1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Vị Ương Cung
      EDIT: MEOMEOMEO
      [​IMG]

      Cuối tháng ba đầu tháng bốn hàng năm, nhóm cung phi lại bắt đầu đổi áo mới. Ở Thiên Lộc Các trong Vị Ương Cung hoa Hải Đường nở rộ, bình thường vào dịp này trong cung mở yến hội ở Thiên Lộc Các, quy mô lớn cụ thể phải xem hoàng đế phân phó.

      Mà yến tiệc Hải Đường lần này, chủ yếu được tổ chức cho Trường Nhạc công chúa Tiêu Tử Y trở lại cung đình, vì thế hoàng đế quyết định tổ chức yến tiệc Hải Đường rất lớn, mời tất cả khách khứa đến dự tại Thiên Lộc Các.

      Cho nên, đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Y thể nào cự tuyệt được bắt buộc phải ra khỏi Trường Nhạc cung, tới Vị Ương Cung.

      Vị Ương là từ được lấy ra từ trong Kinh Thi: “Từ Dạ nghĩa như thế nào? Dạ vị ương” . Vị Ương là chưa hết, ý nghĩa chưa sâu sắc, xứng đáng được xây bên cạnh cùng Trường Nhạc.

      Chuvi của Vị Ương Cung ước chừng khoảng hai mươi tám dặm, xây dựng đài cao. Lợi dụng địa thế của núi Long Thủ làm điện thờ phía sau, cho nên so sánh với thành Trường An cao hơn. Khu phía nam của Vị Ương Cung đều làm vườn ngự uyển, cửa chính của Vị Ương Cung ở hướng bắc, mà ở đó có xây cung điện hùng vĩ đẹp đẽ, mà ở phía Đông cùng phía Trường Nhạc cung đó cũng xây cung điện. Phía trước điện ước chừng khoảng năm mươi trượng, chung quanh có đình viện gồm bốn mươi ba cung điện , mỗi cung có mười ba cung khác. Vị Ương Cung được trang hoàng cực kỳ xa hoa, các phòng đều lấy gỗ hương làm xà ngang, lấy gỗ hạnh làm xà nhà, cánh cửa có khắc hoa văn màu vàng, cửa ngoài có đính ngọc thạch, lấy ngọc bích làm cột trụ. Cửa sổ màu xanh, thềm điện màu đỏ. Vách tường cũng được làm từ vàng, đôi chỗ đính ngọc thạch quý hiếm, gió thổi qua vang xa mấy dặm.

      Tiêu Tử Y cố gắng hết mức để mặt mình thoạt trông đến mức kinh ngạc. Nàng cứ tưởng Trường Nhạc cung cũng rất xa hoa rồi, lại nghĩ tới Vị Ương Cung còn có chỗ khoa trương hơn. Lúc nàng còn ở đại cũng phải là chưa từng thấy qua cái loại cung điện cổ xưa ở thời đại Minh – Thanh. Chẳng qua là loại cung điện này chỉ to mà thôi, cũng cảm giác giống Loại Vị Ương cung này vừa tinh xảo lại vừa tao nhã.

      theo thái giám dẫn đường, Tiêu Tử Y tới trước điện Tuyên Đức ngay cạnh Thiên Lộc Các để ra mắt hoàng đế cùng hoàng hậu, cũng chưa phát ra bóng dáng của Thái hậu. Tiêu Tử Y cũng thấy lạ, vì nàng sớm hỏi Tiêu Trạm biết được Hoàng thái hậu này ở tại Kiến Chương cung ngoài thành Trường. Kiến Chương cung nằm ở phía tây của Vị Ương Cung, nếu xuyên ngang cung điện của các phi tử, hai cung liền tương thông. Hoàng thái hậu ngày thường luôn ở chỗ này nghỉ ngơi, cũng thường tham gia các loại yến hội, hoàng đế thường xuyên ngồi kiệu lui tới hai cung.

      Hoàng đế chắc là mới vừa hạ triều, triều phục còn chưa thay, thái độ mặt rất ôn hoà đối với Tiêu Tử Y. So với thái độ nhiệt tình của hoàng hậu quả thực làm cho Tiêu Tử Y biết theo ai. May là nàng cần lên tiếng, dùng nụ cười ứng phó là được rồi.

      Hoàn hảo bị hoàng hậu lôi kéo bao lâu, đúng lúc Tiêu Trạm thoát ra kéo Tiêu Tử Y lại hướng Thiên Lộc Các chạy. Hai người họ nhiều nhất xem ở trong mắt người khác chính là hai đứa , cho nên cũng có ai có hành động hay lời gì đối với họ.

      Thiên Lộc Các nằm tại phía tây của Vị Ương Cung, lúc này do Hoàng đế cùng Hoàng hậu còn chưa đến nên yến tiệc Hải Đường cũng chưa bắt đầu, trong vườn ngự uyển rộn ràng tiếng người. Tất cả nam nữ ai nấy đều thoải mái, vì thế mỗi bụi hoa trong ngự uyển đều có nhóm người tốp năm tốp ba tụ tập.

      Hoa Hải Đường trong Thiên Lộc Các là tây phủ Hải Đường, Hải Đường vốn là loại hoa vô hương vô vị, chỉ có tây phủ Hải Đường là vừa thơm vừa đẹp, là loại hoa thượng phẩm trong loài hoa Hải Đường. Bốn bề xung quanh bảy đóa hoa thành đám hướng về phía trước. Nụ hoa đỏ tươi mở, màu hồng phấn, đóa hoa phấn hồng nở rộ dần, theo ánh mặt trời, Hải Đường đón gió dựng đứng thẳng, vẻ đẹp của hoa sáng rỡ động lòng người, càng nhìn càng thích.

      Trong mùi thơm tràn ngập khắp nơi của hoa, Tiêu Tử Y định trách Nhược Trúc sáng nay mặc cho nàng trang phục hơi long trọng chút, nhưng nếu so sánh với những nữ quyến rực rỡ sắc màu khác, còn kém rất nhiều.

      Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm lôi kéo nàng xuyên qua bụi hoa trong ngự uyển, giống như tìm người nào, khỏi nhéo nhéo tay của , hỏi xem có chuyện gì.

      Tiêu Trạm quay đầu lại cười : “Bác, tranh thú lúc yến hội còn chưa bắt đầu, Trạm Nhi dẫn người gặp người, Trạm Nhi rất thích nha!”

      Cái gì? gặp người? Chẳng lẽ là siêu cấp thiên tài nhi đồng Tiêu Sách kia? Tiêu Tử Y nghĩ mãi ra Tiêu Trạm mang nàng gặp người nào, dù sao thời gian bọn họ ở chung cùng nhau dài, cũng chưa bao giờ nghe đến bé nhắc thường xuyên người nào ở trước mặt nàng.

      Tiêu Trạm mang nàng lâu, dừng lại, giọng : “A, Nguyệt Ly ca ca lại cùng người khác chuyện phiếm, là hiếm thấy a!”

      Tiêu Tử Y nhìn theo ánh mắt của Tiêu Trạm thấy cách đó xa có hai dáng người cao ngất đứng dưới tàng cây Hải Đường. bạch y trắng như tuyết, áo xanh lam, diện mạo lại bị che khuất dưới cành hoa, chỉ có bạn Tiêu Trạm kia mới có thể nhìn thấy mặt hai vị. Tiêu Tử Y muốn nhìn dung mạo soái ca phải bước đến phía trước mấy bước hoặc là ngồi chồm hổm xuống thấp bằng Tiêu Trạm, đáng tiếc hai cách này nàng đều chọn.

      Thấy Tiêu Trạm cũng có ý tiến lên quấy rầy Nguyệt Ly ca ca kia, Tiêu Tử Y cũng theo , đứng bên cạnh đợi. Trong lòng thầm nghĩ rất kỳ quái a, hai người bên kia bất kể nhìn thế nào, cũng nhất định là người lớn. Nàng còn tưởng rằng Tiêu Trạm muốn dẫn nàng gặp, là tiểu hài tử cùng tuổi với Tiêu Trạm nữa cơ.

      Thế nhưng, cậu bé này lại gọi người nọ là ca ca, lại gọi nàng là bác, này chẳng phải là duyên cớ lại lại cách nhiều hơn thế hệ? Tiêu Tử Y vừa buồn bực vừa nghĩ.

      Trong hai người kia có người còn mặc quan phục màu xanh, nàng biết loại quan phục này là cấp phẩm nào, chắc cũng phải là thần tử bên ngoài. Cái Chính là biết người nào mới là Nguyệt Ly ca ca trong miệng của Tiêu Trạm.

      Lúc này mùa xuân mặt trời mới mọc lên cao dần, ánh nắng chiếu xuyên qua cành hoa đầu ấm áp ánh vào mặt Tiêu Tử Y, làm cho nàng cảm giác buồn ngủ. Hôm nay lúc trời còn chưa sáng, nàng bị Nhược Trúc lôi từ giường xuống, đặt ngồi ghế tô tô vẽ vẽ. Làm cho nàng thể chuyện được, cũng thể phát ra được thanh phản kháng nào a!

      Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiêu Trạm nhìn hai người cách đó xa, trong lòng biết là cảm giác gì. Hừ! Trạm Nhi là của nàng! Chỉ cho phép dùng vẻ mặt này hướng về phía người là nàng! Tiêu Tử Y khó chịu vểnh tai lên, cố nghe xem bọn họ rốt cuộc cái gì, nhưng là vì khoảng cách hơi xa, nàng chỉ có thể nghe được chút xíu thanh mơ hồ.

      Càng thêm khó chịu rồi! Lúc Tiêu Tử Y vừa định đưa tay đẩy đẩy Tiêu Trạm, bên tai của nàng bỗng nhiên xuất lời ràng.

      “Nguyệt Ly, ngươi còn có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì ta liền làm việc.” thanh nhàng khoan khoái nhẵn nhụi như đồ sứ truyền đến, thiếu chút nữa làm cho Tiêu Tử Y sợ kêu ra tiếng. Bởi vì thanh ràng giống như lời ở bên tai nàng, thực tế sau khi nàng lắng nghe, phát hẳn là trong hai người đứng ở đối diện nàng chuyện.

      Ngất! Nàng làm sao trong lúc bất chợt lại biến thành Thuận Phong Nhĩ rồi? Tiêu Tử Y sửng sốt chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến Kì Mặc từng , thân thể chính nàng lẽ ra phải có nội lực, hẳn là bởi vì trúng Thất độc nên nội lực bị ngăn lại. Chẳng lẽ nghe được nguyên nhân là bởi vì nội lực khôi phục như cũ sao?

      “Ai! Ngươi người này bạc tình a! Có hơn nửa tháng cũng gặp mặt, vừa thấy mặt ầm ĩ muốn . Ngươi biết có rất nhiều người cũng đứng hàng dài muốn gặp ta sao?” giọng nam cố ý mang theo ngọt ngào chán ghét truyền đến, thành công làm cho người Tiêu Tử Y nổi đầy da gà.

      Choáng, chẳng lẽ người này chính là Đàm Nguyệt Ly mà Tiêu Trạm sùng bái?

      Có lầm hay đây?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Huynh có chuyện
      EDIT: MEOMEOMEO
      [​IMG]

      Tiêu Tử Y càng vểnh tai lên muốn nghe xem là người này nghe người kia thế có phản ứng gì.

      “Xếp hàng muốn gặp huynh? Ta xem ra là sợ tránh kịp nữa rồi? Huynh cho là ta rất nhàn nhã sao? Tới tìm ta để những chuyện vớ vẩn này.” Giọng dễ nghe ban đầu kia có vẻ tức giận, nhưng vẫn kiềm chế .

      “Ai nha nha, lại làm lễ bộ tinh thiện mới nhậm chức Thanh Lại Tư đại nhân tức giận rồi.” Thanh của Đàm Nguyệt Ly càng phát ra kiêu ngạo. Trong bụng Tiêu Tử Y càng thêm khẳng định Đàm Nguyệt Ly này nhất định là đồ vô sỉ, biết dùng cách gì mà lấy được lòng của Tiêu Trạm. Dù sao sau này bé là Hoàng thái tôn tương lai, thân phận này phải chuyện đùa.

      Ách, thế nhưng chuyện dài dòng như thế là có ý gì? Tiêu Tử Y cũng có nghe được chút thanh nào.

      “Đàm Nguyệt Ly, ra là huynh là châm chọc ta.” Người áo xanh mới vừa hơi giận, ngược lại cười khẽ tiếng.

      “Ai ai, được rồi, đùa chút cũng được. Thấy huynh là bạn tốt, ta còn hảo tâm nhắc nhở huynh, hôm nay phải cẩn thận nha! Hôm nay huynh có chuyện đấy.” Đàm Nguyệt Ly có vẻ thần bí .

      Người áo xanh định nhấc chân bỗng dừng lại, hơi nghi ngờ hỏi: “Sao ta hôm nay có chuyện vậy”

      “À thế này, bản Đại thiếu gia căn cứ vào sáng nay trước khi ra cửa tâm huyết dâng trào liền bói quẻ, huynh hôm nay nhất định vô cùng may mắn. Mà , phải ngày gần đây gặp chuyện may mắn chút nào.” Đàm Nguyệt Ly thở dài , nhưng khi nghe lại cảm thấy có vẻ mong chờ xem kịch vui.

      Người áo xanh kia trầm mặc hồi, thở dài luôn: “Chuyện may, ai mà biết huynh hôm nay mở quẻ bói có đúng hay , ta trước đây.” Vừa dứt lời, Tiêu Tử Y liền thấy người mặc quan phục áo xanh kia di chuyển qua dưới hàng cây, xuyên qua bụi hoa.

      “Nè, nè! Lí Vân Thanh! Nhiều người cầu xin quẻ bói của ta, ta đều khinh thường chú ý, huynh đúng là cho ta có mặt mũi ha!” Đàm Nguyệt Ly tức giận tới mức giơ chân lên nhưng Lí Vân Thanh kia sớm thấy bóng dáng, cũng biết có đem những lời này của nghe vào tai .

      Lúc này Tiêu Trạm thấy Đàm Nguyệt Ly ở mình, cười kéo tay Tiêu Tử Y tới phía trước. Tiêu Tử Y biết cuộc chuyện nàng mới vừa nghe được Tiêu Trạm tuyệt đối nghe được, nhưng nàng lại thể vào mở miệng vào lúc này được, chỉ có thể ở đáy lòng kìm nén ấn tượng tốt đối với Đàm Nguyệt Ly.

      “Nguyệt Ly ca ca, tại sao lâu như thế cũng đến thăm Trạm Nhi?” Tiêu Trạm chắc cũng biết trong lòng Tiêu Tử Y suy nghĩ gì, cười hì hì hướng Đàm Nguyệt Ly .

      Tiêu Tử Y vạch cành hoa ra, thấy xuất phía sau bông hải đường kiều diễm là khuôn mặt trắng nõn thanh thuần. Đàm Nguyệt Ly vóc người thon dài, thoạt nhìn chỉ có hai mươi, tóc dài kềm chế được tùy tiện búi lên đỉnh đầu, còn có mấy lọn tóc rơi bên tai, lại cảm giác làm cho người cũng mất vẻ quyến rũ. đôi mắt hoa đào hẹp dài câu hồn người, mầu mắt thâm trầm, sâu thấy đáy, cười nhìn Tiêu Tử Y, phảng phất nhận ra nàng nghe lén và Lí Vân Thanh chuyện.

      Ánh mắt của Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào , bên ngoài nhìn bình thường nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu với Đàm Nguyệt Ly. Khụ, tha thứ nàng, dù sao nàng cũng là hội viên hiệp hội trung thực.

      Đàm Nguyệt Li cúi người xuống, đem Tiêu Trạm ôm vào trong lòng, cười : “Trạm Nhi, Nguyệt Ly ca ca gần đây bề bộn nhiều việc nha! đến thăm tiểu Trạm Nhi rồi, là xin lỗi nhé.” Kiểu giọng dỗ dành chuẩn mực với trẻ .

      Tiêu Trạm ở trong tay đá thẳng chân, réo lên: “Thả đệ xuống! Đệ phải là tiểu hài tử!”

      Đàm Nguyệt Ly phì cười tiếng, đến ngay cả Tiêu Tử Y nghe thấy Tiêu Trạm vậy cũng cảm giác buồn cười, khóe môi khỏi cong lên.

      “Được được, thả đệ xuống. , mang theo muội muội xinh đẹp tới đây gặp Nguyệt Ly ca ca, là có ý gì hả?” Đàm Nguyệt Ly đem Tiêu Trạm thả xuống mặt đất, chọc trán của bé.

      Tiêu Tử Y cúi đầu vẻ thẹn thùng, nhưng trong lòng lại cực khinh bỉ Đàm Nguyệt Ly. Loại thủ đoạn tán lừa gạt thiếu nữ vị thành niên cấp thấp này có thể dụ dỗ được nàng sao? có chỗ đâu!

      “Nguyệt Ly ca ca, huynh giúp bác xem chút, đệ biết huynh rất lợi hại mà!” Tiêu Trạm lôi Đàm Nguyệt Ly tới trước Tiêu Tử Y, quay đầu nhìn phía nàng cười hì hì : ” Bác, Nguyệt Ly ca ca xem tướng rất chuẩn nga! Huynh ấy có thể nhìn ra Trạm Nhi mấy giờ rời giường luôn đó!”

      Tiêu Tử Y nghe thế thiếu chút nữa ngã đập đầu xuống đất, loại thần linh cấp bậc này lại cũng có thể còn sống đời? nhịn được cười trộm, đầu của nàng lại càng cúi thấp hơn.

      “Trạm Nhi, đệ muốn huynh giúp nàng xem gì đấy? mặt Đàm Nguyệt Ly nổi lên vẻ thú vị, khẽ cười hỏi.

      “Đệ nghĩ để cho Nguyệt Ly ca ca giúp bác xem chút, còn có ai ở trong cung muốn ý đồ xấu với bác .” Tiêu Trạm hạ giọng, nhưng từng chữ từng chữ đều truyền tới trong tai hai người.

      Trong lòng Tiêu Tử Y dâng lên suy nghĩ phức tạp, Tiêu Trạm mới bốn tuổi thôi a! Lại mực vì nàng lo lắng.

      Đàm Nguyệt Li nghe vậy cũng sửng sốt, ánh mắt rơi vào người cúi đầu Tiêu Tử Y, kinh ngạc chắp tay làm lễ : “ ra là Trường Nhạc công chúa, Nguyệt Ly thất kính.”

      Tiêu Tử Y lắc đầu, tỏ vẻ quan tâm.

      “Thất lễ, xin công chúa ngẩng đầu lên.”

      Thanh của Đàm Nguyệt Li đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, khiến cho Tiêu Tử Y thoáng cái kịp thích ứng. Nhưng nàng vẫn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng chút lúng túng.

      Lúc đầu Đàm Nguyệt Ly đối với lớn mật của Tiêu Tử Y có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhìn kỹ tướng mạo của nàng, khỏi thất kinh.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Thầy tướng Đàm Nguyệt Ly
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y chống lại cặp con ngươi đen như mực kia của Đàm Nguyệt Ly, khỏi sửng sốt. làm gì mà có bộ mặt như bị đả kích thế kia chứ?

      Hay là. . . . . . nhìn ra cái gì?

      đâu, nam nhân này dù sao chỉ là thầy tướng mà thôi, làm sao có thể nhìn ra cái gì đây? Tiêu Tử Y cố tự trấn định, vẻ mặt nghi hoặc.

      Trái lại Tiêu Trạm rất chú ý đến vẻ mặt của Đàm Nguyệt Ly, thấy thế gấp gáp lôi ống tay áo của , giọng : “Nguyệt Ly ca ca, như thế nào? Có phải bác vẫn còn gặp nguy hiểm phải ?”

      Đàm Nguyệt Ly lâu mới lấy lại tinh thần, dời mắt khỏi Tiêu Tử Y, cố bình tĩnh : “ có gì, là bác của đệ đẹp quá làm ca ca ta bị hấp dẫn mà thôi.”

      Tiêu Trạm giơ chân vừa lòng, nhưng trong lòng Tiêu Tử Y lại có chút tính toán.

      thể đoán được Đàm Nguyệt Ly này nhìn ra cái gì? Nếu làm sao lại dùng lý do tệ như vậy để cho xong?

      “Trạm Nhi, Nguyệt Ly ca ca bỗng nhiên nghĩ đến có chút việc, trước nha!” trán Đàm Nguyệt Ly nét nghiêm trọng, vội vã cùng bọn họ chào tạm biệt rồi, cũng xuyên qua bụi hoa.

      Tiêu Tử Y nhìn theo Đàm Nguyệt Ly rời khỏi mà ngây ra lát, thấy ra xa bị mấy thiếu nữ trẻ tuổi vây quanh. Tiêu Tử Y ngồi xổm người xuống hỏi bên tai Tiêu Trạm “Trạm Nhi, rốt cuộc là người nào đây?”

      Tiêu Trạm cũng nho giọng đáp: “Là Đàm Nguyệt Ly ca ca, huynh ấy xem tướng nhìn phong thủy rất giỏi nga! Rất được các Đại tỷ tỷ thích lắm.” khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm tràn đầy vẻ hâm mộ.

      Tiêu Tử Y mở to hai mắt, im lặng. Tiểu tử này phải là hâm mộ số đào hoa của Đàm Nguyệt Ly này sao? Loại chiêu này nàng xem quen, lúc đầu trông thấy nữ sinh tới gần, liền đưa tay ra cho ta xem chút, sau đó chắc chắn nắm chặt lại . . . . . nè, đây là đến công tử tại thường làm vậy! Tiêu Tử Y bĩu môi, nheo mắt lại nhìn màn trình diễn mới mẻ cầu cách đó xa.

      “Bác, làm sao bây giờ đây? Nhìn vẻ mặt của Nguyệt Ly ca ca, bác vẫn còn gặp nguy hiểm nữa a!” mặt Tiêu Trạm ngược lại thay Tiêu Tử Y thể nỗi lo lắng.

      Nhìn Đàm Nguyệt Ly đem tay của nương lật qua lật lại nhìn, còn khuôn mặt đối phương lại thẹn thùng cúi đầu xuống dùng tay khác vẩy vẩy khăn tay, Tiêu Tử Y nhíu mày : “Đừng lo, Bác phải là có Trạm Nhi bảo vệ ta sao! Bác sợ.” Thầy tướng kiểu này có thể nhìn ra cái gì đây? Đúng là buồn cười!

      Tiêu Trạm ra sức gật gật đầu, mắt to sáng ngời.

      “Đúng rồi, Đàm gia rất lợi hại phải ?” Tiêu Tử Y giọng hỏi, Tiêu Trạm mới vừa trả lời ràng lắm, thân phận của đối phương cũng chưa .

      “Này, hình như là công bộ hay là cái gì bộ, dù sao chuyên môn chính chịu trách nhiệm xây dựng phòng ốc.” Tiêu Trạm miễn cưỡng suy nghĩ chút rồi .

      trách được nhìn phong thủy rất lợi hại. Tiêu Tử Y trong lòng hừ tiếng, vỗ vỗ tro bụi làn váy rồi đứng lên. Người cổ đại rất mê tín, cũng thích xem phong thủy sau khi xây dựng phòng ốc, cho nên nhìn phong thủy là nghề nghiệp rất mốt.

      Được rồi, cấp bậc trung cấp của thầy tướng, so với nàng cứ cho là cao hơn chút . Chẳng qua là Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) xem tướng lừa gạt con mà thôi. Tiêu Tử Y thấy Đàm Nguyệt Ly lúc này đuổi mấy thiếu nữ kia rồi, quay đầu lại giống như lơ đãng thoáng nhìn về phía nàng.

      Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào loại ánh mắt như có trí tuệ kia, nhịn được cả người run lên. Loại ánh mắt này và bộ dáng của lộ ra vẻ khinh bạc so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, giống như là nhìn thấu linh hồn nàng ở trong thân thể này.

      “Bác, có chuyện gì vậy?”

      Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm kéo góc áo của nàng, vội vàng cúi đầu hướng cười cười, lắc đầu tỏ vẻ có chuyện gì. Mà đợi đến lúc nàng lần nữa nhìn về hướng của Đàm Nguyệt Ly còn bóng dáng của nữa rồi.

      ” Bác, thời gian sắp đến rồi, chúng ta về trước .” Tiêu Trạm .

      Tiêu Tử Y cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ tâm nặng nề của Tiêu Trạm, nhéo má bé cười cười, ý bảo bé cần lo lắng. Coi bói sao? Nàng cả đời này còn tin tưởng vận mệnh, coi như là ông Trời đem nàng ném tới cái thời này cũng giống nhau mà thôi.

      Nàng tin tưởng vận mệnh nắm giữ trong tay chính mình.

      Lần này đổi lại nàng lôi kéo Tiêu Trạm về, mặc dù lo lắng Đàm Nguyệt Ly có thể nhìn ra chút gì, nhưng Tiêu Tử Y vẫn cho đó là ảo giác. Cái tên thầy tướng chỉ biết lừa gạt tiểu nữ sinh kia có thể nhìn ra cái gì a? Có vẻ chỉ cố làm ra vẻ thâm trầm mà thôi.

      Hai người lớn tới Thai Các Thiên Lộc Các, nơi đó đứng đầy trọng thần triều đình cùng cung nữ thái giám hầu hạ, đều chực chờ hoàng đế cùng hoàng hậu giá lâm.

      Tiêu Tử Y phát bàn cũng bày xong, phía bày đầy đủ loại bánh điểm tâm cùng rau trộn, mùi thơm dụ dỗ của điểm tâm làm nàng cùng Tiêu Trạm nước miếng chảy ròng.

      “Công chúa, tiểu điện hạ, có thể tìm được các người rồi, ở bên này.” Tiêu Tử Y vừa muốn mang theo bạn Tiêu Trạm len lén bốc trộm mấy miếng nếm thử, bị ánh mắt sắc của Như Lan tay bắt được.

      Sau đó, nàng tựu biến thành con rồi búp bê, theo bên cạnh nhóm hoàng đế, được giới thiệu cho các trọng thần triều đình.

      Hoàng đế lúc này thay triều phục màu vàng sáng, bằng thân thường phục màu xanh sẫm. Kim Dực Quan đỉnh đầu cũng được lấy xuống, chẳng qua là tùy ý dùng cây ngọc trâm cẩn thận tỉ búi tóc lại đầu. vẻ mặt nghiêm túc thường xuyên giống như hoa hải đường kiều diễm trong ngự uyển được thay thế mềm mại, hiền hoà cùng cận thần trò chuyện với nhau.

      Tiêu Tử Y biết điều theo sát ở bên cạnh hoàng đế, Tiêu Trạm sớm bị hoàng hậu dẫn tới Thiên Lộc Các bên kia, nơi đó là chỗ nữ quyến tụ tập. Nàng do chưa trưởng thành, nhưng lần này lại muốn giới thiệu thân phận nàng mà tổ chức yến tiệc Hải Đường, cho nên chắc chắn là chạy thoát.

      Tiêu Cảnh Dương kia đâu rồi? Tiêu Tử Y nhàm chán muốn chết, nàng lại thể chuyện, này, may mắn là nàng thể chuyện, chỉ dùng mỉm cười là được rồi. Bằng còn biết có bao nhiêu phiền toái đâu. Mỗi người vừa nghe nàng chính là Trường Nhạc công chúa, vẻ mặt cũng trở nên giống với lúc trước. Đầu tiên là vẻ mặt kinh hỉ, sau đó liền lâm vào thần sắc hoài niệm, phảng phất như nhớ lại người nào.

      Chẳng lẽ là vì mẫu thân nàng sao? Trong lòng Tiêu Tử Y nghi ngờ giải thích được.

      “Phụ hoàng, nhi thần đến chậm.” Thời điểm Tiêu Tử Y nhàm chán muốn chết, thanh kiên định chứa đầy tự tin từ phía sau nàng truyền đến.

      Thanh này, nghe rất trẻ, hơn nữa còn lanh lảnh xen lẫn hùng hậu, giống như là thay giọng.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Ta thực may sao?
      EDIT: MEOMEOMEO

      [​IMG]

      Tiêu Tử Y quay đầu lại, chỉ thấy dưới bậc thang vững chắc thiếu niên mặc cẩm bào đỏ sẫm, ngẩng đầu khóe môi tự tin gợi lên.

      Tiêu Tử Y chỉ nhìn cái, liền biết ngay thiếu niên cũng chưa trưởng thành này tất nhiên là siêu cấp thiên tài nhi đồng mà Tiêu Trạm từng đề cập tới, Tiêu Sách. lớn lên cùng Tiêu Cảnh Dương hoàn toàn giống. Tiêu Cảnh Dương có thể là được mẫu thân di truyền hơn chút ít, tướng mạo quả thực cùng hoàng hậu trước mắt là khuôn mẫu, mà Tiêu Sách hai đầu lông mày lại rất giống hoàng đế, ngay cả cái ánh mắt bễ nghễ thiên hạ nầy cũng giống luôn. Mặc dù so ra vẫn còn , nhưng là vẻ mặt khí thế nầy tuyệt thua người trưởng thành.

      Vậy đại khái đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hoàng đế thích Tiêu Sách sao. Khoé mắt Tiêu Tử Y còn liếc nghiêng nhìn khuôn mặt nở nụ cười của hoàng đế, ràng là mừng rỡ khi thấy Tiêu Sách đến.

      Tiêu Tử Y lén đem Tiêu Sách cùng Tiêu Cảnh Dương so sánh chút, mặc dù nàng tiếp xúc với Tiêu Cảnh Dương lâu, cũng chưa từng gặp mặt nhiều lần, nhưng cũng có thể nhìn ra được Hoàng thái tử hẳn là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mà phải loại hoàng đế quyết tuyệt có tính cách quyết đoán.

      Hẳn là do có ưu điểm đặc biệt sao. Triều đại Đại Chu tại dường như bị vây giữa, thích hợp để liều lĩnh cải cách, Tiêu Tử Y cũng là cảm thấy loại tính cách này của Tiêu Cảnh Dương còn gì tốt hơn.

      Chẳng qua nàng cũng là tự mình đoán mò mà thôi, tại lo lắng cũng thay đổi, khỏi có chút lo buồn vô cớ . Tiêu Tử Y bỏ suy nghĩ lung tung, lúc này Tiêu Sách lên bậc thang, đứng ở bên cạnh nàng, con ngươi sáng ngời chút khách khí nhìn Tiêu Tử Y từ xuống dưới. Mà Tiêu Tử Y cũng lùi bước trừng mắt nhìn trở lại.

      Loại mỹ thiếu niên này, ngươi nếu càng đem nhìn chằm chằm, càng coi ngươi ra gì. Tiêu Tử Y rất điều đó. Chẳng qua, chỉ lát sau nàng kịp phản ứng, mỹ thiếu niên mỹ thiếu niên, người này hẳn cũng coi như là đệ đệ của nàng, nàng suy nghĩ gì đây!

      Ách, nhưng nghĩ tới lại cao gần bằng nàng, điều này làm cho Tiêu Tử Y hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vừa nghĩ lại từ trước đến giờ nữ sinh sớm trổ mã hơn so với nam sinh, cũng là chuyện thường. Thân thể của nàng sau mười bốn tuổi này cũng coi là trưởng thành rồi, mà nam sinh lúc này lại trong thời gian thay đổi giọng, vóc dáng cao dần lên. Ai… ai…, bất kể như thế nào, tên Tiêu Sách này cũng chẳng qua vẫn chỉ là tiểu Thái tử mà thôi.

      Lại Còn là tiểu Thái tử rất kêu ngạo nữa.

      Hoàng đế cho hai người bọn họ giới thiệu lẫn nhau, sau liền bị các đại thần kéo thảo luận những chuyện khác, lưu lại Tiêu Sách cùng Tiêu Tử Y lần đầu tiên gặp mặt hai tỷ đệ mắt to trừng mắt .

      Tiêu Sách dùng đôi mắt giấu lạnh lẽo kia đánh giá kĩ càng Tiêu Tử Y lát, bỗng mở miệng : “Ngươi hôm nay rất may.”

      ” ! ” Tiêu Tử Y thể kiềm chế nổi trợn tròn hai mắt, những lời này nàng sao mà nghe quen tai thế biết? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều biết xem tướng sao?

      Tiêu Sách thấy Tiêu Tử Y, khóe miệng độ cong thêm vài phần, cười khẽ giải thích: “Hôm nay phụ hoàng luôn mang ngươi khắp nơi, ngươi rất may.”

      Hây, ra là chỉ việc như vậy. Tiêu Tử Y hiểu sao thở phào nhõm, chỉ cần thể lực sống này sao cả, sớm muộn gì cũng bị giới thiệu cho bên ngoài! Chịu đựng, cố chịu đựng là qua thôi.

      Cho nên, để Tiêu Tử Y điều chỉnh tốt tâm tình, sau canh giờ kiên trì cùng Tiêu Sách trái phải làm bạn bên cạnh hoàng đế, nụ cười mặt nàng hoàn toàn cứng ngắc.

      Nhìn ánh mắt hả hê của Tiêu Sách nhìn mình, thấy ứng xử vẻ mặt tự nhiên đúng mực, Tiêu Tử Y lúc này mới hiểu được lúc đầu nàng rất may là có ý gì.

      Những người này sao lại lắm lời như thế chứ? Hơn nữa Tiêu Sách ngươi bao tuổi rồi? Lại có thể cùng các đại thúc còn có lão đầu tử chậm rãi chuyện đây? có thiên lý sao! Hơn nữa lại dùng thứ tiếng trong thời kỳ thay đổi thành vịt đực này, cũng may mà bọn họ có thể nhịn được nghe như vậy. Bọn ta mà nghe lỗ tai đều nhanh bị hỏng mất.

      Tiêu Tử Y thoáng sờ sờ cái bụng đói của mình kêu “ lỗ”, bực cả mình buổi sáng chưa kịp ăn cái gì, điều này tốt rồi, quả nhiên rất may.

      “Chuyện này nhịn được sao?” Tiêu Sách thấy thế lùi phía sau bước, khẽ với Tiêu Tử Y, “Bây giờ chưa hết nửa, hoàng hậu bên kia còn phải chịu đựng hơn ngươi nữa đây này.” Tiêu Sách cười ánh mắt dài cũng cong lên, khóe miệng hai bên lộ ra má lúm đồng tiền, lại làm cho tiểu đại nhân khôi phục mấy phần ngây thơ chất phác.

      Nhưng là Tiêu Tử Y nhưng có nửa phần tâm tình thưởng thức hình ảnh mỹ thiếu niên để dưỡng mắt, nàng gần như tuyệt vọng quay đầu nhìn về phía khác của Thiên Lộc Các náo nhiệt, trong bụng bắt đầu suy nghĩ nếu bây giờ mà giả bộ bất tỉnh có thể nắm chắc vài phần được trở về Trường Nhạc cung để nghỉ ngơi.

      Lúc này hoàng đế nghe được lời của Tiêu Sách mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Tiêu Tử Y, liền hạ chỉ để cho mọi người nhập tiệc. Tiêu Tử Y thầm nghĩ được cứu trợ rồi, sau được an bài đến ngồi bên người hoàng đế, mà ngồi bên kia của nàng dĩ nhiên là Tiêu Sách.

      ĐạiChutriều đại lúc này ước chừng là đồng đẳng với thời kỳ Đường triều, cũng như Tống Triều có chút ít lễ giáo phong kiến. Cho nên nữ quyến cũng tùy theo vị trí ngồi, đầu tiên là hoàng hậu chọn ngồi ở bên kia của hoàng đế, còn lại tất cả cung phi cũng ngồi vào vị trí riêng của mình.

      Tiêu Tử Y lén nhìn quanh chút, phát thấy Tiêu Cảnh Dương, mà chỉ thấy bạn Tiêu Trạm ngồi ở bên kia hoàng hậu, cơ bản là nhìn thấy nhau.

      Lúc này Hải Đường yến bắt đầu đoạn ca múa kiểu thông thường. ra Hải Đường yến được tổ chức là vì nàng, nhưng nhân vật trung tâm là Tiêu Tử Y lại thờ ơ lạnh nhạt, có thể hiểu được điều này là hoàng đế vì hạ thần thân cận mở gia yến mà thôi. Có chút tương tự với công ty đến cuối năm, có mang theo người thân tụ tập lại ăn bữa, ông chủ chút về việc phát triển trong năm tới, phần thưởng những người khác, sau đó mong mọi người năm tiếp theo tiếp tục cố gắng.

      Mà làm Tiêu Tử Y giật mình dứt chính là ở yến hội, hoàng đế giống như là thuận miệng chỉ định hôn ước, gia trưởng song phương lên khấu đầu tạ ơn. Tiêu Tử Y xem thần sắc mặt bọn họ, cũng là mừng rỡ dị thường.

      Nha nha! Có thể lý giải là mùa xuân tới. Chẳng lẽ hàng năm Hải Đường yến này lại là nơi tụ tập để định hôn sao? Tiêu Tử Y mơ hồ nhớ lại vừa rồi hoàng đế mang theo nàng nhìn thấy rất nhiều thanh niên tài tuấn. . . . . . Phụ thân của họ, đều giống nhau cố ý nhắc tới nhi tử bọn chức quan tại là gì.

      Khụ khụ, đáng tiếc lúc nàng đối diện soái ca có hứng thú, đối với chức quan cũng còn phản ứng. tại lại cho nàng nhìn soái ca, cái này thể trách nàng có ấn tượng nha.

      Tóm lại, Hải Đường yến này nhàm chán vô cùng, đài phía trước hát hí khúc càng làm cho Tiêu Tử Y đầu đau như buá bổ, mí mắt dưới của nàng như dính chặt lại cùng nhau.

      “Tử Y, con xem những thứ này thấy thú vị sao? Như vậy chúng ta xem ca diễn nữa.” Hoàng đế mực chú ý đến vẻ mặt Tiêu Tử Y, thấy thế vỗ tay : “Các ngươi cũng xuống , chúng ta tới phía dưới ném thẻ vào bình rượu.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Ném thẻ vào bình phạt rượu
      EDIT: MEOMEOMEO
      [​IMG]

      Ném thẻ vào bình rượu? Tiêu Tử Y tò mò xua tan buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn đến giữa sân. Chỉ thấy ào cái chỗ vốn có nhiều đội ca múa cũng nhanh chóng tan, bọn thái giám tay chân lanh lẹ thả bình rượu ở đất để ném thẻ vào.

      Cái bình rượu để ném thẻ vào này cao khoảng thước, ngoài bình chạm vàng và bạc tô điểm. Thái giám đưa tới mấy mũi tên trúc, đặt bàn trước mặt hoàng đế.

      Tiêu Tử Y từng nhìn thấy loại trò chơi này ti vi, đó là lấy mũi tên bằng trúc hướng đến trong bầu ném vào, ném được càng nhiều thắng, ít hơn thua. Cũng giống như bắn tên tranh tài, ném thẻ vào bình rượu là trò chơi thích nhất của quý tộc cung đình cổ đại và nhóm sĩ phu trong yến hội. Hơn nữa bắn tên còn có chút nguy hiểm, ném mũi tên bằng trúc vào bình rượu có mũi nhọn, thể đả thương người, cho nên các quý tộc cung đình thích chơi trò này nhiều hơn.

      Tiêu Tử Y khá hứng thú nhìn yến tiệc hết người này tới người kia đến ném thẻ vào bình rượu, cuối cùng các cung nữ cũng bắt đầu mang lên các loại món ăn ngon. Tiêu Tử Y rỏ rãi, cố làm sao ăn uống có vẻ tao nhã đôi chút nhưng thực tế cũng chẳng có ai để ý đến nàng, mắt người nào cũng đều tập trung vào những người tham gia giữa sân ném thẻ vào bình rượu.

      khí bữa tiệc dần dần đạt tới cao trào, năm mũi tên bằng trúc cái nào ném trúng liền bị phạt rượu. Ngay cả Tiêu Trạm cũng lên thử qua lượt, dĩ nhiên chẳng có mũi tên nào trúng, rượu hoàng đế thay bé chịu phạt.

      Tiêu Tử Y thấy tay mình cũng ngứa ngáy lắm rồi, những người này sao đần vậy biết? Nàng xem lâu như vậy, lại chẳng có người nào ném năm mũi tên trúng cả, rất nhiều người ném vào cũng đều trượt. Nghe nếu ném năm mũi tên mà trúng hoàng đế có thưởng. Nhớ năm đó, nàng là trong những người chơi trò chơi lợi hại nhất nhi viện, mà trò đó chính là ném thẻ vào bình rượu, làm sao làm khó được nàng?

      Nhưng vấn đề bây giờ là nàng sắm vai công chúa nhu nhược sao có thể tiến lên ném thẻ vào bình rượu được? Vì thế lúc hoàng đế xoay đầu lại hỏi nàng có muốn lên thử chút hay Tiêu Tử Y sợ hãi lắc đầu.

      “Ha ha, ai có thể thay công chúa tiến lên ném lần đây?” Hoàng đế dường như sớm biết Tiêu Tử Y lên, mặt cũng có biểu gì, giọng hơi to với mọi người yến hội.

      Từ lúc ông những lời này bỗng khắp nơi ồn ào bỗng yên lặng hẳn. Mặc dù yến hội có nhiều tiếng hoan hô, nhưng về mặt tổng thể cũng chú ý đến hoàng đế xem có , cho nên khi nghe hoàng đế vậy, thoáng cái tất cả mọi người cùng nhìn nhau.

      phải là có người muốn lên trước, mà là có ai có thể nắm chắc mười phần ném trúng toàn bộ năm mũi tên.

      Hoàng đế đối với công chúa Trường Nhạc sủng ái có thể người nào biết, người nào hiểu. Đem Trường Nhạc cung lớn như thế ban cho mình công chúa ở, mắt cũng nháy chút nào. Bất kể trong triều hay là dưới trong cung, cũng có người nào lời ong tiếng ve gì, dù sao cũng là con của nữ nhân kia, có gì chê trách.

      thực tế, nếu mà Trường Nhạc công chúa này phải là tiểu công chúa, mà là tiểu hoàng tử…, Tiêu Cảnh Dương tại cũng phải là Hoàng thái tử. đất này chuyện gì cũng có thể xảy ra, chứ đừng tòa cung điện.

      Cho nên, tại yến hội lần đầu tiên hoàng đế vì Trường Nhạc công chúa tổ chức lần đây, nếu mà ném thẻ vào bình rượu lần này cho dù trúng mũi tên nào, cứ coi như là làm phật ý công chúa , ai cũng chịu mạo hiểm chuyện này.

      Những lời này của Hoàng đế cũng là tùy ý ra, nhưng là lời vừa ra khỏi miệng lại thấy hối hận. yến hội, mới vừa nãy cũng có người thay các nữ quyến ném mũi tên, sau đó nếu trúng tùy nữ quyến phạt rượu bản thân mình, mượn chuyện phạt này để truyền đạt tình ý. Hoàng đế vốn là có cái ý tứ này, nhưng lại dễ làm cho người khác cho là có ý tứ này, cho rằng hoàng đế mượn cơ hội vì Trường Nhạc công chúa chọn rể.

      như vậy, người lớn tuổi chút tự nhiên tranh vào, mà thiếu gia công tử trẻ tuổi lại sợ thất thủ, vậy tiền đồ cả đời này liền bị phế bỏ.

      Tiêu Tử Y nhếch môi cúi đầu, trong lúc đó yến tiệc chợt yên lặng đến nỗi chỉ cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ánh mắt mỗi người cũng phảng phất như tập trung người nàng, làm cho nàng rất khó chịu.

      Hoàng đế cũng vạn phần hối hận, muốn bật cười tự mình ném mũi tên, dưới tiệc có người lên tiếng : “Hoàng thượng, xin cho thần thử lần!”

      Theo tiếng , có bóng người đứng lên.

      Lúc mà Tiêu Tử Y nghe thấy thanh đó liền giật mình, vì thanh này lại chính là Đàm Nguyệt Ly vừa mới gặp mặt kia. năng ngọt xớt, nàng tuyệt đối nhận lầm.

      “Được được!” Hoàng đế vui mừng cười , tay vung lên để cho người hầu đem mũi tên bằng trúc đặt bàn cầm xuống.

      Tiêu Tử Y cuối cùng nhịn được ngẩng đầu lên, thấy người nọ, giật mình khiến đuôi lông mày nhếch lên.

      Bởi vì người đứng ở giữa sân kia, căn bản phải là Đàm Nguyệt Ly, mà là người nam trẻ tuổi mặc y phục võ sĩ màu đen. bộ tóc mai mày rậm mạnh mẽ thẳng hàng, hai mắt kiên nghị lấp lánh hữu thần, ngũ quan như điêu khắc có cổ khí thế cường ngạnh khiếp người, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết người này là vì sa trường mà sinh.

      Nhưng, tại sao phải phải là Đàm Nguyệt Ly? Khuôn mặt của Tiêu Tử Y lộ ra nghi vấn, nàng tuyệt đối nghe lầm, thanh phát ra đúng là của tên thầy tướng kia a!

      “Tử Y, đây là Độc Diệp, con trai thứ ba của Độc gia, cũng là đệ đệ nhất của Độc tướng quân.” Hoàng đế thấy Tiêu Tử Y xem xét kỹ càng, tâm tình thoải mái tự mình giới thiệu.

      Tiêu Tử Y yên lặng niệm dưới đáy lòng mấy lần tên Độc Diệp để nhớ kỹ, lại phát người này sợ rằng phải là nguyện ý đứng ra thay mình giải vây. Vì nhìn sắc mặt lạnh như băng, nếu mặt có loại vẻ mặt phải là lãnh đạm này…, vậy cũng có có thể hình dung từ chính là chán ghét. Thế nhưng giấu diếm rất giỏi, cũng để lộ ra, chẳng qua là thỉnh thoảng lên trong mắt .

      Mắt Tiêu Tử Y phát nhanh cạnh chỗ ngồi bên trái có chỗ trống, Đàm Nguyệt Ly phe phẩy cây quạt cười đến rất vô sỉ.

      Xem ra, Độc Diệp này cũng là bị tên thầy tướng kia thiết kế ra gánh trách nhiệm.

      Độc Diệp đứng tại chỗ, đưa tay lấy ra mũi tên trúc, ánh mắt như có như hướng đến Tiêu Tử Y xem xét.

      Tiêu Tử Y tiếp xúc đến ánh mắt của , người nổi lên trận ác hàn ra được. Điều này làm cho nàng chợt nhớ tới, khối băng nam nhân này là bị Đàm Nguyệt Ly hãm hại, phải là tự nguyện bước ra. Nếu như cố ý ném năm mũi tên trúc trúng, nàng đây chẳng phải là bị phạt năm chén rượu?

      Im lặng, nàng nhưng chỉ cần hơi dính tý rượu liền thích lớn tiếng ca hát nha.

      nên a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :