1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 196: Mai phi

      Mai Phi cười giảo hoạt, cũng trả lời vấn đề của Tiêu SÁch. Nhưng này cũng đủ rồi.

      Trong khoảng khắc đó, sắc mặt Tiêu Sách trắng bệch, dường như cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình kia xa lạ.

      Mai Phi thấy cậu như vậy, đầu tiên là cười nhạt, sau đó cười rất tươi bảo, “Yên tâm , mẫu phi con đây cũng làm gì xúc phạm tới tánh mạng Tiêu Tử Y kia đâu”

      Tiêu Sách thở hắt ra, chợt nghe giọng của mẫu phi mình bỗng rất tự nhiên bảo tiếp, “Sau này Tiêu Tử Y này cũng lợi dụng được nhiều chỗ, mẫu phi con dĩ nhiên để cho nàng ta biến mất dễ dàng như vậy đâu”

      “Mẫu phi…” Tiêu Sách nặng nhọc. Cậu càng lớn lại càng thấy được rất nhiều chuyện mà mình quản được. Chẳng bằng như trước đây, cho dù nắm chắc được tự do của mình ít nhất vẫn còn có thể khống chế được chút đồ chơi trong tay. giờ…Cậu đều cảm giác như mình nhanh biến thành đồ chơi của ngừơi khác mất rồi.

      “Dù giống trong kế hoạch là để nàng ta bị thương như vậy, nhưng nguyên nhân gì mà nàng ta lại lộ ra. Như vậy càng giấu lại càng làm cho người xung quanh đồn thổi. Bản thân ta thực ra muốn hiệu quả còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần ấy chứ” Đôi mắt đẹp của Mai Phi ánh lên những tia sáng kỳ dị, cười mãi bảo.

      Tiêu SÁch hết nổi, từ cậu chỉ biết mẫu phi mình chẳng đơn giản chút nào, giờ lại càng phát ra cảm giác mãnh liệt này.

      Mai Phi đứng dậy tới trước cửa sổ, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng ngoài cửa sổ, nhàng, “Con cũng biết đó, Tiêu Cảnh Dương rất trọng thị nàng ta ?”

      Tiêu Sách nhớ lại lúc ấy ở ngoài cung Minh Quang, cái cảnh vừa thấy đúng lúc Tiêu Cảnh Dương nắm tay Tiêu Tử Y kia, đáy mắt hoàng huynh cậu long lanh biểu cảm tình gì rồi, cậu biết mà dám xác nhận.

      Tuy Tiêu SÁch nhưng Mai Phi vẫn cứ tiếp tục tiếp, “ vị thái tử hơn hai mấy tuổi, muốn phụ nữ nào mà chẳng được, thế mà vẫn phòng cho đến nay. Nếu phải được báo biểu của và phụ tá của có tư tình gì, mẫu phi con đây đều dường như hoài nghi là hoàng thái tử của triều Đại Chu chúng ta đây là kẻ nam giới hay sao”

      Trong đầu Tiêu SÁch lên rất cảnh hai người đàn ông cùng ôm ấp nhau, chợt làm cậu thấy run rẩy lên. thích gã đàn ông cái loại này cậu cũng từng được nghe qua hai lần rồi, trong kinh thành có rất nhiều công tử nhà giàu cũng vốn là trong số những kẻ đó.

      Chỉ là, cậu thể tưởng tượng nổi hoàng huynh của cậu lại cũng như thế. Hai người đàn ông ư? Buồn nôn quá…

      “Thực ra bản thân ta cũng hy vọng là thích đàn ông, chỉ cần điểm ấy thôi có thể định vào tội thất đức rồi. Đến lúc đó Sách nhi của ta, con có thể tiếp nhận chức vị thái tử được rồi” Mai Phi lấy cào cào tóc buông, cho dù hơn ba mươi tuổi rồi nhưng sắc đẹp vẫn như năm nào.

      “Nhưng mà quả là hoàng huynh rất thân với Đàm Nguỵệt Ly, Độc Diệp và cả Lý Vân Thanh nữa, bốn người họ rất thân nhau” Tiêu SÁch thào lẩm bẩm. Tuy trước đây cậu cũng nghe qua chút tin đồn, song cũng để ý mấy. Hôm nay nghe mẫu phi cậu nhắc tới khiến cho cậu kìm được cũng bắt đầu hoài nghi.

      “Hừ. Mặc kệ đến cùng có phải là kẻ thích đàn ông hay nữa chắc chắn cũng hành động thiếu suy nghĩ được. Nhưng xuống tay với Tiêu Tử Y bên này cũng chẳng đến mức khó khăn như vậy đâu” Dáng vẻ tự nhiên cảu Mai Phi cười nhợt nhạt, dường như nắm hết mọi cục trong tay.

      “…. vậy là sao?” Tiêu Sách do dự lúc lâu mới dám cất lời hỏi. Tuy cậu rất sợ biết được kế hoạch của mẫu phi, nhưng mà cậu nếu biết còn đáng sợ hơn.

      Mai Phi xoay thân người mềm mại lại, dựa hẳn vào cửa sổ thản nhiên cười bảo, “Nghe , hoàng tôn Điện HẠ kia cả ngày cứ kêu gào muốn Tiêu Tử Y làm mẫu phi của mình đó thôi!”

      Tiêu SÁch thở phào nhõm, “Có lẽ chỉ là lời đùa của trẻ con thôi ạ” Trước đây lâu cậu cũng từng nghĩ tới nhũ mẫu mình nếu là mẫu phi mình tốt rồi, chẳng quq chỉ dám nóiqua vậy lần, rồi sau cậu cũng còn gặp được nhũ mẫu nữa. Tiêu Sách nghĩ đến đây khỏi liên tưởng tới khẽ lén liếc mắt nhìn mẫu phi mình.

      Mai Phi để ý, khẽ hừ lạnh tiếng bảo, “Đùa à? Tiêu Cảnh Dương luôn làm việc cẩn thận. Loại chuyện loạn luân này há có thể để cho con trai mình cứ bô bô khắp nơi sao? Nếu phải trong lòng có quỷ, vậy sớm chặn ngay ý tưởng trong đầu Tiêu TRạm rồi”

      Tiêu SÁch cũng phải là người có chủ kiến, nhưng mà mẫu phi mình quay mặt , cậu thường xuyên tự chủ được cứ hướng theo suy nghĩ của bà, “Chả lẽ…Hoàng huynh là tình với hoàng tỷ….”

      Điều này sao có thế được chứ? Họ tuy phải lớn lên cùng nhau nhưng thực là huynh muội mà!

      “Có phải hay ta cũng kệ, có kẻ tin là tốt rồi” Mai Phi thản nhiên cười. Chuyện này con trai ngốc của bà sao biết chứ? Bà từng ngẫu nhiên gặp được cảnh Tiêu Cảnh Dương lén nhìn Tiêu Tử Y rồi. Cái kiểu ánh mắt đó bà chỉ cần liếc mắt cái là biết sao vậy rồi. “Đêm khuya rồi, con sớm trở về nghỉ ngơi . Kiếm Sương ta sớm dặn dò nàng ta mấy câu rồi lập tức phái nàng ta tới hầu hạ con”

      Lúc này Tiêu SÁch mới nhớ tới cậu và mẫu phi ngay từ đầu rốt cục là vấn đề gì, mặt lập tức bừng đỏ, vâng vâng dạ dạ rồi cúi đầu cáo lui.

      Mai Phi đợi Tiêu SÁch lui ra, mới nhịn được thò đầu ra nhìn về điện Thanh Lương của hoàng đế phía xa xa bận chính . Đợi đến khi nhìn thấy đèn đuốc nơi đó sáng trưng, mà điện nơi khác vẫn thấy treo đèn lồng đỏ biểu hoàng đế ngủ lại đấy, Mai Phi mới hài lòng khép cửa sổ lại.

      Trong phòng Tiêu Tử Y chấm nhật ký của bọn trẻ, bảo là chấm nhưng thực ra cũng có chút chút, nàng lại rất thích xem nhật ký bọn trẻ mỗi ngày học được gì ghi lại, đây là kiểu tán gẫu rất hiệu quả.

      Chỉ là…Tiêu Tử Y giở quyển vở của Đàm Tinh Duyệt ra, trang nào cũng phát ra cậu chỉ phệt đúng mấy từ, “Chẳng có gì”

      Tiêu Tử Y thở dài, nhìn theo viền bàn tròn Đàm Tinh Duyệt giống như mọi ngày vùi đầu vào đọc sách, nhịn được mới tò mò đến hỏi, “Tinh Duyệt à, tất cả mọi người ai cũng đều ra ngoài chơi, đệ vì sao ra hả?”

      Trước đây còn có lúc thấy cậu ra ngoài tới chỗ bóng cây cạnh sân thể dục tay cầm quyển sách đọc, hôm nay ràng thấy cậu bước chân ra khỏi phòng học. Điều này làm Tiêu Tử Y bất chợt nghi hoặc hay là cậu lại cãi nhau với ai rồi.

      Đàm Tinh Duyệt hơi hé mắt xếch tinh xảo lên, miễn cưỡng đáp, “Tuồng tướng sát, hí kịch tướng đả thương, diễn mà vô công, quần áo phá túi . Tùy tướng trịch Thạch, bằng về xem. Từ cha mẹ, hạ cập huynh đệ, chỉ dục báo, khủng chịu vô lễ, thiện tư việc này, này đây diễn, cái gì gọi là quái ư?” (Đoạn cổ văn này mình để nguyên do rất khó hiểu)

      Tiêu Tử Y bị đoạn cổ văn liên tiếp đả kích mà trợn mắt há mồm, tuy miễn cưỡng nghe hiểu đôi chút nhưng hoàn toàn nghĩ ra nổi nên đáp lại cậu cái gì nữa.

      “Sóng sau xô sóng trước ha!”

      Giọng Nam Cung Sanh từ ngoài cửa phòng học truyền vào, cười tủm tỉm, “Đây là Khổng Tử cùng Hạng Vũ rất đúng trong sách, ngờ Đàm Tinh Duyệt đệ lại có thể đọc thuộc lèo ra sai chữ nào, là bất ngờ quá”

      khuôn mặt nhắn của Đàm Tinh Duyệt vì những lời khen của Nam Cung Sanh mà xuất vẻ tự mãn, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đến cái vị thúc thúc râu xồm mời mà đến kia cái rồi lại cúi đầu tiếp tục xem quyển sách tay.

      Tiêu Tử Y có chút ngượng ngùng kéo Nam Cung Sanh đến góc sáng trong lớp học, hỏi khe khẽ, “Cái đoạn cổ văn kia của Khổng Tử, rốt cục là có ý tứ gì hả?”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 197: Máy bay giấy

      Nam Cung Sanh cố nén cười, cũng bắt chước nàng đáp khe khẽ, “Đại ý chính là, cãi nhau kịch liệt ầm ĩ có thể làm hại đến tính mạng con người, do dự trêu chọc cũng có thể làm hại đến thân thể người. Cho dù thế, cũng có thể làm rách quần áo mà cũng nổi bật gì. Đây là Khổng Tử hỏi đứa bé, đứa bé đó trả lời như vậy đấy”

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu, nơi đó có đứa bé thích chơi đùa, Đàm Tinh Duyệt này cũng khỏi tách biệt quá . Nhưng mà thích cùng người khác chơi cũng phải thể là hư. Đoán chừng cậu chẳng qua là thấy nhóm Độc Huyền chơi trò đánh giặc cũng chẳng có gì hay cả mà thôi.

      Suy nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y trở lại chiếc bàn tròn, cầm tờ giấy trắng bắt đầu gấp.

      Nam Cung Sanh đứng tại chỗ, tầm mắt rời khỏi nàng, chẳng mất nhiều thời gian, bất ngờ thấy trong tay nàng xuất cánh gì đó. Tiếp theo từ tay thon của nàng lại vung lên, giống như có con bồ câu trắng vậy bay vút ra cửa sổ, đáp xuống dưới sân tạo thành đường parabon duyên dáng, mãi sau mới dừng lại.

      “Này…Đây là cái gì thế?” Nam Cung Sanh biết Tiêu Tử Y vốn rất khéo tay, tạo ra ít vật gì đó kỳ lạ, nhưng ngờ tờ giấy này lại được tạo ra như có phép thuật vậy, làm sao mà bay từ lâu như vậy được chứ?

      Tiêu Tử Y thấy điều này khẳng định chắc chắn Nam Cung Sanh phải là người xuyên rồi, nếu sao cả việc thịnh hành bay bay gì đó cũng biết chứ? Nàng quay đầu lại cười tiếng , “Đây là máy bay giấy”

      Có lẽ nàng cười quá mức cổ quái, tươi sáng, cũng có lẽ là do ánh mặt trời soi rọi lúm đồng tiền má nàng quá mức chói mắt, đáy mắt Nam Cung Sanh bất chợt lên tia kinh diễm, lâu mà chẳng lấy lại được tinh thần.

      Tuy Tiêu Tử Y nhìn thấy ánh mắt của , nhưng cho dù có nhìn thấu qua bộ râu dài xồm kia của chăng nữa cũng cảm thụ được tầm mắt nóng rực của , làm cho nàng nhịn nổi cứ tưởng tượng ra cảnh giật bộ râu xồm kia của để nhìn bộ mặt cực đẹp trai kia xem.

      Vẫn là câu thán phục phá vỡ cảnh hai người nhìn nhau, chỉ nghe tiếng Độc Huyền kêu lên kinh hãi, “Hoá ra gọi là giấy bay gà à! Nhưng mà bộ dạng này chẳng giống gà chút nào mà!”

      Tiêu Tử Y vội cuống lên nhìn lảng . Lúc này mới phát ra bọn trẻ cũng bỏ trò chơi để túm lại nhìn chằm chằm vào máy bay giấy. Kể cả Đàm Tinh Duyệt vốn đọc sách trong phòng cũng tò mò đẩy cửa lớp học ra sân thể dục nhìn.

      “Giấy bay gà ư?” Nam Cung Sanh cũng nhịn được thốt lên hỏi Tiêu Tử Y. Đồ vật hình tam giác này thấy thế nào cũng giống gà mà!

      “À, là máy móc biết bay” Tiêu Tử Y hơi đổ mồ hôi, miễn cưỡng giải thích. Nàng thấy vẻ mặt Nam Cung Sanh vẫn trầm ngâm, đơn giản là tới trước chiếc bàn, nhặt tờ giấy nữa lên gấp cho xem, ý đồ dẫn dắt chú ý của .

      Đợi dạy mấy lượt xong cho Nam Cung Sanh, Tiêu Tử Y lại nhìn lại ra ngoài cửa sổ, Đàm Tinh Duyệt và bọn trẻ con chơi cùng nhau rồi. Bởi để giúp đứa bé này, nên vừa rồi mới chỉ có mình cậu bé là nhìn thấy nàng gấp chiếc “giấy bay gà” này như thế nào, vì thế cũng để cho máy bay giấy cất cánh được cũng có người thứ hai biết.

      Còn Độc Huyền và Nam Cung Tiêu sau khi học xong cách chơi lại do rốt cục tiếp theo tới lượt ai ra tay chơi mà ra tay quá nặng cuối cùng chiếc máy bay giấy bị Abe ngoạm ngụm tan. Cuối cùng Diệp Tầm xông vào lấy ra được, chiếc máy bay giấy bị nước bọt Abe làm cho nát cả.

      “Ôi! Máy bay giấy của chúng ta kìa!” Hai em nhà họ Tô cùng đồng loạt chép miệng tiếc rẻ, nước mắt bỗng chốc như vỡ đê, bất ngờ có hai chiếc máy bay giấy đáp tới trước mặt các bé.

      Tiêu TRạm và Lí Vân Tuyển cùng cười nhìn nhau. Bọn họ ra cũng sớm nghĩ đến cùng chơi cướp đoạt với họ còn có hai kẻ khó chơi kia. Chẳng bằng trực tiếp xin Tiêu Tử Y học làm cho cái còn tốt hơn. Hơn nữa tâm tư hai bé đều rất cẩn thận, cứ nhìn vậy rồi lập tức cũng học xong cách gấp máy bay giấy ra sao.

      Tiêu Tử Y cười khanh khách ngồi ở chiếc bàn tròn trong lớp học, nhìn bọn trẻ con ở sân tập chơi gấp máy bay của chính mình, đổi cách xem ai gấp máy bay giấy bay nhanh hơn, xa hơn, lâu hơn.

      Dưới ánh mặt trời tràn ngập giọng vui cười vô tư, tựa như chưa từng bao giờ có Đàm Tinh Duyệt lạnh băng, cậu vui vẻ vung từng chiếc máy bay lên bầu trời bay lượn.

      Còn người ngồi đối diện với nàng ngừng ngồi cúi đầu nghiên cứu máy bay giấy, trong khí tràn ngập cảnh bình an, làm nàng nhịn được bất chợt cười tủm tỉm. Có thể nhìn thấy cảnh bọn trẻ từ từ lớn lên, cũng có người lẳng lặng ngồi yên bên cạnh nàng có lẽ đây chính là hạnh phúc rồi.

      Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, lại quay đầu nhìn Nam Cung Sanh, chỉ thấy đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ của , ra con bướm giấy đơn giản của nàng được lần nữa cho thêm số chi tiết lại càng trở nên phức tạp hơn. Người đàn ông này, tuy mỗi lần nàng nhìn thấy đều phát ra từng chút ưu điểm, nhưng cũng bởi khả năng và nàng có thân phận khác nhau mà thành. Nàng có cảm giác như nhìn thấu tâm tư của , tựa như giống giờ nàng nhìn bộ mặt của vậy.

      “Có lẽ có thể bay lên được rồi…” Nam Cung Sanh để tư thế chuẩn bị bay thử trong tay, sau đó quay đầu lại cười hỏi Tiêu Tử Y, “Máy bay này xem ra phải công chúa tự mình nghĩ ra ha, hẳn là nhìn thấy ông lão bươm bướm trong núi rồi ha?”

      Tiêu Tử Y biết là giễu cợt mình, hừ khẽ bảo, “Lần này là vị bà nội, thêm nữa, cái này, đầu máy bay quá nặng nhất định là bay được xa”

      Nam Cung Sanh cúi đầu trầm ngâm lát, chịu thua cuộc muốn làm thử, quả nhiên giống như lời Tiêu Tử Y , bay xa chúc đầu xuống rồi.

      “Máy bay giấy này rốt cục có thể bay được bao xa đây? Nếu như có cơn gió to nó có thể giống như gió bay vút lên bầu trời, chẳng phải là đắc ý lắm sao?” Nam Cung Sanh đứng dậy tới nhặt chiếc máy bay giấy mặt đất lên, thưởng thức trong tay.

      “Cũng được xa, được lâu cho lắm đâu” Tiêu Tử Y tay chống cằm ngửa đầu lên nhìn . Máy bay giấy vốn là mô hình tàu lượn đầu tiên, nhưng mà nàng cũng hết cách rồi, nếu cũng chẳng giải thích được tàu lượn là cái gì nữa.

      Nam Cung Sanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm bao la bên ngoài, vừa lúc có con chim én bay xẹt qua, làm bỗng chốc đứng sững sờ nhìn mãi. Con người bất luận thế nào cũng đều ngừng tìm hiểu bầu trời kia, có thể đơn giản tự tay chế tạo được tàu lượn gì đó, cho dù chỉ là trong nháy mắt thôi cũng làm cho lâm vào thất thần.

      Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay cười khẽ bảo, ”Thiếu gia Nam Cung à, nếu biết Lan lão bản của Lan vị phường, phiền với câu, chiếc máy bay giấy này còn có thể dùng các loại giấy màu tạo thành, cũng có thể viết lên đó tâm nguyện chúc phúc….có thể cất cánh bay cao, có lẽ tâm nguyện biết đâu đạt được thôi!”

      Tuy loại máy bay giấy này thực dễ có thể dạy cho người gấp thế nào, nhưng nếu thông qua Lan vị phường mà đến được tay số quý công tử hay tiểu thư kia chút mà có lẽ trở thành thương hiệu…chắc chắn được lưu truyền thời.
      Nam Cung Sanh quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt Tiêu Tử Y, mãi sau mới đáp, “Chút chuyện này rất tốt”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 198: Yến tiệc ngày hè

      Hai người cùng nhìn nhau cười, còn Nhược Trúc bước nhanh vào phòng học hạ giọng , “Công chúa, Hoàng Thái Hậu cho người tới thông tri, muốn chính Công Chúa điện Hạ lấy danh nghĩa mình mở yến hội ở cung Trường Nhạc”

      “Yến hội ư?” Tiêu Tử Y sững sờ, ngơ ngác hỏi lại. Tất cả người trong cung đều viết nàng là người duy nhất thích yến hội, sau vài lần mời nàng, lúc thiệp mời được đưa rồi lại đưa về cũng còn ai mong chờ có thể mời được nàng nữa. giờ hoàng thái hậu có ý gì đây? Bảo nàng làm chủ yến hội ư? Có nhầm đây?

      Nhưcợ Trúc biết cầu này làm khó cho Tiêu Tử Y, vừa rồi lúc nàng ta nghe được người từ cung Kiến Chương truyền lời kia cũng ngạc nhiên sửng sốt mãi. Hầu như còn hoài nghi là mình nghe nhàm nữa. Nàng thở dài, liếc mắt nhìn Nam Cung Sanh đứng cạnh cất tiếng, “Hoàng Thái Hậu muốn mở hội cũng chỉ vì tiểu thư Hạ HẦu linh mà thôi, nếu nhà nàng ta làm gì có năng lực vậy, tỏ chức lễ trong cung Vị Ương hợp lý lắm, mà uỷ thác cho người khác cũng chọn được người nào và địa điểm đâu cả. Bởi thế nếu muốn chỉ có công chúa là người thích hợp nhất” Hoàng Thái Hậu và nhà Hạ hầu còn có quan hệ thân thích, vì thế muốn mượn yến hội này để cho Hạ HẦu Linh trở lại đàng hoàng trong mắt moi người, coi như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra.

      Tiêu Tử Y vừa nghe đến tên Hạ HẦu Linh theo bản năng lại nhìn về phía Nam Cung Sanh, tiếc rằng da mặt rất dày, nàng nhìn mãi cũng nhìn ra nửa góc biểu gì của . Tiêu Tử Y nghĩ lại thấy vui sướng khi người gặp hoạ, hừ khẽ bảo, “Cũng vậy thôi, chẳng phải chỉ là yến hội hay sao? Nếu Hoàng thái hậu chọn ta, vậy cũng tốt thôi!~ Đúng lúc cung Trường Nhạc của chúng là vừa mới đón đầu bếp mới tới, đúng vậy ?”

      Vẻ mặt Nhược Trúc đen sì, nàng ta ngờ tới Tiêu Tử Y lại đồng ý nhanh đến vậy, xem ra tất cả đều bới nguyên nhân là Nam Cung Sanh rồi.

      Tiêu Tử Y đan hai tay vào nhau, vặn vẹo vài cái, hứng lên hỏi, “Như vậy khi nào bắt đầu yến hội đây? Còn bao nhiêu ngày để chuẩn bị?”
      ”Thời gian đúng là bảy ngày sau, những việc công chúa cần làn đều ở trong này cả, nô tỳ giúp người chỉnh sửa lại cho tốt ạ. Những này chỉ cần người quyết định là xong cả mà” Nhược TRúc vừa vừa rút tờ giấy trong tay áo ra dâng hai tay lên trước mặt Tiêu Tử Y.

      Ầm, có thư ký siêu cấp vậy đỡ lo hẳn. Tiêu Tử Y mở tờ giấy ra, lại hoảng sợ phát đó ghi đống các việc ngập tràn. Từ việc mời ai đến tham gia yến hội cho tới dùng loại đồ ăn nào, tất cả đều nảy lên trong óc nàng.

      Nhược Trúc đứng cạnh giải thích, “Là do công chúa tổ chức lần đầu tiên nên mọi việc nô tỳ đều kê rất chi tiết ra cho người ạ. Nô tỳ từng có kinh nghiệm lần tổ chức yến hội rồi nên hướng dẫn cho người hầu trong cung làm cho quen để sau này làm dễ dàng hơn ạ”

      Còn lần sau nữa sao? Tiêu Tử Y nhìn giấy thấy cần phải quyết định gì đó thấy đau hết cả đầu. Nàng cũng thể thu lại những lời ra được ha? Nàng thực ra muốn tổ chức yến hội gì cả…

      “Ta tới giúp người nhé” Nam Cung Sanh đến trước mặt Tiêu Tử Y bất ngờ thản nhiên.

      “Hả? ư?” Tiêu Tử Y cau mày hé mắt liếc trộm , chắc phải bị những lời nàng kích thích đó chứ?

      “Dù sao đó cũng là chuyên môn của ta mà” Nam Cung Sanh đơn giản, sau đó cúi gập người xuống nhinf lướt qua mọi thứ liệt kê giấy, cầm than củi bàn tròn bắt đầu vẽ phác thảo, “TRước hết mời người nào trước . Nhược Trúc ngươi thăm dò xem hoàng thái hậu cần mời ai tới, sau đó tìm thái tử điện hạ hoặc chỗ Hoàng hậu nương nương xem danh sách thích hợp cho yến hội này là gì. Chủ đề của yến hội là gì, hay là cần thẳng ra là vì tiểu thư nhà Hạ HẦu, cứ tạm gọi là yến tiệc ngày hề vậy. câu hai nghĩa. Tiết mục trong cung cần mời đào kép, nếu cung Trường Nhạc đảm nhiệm được, vậy tất cả mọi người cùng thưởng thức buổi biểu diễn của con cái họ lại còn cùng chơi với bọn trẻ số trò chơi thường ngày vậy”

      “A…..Có thể được đây?” Tiêu Tử Y nghe đến đó kìm nỏi xen vào. Tuy nghe Nam Cung Sanh hai ba câu đem mọi việc giải quyết rất dễ dàng nhưng mà tiết mục diễn của bọn trẻ có phải rất khoa trương hay hông đây?

      Nam Cung Sanh đứng lên, cúi đầu nhìn nàng mỉm cười, “Yên tâm . Các tiểu thư trong cung hay của các gia đình thường ngày muốn đến xem đều đến cả, phải chỉ có mấy người đâU. Trừ phi người có thể mời được đào hoa nổi tiếng kinh thành Hoa Công tử tới”

      “Hoa công tử ư?” Là cái tên rất hay, hay là nghệ danh đây.

      “ đóng vai nữ tuyệt đối xuất trần như tiên vậy, vừa nổi tiếng với vở “Bá vương biệt cơ”. Nhưng mà rất ít khi diễn ngoài, có người còn biết thân phận của nữa. Vì thế công chúa căn bản là thể nào mời được đến cảe”

      Nam Cung Sanh cười cười rồi tiếp, “Mấy ngày trước ta lật thấy công chúa người viết câu “Tiểu Long Nữ “ kia cảm thấy rất được, cứ để bọn trẻ diễn cái đó là được, cần hát, cứ đối thoại với nhau là ổn”

      “Kịch bản ư?” Viết kịch bảne cho bọn trẻ chơi máy bay giấy ở đây sao? Tiêu Tử Y toát hết mồ hôi, như thế có vấn đề gì chứ? Vì sao àm Nam Cung Sanh lại tự tin như thế chứ?”

      “Kịch bản sao? Tên này hay lắm, cứ vậy . Còn về trò chơi, ta thấy ngày thường bọn trẻ chơi trò chơi mà công chúa ra cũng rất hay, ngoài số ít tiểu thư thể vận động mạnh ra, trò cờ nhảy lại rất hợp với các nàng ấy. Còn có cái gì câu cá vàng ha, cũng được lắm. Trong cung thể chơi diều mình, như vậy làm máy bay giấy cũng được” Nam Cung Sanh định trước . vốn tư tưởng rất kiên định, nếu cũng làm cho Lan Vị phường làm ăn tấp nập tới vậy.

      Tiêu Tử Y cũng nghĩ thế. Nhớ lại lúc ở Lan Vị phường kia suốt ngày giao tiếp cùng công tử và tiểu thư các nhà giàu, tổ chức yến hội như thế chẳng phải có thể chọn ra được sao? Vì thế cuối cùng nàng vẫn gật gật đầu bảo, “Được rồi, vậy tất cả nghe lời

      Nam Cung Sanh vừa tiếp tục vừa bảo Nhược TRúc, lâu quyết ra được kế hoạch gọn gàng. Nhược Trú nhìn nhìn Tiêu Tử Y thấy có chút dị nghị gì, cũng vội vàng làm y theo lời của bảo. Mặc dù bảy ngày cũng quá ngắn nhưng cũng là lần đầu tiên nàng phụ trách yến hội lớn vậy, xem ra cũng thể trông cậy gì nhiều vào công chúa được hết cả, đành phải để nàng ta tận dụng mọi thời gian để làm còn hay hơn.

      Tiêu Tử Y tay chống đầu, cố sức nhìn xuyển thủng vị này, hy vọng có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Sanh sâu dưới bộ râu rậm kia của . Tiếc là lúc này mặt trời trốn trong mây, cong trong phòng học tối om, nàng nhìn thế nào cũng thấy lắm.

      thôi” Nàng nghe thấy Nam Cung Sanh khẽ cười bảo.

      ư? đâu?” Tiêu Tử Y ngẩn ngơ hỏi lại, còn chưa kịp định thần xem rốt cục là vậy là có ý gì

      “Có chuyện này cần công chúa nbgười quyết định ạ” Nam Cung Sanh cười đầu ra ngoài phòng học, vừa vừa chuyện, “Là quyết định chọn toà điện nào trong cung Trường Nhạc để tố chức đó mà

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 199: Thám hiểm

      Tiêu Tử Y chắp tay sau lưng theo sau Nam Cung Sanh, ngửa đầu nhìn lên từng đám mây dần đen kịt bầu trời.

      “Nè, ta nè, có vẻ như trời sắp mưa rồi, hay là chúng ta về trước ?” Tiêu Tử Y cau mày gọi khẽ. Nàng vừa xong lại có trận gió lớn cuốn lấy lá cây gào thét thổi qua làm cho nàng suýt nữa nhìn thấy gì. Nàng hối hận vì ham muốn được có cơ hội ở cùng chỗ với , đến cả cung nữ hay thái giám cũng mang theo, lại còn để hai người họ dạo mình trong cung.

      “Chỉ là muốn nhìn chút xem cung điện nào trong cung là địa điểm thích hợp thôi, nếu mà trời mưa có thể tránh trong phòng sao cả” Nam Cung Sanh cười gượng bảo, quay đầu lại thúc giục Tiêu Tử Y đuổi cho kịp. “Nhanh quyết định chọn địa điểm , còn để cho Nhược Trúc có thời gian mà chuẩn bị chứ, sớm ngày tốt hơn. nào, chúng ta cứ dọc theo hành lang gấp khúc này vậy”

      Tiêu Tử Y ngẫm lại thấy cũng đúng vì vậy để phòng bị gió thổi tóc bay tán loạn, chạy vội vài bước chân đuổi kịp tốc độ Nam Cung Sanh. Họ vốn định đường tắt xuyên qua đình viện, giờ đành phải theo hành lang gấp khúc tới, gió quả cũng đỡ hơn chút.

      “Trong cung Trường Nhạc có ít nhất là gần hai mươi điện các lớn , giờ Công chúa mới chỉ dùng có điện Vĩnh Ninh và Vĩnh Thọ thôi, còn các điện các khác công chúa có thể chọn được chưa?” Nam Cung Sanh bước chậm lại cùng sóng vai với Tiêu Tử Y .

      Tiêu Tử Y để ý thấy Nam Cung Sanh là cố ý bước trước nửa bước chính là vốn muốn chặn thay nàng toàn bộ trận gió lạnh thổi tới. Trong lòng thấy ấm áp, Tiêu Tử Y khẽ cong miệng lên hỏi, “Còn lại các điện khác sao?”

      Nam Cung Sanh hơi nghĩ ngợi chút rồi chậm rãi, “ là có chút đến, chẳng hạn như cung Trường Nhạc và cung Vị ƯƠng đều có số ít điện các nổi tiếng chút, nhưng thực tế lại thể chọn để tổ chức tiệc được”

      “Điện các nổi tiếng ư?” Đúng lúc này hai người vừa đên trước mặt cung điện, Tiêu Tử Y tò mò ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng viết ba chữ “Tiêu phòng điện” phía .

      “Chẳng hạn như điện Tiêu phòng trước mặt này vậy, ở cung Vị ƯƠng là nơi ở của Hoàng Hậu. Bởi cung Trường Nhạc vốn là nơi đầu tiên để xây nên cung Vị Ương, cung Vị Ương có rất nhiều điện trùng tên với cung Trường Nhạc, vì thế có số ít điện các nổi tiếng thể tổ chức tiệc được là vậy. Là bởi vì phải kiêng dè” Nam Cung Sanh dẫn Tiêu Tử Y dọc theo hành lang gấp khúc quẹo phải, tới cung điện khác.

      “A, vậy sao. Nếu vậy ngoài những loại cung điện kiểu này ra đại để còn bao nhiêu toà điện nữa đây?” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ hỏi. Nêu thời tiết mà đẹp nàng còn có tâm tư để tán gẫu với trong cung Trường Nhạc nữa, giờ gió mưa cuồng thét kiểu này, nàng lại vẫn có khuynh hướng muốn ngồi trong phòng uống tách trà ấm.

      “Đại để là còn khoảng vài chục toà nữa ” Nam Cung Sanh hình như chẳng để ý chút biểu mặt Tiêu Tử Y, thản nhiên trả lời, “

      “Gì….Chả lẽ chúng ta lại coi hết cả số cung điện này hay sao?” Tiêu Tử Y dừng bước, định đợi Nam Cung Sanh gật đầu nàng lập tức xoay người quay trở lại.

      Nam Cung Sanh lại tiếp tục về trước, nửa cười nghẹn lại, “Sao vậy được chứ? Chỉ cần Công chúa nhìn hai ba cái cung điện mà thôi”

      “Hả? Vậy ha! Vậy chúng ta mau mau nào” Tiêu Tử Y vội vàng đuổi theo nhịp bước của , oán trách, “Sao sớm chứ hả?”

      “Dạ, tất cả đều là lỗi của tại hạ ạ” Nam Cung Sanh cười dung túng bảo, “Hẳn là nên giải thích cho công chúa hiểu chút. CÁc điện còn lại có số ở khá xa, có vài cái rất , phong thuỷ cũng được đẹp lắm. Tốt nhất là tới các điện các xung quanh điện Vĩnh Ninh, Vĩnh Thọ, ngẫm lại cũng chỉ còn có điện Trường Định, điện Vĩnh Xương và phía trước là cung Trường Tín mà chúng ta cần tới”

      “Cung ….Trường…Trường Tín ư?” Tiêu Tử Y run lẩy bẩy lạnh run hỏi lại, “Chính là cung Trường Tín có vị Hàn Tín bị giết đó sao? Thôi bỏ , cần trực tiếp tới đó đâu, chúng ta cái bên cạnh vậy” trận gió lạnh thổi qua làm cho Tiêu Tử Y càng cảm thấy lông tơ sau lưng đựng đứng cả lên.

      “Có gì đâu? Chẳng lẽ công chúa còn tin có quỷ thần hay sao?” Nam Cung Sanh bật cười hỏi.

      Tiêu Tử Y chép miệng, phục bảo, “Tuy phải là tin nhưng trong lòng vẫn thấy thoải mái lắm!” thực ra tin cũng được, nếu giờ nàng tính gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là u hồn mà thôi, may mắn vẫn có thân xác.

      Nam Cung Sanh vẫn cười nhạt như trước bảo, “Công chúa, trong cung điện nào mà có người chết chứ? toà cung điện huy hoàng hùng vĩ thế này thực tế đều được xây bằng xương người chồng chất lên đó. Nếu người nghĩ như vậy vẫn còn muốn tiếp tục ở tiếp nữa ?”

      “Nhưng mà…” Tiêu Tử Y còn định điều gì nữa bỗng tia chớp bất ngờ đánh xuống, nổ đinh tai nhức óc, ngay bên cạnh hai người họ. Tiếp đó từng hạt mưa to như hạt đỗ ào ào đổ xuống. Bởi vì gió to mưa lớn ầm ầm mà họ đứng trong hành lang gấp khúc chẳng còn cách nào che mưa chắn gió.

      mau, trời mưa rồi” Nam Cung Sanh quay đầu lại sốt ruột . Lúc này sắc trời trở nên u ám, tối sầm lại. Thời tiết thay đổi thất thường đến còn đoán trước được là mưa lại to đến vậy.

      Nhưng cứ vừa quay đầu bừa lại vậy gió lớn thổi râu bay lên, Tiêu Tử Y nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, bỗng chốc ngẩn ngơ, đứng sững sờ tại chỗ.

      Mặc dù biết chắc là ông chủ Lan, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy bộ mặt của trước mặt lại giống như tiếng sts vừa nãy đánh trúng vậy, làm nàng kịp thích ứng.

      À, biết hình dung thế nào nhỉ? giống như mặt da sần sùi được mài lộ ra da thịt mềm mại trẵng nõn, làm người ta thèm rỏ rãi. Khụ, nàng phải là định ăn sạch đâu nhé, tuyệt đối phải thế.

      Nam Cung Sanh thấy mưa càng ngày càng to, còn Tiêu Tử Y hiểu sao cứ đứng bất động ở đó, đành phải kêu lên câu đắc tội rồi túm chặt lấy tay nàng chạy vội tới cung điện trước mặt.

      Đột nhiên lúc đó Tiêu Tử Y ngoài cả người bị mưa gió làm cho rét run, cảm nhận được duy nhất chính là ấm áp từ tay truyền đến. Trong bóng đêm, chỉ theo bản năng áp sát cái loại ấm áp kia…tuy biết mình ở đâu nhưng hiểu vì sao lại thấy rất an tâm.

      Mãi cho tới lúc Nam Cung Sanh thả tay nàng ra, nàng mới giật mình tỉnh lại, phát biết họ vào toà cung điện nào rồi. Trong điện tối om, có bất kỳ ánh sáng nào, làm cho nàng thấy da tóc dựng đứng lên.

      “Đây là đâu vậy?” Tiêu Tử Y dựa vào ván cửa, cả người run rẩy hỏi. CẦu trời phù hộ nha! TRăm ngàn lần đừng ở đó nha!

      “Xoẹt!”

      Nam Cung Sanh tìm được hộp quẹt, châm ngọn đèn lên.

      Ánh lửa nhảy nhót, Tiêu Tử Y nghe chậm rãi, “Nơi này chính là cung Trường Tín”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 200: Cung Trường Tín

      “Ôi! Quả nhiên là nơi này! Sao lại đến đây chứ! là đừng tới rồi mà…” Tiêu Tử Y vốn định tức khí hét lên hỏi , vừa lúc luồng gió lạnh từ khe cửa sổ thổi xẹt qua, làm nàng hạ ngay giọng xuống, cứ sợ giọng mình to đánh thức gì đó ở chỗ nào đó vậy.

      Nam Cung Sanh vô tình nhún nhún vai bảo, “Đây là nơi gần nhất mà! Hơn nữa lúc ta vừa mới tiến vào cũng có hỏi qua ý kiến của công chúa rồi, thấy người phản đối mới đến đó chứ”

      Đó là vì nàng sững sờ đó chứ! Nhưng mà Tiêu Tử Y dám thẳng ra là vì nàng nhìn thấy bộ mặt của mới sững sờ, đành phải bỏ qua.

      Nhưng mà phải ở chỗ này tới lúc nào đây? Tiêu Tử Y nghe thấy phía sau Lôi điện có tiếng mưa rất to, chỉ cầu nguyện đây là cảnh sấm chớp mưa rào, nếu ở lâu tỏng cung điện khủng bố như vậy, trái tim nàng xỉu mất.

      Thực ra vừa rồi Nam Cung Sanh rất đúng, mỗi gian ở trong cung điện này biết là chết boa nhiêu người rồi. Nhưng mà biết chuyện còn biết rồi lại là chuyện khác, nàng tự bị doạ chết khiếp. Tiêu Tử Y muốn ngồi yên ghĩ lung tung, cứ trơ mắt nhìn Nam Cung Sanh giơ đèn sâu vào trong đại điện vội kêu lên, “ vào trong làm gì thế?”

      Giọng Nam Cung Sanh cất lên thảoi mái truyền tới chậm rãi, “Ở bên trong ấm hơn chút, hơn nữa váy của người đều ướt cả rồi, ta xem xem có gì để thay quần áo mới ?”

      Tiêu Tử Y lúc này mới phát giác ra nửa người dưới của nàng đều bị mưa to gió lớn làm ướt nhẹp, chả trách nàng lại thấy rét run như vậy chứ! Cứ tưởng là do tâm lý thôi!

      “Ôi…Đợi ta với” Tiêu Tử Y cân nhắc lúc vẫn quyết định chạy theo ánh sáng suy nhất vào bên trong.

      Toát mồ hôi, nhưng thể được. Bộ râu xồm của Nam Cung Sanh trong bóng đêm rất đáng sợ. Tiêu Tử Y khó chịu thầm.

      “Trong truyền thuyết, lúc Hàn Tín vào cánh cửa này bị đao phủ hai bên mai phục chem rơi đầu…” Nam Cung Sanh còn cố tình thêm như sợ Tiêu Tử Y đủ sợ hãi vậy.

      “A!” Tiêu Tử Y để ý dưới chân, vấp phải bậu cửa suýt ngã, vội túm lấy cánh tay Nam Cung Sanh mới đứng yên được. “Đừng.. đừng cso nữa!” Tiêu Tử Y run giọng cầu xin, nàng có cảm giác như thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình, kết hợp với cảnh mưa rền gió dữ bên ngoài nữa, có cảm giác rất chi khủng bố.

      “Ha ha, lừa người thôi. Hàn Tín là bị chém ở gian giữa, ở đây chỉ là tiền điện thôi” Nam Cung Sanh lát dừng chân, đưa tay ra châm hai ngọn đèn bàn.

      Bởi thế trong điện còn tối om như vừa rồi nữa, lcú này Tiêu Tử Y mới để ý thấy mình vẫn cứ túm chặt lấy cánh tay Nam Cung Sanh, xấu hổ buông vội ra, lùi lại hai bước.

      ngờ người lại sợ hãi đến vậy, nếu biết sớm cũng đùa người nãư” Nam Cung Sanh thoáng kinh ngạc nmói, “Bởi trước đó tối nào ta cũng thấy người toàn kể chuyện xưa cho bọn trẻ nghe, cứ nghĩ là người thích chứ”

      Tiêu Tử Y bĩu môi bảo, “Thích doạ người có nghĩa là thích bị người doạ! Trước kia ta….” Trước kia thíc nhất là được cùng các bạn ngồi tỏng phòng xem phim kinh dị, sau đó nghe họ sợ tới mức kêu thét lên, còn bản thân sống chết cũng chẳng dám xem.

      “Trước kia thế nào?” Nam Cung Sanh tò mò hỏi, khó hiểu vì sao nàng chỉ lấp lửng.

      có gì. Trước kia sư huynh của ta ai cũng đều bị ta doạ hết cả” Tiêu Tử Y hít sâu hơi, mới phát giác ra nơi này khí rất oi nồng, ràng cho thấy lâu rồi có ai đến.

      Nam Cung Sanh châm các ngọn đèn trong phòng lên, bộ dạng cung Trường tín cũng dần lên trước mắt Tiêu Tử Y làm nàng khỏi nhìn xung quanh.

      ngờ ở đây lại xa hoa đến thế, mấy thứ này đều vô tình bị bỏ quên” Tiêu Tử Y đưa tay ra chạm vào chiếc khắn trải bàn thêu tinh xảo, sau đó nhìn đầu ngón tay dính đầy tro bụi.

      “Trong cung ra có rất nhiều nơi như vậy. Thà rằng xảy ra ở đây hoặc là ở trong kho hàng mất tiêu” Nam Cung Sanh cười nhạt, cho cùng vẫn quen nhìn hoàng tộc có quyền lực tối thượng có được tất cả. Nhưng lúc này lời cũng ngờ lại là vị công chúa hoàng gia ở cạnh kia. Có lẽ cùng ở chung với Tiêu Tử Y, nàng cũng có nửa phần là công chúa rồi. Cũng khác hẳn những nhà giàu lúc trước tiếp xúc.

      Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, tuy giờ nàng cũng phải lúc nào cũng được hưởng quyền lực của công chúa, nhưng đối với thống trị phong kiến, cũng có chút đồng ý.

      “Phi điểu tẫn, lương cung đấu, thỏ khôn tử, chó săn nấu, địch quốc phá, lương thần vong….” Năm đó HÀn Tín tuyệt mạng ở nơi đây. Trong nháy mắt Tiêu Tử Y như cảm thấy khí xung quanh là xơ xác tiêu điều, bỗng chốc sửng sốt. Tuy nàng xuyên qua đến đây thời gian rồi, nhưng lại là lần đầu tiên có cảm giác được tiếp cận với lịch sử.

      “Ha ha, giết Hàn Tín phải là HÁn cao tổ mà là Lã Hậu” Nam Cung Snah vào hậu trường, câu nệ lục tung mọi thứ. VẬt phẩm ở đây vẫn còn rất tốt, hơn nữa định kỳ vẫn có người đến quét tước. Quần áo trong tủ vân y nguyên như trước vẫn cso thể dùng được.

      “Cò gì khác nhau đâu?” Tiêu Tử Y vốn tưởng chỉ có mình nàng đứng giữa cung điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng Nam Cung Sanh vừa nàng cảm thấy sợ run rồi, vội đuổi theo vào.

      Giọng Nam Cung Sanh từ bên trong truyền ra chậm rãi, vừa cười vừa , “đương nhiên là khác nhau chứ. Lúc ấy Hán Cao tổ cắt giảm quyền lực công thần, lúc trước Hàn Tín còn sống cũng chưa giết công thần nào. Còn Lã HẬu vừa ra tay giết chết công thần đầu tiên của vương triều Đại Hán, hơn nữa là chém trước tấu sau. Giết mình Hàn Tín còn đủ, lại còn chu di tam tộc của ông ta nữa. Đây phải là giết gà doạ khỉ đâu, mà là giết gà để cho khỉ xem. Làm cho người ta biết, bà ta đến cả Hầu Tử đều giết được chứ đừng có chi là gà nhé”

      ra rất thoải mái, Tiêu Tử Y nghe xong cũng cảm thấy sợ, nhịn được vượt nhanh qua hỏi, “Chru yếu là trách nhiệm của Lã Hậu sao/”

      “Đúng vậy đó. Vì để thành lập quyền lực mạnh của bà ta, nên chỉ có giết công thần. ngừng dọn sạch công thần bên trong cũng chính là tạo uy tín chính mình. Sinh tử nhất tri kỷ, tồn vong hai phụ nhân. Đây là câu trước mộ Hàn Tín. Đúng vcậy, ông ta chết vì tay Lã HẬu, mà phải là HÁn Cao Tổ” Nam Cung Sanh từ trong tủ quần áo của phòng bên cạnh tìm được chút quần áo và giầy, nhìn cũng tương đối sạch , liền chọn hai thứ đưa cho Tiêu Tử Y cười bảo, “Người thay ử trong này , đừng để bị lạnh, ta ra ngoài trước”

      “A, đừng có ra ngoài, ta sợ lắm” Tiêu Tử Y chỉ chỉ tấm bình phong, ý bảo nàng thay ở sau đó.

      Nam Cung Sanh vẫn tị hiềm nên quay lưng , lỗ tai nghe được tiếng quần áo sột soạt, ho khẽ tiếng tìm đề tài , “Thực ra công chúa định tổ chức yến hội ở trong này cũng được lắm, cung Trường Tín này khá rộng, đằng sau còn có sân khấu chuyên dùng để diễn kịch, nơi này cách cửa Tây Mon của cung Trường Nhạc cũng xa, nếu mời khác đến cũng tiện để chiêu đãi.”

      Tiêu Tử Y từ sau lần quẫn bách để cho Tiêu Cảnh Dương mặc quần áo cho nàng kia, sau đó để ý xem Nhcượ Trúc thay quần áo cho nàng thế nào, giờ việc thay quần áo cũng có vấn đề gì. Nhưng mà lúc này nghe được những lời của Nam Cung Sanh, nàng vẫn dừng động tác lại, nhíu mày hỏi, “Nam Cung, sao lại quen với cung Trường Tín thế?” đừng có với nàng là mấy ngày nay người đàn ông này tối nào cũng có việc gì làm dạo chơi trong cung Trường Nhạc đó nhé.

      Nam Cung Sanh cười khẽ, chậm rãi, “Công chúa cũng biết đó, trước khi xây xong cung Vị ƯƠng, toàn bộ cung Trường Nhạc này vốn vẫn là nới ở của Hoàng Thái HẬu rất lâu đó phải sao/”

      “Cung có nghe qua” Tiêu Tử Y thay quần áo cực nhanh rồi từ tấm bình phong ra, vả mặt nghi hoặc. Nàng biết trong hồ lô Nam Cung Sanh bán thuốc gì nữa.

      Nam Cung Sanh nghe được tiếng Tiêu Tử Y ở gần, mới quay người lại, khẽ mỉm cười bảo, “Cung Trường tín trong cung Trường Nhạc này cũng từng là nơi ở của Hoàng Hậu độc mà”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :