1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Ngày mai ta còn đến nữa!
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Tiêu Tử Y đưa tay ra đỡ lưng mỏi, nhìn bên ngoài phía tây trời dần dần lặn xuống, hít hơi sâu. Quay đầu lại, nhìn đến ngồi đối diện nàng Nam Cung Tiêu đầu đều nhanh áp sát vào giấy , khỏi cong lên khóe môi buồn cười.

      Lúc này qua giờ Thân chút, cách thời điểm nàng đưa cho bé đề 44 Cửu Cung mưu đồ hơn hai tiếng đồng hồ. bàn đầy giấy Nam Cung Tiêu tính toán, lúc đầu bé còn kiên trì dùng bút lông để tính toán, sau đó phát ra mài mực rất khó khăn, bút lông lại viết chữ rất bất lợi, vì thế liền cầm than củi tay Tiêu Tử Y trực tiếp viết luôn giấy.

      Tiêu Tử Y nhìn bé cực kỳ kiên nhẫn hai hàng lông mày nhíu lại với nhau, nhăn nhăn nhíu nhíu, trán trơn bóng thấp thoáng có mồ hôi.

      đúng là quật cường nha! Tiêu Tử Y ngồi chân tê rần, lặng lẽ co chân ngồi ghế, có chút phấn chấn nhìn Nam Cung Tiêu – bạn lúc cao hứng, lúc lại nhăn mặt nhíu mày thấy thú vị, dần dần càng nhìn càng mê mẩn .

      Trẻ con đúng là đơn thuần a, có thể vì chuyện mà dốc hết toàn lực. Nàng lúc còn cũng thế, cũng chuyện mà hưng phấn mất mấy ngày, ngược lại sau này trưởng thành còn vì chuyện đơn giản như thế mà vui vẻ nữa.

      Tiêu Tử Y ngồi được lát, liền nghe ngoài cửa truyền đến có tiết tấu tiếng đập cửa.”Công chúa, Đức Phi tới đón tiểu thiếu gia.” Là giọng của Nhược Trúc bẩm báo.

      Nhìn thoáng qua vẻ mặt phớt lờ của Nam Cung Tiêu, Tiêu Tử Y vẫn nhanh chân ngồi thẳng dậy, lấy lưng tay gõ bàn cái. thanh vang lên tức là đồng ý, hai thanh vang lên có nghĩa là đồng ý.

      Cửa gỗ nhàng được mở ra, ánh mắt Đức Phi hơi lo lắng nhìn đến Nam Cung Tiêu vùi đầu tính toán bàn bỗng thở phào nhõm. Nàng lo lắng đến tận trưa, nhưng xem tình hình này thấy mọi chuyện cũng có vấn đề gì.

      “Công chúa, làm phiền người rồi.” Đức Phi thi lễ, cử chỉ tao nhã.

      Tiêu Tử Y đứng dậy đáp lễ, rồi lại ngồi xuống. Sắc mặt bình thường, có biểu gì là mất bình tĩnh hoặc tức giận.

      Đức Phi trong lòng cảm thấy kỳ quái, tiểu đệ ngỗ nghịch này của nàng biết được nàng đến cũng có lập tức nhảy dựng lên đòi nàng trở về, mà là giống như nghe, nhìn thấy nàng đến, hơn nữa nhìn bộ dạng Tiêu Tử Y lúc này, hình như ở chung với nhau rất hợp.

      kìm nén được lòng hiếu kỳ, Đức Phi nhìn quá lên, thấy Nam Cung Tiêu tính toán gì đó giấy hết sức chăm chú.”Tiêu nhi, đến giờ rồi, chúng ta làm phiền công chúa lâu như vậy, nên để công chúa nghỉ ngơi nào.” Đức Phi nhàng bên tai Nam Cung Tiêu.

      Nam Cung Tiêu dừng lại bút, vành môi cong lên. Nhưng khuôn mặt nhắn lại đầy vẻ tình nguyện, tay cũng chậm chạp chịu buông ra than củi, cả ánh mắt cũng chịu rời đám tính toán giấy.

      “Tiêu nhi.” Đức Phi chậm rãi gọi tiếng, lần này trong giọng có chút uy nghiêm.

      Nam Cung Tiêu khó chịu “hừ” tiếng, xiết chặt tờ giấy trong tay, tình nguyện : “Công chúa tỷ tỷ, cho ta thời gian ngày, trở về ta nhất định tìm ra! Ngày mai ta nhất định phải đến nữa!”

      Đức Phi kinh ngạc nhíu nhíu lông mày, nàng thể tin được chuyện lại như thế, tiểu tử Nam Cung Tiêu này bỗng dưng lại phối hợp với nàng nhịp nhàng như vậy!

      Tiêu Tử Y thản nhiên cười coi như có chuyện gì, gật gật đầu. Nàng còn rất thích xem ý niệm chịu thua trong đầu đứa này, thực muốn biết bé làm thế nào để cuối cùng tính toán ra đáp án.

      Hơn nữa, tính cậu bé này đúng là thức thời, biết gọi nàng là tỷ tỷ, cuối cùng làm tâm lý nàng cảm thấy thư thái đôi chút.

      Nam Cung Tiêu nhảy xuống ghế, hướng Tiêu Tử Y làm mặt quỷ, lúc vẫn quên đem tờ giấy tính toán dở bàn cùng than củi cuốn lại mang theo.

      Đức Phi ra vẻ khó xử cười : “Tiêu nhi lại mang thêm phiền toái cho công chúa rồi, vậy ngày mai ta lại dẫn bé đến đây nhé.”

      Tiêu Tử Y biết đây là thủ đoạn lấy lòng của nàng, nhưng cũng hiểu thể nào cự tuyệt được, nàng còn muốn xem khuôn mặt nhắn ủ rũ của Nam Cung Tiêu nữa cơ mà! Cho nên liền cười cười đưa họ ra Trường Nhạc cung.

      “Công chúa, Nam Cung Tiêu này tuy rằng bộ dạng có vẻ giống tỷ tỷ của thanh tú, nhưng tính cách có vẻ nửa phần so với tiểu điện hạ cũng đáng quá a?” Như Lan nhìn bóng lưng Nam Cung tỷ đệ xa, tiến đến bên Tiêu Tử Y xì xào bàn tán. Nàng hầu hạ công chúa tuy rằng thể chuyện, có đôi lúc có chút lạnh như băng, nhưng nàng biết bản tính công chúa kỳ cười thực đáng , chẳng qua tươi cười chân chính thường thường đều là cùng nhau bên tiểu điện hạ mới thể ra.

      Tiêu Tử Y thản nhiên quay đầu lại, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Như Lan. Tiểu nha đầu này làm gì cũng đều tốt lắm, chính là lại thích huyên thuyên. huyên thuyên linh tinh còn chưa tính, còn thích thêm vào ít bình luận của mình nữa. Chỉ sợ sống lâu trong cung được đây?

      Thế nhưng quên , nàng giờ dù sao cũng ở trong Trường Nhạc cung , chắc chẳng có tai họa gì đâu.

      Như Lan nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm Tiêu Tử Y, lập tức lên tiếng. Thầm mắng mình có việc gì lại động đến cái gì tiểu điện hạ nha! Công chúa khẳng định rất nhớ . . . . . .

      ***********

      Ngày hôm sau, buổi chiều Tiêu Tử Y ngủ trưa tỉnh dậy, cũng gặp bóng dáng Nam Cung Tiêu đâu. Trong lòng Tiêu Tử Y có chút mất mát, đọc sách câu được câu , tâm tư hoàn toàn để tâm lên sách.

      Cho đến lúc nghe bên ngoài cửa tiếng Nhược Trúc mừng rỡ truyền đến : “Tiểu điện hạ, sao hôm nay người lại tới rồi?”

      Tiêu Tử Y lập tức ném quyển sách tay , đứng dậy hướng cửa thư phòng đến. Mới vừa tới nửa, liền nhìn thấy cửa gỗ bị người đẩy mạnh ra, Tiêu Trạm lâu cũng gặp miệng ngậm tờ giấy vọt tiến vào, lấy đầu vùi vào trong lòng Tiêu Tử Y , hai tay gắt gao ôm chặt eo của nàng.

      Tiêu Tử Y cảm giác được Tiêu Trạm trong ngực nhàng nức nở, tâm tính thiện lương giống như bị người nhéo rất đau. Dùng ánh mắt ý bảo Nhược Trúc đóng cửa, Tiêu Tử Y vuốt Tiêu Trạm nho lưng, im lặng thở dài.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Siêu thiên tài nhi đồng
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      Nghe tiếng chân Nhược Trúc ngoài cửa biết ý xa, Tiêu Tử Y chờ Tiêu Trạm sau khi bình tĩnh, nắm tay bé vào tận cuối thư phòng. Sau đó qua cánh cửa, sau cánh cửa là vườn hoa lớn, có ai quấy rầy.

      Tiêu Tử Y ngồi ở ban công, ôm Tiêu Trạm trước ngực. Nhìn vào đôi mắt hơi hơi hồng của bé, Tiêu Tử Y ôn nhu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Bé là cháu đích Tôn, trong hoàng cung, người nào có thể làm cho bé chịu ủy khuất lớn như vậy, có thể đếm đầu ngón tay.

      “Bác, Trạm Nhi muốn vẽ tranh, muốn đọc sách.” toàn bộ khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm xụ xuống, sợ hãi đứng trước mặt Tiêu Tử Y giống như sợ nàng quở trách.

      Tiêu Tử Y mỉm cười, rốt cuộc biết vấn đề ở chỗ nào rồi. Trách được hoàng hậu mất hứng khi thấy Tiêu Trạm bên cạnh nàng, bởi vì nàng dạy bé vẽ tranh.

      Hai ngày nay Nàng xem sách sử, thấy người kế ngôi vị hoàng đế được sắp xếp theo thứ tự, theo con cả tức là Trưởng Tôn, tiếp theo là con thứ tức là con thứ hai, rồi tiếp theo là con thứ ba, rồi con thứ 4, và cứ thế tiếp sau nữa. . . . . . Cứ như vậy theo thứ tự sắp xếp xuống. cho cùng, Tiêu Trạm cũng chính là do tuổi còn , chưa được sắc phong, chờ khi nào bé trưởng thành, chính là tiếp theo sau Tiêu Cảnh Dương trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

      Tương đương bé chính là hoàng tử tương lai .

      Với Thân phận như vậy, tất nhiên là muốn giáo dục từ , mà phải là dạy bé vẽ tranh. Tiêu Tử Y tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng cũng thể nền giáo dục cổ đại so với giáo dục đại càng thêm buồn tẻ . Dù sao nơi này cũng có vật lý, hóa học, sinh vật … chương trình khoa học tự nhiên, mà chỉ có các loại văn khoa thôi. Kể cả nhạc, mỹ thuật tạo hình cũng chỉ là thứ để giải trí lúc nhàn rỗi.

      Vì vậy cũng trách được hoàng hậu nhằm vào nàng. Nhưng Tiêu Trạm mới chỉ bốn tuổi thôi, làm sao có thể chịu được luyện khổ học tập?

      Tiêu Tử Y cũng biết rằng, nếu nàng lúc này chỉ cần câu giống hoàng hậu …, tình cảm mà nàng trong thời gian dài cùng Tiêu Trạm vun đắp nên nhanh chóng tan biến. Nhưng nếu nàng chỉ cần câu khác với hoàng hậu, mà để Tiêu Trạm nghe xong cảm thấy thoải mái, về sau chịu học tập, trách nhiệm này nàng cũng đảm đương nổi.

      Cho nên nàng chỉ có thể làm 1 điều đó là lắng nghe, mỉm cười thản nhiên hỏi ngược lại: “Sao Trạm Nhi lại như vậy chứ?”

      Tiêu Trạm được nàng cổ vũ, liền thao thao bất tuyệt .”Thái Phó (Thầy giáo) dạy cái này cái kia rất khó hiểu, Trạm Nhi sao nhớ được. Hoàng bà nội nghe Thái Phó , liền mắng con ngu dốt, so với Tiêu Sách khác trời vực. Sau đó còn con mê muội mất cả ý chí.”

      Tiêu Tử Y nhăn đôi mày thanh tú, Tiêu Trạm mới chỉ có bốn tuổi, sao hiểu được “Ngu dốt”, “Mê muội mất cả ý chí” là gì? Hơn nữa khẩu khí bắt chước giống y chang hoàng hậu, chắc chắn là lúc ấy nàng như thế.

      Mà sao lại mắng đứa bé quá đáng thế chứ? Nếu mà là người khác những lời này với nàng, nàng dễ chịu sao? Tiêu Tử Y đối với hoàng hậu cảm thấy vô cùng bất mãn, nhíu mày hỏi: “Tiêu Sách là ai?” Nàng nghe được trong miệng Tiêu Trạm ra tên này, giọng rất bình thường.

      Lúc đầu Tiêu Trạm mở to cái miệng nhắn, giật mình định thần nhìn Tiêu Tử Y trong chốc lát, sau mới nhanh chóng phản ứng, lấy ngón tay cào cào má cười : “Trạm Nhi thấy lạ là sao bác lại biết Tiêu Sách nha, sau mới nghĩ đến bác mới tiến cung, biết cũng có gì lạ.”

      Tiêu Tử Y với tay sang bên cạnh cầm cái nệm êm, đặt Tiêu Trạm ngồi trước mặt nàng, đem điểm tâm nước trà bàn trà mang đến bên cạnh bé đưa tay ra nhận lấy.

      “Tiêu Sách thực ra là tiểu thúc thúc (người chú ) của Trạm Nhi , ” Tiêu Trạm vừa nhắc tới Tiêu Sách, khuôn mặt nhắn ảm đạm, bỗng thần sắc tràn đầy sùng bái , “Nghe chú vừa ra đời liền phi thường Thông Tuệ, lúc hai tuổi theo bên hoàng gia gia, ba tuổi bắt đầu được hoàng gia gia tự mình dạy chữ, tập viết cùng đọc sách. Mỗi lần săn bắn hay lúc dạo đều được ở bên hoàng gia gia. Lúc lên Sáu hoàng gia gia liền cho chú ở Vị Ương Cung, còn hoàng gia gia ở lại quế cung cùng xây dựng thời điểm đó, sau này cho dù hoàng gia gia có rất nhiều việc, nhưng đều dành mỗi ngày dạy chú học. Ai ai, dù sao hoàng gia gia cũng thích chú nhất!” Tiêu Trạm vốn nhớ kể cho người bên cạnh nghe đoạn ngắn về người chú, càng về sau càng thương tâm, khuôn mặt nhắn nhíu lại buồn bực.

      Tiêu Tử Y càng nghe càng ngạc nhiên, thấy lạ ở chỗ Tiêu Sách vốn được trời ban cho thông minh sẵn mà là thái độ của Hoàng đế đối xử với . Đây ràng cho thấy chính là cách giáo dục thái tử a! “Tiêu Sách. . . . . . Năm nay bao nhiêu tuổi?”

      Tiêu Trạm vặn xoắn tay trong chốc lát, sau đó giống như hoàn thành việc lớn cười hì hì : “Bác, tiểu thúc thúc chỉ hơn người tuổi thôi. Năm nay vừa tròn mười ba tuổi.”

      khó chịu, tên thiên tài nhi đồng này tự nhiên vẫn còn ít hơn nàng tuổi. Tiêu Tử Y nghĩ đến Tiêu Cảnh Dương năm nay đại khái có thể hơn hai mươi rồi, mà Tiêu Sách này đọc sách lại càng lợi hại, cũng thực ra lại chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi thôi.” là con của hoàng. . . . . . hậu sao?” Tiêu Tử Y lấp lửng, vẫn thể nào đem hai từ mẫu hậu ra, quên , liền tạm thời kêu hoàng hậu , dù sao trừ Tiêu Trạm ra cũng chẳng có ai nghe thấy.

      Tiêu Trạm lúc lắc đầu, cổ khóa bình an cũng vang lên theo “Đinh ” vài tiếng.

      phải a, vậy thảm rồi. Khó chơi. Tiêu Tử Y nhíu mày, trong lòng có chút bất an. Nàng tại như thế nào cũng coi Tiêu Cảnh Dương như là người bảo hộ, đừng mang họa cho nàng là tốt rồi.

      “Bác, bác!” Tiêu Tử Y nghĩ đến nhập thần, phát Tiêu Trạm nhíu lông mi đáng lại, giật giật ống tay áo của nàng.

      “Làm sao vậy?” Tiêu Tử Y tại rất hoài niệm Tiêu Trạm gọi nàng là “Bác”, tự giác thả lỏng người. Đúng vậy nha, cho dù cung đình đấu tranh, cũng phải ở tại đây. Đến lúc đó Nàng bo bo giữ mình, hoặc là làm cho Kì Mặc sư huynh kia đem nàng ra cung là tốt rồi.

      phải ngay từ đầu con chuyện vẽ tranh sao? Như thế nào lại đến Tiêu Sách rồi?” Tiêu Trạm cong lên môi, bất mãn .

      “Ha ha, may là có con nhắc đến. Bác chỉ là tò mò hỏi chút thôi!” Tiêu Tử Y gõ mũi bé bởi vì kích động mà trở nên phấn hồng, cười : “Con gọi thẳng tên Tiêu Sách hả? Tốt xấu gì cũng là tiểu thúc thúc của con, sợ bị người ta sao?”

      Tiêu Trạm ngượng ngùng : “Hoàng bà nội thường xuyên như vậy mà, Trạm Nhi còn nhớ khi nào nhìn thấy mới phải gọi tiểu thúc thúc sao! Bình thường cũng có ai . . . . . .”

      Xem ra thế lực Tiêu Sách cũng phải rất lớn, nhiều lắm là đọc sách nhiều mà thôi.

      Tiêu Tử Y muốn hỏi Tiêu Trạm học bài có nhớ được chút gì , nghe thấy cửa thư phòng”Ba ” tiếng bị người dùng lực đẩy ra, giọng kiêu ngạo lớn tiếng truyền đến : “Công chúa người ở đâu? Bổn thiếu gia đem lời giải trong đề bài ngày hôm qua đến rồi !”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Lỗ tai Tiêu Tử Y nghe tiếng chân Nam Cung Tiêu “Bình bình bình” chạy tới tìm nàng, hai mắt đảo lia lịa. Tiểu bá vương này mà đến đây …, nàng tất nhiên thể chuyện được rồi.Vất vả lắm Tiêu Trạm mới chạy tới tìm nàng, còn chưa được vài câu đâu!


      Sắc mặt Tiêu Tử Y trầm xuống, liền cảm thấy Tiêu Trạm lập tức nhào lên ôm lấy cánh tay của nàng, hơn nữa ý thức được có nguy hiểm lớn tiếng hỏi: “Bác, là ai vậy? Người thích Trạm Nhi nữa chứ?”

      Tiêu Tử Y lâm vào ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt khẩn trương của Tiêu Trạm, nhưng thể giải thích được nửa câu, vì lúc này bạn Nam Cung Tiêu muốn cầm mảnh giấy dương dương đắc ý qua cửa thư phòng vào hậu hoa viên rồi.

      Nam Cung Tiêu nghĩ đến bên Tiêu Tử Y còn có đứa bé, nên sửng sốt dừng bước lại. Tiêu Trạm lúc này ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Tử Y, xoay đầu lại, hai đứa bé vừa vặn bốn mắt ngơ ngác chạm nhau.

      “Ngươi là ai?” Chính Thái Nhất Hào đầu tiên mở miệng hỏi.

      “Ngươi là ai?” Chính Thái Nhị Hào cũng yếu thế, đáp mà hỏi lại.

      Tiêu Tử Y thấy hai chú bé vừa gặp mặt đối chọi gay gắt, khỏi có chút đau đầu.

      Ở trong cung Tiêu Trạm cho tới nay chưa bao giờ thấy qua Nam Cung Tiêu, lại bao giờ nghĩ tới bộ dạng Nam Cung Tiêu vừa nãy xông tới cùng Tiêu Tử Y rất quen thuộc, trong lòng chịu nổi nguy cơ bác cũng bị người khác cướp , lay lay cánh tay Tiêu Tử Y hỏi liên hồi: “Bác, bác, là ai vậy a?”

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười, cho dù bé có hỏi nàng, nàng cũng thể trả lời được a.

      “Bác?” Nam Cung Tiêu nghe thấy Tiêu Trạm gọi Tiêu Tử Y , bên môi càng lộ ra vẻ đắc ý tiến lên vài bước, “ ra là vãn bối của ta nha! Thúc thúc ta đây thèm cùng người so đo .”

      Tiêu Trạm từ khi sinh ra đến giờ gặp được người nào cùng tuổi, vây xunh quanh bé toàn là người lớn tuổi cả. Bé hoàn toàn có kinh nghiệm cùng người đồng tuổi kết giao, vì thế bị Nam Cung Tiêu câu đầu tiên á khẩu trả lời được, đến mức đôi mắt bé lập tức đỏ lựng.

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ xoa xoa đầu Tiêu Trạm, an ủi bé, sau đó rút tờ giấy tay Nam Cung Tiêu lại xem thấy quả nhiên là đáp án chính xác 44 Cửu Cung đồ. Tiêu Tử Y đến gần nhìn vẻ mặt đắc ý của Nam Cung Tiêu, phát thấy tinh thần của bé có chút ổn, mí mắt hơi sưng. Chẳng lẽ chỉ vì phải làm bài mà cả buổi tối cũng chưa được ngủ ngon sao?

      Tiêu Trạm phục cũng tiến đến xem, thấy giấy có mấy con số bất quy tắc điền trong bảng, nhưng bé xem lại chẳng hiểu gì cả.

      Tiêu Tử Y cũng vội giải thích, lấy tay bảo Nam Cung Tiêu đưa cho mẩu than, vẽ giấy bảng số 55, sau đó đem cả than củi và tờ giấy đưa hết cho bé.

      Nam Cung Tiêu nhìn chằm chằm vào tờ giấy lát, sau đó gật đầu : “Ta ngày mai. . . . . . à , ngày kia lại đến nữa.” xong cũng nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

      Tiêu Tử Y nghe tiếng chân “Thùng thùng thùng”của Nam Cung Tiêu xa dần, nghĩ thầm tiểu hài tử này cũng nôn nóng, chắc chắn là về tính toán ở nhà rồi. Nhưng bé cũng thông minh, cũng biết lần này so với trước phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể được.

      Khi bình tĩnh lại, Tiêu Tử Y mới nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm phình ra rất tức giận, vội bật cười : “Làm sao vậy? Vừa rồi bác lại thể chuyện ở trước mặt , nên trả lời câu hỏi của Trạm Nhi được, xin lỗi nhé!”

      Tiêu Trạm nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Y, lát sau hiểu ý tứ của nàng, cười đến híp mắt luôn. ra vẫn chỉ có mình bé biết Tiêu Tử Y có thể chuyện, cảm giác này làm cho bé thực cao hứng.

      “Thế, là ai vậy a?” Tiêu Trạm mới vừa rồi nôn nóng như vậy, buông vội cánh tay Tiêu Tử Y ra, nhảy tới bên bàn cầm lấy điểm tâm ăn.

      “Nam Cung Tiêu, là đệ đệ của Đức Phi .” Tiêu Tử Y cười .

      Tiêu Trạm cắn bánh hoa mai nghĩ lát, cau mày : “ ra là a! đáng ghét!” Tính tình bé từ trước đến nay đều rất tốt, già trẻ trong cung ai cũng thích, ai cũng đối xử với bé tốt lắm, nên bé cũng rất ít ghét người nào. Từ đáy lòng nổi lên cảm giác xa lạ này khiến Tiêu Trạm vô cùng buồn bực.

      “Đáng ghét? Vậy sau này nhìn thấy tốt rồi.” Tiêu Tử Y cười . Hai cậu bé này giống như vừa thấy mặt muốn ngồi cùng bàn, Nam Cung Tiêu tám phần cũng có khái niệm nhường nhịn đối với hoàng Tôn điện hạ, sau này vẫn là gặp nhau là tốt rồi.

      Hàng lông mày thanh tú của Tiêu Trạm nhíu lại, gần như dính chặt vào nhau, khó chịu : “ phải là con muốn gặp lại gặp được a! Chờ năm rưỡi nữa, khi Trạm Nhi nhập học, muốn gặp cũng phải gặp mỗi ngày . . . . . .”

      “Nhập học?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi, “Nhập làm thế nào?”

      “Quốc Tử Giám, lên sáu tuổi nhất định phải vào học trong đó.” Khuôn mặt nhắn Tiêu Trạm nhăn nhó, cắn miếng bánh hoa mai thấy ngon gì : “Chỉ học thôi vốn đủ khổ rồi, lại còn muốn cùng học với người như thế. . . . . .”

      “Học cùng nhau?” Tiêu Tử Y vừa hỏi nghĩ ra, “Ha, là có nhiều người cùng nhau học a” Quốc Tử Giám vốn tương đương với trường tư thục dành cho con cán bộ có chức có quyền, dù sao Nam Cung Tiêu cũng coi như là tiểu công tử của Hộ bộ Thượng thư, xem ra tại cũng là chưa tới tuổi nhập học mà thôi, khi nào đến tuổi chắc chắn cũng học.

      Tiêu Trạm được lời nào, sắc mặt càng ngày càng tối sầm, chắc chắn là nghĩ đến chuyện như thế sau này.

      học. . . . . . Thế có thời gian đến chỗ bác chơi rồi?” Tiêu Tử Y tự dưng nghĩ ra, tâm tình cũng buồn hẳn.

      —–Nhà hát của nhà trẻ hoàng gia —-

      “Bác, Huyễn Hà tỷ tỷ biết chăm sóc con chút nào!” Tiêu Trạm thở phì phì quệt mồm .

      “Nha? Như thế nào?” Tiêu Tử Y buông sách, tò mò hỏi.

      “Lúc con chưa muốn ngủ Nàng ấy lại đưa lên giường ngủ, còn lúc buổi sáng con ngủ ngon lại đánh thức con dậy!”

      “. . . . . .”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Ngược đãi trẻ em
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Tiêu Trạm chớp chớp cặp mắt to của bé, kỳ quặc: “Bác cùng Trạm Nhi học được sao?”

      Tiêu Tử Y trợn to mắt nghĩ nếu để nàng đến học Quốc Tử Giám, bằng trực tiếp cho nàng chết luôn cho xong. Tương đương như chịu tội a! Nhưng nàng cũng thể như vậy được, Tiêu Trạm mà nghe xong nhất định lại càng buồn bực hơn. Tiêu Tử Y chớp mắt, bất đắc dĩ : “Hình như con được học phải ?”

      Tiêu Trạm môi cong lên, tức mình vứt luôn miếng bánh hoa mai lên bàn.

      “Vậy khi nào Trạm Nhi được nghỉ đến chỗ Bác được .” Tiêu Tử Y bó tay biết gì hơn.

      Tiêu Trạm : “Ngày nghỉ? Nó là cái gì vậy?”

      “Đến trường tuần. . . . . . khoảng Bảy ngày phải được nghỉ ngơi hai ngày sao?” Tiêu Tử Y nghi ngờ hỏi.

      Tiêu Trạm ha ha ngây ngô cười : “Bác, ở đó có Quốc Tử Giám tốt như vậy a! Đến trường còn có thể được nghỉ ngơi nữa ư?”

      Tiêu Tử Y sợ quá nhảy dựng lên, lắp bắp hỏi: “. . . . . . có ngày nghỉ? ngày đều có?”

      Tiêu Trạm gật đầu : “Là có ngày nghỉ a, mỗi ngày đều phải đến trường, trừ phi trong cung có lễ mừng, hoặc có mấy ngày mới phải !”

      Đúng là ngược đãi trẻ em mà!

      Trong lòng Tiêu Tử Y sôi trào tức giận. Nàng học suốt 16 năm rút cục cân bằng. ra nền giáo dục Trung Quốc đại so với nền giáo dục Trung Quốc cổ đại thể so sánh được, lại càng làm cho trẻ em bị hành hạ thê thảm.

      “Vậy, học đến lúc nào mới học hết đây?” Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm nhăn nhó ngồi ở góc, cũng nhăn nhó theo.

      Tiêu Trạm thở dài : “Đến bây giờ Phụ vương còn học chưa xong nữa.”

      “. . . . . .”

      Haiz, đây là chế độ gì thế biết? có nghỉ đông và nghỉ hè, có thời điểm tốt nghiệp, cũng có phân chia tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông rồi đến đại học. . . . . . Mới nghe thôi mà Tiêu Tử Y cũng sắp muốn té xỉu rồi, chứ đừng muốn học nữa.

      “Vậy con bây giờ cũng sắp bắt đầu học rồi phải ?” Hôm nay Tiêu Tử Y nhớ đến lúc Tiêu Trạm chạy tới, oán trách muốn đọc sách mà chỉ muốn vẽ tranh hỏi.

      Tiêu Trạm buồn khổ gật đầu, tâm tình tệ tới mức ngay cả cũng muốn .

      Tiêu Tử Y kéo bé vào trong lòng, an ủi : “Con phải bây giờ mới bốn tuổi sao? Thế nào mà sớm như vậy bắt con học rồi?”

      Tiêu Trạm ủ rũ : “Tiêu Sách mới ba tuổi thôi bắt đầu đọc sách rồi.”

      Lại là tên Tiêu Sách kia. Tiêu Tử Y thực khó chịu. Trẻ con mỗi đứa khác, làm sao đem so sánh cùng kiểu như thế? Hơn nữa đọc sách cũng thể làm được chuyện gì lớn a! Nhưng cho dù là Tiêu Tử Y nghĩ như vậy, cũng thể giúp được gì cho Tiêu Trạm cả.

      Bởi vì trẻ con đọc sách, đây là chuyện kinh thiên động địa.

      Hai người lớn lẳng lặng yên ngồi lúc, trong lòng đều tràn đầy tâm . Đột nhiên Tiêu Trạm bật cười khì khì, líu lo : “Bác, gần đây Trạm Nhi dùng than người cho viết chữ nha! Thái Phó nhìn thấy tức quá, bắt con phải viết bằng bút lông cơ!”

      “Ha ha, Trạm Nhi vẫn nên dùng bút lông luyện chữ . Than củi viết tuy dễ, nhưng chữ lại được đẹp như viết bằng bút lông nha!” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười. Thư pháp là cốt lõi của quốc gia, nếu hoàng Tôn điện hạ mà viết bằng bút lông sao chấp nhận được.

      Tiêu Trạm gật đầu : “Điều này Trạm Nhi biết, hơn nữa than củi quý như thế, Trạm Nhi cũng chỉ là thingr thoảng lấy nó viết chữ mà thôi, mà chủ yếu là dành nhiều để vẽ tranh”

      Tiêu Tử Y chăm chú nhìn khuôn mặt của bé, giận dữ : “Bác cho con thêm ít than củi, nếu đủ bác lấy hết chỗ này cho con” Than củi làm sao mà lại quý được, quý nhất vẫn là mơ ước được vẽ tranh của bé ấy chứ.

      Tiêu Trạm vẻ mặt tươi cười, khéo léo nhảy từ trong lòng Tiêu Tử Yxuống, “Bác, để Trạm Nhi về trước. Chắc giờ này Huyễn Hà tỷ tỷ cũng muốn đến đón con về rồi.”

      Tiêu Tử Y lưu luyến kéo bàn tay ấm áp của bé.

      “Bác, Trạm Nhi cố gắng học bài tốt. với hoàng bà nội, làm chuyện trao đổi, mỗi ngày sang đây chơi với bác canh giờ.” tay bé khác của Tiêu Trạm nắm chặt, phát ra lời thề son sắt.

      Tiêu Tử Y tràn ngập chờ mong cười : “Ngoan, vậy bác chờ con.”

      “Vâng!” Giọng Tiêu Trạm vang dội và thánh thót hồi đáp.

      Vài ngày sau, Tiêu Trạm cùng Nam Cung Tiêu hai người liền mỗi ngày đều đến Trường Nhạc cung. Người trước là lại đây chăm chú vẽ tranh, nhưng thời gian chỉ có canh giờ. Người sau là vì tìm Tiêu Tử Y đổi đề bài, có lúc lại là cầm đề , có lúc lại nhìn thấy đề thú vị, liền làm ngay tại trong thư phòng.

      Hoặc có đôi lúc lại cảm thấy đề chẳng có thú vị chút nào cả hay sao?

      Tiêu Tử Y lật sách, uống trà, có đôi lúc chăm chú nhìn Nam Cung Tiêu bị Tiêu Trạm đuổi . Theo lời Nam Cung Tiêu mà …, nàng thể chuyện, nhưng cũng đến nỗi nhàm chán quá, thường mỗi ngày nàng cũng cùng Tiêu Trạm lúc đấy thôi, mở miệng bây giờ biến thành thói quen rồi.

      Nhưng đối với Tiêu Trạm mà , cùng ở bên Tiêu Tử Y trụ mỗi khắc đều rất quan trọng, bé mỗi ngày liều mạng đọc sách buồn tẻ cũng chỉ vì canh giờ này muốn người ngoài quấy rầy.

      “A a a a a! ! ! Tức chết ta! Nam Cung Tiêu! Vì sao mỗi lần ta đổi thời gian, lại luôn xuất thế? Nhất định là cố ý rồi!” Tiêu Trạm khó khăn lắm mới đuổi được Nam Cung Tiêu ra khỏi Trường Nhạc cung, cuối cùng nhịn hết nổi trở lại thư phòng dậm chân . Bé mỗi ngày liền ngóng trông canh giờ như vậy, bé còn muốn nhảy lên đánh gẫy chân của mới thỏa lòng.

      Tiêu Tử Y thong thả lật sách, thản nhiên : “Ta cảm thấy, hẳn là phải là cố ý.”

      phải cố ý?” Tiêu Trạm vọt tới trước mặt Tiêu Tử Y, ghé ngồi lan can, ngửa đầu vội vàng hỏi.

      “Là có toan tính .”

      “. . . . . .”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19: Có người giúp đỡ
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      “Ha ha, đừng làm bộ mặt như bị ai bắt nạt như thế! Nhìn thấy con vậy người ta lại càng muốn bắt nạt con mà thôi.” Tiêu Tử Y đưa tay ra véo má Tiêu Trạm, nè, cảm giác này thích quá, càng véo càng thích đến chết mất.

      Tiêu Trạm mím môi, hai tay vòng trước ngực nghiêng đầu ra sức nghĩ, mãi sau mới bất mãn : “Quả là cố ý sao? Tại sao lại cố ý chọc con ha?”

      Bởi vì con rất thú vị nha! Trong lòng Tiêu Tử Y thầm vậy. Chắc Chú bé Nam Cung Tiêu này là bị Đức Phi cầu rồi, cố ý tới gần Tiêu Trạm, sau đó dần dần lấy lòng bé. Tất nhiên, điều đầu tiên chính là tiếp nhận sau này chuyển dần quan hệ bạn bè để cùng lớn lên, trưởng thành.

      Chẳng qua, thái độ của Nam Cung Tiêu đối với Tiêu Trạm tuyệt đối phải là hai từ lấy lòng.

      Tám chín phần chú bé này trong lòng thích chống đối. Muốn ta làm cái gì, ta quyết làm. Từ chuyện lấy lòng liền biến thành trêu chọc. . . . . .

      Ai nha nha, sau này lại có trò hay để nhìn đây. Nội tâm Tiêu Tử Y bỗng dưng nổi lên thích thú, lại lần nữa nàng tìm được nhân sinh lạc thú rồi.

      “Bác, người nhìn chằm chằm tờ giấy của tiểu tử đó lấy ra rồi cười gì vậy? Chẳng lẽ bài giải của tốt đến như vậy?” Tiêu Trạm bất mãn ngồi xuống ghế dài của Tiêu Tử Y, hai mắt mở to nhìn thẳng vào tờ đáp án mà Nam Cung Tiêu vừa đưa trong tay của Tiêu Tử Y.

      Lực chú ý của Tiêu Tử Y bị kéo lại, nhìn đáp án viết nét giấy, đáy lòng hơi có chút giật mình. Từ đề bài hôm trước mà Nam Cung Tiêu giải ra đáp án 55 Cửu Cung đồ hôm sau nàng lại nghĩ thêm ít đề toán học khác đưa cho chú bé làm. Giống như trước kia nàng còn nhớ thêm số đề thú vị khác, hoặc là xen kẽ thêm ít đề toán quốc tế, dần dần đề toán tự nhiên là càng ngày càng khó thêm. Nhưng ngược lại, Nam Cung Tiêu lần nào cầm đề về cũng có bỏ qua đề nào cả.

      Kỳ quái nha, nàng nhớ rất vấn đề ở đây là đề cũng khó dần lên rồi, tại sao đứa bé lại có thể giải ra chứ?

      Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào đáp án trong tay hồi lâu, đột nhiên cảm giác có vấn đề.

      “Bác, người làm cái gì vậy?” Tiêu Trạm nhìn vào các ký tự cảm thấy nhức đầu, lại nhìn thấy Tiêu Tử Y quay ngang quay dọc tờ giấy xem xét.

      tìm chút chứng cớ.” Tiêu Tử Y lấy các tờ đáp án do Nam Cung Tiêu nộp sắp xếp thứ tự bàn. Đầu tiên là đề 44 Cửu Cung đồ, tiếp theo đến tờ giấy mà chú bé vừa mang đến nộp.

      “Chứng cớ?” Tiêu Trạm vừa nghe thấy có thể tìm ra nhược điểm của tên tiểu tử Nam Cung Tiêu đó, lập tức tăng thêm sức lực, đứng ghế chống hai tay xuống bàn nhìn chăm chú.

      Tiêu Tử Y chỉ liếc mắt cái, liền cười thầm mắng mình trì độn, ra là thế.”Trạm Nhi, con xem đáp án này , có thấy gì bất thường ?”

      Tiêu Trạm nhìn vòng quanh lát, bừng tỉnh : “Wow! Tên tiểu tử Nam Cung Tiêu đó là lợi hại nha, chỉ trong vòng vài ngày là có thể luyện chữ đến đẹp như vậy! ra là lúc đầu chữ của viết xấu như thế!”

      Tiêu Tử Y gõ gõ mặt bàn, cười : “Có người lúc đầu chưa quen viết chữ bằng than củi nên chữ mới xấu là có khả năng. Nhưng đúng ra, sau đó dần có chút thay đổi, mà càng ngày càng có thay đổi thể nghi ngờ, đây ràng là chữ viết của người trưởng thành rồi.”

      Tiêu Trạm vừa mới trông ủy khuất bộ dáng, nhanh chóng học Tiêu Tử Y gõ tay bàn, cười hì hì : “Con tưởng là Nam Cung Tiêu rất giỏi ai ngờ là có người thay giải đề nha.”

      “Trạm Nhi, trong nhà của Nam Cung Tiêu có người nào ? Hoặc là tại có thầy nào có thể dạy ?” Tiêu Tử Y cầm lấy đáp đề, nheo mắt lại soi xét. thực ra nàng cũng rất tò mò, ở cổ đại, thuật số được mọi người rất coi , nếu có thể tự tin giải được đề của nàng cũng thực phải dễ dàng. Hơn nữa lại dùng than củi có thể viết chữ đẹp như thế, nàng có chút ghen tị.

      Tiêu Trạm nghĩ lát, thào : “Hình như có hai người ca ca và hai người tỷ tỷ, còn có thày nào dạy Trạm Nhi biết. Nha! Thế nhưng ca ca tỷ tỷ của đều so với ít nhất lớn hơn mười tuổi, bởi vì mẫu thân hình như là Nam Cung bá bá mãi sau này mới lấy.”

      Tiêu Tử Y vỗ vỗ vai gầy của Tiêu Trạm, thở dài: “Trạm Nhi, nghĩ tới con cũng bát quái (biết nhiều) như vậy. . . . . .”

      “Ngày hôm qua con cố ý hỏi Huyễn Hà tỷ tỷ. Thái Phó , biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thế, Bát Quái (biết nhiều) là có ý gì? Ý Là khích lệ sao?” Tiêu Trạm đắc ý hỏi, phát huy thói quen cái gì biết hỏi.

      “À chuyện đó, ý là càng ngày càng tiến bộ, đúng .” Tiêu Tử Y mắt lướt ra xa, nửa kín nửa hở đáp.

      Tiêu Trạm nghiêng đầu lát, bất mãn : “Thời gian sắp hết rồi, bác, ngày mai Trạm Nhi có thể đến được .”

      “Ai? Vì sao vậy?” Tiêu Tử Y giúp bé dọn dẹp này nọ chuẩn bị về, nghe vậy giật mình dừng tay lại.

      “Ngày kia là ngày mồng bốn tháng 3, theo quy định của hoàng gia là tổ chức tiệc Hải Đường, nghe là muốn giới thiệu bác với mọi người nên mới tổ chức trọng thể vậy.” Tiêu Trạm vừa nghĩ đến có món ngon để ăn khuôn mặt lập tức sáng bừng.”Cho nên do ngày kia là ngày nghỉ…, ngày mai Thái Phó dạy nhiều hơn chút.”

      “Nga, vậy con cố gắng học tốt nhé.” Tiêu Tử Y cũng nhớ tới Nhược Trúc từng với nàng chuyện như vậy, chẳng qua nghĩ tới chính mình là nhân vật chính trong bữa tiệc này mà thôi.”Nè, bữa tiệc Hải Đường, có mời những ai vậy?”

      Tiêu Trạm hừ tiếng, mềm giọng : “Chắc là mời rất nhiều người, có số ít các ông, các bác chắc đem theo người nhà cùng nữa.”

      Tiêu Tử Y thiếu chút nữa phì cười, các ông với các bác tự nhiên là chỉ nhóm thân vương hoặc các đại thần của triều đình rồi. Xem ra số người đến dự rất đông đây, nhưng huy động lớn như thế đến dự là có ý gì?

      “Bác, người lo lắng sao? sao, dù sao người cũng thể chuyện, Trạm Nhi cũng cho ai biết đâu.” Tiêu Trạm cười hì hì cầm lấy đồ vật của bé, đứng ở trước mặt Tiêu Tử Y .

      Tiêu Tử Y xoa xoa tóc của bé, cười : “Con nhanh .”

      Tiêu Trạm lấy bàn khối điểm tâm, hào hứng chạy ra khỏi thư phòng.

      Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn xuống tờ đáp án bàn, khỏi thầm nghĩ tới bữa tiệc Hải Đường này, biết có được gặp người thay Nam Cung Tiêu giải đề hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :