1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 191: Thần bí.

      bạn Trầm Ngọc Hàn lộ vẻ mặt khổ sở, vẫy tay cho những người khác nhà họ Thẩm tản , lúc này mới cẩn thận khuyên bảo, “Công chúa Điện Hạ, hôm nay phải là chỉ bái tế dì Vân nhà họ Thẩm thôi đó sao?”

      Tiêu Tử Y cau mày, kiên trì bảo, “Học đường phải là ngay cạnh Từ đường đó ư? Chả lẽ tiện đường liếc mắt nhìn cái, hỏi chút xem họ bắt chước là cái gì cũng được sao?” Lúc trước bởi nàng vì muốn làm nhà trẻ, nên mới lật ít tư liệu để xem, cũng biết phần lớn học đường bình thường của gia tộc đều xây bên cạnh Từ đường. Nàng muốn nhìn chút, rốt cục là trông thế nào mà lại có thể bồi dưỡng ra nhân vật nổi tiếng như mẫu phi nàng chứ?

      Trầm Ngọc Hàn chút hoang mang nở nụ cười, “Công chúa có điều biết chứ, học đường nhà họ Thẩm sớm còn xây bên cạnh đó nữa rồi. Bởi số trẻ con Thẩm gia rất đông, vì thế sớm tìm được mảnh đất ở ngoại thành núi Chung Nam để xây dựng, tạo thành thư viện Thẩm gia, chỉ là do chúng ta quen gọi là học đường mà thôi”

      “Ở ngoại thành sao?” Tiêu Tử Y cam lòng hỏi lại,. hôm nay thế nào mà nàng làm cái gì cũng được thuận lợi chứ? Muốn gặp ai cũng được, muốn đâu cũng khó vậy.

      “Đúng vậy ha, giờ thư viện đều được xây ở ngoại thành, trong núi có cái gì quấy nhiễu, có thể để bọn trẻ tĩnh tâm đọc sách, hơn nữa còn đối xử bình đẳng với nhau, giảm bớt cọ sát. Công chúa người phát ra Thẩm gia to lớn vậy mà chẳng có đứa trẻ nào hay sao? Bọn trẻ nhà họ Thẩm lúc lên sáu đến mười ba tuổi đều được đưa tới thư viện để sinh sống, cách tháng trước năm mới hoặc tết mới được trở về”

      Trầm Ngọc Hàn dẫn đầu trước, tính nhanh chút xem có thể mang vị tiểu công chúa có việc gì làm này mau về cung hay , chẳng may xảy ra chuyện gì chịu trách nhiệm đâu.
      ”Quả đến đây lâu vậy, chưa nhìn thấy đứa trẻ nào cả” Tiêu Tử Y còn tưởng rằng, trường hợp này là nhốt bọn trẻ lại thôi. Nhưng kiểu chế độ thế này rất giống ký túc xá mà, dạy dỗ bọn trẻ cho tốt. Tuy cha mẹ thiếu quan tâm song vẫn thường thường rất phù hợp cho cha mẹ làm. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây kìm nổi lại hỏi. “Chả nhẽ bất kể nam hay nữ nhà họ Thẩm đều sống bằng cách buôn bán để kiếm tiền sao?”

      Trầm Ngọc Hàn lộ ra vẻ ngoài khó tả, gật đầu bảo, “Hoá ra công chúa người biết sao? Buôn bán trong nhà họ Thẩm, phụ nữ cũng chiếm ít đó. Phụ nữ làm ăn dĩ nhiên dễ dàng hơn chút mà”

      là ….. là gia tộc quá mốt rồi.

      Tiêu Tử Y đến đây ngày nghe vậy cùng nhìn đến Thẩm gia, làm nàng dâng lên thán phục. Chỉ là hôm nay thoạt nhìn lão gia gia trông cũng rất bình thường lại chính là tay Trầm lão gia gây dựng Thẩm gia sao? Tiêu Tử Y nhịn được khẽ thở dài, “Ông ngoại ta lợi hại quá …Biểu ca à, ta nghĩ muốn chuyện với ổng”

      Trầm Ngọc Hàn bĩu môi, thong thả bước hạ giọng, “Thực ra việc này cũng phải là ý tưởng của ông nội, ta có từng nghe qua, là bạn của ổng đề nghị ổng làm vậy đó”

      “Bạn sao?” Tiêu Tử Y hơi trầm ngâm, sợ dối, cố ý kích tướng bảo, “ phải là huynh định giữ chân ta lại đây mà cố ý lừa ta đó chứ?”

      Quả nhiên Trầm Ngọc Hàn ưỡn ngực, hừ khẽ tiếng , “Ta đường đường là nam tử hán sao có thể gạt muội được chứ? Người bạn đó của Ông nội ta cũng thường xuyên đến đây giảng đạo, có rất nhiều người hiểu. Đương nhiên ta chính là trong số những người đó đó”

      “Giảng đạo à?” Tiêu Tử Y lúc đầu để ý đến chuyện Trầm Ngọc Hàn khoe khoang, toàn bộ lực chú ý của nàng bị hai chữ trong đó hấp dẫn, “Chả lẽ là đạo sĩ sao? Khéo đến vậy sao, chả lẽ chính là vị Đại Huyền Tung Đạo trưởng ở miếu Đông Nhạc ư?”

      “Hừ, hoá ra công chúa cũng biết ha!” Trầm Ngọc Hàn vô tình thở hắt ra , lúc này có vài người nhà họ Trầm tiến đến phía trước, đợi họ tiến đến gần mới tụt lại sau vài bước chút chuyện tào lao với họ.

      Còn Tiêu Tử Y kiểu gì cũng bình tĩnh nổi, nhìn khắp mọi phía. Cái vị Lý Long Cơ kia đơn giản chỉ là đạo sĩ đâu, đến tột cùng ông ta có mưu đồ gì đây?

      muốn nghĩ nữa, trước đây nàng gặp được Nam Cung Sanh ở miếu Đông Nhạc cũng phải là tình cờ. kẻ có hoài bão lớn như Nam Cung Sanh vậy, cũng khó nắm chắc là dấu kẻ có tâm địa ác độc như Huyền Tung đạo trưởng.

      Đừng trách nàng nghi ngờ, bởi dù sao cũng được gọi là Lý Long Cơ mà!

      “Công chúa à, người làm sao vậy? Sao trong lòng bàn tay lại nhiều mồ hôi thế?”

      Diệp Tầm ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi.

      Tiêu Tử Y lúc này mới để ý ra nàng nắm tay Diệp Tầm nhưng vì nóng ruột nên tất cả đều đầy mồ hôi, đành nhìn cậu cười cười xin lỗi, lấy khăn ra lau tay cả hai, lúc này mới cất lời chào mỗi người đứng ở trước cửa TRầm gia. rồi lại chuyển quà tặng của hoàng đế qua tay nàng đưa cho Trầm lão gia. Tuy những này người Trầm gia đều coi ra gì nhưng lại là vật vua ban cũng đủ để họ thấy thoả mãn.

      Đợi khi lên xe ngựa cũng nửa canh giờ sau rồi, Tiêu Tử Y xoa xoa hai má cười tới mỏi, rồi thầm quyết định rằng thoạt trông Thẩm gia rất tốt, những cũng chỉ là diễn trò thôi. Nếu lại đến vài lần, chắc nàng cười tới mặt biến thành than mất.

      “Công chúa cực khổ rồi. giờ chúng ta trở lại cung Trường Nhạc” Trầm Ngọc Hàn cung kính ở ngoài xe , trong lòng rốt cuộc cũng thấy hẳn.

      Tiêu Tử Y cảm giác như xe ngựa chạy xa dần nhà họ Thẩm, nhìn khuôn mặt nhắn mất mát của Diệp Tầm trước mặt, cũng biết nên gì cho phải đành vươn tay ra ôm cậu vào lòng.

      “Công chúa à, con nghĩ rồi, có phải phụ thân nghe được tiếng con gọi ? Lúc ấy con rất sợ người khác phát ra con, vì con gọi rất to” Diệp Tầm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngửa mặt lên chớp chớp đôi mắt xanh đen lại nhìn Tiêu Tử Y đợi.

      Năm đó Diệp Tri Thu vốn là võ Trạng nguyên võ nghệ siêu quần mà, sao đến cả tiếng con mình gọi ầm ĩ cũng nghe thấy nữa nhỉ? Nhưng Tiêu Tử Y cũng đành lòng đả kích tâm linh yếu ớt của Diệp Tầm, đành cười gượng , “Chắc là thế nha, nhất định là cha con nghe thấy rồi!”

      mặt Diệp Tầm lại lần nữa sáng ngời, kéo ống tay áo của Tiêu Tử Y khẩn cầu bảo, “Công chúa, chúng ta vất vả lắm mới ra ngoài được chuyến, lần sau con cũng biết là được mang ra cung lúc nào nữa, Hay là…có thể để cho con gặp cha được ?”

      Tiêu Tử Y khó xử thở dài nhưng cũng biết Diệp Tầm đúng lắm. Chỉ là giờ nàng cũng biết có nên dẫn Diệp TẦm gặp Diệp Tri Thu nữa? Nếu gặp mặt lại càng làm cho Diệp Tầm bị tổn thương sâu hơn, nàng thà rằng còn hơn.

      Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, nàng vẫn đẩy màn xe ra, định hỏi Trầm Ngọc Hàn chút xem chuyện này có thể được . lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe thoáng, Tiêu Tử Y mới phát giác ra xe ngựa chạy gần đến trước cửa Lan Vị phường, mà Nam Cung Sanh vốn thân như quý công tử đứng ở ngõ cổng Lan Vị phường, biết gì đó với người đội mũ chùm đầu .

      Gì đây? Rốt cục Nam Cung Sanh ra cung thế nào nhỉ?

      Lúc này Diệp Tầm cũng ghé vào cửa kính trước xe, nhìn thấy cảnh này bỗng chợt kêu to lên, “Công chúa, cái vị đội mũ che đầu kia là cha con đó”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 192: Lan Vị phường

      “Dừng xe!” Tiêu Tử Y vội vàng kêu lên tiếng.

      “Công chúa, có chuyện gì vậy?” TRầm Ngọc Hàn bảo lái xe dừng ngựa sau đó xuống ngựa đến dò hỏi.

      Tiêu Tử Y thoải mái vén rèm lên, trước khi kịp cự tuyệt thản nhiên xuống xe ngựa, thong dong, “Bản công chúa muốn tới ăn chút gì đó ở Lan Vị phường, có phải tiểu Tầm?”

      Diệp Tầm ngoan ngoãn gật đầu phối hợp, “Đúng vậy ha, ngày nào cũng có bữa ăn trưa ở nhà trẻ đó nha! Tiểu Tầm thấy đói bụng rồi đó”

      “Danh tiếng Lan Vị phường lan xa, vừa rồi đúng lúc nhìn thấy, ngờ lại ngang qua, làm phiền biểu ca tìm cho ta phòng !” Tiêu Tử Y cười ngọt ngào, ôm Diệp Tầm xuống xe ngựa.

      Trầm Ngọc Hàn thấy nàng vậy hết cách đành thở dài, nhưng cũng hoài nghi gì. Dù gì cũng cho thuộc hạ dùng danh nghĩa công chúa và danh nghĩa công tử nhà họ Thẩm để tới đặt chỗ ở Lan Vị phường, còn chính mình canh giữ bên cạnh xe ngựa.

      Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Sanh và Diệp Tri Thu bên kia đường chuyện sắp xong, nàng lại thoát khỏi theo dõi của TRầm Ngọc Hàn, lập tức chẳng thèm để ý gì cứ kéo Diệp Tầm vượt sang bên đường.

      May là đường cái cổ đại cũng giống tốc độ nhanh của ô tô ở đại, ngựa chạy cũng nhanh, nhưng kiểu đường vẫn rộng hơn so với đại nên vẫn khá tốn thời gian. lách qua mấy chiếc xe ngựa đường, Tiêu Tử Y buồn bực phát ra Diệp Tri Thu dĩ nhiên định rời .

      Tiểu Diệp Tầm lập tức suy sụp mặt, giật tay Tiêu Tử Y ra chạy về đằng trước.

      “Tiểu Tầm! Đừng có chạy lung tung!” Tiêu Tử Y sốt ruột định đuổi theo cậu, nhưng cánh tay Trầm Ngọc Hàn giơ lên chắn ngay trước mặt nàng, hạ giọng bảo nàng bình tĩnh, bên cạnh sớm có thị vệ đuổi theo Diệp Tầm ôm về.

      “Tiểu Tầm à, ở trong Lan Vị phường này nha! được ở bên đó” Tiêu Tử Y cười to.

      Diệp Tầm cúi đầu,. tuy Tiêu Tử Y thấy v ẻ mặt của cậu, nhưng biết cậu chắc chắn cố kìm nước mắt.

      Phái số thị vệ trước, cùng Trầm Ngọc Hàn thoả thuận xong, người sau lưng hết cách đưa ra biện pháp đề nghị, “Công chúa, hôm nay quán hết chỗ, ta thấy chúng ta chỉ có thể mua được ít điểm tâm, mang về !”

      ngờ dùng tới tên công chúa và Thẩm gia mà cũng bao được phòng nào, xem ra việc làm ăn của Lan Vị phường này đúng là kinh người .

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Diệp Tầm, dù sao nàng muốn tới đây chỉ là lấy cớ, giờ thể đuổi theo Diệp Tri Thu trước mặt thị vệ được. Hơn nữa đường phố ở đây ngang dọc , dù nàng có thể phái thị vệ các phía truy tìm cũng thể tìm nổi, mà Trầm Ngọc Hàn cũng đồng ý.

      định đồng ý với đề nghị của Trầm Ngọc Hàn giọng phía trước cất lên, “Công Chúa Điện Hạ? là rồng đến nhà tôm ha!”

      Tiêu Tử Y im lặng nhìn Nam Cung Sanh ngông nghênh tới, khoé miệng khẽ nhếch lên cười chào hỏi, “Ông chủ Lan, lâu gặp”

      Người đàn ông này, nàng còn định trông cậy vào chiếu cố đến bọn trẻ trong cung Trường Nhạc đó mà! Ai ngờ nàng vừa ra khỏi cung làm ngược lại cũng ra khỏi cung. Hơn nữa lại còn giao tình khá nhiều với Diệp Tri Thu nữa chứ. Nhưng quá quen với việc nhìn trong cung với bộ râu xồm lôi thôi kia, giờ ngẫu nhiên nhìn thấy bộ dạng đẹp trai như quý công tử vậy của lại thấy quen.

      Lúc này Nam Cung Sanh chạy tới gần, giơ tay phải trắng nõn kia ra, tạo tư thế mời rất phong độ cười bảo, “Công chúa đại giá quang lâm, quán ta đây vinh hạnh cho kẻ hèn này quá. Xin mời lên ngồi”

      Trầm Ngọc Hàn lấy chuôi kiếm chút khách sáo gạt tay ra, kỳ lạ, “Lan Vị phường hết chỗ rồi, đa tạ tốt bụng ông chủ Lan, chúng ta cáo từ trước”

      Nam Cung Sanh lơ đãng mỉm cười, rất phong độ, “Lan mỗ có để lại gian phòng ở Lan Vị phường, nếu công chúa có chê…có thể lên ngồi chút”

      Tiêu Tử Y nhìn thấy khoé miệng khẽ nhếch lên của , biết mình thể nào cự tuyệt nổi , đành cười gật gật đầu kéo Diệp Tầm theo vào cửa Lan Vị phường. TRầm Ngọc Hàn chán nản nhún chân, tiện tay chặn lại rồi vào theo họ, phía sau có thị vệ trông xe ngựa rồi.

      Lan Vị phường hổ là phường điểm tâm nổi tiếng kinh thành, Tiêu Tử Y vừa mới đến cửa lớn bị chấn động. Lọt vào trong tầm mắt chính là chiếc sân rất rộng đằng trước, bên trái có vài dáng điệu hơn người đàn hoặc biểu diễn ca nhạc. Còn ngoài quầy ba ở giữa tiếp đón ra, bên phải đặt sẵn khá nhiều ghế dài, cũng có chỗ cho những người khách đợi. Ở giữa giăng từ trần nhà xuống những tấm màn lụa mỏng ngăn các khu khách ra, đảm bảo cho khách được ở rất riêng tư, cũng tạo cho đại sảnh có vẻ có khí thần bí. Trong lúc bồi bàn lại lại các tấm màn bị lay động tạo nên cảm giác mơ màng, càng lộ ra nơi đây thêm mê ly động lòng người.

      Tiêu Tử Y vừa vào đến cửa ngửi được rất nhiều mùi thơm của các loại bánh và mùi thơm khác trộn lẫn, biết ngồi sau những tấm màn lụa mỏng kia chắc chắn là những tiểu thư con nhà giàu. Triều Đại Chu đối với nữ giới cũng hẳn là cửa lớn ra, cửa . Trong lịch sử nổi tiếng về Chu Hi vẫn còn chưa xuất , phụ nữ có phúc lắm.

      Nam Cung Sanh dẫn nàng ra sau đại sảnh lớn, Tiêu Tử Y tưởng là nghe được từng đợt xôn xao sau tấm màn, may là các này ỷ vào thân phận của mình, ai dám chủ động tiến gần vị lão bản nổi tiếng của Lan Vị phường đáp lời. Tiêu Tử Y biết là, cơ hội Nam Cung Sanh xuất ở Lan Vị phường thực nhiều lắm, rất nhiều dù phải đợi mỗi ngày cũng đều có cơ hội gặp mặt, vì thế họ chỉ là nhìn từ ra biết. Mà khi họ tới rồi, lại càng có nhiều đề tài bàn tán xem bên cạnh Lan lão bản đến tột cùng là ai.

      Đợi lúc Tiêu Tử Y qua đại sảnh đến giữa đình viện, lại càng có thêm nhiều người nhận ra ông chủ chính của Lan Vị phường điên đảo. Hoá ra nàng nghĩ đến đây chính là phòng riêng điểm tâm của chính vợ con, bốn phía có bốn toà nhà vây quanh làm cho Tiêu Tử Y cứ trợn mắt há mồm nhìn.

      Làm phường điểm tâm lại còn có thể đạt được đến trình độ này ư? Hơn nữa nơi lớn như vầy, giữa 12 giờ trưa mà khách còn đông nghịt thế này ư?

      Nam Cung Sanh vô cùng hài lòng nhìn biểu kinh ngạc của Tiêu Tử Y, khiến cho cảm thấy rất thoả mãn. Nam Cung Sanh dẫn nàng lên tầng lầu, vừa vừa chuyện, “Lần đầu tiên công chúa đến Lan Vị phường chăng? Ở đây chỉ có điểm tâm nổi tiếng, mà trà và đồ uống cũng rất được hoan nghênh. Có rất nhiều thi nhân và cả các thiếu gia, tiểu thư ai cũng đều thích đặt chỗ lâu dài trong Lan Vị phường để làm nơi hoạt động”

      Tiêu Tử Y gật đầu ra là vậy, trắng ra chỉ là cung văn hoá thôi mà! Định vị Nam Cung Sanh này cũng đúng lắm, mục tiêu kiếm tiền chính là những thiếu gia tiểu thư, có cấp bậc cao nhiều tiền này. Những thanh thiếu niên này túm tụm cùng nhau đánh đàn, ngâm thơ, thưởng thức trà phong nhã. Xem ra càng khẳng định thúc đẩy nghiệp phát triển kinh tế của triều Đại Chu.

      Tám phần có thể đoán ra người đàn ông độc thân nhiều tiền này được bình chọn thế nào, chính là hơn nửa xuất phát từ nơi đây. Nàng còn nhớ truyền thuyết “thiếu niên có vẻ mặt bệnh đắc ý” Nam Cung Sanh được xếp hạng thứ hai, còn biết còn có thân phận làm ông chủ khác này ở Lan Vị phường được xếp hạng thứ mấy đây?

      “Công chúa, xin mời vào” mông lung tự hỏi họ lên đến lầu 3 có gian phòng cho thuê riêng. Trong phòng trang trí dĩ nhiên khỏi cần rồi, đều là các đồ thượng đẳng, mà đặc biệt hơn là gian phòng thuê này đều có cửa sổ ở hai mặt tường, vừa vặn lấy được nhiều ánh sáng. Càng khó hơn nữa là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc, xa xa lại còn có thể nhìn thấy hoàng cung rộng mêng mông. Gió thổi nhè qua phòng, mang tới luồng cảm giác mát mẻ.

      TRầm Ngọc Hàn giành vào trong phòng trước Tiêu Tử Y, kiểm tra xunh quanh xem có gì khác lạ hay có vật nguy hiểm gì ? Nhưng mà nhìn trong mắt Tiêu Tử Y thấy chẳng có việc gì làm mà thôi. cái gì cũng muốn hả giận. Ai bảo vừa rồi báo tên công chúa và tên nhà họ Thẩm mà chẳng có tác dụng gì chứ.

      Nhưng chuyện này ra Tiêu Tử Y cũng thèm để ý, làm nàng nhớ mãi quên lại là kiện khác.

      Tiêu Tử Y nhéo nhéo tay bé của Diệp Tầm, mặt mỉm cười với Nam Cung Sanh hỏi, “Lan lão bản à, ngờ huynh cũng biết tiên sinh Diệp Tri Thu ha?”

      Nam Cung Sanh sững sờ, hoàn toàn ngờ tới mục đích của tiểu công chúa đến nơi này ra là thế.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 193: Ly nước ngọc lưu ly

      Diệp Tầm rất hồi hộp, cho dù cậu biết cha có vài câu tốt hơn, nhưng giờ ngẫm kỹ lại có lẽ phụ thân có chuyện quan trọng cần phải làm, nên mới rảnh lo cho cậu.

      Nam Cung Sanh cúi đầu nhìn Diệp Tầm của sốt suột bên cạnh Tiêu Tử Y, trong lòng đương nhiên biết đứa bé này mong chờ điều gì. Chỉ là quả chẳng còn cách nào thoả mãn cậu. Nam Cung Sanh đành thở dài, cười theo sau, “Tại hạ chỉ là muốn hỏi chút Diệp tiên sinh cách làm đồ điểm tâm và đồ uống đặc sắc thảo nguyên thôi, nếu công chúa có thời gian quá bộ đến Lan Vị phường, chừng có thể được ăn chút pho mát thảo nguyên thuần khiết đó đấy”

      Tiêu Tử Y đương nhiên tin Nam Cung Sanh là loại người qua loa tắc trách. Từ lần trước ở miếu Đông Nhạc nghe được lý luận chuyện buôn bán trị quốc kia xong, nàng chỉ biết hẳn là có tư tưởng thống trị phong kiến điên đảo. Điều này hẳn là do bản chép tay của vị Hoàng Hậu Độc kia. Còn về phần Hoàng hậu Độc vì sao hành động cùng các chư thần, chắc là bà ấy hẳn muốn gả cho nhân vật có quyền lực thống trị cao nhất ở thời đại phong kiến lúc đó, nên dĩ nhiên ôm đồm đống rồi. Hoặc là bởi bà ý thức được cho dù kiểu sản xuất này phát triển tới trình độ nhất định loại chính sách này cũng được thông qua, hơn nữa nhà Tuỳ vốn đại loạn trước rồi mới thống nhất, nghỉ lấy lại sức cũng đủ ổn định mấy đời.

      giờ Tiêu Tử Y ở tại thời đại này, tuy nàng biết hoàn cảnh dân sinh cụ thể thế nào, nhưng theo vài lần nàng xuất cung nắm được, chuyện phải làm thua gì Đại đường thịnh vượng. Ví dụ thông qua gia tộc họ Thẩm mà , thương nhân – có ý thức ngẩng cao đầu, đều phải là loại người chỉ biết mặc áo đen, đúng loại giầy thời đại khác màu sắc.

      Như vậy, Nam Cung Sanh muốn thành lập chính quyền mới như trước, đầu tiên cần phải làm là đẩy mình trở về triều Đại Chu lúc bấy giờ. Điều này có thể giải thích tại sao Nam Cung Sanh lại thân thiết với những kẻ sĩ khác chăng? Hay là mục đích mở Lan Vị phường này cũng đơn giản? Bởi nơi đây là trung tâm thu hút rất nhiều nhân sĩ đời thứ hai của triều Đại Chu.

      Người này có dã tâm lớn vậy sao? Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt tươi cười giờ của Nam Cung Sanh mà có nửa phần nhìn ra được là loại người mà nàng tưởng tượng kia..Có lẽ chính nàng muốn thừa nhận thôi…

      Tâm tư Tiêu Tử Y lập tức trở nên thất vọng, cúi đầu ngồi bừa bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài hoàng cung xa xa. Nam Cung Sanh thấy thế cũng quấy rầy nàng, cứ thay nàng gọi mấy đồ điểm tâm ngon và thức uống của Lan Vị phường rồi sau đó cùng chuyện hàn huyên với Trầm Ngọc Hàn.

      Trầm Ngọc Hàn vốn rất kiên định, nhưng do Nam Cung Sanh hay lấy thân phận Lan lão bản bái phỏng Thẩm gia, tuy chưa bao giờ thấy qua Trầm Ngọc Hàn, nhưng lại biết khá tính tình của . Chỉ khéo đưa đẩy vài câu, làm cho cam tâm tình nguyện cùng ngồi bên cạnh Tiêu Tử Y, còn chính Nam Cung Sanh cứ ngồi tận ghế cuối cùng.

      :”Công chúa à, ở đây nhìn cảnh hoàng cung có phải rất tuyệt hay ?” Nam Cung Sanh cười hỏi Tiêu Tử Y tập trung ngắm phong cảnh.

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhàng, “Từ đây nhìn lại thấy nơi đó cứ xa mờ như vậy, rất khó tin nổi là có người sống ở trong đó vậy”

      Lúc chuyện điểm tâm bưng lên, mọi người được bồi bàn hầu hạ rửa sạch tay. Tiêu Tử Y để ý thấy khuôn mặt Diệp Tầm chán nản, nhưng do điểm tâm ngon tuyệt bày trước mắt, nên ít nhiều cũng đỡ hơn. Quả nhiên trẻ con vẫn là đơn thuần nhất, còn như nàng cho dù có nhìn thấy điểm tâm nhưng cũng cảm thấy giảm bớt nửa phần buồn bực trong lòng.

      Tiêu Tử Y vươn tay định cầm lấy khối bánh mê người bàn tay khác hành động trước nàng.

      Trầm Ngọc Hàn cắn miếng bánh rất to, cười thoả mãn bảo, “Công chúa à, ngài ở ngoài cung cứ để cho hạ quan phụ trách nhé, vì để phòng người ăn phải thứ sạch , hạ quan đường đột vậy” xong lại cắn thêm miếng bánh nữa rồi mới thả xuống đĩa con trước mặt nàng, bảo nàng sao có thể ăn được rồi.

      Tiêu Tử Y cứng họng gì được. Người đàn ông này đúng là keo kiệt quá , vẫn còn mang thù đến vậy. Trước đây rốt cục là nàng chỉnh thế nào nhỉ? Tự dưng lại làm cho lúc nào là tìm cớ để chỉnh lại nàng.

      Hành động này của Trầm Ngọc Hàn làm Tiêu Tử Y vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Sanh cất tiếng trước bảo, “Lan Vị phường chưa từng có kiện trúng độc nào xảy ra cả, nhưng khó được Trầm Thị vệ lại trung thành và tận tâm đến thế, xem ra cũng vì vậy mới làm điều thừa thế” Vừa vừa đưa tay ra đem đổi đĩa bánh còn nguyên chưa kịp đụng tới trước mặt Trầm Ngọc Hàn đẩy đến trước mặt Tiêu Tử Y, rồi đưa đĩa bánh bị Trầm Ngọc Hàn ăn qua cho bồi bàn mang .

      TRầm Ngọc Hàn ngồi lặng trước vị trí trống rỗng trước mặt, vừa rồi là mượn cơ hội trả thù Tiêu Tử Y lúc ở Trầm gia tự lẻn trốn chạy tới kiện kia, ai ngờ đến cả điểm tâm cũng chẳng có mà ăn. Mặc dù cũng thể nào là mình thích ăn điểm tâm nhưng vừa rồi ăn qua miếng bánh mùi vị của nó vẫn còn lưu lại trong miệng, làm cho nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh thơm lừng trước mặt Diệp Tầm, lén nuốt nước miếng ừng ực.

      Tiêu Tử Y cố nén cười, nhìn Diệp Tầm cảm nhận được mắt sói của TRầm Ngọc Hàn, vội kéo đĩa điểm tâm của mình vào gần, cứ sợ cũng cướp điểm tâm của mình .

      Nam Cung Sanh nhận được ánh mắt cảm kích của Tiêu Tử Y, khoé môi khẽ nhếch lên tự mãn. vốn ghét nhất kiểu người phiền phức, nhưng lại lặng lẽ có thói quen chăm sóc đến nàng. Hơn nữa lại bởi nàng quan tâm đến trẻ con làm thay đổi chút. Nếu là lúc trước cũng nhân nhượng chút nào, suốt ngày bọn trẻ cứ gào khóc náo loạn chẳng hứng thú gì, song giờ dĩ nhiên lại có thể dành khá nhiều thời gian để tâm tới, ra cả bộ đề thi cho bọn trẻ.

      Càng ở chung với bọn trẻ, lại càng cảm thấy mình trở nên thoải mái hơn, có thể rời xa cái đám người suốt ngày tranh đấu, đề phòng bản thân gặp chuyện may. giờ mới biết vì sao Tiêu Cảnh Dương dù rất thích vị trí thái tử điện hạ nhưng vẫn dành thời gian chạy tới cung Trường Nhạc. Có lẽ là bởi ở đó có thể thả lỏng bản thân hoàn toàn, phải để tâm hay đề phòng tới bất cứ chuyện gì.

      Khó có được nơi niết bàn ở trong hoàng cung như thế. Chỉ là thủ đoạn giáo dục đặc thù thế này là nàng học được từ đây sao? Chả lẽ vị tiểu công chúa này được xem qua bản viết tay của Hoàng Hậu Độc đó sao? Nhưng mà từng nhiều lần dò hỏi nàng nếu trong tay nàng cũng có bản viết tay của hoàng hậu Độc …. tạo cho tò mò như thế.

      NHưng bản chính trong tay quả cũng có đề cập qua nền giáo dục như thế, cũng có thể là bản trong tay nàng ấy viết hơn chăng?

      Tiêu Tử Y cúi đầu mượn cớ ăn điểm tâm để tránh tầm mắt nóng rực của Nam Cung Sanh, cảm giác hai má mình hơi nóng lên. Vì sao nàng có thể thản nhiên trước Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm chứ? Còn khi đụng vào tầm mắt của “Lan lão bản” quá ư đẹp trai này lại cảm thấy lúng túng?

      Hoá ra nàng cũng chẳng kém gì các fan cuồng bên ngoài kia, có sức chống đỡ nổi các chàng cực đẹp trai.

      bạn , điểm tâm này ăn có ngon ?” Nam Cung Sanh cười híp mắt hỏi xéo sang Diệp Tầm.

      Diệp Tầm ra sức gật đầu, lè lưỡi ra liếm mảnh vụn tay, thoả mãn, “Điểm tâm này ăn ngon quá ! Ca ca có thể cho chúng ta mang về được ? Đệ xin cái vị thúc thúc mới đến kia xem ổng có thể làm được điểm tâm ngon đến vậy ?”

      Nghe Diệp Tầm nhắc đến thân phận kia của mình, Nam Cung Sanh liếc mắt đảo quanh, phát ra Trầm Ngọc Hàn nhìn đĩa điểm tâm của Diệp Tầm mắt loé sáng, cũng có biểu phát giác ra cái gì khác thường. Còn Tiêu Tử Y vẫn cúi đầu, nhìn biểu mặt.

      hiểu nàng ấy có thấy hoài nghi gì với thân phận này của mình nhỉ? Nếu sao lần trước lại thấy ra câu đố kiểu này đến cho nữa? Nam Cung Sanh vừa nghĩ vừa nhìn Diệp Tầm gật gật đầu, tiện bảo nhà bếp chuẩn bị nhiều điểm tâm chút.

      Trầm Ngọc Hàn trợn tròn mắt nhìn họ thưởng thức điểm tâm ngon lành mà hối hận mãi. May lúc này đồ uống được mang lên cũng có chút phần của Trầm Ngọc Hàn, Nam Cung Sanh thấy cũng nhắc lại chuyện thử độc nữa nên cũng tha cho .

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 194:

      Diệp Tầm nhìn chằm chằm “Ly nước ngọc lưu ly” trước mặt, bất giác nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Y, dĩ nhiên nhận ra ly nước trái cây kia chính là loại đồ uống mà bọn trong nhà trẻ vẫn thường hay uống, hơn nữa chiếc ô xinh xinh trong chiếc ly kia trông rất ngộ từng được Thái Phu tử khen ngợi vì ý tưởng phát minh mới mẻ nữa.

      Tiêu Tử Y bĩu môi, khó chịu hỏi, “ hiểu ly nước ngọc lưu ly gì đó của Lan lão bản này được lấy bí quyết từ đâu vậy ha? Ta còn nhớ loại đồ uống này mới có trong cung của ta, nhưng tên gọi lại ra dễ nghe hơn nhiều”

      Hừ, nàng đúng là muốn vạch trần thân phận của , nhưng mà đây cũng hơi quá đáng rồi đó, nàng còn định chia sẻ bí quyết này với Lan vị phường nữa cơ mà.

      mặt Trầm Ngọc Hàn cũng lộ vẻ chú ý, sao thứ trong cung có mà lại lọt ra ngoài được nhỉ? Nếu Nam Cung Sanh giải thích vậy báo thù chuyện vừa nãy luôn thể.

      Nam Cung Sanh cười rất chi tự nhiên chậm rãi, “Bí quyết này là do gã công tử họ Đàm cung cấp cho tại hạ, đặt giá là được toàn quyền sử dụng miễn phí phòng riêng ở Lan vị phường năm”

      Đàm…Đàm Nguyệt Li! Trước mặt lên khuôn mặt có nụ cười đáng ghét, Tiêu Tử Y hận tới mức nghiến răng trèo trẹo. Tên này đúng là kẻ cơ hội, có lẽ nhìn thấy khả năng sống vô hạn của nàng trong cung nên chắc chẳng bao giờ có cơ hội tới Lan vị phường, bởi thế mới thoải mái mang đồ uống của nàng bán như thế. cần nàng cũng biết muốn gian phòng ở Lan vị phường khó khăn tới cỡ nào rồi.

      Tiêu Tử Y đột nhiên uống bừa thứ đồ uống Ngọc lưu ly này, cũng phải thừa nhận trong đó Nam Cung Sanh bỏ số thứ gì đó vào còn dễ uống hơn so với đồ ở trong cung.

      Nam Cung Sanh ngồi chuyện hàn huyên với họ lát bị bồi bàn gọi mất. Trầm Ngọc Hàn ngồi khô khốc chỗ thấy buồn bực, chẳng bao lâu vội thúc giục Tiêu Tử Y trở về cung ngay.

      Đặt điểm tâm rồi nên lâu được đưa tới phòng, Tiêu Tử Y nghĩ giờ Nam Cung Sanh ở trong cung, giờ nàng vội trở về cung ngay có thể tóm được đuôi hồ ly, vì thế cũng vui vẻ đồng ý lên đường về cung.

      Thực ra Lan vị phường cách cung Trường Nhạc cũng xa lắm, chẳng bao lâu tới cửa cung, Tiêu Tử Y nhìn thị vệ cầm mãi năm gói điểm tâm của Lan vị phường tiện bảo TRầm Ngọc Hàn có thể lấy hộp ra chia ít cho thị vệ.

      Trầm Ngọc Hàn đề phòng lùi lại sau vài bước, biểu nghi ngờ, chẳng tin lòng tốt bụng của tiểu ma nữ này tý nào.

      cần thôi vậy” Tiêu Tử Y cũng chẳng thèm đôi co với , nắm tay Diệp Tầm xoay người vào cung. Vừa vào đến cửa trong chớp mắt quay đầu lại thấy tay thị vệ thiếu mất hộp rồi. Hừ, còn giả vờ cầm nữa sao?

      Trong lòng Tiêu Tử Y oán hận vài câu, sau đó gặp nhóm thị nữ tới đón Diệp Tầm rửa mặt thay quần áo trước, lúc này là giờ nghỉ trưa, nếu Diệp TẦm thấy mệt cũng có thể ngủ. Còn chính nàng vội chạy tới sân thể dục. Tuy vậy lại bất ngờ phát vẻ mặt râu ria xồm xoàm của Nam Cung Sanh tàng cây hoè to trước mặt của điện Vĩnh Ninh thản nhiên uống rượu. Thấy nàng đứng sững dưới tàng cây nhìn lên chỗ , Nam Cung Sanh còn giơ bầu rượu về phía nàng, ý là chào hỏi qua.

      ….”Tiêu Tử Y trợn tròn mắt há hốc mồm trừng trừng nhìn Nam Cung Sanh, trong lòng tuy sớm khẳng định chính là Lan lão bản kia rồi, nhưng việc sớm nhanh như thế trở lại làm nàng thể tin nổi.

      Nam Cung Sanh cũng chẳng thèm để ý đến nàng, cứ tiếp tục ngồi tàng cây ngắm cảnh uống rượu.

      Tiêu Tử Y buồn bực chắp tay sau lưng về phía sân thể dục, đợi khi nào có dịp túm được chân ngựa kia của . Lúc Còn chưa tới sân thể dục thấy con chó rất to chạy đến nhào thẳng vào lòng nàng làm nàng suýt ngã.

      “Abe! đừng có liếm nào, ha ha! đừng liếm nữa. Cậu chủ của mày cũng về rồi, tìm cậu chủ mày chơi !” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống xoa xoa bộ lông trắng như tuyết của Abe, cười bảo. Abe này chỉ chớp mắt mà lớn bổng rồi, đứng lên đều ngang hông nàng, chú chó rất đẹp, rất hấp dẫn.

      Abe hình như nghe lời nàng , thở phì phò xoay người chạy đến hướng điện Vĩnh Ninh, tìm cậu chủ của nó.

      “E hèm, có phải Diệp Tầm trở lại rồi ? Abe này quậy tới tận trưa làm cho chúng con sắp chết rồi nè” Lí Vân Tuyển chạy đuổi theo Abe ra tận sân thể dục, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tiêu Tử Y bảo Abe tìm Diệp Tầm, dựa người vào tường thở hắt ra.

      “Ha ha, vất vả cho các con rồi. Từ Abe chưa từng rời Diệp Tầm bao giờ, cũng khó trách nó lại đứng ngồi yên như thế” Tiêu Tử Y cười , đứng lên đến bên người Lí Vân Tuyển, cúi đầu thầm bên tai hỏi, “Bé Vân Tuyển à, con có chú ý được gì , cái vị Nam thúc thúc kia ở cây lúc nào rồi thế?”

      Lí Vân Tuyển nghiêng đầu nhìn bóng áo lam trong đám cành lá kia, nghĩ mãi lắc đầu bảo, “Cũng nha! Hình như sáng học thấy chú ấy uống rượu ở đây rồi…”

      Tiêu Tử Y thấy cũng hỏi được gì đành bỏ, vừa lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi trán Lí Vân Tuyển, vừa trách móc, “Sao giữa trưa mà thay quần áo thế? Sáng sớm hay chiều muộn tuy vẫn lạnh nhưng giữa trưa rất nóng đó nha!”

      Lí Vân Tuyển chẹp chẹp miệng bảo, “Vừa rồi buổi chiều có tiết của chú Độc , con nghĩ cũng phải chạy bộ cũng có mồ hôi! Ai ngờ hôm nay Abe lại hư thế chứ”

      có ai giúp con sao? Mọi người sao lại thế chứ? Ta với chúng thay con nhé!” Tiêu Tử Y lại thấy bóng Nam Cung Sanh cũng chẳng động đậy gì, lúc này mới nắm tay Lí Vân Tuyển đến sân thể dục.

      “Nam Cung và Độc hai người đó chơi cờ nhảy, còn tiểu Tinh Tinh vẫn giống như mọi ngày đọc sách…”Lí Vân Tuyển mở miệng vui. Để bé coi con chó to đến vậy, bé coi cũng chẳng dễ dàng gì.

      “TRạm Nhi đâu rồi?” Tiêu Tử Y nghe thấy Lí Vân Tuyển tiếp gì nữa, đành tò mò hỏi.

      “TRạm Nhi….Nó cùng chị em nhà họ Tô chơi trong bóng râm..” Lí Vân Tuyển phồng má, chỉ tay hướng về phía bóng râm của sân thể dục. Cùng Chơi đùa với nhau bé cũng quan tâm lắm, nhưng vì sao lại để cho bé chơi cùng chứ? Hơn nữa muốn cho bé chơi sao lại cứ để cho bé làm cung nữ, bé sao chịu được chứ?

      Tiêu Tử Y kéo tay Lí Vân Tuyển tới, thấy Tiêu TRạm chơi với chị em nhà họ Tô say sưa. bãi cỏ đặt chiếc bàn tròn , bàn còn có rất nhiều loại đồ ăn tinh xảo, bên trong còn bày đầy cả cỏ xanh hoặc hoa tươi nữa, liên tưởng hẳn là bữa đại tiệc tối .

      Tiêu TRạm hỏi rất giòn, “Linh Lung muội muội, tối hôm nay chúng ta ăn cái gì ha?”

      Tô Linh Lung bĩu môi mất hứng bảo, “ bao nhiêu lần rồi, ngươi phải gọi ta là Hoàng hậu nương nương chứ”

      Lúc Tiêu Tử Y nghe được câu này bỗng ngẩn cả người, còn chưa kịp định thần ra sao hiểu ngay, bỗng giận tím mặt. Các bé mới chỉ là những đứa trẻ ba tuổi thôi, nếu có người lớn dạy các bé những lời này, sao các bé lại có khả năng vậy được chứ?

      Tiêu Trạm mở trừng hai mắt, hiểu hỏi lại, “Nhưng mà ngươi cũng phải mà! Hoàng hậu nương nương nhưng là bà nội của ta đó nha!”

      “Ngươi! Cứ tính vậy , là giả rồi, đúng là, ngươi thích gọi là gì gọi vậy!” Tô Linh Lung bị chọc giận bảo.

      “Tỷ tỷ người đừng có giận mà! Trạm Nhi ca ca, chúng ta làm lại nha” Tô Lâm Lang đứng bên cười hì hì bảo.

      “Hả, Lâm Lang muội muội, hôm nay chúng ta ăn gì đây ha?” Tiêu Trạm biết tại sao lại chọc cho Tô Linh Lung mất hứng, xoay đầu hỏi Tô Lâm Lang.

      Tô Lâm Lang chỉ chỉ các đồ bàn bảo, “Hôm nay ngươi có thể tự chọn”

      Tiêu TRạm cảm thấy rất vui, tâm trí phừng phừng, nhìn đồ bàn, tò mò hỏi, “Nào có đồ ăn gì ha?”

      “…Rau xào” Tô Lâm Lang nghĩ mãi cũng nặn ra được tên thức ăn nào, vì từng nghe qua tên đồ ăn rất chi phức tạp, cuối cùng vẫn là Tô Linh Lung xen vào câu.

      “Còn gì nữa ?” Tiêu Trạm hỏi rất ngây thơ.

      Tô Lâm Lang liếc mắt nhìn Tô Linh Lung, thấy bé cũng thêm được tên đồ ăn nào nữa đành , “Hết rồi”

      Tiêu TRạm vẫn ngơ ngác hỏi, “Vậy ngươi muốn ta chọn thế nào đây?”

      “Có ăn hay ?” Tô Lâm Lang nghiêm trang .

      “…..”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 195: Điện Y Lan của Mai Phi

      Điện Y Lan từng được coi là cung điện đặc sắc, thời Hán triều, Vương phu nhân sinh ra Vũ Đế vốn vậy. Bởi thế lúc Mai Phi sinh được hoàng tử thứ mười ba là Tiêu Sách được ban thưởng điện này, từng được vua và dân chúng lén bàn luận xôn xao khá nhiều, lại càng bởi sau này Tiêu Sách được Hoàng Thượng sủng ái chẳng kém gì hoàng thái tử Tiêu Cảnh Dương năm đó, thậm chí lại còn được sủng ái hơn, khiến nhiều người có lòng cũng tránh khỏi lo nghĩ nhiều.

      Nguyên nhân tạo nên tình trạng này cũng chỉ Tiêu Sách thông minh hơn người từ bé, mà còn bởi mẫu phi của cậu cũng có quan hệ khá lớn.

      Mai Phi chính là người con quý giá nhất của Thái sư đương triều, tên thực là Tô Nguyệt Nhi, lúc tiến cung chưa đầy mười lăm tuổi. Lúc còn vẫn thường ở cùng với cha mẹ vài năm ở Giang Nam, nên miệng lưỡi ngọt ngào mềm …tới mức làm cho hoàng đế thích mãi. Cũng bởi tính cách bà ôn nhu, dung mạo tú lệ, dưới đôi mắt xếch còn có nốt ruồi lệ làm cho người ta thương mãi. Bề ngoài tranh giành tình cảm gì, làm cho hoàng đế cứ hận mãi là đem tất cả mọi thứ đến cho nàng dùng cả.

      Trong điện Y Lan khắp nơi đều trồng mai, còn cố tình tạo chiếc hồ lớn trong đình. Dưới ánh trăng hiền hoà, mặt nước lăn tăn, bóng cây loang lổ, lại càng làm cho con người ta thấy xúc động dạt dào.

      Lúc này Tiêu Sách cúi đầu thỉnh an về phía mẫu phi của mình, sau đó ngồi bên dựa vào chiếc ghế.

      “Ngồi phải ngồi cho ngay ngắn, đừng nghiêng ngả thế” Giọng Mai Phi tuy giống như tiếng chim hoàng oanh mềm mại uyển chuyển, nhưng chứa trong đó uy nghiêm làm cho Tiêu Sách phải ngồi thẳng ngừơi lại, còn nghe được tiếng cười khẽ của cung nữ hai bên, bất giác nhìn xung quanh. Mai Phi thấy cả, vung tay lên cho các cung nữ lui hết, đợi khi chỉ còn hai mẹ con bà trong phòng lúc này mới hiền hoà, “Người phàm hành vi là ngồi nằm, thể cứ coi được. Sách nhi à, những điều này đều là kiến thức cơ bản của vị đế vương, con nhất định phải nhớ kỹ đó”

      Tiêu Sách gật gật đầu, tuy cảm thấy mẫu phi mình lấy tiêu chí chuẩn của đế vương ra ra cầu cậu làm cũng hơi chút quá đáng, nhưng mà từ cậu cũng luôn được mẫu phi lén dạy như thế nên cũng để ý cho lắm.

      Mai Phi đưa tay ra cầm lấy chén thuốc bên người, lông mày cau lại , “Sao trả lời ta hả?”

      Tiêu Sách vội vàng cúi đầu xác nhận, cất giọng khàn khàn như vịt đực kia , “Mẫu phi, giọng Sách nhi khó nghe lắm, nên vẫn ít là tuyệt hơn ạ”

      “Có người giễu cợt con sao?” Mắt phượng Mai Phi cau lại, chỉ hơi cong cong hé nhìn rồi mỉm cười lạnh lùng bảo, “Nếu mà là lời nam tử có khả năng kẻ này giễu cợt con. Đây đúng là lời của chưa lớn, giễu cợt con, hẳn là Kiếm Sương bên cạnh ta sao?”

      Tiêu Sách định cất lời giải thích thay Kiếm Sương nhưng biết mẫu phi mình cũng đổi ý vì lời của mình , nên đành gục đầu thấp hơn.

      Mai Phi uống từng ngụm từng ngụm chén thuốc, thản nhiên, “Con đến tuổi rồi, nếu con thích nàng ấy, ta để cho nàng ta tới hầu hạ con vậy”

      “Mẫu Phi!” Tiêu Sách kinh ngạc ngẩng đầu, cậu vốn nghĩ mẫu phi mình giận lây sang Kiếm Sương, nhưng mà làm sao nghĩ đến lại có kết quả như thế.

      “Thế nào? Nếu mà con thích…Ta để cho nàng ta làm việc ở phòng củi vậy. Ở chỗ này của ta cần những kẻ lắm miệng” Đôi môi mỏng mọng đỏ của Mai Phi hơi cong lên, cánh môi do uống thuốc nóng bỏng nên lại có vẻ đỏ khác thường.

      Tiêu Sách nghĩ đến ngụ ý của mẫu phi, mặt bất chợt đỏ bừng lên. Từ cậu sinh trưởng trong cung đình, dù chưa làm thực hoặc tận mắt thấy nhưng mà cảm thấy dĩ nhiên mẫu phi ám chỉ cái gì. Cậu chợt nhớ tới đôi mắt to trong trẻo mê người của Kiếm Sương, trong lòng nhảy bịch bịch, vội cúi đầu xuống.

      Mai Phi thấy thế cũng chẳng còn cách nào. Con trai cũng đến tuổi rồi, Tiêu Cảnh Dương người ta lúc lên mười tuổi làm đám cưới, con trai bà cũng thể tụt hậu được. Trước tiên cứ đưa người hầu bên bà vào cung của nó , bà cũng thấy yên tâm chút.

      “Vậy thế nhé. SÁch nhi, gần đây chuyện học hành của con thế nào rồi?” Mai Phi thổi thổi chén thuốc trong tay, tiếp tục uống từng ngụm từng ngụm .

      “Cũng tệ lắm ạ, La Thái Phó vẫn thường chẳng còn gì để dạy cho con nữa rồi” Tiêu Sách cung kính đáp lại.

      “Hừ, chẳng còn gì để dạy cũng cần ông ta dạy nữa. Những kẻ này từ xưa đến nay trong lòng đều đồng nhất. Kẻ nào kẻ nấy làm người ta nhìn phát chán” Mai Phi thẳng tuột.

      Tiêu Sách đáp vội, “La Thái Phó rất uyên bác, SÁch nhi vẫn còn cần học nhiều ở ổng nữa. Chỉ là gần đây La Thái phó tâm tình được ổn, nghe là bị hoàng tỷ trêu chọc ạ”

      “Hoàng tỷ ư?” Chiếc chén trong tay Mai Phi hơi rung, lập tức cười bảo, “Đúng là cái vị trong cung Trường Nhạc kia rồi, La Thái Phó tâm cao khí ngạo, Tiêu Tử Y này nhất định là mầm tai vạ giấu rồi. Đúng rồi, Sơ Hương gần đây có tin tức gì truyền về hả?”

      Tiêu Sách đành thở dài, ngày nào Sơ Hương truyền tin về mà chẳng đều qua tay cậu cả, càng xem càng cảm thấy cái nhà trẻ ở cung Trường Nhạc ấy hấp dẫn cậu rất lớn. Cậu gần như tối nào cũng nằm mơ đến mới thấy chính bản thân mình trưởng thành ở trong tình trạng thế nào. “Bẩm mẫu phi, ngoài Nam Cung Tranh giới thiệu vị đầu bếp cho hoàng tỷ ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả”.

      Mai Phi buông chén thuốc trong tay xuống, từ từ gật đầu, lời thấm thía, “Sách nhi à, phải mẫu phi bảo con phải cố tranh thủ ngôi vị thái tử đâu, mà chính là phụ hoàng cha con hiểu sao có biểu chẳng tín nhiệm Tiêu Cảnh Dương chút nào. Nhưng mà điều này cũng thể trách được phụ hoàng con được, ổng lúc còn khoẻ, mà thái tử trưởng thành rồi, việc ép cha vào chuyện rồi cũng hiếm, vì thế phụ hoàng cũng đem con là hậu bối để bồi dưỡng. May là con cũng làm cho ổng thất vọng”

      Tiêu Sách cúi đầu nghe, những lời này gần đây mẫu phi mới với cậu. Ngay từ đầu cậu nghe cũng chẳng hiểu gì cả. Nhưng số lần bà lại tăng lên nhiều hơn, dần dần cậu cũng hiểu được ý của mẫu phi kỳ vọng điều gì ở cậu. Điều này làm cho trong lòng cậu như bị tảng đá ngàn cân ép chặt, hôm nay cuối cùng cũng chịu nổi mở miệng hỏi, “Mẫu phi, điều này có thể được sao? Hoàng huynh làm mọi chuyện lúc nào cũng cẩn thận, lại càng chẳng có nửa chút ý nghĩ nào ngỗ nghịch phụ hoàng mà”

      Mai Phi càng cau đôi mi cong dài được chăm sóc cẩn thận kia lại, nội tâm vui mừng mãi. Biết đặt ra câu hỏi, thể rằng con trai bà thực nghe lọt tai những lời của bà. Bà vươn tay vuốt ve chiếc vòng cổ đồi mồi trước ngực con, khẽ cười bảo, “ giờ có chút ý nghĩ nào trong đầu nhưng sau này phải là có. Sau này có chút ý nghĩ nào trong đầu, nhưng có nghĩa là có ai gợi suy nghĩ này nẩy sinh trong đầu

      Tiêu Sách cau mày bảo, “Phế bỏ thái tử là chuyện lớn trong cả nước, trừ phi hoàng huynh ngỗ nghịch phạm thượng , hoặc là bị tố cáo thất đức, nếu chẳng uy hiếp được địa vị thái tử đâu ạ”

      Con ngươi trong mắt Mai Phi đảo đảo, mỉm cười , “Ngỗ nghịch phạm thượng hơi có chút khó khăn, thất đức lại là cơ hội rất lớn. SÁch nhi à, con tốt nhất là theo phụ hoàng con học hành cho giỏi , thời gian vẫn còn dài mà, mẫu phi thay con chống đỡ hết tất cả. mặc dù hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung nhưng bàn về thủ đoạn xấu xa thể bằng người mẹ của con là mẫu phi ta đây”

      Tiêu Sách nghe mà trong lòng thấy phát run lên, liên tưởng đến trận tung tin vịt về Tiêu Tử Y ngoài cung trước đây, sau chuyện đó hoàng hậu lui vào điện tiêu phòng đóng cửa ra. Hôm nay nghe mẫu phi của cậu ra những lời này trong đó ý sâu cũng nghĩ ra được chút.

      “Mẫu phi…Chả lẽ người phái người ám sát hoàng tỷ đó ư….?” Tiêu Sách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hẳn, ngẩng đầu cất tiếng buồn bã hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :