1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 231: Quỷ khóc nhè

      Tiêu Tử Y cố bịt tai nén xúc động lại, sùng bái nhìn mấy vị cung nữ đứng bốn phía như tượng trong phòng. Các nàng ấy đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh ghê, có thể chịu nổi như vậy.

      Nàng quét tầm mắt vào trong phòng, thấy ngọn nguồn giọng chói tai đúng là bé trai mặc áo màu cam. Cậu ta khóc rống lên, có vẻ như muốn ngừng lại. Còn ngồi ở bên là ông lão râu tóc trắng xoá có vẻ mặt cứng đơ, nhìn như sắp tức đến bùng nổ rồi, mặt đỏ phừng phừng, lại chẳng có cách nào ngăn được thằng bé khóc đến đau thấu tâm gan trước mặt kia.

      Tiêu Tử Y mắt thấy ông lão này rất khó chịu vội nhanh tới ôm lấy cậu nhóc vào lòng an ủi. Lại gần xem thấy thằng bé mới khoảng chưa đầy ba tuổi, có vẻ cao hơn hai chị em nhà họ Tô chút, nhưng còn thấp hơn Tiêu TRạm. Khuôn mặt trắng nõn đáng đầy nước mắt nước mũi, thoạt trông giống như là bị ấm ức vậy, được nước mắt rửa qua mở to đôi mắt chớp chớp nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm, hai tay bé cứ ôm chặt lấy nàng chỉ sợ nàng buông mình ra.

      “Aizz! Thằng cháu làm công chúa thêm phiền nữa rồi” Lão tướng quân Hạ Hầu tức giận mãi xả được, ra sức cầm lấy chén trà uống ngụm cạn.

      “Trẻ con đột nhiên đến nơi xa lạ dĩ nhiên là thấy bất an rồi ạ, sao đâu” Tiêu Tử Y ngồi xuống cúi đầu nhìn cậu bé ngừng giọng não nuột như ma gào, chỉ còn thân thể bé vẫn nức nở, bộ dạng đáng thương đến nỗi nàng chịu nổi mở miệng chuyện vì bé. Lão tướng quân Hạ Hầu cầm bình trà rót chén đổ vào bụng rồi sắc mặt mới trở lại bình thường, giận dữ bảo, “Công chúa chê cười rồi, trong nhà nuông chiều bảo bối cháu như vậy, cũng tại vợ ta từ lúc Linh Nhi trốn mới cầu xin bồ tát được đứa . Ngày thường cha mẹ đều thương chẳng dám đánh mắng gì, lão phu tự dưng mới dạy dỗ có hai câu thôi mà vậy rồi. Aizzz, là chẳng có tiền đồ gì ha!”

      Toát mồ hôi, hoá ra là con ha. À, cũng phải là con , đứa bé này là đệ đệ duy nhất của Hạ Hầu Linh, dựa theo cái thuyết cổ đại trọng nam khinh nữ được coi là con rồi.

      “Được gọi là Hạ HẦu Phụng Chương sao? Tên hay lắm” Tiêu Tử Y vỗ vỗ Hạ Hầu Phụng Chương khóc nữa, định thả bé xuống, bỗng chốc hai tay của cậu bé cứ túm chặt lấy quần áo nàng thả ra, rất có tư thế lại sắp vỡ đê lần nữa. Hù, làm Tiêu Tử Y đành phải vội vàng bỏ mất ý nghĩ trong đầu , thành ôm bé vào lòng. Nếu mà gần gũi đến mức như thanh của cá heo ấy à, chắc màng tai của nàng chịu hết nổi mất thôi

      “Hừ! Tên hay lắm sao? Tên hay lắm nó cũng chẳng xứng dùng! Đây mất mặt quá, rất muốn vứt nó ra ngoài để tự sinh tự diệt còn tốt hơn!” Lão tướng quân Hạ Hầu phẩy tay thở phì phì , trông rất phô trương. Có trời biết được là ông ta có ném bảo bối của mình nữa, nếu vậy kẻ nhảy dựng lên đầu tiên nhất định là ông ta mất.

      Mắt Tiêu Tử Y coi thường Hạ Hầu Phụng Chương, thấy cậu nghe xong những lời này phản ứng gì, ràng là như nghe được rất nhiều lần rồi, sớm chết lặng. Tiêu Tử Y lấy khăn tay ra chấm nước mắt mặt cho tiểu Phụng Chương, hài lòng nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng trắng nõn rất phù hợp quan điểm thẩm mỹ của nàng. Chỉ là có đôi mắt và chiếc mũi đều đỏ hồng thôi, song càng nhìn lại càng đáng quá , Nàng ngẩng đầu lên cười hỏi, “Lão tướng quân Hạ HẦu à, biết hôm nay ngài tới cung Trường Nhạc là có chuyện gì vậy hả?”

      Lão tướng quân Hạ Hầu thở dài tiếng, bùi ngùi bảo, “Còn phải là đứa con trai khác của lão phu hay sao, à là con

      Tiêu Tử Y thầm nghĩ quả đúng thế, áy náy bảo, “Mấy hôm trước tổ chức yến hội cho tiểu thư Hạ Hầu cũng chưa hết lòng, ngại quá”

      Lão tướng quân Hạ Hầu khoát tay chặn lại, cười khổ , “Là lão phu phải xin lỗi mới đúng, vì thế hôm nay cố ý tới đây gặp mặt câu xin lỗi”

      :”Điều này dám nhận. Lão tướng quân ngài đừng để ý” Tiêu Tử Y bế Hạ HẦu Phụng Chương có chút mỏi, đổi tay tiếp tục ôm bé. “Kỳ lão tướng quân phải thấy tự hào chứ ạ, Hạ HẦu tiểu thư là người xuất sắc như vầy” Nữ giả nam trang dựa vào danh tiếng trong gia đình mà tự mình nổi tiếng như vậy, là người rất phi thường. Chỉ là Tiêu Tử Y dám nhiều lời, nàng vẫn quên trong phòng nàng còn có hai bạn học nữ lắm chuyện nữa.

      Lão tướng quân Hạ Hầu nghe vậy lập tức vểnh râu trừng mắt, cả giận bảo, “ nên ở nhà lập gia đình giúp chồng dạy con mới đúng chứ! Người xem bọn ta như vậy rồi còn ai dám lấy nàng nữa chứ?” Lão tướng quân phát uy quả nhiên giống bình thường, so sánh với công lực của Sư Tử hống gần như làm cho toàn bộ chén trà bàn rung cả lên.

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nhắm mắt lại, phát ra Hạ HẦu Phụng Chương to giọng cũng phải là vô cớ, là di truyền nha! Đáng thương thay cho nàng, vừa mới đỡ ốm chút lại phải ứng phó với động tĩnh lớn vậy, đầu đau sắp chết luôn. Tiêu Tử Y đợi lão tướng quân hết giận sau đó mới miễn cưỡng bảo, “Lão tướng quân có thể chuyện với tiểu thư Hạ HẦu chút, ta tin nàng ấy cũng phải là nỗi khổ tâm của các người. Nhưng mà có lẽ nàng còn có nỗi khổ trong lòng chăng?”

      chuyện hả? VẬy cũng cần lão phu phải tìm được bóng nàng mới được!” Lão tướng quân Hạ HẦu đập bàn cái, chén trà nhảy lên, kèm theo tiếng vang lanh canh rồi mới yên tĩnh trở lại.

      ”Hả?” Tiêu Tử Y gì, nàng nghĩ đến “Hạ Lăng” mất tích là do vị nhà Hạ Hầu tóm về, ai ngờ nàng ấy vẫn còn chưa về nhà nữa. Vậy Hạ Hầu Linh đâu vậy kìa? Tiêu Tử Y nhớ tới yến hội nàng ta lấy phương thuốc cung đình kia, cảm thấy bất an. Song căn bản thể với vị lão tướng quân Hạ Hầu tức giận này được. Chả lẽ nàng phải với ông ta rằng con bảo bối của ông mang theo xuân dược trốn cùng người đàn ông rồi, có ý đồ định đẩy ngã đối phương, kết quả giờ vẫn còn chưa có tin tức gì cả phải sao?

      Im lặng, nàng chẳng có cách nào ra nổi. Nàng sợ đỉnh điện đến lúc đó bị lão tướng quân Hạ Hầu làm bật lên, sợ ông ấy chịu nổi kích thích mà té xỉu ở chỗ này của nàng.

      Vì thế, nàng đành cười trừ bảo, “Tử Y sau yến hội cũng có nhìn thấy qua tiểu thư Hạ HẦu ạ”

      Lão tướng quân Hạ Hầu thất vọng ồ tiếng, trầm mặc hẳn,

      Lúc này Hạ Hầu Phụng Chương trong lòng Tiêu Tử Y ngọ ngoạy kêu lên, “Ông ơi, ông ơi, chúng ta chạy nhanh về nhà ! Con còn muốn Thiên Kiều mua đồ chơi làm bằng đường đó! Nhanh lên chút mà!”

      Lão tướng quân Hạ HẦu nổi giận trong lòng, nghe thế như được pháo châm ngòi, phẩy tay cái , “Công chúa à, nơi này của người phải là nhà trẻ gì đó sao? Lão phu nghe phải là chuyên quản lý trẻ con đó sao? Tên nhóc này cứ vậy để ở chỗ người nhé! Dù sao đông lạnh đến mà có đói chết cũng có sói tha đâu! Cáo từ!” xong đến cả đầu cũng quay lại cứ thế sải bước lớn ra ngoài điện.

      Tiêu Tử Y đứng sững sờ, biết là nên đuổi theo hay là buông tiểu Phụng Chương trong lòng ra, nhưng khi cúi đầu thấy cái miệng của tiểu Phục Chương méo lại, hít hít mũi, chuẩn bị tư thế sắp khóc rồi.

      “Oa oa!”

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ trợn ngược mắt lên, muốn ngất để quên mất thôi.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 232: khuyên bảo

      “Nè! Các ngươi ai có cách nào cho tên nhóc này ngậm miệng lại được ?” Nam Cung Tiêu chống cằm, đau đầu nhìn tên nhóc ngồi trong phòng học ngoác miệng khóc oa oa ra, hình như từ đầu tới giờ cũng chưa ngừng lần nào, lợi hại quá chừng.

      “Nó vẫn cứ khóc như vậy mà, bác cũng dỗ nổi, đáng thương quá ” Tiêu Trạm ra dáng thông cảm.

      “Cũng phải là chưa dỗ, nhưng hình như chẳng có hiệu quả gì, vì thế mới cần chúng ta ở đây nghĩ cách xem thế nào, để xem xem có ……thể được thôi mà”

      Lí Vân Tuyển nghiêng đầu đánh giá bạn mới tới, thể thừa nhận đứa bé này thích khóc quá trời luôn, hơn nữa giọng lại còn rất to nữa.

      “Ôi, để ta khuyên nó cho” Diệp Tầm chịu hết nổi rồi, chủ động xin đánh giặc.

      Chị em nhà họ Tô đều giơ bàn tay mập lên che tai bé, nếu cũng tò mò xem thử xem Diệp Tầm khuyên phục tên quỷ khóc nhè thế nào, các sớm tông cửa ra trước rồi. Đàm Tinh Duyệt hầu như chẳng bị ảnh hưởng gì, cho dù xung quanh có hỗn loạn đủ thứ cũng vẫn bình chân như vại, chẳng qua lúc Diệp Tầm ngang qua, cậu cũng ngẩng đầu từ trong quyển sách lên nhìn xem chút.

      Diệp Tầm ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, trải mặt đất tấm giấy trắng, sau đó dùng cách lúc trước Tiêu Tử Y ở trước mặt họ mà dùng chiêu “thần dụ” kia, dùng hương đốt giấy trắng kia, lập tức mặt giấy xuất hàng chữ to “thủ phát quân tử đường”

      Hạ Hầu Phụng Chương cúi đầu nhìn qua, giọng vốn thu , lập tức vống cao gấp đôi.

      “Kỳ quái, sao lại chẳng dùng được vậy nhỉ?” Diệp Tầm suy sụp quay về, nhìn dòng chữ kia, cảm thấy lẫn lộn, cậu vốn viết rất là, “Hãy trở thành bạn bè ” rồi mà, sao lại càng khóc to hơn thế chứ? Cứ đùa trêu nhau là tốt nhất, cậu ở lâu cũng học được bản lãnh này!

      Nam Cung Tiêu đến gần …nhìn, vọt những lời ác độc ra, “Có thể là nó chẳng biết chữ cũng nên”

      Lí Vân Tuyển liếc xéo mắt nhìn cậu ta cái , “Lần này đến lượt ta vậy!” bé đứng dậy cầm đĩa điểm tâm bàn, đến ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, đặt toàn bộ xuống.

      Hạ Hầu Phụng Chương dùng đôi mắt sưng húp híp ngắm nhìn miếng bánh trông rất ngon lúc, rồi đưa tay ra cầm chiếc nhét vào mồm, sau đó tiếp tục lại ngừng cố…..khóc tiếp.

      Lí Vân Tuyển bất đắc dĩ lùi lại, cuối cùng cũng quên mang đĩa điểm tâm về. Nếu mà để đĩa điểm tâm này cho tên nhóc bổ sung thể lực để tiếp tục khóc nữa, chắc bé buồn bực đến chết mất.

      Chị em nhà họ Tô hưng phấn tột cùng giơ tay lên , “Thế để cho chúng ta ” Vừa vừa cùng cầm tay nhau chạy qua, cùng đứng song song trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương.

      Hạ Hầu Phụng Chương lần đầu tiên nhìn thấy có hai người giống nhau như đúc, hơn nữa lại là hai chị em đáng xinh đẹp như hoa. Điều này làm cậu bỗng chốc chỉ nức nở, mở to hai mắt nhìn nhìn Tô Lung Linh và Tô Lâm Lang.

      Tô Lung Linh và Tô Lâm Lang hai người nhìn nhau, trong đó bé cười ha hả bảo, “Tên quỷ thích khóc nhè, chúng ta chẳng thích chút nào!”

      Hạ Hầu Phụng Chương hận nhất là bị người khác gọi mình là quỷ khóc nhè, các bé vừa xong, chiếc miệng khép lại ngoác to ra.

      Chị em nhà họ Tô bịt chặt lỗ tai cùng quay về, than thở bảo rằng chẳng bao giờ để ý tới nó nữa.

      Tiêu Trạm nhìn Nam Cung Tiêu, đẩy đẩy cậu ta, “Tới lượt ngươi rồi, khuyên nó , đừng để khóc nữa”

      Nam Cung Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu TRạm cái, bất mãn bảo, “Sao ta lại chứ? Sao ngươi hả?”

      “Ta.. ta còn nghĩ chưa ra cách nào khuyên nó được” Tiêu Trạm sợ hãi . Nam Cung Tiêu gì. Cậu cũng chưa nghĩ ra, chả lẽ nó cũng nghĩ xong rồi ư? Hai bé đẩy qua đẩy lại, bỗng thấy Đàm Tinh Duyệt ở bên cầm tờ giấy trắng tới Hạ Hầu Phụng Chương.

      “A rất hiếm khi thấy nha, Xem thử xem Tiểu Tinh Duyệt chủ động đến khuyên người ta thế nào nha” Lí Vân Tuyển cảm thán bảo.

      “Cho dù nó coi thường người khác nhưng chỉ sợ cũng coi thường được vị này rồi…” Nam Cung Tiêu hừ khẽ .

      Quả Đàm Tinh Duyệt cố bắt mình nghe thấy gì nhưng cũng thể chống cự nổi thanh vống cao lên đến mức thế, vì vậy cậu mới đến trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, lấy tay ra gấp vài cái thành chiếc máy bay giấy, rồi ngay trước mặt cậu ta ném thẳng bay lên trời.

      Thần giấy biết bay khiến Hạ Hầu Phụng Chương ngây người nhìn, tay chân quơ lấy, sau đó cũng thử ném trong tay , kết quả tay cậu dính bánh, phi lên vậy đúng, máy bay giấy lên được máy bayt giấy rớt thẳng xuống đất.

      “Oa…!” Hạ HẦu Phụng Chương lại tiếp tục truyền trong trung ma của mình.

      “Ôi, nếu có Độc ở đây tốt quá, chỉ cần mấy tiếng quát của nó to hơn để coi coi tiếng khóc của tên nhóc này có to hơn được nữa ” Nam Cung Tiêu xoa xoa mũi, có chút chịu hết nổi rồi.

      “Nam Cung, ngươi khuyên nhủ nó !” Lí Vân Tuyển nhìn cậu xin giúp đỡ.

      “Ta sao? Cũng chẳng còn cách nào khác cả. Cho dù cho nó món đồ chơi, nó cũng hứng chơi. Cho nó chịu chút uỷ khuất ta sợ nó bị nghẹn ấy chứ! Cùng chuyện với nó à? Ta đoán nó đến ta câu cũng nghe được ” Nam Cung Tiêu phân tích hồi, phát ra cậu làm thế nào cũng thất bại cả, vì thế biết cần làm.

      Tiêu TRạm thấy thể trông cậy nổi vào Nam Cung Tiêu nữa, đơn giản tự mình tới, ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, có chút sợ hãi với tiếng khóc của nó hỏi han, “Ngươi….sao ngươi lại khóc hả?”

      “Ô….Ông nội cần ta nữa!” Hạ Hầu Phụng Chương khóc sướt mướt , vừa nghĩ đến khả năng còn được nhìn thấy ông nội và cha mẹ mình nữa, cậu bé lại càng khóc to hơn.

      Nam Cung Tiêu đứng bên lạnh nhạt, “Xem , căn bản là vô dụng rồi”

      Lí Vân Tuyển liếc mặt nhìn cậu cái , “Im , Trạm Nhi vẫn còn chưa bỏ cuộc đó!”

      Tiêu TRạm tiếp tục hỏi kiên trì, “VẬy vì sao ông nội lại cần ngươi hả?” Hạ Hầu Phụng Chương ngẩn người, khịt khịt mũi , “Chắc là….có thể do ta thích khóc…Ổng ta có tương lai gì”

      Tiêu TRạm thấy cậu cũng tiếp tục mở tạp nữa, khá vui cười bảo, “VẬy đừng khóc nữa! Cố gắng có tương lai, ông nội ngươi lại ngươi thôi mà!”

      Hạ Hầu Phụng Chương mở to mắt nhìn, đôi mắt đơn thuần và đầu óc giản đơn nghiêng nghiêng, tuy nhiên trong lúc cậu tự hỏi bản thân quên khóc, trong phòng học lập tức khôi phục được yên lặng khó tìm. Tất cả mọi người thở phào nhõm hơi, rồi cùng xúm lại.

      Nam Cung Tiêu gật gật đầu , “Đúng rồi, khóc là tốt rồi! giờ ngươi khóc cho ai xem chứ, ông nội ngươi cũng nghe được, ông cũng thương xót cho ngươi đâu!” Hừ, tuổi còn mà đầu óc chẳng có, nghĩ lúc còn ý à, khóc chính là vũ khí lợi hại nhất, khi mà sử dụng bất kể ai cũng ngăn nổi, nhất định đạt được mục đích. Nhưng tên nhóc này cứ tiếp tục khóc vậy cũng chẳng ích gì ha? Người nhà nó cũng chẳng có ai ở đây cả.

      Hạ Hầu Phụng Chương nghe hiểu những lời TRạm Nhi trước, nhưng lại nghe được câu Nam Cung Tiêu bảo ông nội nghe được lại hiểu ra ngay.

      Trong lòng Tiêu TRạm thầm kêu hỏng rồi, còn chưa kịp gì để gỡ gạc, thấy Hạ Hầu Phụng Chương vốn có chuyển biến tốt đẹp mắt lại bắt đầu tích đầy nước.

      Còn Abe trốn ở góc phòng thấy ổn, kìm nổi chạy tới trước Hạ Hầu Phụng Chương cất giọng “Gâu” tiếng doạ người.

      “Oa..! Ông nội ơi! Ở đây có sói a!” Hạ Hầu Phụng Chương nhớ tới lời ông nội lúc gần , bỗng chốc khóc váng lên cao ngất.

      Ma lại bắt đầu xưng vương xưng bá trong phòng học, mọi người chết ngất.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 233: thân phận

      Tiêu ử Y ngồi phơi nắng giữa nơi giao nhau trong điện Vĩnh Ninh và Vĩnh Thọ, tay cầm giấy và bút, viết lia lịa về chuyển cổ đồng thoại được cải biên.

      Nhan HÀn Nguyệt cấm nàng đến chỗ bọn , phải đợi nàng khi nào khoẻ hoàn toàn mới được. Vì thế nàng đành phải ngồi chỗ này, nghe tiếng bọn vui đùa cách đó xa, sau đó lại ngẩn người viết tiếp câu chuyện đồng thoại xa xưa. Phong Uyển Tình và Nam Cung Tranh hai người vẫn tán chuyện trong phòng nàng, hơn nữa các nàng ấy hình như càng càng hợp nhau. Còn nàng dù gì nghe cũng hiểu nên quan tâm, cứ để các nàng ấy tán chuyện thoải mái . Nàng chỉ ngờ tính cách hai kém trời đất này lại có thể hợp nhau đến thế, xem ra tán gẫu chuyện về đàn ông là chủ đề hay nhất mà phụ nữ thời nào cũng vẫn thế ha.

      Còn về phần con quỷ thích khóc nhè Hạ Hầu Phụng Chương kia, sau khi khóc trận đời mệt và ngủ mất. Tuy được yên tĩnh hơn rất nhiều nhưng vẫn chừng bị dội bom bất cứ lúc nào. Nàng bảo Nhược TRúc sai người chạy đuổi theo lão tướng quân Hạ Hầu rồi, nhưng mãi giờ vẫn chưa có tin tức gì. Nàng có dự cảm vô cùng tốt rằng kiểu này tên nhóc quỷ khóc nhè này chắc chắn ở trong nhà trẻ này của nàng mất.

      Trước tiên vứt chuyện đau đầu này sang bên , càng chỉ cảm thấy kỳ lạ nhất là chuyện Hạ Hầu Linh mất tích thôi. Nha đầu kia rốt cục là đầu rồi chứ? Kinh thành rộng như thế, bất kể thân phận của nàng ta thế nào cũng có kiểu chẳng có tin tức chút gì chứ.

      Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy đầu óc choáng váng, tay cầm than củi chẳng còn sức rớt xuống bụi cỏ, bất kể nàng tìm thế nào cũng tìm nổi.

      “Ôi …Công chúa à, người tìm cái gì thế? Có cần hạ quan giúp ạ?” thanh do dự từ sau lưng nàng truyền đến, đột nhiên Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên, phát ra vẻ mặt quan tâm của Lí Vân Thanh đứng ở chỗ hành lang gấp khúc nhìn nàng, con ngươi màu xanh vẫn thâm thuý mê người như cũ.

      có gì, chỉ là bút rớt thôi, ta vẫn còn người đây” Tiêu Tử Y lấy từ trong lòng ra cái bút than khác, mới phát giác ra chiếc bút này là của Nam Cung Sanh. Tối ngày đó, nàng cất cẩn thận rồi, lúc nào cũng luôn trong ngực nàng.

      “Nếu công chúa sao, vậy hạ quan xin cáo lui trước ạ” Lí Vân Thanh thấy Tiêu Tử Y lâm vào trầm mặc chắp hai tay làm lễ định rời .

      “Khoan , Lý công tử. Ta có ý đợi ở chỗ này đó” Tiêu Tử Y từ bãi cỏ đứng lên, tiện tay vỗ vỗ vào váy cỏ dính. Nàng biết chiều có tiết dạy của , nên mới cố ngồi ở đây để phơi nắng vậy.

      Lí Vân Thanh xoay người lại ngạc nhiên hỏi, “Công chúa có gì cần chỉ dạy cho hạ quan ạ?”

      Tiêu Tử Y đứng trước mặt , ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của , lẩm nhẩm thời gian rồi thở dài, “Có phải có tiết ngày hả? Vẫn chưa tâm cùng tiểu Vân Tuyển chút nào sao?”

      Lí Vân Thanh thấy nàng chỉ tìm về chuyện thế này, thở dài bảo, “Công chúa chiếu cố cho Tiêu Vân Tuỷên tốt lắm, hạ quan rất yên tâm ạ”

      “Phỉa vậy ? Thế sao mấy ngày trước lại cứ phải xin phép nhiều lần thế chứ?” Tiêu Tử Y biết nàng có số chuyện nhất định phải hỏi cho , nhưng vừa nghĩ đến vẻ thất vọng bé Vân Tuyển ở yến hội ngày đó nhìn thấy kìm nổi muốn hỏi xem, rốt cục là sao lại đến.

      “Là gần đây sắp đến sinh nhật của Hoàng Thái Hậu, rất cần nhiều nhân lực, nếu công chúa thấy chương trình học của bọn bị ảnh hưởng, có thể đổi cho hạ quan, hạ quan tuyệt đối oán hận câu nào đâu ạ” Lí Vân Thanh né ánh mắt soi kỹ của Tiêu Tử Y, bình tĩnh . đứng ở chỗ tối của hành lang gấp khúc, ánh nắng cũng chiếu đến, vì thế Tiêu Tử y căn bản là nhìn biểu mặt là gì nữa.

      “Đúng thế ?” Tiêu Tử Y nén nỏi khó chịu, lọ ra nụ cười chua xót, thản nhiên, “Có biết ? vì sao chúng ta tiếp xúc nhiều nhưng trong hai tháng ngắn ngủi này ta cảm thấy hoá ra vốn cũng chẳng thường muội muội Lí Vân Tuyển của mình gì cả”

      “Có thể đúng vậy. Cso lẽ ta phát ra Tuyển Tuyển bé ấy cũng lo lắng nữa, có thể yên tâ, làm chuyện lớn khác. Hơn nữa, có lẽ phải cảm tạ công chúa rồi chăng?”

      Tiêu Tử Y lắc lắc đầu khe khẽ thở dài, “Nghĩ vậy là sia rồi. Dù thế nào chẳng có ai thay thế được vị trí của người thân cả đâu”

      Lí Vân Thanh đứng cứng ngắc im lặng trong bóng tối , Tiêu Tử Y câu đó lại giống như đấm vào vùng bông mềm có bất cứ phản ứng lại gì, điều này làm cho nàng chẳng còn cách nào nữa.

      “Lý công tử à” Tiêu Tử Y mím môi, hỏi bất ngờ, “ Huyền Tung đạo trưởng ở chỗ Thái Hậu có phải là chú của đây?”

      Lí Vân Thanh cả kinh, vội hỏi lại, “Sao công cháu lại biết ạ?”

      Cuối cùng cũng có phản ứng rồi. Tiêu Tử Y cười lạnh, nhìn bọ dạng này của Lí Vân Thanh, chỉ sợ thân phận của Huyền Tung đạo trưởng này cũng có nhiều người biết thôi. Điều này càng kỳ lạ hơn, nàng cũng quên, trước đây Hoàng thái Hậu dẫn nàng và Lí Vân Tuyển bái tế ở miếu Đông Nhạc, nhưng cũng cách xa nơi ở của Huyền Tung đạo trưởng.

      “Là bé Tuyển Tuyển bnói với người phải ạ? Công chúa, ra Huyền Tung đạo trưởng rời xa thế tục hồng trần lâu rồi, thân phận trước kia cũng quên cả, giờ cũng toàn tâm toàn ý cầu phúc vì sức khoẻ của Hoàng Thái Hậu thôi, xin Công chúa đừng bận tâm ạ” Lí Vân Thanh vội vàng điều chính sắc mặt thất thố lúc này, vội qua.

      Tiêu Tử Y nhíu mày, thản nhiên, “Có phải thế ? Ta cũng để ý lắm. giờ xem ra để ý đúng thực alf Lý công tử mới đúng chứ ạ?”

      Lí Vân Thanh cứng ngắc cả người mãi, như bị chạm đến tâm , mãi lâu sau mới thở dài khe khẽ, “Công cháu đúng lắm ạ, để ý chính là hja quan. Nếu công chúa còn nhớ lúc trước ở yến tiệc Hải đường lần đầu tiên mở miệng cầu tình cho Hạ quan vì chuyện đó, chắc biết thân phận của hạ quan rồi, xấu hổ quá ạ”

      “Là nhà Lý Thái Nguyên sao?” Tiêu Tử Y thốt ra vài tiếng nhàng này, trong lòng khỏi buồn bã. Gia tộc này có khá nhiều truyền kù, nhưng đúng vào lúc đó lại sơm bị người ta bóp chết rồi.

      “Đúng vậy, chỉ cần hạ quan mang họ Lý ngày lưng vẫn gánh nặng thân thế vậy. Ông chú ổng chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác nên mới , lần này là chịu ơn triệu kiến của Hoàng Thái Hậu mới vào cung. Công chúa có thể yên tâm, nếu có mục đích gì khác, vậy cũng mong người đừng có lo lắng quá nhiều” LÍ Vân Thanh kiên định.

      Tiêu Tử Y khó hiểu hỏi, “Họ Lý gặp chuyện phải là chuyện triều trước rồi sao? Vì sao bây giờ vẫn còn vậy chứ?”

      Đôi mắt màu xanh của Lí Vân Thanh nhìn quanh bốn phía, sau đó cười khổ , “ ra hầu hết mọi người đều biết cả, hạ quan xin ở trước mặt Công chúa lần cũng sao. Năm đó Độc Hoàng Hậu từng tiên đoán rất nhiều chuyện, rồi mọi chuyện đều xảy ra đúng như thế, vì vậy bất kể Tuỳ Văn Đế có là người đến sau chăng nữa, đều đem mỗi câu của bà ấy tôn sùng tận trời. Năm đó Tuỳ Văn Đế rộng lượng nhân từ vì sao chỉ muốn giết hại nhà họ Lý Thái Nguyên của chúng ta đây? Nghe , cũng chỉ là bởi Độc Hoàng hậu từng qua câu trước mặt Tuỳ Văn Đế, nếu thế lực nhà họ Lý suy yếu, vậy sau này thiên hạ là của nhà họ Lý mà thôi”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 234: lời

      Tiêu Tử Y nghe xong mà lòng hỗn loạn, điều này và những gì nàng đoán khác nhau nhiều lắm, nhưng nghe xong lại tự chủ được thốt lên câu, tạo hoá khéo trêu người,. Nếu phải Hoàng hậu Độc xuyên mà đến, giờ thiên hạ phải là của họ Lý hay sao? “ vậy, giờ phụ hoàng đều đề phòng ư? Chuyện này cũng nha, phải ổng còn phong chức cho đó sao?”

      Lí Vân Thanh cười đau khổ, lộ vẻ thất bại buồn bực, “ ra Hoàng đế cũng phải cho ta chức vị đâu, cho dù giờ cứ để ta dẫn bé Tuyển Tuyển làm ruộng ở nông thôn ta cảm thấy cuộc sống còn khá giả gấp trăm ngàn lần so với giờ nữa đó”

      Tiêu Tử Y cúi đầu cân nhắc những lời này của , lát sau kinh ngạc bảo, “Chẳng trách phụ hoàng lại cố tình phong chức vị cho vậy?” Mục đích chính là cho thế nhân nhìn xem có biết bao tầm thường, kết quả kì chỉ có điều đem Lí Vân Thanh ném tới chức vị chẳng có quyền lực thực tý nào, song mặt ngoài lại có vẻ vị trí Lễ Bộ rất quan trọng vậy.

      là…cáo già quá …Tiêu Tử Y cảm thấy tất yếu phải đánh giá thấp Hoàng đế lần nữa, xem ra đế vương ông ấy đem vận dụng cách vô cùng thành thạo lắm. “Công chúa người biết đó thôi, mỗi ngày cứ phải đối mặt với rất nhiều kẻ có dụng tâm kín đáo, nghe được rất nhiều lời châm chọc khiêu khích, ta cũng muốn bé Tuyển Tuyển phải sống như thế” Lí Vân Thanh khó chịu nhắm chặt mắt lại, “Vì thế ta rất cảm tạ công chúa làm tất cả vì bé Tuyển Tuyển”

      “À… sao” Tiêu Tử Y khoát tay dám nhận. Quả , lời người ta đáng sợ, lời tiên đoán mà làm điên đảo cả triều chính thậ chí là thay đổi hẳn gia tộc Trung Quốc to lớn, giờ điêu linh đến mức chỉ còn có ba người, lại còn bị cố tình sắp đặt trong triều đình, cảnh ngộ trong đó có thể hình dung ra được.

      Lí Vân Thanh hít sâu hơi, do dự hỏi han, “Công chúa, vậy thân phận kia của Huyền Tung đạo trưởng…Người từng với người khác có lần nào chưa ạ?”

      Tiêu Tử Y vội lắc đầu bảo, “Chưa, ta cũng bừa gì”

      “Vậy là tốt rồi” Lí Vân Thanh thở phào, “Sau này ta dành nhiều thời gian đến thăm Tuyển Tuyển, là cảm tạ Công chúa quan tâm. Hạ Quan xin cáo lui trước”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhìn theo bóng Lí Vân Thanh chậm rãi rời khỏi hành lang gấp khúc, trong lòng luôn cảm thấy áy náy. Theo lý thuyết th Lí Vân Thanh giải thích rất hợp tình hợp lý với nàng rồi, sao nàng lại cảm thấy hình như lại giấu nàng điều gì đó vậy.

      cũng lắm, nàng tin sao?” Giọng Nam Cung Sanh từ sau đình viện truyền đến, ràng là nghe rất lâu rồi.

      Tiêu Tử Y tỉnh ngộ mới hay trong tay vẫn còn cầm chiếc bút kia của , lập tức giấu vào trong ngực, rồi ho khẽ , “Nghe lén rồi, sau này xin Nam Công tử tự trọng cho ạ”

      “Công chúa, rằng qua loa tắc trách với nàng mà” Nam Cung Sanh nhìn kỹ biểu mặt Tiêu Tử Y, xác nhận xem có phải nàng đùa với mình , bất chợt cau mày.

      “Có phải qua loa tắc trách với ta hay , tự ta có thể đoán được”

      Tiêu Tử Y bị lời vừa rồi của Nam Cung Sanh, cũng nghĩ sâu xa đến những lời vừa rồi với Lí Vân Thanh. Qua lao tắc trách ư? Nếu những lời này của Lí Vân Thanh là qua loa tắc trách, vậy Nam Cung Sanh đối với nàng tính sao đây? Tiêu Tử Y cảm thấy ấm ức, kìm nổi mắt đỏ hồng, rồi muốn bị yếu thế trước mắt , quay đầu muốn nhìn nữa.

      Lúc này Nam Cung Sanh mới dám khẳng định, hoá ra hai ngày nay thái độ Tiểu Tử Y khác thường với cũng phải là ảo giác. cảm thấy trầm trọng,. nghiêm mặt , “Công chúa, chúng ta hẳn là nên chuyện mới được”

      Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “ chuyện gì chứ? Về vấn đề Lí Vân Thanh dừng ở đây ” Nàng xoay người nhặt tờ giấy lên, rồi xoay người định chạy trốn. Họ còn có thể chuyện gì nữa chứ? Nàng có thể tự mình chịu đựng khi phát ra , nhưng biết nàng có thể đối mặt được với nữa.

      Nam Cung Sanh thấy nàng xoay người định , trong lòng hốt hoảng, bất ngờ để ý đến thân phận trời vực của hai người, vội vươn tay ra giữ chặt lấy cổ tay của nàng. Tuy và nàng có thể gặp mặt nhau dễ dàng, nhưng rất ít khi được ở chỗ với nhau, có chuyện muốn cũng thể trước mặt người khác được.

      Tiêu Tử Y bị cầm tay, tâm đập loạn lên. Rốt cục nàng vẫn hy vọng giải thích hợp lý với nàng. Tiêu Tử Y cắn môi dưới, nhưng nàng vẫn phải mở miệng hỏi phải nhỉ?

      “Oa…!” Ngay lúc hai người do dự biết cất lời thế nào tiếng khóc long trời lở đất vang lên từ sân thể dục của nhà trẻ truyền tới.

      Tiêu Tử Y cố rút tay ra khỏi tay Nam Cung Sanh, cúi đầu thản nhiên , “Có chuyện gì lần sau , ta trước xem có chuyện gì”

      Nam Cung Sanh thầm than, buồn bã thất vọng bảo, “Ta đưa nàng

      Tiêu Tử Y cũng đồng ý hay , Nam Cung Sanh cho là nàng ngầm đồng ý rồi. Hai người trước sau đến sân thể dục đằng trước, ai cũng đều mở miệng chuyện.

      Hành lang gấp khúc ngoài điện cách sân thể dục cũng xa, Tiêu Tử Y hai ba bước cũng tới, vừa lúc nhìn thấy Nhược TRúc bế Hạ Hầu Phụng Chương bị quẳng trong hố cát lên,. Tên quỷ thích khóc ấy người vẫn còn dính đầy cát, vẫn khóc ngừng.

      “Sao lại thế hả?” Tiêu Tử Y cúi đầu hỏi Nam Cung Tiêu đứng bên, Nam Cung Tiêu bĩu môi, chút khinh thường, “ có gì, chúng ta chời đùa vui vẻ ở đây, nó chắc vừa tỉnh ngủ, lúc lắc đến, để ý rơi xuống hố cát, cứ vậy đó” Nam Cung Tiêu thấy rất đúng, sau đó phát ra chính nhị ca mình sau Công chúa đến, đắc ý nhìn về phái Tiêu Trạm cười cười.

      Tiêu TRạm mất hứng mím chặt môi, thầm trách mình quên sạch nhiệm vụ mà phụ vương giao cho, lần sau tuyệt đối để xaỷ ra như thế nữa.

      Tiêu Tử Y để ý tới hai bạn đưa mắt sóng ngầm với nhau, nàng đón bé Hạ Hầu Phụng Chương từ tay Nhược Trúc, phủi sạch cát mặt và quần áo bé cho sạch, cũng chẳng có cách nào dỗ cho bé ngừng khóc loạn lên được.

      Ôi, lão tướng quân Hạ Hầu này cũng dám ném cháu trai bảo bối của mình đến chỗ nàng mà chẳng thèm quan tâm. Tiêu Tử Y hoàn toàn hết cách, chỉ đành cố dỗ bé Hạ Hầu Phụng Chương, hy vọng bé khóc mệt rồi ngừng lại.

      Nhược Trúc và cung nữ chuyện với nhau mấy câu, sau đó tới với Tiêu Tử Y, “Công chúa, nhà Hạ Hầu bên đó có người tới ạ”

      “Khoan ” Tiêu Tử Y muốn việc này trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, vội đem quỷ khóc nhè cho Nam Cung Sanh ôm, rồi túm lấy Nhược Trúc sang bên, “Hạ Hầu gì vậy? Khi nào đến đón nó ?”

      Nhược TRúc lắp bắp, “Chưa gì…Công chúa à, nhà Hạ Hầu còn thu dọn bọc gì đó của tiểu thiếu gia cho người mang lại đây đó ạ”

      “Gì cơ?” Tiêu Tử Y quả thể tin nổi, cứng họng nhìn về tiểu tình kia. Chả lẽ dự cảm thành thực rồi ư? Con quỷ khóc nhè này ở lâu dài trong nhà trẻ sao?

      Nhưng ngày lúc ánh mắt nàng quay lại nhìn, ngờ thấy Hạ Hầu Phụng Chương vươn tay mập ra, túm lấy đám râu rậm của Nam Cung Sanh.

      Mà Nam Cung Sanh võ công đầy mình ấy, hai tay ôm lấy Hạ Hầu Phụng Chương, lại biết tránh né kiểu thân mật của tên quỷ nhóc này, cứ thế trơ mắt nhìn nó túm lấy râu rậm của mình tuột ra…

      Tiêu Tử Y dường như dám chớp mắt chút nào.

      Ôi…Hôm nay thời tiết là đẹp quá

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 235: tranh tôi đoạt

      “Chuyện đó..vừa rồi hình như….râu bị rớt hay sao ý?’ Tiêu Trạm ngơ ngác nhìn Nam Cung Sanh dường như sao, có chút vừa rồi có phải bé nhìn thấy râu xồm của hình như bị thằng nhóc quỷ khóc kia kéo xuống hay nữa.

      “Chắc chắn là người nhìn lầm rồi!” Nam cung tiêu vội vàng phản bác. Nhị ca cậu đẹp trai nhất là bộ râu xồm đó sao lại giả được? Tiêu Trạm tuyệt đối là nhìn nhầm rồi!

      nhầm mà! Đúng là rớt đó, mặc dù mới chỉ rớt có chút thôi” Tiêu Trạm bĩu môi bảo vệ quan điểm của chính mình.

      bừa bừa mà! ràng là ngươi ghen với nhị …chú của ta!” Nam cung Tiêu thể nhận vị nhị ca có râu đẹp trai kia của mình là giả được. Nhưng cuối cùng vẫn nhớ thể làm hỏng thân phận của nhị ca mình ở đây được.

      Tiêu Trạm ấm ức kéo kéo Lí Vân Tuyển, bảo bé phân xử giúp. “Tiểu Tuyển Tuyển ngươi thử xem, có phải vừa rồi râu bị rớt ?”

      Lí Vân Tuyển rất hy vọng là vừa rồi nhìn thấy nhưng rồi bé đành lắc đầu tiếc nuối bảo, “Ta cũng chú ý xem nha”

      “Ta chơi cùng Abe, thấy gì” Thấy tiêu Trạm nhìn về phía Diệp Tầm, Diệp Tầm khoát tay bảo.

      Đàm tinh Duyệt vốn chẳng trông cậy được gì rồi, cậu bé giờ vẫn đọc sách đó thôi! Tiêu Trạm thất vọng dời mắt, bỗng phát ra hai chị em song sinh nhà họ Tô đứng trước mặt mình, bé vui mừng hỏi, “Linh Lung và Lâm lang à, hai muội có nhìn thấy ?”

      Tô Linh Lung lắc lắc đầu, sau đó cười híp mắt , “Sao lại nhụt chí thế hả? Nếu thấy túm xuống phải tốt rồi sao?’

      “Đúng vậy đó! Ta sao chẳng nghĩ đến nhỉ?” Tiêu Trạm vỗ tay, cười hơ hớ nhìn quanh nhưng chẳng còn thấy bóng dáng của Nam Cung Sanh đâu nữa.

      sớm rồi” Nam Cung tiêu lành lạnh, “Chú ấy bảo làm điểm tâm ngon cho chúng ta rồi”

      ‘À, có điểm tâm ăn được lắm…”Tiêu Trạm rất dễ thỏa mãn, nghe thấy có điểm tâm lập tức quên ngay kiện vữa nãy luôn.

      được đâu được đâu! Phải hỏi cho chứ, rốt cục có phải râu của nam thúc thúc kia rớt hay chứ!” Tô Lâm lang là người đầu tiên hài lòng, bé vốn là người siêu tò mò nha!

      Nam Cung tiêu mất hứng nhìn thoáng qua hai chị em song sinh nhà họ Tô, sao cậu càng ngày càng thấy ghét các bé này thế chứ?

      “Ta biết nha…” giọng sợ hãi từ sau mấy đứa bé truyền tới.

      Các bạn đều cùng quay đầu, khi nhìn thấy đứa bé Hạ Hầu phụng Chương kia mút đầu ngón tay hâm mộ nhìn chúng. là tốt lắm lắm nha! Tên nhóc ngốc Hạ Hầu Phụng chương kia giờ mới phát ra nơi này lại có nhiều bạn đến vậy.

      “Hở? Đúng rồi! Hỏi ngươi chút xem có phải lúc nãy ngươi tóm râu của chú ấy xuống đúng ? mau nào!” Hai chị em song sinh nhà họ Tô vây quanh cậu trái phải, cất giọng hỏi liên tục.

      Hạ Hầu phụng Chương mút mút đầu ngón cái, phát giác ra mọi người tập trung nhìn vào mình, nỗi sợ hãi lại bùng lên, may là cuối cùng cũng ngoác mồm ra khóc, khịt khịt chiếc mũi hồng hồng non nớt, “Ta rất thích sờ râu của ông nội ta đó nha! Râu của thúc thúc này trắng như râu ông nội ta nha! Nắm được cũng mềm như râu ông nội của ta nha….”

      “Rốt cục là có giật râu xuống hay hả?” Nam Cung tiêu vốn chẳng có cảm tình gì với Hạ Hầu phụng Chương, nghe thấy bé thế nào cũng vào điểm chính, chịu hết nổi cắt ngang lời của bé.

      “Ôi….ôi….ta…..ta cũng chú ý mà…giật xuống….hình như vừa nãy cũng mà…” Hạ Hầu Phụng Chương bị giọng hung dữ của Nam Cung Tiêu rống lên, lập tức mếu máo, trông rất đáng thương. Có thể là vì khóc gần hết cả trưa nên quá mệt, cuối cùng giọng phát ra cũng lớn nữa.

      “Thế mà ngươi còn là mình biết nữa chứ?” Tiêu Trạm cũng mất hứng, đúng là mất công làm mọi người mong đợi.

      Lí Vân Tuyển thấy Hạ Hầu phụng chương đáng thương, vội trách móc hai người hà khắc bảo, “Sao thế? Người ta vốn chẳng phải tự nguyện đến dây rồi, các ngươi còn đối xử tốt với nó chút sao?”

      Hai người Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu cùng nhìn nhau, sau đó cùng hừ lạnh tiếng, ngoảnh mặt .

      “Được rồi, cả công chúa cũng thấy đâu nữa! Hình như là chuyện với ai ở trong phòng học đó!” Diệp Tầm vỗ vào thân hình sắp cao to của Abe. Cậu và nó cùng chơi trò máy bay giấy đúng lúc nhìn xuyên qua cửa sổ lớp học thấy trong phòng có người.

      “Ôi, vậy ta cũng !” Tiêu Trạm kêu lên câu, là người đầu tiên chạy về phòng học. Chẳng trách Nam Cung Nhị ca cũng thấy, chắc huynh ấy định theo sát bên bác rời rồi!

      Nam Cung Tiêu và Tiêu Trạm đều nghĩ giống nhau, nhưng mục đích của cậu là muốn cho tiêu Trạm quấy rầy nhị ca mình vàcông chúa cùng ở bên nhau, vì thế cũng nhấc chân chạy vội theo.

      Abe thấy có người chạy, lập tức cũng vui sướng đuổi theo. Dĩ nhiên Diệp Tầm cũng để Abe rời khỏi tầm mắt mình, cũng vội vã chạy theo. Chị em nhà họ Tô giúp vui tay cũng đuổi theo nốt, đến cả Đàm Tinh Duyệt chăm chú đọc sách vừa lúc xem xong tờ cuối cùng, định về lớp lấy thêm quyển nữa, chầm chậm về phía lớp học.

      Lí Vân Tuyển thấy bọn họ đều mưa gọi gió cũng chẳng còn cách nào đành cúi đầu nhìn xuống Hạ Hầu phụng Chương biết làm sao, ôn nhu, “ nào, chúng ta cùng xem có chuyện gì xảy ra nào”

      Hạ Hầu phụng chương gật đầu liên tục.

      Tiêu trạm và Nam Cung Tiêu chạy như cướp giật về phòng học, gần như cùng chen đồng thời vào trong cửa.

      Tiêu Tử Y nghe tiếng động, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi, ‘Trạm Nhi, Tiêu Nhi, các con chạy vội thế làm gì hả? Có chuyện gì xảy ra sao? phải có Thuần phong ở sân thể dục quản đó sao?’

      “A, có gì…” Tiêu Trạm thở phì phò, kinh ngạc nhìn bác chuyện phiếm với người trong lớp học phải là Nam Cung Sanh, nghĩ lại cũng chẳng ích gì.

      có gì, có gì, con cùng Tiêu Trạm thi xem ai chạy nhanh tới lớp học trước đó mà” Nam cung Tiêu thấy trong lớp học là Đàm nguyệt Li chứ phải là nhị ca mình lập tức cùng thống nhất tư tưởng chung với Tiêu Trạm, dừng lại! Cố chỉ ăn quả đắng thôi! Ai cũng được tới gần công chúa nửa bước!

      “Ha ha, xem ra các con chạy cũng bằng Abe nha!” Tiêu Tử Y xoa xoa Abe ôn nhu, cười bảo.

      “Đương nhiên rồi, Abe là giỏi nhất mà!” Diệp Tầm theo đằng sau cũng cất tiếng. Tiêu Tử Y cau mày, phát ra mấy đứa bé đều từ sau chạy tới, nàng nguyên nhân gì.

      Mấy đôi mắt to tròn trong veo đều nhìn thẳng vào Tiêu Tử Y và Đàm nguyệt Li, dĩ nhiên đến nửa ngày cũng cất lời.

      “Ôi, công chúa à, người tâm ở đây với Đàm nguyệt Li ca ca sao?’ Nam Cung Tiêu nghĩ thể cứ mắt to mắt nhìn mãi được nên mở miệng giả vờ ngây thơ vô tội hỏi.

      Tiêu Trạm phối hợp ăn ý cùng nhào vào lòng Tiêu Tử y làm nũng, “Bác à, hai người chuyện gì thế? Con cũng muốn nghe nữa cơ!”

      Lí Vân Tuyển đứng xa xa nhìn chúng, lòng dạ biết chúng là vì chuyện gì. bé thở dài, cúi đầu nhìn xuống Hạ Hầu Phụng Chương bảo, “Xin hoan nghênh tới nhà trẻ hoàng gia. Nhưng sau này, ngàn lần đừng có học hai vị ca này nhá”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :