1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 236: Đừng chuyện với người rồi!

      Tiêu Tử Y bị Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu mỗi người bên quấn lấy, làm nàng thấy rất thỏa mãn khi trở thành ngôi sao sáng.

      Đàm Nguyệt Li đứng bên thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy ghen tị vì là người được đón chào nhất ở đây mà. Còn giờ lại nhận được ánh mắt đề phòng của Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu nên bị đả kích nghiêm trọng.

      “Lão ca à, sao sắc mặt của huynh khó coi vậy?’ Đàm Tinh Duyệt đến giá sách sau lưng Đàm Nguyệt Li lấy sách, hỏi miễn cưỡng.

      “Khụ, đừng bừa nhá!” Đàm Nguyệt Li cố cúi đầu giấu khóe miệng nhếch lên, sau đó mới tỉnh ra, vui mừng ngồi xổm xuống hỏi rất hưng phấn, “Tinh Duyệt à, vừa rồi đệ bảo ta gì thế?’

      Đàm Tinh Duyệt im lặng , đôi mắt xếch ánh lên tia thú vị, nhưng vẫn làm như có chuyện gì kéo ghế ra đứng lên tìm sách. Bị Đàm Nguyệt Li làm phiền cậu mới lạnh nhạt, “Phiền chết lên được, gọi huynh là lão ca thôi mà” Đàm Nguyệt Li vui rạo rực cả người bế cậu lên để cậu dễ lấy sách, thương lượng, “Tinh Duyệt à, gọi ta là ca ca được rồi, được thêm từ lão ở trước có được ? Đệ ?”

      biết bao lâu rồi chưa được nghe Tinh Duyệt gọi là ca ca rồi nhỉ? Trước đây biết rất ghét cậu cứ nước mắt nước mũi tèm lem, túm áo mình gọi là ca ca, nhưng rồi trong lúc vô tình, cũng còn được nghe tiếng cậu bé gọi lần nào nữa.

      Đàm Tinh Duyệt được Đàm Nguyệt Li ôm vào lòng, cậu vốn đều có đôi mắt xếch giống ca ca của mình nhìn ra nét vui sướng, nhưng bề ngoài cậu vẫn lạnh te bình tĩnh tìm sách giá, vỗ vỗ tay của Đàm Nguyệt Li thúc giục, “Được rồi”

      “Vậy được lắm, đồng ý với lời ta vừa rồi sao? Hay là muốn ta thả đệ xuống dưới hả?’ Đàm Nguyệt Li nâng Đàm Tinh Duyệt lên cao giảo hoạt uy hiếp.

      Đàm Tinh Duyệt xoay qua…nhìn đến ca ca vô lại của mình, sau đó cất cao giọng về phía Tiêu Tử Y, “Công chúa, sau này nhớ tránh xa ca ca của ta chút nha”

      Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại, thể tin nổi đứa bé Đàm Tinh Duyệt lúc nào cũng trầm mặc cả ngày chẳng mở nổi miệng lại chủ động cao giọng chuyện. Đến cả bọn trẻ con tranh giành Tiêu Tử Y cũng để ý đều quay đầu nhìn lại.

      Đàm Nguyệt Li còn chìm đắm trong vui sướng mà Đàm Tinh Duyệt đem lại, bỗng chốc thấy khó chịu hỏi lại, “Sao lại bảo công chúa cách xa ta chút hả? Có đệ đệ nào lại huynh trưởng của mình như vậy chưa?”

      Đàm Tinh Duyệt dùng ánh mắt khinh bỉ ngắm , thản nhiên, “Công chúa à, người hầu trong nhà ta đều , nghe ca ca ta chuyện nhiều cũng có khả năng có em bé đó. Người nhất định phải cẩn thận mới được”

      “Hả?” sau khi Tiêu Tử Y kinh ngạc, bỗng cười ngặt nghẽo, “Đàm Nguyệt Li ơi là Đàm Nguyệt Li. Ai ngờ lời của lại kém đến mức đó đấy”

      Đàm Nguyệt Li buông vội Đàm Tinh Duyệt xuống, vội vã giải thích, “Đây đều là những kẻ ghen tị ta khoác thôi!” Nhưng chưa kịp được bước nào, lại phát ra Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu hai người giang hai tay ra nhất quyết cho tới gần nửa bước.

      Tiêu Tử Y nhìn hai vóc người nho bảo hộ mình thấy trong lòng rất ấm áp.

      Nhưng Đàm Nguyệt Li lại rất nóng nảy, nhìn về phía Tiêu Tử Y cầu cứu, “Công chúa à, người đừng có giống bọn trẻ làm quá lên như thế được ?” Trong bộ não bé kia của nàng nghĩ gì, tưởng là kẻ đào mỏ sao? Đầu năm nay tiền lời lãi lại được ít vậy sao?

      được chuyện với bác” Tiêu Trạm là người đầu tiên cất tiếng.

      “Đúng đúng! chuyện trong người có em bé đó! Cấm được !” Nam Cung Tiêu cũng hùa theo.

      Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đàm Nguyệt Li, lại khiến trong lòng nàng thấy thích thú. Tuy vậy bề ngoài cũng muốn nể mặt mũi chút, dù sao nàng vẫn còn phải nhờ cậy nhiều. Vì thế Tiêu Tử Y cười xoa xoa đầu hai nhóc quỷ bảo, “ sao. nghiêm trọng như vậy đâu!”

      “Thế bác và ca ca Nguyệt Li gì vậy? ra xem nào” Tiêu Trạm buồn buồn. Bé có linh cảm mãnh liệt là có nguy cơ bác bị người khác cướp , chẳng qua phải Đàm Nguyệt Li ca ca thôi, nhưng bé vẫn phải đề phòng, phải cách xa ra!

      Đàm Nguyệt Li ngẩn người, cùng đánh mắt với Tiêu Tử Y, những gì bọn họ thể trước mặt bọn trẻ được.

      “Ôi, chẳng lẽ tiện sao?’ Nam Cung Tiêu mắt sắc liếc nhìn ánh mắt hai người giao nhau.

      “Đương nhiên là phải rồi” Tiêu Tử Y nghĩ chút, quyết định nhân cơ hội này ra, “Là như vầy, vài ngày nữa là ngày quốc tế thiếu nhi. Nhà đại gia các con chắc chưa bao giờ biết ngày quốc tế thiếu nhi này đâu nhỉ! Ngày quốc tế thiếu nhi này chính là ngày hội của trẻ em” Thực ra ở đây tính theo lịch mà ra, tuy vậy cũng sao, nàng chắc chắn quyết định phải tạo cho bọn trẻ được biết đến ngày quốc tế thiếu nhi, là ngày tốt nhất hạnh phúc nhất trong năm mới được.

      “Ôi, Được ăn tết sao?’ Trẻ con bao giờ chả thích những cái mới, ai ngờ nghe Tiêu Tử Y vậy, chẳng ai thèm hỏi lai lịch cái ngày quốc tế thiếu nhi này thế nào, cả đám cứ reo ầm lên vui sướng.

      Đàm Nguyệt Li cười khổ. Vừa rồi và Tiêu Tử Y giằng co với nhau nên giải thích ngày hội này thế nào với bọn trẻ. Ai ngờ Tiêu Tử Y lại dự đoán đúng hoàn toàn, bọn trẻ chẳng đứa nào thèm để ý chút điểm ấy cả.

      Tiêu Tử Y tung ánh mắt thắng lợi về phía Đàm Nguyệt Li, nàng rồi mà! Đứa trẻ chỉ cần có quà là vui sướng rồi. Giống như nàng vậy giờ cũng biết vì sao lại có “ngày mồng 1 tháng sáu” ngày quốc tế thiếu nhi nữa, chẳng phải trước đây lâu năm nào cũng có ngày này hay sao?

      “Bác à, ngày hội đó có trò chơi nào hay ạ?” Tiêu Trạm ghé lên đùi Tiêu Tử Y hỏi tiếp. Bọn bé quan tâm nhất chính là điều này.

      Tiêu Tử Y ngẫm nghĩ đôi chút, trước đây lúc cha mẹ nàng còn sống, nàng trải qua ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ biết bao, cho dù cha mẹ nàng có bận bao nhiêu chăng nữa vẫn dẫn nàng công viên chơi. Ở trường học còn được nghỉ ngày.

      Tuy vậy nơi đây có công viên để chơi, giờ phải làm sao đây?

      Lúc ở yến tiệc hè, hai bên sảnh nàng cũng bố trí số ít trò chơi thi thố cũng đến nỗi tệ lắm, đến cả thanh niên cũng đều thích tham gia. Nàng có thể bảo Đàm Nguyệt Li mua miếng đất ở kinh thành, tạo ra tên cho công viên. Hừ hừ, tuy kỹ thuật cổ đại gắn với trò Disney ổn lắm nhưng nếu dùng nguyên lý học vẫn áp dụng thành công. Thành công rồi sau này có gánh xiếc rong đều có sẵn sân để biểu diễn, đến lúc đó chiêu bài được gọi là “Công viên Hoàng gia”, thêm Vườn bách thú Hoàng gia” bên cạnh nữa càng tốt….

      Ôi chao, ý tưởng này mê người quá. Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy vui lắm, tuy giờ bắt tay vào làm cũng chẳng mấy chốc đến ngày quốc tế thiếu nhi rồi.

      Tiêu Tử Y ôm lấy khuôn mặt Tiêu Trạm, bỗng linh cảm đột phá bảo, “Đêm trước giờ tý ngày quốc tế thiếu nhi, các con được thần tiên tặng lễ vật! Ồ …chỉ cần …A…chỉ cần các con đặt túi sách ở đầu giường được rồi”

      Phù, nàng chỉ cần bảo mấy người là con cháu nương nương làm chuyện đó tốt rồi. Nàng cũng tin cải tiến được lễ Giáng sinh hiệu quả!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 237: Hứa nguyện

      Mấy nhóc vẫn còn tiêu hóa lời của Tiêu Tử Y vừa ….., còn Đàm Tinh Duyệt cũng có phản ứng, lại thấy thú vị bảo, “Ước lễ vật à? Lừa trẻ con sao? Chẳng qua là cần quà, chỉ là do người lớn tặng cho chúng ta thôi mà. Tại sao lại cứ phải lấy cớ có thần tiên tặng cho chứ?”

      Từ lần trước Tiêu Tử Y nghe được câu “Hậu sinh khả úy” kia của Đàm Tinh Duyệt, là biết tính tình của đứa trẻ này rồi. Aizzz, cứ mãi còn tính trẻ con phải tốt hơn hay sao? cho cùng hay là muốn chọc cái vị Đàm Nguyệt Li kia đây? Tiêu Tử Y liếc mắt qua nhìn Đàm Nguyệt Li cái, sau đó cười yếu ớt đợi cùng nàng giải thích với bọn trẻ, “ đúng vậy mà! Nhưng các con cần phải viết ước nguyện của mình lên giấy mới được đó”

      Quả nhiên Đàm Tinh Duyệt có biểu khác ngay, lén cười các bạn đều lên tia tin tưởng. Đàm Nguyệt Li thở dài, tiểu công chúa này định lừa trẻ con sao? Những đứa bé này dễ lừa như vậy đâu!

      Nhưng Tiêu Tử Y vẫn chưa xong, cười khanh khách tiếp, “Các con viết xong đừng có cho người khác xem đó nha! Nếu nhìn mất hiệu lực đó. Sau đó đem tờ giấy này thiêu hủy nha, làm thế bà tiên mới nhận được nguyện vọng của các con đó!”

      Đàm Nguyệt Li nghe vậy cả kinh, như vậy còn ai mà biết được bọn viết cái gì chứ, làm sao mà chuẩn bị quà tặng được đây ha?

      Tiêu Trạm nửa tin nửa ngờ kéo kéo tay áo Tiêu Tử Y hỏi, “ thực được sao ạ?’

      Tiêu Tử Y cười híp mắt trả lời, “ thực được, tin các con giờ cứ viết xem ngay !” Nàng vừa vừa lấy mấy quyển ghi chép bình thường trong hộc bàn ra cùng với mấy mẩu than củi, chia đều cho mỗi người bộ, “Nhớ kỹ được viết quá tay đó nha! phải viết nguyện vọng mà là viết cái gì! phải viết nhật ký mà là viết thứ gì đó nha! Cứ ngẫm lại xem bọc sách mình còn thiếu nhiều thứ gì đó, nếu thứ quá lớn cũng được viết ra nha! Viết xong thể sửa lại được đó nha!”

      Bọn trẻ ôm mỗi đứa bộ với thái độ thản nhiên, sau đó tản ra, tỏa ra các hướng bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ.

      Đàm Nguyệt Li lúc này tiến lại gần thào, “Công chúa à! Lần này đùa quá trớn rồi đó! Lời người ra rồi, nếu sau này biết mà tặng được quà cho chúng phải làm sao đây? Bọn trẻ thất vọng lắm đó!” cũng muốn nhìn thấy …cảnh thất vọng khuôn mặt nhắn của Đàm Tinh Duyệt chút nào cả.

      Tiêu Tử Y cười giảo hoạt bảo, “Ai bảo là nắm được nguyện vọng của chúng chứ? Ta bọn chúng nhận được” Nàng thấy nét hoài nghi khó hiểu mặt Đàm Nguyệt Ly cười dặn dò, “Ta chia cho bọn trẻ mặt ngoài của các vở đủ màu sắc, còn có giờ bọn trẻ ngồi ở chỗ nào phải nhớ kỹ giúp ta đó. Đừng có hỏi vì sao, chỉ cần nhớ kỹ là được”

      Đàm Nguyệt Li ngăn lòng tràn đầy nỗi hoài nghi lại, tạm thời ổn định tâm tình, nhìn chung quanh chỗ bọn trẻ ngồi trong phòng học chút.

      “Công …..công chúa….” Hạ Hầu Phụng Chương bỗng cất giọng nho hé miệng ra , “Con biết viết chữ phải làm sao bây giờ?’

      Tiêu Tử Y bật cười bảo, “Vậy cứ vẽ ra , ta tin thần tiên trời nhất định xem hiểu được mà”

      “Vâng!” Hạ Hầu Phụng Chương bắt đầu dùng than củi đùa nghịch, lập tức vẽ xong, sau đó cẩn thận xé tờ giấy quyển vở xuống, cẩn thận tới mức chỉ sợ xé rách. Hì hì, tốt quá. Hạ Hầu Phụng Chương len lén cười chút. Kết quả vừa ngẩng đầu lên phát ra tất cả mọi người viết xong, ở giữa sân bồn lửa cháy rực, đám xếp hàng ném tờ giấy viết xong vào trong bồn lửa kia kìa.

      Bé vội vàng nhấc mông lên chạy lạch bạch ra ngoài sân.

      “Được rồi. Giúp ta đem thu toàn bộ vở lại, nhớ thu bên phải, …còn ta thu bên trái. Nhớ nhất định được làm lộn” Tiêu Tử Y thấy người cuối cùng là Hạ Hầu Phụng Chương cũng viết xong chạy ra ngoài, vội dặn dò Đàm Nguyệt Li. Hai người nhanh tay thu dọn hết vở lại, mỗi quyển vở đều viết tên mỗi đứa bé. Đúng lúc này bọn cũng đốt xong nguyện vọng đều về đến lớp học.

      “Công chúa, Huyễn Hà, tiểu thư Nam Cung và còn có nhà họ Tô cũng phái người tới rồi”

      Nhược Trúc từ cửa ngách vào nhắc nhở, giờ là giờ tan học của bọn trẻ. Bây giờ ngoài Tiểu Vân Tuyển và Diệp Tầm ra, mấy bạn đều phải về nhà mỗi ngày.

      Mấy đứa bé lưu luyến chào hỏi nhau mãi, dù gì ngày mai cũng có thể gặp lại, bọn trẻ dường như ngày nào cũng phải ra về như thế. Tiêu Tử Y mỉm cười nhìn, đột nhiên bị Nam Cung Tiêu túm lấy tay, nàng cúi đầu xuống hỏi dò, ‘Tiêu Nhi à, sao thế? Có chuyện gì ?’

      Nam Cung Tiêu hơi nhếch miệng, cậu đối với quà tặng gì cũng hứng thú, “Công chúa à, ngày mai Độc nó có đến ạ?’ Cậu quan tâm nhất là điều này.

      Trong lòng Tiêu Tử Y đập rộn, cười miễn cưỡng, “Hôm nay ta phái người đến hỏi xem thế nào, nếu ngày mai bé chưa đến, ta cam đoan đích thân đến đón bé ấy trở về”

      Trong nội tâm nàng cũng chắc lắm, nhưng nàng nhất định cố gắng hết sức mình.

      Nam Cung Tiêu hài lòng gật gật đầu, lại cùng Tiêu Trạm tranh cướp chạy ra ngoài, hai chị em song sinh họ Tô cũng tan học theo.

      Tiêu Tử Y bảo Như Lan an bài cho Lí Vân Tuyển, Diệp Tầm và Hạ Hầu Phụng Chương ăn cơm chiều xong, còn Đàm Nguyệt Li nghĩ xem Tiêu Tử Y làm cách nào mà biết nguyện vọng của bọn trẻ, cứ sống chết chịu . Nhưng trước mặt Đàm Tinh Duyệt, biết với Tiêu Tử Y thế nào đây ha?

      Đàm Nguyệt Li bất chấp, cứ quăng ánh mắt sang chỗ Tiêu Tử Y định gây khó dễ, hôm nay nếu biết đáp án chắc cả đêm cũng thể nào ngủ được mất.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng cũng hết cách, nàng cũng nguyện ý tiết lộ ra trước mặt bọn trẻ. “Đêm nay có rảnh ? Đưa Tinh Duyệt về rồi quay lại, ta còn có vài chuyện muốn thương lượng với nữa” Đúng lúc cái ý tưởng này liên quan đến “Công viên và vườn bách thú Hoàng gia” nên nàng rất muốn thảo luận kỹ với .

      Đàm Nguyệt Li thở dài, lắc lắc đầu bảo, ‘Đêm nay tiện lắm. Thứ nhất là do kiêng kỵ, hai là tối nay Lan vị phường kia khai trương ba vòng lễ mừng năm mới, ta cũng trong hàng ngũ những người được mời”

      Ba vòng lễ mừng năm mới ư? Tiêu Tử Y nheo mắt lại, nhìn theo ra cửa sổ phòng học Nam Cung Sanh đứng đó từ lâu, chút cũng nhìn ra đây là ông chủ bận rộn của Lan vị phường nữa ha!

      “Vì thế ngày mai ta mới lại tới ha! Tinh Duyệt, thôi, về nhà nào!’ Đàm Nguyệt Li vẫy vẫy tay về phía Đàm Tinh Duyệt cái, hai huynh đệ trước sau ra khỏi phòng học.

      Trong phòng học ồn ào náo nhiệt bỗng yên tĩnh trở lại, Tiêu Tử Y ngước mắt to nhìn về phía vị Nam Cung Sanh đứng trước cửa sổ kia. Tuy giờ nàng luôn cố nhìn đến , nhưng hiệu quả lại chẳng được là bao, nàng lúc nào cũng kiềm chế nổi ánh mắt mình, lát lát lại khẽ liếc mắt nhìn lại.

      Nàng lắc lắc đầu, rút quyển vở của bọn trẻ viết nguyện vọng qua, dùng than củi bôi lên từng nét giấy, chỉ lát sau tờ giấy lên bút tích viết qua, bên cạnh là màu đen, vết tích do sâu nên bôi được. May là bọn trẻ dùng than củi, ngòi bút nhọn nên còn lưu lại giấy khá sâu, thế này rất dễ dùng cách này để có thể làm lên chữ viết nguyên bản từng viết qua.

      “Nàng giỏi đó, vậy mà cũng làm được” Nam Cung Sanh nén nổi tò mò đến ngạc nhiên khâm phục bảo.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Sanh vẫn đeo bộ râu xồm chắc chắn, thản nhiên ,”Tiểu xiếc thôi mà”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 238: Tiểu xiếc

      Nam Cung Sanh thèm để ý đến thái độ lạnh lẽo của Tiêu Tử Y, thò tay cầm tờ giấy nàng bôi xong lên xem, cứ thế bảo, “Tuân tử? Cái này hẳn là lễ vật của Đàm Tinh Duyệt đây? đúng là nguyện vọng có cũng được mà có cũng sao, ta đoán chừng là nó tin

      Tiêu Tử Y cũng thèm để ý đến , cứ tiếp tục dùng than củi bôi tiếp ra nguyện vọng của bọn trẻ. Còn Nam Cung Sanh đứng bên nhìn, “Trúc Diệp Thanh ư? Tiểu Vân Tuyển muốn uống rượu sao? Hẳn là viết nhầm chăng?’

      “Trúc Diệp Thanh là ngự rượu Thái Nguyên, có thể là muốn cho ca ca bé nếm thử thôi” Tiêu Tử Y nhịn được tiếp lời. Lời vừa ra khỏi miệng nàng mới biết nhất định là Nam Cung Sanh muốn mớm lời chuyện với nàng. là ông chủ của Lan Vị Phường, sao cả điều như thế cũng biết chứ.

      Nam Cung Sanh mỉm cười, tiếp tục , “Diệp Tầm ước miếng pho mát thảo nguyên, cái này có thể mua ở Lan vị Phường, ta nghe ở đó có món pho mát thảo nguyên ăn rất ngon”

      Tiêu Tử Y hừ lạnh tiếng, lừa đảo quá ha, cứ tiếp tục giả vờ nữa , xem thử xem còn giả vờ đến bao giờ nữa.

      “Chị em nhà họ Tô lại muốn bộ áng mây nghê thường kia của công chúa, ha ha, hai chữ nghê thường này lại còn viết sai nữa chứ. Nhưng cũng giỏi là mới có mấy ngày mà tìm được hai chiếc sáo rồi? Dù sao đầu của các bé ấy cũng rất ” Nam Cung Sanh cao hứng xem tiếp, “Thằng nhóc quỷ thích khóc này vẽ gì thế nhỉ? Là người à?’

      Tiêu Tử Y nhìn Hạ Hầu Phụng Chương để lại dấu vết kia, nghĩ ngợi rồi đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra bảo, “ biết rồi, chính xác là cái đồ chơi làm bằng đường kia. Hôm nay ông nội của nó lúc còn ở đây, nó còn gào thét muốn đó”

      “Hóa ra nó cần cái này ” Nam Cung Sanh cười thả quyển vở của Hạ Hầu Phụng Chương xuống, cầm lấy quyển vở của đệ đệ mình. “Ta xem thử xem Tiêu Nhi muốn gì đây?’

      xong bỗng lâm vào trầm mặc, làm Tiêu Tử Y thấy tò mò ngẩng đầu lên, “Cái Thiên lam tiêu là cái gì vậy? Là cây sáo sao?” Aizz, nàng là rất bực, dù muốn chuyện cùng nhưng cái thói quen luôn khiến cho nàng chẳng lo lắng gì nhiều cũng bật thốt ra rồi.

      “Thiên Lam tiêu là di vật của mẹ ta” Nam Cung Sanh kéo ghế ra ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, bất giác nhớ lại, “ tiểu Tranh có cùng nàng chưa, bà ấy rất thích nhạc cổ, hi vọng có ngày có thể được nghe chúng ta hợp tấu khúc, vì thế tên chúng ta đều lấy nhạc khí để đặt, vì rất xứng đôi với tên của chúng ta, bà ấy và cha ta cùng sưu tập được bộ nhạc khí tương đối, đều là những bảo vật gia truyền cả”

      “Hóa ra là vậy, ta chỉ nghe tiểu Tranh qua lai lịch tên của các người thôi” Tiêu Tử Y cảm thấy hình như là có gì đó bình thường nhưng lại dám hỏi, vẻ nghi hoặc.

      “Ha ha, nghĩ mãi mà vì sao cả tiêu cũng chuẩn bị xong chưa chứ gì? Là vì mẹ ta vốn kế hoạch muốn thêm đứa bé nữa, tiếc là do thân thể suy yếu bị nhiễm bệnh phổi qua đời” Nam Cung Sanh cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, vừa bực vừa buồn cười , ‘Thằng nhóc Tiêu Nhi này là, cứ nhân cơ hội lừa đảo. Thiên lam tiêu vốn rất lớn đoán chừng nó cầm còn ngại nữa là, ràng là phải chờ tới khi nó lên chín tuổi mới trao tận tay cho nó mới được mà”

      “Chắc nó cũng tin thần tiên có thể tặng quà cho nó, chỉ đơn giản lấy ra làm trò thôi. Đây chính là khác nhau của nó và Đàm Tinh Duyệt đó” Tiêu Tử Y cười phân tích. Nàng cảm thấy tán gẫu với Nam Cung Sanh rất thoải mái nhàng, có lẽ là lỗi của chính nàng, đem chuyện hữu tình trở thành tình rồi.

      “Thôi bỏ , ta bảo Tiểu Tranh về cùng tâm với cha vậy, cha vốn thương Tiêu Nhi như thế chắc vấn đề gì đâu” Nam Cung Sanh xem thái độ của Tiêu Tử Y có biến chuyển tốt đẹp chút cười yếu ớt hỏi, “Còn cái cuối cùng, xem thử Hoàng tôn điện hạ cần cái gì đây?’

      Tiêu Tử Y đau đầu cau mày, đem quyển vở kia đưa tới, “Quà tặng người khác có thể còn được, chứ Trạm Nhi ….”

      Nam Cung Sanh tò mò nhận lấy, kết quả phát mặt giấy chữ viết lộn xộn, cơ bản là rốt cục chữ viết là chữ gì. “Có phải là Hoàng tôn điện hạ viết xong lại xóa rồi viết lại lần nữa ?’

      “Chắc thế” Tiêu Tử Y khó xử chống cằm. Bé Tiêu Trạm này là. Sao lại viết rồi lại sửa và viết lại thế chứ? Nếu biết sớm nàng cho bọn trẻ dùng than củi để viết lên đâu, để kết quả hai lần đều viết trùng lên nhau cả, căn bản thể nhận ra được là viết chữ gì nữa. Hơn nữa cho dù có phân biệt ra được, cuối cùng ai là người biết được lần cuối Trạm Nhi muốn là gì chứ?

      “Hay là bảo Hoàng tôn điện hạ viết lại lần nữa được ?” Nam Cung Sanh cũng hiểu được giải quyết có chút khó khăn.

      tìm ra đáp án đến phút cuối cũng đừng làm vậy. Ta nghe ngóng mấy ngày nữa xem sao” Tiêu Tử Y muốn để cho Trạm Nhi của nàng thất vọng, mím môi đem tờ giấy giấu kỹ vào người. “Tối nay có việc gì đó chứ?” Chẳng phải còn là ông chủ của Lan Vị phường chuẩn bị ba vòng lễ mừng năm mới đó sao? Thế nào mà vẫn còn lải nhải chuyện với nàng ở đây chứ?

      Nam Cung Sanh bất chợt ngẩng đầu lên khẽ cười bảo, ‘ có việc gì, nếu công chúa có việc gì cứ sai bảo ạ”

      Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, đứng dậy thản nhiên, “Chỉ tiện hỏi chút thôi, ta ăn cơm trước đây, mai gặp lại nhé” Nàng muốn cách xa ra chút, cứ mỗi phút ở bên cạnh , nàng cảm thấy lòng mình lại xao động. Nàng cũng dám mở miệng đem mọi chuyện ra hỏi, tuy nàng hy vọng cuối cùng là do nàng lo lắng quá thôi, nhưng nàng lại càng sợ chính cho nàng đáp án chính xác.

      Đến cùng có phải tiếp cận nàng là vì bản chép tay của Hoàng Hậu độc hay là vì bản thân nàng đây? Cả đêm Tiêu Tử Y ngủ ngon, cứ nằm lì giường nhìn chằm chằm vào vết chạm khắc trần mà ngẩn người. Hồi tưởng lại mấy ngày nay cùng ở chỗ với Nam Cung Sanh, nàng lại càng thấy có chút kỳ lạ.

      tốn rất nhiều tâm tư thu hút nàng nhìn đến chuỗi ghép vần Hán ngữ, khẳng định rằng còn có những nội dung khác tồn tại nữa.

      Như vậy những nội dung tồn tại này đến tột cùng là ở đâu đây? Có thể ở trong bản chép tay của Hoàng Hậu Độc kia nhỉ?

      Tiêu Tử Y nghĩ ngợi đến đau cả đầu, đột nhiên phát giác ra mình ngốc. Cứ trực tiếp tìm Nam Cung Sanh hỏi bản chép tay kia phải là được rồi sao? Dù gì thế giới này, hẳn là ngoài nàng ra còn ai có thể xem hiểu được chữ Hán ngữ ghép vần kia rồi, cho dù muốn cho nàng xem, vậy nàng cứ mãi tự tìm phiền não làm gì chứ?

      Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt rồi thấy lòng hiếu kỳ của nàng nén lại được, bất chấp cả trời đen tối đen bay ra khỏi cửa sổ.

      Nam Cung Sanh ở cách tẩm cung của nàng xa gần, ngay bên cạnh điện Vĩnh Thọ, tận góc trong cùng. Tiêu Tử Y cũng muốn làm kinh động đến người khác, nàng dựa vào lối cung điện quen thuộc, tránh khỏi những chỗ có thủ vệ, rất thuận lợi đến trước nơi ở của Nam Cung Sanh. Do buổi tối điện Vĩnh Thọ có mấy người ở nên thủ vệ ở đây cũng nghiêm lắm, Nam Cung Sanh là đầu bếp trong cung, phải ở ngay cạnh bếp trong điện Vĩnh Thọ.

      Tiêu Tử Y nhìn mảng tối đen trong phòng ở, mới nhớ tới Đàm Nguyệt Li qua, tối nay Lan Vị Phường tổ chức ba vòng lễ mừng năm mới. Chẳng cần nghĩ cũng biết lúc này chắc chắn Nam Cung Sanh uống rượu xã giao đây!

      Còn về bản chép tay của Hoàng Hậu Độc , do cần để cho nàng phân biệt được chữ ghép vần trong Hán ngữ nên nhất định mang theo vào trong cung. Chỉ là bản chép tay này mang theo bên người hay là giấu ở trong căn phòng trước mặt nàng đây nhỉ?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 239:

      Hay nàng vào phòng đợi trở về? Tiêu Tử Y chẳng kịp nghĩ kỹ, lấy tay đẩy cửa phòng của Nam Cung Sanh ra.

      Men theo ánh trăng, mắt Tiêu Tử Y có thể nhìn rất mọi thứ trong phòng . Trong phòng có người, bố trí cũng rất đơn giản, chỉ có cái bàn, cái tủ và cái giường. Quanh bàn có vài chiếc ghế dựa, giường chiếu đều rất gọn gàng, có thể thấy chủ nhân sớm ra khỏi nhà rồi.

      Tiêu Tử Y hít hơi sâu, đáy lòng nàng dâng lên ý nghĩ. Nàng biết rất hiếm có được ngày hôm nay Nam cung sanh ở trong cung, cơ hội tốt như vậy nếu nắm chắc cũng biết đến khi nào mới có. Vì thế nơi này của cũng coi như là địa bàn của nàng, nàng bắt đầu có tâm tư kiểm tra những chỗ được coi là cấm kỵ là chuyện tất nhiên, bắt đầu từ phòng bên trong.

      Đồ vật phòng trong cũng nhiều, Tiêu Tử Y cũng nhìn thấy quyển sách nào cả, nhưng ra lại tìm được ít hương liệu dùng làm điểm tâm được hãm trước. Nàng cầm lấy bình sứ men xanh, nhịn được đưa lên mũi ngửi.

      Mùi hương hoàn mỹ thấm sâu vào ruột gan, Tiêu Tử y khỏi im lặng. Nàng trước sau tin nổi người đàn ông lại có thể làm ra được món điểm tâm tinh xảo đến thế lại kẻ ác có lòng hiểm độc.

      Vì thế, nàng mới ngừng tìm mọi cớ trong lòng là vì đó ư? Hay nàng muốn nghĩ mình nhìn nhầm người sao?

      Tiêu Tử Y cầm chắc chiếc bình sứ men xanh chứa hương liệu kia, ngồi trong bóng đêm ngẩn ngơ.

      Hay tại nàng lo lắng quá ư? Tâm tình Tiêu Tử y càng nghĩ càng loạn, hận thể để Nam Cung Sanh tại bất ngờ ra trước mặt nàng, như vậy nàng có thể hỏi thẳng cho , cũng đỡ hơn nàng giờ như bị tra tấn vậy.

      “Kẹt…” Như đáp lại tiếng lòng của Tiêu Tử Y, cánh cửa bỗng chốc có người đẩy ra.

      Tiêu Tử Y chột dạ lập tức lắc mình tránh chỗ tối sau cánh tủ. Sau đó giây sau nhìn thấy bóng Nam Cung Sanh uống say khướt lảo đảo vào phòng, ngã xuống giường.

      Ôi….tại sao nàng lại trốn chứ? Tiêu Tử Y bị phản xạ có điều kiện của mình mà hối hận mãi. phải là nàng muốn chuyện với đó sao? Nhưng mà Tiêu Tử Y nhìn thấy bộ dạng say như điếu đổ của nam Cung Sanh thế này còn chuyện được gì nữa chứ?

      Đúng là, đến cả mặt mũi và quần áo cũng rửa thay cứ ngủ như vậy sao? đúng là bẩn quá . Hơn nữa đến bộ râu xồm kia cũng gỡ xuống. Tiêu Tử Y bĩu môi, nghe thấy tiếng ngáy của nam Cung Sanh bắt đầu vang lên trong nhà, bất chợt nàng nghĩ nếu lúc này mình mà soát người có thể tìm được bản chép tay của Hoàng Hậu độc hay nhỉ?

      Nếu bình thường tuyệt đối nàng cũng dám nghĩ đến chuyện này. Dù sao Nam Cung sanh cũng có võ công, nếu nàng muốn phát đến gần đều là vấn đề khó nhất. Song giờ lại say rượu, chỉ cách nàng có ba bước chân, thậm chí nàng có thể men theo ánh trăng len vào phòng thấy là bộ râu giả gắn vào.

      Chỉ là kiểm tra xem trong ngực có dấu bản chép tay hay thôi mà. Chắc có vấn đề gì đâu chứ? Nếu có, cũng phát ra cái gì, đợi sau này có cơ hội lại cùng chuyện với . Chỉ là qua sờ xuống chút thôi…..

      Trong lòng Tiêu Tử Y đấu tranh kịch liệt, cuối cùng ngăn nổi lòng hiếu kỳ, nhón chân đến trước giường Nam Cung Sanh, từ cao nhìn xuống say sưa ngủ.

      Hừ! Dù ngủ râu xồm cũng đáng ghét lắm! Tiêu Tử Y nghĩ tới lúc ban ngày, hình ảnh bị Hạ Hầu Phụng Chương đứa bé quỷ khóc nhè kia túm xuống bất ngờ, kìm được khóe môi khẽ nhếch lên cong cong.

      Tiêu Tử y biết mình như bị quỷ ám vậy, tay bất giác vươn tới, mục tiêu vốn là ngực vậy mà lại là bộ râu xồm kia của . Nhưng ngay tại thời điểm tay sắp chạm tới mục tiêu, đột nhiên tiếng ngày đều bỗng ngừng. Cùng lúc đó tay nàng bị người ta nắm rất chặt, sức mạnh truyền từ trước kéo đến làm nàng mất thăng bằng ngã nhào vào ngực . Tiếp đó là trận trời long đất lở, đợi lúc nàng tỉnh táo lại thấy đỉnh đầu mình là đôi mắt sáng như sao nhìn nàng bất hạnh bị người ta ôm chặt lấy.

      “Ơ…Ta nghĩ mình có thể giải thích….” Tiêu Tử Y liếm liếm đôi môi khô, rất đáng thương.

      “Hả? Giải thích thế nào?” Nam Cung Sanh thú vị , cúi đầu nhìn thân nằm dưới Tiêu Tử Y vả mê hoặc dị thường, bỗng có cảm giác bốc thẳng lên đỉnh đầu. Nha ddaaud này đúng là biết nửa đêm nửa hôm ăn mặc mỏng mảnh chạy đến phòng đàn ông làm cho người khác hiểu lầm tới mức nào đây?

      “A…” phà ra mùi rượu cuốn quít lấy cả người nàng làm cho Tiêu Tử Y thấy mê muội. Từ nàng vốn ghét nhất mùi rượu rồi. Nhưng mùi rượu người kia lại vì rượu hay vì nguyên nhân gì mà lại làm say lòng người đến thế, còn có bình sứ xanh đựng hương liệu trong tay nàng đây làm cho nàng bất chợt hít sâu hai lần, sau đó lòng nàng lại thấy xúc động nhàng.

      Đúng vậy, hai người họ lần đầu tiên gặp mặt nàng chính là được ôm vào lòng. Lúc còn chưa nhìn thấy mặt nàng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng cùng xen lẫn mùi hương hoa đào ngập tràn.

      “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à/’ Nam Cung Sanh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tiêu Tử Y bất chợt thấy lo lắng. Mấy ngày nay cảm xúc của nàng ổn lắm, kể cả lúc ở bên cạnh nàng nữa, cũng đến tột cùng nàng xảy ra chuyện gì nữa. đưa tay nhàng vén mái tóc dài lộ mặt nàng ra.

      Tiêu Tử Y cảm thấy rất cẩn thận chạm vào gương mặt nàng, xẹt qua như sợ chạm vào đồ quí dễ vỡ vậy. Mà nàng dưới ánh trăng sáng nhìn rất vết sẹo xấu xí cổ tay phải của .

      Nàng rụt lại, nàng muốn biết chân tướng vì sao lại tiếp cận nàng nữa.

      Cho dù nàng bắt chính mình phải nghĩ về hướng tệ nhất, nếu và nàng gặp nhau đều là do kế hoạch sắp đặt, như vậy lần chơi xuân kia cũng là do bày mưu tính kế sao? Thông qua Nam Cung Tranh để có thể dễ dàng biết tuyến đường của các nàng, rồi thuê kẻ diễn trò, sau đó dùng bản thân làm khổ nhục kế…

      Nhưng mà, lúc đó cũng có cách nào biết được nàng có chiếc trâm gài tóc đa năng. Nếu thấy nàng ngã xuống rồi cũng cần phải tự rạch nhát lên người hăn chứ? Hơn nữa cho đến giờ cũng chưa bao giờ đòi hỏi nàng phải đền đáp gì cả.

      “Công chúa…” Nam Cung Sanh hạ người thấp xuống, ra vẻ rất quan tâm. phải gây chú ý cho nàng, làm cho nàng đừng có nằm giường mà ngẩn người chứ? nhanh chút ra xem xảy ra chuyện gì đây?

      Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nhìn bộ râu xồm sát tận mặt cười thản nhiên, rồi vươn tay ra làm cái chuyện mà nàng khát vọng từ rất lâu rồi.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 240: ngả bài

      Nam Cung Sanh ngạc nhiên, ngờ tới hôm nay tự dưng chòm râu xồm của lại xui xẻo vậy rớt hai lần liên tiếp ha!

      Tiêu Tử Y hài lòng nhìn chiếc cằm trơn bóng của , tiện tay sờ lên bộ râu xồm ném giường.

      Nam Cung Sanh cười khổ bảo, ‘Vì muốn chứng mình điều này ư? Nên đêm nay mới đến sao?’

      Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nam Cung Sanh lộ ra, tâm tình thấy hơi tệ , “Xem ra có vẻ rất thất vọng nhỉ” Quả nhiên chuyện với trai đẹp tâm tình có vẻ tốt hơn lên, thực lòng nhìn vẻ lôi thôi lếch thếch của Nam Cung Sanh với chàng công tử Lan vị phường dưới hình thức là ông chủ Lan, vẻ ngoài đúng là trời vực luôn.

      Khoé miệng xinh đẹp tì vết của Nam Cung Sanh khẽ nhếch lên thành đường cong, cười thâm ý bảo, “Ta còn tưởng công chúa nàng sớm biết rồi chứ?’

      “Chúng ta cứ phải chuyện trong tư thế này sao?’ Tiêu Tử Y dùng ngón tay đẩy đẩy vai , ý bảo đừng có gần quá làm cho nàng suýt thở nổi rồi. Trước khi lộ ra mặt cũng từng dùng thân phận ông chủ Lan để gặp nàng, nhưng cũng chưa xem kỹ người đàn ông này lắm. Lúc này khoảng cách hai người gần như thế, nàng có thể nhìn rất người đàn ông này chẳng những rất tuấn mà trong mắt còn như có vòng xoáy, bị nhìn chằm chằm như thế dường như cả người bị hút sâu vào trong đó vậy.

      Tiêu Tử Y bỗng thấy hận bản thân sao ban đêm lại nhìn đến thế.

      Nam Cung Sanh thú vị nhìn vẻ bối rối trong mắt nàng, nét tuấn dật mắt bỗng từ từ thay bằng biểu bất cần đời, gần như thành chơi đểu phun ra từ, “

      “Vì sao chứ?’ Tiêu Tử Y ngờ lại cự tuyệt dứat khoát như vậy, cứ ngơ ngác hỏi lại, rồi thò tay đẩy vai ra song lay chuyển được gì. Vừa rồi do nôn nóng quá mà để ý đến chân và nàng cứ quấn chặt lấy nhau, cả hai cũng nằm chung giường. Loại tư thế mờ ám này mà để bất cứ ai nhìn thấy có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa sạch mất.

      Nam Cung Sanh nhếch môi cong lên, chầm chậm, “Trừ phi công chúa cho ta biết mục đích chính tối nay nàng tới nơi này là gì?”

      Tim Tiêu Tử Y đập bùm bụp, mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cứ tan như mây khói. Sau khi nàng cố nghiêng đầu tránh né đôi mắt sâu thẳm kia, thản nhiên, “ có gì để cả”

      có gì để ư? Vậy tại sao lại nhắm mắt chứ?’ Nam Cung Sanh nhấc lọn tóc dài của Tiêu Tử Y lên, vuốt ve trong tay, cười híp mắt bảo, “Công chúa à, nàng có biết , lúc nàng dối, lông mi bên phải hơi rung rung chút đó”

      Tiêu Tử Y vội vàng lấy tay che mắt lại, bất chợt mới phát ra phản ứng của mình phải chưa đánh khai hay sao? Nàng im lặng nghe Nam Cung Sanh cười phá ra vui sướng.

      Nam Cung Sanh cười đến nỗi cả người rung lên, tay chống lên đỡ cả người dậy, toàn thân hạ xuống, cùi trỏ hạ bên tai Tiêu Tử Y. Hai người càng thế lại càng gần thêm, đến cả chóp mũi gần như suýt chạm vào hai má của nàng.

      Tiêu Tử Y dám quay mặt lại, chỉ sợ chạm phải nơi nên chạm. Cả người nàng cứng ngắc lại, ảo não, “ công bằng! công bằng!”

      Nam Cung Sanh cười phá lên bỗng dừng lại, khe khẽ thở dài bên tai nàng, “Như thế nào là công bằng hả? Công chúa, chỉ nàng có bí mật, vậy ta cũng nên có hay sao?”

      Tiêu Tử Y lặng nhìn cánh tay của người nằm sát bên người, bỗng chốc như mất hồn, vậy là có ý gì chứ?

      “Công chúa à, có lẽ công bằng nhất là ra, mọi chuyện càng đơn giản hơn chú?” Nam Cung Sanh ngồi dậy, khoanh chân ngồi ở góc giường.

      Tiêu Tử Y vội vàng đứng dậy lùi vào góc sáng, nhưng lại bi ai phát ra nàng có chọn nơi xa nhất nhưng giường này lại lớn. Nàng cứ nhớ mãi chiếc giường gỗ đàn hương rất rất to của nàng, tuy đầu giường có bị khắc chữ để lại.

      Nam Cung Sanh nhún nhún vai bảo, ‘Đúng vậy, dấu vết chiếc giường gỗ đàn hương là do ta khắc” ra cũng chẳng khó đoán lắm, vị tiểu công chúa này mấy ngày nay thái độ đột nhiên thay đổi hẳn với . Hơn nữa đúng lúc để phát ra chiếc giường nằm trong tẩm cung nàng lại vốn là chiếc giường trong cung Trường Tín kia, như vậy nguyên nhân nàng đột nhiên lãnh đạm với có thể nghĩ ra.’

      lãng phí quá, có biết xem giường bao nhiêu tiền vậy?” Tiêu Tử Y nghe thấy Nam Cung Sanh thừa nhận có phản ứng trước, chỉ là có mỗi câu này. Hơn nữa nàng cũng ra rất thành . Nàng chứng thực là rất đau lòng mà…Đây chính là cây đàn hương ngàn năm mới có ha!

      Nam Cung Sanh phì cười ha ha , “Công chúa à, nếu là ta cùng nàng , xem ra chiếc giường này đúng là cây gỗ đàn hương lớn chứ còn là cây gỗ đàn hương rồi, tâm tình của nàng có thoải mái hơn chút nào ?’ Hai loại cây đàn hương tuy tên chẳng có gì khác nhau nhưng giá trị lại rất khác.

      biết nữa. cần phải nguyên nhân vì sao tâm tình ta mới có thể thoải mái chút chứ” Tiêu Tử Y lườm cái, sau đó lại lảng nhanh tầm mắt ra. Thảm rồi, nàng có thói quen chuyện với gã râu xồm rồi, vẫn chưa thích ứng với vẻ mặt đẹp trai như thế ha! Hơn nữa lại còn là chiếc giường lớn nữa

      chứ!

      Nam Cung sanh khẽ thở dài, “Công chúa, nếu vừa rồi ta ra hết công bằng tý nào, như vậy ta đồng ý đâu. Ta bắt nàng bí mật của nàng ra, nhưng ta bí mật của ta trước”

      Tiêu Tử Y coi thường nhìn , đưa tay ra bảo, “Lấy ra xem nào, dù gì bản ghép vần đó chỉ có ta xem hiểu được thôi, cho ta xem cho ai đây?’ Hừ! Nàng chỉ cần nhìn đến mặt là được chứ gì, chỉ cần coi như bộ râu xồm là ổn.

      Nam Cung Sanh cười khổ song lại thể thừa nhận nàng đúng. tuy nàng hứa hẹn bất cứ điều gì với , nhưng tận đáy lòng mình vẫn tin tưởng nàng. Nam Cung Sanh lấy từ trong lòng ra bọc vải thấm nước, mở ra bên trong là mấy tờ giấy. nhìn chút rồi đặt cả vào tay Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y nhanh chóng xuống giường tới trước bàn thắp đèn lên. Quả nhiên ngoài đoán của nàng, giấy đều là bản ghép vần chữ Hán. Mấy tờ giấy này thoạt nhìn vẫn còn như mới, hơn nữa những từ ghép vần viết rất to. Tiêu Tử Y quay đầu nhìn về phía Nam Cung Sanh với đôi mắt mở to hỏi, “Đây chẳng phải là bản chính chép hay sao?’ Hoàng Hậu Độc là người học chữ cái La tinh bao nhiêu năm rồi, ghép vần mà chẳng có khả năng khống chế chữ viết. Hừ! Nàng đúng là bị lừa rồi, cả những chữ ghép vần được khắc ở đầu giường kia cũng được lưu loát, chưa thành thục.’

      Nam Cung Sanh thấy nàng quả nhiên là biết, hưng phấn tới mức nhảy từ giường xuống ngồi ngay trước mặt nàng, đôi mắt sáng ngời vui sướng hỏi, ‘Nàng đều nhìn là biết được hả? Thế nó viết gì thế?”

      Dưới ánh đèn nhảy múa, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Nam Cung Sanh chẳng kịp xử trí đập vào mắt Tiêu Tử Y, làm Tiêu Tử Y bỗng chốc kịp thích ứng cứ ngơ ngẩn lúc.

      Nam Cung Sanh thấy do dự của nàng tưởng là nàng muốn giúp đọc hiểu được, bất an giải thích, “Từ sau khi ta lấy được mấy tờ giấy này, cố hết sức xem từ đầu đến cuối song chẳng hiểu gì cả. Ta chỉ muốn biết này viết gì thôi. xin lỗi, xin lỗi làm nhiều chuyện như vậy”

      “Trời, đều học thuộc cả sao?” Tiêu Tử Y bội phục vô cùng, cũng cảm thấy tâm tình muốn biết ý của những chữ ghép vần này bức thiết đến thế nào, “Ta hiểu rồi, sở dĩ bà ấy cứ luẩn quẩn mãi thế, chỉ là cảm thấy nếu ta biết, cũng cần giải thích nhiều như vậy, ràng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đúng ?’ Dù sao mấy chữ này của hoàng hậu Độc rất mẫn cảm, thể để người nào cho đến bất cứ ai túm được. chắc dùng cách này để thăm dò qua nhiều người rồi. Tiêu Tử Y cứ nghĩ vậy cảm thấy trong lòng cần bằng hơn chút.

      Nam Cung Sanh cười tươi, bộ râu xồm quá dài của bị đẩy sang bên, lộ ra đôi mắt sáng trong và đầy thâm thúy. Thậm chí Tiêu Tử Y cũng có thể nhìn thấy ánh nến sáng nhảy nhót trong đôi mắt kia của . Chỉ thấy cười bí hiểm bảo, ‘Công chúa à, vì thế ta mới vừa rồi hỏi nàng, vì sao lại công bằng chứ hả? Lúc ở cung Trường Tín khi đó, nàng cũng trả lời ta được ràng, nàng cũng công bằng đó thôi?’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :