1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 241: Đánh cuộc

      Ánh mắt Tiêu Tử Y mơ màng, bị câu này của đâm trúng vừa tức vừa vội, bỗng chốc chẳng tìm được câu nào phản bác lại.

      “Công chúa à, ra nàng cứ trước là nàng cũng biết cũng sao nha! Nếu nàng nàng biết, ta chắc chắn giải thích ngay rốt cục là có chuyện gì xảy ra” Nam Cung Sanh chồm người về phía trước mấy lần, cười yếu ớt bảo, “Xem ra người công chúa còn có nhiều bí mật hơn so với tại hạ đó nha!”

      Tiêu Tử Y bị thế làm cả người run lẩy bẩy, song lại có cảm giác cùng kiểu đối thủ dò hỏi so đấu với nhau. Đúng vậy, đây phải là hình thức mà nàng và vẫn ở cùng với nhau đó sao? Chả lẽ tình cảm nảy sinh của nàng với làm nàng phán đoán sai sao? Tiêu Tử Y càng nghĩ nàng thấy buồn bực, chả lẽ mấy ngày nay bị đả kích đều là do tự tìm lấy phiền não chăng?

      Nam Cung Sanh nhìn chăm chú biểu thay đổi mặt nàng, trong chốc lát bỗng hi vọng thời khắc này cứ vĩnh viễn ngừng lại. thích nàng, nhưng cũng phải thế mà trả giá tất cả vì nàng. càng ngày càng hy vọng nàng thay đổi vì , tựa như thay đổi vì nàng vậy, hy vọng có thể ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, tựa như nàng cũng có thể ảnh hưởng đến vậy.

      vốn cho rằng mình là người đơn giản, có thể để ý đến mọi chuyện. Nhưng sai rồi, càng để ý tới cái gì đó lại càng khó hơn. Hơn thế điều kiện trước tiên là được xúc phạm tới nàng, cảm giác như làm cái gì cũng bị bó chân buộc tay vậy. rất muốn tìm cơ hội để đem hết mọi chuyện thổ lộ ra với nàng, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội nào tốt nhất.

      Vì thế, lúc trong nháy mắt đẩy cửa vào bất ngờ ngửi được mùi thơm chỉ mình nàng có thoang thoảng trong khí vui sướng bốc thẳng lên đầu. Nàng cũng lảng tránh , mà ngược lại tự mình tìm .

      Xuất phát từ tâm lý muốn đùa chơi, giả vờ say rượu mê man, chỉ là muốn xem nàng cần biết cái gì. Kết quả ai ngờ mục tiêu của nàng dĩ nhiên là bộ râu xồm của .

      Nam Cung Sanh càng nghĩ càng thấy chơi rất vui, khóe miệng bỗng kìm được nhếch cong lên cao.

      Lúc trước Tiêu Tử Y cùng thân phận Nam Cung Sanh này chuyện với nhau, chưa bao giờ giống như lúc này có thể được nhìn khuôn mặt như thế. Lần này nhìn rất vẻ mặt trêu tức của luồng lửa nóng bốc thẳng lên đầu. Song đầu óc nàng lại ra ngoài dự kiến rất tỉnh tảo, đồng thời còn cười rất vui vẻ , “Mấy tờ giấy này, thực tế hẳn là mấy tờ cuối do hoàng hậu Độc viết ? Ta cần xem bản chép tay kia của cơ” Vừa rồi nàng khẽ liếc qua chút phát ra mấy tờ giấy này nội dung chính là “Độc Già La đến thăm lần đầu”. ra khắc câu đó vào đầu giường gỗ đàn hương.

      Nếu như nàng đoán nhầm mấy tờ giấy này đều là chữ liền, mà hình như hoàng hậu Độc muốn bị người khác chứng kiến bí mật – ra đúng là thân thế chính thức của bà ấy. Điều này cũng có thể là bản chép tay cuối cùng mà bà ghi lại, ôm loại nguyện vọng thực tế là có người xem mà hiểu được.

      Xảo quyệt quá , nàng có thể hiểu nhưng mà nàng cũng dễ dàng phiên dịch ra cho đâu.

      Nam Cung Sanh cũng biết trong nội tâm Tiêu Tử Y nghĩ gì, thời gian và nàng ở cùng nhau cũng phải ngắn, chỉ cần thông qua ánh mắt, khoé môi hơi cong cong lên của nàng, cẩn thận biết trong lòng nàng nghĩ gì. biết nàng cùng đều rất muốn biết nội dung mấy tờ giấy này, cũng có thể dùng điểm ấy đến áp chế nàng.

      Tiêu Tử Y cười càng ngày càng vui vẻ hơn, cho rằng nàng biết nghĩ gì sao? có thể cho nàng xem mấy tờ giấy này, nàng xác thực cũng rất muốn biết kinh nghiệm của Hoàng Hậu Độc , nhưng mà ít nhất đối với nội dung mấy tờ giấy này nàng ít nhiều đều có thể đoán ra được ít. Luận đối nội mà biết được khát vọng, nàng có thể chống đỡ từ xa mà để thấy được.

      Hai người đều đồng thời chút yếu thế nhìn ánh nến nhảy nhót trong mắt đối phương, đều là ánh sáng giống nhau đến động lòng người.

      Cuối cùng Nam Cung Sanh đành thở dài, nhận thua bảo, “Bản chép tay giờ ở trong tay ta, nhưng ta xin hứa sau này đưa cho nàng xem đó”

      Tiêu Tử Y biết là nàng cũng giãn mặt ra cười bảo, “Tốt lắm, nhưng mà ta cũng xin hứa vơớ , tại đây ta cũng chẳng có bản chép tay nào khác, vì thế cũng đừng tốn hết tâm tư mà dđ lòng vòng dò xét nhá”

      Nam Cung Sanh nhìn sâu vào mắt nàng, biểu lộ vẻ nhìn chăm chú dị thường, thản nhiên, “Ta biết từ đầu đến cuối chỉ có bản chép tay mà thôi. Hoặc nếu có bản khác ta cũng có lẽ biết, song sư phó có cho ta biết, Hoàng Hậu Độc chỉ để lại có bản suy nhất”

      Tiêu Tử Y khẽ giật mình, kịp phản ứng ngay. Nàng ngầm thở dài, có lẽ, chỉ là cái kiểu này của mới làm cho nàng lắm tâm tư, làm cho nàng biết cứ tìm, nỡ buông tay. Dưới bộ dạng đẹp trai như thế mà giấu như thế làm cho người ta trốn thoát ánh mắt sáng ngời kia, giống như thân phận bình thường được giấu để cho người khác nhìn cảnh . Nàng chống tay lên cằm đánh giá , bất đắc dĩ, “Trước đây câu nào cũng là thăm dò cả. Nam Cung à, đến cùng đâu mới là lời lòng đây?’

      Nam Cung Sanh tỉnh táo lại cười cười, cũng bất đắc dĩ như vậy bảo, “Công chúa à, người ở chỗ nào ít, đâu cũng mới là lời đây?”

      Tiêu Tử Y có vẻ suy nghĩ nhìn ngây ngốc, hoá ra, biết, hoặc là nhận ra rồi.

      Đúng vậy, tại thời điểm chơi xuân khi đó, Diệp TẦm bị bắt cóc và hơn nữa Độc Huyền và nàng đều bị tập kích người đó từng qua với nàng, nếu nàng là Tiêu Tử Y của phái Thiên Sơn, như vậy nàng hẳn phải có được võ công “lướt tuyết dấu vết” rồi.

      Nhưng nàng lại cũng có. Tuy nàng có thân nội lực, nhưng mà vốn lại chẳng biết dùng. Khinh công giỏi vậy, ví dụ như Lí Vân Thanh chẳng hạn, đường cũng phát ra tiếng động nào đó thôi. Vì thế nếu Nam Cung Sanh là người nghe để ý, nhất định trong lòng có nghi hoặc.

      “Hoá ra, từ khi đó bắt đầu hoài nghi ta rồi” Tiêu Tử Y buồn bực vô cớ, ràng biết nên giải thích như thế nào cả.

      ra giải thích cũng rất được, nàng chỉ cần đem chuyện Kỳ Mặc nàng bị trúng độc mất trí nhớ ra kia lại với lần nhưng hiểu sao nàng lại thể mở miệng ra nổi.

      là công tử Sanh, phải Kỳ mặc là người bí mật để cho biết càng ít càng tốt sao? là Nam Cung Sanh, lấy cớ vậy với chẳng ích gì. Tại tình huống thế này, nàng chẳng có cách nào để những lời lừa gạt , nếu như ra có hàng ngàn chỗ hở dối trá mà bị nhìn thấu, như vậy sau này nàng có còn lấy được tín nhiệm của nữa hay ?

      Chính như vừa đấy thôi, nàng trách dối, mà phải cũng trách nàng đó sao?

      Tình cảm nam nữ nếu phải có duyên làm gì vô duyên vô cớ cứu đối phương đây? Mà là cần cân nhắc xem có cần tiếp tục tiến về phía trước hay , có cần tiếp tục mở rộng lòng mình ra nữa hay ?

      Nếu Nam Cung Sanh hiểu cứ đối tốt với nàng, nàng có phải là hẹp hòi quá ?

      Tuy nàng hưởng thụ cảm giác đối chọi gay gắt giữa hai người, nhưng lại muốn quan hệ giữa hai người lại trở nên mỏng manh yếu ớt đến thế.

      Nam Cung Sanh giữ im lặng, trong nội tâm suy nghĩ ngừng, nếu đoán đúng vậy, thông minh trước mặt đây cũng phải công chúa Trường Nhạc của triều Đại Chu, điều này có thể giải thích vì sao chứng kiến Tiêu Cảnh Dương tỏ tình với nàng. Bởi họ vốn căn bản phải huynh muội. Tuy nhiên biết vì sao Tiêu Cảnh Dương lại chỉ ngày tìm được muội muội trở về, lại còn hết lần này đến lần khác nàng, khiến cho thân phận xấu hổ như thế. Song duy chỉ có giải thích như vậy mới có thể đánh thông, cũng hơi đâu mà nghĩ lại nữa.

      Bởi đến tột cùng chân tướng thế nào thực ra lại muốn nghe từ chính miệng nàng ra.

      giữa hai người họ tập trung quá nhiều, cũng muốn vì chuyện này mà bộc phát hiểu lầm, va chạm mmột chút nhưng cũng hề mất tinh lực quan trọng để đến tổn thương đối phương.

      ưa thích nàng, vì vậy muốn được hiểu nàng, chỉ đơn giản vậy thôi.

      Chỉ là ưa thích điều náy, trước khi có thể ra tâm ý của mình, vẫn còn khoảng cách rất lớn cần phải nữa. Khoảng cách này có thể tiếp hay giờ đều dựa cả vào nàng.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 242: Từ ghép Hán ngữ

      Có lẽ tâm tình trong đáy mắt Nam Cung Sanh truyền đạt hết cho nàng, Tiêu Tử Y thoải mái cười bảo, ‘Cũng vậy thôi, nghi vấn của nếu như ta đoán nhầm, trong mấy tờ giấy này có thể có đáp án đây”

      Nam Cung Sanh sững sờ, đó phải là điều mà mong chờ được biết.

      Lời của nàng lập lờ nước đôi, cũng biết nàng cái đáp án ấy rốt cục là chỉ cái nào. Là cầu mong mà ước ao viết bổ sung vào sao? Hay là thân phận của nàng?

      Song điều này thể nàng chịu đem nội dung trong mấy tờ giấy này giải đáp cho sao? Đột nhiên Nam Cung Sanh bỗng thấy nóng ruột, gần như mười năm nghi hoặc trong lòng dường như có thể chạm tay sờ được đến.

      Tiêu Tử Y nhìn thoáng qua chữ ghép vần hán ngữ thứ nhất, quả nhiên ngoài dự đoán của nàng là hồi ức cuộc đời của Hoàng Hậu Độc . Mà suy đoán của nàng cũng hoàn toàn chính xác, Hoàng Hậu Độc đều giống nàng, đều là kẻ xuyên , hơn nữa đều trùng hợp là linh hồn xuyên .

      “Có tờ giấy trắng nào ? Ta dạy cho loại ký tự này nha” Tiêu Tử Y móc ra mẩu than củi mang theo người, thản nhiên. Mặc dù nàng biết nàng có thể trực tiếp đem hồi ức cuộc đời trong quyển sách này cho Nam Cung Sanh xem. Song còn bằng nàng dạy ghép vần Hán Ngữ lại để cho chính tự xem tốt hơn nhiều.

      Vượt ra ngoài dự kiến của Tiêu Tử Y, Nam Cung Sanh cũng chẳng có cao hứng nhảy dựng lên để lấy giấy, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay nàng.

      Tiêu Tử Y cúi đầu, bỗng ý thức được nàng cầm mẩu than củi trong tay đúng là mẩu mấy ngày trước lén trộm từ chỗ giữ lại.

      Nam Cung Sanh cười tiếng, xem như rất hài lòng khi nàng mang theo bên người.

      “Nhìn cái gì vậy? Chỉ là đồ vật ta tiện mang theo thôi mà” Tiêu Tử Y mạnh mồm bảo.

      “Đúng đúng, rất tiện quá ha! Công chúa, nàng ngủ còn mang theo người hay sao?’ Nam Cung Sanh thở phù ra, tâm tình rất tốt đứng lên tới tủ sách cầm ra chồng giấy.

      “Chỉ là…quen bỏ ra thôi mà…” Đến cả Tiêu Tử Y cũng thấy lý do này của mình rất vô lý bỗng tái nhợt yếu ớt, có vậy mà nàng cũng quên sao! Lúc Ban ngày nàng cẩn thận giấu quá kỹ, đến lúc thay áo ngủ cũng chẳng để ý tới nữa.

      Nam Cung Sanh đặt giấy bàn mỉm cười nhìn nàng.

      Tiêu Tử Y cũng giải thích, tránh khỏi lại tệ thêm. Nàng vùi đầu tờ giấy ghi lại những vần ghép, sau đó đơn giản dùng chữ Hán đánh dấu bên . “À, những….từ này gọi là vần ghép. Tên cũng như nghĩa, đều cùng đồng cả. Cũng chẳng khác quá trình tại bọn trẻ cần hai tách ra để đánh vần ấy mà”

      Nam Cung Sanh vốn là người thông tuệ, vốn hoài nghi những ký tự này trực tiếp đại diện là độc, cũng biết cách nào để giải cách đọc. Hơn nữa đối với mấy ký tự này rất quen, vì thế khi Tiêu Tử Y đem so sánh với lúc ghi ra ngoài kia, biết ngay phải làm thế nào rồi.

      Tiêu Tử Y viết so sánh ở ngoài xong, cầm lấy mấy tờ giấy lên xem trước. Nàng thấy hơn, tuy ghép vần đọc rất bất tiện nhưng chỉ đọc lượt hết cũng chỉ tốn chưa đến nửa canh giờ, phát ra Nam Cung Sanh cầm lấy tờ thứ nhất cau mày trầm tư.

      Đối với , cần phải có chút thời gian để tiêu hoá, bất kể là ghi thành quyển sách hồi ức này hay thành quyển sách hồi ức kia nội dung bên trong thể tưởng tượng nổi.

      Đối với nàng mà , quyển sách hồi ức này chẳng qua chỉ là tiểu thuyết xuyên việt mà thôi, viết về Hoàng Hậu Độc xuyên thế nào, mến Tuỳ Đế ra sao, vận dụng những gì mình biết để trợ giúp ông ta lập ra nhà Tuỳ và giữ gìn để bị chiếm đoạt thế nào.

      Tiêu Tử Y biết , thấy rất yên tâm, hoặc là có thể thông qua quyển sách hồi ức này gián tiếp cho Nam Cung Sanh biết thân phận của mình, điều này rất khó để mở lời ra sao, nàng đành thở dài hơi.

      muộn rồi, ta về trước đây’ Tiêu Tử Y hít hơi sâu, đứng dậy . Lúc này, chắc là nửa đêm, cũng tại nên mới ngồi ngây ngốc mãi, trời cũng sắp sáng rồi.

      Nam Cung Sanh ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt có chút mờ mịt. ràng nội dung để lại giấy làm cho cách nào lý giải nổi.

      Tiêu Tử Y cười cười, cũng chẳng trông cậy vào việc có thể tiếp nhận hay , “ xem nhé, ta nha” Nàng cẩn thận kéo cửa ra, thò đầu qua khe cửa xem có ai rồi lách người ra.

      Mặc dù ban ngày chỗ của Nam Cung Sanh ở điện Vĩnh Thọ khá nhiều người nhưng buổi tối lại chẳng có ai, nếu nàng nhất định bị người khác phát ra. Ngay lúc Tiêu Tử Y may mắn như thế, bỗng nàng chợt nghe thấy phòng ăn ngay cạnh có tiếng động truyền đến, chuyện này làm cho nàng dừng bước ngay lập tức.

      trễ vậy rồi còn ai nữa chứ? Hơn nữa giống cung nữ thái giám tới lấy đồ ăn tối tý nào, bởi vì căn bản là thắp đèn.

      Loại cảm giác này càng giống như có chuột hoặc động vật nào đó gây ra.

      Chả lẽ là Abe nửa đêm tìm ăn ư? Cũng đúng à nha, chỗ Diệp Tầm ở có để rất nhiều đồ ăn cho Abe, hơn nữa Abe lại rất nghe lời, thà cứ mỗi ngày canh giữ bên cạnh Diệp Tầm cũng chẳng bao giờ nửa đêm lén vụng trộm chạy đến.

      Nếu vậy là ai đây? ràng ở phòng ăn muộn vậy rồi, ở đó đều là thức ăn chuẩn bị từng ngày cho bọn trẻ đó mà!

      Chả lẽ là đến hạ độc? Tiêu Tử Y kìm chế nổi đem chuyện nghĩ đủ thứ, nàng định theo phản xạ gọi Nam Cung Sanh đến xem thế nào, nhưng lý trí lại cho nàng biết tốt nhất là nên đánh rắn động cỏ. Tiêu Tử Y đè nén sợ hãi trong lòng lại, chậm rãi nhấc chân quay lại, cố gắng gây ra tiếng động nào.

      Nhưng lúc đó nàng bị người nào đó từ sau lưng đột nhiên bịt miệng lại, nàng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng, nàng hy vọng cái này cũng đủ để cho Nam Cung Sanh nghe thấy.

      “Đừng lên tiếng nào!” Người đó sau lưng sốt ruột hạ giọng thào.

      Ồ? Cái giọng này …..sao có vẻ quen thế nhỉ?

      Lúc này Nam Cung Sanh cũng vừa lúc xông ra khỏi phòng, đợi khi chứng kiến mọi chuyện, Nam Cung Sanh căng mặt nhìn lạnh lùng về phía kẻ đứng đằng sau Tiêu Tử Y bảo, “Buông nàng ra, có biết đây là đâu ?”

      Người sau lưng Tiêu Tử Y vượt ngoài kiến của thả Tiêu Tử Y ra, rồi ngơ ngác chỉ tay vào Nam Cung Sanh hỏi thăm, “ có phải là….Nam Cung Sanh ? Cũng là vị nam đầu bếp kia sao?”

      Nam Cung Sanh ngẩn người, lúc này cũng nhìn người này đến tột cùng là ai. vội vàng nhưng cũng lo vì đám râu để nguỵ trang rơi mặt đất, mà người này hẳn thông qua giọng nhận ra ngay,.

      Tiêu Tử Y liếc mắt, quay đầu lại nhìn lại cái kẻ xem nửa đêm nửa hôm vào cung Trường Nhạc của nàng ăn trộm hoá ra lại là tiểu thư Hạ Hầu Linh, hết chỗ rồi.

      Chẳng trách có tìm khắp kinh thành cũng thấy tung tích “Hạ Lăng” đâu, cũng chẳng tìm thấy bóng người Hạ Hầu Linh đâu. Hoá ra nàng ta đều trốn trong nội cung của nàng.

      Song Tiêu Tử Y lại nhìn hai người mà thấy ngạc nhiên vô cùng, nhếch miệng lên, trong lòng có tư vị gì.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 243: ***


      “Ôi! đúng là làm ta giật cả mình! Mỗi lần ta đều nhìn xa xa đều bếp nam râu dài, mãi đến giờ cũng chưa từng nghe chuyện. Ai ngờ nam đầu bếp này lại hoá ra là Nam Cung Sanh, lại ngờ Nam Cung Sanh cũng phải là thiếu niên bị bệnh tật ốm yếu triền miên ha!” Hạ Hầu Linh vô cùng hứng thú lấy tay xoa xoa cằm, trông biểu cực kỳ giảo hoạt cười trộm bảo, “Công chúa à, nếu như phải ta nhìn nhầm, vừa rồi vừa từ trong phòng của ra hả? Ha ha ha…. muộn như vậy rồi….”

      Tiêu Tử Y cau mày, cũng nhượng bộ chút nào , “Muộn thế nào hả? Cũng chẳng bằng cho người nào đó uống loại thuốc gì đó ha” Nàng cố tình kéo dài giọng, làm cho vị đại tiểu thư này bỗng nhớ lại nàng ta từng làm chuyện gì.

      Hạ Hầu Linh lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, thân mật ôm lấy vai Tiêu Tử Y cười ha ha bảo, “Công chúa đại nhân đại lượng, hãy xem như tiểu nhân có chỗ ở cố định , xin thu giữ tiểu nhân ở lại mà! xem xem! Trong nội cung của chẳng phải cũng chứa chấp đàn ông phải chỉ mỗi đó sao? Vị đó cũng hơn gì người kia của ta mà!”

      Tiêu Tử Y phản bác được, cung Trường Nhạc này của nàng dù lớn , nhưng cũng chỉ là tác phẩm mô phỏng nhà trẻ mà thôi, phải chỗ để thu nhận ai cả mà!

      Nam Cung Sanh dù biết Hạ Hầu Linh là con nhưng vẫn cứ mặc quần áo đàn ông. thấy Tiêu Tử Y bị nàng ta ôm ôm ấp ấp đến cùng tận đáy lòng vẫn cảm thấy thoải mái tý nào, lãnh đạm, “Nếu phải do nhà Hạ Hầu gây áp lực quá, tại hạ cũng cần phải bỏ nhà ra ngoài đâu”

      Hạ Hầu Linh gật đầu đồng tình, lòng đầy căm phẫn nắm chặt tay , “Còn phải là lão già chết tiệt nhà ta đó sao! Đừng có gả ta cho chứ! Dựa vào cái gì á? Chẳng phải Nam Cung Sanh là kẻ yếu ớt như vầy, ra ngoài bị gió thổi bay, ai thèm để ý chứ hả?”

      Lần này đến phiên trong nội tâm Tiêu Tử Y lại thấy khó chịu, cũng dùng giọng lãnh đạm giống Nam Cung Sanh , “Hả? Nếu như năm đó biết bộ mặt của Nam Cung Sanh kia, vậy tiểu thư Hạ Hầu chắc cũng đến nỗi đào hôn nhể?’

      Hạ Hầu Linh ngốc nghếch cũng biết mấy câu của nàng ta đắc tội ai, còn dùng tay giật mạnh cằm Nam Cung Sanh dò xét từ xuống, thản nhiên, “Ờ, có lẽ lo lắng để ý để ý đó nha….”

      cân nhắc sao?’ Tiêu Tử Y thầm thò tay ra cấu cánh tay Hạ Hầu Linh. này sao lại để cho nhiều người hận thế chứ, song lại làm cho nàng chẳng có cách nào cả, muốn tức giận cũng chẳng làm gì nổi ư?

      “Ha ha, cân nhắc xem có cần bắt cóc tòng quân hay thôi, vì hiệu lực quốc gia mà lị!” Hạ Hầu Linh cười khan hai tiếng, ‘Được rồi, quấy rầy đêm tuyệt vời của hai vị nữa nhá. Tiểu nhân đây sau khi ăn xong biến mất liền”

      Tiêu Tử Y nhân lúc nàng ta quay người chạy tóm cổ lại, thở dài bảo, “Tiểu thư Hạ Hầu à, đệ đệ của ở trong cung Trường Nhạc đây nè, định tiếp tục trốn ở đây phải cẩn thận đó đừng để nó nhìn thấy nhá”

      “Đệ đệ hả? Người là Hạ Hầu khóc nhè sao?’ Hạ Hầu Linh há hốc mồm giật mình, “ đứa trẻ điển hình bị chiều quá hư đây mà, dám xa nhà đến đây á? Ai đưa tới vậy hả? Cha mẹ ta tuyệt đối nỡ xa nó đâu” Nàng ta liếc mắt nhìn Tiểu Tử Y thể tin nổi, cảm giác như nhất định là nàng cưỡng đoạt đứa bé này rồi.

      “Là lão già chết tiệt nhà đó” Tiêu Tử Y học được cái giọng của nàng ta, rất khoa trương. Thực ra, cái kiểu gia trưởng tức giận thế này mà đem trẻ con nhét bừa vào nơi lạ lẫm, nàng là coi thường nhất.

      “Lão già chết tiệt là hả? Vậy cũng có khả năng lắm” Hạ Hầu Linh cười hì hì , “ biết thưa công chúa, ta trú ở cái điện Vĩnh Xương gì đó kia, từ sau yến hội cũng thu dọn tệ lắm, hơn nữa cũng chẳng có ai quấy rầy cả. Công chúa nếu người có rảnh cứ đến đó tìm ta nha”

      Tiêu Tử Y lườm nàng ta, có chút bất đắc dĩ. Thủ vệ của nàng tại đây có phải dạo này canh giữ chẳng nghiêm chút nào chăng? Cũng nên đợi trời sáng thiên thời địa lợi nhân hoà chắc hỏi thăm Trầm Ngọc Hàn chút sao mà ai cũng có thể ra vào như chợ được vậy ha?

      “Còn nữa nè, Ta thấy lão già chết tiệt nhà ta mang tặng tên nhóc kia tám phần là tới tìm ta đó, công chúa nhớ đừng có để đến gần điện Vĩnh Xương nha” Hạ Hầu Linh dặn dò bên tai nàng.

      Doạ à? Làm gián điệp dối với gián điệp sao? Lại cần đứa bé như thế làm gián điệp ư? Có phải nàng nghe nhầm nhỉ? Tiêu Tử Y thực ra còn muốn hỏi kỹ chút xem nàng ta và Lãnh Thu Ngô kia rốt cục là xảy ra chuyện gì, song Nam Cung Sanh đứng cạnh nên nàng cũng dám mở miệng, đành đưa mắt nhìn Hạ Hầu Linh nhảy nhót mấy cái rồi biến mất vào trong bóng đêm.

      “Ta tiễn nàng trở về nào” Nam Cung Sanh vào nhà thu dọn giấy tờ bàn bỏ trong người, rồi lại nhanh nhẹn ra.

      Tiêu Tử Y định cự tuyệt nhưng nhớ lại kinh hãi vừa rồi, vẫn đành nhũn nhặn lại, gật đầu đồng ý.

      ***

      Vì ngủ chưa đủ nên Tiêu Tử Y ngủ mạch đến tận trưa mới dậy, làm Nhược Trúc tưởng nàng lại bị cảm nặng, vội vàng mời Nhan Hàn Nguyệt sắc bát thuốc Đông y lớn đem đến.

      Tiêu Tử Y có cảm giác Nhược Trúc rất quan tâm, nhưng mỗi lần nàng tỉnh lại thấy nàng ta, đều tự chủ được mà nghĩ đến chuyện nàng ta giấu tờ giấy của sư huynh Kỳ Mặc để lại. Đến tột cùng cái vị sư huynh tiện nghi kia của nàng viết gì trong tờ giấy nhỉ? Để đến nỗi Nhược Trúc phải đáng giá giấu cho nàng xem vậy?

      Nhìn bóng dáng bận rộn của Nhược Trúc, Tiêu Tử Y gần như suýt buột miệng hỏi. Đêm qua sau khi nàng và Nam Cung Sanh ra công bằng xong, lại để trong lòng nàng thấy rất dễ chịu. Có cảm giác giống như sau cơn mưa trời lại sáng vậy. Điều này làm nàng bất chợt nghĩ đến nếu người với người mà kết giao đơn giản thế hay biết mấy.

      Tuy cũng từng đối với nàng, nhưng mà nàng cũng bắt giải thích. Hai người đều ra, thân phận của cũng bị vạch trần, thân phận nàng cũng ám chỉ với rồi, sau này nếu được ở bên nhau tốt lắm.

      Chỉ là biết xem quyển hồi ức của Hoàng Hậu Độc có hiểu nữa, có thể chấp nhận thân phận của nàng hay nữa.

      “Công chúa, có chuyện gì à?” Nhược Trúc phát giác ra Tiêu Tử Y cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta mà chẳng gì, tò mò hỏi.

      “À, có việc gì” Tiêu Tử Y ngẩn người, vẫn kìm lại mở miệng hỏi… bừa để thay đổi chủ đề. Nàng vẫn cất nổi lời, tuy chỉ là vấn đề rất đơn giản, nhưng là sống còn trong cung, vết xe đổ vẫn còn trước mắt, nàng cũng thể đơn thuần quá.

      “Công chúa, hôm nay tiểu thiếu gia Độc vẫn chưa tới ạ” Nhược Trúc lo lắng bảo, “Hơn nữa, công tử Độc Diệp cũng lâu chưa xuất rồi ạ”

      Tiêu Tử Y trầm tư hẳn, suy nghĩ lúc rồi quyết định bảo, “Giúp ta chuẩn bị chút, ta muốn nhà Độc chuyến”

      “Muốn nhà Độc Phiệt ý ạ? Công chúa, như vậy có được ạ?’ Nhược Trúc nghe vậy cả kinh hỏi lại.

      Tiêu Tử Y để ý thấy Nhược Trúc dùng từ phiệt với nhà Độc , có thể thấy nhà Độc và nhà họ Thẩm phải cùng cấp bậc, song điều này thế nào nhỉ?

      Nàng đứng dậy đến ngồi xuống trước gương đồng, cười tự nhiên bảo, “Đúng vậy đó, hôm nay thời tiết rất đẹp, cũng nên Độc phiệt hỏi thăm các gia đình chút ha!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 244: Lời dạy của tổ tiên


      Dưới con mắt Nhược Trúc xem việc quyết định nhà Độc của Tiêu Tử Y là do xúc động quá mà quyết định bất chợt, xong chuyện này ra trong lòng Tiêu Tử Y lên kế hoạch từ rất lâu rồi.

      Lúc mở nhà trẻ, cũng chưa có cách nào thành lập hội phụ huynh, như vậy nàng thăm hỏi các gia đình là tốt nhất. Dù gì nhà trẻ của nàng, các trò cũng nhiều, dù nàng có nguyện vọng thăm hỏi tất cả các gia đình cũng tốn nhiều thời gian lắm.

      Hơn nữa, hôm nay nàng muốn ở lại cung Trường Nhạc vì muốn để khoảng gian cho nàng và Nam Cung Sanh, để cho suy nghĩ kỹ về chuyện giữa hai người họ. Còn về phần hoàng huynh Tiêu Cảnh Dương của nàng, nàng vẫn biết nên xử trí thế nào nữa.

      Hộ tống nàng xuất cung vẫn là Trầm Ngọc Hàn, vẫn cái vẻ mặt miễn cưỡng, hơn nữa sau khi nghe là nàng đến nhà Độc Phiệt, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

      “Nhà họ Thẩm và nhà họ Độc có thù gì với nhau sao?’ Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, quay đầu kiên nhẫn hỏi lại Nhược Trúc cùng nàng.

      Nhược Trúc bĩu môi khẽ cười , “Công chúa à, hết lần này đến lần khác bảo người cũng đúng rồi. Đúng vậy đó, nhà họ Thẩm và Độc chính xác là có qua lại với nhau, chỉ có điều đến cùng là vì sao, điều này cũng được cho lắm, chỉ nghe là ân oán của đời trước ạ”

      Tiêu Tử Y hiểu ra gật đầu bảo, ‘Chả trách mà Độc Diệp lại coi ta chẳng vừa mắt chút nào”

      “Công chúa….” Nhược Trúc định lại thôi, trầm tư chút, cuối cùng đành thở dài bảo, ‘Công chúa, Nhược Trúc vẫn cứ ra ạ. Chuyện này hình như là bị ấm ức gì đó, cố nhịn xuống thôi ạ”

      Tiêu Tử Y lại càng hoảng sợ, xem sắc mặt khó xử của Nhược Trúc lại càng phải giả vờ, doạ cho nàng phải hỏi tiếp, ‘Xin chỉ giáo cho?”

      Nhược Trúc cười khổ , “Chắc công chúa cũng lắm địa vị của Độc Phiệt ạ. Trước đây Độc Phiệt là phụ tá cánh phải của Tuỳ Đế, nhưng tại thời điểm nhà Tuỳ khống chế nổi chiều chính sinh ra đại loạn mà biến thành. Đồng thời lại được Cao Tổ ủng hộ nữa. Ông ta trao đổi điều kiện là địa vị của Độc Phiệt gắn với Hoàng gia vĩnh viễn giàu sang”

      “Hở? Lời này là thế nào vậy?’ Tiêu Tử Y nghe vậy thấy lạ, lại có người có năng lực làm hoàng đế mà lo sao?

      thể tin được hả?’ Trầm Ngọc Hàn lúc này nhảy lên xe ngựa, tám chuyện về Độc Phiệt, đây là chủ đề mà biết mệt mà.

      sao lại lên đây thế hả?’ Tiêu Tử Y trừng mắt liếc cái, tên này đến cùng có phải là ngự tiền thị vệ nhỉ? Sao cứ tuỳ tiện vậy chứ?

      “Điều này ta gọi là hộ vệ thiếp thân đó” Trầm Ngọc Hàn rỗi hơi , “Tiếp này, đến nhà Độc , công chúa phải rất tò mò với nhà họ Độc đó sao? Bản thân ta là hiểu nhất nhá. Nghe là nhà họ Độc có tổ huấn. được chiếm ngôi vị hoàng đế nhà Tuỳ, vì thế mới lựa chọn dựng lên vị hoàng đế bù nhìn”

      “Tổ huấn à?’ Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ đến, cái vị Độc Phiệt này phải là con cháu của hoàng hậu Độc đó ư? Tám chín phần là do Hoàng Hậu Độc lập ra quy củ rồi, cho phép đời sau chém giết cướp đoạt thiên hạ nhà Tuỳ. Tiêu Tử Y nhớ tới đêm qua tận mắt thấy quyển hồi ức cuộc đời của Hoàng Hậu Độc ngày đó, xem ra hoàng hậu Độc đối với Tuỳ Đế là thực lòng, tin tưởng tuyệt đối.

      “Cao Tổ phải là hoàng đế bù nhìn” Nhược Trúc lại để ý chút đến lời Trầm Ngọc Hàn , …đồng ý lắm mà phản bác lại.

      Trầm Ngọc Hàn cười mà như cười bảo, “Ha ha, phải là nghe nhá! Sau đó dĩ nhiên là Cao tổ bệ hạ của chúng ta minh thần võ khống chế quyền lực, chính thức lập nên triều Đại Chu, mà bởi vì nhớ tình cũ của Độc Phiệt góp vào, mới để cho họ tồn tại đến giờ đó. Nhưng mà đây cũng chỉ là phiên bản truyền miệng thôi”

      “Hả? Lại còn có giải thích của ông ấy sao?” Tiêu Tử Y lộ ra nét hứng thú. Nàng biết chân tướng thường được che giấu dưới bề ngoài hợp lý hợp tình. Nhưng mà nàng cứ nghĩ luẩn quẩn mãi, vẫn nghĩ ra vì sao nhà họ Độc lại có thể để ý tới chuyện hấp dẫn có thể xưng vương xưng bá thiên hạ mà lại cam tâm tình nguyện làm bề tôi của người ta chứ?

      “Đương nhiên là còn có giải thích khác nữa” Trầm Ngọc Hàn dùng tay xoa xoa cằm lởm chởm râu, thầm nghĩ đến lúc nào mới có bộ râu cá tính như vị nam đầu bếp kia chứ? “Công chúa à, cái vị nam đầu bếp kia bình thường hay ăn gì thế? Sau râu ria lại mọc rậm như thế nhỉ?’

      Tiêu Tử Y đột nhiên bị hỏi cắt ngang bỗng ngẩn người, sau đó khoát tay bảo, “Cái này tự hỏi . mau xem, đến cùng Độc Phiệt có thay đổi chân tướng là gì hả?’

      “À, thực ra tổ huấn đúng là có, nhưng phải hứa hẹn đời sau tuỳ tiện chèm giết cướp đoạt thiên hạ nhà Tuỳ đâu, mà chính là cho phép con cháu nhà họ Độc làm vua thiên hạ” Trầm Ngọc Hàn thở dài , “Lúc ấy sau khi ta nghe được tổ huấn này có hơi chút quá đáng. Ở đâu mà chẳng có nhà lấy đệ tử mình làm hoàng đế chứ. Nhưng sau này ông nội ta lần uống say có vài câu với chúng ta, đại khái ý tứ là, thống trị quốc gia tốt rất khó, xem ra trong lịch sử triều đại tồn tại lâu đời là thể. Nhưng để duy trì tốt quốc gia lại tương đối dễ, ví dụ như là khúc phụ Khổng phủ đó”

      Tiêu Tử Y nghe vậy im lặng, ra chút cũng đúng, cứ coi như là nàng sinh hoạt qua ở thời đại kia , nhà họ Khổng cũng chỉ là gia tộc cổ xưa mà vẫn nổi bật mỗi võ đài thế giới, bất kể là triều đại phong kiến nào trong lịch sử, đều đem nhà họ Khổng tôn sùng lên cao ngất. triều đại có thể kéo dài được bao lâu? Cho dù huy hoàng trải qua mấy ngàn năm chăng nữa, nhất định cũng có lúc bị người khác đuổi tận giết tuyệt. Lại còn chưa kể đến huyết thống hoàng gia tranh giành quyền lực đến mức cốt nhục tương tàn, sống ta chết. đến hoàng tộc thực tế so với những gia đình bình thường còn chẳng bằng.

      Ánh mắt Hoàng Hậu Độc có thể độc đáo như thế, đều là kẻ xuyên , Tiêu Tử Y tự biết nàng còn kém xa so với Hoàng Hậu Độc kia rồi.

      Tiêu Tử Y nghĩ thần mặt ra, nàng vốn chẳng hứng thú gì với bản chép tay của Hoàng Hậu Độc trong tay Nam Cung Sanh kia, nhưng thông qua chuyện này nàng cảm thấy mình cần phải đọc. Cũng chẳng trách được Nam Cung Sanh sau khi đọc qua cả đời đều xem như giống lúc trước.

      Thế nhưng sao bản chép tay của Hoàng Hậu Độc lại phải truyền tay đến tận tay Nam Cung Sanh chứ? Mà cả gia tộc lớn như Độc Phiệt lại thể có được chính bản duy nhất của tổ tiên mà lại phải lưu lạc bên ngoài?

      Trầm Ngọc Hàn vẫn còn lải nhải nhiều chuyện về Độc Phiệt, “Vì thế mới Độc Phiệt tuân thủ nghiêm ngặt những lời tổ huấn để lại của tổ tiên mình, kiên quyết dính dáng gì đến ngôi vị Hoàng đế hay công khai ủng hộ cho hoàng tử nào đó, vì thế trong mắt bệ hạ mỗi thế hệ Độc Phiệt đảm nhiệm bảo vệ lại vừa vừa hận, cũng bởi dùng rất được mà lại như gai trong mắt vậy đó mà!”

      “Có phải gia quy Độc Phiệt rất nghiêm ? Trước đây nghe đồn chỉ cho phép người vào triều làm quan thôi” Tiêu Tử Y nhất định phải tìm hiểu kỹ gia tộc gì mà nàng phải đối mặt, nghe qua những lời Trầm Ngọc Hàn vừa rồi, nàng đột nhiên cảm thấy nàng quyết định gia tộc Độc thăm hỏi các gia đình suy nghĩ quá bồng bột, nhất thời.

      Có lẽ cũng bởi là nàng quá tự tin vào thân phận công chúa của mình, cứ cho là dù có bất kỳ chuyện gì xảy ta, nhất định đối phương phải nể mặt nàng là công chúa mà thèm tính toán. Song như lời Nhược Trúc vừa kia ngừng lặp lặp lại trong đầu nàng, vì điều gì mà làm cho nàng phải chịu ấm ức cùng nhẫn nhục thế? thực tế Độc Phiệt khí tức hung hăng càn quấy đến mức độ này sao?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 245: Độc phiệt

      Tiêu Tử Y mang theo nghi vấn nhìn sang Trầm ngọc Hàn, rồi sau đó cũng rất biết phối hợp biết gì nấy, “Bởi độc Phiệt biết rất gia tộc khống chế quyền lợi quá lớn khiến Thánh thượng kiêng kị, vì thế mỗi thế hệ Độc Phiệt chỉ người vào làm quan trong triều, chỉ vẻn vẹn duy nhất người thôi. Những người trong gia tộc Độc khác nhất định phải thông qua kỳ sát hạch thi cử Võ Trạng nguyên mới hoàn thành tâm nguyện được. Song đến cả Võ Trạng nguyên này cứ ba năm Độc Phiệt cũng đều cử người ra tham gia thi tuyển”

      nghiêm khắc quá ..” Tiêu Tử Y thấy thế là đủ rồi. Độc Phiệt là tinh trong giáo dục, so với nhà họ Thẩm đó chỉ là mô hình phát triển tự do mà thôi.

      Song hai gia tộc lớn này, duy trì từ triều trước giàu mạnh kéo dài cho đến nay, còn gây dựng nghiệp bằng cả hai bàn tay trắng bình lặng mà bước lên mây, quả nhiên đều là truyền kỳ.

      Trầm Ngọc Hàn thấy Tiêu Tử Y vẫn bộ dạng thong thả hừ khẽ tiếng bảo, “Công chúa, hình như người còn biết việc này gặp nhiều khó khăn lắm đó”

      “Sao vậy?’ Tiêu Tử Y mờ mịt hỏi lại.

      TRầm ngọc Hàn nhìn có vẻ hả hê , “Độc tiểu thiếu gia Độc Huyền, cũng vốn là cháu đích tôn của thế hệ này, cũng là người kế nhiệm của Độc Phiệt đó. Người xem người thừa kế của gia tộc lớn vậy, sao có thể để cho người cứ thế đem như lông hồng thế chứ?’

      Tiêu Tử Y ngẩn người, tốn khá lâu mới nghĩ kỹ những lời Trầm Ngọc Hàn có nghĩa chỗ nào. Đây là tình cảnh đáng xấu hổ của gia tộc Độc Phiệt , cũng có thể là độc lập tới mức rời rạc ở quyền lực chỉ trừ gia tộc. Còn phiệt chủ chính của họ chính là nhân vật thống lĩnh quân đội, là người mà gia tộc họ tôn sùng tới mức cao nhất.

      Với nàng phụ hoàng là hiểu nhất, ông nhất định là người nhìn thoáng trông rộng cao, song cũng tuyệt đối nắm chắc quyền lực trong tay. tồn tại của Độc Phiệt đối với ông mà chắc chắn rất chướng tai gai mắt. Còn nàng trong bối cảnh này vào, tương đương như là đến chỗ Độc Phiệt đó để làm con tin vậy.

      Có thể nàng còn phải chịu đựng đãi ngộ đặc biệt nào đó nữa, chẳng trách mà Nhược Trúc sớm cảnh cáo nàng cần phải chuẩn bị tâm lý trước.

      Buồn bực quá , sơm biết vậy trước khi được tự tin như thế, cùng trò chuyện với Nam Cugn Sanh chút để xin ý kiến còn hơn là giờ nàng cứ xông bừa vào.

      Trong nội tâm Tiêu Tử Y hơi nản lòng lùi bước. định cất tiếng bảo đánh xe ngựa quay lại, tiếc là nàng còn chưa kịp phát ra xe ngực sừng lại rồi.

      “Công chúa, đến Độc Phiệt rồi ạ” Thị vệ bên ngoài dĩ nhiên là khong hiểu tâm ý của Tiêu Tử Y rất cẩn thận dừng lại, mà nguyên nhân chính là xe ngựa đến nơi rồi.

      Mặt Tiêu Tử Y đen sì lại, nàng sao lại quên được gia tộc Độc Phiệt và gia tộc Nam Cung Sanh lại ở liền kề nhau chứ. Vốn cũng chẳng cách xa hoàng cung cho lắm. “Ta…À, ta có cần chuyển lời cho những người gác cổng nhà Độc Phiệt biết trước nhỉ? Sau đó coi như có chuyện gì hồi cung ngay”

      TRầm Ngọc Hàn cười ha ha, đắc ý vượt lên nhảy xuống xe trước, ân cần đỡ nàng ra khỏi xe bảo, “Công chúa, xin mời xuống xe ạ” đùa sao? vất vả lắm mới có cơ hội chứng kiến vẻ xấu mặt của tiểu ma nữ này, sao nhìn chứ? Nếu từ nãy giờ cần gì phải tốn nhiều nước bọt để về bối cảnh Độc Phiệt cho nàng chứ?

      hy vọng nàng chết thảm quá mà….Hây da da, đúng là người thiện lương quá .

      Tiêu Tử Y hung hăng trừng mắt liếc Trầm ngọc Hàn cái, tên nhóc này đúgn là có thù tất báo mà.

      “Công chúa à, nấu muốn , hay chúng ta quay lại . Hoặc là lên trước đoạn đến nghỉ ngơi trong phủ Nam Cung nhé” Nhược Trúc đề nghị.

      cần, ta ” Tiêu Tử Y kiên định cắn cắn môi, nàng đồng ý với Nam Cung Tiêu rồi, muốn đón cậu bé trở lại. Nàng cũng thể đên tận cửa chưa thử mà lùi bước chứ? Đến cùng tại nơi đây vẫn là đất của triều Đại Chu, cứ coi như Độc Phiệt cố tình khó dễ sao, cùng lắm là nàng nhịn chút có sao đâu.

      chuẩn bị tâm lý kỹ, Tiêu Tử Y xuống xe, sau đó than thầm kiến trúc to lớn rộng rãi của gia tộc Độc Phiệt trước mặt, cửa lớn nằm hướng nam, sau cửa lớn là các dãy phòng ốc trùng trùng điệp điệp. Cửa ra vào có đầu sư tử đá đối diện kia lại càng tăng thêm uy nghiêm trang trọng cho khí thế Độc Phiệt. Mà tường hai bên bao quanh điểm cuối tận đâu cứ kéo dài mãi, hình như liếc nhìn đều trông thấy đầu cuối. Nàng chỉ biết xa về hướng tay chỗ đó chính là gia tộc Nam Cugn thôi.

      Cả mảnh đất này đều giống như dinh thực của trọng thần trong triều, dĩ nhiên phải hai bên nàng là cửa hàng mọc như nấm giống Thẩm gia. Song phủ đệ cứ nối tiếp nhau dài mãi dứt chẳng khác gì, gia tộc Độc này tựa như được ngăn lại riêng biệt biệt vậy, đến cả đường cũng có rất ít người lại, chỉ có thể vòng vèo qua lại.

      Trong lúc Tiêu Tử Y thấy kỳ lạ nhìn khung cảnh xung quanh, Độc Phiệt sớm có người tới, kiêu ngạo, xu nịnh lễ phép hỏi mục đích chuyến này của họ.

      Ánh mắt Tiêu Tử Y nháy cái rồi cười rất tự nhiên bảo, “Ta cần gặp Độc Diệp”

      Trầm Ngọc Hàn vốn sững sờ sau đó bỗng cười vui vẻ hẳn lên. Cách này rất hay. Trước tiên là tránh cùng mà giao phong trực tiếp với đại tướng quân Độc . Theo những lới bóng gió của Độc Diệp bên đó dìm nguy hiểm đến mức thấp nhất. Dù gì đại tướng quân Độc cất lời cũng chỉ có cơ hội duy nhất mà thôi.

      Nhóm Nhược Trúc được người của Độc Phiệt đối xử rất lễ phép đứng tại bên ngoài cửa phòng khách, Tiêu Tử Y chỉ dẫn theo Trầm Ngọc Hàn vào Độc Phiệt. Nàng đứng bên nhìn xem kiến trúc nơi này cũng khác gì phong cách kiến trúc của tiền triều, vừa nghĩ về vấn đề khó này. Vốn chẳng phải Độc Huyền ở trong cung Trường Nhạc của nàng đọc sách mấy tháng rồi sao? Nếu là bị người ta gia tộc Thành Hoàng khống chế tương lai của Độc Phiệt chủ, vậy mấy tháng đó cũng thấy Độc Phiệt có động tĩnh gì mà? Bước ngoặt chính là đại tướng quân Độc với nàng mấy câu yến hội kia.

      Tiêu Tử Y nhớ lại những lời đó, cũng cảm thấy nàng chẳng có chút thất lễ nào cả. Đại tướng quân Độc lại chẳng giống tên nhóc Trầm Ngọc Hàn mang thù như vậy chút nào, vậy còn có nguyên nhân khác nữa.

      Vì thế nàng mới cần tìm người để hỏi cho biết chút.

      Tiêu Tử Y theo người của Độc Phiệt vào sâu trong toà nhà, đường nhìn thấy mỗi gia đinh nhà Độc Phiệt người nào người nấy tuấn tú lịch tràn đầy sức mạnh. Nếu phải họ mặc trang phục gia đinh nàng đều cho rằng những người này đều là binh sĩ cả. Bởi những động tác cùng cử chỉ của họ cứ đâu ra đấy, nếu phải là những người trải qua huấn luyện thể đạt được trình độ thế được. Song kỳ lạ ở chỗ là nàng lâu như thế mà đến tỳ nữ cũng có, xem ra nữ nhân trong nhà hẳn là đều ở hậu viện cả. Chỉ mặt thế thôi cũng đủ thấy gia tộc Độc và gia tộc Thẩm khác nhau rồi. Gia quy của gia tộc Độc cái gì cũng nghiêm.

      Tiêu Tử Y còn phát ra, nàng qua mấy cái sân rồi cũng chưa từng nghe thấy có giọng nào cao vống lên hoặc tiếng cười tiếng rôm rả, hơn nữa màu sắc chủ đạo của kiến trúc đều là màu đen, toàn bộ phủ Độc tạo cho con người ta có cảm giác thở nổi.

      Trừ điểm này ra, Tiêu Tử Y còn phiền muộn để ý thấy người của Độc Phiệt lại rất cung kính với Trầm Ngọc Hàn đến mức nàng tưởng tượng nổi. Được thôi, có thể thấy nhà Độc Phiệt sùng bái vũ lực lên mức cao ngất rồi, nàng đành phải nhịn vậy.

      đoàn người theo con đường tiến rất nhanh vào khoảng sân phía tây của phủ, Tiêu Tử Y từ xa nghe thấy tiếng mũi tên cắm vào mục tiêu rất , quả nhiên khi qua cửa thấy quảng trườgn rộng lớn, Độc Diệp trong trang phục võ kéo cây cung dài lớn, còn đối diện sân có tấm bia cắm đầy mũi tên.

      “Công chúa, xin dừng bước chờ chút ạ, Diệp thiếu gia luyện bắn tên, tốt nhất là đừng quấy rầy người ạ” Gia đinh Độc Phiệt cúi đầu, sau đó lui ra.

      Trầm ngọc Hàn bên cạnh khẽ hừ tiếng, khinh thường, “Dạ dạ, điều này ta từng nghe qua rồi. Hình như là có người muốn chuyện với lúc Độc Diệp luyện bắn tên, kết quả là trở thành mục tiêu của rồi”

      Tiêu Tử Y tin cười cười, chuyện này quá khoa trương rồi . Thế nhưng ngay lúc nàng mới hé miệng định bỗng trợn to mắt nhìn muũ tên xé gió lao tới chỗ họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :