1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 226: Thuốc

      Tiêu Tử Y chỉ tuỳ tiện ngẫm lại, tuổi Thẩm Bảo thấy thế nào cũng mới hơn bốn mươi tuổi thôi, sao lại thể lót chữ Ngọc đệm chứ? Nàng bĩu môi vứt chuyện này , sóng vai cùng Tiêu Sách ra điện Thanh Lương.

      Theo Nhược Trúc khoác áo choàng lên người trở về, lúc này bên ngoài điện còn đông người như lúc đầu nữa, chỉ còn lại vài cựu thần sau khi nghe Hoàng đế ngủ cũng yên tâm rời .

      Tiêu Tử Y và Tiêu SÁch hai người cùng hướng về cung Trường Nhạc thông từ cung Vị Ương tới. Nhược Trúc và các cung nữ khác đều duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng hai tỷ đệ này ai cũng gì, ai cũng đều có tâm cả. ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, họ đều cần có thời gian để ổn định tâm tình.

      Ngay lúc Tiêu Sách tiễn Tiêu Tử Y đến cửa lớn định chào rồi xoay người rời lúc này Tiêu Tử Y mới để ý thấy sắc mặt chú khó coi quá mức, rốt cục nhịn được hỏi, “Tiêu Sách, sao đêm nay đệ cũng chưa vào xem phụ hoàng hả?”

      Tiêu Sách hừ lạnh tiếng xoay người, vẫn mang theo tính trẻ con biểu mặt phù hợp với tuổi .

      Tiêu Tử Y ngẩn người, chỉ nghe chú chậm rãi , “Sao lại chứ? Vậy cũng cần ta mới có thể được. Hoàng huynh căn bản là cho ta vào nội thất nửa bước!” Chú giận quá thốt xong những lời này cũng thêm lời nào, cứ vậy xoay người hướng về cung điện của mình.

      Tiêu Tử Y đứng nhìn theo bóng Tiêu Sách, càng cảm thấy người trong cung điện này xa lạ với nàng…

      Hôm sau, lúc Tiêu Tử Y mở mắt, biết nàng bị ốm.

      Trong họng như có ngọn lửa thiêu đốt nóng bỏng, mũi bị tịt thở được, nàng phải há mồm ra thở từng đợt, nhưng khí nóng qua yết hầu làm cho khô họng, càng làm cho ngọn lửa nóng bên trong thêm nóng hơn.

      Tiêu Tử Y cố mở mắt nhìn từng nét chạm khắc trần nhà mơ màng, cảm giác hình như từng rất quen.

      Đúng rồi, đó chính là thời điểm nàng mới tới thế giới này, đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh như vậy.

      Màn rủ thêu hoa tinh xảo, chiếc bàn thợ chạm khoé léo, đồ đạc cổ kiểu Trung Quốc, lại còn có mùi đàn hương tản ra trong khí nữa….Tiêu Tử Y đảo mắt mê man, đầu như bị đốt nóng có chút hồ đồ. Đây là phòng của nàng sao? Thấy kiểu gì cũng đều hồ đồ cả. Là phòng nàng sao? Sao kiểu gì lại cứ thấy xa lạ thế chứ?

      “Công chúa! Người tỉnh rồi ư?” giọng nữ thánh thót từ bên cạnh truyền tới, làm Tiêu Tử Y theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lại.

      Đó là cung nữ, đoan chính cái chậu tới. Khuôn mặt cung nữ này rất tuấn tú, dáng người thanh thoát nhàng, mặt khó nén nỗi vui mừng….hoặc là kinh ngạc?

      Trong nháy mắt Tiêu Tử Y có cảm giác hình ảnh trước mắt giống y lúc trước nàng mới vừa ở đây. Suýt nữa cất tiếng hét lên. May là phút cuối cùng mới tỉnh chút, nhớ đến kẻ ám sát nàng trước đó chết rồi, giờ người vào là Nhược Trúc.

      Ôi, có lẽ trong tiềm thức của nàng cho rằng Nhược Trúc cũng bất lợi với nàng, vì thế mới dùng cách này để nhắc nhở mình .

      Tiêu Tử Y miễn cưỡng ngồi dậy, có chút hỏi, “Đồ đạc trong phòng ta đều bị đổi cả rồi sao? “ Giọng vừa cất lên, Tiêu Tử Y mới phát ra thanh của mình khàn khàn tiếng.

      Nhược Trúc đặt chậu nước bên cạnh giường nàng, nghe vậy cười bảo, “Công chúa, mấy ngày trước Hoàng tôn điện hạ chơi đùa ở trong này, phải phát trong tủ có kiến hay sao? Nhược Trúc mấy ngày trước tìm người đổi toàn bộ hết. Những đồ đạc này đều mang từ cung Trường Tín về đó”

      “Cung Trường Tín ư?” Tiêu Tử Y cho rằng mình hét lên, dĩ nhiên tưởng là nghe nhầm.

      “Đúng vậy mà. phải Công chúa qua với Nhược Trúc rồi sao, cung Trường Tín có chiếc giường gỗ đàn hương tốt lắm mà lại rất quý đó sao? Nhược Trúc cứ nghĩ xem ra người rất thích chiếc giường này, vì thế mới mang toàn bộ đồ đạc hợp với chiếc giường này mang tới hết. Chắc gần đây công chúa người trở lại tẩm cũng lên giường ngủ ngay nên để ý tới thôi” Nhược Trúc chuẩn bị khăn mặt, nhàng giúp Tiêu Tử Y lau mặt, mồ hôi.

      Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn đồ đạc xa lạ trong phòng, tin nổi lòng cảnh giác của mình lại kém đến vậy. mấy ngày ở trong phòng mà đồ đạc bị người ta đổi đổi lại mấy lần cũng phát giác ra. Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, hỏi thản nhiêm, “Nhược Trúc, lúc đổi đồ đạc, có phát ra tờ giấy nào ?”

      “Tờ giấy à? Giấy trông thế nào? Là Hoàng tôn điện hạ bỏ ở đây sao?” Nhược Trúc lộ thần sắc nhớ lại, hỏi rất chân thành.

      Tiêu Tử Y nén giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng giống như diễn trò của Nhược Trúc, nàng biết nên thế nào nữa. do dự nàng thấy họng nóng lên, ho mãi.

      Nhược Trúc vội vàng rót chén nước cho nàng, sau đó lao ra cửa sai cung nữ giúp nàng ta lấy thuốc nóng.

      Tiêu Tử Y ho mãi ở giường ngừng, lần đầu tiên cảm giác được thân thể mình lại yếu đến thế. Cảm giác như bị đá đe núi đổ, như bị virut ăn vậy, còn nàng bất lực.

      “Công chúa, Nam Công tử mang thuốc tới cho người ạ” Giọng Nhược Trúc từ bên ngoài bình phong truyền đến, Tiêu Tử Y nhìn thấy theo sau là đôi giày nam xuất trước giường.

      “Ta…Khụ! Ta muốn uống thuốc” Tiêu Tử Y vừa nhớ tới bát thuốc lớn mà hoàng đế uống hôm qua bất kể thế nào nhìn đều là thuốc đông y rất khổ, cảm thấy da gà nổi đầy người.

      “Còn nữa sao! Hôm qua nếu người nào đó mà ngoan ngoãn uống thuốc Thái Y sắc cho chắc cũng bị bệnh nặng vậy đâu” Trong giọng Nam Cung Sanh tràn đầy quan tâm, nhưng Tiêu Tử Y lại vẫn nghe thấy trong đó có tia giễu cợt.

      Hừ! Nếu ngày hôm qua người nào đó mà dẫn ta lên nóc nhà trúng gió ta mới bị ốm đó chứ! Tiêu Tử Y ngại Nhược Trúc bận rộn bên ngoài bình phong, nên dùng khẩu hình mở miệng cất lên từng chữ.

      Được được! Là lỗi của ta, đây phải là lấy thuốc cháo đến cho nàng đó thôi! Chắc chắn là dễ uống lắm, đắng đâu. Nam Cung Sanh cũng dùng khẩu hình đáp lại. Tiêu Tử Y nửa tin nửa ngờ nhìn , có chút tin thời đại này còn có loại thuốc đắng.

      “Oa! Bác , bác cũng sợ uống thuốc hả!” Chiếc đầu của Tiêu Trạm xuất trước giường, đôi mắt sáng long lanh cười híp cả lại, cứ nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm. Sau đó lại kiễng chân lên cầm bát thuốc trong tay Nam Cung Sanh, ra dáng ông cụ non bảo, “Thúc thúc, người mau ! Bác cứ để con chăm sóc là được rồi”

      Nam Cung Sanh có chút trở tay kịp, phải nịnh Nhược Trúc mãi, nàng ta mới để cho vào chăm sóc cho Tiêu Tử Y. Ai ngờ kết quả là mới tiến vào chưa đầy phút, bị Tiêu Trạm đuổi vội ra ngoài. Nhưng mà đối với khuôn mặt nhắn ngây thơ như vầy, thể cự tuyệt. Nam Cung Sanh đành bất đắc dĩ thở dài, quan tâm nhìn vào mắt Tiêu Tử Y, đành lại phải phòng bếp làm chút gì đó cho nàng ăn vây,

      Tiêu Tử Y gõ trán Tiêu Trạm cái, nhận chiếc bát trong tay bé, khích lệ bé, “Trạm Nhi lớn rồi, có thể chăm sóc được người khác rồi nha! Bác cao hứng quá. Nhưng con cũng phải cẩn thận đừng để lây bệnh của bác đó, lát nữa cũng phải uống chén thuốc nữa đó nha!”

      Tiêu Trạm căn bản chẳng để thuốc vào mắt, bé ghé sát bên giường hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, mừng thầm trong lòng.

      Phụ vương à, từ hôm nay trở Trạm Nhi nhất định làm tốt nhiệm vụ mà người giao cho, tuyệt đối để cho người đàn ông nào ở gần mình với tiểu bác đâu nhé!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 227

      Lí Vân Tuyển có chút kỳ lạ nhìn Tiêu Trạm, vỗ vỗ vai bé bảo, “Trạm Nhi, ngươi nhìn lén gì ở đây thế?” Hôm nay vốn là ngày nghỉ của nhà trẻ, bé cũng tới nơi này chơi làm bé rất là vui, nhưng mà ngồi trong tẩm cung của công chúa ngẩn ngơ mãi lại rất vui sao?

      Tiêu Trạm thò ngón trỏ ra làm động tác đừng lên tiếng, khe khẽ, “ chút nào, đừng làm bác thức giấc, bác ấy vừa uống thuốc xong mới ngủ thôi”

      Lí Vân Tuyển cũng bắt chước bé hạ giọng xuống, hỏi khẽ, “Vậy ngươi còn ngồi ở đây làm gì? Cứ để Nhược Trúc các ấy chăm sóc công chúa được sao! Hơn nữa chẳng may chúng ta bị lây chúng mình cũng đừng có vào mà!”

      Tiêu Trạm nghiêng đầu nghĩ ngợi, quyết định đem bí mật nho trong lòng cậu chia sẻ cùng bé Vân Tuyển là tốt nhất, vì thế bé thần bí cười, ôm lấy bả vai tiểu Vân Tuyển thào, “ cho ngươi bí mật nha! Nhớ đừng có cho người khác đó”

      Tim bé Vân Tuyển đập bình bịch, chớp chớp đôi mắt to thúc giục, “ mau , bí mật gì thế?”

      “Ha ha, ta muốn bác làm mẫu phi của ta” Tiêu Trạm nắm chặt tay kiên định.

      Lí Vân Tuyển liếc mắt nhìn bé cái, cất tiếng “à” thất vọng.

      “Nè nè! Sao lại phản ứng thế hả? Đây chính là bí mật rất rất quan trọng của ta đó nha!” Tiêu Trạm ngồi thẳng dậy, đối với thái độ của Lí Vân Tuyển có chút bất bình tức giận.

      Lí Vân Tuyển cầm miếng điểm tâm bàn, cho là đúng bảo, “Đây mà là bí mật hả? Ta sớm nhìn ra rồi” Thực ra cũng chẳng khó đoán gì, công chúa đối với chúng tốt như thế, ai cũng hi vọng nàng có thể là người thân của chính mình. Nhưng mà bé lại khác với bé trai khác. Nếu nàng ấy nguyện ý, có thể được ở mãi bên cạnh công chúa. Vì thế cũng lo vấn đề ghép đôi ca ca mình với công chúa, bởi vì ràng hai người này chẳng có tiền đồ phát triển gì. Ca ca của bé gần đây cũng chẳng thấy đến nhà trẻ lần nào cả.

      Tiêu Trạm gãi gãi đầu, buồn bực , “Chả lẽ lại như vầy sao?”

      “Rất mà” Lí Vân Tuyển chép miệng gật gù, hiểu hỏi lại, “Nhưng mà, chuyện đó và ngươi ngồi đây có liên quan gì chứ?”

      “Đương nhiên là liên quan rồi! Ta định cấm thúc thúc khác tiếp cận bác của ta đó thôi!” Tiêu Trạm vỗ vỗ ngực , thánh thót. Hạnh phúc sau này cuả Phụ vương cha bé đều phải dựa cả vào bé rồi. Nghĩ đến đây Tiêu Trạm liền hùng dũng, hận thể ngày dính chặt bên bác được mười hai canh giờ.

      “Hừm hừm. Hoá ra là ngươi có chủ ý này” Nam Cung Tiêu đột nhiên xông ra từ sau lưng họ, quẹt miệng khinh thường.

      Tiêu Trạm lần đầu làm chút động tác bị người ta bắt được, xấu hổ đỏ bừng mặt, bỗng chốc cất nổi lời giải thích.

      Lí Vân Tuyển thấy bất ngờ quay đầu nhìn Nam Cung Tiêu, tò mò hỏi, “Hôm nay phải là được nghỉ đó sao? Hơn nữa bên ngoài vẫn còn mưa, sao ngươi lại tới đây được?”

      “Nhị tỷ ta nghe công chúa bị ốm, nên tới thăm. Ta ở nhà chẳng có việc gì cũng theo đến đây” Nam Cung Tiêu ghé vào sát lưng ghế bé Vân Tuyển ngồi, ý bảo bé ngoảnh mặt ra trước nhìn xem. Lí Vân Tuyển quả nhiên thấy Nam Cung Tranh bước nhanh vào nội thất, chỉ lát sau bên trong có tiếng truyền tới.

      “Ừm, con sao, cho phép tiến vào” Hai mắt Tiêu Trạm hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào trong phòng, ra dáng lính cấm vệ gác cửa.

      phải làm đó chứ? VẪn tiếp tục sao?” Nam Cung Tiêu cũng thấy ngạc nhiên.

      Tiêu TRạm khẽ hừ tiếng, cất giọng non nớt , “Cuối cùng chẳng phải là đề phòng nhị ca của ngươi đó sao, tuy râu mép đầy ra nhưng huynh ấy cũng rất tuấn tú”

      “Cuối cùng ư?’ Vậy còn ai là vị đứng số 3 đây?” Lí Vân Tuyển tò mò hỏi lại.

      “Thứ nhì chính là Đàm Nguyệt Li ca ca, tuy ta cũng rất thích huynh ấy, nhưng mà bác thể để cho huynh ấy được! Số 3 ấy à….Có thể là Thái Phu tử, à cũng có khả năng…Dù sao đàn ông được tiếp cận với bác!” Tiêu TRạm càng càng hăng, trông rất có tư thế tính toán,

      Nam Cung Tiêu đảo mắt lòng vòng, quanh trước mặt họ, cũng thèm nhìn Tiêu Trạm chút nào, lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Lí Vân Tuyển bảo, “Tiểu Vân Tuyển à, chùng mình chơi cờ nhảy , ở đây ngồi cũng chán lắm nha”

      Ánh mắt Lí Vân Tuyển cười híp lại cong cong như vành trăng, nhảy từ ghế xuống, phất phất tay về phía Tiêu Trạm , “Trạm Nhi, chính người ở trong này nhé, ta cùng Tiêu Nhi chơi đây!”

      Tiêu Trạm trợn tròn mắt, đứng sững nhìn hai nhóc tay cầm tay ra ngoài cửa, lại có cảm giác bị vứt bỏ. Bé nhìn phòng của bác chút biêt nên chọn thế nào.

      khuôn mặt của Nam Cung Tiêu lên vẻ cười xấu xa, hừ hừ, muốn đấu với cậu à? Cũng thèm nghĩ trong lòng mình bị người khác nhìn thấy hết. Nam Cung Tiêu cứ lẩm nhẩm trong lòng, “Ba, hai, ….”

      “Đợi ta với! Ta cũng muốn chơi nữa!” Tiêu Trạm lót tót chạy tới, sớm quăng tất nhiệm vụ mà phụ vương giao cho mất rồi. Ôi ôi ôi! xin lỗi phụ vương nha, bé cũng thể cứ để Nam Cung Tiêu tên kia cướp mất bé Vân Tuyển đâu!

      Hiệp , Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu, Tiêu Trạm thua hoàn toàn.

      “Hoàng tôn điện hạ à, hôm nay sao lại tới nữa vậy? Hơn nữa ngồi ở đó buồn sao? Tại sao chơi cùng nhóm bé Vân Tuyển hả?” Nam Cung Sanh bưng cháo thuốc đến, bất ngờ nhìn thấy Tiêu Trạm vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm qua, như là đề phòng cướp là vậy.

      Tiêu Trạm bĩu môi miễn cưỡng, “ có việc gì, chơi cùng họ, con chỉ lo cho bác thôi!” Ngày hôm qua…..Ngày hôm qua bé chỉ nghĩ vội thế thôi, hơn nữa hôm nay tên nhóc Nam Cung Tiêu cũng đến, để tiểu Vân Tuyển chơi cùng Diệp TẦm là bé thấy yên tâm nhất mà. Dù sao bên cạnh còn có cả Abe nữa thay bé nhìn đó thôi! Buổi sáng bé cũng cố ý trộm cục xương trong bếp hối lộ cho nó, cùng nó trao đổi trận, đạt thành hiệp nghị rất quân tử.

      Nam Cung Sanh thú vị nhìn Tiêu Trạm, nhớ tới đêm qua tiểu đệ Nam Cung Tiêu cố tình tìm hồi, xem ra đúng là phải đùa.

      còn chưa kịp thấy Tiêu Tử Y ở trong bình phong khoẻ hơn rất nhiều ra, “Trạm Nhi à! Bác ở đây sao, con đều ngồi tới tận trưa rồi, hay là chơi

      Trong lòng Tiêu Trạm đấu tranh kịch liệt, lại yên tâm nhìn nhìn Nam Cung Sanh.

      Nam Cung Sanh mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào bé, chậm rãi, “Hoàng tôn điện hạ à, bàn đầu tiên trong phòng ăn ta có làm món điểm tâm mới cho các con đó, chắc là nguội có thể ăn được. Mang đưa cho bé Vân Tuyển , chắc bé Vân Tuyển rất thích đấy”

      Trong lòng Tiêu Trạm lại đấu tranh kịch liệt hơn, mãi sau bé nuốt nuốt nước miếng trào ra, mở miệng xác nhận lại, “Là cái bàn đầu tiên phải ạ?”

      “Ừ, đúng vậy” Nam Cung Sanh cười yếu ớt bảo.

      Hiệp 2, Tiêu Trạm và Nam Cung Sanh, Tiêu Trạm tiếp tục thua hoàn toàn.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 228: Mầm mống hoài nghi

      Tiêu Tử Y bị ốm tới chiều ngày hôm sau nàng cũng cảm thấy mũi thông khí khá nhiều, thân thể cũng nhàng khoan khoái hơn, cũng hơi có chút thích ăn.

      Khả năng là do cháo thuốc của Nam Cung Sanh có hiệu quả, dù sao có đánh chết nàng cũng chịu uống thuốc đông y do chính Nhan Hàn Nguyệt sắc. Cho dù Nhan Hàn Nguyệt có uy hiếp nàng thế nào nữa đến chuyện nàng lấy phương thuốc “Cung đình” ra, nàng cũng nhất định chịu thoả hiệp.

      , dù sao cũng lấy ra dùng phải cho nàng, nàng sợ cái gì chứ!

      Tiêu Tử Y cầm chén canh gừng mật ong do Nam Cung Sanh đặc chế cho uống, tâm tình rất tốt nằm bên ghế cạnh cửa sổ phơi nắng. Lúc yếu ớt nhất có người chăm sóc cảm giác tốt lắm. Trước đây lúc bị ốm nàng lúc nào cũng phải mình chống chọi. Có lẽ bởi vì thế mà lần này bệnh nàng mau khỏi hơn.

      “Công chúa, bên ngoài cửa sổ có gió, phơi nắng lát rồi vào trong ạ” Nhược Trúc gọi các cung nữa khác đem thay chăn đệm.

      “Được, biết rồi” Tiêu Tử Y nghe lời thong thả tiến vào, lại nhìn thấy Nhược Trúc đứng ngẩn người ở đầu giường. “Sao thế?” Nàng vừa hỏi nhớ lại rốt cục là Nhược Trúc nhìn cái gì, nhất định là bản chép tay ghép lại do hoàng hậu Độc để lại rồi.

      Nhưng có chút kỳ lạ, nàng đột nhiên phát ra dấu vết đồng dạng dưới mặt giường sau khi chuyển đệm mới phát ra, song lại cần khá nhiều ánh sáng chiếu vào. Nam Cung Sanh mới tiến cung lâu sao khéo phát ra được nhỉ?

      “Đúng là, rốt cục đứa bé nào lại nghịch thế chứ, dám khắc này nọ lên giường của công chúa” Nhược Trúc có chút bất đắc dĩ .

      phải bọn khắc đâu” Tiêu Tử Y muốn đây là dấu vết hoàng hậu Độc để lại, giờ nàng học được chỉ nửa trước mặt Nhược Trúc thôi.

      Nhược Trúc cau mày suy tư lát rồi gật đầu bảo, “Quả là vậy, lúc giường này được chuyển đến, tất cả bọn trẻ đều bận tập kịch, đến cả công chúa cũng phát ra đồ đạc được đổi. Bọn trẻ lại càng có thời gian đến nơi này. Sau yến hội công chúa bị ốm rồi, Hoàng tôn điện hạ cho dù có vào trong nội thất cũng rất nhanh được mời ra ngoài. Công chúa người cả ngày đều nằm ở đây cũng chẳng có ai cố tình đùa dai vậy đâu”

      Tiêu Tử Y thấy Nhược Trúc có vẻ nghiêm túc muốn tra như vậy khỏi khẽ cười bảo, “Có lẽ là có trước rồi ha”

      Nhược Trúc lắc đầu tự nhiên , “Công chúa người chắc đâu, mọi chuyện trong cung đều có cung nữ ở tư cục ghi vào sách, mọi đồ đạc trang sức cứ thời gian lại tiến hành tra , như thế có vết cắt nào đều ghi lại cả. Nhược Trúc ở đây mấy ngày trước tính đổi đồ đạc trong phòng của công chúa cũng từng thẩm duyệt qua những sách này rồi, xác nhận đồ đạc trong cung Trường tín này chưa hề sứt sát nên mới đồng ý đổi đó ạ”

      Tiêu Tử Y nghe được những lời này như bị sét đánh.

      Nhược Trúc như vậy nghe qua quả phức tạp, nhưng ra cũng dễ hiểu. phải là, những Hán ngữ ghép vần này phải do tự tay Hoàng hậu Độc khắc, mà là có người sau đó khắc lên. Là ai đây? Còn phải hỏi nữa sao?

      Tốn hết tâm sức, chính là mời nàng nhìn những câu như ngẫu nhiêm này, mục đích chính là muốn nhìn chút xem nàng rốt cục có biết loại văn tự này hay , như vậy đạt được kết quả là gì chứ?

      Nàng cho là tự mình bịa chuyện để nguỵ tranh bản thân. nhất định là biết nàng xem có thể hiểu, vì thế mới đối tốt với nàng như vậy sao? Vì thế mới đối với nàng ôn nhu như vậy sao? Vì thế mới….

      “Choang!” Chiếc chén trong tay Tiêu Tử Y cuối cùng cũng vô lực rớt xuống vỡ nát mặt đất.

      “Công chúa! Người có bị thương ? Đừng nóng giận mà chọc tức thân mình, Nhược Trúc phạt cái vị cung nữ phụ trách viết lách kia” Nhược Trúc vội vàng kéo Tiêu Tử Y ra xa vài bước, cách xa đám mảnh vỡ .

      Tiêu Tử Y thản nhiên ngăn lại bảo, “ sao, liên quan đến chuyện đó, chỉ là ta tự dưng chẳng có sức mà thôi”

      “Đúng rồi, hai ngày nay công chúa đều ăn uống nổi. Ta bảo nhà bếp chuẩn bị món gì thanh đạm ăn chút nhé” Nhược Trúc đỡ Tiêu Tử Y ngồi trở lại chiếc ghế nằm bên cửa sổ, sau đó vội vàng ra ngoài.

      Tiêu Tử Y ngồi mãi chỗ đó, ngơ ngác nhìn các cung nữ trong phòng nhanh tay chân quét dọn những mảnh và nước đọng, giường cũng được thay bộ chăn đệm mới rồi lui ra, đứng chờ bên sảnh đợi sai bảo.

      Trong phòng lại khôi phục cảnh yên tĩnh. Nhưng trong lòng Tiêu Tử Y sao bình tĩnh cho nổi.

      Rốt cục nàng làm sao vậy? Vừa mới bắt đầu tìm trăm phương ngàn kế để tiếp cận nàng, vì sao tới nơi khác mà lại trốn vào cung của nàng chứ? Nếu chỉ vì trốn người nhà Hạ Hầu dường như chỉ vậy thôi, chạy đến núi Chung Nam có sao ha? Nàng rất choáng váng cứ như vậy bị để ý.

      Đúng vậy, từ đầu tới giờ đều dùng từ Hán ngữ “bạn cũ” để ghép vần, đều ngừng muốn dò hỏi thân phận nàng thôi.

      Đổi lại mà nếu phải là lỗi nàng viết sai chính tả, biết ít kiến thức về bản chép tay của Hoàng Hậu Độc đến cả ý nghĩ của nàng cũng thèm quan tâm ấy chứ.

      Tiêu Tử Y cứ ngỗi lặng dưới ánh mặt trời, ánh nắng tuy ấm áp chiếu nóng bỏng người nàng nhưng tận đáy lòng nàng lạnh như băng vậy.

      Lòng người chính là vậy đấy. khi gieo xuống mầm mống hoài nghi, ngờ vực vô căn cứ và nỗi niềm bất an nảy sinh trong lòng. Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc, ngây thơ. Nhớ tới cảnh ở chung mấy ngày nay với Nam Cung Sanh, nàng thà rằng vĩnh viễn đối mặt còn hơn.

      vì cái gì chứ? Muốn tìm đồ vật gì đó mà Hoàng Hậu Độc để lại sao? Hay là cho rằng trong tay nàng có bản chép tay gì đó chứ?

      Tiêu Tử Y đau lòng tới cực độ, rồi lại bật cười. Nàng cười chính mình quá ngu ngốc, giờ nàng thân phận là công chúa, thân ở chốn hoàng cung. Bất kể nàng có thừa nhận hay , mỗi người tiếp cận với nàng đều có tâm cơ sâu, có mục đích riêng phải đạt cho bằng được. Nhược Trúc cũng vậy ,mà Nam Cung Sanh lại càng thế, nàng còn biết tin tưởng vào ai nữa đây?

      “Tử Y à, muội sao vậy? Sao lại khóc?” Tiêu Cảnh Dương sốt ruột tới hỏi. khó lắm mới bớt chút thời giờ đến đây, lại nhìn thấy Tiêu Tử Y ngồi ôm gối mình nằm ghế, như chú chim bị thương đôi cánh cuộn tròn tại đó. Ánh mặt trời chiếu lên người nàng càng khiến cho màu áo trắng đơn sơ của nàng càng toát lên vẻ đơn và yếu ớt.

      “”, muội có khóc đâu chứ?’ Tiêu Tử Y cong moi lên, ra sức dùng đôi tay ôm chặt lấy mình hơn. Sau này nàng tự bảo vệ lấy chính mình thôi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 229: Bảo hộ

      Tiêu Cảnh Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, lo lắng hỏi, “ bậy, đừng tưởng nhếch miệng lên là cười nhé. Muội muội khóc, vậy mặt muội chảy cái gì thế kia? Là ai bắt nạt muội hả? cho hoàng huynh xem nào!” Tiêu Cảnh Dương đau lòng bảo, đột nhiên trong đầu lên lời Hoàng hậu với ngày hôm qua, vội vàng hỏi tiếp, “Chả lẽ là mẫu hậu cái gì với muội sao?”

      “Mẫu hậu ư? có đâu, bà tìm muội cái gì chứ?” Tiêu Tử Y lắc đầu, lấy tay lau nước mắt mặt, có chút khó hiểu hỏi vì sao lại thế.

      phải là tốt rồi, vậy tại sao muội lại khóc chứ?” Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy chén thuốc bên giường hết, đưa tay ra làm trò trêu, “ phải là ghét uống thuốc nên mới nổi giận ha? Như vậy được đâu nha!”

      Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương đưa tay ra ôm lấy vai mình, cũng biết phải dùng ánh mắt của người đối đãi mình. Động tác này của trước kia cũng làm vô số lần rồi, nhưng mà khi đó nàng cũng biết có tâm ý này với nàng.

      giờ khác, nàng biết rồi, lại thể tiếp tục giả vờ hồ đồ tham lam ôn nhu của nữa. Họ thể.

      Cho dù trước kia nàng có động tâm với nhưng mà được nàng khoá chặt trong chiếc hòm tận đáy lòng rồi. Họ thể được, bởi họ là huynh muội, bất kể có phải là huyết thống hay danh phận đúng là vậy.

      Vì thế dù họ chưa từng có bắt đầu nhưng cũng có nghĩa là có kết quả gì.

      Tiêu Tử Y ngây người lúc, định dịch người tránh vòm ngực , nhưng đúng lúc có người vọt qua trước mặt nàng, Tiêu Tử Y mặt đổi sắc nhìn Nam Cung Sanh bưng bát canh gừng hơi nhếch môi lên.

      Tiêu Cảnh Dương thấy có người quấy rầy và Tiêu Tử Y vô cùng bất mãn, cau mày bảo, “ ngờ là tên đầu bếp mà lại tự tiện xông vào tẩm cung của công chúa chứ”

      Nam Cung Sanh kiêu ngạo, siểm nịnh đứng thẳng thản nhiên, “Tại hạ cũng ngờ thái tử và công chúa lại có quan hệ thân mật đến mức này” Hai mắt của nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Cảnh Dương đặt vai Tiêu Tử Y, gần như cố kìm mình xông lên trước tách hai người họ ra.

      Tiêu Cảnh Dương càng cau mày hơn, định gì đó Tiêu Tử Y bên cạnh cất tiếng, “Mang bát canh gừng đặt bàn là được rồi. Hoàng huynh à, muội mệt lắm rồi, cũng nên để cho muội nghỉ lát được ?”

      Nàng chỉ muốn được yên lặng chút, muống gặp người nào cả, nhất là hai người họ.

      Nam Cung Sanh tiến lên mấy bước, đặt bát canh gừng bàn để Tiêu Tử Y có thể đưa tay ra là lấy được, quan tâm liếc mắt nhìn nàng cái, lại được đáp lại. Tiêu Tử Y chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống.

      Tiêu Cảnh Dương vốn định thêm hai câu với Tiêu Tử Y, nhưng vẻ mặt đầy râu xồm của tên đầu bếp này biết điều, vẫn cứ đứng ở chỗ đó. giống như muốn nhìn mới yên tâm vậy. Tiêu Cảnh Dương nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi của Tiêu Tử Y, vuốt vuốt mái tóc nàng rồi dặn dò nàng nghỉ ngơi, sau đó bất đắc dĩ đứng lên, nhìn thoáng qua tên đầu bếp kia rồi phẩy tay áo bỏ .

      Nam Cung Sanh vui vẻ theo sau Tiêu Cảnh Dương ra ngoài, nhưng lúc ra khỏi điện Vĩnh Ninh khắc, phát giác ra Tiêu Cảnh Dương chắp tay sau lưng đứng ở chỗ hành lang gấp khúc như đợi ai vậy.

      Nam Cung Sanh quay đầu định , dù gì con đường nào cũng trở lại phòng bếp, đáng chống đối cùng vị thái tử gia này. Nhưng đằng sau truyền đến lời làm cho phải dừng bước lại.

      ngờ đại danh đỉnh đỉnh công tử Sanh cũng làm được chút điểm tâm kém gì đầu bếp Lan vị phường ha!” Tiêu Cảnh Dương nghiền ngẫm kỹ rồi . từ yến hội nhấm nháp món điểm tâm chưa từng được ăn qua, bỗng đối với vị đầu bếp mà Nam Cung Tranh đề cử lại rất tò mò. Tra kỹ mới hay quả nhiên làm kinh ngạc mãi.

      Nam Cung Sanh thản nhiên xoay người, cũng chẳng thấy chút kỳ lạ là Tiêu Cảnh Dương lại thăm dò ra lai lịch của có liên quan đến Lan Vị phường. Dù sao đối phương vốn là thái tử điện hạ của triều Đại Chu, nếu cả chút năng lực cỏn con ấy mà cũng có, vậy lại cảm thấy lo lắng cho tương lai của triều đình ấy chứ. Nam Cung Sanh thi lễ cái , “Thái tử điện hạ quá khen rồi, Nam Cung chỉ là đem hết mọi khả năng để làm ra chút điểm tâm mà công chúa thích thôi, có ý gì khác”

      “Đường đường phải để công tử Sanh phải làm chút điểm tâm, Tử Y cũng tránh khỏi quá mức lạm dụng ” Tiêu Cảnh Dương hồi mà có dụng ý khác. Lúc trước từng đến cửa bái phỏng nhiều lần, định mời Nam Cung Sanh làm phụ tá cho mình, tiếc là đều bị dùng thân thể khoẻ cự tuyệt thẳng, thậm chí cả mặt cũng chưa từng được thấy qua.

      Mà cách đây lâu, lại chủ động đến cung Trường Nhạc này, điều này lại làm cho Tiêu Cảnh Dương thấy nghi ngờ và buồn bực thêm mười lần. Chả lẽ là làm giáo viên và đầu bếp cho nhà trẻ còn có ý nghĩa hơn là làm phụ tá cho sao? Hay là có người nào đó ở đây làm cho trở nên có ý nghĩa vậy chứ?

      Nam Cung Sanh khẽ mỉm cười bảo, “Đừng có là lạm dụng quá gì, tại hạ từ trước đến nay đều thích làm việc này, ra cũng chẳng có hứng thú gì với số chuyện đứng đắn cả”

      Tiêu Cảnh Dương bị người trước mặt cự tuyệt cũng khó tránh khỏi dao động, song thần sắc lộ ra chút suy nghĩ gì, chỉ trầm ngâm lát rồi giận dữ, “Người có chí riêng, bổn vương cũng muốn làm khó người khác. Chỉ là có chút chuyện được cho lắm, muốn được công tử Sanh các hạ chỉ dạy cho”

      “Chỉ dạy dám nhận, xin thái tử điện hạ chỉ dạy cho ạ” Nam Cung Sanh trả lời lễ độ nho nhã. Cho dù bề ngoài trông luộm thuộm nhưng lại làm cho con người ta có cảm giác oai phong đường bệ.

      Hai mắt Tiêu Cảnh Dương lên tia sáng, trong miệng từ từ, “ công tử Nam Cung…..có phải nghĩ đến phụ hoàng gả Tử Y cho kẻ vô danh tiểu tốt , và còn hôn ước của ngươi sao đây?” Người đàn ông này có cảm tình với Tiêu Tử Y vốn sớm nhìn ra, nhưng giờ nhìn ra rồi cũng tính là muộn. Tiêu Cảnh Dương vừa nghĩ tới vừa rồi Tiêu Tử Y trông hồn bay phách lạc, cảm thấy chịu nổi dâng lên lửa giận. Song nhìn Nam Cung Sanh hờ hững, lời khiển trách đành dừng bên môi, vòng vo. để cho ta có bất cứ cơ hội nào để làm tổn thương Tiêu Tử Y của nữa.

      Nam Cung Sanh coi như cười cười bảo, “Điểm ấy cần nhọc điện hạ quan tâm. Điện hạ hẳn là nên lo lắng xem thu hồi tâm tư trong mắt ngài thế nào mới phải. Ít ra cũng đừng có để cho người khác nhìn mà đoán ra được chứ. Như vậy rất nguy hiểm đó, nhất là người đầu tiên mà ngài định bảo hộ đó”

      biết cho dù ở trong cung Trường Nhạc, cũng thể cái là hiểu hết được, để tránh tai vách mạch rừng, cũng muốn vị thái tử điện hạ tôn quý này dây dưa lằng nhằng, vì thế xong hành lễ ào ào rồi cũng đợi đối phương có phản ứng gì, lập tức dọc theo hướng khác của hành lang gấp khúc tránh xa.

      Tiêu Cảnh Dương tinh tế nhấm nuốt từng ý trong lời của Nam Cung Sanh, sắc mặt càng ngày càng sầm xì, ngẩng đầu liếc mắt cái thấy bóng ai, mới xoay người rời .

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 230: Hạ Hầu

      “Hôm nay …..bé Tiểu Huyền đến sao?” Tiêu Tử Y sầu lo . Hôm nay là ngày học đầu tiên sau yến hội, lo lắng của nàng cuối cùng thành . Độc Huyền cũng thấy xuất .

      Bởi Tiêu Tử Y bị ốm nên thay nàng dạy là Nam Cung Tranh bĩu môi, gật gật đầu bất mãn , “Hơn nữa chẳng có người nhà họ Độc đến giải thích câu nào cả, đến cả ta hỏi cái vị Độc Diệp kia, còn câu biết với ta nữa chứ!”

      “Quan hệ giữa và Độc Diệp vẫn kém vậy sao?” Tiêu Tử Y nghe xong thấy khó nghĩ, đây chẳng phải là oan gia hay là nước lửa hoà lẫn nhau hay sao?

      “Hừ! Chẳng dừng được mà còn kém thêm ha! Thôi quên , đừng có chuyện của ta và nữa. Công chúa à, tiểu Huyền có phải hôm nay lại dậy muộn , vì thế mới ra ngoài? Trước đây cũng phải là chưa từng có chuyện như thế mà” Nam Cung Tranh giang tay ra bảo.

      Tiêu Tử Y nhớ tới ánh mắt lãnh đạm của đại tướng quân Độc yến hội kia, thở dài bảo, “Chỉ e là chuyện đơn giản vậy đâu”

      “Mai xem xem thế nào ” Nam Cung Tranh cũng bi quan giống Tiêu Tử Y, nàng ra còn có chuyện cực kỳ tò mò muốn hỏi thăm, “Công chúa à, người và nhị ca ta cãi nhau à?”

      Tiêu Tử Y thản nhiên lắc đầu , “ có mà, tốt đẹp làm sao mà cãi nhau chứ?” Nàng nghĩ tối thông suốt rồi, Nam Cung Sanh từ đầu đến cuối cũng là thích nàng hoặc có cảm tình tốt với nàng, tất cả đều là do nàng tự mình đa tình, nàng bị người ta đùa giỡn như vậy đành tự làm tự chịu, còn có gì đâu.

      cãi nhau ư? Vậy vừa rồi huynh ấy mang bát canh gừng lại đây, khí có vẻ khác lắm!” Mặc dù Nam Cung Tranh biết có đôi khi mình có thể ngốc nghếch chút, nhưng vừa rồi bọn họ hai người biểu rất mà, nàng nhìn biết mới lạ đó! Nhất là nhị ca nàng hiểu sao có vẻ biểu mờ mịt, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

      Đúng lúc Tiêu Tử Y thả chiếc bát xuống, vốn bát canh gừng mật đường uống đắng lắm, bỗng chốc thấy khó có thể nuốt nổi.

      Nam Cung Tranh xem trong mắt định bóng gió giúp nhị ca trận, chợt nghe thấy giọng nữ uyển chuyển mềm mại thanh thanh truyền tới cười , “Đừng sợ, Tử Y muội muội à, mà thất bại thảm hại ở người đàn ông nào đó lại có thể bách chiến bách thắng ở người đàn ông khác thôi”

      Tiêu Tử Y dở khóc dở cười nhìn Phong Uyển Tình vẫn có nét mặt tươi cười sáng loá xinh đẹp quyến rũ bước thẳng tới, cười bất đắc dĩ bảo, “Uyển Tình tỷ hôm nay hăng hái quá ha, sao lại đến chỗ của muội vậy ta?”

      Phong Uyển Tình chân thành ngồi trước bàn, đôi mắt đẹp lóng lánh cười , “ phải là nghe được Tử Y muội muội bị bệnh đó sao? Đương nhiên là muốn đến thăm phải sao!”

      Tiêu Tử Y nghĩ mình đỡ nhiều rồi, nàng ta mới đến những lời cũng đàng hoàng ghê. Tiêu Tử Y cũng đơn giản giả ngu cùng nàng ta, cười hì hì nhìn trái phải nàng ta bảo, “Uyển Tình tỷ đúng là quan tâm tới muội quá , chỉ là chút bệnh cảm lạnh thôi, Tử Y đỡ hơn nhiều rồi. Thực ra hôm nay có thể ra khỏi phòng được rồi. Đều do Nhược Trúc các nàng ấy lo lắng quá, cứ để cho muội nghỉ ngơi hẳn ngày ấy chứ”

      Phong Uyển Tình biết chuyện nàng kháy mình, nhưng mà nàng ta là ai chứ, sao có thể kém cạnh được? Phong Uyển Tình cười thản nhiên thẳng, “Chẳng dám dối Tử Y muội muội nữa, kỳ hôm nay Phong Uyển Tình tới đây là muốn hỏi thăm tin người, là vị Hạ lăng đó mà”

      Nam Cung Tranh vẫn còn nghiên cứu câu kinh điển kia của Phong Uyển Tình, nghe vậy lập tức tò mò ngẩng đầu lên, vươn người ra đằng trước hiếu kỳ hỏi, “Hạ Lăng ư? Có phải là cái vị cùng tướng quân Lãnh Thu Ngô được xưng là vách tường đồng của quân Tây Thu tên Hạ Lăng hay ? Oa! Ánh mắt Phong tỷ tỷ tuyệt quá ! Lần trước Hạ Lặng lộ mặt ở yến hội lát xong trở thành người đàn ông độc thân giàu có nối tiếng đứng thứ 15 trong top kinh thành rồi đó!”

      Tiêu Tử Y chịu nổi liếc mắt, nếu hai vị này mà biết bộ mặt của Hạ Lăng là ai biết còn có biểu thế nào nãư đây. Hơn thế, Cái vị đàn ông độc thân được xếp hạng kia căn bản là vị tiểu thư con nhà quan háo sắc đến mức nào! Mấy hôm trước khi yến hội mùa hè được tổ chức còn tổ chức thành đoàn đến khảo sát, nàng liếc mắt cái là có thể nhìn ra là người nào rồi….

      Phong Uyển Tình liếc mắt cái nhìn Nam Cung Tranh, cười yếu ớt hỏi, “Vị này là nhị tiểu thư Nam Cung phải ạ? Thường nghe tỷ tỷ của khen xinh đẹp biết bao,. Hôm nay vừa thấy quả nhiên chẳng thua gì Cầm tỷ của , thêm vài năm nữa chắc cũng mỹ nhân quyến rũ kinh khủng mà coi”

      Phong Uyển Tình nắm tay nàng ta thân thiết, hỏi hiền lành, “Tranh muội muội à, biết muội có nắm được tin tức vị Hạ Lăng kia hả? Ta tìm huynh ấy mấy ngày mà thấy, là tức điên người lên được mà” Nàng ta tận dụng nhiều người để nắm nhưng đến cả Hạ Lăng nghỉ chỗ nào cũng biết nữa, lại càng tóm được đến góc áo của người đò, nàng ta lại cam lòng từ thủ đoạn nào cả.

      Nam Cung Tranh xin lỗi lắc đầu, tiếc nuối, “Điều này muội cũng biết rồi, nhưng quả có nghe người ta Hạ Lăng từ sau khi từ yến hội quay về kinh thành biến mất tăm tích thấy rồi”

      Tiêu Tử Y nghe vậy thấy lòng bồn chồn, Hạ Lăng người này biến mất, vậy chẳng lẽ Hạ Hầu Linh bị tóm trở về rồi sao?

      đúng, nàng vẫn còn phiền não chuyện này làm gì nhỉ? Chẳng phải là quyết tâm nghĩ thêm chuyện liên quan đến Nam Cung Sanh nữa đó sao? Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại tự cảnh cáo bản thân mình.

      “Công chúa, lão tướng quân Hạ Hầu ở bên ngoài xin được gặp ạ” là nghĩ đến cái gì cái đó đến. Giọng Nhược Trúc bên ngoài cất lên thánh thót .

      Phong Uyển Tình cũng quan tâm Nam Cung Tranh, hai người họ tiếp tục trao đổi tin tức đôi bên, nhưng ra càng lại càng tò mò hơn.

      Tiêu Tử Y đành chịu, thể khiến cho người già cao tuổi phải đợi lâu ha, đành để hai tán chuyện trong phòng nàng, còn mình để cho Nhược Trúc rửa mặt chải đầu gọn gàng chút rồi ra ngoài. Lúc vừa ra đến sảnh, Tiêu Tử Y chợt nghe tiếng khóc rống của đứa bé, cái giọng động trời hãi đất làm quỷ thần khiếp sợ này làm cho nàng chùn bước, Tiêu Tử Y nghe cũng hiểu rốt cục là người nào.

      “Là ai vậy hả?” Tên nhóc khóc náo loạn kia căn bản là giống như hai người chuyện vậy. Nhưng lúc này bọn trẻ phải ngủ trưa mới đúng chứ, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy nè? Nàng bỗng chốc bước nhanh hơn.

      “Ôi, là lão tướng quân dẫn trẻ con đến sao, chắc là cháu nội của ông ấy rồi” Nhược Trúc có chút phóng đại lên.

      Tiêu Tử Y nghe vậy lập tức bước chậm lại, cảm thấy do bị cảm chút mà đầu càng đau hơn, phải là đến báo danh với nhà trẻ sao?

      Rớt nước mắt mất thôi, nàng ghét nhất là loại trẻ con vừa khóc vừa nháo, xem xem bọn trẻ con trong nhà trẻ của nàng đứa nào cũng rất ngoan nha! Tuy cũng có chút bướng nhưng từ đầu tới giờ có đứa nào khóc náo loạn quá thế đâu! Lần này sao hoàng huynh còn chưa ngăn lại cho nàng chứ?

      Tiêu Tử Y theo thói quen thầm oán Tiêu Cảnh Dương trong lòng, sau đó bi ai phát ra nàng quả là ỷ lại quá thể. Nàng hẳn là nên tự mình học cách đối mặt với mọi chuyện chứ. Nghĩ thông suốt rồi, Tiêu Tử Y lại càng bước nhanh hơn vào trong phòng khách.

      Tiến vào trong phòng, tiếng khóc đinh tai nhức óc nện thẳng tới, làm cho nàng thấy run rẩy mãi thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :