1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 221

      Tiêu Tử Y cũng nhìn thấy nụ cười đặc biệt của Nam Cung Sanh, nàng cứ chăm chú nhìn người người ra vào điện Vĩnh Xương cách đó xa.

      muốn về chưa?” Nam Cung Sanh nhìn theo tầm mắt nàng, nghĩ đến chắc nàng muốn về.

      phải, vẫn muốn ở đây lát nữa” Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, nhấc bình nước quả lên uống, cười bảo, “ ra bản thân ta phải là muốn về, nhưng vì phong cảnh ở đây đẹp quá, lại có gío thổi, có người làm bạn bên cạnh, tốt lắm”

      Nam Cung Sanh giãn mặt ra, cười cười, “Vậy ngồi lại lâu chút , nếu mà sợ lạnh đợi lúc nữa có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn, cảnh sắc đó mới gọi là rất đẹp”

      Tiêu Tử liếc xéo mắt nhìn , ra vẻ vui hừ khẽ bảo, “Xem ra người nào đó ở đây cũng nhàn hạ quá ha”

      Nam Cung Sanh bật cười , “ ra tuy trong cung tráng lệ, nhưng đổi góc độ mà coi, có nhiều cảm thụ rất khác nhau. Chẳng hạn như ở đây lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn, tuyệt đối đều chẳng khác gì cảm thụ ở ngoài cung cả đâu”

      Tiêu Tử Y nhìn mặt trời từ từ ngả về tây, nhìn lại cảnh cung điện lầu các trước mặt cứ lên hình bậc thang tầng tầng lớp lớp, rất thích thú. Chỉ là ở nóc nhà này như tấm gương phản xạ lại kiểu dáng đó….sáng rực loé mắt làm nàng bỗng chốc cảm nhận được cảnh tượng thê lương mà đắc ý.

      “Hoá ra, ta cũng ở nơi vậy ha…” Tiêu Tử Y thào, nàng thấy thế nào cũng có cảm giác như , tựa như đây chỉ như giấc mộng mà thôi.

      “Ha ha, vị trí cao là tất nhiên rồi!” Nam Cung Sanh lắc đầu thở dài. “Dù sao ta kiểu gì cũng thích nơi đây, nhưng vì sao từ xưa đến nay có rất nhiều người lại vì cuộc sống nơi đây mà vứt bỏ hết tất cả, kể cả Đại tỷ của ta nữa”

      “Trang Tử phải là cá làm sao biết cá vui” Tiêu Tử Y gặp Nam Cung Cầm vài lần rồi, tuy cảm thấy cả tuổi xuân nàng ấy vùi chôn trong cung, nhưng chưa bao giờ phát ra nàng ấy có thái độ mệt mỏi nào, Có lẽ có người trời sinh ra là thích vinh hoa phú quý, người bên ngoài chẳng bao giờ nghĩ được.

      Nam Cung Sanh vẫn lắc lắc đầu thở dài, “Cũng hẳn như thế. Đại tỷ nàng ấy là vì tiền đồ nhà chúng ta mới tiến vào cung. Nhưng mà ta và đại ca phải là có chức vị cao gì, tiếc là phí nỗi khổ tâm của tỷ ấy”

      Tiêu Tử Y im lặng gì, chuyện nhà người ta nàng chẳng thể nào đoán ra nổi, dù sao hiểu biết cũng đủ sâu. Nhưng nàng vẫn có chút nhìn quen cảnh lúc ấy Nam Cung Cầm đem Nam Cung Tiêu trở thành vật phẩm giao tận tay nàng ở đây. Song nghĩ đến Nam Cung Tiêu, Tiêu Tử Y nhịn nổi bật cười, “Ta xem ra cuối cùng Tiêu Nhi lại có tiền đồ rộng mở, nỗi khổ tâm của đại tỷ huynh cũng uống phí rồi”

      “Hy vọng là thế!” Nam Cung Sanh cười cười, đem miếng điểm tâm cuối cùng cướp mất, chẳng chút khách sáo nào ném tọt vào mồm.

      “Nè! phải là để cho ta ăn đó sao? Sao lại có cảm giác ăn nhiều hơn ta chứ hả?” Tiêu Tử Y buồn bực nhìn bao giấy rỗng, khó chịu .

      phải thường xuyên kêu rằng ăn quá nhiều đồ ngọt giảm béo được đó sao? Ta sợ ăn nhiều lại hối hận, vì thế mới giúp làm giải quyết chút phiền não này của đó chứ” Tâm tình Nam Cung Sanh rất khoái chí, giờ rất thích nhìn biểu hờn dỗi của nàng, dần dần phát ra đùa nàng cũng là chuyện rất ngọt ngào.

      Tiêu Tử Y muốn giật phắt bộ râu xồm của xuống bỏ vào túi giấy, hận đến mức nghiến răng trèo trẹo. Dùng chân đá đá chân , Tiêu Tử Y cố tình làm khó , “Ta đói bụng rồi, lấy cái gì ở phòng bếp cho ta ăn chút . Đúng rồi, tốt nhất là nhớ lấy chén nước ngọc lưu ly đó nữa nhá”

      Nam Cung Sanh cười dung túng bảo, “Được, nhưng mà ta cầm về bao nhiêu phải ăn hết bấy nhiêu đó nhé”

      Tiêu Tử Y đáp thẳng, “Được! lời định!” Nàng cũng tin còn muốn rời nóc nhà lấy được bao nhiêu nước trái cây mang về.

      Nhìn bóng Nam Cung Sanh biến mất dưới mái hiên Tiêu Tử Y mới ngừng cười. Làm sao mà nàng cố gắng làm cho nàng vui chứ, nhưng có số việc cũng thể xem mà coi như tồn tại được.

      Nghĩ đến vẻ ngoài Tiêu Cảnh Dương đối với nàng, lòng Tiêu Tử Y bỗng thấy nặng nề. Có lẽ nàng trong lòng mình có quyết định cụ thể ra sao, nhưng nàng biết nếu thích người nên giống nàng có cảm giác như là gánh nặng vậy, chắc chắn thấy đúng.

      Tiêu Tử Y lần nữa lại nằm lại mái ngói, do mặt trời lặn xuống khiến cho mái ngói có cảm giác mát hẳn. Còn bên cạnh có Nam Cung Sanh làm bạn, nàng càng thấy tịch nhiều hơn.

      “Này, sư muội! Hoá ra là muội ở đây, làm cho sư huynh ta đây tìm cực khổ quá trời ha!” Giọng Kỳ Mặc đột nhiên xuất bên cạnh nàng, doạ cho Tiêu Tử Y suýt nữa mất thăng bằng ngã lăn từ nóc nhà xuống.

      “Sao huynh biết muội ở đây vậy?” Tiêu Tử Y ngồi thẳng người lên, nhìn Kỳ Mặc có chút…chật vật. Ha ha, cổ tay áo bị rách chút, hình như giống như trước đây vậy. Nghĩ đến cũng biết huynh ấy đụng phải Trầm Ngọc Hàn rồi, tám phần vẫn bị chiêu xoẹt qua.

      “Hừ, còn phải cái gã Trầm ngọc Hàn kia sao, ai ngờ dĩ nhiên lại phụ trách ở cung Trường Nhạc, suýt nữa bị bắt ngay tại trận chứ” Vẻ mặt Kỳ Mặc khinh thường, nhưng lại chẳng muốn nhắc lại chút gì. nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y lảng , “Sư muội à, võ công của muội khôi phục rồi hả? Nếu sao lại có thể lên được này thế?”

      “Là có người đưa muội lên. Võ công lúc có lúc , chán lắm” Tiêu Tử Y buông tay tỏ vẻ bất lực với bản thân, “Sư huynh à, có thời gian dạy cho muộin cách vận khí thế nào

      Kỳ Mặc khịt khịt mũi, cười ha ha , “Này, muội vốn có người trong lòng đưa muội lên, chứng minh bên cạnh muội có người biết võ công đó thôi! Sao còn muốn sư huynh dạy cho làm gì chứ? Lần này ta trở về định ở lại ăn uống miễn phí vài ngày, nhưng ngờ Trầm Ngọc Hàn lại ở trong này làm cấm vệ. Miễn mĩên , ta vẫn cảm thấy chơi ở trong giang hồ hay hơn nhiều. Cho muội cây trâm này, bên trong thêm máu giả rồi đó, cơ quan vẫn thế, doạ cho muội chơi tốt đó chứ hả? rồi nhé, Hẹn gặp lại lần sau!” Kỳ Mặc , sau khi đưa cho nàng cây trâm kia tiêu sái vung tay lên, nhấp nhô vài cái biến mất trước mắt nàng.

      Tiêu Tử Y đối với chuyện Phong sư huynh nàng quay lại hết cách rồi, hận đuổi theo đá cho mấy cái. Đúng lúc nàng nghe thấy giọng Trầm Ngọc Hàn quát đuổi theo hướng Kỳ Mặc biến mất, tự dưng đáy lòng còn thầm cổ vũ Trầm Ngọc Hàn cố lên. Nếu có thể bắt được sư huynh này của nàng về làm cu li tốt lắm.

      Nhưng hy vọng rất mỏng manh, nàng biết vị sư huynh tiện lợi này của nàng hầu như đều hiểu như lòng bàn tay, am hiểu nhất chính là việc đấm đá. Tiêu Tử Y bất đắc dĩ ngắm cây trâm Phượng hoàng lát, rồi cất kỹ trong người. Nàng có thói quen có việc gì lại lấy cây trâm ra kiểm tra, hôm nay đưa gấp cho Kỳ Mặc sửa vẫn còn cảm thấy chẳng quen.

      Chỉ lát sau ở nơi đó ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, Tiêu Tử Y cũng chẳng có tâm tư nào mà coi kết quả thế nào nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chân trời nhiễm đỏ, mặt trời đỏ rực như máu dần lặn xuống. Tự dưng nàng bị cảnh đẹp trước mặt làm rung động, ý nghĩ trống rỗng.

      “Đúng lúc quá” Giọng Nam Cung Sanh mỉm cười từ bên cạnh nàng truyền tới, tiện còn khoác lên người nàng áo choàng dày mềm mại.

      Tiêu Tử Y quay đầu lại, phát ra từ nơi nào trộm được đống đồ ăn rất lớn, sau đó còn cầm theo hai cốc nước phỉ thuý lưu ly, công phu giỏi đến mức cả giọt cũng bắn ra ngoài.

      Dù tâm tình Tiêu Tử Y bình ổn trở lại, cũng nhịn được lại cong miệng lên, đưa tay ra cầm giúp hai cốc nước trái cây hộ .

      Động tác Nam Cung Sanh rất nhanh nhẹn như muốn dùng nóc nhà làm bàn đặt đồ trước mặt, rất thần kỳ là những đồ ăn mang đặt xuống đổ, thậm chí cả chén nước quả phỉ thuý lưu ly cũng nghiêng ngả.

      “Cảm ơn ” Tiêu Tử Y cảm động vì cẩn thận của , trong thời gian ngắn vậy mà cũng quên mang giúp bộ y phục và áo choàng cho nàng, sợ nàng bị lạnh.

      Nam Cung Sanh cười giảo hoạt bảo, “Cảm tạ gì chứ? vừa rồi phải , ta lấy bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu đó sao? Ta nhưng là vơ vét lấy bất kể thứ gì lần trong phòng bếp, chính công chúa phải cố hết sức đó nha!”

      Lúc này Tiêu Tử Y mới để ý thấy lấy những thứ đó ra cũng có thể đủ cho ba bốn người ăn.

      “Hừ, Ăn ăn, ai sợ ai chứ?!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 222

      Tiêu Tử Y đưa tay ra định lấy, Nam Cung Sanh ngược lại ngăn nàng, “Quên , vừa rồi là ta lo lắng chưa chu đáo, lúc này mặt trời lặn, gió bắt đầu thổi rồi. Thôi ăn nữa, sợ đau bụng đó”

      Tiêu Tử Y cảm thấy rất ấm áp, cười cầm chén nước trái cây bảo, “Ta uống này nọ hẳn sao chứ?”

      Nam Cung Sanh vui vẻ đồng ý, cũng cầm lấy chén nước trái cây khác, cùng nàng nhấm nháp nhìn mặt trời lặn dần đằng tây.

      Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn hơn nửa mặt trời lặn dần, đột nhiên lúc đó, từ lúc nàng chào đời tới nay hình như đây là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn mặt trời lặn. Trước đây lúc sinh hoạt tại thành thị lớn vậy, lầu cao lớp lớp chẳng có thời gian đâu mà đến nhìn cảnh mặt trời lặn mất tích đường chân trời. Còn ở thời đại này, nàng cũng chưa từng thử bỏ ra chút thời gian để ngắm ngày. Trong mắt nàng, mặt trời mọc, lặn đều đặn mỗi ngày đều là chuyện bình thường, cũng bởi vì quá mức bình thường nên thấy chẳng hứng nhìn.

      Nhưng chưa bao giờ như lúc này vậy, hoá ra nhìn cảnh sắc vậy tốt đẹp đến thế.

      “Cảm ơn” Hai chữ này, rất dễ, Tiêu Tử Y mím môi, ánh mắt vẫn nhìn vào mặt trời lặn làm cho con người ta sung sướng chớp mắt. Chẳng trách tính cách Nam Cung Sanh rộng lượng vậy, thế mà mỗi ngày đều chú ý đến chuyện lặt vặt tốt đẹp như chuyện thiên nhiên thế, lòng con người cũng trở nên thư thái. Giống như nàng sau khi nhìn mặt trời lặn đẹp vậy, mọi rối loạn trong lòng cũng muốn nghĩ đến, giờ bay sạch. Nam Cung Sanh kinh ngạc quay đầu , định giễu cợt nàng hôm nay câu cảm ơn này rất nhiều lần, nhưng đúng lúc đập vào tầm mắt ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt nàng loé lên những tia sáng tương tự làm cho con người ta rời nổi mắt, thốt nổi lời nào.

      đẹp quá ” Tiêu Tử Y nhìn hoàng hôn, cười thở dài.

      “Đúng vậy ha, đẹp mắt quá ” Nam Cung Sanh cũng nhìn Tiêu Tử Y .

      “Aizz, Hoàng hôn đẹp vậy cuối cùng mới biết đuổi theo mặt trời lặn là loại tâm tình gì” Tiêu Tử Y cười bảo. “Đúng rồi, nhớ lúc nào học phải bảo Thái Tam Quốc giảng về điển tích này, phải nhớ kỹ mới được” Nàng vừa vừa lôi cuốn sách trong người ra, tìm mãi cũng tìm được than củi mang theo người đâu.

      “Đây:” Nam Cung Sanh rút mẩu than củi bên cạnh đưa cho, ngoài ngòi bút lộ ra ngoài cán bút được bọc rất tỉ mỉ, làm bẩn tay được.

      Tiêu Tử Y dương dương tự đắc nhìn kỹ chiếc bút than củi tự làm, sau đó mới cúi đầu viết xuống chuyện cần nhớ vừa rồi.

      “Đây trả lại cho nè” Tiêu Tử Y viết xong, đem bút trả lại cho Nam Cung Sanh, ngay lúc đó nhìn về hướng dưới điện cách đó xa. Theo tầm mắt nhìn lại, Tiêu Tử Y thấy buồn bực là có nhiều cung nữ, thái giám hình như tìm kiếm gì đó khắp nơi vậy.

      cần nghĩ cũng biết nhất định là thấy nàng nên mới tìm nàng. Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn mặt trời còn chưa lặn hết, có chút nỡ.

      “Ta mang xuống vậy, xem ra vẫn còn cơ hội rất nhiều, chỉ cần công chúa rảnh” Nam Cung Sanh đưa tay ra cầm lấy chén trong tay Tiêu Tử Y, sau đó bảo nàng đưa tay ra.

      Tiêu Tử Y lén đem chiếc bút than củi được làm tinh xảo bỏ vào trong lòng, sau đó hậm hực được ôm vọt từ nóc cung Trường Tín xuống, mặt chứa đầy vẻ miễn cưỡng.

      Nam Cung Sanh nghe tiếng cung nữ tìm ngay bên cạnh, cười bảo với nàng, “Công chúa à, cứ về trước , ta lên nóc nhà thu dọn chút rồi xuống”

      Ngay lúc Tiêu Tử Y thấy trời sắp tối, mở thở dài bảo, “ cứ làm nhé, ta về trước đây” xong còn cố tình vòng ra xa, còn tại hướng khác có tiếng gọi cung nữ tìm khắp.

      Nam Cung Sanh nhìn theo bóng Tiêu Tử Y biến mất ở hành lang gấp khúc kia, mới ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà về phía hai người lúc nãy ngồi ngốc đó, lúc này mặt trời vừa lúc lặn xuống đường chân trời, sắc trời tối hẳn.

      Tiêu Tử Y nhận ra bước chân Như Lan tới, mỉm cười giải thích bảo, “Ta bừa vào trong cung điện ngủ, ngờ tỉnh lại muộn vậy rồi”

      Như Lan nhìn thấy Tiêu Tử Y bình yên vô , thở phào nhõm , “Công chúa, người về là tốt rồi, muốn hù chết nô tì rồi” Nàng chạy nhanh thông báo cho các cung nữ khác cần tìm nữa, sau đó cùng Tiêu Tử Y tiến đến điện Vĩnh Xương.

      “Yến hội thế nào rồi? Kết quả cuối cùng xảy ra chuyện gì chứ?” Tiêu Tử Y vẫn chột dạ khi nửa đường mình trốn.

      sao. Cho dù có việc Nhược Trúc tỷ tỷ xử lý ổn cả, công chúa người đừng có lo. giờ các khách đều về gần hết rồi ạ, công chúa có thể đến điện Vĩnh Xương mang bọn trẻ về điện Vĩnh Ninh nghỉ là được rồi ạ” Như Lan cười hì hì bảo.

      Tiêu Tử Y nghe thấy tên Nhược TRúc, lại nhớ đến Kỳ Mặc huynh ấy lúc trước huynh ấy để lại tờ giấy cho nàng tự dưng cánh mà bay, sắc mặt bỗng trở nên khinh thường hẳn.

      Như Lan cũng có bản lãnh biết quan sát sắc mặt như Nhược Trúc, cứ tiếp, “Ô? Cẩm bào này của công chúa rất đẹp nha! biết là lấy được từ đâu vậy? Hình thức cũng rất mới mẻ độc đáo đó”

      Tiêu Tử Y men theo hành lang gấp khúc nhìn dưới ánh đèn. Thoạt nhìn áo choàng này còn rất mới, vết gấp vẫn còn nguyên. hiểu Nam Cung Sanh tìm đâu ra loại quần áo tiện lợi như vầy ở trong cung điện. Tiêu Tử Y nghĩ đến cảnh vừa rồi hai người ở nóc nhà ước hẹn, kìm nổi mặt bừng đỏ. Giữa hai người họ, hẳn là thêm gắn bó tình cảm nhiều hơn chút rồi ha?

      Tiêu Tử Y đường lắng nghe số chuyện phát sinh yến hội do Như Lan kể, chỉ lát sau hai người họ về tới điện Vĩnh Xương. Chính điện quả cũng còn bao người nữa, trước khi trời tối số khách nam mới hầu như đều lui hết, cũng chỉ còn lại có mấy khách nữ vẫn còn lưu luyến chuyện trò.

      Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu ngồi dựa lưng vào nhau buồn ngủ, Abe quanh quẩn tìm bên bàn tiệc ăn cơm thừa canh cặn, Diệp Tầm cũng yên tâm cứ chạy theo sau nó. Bởi ngày mai, ngày kia là ngày nghỉ của nhà trẻ nên Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai chị em song sinh cũng được người nhà đón sớm. Còn Đàm Tinh Duyệt tay cầm quyển sách ngồi ở góc nhà đọc say sưa, Lí Vân Tuyển ngồi bên cạnh cậu tay cầm quyển sách nhưng liếc mắt xem tý nào, thấy Tiêu Tử Y là người chạy tới đầu tiên.

      “Tiểu Vân Tuyển à, hôm nay chơi thế nào rồi?” Tiêu Tử Y ngồi xuống, xoa xoa tóc bé.

      Lí Vân Tuyển ra sức gật gật đầu, nhưng có chút bận tâm hỏi lại, “Công chúa à, nghe Độc bị phụ thân tóm về rồi, biết có việc gì nữa ha?”

      Tóm à? Vừa nghe biết ngay là hình dung của Nam Cung Tiêu rồi, sinh động quá . “ sao, yên tâm . Đúng rồi bé Vân Tuyển, hôm nay con có thấy vị đạo sĩ gia gia hả?’ Tiêu Tử Y nhớ đến lời Tiêu TRạm , nàng lo lắng điều này hơn.

      Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn gật gật đầu bảo, “Chính là ông chú Huyền Tung đạo trưởng mà lần trước công chúa với con đó sao, ai ngờ ông ấy cũng được vào trong cung này, nghe là Hoàng Thái Hậu bà nội triệu ông ấy vào đó! Công chúa định gặp ông ấy sao? Tiếc là ông ấy về mất rồi”

      Trong lòng Tiêu Tử Y rất hồi hộp, vội vàng hỏi tới, “Có biết ông ấy tới yến hội làm gì ?” Nội tâm nàng đều có dự cảm bất thường, cảm giác như bỏ lỡ chuyện gì đó, bỗng chốc lòng tràn ngập nỗi bất an.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 223

      Lí Vân Tuyển có chút buồn bực mở trừng hai mắt , “Ông ấy là muốn đến thăm con, nhưng thực tế lại muốn đến thăm ca ca con, vì ông ấy vừa thấy ca ca con lấy cớ bỏ con lại rồi”

      Tiêu Tử Y kéo tay bé ngồi xuống, nghiêm túc hỏi, “Ca ca con cũng tới sao? Thế nào có nhìn thấy đâu? phải đến đấy thôi?” Nàng đối với Lý Vân Thanh ra có bất cứ thành kiến nào, nhưng cái vị Huyền Tung đạo trưởng kia lại là Lý Long Cơ nha! Tạm thời biết có phải là cái vị đường Huyền Tông trong lịch sử kia có phải là ông ấy hay hay chỉ trùng họ trùng tên thôi?, song nàng cũng thể để ý đến.

      Lí Vân Tuyển có chút thương tâm gục đầu xuống , “Huynh ấy đại khái mới ở yến hội được nửa, cũng chưa thấy biểu diễn của con. Sau này nhìn thấy con cũng gì, chuyện ngay với đạo trưởng rồi”

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, mặc dù bé Vân Tuyển vẫn chưa , nhưng nàng biết bé ấy cố luyện tập cũng là muốn diễn trước mặt người. Tiếc là người này từ đầu đến cuối cũng thấy xuất . Người lớn vốn vậy, đến cả đống chuyện đơn giản vì bọn trẻ mà cũng làm nổi, hơn nữa cũng biết chút chuyện cỏn con này đối với bọn trẻ quan trọng đến mức nào.

      Lí Vân Tuyển cố khóc, hít hít mũi, hạ giọng nỉ non, “Công chúa à, con cảm thấy ca ca mình hình như thay đổi rồi. Trước đây dù huynh ấy có bận rộn thế nào, dù lâu cũng gặp, nhưng lần nào gặp con cũng rất vui, lúc nào cũng quan tâm hỏi con có khoẻ ?”

      Nàng gì nhưng Tiêu Tử Y cần nghĩ cũng biết lần này Lí Vân Thanh khác trước kia nhiều. Ôm bé Vân Tuyển đung đưa, Tiêu Tử Y an ủi bé , “Có thể là ca ca con có tâm gì rồi, đừng buồn, để lúc nào ta gặp huynh ấy giúp dạy dỗ huynh ấy cho con nhé”

      Lí Vân Tuyển vội xua tay , “Công chúa trăm ngàn lần đừng có phạt ca ca của con nha, con chỉ tức giận quá thôi”

      Tiêu Tử Y mỉm cười véo véo hai má đỏ rực của bé, bất đắc dĩ, “ nào, ta biết rồi. Nhìn con hình như cũng chưa ăn gì, để ta bảo Như Lan làm gì đó cho con ăn nhé”

      Như Lan bên cạnh lên tiếng, kéo Lí Vân Tuyển dẫn ăn gì đó. Tiêu Tử Y nhìn theo bóng hai người ra chính điện, lập tức thôi cười. Lí Vân Thanh nhất định có vấn đề rồi. Liên tưởng đến yến hội này vốn là do hoàng hậu chỉ định tổ chức. Nếu chỉ lấy cớ để Lí Long Cơ gặp Lí Vân Thanh mà …vậy là hời quá.

      “Uyển Tình tỷ, sao tỷ còn ở đây vậy?” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ hỏi.

      Phong Uyển Tình từ bên sảnh ra, vừa vừa thầm nghiến răng oán hận, “Còn phải là vị Hạ Lăng nhen kia sao, dĩ nhiên tìm cả buổi chiều mà chẳng thấy bóng người nữa”

      Tiêu Tử Y thầm nghĩ quả đúng vậy, nghĩ đến nha đầu kia thiết kế chuyện có thuận lợi hay . Nhưng giờ thấy Phong Uyển Tình bất bình tức giận, Tiêu Tử Y vội vàng khuyên nhủ, “Uyển Tình tỷ à, hôm nay muộn rồi, khách nam chắc hẳn là đều cả trước khi trời tối rồi. Tỷ dù có tìm cả hoàng cung cũng thấy đâu”

      Phong Uyển Tình cam tâm nhún nhún chân, khẽ hừ tiếng , “Trốn ta ư? Càng trốn ta lại càng hứng thú. Cứ chờ coi !” xong khuôn mặt lại lên vẻ hiền hoà động lòng người bảo, “Tử Y muội muội à, ta đây về trước nhé, yến hội hôm nay thành công quá đó!”

      Mặc dù Tiêu Tử Y đối với chuyện Phong Uyển Tình đổi mặt như chong chóng song vẫn có chút sững sờ. VẪn tiễn Phong Uyển Tình ra đến cửa cung Trường Nhạc, Tiêu Tử Y cảm thấy kỳ vọng tối nay qua , vốn chẳng có Hạ Lăng người này là tốt nhất, đỡ phải xảy ra nhiều chuyện linh tinh.

      Nhưng nàng biết cá tính Phong Uyển Tình phải dễ thay đổi như thế, nếu nhìn trúng nhất định cướp bằng được. Song ra với Thẩm Khúc Ngọc là ngoại lệ, xem ra chỉ có người đó mới là người vô cùng đặc biệt.

      “Công chúa, ngoài tiểu Thiếu gia Nam Cung còn đợi về, tiểu thư Nam Cung Tranh biết ở nơi nào với công tử Đàm Nguyệt Li rồi, khách trong cung cũng gần như về hết cả rồi” Thuần Phong vẫn đứng ở cửa cung đón tiễn khách thấy Tiêu Tử Y ra, vội vã tiến lên bẩm báo.

      cả rồi sao?” Tiêu Tử Y bất ngờ cau mày, “Cả Lãnh Thu Ngô và Hạ Lăng hai vị ấy cũng cả rồi ư?”

      Thuần Phong gật gật đầu. Thấy Tiêu Tử Y quan tâm cẩn thận giở danh sách ra, xác nhận lúc rồi mới cất tiếng, “Bẩm Công chúa, hai vị này sớm rời , đại khái là ở lâu ạ. Tiểu nhận còn chứng kiến thấy Lãnh Tướng Quân hình như uống rất là say, Hạ Chỉ Huy Sứ cố sức đỡ lấy ngài ấy. Tiểu nhân còn định tiến lên giúp, kết quả là bị Hạ Chỉ Huy Sứ bảo cần”

      Tiêu Tử Y bĩu môi, Hạ Hầu Linh này có phải ngại điều kiện trong cung đủ tốt làm cho nàng ta yên tâm, nên muốn tự mình mang người về ăn xong lau sạch ? là phụ nữ lợi hại quá , có vẻ hợp với Phong Uyển Tình quá ha!

      Bên cạnh nàng đống phụ nữ lợi hại vầy, dũng cảm tiến tới, ra lại càng làm nàng lộ vẻ nhăn nhó. Tiêu Tử Y ép khó chịu xuống, tiện bảo Thuần Phong vài câu rồi quay đầu về. Giải quyết hậu yến hội thế nào nàng cũng mặc kệ, nhưng bọn trẻ vẫn còn trong điện Vĩnh Xương, nàng lại muốn đánh thức Tiêu TRạm dậy, tìm người đưa bé quay về cung Vị ƯƠng.

      Vừa nghĩ đến Trạm Nhi, Tiêu Tử Y liền kiểm soát được nghĩ đến Tiêu Cảnh Dương. Từng chuyện phiền não lại trở lại trong đầu làm nàng đau đầu tới mức nhắm tịt hai mắt lại. Sao mà mọi chuyện xảy ra hôm nay cứ chồng chất làm cho nàng tay chân luống cuống hết cả lên.

      Tiêu Tử Y mình trong hành lang gấp khúc thắp đèn sáng, trận gió thổi qua, làm cho đèn lồng cứ lắc lư, bóng cây càng loang lổ, càng lộ ra có chút làm người ta thấy bất an. Tiêu Tử Y nắm chặt áo choàng mà Nam Cung Sanh lấy của người nào đó đưa cho, miễn cưỡng thấy ấm áp chút.

      Bình thường ra nàng rất khi ra khỏi phòng lúc trời tối, cho dù là ở mỗi hành lang gập khúc đều treo đèn lồng, nhưng cái loại này cũng khó mà diệt nổi tịch trong đêm, càng làm cho nàng chùn bước. Quả nơi đây vốn chính lạnh lùng như thế, giống như lúc trước nàng nhìn từ nóc nhà xuống vậy.

      Thực ra, Nam Cung Sanh rất đúng, cung điện này vốn dùng xương trắng để xây thành nhà mồ, nhưng vẫn có người lao vào biết mệt mỏi.

      Hơn nữa, có thể nàng căn bản xứng ở nơi đây. Tiêu Cảnh Dương phải luôn mồm nàng vốn phải là công chúa đó sao? Hết thảy đều là sai lầm rồi sao?”

      Mặc dù ở đây, tuy vẫn có nhóm trẻ con làm bạn bên nàng tựa như ánh mặt trời xán lạn vậy, tuy có rất nhiều người cẩn thận bảo vệ nàng, nhưng nàng càng ở lâu lại càng cảm thấy nơi đây khủng bố. Hôm nay biết Nhược Trúc người nàng vẫn tín nhiệm lại làm trò sau lưng nàng, trong lòng bỗng chốc thấy lạnh.

      Nhưng mà ở đây trong cung điện này, chỉ có bọn trẻ con là có chút đơn thuần được lớn lên trong hoàn cảnh này thôi.

      Tiêu Tử Y mới nhớ ra vừa rồi vẻ mặt thương tâm của bé Vân Tuyển, lần đầu hoài nghi, nàng vì để cho Trạm Nhi có cuộc sống tốt hơn chút mà đem bọn trẻ khác tiến vào cơn lốc xoáy, có phải làm sai rồi hay đây?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 224

      , nàng sai, đừng nghĩ nhiều” Nam Cung Sanh cất giọng cảm thán từ đằng sau Tiêu Tử Y tới, xuất đột ngột trước mặt nàng.

      Lúc này Tiêu Tử Y mới phát nàng dĩ nhiên bất giác dừng bước, hơn nữa vừa rồi lời kia nhất định là do kìm nổi mà buột ra khỏi miệng. Đúng là, nàng cũng mong chờ ai trả lời nàng, nhưng nàng cũng có cảm giác hoảng sợ, ngược lại nghe thấy giọng của lòng cảm thấy yên tâm dị thường.

      Nam Cung Sanh thấy Tiêu Tử Y vẫn đứng lặng nhìn mình cười đem chiếc bánh “sandwich” trong tay làm xong đưa cho nàng bảo, “Sao? Đói tới mức nổi rồi à? Biết là nàng chẳng có thời gian chăm sóc đến mình, ta dựa theo nàng thích ăn kiểu đơn giản mà gia công chút, nếu chê cố gắng ăn , ta vừa làm còn rất nóng”

      Tiêu Tử Y cầm miếng sandwich bọc giấy kỹ càng trong tay, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền vào tận đáy lòng. Người đàn ông này tuy cho tới giờ vẫn chưa có gi nhưng vẫn lúc nào cũng yên lặng quan tâm đến nàng. “Cảm ơn. Ha ha, hôm nay hình như ta vẫn cứ luôn hai câu này thôi”

      Nam Cung Sanh cười khẽ tiếng, nghiêng mình chặn giúp nàng cơn gió lạnh thổi tới.

      Đột nhiên Tiêu Tử Y có chút xấu hổ đỏ mặt. Vừa rồi nàng đúng lúc tới khúc ngoặt, giờ lại chặn trước mặt nàng. Bóng đêm như nước, đèn đuốc mờ nhạt, thấy thế nào cũng giống hia người họ hẹn hò bì mật trong bóng đêm vậy. Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy hai má nóng ran, nàng biết Nam Cung Sanh có võ công, ban đêm đối với chẳng chút chướng ngại gì, gần như có thể thấy mọi biểu mặt nàng, vì thế nàng cứ cúi đầu ăn gì đó để che giấu.

      Còn Nam Cung Sanh lại để ý tới chi tiết này, tất cả tinh thần của đều tập trung vào những lời ngẫu nhiên vừa rồi nghe được. trầm ngâm lát rồi giận dữ bảo, “Công chúa, ta biết sao nàng lai có ý tưởng kiểu này. Có lẽ ta cũng thích nơi này, nhưng phải thừa nhận rằng những đứa trẻ này ở đây khác rất nhiều so với trước kia. Tiêu Nhi nhất định cùng Độc Huyền khắp nơi quậy phá láng giềng, còn bé Vân Tuyển chắc chắn bị họ hàng ruột thịt bỏ mặc ai chăm sóc, Diệp Tầm cũng bởi thân phận đặc thù mà bị kỳ thị, còn Đàm Tinh Duyệt gần đây cười càng nhiều hơn. Chị em nhà họ Tô cũng dần học được cách ở chung cùng mọi người, càng khỏi phải tới thay đổi nhất là Hoàng Tôn Điện Hạ”

      Tiêu Tử Y cắn miếng bánh Sandwich mà Nam Cung Sanh tự tay làm, nhấm nuốt những lời . Mãi lâu sau nàng mới nuốt xong nụgm này, cười khẽ bảo, “Ăn ngon quá”

      Nam Cung Sanh cần nhiều lời, biết chuyện còn lại là để cho nàng tự đoán. chỉ yên lặng đứng chỗ cùng nàng, cho dù là lấy thân mình ngăn chút gió lạnh thổi về phía nàng cũng cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

      Tiêu Tử Y ăn từng miếng từng miếng chậm rãi, tinh tế thưởng thức, từ từ nhớ lại cảnh Trạm Nhi thay đổi. Đứa bé kia chỉ biết suốt ngày sau nàng kêu gào gọi nàng là bác , chẳng biết từ lúc nào dần trưởng thành. Thông qua từng kiện, học được cái gì gọi là phẫn nộ, cái gì gọi là hữu tình, cái gì gọi là hy sinh….Hơn nữa đem từng chuyện dần dần biết cả lại còn viết vào trong nhật ký nữa, để cho nàng mỗi lần xem đều chịu nổi mà cứ nhìn chằm chằm từng chữ từng chữ kia mỗi ngày thành thục mà sợ hãi.

      “Nam Cung à, bọn trẻ trưởng thành mau quá ha! Chỉ cần sơ sẩy chút cũng nhận ra thay đổi của chúng nữa” Cuối cùng Tiêu Tử Y đem miếng sandwich cò lại ăn xong, cầm túi giấy vo lại. “ vẫn muốn được nhìn bọn trẻ cứ vậy mãi”

      “Như vầy, đây cũng là nguyện vọng của nàng sao?” Nam Cung Sanh cười hỏi.

      “Nguyện vọng ư?” Tiêu Tử Y mê man chút, nhìn đèn đuốc sáng ở cung điện xa xa, biết nên trả lời thế nào. “Hình như cũng hẳn là vậy”

      “Thế nguyện vọng của nàng là gì?” Nam Cung Sanh hỏi luôn, nghiêm túc dừng lại vẻ mặt nàng.

      Tiêu Tử Y hoảng hốt hồi lâu biết rốt cục nguyện vọng mình là gì. Là hy vọng Trạm Nhi các bé đó sớm trưởng thanh khoẻ mạnh sao? ra có nàng, bọn trẻ ấy vẫn có người chiếu cố đến tốt lắm. Là hy vọng nền giáo dục của quốc gia này có thể cải tiến sao? Hay hay vọng nền khoa học kỹ thuật ở thời đại này trở thành cách sản xuất mạnh nhất sao?

      phải, nàng chỉ là bé, ra cũng có nguyện vọng cao đến vậy.

      Nàng làm nổi. Phía trước nàng chỉ sợ cũng vì lý do nàng muốn sống tốt trong nhà giam này thôi.

      “Thế nguyện vọng của ….là gì chứ?” Cuối cùng Tiêu Tử Y trả lời nổi, lại hỏi lại. “Nguyện vọng của ta….” Nam Cung Sanh ngờ Tiêu Tử Y lại hỏi vậy, đành kéo dài giọng nhưng cũng mãi mà tìm thấy đáp án đâu. Nguyện vọng của trước đây có thể có việc làm ở thời đại này, nhưng từ sau khi bị nàng phủ định tuy cam tâm song suy nghxi kỹ cũng thừa nhận nàng đúng. “Nguyện vọng của ta là ở bất kỳ gian đoạn nào cũng có thay đổi”

      “Gian trá quá” Tiêu Tử Y khinh bỉ nhìn cái, cái loại đáp án lập lờ vậy nàng cũng có thể trả lời được.

      “Khụ, xem ra chúng ta cũng bằng bọn trẻ. Đây là đề thi viết lần trước. Bọn trẻ đám viểt ra đáp án cũng làm cho ta kinh ngạc”

      Nam Cung Sanh cười lảng .

      Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ ra. Đúng vậy, những đứa bé kia viết ra nguyện vọng rất vui vẻ. Làm nàng nhớ tới trước đây mình viết văn, lúc đó thầy giáo thích nhất ra đề đó là “Nguyện vọng của bạn”

      Háo ra càng lớn lại càng mờ mịt, con đường tương lai phía trước chạy dài có ai biết trước được là mình nên bước những bước thế nào để tiếp nữa.

      “Tựa như nàng vậy, nếu phải nguyện ý bỏ qua thay đổi của bọn trẻ, vậy đừng bỏ lỡ, lần cũng đừng bỏ lỡ” Nam Cung Sanh chậm rãi, “Hoàng tôn điện hạ hoàng đế giỏi, công chúa nàng cũng đừng bỏ lỡ bé ấy”

      Tiêu Tử Y ngẩn ra, tự chủ được mà nhìn vào mắt Nam Cung Sanh. Nàng muốn nhìn chút xem rốt cục là có tâm tình gì lại cùng nàng những lời như thế, nhìn ra cái gì rồi? Hay là đoán ra được gì rồi? Nhưng để nàng lại thất vọng lần nữa, cách tầng râu dày, nàng căn bản nhìn thấy hai mắt của . Tiêu Tử Y thất vọng mấp máy môi, lẩm bẩm, “Ai bảo ta bỏ lỡ bé ấy chứ…Ta chẳng qua chỉ có chút hoài nghi mình làm có phải là……đúng hay mà thôi…”

      ai cho nàng biết rốt cục là đúng hay sai, nàng cũng biết mình có tiếp tục kiên trì nữa hay . Cái cảm giác mê man này làm nàng thấy khó chịu cực điểm. Hơn nữa, mới có thể nàng cũng phải bác của Trạm Nhi, kể cả chuyện đến nơi này cũng là sai lầm. Nàng lại có quyền lợi gì mà bảo bọn trẻ kia làm cái gì chứ? Tiêu Tử Y nhịn được cúi đầu, theo bản năng nắm chặt lấy túi giấy.

      Nam Cung Sanh đưa tay ra lấy cổ tay nàng, nhàng gỡ những ngón tay túm chặt của nàng ra, nhanh chóng gỡ bọc túi giấy. cảm thấy đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, kìm nổi dùng bàn tay bọc lấy tay nàng lại. “Đừng nghĩ nhiều làm gì. Ta chỉ biết ở trong này chỉ có nàng mới là người chân chính suy nghĩ vì bọn trẻ là đủ rồi”

      Tiêu Tử Y nhìn tay hai người đan nhau, rất muốn hỏi câu, “ nguyện cùng em sao?”

      Nhưng những lời này tắc nghẹn trong cổ họng, hiểu sao cất lên nổi.

      Đột nhiên, Nam Cung Sanh như bị điện giật buông tay nàng ra, trong nháy mắt biến mất trước mặt Tiêu Tử Y. Đèn đuốc lấp loáng vài cái, còn Nam Cugn Sanh che cho, gió lạnh từng cơn bắt đầu nổi lên tạt thẳng vào má Tiêu Tử Y.

      Ngay lúc Tiêu Tử Y đứng sững nhìn dãy hành lang gấp khúc bóng người, dường như còn mơ hồ vừa rồi mình xuất ảo giác, chợt thấy chỗ hành lang gấp khúc Nhược Trúc cầm theo đèn lồng bước thẳng tới, nàng ta vừa vừa vội vã , “Công chúa, coi như tìm được người rồi. Hoàng đế bệ hạ sau khi hồi cung sinh bệnh rồi!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 225: Cha cùng con

      Tiêu Tử Y rất ít khi nhìn thấy vẻ trầm ổn mặt Nhược Trúc lại lên hoảng sợ, vì thế bản thân nhịn nổi mà bối rối. Nàng lập tức theo Nhược TRúc, dẫn theo vài cung nữ tới cung Vị Ương, đường còn gặp Huyễn Hà ôm Trạm Nhi ngủ chậm rãi.

      Chỉ là tuỳ tiện bắt chuyện chút với Huyễn Hà cũng liếc mắt nhìn Tiêu Trạm cái, Tiêu Tử Y rất nhanh hướng về điện Thanh Lương.

      “Kỳ quá, nghe trước kia phải phụ hoàng dọn khỏi điện Thanh lương ở rồi hay sao? Tại sao giờ lại ở trong điện thanh lương vậy? “ Mặc dù Tiêu Tử Y đối với kết cấu của cung Vị Ương lắm nhưng cuối cùng vẫn biết hai điện này là điện của hoàng đế đông ấm hè mát. giờ tuy thời tiết có chút khác thường nhưng sang hè rồi.

      “Nô tỳ cũng lắm” Nhược Trúc lo lắng . Triều Đại chu này đại hoàng đế từ vốn chẳng có bệnh tật gì, hơn nữa chuyên cần chính , các việc lớn đều cố gắng hoàn thành, coi như là thế hệ minh quân,. Vì thế nếu cây to này mà đổ xuống đối với triều Đại chu ảnh hưởng chính là gần như bị huỷ diệt.

      Tiêu Tử Y đứng cách xa nhìn thấy trong ngoài điện thanh lương đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều đại thần vương tôn quý tộc trong triều đứng, chắc là đều đợi tin. Trong đó còn có rất nhiều người nhìn thấy rất quen, đoán chừng là mới từ yến hội nàng trở về vội vàng tới. Trong lòng Tiêu Tử Y nổi lên dự cảm bất thường, cũng bất chấp hàn huyên cùng những người này vội vàng tiến đến điện thanh lương.

      Rảo bước tiến vào cửa chính của điện, Tiêu Tử Y cảm thấy luồng khí nóng tạt vào mặt. Nhược Trúc mau tới giúp nàng gỡ áo choàng, sau đó cùng cung nữ và thái giám khác đều ở lại chờ bên ngoài.

      Tiêu Tử Y đè bất an trong lòng xuống, tiến vào nội thất hoàng đế ở. Sau khi thông báo, rốt cục nàng cũng vào mảnh đất ấm áp quá mức, thấy vị hoàng đế mặt mũi hồng hào tựa vào bên giường.

      “Tử Y hả? Sao con cũng tới vậy?” Hoàng đế có vẻ bất ngờ, tuy sắc mặt của ông có chút hồng hào quá mức, nhưng khí sắc lại tốt vô cùng, chẳng giống có chút bệnh tật gì cả.

      Nỗi lo sợ trong lòng Tiêu Tử Y cũng tiêu mất, vừa rồi đoạn đường nàng làm cho nàng vội vội vàng vàng dường như thở ra hơi. Thở phào nhõm ngồi ghế bảo, “Phụ hoàng à, người làm con sợ muốn chết đó”

      “Chắc do gần đây thời tiết chênh lệch quá lớn nên phụ hoàng mới bị cảm lạnh thôi. Vì thế mới về điện thanh lương. Tử Y à, ai thông tin cho muội biết vậy?” Tiêu Cảnh Dương từ bên cạnh giường hoàng đế tới, nhìn hai má ửng hồng của nàng, thoáng lo lắng lấy tay đặt lên trán nàng.

      “Là ta thông tin cho con bé” Hoàng hậu vẫn ngồi bên cạnh giường hoàng đế ưu nhã đứng lên, thản nhiên, “Hôm nay bệ hạ phải quá cung Trường Nhạc, lúc về người được khoẻ, làm hoàng hậu dĩ nhiên muốn tìm TRường Nhạc tới hỏi chút xem rốt cục là sao lại thế”

      Tiêu Tử Y phát mặc dù hoàng hậu chuyện với nàng, nhưng ánh mắt lại cứ luôn nhìn Tiêu Cảnh Dương. Bỗng dưng nàng cảnh giác, lập tức tránh xa tay của Tiêu Cảnh Dương, đến trước giường hoàng đế ân cần hỏi thăm.

      Tiêu Cảnh Dương mất mát thu tay về, nhịn được ngẩn ngơ lát. TRước đó ngày hôm nay, giữa họ có những cử chỉ bình thường như vậy, sao nàng cố tình lúc này lại tránh tay ? nhận lời thổ lộ của sao?

      vốn xem như cần người nào cả, cho dù thân là thái tử cũng chỉ cố gắng làm cho phụ hoàng vừa lòng là được. Nhưng từ sâu trong lòng lại luôn có thói quen suy nghĩ miên man.

      Hoàng Hậu đứng bên nhìn biểu của con trai mình thu vào trong mắt, đột nhiên có dự cảm tệ nhất.

      “Cảnh Dương, con trở về trước . Lúc ra ngoài nhớ tiện bảo những người bên ngoài đợi là sức khoẻ trẫm tốt lắm” Hoàng đế vui vẻ sai bảo.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y người được kéo lúng túng bồi bên phụ hoàng, do dự chút rồi mới cất tiếng trả lời lui ra.

      Hoàng hậu theo hoàng đế nhiều năm, chỉ cần nhìn ánh mắt biết ông nghĩ gì. Bà cẩn thận đem chén thuốc mà ngự y sắc đặt vào trong tay Tiêu Tử Y, sau đó dặn dò nàng cho hoàng đế uống, hơn nữa phất tay bảo cung nữ và thái giám tuỳ thân lui, rồi lúc này mới lui ra.

      Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Tử Y người, từ lúc nàng phát giác ra chính mình phải là con của hoàng đế kia, cảm thấy rất khó đối mặt với ông. Rốt cục năm đó tình hình cụ thể thế nào? Đến cùng có phải mẫu phi của nàng làm sai gì với hoàng đế ? Hay là do hoàng đế chiếm đoạt? Nàng sợ nàng kìm nổi lại buột mồm hỏi đến mấy vấn đề này, vì thế nàng cứ mím chặt môi chỉ sợ chính mình bất cẩn thốt ra những lời nên .

      Hoàng đế thú vị nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tiêu Tử Y, tự đưa tay ra nhấc chén thuốc bên giường lên uống.

      Tiêu Tử Y lập tức ngửi thấy mùi thuốc Đông y rất nồng, nàng hít mũi liếc nhìn hoàng đế uống ngụm hết thứ thuốc sền sệt trong bát cuối cùng nhịn nổi lộ ra ánh mắt sùng bái.

      “Sao thế? Sợ uống thuốc hả? Con cũng phải là trẻ con rồi, sao vẫn còn giống y nhóm Trạm Nhi thế hả?” Hoàng đế đem chén thuốc hết đưa cho nàng, tiện cười trêu .

      Tiêu Tử Y đem chén thuốc đặt xuống bàn, sau đó có vẻ như ngửi thấy tay mình còn mùi vị thuốc đông y mà ghét cau cau mày. “Khổ như vầy, dĩ nhiên là sợ uống rồi ạ!” Nàng vẫn hoài niệm viên thuốc kiểu này ở đại, cũng phải khổ như thế, còn có loại bọc đường hoặc là bọc nhông nữa.

      Hoàng đế cười ha ha, nhìn nàng giống lúc trước mặt ửng hồng, ra vẻ bất đắc dĩ bảo, “Trẫm nhìn con có dấu hiệu phong hàn chút, hãy để cho ngự y cũng sắc cho con chén thuốc như vậy

      Vẻ mặt Tiêu Tử Y đau khổ , “Sớm biết trước cũng đến thăm phụ hoàng nữa…Làm hại con vội vàng chạy đến, chảy chút mồ hôi còn bị gió lạnh thổi nhiễm lạnh nữa”

      Hoàng đế cười ha hả bảo, “Tử Y à, trẫm chính là thích tính cách của con thế này thích gì . Hôm nay ở đây nếu là người khác cũng ra vậy đâu”

      Tiêu Tử Y cả kinh, mới biết mình lại lỡ lời, vội vàng hối hận mãi cứ lấy tay bụm miệng. Sao thế nào mà nàng cứ thẳng những lời trong lòng thế chứ, cả ngày mệt mỏi quá mà hồ đồ rồi. Sao thế nào mà cả lời oán giận cũng đều lỡ mồm ra chứ?

      “Ha ha, yên tâm , trẫm biết con quan tâm phụ hoàng, chỉ là thuốc này nhất định phải uống, đỡ phái sinh bệnh” Hoàng đế rồi cũng xong, trong đó chứa giọng hiền từ.

      Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn ông, cảm thấy giống kiểu cha ….quan tâm tới con vậy. Nhưng thế nào mà nàng lại cảm thấy nàng là con của ông chứ, nhất định là Tiêu Cảnh Dương nhầm rồi. Tiêu Tử Y do dự mãi nhịn nổi mở miệng kêu lên, “Phụ hoàng…..”

      “Hả? Sao vậy?” Hoàng đế sau khi uống thuốc đông y xong, cảm thấy vã mồ hôi, định từ từ nằm xuống nghỉ.

      “Ôi, có gì ạ, phụ hoàng người nghỉ ngơi cho khoẻ nha” Tiêu Tử Y định nuốt lại, đứng dậy đỡ hoàng đế nằm xuống, sau đó cẩn thận kéo chăn đắp cho ông. Đợi sau khi ông ngủ say mới chân tay ra nội thất.

      “Phụ hoàng sao rồi?” giọng khàn khàn như vịt cố nén xuất bên cạnh Tiêu Tử Y.

      Mắt Tiêu Tử Y nóng lên nhìn Tiêu Sách an ủi, “ uống thuốc, ngủ rồi. Chỉ là cảm lạnh thôi, đừng lo”

      Thái giám tuỳ thân bên hoàng đế Thẩm Bảo hướng về Tiêu Tử Y và Tiêu SÁch vái, chậm rãi, “Sách điện hạ, Công chúa Điện Hạ, Hoàng Hậu nương nương và thái tử điện hạ hãy về ạ. Giờ sắc trời cũng tối, lão nô tiễn các vị ra ngoài”

      Tiêu Sách vội vàng đáp lễ , “Trầm công công xin dừng bước, ngươi vẫn nên ở bên cạnh chiếu cố cho phụ hoàng ạ. Hoàng tỷ để tự ta đưa về, cần lo”

      “Vậy xin đa tạ SÁch điện hạ rồi. Công chúa Điện Hạ thong thả ạ” Đuôi mắt Thẩm Bảo đều liếc mắt nhìn Tiêu Tử Y cái nào, vội vàng vào trong nội thất thăm dò tình hình hoàng đế.

      Thẩm Bảo, Thẩm gia… phải Thẩm Bảo cũng có tên đệm là chữ Ngọc sao? Chả lẽ Thẩm gia ngoài kinh doanh thi cử và thuốc thang ra đến cả làm thái giám cũng cần phải được chọn sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :