi chả biết đến bao giờ mới được tốt nghiệp đây.

      “Có phải Trạm Nhi cho muội biết ?” Tiêu Cảnh Dương cười ngồi trở lại đối diện với Tiêu Tử Y, tùy ý bắt chéo chân lên.

      “Đúng vậy nha.” Tiêu Tử Y cẩn thận đáp. Ánh mắt thoát khỏi nhìn loáng thoáng người Tiêu Cảnh Dương. Người đàn ông này là tình nhân trong mộng của phần đông là cung nữ, trước mặt người khác chức quan to, cử chỉ tao nhã tuyệt đối chẳng bao giờ có hành động kiểu thế này. Cho nên khi thấy biểu của Tiêu Cảnh Dương trước mặt nàng như thế quả là bất đồng làm nàng hoài nghi biết có phải là hai người khác nhau mà loại người trước kia của nàng cũng đâu có biết? Cho nên chỉ có thể dùng cách biết, hỏi, là thượng sách.

      Tiêu Cảnh Dương bóp cơ bắp cứng nhắc mặt, giận dữ : “Đa tạ muội mấy ngày nay chiếu cố Trạm Nhi.”

      Tiêu Tử Y trong lòng thấp thỏm yên mãi lâu sau mới hỏi thử: “Có phải . . . . . Có phải sau này cho phép bé tới gặp muội hay ?”

      Tiêu Cảnh Dương cử động đôi chút, nhìn vẻ mặt nhắn khẩn trương của Tiêu Tử Y, dở khóc dở cười : “Đương nhiên phải vậy, bởi vì nhớ tới gần đây nụ cười mặt Trạm Nhi nhiều hơn, nhất định là công lao của muội rồi. Mẫu hậu trước đây đối với huynh nghiêm khắc cực kỳ, bây giờ đối với Trạm Nhi cũng y như thế. Muội đoán mò chuyện gì vậy?”

      phải là tốt rồi. Tiêu Tử Y ngượng ngùng cong môi lên, giải thích: “Trạm Nhi là niềm vui duy nhất trong cung của muội, nếu cả bé cũng cho muội nhìn nữa bằng muội nên sớm rời tốt hơn.”

      Tiêu Cảnh Dương kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Y : “Tử Y, muội nhận nhầm người rồi sao?”

      Tiêu Tử Y buồn bực nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Cảnh Dương. Tại sao cứ động đến Tiêu Tử Y lại cảm giác được lời nào. Hai người bốn mắt nhìn nhau đều cảm giác có chút xấu hổ.

      ra, hoàng huynh mới vừa đùa với muội phải ?” Tiêu Tử Y cuối cùng trợn to mắt. Cũng đúng, nhìn bề ngoài của nàng mới chỉ mười bốn tuổi thôi, tại….thời đại trọng nam khinh nữ và trẻ này ai lại để ý đến lời của nàng đây? Nàng định cho rằng nàng và là cùng hướng đâu! Quả nhiên chỉ có nàng nằm mơ mà thôi.

      Tiêu Cảnh Dương suy nghĩ nhìn nàng, thở dài : “ phải đùa muội đâu, mà hoàng huynh muốn cho muội thấy dù hoàng huynh ta đây làm thái tử quá mệt mỏi như vậy, nhưng cũng còn rất kiên trì. Bởi vì nếu huynh ngồi vị trí này, có người khác ngồi. Hủy bỏ vị trí thái tử chỉ trong ý nghĩ thôi, Tử Y, đây đều là vận mệnh của người vừa ra đời phải đảm nhiệm. Muội có muốn thay đổi cũng được đúng ?”

      Tiêu Tử Y nghe vậy lòng tràn đầy cảm xúc. Nàng mặc cái gì người thực của Tiêu Tử Y, chiếm dụng thân thể của người ta, lại gánh trách nhiệm của người ta nữa. Mà trách nhiệm của vị Trường Nhạc công chúa này, cụ thể là cái gì đây?

      Tiêu Cảnh Dương nhìn ra nỗi lòng nghi hoặc của Tiêu Tử Y, duỗi thẳng tay xoa nắn khuôn mặt tức giận của nàng, cười : “Chỉ làm trách nhiệm của công chúa thôi! Chính là ngoan ngoãn được chúng ta nuôi mập mạp, trưởng thành, sau đó ngoan ngoãn lập gia đình.”

      Nghe thế nào mà giống như chăn nuôi heo vậy ha.

      Tiêu Tử Y đẩy tay ra, “Chỉ như vậy sao?”

      “Chỉ như vậy thôi. Thế muội còn muốn thế nào nữa?” Tiêu Cảnh Dương thấy thú vị hỏi ngược lại.

      Tiêu Tử Y định há mồm ví dụ về Vũ Tắc Thiên, may là phanh lại kịp, tại Đường triều này căn bản là có nữ hoàng đế tồn tại rồi.

      “Tử Y, muội muốn xuất cung để sống là chuyện thể nào xảy ra.” Tiêu Cảnh Dương ngừng cười, nghiêm túc .”Về chuyện lập gia đình mà thôi! Đồng nghĩa với nữ nhân lần thứ hai đầu thai, lần đầu tiên được chọn đầu thai đến nhà đế vương, nhưng đầu thai lần thứ hai này lại có thể được chọn. Tử Y muội đừng chọn bừa bãi mà nhé.”

      Hôn nhân của nữ nhân giống như đầu thai lần thứ hai . . . . . .

      Tiêu Tử Y tinh tế nhấm nuốt từng lời của , mãi sau vẫn chưa lời nào.

      Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến thuyết phục được Tiêu Tử Y, như trút được gánh nặng thở dài, là còn có việc trước, khuyên nàng nên suy nghĩ cẩn thận, liền đẩy cửa ra.

      Nhược Trúc nhìn thấy thần thái nhàn tản của Thái tử thẳng bước ra ngoài, vui mừng mà nghĩ quả nhiên là thái tử điện hạ, chỉ mấy câu có thể làm cho công chúa bỏ luôn ý niệm trong đầu. Nhưng lúc nàng đẩy cửa vào, lại nghe thấy giọng của tiểu công chúa phân phó :

      “Nhược Trúc, vào trong triều nhanh tìm tài liệu về số nam tử độ tuổi kết hôn mang về đây cho ta! Lần đầu thai thứ hai của ta đây cần phải chọn kỹ mới được!”

      “. . . . . .”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: Nhà sưởi ấm
      EDIT: HOÀN TÚ

      Nhà sưởi ấm trong Vị Ương Cung.

      Nếu Tiêu Tử Y ở chỗ, sợ tự thiết kế nhà sưởi ấm tiên tiến trong cung điện ấm lên, chủ yếu là dùng than củi làm ấm. Nhà sưởi trong điện khoét hốc trong vách tường giống tổ con tò te, dùng gỗ quế hương làm cột, trạm trổ tinh xảo nhiều màu sắc (5 màu) làm cho nhà sưởi cách 2 lớp tường trông rất đẹp. Sử dụng các loại bài trí quý giá làm cho phần đại điện trông hết sức xa hoa.

      Nhà sưởi ấm cùng điện Thanh lương hai điện này đông ấm hè mát, là chỗ mà mỗi mùa hoàng đế thích ở nhất. Điện này dành cho hoàng đế cũng ngoại lệ. tại mặc dù mới là đầu mùa xuân, nhưng tiết trời hơi se lạnh, lò sưởi trong điện đốt than lửa rất nóng.

      “Hoàng thượng, nô tì nghe Tử Y gần đây chọn rể hiền, biết có đúng ?” Hôm nay Hoàng hậu cố ý đến để về chuyện này, bà ngồi ghế bên cạnh hoàng đế, tay cầm dao gọt trái cây bổ từng miếng đưa cho ông.

      Hoàng đế vốn ngồi phê duyệt tấu chương, viết đến chữ cuối cùng lệch bút, để lại tấu chương vết rất khó coi.

      “Cảnh Dương, tại sao lại thế hả? Ngươi phải ngươi thuyết phục được Tử Y rồi sao?” Hoàng đế tiện tay ném bút, ấn ấn huyệt Thái dương, mở miệng nhìn phía Tiêu Cảnh Dương ngồi đối diện học phê tấu chương hỏi.

      Tiêu Cảnh Dương ngồi thẳng mình, thở dài: “Phụ hoàng à, con nghĩ là thuyết phục được nàng rồi. Ai dè nàng vẫn quen sống ở đây.”

      quen? quen cũng phải quen!” Hoàng đế tức giận bừng bừng lập tức ngồi dậy. Có lẽ là mùa xuân này cả nước đại hạn, có lẽ là do ngoại dị tộc có tâm rục rịch xâm chiếm, hơn nữa từ sau yến tiệc Hải Đường về, mỗi ngày ông đều giống như pháo sắp nổ chỉ chờ châm ngòi đúng lúc mà thôi, gần đây triều ai cũng phải dè chừng, chỉ sợ chọc giận Thiên Tử này.

      “Hoàng thượng, Tử Y từ sống tự do quen rồi, có thói quen sống quy củ trong cung. Hơn thế nàng còn bị ấm ức nhiều như vậy nữa! Nghe nàng sợ nhận những thứ nên nhận cho nên nàng dám nhận quà của người khác tặng, đến bây giờ vẫn vậy có khác gì đâu!” Hoàng hậu giọng mềm mỏng như khuyên bảo.

      Hoàng đế nhướng mày lên, tức giận vẫn chưa tan : “Hoàng cung chẳng lẽ còn so bên ngoài kém hơn sao? Có cái gì tốt ? Con bé còn bất mãn cái gì nữa?”

      Tiêu Cảnh Dương dường như sợ cơn tức của Thiên tử cười :”Phụ hoàng, nếu trong cung rất tốt như , sao Ngũ đệ cũng ở được tháng trong cung mà lại tìm cách trốn ra cung chơi, ví dụ đấy phải là chưa đủ hay sao?”

      “Hừ!” Hoàng đế quăng tấu chương ra, khó chịu mắng: “Đứa con bất hiếu kia, ngươi còn nhắc đến nó làm cái gì?”

      “Ha ha, nhi thần cũng phải cố ý nhắc tới , chính là Ngũ đệ ngày hôm qua sai người nhắn tin trở về, theo Đột Quyết về tới quan nội, đại khái lâu trở lại !” Tiêu Cảnh Dương vui vẻ .

      Hoàng hậu bên yên lặng trong lòng thầm khen ngợi con của mình khôn ngoan, lặng lẽ đem hành tung đệ đệ mình báo cáo ra. Nếu lúc khác, trước mặt hoàng đế, ai mà nhắc tới Tiêu Húc ông lập tức nổi trận lôi đình ngay.

      nét mặt Hoàng đế bớt giận rất nhiều. Ông đứng lên đến cạnh lò sưởi hun nóng, khoanh tay suy nghĩ lát, mới mở miệng hỏi: “Tử Y nàng. . . . . . Đến tột cùng sao lại thế chứ? Có thiếu cái gì ? Hay là hạ nhân hầu hạ chu đáo?”

      Hoàng hậu tranh trước Tiêu Cảnh Dương: “Hoàng thượng, nghe chừng là Tử Y sống trong cung quen rất tịch. Nô tì nghe trước đây nàng lớn lên ở phái Thiên Sơn, bản thân mình độc sống trong Trường Nhạc cung lớn như vậy, nếu đổi lại là nô tì, nô tì cũng chịu nổi khổ sở như vậy. Huống hồ nàng mới có mười bốn tuổi mà thôi.”

      Hoàng hậu nghe rất hợp tình hợp lý, đến cả hoàng đế đều khỏi gật đầu bảo: “Vậy hoàng hậu có cách nào tốt hơn ?”

      Trong lòng Tiêu Cảnh Dương nổi lên dự cảm ổn, đáng tiếc đến nửa câu cũng được.

      Hoàng hậu mỉm cười, đôi môi thoa son đỏ tươi kia ưu nhã cong lên, chậm rãi bảo: “Tử Y chẳng phải là rất thích trẻ con bên nàng hay sao? Nhưng cho dù Tiêu Trạm hay Nam Cung Tiêu đều là con trai, tuy tuổi còn vậy, nhưng vẫn phù hợp lắm.”

      Hoàng đế cảm thấy hứng thú quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Vậy ý hoàng hậu thế nào?”

      Hoàng hậu cười càng thêm ngọt ngào, mắt đẹp ánh lên tia sáng kỳ dị, chậm rãi : “Theo ý nô tì,con trai thể đến…, vậy chúng ta đây liền cho Tử Y tìm bé cùng nàng phải được rồi hay sao? Dù sao Trường Nhạc cung lớn như vậy, thêm vài người cũng tính là nhiều.”

      Tiêu Cảnh Dương biết hoàng hậu chủ yếu muốn ngăn cách hoàn toàn quan hệ Tiêu Tử Y với Tiêu Trạm, nhưng cho dù biết thế, cũng thể cắt ngang niềm cao hứng của mẫu hậu, chỉ có thể yên lặng thở dài.

      Hoàng đế trở về ngồi giường, nét mặt sớm khôi phục bình thường, tiện tay cầm lấy quả táo được hoàng hậu gọt xong rồi ăn. Vừa ăn vừa : “Vậy, lấy thiên kim nhà ai tiến cung đây? Theo lý thuyết, chắc chẳng có người nào nguyện ý đâu?” nét mặt Hoàng đế biểu vẻ bất đắc dĩ, việc chọn người lại là chuyện khó làm rồi. Có ai chịu đem mấy đứa của mình đưa vào cung đây?

      Hoàng hậu cười híp mắt : “Hoàng thượng, ngài quên yến tiệc Hải Đường rồi, Tử Y phải là vì người nào đó đấy sao? Nghe Lí Vân Thanh có muội muội, mới gần sáu tuổi. Huynh muội hai người đó sống nhờ ở nhà họ hàng thân thích, cho dù là huynh trưởng có thể chiếu cố muội muội rất tốt, nhưng đại nam nhân cũng dễ mang theo đứa bên mình, chi bằng hoàng thượng đem muội muội Lí Vân Thanh triệu tiến cung bồi Tử Y .”

      Hoàng đế hơi nhíu mày, chần chờ : “Nhưng đó là Lý gia người kia. . . ..”

      Tiêu Cảnh Dương nhịn được lên tiếng phản đối: “Phụ hoàng, Lý gia kia thế nào? Lí Vân Thanh là người tài, nên lãng phí làm tạp vụ ở Lễ bộ ha!”

      Hoàng đế nghe vậy nhanh như cắt xoay người, mắt hổ bừng bừng tức giận : “Tiêu Cảnh Dương, đừng tưởng rằng trẫm biết mấy người các ngươi giở trò quỷ yến tiệc Hải Đường, trẫm thừa nhận Lí Vân Thanh là người tài! Nhưng trẫm thiên hạ này chả nhẽ còn thiếu nhân tài sao? Nếu phải để các ngươi diễn trò này buộc Tử Y mở miệng chuyện, trẫm tuyệt đối muốn truy cứu đến cùng!”

      Tiêu Cảnh Dương chấn động, bổ nhào xuống quỳ gối trước mặt hoàng đế.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: Ngươi cũng may mắn chút nào.
      EDIT: MEOMEOMEO

      Đương kim thiên tử tuy rằng tính tình luôn luôn quỷ dị khó dò, hơn nữa lại quá sủng ái Tiêu Sách, đối với Tiêu Cảnh Dương cầu cũng rất nghiêm khắc. Giống như Tiêu Cảnh Dương có đôi khi cảm thấy phụ hoàng khỏi đối với chính mình mười ba đệ này quá mức coi trọng, lòng càng thấy phiền. Nhưng mẫu hậu với , Tiêu Sách chỉ là trong những đứa con út của phụ hoàng mà thôi, thêm nữa Tiêu Sách thiên tư thông minh, dù thế nào cưng chiều cũng quá đáng. Còn đối với cầu nghiêm khắc, đây mới là cách bồi dưỡng thái tử.

      Ý nghĩ này vẫn làm cố gắng chống đỡ cho đến giờ. Nhưng cũng chỉ là nghiêm khắc, mà chưa từng nhiều, thần sắc quá nghiêm khắc đối với .

      Yến tiệc Hải Đường lần này là lần đầu tiên nếm thử quyền lợi của mình trong vòng luẩn quẩn, cũng là cơ hội để lần thử phụ hoàng. Tuy rằng kế hoạch thăng chức cho Lí Vân Thanh tan biến, nhưng mấy ngày nay còn lén đắc chí việc phụ hoàng đối với động tác của cũng nhiều lời.

      Kết quả, ra là chưa kịp tìm tính sổ mà thôi.

      Trong đầu Tiêu Cảnh Dương lên những ý niệm này, thân thể giống như ý thức của mình, lập tức phản ứng nhanh chạy đến quỳ gối trước.

      bên hoàng hậu thấy thế nhắm hai mắt lại, bà trước đó cũng biết Tiêu Cảnh Dương xin bà tổ chức yến tiệc Hải Đường mục đích là vì Lí Vân Thanh. Nếu biết trước, bà chắc chắn cho bọn họ làm như vậy.

      Để tóc món thịt nướng để hãm hại người, chiêu này từ Hán triều trước có người làm như vậy rồi. Tất cả văn võ bá quan ở đây có người nào mà biết điển cố này? Cũng biết thái tử đây là thử hoàng đế.

      Đây cũng là nguyên nhân ai chịu vì Lí Vân Thanh câu.

      Bởi vì tất cả mọi người đều quan sát thái độ của hoàng đế.

      Là vòng luẩn quẩn ngầm đồng ý thái tử tự mình lập quyền lực của mình? Hay là nắm chặt lấy quyền lực chút cũng buông tay? Đây là kiện vô cùng thuận lợi, có thể ngồi xem thái tử thử lòng hoàng đế, rồi sau đó có thể tuỳ thời lựa chọn nên làm việc như thế nào.

      Mà vị phu quân cực kỳ tôn quý này của bà hận nhất là bị người khác tính kế. Cũng hận nhất quyền lực giao trong tay cho người khác, cho dù là con ruột của mình cũng được.

      Nghĩ đến đây, bà lại cảm tạ Tiêu Cảnh Dương trước mở miệng cầu tình cho Tiêu Tử Y. Nếu phải bà trải qua chuyện này, thiết tưởng hậu quả thể lường nổi.

      Con à! Con vẫn còn quá ngốc . Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên, đưa mắt quan sát, được nên lời. Ở bên hoàng đế nhìn thiên uy khó lường, bà sớm học được lúc nào nên mà lúc nào nên .

      Nhưng con trai của nàng giống như vẫn chưa học được điều này.

      Nhà sưởi ấm trong điện đột nhiên im lặng đến ngờ, chỉ nghe thấy thanh của than củi đốt trong lò sưởi.

      “Ngươi đứng lên .” Mãi lúc sau, hoàng đế hít hơi sâu, cố gắng kiềm chế lửa giận của mình bảo.

      Trong lòng Tiêu Cảnh Dương bất an đứng lên, lúc này mới : “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.”

      Hoàng đế bí hiểm chọn điệu cao : “vậy ha? Ngươi làm sai chỗ nào?”

      “Sai ở chỗ nên tự tiện suy đoán tâm ý phụ hoàng.” Tiêu Cảnh Dương cúi đầu . kỳ sai ở chỗ quá tự phụ cũng quá nóng lòng. Nhưng chứng là sợ Tiêu Sách được sủng ái của phụ hoàng, trong lịch sử chuyện phế thái tử cũng phải chưa từng có. Tiêu Sách mỗi ngày lớn lên, lập tức được hoan nghênh thuyết trình ở tuổi mười ba tuổi, dấu hiệu này của chính thức bắt đầu xuất trong tầm mắt của vua và người dân.

      “Sai rồi, ngươi cũng phải sai ở điều này.” Hoàng đế lấy tay gõ gõ bàn, “Nếu trẫm lời đều có ai suy đoán…, ngôi vị hoàng đế của trẫm đây làm chẳng phải là quá buồn rồi sao?”

      “Xin phụ hoàng hơn ạ.” Tiêu Cảnh Dương cung kính hỏi.

      Hoàng đế lạnh lùng : “Ngươi sai ở chỗ nên trọng dụng người kia.”

      Tiêu Cảnh Dương cam lòng ngẩng đầu, hỏi tiếp: “Phụ hoàng! Thái Nguyên Lý gia đến tột cùng là làm sao vậy? Xuất thân của người chả lẽ quan trọng như vậy sao?”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng, chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ lơ đãng .

      Hoàng hậu thấy thế, vội vàng thản nhiên thay hoàng thượng giải thích : “Cảnh Dương, Thái Nguyên Lý gia chưa bao giờ được trọng dụng, đây là điều quy định bất thành văn ha!”

      “Điều này nhi thần biết, nhưng quy định bất thành văn này, ai có thể vào ra là vì sao? Nhi thần tin phụ hoàng chỉ vì loại đồn đãi này mà chú ý đến người tài!” Tiêu Cảnh Dương bất chấp tất cả, hôm nay quyết chống đối phụ hoàng, cũng cố ra câu như vậy.

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn hoàng đế cái, nhìn thấy mặt ông vẫn chút thay đổi, ngầm đồng ý cho bà .”Cảnh Dương, đây phải cái gì đồn đãi, mà theo Thái tông tiền triều truyền xuống đạo thánh chỉ. Lúc trước sau khi Thái tông công hãm Vị Ương Cung, phát đạo tiền triều thánh chỉ này được dấu rất kỹ ở nơi. Mặc dù cũng biết là có ý gì, nhưng thánh chỉ tiền triều này đóng ấn tỳ của hoàng thái hậu cũng là Độc thánh mẫu.”

      Tiêu Cảnh Dương sửng sốt, “Độc . . . . . .”

      Hoàng hậu chậm rãi gật gật đầu. Độc hoàng hậu là gương cho các hoàng hậu sau này noi theo, chỉ vì nàng hiền lương thục đức, mà còn vì cơ nghiệp Tùy hướng cống hiến rất nhiều, hơn nữa còn sáng tạo ra chuyện thần thoại chưa từng có trong lịch sử. Cho nên ấn tỳ của Độc hoàng hậu ở góc độ nào đó có ảnh hưởng rất lớn, ngay cả Thái tông đều đem đạo tiền triều thánh chỉ này bảo lưu kỹ.

      Buồn cười quá ! Trong lòng Tiêu Cảnh Dương lại nghĩ như vậy. Chỉ vì phát ra mớ giấy vụn tiền triều, cứ nghe lời như vậy sao? A, sai lầm rồi, đúng là phế chỉ.

      Thế nhưng khi nhìn mặt phụ hoàng mẫu hậu hai người có vẻ rất coi trọng, cho dù cảm thấy buồn cười cũng thể biểu lộ ra nửa phần.”Phụ hoàng, chẳng lẽ Lí Vân Thanh cũng chỉ vì như vậy mà vĩnh viễn làm chức quan nho tinh thiện thanh lại tư ở Lễ bộ sao?”

      Hoàng đế bắt đầu đưa tay lật xem tấu chương, theo ông thấy Lí Vân Thanh chẳng qua là người mà con trai ông cố ý thu phục, dĩ nhiên là ông để tâm rồi.

      “Hoàng thượng, bằng như vậy , cho Lí Vân Thanh đưa muội muội của tiến cung làm bạn với Tử Y. Để bồi thường , cho thăng cấp ở Lễ bộ, như thế nào?” Hoàng hậu thử đề nghị .

      Hoàng đế nghĩ nghĩ, mắt nhìn hoàng hậu nhìn mình thỉnh cầu, tùy ý gật đầu bảo: “Cứ như vậy .”

      Tiêu Cảnh Dương gì, nghĩ tới càng cầu tình, ngược lại càng tạo thành phản hiệu quả. thăng nhất cấp ở Lễ bộ thế nào? Chẳng qua cũng chính là từ chuyện trông nom hàng hóa này thăng cấp đến trông nom vật này nọ kia mà thôi. . . . .

      Nhớ tới mấy hôm trước câu kia của Đàm Nguyệt Li cười nhạo Lí Vân Thanh rất may đến cả Tiêu Cảnh Dương tại cũng muốn câu với : ngươi cũng may quá !

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Tư liệu hôn nhân
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Trạm dừng bút nhìn nhìn bức tranh hoa lan, miệng cười cười. Quay đầu lại Tiêu Trạm bỗng phát thấy Tiểu Bác tuyệt vời của mình vẫn còn vùi đầu vào nhìn vào gì đó, Nhược Trúc đứng bên cạnh lấy điểm tâm cho bé.

      Hừ, bé thực rất muốn gọi là tỷ tỷ Nhược Trúc nhưng mấy ngày liền lại bị Tiểu bác lườm cho thế là bé tự giác phải thăng cấp tất cả lên làm bác kể cả tỷ tỷ Huyễn Hà nữa.

      “Tiểu Bác, Người nhìn gì vậy ha?’ Tiêu Trạm đứng lát vẫn nhịn được tò mò bước đến chui vào lòng Tiêu Tử Y, quỳ gối đùi nàng nhìn bàn.

      Tiêu Tử Y lấy tay ra đem Tiêu Trạm chỉnh lại ngồi cho thoải mái, mắt vẫn rời chồng giấy.

      Tiêu Trạm lại càng tò mò hơn, mở to mắt nhìn chữ viết giấy, mãi lúc sau hiểu lắm hỏi: “Bác, Người xem kỹ những thông tin và những người này làm gì vậy hả?”

      “Bác chọn người phù hợp” Tiêu Tử Y tiện luôn, tay cầm lấy tờ giấy xem xong đưa cho Nhược Trúc. “Đây là toàn bộ hồ sơ, nếu có chân dung kèm theo tốt quá”

      Nhưng nàng đối với chuyện vẽ chân dung cũng có hy vọng gì. Nếu là có máy ảnh kỹ thuật số tốt biết mấy, có thể làm ra tập tư liệu hôn nhân đầy đủ, nàng muốn đối với kết cục chuyện hôn nhân làm cho xong rồi quên luôn ! Ha ha!

      Nét mặt của Nhược Trúc lúc nào cũng lộ vẻ ôn hoà bỗng dưng lại lộ vẻ bất đắc dĩ. Thu thập được cả đống tư liệu này cũng là nàng mất bao công sức, nhưng lại thể đàng hoàng tuyên bố với bên ngoài rằng công chúa muốn lấy chồng, nếu chuyện này mà để lộ ra ngoài đây là đề tài bàn tán xôn xao của vua và dân chúng mà thôi.

      “Chọn người ư?” Tiêu Trạm cười hì hì hỏi: “Chẳng lẽ là chọn cho Tiêu Trạm thầy giáo tốt hay sao? Nhanh nhanh lên đem Thái tiên sinh kia đuổi , Trạm Nhi bị ông ấy bắt nạt nhiều lắm rồi nè.”

      “Bắt nạt? Chắc phải con bắt nạt người ta đấy chứ?” Tiêu Tử Y tin tý nào, người già rồi còn có thể bắt nạt được ai chứ? Hơn nữa đệ tử lại là hoàng tôn. Bé Trạm Nhi gần đây hay chạy sang chỗ nàng chơi ngày càng nhiều, nàng còn sợ hoàng hậu khó chịu muốn tìm nàng tính sổ ấy chứ!

      Tiêu Tử Y dứt khoát vứt hết suy nghĩ vớ vẩn trong đầu , rồi lấy bản tư liệu mà Nhược Trúc đem đến xem xét, giọng bất mãn: “Thế nào, phải ta là tuổi chọn hôn nhân thấp xuống càng tốt hay sao? Nhìn thế nào cũng chỉ toàn thấy mười lăm tuổi là thế nào? Ta còn muốn tuổi thấp hơn nữa!”

      “Tuổi….ít hơn?” Nhược Trúc quả thực là tin nổi lỗ tai mình nữa rồi. Nàng nghe lầm đấy chứ?

      Tiêu Tử Y làm như có chuyện gì gật gật đầu, tiện tay nhéo má Tiêu Trạm, nàng nhất định bỏ qua giấc mộng cậu bé thái tử này, “Nè, bắt đầu từ bốn tuổi

      “Bốn tuổi…” Trong cung dù trải qua nhiều sóng gió cuối cùng Nhược Trúc cũng chịu hết nổi, đầu ong ong như sắp vỡ.

      “Bác à, bác à, người rốt cục là chọn được ai rồi vậy?” Tiêu Trạm bất mãn khi thấy mình bị xem , giọng non nớt hỏi.

      “Trạm Nhi, bác tự chọn cho con người dượng nhé.” Ôi ôi, cảm giác sướng, Tiêu Tử Y lấy cả hai tay véo má Tiêu Trạm.

      “Dượng à? Là thế nào vậy? Có thể ăn được ?” Hai má Tiêu Trạm bị Tiêu Tử Y véo cho vặn vẹo, lúc cũng nữa.

      “Dượng chính là người mà bác kết hôn” Tiêu Tử Y cười cười giải thích.

      Tiêu Trạm vẫn hiểu, ngước đôi mắt tròn xoe trong sáng nhìn Tiêu Tử Y. Trong đầu be bé của chú chưa có khái niệm lập gia đình là gì cả.

      Nhược Trúc đứng bên nhìn vui vẻ, vỗ vỗ đầu chú bảo: “Lập gia đình chính là công chúa muốn chuyển ra cung, tiểu điện hạ sau này muốn gặp công chúa cũng rất khó”

      Tiêu Trạm nghe vậy như sấm nổ bên tai, những lời này tác động mạnh vào bé kém gì ngày hôm qua làm cho Thái tiên sinh tức giận phạt bé viết trăm lần Tam Tự kinh, “Bác ơi, Người phải lập gia đình sao?” Tiêu Trạm ôm vội lấy cánh tay Tiêu Tử Y, túm chặt tay áo cửa nàng.

      Tiêu Tử Y chưa kịp trả lời, an ủi Tiêu Trạm bỗng nghe tiếng rất to vang từ phòng ngoài truyền vào: “Con luôn phải lập gia đình, có gì ngạc nhiên đâu!”

      Đứng ngay ở cửa phòng sách tất nhiên là kẻ đội trời chung của Tiêu Trạm là Nam Cung Tiêu rồi.

      Tiêu Tử Y nhìn phía Nam Cung Tiêu vẫy vẫy tay bảo: “Mấy ngày rồi thấy con đến, đề lần trước khó như vậy sao?”

      ra là ngươi biết chuyện ha! Ta còn tưởng ngươi là người câm điếc đấy!”

      Nam Cung Tiêu rất tự nhiên thẳng đến đây cho dù Tiêu Trạm tức tối chăng nữa, đặt đáp án xuống bàn, “Nè, phải là đề khó đâu nhé! Bổn thiếu gia đây mấy hôm trước bị cảm, bây giờ mới đỡ hơn chút. Sợ ngươi chờ sốt ruột thôi”

      Tiêu Tử Y nhíu nhíu mày, chú bé này mặt mũi hồng hào, làm sao mà giống như vừa bị bệnh được? Nàng cũng để ý nữa, chỉ tiếng “ừ” rồi cầm lấy đáp án xem, quả nhiên vẫn là nét bút rồng bay phượng múa kia. Lần ra đề này nàng ra hơi khó chút chính là muốn xem người đứng sau lưng Nam Cung Tiêu có thực lực ra sao.

      Tuy chú bé mang đến chậm vài ngày nhưng đáp án quả thực rất đúng. Có thể thấy được đề này làm khó được đối phương, theo lời Nam Cung Tiêu, người nọ chắc là bị ốm rồi.

      Nam Cung Tiêu cứ thế kéo chiếc ghế ra đứng lên ghế hứng thú nhìn các tờ giấy bàn, “Công chúa à, người phải lập gia đình sao? Có muốn ca ca của ta ? Nhị ca của ta là người ta sùng bái nhất đó!”

      “Nhị ca của con?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Chẳng lẽ là người giải đề sao?

      “Nè, ta tìm rất nhanh thôi, chắc chỗ này có đấy” Hai tay Nam Cung Tiêu khua khoắng lúc tìm được tờ giấy, “Đây rồi này, ha ha, ta xem xem thế nào! Hừ, viết thế này được rồi! Chờ khi nào bổn thiếu gia rỗi, viết cho ngươi cái mới” Nam Cung Tiêu nhìn nhìn vào tờ giấy bĩu môi, sau đó nhanh tay xé nát ra từng mảnh.

      Tiêu Tử Y trợn mắt há mồm nhìn, có chuyện gì nữa đây?

      Đó cũng là chú đề cử ca ca của chú đấy chứ? ràng là sợ nàng nhắm trúng ca ca của mình nên muốn huỷ tư liệu mà thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :