1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 25: Tuyệt kỹ ném tên
      EDIT: MEOMEOMEO
      [​IMG]

      Thần kinh Tiêu Tử Y lập tức căng thẳng, uống rượu cũng là cái gì, trước mặt mọi người ca hát cũng là cái gì, vấn đề ở chỗ là nàng nếu nàng ca hát phải là lộ nàng có thể hay sao!

      Hoàng đế thấy Tiêu Tử Y đứng ngồi yên, thích thú cười giọng an ủi: “Yên tâm, tiểu Diệp thất thủ đâu.”

      Đúng như lời hoàng đế , tên trúc bay từ trong tay Độc Diệp chuẩn xác rơi xuống bên trong bình rượu, phát ra thanh. Tiêu Tử Y còn chưa kịp định thần thấy mũi tên trúc lại bắn ra ngoài, nhưng giống như có dây kéo lại lập tức quay trở lại ngay trong tay Độc Diệp.

      A? Đây là chuyện gì vậy ha?

      Tiêu Tử Y trợn mắt há hốc mồm, nghe chung quanh phát ra tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi đinh tai nhức óc, nhìn Độc Diệp đem 4 mũi tên trúc còn lại ném chính xác vào trong bầu, sau đó lại bắn ngược trở lại tay mình. Bách phát bách trúng, là tuyệt kỹ.

      “Tốt lắm! Tài nghệ của Tiểu Diệp vẫn làm người khác phải tán thưởng, từ lúc bắt đầu chơi đến giờ, trẫm vẫn chưa thấy qua ngươi nào ném được thẻ vào bình rượu cả!” Hoàng đế tự mình đứng lên, đầu vỗ tay tán thưởng.

      Tiêu Tử Y nhàng thở ra, cười thầm chính mình hồi hộp. Tên Độc Diệp này vừa thấy chính là kiểu người chịu thua trước mặt người khác… Bản thân, mặc dù phải là người tự nguyện ra ném thẻ vào bình rượu, cũng kiên quyết cho phép mình có khả năng thất bại nào.

      Độc Diệp tiếp nhận phần thưởng của hoàng đế, nhưng nửa phần ánh mắt cũng thềm liếc đến chỗ Tiêu Tử Y, sắc mặt nguội lạnh xoay người ngồi vào vị trí của mình.

      Tiêu Tử Y nhìn Đàm Nguyệt Li ngồi bên Độc Diệp sợ chết giễu cợt, trong lòng vẫn suy nghĩ, lần đầu tiên lúc nhìn thấy Nam Cung Tiêu, câu ràng Độc gia tiểu tử, tám phần là con cái Độc Diệp hoặc là họ hàng thân thích chứ! Nhưng nhìn Độc Diệp so với Tiêu Cảnh Dương còn trẻ tuổi hơn, chả lẽ sớm lập gia đình rồi. . . . . Thôi quên , cổ đại ai cũng đều tảo hôn cả.

      “Công chúa, Độc công tử còn chưa có thành thân nga!” Như Lan đứng phía sau Tiêu Tử Y thấy nàng nhìn chằm chằm vào Độc Diệp, thừa lúc hoàng đế chú ý, cúi đầu thầm bên tai Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y quay đầu lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng cái, người nọ thành thân có liên quan gì đến nàng? Tại sao lại cố ý với nàng? Như Lan nhanh chóng đứng thẳng người dậy, đôi mắt trong veo như nước giả vờ nhìn ra xa, coi như mình chưa gì cả.

      Tiêu Tử Y thấy nàng như vậy bĩu môi, khi quay đầu trở lại phát còn bóng dáng Độc Diệp đâu nữa. Hừ, đặc biệt lắm sao? Chẳng qua chỉ là trò chơi ném thẻ vào vào bình rượu mà thôi. Tiêu Tử Y thấy Đàm Nguyệt Li vẫn còn ngồi yên trong bữa tiệc, thản nhiên nhìn nàng phe phẩy quạt thăm hỏi.

      Lúc này yến hội còn ai lên ném thẻ vào bình rượu rồi, dù sao Độc Diệp biểu diễn tài nghệ ném 5 phát 5 trúng rồi nên chẳng ai còn muốn lên để mất mặt nữa. Trò ném thẻ vào bình rượu cũng xong, yến hội lại được bưng lên lần lượt từng món ăn, khí trong yên hội trở nên yên bình hơn.Có số người bắt đầu câu nệ ngồi chỗ, tự do lại mời rượu trong bữa tiệc.

      Lại có tốp năm hoặc tốp ba người đứng ở dưới tàng cây Hải Đường ngâm thi tác đối, hoặc cao giọng đàm luận quốc . Nhóm phụ nữ tụ tập chỗ thừa dịp tán gẫu hoặc khoe mình.

      “Vừa rồi nếu có Độc Diệp ra tay, tỷ thế nào?” Tiêu Sách vẫn ngồi bên cạnh Tiêu Tử Y trầm mặc đột nhiên mở miệng hỏi.

      Tiêu Tử Y quay đầu, nhìn vẻ mặt xem kịch của , nhíu mày. Tiểu tử này vẫn là chờ nàng trả lời sao? Hay là chỉ vu vơ vậy?

      “Thực ra ta ném thẻ vào bình rượu cũng rất giỏi nha! Nếu có Đàm Nguyệt Li lừa Độc Diệp đứng ra, ta liền thay lên.” Tiêu Sách hạ giọng .

      Tiêu Tử Y nhíu mày nhìn . có lòng tốt vậy sao?

      “Chỉ vì 5 mũi tên trúc mà ném cho oai, phải cho tỷ uống rượu phạt mới đúng nga!” Tiêu Sách khinh thường , thể che dấu vẻ chán ghét của mình đối Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y khó hiểu nhìn , thế nào mà cứ như cái gì cũng nhằm vào nàng vậy? Chả nhẽ nàng nhận tội nhân duyên sao? Hay là…. . . . . . thực tế chính là người muốn hại nàng đây? thực tế, sau khi Tiêu Tử Y đến đây, vẫn tin bất kỳ người lớn nào kể cả Tiêu Cảnh Dương cũng bị liệt vào danh sách hiềm nghi. Nhưng trẻ em loại trừ.

      Nhưng vấn đề bây giờ là, nàng căn bản biết nên đem cái tên Tiêu Sách mười ba tuổi này vào danh sách trẻ em hay là người lớn đây.

      Ngay lúc tim Tiêu Tử Y đập mạnh và loạn nhịp, Tiêu Sách vẫn chậm rãi : “Tiêu Tử Y, ta ghen tị với ngươi.”

      Gì cơ?

      “Ta ghen tị ngươi cướp tất cả quan tâm của phụ hoàng.” Mặt Tiêu Sách tuấn tú cười tươi như hoa, nhìn giống như với tỷ tỷ của tán gẫu vui vẻ lắm, nhưng lời cùng thanh của khó nghe vô cùng.

      Tiêu Tử Y nghe thấy thế, lại cảm thấy khá yên tâm. Tên Tiêu Sách này ràng vẫn chỉ là đứa bé, phải là người hạ độc đối với nàng. Dù sao để ý chuyện ai đoạt quí của phụ thân cũng chỉ có trẻ con mới để ý mà thôi.Trong mắt của Tiêu Tử Y, Tiêu Sách bây giờ cùng khi đó người kia ở trong lòng Tiêu Trạm oán giận hoàng gia gia có gì khác nhau, đều là trẻ con cả.

      Tiêu Sách nhìn nét mặt bình lặng của Tiêu Tử Y cảm thấy bực mình. Từ lớn đến giờ ở bên phụ hoàng rồi, nhưng mới vừa rồi xem thái độ phụ hoàng là có thể biết, nếu Độc Diệp có đứng ra , phụ hoàng đích thân lên ném thẻ vào bình rượu. Loại tình này lúc còn tới nay chưa từng xảy ra, tuyệt đối ai có thể làm cho phụ hoàng coi trọng như thế. Càng đến là người ở gần phụ hoàng nhất, nghe được nhiều chuyện nhặt nhất về Trường Nhạc công chúa này, mỗi lần nghe là mỗi lần đều cố nhẫn nhịn. Hôm nay vừa thấy, nàng cũng vẫn thế, hơn nữa lại còn là con rối gỗ.

      Chuyện này làm cho cách nào chấp nhận nổi. người như vậy, lại dễ dàng cùng đoạt phụ hoàng sao?

      Tâm tình Tiêu Tử Y trở nên tốt lắm, còn quay sang Tiêu Sách tươi cười. Khóe mắt nàng liếc nhìn mãi vẫn thấy Tiêu Cảnh Dương tới ngồi bên cạnh hoàng hậu cùng Tiêu Trạm ở phía kia.

      Lúc này các cung nữ bắt đầu mang lên lô thịt nướng nóng hôi hổi mới ra, mâm đặt ở trước mặt mọi người. Tiêu Tử Y bắt đầu hoài niệm lúc dùng dao nĩa để ăn bít tết trước đây, thầm nghĩ rằng khi nào có dịp mở rộng chút cách dùng cơm kiểu này.

      Khi nàng cầm lấy đũa, chuẩn bị bắt đầu hướng đến gắp món thịt nướng mê người, bỗng nhiên ánh mắt phát trong mâm có cái gì đó chói mắt.

      Đó chính là sợi tóc.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 26: Truy cứu trách nhiệm
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO

      thực, Tiêu Tử Y chỉ sửng sốt giây, sau đó làm như có chuyện gì xảy ra. Bởi vì chuyện này mà so với chuyện ở căng tin trường Đại học có ruồi bọ, con gián dính vào còn kém xa. Nàng còn nhớ lúc ấy điện thoại có tin nhắn: Năm thứ nhất lúc ăn thấy ruồi bọ, khóc to tìm người phụ trách căng tin ăn vạ. Đến năm thứ hai lúc ăn thấy ruồi bọ, giả vờ thấy tiếp tục ăn. Học đại học năm thứ 3, thấy ruồi bọ, xem như có chuyện gì tiếp tục ăn. Đợi đến năm thứ 4 mặt dầy lên ngay cả thấy cũng ăn luôn cùng…. . . . . . . . . . . .

      Tiêu Tử Y thấy chính mình tuy rằng là học năm thứ 4 rồi nhưng vẫn chưa luyện đến trình độ đó, chẳng qua là coi như có chuyện gì gắp ra rồi lại ăn uống bình thường mà thôi Nhưng khi nàng định gắp sợi tóc ra, lúc chiếc đũa còn chưa chạm đến mâm Tiêu Sách ở cạnh nàng phát thấy hành động kỳ lạ của nàng, chỏ đũa về phía bàn ăn của nàng lớn tiếng hỏi:”Vật gì đây?”

      Giọng Tiêu Sách ở thời kỹ vỡ giọng nên khi lại làm cho yến tiệc yên lặng bỗng trở nên thành tâm điểm chú ý. Tất cả Mọi người đều tập trung vào Tiêu Tử Y, hoặc vào bàn thịt nước trước mặt nàng.

      Khoảng cách mọi người nhìn khá xa nên biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng ai ai cũng hẹn mà đều cùng mà nghĩ đến cách đây lâu Trường Nhạc công chúa này cũng bởi vì ăn đồ ăn có độc mà dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

      Chẳng lẽ lại là chuyện giết bằng thuốc độc khác?

      Trong đầu mọi người ai cũng có ý nghĩ này nên đều câm như hến. Ngày xuân ánh nắng hắt lên chiếu ấm áp vào mọi người, nhưng người nào cảm thấy ấm áp cả. Loại chuyện này tự dưng cứ lặp lặp lại nhiều lần trong hoàng cung, đều phải là chuyện gì tốt cả.

      Tiêu Tử Y bị Tiêu Sách có chút choáng váng đầu, tên tiểu tử này lại còn to bên tai nàng nữa chứ, chắc chắn là cố ý rồi. thế chẳng qua chỉ là sợi tóc mà thôi, chả lẽ lại phóng đại lên như thế sao?

      Trừ Tiêu Sách ra, ngồi gần nhất Tiêu Tử Y chính là hoàng đế . tự nhiên theo tầm mắt của Tiêu Sách, cũng thấy được sợi tóc chói mắt ở trong mâm kia.

      “Là ai phụ trách món ăn này ?” Hoàng đế mềm giọng từng chữ từng chữ ràng.

      Nhóm cận thần quen thuộc tính của hoàng đế biết đây là tín hiệu sắp tức giận. Lễ bộ Thượng Thư chạy vội ra khỏi hàng, nơm nớp lo sợ : “Để hạ thần tra phen.”

      Tiêu Tử Y trợn mắt há mồm nhìn Lễ bộ Thượng thư chạy chậm mà , hiểu lại cúi đầu nhìn nhìn sợi tóc trong mâm. Chuyện này lại biến thành to như vậy sao?

      thực tế, Tiêu Tử Y nghĩ chuyện này vô cùng đơn giản, nhưng đồ ăn trong cung từ trước đến nay là tối chú ý nhất, thậm chí có triều đại còn có người đặc biệt xứng danh vì hoàng đế thử ăn trước. Thức ăn bên trong có dị vật như thế này quả thực chuyện lạ, vẫn là lần đầu tiên xảy ra, Tiêu Tử Y cơ bản thể tưởng tượng nó lại nghiêm trọng như thế.

      Đây cũng là nguyên nhân làm Tiêu Sách ngạc nhiên.

      Lễ bộ Thượng thư nhanh trở về cũng mang theo người song song quỳ gối trước mặt hoàng đế .”Hoàng thượng, hôm nay phụ trách món nướng này là người ở Lễ bộ mới nhậm chức địa tinh thiện (đầu bếp) Thanh Lại Tư.”

      Tiêu Tử Y nghe đến chức quan khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn phía trước, quả nhiên thấy ở bên người Lễ bộ Thượng thư quỳ người thanh niên mặc quan phục màu xanh, cúi đầu kiêu ngạo siểm nịnh : “Là thần Lí Vân Thanh phụ trách .”

      Hoàng đế bí hiểm nhìn Lí Vân Thanh lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn về phía Đàm Nguyệt Li ở bên kia lắc đầu thở dài, liền nhớ đến tên thầy tướng này trước bữa tiệc với Lý Vân Thanh là hôm nay gặp chuyện may.

      Quả nhiên là chuyện may. Tiêu Tử Y đành lòng mở to hai mắt. Chuyện này lớn thành , thành lớn rồi nha! Phế chức quan hoặc thậm chí là bỏ mệnh cũng có thể nha! Tất cả cũng chỉ chờ câu của hoàng đế mà thôi. . . . . .

      Thế nhưng, chuyện này trước đó Đàm Nguyệt Li dự cảm ra, hay thực tiên đoán được, hay căn bản là biết cái gì rồi?

      Hoàng đế lâu vẫn chưa lên tiếng, trong bữa tiệc có càng nhiều tiếng bàn luận xôn xao hơn, Tiêu Tử Y vận dụng nội lực để nghe ngóng.

      “Lí Vân Thanh a! Chẳng lẽ là Lý gia người kia?”

      “Đúng vậy a Đúng vậy a. Là Thái Nguyên Lý gia kia.”

      Thái Nguyên Lý gia? ! Tiêu Tử Y nghe vào trong tai tựa như nghe tiếng sấm rền rung động.

      Thái Nguyên Lý gia kia? Chả lẽ là người kia Lý Đường vốn là hoàng tộc Thái Nguyên Lý gia? Nàng mấy ngày nay lúc xem tài liệu cũng chú ý tới, Thái Nguyên Lý gia ở thời kì Dương Dũng, bị xếp vào tội danh cơ hồ diệt trừ cả nhà. Tại sao cố tình cho Thái Nguyên Lý gia này gặp phải chuyện như vậy?

      Điều này khỏi làm cho đầu Tiêu Tử Y choáng váng.

      Hơn nữa mới vừa rồi Độc gia, Tùy Hướng nhà cao cửa rộng đại phiệt tổng cộng có Lý Phiệt, Độc Phiệt, Vũ Văn Phiệt và Tống Phiệt. Trong đó đáng chú ý nhất là Lý Phiệt, bởi vì thực tế trong lịch sử, Lý Phiệt chính là ngôi vị chí tôn nha!

      “Lí Vân Thanh, ngươi có biết tội của ngươi ?” Hoàng đế rốt cục mở miệng, lạnh băng .

      Lí Vân Thanh cúi đầu , cũng biết là biết tội hay là biết tội. Nhưng ra làm cho Lễ bộ Thượng thư bên cạnh lo đến mức đầu đầy mồ hôi, tuổi già tý nữa bất tỉnh.

      Tiêu Tử Y thấy thực tế có bất cứ ai đứng ra giúp cho Lí Vân Thanh. Trừ nguyên nhân hãm hại thực tế ra bên trong khẳng định có nội tình khác.

      “Chuyện này xong rồi ! Ai! Lí Vân Thanh còn có tiểu muội muội sống nương tựa lẫn nhau đây! Xem ra Thái Nguyên Lý gia này coi như xong đời rồi.”

      “Kỳ chuyện này sớm xong rồi, còn cố làm chức quan Lễ bộ có ý nghĩa gì đâu?”

      Tiếng bàn luận xôn xao vẫn là liên tục ngừng mà rót vào tai Tiêu Tử Y, có đồng tình, có vui sướng khi thấy người gặp họa.

      Hoàng đế nhíu lại hai mắt, vốn cũng phải thực tức giận, nhưng thái độ của Lí Vân Thanh lại làm cho rất bực mình. lúc muốn kiên quyết nghiêm trị, lại nghe bên tai giọng nữ thánh thót:

      “Phụ hoàng, Tử Y cảm thấy rất kỳ quái nga! Món nướng này nướng rất ngon chắc là nhóm lửa cháy rất to đây. Cả thịt sống cũng chín sao sợi tóc đó lại việc gì là thế nào?”

      Hoàng đế định nhấc tay lên, ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Tử Y cười tươi.

      Vừa rồi, có phải nàng chuyện hay ?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: Quả thực may mắn
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y nhịn được mở miệng. Bởi vì nàng biết, trừ nàng ra, còn ai có thể vì Lí Vân Thanh mà nửa câu tốt cả.

      Nàng cũng biết mình rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì, thậm chí nàng ngay cả mặt mũi Lí Vân Thanh cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ, vì là người của Thái Nguyên Lý gia , hoặc có lẽ, là bởi vì còn có muội muội phải nuôi nữa. Có thể là. . . . . . Có thể là vì nguyên nhân gì nàng cũng còn biết nữa.

      Nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì nữa người kia dù sao cũng là người của Thái Nguyên Lý gia nha! Tiêu Tử Y là chịu nổi chỉ vì xây dựng Triều Đại thịnh vượng mà phải huỷ gia tộc nho . Bởi vậy nàng kịp suy nghĩ buột miệng lời ngăn cản.

      Hoàng đế vui mừng khôn xiết, mặt lộ vẻ hoan hỉ lắp bắp hỏi: “Tử Y. . . . . . Con, con có thể chuyện được rồi?”

      “A!” Tiêu Tử Y làm bộ ngạc nhiên thốt lên cười tươi:” nha, có lẽ là lâu con cũng chưa thử mở miệng chuyện, con cũng biết khi nào mới có thể được vậy.”

      “Được, tốt lắm! Trẫm thái y viện cuối cùng cũng có tác dụng rồi. Truyền chỉ, trọng thưởng.” Hoàng đế lập tức đem chuyện Lí Vân Thanh quên luôn, cười to như trút được gánh nặng.

      Tiêu Tử Y mặc dù có chút hối hận mở miệng , nhưng khi nàng nhìn thấy Lí Vân Thanh vẫn cúi gằm đầu xuống dám ngẩng lên cũng thấy đáng giá. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhặt trong cung, chả lẽ ai dám hay sao?

      Hối hận ở chỗ là vì Tiêu Trạm do ngồi quá xa nàng chứ nếu những lời vừa rồi mà để bé kết quả có phải còn tốt hơn nhiều rồi . Hơn nữa, khi Tiêu Tử Y liếc nhìn chung quanh vòng lại thấy rất nhiều ánh mắt hài lòng nhìn về phía nàng, nàng càng chắc chắn hành động của mình gây ra làn sóng phiền toái ít.

      Nhưng do hoàng đế quá cao hứng, vui mừng với hoàng hậu bên cạnh: “ là Vân nhi trời linh thiêng phù hộ, phù hộ nữ nhi của nàng chu toàn a.”

      Sắc mặt Hoàng hậu bỗng cứng nhắc cúi xuống, sau đó giả bộ tươi cười :”May mắn nhờ hoàng thượng tổ chức yến hội này, nếu , chỉ sợ công chúa cũng nhanh khỏi hẳn như vậy.”

      Hoàng đế ha ha cười : “Đây cũng là nhờ đề nghị của hoàng hậu.”

      Tiêu Tử Y vừa nghe vừa toát mồ hôi, chả lẽ bọn họ hai người vậy thấy mệt hay sao?

      Đế hậu ở chung hòa hợp, lại khuấy động khí yến hội. chỗ ngồi mọi người bị thiêu nóng lại lần nữa được làm mát. Tiêu Tử Y nhìn quanh, phát Lí Vân Thanh sớm lén lút lui xuống. Cũng biết đắc tội người nào, bỗng dưng may bị người khác hãm hại như vậy.

      “Tử Y, nghĩ đến muội nhanh bình phục!” Tiêu Cảnh Dương tới, ngồi chồm hỗm xen giữa nàng và Tiêu Sách, hề che dấu nét mặt vui sướng của mình.

      “Đa tạ hoàng huynh quan tâm.” Tiêu Tử Y thản nhiên cười, trong lòng cân nhắc nét cười của Tiêu Cảnh Dương có vài phần thiệt tình. Nàng cũng muốn sống sót tại…trong cung này, tự dưng tâm cũng muốn đề phòng đôi chút.

      Ngay khi Tiêu Cảnh Dương ngồi xuống khắc, Tiêu Sách liền cầm lấy khăn lụa bàn lau miệng, lời nào đứng dậy mà , chẳng buồn mở miệng chào hỏi 1 câu.

      Tiêu Cảnh Dương trông thấy vậy nhưng cũng biểu gì còn ung dung ngồi xuống chỗ của Tiêu Sách lúc nãy. thấy nét mặt kinh ngạc của Tiêu Tử Y liền : “Đừng để ý, chúng ta cứ tiếp tục chuyện.”

      “Vậy ha.” ra, Tiêu Tử Y cũng giật mình phải là nghĩ đến quan hệ huynh đệ của hai người mà là thái độ thẳng thắn của Tiêu Sách biểu mừng, giận làm cho nàng thay đổi hẳn suy nghĩ. Hơn nữa nhìn qua Tiêu Cảnh Dương cũng để bụng gì, kể cả nửa câu phản ứng với Tiêu Sách cũng có, thấy thực là vô lý nha.

      Đây chắc chắn là quan hệ huynh đệ xảy ra chuyện gì rồi?

      “Tay phải muội thế nào?” Tiêu Cảnh Dương rất tự nhiên đưa tay mình cầm lấy tay phải Tiêu Tử Y, giúp nàng vận động các đốt ngón tay, động tác cực kỳ mềm .

      Tiêu Tử Y bị da thịt hai người tiếp xúc truyền đến ấm áp sợ tới mức dám động đậy, chuyện gì thế này?

      Tiêu Cảnh Dương cúi đầu, thấy Tiêu Tử Y trả lời cũng chút phật lòng, giọng : “ thích trả lời vấn đề người khác cũng cần gấp, lúc muốn chuyện cũng cần .”

      phải. . . . . . phải là ý này.” Tiêu Tử Y lắp bắp đáp, nhanh chóng nghĩ ra lý do.”Muội chỉ là chưa quen mình còn biết chuyện thôi.” Nhìn theo góc của Tiêu Tử Y, chỉ thấy ánh mắt và chiếc mũi thẳng tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương mà thôi.

      Có lẽ là lòng đối với nàng. Trong lòng Tiêu Tử Y nóng dần lên. Nàng từ đến lớn, có huynh đệ tỷ muội nào. Sau khi vào nhi viện, cũng theo thói quen vẫn quan tâm người khác. Chưa bao giờ nàng có cảm giác được người khác quan tâm, che chở, tự dưng làm nàng được lời nào, trong lòng rất ấm áp .

      “Ngoan, ăn món ngon này ! Món thịt nướng này ăn ít chút nha!” Tiêu Cảnh Dương cười đứng dậy, vỗ vỗ đỉnh đầu Tiêu Tử Y.

      “Vâng.” Tiêu Tử Y cúi đầu thấp hơn.

      ————————

      góc tối của Thiên Lộc Các có vài bóng người. Có bóng cây Hải Đường che khuất, có thể bao phủ toàn bộ hình ảnh của bọn .

      ” Này, chuyện này sao lại biến thành như vậy” Độc Diệp vòng hai tay trước ngực, tựa vào vách tường, đôi mắt lanh lợi nhìn vào người đối diện.

      “Đừng có nhìn tôi như thế, tôi làm chuyện này.” Đàm Nguyệt Li ngậm cánh hoa hải đường, tựa vào cây khô hoang đàng .

      “Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà làm. Vẫn đề là ở chỗ nào đây?” Lần này đến chuyện chính là đến Lí Vân Thanh phạm sai lầm lớn điện.

      “Đúng vậy nha, kế hoạch vốn là hoàn hảo, cho huynh dựa vào sai lầm lần này ở Lễ bộ có gì tiền đồ để bị điều chỗ khác. Có thái tử biện hộ cho, cũng đủ cho ngươi toàn thân vô thương thoát ra. Đợi hai tháng nữa khi mọi người dần quên chuyện này lại xếp huynh vào Hộ bộ hoặc Lại bộ, dựa vào tư chất của huynh cùng chiếu cố của thái tử, khẳng định thăng quan tiến chức ngừng. Nhưng vì sao lại xảy ra chuyện như vậy được?” Độc Diệp nhíu mày, ràng là chấp nhận được chuyện thất bại này.

      “À! đến toàn thân vô thương, Độc huynh cũng thực thảm nha, còn mất hẳn sợi tóc. Nhưng nếu như vậy, huynh cũng phải là đứng lên thay tiểu nha đầu kia giải vây hay sao!” Đàm Nguyệt Li cười hì hì , cũng nhắc lại chút chuyện lúc đó đắc tội buộc Độc Diệp lên sân khấu.

      “Hừ! Giải vây? Toàn bộ chuyện đều bị tiểu nha đầu kia phá huỷ hết rồi còn gì! Sớm biết vậy, bằng làm oai, cho nàng uống vài chén rượu cho biết tay.” Độc Diệp hừ lạnh tiếng, vẻ mặt cương nghị lạnh băng tăng thêm chán ghét vài phần.”Chẳng bù lại được Thái tử cố ý xin Hoàng hậu tổ chức yến tiệc Hải Đường này.”

      “Được rồi, được rồi, ai cũng trách. Muốn trách trách Vân Thanh , ta sớm nhắc nhở rồi, hôm nay rất may mắn.” Đàm Nguyệt Li phe phẩy cây quạt giận dữ , “Xem , kế hoạch tan biến, quả thực may mắn.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      http://duongnga199615.wordpress.com/: chương 28 bị trùng nội dung chương 27, mình bảo bạn edit bên đó kiểm tra lại, các bạn tạm thời chưa đọc chương 28 nhé

      Chương 29: Nhập cư trái phép
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y sửng sốt lát, nghĩ ra cách nào mà Tiêu Trạm chạy đến phòng ngủ của nàng được. Mà mới vừa rồi Nhược Trúc cùng Như Lan cũng nhắc tới nửa câu, ràng tiểu bảo bối này trộm vào.

      Nhưng mình bé là vào bằng cách nào?

      Khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiêu Trạm tuy rằng bé là bé lẻnvào, nhưng thực tế Nhược Trúc các nàng cũng biết, chẳng qua lờ bé mà thôi. Bây giờ đêm khuya, mà cũng là lúc trong cung thủ vệ nghiêm mật nhất, sao mình bé lại vào được?

      “Nhóc con, muội về rồi!” Lúc Tiêu Tử Y nghi ngờ, xà ngang ngoài cửa xuất người treo ngược, dùng cách này thân chỉ có người là Kỳ Mặc chứ chẳng còn ai khác.

      “Huynh đưa bé đến hả?” Tiêu Tử Y đến bên Tiêu Trạm, thấy bé ngủ yên, khuôn mặt đáng vẫn còn vương nước mắt.

      xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng hỏi.

      Kì Mặc xoay người theo ngoài cửa sổ nhảy vào, ngáp cái : “Huynh ngang qua Vị Ương Cung, thấy tiểu bất điểm này định trèo tường rất nguy hiểm. Vừa hỏi biết muốn tới gặp muội nên tiện đường đem đưa lại đây chứ sao!”

      Tiêu Tử Y nhíu mày lại, “Huynh thân trước mặt rồi sao? Huynh sợ tiết lộ hành tung của mình à?”

      Kì Mặc mặt đùa bỗng đanh lại, thản nhiên : “Huynh tò mò muốn biết xảy ra chuyện gì, cố ý đưa lại đây, sau đó chạy Vị Ương Cung Chiêu Dương điện nghe ngóng. Hình như tên tiểu tử này cũng có đem ngươi có thể chuyện cho hoàng hậu lão thái bà kia, bị hoàng hậu vài câu lòi ra, kết quả bị mắng cho trận. Nếu biết ngươi có thể mở miệng chuyện cũng tự mình với bà nội, thế nào mà lần này lại ra vậy?”

      “Cái gì?” Tiêu Tử Y khẽ run rẩy, tầm mắt chuyển tới người Tiêu Trạm ngủ say giường, thốt lên được lời nào.

      Mà lời của Kì Mặc vẫn liên tục truyền đến : “Nhóc con, trước kia muội rất là nghịch ngợm, hay thích trêu chọc người khác, nhưng muội vẫn luôn tin vào bản tính lương thiện của con người. Nhưng giờ muội lại làm cho ta có cảm giác tin bất kỳ ai, kể cả ta và kẻ cả nữa.Nhóc con, muội mới ở trong cung này hơn tháng thôi, học được chuyện che giấu, dần dần muội biến thành người thực đáng thương.”

      Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống, đưa tay nhàng lau nước mắt mặt Tiêu Trạm.”Muội thực đáng thương sao?” Tiêu Tử Y thào . Nàng còn sống cũng lâu, điều này nàng biết. Bởi vì nàng sống có mục đích, có tương lai.

      Nàng chỉ thấy màu đen, sắp vùi lấp nàng. Mà Trạm Nhi là người nàng từ trong bóng tối hắc ám nhìn thấy ánh sáng duy nhất, ngay cả bé nàng cũng đều tin sao?

      “Ách, Nhóc con, huynh hơi nặng chút, mình muội mất trí nhớ sống trong cung cũng dễ. Sư huynh ta hôm nay do lòng đầy tâm nên hơi bực tức, chớ để ý nha!” Kì Mặc thấy Tiêu Tử Y trầm xuống, mới thức tỉnh thấy lời chính mình có chút hơi quá. Nàng mới câu, mà quá nhiều câu như vậy, nhưng lại ra vẻ có lời mở đầu cần đáp lại. Nàng chẳng qua là lo lắng an nguy của , mà ngược lại rất nhen để ý từng ly từng tý.

      Tiêu Tử Y mỉm cười, nhìn thái độ Kì Mặc thở phì phì, cười nhạo : “Vừa rồi những lời này cũng phải muội sao? Thế rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Kì Mặc vòng hai tay trước ngực, ngửa đầu nhìn trời, bâng quơ : “ có gì, vừa rồi trong cung đụng phải người nên gặp mà thôi.”

      Tiêu Tử Y chăm chú nhìn Kỳ Mặc từ xuống dưới, cảm ứng được tầm mắt của nàng đột nhiên lấy tay phải nắm lại. Chuyện là vẫn thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Tiêu Tử Y, “Hừ hừ, huynh lại bị người khác quẹt thương cổ tay sao?”

      ! phải quẹt bị thương! Mà chỉ là làm rách ít cổ tay áo thôi!” Kì Mặc giống như bị dẫm phải đuôi mèo, nổi trận lôi đình, chủ động vươn tay ra cho nàng xem.

      “Được được, chỉ là cắt qua cổ tay áo thôi ha!” Tiêu Tử Y ngồi bên giường, đắp chăn cho Tiêu Trạm, thản nhiên .

      Kì Mặc ngẩn ngơ, liếc mắt buồn bực : “Trời ơi, chẳng thể nào dấu muội được gì cả. Huynh vẫn là tên ngốc bị muội đùa giỡn”

      “Là ai vậy hả?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Võ công của Kì Mặc vốn rất cao, thế mà lại bị người khác phát hành tung rồi còn làm rách cả cổ tay áo nữa, chắc lúc đó rất nguy hiểm.

      Chẳng qua là cũng làm cho cấm vệ trong cung để ý, nếu lúc này chắc trong cung sớm giới nghiêm rồi. Nhưng ngược lại nếu có chuyện lại càng kỳ quái hơn, chả nhẽ trừ cấm vệ trong cung ra còn ai có khả năng ngăn cản người xâm nhập, nếu vậy người trong hoàng cung lại tự tàn sát lẫn nhau sao?

      “Nhóc con! bi hài! Bị muội chỉnh thảm quá . . . . . . Quên , vẫn tốt hơn.” Kì Mặc vừa vừa lấy ra cây trâm gài tóc, “Đây là cây kim trâm được sửa rất tốt, bên trong có thể để được độc dược hoặc giải dược, sử dụng lượng dược theo con mắt định ra. Nhưng có độc dược rồi thể dùng linh tinh được.”

      Tiêu Tử Y nhíu mày, đứng dậy đến trước mặt tiếp nhận cây kim trâm trong tay nhìn kỹ. Phát thợ làm cực kỳ khéo léo, tinh mỹ, nếu nhìn kỹ thấy gì, chỉ có lấy tay sờ trực tiếp lên mới biết được.

      “Huynh làm sao?” Tiêu Tử Y cũng hỏi gì thêm cười luôn sang chuyện khác.

      “Hắc hắc, đẹp quá ha!” Kì Mặc cười hì hì chỉ vào đầu Phượng Hoàng, “Ấn vào mắt nó…, từ miệng Phượng Hoàng đổ ra thuốc bột. Khi khép phần miệng lại có cơ quan mở ra. Bên trong có huyết tương dùng nước hoa nước làm nên, thường thường còn phát ra hương thơm. Muốn thay đổi tìm huynh làm là tốt hơn. Nhưng Nhóc con này, muội dùng cây trâm này để làm gì vậy?”

      Tiêu Tử Y nắm trâm gài tóc trong tay, ngẩng đầu lên cười : “Chơi …..vui thôi.”

      “Chơi. . . . . . vui?” Kì Mặc nghe vậy suýt nữa hộc máu. Lại còn thản nhiên chơi thôi! tự dưng chỉ vì lý do đâu này mà phải làm ngày làm đêm mất mười ngày, chịu hết nổi rồi!

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, nhưng kỳ thực nàng muốn mang theo thuốc giải độc để phòng thân còn cơ quan này chỉ là muốn chơi mà thôi.”Trạm Nhi làm thế nào bây giờ? Bé thể ngủ chỗ này của ta nha!” vẻ mặt Tiêu Tử Y lo lắng, phớt lờ luôn chuyện vừa rồi chuyển sang chủ đề khác. Quả là bây giờ nàng rất lo lắng cho Tiêu Trạm, nàng đành lòng đánh thức bé, bé nhất định là khó khăn lắm mới ngủ được. Nhưng nếu cứ ngủ ở chỗ này của nàng, sáng mai nàng giải thích ra sao với Nhược Trúc bọn họ đây?

      “Thôi quên , huynh đưa trở về là được chứ gì” Kì Mặc đến bên giường phất cái giải huyệt ngủ của Tiêu Trạm, sau đó ôm lấy bé.”Đừng lo lắng cho huynh tìm được chỗ, yên tâm , ra vài ngày trước đây huynh vẫn ở trong cung, mà đúng là phòng ăn trong Vị Ương cung làm thức ăn ngon hơn ở Trường Nhạc cung nhiều.”

      “. . . . . .”

      Tiêu Tử Y biết gì, trong cung điều kiện bảo vệ lại kém đến thế sao? Đây là tự nhiên mọc ra người sống nha phải khúc gỗ!

      “Sao vậy? tin sư huynh của muội là ta sao?” Kì Mặc mở to hai mắt, khó chịu hỏi.

      . . . . . . huynh phải biến thành thái giám hay sao?”

      “. . . . . .”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Ta muốn xuất cung
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO

      Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử Y ngồi im lặng trước gương đồng cho Nhược Trúc giúp nàng chải đầu. Mái tóc dài của nàng đến eo, do nàng còn chưa tới mười lăm tuổi cập kê nên chỉ chải tóc mà búi tóc.

      Tiêu Tử Y chỉ lần muốn đem tóc dài đầu này cắt gọn nhưng do quy định nên dám. Bởi vì thời đại này nếu cắt ngắn là đại biểu cho việc sống lâu. Trong lòng nàng phải nghĩ quẩn như vậy.

      Tối hôm qua Kì Mặc đưa Tiêu Trạm về. Nàng biết khi Tiêu Trạm mở mắt phát mình ở tẩm cung của mình tỉnh lại thế nào. Nhưng nàng cũng thể để bé ở nơi này được, phải nhanh chóng đưa bé trở về. Hơn nửa đêm hoàng Tôn trong cung mất tích mà …, biết tạo nên hậu quả đáng sợ gì nàng cũng dám nghĩ tới. Cho nên mới đợi bé tỉnh lại bảo Kì Mặc đưa bé trở về.

      Nàng rất buồn bực. Nàng còn chưa cảm tạ Tiêu Trạm đâu! Bé rất nhiệt tình hơn nàng tưởng tượng.Nhưng do bé còn quá , nàng muốn bé bị áp lực quá lớn nào.

      “Ôi? Đây phải là cây trâm Phượng Hoàng sao.” Như Lan dọn giường vui mừng .

      “Chắc là tiểu điện hạ chơi chán mang trở lại ha?” Nhược Trúc quay đầu nhìn thoáng qua, thuận miệng .

      Tiêu Tử Y thản nhiên mở miệng : “Là do ta cẩn thận làm mất, ngày hôm qua mới tìm lại được.” Lần trước vì nàng thể chuyện trước mặt người khác nên lần này nàng phải cho ràng.

      Nhược Trúc hoảng sợ, lập tức buông tay xoay người Trịnh Trọng : “Nô tỳ lỡ lời, xin công chúa trách phạt.”

      Mớ tóc của Tiêu Tử Y bị Nhược Trúc buông lỏng tay ra, như thác nước đổ xuống.” có việc gì, lại đây tiếp tục giúp ta tết tóc cho xong .” Tiêu Tử Y thản nhiên .

      Nhược Trúc lạy xong, tiếp tục lần nữa giúp Tiêu Tử Y chải đầu. Nàng lo lắng nhìn nét mặt của Tiêu Tử Y trong gương đồng, giọng hỏi: “Công chúa, ngươi hình như có tâm gì phải ?”

      Tiêu Tử Y rũ mắt xuống, chấp nhận lời nàng lời. thực tế nàng đâu chỉ có tâm , mà còn có cả khúc mắc nữa. biết là ai trăm phương nghìn kế cố đẩy nàng vào chỗ chết? Rốt cuộc là vì sao? Nàng bây giờ có thể chuyện, biết trong lời có bị lộ ra sơ hở nàng phải công chúa hay ? Chuyện này vẫn vấn vương trong lòng làm cả tối qua trong phòng suy tư lâu.

      Kết luận cuối cùng là, nàng muốn xuất cung.

      Nếu nàng có thể xuất cung…, vấn đề căhngr phải giải quyết dễ dàng hay sao? Có người muốn ám sát nàng cũng sợ nha! Trong giang hồ Nàng còn có Kì Mặc bao vệ nàng, chắc là lo an nguy nữa.

      Nàng chịu đủ trong cung rồi, kỳ tối hôm qua lời của Kì Mặc cũng chưa hẳn là phải có lý. tiệc Hải Đường khiến cho nàng cảm thấy nước sâu vô cùng, muốn băng qua cũng chẳng qua là rất , nội tình mờ ám bên trong nàng thực muốn biết.

      Nếu kiếp này trở về được, vậy nàng nhất định phải lựa chọn mục tiêu để mà sống sót. Nàng có ước nguyện gì lớn, chỉ có giác mộng duy nhất là rời gông xiềng trong hoàng cung này, sau đó ở ngoài cung mở nhà trẻ giống như nhi viện để chuyên thu nhận những đứa trẻ mồ côi nơi nương tựa vào.

      “Nhược Trúc, làm cách nào mới xuất cung được?” Tiêu Tử Y nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định hỏi dò.

      Nhược Trúc nghe lời của Tiêu Tử Y, cả kinh lược trong tay chưa nắm chắc tuột rơi xuống đất vang tiếng.

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nhìn tóc mình vốn được tết sắp xong lại lần nữa xõa xuống, nghĩ rằng tâm lý tố chất thị nữ của mình hay là phải tiếp tục huấn luyện nữa.”Làm sao vậy?”

      “Công chúa, người đùa sao?” Nhược Trúc miễn cưỡng cười cười, kể cả lược rơi mặt đất cũng để ý nhặt.

      đùa nha.” Tiêu Tử Y nghiêm trang nhưng chân thành .

      “Có phải tụi nô tỳ hầu hạ chưa tốt phải ạ? Mới khiến cho công chúa có này ý niệm này trong đầu ?” Nhược Trúc vội vàng hỏi, “Công chúa thích ăn cái gì nghĩ muốn cái gì, cùng nô tỳ, nô tỳ nghĩ mọi cách giúp công chúa làm bằng được.”

      Điều này làm Tiêu Tử Y hoảng sợ, quay đầu lại, phát phải mỗi Nhược Trúc thất kinh, mà cả Như Lan vốn sợ trời, sợ đất cũng sợ đến nỗi được lời nào lập tức quỳ sụp xuống đất.

      “Đứng lên , quan hệ các ngươi.” Tiêu Tử Y cúi người lấy tay vén tóc bên tai, dở khóc dở cười .

      “Thế sao công chúa đột nhiên lại như vậy?” Nhược Trúc thở phào, xoay người nhặt kẹp bạc rơi mặt đất lên.

      Tiêu Tử Y thở dài, quay đầu nhìn mình trong gương đồng thấy ra gương mặt trẻ con mười bốn tuổi rất đáng : “Trong cung chẳng có nơi nào chơi vui a! Hơn nữa mỗi ngày nhàm chán quá. được, ta muốn xuất cung. Nhược Trúc, ngươi giúp ta ngẫm lại xem có cách nào ! Này, tốt nhất xuất cung còn đem hai ngươi theo, ta quen các ngươi hầu hạ rồi!” , đến bây giờ nàng vẫn còn tự mình mặc được quần áo cổ đại phức tạp này, chứ đừng đến chuyện là cuốn tóc thành từng lọn tinh xảo giống như Nhược Trúc làm.

      Nhược Trúc im lặng gì. Nàng tự tự hào nhìn người cự kỳ chuẩn, nhưng khi hai người vào Trường Nhạc cung hầu hạ tiểu công chúa hơn tháng rồi lại biết công chúa của mình rốt cuộc là loại người như thế nào nữa. Nàng có lúc thành thục đến mức doạ người, có lúc lại ngây thơ hồn nhiên đến mức động lòng người như trẻ . Nếu công chúa là người cực kỳ đơn thuần cũng có lúc giúp nàng dọn phòng lại phát thấy số sách phải là dành cho người tuổi cập kê như công chúa đọc.Nhưng nếu nàng là người sớm trưởng thành, nàng lại thường xuyên làm ra số chuyện kỳ quặc, giống như ngày hôm qua yến tiệc Hải Đường câu kia, so với tại nàng bây giờ là người có ý nghĩ rất kỳ lạ.

      “Công chúa, xuất cung mà …, căn bản là thể.” Nhược Trúc bắt buộc chính mình quên hai người bọn họ … như lời công chúa hai chữ mê hoặc muốn xuất cung mang theo các nàng, cố trấn định .

      “Nga? thể nào? Chẳng lẽ ta cứ ở trong này mãi cả đời?” Tiêu Tử Y buồn bã ỉu xìu nhắm hai mắt lại, đem thất vọng giấu ở đáy mắt.



      “Cũng , bởi vì quá vài năm, công chúa nhất định xuất cung .” Nhược Trúc cười , lần nữa đưa tay cuốn đầu cho Tiêu Tử Y.

      “Thế nào? Xin chỉ giáo cho?” Tiêu Tử Y nhíu mày tò mò .

      “Bởi vì công chúa nhất định thành thân (lấy chồng hay lập gia đình) nha!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :