1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 256: Làm công

      Tiêu Tử Y ngồi trong thư phòng, tuy mắt nhìn vào sách vở nhưng chú ý lại lang thang người Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển sắp xếp lại giá sách trong thư phòng.

      Hôm nay kà ngày bọn làm công, Độc Huyền cũng được lão chủ Độc Phiệt hứa đưa tới nhà trẻ, Tiêu tử Y mừng vì đối phương giữ đúng lời hứa, nhưng mặt khác lại có lo lắng chút. Bởi nàng phát giác ra, Độc Huyền có thay đổi ít nhiều. ra nét tươi cười sáng lạn mặt cậu cũng bớt rất nhiều.

      Nếu là ngày làm công tất cả bọn trẻ đều phải học, cũng coi như ngày thực tế. Đàm Tinh Duyệt, Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển cùng lúc chọn thư phòng của Tiêu Tử Y quét dọn giá sách, song tên nhóc Đàm Tinh Duyệt kia chỉ làm vài cái rồi rút quyển sách ra xem, làm Tiêu Tử Y rất giận đuổi thẳng bé ra ngoài.

      “Trạm Nhi, tiểu Vân Tuyển à, hết giờ rồi, đừng làm nữa” Tiêu Tử Y nhìn hai vóc dáng cao lắm bò lổm ngổm lau giá sách, thoáng đau lòng chút.

      qua phút rồi sao ạ?” Tiêu TRạm hơi mệt ngồi xuống ghế dài, chẳng nghĩ ngợi gì.

      ra Lí Vân Tuyển biết là còn chưa hết phút đồng hồ, do công chúa đau lòng chúng lắm nên mới vậy thôi. bé có chút khinh thường với Tiêu Trạm buột ra, “Trạm Nhi, thể lực của người chán ghê ha! Ta vẫn còn chưa thấy mệt mà!”

      Tiêu TRạm xoa xoa cánh tay, thấy kỳ lạ , “Ừ nhỉ, biết vì sao mà gần đây rất buồn ngủ đó”

      Nửa ngày mà mệt rã rời! Hơn nữa tiết thể dục của thầy Độc diệp cũng lâu chưa thấy đâu, chẳng có người nào bắt bọn trẻ luyện tập, vì thế mời lười biếng. Tiêu Tử Y nghĩ ngợi phải mau bảo Trầm Ngọc Hàn thay vào mới được.

      “Bác , bác à, đồng tiền của chúng con!” Tiêu TRạm chỉ nghỉ ngơi lúc mới nhớ đến chúng lau dọn giá sách là vì cái gì.

      Tiêu Tử Y cười khẽ lấy hai đồng tiền đặt vào lòng bàn tay của bé. Tiêu Trạm chia cho Lí Vân Tuyển đồng, sau đó rất cẩn thận cất vào trong ngực.

      Lí Vân Tuyển đem đồng tiền nắm trong tay, nhớ tới trước đây ca ca từng dẫn theo mua đồ, chẳng hiểu sao cứ ngẩn cả người.

      Tiêu Tử Y chỉ cần liếc mắt cái biết trong lòng đứa bé này nghĩ gì rồi, nàng định thăm dò mới đề nghị, “Tiểu Vân Tuyển à, nếu con muốn ca ca con như thế, hay con cũng giống như Tiêu TRạm vậy, ngày nào cũng về cùng ca ca con có được ?”

      Lí Vân Tuyển lắc lắc đầu bảo, “Nghe bảo gần đây ca ca bận việc lắm, đều ở chỗ làm việc suốt”

      Tiêu Tử Y nghe vậy chợt nhíu mày, có phải nàng thể giải thích nổi quy củ trong cung nữa? Trước đây nàng mới lấy được tin từ Nhược Trúc chỗ đó, có là ngày sinh của Hoàng Thái Hậu song vốn cũng phải sinh nhật, hơn nữa bà lão Hoàng Thái Hậu có cấm được lãng phí quá, vì thế mới làm thôi. Chả lẽ xử lý mà cũng lại chính là xử lý lớn sao?

      Tiêu TRạm vuốt ve đồng tiền nằm trong ngực áo, thân thể lười bỗng như có thêm sức mạnh, cười khì khì bảo, “Tiểu Tuyển Tuyển à, ngươi nghỉ ở đây lát , ta ra ngoài vườn hoa tưới nước nhá!” xong lại như trận gió chạy vọt ra ngoài.

      Tiêu Tử Y cười khẽ cái, xem ra hoạt động này của nàng còn được hoang nghênh nhiệt liệt ha! Trong cung nàng bố trí nhiều chỗ cho cung nữa và thái giám, cứ giống như là qua cửa game vậy, chỉ cần hoàn thành việc là có tư cách được thưởng đồng tiền. Có rất nhiều nơi cũng cần phải tốn sức lực lắm, chỉ cần đầu óc nhanh có thể hoàn thành rồi. Hôm qua nàng cùng Đàm Nguyệt Li cân nhắc suốt, cảm thấy có thể dùng hạng mục ở trong công viên, chỉ duy nhất tiếc là bọn trẻ giờ còn quá . Có rất nhiều điểm thú vị quan trọng mà chẳng có cách nào cho bọn trẻ được tới chơi.

      Thời đại này có trò chơi máy tính, nàng đây đành phải dùng cách khác để đền bù tổn thất này thôi.

      Đột nhiên Tiêu Tử Y nhớ tới chuyện, thấy trong phòng chỉ còn có nàng và Lí Vân Tuyển, vội nghiêng người về trước tò mò hỏi, “Tiểu Vân Tuyển à, con có biết giờ Tiêu TRạm muốn gì ? Là đồ vật chút hay nặng chút vậy?”

      Lí Vân Tuyển nghĩ ngợi, lắc lắc đầu , “ lắm ạ! Nhưng mà, mấy hôm trước có nghe nó muốn bầu trời ánh trăng mà! Hì hì, công chúa, ta cũng ra ngoài tưới hoa nha!” xong cũng lon ton chạy ra ngoài để lại Tiêu Tử Y mình độc trong thư phòng ngẩn ngơ.

      BẦu trời ánh trăng ư? Loạn rồi! đó là loại đồ vật chút sao? Tiêu Tử Y chẳng được câu nào, tranh thủ móc tờ giấy của Tiêu Trạm ra, xem xét kỹ càng.

      Quả nhiên, lòng thành dễ dàng nhìn ra những…dấu vết này có hai chữ “ánh trăng”. Tiêu tử Y bó tay thở dài, đúng lúc có tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn thấy Nam Cung Sanh bưng đĩa điểm tâm đứng bên ngoài cửa.

      đến đúng lúc quá. Hãy giúp ta nghĩ xem làm cách nào hái ánh trăng bầu trời xuống cho TRạm Nhi được đây” Tiêu Tử Y vẩy vẩy tờ giấy trong tay, lào phào.

      “Ánh trăng ư?” Nam Cung Sanh cũng cả kinh, sau đó buồn cười bảo, “đúng là kiểu Hoàng Tôn điện Hạ tưởng tượng đồ vật mình thích nhất”

      “Hôm qua lúc ta có hỏi bé, bé là đồ vật chút, chút, sao lại có thể là ánh trăng chứ?” Tiêu Tử Y cẩn thận nhìn tờ giấy trong tay, lòng còn thấy may, may là Trạm Nhi thích ánh trăng mới xoá phần viết đầu .

      Nam Cung Sanh đặt đĩa xuống, có vẻ suy nghĩ , ‘Ánh trăng có thể là đồ vật chút sao? Trong mắt trẻ con, nếu như vậy sao lại có thể bay bầu trời được chứ, hơn nữa lúc giơ tay lên để so sánh thấy ánh trăng cũng to hơn bàn tay của bọn mà”

      Lúc này Tieê Tử Y cũng nhận ra thôgn điệp bên trong tờ giấy, bỏ bút vẽ “ánh trăng” kia ra, còn lại chính là hai chữ “Mẫu phi”. Yên lặng, lễ vật này nàng cách nào thành toàn cho bé được rồi. Nhất địn là TRạm Nhi viết xong mới nghe được nàng thể viết người, nên mới bỏ từ đó.

      Nhưng ánh trăng này nàng cũng có cách nào hái xuống cho bé được mà!

      “Hay thế này, lấy chậu nước, trong có bóng trăng, như vậy được ?” Nam Cung Sanh vẫn ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, hai người nhìn nhau qua chiếc bàn,

      “Thôi , mựac dù TRạm Nhi còn nhưng vẫn nhìn thấy caá gì gọi là bóng đó, lúc trước tại bên hồ bé từng hỏi ta vì sao trong nước lại cũng có bé, ta sớm dạy cho bé biết rồi. Chiêu này thể thực được đâu” Tiêu Tử Y nhướng mày lên, đưa tay qua giật lấy râu xuống. Hây da da, nhìn đẹp trai vẫn sướng mắt hơn. Sau này quyết định nếu chỉ có hai người nàng chỉ nhìn đẹp trai cho mắt thôi.

      Nam Cung Sanh gạt râu sang bên, xoa xoa chiếc cằm bóng loáng, cười khổ bảo, “Rất đau đó, ta sợ bị bọn trẻ túm được nên gắn rất nhiều keo vào”

      Tiêu Tử Y nghĩ đến cảnh lúc trước bị Hạ Hầu Phụng Chương túm mất râu, cười nghiêng ngả, “Trong nhà cũng để râu như vậy sao? Cả người nhà cũng chưa từng thấy bộ mặt của sao?”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 257: Cãi lộn

      Giữa lông mày tuấn tú Nam Cung Sanh lại lộ thần sắc nhớ lại, thấy hơi ngại ngùng quẫn bách đành cười bảo, ‘Có lẽ là phụ thân với ca ca biết . Nhưng mà Tiêu Nhi lại chẳng nhớ được gì hết. Đoán chừng là mấy năm trước rồi, từ sau khi ta từ quan về, từng say mèm lần, ra khỏi phòng tháng, đại để râu ria cứ nhiều như vậy đấy”

      xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y rất muốn biết về quá khứ của , nhưng nàng cũng cho là Nam Cung Sanh vì tình mà mượn rượu giải sầu.

      Nam cung Sanh dùng tay lau mặt, hời hợt, “Lúc ấy ta là thuộc hạ của cah. Nàng cũng biết Hộ Bộ đó, có đôi lúc cũng là nơi dơ bẩn nhất. khoản tiền bỗng dưng mất tích, mà lại chỉ có trơ mắt nhìn con số sổ sách mà đành bó tay làm gì nổi”

      Tiêu Tử Y im lặng, bất luận là quốc gia mạnh thế nào nữa cũng tránh khỏi bên trong có chuyện mục nát như thế này. Hơn nữa từ xưa đến nay đều thể ngăn nổi.

      Nam Cung Sanh dựa lưng vào ghế sau, ngửa đầu nhìn lên nét khắc hoạ tinh xảo trần nhà, cười tự giễu bảo, ‘Tuổi trẻ nhiệt huyết tràn đầy là ta đây tuyệt đối sao chịu nổi cảnh thực tế như thế chứ, nhất là lại lấy những đồng tiền vốn để cứu tế cho dân nữa. Lúc ấy ta và phụ thân đại nhân cùng làm ầm lên xin từ quan. Nhưng sau này mới biết được, phụ thân cũng phải là phụ trợ giúp, mà là mong chờ mình cứ duy trì được nguyên tắc của bản thân đến cùng. Ha ha, chẳng còn cách nào cả, cứ coi như ta đọc hiểu hết những gì Hoàng Hậu Độc để lại sao, cũng chẳng thể nào cải biến được tất cả. Hơn thế, còn có số việc phát sinh, ta cũng muốn nhắc đến, hoặc đợi khi nào ta chuẩn bị tốt tâm lý rồi cho nàng biết”

      “Vì thế, mới có ý định nước chảy bèo trôi sao?’ Tiêu Tử Y tay chống cằm nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt nàng mà chỉ cần nàng thò tay ra là có thể chạm đến, rất muốn biết trong lòng cần là gì.

      Ngón tay thon dài của Nam Cung Sanh gõ nhè bàn vài cái, khẽ cười , ‘Cũng hẳn, ta biết giáo dục là chuyện rất quan trọng. Rất nhiều quan viên đều do tự học mà thànht ài, hoặc theo cha, đọc sách mà thành. Nhưng cho dù có đọc sách thánh hiền làm được gì nào? Có rất nhiều chuyện mà trong sách vở cũng dạy. hơn nữa ta cũng biết vị hoàng đế tốt là chuyện cũng rất quan trọng, ủng hộ công chúa nàng bồi dưỡng tốt Hoàng Tôn điện hạ”

      Tiêu Tử Y thả tay ra bảo, ‘Lại đến, giờ làm thế nào để thoả mãn tâm nguyện của Trạm Nhi đây này?”

      “Cho bé ánh trăng , chút là tốt rồi, dùng kim loại để tạo ra cái…” Nam Cung Sanh định tiếp bỗng nghe thấy có tiếng chân người đến gần, vội vàng nhặt râu lên gắn mặt, loạn hết cả lên.

      Tận mắt nhìn thấy quá trình trai đẹp biến thành trạch nam, Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nhìn Nhược Trúc đến, giận dữ, “Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

      Mắt Nhược Trúc nhìn Nam Cung Sanh trong phòng, có chút sầu lo, “Công chúa, vừa rồi Hoàng Tôn điện hạ và tiểu công tử Nam Cung cãi nhau ạ”

      “Cãi nhau ư?” Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh nhìn thoáng nhìn nhau. Nàng vội đứng lên hỏi, “Vì sao? phải quan hệ của hai chúng nó rất tốt đó sao?”

      Quan hệ tốt à? Nam Cung Sanh đè cái cằm vừa dính râu lên, cảm thấy rất buồn cười. Vị tiểu công chúa này lại quên rồi, bé út nhà từ lúc ban đầu đâu có ấn tượng tốt gì với Tiêu TRạm đâu. Sau này dùng thư mới xác nhận chuyện, kiện Lí Vân Tuyển bị bệnh lại càng trở nên mâu thuẫn gay gắt. Chỉ vì trẻ con cũng đâu có lòng thù hằn gì, bình thường cứ cười toe toét rồi bỏ qua thôi. Nhưng mà đến quan hệ tốt ấy à, hai tên nhóc này cũng giống như hai người bạn thân tý nào cả.

      “Hình như là vì chuyện tưới hoa đó ạ, tiểu công tử Nam Cung tưới rồi, Hoàng Tôn điện hạ nghe lại cứ tưới thêm nữa…” Nhược Trúc thấy Nam Cung Sanh ở đây, cũng thiên quá về Hoàng tôn điện hạ được, đành phải lấy tình hình thực tế ra.

      Tiêu Tử Y định chạy xem tình hình thế nào, lại bị Nam Cung Sanh kéo tay lại.

      “Đừng có , hôm nay phải rồi sao, cấm người lớn can thiệp đó sao?” Nam Cung Sanh cứ làm như có việc gì ra, “Chỉ là va chạm của bọn trẻ con thôi mà, cần người lớn tham gia vào đâu”

      sợ ta dạy dỗ Tiêu Nhi sao?” Tiêu Tử Y quay phắt lại chất vấn, xong đột nhiên mới phát ra cái dạng họ thế này trông rất giống đôi gia trưởng vì trẻ con mà cãi lộn nhau, bất giác mặt đỏ bừng lên.

      “Sai rồi, ta sợ nàng Hoàng tôn điện hạ thôi” Nam Cung Sanh bất chợt cười to lên , “Vừa rồi lúc ta tiến vào, thấy nó bị kích động mà chạy vào vườn hoa. Vào tưới nước tốt lắm sao? Hơn nữa thời tiết nóng vầy, cho dù có tưới hoa thêm lần nữa đâu có sao?”

      Tiêu Tử Y trầm ngâm lát, nhếch miệng , “Được, lần này ta nghe ” Qua những lời vừa rồi, nàng mới cảm thấy Nhược Trúc cũng rất ngạc nhiên, Ngoài cửa sổ bọn trẻ vẫn đều rất ổn, nếu chuyện nào nàng cũng nhúng tay vào, khéo lại chuyện biến thành chuyện to ấy chứ.

      nào. Nếu vẫn chưa yên tâm về tình hình bọn trẻ, vậy cũng cùng xem xem nào” Nam Cung Sanh buông tay nắm tay nàng ra, cười dịu dàng dẫn đầu ra ngoài, Tiêu Tử Y vui vẻ đuổi theo.

      Nhược Trúc nhìn hai người chuyện rất ăn ý, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nàng ta cũng theo sau, cứ ngồi lặng trong thư phòng trầm tư.

      Tiêu Tử Y theo Nam Cung Sanh ra đến hành lang gấp khúc, chăm chú lắng nghe, lẩm bẩm, “Kỳ quá, sao Nhược Trúc theo nhỉ?”

      “Thế nào? Nàng ta có vấn đề gì sao?” Nam Cung Sanh hơi bất đắc dĩ, chuyện này trong nội cung đúng là phải cẩn thận từng bước mà!

      “Khá ổn, chỉ thấy kỳ là nàng ấy có vẻ rất yên tâm để ta và cùng chỗ đây này!” Tiêu Tử Y nhún nhún vai, tiếp tục lên trước. Nàng nhớ trước đây có góc rẽ đặt đáp án đề, nàng muốn nhìn chút xem có người vượt qua được kỳ kiểm tra hay thôi.

      Nam Cung Sanh cũng bắt chước nhún nhún vai như nàng , “Có lẽ nàng ấy thấy tiểu sinh là người cũng tệ lắm, là thanh niên tốt”

      Tiêu Tử Y định giễu cợt mấy câu, đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc chói tai đằng trước truyền đến. Chẳng cần đoán cũng biết ngay là tên quỷ khóc nhè Hạ Hầu Phụng Chươgn kia rồi.

      Đợi khi họ chạy tới lối rẽ, lại nhìn thấy Độc Huyền cầm đồng tiền quát Hạ HẦu Phụng chương rất hung ác, “Đồng tiền này là của ta mà! Ngươi khóc khóc cái gì chứ?”

      Tiêu Tử Y toát hết hồ hôi, bắt đầu tỉnh lại biết hoạt động ngày hôm nay nàng xử lý vậy là sai rồi sao? Trước có TRạm Nhi và Tiêu Nhi cãi nhau, tại lại có chuyện bắt nạt nhau xảy ra. Nàng lườm Nam Cung Sanh ý tứ bảo nàng thể bỏ qua chuyện này được. Nam Cung Sanh cười khổ cái, ra hiệu cho nàng cứ tuỳ ý mà làm, lần này cũng chẳng có lời nào để rồi.

      Ai ngờ Tiêu Tử Y chân còn chưa bước có người vọt lên trước đến gần hai bạn , dùng giọng rống rất to, còn to hơn cả Độc Huyền quát lại, “Mày là ai hả? Dựa vào cái gì mà bắt nạt đệ đệ của ta chứ?”

      Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh cùng trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Hầu Linh là chui từ đâu ra chống nạnh đứng che cho Hạ Hầu Phụng Chương, lại để cho họ nghẹn họng đứng trân trối đằng sau….

      “…” Tiêu Tử Y im lặng cực độ, xem ra nàng cũng phải là người đầu tiên vượt qua được kỳ kiểm tra chính sách ban thưởng tiền.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 258: Đáng thương thay tấm lòng bao la của cha mẹ

      Tiêu Tử Y ngồi trước điện Vĩnh Thọ, cùng kiểm kê lại từng đồng bọn thu hoạch được ngày hôm nay. Chẳng qua chú ý của nàng phải vào những việc này, mà thỉnh thoảng lo lắng nhìn sang phòng bên, trong đó có tiếng hai người to thầm truyền tới.

      Đó là Hạ Hầu Linh và lão tướng quân Hạ HẦu.

      Ngay sau khi Hạ Hầu Linh bị tóm, nàng ta cự tuyệt về nhà, là sợ bị giam lại. Nhưng bất kể thế nào lão tướng quân Hạ Hầu cũng biết chuyện này, vì thế Tiêu Tử Y mới dứt khoát cho người gọi ông đến, đến địa bàn của nàng để hai người chuyện tử tế.

      Thế mà cũng phải chuyện tử tế là xong, Tiêu Tử Y móc móc lỗ tai đau nhức, quyết định bao giơ… nghe lén hai người đó chuyện với nhau nữa, vì hầu như chẳng cần nghe lén cũng đều có thể nghe thấy rất . Chỉ là… những kiểu chuyện này vượt quá mức cho phép, nên chẳng có ai để ý nữa.

      “Nè thằng quỷ khóc nhè! phải ngươi nên cho ta đồng tiền đó sao?” Độc Huyền lấy hết mấy đồng tiền của mình xong, sau đó chìa tay về phía Hạ Hầu Phụng Chương bừa bãi.

      Hạ Hầu Phụng Chương chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng cho cậu đồng, “Ừ, đây là của ngươi này. Lúc ấy ngươi rống lên rất doạ người đó nha! ràng chỉ là diễn kịch thôi mà!”

      “Doạ người á? Ngươi hù ta có! khóc khóc ngay, lợi hại quá !” Độc Huyền ném đồng tiền từ xuống túi, cười khì khì ra.

      Cho dù Tiêu Tử Y biết là hai nhóc quỷ này diễn trò thôi, nhưng vẫn chịu nổi mà ấn ấn thái dương, lặp lại liên tục, “Sau này cấm dùng lệ này nữa. Cấm được làm loại giao dịch như thế nữa, có nghe hả?”

      Độc Huyền và Hạ Hầu Phụng Chương đều cùng đồng loạt đồng ý, chỉ có điều Tiêu Tử Y nghe sao mà thấy rất giả dối thế chứ.

      Những tên nhóc này học được nhanh quá , hơn nữa lại còn phát triển đến mức quá nhanh, vượt hẳn sức tưởng tưởng của nàng nữa.

      Tiêu Tử Y đưa mắt quăng về phía Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu, mặc dù hai nhóc này là cãi nhau nhưng nàng xem sắc mặt hai nhóc có vẻ tệ lắm. Tiêu Trạm vì dư ra đồng nên phân cho Nam Cung Tiêu, Nam Cung Tiêu cũng vì thừa ra hai đồng nên hai nhóc hợp lại cũng đổi đổi chiếc kẹo đường để ăn.

      tốt quá, như vậy mới gọi là hợp tác chứ! ràng đôi này còn bớt lo hơn đôi trẻ kia nhiều. Tiêu Tử Y thấy hiểu nỗi khổ tâm của Nam Cung Sanh lúc ấy ngăn nàng tham gia vào mỉm cười.

      “Bác à. Kẹo đường của chúng con đâu rồi?” Tiêu TRạm kiểm lại đồng tiền của mình rất cẩn thận, tổng cộng bé có sáu dồng, có thể dễ dàng đổi được hai cái kẹo đường. Bé quyết định chỉ ăn cái thôi, còn cái để giành cho phụ vương.

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, cười đáp, “Đừng vội, lát nữa Nam thúc thúc làm xong ngay thôi” nhưng nàng lại bận tâm chút về đồng trước mặt Độc Huyền, hoài nghi cậu nếu mà ăn quá nhiều kẹo đường, sợ rằng răng cậu lại rụng thêm mấy chiếc nữa.

      Bọn trẻ hào hứng vô cùng vì chuyện trao đổi hôm nay lại dễ dàng thế. Bỗng nghe thấy tiếng gầm khiến bọn trẻ dừng lại, rồi có tiếng cửa đóng sập lại rất mạnh trước mặt vậy.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên thấy lão tướng quân Hạ Hầu rống to mà ra, tựa như ăn phải thuốc nổ vậy. Tiêu Tử Y thề rằng nàng dường như còn thấy đầu ông ấy bốc cả khói nữa đó. “Lão tướng quân Hạ Hầu?” Nàng kinh ngạc nhìn ông lão phất tay áo mấy cái rồi bỏ , vội vàng kêu lên khi ông ra đến cửa điện.

      “Sau này cứ để Phụng Chương học ở chỗ công chúa, mỗi ngày đưa đón như những đứa bé khác” Lão tướng quân Hạ Hầu lúc này mới chợt nhớ ra hình như ông quên mất chuyện gì, xoay đầu lại vỗ vỗ đầu cháu mình khen ngợi, “Làm tốt lắm! hổ là cháu của ta!”

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Hạ Hầu Phụng Chương bừng lên vui sướng, Tiêu Tử Y bó tay. Mấy giờ trước nàng còn khuyên bảo Hạ Hầu Linh bảo nàng ta nên chuyện với ông nội của mình cho công bằng, rồi cũng nghe qua nàng ta chút chuyện của nàng ta.

      Cha Hạ Hầu Linh chỉ có vợ, cho dù có ở nhà Hạ Hầu có con chăng nữa cũng nhất quyết nạp thiếp. Vì quá thất vọng nên Hạ Hầu lão tướng quân cứ đem nàng trở thành cháu trai để dạy dỗ. Hạ Hầu Linh cười khổ bảo với nàng, từ bé nàng ta rất hâm mộ những bé kia có thể được mặc váy đẹp đeo khuyên tai, ngồi uống trà tán chuyện trong đình mát. Còn nàng ta lại phải khổ cực luyện võ dưới ánh mặt trời, đem bản thân phơi nắng đến đen thui, chẳng khác gì thằng con trai cả.

      Đúng, là ông nội nàng ta hận nàng ta phải là con trai, hận nàng ta thể thừa kế nhà Hạ Hầu được. Nhưng nàng ta liều chết đoạt được công danh, song bây giờ lại để ý đến cảm xúc của nàng ta cứ bắt nàng ta lập gia đình.

      cho cùng con cái là phần đồ vật của cha mẹ, thích đặt con ở đâu là tuỳ cha mẹ.

      Tiêu Tử Y biết , coi như nàng cùng các gia trưởng tranh luận chuyện này cũng chẳng có kết quả gì. Dù sao con trai chính là kéo dài tính mạng của họ, họ muốn bọn trẻ phải hoàn thành những gì mà họ hoàn thành được, muốn bọn làm những việc mà họ làm được.

      Có đôi lúc hy vọng bọn hiểu được lòng cha mẹ, cũng là loại mong muốn rất tham lam.

      Khuôn mặt bằng bàn tay của Hạ Hầu Phụng Chương cứ tràn đầy hưng phấn là cũng bởi câu tán thưởng của ông nội cậu ra. Tiêu Tử Y nhìn trong mắt mà thở dài. Gia trưởng chỉ cần câu thôi, có đôi lúc lại như tiếp thêm sức mạnh cho bọn trẻ vậy.

      Còn có số đứa trẻ, thậm chí đến cả lời cũng có chẳng hạn như Hạ Hầu Linh, như Diệp Tầm hay là Lí Vân Tuyển, hoặc là như nàng….

      “Công chúa? Công chúa Trường Nhạc?”

      Tiêu Tử Y phục hồi tinh thần, thấy lão Tướng quân Hạ Hầu nghi hoặc gọi nàng, vội vàng đứng lên ra ngoài điện chuyện với ông.

      “Công chúa, cháu bất tài kia của ta, đành phiền công chúa người chiếu cố cho mấy ngày nữa nhé” Vẻ mặt lão tướng quân Hạ Hầu trông méo mó khổ sở, chẳng còn chút phẫn nộ như vừa nãy, dường như cũng già thêm chục tuổi.

      “Lão tướng quân, có cần ta khuyên bảo nàng ấy ạ?” Tiêu Tử Y đành lòng, ý thức được người đứng trước mặt nàng là lão già sáu bảy mươi tuổi, mềm .

      cần, hy vọng nó qua hồi thông, lão thần xin cáo từ” Lão tướng quân Hạ Hầu thở dài tiếng, run rẩy về trước. Trời chiều kéo dài chiếc bóng ông lão đường, lưng ông lão vốn nhìn rất thẳng nhưng giờ lại thấy còng chút.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy hình ảnh này, cảm giác mờ mịt. Đấu tranh trong nội bộ gia đình, cả hai bên đều bị tổn thương, hơn nữa là tổn thương gấp bội lần. ra nắm tay nhau cùng chung sống hoà bình vui vẻ khó, mà cần gì cứ phải làm khó nhau đến thế chứ?

      Mãi cho đến khi bóng lão tướng quân Hạ Hầu biến mất sau rừng cây, Tiêu Tử Y mới quay người lại vừa lúc thấy Hạ Hầu Linh dựa người vào khung cửa khoanh hai tay trước ngực nhìn theo chỗ bóng ông nội mình biến mất.

      Mặt trời chiếu những tia sáng chói lọi cuối ngày, vừa lúc chiếu vào mặt Hạ Hầu Linh, lại làm cho Tiêu Tử Y nhìn thần sắc mặt nàng ta.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 259: Võ công tâm pháp

      Sau mấy ngày trôi qua sợ hãi, đến cả Tiêu Tử Y cũng cho rằng vị La Thái phó quấy rối trong nhà trẻ của nàng lại rất an phận, dường như khiến cho Tiêu Tử Y hoài nghi cái vị làm khó đứa trẻ ở sân tập kia có có phải ông ta nữa.

      Cho dù có nhiều thành kiến với ông ta, nhưng Tiêu Tử Y cũng phải thừa nhận vị La Thái Phó này giảng bài cũng rất có chiều sâu. Hơn nữa cũng giống kiểu cứng nhắc như Thái Khổng Minh. Chắc là do dạy nhiều hoàng tôn quý tộc nen vị la Thái Phó này cũng rất biết khích lệ tính tích cực của những đứa bé này, kể cả là tiết học buồn tẻ chẳng thú vị gì.

      Đây chính là nhân sĩ chuyên nghiệp đó nha! Tieê Tử Y muốn đối mặt nhưng cũng phải nhận thức ra này. Tất cả giáo viên trong nhà trẻ của nàng, ai có kinh nghiệm dạy cả. ĐẾn cả Thái Khổng Minh cũng mới chỉ có dạy học hai năm thôi, còn vị La thái Phó kia có hơn ba mươi năm dạy học rồi.

      Bỗng lúc đó Tiêu Tử Y lý giải ra vì sao phụ hoàng lại phái ông ta đến đảm nhiệm việc dạy dỗ cho bọn trẻ. Nếu nàng muốn nhà trẻ này tiếp tục được phát triển tiếp nhất định phải chọn giáo viên rồi. Tieê Tử Y rất muốn vứt bỏ mọi thành kiến với vị la Thái Phó này để chuyện tử tế với ông ta nhưng tiếc là đối phương lại nghĩ như thế, lúc nào cũng tránh né nàng, hoặc lúc sắp gặp mặt lại cúi thấp mặt xuống gọi nàng tiếng “Công chúa” rồi cứ thế qua.

      Tuy nhiên Tiêu Tử Y rất bội phục học thức của ông ta, nhưng cũng thể chấp nhận được là nhân phẩn của ông ta.

      Còn về phần TRầm Ngọc Hàn tiết thể dục bên đó khôi hài rồi.

      Trước đây Tiêu Tử Y bởi có quan hệ tốt lắm với Độc Diệp nên chưa từng dự thính tiết thể dục bao giờ. Vì thế nàng nhân lúc Trầm Ngọc Hàn dạy qua đí dự thính lần. lại phát ra tên nhóc này tự ý dạy cho bọn trẻ võ công tâm pháp.

      Được thôi, chuyện đó nàng cũng kinh ngạc lắm, dù gì võ công bọn cũng bắt đầu học từ tầm tuổi ấy rồi mà. Nhưng tuy nàng đối với võ công dốt đặc cán mai, cũng biết những ….nội công tâm pháp này đều là bí mật truyền miệng, đây cũng là nguyên nhân mà Độc diệp dạy bọn trẻ lâu như thế cũng dạy chút nào ngoài cưỡi ngựa ra.

      Nàng sợ Trầm ngọc Hàn dạy bừa mà thêm phiền nên tranh thủ thời gian hỏi . Kết quả người ta trả lời là những …võ công tâm pháp này đều là do người nhà họ Thẩm dùng tiền để mua. Theo như để hình dung, Tiêu Tử Y biết trong gia tộc họ Thẩm có chỗ nào đó trong thư phòng cất dấu võ lâm tâm pháp nhiều vô kể, có thể so với tiểu thuyết Kim Dung để hình dung chính loại ‘Động sói” kia…

      Quả nhiên có tiền mua tiên cũng đườc.

      Cuối cùng Tiêu tử Y cũng gì thêm, cứ yên tĩnh mà ngồi bên xem Trầm Ngọc Hàn dạy bọn trẻ võ công tâm pháp.

      ra như vậy cũng tệ, Tiêu TRạm là hoàng tôn quý tộc, học chút ít võ công phòng thân cũng rất tốt. mà những …võ công tâm pháp này đều là những nội dung nhập môn bậc thấp nhất, trẻ con học khoẻ mạnh. Chỉ có điều Tiêu Tử Y ngờ, nàng dự thính trận rồi sau cũng cảm thấy chân khí có dấu hiệu chuyển dịch trong cơ thể.

      Hoá ra TRầm Ngọc Hàn giảng bài đầu tiên chính là nhận biết huyệt vị và kinh mạch, bởi những này …đều bao hàm trong võ công tâm pháp, trước hết dạy bọn trẻ những này trước. cũng vì để cho bọn trẻ hiểu từng huyệt vị cụ thể để thể nghiệm, nàng ở bên dù nghe lắm những cũng biết là đến đâu.

      chỉ giảng mỗi lần, chân khí trong cơ thể nàng cũng tựa như theo kinh mạch chỉ tới từng huyệt vị chuyển động làm cho nàng mừng rỡ thôi.

      Nàng vốn có chân khí trong cơ thể rồi, duy mấu chốt chính là nàng căn bản biết sử dụng. Đúng lúc Trầm Ngọc Hàn dạy lạ là bài về huyệt vị và kinh mạch làm cho nàng hiểu ra.

      Hoá ra võ công tâm pháp đều là tương thông, nàng còn tưởng rằng võ công của mình phải hỏi sư huynh đồng môn Kỳ mặc mới được, nếu sớm biết thế bảo Nam Cung Sanh trước rồi.

      Nhưng mà võ công Nam Cung Sanh lại học được từ đâu vậy nè? Nhà Nam Cung lại giống nhà Độc Phiệt có võ công gia truyền, cũng giống nhà họ Thẩm có thể dùng tiền để mua bí kíp võ công. Đúng rồi, có sư phụ. VẬy người sư phụ này là ai ha?

      Tiêu Tử Y tạm thời chẳng có cơ hội để suy nghĩ đến vấn đề này nữa bởi ngọn lửa khác sẽm mất lông mày trước mặt nàng đây này.

      “Làm sao bây giờ? Chỉ còn đêm nay nữa thôi là ngày mồng tháng sáu rồi (1/6). Quà tặng của Trạm Nhi làm sao bây giờ đây?” Tiêu Tử Y mời nhận được tin từ chỗ Tiêu Cảnh Dương sai người đến báo là huynh ấy bất lực rồi. khổ quá , nàng cái gì cũng trông cậy vào cơ mà, vì là thái tử cơ đấy! Thái tử đó nha! Bận rộn nhiều chuyện đến hết mức rồi này!

      sao, ta chuẩn bị xong rồi” Nam Cung Sanh ngồi bên cạnh nàng cười bí hiểm, tính toán trước, “Có tin ta ? Nếu tin tưởng ta cứ giao cho ta làm nhé”. giờ hai người nóc cung Trường Tín, cũng nhìn trời, mà là buổi tối Tiêu Tử Y định luyện tập khinh công của mình, ai ngờ lúc lên đến nóc nhà thấy ở đó rồi.

      Mắt Tiêu Tử Y nhìn hai người cùng chỗ lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Sanh, do dự lát, cuối cùng vẫn gật đầu bảo, “Được rồi. Ta tin tưởng đó. Nhưng mà nếu để cho Tiêu TRạm thất vọng ý mà, cứ hỏi tội đó!”

      Tiêu Tử Y yên lòng bỏ thêm câu cuối, bĩu môi uy hiếp. Xong đời rồi, nàng cảm thấy càng ở chung lâu dài nàng lại càng khó cự tuyệt người đàn ông này. Nhất là đơn giản vén tóc ra sau tai làm lộ ra đôi mắt thâm sâu nhìn nàng, còn nàng chẳng có cách nào cự tuyệt mất rồi.

      “Yên tâm , sao đâu” Nam Cung Sanh lấy viên kẹo đường cuối cùng còn thừa trong đĩa đưa cho nàng, cười bảo, ‘Ừ, cái này cho nàng ăn đó, định là để dành cho tên nhóc Độc Huyền, tiếc là mấy ngày nay răng nó đau dữ dội, tiểu thư Nhan cấm nó ăn đồ ngọt”

      Hừ hừ, thế chẳng phải là muốn mạng của nó sao/” Tiêu Tử Y cầm lấy kẹo đường bỏ ngay vào miệng, mà cầm cây trúc trong tay vuốt ve. Thứ kẹo đường này vốn là đồ vật tuyệt tích ở phố lớn phố đại rồi. Nhìn vật màu da cam sáng lóng lánh mà làm cho con người ta thấy đáy lòng trào ra mật ngọt, rất ngọt ngào.

      Nam Cung Sanh lặng yên nhìn tóc nàng bay trong gió đêm, ánh mắt dần trở nên thâm thuý.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm, đưa tay ra ngoài định nắm lấy chỉ đợc khí, nàng cảm thán , “ muốn hái xuống ngay quá, như vậy nguyện vọng TRạm Nhi có thể thực được rồi”

      Nam Cung Sanh nhịn được cười , ‘Ta đưa nàng xuống trước, hơi muộn rồi, nếu bị Nhược Trúc các nàng ấy thấy nàng, lại càu nhàu nàng mất thôi”

      Tiêu Tử Y quay đầu lại, lòng có chút tâm nặng nề khẽ, “ trước mau lên, ta có thể tự mình xuống dưới được, ta còn muốn ngồi yên lát nữa”

      Nam Cung Sanh lo lắng nhìn nàng, nhưng nếu bố trí thời gian để tặng quà cho bọn trẻ sợ là kịp nữa, vì thế trầm ngâm dặn dò, “Vậy công chúa nàng đừng để bị lạnh nhé, ta trước đây”

      Tiêu Tử Y ngóng nhìn Nam Cung Sanh thi triển khinh công võ nghệ cao cường ngay trước mắt, lòng cảm thấy buồn bã vô cớ.

      Nàng đem kẹo đường bỏ vào miệng, vị ngọt mát sảng khoái trào dâng, nhưng trong lòng nàng lại vì sao mà thấy đắng như thuốc thế.

      cho tới tận bây giờ chưa từng gọi tên nàng dù chỉ lần.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 260: Ngày Quốc tế thiếu nhi.

      đêm mơ, Tiêu Tử Y đứng ở cửa lớn nghênh đón bọn trẻ tới, nhìn vẻ mặt hân hoan của mỗi đứa, mừng thầm vì biết bọn trẻ nhận được quà tặng.

      Tiêu Trạm đặc biệt vui vẻ, suốt cả ngày khuôn mặt nhắn của bé cứ tươi cười mãi ngừng.

      Tiêu Tử Y rất hiếu kỳ, nhưng bất luận hỏi thế nào, bé Tiêu Trạm cũng đều lắc đầu bảo là muốn giữ bí mật. Còn Nam Cung Sanh cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, muốn tóm lại để hỏi cho mà cũng cách nào tìm được .

      Hôm nay là ngày Quốc thế thiếu nhi, Tiêu Tử Y lại cho bọn trẻ được nghỉ ngày, đem cung điện Trường Nhạc biến thành nơi để chơi trò chơi thử nghiệm. Đây là mấy ngày nay nàng và Đàm Nguyệt Li khẩn cấp bố trí. Thiết bị trò chơi cỡ lớn vẫn còn thiết kế, nhưng ví dụ như nhà ma, vòng bập bênh hay số những trò đơn giản khác cũng chuẩn bị đủ cả.

      Nàng còn mời những phụ huynh bọn trẻ có thời gian rảnh rỗi đến động viên bọn trẻ muốn để lại ký ức tốt đẹp cho chúng,

      Bởi thời đại này có máy chụp ảnh, nên Tiêu Tử Y bảo Tiêu Cảnh Dương tìm cho hai hoạ sỹ cung đình vẽ cho cả nhà bọn trẻ mỗi nhà bức tranh. Khụ, tuy nàng cho là vẽ cũng chỉ hơi giống thôi nhưng hình như ai cũng đều thích cả.

      Giữa trưa bọn trẻ ăn cơm rất phong phú sau đó nghỉ trưa, Tiêu Tử Y lại chuẩn bị đủ giấy bút cho bọn trẻ, ghi lại thư cho mười năm sau này của chính mình, muốn viết gì viết. Sau đó lại chọn ít đồ vật mình thích nhất đặt trong hộp niêm phong lại cất vào kho…, tự mình tìm địa điểm trong cung Trường Nhạc để chôn…, đây là kho báu mong đợi của mười năm sau.

      Tiêu Tử Y thấy mặt bọn trẻ hào hứng phấn khởi, bất giác nghĩ ngợi. Mười năm sau, những đứa trẻ này thế nào, còn nàng ở đâu đây. Nếu để cho nàng viết bức thư cho chính mình mười năm sau, nàng viết gì đây?

      Tại nơi đây sau khi con đến tuổi cập kê, vấn đề lập gia đình là vấn đề phức tạp nhất. Tháng sau nàng đến tuổi cập kê rồi, chẳng may được hoàng đế cao hứng cứ thể gả nàng cho Trương Tam hay Lý Tứ gì đó nữa. Đây chính là miệng vàng lời ngọc, đến lúc đó nàng có muốn sửa đổi cũng bó tay mà thôi.

      Nếu như muốn người khác khống chế vận mệnh của mình, nàng đây nhất định phải đánh đòn phủ đầu, nhưng đến cùng ai là đối tượng mà nàng phó thác chung thân cả đời đây?

      Nàng thừa nhận từng có cảm tình với Tiêu Cảnh Dương, nhưng mà cũng biết rất là huynh trưởng của nàng. Cho dù sau này cũng mở cõi lòng cho nàng thấy, tuy nàng cũng có chút động tâm song lý trí của nàng cuối cùng cũng nhắc nhở, biết họ cho dù nhau, nàng cũng có dũng khí để bước lên trước bước.

      Trừ phi nàng đổi thân phận, phải là huynh muội với . Nhưng mà nếu ngay từ đầu họ vốn là thế rồi, cũng ôn nhu đối với nàng, tất cả tất cả mọi chuyện cũng xảy ra.

      Còn về Nam Cung Sanh…. Tiêu Tử Y nghĩ đến tên này, vốn quen nhìn thấp thoáng bóng trước mặt. Quả nhiên tại đình viện cách đó xa thấy bóng màu lam. Đúng vậy. lúc nào cũng bên nàng, xa gần, yên lặng thủ hộ nàng. bao dung nàng tuỳ hứng, nàng hưởng thụ khoái cảm đối chọi gay gắt với , cũng dần trở thành thói quen lúc nào cũng quanh quẩn bên nàng.

      Khi hiểu rồi, nàng lại cảm thấy họ gần nhau hơn chút, cùng ở chung với , nàng lại thấy hình như gần thêm chút nữa, tựa như tại về phía nàng vậy.

      Thế nhưng cái gì cũng , đến cả tên nàng cũng gọi. Cứ coi như hai người rất gần nhau rồi mà lại giống như cách tầng lụa mỏng nhìn . giống như giờ đứng trước mặt nàng đây mà vẫn đeo chòm râu xồm đầy mặt, phủ kín hai mắt .

      Nàng muốn tiến thêm nữa….., nàng muốn xác nhận, muốn nhìn hơn nữa.

      “Sao lại ngẩn người ra thế? có chuyện gì xảy ra sao?” Nam Cung Sanh nhìn quanh xác nhận vài lần, thấy chung quanh có ai gần nghe họ chuyện mới hỏi khẽ.

      , có gì” Tiêu Tử Y cụp mắt xuống nhàn nhạt.

      “Hôm nay làm cũng rất được nha! Mới vừa rồi còn đụng phải Tiêu Nhi bọn chúng, là hôm nay chơi rất vui” Tâm tình Nam Cung Sanh tệ, bị tiếng cười bọn trẻ lây nhiễm càng thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng.

      “Vâng, đều là cố gắng của tất cả mọi người” Tiêu Tử Y bỏ thêm mấy từ, cảm thấy tâm tình bội bực vô cùng. Những ngày này hiểu sao cảm xúc cứ lượn lờ trong lòng làm nàng gần như thở nổi. Nàng vô ý thức mà ngẩn ngơ, còn cảm giác ở chung với như trước, thản nhiên, “Trời tối nhanh đó. Tối qua cho Trạm Nhi cái gì vậy?”

      Nam Cung Sanh vỗ tay cười khẽ bảo, “ phải lần trước rồi sao? Trong mắt Hoàng Tôn Điện Hạ, ánh trăng là vật , chút, vì thế ta sai người làm thành vòng cổ hình tròn, giờ có lẽ trong người Hoàng tôn điện hạ đó”

      Tiêu Tử Y nghe vậy im lặng tâm ý phiền loạn , “ làm vậy rồi hả? Coi như là trẻ con , cũng dễ mà bị lừa như thế chứ?” Tâm tình nàng tốt, lời ra dĩ nhiên chẳng êm tai chút nào.

      Nam Cung Sanh kinh ngạc nhìn nàng, giọng điệu trầm trầm hỏi, “Công chúa, có phải xảy ra chuyện gì vậy?” đúng, vị tiểu công chúa này lúc nào cũng vẫn tươi cười chào đón người ta, càng ở chung với bọn trẻ lại càng kiên nhẫn hơn mà. Hôm nay chưa với hai câu trở mặt rồi, tuyệt đối có chuyện gì xảy ra rồi.

      “Bầu trời này tối đen rồi, chả lẽ lại để cho Trạm Nhi cứ mỗi tháng mới nhìn thấy bầu trời sáng hay sao? Chẳng lẽ lại để cho nó thưngn tâm gấp bội lần sao? Ta giải thích điều này với bé vậy” Tiêu Tử Y nghe gọi mình là công chúa, tim như bị đâm nhát, đau đến mức nàng bao giờ muốn…xuất trước mặt nữa, tâm loạn như ma xong quay đầu .

      Nam Cung Sanh định đưa tay ra túm lấy nàng xong lại lừng chừng. ngờ chỉ có ngắn ngủn vài ngày mà khinh công của nàng tiến bộ trông thấy, nhìn rất tự nhiên. có thể đuổi theo kịp nhưng quá mức. đành thở dài sau nàng, duy trì khoảng cách thích hợp.

      Hai tay Tiêu Tử Y đan chặt vào nhau phát run lên. Nàng vì sao mà vậy nữa. Trước đây trước mặt Nam Cung Tranh nàng muốn thong dong nữa, rất kiên cường khẳng định là mình có tình cảm với Nam Cung Sanh. Nhưng điều đó cũng chỉ là giới hạn gần kề trong gang tấc chỉ có tình cảm thôi phải sao? Nàng có lý nào lại vô tình giao hết lòng mình như thế chứ?

      Đúng vậy, tất cả là lỗi cảm giác của nàng. Trong lòng , còn chưa cần mấy câu mà ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Tuyệt đối như thế nữa đâu.

      Tiêu Tử Y chậm rãi về trước điện tách xa bọn ra, bỗng lỗ tai linh mẫn nghe được tiếng Lí Vân Tuyển hỏi Tiêu Trạm, “Trạm Nhi à, hôm qua người được quà tặng là gì thế? Chúng ta hết rồi, người cũng phải ra chứ!”

      Tiêu Tử Y định ngăn Tiêu TRạm lại, nhưng lại thấy chiếc miệng của bé mở ra, vui sướng , “Hì hì, thầm cho các ngươi biết nhá, ra nguyện vọng ta muốn là bầu trời ánh trăng đó”

      “Ồ ồ? Bầu trời ánh trăng sao? Vậy người có mang theo ?” Hai chị em nhà họ Tô gào lên lách tới, muốn nhìn ánh trăng .

      Tiêu TRạm đắc ý rút chiếc dây treo cổ có gắn mảnh kim loại ra, rất vui vẻ, “Ừ, là cái này đây!”

      Vầng hào quang lóng lánh từ từ phát ra bàn tay bé của bé, toả sáng soi vẻ hâm mộ mặt bọn trẻ.

      Độc Huyền đứng cạnh cười nhạo khinh miệt, đưa tay chỉ lên bầu trời , ‘Ngươi bậy! ràng ánh trăng vẫn còn bầu trời kia đó mà! Sao lại có thể đậu cổ cùng lúc với ngươi được chứ?”

      Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lại phát bầu trời đêm đầy sao song chẳng có bóng dáng ánh trăng đâu cả.

      Tiêu Tử Y cả kinh, mới kịp phản ứng, hôm nay là mồng 1 lịch, trăng trời lúc này là trăng non. Hôm nay trăng non vận chuyển đến giữa cùng với bầu trời, ánh trăng đen nửa bán cầu nên lúc này nhìn thấy trăng đâu.

      Chẳng lẽ những….này mà Nam Cung Sanh cũng tính toán hết cả rồi ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :