1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 211: Yến hội mê hoặc

      Thời giờ đến, trong ngoài điện Vĩnh Xương tụ tập rất đông vương tôn công tử và các tiểu thư, may mắn là mọi người ai cũng tới tham gia yến hội này, đứng túm năm, tụm ba chuyện tán gẫu với nhau.

      Tiêu Tử Y xếp cho mọi người đợi ở phòng trước, chọn cách bố trí tiệc cốc tai mà nàng biết để sắp xếp. TRước tiên là tách khách nam và nữ ra, mỗi dãy đều đặt chiếc bàn dài, đặt đó hoa quả mứt bánh kẹo cùng các món ăn nguội, đủ để mọi người trong cung dùng thoải mái. Ở giữa còn bố trí cung nữ và thái giám bưng rượu hoặc đồ uống trong khay lại lại giữa mọi người. Đồng thời cũng bố trí đội nhạc ngồi trong góc tấu nhạc, trông rất giống xã hội cổ đại thượng lưu vậy.

      Mặc dù với Tiêu Tử Y xem ra cũng thấy bình thường, nhưng với những người vốn quen với yến hội truyền thống đây lại là trải nghiệm rất mới mẻ.

      “So với trong tưởng tượng, tuyệt vời quá!” Đàm Nguyệt Li phe phẩy chiếc quạt bên người, hai tay nhấc ly rượu trái cây mà cung nữ bưng qua, vẫn quên liếc mắt đưa tình lượt nhìn cung nữ có khuôn mặt xinh đẹp.

      Tiêu Tử Y mắt lạnh nhìn cung nữ kia đỏ mặt chạy trốn, khẽ cười bảo, “Đúng đó, ta sớm rồi hiệu quả tốt mà. Thanh niên ai mà chả thích cái gì đó mới mẻ. Còn về phần cựu thần họ ý à, ta mời họ vào trong đại sảnh uống trà chuyện phiếm”

      “Hình thức tiệc rượu này, nếu ở Lan Vị phường chắc chắn được hoan nghênh lắm” Đàm Nguyệt Li nhịn được lẩm bẩm.

      “Đừng có mà mơ, ta bán thẳng cho Lan Vị phường rồi” Tiêu Tử Y lườm cái, gã đàn ông này còn tưởng nàng để yên cho nữa sao? “Lớn nhất chính là nhà trẻ chiếm 1/5”

      “1/5 sao! Công chúa người kẹt xỉ quá ” Đàm Nguyệt Li giơ tay có chén rượu ra trước mặt Tiêu Tử Y, huơ huơ mê hoặc , “Công chúa, uống chút rượu nào. Uống ngon lắm đó!”

      Tiêu Tử Y nhìn nhìn chằm chằm vào chén lưu ly có chất lỏng loé lên trong đó, chút do dự uống từng ngụm hết sạch. giờ nàng có nhu cầu cấp bách là cần chất gây tê. Yến hội này còn chưa bắt đầu xảy ra nhiều tình huống rồi, ai mà biết tiếp theo còn có tình huống nào khó giải quyết phát sinh nữa chứ! Hơn nữa lúc nàng thấy cách đó xa, vi Hạ Hầu Linh kia cùng chuyện rất thân mật với , đầu Tiêu Tử Y bắt đầu đau. này thay nam trang ra là vì truy tìm tình nhân sao? Hay là định tán đây?

      Mà nàng nhìn thấy người Hạ Hầu Linh chuyện lại là Phong Uyển Tình, càng buồn bực thêm lại uống rượu tiếp. Hạ Hầu Linh này rời kinh thành lâu vậy, chắc chắn biết chuyện về Phong Uyển Tình “nổi tiếng” bên ngoài thế nào rồi…Chẳng may cướp được rượu trong tay cung nữ uống chơi vậy thôi.

      “Nè, công chúa! Người sao chứ? Sao lại uống như muốn giết ai thế kia? Chẳng may say rượu biết làm sao đây hả?” Đàm Nguyệt Li hoàn toàn dự đoán được vị tiểu công chúa này dĩ nhiên chút do dự bắt đầu uống rượu. Ài, nếu xảy ra chuyện gì chịu trách nhiệm nổi đâu đó!

      Tiêu Tử Y đưa chiếc chén cho , sau đó lại cướp chén rượu khác trong tay , chẳng thèm để ý chút nào bảo, “ sao. Cứ uống hai chén liền say được đâu” Cái loại nước trái cây khá giống rượu này mà cũng được gọi là rượu sao? buồn cười quá !

      Đàm Nguỵệt Li cười khổ, đành phải lấy chén đổi chén mà cung nữ ngang qua, sau đó lại lấy ly cho mình.

      Tiêu Tử Y theo bản năng tìm bóng người quen, mong sớm trở lại, như vậy cho dù nàng cần trợ giúp của , nhìn thấy bóng dáng trong lòng cũng thấy an tâm chút.

      Nhưng mà nàng có nhìn mãi cũng thấy bóng Nam Cung Sanh đâu cả, bất chợt nàng thấy bóng người mặc áo choàng lỗi lạc, nhưng trong nháy mắt thấy tăm hơi đâu cả, phảng phất giống như nàng bị hoa mắt vậy.

      “Sao thế? Thấy cái gì rồi?”Đàm Nguỵệt Li nhìn theo tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy đám các vị tiểu thư mà biết tán gẫu với nhau, thấy có chỗ kỳ lạ nào cả.

      Tiêu Tử Y dụi dụi mắt, như có suy nghĩ hỏi, “Yến hội này của chúng ta có mời đạo sỹ hay chí sĩ nào bên ngoài nhỉ? Sao thế nào mà ta lại nhìn thấy đạo sĩ tới chứ?”

      “Dĩ nhiên là rồi mà! À, nhưng bên Thái Hậu mấy ngày trước có vị đạo sĩ, cũng có thể là Thái Hậu bảo ông ta sang đây cũng chừng” Đàm Nguyệt Li khẽ bưng chén rượu lên nhấp môi, khuôn mặt nghi hoặc. Cho dù là vậy, cũng giống cách làm việc của Thái Hậu mà, thường cũng chỉ phái cung nữ tới xem thôi? Có cần ta đến hỏi thị vệ trước cửa cung ? Thử xem có đúng thế ?”

      “Thôi, có lẽ là ta hoa mắt thôi” Tiêu Tử Y giơ chén rượu lên định uống tiếp bị Đàm Nguyệt Li khéo léo điểm vào huyệt cổ tay của nàng, nháy mắt cướp được chén rượu về tay .

      “Đừng uống nữa. Nhìn tinh thần của người tốt, tối qua chắc chắn là ngủ đủ rồi, lại còn uống rượu ư? Ta lấy nước trái cây cho người uống nhé” Đàm Nguyệt Li thở dài bảo.

      Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, nàng thấy phiền lòng liên tiếp, biết nên giải quyết chuyện ngừơi nào trước. Hơn nữa lúc nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương và Hoàng đế tiến vào, Tiêu Tử Y cảm thấy đầu của nàng càng như bị voi giẫm bẹp qua rối loạn vô cùng.

      Ngây ngốc bị Đàm nguyệt Li đẩy mạnh mình ra trước Hoàng đế, Tiêu Tử Y cũng biết bản thân mình cười gì nữa, xem bộ dạng mọi người có vẻ như gây ra lời nào sai cả.

      Đúng vậy mà, cứ vài câu thế, có sẵn trong đầu mình rồi, sao có thể sai được chứ?

      Tiêu Tử Y ở bên khác của Hoàng đế, may là nhìn thấy mặt Tiêu Cảnh Dương, nếu nàng biết nên làm thế nào mới đúng được.

      Lúc tâm trí bàng hoàng, nàng có cảm giác trong lòng bàn tay bị ai đó nhét thứ gì nhớp nháp, dính dính có chút sợ thở hắt ra bỗng nghe thấy giọng khàn khàn như vịt đực hạ giọng thầm, “Hoàng tỷ à, đây là món điểm tâm ta lén trộm từ phòng ăn ra đó, tỷ xem xem”

      Hoàng đế dĩ nhiên là nghe được lời Tiêu Sách …chỉ hơi khẽ cười, cười chú tính trẻ con mà thôi.

      Nhưng Tiêu Tử Y lại cúi đầu nhìn qua, cũng là món mùa hè lạnh mà Nam Cung Sanh làm, Tiêu Sách trộm được thế nào, ràng là nàng để trong tủ quần áo mà.

      biết bởi quan tâm tới Tiêu Sách hay là nghĩ đến Nam Cung Sanh nữa, dù sao trong lòng Tiêu Tử Y cảm thấy rất ấm áp. Nàng lặng lẽ nhấc tay lên nhìn miếng điểm tâm hình giọt nước bỏ vào trong miệng, luồng khí bạc hà mát lạnh tan ra giữa môi và răng, làm cho nàng thêm tỉnh táo hơn.

      Cho dù có hàng ngàn vấn đề khó xảy ra trước mặt nàng như nào nàng cũng cần phải giải quyết lần lượt cho hết. giờ nàng phải đối mặt là để cho bọn trẻ nhà trẻ diễn sân khấu tốt, nàng thể để cơ hội hiếm có này cứ thế bị huỷ như vậy.

      “Tử Y à, khi nào bắt đầu diễn đây hả? Cho bọn trẻ diễn sớm chút, rồi cho chúng sớm ăn chút gì đó ” Hoàng đế hôm nay cũng mặc long bào, chỉ mặc thân thường phục màu tím, nhìn có vẻ hài hoà rất nhiều.

      Tiêu Tử Y mỉm cười, dẫn mọi người vào nơi được chuẩn bị kỹ yến tiệc, lòng tràn đầy tự tin với Hoàng đế, “Phụ hoàng, người lát nữa phải chăm chú coi đó nha!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 212: Tiểu Long Nữ

      “Nàng tiên cá” là câu chuyện cổ tích nổi tiếng do đại văn hào Andersen sáng tác. Trong kịch bản của Tiêu Tử Y quả là viết về chuyện cổ tích này, chẳng qua trong đó, ai ai cũng đều tưởng Andersen là vị lão nhân ở trong núi thôi.

      Câu chuyện cổ được Tiêu Tử Y viết sửa lại hoàn toàn, đến cả tên cũng đều đổi thành chữ hán là “Tiểu Long Nữ’, song cốt chuyện cổ đại khái cũng thay đổi. Nữ chính là con của Long Vương do Tiêu Trạm đáng đóng vai. Hoàng tử là do Lí Vân Tuyển đảm nhiệm. Công chúa nước láng giềng do Nam Cung Tiêu đóng, có thể để cho Tiểu Long Nữ biến thành người là do Diệp Tầm đóng vai tiểu tiên nữ…Còn có tinh là chó Abe. Thị vệ của Hoàng tử là Độc Huyền và Đàm Tinh Duyệt. Các tỷ tỷ của Tiểu Long Nữ là Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang.

      Lời dẫn chuyện dĩ nhiên là do Tiêu Tử Y hoàn thành rồi. Đoạn cuối câu chuyện cổ được sửa lại thành Tiêu Trạm chỉ cần cắt qua cổ tay Lí Vân Tuyển, lấy được máu của Lí Vân Tuyển là có thể khôi phục được đuôi rồng. Nhưng mà cuối cùng, bé Vân Tuyển phát ngay từ đầu người cứu nàng ấy chính là Tiêu Trạm, người có tình trở thành người thân.

      Sửa kịch bản để diễn dĩ nhiên là có trăm ngàn kẽ hở, quên lời thoại vô số lần. Tuy Tiêu Tử Y đem lời thoại tinh giản tới mức gọn nhất, nhưng trẻ con lần đầu tiên được biểu diễn nhiều như vậy, luống cuống là tất yếu. May mà người lớn xem cuộc vui lại vô cùng khoan dung độ lượng, cứ vỗ tay cổ vũ bọn trẻ liên tục, những chỗ ngắt quãng như vậy cũng vẫn làm cho nhiều người hiểu toàn bộ câu chuyện cổ.

      Phần diễn của Tiêu Trạm rất đơn giản, bởi vì trước cầu xin tiểu tiên nữ cho mình biến thành người nên đoạn lời thoại đó chính mình phải nhớ kỹ, còn mấy phân đoạn sau đều do tác dụng phụ của phép tiên mà mất thanh thể chuyện được. Tất cả đều nhờ những biểu nội tâm để thể .

      Mệt nhất là Tiêu Tử Y, lại cần phải biến đổi thanh trầm bổng để cứu nguy cho bọn trẻ. May mắn là bọn trẻ rất ngây thơ và đáng nên toàn bộ trong đại điện tràn ngập tiếng cười liên tiếp.

      Cho mãi tới khi buổi biểu diễn kết thúc, các diễn viên tuổi ra đứng thành hàng cúi chào cảm ơn, Tiêu Tử Y mới lấy tay lau mồ hôi trán, thở phào nhõm hơi.

      Để cho Đàm Nguyệt Li chống đỡ, bố trí mang thức ăn lên, Tiêu Tử dẫn bọn trẻ vào phòng đợi thay quần áo thường. Nhưng thành , Tiêu Trạm hoá trang thành con xinh đẹp như vậy, đúng là làm cho nàng cứ luyến tiếc phải để cho bé thay .

      Tiêu Trạm đứng trước mặt bác xinh đẹp của bé, khuôn mặt nhắn do bởi kích động mà đỏ bừng, tranh công hỏi bác của bé liên tiếp, “Bác à, con biểu thế nào?”

      Tiêu Tử Y lấy tay ra xoa xoa chiếc mũi của bé, khen ngợi bảo, “Diễn hay lắm, Trạm Nhi của ta lợi hại quá”

      Tiêu Trạm rất vui sướng chép chép miệng, giật giật quần áo phiền phức người bất mãn, “Nhưng mà vì sao Trạm Nhi cứ phải làm con chứ? Trạm Nhi cũng muốn làm hoàng tử tuấn dũng cảm cơ”

      là chính nàng muốn được thấy Trạm Nhi giả , nhưng Tiêu Tử Y cũng thể thẳng suy nghĩ trong lòng ra được, cứ cười híp cả mắt lại, giúp bé sửa tóc bảo, “Bản thân TRạm Nhi vốn là hoàng tử rồi mà, còn dùng để diễn nữa hay sao?”

      Tiêu Trạm nghiêng đầu nghĩ thấy cũng đúng, nhưng Lí Vân Tuyển đứng bên vốn thay xong quần áo lại tới câu đả kích bé, “Thực tế là TRạm Nhi cao hơn ta…TRạm Nhi người xem nè, nếu ta mà là Tiểu Long Nữ, còn người làm Hoàng tử, thân cao thế này cũng thấy xứng mà!”

      Tiêu Trạm bị Lí Vân Tuyển phang cho câu đúng chỗ đau, buồn bực hừ chép miệng. Hừ! Bé nhớ kỹ, sau này khi nào cao lớn hơn bé Vân Tuyển cười nhạo lại nàng ấy ngay.

      “TRạm Nhi ca ca à, người làm hoàng tử, chúng ta có thể làm tiểu Long Nữ của người mà!” Hai chị em song sinh Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang chen vào. Y phục của các cần đổi, vì thế cứ mặc vậy chung quanh.

      Tiêu Tử Y đưa tay ra, véo véo hai má bụ bẫm nõn nà của các bé, cười híp mắt giải thích, “Ở đó có nhân vật nữ phối hợp diễn với nhân vật nữ còn được gọi là kịch cso phải ? Người xem càng thấy mơ hồ chứ sao”

      Lí Vân Tuyển bỗng dưng cảm thấy an lòng, nhìn lướt qua bộ nữ trang của Tiêu Trạm, quả đáng đến nỗi bé cũng kìm nổi muốn ôm vào che chở trong lòng. Hơn nữa nội dung kịch này ngay từ đầu có vẻ hơi giống lúc bé bị bệnh rồi hiểu nhầm là Nam Cung Tiêu kia, làm cho lúc bé diễn đều liên tưởng tới chính bản thân mà ra.

      Như vậy cuối cùng bé có giống câu chuyện cổ tích được ở mãi mãi chỗ với Tiêu Trạm hay nhỉ?

      “Bé Vân Tuyển à, nghĩ gì thế? Ca ca muội có đến ? Hình như lâu rồi ta chưa thấy huynh ấy đâu cả” Tiêu Tử Y tự mình thấy dám xuống tay với bộ đồ nữ Tiêu Trạm mặc, giao luôn cho Như Lan phụ trách.

      Lí Vân Tuyển mở to hai mắt, gục đầu xuống lo lắng, “ ra muội cũng vậy chưa nhìn thấy huynh ấy đâu cả”

      Tiêu Tử Y nghe thế trầm ngâm , thực tế nhớ lại, lâu nàng cũng đều nhìn thấy Lí Vân Thanh. Hình như lúc trước phân vân có nên tổ chức yến hội hay , nàng có nhận được người Lí Vân Thanh phái tới xin phép, tìm đủ mọi lý do, sau đó nàng mới điều chỉnh lại thời khoá biểu.

      “Công chúa, từ sau khi người đưa muội dâng hương ở Miếu Đông Nhạc với Hoàng Thái Hậu, muội lâu rồi có gặp lại ca ca muội lần nào nữa” Lí Vân Tuyển còn nhớ hơn so với Tiêu Tử Y, bé ngẩng phắt đầu lên, nhút nhát, “Chắc ca ca muội bận rộn nhiều việc ha”

      bận đến nỗi mà cả lần cũng có thời gian đến nhìn muội muội ở nhà trẻ sao? Hay còn có tình gì khác?

      Nghe Lí Vân Tuyển nhắc tới miếu Đông Nhạc , trong đầu Tiêu Tử Y bất chợt lên tên của Huyền Tung đạo trưởng Lý Long Cơ, sau đó kiềm chế được nghĩ đến cái bóng đạo sĩ mềm mại nhìn thoáng qua kia…Ông trời à, chuyện này có giống như suy nghĩ của nàng đây…

      Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, lấy tay day day huyệt thái dương, cảm giác như mình có lẽ nhạy cảm quá, mọi chuyện hẳn là giống như trong tưởng tượng của nàng chứ.

      “Công chúa, bọn trẻ thay quần áo xong rồi, dẫn bọn trẻ ra ngoài nhé?” Như Lan kéo Tiêu Trạm đến trước mặt Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y tiếc khi nhìn thấy bé xinh đẹp biến trở lại thành Tiêu TRạm đáng , vỗ vỗ khuôn mặt của bé, tự an ủi mình là non mềm giống nhau thôi. “ nào, bọn trẻ con đến lúc dùng cơm rồi, đừng có ầm ĩ nha”

      Tiếc là mấy đứa bé cũng nghe thấy lời nàng, Độc Huyền sớm kêu lên xông ra ngoài, mục tiêu dĩ nhiên là cướp đoạt được món ăn ngon nào đó yến tiệc.

      Tiêu Tử Y dặn dò Như Lan phái thêm số người hầu theo sau bọn trẻ, sau đó đứng tại chỗ, cả ghế cũng nhớ tới. Nàng tốt nhất nên điều chỉnh lại ý tưởng khủng bố vừa rồi .

      bao lâu, Tiêu Tử Y mới phát ra Đàm Tinh Duyệt luôn ít lời trầm mặc đứng trước mặt nàng, vì bé thấp quá nên nàng phát ra.

      “Tinh Duyệt, sao vậy? Có phải có chuyện gì muốn với ta ?” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống, phát ra nước da trắng bệch của Đàm Tinh Duyệt ít ra ánh nắng mặt trời có biểu khó mặt.

      Đàm Tinh Duyệt dường như chẳng còn chút máu nào, khẽ nhếch môi thốt ra vài câu, “Người….Hôm nay người rất xui đó”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 213: Chuyện hôn nhân

      Thức ăn đẹp ngon cứ từng đĩa từng đĩa được bày ra, nhưng trong bữa tiệc ai cũng nhịn được cùng bàn luận cái vở kịch vừa được xem lúc nãy.

      “Cảnh Dương à! Con trẫm có phải quá tuỳ hứng hay hả? Dĩ nhiên lại đồng ý cho nha đầu Tử Y kia hành hạ con trai bảo bối của con” Tâm trạng Hoàng đế tốt lắm, trêu Tiêu Cảnh Dương ngồi bên tay phải ông.

      Tiêu Cảnh Dương hơi cúi đầu cười hỏi lại, “Vì sao Phụ Hoàng lại dùng hai từ ép buộc chứ?”

      “Ha ha! Lần đầu tiên triều Đại Chu Hoàng tôn điện hạ diễn trước mặt mọi người trong nhân vật nữ, điều này sao thể coi là ép buộc chứ?” Hoàng đế vỗ tay cười to, vừa xem hết mọi lời kịch mà bọn trẻ diễn ra, ông cũng khỏi có tính tò mò như trẻ con, cất giọng trêu đùa con mình.

      Tiêu Cảnh Dương khẽ cười thản nhiên , “Chỉ là trẻ con thôi mà! Hơn nữa vừa rồi cũng có nhiều người biết. Vừa rồi con còn nghe có người Hoàng tử diễn kia chính là Trạm Nhi đó!” lời phụ hoàng trêu là hay còn có ý gì khác, vì thế lúc nào cũng cẩn thận lời ăn tiếng của mình.

      Tiêu Sách cũng đồng ý Tiêu Tử Y điểm này mà lại được Phụ Hoàng đỡ cho, bỗng chốc cất giọng khàn khàn thô thêm vào, “Hơn nữa diện mạo bọn trẻ con đứng từ xa nhìn trông cũng khá giống nhau, đều là mắt to mặt cả. Huống hồ sau này lớn lên còn có thay đổi lớn. Phụ Hoàng à, người có còn nhớ bộ dạng trước đây của con ?”

      Hoàng Đế lén quan sát Tiêu Sách, lát sau thở dài bảo, “Dù sao cũng có nhiều khuôn mặt như giờ che được con đâu”

      Tiêu Cảnh Dương chút khách sáo cùng cười to với Hoàng đế, dẫn tới mọi người ai cũng đều nhìn. Khong bên dưới thảo luận đề tài gì, có phải có bộ phận biến thành hôm nay Thánh Thượng và Thái Tử phi vô cùng hoà thuận nữa.

      Tiêu SÁch cũng để ý người khác lấy dung mạo của mình ra đùa, dù sao đàn ông mà để ý tới mặt mũi trông chả ra làm soa cả. Có thực lực hay mới là quan trọng nhất. Hơn nữa mẫu phi với , qua tuổi này rồi, các mụn mặt tự hết, cổ họng sau này cũng trở lại bình thường thôi.

      Hoàng Đế cười mãi rồi dừng dùng tay gõ bàn mấy cái, hỏi lơ đảng, “Đứa bé diễn Hoàng Tử kia là hả?”

      “Dạ, là muội muội của Lí Vân Thanh tên Lí Vân Tuyển ạ” Tiêu Cảnh Dương vội đáp. Thầm khen Tiêu Tử Y lo lắng chu toàn. Nếu mà là bé trai đóng vai Hoàng tử, khiến cho nhiều người trong triều đa tâm. thực tế, nếu Tiêu Tử Y biết nghĩ vậy, nhất định chi tiết cho biết, chẳng qua nàng chỉ muốn nhìn bọn trẻ đóng thế vai chút mà thôi.

      “Lí Vân Thanh hả? phải hôm nay thấy cũng nên đến sao? Sao thấy bóng vậy hả?” Hoàng Đế nhìn chung quanh chút.

      Tiêu Cảnh Dương cũng lo lắng yên, thực tế cũng vị Lễ bộ từ tế thanh lại tư này gần đây bận rộn chuyện gì nữa.

      May là Hoàng đế cũng thực để ý lắm đến Lí Vân Thanh rốt cục có đến hay nữa, mà ông để ý tới chuyện khác. Hoàng Đế nhìn mấy đứa trẻ đùa giỡn nhau trong bữa tiệc, dĩ nhiên cũng bỏ qua Tiêu TRạm cùng chỗ với bé. “Cảnh Dương à, có phải Trạm Nhi thân quá mức với bé nhà họ Lý hay hả?”

      Tiêu Cảnh Dương hiểu được ý của Hoàng Đế là gì, bình tĩnh đáp, “Phụ Hoàng à, quan hệ của bọn trẻ có gì cả, chuyện này sau này thế nào có ai biết được đâu ạ?” Thực tế, ra cũng rất thích bé Lí Vân Tuyển này, có tri thức hiểu biết lễ nghĩa lại trí tuệ hơn người, thực ra cũng ôm ấp khả năng bé này cuối cùng thích hợp với tâm tính của TRạm Nhi.

      Hoàng Đế đưa tay ra cầm chén rượu bàn, hai mắt lên tia sáng, thản nhiên, “Hôm nay xem nội dung vở kịch này, Tử Y nàng ấy dĩ nhiên là cũng tán thành cho hai nhóc được ở chugn với nhau rồi. Cảnh Dương, ta muốn con đồng ý với trẫm chuyện”

      Trong lòng Tiêu Cảnh Dương nổi lên dự cảm xấu, kiên trì, “Xin Phụ Hoàng cứ dạy bảo ạ”

      Hoàng Đế huơ huơ chén rượu trong tay, chậm rãi, “Sau này, tuyệt đối cho phép hai đứa bé này ở chung với nhau được, cho dù là phân tấc cũng được”

      Trong lòng Tiêu Cảnh Dương nổi giận, trước khi Phụ Hoàng mở miệng, tuy sớm dự liệu được ổng cái gì rồi, nhưng mà đoán trước là chuyện mà nghe được lại là chuyện khác. Nhà họ Lý, lại là nhà họ Lý. Vfi sao toàn bộ thiên hạ đều giống nhau muốn đề phòng nhà họ Lý đế cướp đoạt chứ?

      “Sao? đồng ý sao?” Hoàng Đế bình tĩnh ôn hoà hỏi, nhưng trong đó chứa uy nghiêm và áp lực, thậm chí Tiêu Sách ngồi ở bên mà lâm vào líu cả lưỡi lại.

      “Nhi thần….đồng ý với phụ hoàng. Chỉ cần ngày còn có Nhi thần, tuyệt đối cho phép TRạm Nhi và Lí Vân Tuyển ở bên nhau ạ” Tiêu Cảnh Dương thốt ra những lời trê mà cảm giác cười khổ. TRạm Nhi mới có bốn tuổi, còn bé Vân Tuyển mới có sáu tuổi. Thiên tử của triều Đại Chu buộc ra lời thề, dĩ nhiên cũng có thể đồng ý tắp lự, quả thấy vớ vẩn quá.

      Tiêu SÁch cũng có cảm giác trong khí có kiểu quỷ dị, bỗng thức thời ngậm miệng. Kỳ có đôi khi lại hâm mộ các vị hoàng huynh của có thể ngồi dưới dàn luận cười thoải mái, giống như và Thái tử mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng đề phòng, đến cả món ngon trước mặt cũng có lòng để ăn nữa.

      “Ha ha. Tốt lắm. ra Cảnh Dương con cũng cần để ý gì nhiều. Đúng như con , bọn trẻ còn vậy, chuyện sau này ai mà biết chứ hả?” Hoàng ĐẾ rất hài lòng gật đầu, là vưà lòng chuyện con mình đồng ý lời của ổng, hay là giờ ổng Tiêu Cảnh Dương đều làm theo cả.

      Bề ngoài Tiêu Cảnh Dương tuy thèm để ý chút nào, nhưng trong nội tâm lại để ý vô cùng. cái câu mình vừa kia đến tột cùng là đúng hay sai, song dám khẳng định là, nếu giờ ngồi ở chỗ này là Tiêu Tử Y, nàng chắc chắn đồng ý cho đáp vậy.

      “Hả? Chuyện gì về đứa bé vậy ạ? Phụ Hoàng ơi! Người lại linh tình gì sau lưng đó?” Tiêu Trư Y chứng đến rồi, nhưng chỉ là chậm bước mà thôi.

      có gì, trẫm chỉ , hai chị em song sinh nhà họ Tô kia đáng quá, sau này gả cho Trạm Nhi có được hay thôi mà?” Hoàng Đế cười khẽ bảo.

      Tiêu Tử Y bĩu môi, hừ khẽ , “Con cũng có nghe được câu cuối cùng của phụ hoàng rồi, sau này ai mà biết gì chứ? Đến cả người đều quyết rồi, còn hỏi con làm chi? Phạt rượu !” Nàng biết cổ đại cho dù là chỉ hôn cũng phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, nhưng mà nàng cũng thể để hôn nhân của TRạm Nhi trở thành trò đùa được.

      Hoàng Đế cất tiếng cười rất to, “Được được! TRẫm xin nhận phạt rượu!” xong giơ chén trong tay lên, rất sảng khoái uống hơi cạn sạch.

      Tiêu Tử Y bưng bầu rượu lên rót cho ông, tiện quăng ánh mắt cảm kích về phía Tiêu Cảnh Dương. Vừa rồi lúc nàng đến, nghe được Hoàng Đế cường điệu lại lời của Tiêu Cảnh Dương, còn tưởng là vừa rồi nẩy ra ý khuyên can Hoàng Đế chứ.

      Tiêu Cảnh Dương hổ thẹn dám mở mắt nhìn, còn Tiêu Tử Y lại tưởng là vì nguyên nhân khác, chậm bước nên cũng tưởng là hai người xấu hổ vì chuyện lúc trước, cũng cúi đầu mím môi .

      Tiêu SÁch ở bên lạnh nhạt thờ ơ, tuyệt đối cho rằng hai người này có vấn đề gì rồi.. Hơn nữa còn là vấn đề lớn ha!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 214: Cám ơn người

      Rượu quá ba tuần, Hoàng Đế liền bãi giá trở về cung Vị Ương. Lúc Hoàng Đế rời , vài vị Vương gia triều thần cũng đứng lên cáo lui, còn lại káh nhiều đều là những người trẻ tuổi. bộ phận khách mời dời bước đến phòng trước để tham gia kiểu tiệc đứng như tiệc cốc tai vậy, nhón khác ra tiền sảnh để dự chơi cờ nhảy, chỉ còn số ít ở lại trong bữa tiệc ngồi chuyện.

      Tiêu Tử Y tiễn Hoàng Đế rồi, vừa mới chuyện ở tiền sảnh với vài vị tiểu thư nhà quan mấy câu, vừa quay đầu lại thấy Nam Cung Tranh mỉm cười đợi nàng.

      “Cha mẹ ta vốn định trước khi rời muốn gặp công chúa, nhưng ta có có gặp hay cũng vậy, rồi bảo họ về trước rồi” Nam Cung Tranh đưa ly đồ uống cho Tiêu Tử Y cười .

      “Ôi, về rồi ư?” Tiêu Tử Y hơi tiếc nuối , hạ thấm giọng xuống dò hỏi, “Thế nhị ca đâu?”

      “Huynh ấy cũng chưa có trở lại à. rong chơi ở đâu nữa” Nam Cung Tranh hậm hực, “Món điểm tâm của huynh ấy được khen nhiều nhất, cơ bản cũng chẳng còn sót gì. Ta còn định bảo huynh ấy làm thêm cho ta ăn nữa chứ!” Ngoài món xuân chi hoa đào và hạ chi trong vắt ra, quả thực món thu chi và đông chi băng tuyết cũng ăn rất là ngon. Món thu chi được làm thành bánh hình tam giác, bên trong là nhân ngọt, bên ngoài là đậu đỏ và mật hoa hoè rưới ngập tầng. Hồng vàng tương xứng, chỉ cần xem thôi cũng thấy ngon rồi. Món đông chi bên ngoài là vỏ bột gạo nếp bao lấy, bên trong dùng pho mát lạnh làm nhân, quả là cho con người ta ăn thấy mát mẻ vô cùng. ngẫm lại cũng chảy cả nước miếng. Nam Cugn Tranh lặng lẽ nuốt nước bọt, vừa rồi nàng lấy được miếng từ người khác bị tên nhóc Độc Huyền đó chẳng khách sáo gì cướp mất, giận đến nỗi giờ nàng vẫn còn tức đây này!

      Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Còn ăn chưa đủ à? Lúc đầu tiên yến hội chưa bắt đầu dẫn Tiêu Sách ăn trộm điểm tâm rồi còn gì? Ta nghe Như Lan điểm tâm thiếu mấy miếng, chẳng nhẽ là chuột ăn vụng ha?” May là Nam Cugn Sanh chuẩn bị khá nhiều, nghĩ có người ăn vụng nên có làm nhiều thêm mấy phần.

      Nam Cung Tranh cười ha ha hì hì ngả nghiêng.

      Tiêu Tử Y cũng để ý lắm. Thực tế may là lúc ấy Tiêu SÁch còn đưa cho nàng khối bánh mùa hạ trong suốt, có mùi bạc hà bên trong làm cho nàng khôi phục rất nhanh, nếu đến cả họ cũng có đủ sức để ứng phó nữa, như vậy tuồng vui hôm nay nhất định bị phá hỏng. “Bọn trẻ con đâu cả rồi? Đều chơi ở đâu nhỉ?”

      “Đa số soi xem có còn bánh yến hội nữa ! Rồi tiện có đứa còn cướp đồ tranh sức tay các vị tiểu thư nữa” Nam Cung Tranh có chút khó chịu hết nổi. Những đứa bé này đều là mà quỷ cả mà. Nàng từng nhìn thấy là Tô Linh Lung hay là Tô Lâm Lang nữa cứ vậy đứng trước mặt vị quan phu nhân, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chiếc lắc vàng tay người ta, sau đó cái vị quan phu nhân đó đành phải tháo chiếc lắc tay xuống đeo cho bé…

      Hết chỗ rồi, những đứa trẻ khác đều học được khá bài bản, thu được món hời to.

      “Họ chắc thưởng cho bọn trẻ làm đồ chơi thôi, hãy thu sau vậy! Dù gì các nàng ấy cũng thiếu những thứ đó. Vàư rồi ta còn bảo Nhược Trúc nhớ kỹ chúng lấy đồ của ai, nếu đúng là lấy lén trả lại sau khi yến hội chấm dứt” Kỳ thực trước khi bắt đầu yến hội, có người chủ động nhét đồ vào tay bọn trẻ. Tiêu Tử Y biết có thời điểm những người này mượn lực, đều là kiểu tâm tư“ nhận ta đây sao có thể lạc hậu được chứ?”

      “Nhưng mà tham dự yến hội này cũng có số thứ chẳng kém gì vài đồ trang sức kia. Đúng vậy, có biết giờ ai là người lợi hại cnhất chơi cờ nhảy ?” Vẻ mặt Nam Cugn Tranh thần bí hỏi

      :”Ai hả? phải là trong những đứa bé kia đấy chứ? Là đệ đệ của Nam Cugn Tiêu ư?” Tiêu Tử Y nghe nàng ta vậy, nghĩ muốn xem, chỉ nghe thấy bên đại sảnh truyền đến tiếng vỗ tay, chỉ biết tình hình chắc còn nổi hơn. Cờ nhảy phân biệt già trẻ ai cũng đều có thể chơi. TRẻ con mà còn lợi hại hơn cả người lớn cũng phải chuyện lạ gì.

      phải là tên nhóc nhà chúng ta đâu nha! Tuy giờ nó cũng rất lợi hại, song Đàm Tinh Duyệt còn là người lợi hại nhất đó! Nghe cho tới bây giờ chưa có ai có thể thắng vượt qua nó, bất kết mấy người chọi với mình nó cũng đều thế cả” Nam Cung Tranh có vẻ ngạc nhiên, bởi vì thường ngày nàng cũng chưa bao giờ thấy qua Đàm Tinh Duyệt chơi cờ nhảy lần nào cả.

      “Hả? Lợi hại vậy sao?” Tiêu Tử Y nghe là Đàm Tinh Duyệt, ngược lại có chút ngại coi. Đứa bé cực đáng kia, vì sao lại giống ca ca nó, học giỏi thế chứ, có việc gì mà đoán ra nổi! Làm hại nàng giờ cả người thấy rất bối rối.

      thể thừa nhận, khí phách Đàm Tinh Duyệt còn đáng sợ hơn cả ca ca cậu ấy chứ. Lúc Nghe được cái câu mà đứa bé kia , cả người nàng lạnh như băng vậy.

      NHưng nàng trước đây cũng nghe vậy nhiều lần rồi, nên cũng thèm để ý. Xui sao? Ngày nào mà nàng chẳng bị xui, hơn nữa hôm nay cần Đàm Tinh Duyệt phải cho nàng biết đâu.

      “Hả? Hoàng tỷ, người cũng chơi cờ nhảy sao? Bên đó đủ người rồi, đệ vừa mới từ đó về” Tiêu Sách từ đại sảnh ra, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Tử Y và Nam Cugn Tranh đứng ở cửa nhìn quanh.

      “Ôi, náo nhiệt đến thế ư!” Tiêu Tử Y có chút tin, ai ngờ lại có nhiều người thích trò đó vậy chứ?

      “Khó có được trò chơi khiêu chiến hay thế, giờ phân ra tổ đội để thi đấu rồi, cứ ha ba người vào tổ, sau đó nhìn tổ có thể thẳng. Hừ, đệ vốn định cùng tổ với hoàng huynh chứ, ai ngờ chẳng biết sao huynh ấy vẫn còn uống rượu mãi ngừng.” Tiêu SÁch đến câu cuối đặc biệt chú ý đến Tiêu Tử Y, quả nhiên biểu mặt chú bỗng trở nên phức tạp .

      “Ha ha, thực ra còn có thể chơi ở đại sảnh khác nữa, Tiêu Sách đệ có muốn cùng ta ? Thừa lúc chẳng ai phát ra, ta dẫn đệ chơi cho bõ” Bên đại sảnh khác của điện Vĩnh Xương chuẩn bị đủ các loại trò chơi. Chẳng hạn như ném vòng, xiên cá vàng, ném phi tiêu đợi rất hay, đều là những trò mà thường ngày mà bọn trẻ thích đùa.

      Nhìn Tiêu Sách bị Nam Cung Tranh bất đắc dĩ lôi , đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy hai người này có vẻ rất xứng đôi. Nhưng lời vừa rồi của Tiêu SÁch kia làm cho nàng phải do dự về phía chính điện chút.

      Nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để gặp Tiêu Cảnh Dương. Tiêu Tử Y xoay đầu lại nhìn quanh toàn bộ tiền sảnh, đột nhiên phát ra cách đó xa, Hạ HẦu Linh bị Phong Uyển Tình cuốn lấy, hình như hai người đó còn chuyện thân mật với nhau lắm.

      Có nhầm đây? Tiêu Tử Y trợn trắng mắt lên, đến bên cạnh Phong Uyển Tình giả vời vui mừng thốt lên, “Uyển Tình tỷ tỷ, sao tới mà gọi muội tiếng chứ? Hôm nay có vui vậy?”

      Chuyện Phong Uyển Tình có vẻ như phút cao hứng đột nhiên bị Tiêu Tử Y chen ngang nhưng đôi mắt đẹp vẫn vụt sáng, cười ngọt , “Rất vui nha! rất là vui đó” Vừa vừa có ý liếc nhìn sang Hạ Hầu Linh, làm cho người sau cảm giác sợ run mãi, song mặt ngoài vẫn cứ duy trì nụ cười tươi hoàn mỹ.

      Tiêu Tử Y thầm nghĩ quả nhiên vẫn là bản tính của Phong uyển Tình, thấy thế vội vàng hướng Hậ Hầu Linh bảo, “ chính là Hạ Lăng đó sao? Bên trong tiệc có người đàn ông mặc quần áo quan màu xanh tìm đó, alf có việc cần sai bảo”

      Hạ Hầu Linh mặc niệm a di đà phật, cung kính, “VẬy hạ quan xin lỗi tiếp được rồi, xin hai vị mỹ nữ cứ tuỳ tiện” Công phu Phong Uyển Tình níu kéo đáng sợ tới mức đến cả nàng ngfười bình thường thấy là thể chơi được, vội vã chạy trốn nhanh như gió. Mãi chó tới lúc đến cửa chính mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Y dùng hình miệng ba chữ “Cảm ơn muội”

      Tiêu Tử Y cười cười gật đầu, lại nghe thấy tiếng Phong Uyển Tình bên, dùng giọng say mêm thốt lên, “Ôi, Huynh ấy mới lãng mạn làm sao! Vừa cùng người ta huynh muội như vậy, là làm cho người ta chịu hết nổi rồi!”

      “……”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 215:

      Tiêu Tử Y biết phải giải thích hiểu lầm này với Phong Uyển Tình như thế nào nữa. Thực tế cũng thể giải thích được. Vì thế nàng đành phải dùng bộ mặt đen sì nhìn Phong Uyển Tình chìm đắm vào hiểu lầm.

      “Tử Y muội muội à, muội thử xem Hạ Lăng là người thế nào? Ba năm tòng quân chẳng dựa vào quan hệ gì mã ngồi lên chức ngũ phẩm Long Thần Vệ tứ Chỉ huy sứ rồi, nhất định là nhân tài. Có dũng có mạo, cách năng lại khôi hài hơn người, quả nhiên là người hiếm trong kinh thành” Trong mắt Phong Uyển Tình loé lên tia mộng ảo, nhìn thấy Tiêu Tử Y im lặng gì cả.

      “Vậy sao?’ Giọng Tiêu Tử Y hoài nghi. Trong mắt nàng, vị Hạ Hầu Linh này ra nhuốm vẻ phong tình, đều bị ba năm tòng quân này phá hỏng hết. Người sống an nhàn sung sướng như Phong Uyển Tình này dĩ nhiên là ít tiếp xúc với kiểu loại người đa tình thế này. Hỏng rồi, cứ theo cách chuyện này của Phong Uyển Tình vị Hạ Lăng này rất nguy hiểm.

      “Tử Y muội muội à, chắc muội chê cười ta rồi. Nhưng cười cứ cười , dù gì ta cũng sợ muội cười đâu” Phong Uyển Tình phát ra tiếng cười như chuông bạc, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi Hạ Hầu Linh biến mất, mong mỏi giây sau người đó lại xuất trước mặt.

      Tiêu Tử Y biết gì nữa, xét thấy vừa rồi nàng giúp Hạ Hầu Linh đoạn thậm chí còn muốn tìm bí thuốc cung đình giúp nàng ấy, nàng quyết định bao giờ ra câu thừa nữa.

      “Đúng rồi, suýt nữa quên cả việc chính” Phong Uyển Tình đột nhiên sau khi định từ biệt lại nhoẻn cười loé ra hàm răng trắng, nụ cười nhợt nhạt bảo.

      “Việc chính à?” Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy bụng có chút đói, thẳng tới chiếc bàn dài có đặt điểm tâm.

      Bàn dài này rất ít người, thời gian mở yến hội lại là buổi chiều, nên cũng có nhiều người cần ăn mấy, vì thế thức ăn ở đây hầu như chưa có ai động tới. Phong Uyển Tình thầm nghĩ ở đây có người là cơ hội tốt nhất, nhưng vẫn rất cẩn thận hạ thấp giọng xuống bảo, “Hôm nay lúc ta sớm có gặp Hoàng Hậu nương nương bà ấy có chuyện rất lo lắng, nhưng mà ta cũng chẳng có cách nào đỡ cho bà nỗi lo ấy”

      Tiêu Tử Y thò tay đến chỗ bánh mật bỗng dừng lại, nghe vậy hiểu hỏi lại, “Hoàng Hậu nương nương có chuyện gì phiền não chứ?” thực tuy nàng vẫn hoài nghi chuyện Hoàng Hậu nương nương cho người ám sát nàng, nhưng sau chuyện với Nam Cung Sanh có nhắc đến, cũng có thể phải là Hoàng hậu. Bởi vì lúc Hoàng Hậu ngồi cái vị trí đó, có rất nhiều người muốn vu oan giá hoạ gây bất lợi cho bà. Vì thế lần này nàng mới tiếp nhận cung nữ do Hoàng Hậu phái tới hỗ trợ.

      “Còn có thể có gì chứ? Dĩ nhiên là hôn phối của Thái tử điện hạ chúng ta rồi đó!” Phong Uyển Tình hừ khẽ tiếng, tiện tay gắp miếng thịt viên bỏ vào miệng.

      Tiêu Tử Y ngẩn người, suýt nữa làm rớt chiếc đĩa tay xuống đất. “ quyết định chọn ai chưa vậy?” Nàng phản ứng lớn vậy, chỉ vì sợ Tiêu Trạm có mẫu hậu mà rời xa nàng. Đúng, nhất định là vậy.

      Phong Uyển Tình lắc lắc đầu bảo, “Vẫn chưa, vì thế Hoàng Hậu để cho ta lần này giới thiệu vài tốt cho Thái Tử. Vì Hoàng Hậu vốn là dì ta mà! Có việc định nhờ ta ta chắc chắn cự tuyệt rồi. Nhưng muội cũng biết đấy, có số tốt ở chung cùng ta, cũng có thể tính muội là người vậy. Bảo ta đâu mà giới thiệu cho Hoàng thái tử tôn quý của chúng ta chứ? Muội dĩ nhiên là thể cùng với huynh ấy được mà”

      Đúng vậy ha. Nàng và dĩ nhiên là được rồi. Bất kể có phải là huynh muội chân chính chăng nữa. Tiêu Tử Y hít sâu hơi, miễn cưỡng cười bảo, “Chuyện này phải làm sao đây? Mẫu hậu cũng trực tiếp với hoàng huynh sao?”

      “Cũng có qua cho huynh ấy nghe rồi. thực nhá, quả Thái tử điện hạ có hôn phối là vấn đề nghiêm trọng đó. Nhưng cũng may Thái tử có người thừa kế, vì vậy về mặt này mọi người có gì cũng phải chịu thôi” Phong Uyển Tình dùng tay áo che miệng ngáp vặt cái, uể oải.

      Tiêu Tử Y nhìn Phong Uyển Tình trông kiều mỵ phong tình mà bất giác ngẩn ngơ. Rồi sau đó lại phát ra có hơn nửa đàn ông trong phòng này đều hướng về bên này nhìn hoặc đôi lúc liếc mắt nhìn lại.

      Tiêu Tử Y dĩ nhiên đều tự kỷ cho rằng họ nhìn mình, toàn bộ đều là vì bên cạnh nàng đây.

      “Sao vậy? Tử Y muội muội?” Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y ngây người, hiểu hỏi.

      Tiêu Tử Y quay đầu lại mới phát ra, hôm nay Phong Uyển Tình khác hẳn lúc trước đây. Quần áo thêu Mẫu đơn viền vàng hoa đỏ, cả quần áo rất lộng lẫy làm cho nàng có vẻ cao quý quyến rũ xinh đẹp động lòng người. giờ trong phòng đều là các chưa chồng ở lại, thử hỏi nếu trong vườn tất cả đều là hoa cúc nở rộ, chỉ có đoá Mẫu Đơn toả mùi thơm tươi đẹp, điều đó làm cho mọi người càng để ý hơn là chuyện rất bình thường.

      Đúng vậy đó, đột nhiên Tiêu Tử Y có chút tự ti. giờ bộ dạng này của nàng mới có mười bốn tuổi thôi, nếu đổi lại ở đại chẳng qua cũng chỉ là bé vừa lên trung học. Bất kể là Nam Cung Sanh hay là Tiêu Cảnh Dương, sao người ta lại để ý đến nàng chứ? Nhất định là nàng hiểu ý sai rồi,

      Nghĩ đến đây, lòng vẫn hoang mang bỗng chốc có thoải mái chút, Tiêu Tử Y thoải mái nhìn về phía Phong Uyển Tình cười bảo, “Phong Uyển Tình tỷ à, ta thực ghen tị với tỷ đó. Sau đó đột nhiên lại cảm thấy ghen tị với tỷ nữa rồi”

      vậy là thế nào?” Phong Uyển Tình thực kinh ngạc, vừa rồi trong mắt Tiêu Tử Y vẻ mặt nàng ấy xem cũng quá rồi còn gì, ánh mắt ghen tỵ hâm mộ nàng vô số lần. Coi như nàng lo lắng Tiêu Tử Y này cũng giống các phụ nữ khác cũng trở nên ghen tị chán ghét nàng ta. Ai ngờ nàng ấy lại vừa mới ra những lời như thế.

      Tiêu Tử Y cười hì hì , “Tỷ bây giờ so với ta còn xinh đẹp hơn là chuyện bình thường, vì tỷ lớn hơn ta thôi mà! Đợi khi nào ta bằng tuổi này của tỷ, khi đó nhất định ta xinh đẹp hơn tỷ thôi”

      Phong Uyển Tình cười đến mức run rẩy hết cả người, biết lại hấp dẫn biết bao ánh mắt của đàn ông, nhưng nàng ấy vẫn ngại cứ cười rất to.

      Tiêu Tử Y cũng nhịn được nữa cười ra tiếng. Đúng vậy, nàng vẫn cứ ghen tị với Phong Uyển Tình, nhưng ghen tị phải là vì dung mạo của nàng ấy mà là nàng ấy chưa bao giờ để ý che giấu tâm hồn mình. Nàng ấy cũng để ý cả tiếng cười của mình nữa. Muốn cười cứ cười. Nàng ấy cũng giấu dục vọng của chính mình với đàn ông, muốn mặc kệ ánh mắt người khác thế nào, cũng chẳng quan tâm người khác gì, cứ sống như giờ vậy.

      “Nha đầu chết tiệt kia, vậy mà cũng dám hả? Hừ, chỉ bằng muội, đến lúc đó xem có xinh đẹp hơn nổi ta !”

      Vẫn cứ cười mãi, Phong Uyển Tình vẫn chịu thua, nàng ấy đối với chính dung mạo mình có tin tưởng nhất định.

      Tiêu Tử Y cười , bỏ miếng đường vào miệng.

      “Aizz, cái vị Hạ Lăng kia đều giống muội cả, lúc với ta, ánh mắt cứ trong suốt trong suốt đến như vậy, chẳng có tý dục vọng ghê tởm nào hết” Bỗng Phong Uyển Tình thở dài, lại nghĩ đến vị tiểu suất ca vừa rồi kia.

      Ánh mắt Tiêu Tử Y mơ màng, vô nghĩa, Hạ Hầu Linh người ta vốn là nữ mà, nếu mà còn có dục vọng ghê tởm kiểu này với tỷ tởm quá. phải, sai rồi, là..

      “Choang!” Trong điện chính truyền đến tiếng chén vỡ, cắt ngang suy nghĩ miên man của Tiêu Tử Y.

      Tiếng nhạc ở hai bên sảnh cũng bị ảnh hưởng gì, các vị khách cũng có biểu khác thường nào.

      “Chắc là cung nữ ai đó tay run làm vỡ chén thôi” Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y rất để ý vội vào.

      Tiêu Tử Y vẫn lắc lắc đầu hướng về chính điện, tám chín phần là do bọn gây nên rồi.

      Phong Uyển Tình mừng rỡ theo sau, tiện còn tìm vị Hạ Lăng đẹp trai kia của nàng chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :