1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 216: trách phạt

      Tiêu Tử Y vừa vào điện chính, phản xạ đầu tiên là đưa mắt tìm bóng Tiêu Cảnh Dương, lúc thấy mới thở phào nhõm. Sau đó nàng nhìn thấy bên phải có đám đông túm tụm. Còn chưa tới gần nàng nghe thấy tiếng hai nhóc Độc Huyền và Nam Cung Tiêu .

      “Cái chén sao lại toác ra vậy ha?” Đầu tiên là Độc Huyền .

      “Ngu ngốc! Là được làm bằng ngọc, dĩ nhiên là toác ra rồi còn gì!” Giọng Nam Cung Tiêu nghe qua có chút bất đắc dĩ.

      “Ôi ôi đúng là gạt người! ràng phải làm bằng gỗ hay sao? Làm bằng gỗ sao rơi mặt đất lại vỡ ra được chứ?”

      “Ai bảo cho ngươi chén này làm bằng gỗ chứ?”

      “Cái chén này phải có chữ gỗ đó sao? Thái phu tử từng dạy, có nhiều đến chẳng phải là chữ tượng hình đó sao”

      “Ngất mất! là ngốc còn biết chữ tượng hình là gì! Bên cạnh chữ mộc trong chén còn phải còn chữ nữa sao? cách khác cái chén này phải được làm bằng gỗ mà!”

      Mọi người chung quanh cười ầm lên, cũng chẳng còn cách nào với hai đứa trẻ này nữa.

      Tiêu Tử Y chịu nổi cười cười, vừa lúc thấy Độc Huyền còn muốn ngồi xổm nghiên cứu mặt đất, vội chạy nhanh tới bảo cung nữ đến dọn dẹp các mảnh vỡ , đỡ bị cắt tay bọn trẻ.

      Độc Huyền vừa thấy Tiêu Tử Y, chẳng cảm thấy chút áy náy gì khi đánh vỡ cái chén, giơ ngón tay lên đình viện thờ phì phì bảo, “Công chúa, công chúa à, là do Abe làm vỡ đó, phải do con đâu!”

      Nam Cung Tiêu đều lười lại với cậu, cứ trực tiếp tìm Diệp Tầm và Abe chơi. Nhìn Độc Huyền có thái độ hợp lý hợp tình, Tiêu Tử Y định lên tiếng hỏi xem rốt cục sao lại thế, chợt nghe giọng trầm hùng hậu cất lên bên cạnh: “Là thần hết cách quản giáo, xin công chúa trách phạt”

      Tiêu Tử Y theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy người mặc dù là mặc thường phục nhưng có vẻ cao lớn uy mãnh khác người. Đường nét hơi giống Độc Diệp, nhưng tuổi ràng là lớn hơn cậu rất nhiều, da ngăm đen lại làm cho ông ta trông rất có kinh nghiệm lịch duyệt. cần nghĩ chắc chắn người này chính là phụ thân của Độc Huyền tên là Độc Rực rồi.

      “Tướng quân Độc , hai từ trách phạt cần tính, Chỉ là chiếc chén thôi mà” Lần đầu tiên Tiêu Tử Y nhìn thấy tộc trưởng của Độc Huyền, có chút khẩn trương. À, Độc Diệp chưa tính là tộc trưởng Độc Huyền, ít nhất nàng có cảm giác Độc Diệp quan tâm thưc đến đứa bé nhà .

      Đôi mắt hổ phách của Độc Rực lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Y nhưng gì.

      Tiêu Tử Y tiếp xúc đến ánh mắt của , đột nhiên cảm thấy rét mà run. Hoá ra Hạ Hầu Linh ở mỗi khu vực khác nhau mà cùng so sánh với vị tướng quân Độc này cơ bản như gặp chính sư phụ vậy. Song nàng biết lời vừa rồi có gì sai, chẳng qua chỉ là cái chén thôi phải sao? Chén ngọc trong cung cũng phải là vật quý gì mà!

      Độc Huyền khác hẳn ngày thường nhảy dựng lên cãi lại mà cúi đầu nhìn mũi chân mình chằm chằm.

      , vừa rồi con làm gì sai?” Ánh mắt Độc Rực nhìn Tiêu Tử Y nhưng lại chuyện với Độc Huyền, trong giọng càng thêm lạnh lẽo. Người vây quanh xem phát ra chỗ thích hợp, tìm đủ mọi lý do để tránh bão lớn, nhưng khi tìm được rồi vẫn để ý an toàn của nơi này.

      Độc Huyền chuyển trọng tâm sang chân khác, cứ vậy bất an lắc lư, đồng thời hạ giọng , “Thứ nhất, con nên ham chơi làm vỡ chén. Thứ hai, con nên lừa dối người khác. Huyền nhi biết sai rồi, xin phụ thân cứ trách phạt ạ”

      Cho tới giờ Tiêu Tử Y chưa thấy qua con cừu ngoan nào như Độc Huyền, kinh ngạc há hốc mồm mãi.

      “Còn có thứ ba nữa là, đến cả lời cũng ngửi được, còn mặt mũi mình là người nhà họ Độc sao?” Độc Rực nhìn Độc Huyền cúi đầu, sau đó tung ra từ miệng những lời nghiêm khắc.

      “Huyền Nhi ngu ngốc” Độc Huyền này thêm. Hôm nay cậu có chút vênh váo đắc ý rồi, quên tiệt cha mình cũng tham dự yến hội. Cái này chết chắc rồi.

      Tiêu Tử Y định gì đó Độc Rực như cảm ứng được, ngẩng đầu quét nhìn Tiêu Tử Y cái.

      Chỉ có liếc mắt cái thôi mà làm Tiêu Tử Y định xen vào đỡ cũng quên tiệt. Bởi nàng phát ra trong cái nhìn này bao hàm trách cứ và khinh thị. phải là với Độc Huyền mà ông ta tỏ vẻ chịu nổi cách giáo dục như thế của nàng.

      Dựa…dựa vào cái gì cơ chứ? Độc Huyền chẳng qua chỉ là đứa bé 5 tuổi thôi mà, có cần cầu cao thế với cậu chứ? Tiêu Tử Y vừa hồi phục tinh thần trợn mắt há mồm nhìn Độc Rực hành lễ rất gọn với nàng, rồi xách cổ Độc Huyền như xách bao tải cáo từ. Vị đại tướng quân Độc này còn chẳng để nàng kịp phản ứng vội nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của nàng, biết là nên làm gì nữa.

      “Đừng để ý, lần trước ta cũng phải rồi còn gì? So với Thẩm gia bề ngoài rời rạc nhưng lại là gia tộc cạnh tranh khốc liệt, Độc Phiệt chính là cái nôi đào tạo ra những tinh con trưởng thừa kế gia tộc đó. nhé, Độc Rực có thể để con trai mình ở trong nhà trẻ của Tử Y muội lâu như vậy cũng đúng là làm người ngoài lường nổi rồi” Phong Uyển Tình vòng mà chẳng tìm được vị soái ca trong lòng nàng ta, đành hậm hực vòng lại Tiêu Tử Y nơi này.

      Tiêu Tử Y cười khổ. Lúc trước Độc Rực có biểu gì chỉ e là do công sức lớn của Tiêu Cảnh Dương mà thôi.

      “Bác à, Độc về có bị đánh hả?” Tiêu Trạm đúng lúc vừa đến chỗ này kịp nhìn thấy Độc Huyền bị xách cổ tóm , vội vã kéo cổ tay áo Tiêu Tử Y sợ hãi hỏi.

      Tiêu Tử Y thấy hồi hộp, căn cứ theo lối giáo dục truyền thống mà nàng biết, Độc Huyền trở về e là thể chịu khổ chút rồi, nhưng nàng cũng chẳng có tư cách gì để quản chuyện đó. Nàng chỉ đành ngồi xuống, xoa xoa đầu Tiêu Trạm , nhàng an ủi bé. là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nàng chỉ có thể làm được chút vậy.

      Nàng chỉ có thể đem chút niềm vui đến cho những đứa trẻ này, ngoài điều đó ra nàng thấy chưa làm được gì cả.

      “Vậy Độc Huyền có về nữa ?” Giọng Tiêu Trạm nho , mẫn cảm có chút gì là lạ.

      “Hẳn thế rồi….” Tiêu Tử Y chợt nhớ đến lần đầu nàng nhìn thấy bóng dáng vị đạo sĩ kia, cảm thấy có chút yên tâm. Nàng nhìn lướt qua điện chính, phát ra hai chị em song sinh nhà họ Tô bị đám bà lớn vây quanh, Nam Cung Tiêu và Diệp Tầm chơi đùa cùng Abe ngoài đình viện, còn thấy bóng Đàm Tinh Duyệt đâu, chắc lại chơi cờ nhảy ở bên sảnh. Vẫn nhìn thấy bóng Lí Vân Tuyển đâu cả. “Trạm Nhi, bé Vân Tuyển đâu rồi?”

      Tiêu Trạm Nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Tiểu Vân Tuyển ra tán gẫu với lão gia gia rất vui, con nghe thấy chẳng thú vị gì nên ra”

      lão gia gia ư? Trông thế nào?” Tiêu Tử Y vội vàng hỏi tiếp.

      người có bộ râu rất là dài, mặc quần áo hình như là người ở miếu Đông Nhạc đó” Tiêu TRạm chu miệng buồn bực, “ con cũng chẳng thích đâu, nên mất rồi”

      Có phải là vị Huyền Tung đạo trưởng kia hay đây?

      Tiêu Tử Y theo hướng Tiêu TRạm chỉ chạy đến bên cạnh đại điện sát bên điện Vĩnh Xương, càng chạy lại càng thấy khách khứa ít dần. Mãi cho tới khi đến vườn hoa

      yên tĩnh tận cuối, mới thấy bóng người cao ngất đứng dưới tàng cây làm Tiêu Tử Y thấy hối hận, sao nàng lại dễ bị đứa bé bốn tuổi lừa chứ…

      Bên đó, tiếng người ồn ào trong điện chính, Tiêu Trạm đắc ý ăn cánh gà nướng thơm ngon.

      Ha ha, phụ vương à, Trạm Nhi thông minh quá , tạo cơ hội cho người đó nha! Nhớ nắm chắc đó!!!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 217: Uống rượu


      Tiêu Tử Y hề chuẩn bị tâm lý nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương, trong lòng bỗng trăm mối tơ vò, cũng là dùng thái độ gì để đối mặt với nữa.

      Tiêu Cảnh Dương nghe được tiếng chân bước nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người đến là Tiêu Tử Y cũng hơi tách ra đứng lên dựa vào thân cây, bỗng chốc đứng sững sờ tại chỗ, biết nên cái gì.

      Hai người đứng nhìn nhau, Tiêu Tử Y vừa tiếp xúc với tầm mắt Tiêu Cảnh Dương, lập tức mở bừng ra, suy nghĩ mông lung nếu giờ nàng mà quay đầu có phải quá thất lễ hay . Song chỉ là lúc dời ánh mắt , Tiêu Tử Y để ý bầu rượu trong tay , còn số chai rỗng lăn lốc dưới chân.

      “Huynh…Uống nhiều như vậy ư?” Nàng nhận ra loại bình rượu sứ trắng này, trong đó phải là thứ rượu tầm thường mà là loại rượu “Bồng Lai Xuân” được Giang Nam tiến cống. Tuy độ rượu cũng phải cao nhất, nhưng với Tiêu Cảnh Dương ít uống rượu loại rượu vậy cũng đủ cho lắm rồi. Hơn nữa vẫn chưa ăn gì, uống nhiều rượu vậy hại đến dạ dày.

      “Trạm Nhi này, ta chỉ bảo nó lén trộm mấy bình rượu đến cho ta thôi” Tiêu Cảnh Dương day day huyệt giữa trán, cố sức chớp chớp mắt, làm cho tinh thần mình trở nên tỉnh táo hơn chút.

      Tiêu Tử Y thấy thế lại càng dám bỏ lại , bất đắc dĩ thở dài, tới cầm bầu rượu trong tay cho uống nữa, “Uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ?”

      “Hết cách rồi, ta muốn trốn nơi ai nhìn thấy. Dù sao Thái tử say rượu trước mặt người khác bị mọi người đả kích lắm” Tiêu Cảnh Dương cười tự giễu, có vẻ đứng thẳng lên dược, vẫn cứ dựa lưng vào cây khô.

      Tiêu Tử Y lắc lắc bình rượu trong tay, phát ra vẫn còn hơn nửa bình rượu, thể để Tiêu Cảnh Dương tiếp tục uống nữa, vội giấu ra sau lưng. “Hoàng huynh à, uống rượu hại người lắm, hơn nữa huynh lại tự dưng bảo Trạm Nhi lấy rượu giúp huynh, là vô trách nhiệm quá cơ” Tiêu Tử Y giọng oán trách. Tý về nàng phải “dạy dỗ” Trạm Nhi cho tốt hơn mới được, còn ra vẻ lợi hại lắm bằng.

      Tiêu Cảnh Dương nghe vậy cười buồn thảm bảo, “Đúng vậy ha. Ta đây làm phụ vương đúng là vô trách nhiệm lắm…” Thậm chí đến cả tương lại của con mình mà bảo hộ nổi, lại còn tự dưng đồng ý với điều kiện kia của phụ hoàng, khốn nạn lắm.

      Tiêu Tử Y thấy run lên, cảm giác có chuyện xảy ra trong những lời Tiêu Cảnh Dương ra. Nhưng vấn đề lớn thế lại cách nào hỏi nổi. Hoá ra, sầu khổ cũng phải chuyện giữa và nàng, nàng đúng là lo lắng thái quá. Tâm tình Tiêu Tử Y hiểu sao cũng thoải mái hơn chút, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn.

      sao, muội biết huynh phiền não chuyện gì ở đâu. Nhưng muội tin huynh nhất định đối tốt với Trạm Nhi. Trời sinh ra ai làm phụ thân rồi, cứ từ từ được thôi mà” Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Cảnh Dương uống rượu mặt đỏ bừng lại thấy biểu đó của giống y lúc Trạm Nhi giận dỗi, lòng chợt mềm hẳn.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn lên trời mơ màng, vì sao cuộc sống lại đến mức như thế. muốn làm thái tử, nhưng lúc nào phụ hoàng cũng tìm đủ mọi cách để khảo nghiệm . Thậm chí còn đề phòng nữa. muốn bị độc nhưng đến cả người bên cạnh ai cũng rời xa . Đầu tiên là dì Vân, Nhàn Nhi. Tiếp đó là đến nhóm đệ đệ của mình. Ngũ đệ sớm phân giới hạn với , lần này trở về cũng trốn biệt nhìn thấy bóng bảy tám ngày rồi. Đến cả Thập Tam đệ gần gũi nhất với cũng trở thành xa lạ. Đừng có tới mẫu hậu nhé, cảm thấy mẫu hậu đợi , giống như công cụ nào đó vậy, chẳng có tý tình cảm nào cả.

      Dĩ nhiên biết bên người chẳng có ai đáng tin. Song ngẫu nhiên lúc mệt mỏi cũng muốn tìm bóng hình để ôm ấp dựa dẫm chút, nhưng lý trí lại cho biết thể tin tưởng bất kỳ ai. Mỗi người tiếp cận với đều có mục đích khác. Trừ nàng ra.

      Tuy bây giờ nàng có thể chạm tới rất gần, nhưng lại thể đàng hoàng được ôm nàng vào trong lòng, thậm chí dám nhìn cả nàng nữa. Nàng nàng có người trong lòng rồi, vậy là ai chứ? Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây thấy ghen tị cứ gặm nhấm đau đớn trong lòng , hơn nữa còn như bóng với hình vậy.

      Chiếc bình rượu trong tay Tiêu Tử Y vô ý thức toả ra mùi nồng đậm làm Tiêu Tử Y bất giác đưa lên mũi ngửi.

      Kỳ quá, nàng nhớ rượu được chuẩn bị trong yến tiệc, có bình rượu tinh xảo khéo léo vậy, hơn nữa cũng ngửi được mùi rượu thuần hậu có hương vị ngọt ngào đến thế.

      “Rượu này được lấy từ đâu thế?” Tiêu Tử Y cảm thấy mùi rượu này ngửi đặc biệt dễ chịu, bất giác muốn biết nhiều hơn.

      “Vừa rồi Lãnh Thu Ngô qua đây, thấy ta ngồi uống rượu, mới đem đến uống cùng ta lúc. Rượu này là do mang đến, ta cảm thấy mùi vị tệ nên cũng lấy từ chỗ thôi” Tiêu Cảnh Dương cảm thấy trong ngực rầu rĩ, thở phì phò từng cơn.

      “Lãnh Thu Ngô ư? Là ai vậy hả?” Tiêu Tử Y lắc lắc bình rượu trong tay, cảm thấy mùi rượu này rất thơm, cũng định uống ngụm.

      “Chỉ là người gần đây mới từ biên cương được triệu về kinh thành, tướng quân Ninh Viễn, bạn thân, cùng Hạ Lăng hai người được người ta ca ngợi là tường đồng của quân Tây Thu. Vừa rồi vẫn ở trong này mà, nhưng được Hạ Lăng tóm rồi. Muội mà đến sớm chút, có thể nhìn thấy họ” Tiêu Cảnh Dương càng ngày càng cảm thấy tim đập nhanh hơn, chuyện suýt nữa hết cả hơi.

      Tiêu Tử Y ngẩn người, nhớ tới cái gọi là “Phương thuốc bí truyền cung đình” kia của Nhan Hàn Nguyệt lúc giao cho Hạ Hầu Linh, từng loại này phải dùng loại rượu ngon nhất mới phát huy được hiệu quả. ngờ người trong lòng Hạ Hầu Linh lại là vị Lãnh Thu Ngô kia.

      Xong rồi, phải Hạ Hầu Linh muốn làm rồng đen, coi Lãnh Thu Ngô kia cho kỹ, kết quả lại tặng rượu thuốc đó cho Tiêu Cảnh Dương uống? Tiêu Tử Y càng xem càng thấy tình hình Tiêu Cảnh Dương ổn, lòng thấy bồn chồn lo sợ bất an.

      “Hoàng ….hoàng huynh, huynh trước tiên cứ ngồi im ở đây nhé, muội nhanh rồi quay lại ngay” Tiêu Tử Y quyết định chạy nhanh về điện Vĩnh Thọ để tìm Nhan Hàn Nguyệt, nếu ăn nhầm xuân dược mà …. ấy hẳn phải có cách giải quyết mà?

      Nhưng lúc nàng vừa mới xoay người định chạy bất ngờ bị Tiêu Cảnh Dương ôm từ sau lưng.

      Bầu rượu màu đỏ trong tay Tiêu Tử Y tuột khỏi tay nàng, nàng đứng lặng nhìn chất lỏng chảy ra dưới ánh mặt trời tạo nên đường cong duyên dáng, trong suốt, giống như màu hổ phách mê người vậy. Cái kiểu này phải mắt thường có thể nắm bắt được, lại giống như cứ từ từ chậm rãi xuất trước mặt nàng, làm cho đầu nàng trống rỗng.

      Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng bầu rượu rơi phát ra tiếng trầm đục cỏ, nhìn chiếc bình cứ quay tròn ngừng, Tiêu Tử Y mới kịp phản ứng biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra rồi.

      Ngửi trong khí ngoài mùi rượu ngập tràn thảm cỏ xanh đầy mê hoặc ra, cảm nhận được ở sâu trong cơ thể có luồng nhiệt độ nóng bỏng như lửa thiêu đốt cơ thể, Tiêu Tử Y cảm thấy chiếc hộp sắt bị khoá sâu trong lòng mình tựa như có ai đó lay giật mình.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 218: khúc mắc

      “Hoàng huynh, huynh say rồi” Tiêu Tử Y còn bất ngờ là mình vẫn có thể bình tĩnh ra được những lời này, tựa như lòng của nàng bị chia hai nửa. nửa vẫn khiếp sợ mà chưa bình tĩnh nổi, còn nửa lại lý trí đến dị thường khống chế được thốt ra khỏi miệng như vậy. Đúng vậy, say mới có thể có hành động kiểu như thế.

      , ta say” Tiêu Cảnh Dương hít sâu hơi, mùi hương người Tiêu Tử Y tràn ngập mũi, làm cho tỉnh táo hơn nhiều. hối hận, cũng sợ doạ tới nàng. nhịn quá lâu rồi, cũng biết cứ tiếp tục như vầy mãi có thể gây ra những hành động gì quá phận nữa.

      “Hoàng huynh, huynh say rồi, ta gọi người tới lấy cho huynh chút canh giải rượu nha” Đột nhiên Tiêu Tử Y có chút sợ hãi, chuyện phải vậy, hẳn là hoàng huynh của nàng, đối với nàng chỉ có thể là tình huynh muội thôi. Là do bình rượu kia bị bỏ thuốc, Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy sợ định tránh thoát khỏi vòng ôm của .

      Tiêu Cảnh Dương ôm chặt lấy nàng vào lòng, có gì cũng buông nàng ra. Nếu để nàng rồi, có lẽ cảm thấy mình chẳng còn dũng khí nào ôm nàng vào lòng lần nữa. “Đừng , ta có lời muốn với muội”

      Tiêu Tử Y nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tiêu Cảnh Dương bên tai, dòng cảm giác tê dại lan tràn toàn thân, nàng mất sức rất lớn mới có thể để bản thân tạm thời coi tình huống xấu hổ này. Nhìn thẳng phía trước gió nổi lên làm lá liễu bay bay, Tiêu Tử Y thản nhiên , “Buông ra, muội nghe hoàng huynh xong rồi mới ” Nàng cố tình nhấn mạnh hai từ hoàng huynh, hi vọng Tiêu Cảnh Dương biết tự trọng chút.

      Nhưng Tiêu Cảnh Dương lại gần như nghe được vậy. Gần như chẳng có chút phản ứng gì, cứ đứng lặng nhìn tóc Tiêu Tử Y bị gió thổi bay vuốt ve mặt , Tiêu Cảnh Dương khe khẽ, “Tử Y, ta muội”

      Những lời này giống như tảng đá rơi vào lòng hồ của nàng, khơi dậy hàng ngàn con sóng. Cho tới tận bây giờ…Cho tới tận bây giờ chưa từng có ai với nàng mấy chữ này. Tiêu Tử Y còn tưởng rằng, lúc nàng nghe được câu này tưởng tượng ra mình trông thế nào, lại cười trừ. Nhưng mà nàng cười nổi.

      Chiếc hộp được khoá kỹ kia giống như lỏng ra rất nhiều, chỉ cần đưa tay lên khoá mở ngay, nhưng lý trí lại nổi lên trong lòng. Nàng thể.

      “Hoàng huynh à, huynh say rồi. Hơn nữa, trong bình rượu kia có gì khác nữa….Huynh cũng bởi thế nên mới mê sảng thôi” Tiêu Tử Y ép mình phải tỉnh táo lại. Nàng nên thế, những điều này chỉ là lời say mà thôi, những điều này chỉ là mê sảng mà thôi. Nếu phải nguyên nhân là bình rượu kia, huynh ấy cũng những lời này với nàng.

      Đúng vậy, nhất định là thế, nàng nên có ảo tưởng gì cả.

      , ta say. Hơn nữa ta rất tỉnh táo” Tiêu Cảnh Dương cũng vẫn tiếp tục vậy, cứ dùng giọng điệu dị thường kiên quyết .

      Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, nhìn cánh tay ôm chặt lấy vai mình. người ngoài nên tuỳ tiện mặc áo choàng dài đỏ thẫm, ngửi trong khí mùi rượu mê người, Tiêu Tử Y chậm rãi, “Hoàng huynh, muội có người mình thích rồi”

      “Muội gạt người” Tiêu Cảnh Dương cố chấp, nghe thấy những lời này của Tiêu Tử Y bỗng chốc mùi rượu lại bốc lên, mặt đỏ bừng cố tình thêm, “Ta mặc kệ là ai, có mà ta được sao?”

      Tiêu Tử Y nghe thấy câu này của Tiêu Cảnh Dương giống y cách chuyện của Tiêu Trạm….cho dù tâm tư có rối loạn cũng nhịn được khẽ nhếch môi lên. Nhưng nghĩ lại, lập tức thở dài bảo, “Vâng, bất kể là ai, đều thể tốt như hoàng huynh đối với muội được, nhưng huynh là hoàng huynh của muội mà”

      Mặt Tiêu Cảnh Dương vùi vào cổ nàng, buồn buồn, “Ta phải hoàng huynh của nàng, hoặc là nàng phải là hoàng muội của ta”

      Cho dù sớm chuẩn bị tâm lý, Tiêu Tử Y vẫn bị những lời như thế hoảng sợ, gượng cười bảo, “Hoàng huynh, huynh đừng đùa. Ta phải là hoàng muội của huynh, vậy là con ai đây?” Lúc nàng ra những lời này lòng có chút trống rỗng. Dựa theo nào đó mà , nàng quả phải là hoàng muội chân chính của , hoặc là , linh hồn nàng phải.

      Tiêu Cảnh Dương nhắm hai mắt lại, như nhớ lại điều gì, mãi lâu sau mới mở miệng bảo, “Năm đó, người trong lòng dì Vân ra là Diệp Tri Thu”

      có phải là tác dụng tâm lý gì , Tiêu Tử Y cảm giác được sức Tiêu Cảnh Dương dựa vào người nàng càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi nàng hầu như thở nổi. Nàng nhịn được cậy tay ra, tiến lên trước hai bước cách khoảng, rồi mới dám quay đầu lại dằn từng từ hỏi, “Thích vẫn là thích, ta tin mẫu phi ta làm ra những chuyện như vậy” Thực ra nàng cũng từng nghĩ rất kỹ về vấn đề này rồi, nhưng đùa kiểu gì, nếu hoàng đế mà dễ bị cắm sừng vậy có còn gọi là Hoàng đế nữa đây?

      Tiêu Cảnh Dương mất ấm áp trong lòng, ngẩn người lát rồi mới bình tĩnh lại, lắc đầu cười khổ , ‘Ta cũng tin dì Vân lại làm như thế. Nhưng dì Vân và Diệp tiên sinh vốn là thanh mai trúc mã, năm đó sau khi dì Vân tiến cung cũng nghe được rất nhiều lời đồn về họ. Thậm chí dì Vân mất rồi đến cả tư cách chôn cất trong hoàng lăng cũng có, điều này phải lên ý đó ư?” Hơn nữa liên hệ trước đây Tiêu Tử Y bị người bắt cóc mang , dì Vân vẫn ốm nặng mất, Diệp Tri Thu bị vu cho là phản quốc. Đây tất cả cũng chỉ có vị Hoàng đế ngồi cao kia có thể gây ra. Chính vì thế, ông ấy thể bừa bãi ra được.

      Tiêu Tử Y cau mày phản bác lại, “Nghe mẫu phi ta được sủng ái nhất trong hậu cung, có lời đồn đại tổn hại vậy cũng lạ. có chứng cớ ràng, ta tin người đàn ông chưa gặp mặt bao giờ lại chính là phụ thân của ta”

      Tiêu Cảnh Dương tiến lên từng bước, mặt lên tia cảm xúc phức tạp, hạ giọng , ‘Tử Y à, ta có chứng cớ, chỉ cần Diệp tiên sinh thừa nhận, chúng ta có thể ở cùng nhau rồi”

      Tiêu Tử Y cười khổ, biết nên lấy biểu gì để đối mặt , “Hoàng huynh, huynh say rồi, nếu huynh tuyệt đối ra những lời ngây thơ vậy. Cho dù ta phải hoàng muội của huynh sao? Huynh là Thái tử triều Đại Chu, còn ta là Công chúa Trường Nhạc, mặc kệ thế nào, danh phận chính là vậy. Cho dù có quan hệ máu mủ, cũng cách nào thay đổi được mà. Huynh nghĩ định đợi điều này, nhưng mà ta cũng dám nghĩ đến”

      Tiêu Cảnh Dương mặc dù say nhưng vẫn còn chút lý trí, môi giật giật thốt được ra lời nào. bày bố, cũng muốn cho nàng biết. Có lẽ là thất sách, nên chưa chuẩn bị kỹ, vội ra tâm ý của mình với nàng rồi. Nhưng lúc thấy vẻ mặt nàng cười đứng trước mặt nàng thích người khác, chịu nổi.

      Tiêu Tử Y thấy hết mọi biểu khó xử mặt Tiêu Cảnh Dương, mặc dù câu nào.

      Khẽ thở dài Tiêu Tử Y định xoay người gọi người tới. Nàng định đem mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay quên cả , coi như hoàng huynh uống say lung tung.

      Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y như sắp , lập tức hoảng lên tiến hai bước đưa tay kéo nàng lại.

      vẫn còn chưa xong, nhưng bỗng chốc lại biết nên thế nào nữa. Đều do uống mấy bình rượu kia mà ra, mọi lời trong đầu loạn cả, muốn cũng được lắm.

      chỉ biết là, nếu giữ nàng lại, sau này lúc gặp nhau, chẳng còn cơ hội tốt như vậy nữa.

      Tiêu Tử Y phát ra tay áo mình bị Tiêu Cảnh Dương túm chặt, cuống lên, cũng nhìn thấy bình rượu rớt cỏ chảy rượu màu đỏ, đạp bước lập tức ngã chổng vó.

      “Tử Y!”

      trận đảo lộn trời đất, nhưng Tiêu Tử Y thấy đau. Nàng đầu óc choáng váng mới phát nàng dĩ nhiên ngã thẳng xuống đất mà bên dưới có người Tiêu Cảnh Dương làm đệm.

      “Huynh, huynh ngã bị sao chứ?” Tiêu Tử Y định đứng ngay dậy nhưng luống cuống chân tay lại phát giác ra tóc mình cuốn lấy hạt châu quần áo gỡ ra.

      ra Tiêu Cảnh Dương có chút mừng thầm, len lén thưởng thức thần thái sốt ruột của nàng, chẳng có chút ý nghĩ nào giúp cả.

      Tiêu Tử Y hận đến nỗi muốn hộc máu, cái kiểu tình huống cực mờ ám này mà bị ai phát ra cho dù nàng có dẻo mỏ hơn người cũng khó mà giải thích cho được. Nàng càng nghĩ lại càng thấy sốt ruột, lại càng vội, đành dùng tay chống thân mình lên để phòng bản thân lại dán người Tiêu Cảnh Dương, đổi lại tay hầu như thể gỡ nổi tóc ra.

      Sợi tóc đó quấn chặt viên trân châu trong suốt, tựa như quan hệ giữa nàng và vậy dây dưa .

      là sợ điều gì gặp điều đó, ngay lúc lòng Tiêu Tử Y nóng như lửa đốt, đột nhiên giọng khàn khàn kêu lên đỉnh đầu họ, “Hai người các ngươi làm gì thế?”

      Trái tim Tiêu Tử Y như ngừng đập, gần như dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sách kia xuất đột ngột.

      Mà ở cách hành lang gấp khúc xa, có người mặt đầy râu xồm ảm đạm xoay người rời .

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 219.

      “Đạp phải bình rượu, Tử Y bất cẩn ngã xuống, ta đỡ nổi nàng ấy, kết quả là hai người đều bị ngã xuống” Đối với Tiêu Tử Y lúng túng, ra Tiêu Cảnh Dương có thủ đoạn xử lý chuyện đó tuyệt hảo, gần như thở gấp vội ra câu đầy đủ, hoàn toàn có chút bộ dạng say rượu như vừa rồi.

      “Ta…Tóc của ta quấn vào hạt châu người huynh ấy rồi” Tiêu Tử Y lắc lắc tóc, ý bảo Tiêu Sách chỗ quan trọng.

      Tiêu Sách tới ngồi xuống, đưa tay ra gỡ ra ngay sợi tóc bị cuốn.

      Tiêu Tử Y chỉ hoảng hốt chút, vừa rồi nàng có cảm giác sợi tóc này giống như quan hệ giữa nàng và Tiêu Cảnh Dương. Nhưng giờ được Tiêu Sách đơn giản vậy gỡ ngay ra, trong lòng nàng đột nhiên có chút hoảng sợ nổi lên.

      Tiêu Cảnh Dương phát giác ra vẻ mất hồn của Tiêu Tử Y, giả vờ ngớ ngẩn để lừa cười ha ha, “Tửu lượng của ta kém lắm, cứ uống vài bình vậy mà mơ màng như thế rồi” vừa vừa đỡ người Tiêu Tử Y lên, sau đó thầm nắm tay nàng nhắc nhở nàng phải lúc ngẩn người.

      Nghe Tiêu Cảnh Dương nhắc tới chuyện rượu, Tiêu Tử Y mới nghĩ đến bình rượu kia uống có thuốc, nàng phải nhanh gặp Nhan Hàn Nguyệt mới được. Song nàng thế nào bây giờ? Tiêu Tử Y mấp máy môi, nhìn sang Tiêu Sách hỏi, “Sao đệ lại ở đây thế? phải là chơi trò chơi với tiểu Tranh sao?” chú nghe được những gì, Tiêu Tử Y cảm thấy lo sợ bất an.

      Ánh mắt Tiêu Sách hoài nghi nhìn dao động giữa hai người, nghe vậy có chút nghĩ ngợi, “Ta định tìm Lãnh Thu Ngô hỏi chút chuyện, nghe người ta huynh ấy về hướng này nên ta mới tới đây tìm”

      Tiêu Cảnh Dương cười chỉ vào bầu rượu dài đỏ kia , “ vừa rồi mới ở đây uống rượu cùng ta, chỉ là Hạ Lăng lôi đâu mất rồi”

      Tiêu Tử Y nghe vậy thở phào nhõm, nhìn tình hình cho thấy Tiêu Sách nghe được đoạn đối thoại giữa hai người họ, nhưng mà bình rượu kia…

      “Ôi! Rượu sao bị đổ thế này!” Hạ Hầu Linh kêu lên từ xa, dường như trong nháy mắt chạy tới chỗ họ, buồn bực nhặt bầu rượu kia lên.

      Tiêu Tử Y kinh ngạc, nhìn Hạ Hầu Linh đột nhiên xuất , sau đó nhìn nàng ấy chẳng coi ai ra gì, vứt lại bầu rượu, lẩm bẩm, “ còn rượu sao mà thành chứ?” xong, tiến đến hướng điện Vĩnh Xương.

      “Đây là Hạ Lăng ư?” Tiêu SÁch có chút kinh dị, chẳng thèm nhìn cả người họ sống sờ sờ mà chỉ vì tường đồng Hạ Lăng của Quân Tây Thu và Lãnh Thu Ngô.

      Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, khẽ cười , “ người này vốn vậy, có thói quen là tốt rồi. Nhưng mà tính tình của rất khó mà thích ứng hoàn cảnh kinh thành. Lúc ở yến hội chính là bàng quan, tận mắt thấy vô tình đắc tội bao nhiêu quan lại. đáng tiếc quá, kiểu người như nếu khéo đưa đẩy chút có hướng phát triển. Còn vị Lãnh Thu Ngô kia ra lại tương phản.

      Tiêu Tử Y chỉ cần suy tư chút, là biết Hạ Hầu Linh vừa rồi than thở câu kia phải vội vã tìm rượu uống, mà vội tìm loại rượu ngon bỏ thuốc kia tặng cho vị Lãnh Thu Ngô.

      ra đúng là Hạ Hầu Linh hầu như chẳng có cơ hội nào với bầu rượu bỏ thuốc kia, chính xác hơn là, vừa rồi những lời Tiêu Cảnh Dương vừa nãy phải vì mê muội mà bậy. Tim Tiêu Tử Y đập nhanh. Nàng lén nhìn Tiêu Cảnh Dương cái, ngoài vẻ mặt có chút đỏ ra thần trí rất tỉnh táo, hai mắt sáng , đủ để chứng minh những lời vừa nãy phải vì say rượu mà loạn.

      “Các người tán chuyện , ta về trước đây….để coi xem bọn trẻ còn cần chuyện gì nữa ?” Trong lòng Tiêu Tử Y rối loạn như tơ vò rồi, hầu như giấu nổi tâm tư kích động, cứ vứt lại câu vậy gần như suýt chút nữa khống chế nổi cảm xúc của mình.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn bóng Tiêu Tử vội vã rời , nội tâm dậy lên chút vui sướng. Hoá ra trong lòng cũng phải hồi hộp. định bước vài bước đuổi theo sau nàng nhưng lại nghe được tiếng Tiêu Sách gọi nên dừng lại.

      “Hoàng huynh” Tiêu Sách cất giọng trầm sau lưng , “Hoàng huynh phải biết, cho dù huynh và nàng phải huynh muội ruột thịt cũng có khả năng ở cùng nhau được mà”

      “Đệ cũng nghe hết cả rồi sao?” Tiêu Cảnh Dương cảm thấy luồng khí lạnh xuyên thẳng từ cột sống vào tim làm cho tỉnh rượu bảy phần.

      “Tuy nghe được lắm nhưng thế cũng đủ rồi” Tiêu Sách hoảng hốt thót lên giọng nghe càng thêm quỷ dị. Chú vốn lúc nào cũng hoài nghi hai người họ. Lúc theo sau Tiêu Tử Y từ chính điện ra, chú cũng theo sát phía sau nàng. Nhưng vừa rồi hiểu sao, lúc thấy nàng ngã vào ngực chú lại thấy nhịn được chui ra từ sau cây. Cũng vì sao chú vừa rồi lại nguyện dối để lừa nàng.

      Có lẽ, chú nghĩ muốn nàng xấu hổ, xuất biểu tâm tình nặng nề.

      Tiêu Cảnh Dương đứng thẳng cứng chỗ đó, toàn thân cơ bắp căng lên, gằn từng tiếng từ răng ra, “ được làm tổn thương nàng”

      Tiêu SÁch lắc đầu, thở dài bảo, “Hoàng huynh à, Sách đệ chỉ là nhắc nhở huynh, cũng phải áp chế gì huynh. Từ sau ngày huynh mang nàng ấy về cung chú định rồi, cho dù các người có quan hệ máu mủ, con đường này cũng rất khó khăn dị thường. Ngôi vị Hoàng đế hay là Hoàng tỷ huynh phải chọn lấy

      Tiêu Cảnh Dương thở phào, khẽ mỉm cười bảo, “Đệ yên tâm, hai thứ đều là của ta. Nếu bắt buộc phải chọn, dĩ nhiên ta đều chọn cả hai”

      Nhìn Tiêu CẢnh Dương vừa quay đầu ngược lại hướng Tiêu Tử Y , Tiêu SÁch nhắm chặt hai mắt lại, mím chặt môi nóng ruột.

      Tiêu Tử Y mất khá lâu mới đến được nơi gần với chính điện tổ chức yến hội. rất gần rồi, nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng nhạc réo rắt, tiếng khách khứa cười cùng tiếng cười đùa của bọn trẻ. Nhưng nàng lại có cảm giác cách nơi này rất xa, vô cùng xa, bước chân chạy càng chậm dần, như là vĩnh viễn đến được nơi đó vậy.

      rất lâu rồi, Tiêu Tử Y mới biết được mình dừng chân, mới biết được lúc nào có người đứng trước mặt nàng.

      chừng nào trở về” Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn Nam Cung Sanh, cho tới tận bây giờ mới cảm thấy bộ râu xồm của thoạt nhìn sao mà thân thiết thế.

      “Đủ lâu để trở về” Nam Cung Sanh bình tĩnh.

      Tiêu Tử Y lẳng lặng nhìn Nam Cung Sanh vươn tay, nhàng lau từng giọt lệ mặt nàng, mới hay rằng biết nàng rơi lệ từ bao giờ.

      “Ta muốn được yên lặng chút” Tiêu Tử Y đưa tay xoa mặt loạn lên, hơi quẫn bách .

      “Ta biết có chỗ cực yên tĩnh” Nam Cung Sanh khẽ cười tiếng, lùi bước, lại giơ tay về phía nàng.

      Tiêu Tử Y lặng yên nhìn bàn tay trước mặt, đốt ngón tay thon dài sạch , mạnh mẽ. Nhớ lại món điểm tâm ngon lành đẹp đẽ xuất liên tiếp dưới bàn tay này, Tiêu Tử Y phát giác ra tay mình đưa lên trước đặt lên.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 220

      “Ta còn tưởng dẫn ta ra ngoài cung chứ” Tiêu Tử Y ngồi nóc ngói cung Trường Tín, hơi sợ độ cao chút.

      “Ha ha, ngoài cung cũng khó có cảnh thế này” Nam Cung Sanh khoanh chân ngồi bên cạnh nàng, cười bảo, “Cung Trường Tín là điện các cao nhất trong cung Trường Nhạc, ngồi ở đây có thể hứng gió là cực kỳ thích thú, hơn nữa lại rất yên tĩnh”

      Dù Tiêu Tử Y ngồi ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy được điện Vĩnh Xương ở xa xa có rất nhiều cung nữ thái giám lại bận rộn. Nàng biết ở đó vô cùng náo nhiệt, nhưng nửa ý nghĩa cũng len nổi vào đầu nàng.

      “Aizz, mệt chết ta rồi” Tiêu Tử Y đơn giản cứ ngả ra sau nằm nóc nhà, cảm thụ được ánh nắng chiếu vào người, làm mái ngói bốc nóng, nhìn bầu trời xanh thẳm bao la đầu, nàng bỗng chốc thở dài, “Cảm ơn dẫn ta tới nơi này”

      “Tiện tay mà thôi” Nam Cung Sanh cười nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y nằm bên cạnh rất thoải mái, bỗng hơi ngại rời mắt .

      Tiêu Tử Y nhìn bóng lưng rộng của Nam Cung Sanh, biết rất săn sóc mình cũng hỏi gì nhiều, cảm thấy cảm động vô cùng.

      Lúc này mặt trời ló ra khỏi đám mây, ánh nắng chiếu thẳng lên mặt làm cho Tiêu Tử Y chói nheo mắt lại. Sau Lưng Nam Cung Sanh được mặt trời soi xuống loé ra quầng sáng, bức tranh này cứ dừng lại rất lâu trong tầm mắt nàng, cho dù cuối cùng có nhắm mắt lại nó cũng mất .

      Nàng chẳng đòi hỏi gì hơn rồi, ngừng lại, ít nhất giờ nghĩ đến. Tiêu Tử Y ép cho đầu óc mình trống rỗng, sau đó phát ra ở nơi đây yên tĩnh vô cùng!

      yên tĩnh quá.

      Ở đây có tiếng huyên náo của bọn trẻ, nàng sớm có thói quen có bọn trẻ bảo bối vây quanh người. Gìơ dường như lâu rồi chưa từng thử qua được yên lặng mà ngẩn người. Nơi đây cũng có tiếng thái giám cung nữ trước sau vây quanh, là nàng bất giác cũng trở nên quen có người vây quanh, gần như quên mất nàng vốn chỉ là nữ sinh rất bình thường.

      Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe, cách đó xa có tiếng chim kêu ríu rít vui tai, nghe tiếng gió thổi vi vu những mái hiên lanh canh, lòng nàng từ từ gần như được tinh lọc trở lại. Đúng vậy, nàng chỉ là nữ sinh bình thường, tại sao cứ phải vì chuyện thực tế mà phiền não chứ? Cho dù Tiêu Cảnh Dương cứ luôn mồm rằng họ phải là huynh muội. Nhưng dù gì thân phận họ , có sửa đổi cũng dễ, nàng còn tự tìm phiền não làm gì chứ?

      lâu Nam Cung Sanh cũng thấy tiếng Tiêu Tử Y, kìm nổi quay đầu lại nhìn vừa lúc thấy nàng khẽ cong môi lên, bất giác cũng cười.

      May là vừa rồi yên lòng vì nàng, rồi lại vòng lại. Chỉ cần liếc nhìn biểu mặt nàng lúc ấy, dường như thấy giống con thỏ bị kinh hãi lạc đường vậy, nếu phải để ý đến nàng mà mặc kệ nàng, vĩnh viễn tha thứ cho chính mình.

      Tuy Nam Cung Sanh tự nhận mình phải là kẻ rộng lượng, nhưng tận mắt thấy Tiêu Cảnh Dương cứ dây dưa với nàng mà trong lòng thấy khó chịu gỡ nổi.

      Sau mới hiểu được hoá ra nàng sớm có vị trí trong lòng mình rồi.

      Là từ lúc nào đây? Nam Cung Sanh cứ chăm chăm nhìn Tiêu Tử Y lẳng lặng nằm yên bên cạnh, trong đầu bỗng nhớ lại hình ảnh hai người họ cùng chỗ. phải là nàng cùng làm điểm tâm trong phòng ăn, đó phải là lần đầu tiên. Cũng phải là lúc nàng gấp máy bay giấy kia, cũng phải là lúc hai người họ cùng thám hiểm cung Trường Tín, nàng sợ tới mức ôm chặt lấy cánh tay kia…

      Là lúc nàng và đối chọi nhau gay gắt ở miếu Đông Nhạc sao? Là lúc kìm lòng nổi in môi lên chiếc chén trà mà nàng để lại sao? Hay là lúc nhìn thấy trước mắt mình nàng đâm cây trâm phượng hoàng vào ngực mà chút chần chờ kia sao?

      Hay là…Hay là lúc bắt đầu tại nơi đầy hoa đào kia nàng ngã xuống được ôm vào trong lòng kia khắc? Hay là, lúc hai người họ bắt đầu thông qua giấy bút để trao đổi đề, hai người bắt đầu ràng buộc nhau rồi?

      Nam Cung Sanh nhắm hai mắt lại, khoé môi cũng bất giác cong lên. ra là vậy, trách được vẫn chịu nổi tìm đủ mọi cớ để được ở bên cạnh nàng, là nghĩ muốn được nhìn nàng nhiều hơn chút, nhiều hơn với nàng, muốn ánh mắt lưu luyến trong suốt kia của nàng dừng ngừơi lâu hơn chút.

      ra là vậy…

      Nam Cung Sanh chống tay lên cằm, nhìn Tiêu Tử Y người rất quen thuộc ngủ bên. Lông mi nàng rất dài khoác lên đôi mắt, chóp mũi hếch cao, cánh môi mềm nhạt như cánh hoa đào, hai má chút phấn son bị nắng chiếu vào hơi ửng đỏ, nhìn có vẻ rất mê người.

      Bỗng chốc Nam Cung Sanh cũng chợt ngây cả người.

      chú chim én lướt qua bên hai người, Nam Cung Sanh bỗng bừng tỉnh, bất giác rụt tay lại. Vù, suýt nữa lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà phạm lỗi.

      Nhưng trong ấn tượng của rất khi nhìn thấy cảnh nàng an tĩnh như vậy. Nam Cung Sanh tham lam nhìn dung nhan Tiêu Tử Y ngủ say, sung sướng nghĩ. Nàng gần như vĩnh viễn có dư thừa tinh lực, vĩnh viễn đều giống đứa bé chút phiền não như thế. Nhưng càng nhiều lúc lại lộ ra trí tuệ vượt xa tuổi nàng mà lại rất chững chạc. Hai người tương phản, đoán chừng Tiêu Cảnh Dương cũng chung tình là vì chính nàng thôi.

      Nam Cung Sanh nhớ tới hình ảnh vưà rồi vô tình nhìn thấy, lại bất ngờ phát ra trong nội tâm mình tích tụ từ lâu.

      Đúng vậy, nếu nghĩ thông suốt tâm tình của mình, có cần cố coi trọng quyền lực như người khác .

      Nàng thích ai, ai thích nàng, mấy vấn đề này với có ý nghĩa gì đâu? chỉ cần biết, thực thích nàng, vậy là được rồi.

      Nam Cung Sanh nở nụ cười tươi, nhưng mà trong mắt Tiêu Tử Y này cảm thấy nụ cười này nếu dùng bộ mặt của mà xem phải có hiệu quả đến cỡ nào. Nàng lại lần nữa nguyền rủa bộ râu xồm chướng mắt kia.

      “Nhanh vậy tỉnh rồi ư?” Nam Cung Sanh phục hồi tinh thần, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia của Tiêu Tử Y nhìn .

      ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi mà” Tiêu Tử Y hít sâu hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm thấy tất cả trước mặt đều tốt đẹp như vậy, thậm chí nhìn cái gì xa xa đều hơn rất nhiều.

      “Có đói ? Ăn chút điểm tâm nhé?” Nam Cung Sanh tựa như nhà ảo thuật vậy, lấy từ trong lòng ra túi giấy, bên trong có mấy cái bánh và ít bình nước hoa quả.

      Tiêu Tử Y cong môi lên vươn tay về phía , “Kéo ta lên, ta dậy nổi” Mấy ngày nay thần kinh của nàng rất căng thẳng, bỗng dưng tâm tình trầm tĩnh rất nhiều, lập tức cảm thấy cả người chẳng còn sức nào.

      Nam Cung Sanh dĩ nhiên là vui cực kỳ, đưa tay ra cầm tay nàng, kéo nàng dậy.

      “Ha ha, bây giờ là món điểm tâm ngon gì thế?” Tiêu Tử Y nhìn cả, mong chờ chiếc túi giấy chưa kịp mở. Thực ra nàng cảm thấy dạ dày mình bị chinh phục trước chứ phải là lòng nàng.

      Nam Cung Sanh mỉm cười, mở túi giấy ra, bên trong là vài bọc “Xuân chi hoa đào” vẹo vọ.

      “Ôi! Đây chẳng phải là ta làm đó sao? có thể hấp được ra ư?” Tiêu Tử Y nhìn món điểm tâm được làm khéo léo, dù nàng da mặt có dày chăng nữa cũng nhịn được cảm thấy hai má nóng lên đỏ bừng. Những này là sáng nay lúc ở nhà bếp nàng thấy làm dễ như thế nên ngứa tay mới nặn vài cái. Cái loại xuân chi hoa đào này chỉ dùng màu bột hồng như hoa đào làm vỏ bánh bao bọc nhân màu vàng trong suốt bên trong làm nhị mà tạo thành.

      Nàng cứ nghĩ đơn giản kết quả là làm mấy cái cũng chẳng được cái nào được, cuối cùng có cảm giác mình chẳng có năng khiếu trời sinh gì nên đành bỏ cuộc. Tiêu Tử Y đỏ bừng mặt sẵng giọng, “ phải bảo là đừng có hấp rồi đấy thôi?”

      ăn ta ăn luôn đó nha! Dù gì nhìn trông hình dáng xấu thôi nhưng nguyên liệu lại là do ta làm, hương vị chắc chắn cũng đâu có kém gì” Nam Cung Sanh cười trêu , tự mình lấy cái trước.

      “Hừ, là tìm cơ hội làm ta mất cả mặt, ta tin lần đầu tiên làm điểm tâm lại hoàn mỹ thế đâu” Tiêu Tử Y hừ khẽ . Nhưng tuy vậy, bụng đói thầm kêu làm nàng vẫn đưa tay ra nhón lấy cái cho vào miệng.

      Mùi hoa đào thơm ngát nức mũi lẫn mùi quả đào chua chua tản ra giữa các kẽ răng, từ sau khi Tiêu Tử Y nhấm qua quả đào ở vườn U Lan kia, lại vô cùng mê mùi vị loại này. Nàng nheo mắt lại thoả mãn thở dài, “Đúng, ăn ngon lắm”

      Nam Cung Sanh lòng kìm nổi nhảy lụp bụp, cười chậm rãi , “Đúng, đúng là ăn ngon lắm”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :