1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 261: Ánh trăng bầu trời.

      Dẫu có ngốc chăng nữa…xem ra làm trạch nữ trong nhà lâu quá mất rồi, thấy trăng cũng chỉ đếm được đầu ngón tay thôi ha… ở đây đều thay đổi nhiều lần như thế, ngay từ đầu nghĩ sai mất rồi, cứ nghĩ là mồng 1 dương lịch, trăng tròn….Thế mà độp cái thay đổi….Thảo nào người ta mồng 1 lịch bầu trời căn bản vốn có trăng.

      Ngay lúc Tiêu Tử Y ngẩn người, nàng lại nghe thấy giọng Lí Vân Tuyển kinh ngạc sợ hãi thốt lên, “Trời ơi! Đúng là trăng do thần tiên hái xuống rồi sao?”

      Độc Huyền reo lên hổn hển, “ thể nào! thể nào! Tối mai chúng mình lại nhìn xem xem!”

      Lòng Tiêu Tử Y lại căng lên, hôm nay đúng là ngày mồng 1 lịch có thể lừa được 1 ngày chẳng lẽ ngày mai lại để cho Trạm Nhi thất vọng hay sao?

      Mà lúc này nàng lại nghe tiếng Tiêu TRạm vui vẻ cười , “Ngươi khờ quá , cái này có gì kỳ lạ chứ? Ngươi rụng cái răng sau này còn mọc ra cái mới, mấy hôm trước chúng ta ngắt bông trong vườn hoa, hôm nay chúng ta lai xem thấy bông hoa khác rồi. Ngày hết lại tới đêm, đêm hết lại là ngày mà. Ánh trăng cũng thế thôi, thần tiên hôm nay đưa cho ta ánh trăng, ngày mai bầu trời lại mọc ra ánh trăng khác, thế có gì kỳ lạ đâu chứ?”

      Độc Huyền bị bé thế cứng họng trả lời được, ghen ghét nhìn chằm chằm “ánh trăng” trong lòng bàn tay Tiêu TRạm. Mấy nhóc cứ ríu rít vây quanh Tiêu TRạm, đứa nào cũng muốn sờ vào ánh trăng cái.

      Tiêu Tử Y lẳng lặng lắng nghe, luồng cảm xúc bốc lên đầu, mũi cay cay.

      Đúng vậy, ánh trăng cũng phải là trọn vẹn, mà trọn vẹn đó chỉ là trong mắt mọi người.

      Còn tâm tư bọn trẻ rất thuần khiết, bởi vì con mắt chúng có thể nhìn thấy những vật mà người lớn nhìn thấy.

      “Công chúa….” giọng nồng đậm trầm thấp đầy quan tâm truyền từ sau nàng tới.

      Tiêu Tử Y xoay người, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt nàng đây. Lòng của nàng thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bị che kia, nhìn thấy đôi mày lưỡi mác xinh đẹp kia, cùng sống mũi thẳng tắp và đôi môi dày vừa phải kia. Quan trọng hơn nữa là nàng có thể nhìn thấy đôi mắt dài ấy chứa đựng ôn nhu với nàng. Hoá ra lòng nàng mực có thể xem thấu được.

      Chỉ là ánh mắt nàng bị che, có đôi lúc chẳng để ý đến lòng của mình. Gọi tên hay gọi tên có ý nghĩa gì đâu chứ? Chỉ cần gọi chính là nàng đây, chỉ cần trong giọng của quan tâm với nàng, nàng đây còn lăn tăn gì nữa?

      “Nam Cung…” Tiêu Tử Y vô thức mà gọi tên , dòng nước ấm áp tràn đầy nội tâm.

      Bầu trời tối hoàn toàn, đèn cung đình được thắp lên. lúc có gió thổi muộn tới, thổi vào hai má nàng lên màu hồng khả nghi.

      Nàng biết , nàng thích mất rồi.

      Nàng biết , Tiêu Tử Y thích Nam Cung Sanh.

      ****



      Nhưng mà thích cũng chỉ là thích thôi, tuy Tiêu Tử Y biết tâm ý của mình nhưng nàng vẫn còn chưa biết tâm ý đối phương đâu.

      Có người giống như trận chiến vậy, nam và nữ định giúp nhau càng ngừng tìm hiểu đối phương. Nếu giao bản thân ra trước chính là thất bại thảm hại.

      Tiêu Tử Y cũng biết điều này có hay nữa nhưng lại biết nàng rất khó thổ lộ với đối phương tâm ý của mình, chỉ nhiều nhất là ám chỉ thôi….

      Song ám chỉ này hình như nắm chắc cho lắm. Nàng cần phải cân nhắc cho kỹ. Tiêu Tử Y đành lấy cớ chỉ khi nào Nam Cung Sanh mở lòng còn nàng muốn đề cập tới vấn đề này nữa.

      Tiêu Tử Y an bài cho bọn xong cũng có chút buồn ngủ. Chị em nhà họ Tô tối nay cũng ngủ ở đây 1 đếm. Lúc này nàng mới phát ra bạn học Đàm Nguyệt Li vô cùng hối hận, cứ luyến tiếc đứng mãi ở cửa.

      “Tinh Duyệt đâu rồi? Sao mãi chưa thấy nó ra nhỉ?” Tiêu Tử Y thầm lau mồ hôi lạnh, Đàm Tinh Duyệt thấy đâu, nàng tâm phiền ý loạn lại càng thấy bóng cậu.

      Đàm Nguyệt Li thu quạt xếp ảo não, “Nó chịu về nhà cùng ta”

      “Huynh đệ các ngươi lại giận với nhau rồi hả?” Tiêu Tử Y bình tĩnh hỏi, dù gì tuổi hai người họ chênh lệch nhau quá xa, ầm ĩ mới là lạ. Tình hình thực tế trước đây họ cũng chẳng tốt hơn được, giống khí nhà họ Nam Cung.

      Đàm Nguyệt Li ngửa đầu thở dài , “Lần này phải là vấn đề của ta. Hôm nay cha mẹ ta vốn được ta đứt cả lưỡi định đến khích lệ nhưng mà họ cũng có tới”

      Hôm nay Tiêu Tử Y thấy Đàm Tinh Duyệt cả ngày rầu rĩ vui, nàng cũng thử đến chuyện với cậu mấy lần nhưng đều bị cậu né tránh.

      “Thực ra ta cũng ngờ thế, dù sao họ cũng vốn thế rồi mà” Đàm Nguyệt Li chuyện lạnh nhạt khác hẳn bộ dạng vui vẻ ngày thường.

      Tiêu Tử Y thoáng thấy biểu hững hờ của , rất vui, biết nên an ủi thế nào nữa.

      Đàm Nguyệt Li cười khổ bảo, “Nhưng mà thể tha thứ được. Ngày hôm nay vốn là sinh nhật của Tinh Duyệt, thế mà họ lại đều quên cả”

      “Hả? Sinh nhật của Tinh Duyệt ư? Trời ơi, sao sớm?” Tiêu Tử Y che miệng thở . Là lỗi của nàng, sao nàng lại quên được chứ? Nàng sớm phải ghi sinh nhật của mỗi bé lại rồi đó thôi, coi chuyện đó trở thành chuyện quan trọng nhất mà.

      “Vốn…định cho nó niềm vui cơ” Đàm Nguyệt Li hơi mất tự nhiên.

      Tiêu Tử Y nheo hai mắt lại, nhìn kỹ đôi mắt hoa đào dài hẹp kia, lạnh lùng, “Là chính cũng quên hả? đưa quà cho nó chưa?”

      Đàm Nguyệt Li mở roạt quạt ra, phe phẩy , “Sáng nay để “tuân tử” bên gối nó, cũng chính là quà sinh nhật ta tặng nó mà! Cũng là lấy tiền của ta nha!”

      “Thôi , đó là tâm ý của ta chứ!” Tiêu Tử Y lắc đầu quyết định thèm dây dưa nhiều vấn đề này với nữa. “Ta vào chuyện với nó, còn cứ đứng chờ ở đó xem ” Hừ! thừa nhận phạt luôn!
      Thế mà Đàm Nguyệt Li lại hình như vì những lời này của nàng mà đợi, rất vui cứ gật đầu liên tục bảo, ‘Vậy xin nhờ công chúa rồi! Tốt nhất là nhanh chút, chúng tôi muốn về nhà ngay”

      “Shit!” Tiêu Tử muốn mắng quá , cái tên này chẳng biết xấu hổ gì cả. Đương nhiên nàng chịu tha đơn giản vậy đâu, mũi chân cứ chịu nhúc nhích tý nào.

      Đàm Nguyệt Li gặp chiêu này hiệu quả đành thở dài, vòng tay lại , “Công chúa, ra Tinh Duyệt tốt hơn so với trước đây nhiều lắm rồi. Ta sợ nó vì chuyện hôm nay mà lại lui vào chiếc vỏ chính mình đó”

      Tiêu Tử Y cau mày, cũng chẳng tin tưởng lắm những lời này của . Thực tế điều này cũng có vẻ giống kiểu lừa đảo mà chuyển thành ăn khép nép vậy.

      Đàm Nguyệt Li hít sâu hơi, đổi hẳn hình tượng thường ngày của mình, vén bừa áo choàng ngồi xuống bậc thang. Gió đêm thổi vào tóc của vị đẹp trai này tung bay, phối hợp cùng khuôn mặt buồn bã của , ràng còn có cảm giác buồn bã vui. Chỉ nghe thấy buồn buồn nhớ lại, “Trước khi Tinh Duyệt đến nhà trẻ này, có ngày nó ngồi đọc sách trong phòng dạy tư, thấy khuya lắm rồi muốn ngủ ở chỗ đó. Còn vị giáo viên dạy tư muốn nó về nhà ngủ, hoặc là với cha mẹ câu sợ cha mẹ tìm thấy”

      Tiêu Tử Y bắt đầu ý thức được tính xác thực, bất chợt mở miệng hỏi, “Vậy nó trả lời thế nào?”

      Đàm Nguyệt Li lộ vẻ sầu thảm cười cười, chán nản, “Nó trả lời lão tiên sinh kia rằng, có nhiều cha mẹ cũng tìm nó, bởi vì cũng ai để ý nó có về nhà hay nữa. Lúc đó cha mẹ chúng ta bận rộn nhiều việc, đúng là để ý đến nó . Đương nhiên ta cũng phải là trốn tránh trách nhiệm, ta cũng để ý đến nó có về hay . Sau đó lão tiên sinh đưa Tinh Duyệt về, đem những lời nó với chúng ta, ta với cha mẹ mới biết là nó giống với những đứa trẻ khác”

      Rốt cuộc Tiêu Tử Y nghe nổi nữa, cũng chẳng còn sức đâu mà mắng Đàm Nguyệt Li, quay đầu xông thẳng vào trong điện. Nàng biết chứng bệnh tự kỷ của tiểu Tinh Duyệt chính là do trước đây Đàm Nguyệt Li từng xem nó.

      Hoá ra, là do người thân của nó, cả đám họ đều coi thường nó cả.

      Đàm Nguyệt Li cảm kích nhìn bóng lưng Tiêu Tử Y, thở phào nhõm

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 262: Sinh nhật vui vẻ

      Tiêu Tử Y tìm khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm thấy Đàm Tinh Duyệt, nếu bởi vì nó mượn cớ ngồi đọc sách ngoài đèn cung đình chắc nàng có lẽ cũng bỏ qua người trốn trong bóng tối.

      nhìn gì đó?” Tiêu Tử Y gọi khẽ, cố gắng doạ đến cậu.

      Đàm Tinh Duyệt muốn chuyện chút nào, nhưng đo được dạy dỗ ở trong nhà trẻ là dù biết cũng phải trả lời là biết, nên cậu theo phản xạ hộc ra hai từ , “Tuân tử”

      Giọng nó quá đến mức nghe thấy, nếu phải thính giác Tiêu Tử Y linh mẫn chắc cũng nghe nổi.

      “A, là quà tặng hôm nay sao” Tiêu Tử Y ngồi xuống cạnh bé, mượn ánh sáng đèn cung đình thấy rất nhiều chữ sách có chút kinh ngạc hỏi han, “Tiểu Tinh Duyệt à, những …chữ này con xem đều hiểu hết sao? Có cần ta giải nghĩa cho con biết ?” tới giải nghĩa chữ ra ở từ điển cổ đại bọn trẻ trước đó cũng được La Thái Phó dạy tra xong thế nào rồi. Về điểm ấy Tiêu Tử Y đặc biệt bội phục ông ta, ít nhất Thái Khổng Minh phải dạy mất ba ngày cũng chưa xong, thế mà ông ta chỉ cần nửa canh giờ cũng dạy xong cho bọn trẻ rồi.

      Đàm Tinh Duyệt lạnh nhạt, “Chữ tra nhiều quá, con đều học thuộc cả rồi”

      “…” Học thuộc cái gì cơ? Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy khủng bố. Ngày còn học, nàng có ấn tượng về La Thái Phó giải nghĩa chữ bên trong phải có tới hơn chín nghìn chữ. Nàng xác định vừa rồi nghe nhầm đó chứ? Đàm Tinh Duyệt đem toàn bộ từ điển học thuộc cả rồi sao? Nhưng quả thực là mấy ngày trước nhìn trong tay nó đều là tác phẩm vĩ đại này cả mà.

      “Đừng có giật mình như thế chứ, trước đây học thuộc theo cách của La Thái phó giảng rất dễ, con tốc độ nhanh hơn chút thôi mà” Đàm Tinh Duyệt lại nhàn nhạt.

      “À, tiểu Tinh Duyệt này, hôm nay sinh nhật vui vẻ ha!” Tiêu Tử Y quyết định đổi chủ đề, quá kích thích làm nàng chịu nổi rồi.

      Cuối cùng Đàm Tinh Duyệt cũng bớt tập trung quyển sách. Nó ngước đôi mắt dài lên bình thản, “Người tất chết, cứ mỗi lần sinh nhật, chính là gần với cái chết hơn. Cái này có gì mà vui vẻ đâu chứ?”

      Hả….. Đây là lời của đứa trẻ năm tuổi đó sao? biết có phải nó là người già tám mươi tuổi xuyên tới nữa đây? Tiêu Tử Y ngây người ra, mãi sau mới kịp phản ứng, ngừng nghỉ, “Sinh nhật là ngày rất quan trọng đó nha! Là ngày mà con được sinh ra thế gian này đó. Là ngày rất vui vẻ sảng khoái đó nha!”

      “Cha mẹ đều chẳng nhớ , sinh nhật có ý nghĩa gì đâu chứ?” Đàm Tinh Duyệt đối với chuyện cha mẹ hôm nay đến mà cứ canh cánh trong lòng.

      Tiêu Tử Y chán nản thở dài, gần đây nàng chẳng còn cách nào với tiểu Tinh Duyệt này cả, chút cũng chẳng biết nên gì. ra trẻ con đều nhìn sắc mặt cha mẹ để mà sống, cũng vất vả lắm lắm!

      Trong phòng tràn đầy xấu hổ, Tiêu Tử Y định đứng dậy thắp nến lên để tránh cho Đàm Tinh Duyệt đọc sách mỏi mắt, bỗng nhìn thấy ánh nến từ ngoaà cửa chậm rãi tiến vào.

      Nam Cung Sanh bưng tay chiếc bánh ngọt hình tròn có cắm năm ngọn nến đến.

      Tiêu Tử Y như được thần cứu mạng thầm kêu lên, lúc trước trước khi nàng sắp vào phòng học nàng chạy tới phòng ăn trước, bảo Nam Cung Sanh làm chiếc bánh ngọt sinh nhật giống như làm điểm tâm. Nàng đứng dậy đón lấy chiếc bánh sinh nhật, cười dịu dàng bảo, “Tốc độ tệ ha, lát nữa ban thưởng cho đó”

      Nam Cung Sanh buồn cười , “May là ngày hôm nay còn thừa nhiều nguyên liệu, đây cũng là cách mừng sinh nhật lần đầu ta thấy đó”

      “Được rồi, đem cái quan trọng này cho Lan Vị phường ” Ở chung lâu với vậy, dĩ nhiên Tiêu Tử Y biết phản đối nửa câu.

      “Được lắm” Nam Cung Sanh cười thoả mãn.

      Tiêu Tử Y trợn trừng mắt, quay người đem bánh ngọt đến trước mặt Đàm Tinh Duyệt, như là hiến vật quý vậy bảo, “Tiểu Tinh Duyệt à. Sinh nhật là ăn bánh ngọt đó nha! Nhìn năm ngọn nến này nè, đại diện cho con hôm nay tròn năm tuổi đó. Trong lòng muốn ước nguyện điều gì đừng có ra. Sau đó thổi nến. Nếu như thổi hơi nến tắt nguyện ước cuả con thực được đó nha!”

      “Lại là nguyện vọng ư?” mặt Đàm Tinh Duỵêt hoài nghi ngẩng đầu nhìn ánh nến nhảy nhót, nó chưa bao giờ tin những…..giọng điệu quỷ thần này, nhưng mà nó lại thấy bất ngờ sáng nay nhận được quyển “Tuân tử”, bất giác do dự nghĩ ngợi.

      “Đúng vậy đó, nhắm mắt lại, nghĩ chút, nghiêm túc ước điều, sau đó mở to mắt thổi hơi tắt nến” Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt Đàm Tinh Duyệt phát ra hào quang dưới ánh nến, kiên nhẫn giải thích.

      Đàm Tinh Duỵêt nhìn chằm chằm vào ngọn nến mà ngẩn ngơ, cũng làm theo những lời Tiêu Tử Y .

      Nam Cung Sanh dịch chiếc bàn tròn tới, đặt bánh ngọt lên bàn rồi cũng khoanh chân ngồi xuống. “Tinh Duyệt à, ta biết con sợ bị tổn thương lần nữa, thế nhưng trong lòng mà dựng lên bức tường bao bọc lấy con cũng phải là bảo vệ con mà là cự tuyệt người khác tới gần đó”

      Rốt cuộc con mắt Đàm Tinh Duyệt chớp chớp vài cái, cuối cùng cũng …..đồng ý bắt đầu làm theo.

      Tiêu Tử Y nhìn bé cố phồng mồm thổi hơi tắt nến, tâm tình kích động mãi thôi, tiện tay gọi ra bên ngoài, “Đàm Nguyệt Li, mang dao và đĩa ở bếp tới! đừng có quên cũng lấy cho phần đó!”

      “Bịch!” ngoài cửa có tiếng người nào đó rình coi xấu hổ ngã uỵch.

      ****

      TRải qua ngày sinh nhật chẳng giống người bình thường của Đàm Tinh Duyệt xong, Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh hai người tự mình tiễn hai huynh đệ nhà họ Đàm ra cửa cung.

      Đưa mắt nhìn cửa cung chậm rãi đóng cửa, Tiêu Tử Y thở phào, cũng quay đầu lại, nhìn Nam Cung Sanh đứng cạnh trong màn đêm, trong nội tâm tràn đầy ngọt ngào tên.

      “Sao lại có ánh mắt nhìn ta như vậy chứ?” Nam Cung Sanh hai tay vòng ra sau lưng, cất cao giọng hiếu kỳ hỏi.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai cười , “ có gì, chỉ là ánh mắt sùng bái thôi mà”

      Nam Cung Sanh cố kéo dài giọng, rất chậm rãi, “Cứ giống như người nào đó vừa là ban thưởng cho ta vậy đấy”

      Tiêu Tử Y nhíu nhíu lông mày, nhìn lên cảnh đẹp bầu trời đầy sao, sau đó lộ ra nét cười tinh nghịch bảo, ‘À, có thể ban thưởng cho tiễn ta về phòng. Đương nhiên nếu như bị Nhược Trúc các nàng ấy phát ra” Điều này cũng phải biết ơn quy củ trước đây nàng lập ra, trong cung điện Vĩnh Ninh và Vĩnh thọ lúc hoạt động, thích có người cạnh. Trong nội cung hai điện này canh phòng cũng rất nghiêm, các cung nữ cũng rất yên lòng để cho nàng được tự do hoạt động.

      Hoặc có lẽ cũng chỉ làm cho nàng nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của các nàng ấy, Tiêu Tử Y nghĩ ngợi tự giễu.

      Nam Cung Sanh khẽ cười , “Tại sao lại chứ? nào, bên ngoài gió lớn lắm đó”

      Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào cười cười, làm bạn cùng về hướng điện Vĩnh Ninh.

      Gió đêm cũng lớn lắm, cũng thổi tóc nàng bay bay vài sợi trước ngực, cũng vừa làm làn váy nàng tung bay theo từng bước chân, Tiêu Tử Y rất hy vọng đoạn đường này vĩnh viễn mãi đến đích, hy vọng lúc nào cũng mãi bên cạnh nàng, cho dù bất cứ điều gì, nhưng có dù đêm đen tối cỡ nào nàng cũng rất yên tâm.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 263: Tai vách mạch rừng.

      Thế nhưng bất luận nàng bước chân kiểu gì cuối cùng cũng tới điểm cuối, Tiêu Tử Y đứng ngay tại trước cửa phòng, cùng Nam Cung Sanh dừng bước.

      Nàng biết gì, nàng vừa mới phát ra tâm ý với , có phát giác được là nàng hơi mất tự nhiên đây? Có thể vì tâm ý của nàng mà cách xa đây? Tiêu Tử Y ngờ nổi mình có ngày lại có tâm trạng lo được lo mất giống nữ sinh nữa.

      May chính là Nam Cung Sanh cũng có dị năng đọc được tâm lý. Cũng may là cho dù râu có dầy thế nào, ánh sáng hành lang tối thế nào vẫn đủ để nhìn biểu mất tự nhiên mặt nàng, cùng mở to mắt nhìn nàng. Nam Cung Sanh sững sờ lúc, nghĩ chắc nàng vẫn thích đeo râu này.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy tay Nam Cung giơ lên, vội ngăn lại bảo, “Đừng…à, đừng gỡ xuống mà, lát nữa lại mất công dán lên” Nàng may là kịp nuốt hai từ “râu ria” vào.

      Nam Cung Sanh nghi hoặc dừng tay giữa chừng, khó hiểu hỏi, “Thế nhưng lúc ta và nàng cùng ở chỗ, nàng đều cầu ta như vậy mà”

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên cười dịu dàng, “ sao, đây phải là chuyện lớn gì” Vừa rồi nàng nghĩ thông suốt rồi, cái gì bên ngoài cũng quan trọng nữa, tuy hơi tiếc là nhìn thấy ánh mắt , nhưng tại thời điểm đặc thù thế này, nàng cảm thấy thận trọng vẫn hơn.

      Dù sao nếu bị ai đó mà phát ra nàng chứa chấp đại danh đỉnh đỉnh Công tử Sanh, à… Hoàng đế có nhanh chóng đem nàng gả ngày cho hay nữa…

      Tiêu Tử Y lắc đầu để mình ngừng nghĩ ngợi vớ vẩn, chỉ nghĩ sao tạm biệt với Nam Cung Sanh thế nào, bỗng phát ra bộ dạng trầm tư của . nghĩ gì vậy?

      Nam Cung Sanh thấy môi Tiêu Tử Y giật giật định gì, vội thò ngón trỏ đặt lên môi làm động tác im lặng, sau đó khẽ, “Hiìn như có ai chuyện gì đó đó”

      Tiêu Tử Y khẽ ồ lên, vểnh tai nghe ngóng, nhưng cũng nghe thấy cái gì cả.

      Nam Cung Sanh cười cười, nắm lấy tay nàng, vận lực truyền ít nội lực qua hai bàn tay hai người, dẫn dắt nàng làm cách nào tăng cường thính lực.

      Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy thanh bên tai bỗng trở nên ầm ĩ,…., cứ như là đột nhiên có thể nghe được rất nhiều thanh mà bình thường vốn nghe thấy. Chẳng hạn như con dế mèn kêu rất to trong sân, còn có tiếng thở phì phò của Abe, tiếng ngáy của Diệp Tầm, còn có…còn có giọng nữ chuyện khe khẽ.

      Là ai đây? Tiêu Tử Y loé thần lên, bên tai lại khôi phục yên lặng, nàng cố tập trung tinh thần, theo hướng dẫn của Nam Cung Sanh tăng cường nội lực thanh bên tai lại nghe ràng lần nữa.

      “Linh Lung à, hôm nay ngươi cùng Hoàng tôn điện hạ lời quá tuỳ tiện rồi. Sau này cấm được chuyện như vậy với Hoàng tôn điện hạ nữa nhé” giọng nữa mạnh mẽ ôn nhu chậm rãi.

      Đúng vậy, hôm nay bởi chị em song sinh nhà họ Tô mệt mỏi nên về, Sơ Hương và các bé ấy cũng được ở lại.

      “Vâng,,” Tô Linh Lung giọng có chút uể oải cất lên.

      “Dì Út Sơ Hương, những người khác cũng tuỳ tiện với Trạm Nhi ca ca như thế mà, vì sao chúng con lại được chứ?” Tô Lâm Lang có chút vui hỏi lại.

      “Cấm được gọi ta là dì Út” Giọng Sơ Hương chuyển sang lạnh lẽo, “ bao nhiêu lần rồi, hai người các ngươi đều chẳng nhớ gì hết hả? Nhất định phải nhớ những gì ta dạy mà làm, lại những lời ta bảo,,,”

      Tiêu Tử Y chấn động bất giác thả tay Nam Cung Sanh ra, nàng nghe nhầm đó chứ?

      Chẳng trách mà nàng vẫn cảm thấy cách chuyện của hai bé song sinh này đúng, còn tưởng là các bé từ bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu ở nhà rồi, ai ngờ người bên cạnh các bé ấy lại theo dõi mỗi lời cử chỉ của các bé ấy.

      Nam Cung Sanh vén râu lên, đôi mắt đen thâm thuý loé lên tia sáng thú vị, lại nhìn về phía Tiêu Tử Y thầm , “Nàng lại có việc nữa rồi”

      Tiêu Tử Y chán nản thở dài, cái đám nhóc này sao mà lại có nhiều vấn đề khó xử đến thế cơ chứ?

      *****

      Tiêu Sách ngồi thẳng tắp mặt có biểu gì nhìn Tiêu Tử Y ngồi đối diện nhàn nhạt, “Hoàng Tỷ, ta đồng ý với tỷ sau này cho Sơ Hương đến đây rồi, tỷ còn có vấn đề gì nữa sao?”

      “Đương nhiên là có vấn đề rồi!” Tiêu Tử Y chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, rất nghiêm túc đứng đắn nhìn chú ra, “Tiêu Sách, đó phải là vấn đề sau này Sơ Hương xuất ở đây đâu, mà chuyện dạy dỗ Linh Lung và Lâm Lang mới có vấn đề đó” giờ là trưa ngày thứ hai rồi, nàng trằn trọc suốt đêm chấp nhận nổi việc chính mình nghe thấy cuộc đối thoại kia.

      Nhưng có đôi khi lại phải chính tai mình nghe lấy mới biết.

      Hai tay Tiêu Sách đặt lên bàn, coi như có gì chậm rãi, “Hoàng tỷ à, ta nghĩ chuyện này tỷ cũng đừng nên quản làm gì” Vừa sáng sớm nay bị người ta gọi đến đây, đến cả việc học ở Quốc Tử Giám cũng phải dừng lại, vị hoàng tỷ này của còn hài lòng nữa hay sao?

      “Vì cái gì mà ta quản chứ? Các bé ấy là đệ tử của ta cơ mà” Tiêu Tử Y cau mày thấy thái độ Tiêu SÁch có vẻ đúng. Nếu là trước đây tuyệt đối cũng kiểu thế với nàng.

      “Đệ tử à?” Tiêu Sách bỗng cất tiếng cười lanh lảnh nhạo báng, “Hoàng tỷ chắc tỷ biết chứ, Linh Lung và Lâm Lang các bé ấy cùng nhà họ Nam Cung Độc khác hẳn những đứa bé khác đó, con nhà quan lúc phải có giáo dục khác với con trai, điều đó có gì lạ đâu chứ”

      “Ta cho rằng dạy dỗ như thế cũng đúng… đợi tý, ngươi có phải ám chỉ qua là ta cũng được dạy dỗ kiểu thế hay nhỉ?’ Tiêu Tử Y nheo mắt lai, khách sáo nhìn chằm chằm vào Tiêu SÁch hỏi. Thằng nhóc này chuyện lúc nào cũng có dao, những câu khác….thường ám chỉ thể làm cho nàng nhạy cảm hoài nghi.

      “Hoàng tỷ à, phải nên nghĩ như thế chứ, cái đó SÁch đệ cũng hết cách rồi” Tiêu Sách trề môi ra, biểu khó hiểu khuôn mặt trẻ tuổi làm Tiêu Tử Y thấy hình như vừa là chán ghét mà cũng có vẻ như đồng tình vậy.

      Tiêu Tử Y cũng bắt chước chú cười giả lả. Trước đây tuy quan hệ của nàng và Tiêu SÁch cũng tốt cho lắm nhưng chỉ là tỷ đệ đấu võ mồm thôi vẫn còn có vẻ hoà hợp, song lần này hiểu vì sao mà như đối đầu vậy, chọc tới vị tiểu tổ tông này tâm tình lại xấu thêm. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, nhếch miệng lên ra rất thoải mái, “Tiêu Sách, ta là hoàng tỷ của ngươi, chuyện cũng phải nể mặt ta chút ha?”

      Tiêu Sách đứng phắt lên, lạnh lùng lườm nàng , ‘Ta thể coi ngươi là hoàng tỷ được, mà có thể có người cũng coi ngươi trở thành Hoàng muội thực nữa cơ đấy” xong chẳng đợi Tiêu Tử Y lên tiếng quay ngoắt phẩy tay áo bỏ .

      Rốt cuộc Tiêu Tử Y nhịn được bật cười, ngơ ngác nghe Tiêu Sách đóng cửa rất mạnh trước khi rời .

      Hoá ra nó biết rồi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 264: Hòa thân

      Tại Cung Minh Quang.
      Trong tay Đàm Nguyệt Ly vuốt ve cái chặn giấy Kỳ lân làm bằng ngọc được chạm chổ tinh xảo, có vẻ như suy nghĩ gì đó nhìn Tiêu Cảnh Dương lại lại quanh phòng như dã thú bị nhốt vậy.

      Vị đương kim thái tử này thế mà lại có chút ít biểu nhăn nhó khổ sở như giờ, cũng đừng có có bộ mặt này cùng với cảnh lại lại thế này mất hơn nửa canh giờ rồi.

      Nhưng Tiêu Cảnh Dương , Đàm Nguyệt Ly lại càng nên hỏi.

      Với tư cách là phụ tá kiêm bạn thân của Thái tử điện hạ như vậy, dĩ nhiên Đàm Nguyệt Ly biết nên tự mình hỏi. Nếu như mình muốn biết, Tiêu Cảnh Dương tất nhiên là cho biết ngay. Còn nếu như được biết có hỏi cũng hỏi được chuyện gì cả.

      Nhưng mà hôm qua cũng đền bù được sinh nhật cho Đàm Tinh Duyệt cùng chơi cờ với nó đến tận nửa đêm rồi. Thằng nhóc Tinh Duyệt này hôm nay xin nghỉ học, nhưng mà trời chưa sáng phải tới cung Minh Quang để báo cáo tình hình rồi, tinh thần uể oải quá !

      Ngay lúc Đàm Nguyệt Ly gần như chịu nổi muốn nhắm mắt ngủ rốt cuộc cũng nghe được tiếng Tiêu Cảnh Dương do dự mở miệng , “Nguyệt Ly, Tiêu Húc về rồi”

      “Ha” Đàm Nguyệt Ly miễn cưỡng động đậy đầu, mãi lâu sau mới đem cái tên Tiêu Húc và Ngũ hoàng tử lên ngang hàng. lười biếng ngáp cái, ‘ phải huynh ấy quan ngoại đó sao? Sao nhanh vậy về rồi chứ?’

      Tiêu Cảnh Dương rặn từng từ trong kẽ răng ra, “ về là gặp phụ hoàng, định đem Tiêu Tử Y gả cho Đột Quyết hòa thân đó!”

      “Bụp!” Chiếc chặn giấy Kỳ lân bằng ngọc trong tay Đàm Nguyệt Ly rớt xuống mặt bàn, lập tức làm tỉnh ngủ ngay. Tranh thủ thời gian cẩn thận đem chặn giấy cầm lên soi kỹ thấy bị sứt mẻ gì mới yên lòng. Phù, đây là món bảo bối quý giá chặn án mà Hoàng đế ban cho Thái tử tại lễ làm quan đó, nếu mà chẳng may làm vỡ chết cũng đền nổi mà!

      “Mặc kệ , vỡ cũng vỡ rồi” Tiêu Cảnh Dương cau mày lại, vui nhìn Đàm Nguyệt Ly sau khi nghe được tin này xong lại lo cái chặn giấy rơi xuống.

      sao sao, cất kỹ lắm rồi” Đàm Nguyệt Ly đem chiếc chặn giấy đặt cẩn thận, đầu ngón tay nỡ lại muốn sờ soạng cảm nhận chất ngọc mát rượi kiểu này. tốt quá ha! biết mấy ngày nữa mà được cái khối Ngọc Như Ý kia có tốt hơn cái này nhỉ? “Khụ, vừa rồi điện hạ đến đâu rồi ạ? A, hòa thân ạ? Hòa thân tốt lắm! Nhưng mà….a, nhưng điều này thể để cho công chúa Trường Nhạc được ạ. được, điện hạ người nhất định phải ngăn lại nha”

      Đàm Nguyệt Ly thấy càng càng hăng, vừa thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Dương xầm sì, lại tranh thủ thời gian dò hỏi.

      “Hả?” Tiêu Cảnh Dương bực bội bỗng thay đổi hẳn, hai tay cắp sau lưng, mắt thâm sâu nhìn Đàm Nguyệt Ly dò xét, đồng thời còn muốn nghe thêm xem thế nào nữa.

      Đàm Nguyệt Ly biết vị thái tử điện hạ này, tuy nhiên trước mặt Tiêu Tử Y rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng có nghĩa là vị thái tử này cứ mặc người khác muốn nặn ra sao nặn. Trước mặt hoàng đế trông như là đứa con ngoan cực kỳ hiếu thảo, lại là đứa cháu rất ngoan ngoãn nghe lời Hoàng thái hậu, là trò ngoan tôn sư trọng đạo trước mặt Thái phó, nhưng bạn bè kiêm hạ thần trước mặt này… cũng phải là người dễ thân thiết gì. Vì vị trí thái tử cũng phải dễ mà được ngồi yên ổn đó. đường tới cũng gặp ít chuyện xảy ra hoặc những chuyện đáng xảy ra.

      Đàm Nguyệt Ly chấn chỉnh lại đầu óc hỗn loạn, nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Dương, rồi thăm dò , “Nguyệt Li tại sao Ngũ điện hạ lại tích cực thúc đẩy chuyện này, nhưng mà Nguyệt Li dám chắc việc này nhất định thể được”

      xem” Tiêu Cảnh Dương tới ngồi xuống sau chiếc bàn, vươn tay cầm chiếc chặn giấy Kỳ lân bằng ngọc lên, chậm rãi vuốt ve.

      Đàm Nguyệt Ly ngồi thẳng người lên, trịnh trọng chậm rãi, “Thứ nhất, quan hệ giữa Đột Quyết và triều đình phức tạp vô cùng, giờ kẻ thừa kế Khả Hãn Đột Quyết kia tuy còn rất trẻ nhưng cũng chưa kết hôn, song triều thần hai bên tuyệt đối vì chuyện này mà tiến hành thuận lợi trôi chảy đâu. Dù sao điều này liên luỵ đến ân oán mấy năm nay rồi. Hơn nữa người thừa kế Khả Hãn Đột Quyết kia nghe phong cách vô cùng kém cỏi, rất nhiều bộ lạc đều lén coi thường lắm”

      “Tiếp tục” Thần sắc mặt Tiêu Cảnh Dương vẫn thay đổi tý nào.

      “Thứ hai là…..thông qua ý kiến triều thần, dựa theo tính tình của thánh thượng, cũng tuyệt đối cho con của mình hoà thân với dị tộc đâu. Hơn nữa lại là…. công chúa Trường Nhạc được quý nhất” Đàm Nguyệt Ly chậm rãi.

      Tiêu Cảnh Dương hơi nhếch mép lên khẽ cười. Con phụ hoàng ư? Công chúa được nhất sao? Đúng vậy, nếu ai biết nội tình dĩ nhiên cho là vậy đấy. Nhưng mà hiểu những chuyện xảy ra năm đó, và đến gần với , lại càng thấy cả người rét run.

      Ngũ đệ của còn phải nhìn ra là thích Tử Y đó sao? Tại sao lại bỗng dưng tích cực tác động hoà thân chứ? lại cũng có ý là phụ hoàng cũng muốn đẩy Tử Y xa đây

      Đàm Nguyệt Ly thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Dương ngày càng khó coi, lại tiếp tục kiên trì tiếp, “Đây cũng là điều thứ ba nhá! Công chúa Trường Nhạc vẫn chưa đến tuổi cập kê mà…”

      “Chỉ còn tháng nữa thôi” Tiêu Cảnh Dương lạnh lùng , còn tháng nữa Tiêu Tử Y đến tuổi cập kê rồi.

      “Hả? A!” Đàm Nguyệt Ly sửng sốt rồi mới phản ứng kịp. Hoá ra là trùng hợp ngẫu nhiên thế ha! mẫn cảm phát ra tại đây có những chuyện cũng biết nữa.

      Tiêu Cảnh Dương nắm chặt chiếc chặn giấy bằng ngọc trong tay lạnh buốt, luồng khí lạnh này lan tràn thẳng xuống tận đáy lòng.

      Đàm Nguyệt Ly ngơ ngác nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Dương hồi lâu, mới nặng nề thở ra hơi, “Cảnh Dương à, huynh có chuyện gì trong lòng ra ” Tuyệt đối là có chuyện rồi, cho dù Tiêu Cảnh Dương nỡ với muội muội của mình cũng có biểu ra như thế.

      Tiêu Cảnh Dương biết lúc Đàm Nguyệt Ly thay đổi cách gọi khôi phục lại thân phận bạn bè rồi. Nhưng chuyện trong lòng , sao có thể ra dễ dàng vậy chứ? Tiêu Cảnh Dương thả từ từ chiếc chặn giấy bằng ngọc xuống, đột nhiên chuyển sang đề tài khác, “Dạo này làm ăn thế nào rồi?”

      Đàm Nguyệt Ly thất vọng thở dài, thản nhiên, “Yên tâm di, tài chính điện hạ vẫn tiếp tục sinh lời tốt. Ta biết điện hạ tán thành chuyện ta đem đồ trong nhà trẻ phục chế bán ra ngoài…”

      sao, cứ tiếp tục cố gắng buôn bán kiếm lời” Tiêu Cảnh Dương trầm giọng .

      Đàm Nguyệt Ly cả kinh, nhưng lời này là đại diện cho gì đây? Nhưng mà cũng chỉ phụ trách những việt vặt trong tài chính của Tiêu Cảnh Dương thôi, còn những chuyện khác cũng hiểu cho lắm. Lí Vân Thanh và Độc Diệp hai tên khốn kiếp đó căn bản là chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu cả, muốn tới hỏi thăm chút cũng chẳng thấy.

      “Điện hạ, Trầm công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng ạ” tiểu thái giám trông coi bên ngoài cất giọng bẩm báo.

      Đàm Nguyệt Ly vẫn nghi hoặc mãi, nhưng hỏi được câu nào đành khom người cáo từ.

      Trước khi , lơ đãng liếc mắt nhìn qua trong mắt Tiêu Cảnh Dương loé lên tia sáng quỷ dị mà chưa thấy bao giờ, làm thấy rét cũng run…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 265: Thuốc chống nắng

      Đầu tháng 7 lịch là giữa ngày hè nắng chói chang. Trong vườn ngự uyển có rất nhiều hoa và côn trùng thú vị. giờ bọn trẻ sống mỗi ngày là ở vườn hoa phát ra cái mới lạ: vật nóng sốt. Mà vừa vặn là đúng vào mùa hè, theo người ta có lẽ là kỳ nghỉ hè, vì thế Tiêu Tử Y cũng cho phép bọn trẻ được chơi ở ngoài mỗi ngày, thời gian lên lớp và làm bài tập cũng giảm bớt nửa, cũng may là La Thái Phó và Thái phu tử phàn nàn gì nhiều.

      Nhưng mà duy nhất có điều Tiêu Tử Y hài lòng là mặt bọn trẻ đều bị cháy nắng hết, trừ Diệp Tầm là do huyết thống da trắng di truyền vốn sinh ra trắng nõn, còn những đứa bé khác đều phơi nắng biến thành đen thui. Độc Huyền bọn con trai sao cả, chỉ có…nhìn khuôn mặt Lí Vân Tuyển và hai chị em nhà họ Tô có chút đen đen, Tiêu Tử Y gần như đều tưởng tượng ra cảnh ở nhà các trưởng bối đều gào lên kinh khủng.

      Vì thế nàng bảo Nhan Hàn Nguyệt tranh thủ thời gian tìm ra phương pháp nghiên cứu đến thuốc chống nắng, nhưng ai ngờ lại còn có người còn nóng lòng hơn cả nàng nữa mong chờ cướp được. Tiêu Tử Y cầm chiếc hộp men trong tay dấu sau lưng, đề phòng Đàm Nguyệt Li cướp trước mặt vậy, hừ khẽ tiếng , “Sao lại đến nữa rồi? Hôm nay cũng có tiết học của mà”

      “Ha ha, hôm nay tiết trời đẹp lắm mà!” Đàm Nguyệt Ly phe phẩy chiếc quạt chầm chậm, đôi mắt dài liếc nhìn ra phía sau lưng Tiêu Tử Y. Ha đùa sao! phát ra gần đây ở nhà trẻ những thứ mới có đều bị Lan Vị phường đoạt hết cả, bảy tám phần đều có liên quan đến tên đầu bếp đầy râu ria kia thôi. Cứ tiếp tục như vầy được ha! Thái tử điện hạ nhà vẫn còn trông cậy vào việc càng phải có thêm nhiều tài chính hơn nữa đây này. Tiếc là bị cảnh cáo được tiết lộ nửa câu với Tiêu Tử Y, nếu thẳng ra rồi.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy toàn bộ biểu của Đàm Nguyệt Li, cau mày , “Đúng vậy ha, thời tiết rất được đó” Nàng kéo Lí Vân Tuyển tới, nhàng xoa thứ “thuốc chống nắng dưỡng da” lên mặt bé, còn hai chị em song sinh nhà họ Tô sớm đợi nổi, chưa kịp bôi xong cầm tay nhau chạy ra ngoài mất rồi.

      Đàm Nguyệt Li nhìn chằm chằm vào chiếc hộp men tinh xảo trong tay Tiêu Tử Y kia, rất muốn cướp lấy sau đó thuận tiện tìm ra cách điều chế. Thuốc chống nắng đó nha! Tuy con đều lịch dám ra ngoài nhưng mà thông qua thủ đoạn tuyên truyền của tưởng tượng được vàng bạc cứ thế cuồn cuộn chảy thẳng vào rồi.

      “Đừng có mà mơ. Cách điều chế này ta bán cho Lan Vị phường rồi” Tiêu Tử Y lắc lắc chiếc hộp trong tay cười đắc ý vô cùng.

      Lại chậm bước mất rồi. Đàm nguyệt Li thất vọng thở dài nhưng mà giận chút nào thò tay ra cầu, “Cái hộp này đưa cho ta nha, ta mang về biếu cho mẫu thân đại nhân của ta”

      đúng là….hết chỗ mất rồi. Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn , tức giận đem chiếc hộp đặt vào tay sau đó hỏi có chút thăm dò, “Đàm Nguyệt Li, gần đây sao chẳng thấy hoàng huynh Tiêu Cảnh Dương tới đây chứ? Chắc bận rộn nhiều việc lắm hả?”

      Đàm Nguyệt Li ôm chặt chiếc hộp trong lòng, khoé miệng khẽ giật giật , “Đúng là nhanh , ta cũng ít thấy huynh ấy lắm” Thực ra từ sau kiện hoà thân kia, cũng Thẩm Bảo mang khẩu dụ gì đến cho Tiêu Cảnh Dương, chỉ biết là từ sau ngày đó chẳng thấy Tiêu Cảnh Dương đề cập lại chuyện này nữa. Cái chuyện hoà thân đó cứ tự dưng mất tăm mất tích, trong triều cũng ngửi ra được tý tin nào, cứ yên lặng tới nỗi có cảm giác như mình nhầm vậy. Mà đến cả Tiêu Húc đứa con thứ năm của Hoàng thượng trở lại kinh thành cũng bỗng lặng lẽ ra khỏi kinh thành.

      Có chuyện gì đó lặng lẽ xảy ra mà biết , loại cảm giác này làm cho thấy bồn chồn khó chịu, đáy lòng Đàm Nguyệt Li bỗng thấy bất an.

      Tiêu Tử Y cũng cảm thấy loại cảm giác bất an này của Đàm Nguyệt Li, bất giác nắm chặt tay lại. là bận rộn nhiều việc, thế nhưng tháng nay nàng gặp Tiêu Cảnh Dương rồi. cách khác là từ sau ngày Quốc tế thiếu nhi, cũng có thể là từ sau ngày Tiêu Sách từ đây về, đến cả đầu tuần làm yến mừng thọ Hoàng Thái Hậu nữa nàng cũng chỉ nhìn thấy ở tận xa, còn lại chẳng thèm nhìn nàng lấy cái nào.

      Vừa nghĩ đến cái câu mà Tiêu Sách trước khi rời lại, tâm tư Tiêu Tử Y càng lạnh lẽo thêm.

      Tiêu Cảnh Dương là cố ý với nàng, đó là chịu đối mặt với nàng. trong những nguyên nhân lớn trong đó chính là thân phận hai người khoảng cách thể nào vượt qua được, làm cho nàng cũng dám nghĩ tới. Nàng sợ để ý đến những chuyện vụn vặt, lại càng sợ để những người khác mượn đề tài để chuyện của họ, gây ra chuyện lớn mà cách nào dập tắt nổi.

      Lần này Tiêu Cảnh Dương tháng tới đây gặp nàng rồi, điều này làm cho nàng thể nghĩ ngợi linh tinh xem có phải xảy ra chuyện gì nữa. Nếu như là ngày thường dù có bận mấy cũng vẫn sai người tới đây nhắn cho nàng.

      “Làm gì mà cau mày cau mặt thế? Có phải là do thời tiết nóng quá hay ? Nào, tới đây ta quạt cho người nào” Đàm Nguyệt Li vứt hết mọi sầu lo trong đầu , cứ thoả mái vung vẩy chiếc quạt trong tay ân cần quạt cho Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn cái, quyết định rằng cho dù nàng có sợ phơi nắng bên ngoài chăng nữa nàng vẫn muốn ra cùng chơi đùa với bọn trẻ. Cứ cùng người đàn ông này ở trong phòng học là tra tấn người mất thôi. Thế nhưng lúc nàng định đứng lên ra ngoài bỗng bỏ ngay ý nghĩ trong đầu luôn.

      Đàm Nguyệt Li nhìn theo ánh mắt nàng, khó hiểu hỏi thăm, “Công chúa à, Hoàng tôn điện hạ và Nam Cung Sanh lại cãi nhau rồi, người còn ngăn lại ?”

      Tiêu Tử Y thở dài bảo, ‘Có ngăn cũng vô dụng thôi, tốt nhất cứ để cho bọn chúng tự giải quyết ” Nàng quên Nam Cung Sanh từng với nàng, chuyện trẻ con cách tốt nhất là đừng can thiệp vào. Nhưng hai chị em song sinh nhà họ Tô gần đây làm nàng gần như phải cưỡng chế ở lại trong cung, nhà họ Tô cũng biết ý nàng, nên sai người đến ‘dạy dỗ’ các bé ấy nữa. Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang ngày nào cũng nghịch ngợm gây như thế, nhưng đúng là rất phù hợp với lứa tuổi của các bé.

      “A…Vậy cũng làm cho chúng tự giải quyết hay sao?” Khoé miệng Đàm Nguyệt Ly nhếch lên thành vòng cung, mặt mũi đen sì nhìn thoáng qua cảnh Nam Cung Tiêu khẽ đẩy Tiêu TRạm ngã xuống đất, cả hai rất nhanh lao vào đánh nhau.

      cần Tiêu Tử Y chạy tới, người đứng bên xem trẻ con chơi đùa cũng xông lên tách hai bạn ra. Khác hẳn cảnh đánh nhau của Độc Huyền và Diệp Tầm, ngoài lúc học lớp ra, khi bọn trẻ con hoạt động ngoài giờ học, chắc chắn có rất nhiều người đứng quanh đó.

      Tiêu Tử Y thấy mặt mũi Tiêu Trạm dính đầy cát mà thất kinh, còn mặt mũi Nam Cung Tiêu tràn đầy lửa giận cũng được Thuần Phong ôm chặt vào lòng, nàng cảm thấy tình hình này khác hẳn mọi khi, nàng thể khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.

      “Công chúa! Là Tiêu TRạm vì “Khôi Giáp” mới đánh lại ta, lại còn cố ý giết chết “Đại nguyên soái” rồi ạ!” Nam Cung Tiêu tức giận mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt thành đấm vung lên. Bọn chúng say mê trò chơi đấu dế, mỗi người đặt cái tên cho dế của mình.

      Tiêu Trạm hơi sợ hãi chút nhưng vẫn hạ giọng giải thích, “Là do ta cẩn thận…”

      bậy! Đó là cố tình đó!” Nam Cung Tiêu vừa nghĩ đến cảnh con dế bị chết thảm, tức giận tới mức nước mắt rớt xuống ầm ầm.

      Mắt thấy những đứa trẻ đứng quanh nhìn hai người cứ nhao nhao mà trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Tử Y đành thở dài sai, “Thuần Phong, dẫn hai đứa theo ta”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :