1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 266: Gạch chéo

      Tiêu Tử Y dẫn bọn trẻ vào phòng chưa dùng đến, bảo Nam Cung Tiêu và Tiêu Trạm hai đứa bước vào. Nàng vừa định đóng cửa lại lại phát ra những đứa trẻ khác đều quan tâm theo sau cũng muốn vào.

      “Công chúa, bọn nó sao chứ?” Lí Vân Tuyển nhìn qua khe cửa vào trong, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

      Tiêu Tử Y ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của Lí Vân Tuyển nghĩ ngợi rồi , “Tiểu Vân Tuyển, hai người chúng lúc nào cũng cãi nhau thế sao?:”

      Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn gật đầu, bĩu môi bất mãn bảo, ‘Bọn nó ý à, cứ cái gì cũng cãi nhau suốt! Bình thường cũng vẫn cứ cãi nhau như hôm nay vậy đó…”

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Lí Vân Tuyển, nhìn vào ánh mắt mong đợi của bé, khẽ cười bảo, “Vậy tất cả các con cũng vào

      Độc Huyền nghe được câu này là người thứ nhất xông vào phòng, cậu muốn xem xem công chúa xử lý chuyện này thế nào. Hắc hắc…

      Tiêu Tử Y đứng thẳng lên, nhìn vẻ mặt tức giận của Nam Cung Tiêu nhìn Tiêu Trạm, còn Tiêu Trạm cúi đầu vò vò góc áo, câu cũng . Tiêu Tử Y lấy mẩu than củi từ chỗ Thuần Phong đưa cho Nam Cung Tiêu, vừa cười vừa , “Tiêu Nhi, cho con cái bút này, nếu con cảm thấy Trạm Nhi có chỗ nào đúng, làm sai cứ vẽ gạch chéo to lên tường đây”

      Nam Cung Tiêu nóng, cầm lấy chiếc bút than Tiêu Tử Y đưa, chẳng khách sáo gì đến bên tường vẽ hẳn cái hình chữ thập rất to, còn to hơn cả người cậu.

      “Đây là do nó cẩn thận giết chết con dế của con sao?” Tiêu Tử Y khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn tường trắng xuất cái gạch chéo to đùng.

      “Là cố ý đó. Hơn nữa giết chết con dế tên là “Đại Nguyên Soái” nữa” Nam Cung Tiêu nghiêm trang cãi lại. Vẽ gạch chéo to đùng làm cho cậu cảm thấy rất .

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Tiêu Trạm bắt đầu có ý tức giận, đặt tay lên vai bé ngăn bé , “Được, tốt lắm. Như vầy , Trạm Nhi còn có chuyện gì làm cho con cảm thấy tức giận hoặc cam lòng nữa?”

      Nam Cung Tiêu chút do dự lại vẽ thêm gạch chéo hơn, vừa vẽ vừa , “Đây là hôm nay học cướp trả lời vấn đề của con. Còn có cái này nữa, là hôm qua lúc chơi trò đại phú ông làm nổ phòng ốc của con…” Nam Cung Tiêu lải nhải . Cứ vừa vừa vẽ gạch chéo tường. Có lý do nghe hơi buồn cười chút, Tiêu Tử Y cũng kìm được khẽ cong môi lên.

      Thế nhưng Tiêu TRạm nhìn lại thấy buồn cười chút nào. Bé cũng chịu nổi, nhảy dựng lên lấy chiếc bút than trong tay Thuần Phong, cướp được mảng tường đối diện, chẳng chút yếu thế cũng vừa vừa bắt đầu vẽ. Trong lúc này cả căn phòng tràn đầy tiếng trẻ con bực bội phàn nàn, đến cả Độc Huyền cũng bị kích động chịu được muốn xông lên vẽ tranh gạch chéo cho , may là Tiêu Tử Y giữ bé lại.

      qua bao lâu, thanh trong phòng cứ dần… dần. Tần xuất chuyện cũng bắt đầu chậm lại…, còn hai bức tường số gạch chéo cũng bắt đầu càng ngày càng … . Tiêu Tử Y nhìn hai bức tường vẽ đầy gạch chéo mà vô cùng sợ hãi thán phục. Hoá ra hai đứa này bất mãn chồng chất với nhau nhiều như vậy sao?

      Bình thường đúng là nhìn ra chút nào cả!

      Đàm Nguyệt Li đứng bên ngoài cửa sổ cũng thầm kêu kỳ lạ, nghĩ mãi ra vị tiểu công chúa này có mánh khoé gì. Nhưng màn hấp dẫn này thu hút , mà lại còn có thêm cả vị đầu bếp râu dài cũng đứng song song cùng nữa ân cần nhìn vào trong phòng xem.

      Có lẽ, nếu có thời gian phải tra xét lai lịch vị đầu bếp này mất thôi. Đàm Nguyệt Ly đứng cạnh thầm ghi nhớ trong lòng, lại tiếp tục nhìn tiếp vào trong phòng.

      Lúc này hai đứa trẻ cũng nghĩ mãi ra còn chỗ nào kết thù nữa cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng mà cả hai hẹn cùng quay đầu lại nhìn, thấy mảng tường đối diện vẽ đầy gạch chéo, cùng hừ tiếng quay đầu .

      Tiêu Tử Y thấy thú vị, nàng còn tưởng hai nhóc này có thù oán gì lớn đến mức chấp nhận nổi, hoá ra toàn là những chuyện va chạm nho của trẻ con. Nàng bảo Thuần Phong lấy cho hai cái bánh bao, đưa cho Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu, rồi bảo, “Gìơ hai con trao đôi sân với nhau, sau đó cùng nhớ lại xem mình vì đối phương làm những gì, cứ nhớ được chuyện nào xoá gạch chéo tường

      Hai nhóc cùng nhìn nhau, Tiêu TRạm nhìn gạch chéo to đùng chướng mắt tường, đầu tiên là chạy tới lấy bánh bao cọ sạch. “Hôm trước ta cho ngươi chiếc kẹo đường!”

      Nam Cung Tiêu cũng kém, chạy đến bức tường Tiêu TRạm vẽ trước mặt, vừa vừa xoá gạch chéo. Cũng giống như lúc đầu thanh rồi to dần, lần này hai người càng càng to hơn, càng càng hùng hồn, cứ mỗi người thi đấu đem xoá sạch gạch chéo tường .

      Nam Cung Sanh đứng bên ngoài quan sát chăm chú rồi cũng hiểu được ý của Tiêu Tử Y, cười nhạt bỏ . Cái loại khí thế bình thản nhàn nhã này làm cho Đàm nguyệt Li đứng quan sát cũng bất giác ghé nhìn theo.

      Nghiêng đầu nhìn vị đầu bếp áo lam kia rời , Đàm Nguyệt Li nghe thấy trong phòng tiếng thanh hoà hợp vui mừng càng ngày càng to, cũng yên lòng rời . còn cần làm nhiều chuyện lắm.

      Khoé mắt Tiêu Tử Y liếc xéo nhìn thấy Nam Cung Sanh và Đàm Nguyệt Li vốn đứng bên ngoài đều rời cả, chẳng còn hơi đâu mà lo chuyện khác. Nàng bảo Nhược Trúc lấy ra rất nhiều đồ ăn, chia cho các bạn khác, mọi người ai cũng như xem cuộc vui giống nhau nhìn Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu tranh nhau xoá gạch chéo tường .

      Chẳng biết bao lâu, hai nhóc đều thở hồng hộc thả chiếc bánh bao trong tay xuống, nhìn hai bức tường hai bên sạch , đều đứng ngơ ngẩn chút. Sau đó hẹn mà cùng bật cười, tất cả những va chạm trong lòng cũng giống như những gạch chéo tường bỗng sáng bóng sạch .

      Tiêu Tử Y cười cười thoả mãn, xem ra cách này khuyên can cũng tệ ha, lại để cho chúng trong lúc chuyện với nhau mà hiểu được thiếu sót của mình, hơn nữa quan trọng là ra rất công bằng.

      “Mỗi người các con đều là độc nhất vô nhị, kể cả hai chị em song sinh Linh Lung và Lâm Lang nữa cũng đều khác nhau. Giúp nhau có xung đột là khẳng định đó. Ta hi vọng mọi người có thể hiểu khác nhau của đối phương để dùng cách khác mà hiểu nhau, thông cảm cho nhau. Được rồi, các con tiếp tục chơi nha, nếu còn có chuyện gì giải quyết được cứ tới căn phòng này để giải quyết vậy nha” Tiêu Tử Y quyết định đặt tên cho phòng này là “Phòng quyết đâu”, ha ha, đến lúc đó lại bảo Thuần Phong bọn họ thường xuyên đem quét lại tường cho tốt.

      Độc Huyền là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Công chúa, ta có chuyện muốn giải quyết!”

      Tiêu Tử Y nheo mắt lại, biết tiểu Bá Vương này khó đối phó, kiên trì hỏi, “Tiểu Huyền à, con có chuyện gì vậy?”

      Độc Huyền giơ ngón tay có kẹo đường mà Hạ HẦu Phụng Chương tặng ra liếm láp, đỏ mắt , “Tên nhóc này cứ giả vờ như sắp ngã, hình như là muốn tỷ tỷ xinh đẹp người ta ôm lắm đó!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 267: Bất hoà

      Hạ Hầu Phụng Chương ngẩn ngơ, ngậm kẹo đường vào mồm, miệng lúng búng phản bác, “Mới phải thế đâu! Ngươi ghen ghét ta có thể được ăn nhiều kẹo đường thôi! Chính răng ngươi tốt mà!” Hạ Hầu Phụng Chương ở khá lâu trong nhà trẻ, cũng giống lúc đầu cứ tý tý là khóc, giờ ngẫu nhiên cũng biết cãi lại vài câu.

      “Mày mới là thằng quỷ thích khóc nhè đó!” Độc Huyền cất cao giọng nhìn kẹo đường trong tay tiểu quỷ này, thèm quá nước miếng chảy ròng ròng, bước tới trước từng bước.

      Hạ Hầu Phụng Chươg hơi chút sợ hãi, lập tức vọt ra sau lưng Lí Vân Tuyển, nhóc quỷ bé biết Độc Huyền dám làm gì Lí Vân Tuyển, quan trọng hơn nữa là tỷ tỷ Vân Tuyển rất rất là tốt với bé lắm lắm đó nha!

      Hai chị em song sinh nhà họ Tô sợ thiên hạ loạn, đứng cạnh cũng chẳng kém gì nổi hứng lên, Diệp Tầm ôm chặt lấy Abe trốn ở góc phòng, còn bên cạnh là Đàm Tinh Duyệt ôm quyển sách chẳng rời tay. Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu chẳng rảnh xen vào, cả hai cố xoá hết vết tích viết tường kia.

      Tiêu Tử Y thể làm gì được, nhìn về phía NHư Lan bảo, “Xem ra lát nữa bọn chúng cũng nháo chưa xong, thừa lúc còn chưa muộn ta tới chỗ phụ hoàng chuyến ha” Gần đây sức khoẻ hoàng đế cũng đau yếu liên miên, thái y chẩn đoán bệnh là mệt nhọc quá độ, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Nàng có thói quen ngày nào cũng tới cung Vị ƯƠng để thăm phụ hoàng nàng rồi.

      Nàng thể càng ngày nàng càng thấy thích cái vị phụ hoàng hiền lành này của nàng mất rồi.

      Tiêu Tử Y để cho Nhược Trúc thay quần áo cho nàng, cứ mình chậm rãi hướng tới cung Vị ƯƠng. Do cung Vị Ương cũng khá gần nên nàng ngại có thêm ngươi bên phiền thêm. Nhược Trúc mấy lần phản đối cũng chịu thua đành để nàng . May mà biểu của Tiêu Tử Y rất ổn, loạn khắp nơi, Nhược Trúc cũng kệ nàng.

      Vài ngày trước Hoàng đế cứ ở mãi cung ôn điện, mấy ngày sau chịu được khí nóng bức ngày hè chẳng thèm quan tâm đến lời khuyên của thái y cứ chuyển vào điện Thanh Lương ở. Tiêu Tử Y những tấm đá mát lạnh trong điện, xa xa nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương từ trong điện chậm rãi ra.

      Tiêu Tử Y bất giác dừng bước, nghiêng người nhìn bóng dáng cao lớn chậm rãi tới phía nàng, từng bước từng bước , nhưng tầm mắt vẫn chẳng thèm nhìn vào nàng chút nào cả.

      Hình như …còn gầy hơn so với lần gặp trước vậy. Là do bận chính quá sao?

      Đúng rồi, do hoàng đế bị bệnh, nên nhất định có nhiều chuyện cần xử lý. Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt chuyện này rất vui mà cười cười, mắt thấy tới phía nàng, định cất tiếng gọi .

      Nhưng Tiêu Cảnh Dương chân bước càng nhanh hơn, như cố tình tránh nàng vậy, cả khoé mắt cũng thèm nhìn nàng chút nào, cứ thẳng vượt qua người nàng.

      Tiêu Tử Y thấy ngang qua như trận gió thổi làm tóc nàng tung bay, tin nổi cứ vậy mà coi nàng như khí qua. “Hoàng huynh à…” Tiêu Tử Y bất giác gọi khẽ, nhưng quay đầu lại cũng chỉ nhìn thấy góc áo choàng đỏ sẫm của Tiêu Cảnh Dương ở hành lang gấp khúc rồi biến mất.

      Đến tận cùng…có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?

      Tiêu Tử Y đứng ngơ ngác hồi lâu, dường như tin nổi tưởng mình xuất ảo giác. đúng, vừa rồi người qua hoàn toàn đúng là Tiêu Cảnh Dương mà, nhưng vì cái gì mà coi như thấy nàng vậy?

      Hoá ra phải nàng đa nghi, tháng nay là cố tình tránh nàng.

      “Công chúa, ngài lại đến thăm hoàng thượng sao? Bên ngoài nắng nóng lắm, cứ vào trước ạ” giọng lanh lảnh trong trẻo truyền đến. Tiêu Tử Y biết đây là Thẩm Bảo trầm công công tuỳ thân của Hoàng thượng. Nàng cam lòng nhìn theo hướng Tiêu Cảnh Dương biến mất, lại xác định sau khi nhìn thấy bóng Tiêu Cảnh Dương nữa mới hết hy vọng mà ngừng nhìn.

      Thẩm Bảo nhìn thấy hết tất cả, bỏ hết mọi suy nghĩ dẫn theo Tiêu Tử Y vào trong điện thanh lương.

      Điện Thanh lương mát lạnh nhàng như mùa xuân, Tiêu Tử Y chẳng có tâm tình cúi đầu nhìn đá cẩm thạch dưới chân mà nghĩ ngợi vơ vẩn.

      “Công chúa à, sau này lúc nào ngài tới, tốt nhất nên cho Nhược Trúc các nàng ấy cùng. Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, có người nào mang dù hoặc gì đó che theo sao được đây?’ Thẩm Bảo thong thả .

      biết vì cái gì, Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới cảnh vừa rồi Tiêu Cảnh Dương qua mình kia, liên tưởng ngay tới những câu mà Thẩm Bảo . Cần dẫn cung nữ theo nàng sao? Là đề phòng nàng gặp gỡ người nào đó sao? Tiêu Tử Y thấy buồn hẳn, lập tức hiểu vì sao mà Tiêu Cảnh Dương có thái độ thế rồi.

      Hoá ra, phụ hoàng cũng biết rồi, biết Tiêu Cảnh Dương có cảm tình với nàng ngoài tình huynh muội rồi.

      “Vâng, Trầm công công, sau này Tử Y để ý ạ” Tiêu Tử Y ngoan ngoãn gật đầu . giờ nàng cũng muốn tranh thủ thời gian quay đầu lại, trở lại cung Trường Nhạc và vĩnh viễn bao giờ đặt chân tới đây nữa. Nếu nàng đoán được chuyện này còn có gánh nặng tâm lý sao? giờ nàng đối mặt với Hoàng đế thế nào đây?

      “Hoàng thượng, công chúa Trường Nhạc đến thăm ngài ạ, Xin ngài nghỉ lát được ?” Thẩm Bảo trước, rồi dẫn Tiêu Tử Y vào thư phòng trong điện Thanh Lương.

      Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi phê duyệt tấu chương giường. Giữa thư phòng có đặt chiếc bàn đó đặt đĩa bạch ngọc với khối băng hình tròn, vào đến thư phòng Tiêu Tử Y có cảm giác như vào trong phòng có điều hoà vậy rất mát.

      Thực ra ở cung Trường Nhạc cũng mỗi ngày có thể dùng khối băng như thế để dùng, nhưng Tiêu Tử Y có cảm giác làm vậy quá mất cân bằng tự nhiên và quá lãng phí, nên năn nỉ Nam Cung Sanh làm ít kem cho bọn trẻ ăn. Điện thanh lương ở đây mát rất nhanh, đây cũng là nguyên nhân mà nàng ngày nào cũng tới đây lần, thực tế, lúc hoàng đế thả tấu chương trong tay xuống, nhìn về phía nàng tới, nàng cảm thấy như vào trong hầm băng vậy.

      “Ngồi , nào, ở đây có dưa hấu Tây vực tiến công, mới làm lạnh ăn ngon lắm” Hoàng đế cười ấm áp, tuy ông được thái y chẩn đoán là do thân thể mệt nhọc quá độ, nhưng sắc mặt lại rất tốt, nhiều lắm cũng chỉ thấy có chút uể oải thôi.

      Tiêu Tử Y nghiêm chỉnh ngồi xuống, thành cầm miếng dưa hấu trong tay, lại biết gì cho phải. Bình thường lúc nàng đến, đều có rất nhiều chủ đề để với hoàng thượng, bất kể ông có bận rộn gì hay cũng đều hiền hoà lắng nghe nàng chuyện phiếm. Nhưng mà giờ nàng ăn gần hết miếng dưa hấu lại cảm giác như nhai rơm vậy, họng càng khô khát càng biết gì cả.

      Hoàng đế chỉ liếc mắt nhìn thần sắc nhăn nhó của Tiêu Tử Y cái, biết trong lòng nha đầu kia nghĩ gì, ông lắc đầu bật cười , “Dưa hấu ăn như vậy sao? Sao lại có biểu thế này chứ? Lúc đến đây nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương ra hả? Nó cũng vừa mới ra ngoài thôi đó”

      Tiêu Tử Y giật thột, nghe thấy tên Tiêu Cảnh Dương lại càng bối rối thêm, biết làm sao đành ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế.

      Chỉ thấy hoàng đế cười rất ôn hoà, rốt cuộc cũng chẳng nửa câu nào tới Tiêu Cảnh Dương nữa, mà chuyển sang chuyện khác, “Tử Y à, còn năm ngày nữa con tới tuổi cập kê rồi, trẫm vốn định cho hoàng hậu chuẩn bị cho con cái lễ cập kê long trọng, nhưng mà trẫm lại nỡ cho thiên hạ biết trẫm còn có con bảo bối là khuê nữ, vì thế để thời gian nữa rồi

      Tiêu Tử Y máy móc gật gật đầu, nàng vốn cũng muốn tiến hành lễ cập kê nhanh như thế, nhưng trong mắt hoàng đế lại bao hàm cả ý khác bất giác nàng thấy rét mà run.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 268: cập kê

      Ăn nhanh mấy miếng dưa hấu xong, Tiêu Tử Y lấy cớ ra khỏi điện thanh lương. Lúc nàng lại lần nữa đứng dưới ánh mắt trời chói chang, mới phát giác ra thân thể mình có vẻ ấm lên chút.

      Cập kê, là thời điểm con ở cổ đại lên mười lăm tuổi kết tóc có thể gả chồng được rồi. Lễ cập kê có thể cử hành tuỳ lúc, nhưng cũng phải là vừa đến tuổi mười lăm lập tức cử hành ngay. Tiêu Tử Y từng nghe Nhược Trúc nhắc qua, nàng từng có tỷ tỷ là công chúa Trường Bình đến thời điểm làm lễ cập kê, trước tiên ba ngày kiêng gặp khách, trước ngày túc tân, rồi còn đống những lễ tiết lằng nhằng khác mà nàng nghe mãi cũng chẳng hiểu gì.

      Được lắm, hoàng đế muốn làm lễ cập kê sớm cho nàng cũng tốt. Tiêu Tử Y vừa xoa xát tay cầm dưa hấu lạnh vừa về hướng cung Trường Nhạc. Ngay lúc xuyên qua hòn non bộ, nàng bỗng giác dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía hòn non bộ, quả nhiên thấy góc áo đỏ sẫm ló ra.

      Trái tim bỗng đập nhanh hẳn, Tiêu Tử Y vô thức nhìn quanh, rồi bất giác phát ra những người khác

      Tiêu Tử Y hít hơi sâu, hỏi , “Hoàng huynh….Huynh đợi muội đó sao?” Nàng cho là vậy cũng được, vì con đường này là con đường duy nhất mà nàng trở về cung Trường Nhạc.

      Từ sau tảng đá gập ghềnh dần dần ra khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Cảnh Dương.

      Tiêu Tử Y cố nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình ý của , cuối cùng nhịn được lùi lại bước. Sai rồi, bọn họ có lẽ nên gặp nhau, nhất là còn ở cung nội cung Vị Ương.

      “Tử Y, sao vậy? Có phải phụ hoàng gì đó với muội ?” Tiêu Cảnh Dương vội vàng xông lên trước, hỏi han.

      có gì, chỉ cho muội biết là chưa chọn được thời gian để tổ chức lễ cập kê thôi. Ở thời điểm sinh nhật mười lăm tuổi của muội ông ấy cần tổ chức yến hội gì cả” Tiêu Tử Y lo lắng nhìn quanh. Vừa rồi ý Hoàng đế , chỉ là muốn nàng và Tiêu Cảnh Dương ở mình với nhau thôi. Nàng biết Tiêu Cảnh Dương bây giờ có giận hoàng đế thêm hay nữa.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn ra lo lắng của nàng, đưa tay ra kéo nàng vào trong núi giả. “Đừng lo, ta bảo người của ta quan sát rồi, tạm thời có ai phát ra ta và muội ở trong này đâu” Tiêu Cảnh Dương hai mắt tham lam nhìn Tiêu Tử Y, nhìn rất kỹ. nhiều ngày rồi nàng có biết phải chịu đựng khát vọng cố tới nhìn nàng hay ? Mỗi ngày đều luôn hỏi Trạm Nhi liên tục về nàng, như vừa rồi nhìn thấy bóng nàng ở trước điện thanh lương kia, trong nháy gần như kìm nổi định ôm nàng vào lòng.

      Nhưng thể. đáp ứng phụ hoàng được nghĩ, được nhìn nàng nữa.

      Tiêu Cảnh Dương nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đấm mạnh vào hòn non bộ.

      Trong lòng Tiêu Tử Y chấn động, nhìn vẻ mặt hỗn tạp, cam lòng và buồn khổ của Tiêu Cảnh Dương, cảm giác nắm đấm ấy như đấm thẳng vào lòng nàng vậy.

      “Hoàng huynh. Giữa huynh và phụ hoàng xảy ra chuyện gì vậy? “ Tiêu Cảnh Dương biểu quái dị hơn tháng rồi, nhất định là lúc ở điện Thanh lương có liên quan đến người đó. Tiêu Cảnh Dương vốn là người tài hoa xuất chúng hơn người, cũng vẫn phải là đối thủ của người đó. Tựa như Tôn Ngộ cũng ra khỏi bàn tay của Phật tổ vậy.

      Tiêu Cảnh Dương lau mặt, lại khôi phục sắc mặt dịu dàng như thường ngày, thản nhiên nhìn nàng cười, “ sao, ta chỉ xin phụ hoàng đừng có vội đem nàng ra ngoài thôi”

      Tiêu Tử Y đương nhiên biết cầu này của Tiêu Cảnh Dương là đơn giản như thế, trong những điều kiện trao đổi ít nhất là nàng và thể tiếp xúc với nhau. Nàng cười khổ liên tục, khe khẽ thở dài, “Hoàng huynh à, Chúng ta là huynh muội phải tốt hơn sao? Cần gì phải làm người xa lạ với nhau chứ?”

      Tiêu Cảnh Dương ngẩn người, hai mắt đẹp nhìn chằm chằm vào nàng, mãi sau mới chua xót mở miệng hỏi han, “Tử Y, ta nghĩ là nàng thích ta chứ”

      Tiêu Tử Y theo bản năng né tránh ánh mắt , gật gật đầu , “Đúng vậy, muội đúng là thích huynh nhưng cũng phải kiểu thích như thế. Muội vẫn…coi huynh là hoàng huynh của muội”

      , nàng dối” Tiêu Cảnh Dương tiến lên trước bước, giọng khẳng định chắc chắn.

      gian trong núi giả cũng lớn, Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn mũi giày hai người chạm nhau, lỗ tai truyền đến tiếng thở hổn hển của Tiêu Cảnh Dương, nàng cảm thấy lòng mình rất lạnh lẽo, bình thản, “Muội dối, huynh là hoàng huynh của muội”

      “Tử Y, ta cầu xin phụ hoàng đồng ý. Nếu phụ hoàng đồng ý mọi chuyện đều tốt rồi. Chỉ cần nàng mất , sau đó trở thành con nhà họ Thẩm là có thể ở cùng chỗ với ta rồi” Mọi bố trí trước đó của Tiêu Cảnh Dương đều bị huỷ cả. Là do đánh giá sai thái độ của phụ hoàng, như vậy sau này từ từ tính vậy, chỉ cần phụ hoàng đồng ý nghĩ cho nhất định đáp ứng chuyện này. nóng bóng nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, cũng dám vươn tay ra động vào.

      Tiêu Tử Y cười khổ chút, định với là mình có người mình thích, nhưng nàng lại sợ nàng khi ra những lời này sau đó thể gặp Nam Cung Sanh được nữa. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cảnh Dương, lòng yên hỏi, “Hoàng huynh, sao huynh dám khẳng định chúng ta phải là huynh muội chứ?” Nếu tất cả đều là hiểu lầm, đều là do nghĩ ngợi linh tinh mà ra phải làm sao đây?

      Tiêu Cảnh Dương thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý ngẩng đầu đối mặt với mình thoả mãn cong môi lên, cười ngượng ngùng giống y chang như Tiêu Trạm vậy.

      Hình ảnh này khiến Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nên lời nàng cũng chỉ nghe được nửa, dám tin hỏi lại lần nữa, “Hoàng huynh, vừa rồi huynh vừa cái gì thế?”

      Tiêu Cảnh Dương đưa tay ra vén tóc ở mặt nàng lên, giọng nhắc lại, “Tử Y à, nàng có biết , trước khi mẫu phi nàng tiến cung cũng thành hôn rồi đó”

      Gì cơ? Tiêu Tử Y như bị sét đánh ngang tai vậy, cứ ngây ra chỗ thở nổi, nhưng những lời Tiêu Cảnh Dương cứ cuồn cuộn xông vào tai nàng.

      “Đây là mấy năm nay lúc ta tìm tung tích của nàng vô tình biết được. Dì Vân và Diệp tiên sinh vốn được đính hôn từ , cũng bái đường rồi, là do phụ hoàng ông ấy cướp đoạt người thôi…” Giọng Tiêu Cảnh Dương dần dần. Hoàng đế có đôi khi làm số việc theo ý mình, cũng muốn cho nàng biết hết vì sợ mất nàng, sợ vô cùng.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn chính tay mình run run, mỗi lần thấy nàng, đều cảm giác như cách xa nàng hơn. hy vọng thời gian có thể đảo ngược lại, trở lại cái ngày bọn họ gặp nhau lần nữa, tất cả đều rất quan trọng.

      Tiêu Tử Y nắm chặt tay, ngơ ngác hỏi lại, “Vậy huynh sao lại khẳng định Diệp Tri Thu mới là cha của muội thế?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 269: Tình bạn và tình thân.

      “Đúng là Ông ấy” Tiêu Cảnh Dương khẽ gật đầu, hạ giọng , “Ta lén tra xét những lần thị tẩm hàng ngày của phụ hoàng, lúc dì Vân còn sống, đúng là thời điểm phụ hoàng rất sủng ái Mai Phi. Mai Phi… ra là mẫu phi của Tiêu Sách”

      Hàng ngày khi hoàng đế bắt đầu thị tẩm đều do Thái giám ghi lại ngày giờ mỗi lần sủng hạnh phi tần. Vốn những lần thị tẩm của Hoàng đế cũng phải dễ mà tra ra, phí rất nhiều công sức mới tìm ra được. Có lẽ Tiêu Tử Y cũng phải con cháu hoàng thất, vì thế mới có thời gian được ghi trong sổ sách,

      “Vì thế, Diệp Tri Thu mới bị oan uổng coi là phản quốc sao?” Tiêu Tử Y lạnh lùng cười, trong đó nàng cảm tháy có mặt của nàng tại mới nực cười làm sao. Đến tột cùng Hoàng đế dùng đến loại tâm tình gì để đối mặt với nàng đây? Lúc nhìn nàng hoà ái dễ gần, còn trong lòng đến cuối cùng là muốn gì thế?

      “Tử Y, ta nên mang nàng về. Cứ để nàng tự do tự tại bên ngoài tốt biết bao…” Tiêu Cảnh Dương gục đầu xuống tự trách, hối hận vô cùng. sớm biết ở hoàng gia, có rất nhiều chuyện đơn giản như bề ngoài của nó.

      “Hoàng huynh…”Tiêu Tử Y khốn khổ nhổ ra hai từ này, mình gọi vậy có còn thích hợp hay nữa. Nàng nghiêng đầu muốn chỗ khác, nàng cần phải suy nghĩ cho kỹ . “Muội trước đây, hai chúng ta cứ như vầy, bị người khác thấy tốt đâu”

      “Tử Y, ta tiếp tục cầu xin phụ hoàng đó, nàng đợi ta có được ?” Tiêu Cảnh Dương vội cầm góc tay áo Tiêu Tử Y, cực kỳ giống bộ dạng đáng thương của Tiêu TRạm.

      Tiêu Tử Y quay đầu nhìn vào đôi mắt đầy khẩn cầu của , tâm loạn như ma.

      là thái tử điện hạ đương triều, là thiên tử trong tương lai. có chút bá đạo cũng có chút tuỳ hứng, có đôi lúc cũng tự hoài nghi bản thân, cũng biết vì nghĩ ra cái gì mà cứ làm theo ý mình, thậm chí còn quên cả con mình nữa. Nhưng …những khuyết điểm nay đều được nàng vừa vừa hận, định buông tay lại sợ biết còn gây ra chuyện gì nữa.

      ôn nhu, ỷ lại đều khiến nàng biết phải làm sao. Trước đây nàng rất thích , nhưng phần tình cảm này nàng cẩn thận chôn sâu tận đáy lòng mình rồi, khoá lại rồi, nàng muốn mở nó ra nữa. Hay là nàng lại sợ phần tình cảm này biến chất?

      Tiêu Tử Y nghĩ ngợi mông lung, trong lòng nàng có phải là thay bằng người khác rồi ? Nàng chẳng có cách nào mà so sánh với người kia.

      So lúc ở cùng với Nam Cung Sanh, Tiêu Cảnh Dương lại giống như đứa bé vậy. Nam Cung Sanh bao giờ kéo góc áo nàng như thế, có ánh mắt đáng thương nhìn nàng như thế, lúc nào cũng tươi cười, dung túng nhìn nàng hồ đồ, lúc nàng lơ đãng ngẩng đầu coi, thấy đứng ở nơi xa thủ hộ nàng.

      Nam Cung Sanh tiêu sái phảng phất có thể nhìn thấu tất cả, nhưng cái loại tiêu sái này cũng phải lần làm nàng hoài nghi mình có phải còn có chút vị trí nào trong lòng nữa.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy toàn bộ vẻ hoài nghi mặt nàng, nhưng loại quan tâm này khiến cho nàng phải tự hỏi lòng mình có phải đáng để trả giá nữa.

      Nàng có thể cùng nâng cốc chuyện trời đất với Nam Cung Sanh, chuyện mà thấy băn khoăn gì, có cảm giác như bạn thân cũ quen biết nhiều năm vậy, hết chuyện.

      Nàng có thể làm nũng bất kể kiểu gì với Tiêu Cảnh Dương, lo ngại phiền vì nàng ngây thơ. Cảm giác như người thân tìm kiếm lâu, càng muốn ỷ lại nhiều hơn nữa.

      Tiêu Tử Y nhắm mắt lại, bên môi bật ra nụ cười khổ. Hoá ra, bên là tình bạn, còn bên là tình thân.

      Chẳng qua ở trong tình trạng này, tình bạn cũng hẳn là tình bạn, mà tình thân cũng còn là thân tình nữa.

      Còn Tiêu Tử Y cứ chìm đắm trong cảm tình bên trong đó, tình bạn có thể biến thành tình , nhưng mà tình cuối cùng thể biến thành thân tình được.

      Ngừng nghĩ nhưng vẫn thấy loạn.

      “Tử Y…” Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y cứ đứng im trả lời vấn đề của mà thấy bất an kêu lên.

      Chính cũng cảm thấy kỳ lạ, ràng là tuổi nàng còn rất nhiều so với , nhưng lại thấy vô cùng ỷ lại nàng, muốn mọi tâm tư ánh mắt của nàng cứ đặt hết lên người . Tiêu Cảnh Dương lặng lẽ bỏ tay ra, nắm lấy cổ tay nàng. Rất hy vọng vĩnh viễn buông tay nàng ra nữa.

      Tiêu Tử Y cảm thấy lòng bàn tay Tiêu Cảnh Dương đều nóng ruột mà chảy mồ hôi, cảm thấy rất thương tiếc, thở dài bảo, “Hoàng huynh à, muội cần phải suy nghĩ kỹ …” Nàng muốn ngẫm lại, giờ nghĩ thấy loạn lắm rồi.

      “Được” Tiêu Cảnh Dương lặng lẽ thấy thất vọng, đành thả dần tay ra.

      Nhìn xuyên qua khe hở của núi đá, Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy Tiêu Tử Y xa dần trong tầm mắt , bất an trong lòng lập tức loang rộng. Có lẽ, đến lúc nên làm gì rồi.

      ***

      Tiêu Tử Y tự nhốt mình rất lâu trong phòng. ngày, hai ngày, có lẽ là cần thêm….nhiều ngày nữa.

      Cho tới tận bây giờ nàng cũng biết mình lại đa sầu đa cảm đến thế, cứ mỗi ngày trôi qua nàng cứ ngồi trong thư phòng mà ngẩn ngơ nhìn bên ngoài. Nàng cho bọn trẻ được nghỉ hơn nửa tháng, dù gì sớm là được nghỉ đông và nghỉ hè rồi mà, bọn nếu có việc gì cũng tự biết chạy đến đây chơi đùa đọc sách.

      Chẳng qua là nàng chẳng có tâm tình gì ra khỏi phòng, cứ chán chường lâm vào trầm tư suy nghĩ. Nàng ngờ đến tình làm con người ta đau đầu, cho đúng nàng cũng chẳng biết tình là gì nữa.

      Có lẽ tình giống như quỷ vậy, nghe nhiều người , chính thức nhìn thấy cũng rất ít. Tình đối với mỗi người đều giải thích nổi.

      Có người , tình tựa như đạp vào lửa mà vậy.

      Cũng có người bảo, tình cuối cùng cũng bị chuyển hoá thành tình thân.

      Nhưng với nàng mà , nàng biết chính mình cần là gì nữa.

      Tiêu Tử Y vuốt ve chiếc ly thuỷ tinh trong tay, bất giác nghĩ nếu lòng người cũng như chiếc ly thuỷ tinh này, cũng để cho người ta nhìn xuyên thấu tốt quá.

      Những ngày này nàng lấy cớ muốn viết kịch bản mới cho nhà trẻ mà bế quan ra, Nam Cung Sanh muốn gặp nàng cũng được vào, Tiêu Cảnh Dương vốn muốn thấy nàng cũng hết cách. Nàng chỉ muốn tránh hai người đó, tự mình suy nghĩ kỹ mà thôi. Nhưng mà hiệu quả cũng chẳng tốt như thế, nàng lại càng tâm phiền ý loạn thêm.

      Nhưng cũng vì sinh nhật nàng tới gần, trong nội cung đưa lễ tới, cứ liên tiếp dứt.

      Ha ha, nếu những người này biết nàng phải là con ruột của hoàng đế biết có còn tích cực đến tặng lễ như vậy nữa.

      Sinh nhật của nàng, là hôm nay hay là ngày mai đây? Tiêu Tử Y mấy ngày nay đều sống rất mù mờ, mà tại đây cũng có lịch gì nên rất bất tiện.

      “Bùm bùm” Mội thanh có tiết tấu trong trẻo từ ngoài cửa sổ truyền đến, Tiêu Tử Y bất giác ngạc nhiên nhướng mày lên. Nàng nghiêm khắc cảnh báo ai được phép quấy rầy nàng rồi mà, Nhược Trúc các nàng ấy sớm quen với tính tình trâu bò của nàng nên rất ít tới. Hôm nay lúc chạng vạng thế này là ai chứ?

      Chẳng lẽ là Nam Cung Sanh ư? Tiêu Tử Y nhìn gương cào nhanh tóc tai rối, khẽ đẩy cửa sổ ra.

      “Cái gì? Hoá ra là à?” Ngoài cửa sổ đúng là Hạ Hầu Linh mà Tiêu Tử Y sớm quên mất. Chỉ thấy nàng ta mặc nam trang vẻ mặt khoan khoái nhàng tươi cười nhìn nàng.

      “Thế nào? Nhìn thấy ta thất vọng lắm à?” Hạ HẦu Linh nhảy nhàng từ ngoài vào, cười tủm tỉm, “ nào, ca ca ta hôm nay dẫn nàng ra ngoài chơi”

      ra ngoài chơi à?” Tiêu Tử Y ngơ ngác hỏi lại. Đây cũng là diễn trò sao?

      “Dĩ nhiên là xuất cung chơi rồi! Hôm nay là ngày lễ Tình nhân Ngưu Lang – Chức nữ mà!” Hạ HẦu Linh ném bộ quần áo nam cho Tiêu Tử Y, cười rất thoải mái, “Thay nhanh , chúng ta ra ngoài tán thôi!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 270: Lễ Ngưu Lang Chức Nữ

      Hàng năm vào ngày mồng Bảy tháng bảy lịch đều được mọi người gọi là đêm thất tịch, cũng có người gọi là “Ngày Ngưu Lang – Chức Nữ”, “Lễ thất kiều”, “Lễ tình nhân” hay còn gọi là “Đêm thất tịch lễ tình nhân”. Đây cũng là ngày lễ truyền thống lớn lãng mạn nhất Trung Quốc, cũng là ngày mà các coi trọng nhất.

      Đêm Thất tịch ngồi ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ, là tập tục của dân gian. Tương truyền rằng cứ hàng năm vào đêm này, bầu trời Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau tại cầu hỉ tước.

      Đám con tụ tập ở buổi tối tràn ngập khí lãng mạn này, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, hứa hẹn mùa bội thu, hướng lên trời tế bái, cầu xin tiên nữ trời có thể ban cho các nàng tình nhân duyên tương xứng

      Tại triều Đại Chu Tiêu Tử Y sống, đêm Thất tịch ngày Ngưu Lang Chức nữ là ngày lễ khá long trọng, trong cung còn tổ chức dạ yên rất lớn. Điều này Tiêu Tử Y biết rất , bởi nàng mấy hôm trước cũng nhận được lời mời nhưng lại viện cớ bị ốm , hoàng hậu cũng bắt ép.

      Nhưng vốn nên nghỉ ngơi ở trong cung, lúc này Tiêu Tử Y lại mặc nam trang, nhìn chằm chằm cảnh nào nhiệt phố.

      Hạ Hầu Linh dẫn nàng đến đúng chiếc cầu Chức Nữ trong phố, là nơi kinh thành chuyên bán đèn tượng trưng cho Chức nữ. Mọi người từ đầu tháng bảy bắt đầu đặt mua đèn hoặc các vật phẩm liên quan đến ngày Ngưu Lang Chức Nữ, cho tới tận đêm Thất tịch này. Ở đây cửa hàng mọc ra nhan nhản, san sát nhau như rừng giữa thành phố rộng lớn, người lại chật như nêm, tiếng cười đùa vui vẻ ôồ ào vang lên xen lẫn tiếng pháo nổ bay bầu trời, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập hào khí ngày lễ.

      Tiêu Tử Y cứ bị dòng người đẩy mãi đẩy mãi, từ sau khi nàng vào cổ đại, chưa từng dạo qua chợ lần nào. Đột nhiên thấy nơi ồn ào náo nhiệt như vậy, nhìn quanh ngựa xe như nước, đèn treo đầy đường, cảm giác xúc động dâng trào.

      Trong lúc đó tay nàng được người ta nắm chặt, Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại phát ra Hạ HẦu Linh cười toe toét loé ra hàm răng trắng muốt nhìn nàng vừa cười vàư bảo, “Đừng lung tung, ở đây lắm người lắm”

      “Được” Tâm tình Tiêu Tử Y bỗng trở nên khoan khoái dễ chịu vô cùng, thầm nghĩe có lẽ Hạ Hầu Linh biết gần đây tâm tình nàng rất rối rắm, nên mới lén dẫn nàng ra dạo phố. Hơn nữa võ công Hạ Hầu Linh so với tưởng tượng của nàng rất cao, quan trọng nhất là nàng ta ràng có thể mang nàng chuồn ra cung dễ dàng.

      Tối nay là Đêm Thất Tịch, trong nội cung cung nữ và thái giám hầu hết dự yến tiệc ở cung Vị Ương rồi, chắc chắn chơi tới tận nửa đêm mới về. Nghe Trầm ngọc Hàn cũng được trưởng bối Thẩm gia gọi về xem mặt, rảnh hoặc an phận mà ngồi ngốc trong cung với nàng. Vì thế trước nửa đêm nàng có lẽ còn rất nhiều thời gian để chơi.

      ra nàng cảm thấy bất ngờ lắm, cái thời đại này còn có nhân tính chút, ràng được vẫn ép Trầm Ngọc Hàn phải trực tiếp bái đường thành thân. Hừ, lợi quá rồi còn gì!

      Trước đây mỗi khi xuất cung, Tiêu Tử Y chưa từng bao giơ thấy tự do như bây giờ. Bên cạnh số đông người theo, làm cho nàng cảm thấy mình có cảm giác rất giống dân thường như trước đây.

      Nàng quay đầu lại nhìn cảnh hoàng cung xa xa, chỉ thấy mảng cung mái đình cong lên tinh xảo dưới bóng đêm, dưới ánh đèn, nhìn xa xa giống như cảnh tiên vậy song vào lại thấy rất bình thường, song vì cái gì mà lại chẳng muốn về chút nào vậy?

      “Hì hì, nhiều năm về, lễ tình nhân ở kinh thành vẫn phồn hoa như thế. là nhớ quá ha!” Hạ Hầu Linh lấy đâu được chiếc quạt bắt đầu phe phẩy giống y hệt Đàm Nguyệt Li, đều là bộ dạng công tử phong lưu đa tình phóng khoáng, làm cho các xung quanh cứ dán mắt nhìn, có người còn to gan cứ liếc mắt đưa tình ngang nhiên.

      Tiêu Tử Y thấy vậy hơi cười, so với việc nhìn quen Hạ Hầu Linh trong trang phục nam, nàng ta hoá trang hầu như chê vào đâu được. Cũng giống y chang Tiêu SÁch ở lần thuyết trình trước đây. Nhưng Tiêu Tử Y cũng liếc mắt nhìn qua, cũng phát giác ra con đường này nữ giả nam cũng phải chỉ mỗi nàng và Hạ HẦu Linh. Có khối người cùng chung chí hướng, có lẽ là những tiểu thư con nhà giàu có lén ra dạo ngoài phố đây.

      Tại cái nơi mà bầu khí lúc nào cũng bảo thủ, cổ hủ này, tại ngày lễ tương tự thế này, chỉ sợ có ít cha mẹ muốn gả chồng cho con nên cũng mắt nhắm mắt mở cho phép con mình cũng nên.

      “Chúng ta đây đâu vậy?” Tiêu Tử Y rất tự nhiên kéo tay Hạ Hầu Linh nhìn chợ đêm khắp nơi, tiện tay mua ít đồ lặt vặt.

      “Ha ha. Phía trước là Phan Lâu nổi tiếng, qua đó là Lan Vị Phường” Hạ Hầu Linh thu quạt lại, chỉ về phía đèn đuốc sáng rực phía xa, chỗ đó ràng là càng náo nhiệt hơn.

      Tiêu Tự Y nghe thấy tên Lan Vị phường bỗng theo phản xạ dừng bước. “A, lúc này Lan vị Phường chắc là đông lắm hết chỗ rồi. Chúng ta đến đó cũng có chỗ đâu” Nàng quyết định rồi nếu suy nghĩ chưa kỹ nàng nhất định gặp trong hai người đó đâu.

      Hạ Hầu Linh cất giọng chậc chậc bảo, “ phải là chỗ Lan Vị phường đó đâu! Ở đó chỉ có mỗi đồ ăn thôi lại vừa ngọt nữa chán lắm. có biết ở cạnh lan vị phường vừa xây dựng chỗ rất thú vị hay ? Đêm nay khai trương, chúng ta là vào chỗ đó đó”

      “Là chỗ nào?” Tiêu Tử Y nổi hứng, cứ kéo cả Hạ HẦu Linh cũng phải tham gia vào chỗ náo nhiệt đó, nó là cái gì nhỉ?

      “Gọi là Công viên trò chơi Hoàng gia nha! Cũng chẳng biết ông chủ Lan Vị Phường kia sao có thể xin được bút phê của Hoàng Đế ban cho nữa chứ, là gặp quỷ mất rồi!” Hạ Hầu Linh thuận miệng vài câu thô tục, hơi phân trần dắt Tiêu Tử Y bước nhanh chân hơn. “Bảo là Công viên Trò chơi Hoàng gia, tuy nhiên lại mở rộng cho cả dân chúng nữa. Hoàng ân mêng mông cuồn cuộn quá ha! Nhưng mà chi phí cho cái nơi này rất tốn kém và xa xỉ nhá, đêm nay cũng vì là đêm Thất tịch, lại là ngày Chức nữ vượt cầu gặp Ngưu Lang, nên được miến phí đó! Song tiếc là phải là tình nhân mới được vào! nào! Chúng ta nhanh lên nào!”

      Mặt Tiêu Tử Y đen xì lại cứ để mặt cho Hạ HẦu Linh kéo tay nàng xuyên qua đám người.

      Thảo nào sao nàng lại tự dưng thấy cái vị đại tiểu thư Hạ Hầu này tốt bụng kéo nàng dạo ngoài phố thế chứ, hoá ra là muốn kéo nàng cho đủ số lượng ha! Công viên trò chơi ở thời đại này dĩ nhiên là những trò mới lạ rồi, hơn thế lại còn tặng thêm chữ “Hoàng gia” vào nữa rất hấp dẫn người ta. Chẳng trách mà Hạ Hầu Linh trốn trong thâm cung lại hiếu kỳ đến thế.

      Nhưng nàng lại biết vì sao Nam Cung Sanh lại mở công viên trò chơi như thế nữa. Hơn nữa công viên trò chơi hoàng gia này đúng là ý tưởng mà nàng và Đàm Nguyệt Li bàn nhau đó mà? Sao tự dưng lại biến thành của Lan Vị phương chứ? Chả lẽ Đàm Nguyệt Li tiện lộ diện nên mới lén tìm Nam Cung Sanh để hợp tác hay sao?

      Thảo nào mà gần đây chẳng thấy bóng dáng Nam Cung Sanh đâu cả, nàng còn tưởng là nàng công bố bế quan rất nghe lời tới quấy rầy nàng nữa đây này! Trước khi nàng bế quan tháng cũng ít thấy rồi, hoá ra là bận bịu cái công viên trò chơi hoàng gia này ha.

      Ha ha, chắc là Đàm Nguyệt Li cũng biết ông chủ Lan Vị phường, nhưng lại biết vị đầu bếp nam trong cung của nàng là người đâu. hai người đàn ông này mở cái công viên trò chơi hoàng gia này có bộ dạng kiểu gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :