1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 186: khôn sống mống chết
      muốn ư?” Tiêu Tử Y nhấc váy lên hỏi khẽ.

      “Chúng ta đều phải nhanh đến nơi đó, sao muội lại hỏi vậy ha?” Phong Uyển Tình trước dẫn đường, hai người lén lút cố tránh nô bộc của Thẩm gia. May mắn là tuy Tiêu Tử Y có thân nội lực biết dùng nhưng là do nội lực tự có, nên thị lực và thính lực đều rất tốt, rất tiện cho hai người họ lén xa như vậy động tới bất cứ ai. Chẳng qua Thẩm gia này như mê cung vậy, cũng Phong Uyển Tình rốt cục là có tự tin gì mà có thể tìm được vị Thẩm Ngọc kia chứ.

      “Tuy thế, để Diệp Tầm mình trong phòng ta vẫn có chút lo lắng” Thực ra nàng yên lòng chính là lừa bịp Trầm Ngọc Hàn bị lừa, các nàng trở mặt chính là leo cửa sổ chạy tới. muốn xem xem lúc Trầm Ngọc Hàn phát thấy các nàng mặt có biểu gì. Tiêu Tử Y hoảng hốt báo động, kéo Phong Uyển Tình áp sát tường, lén từ từ trốn qua đám phụ nữ quần áo hoa lệ.

      “Công chúa Điện Hạ, các nàng ấy bàn luận về muội đó nha!” đợi lúc qua đám phụ nữ này, Phong Uyển Tình mím môi, cười híp mắt khẽ.

      “Nếu ta nhầm thực ra các nàng ấy là bàn luận về ngươi nhiều nhất nga!” Tiêu Tử Y trừng mắt nhìn, cũng cười híp cả mắt lại .

      “Hả? Các nàng ấy cái gì thế? mau ra nghe chút xem nào?” Phong Uyển Tình tò mò hỏi.

      “Ta cảm thấy cho ngươi biết vẫn hơn. Đừng động đậy, vẫn nhanh dẫn ta gặp mặt soái ca trong truyền thuyết , cũng thể đến tay chứ?” Tiêu Tử Y phụ giúp Phong Uyển Tình thúc giục.

      “Hừ, cần nghĩ cũng biết các nàng ấy ta cái gì rồi. Nhất định là ghen tị ta có nhiều mỹ nam làm bạn ” Phong Uyển Tình có cảm giác hài lòng chút cười khẽ, sau đó dẫn Tiêu Tử Y rẽ ngoặt vào hướng tây đến.

      Tiêu Tử Y phát ra các nàng càng càng lệch cứ như vòng chỗ vậy, nhịn được mở miệng hỏi, “Chỗ ở Thẩm ngọc này ở đây sao?”

      “Thế nào? Tò mò về vị thiếu gia công tử được coi trọng sao?” Phong Uyển Tình lượn lờ trước, xoay đầu lại có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Tử Y cười , “Trường nhạc muội muội hình như có vẻ hiểu Thẩm gia ha, trong Thẩm gia, người vô dụng là kẻ dư thừa. Tuy Thẩm Ngọc cũng phải gần như vô dụng, nhưng cũng tính là rất hữu dụng đâu”

      “Người…..vô dụng ư?” Tiêu Tử Y cảm thấy chuyện Phong Uyển Tình xưng hô với nàng có chút được tự nhiên, cau chiếc mũi lại cải chính, “Phong tỷ tỷ gọi ta là Tử Y tốt rồi, Trường Nhạc vốn nghe qua thấy là lạ, hình như là về người khác vậy”

      “Cũng đúng, bởi vì muội lớn lên ở ngoài cung mà. Cũng khó trách quen với cách xưng hô như này, cũng lạ là biễt về Thẩm gia”

      Phong Uyển Tình lùi lại sau vài bước, khoác cánh tay lên Tiêu Tử Y, vừa vàư chuyện, “Hậu bối Thẩm gia này rất nhiều. Chẳng còn cách nào, Vị TRầm lão gia này huynh đệ cũng rất nhiều, thiếp thát lại cũng nhiều nữa, con cái lại càng đông, con trai lại càng đông hơn. Tuy đại nghịêp Thẩm gia vốn có nuôi được rất nhiều con cháu như thế, nhưng tục nữ có , giàu có quá ba đời, TRầm lão gia ngay từ đầu quy định trong nhà, chỉ cần có thể trở thành người nổi bật, là có thẻ có tên trong gia phả, có thể gần chỗ làm chủ hơn, hoặc trực tiếp chuyển ra khỏi nhà. Chẳng hạn như, cái vị biểu ca của muội trước đây chắc chắn gọi là Trầm Ngọc Hàn, huynh ấy có kảh năng có được chút côgn danh, nhất định tên có khả năng lót chữ Ngọc. Mà sau này tròn ba mươi tuổi nhất định thành người, phải lĩnh khoản tiền, rồi bị trục xuất khỏi Thẩm gia, mà có thể nơi khác phát triển”

      “Hèm hèm, đúng là nghiêm khắc quá ha” Giống như quản lý sản nghiệp của gia ttọc vậy, nếu có phương pháp khích lệ hữu hiệu kia, bất kể có nhiều tài sản thế nào chăng nữa cũng lụn bại. Tiêu Tử Y than thầm, chẳng trách mà lần đó ở nhà Nam Cung thấy cái vị Thẩm Tịch Dạ cũng đẹm chữ Ngọc, đoán chừng là tuổi còn quá có đủ tư cách. Mà cùng lúc đó khoé mắt nàng bỗng nhiên nhìn thấy có bóng ngườiu đưa tay ra hiệu ở bức trường đằng trước. A, chẳng trách vừa rồi nàng còn tò mò cái vị Phong Uyển Tình tại sao ở trong mê cung như Thẩm gia lại cứ coi như trong nhà mình vậy.

      Xem ra vị Phong Uyển Tình này chuẩn bị tinh thần câu soái ca rồi ha! Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn thần thái vui mừng bừng bừng của Phong Uyển Tình kia, cũng biết mới vừa rồi có là nàng nghĩ thông suốt mà tỉnh táo lại nhỉ?

      nghiêm khắc được mà! Tuy TRầm lão gia cũng tránh được có thiên vị, nhưgn mà tóm lại giờ thế hệ này cứ lót chữ Ngọc vào tên là người quan trọng trong biển người rồi. Có biết ? Thẩm gia đời trước là lót chữ Mục đó, hoá ra mẫu phi của muội được gọi là Thẩm Mục Vân. Dĩ nhiên đây là tên của đàn ông” Phong Uyển Tình ngoái đầu nhìn cười , “Còn,,,, có người nào với ta những điều đó ha” Tiêu Tử Y cứ lẩm nhẩm tên này trong lòng vài lần. Nàng nghĩ mẫu phi nàng ở thời đại này lúc còn trẻ nhất định là thế hệ mỹ nam tử nổi tiếng ở kinh thành rồi.

      “Vậy thàư cơ hội này ta nhiều cho muội nghe chút. Tuy phương thức Thẩm gia cạnh tranh làm giống như số đạo sĩ dùng ngòi bút làm vũ khí vậy. Nhưng trong mắt của ta, con trưởng địa diện gia tộc là nhận hết mọi chuyện mạo hiểm. Song điểm đó Độc Phiệt làm cũng phải sai” Phong Uyển Tình bĩu môi khinh thường bảo.

      Con trưởng kế thừa đó mà! Hoàng tộc xã hội phong kiến hình thức kế thừa chính là vậy, xem ra vị Phong Uyển Tình này còn hiểu hết gia tộc Thẩm gia quản lý đến tột cùng đối với chế độ cũ cụ thể thế nào. Nhưng mà với gia tộc Độc Bát Quái, Tiêu Tử Y lại càng cảm thấy hứng thú với Thẩm gia hơn, nàng theo bản năng thong thả, làm cho Phong Uyển Tình chuyện nhiều hơn chút, “Vậy Thảm gia rốt cục trở nên nổi tiếng như thế nào?”

      Phong Uyển Tình cũng phải muốn đến Độc Phiệt, nghe vậy quay lại chủ đề cũ, “Thẩm gia hả, đúng là có ba con đường có thể cho các đệ tử lựa chọn. là kinh doanh, lấy số tiền nhất định để mở gian hàng, hoặc là dùng cách gì để làm ta cũng cho lắm, dù sao cứ được tộc trưởng trong gia tộc tán thành là được. Hai là đọc sách hoặc tập võ, đậu, thi rớt Văn TRạng Nguyên hay Võ TRạng Nguyên đậu bản nhãn Thám hoa hoặc tiến sĩ cũng được. Ba là học y thuật, Thẩm gia phải bán thuốc làm giàu đó sao? Trầm lão gia hạ quyết tâm thể bỏ bộ phận này được, vì vậy mặt này xuất chúng cũng được, nhưng chính là TRầm lão gia phải cố gắng duy trì. Thẩm Ngọc chính là kiểu này, vì thế tuy rất xuất chúng về thuốc, nhưng vẫn được coi trọng. Còn về học kỹ năng này đó, Thẩm gia còn có chính mình cách khác, chính là bí mật mời tộc trưởng đến giảng bài, nghe mọi người bên ngoài cũng muốn chen vào trong Thẩm gia, tiếc là phải người của TRầm gia cũng vào được ha”

      Tiêu Tử Y nghe đến đó khỏi có chút ngây ngốc, loại phương pháp này, loại hình thức này, biết Trẫm lão gia vô ý nghĩ, để tâm toan tính cho xong.

      “A, đến đây, muội đoán thử coi nếu có người muốn vào bằng cách này làm sao đây? Nghĩ ra hả? Là ở rể Thẩm gia đó. Thẩm gia nhiều con như thế, đây là tác dụng đó. Nếu được ở rể thậm chí còn có tiền đồ như đệ tử trong gia tộc Thẩm gia đó, nhưgn mà TRầm lão gia chưa bao giờ so đo chuyện này, chỉ cầng họ Trầm đúng là người của TRầm gia mà thôi” Hai người vừa vừa chuyện lại càng lệch, người càng thêm thưa thớt, vì thế Phong Uyển Tình cũng có kỵ cứ chuyện rất vui vẻ.

      Tiêu Tử Y bước càng ngày càng chậm. Khôn sống mống chết, đây là cạnh tranh gia tộc, nếu như có bên ngoài can thiệp vào, Thẩm gia này càng ngày càng lớn mạnh.

      “Nhanh đến rồi, đúng là ở phía trước đó” Phong Uyển Tình chỉ tay, kéo Tiêu Tử Y nhanh tới trước.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 187: Thẩm Khúc Ngọc

      Tiêu Tử Y nhìn về phía trước, chỉ thấy tiểu viện lớn lại tinh xảo xuất ở khúc ngoặt. Bởi Thẩm gia ngoài vườn, hoa viên khắp nơi đều là vườn theo bốn mùa để tạo thành. Các nàng vừa mới đến cuối vườn, bỗng bố trí cũng thay đổi, chợt cảm thấy chung quanh mảnh hiu quạnh, cả dây thường xuân ở góc tường cũng hiểu sao hợp mùa ra màu đó tím.

      nào, đừng có ngây người thế, về chậm chút phải được sao?” Phong Uyển Tình lôi Tiêu Tử Y thúc giục nàng do dự.

      “Tỷ chỉ là liếc mắt nhìn thôi mà, nếu thấy người ngay cơ mà” Tiêu Tử Y cắn môi dưới, yên tâm dặn dò. Nàng sợ Phong Uyển Tình này nhìn thấy soái ca nhào vào, nàng thấy mình cần phải chịu trách nhiệm bảo vệ biểu ca chưa biết mặt kia an toàn mới được.

      “Được rồi, thôi” Phong Uyển Tình kéo Tiêu Tử Y lên trước, khẽ.

      “Tại sao lại hạ giọng vậy chứ?” Tiêu Tử Y cau mày hỏi. Bởi đột nhiên Phong Uyển Tình trở nên thần thần bí bí, tiếp theo nàng cũng tránh khỏi hỏi khẽ, bỗng chốc có cảm giác như làm kẻ trộm vậy.

      “Ngắm mỹ nam đương nhiên là là ngắm trộm rồi, gọi người ta ra chuyện là hỏng, thân phận ta và muội ảnh hưởng đến hành vi cử chỉ của họ, Mà cách tốt nhất đó là, lặng lẽ quan sát kỹ. Lần trước ở nhà Nam Cung là vì có phu nhân Nam Cung coi chừng ta nên chẳng còn cách nào, lần này nhất định phải dựa theo cách nghĩ của ta mà thực ” Phong Uyển Tình đương nhiên bước qua cảư mà vào, dẫn Tiêu Tử Y ra cửa sau đình viện, ở đó có cây đào thấp bên tường, nhìn xuyên qua đám lá có thể thấy toàn cảnh trong đình viện.

      Tiêu Tử Y chịu nổi lắc đầu, đến cả chuyện rình coi mà cũng phong nhã tự nhiên như vậy, càng ngày nàng càng cảm thấy chân tướng Phong uyển Tình này giống công tử ăn chơi (Play Boy) . May là nàng ấy đầu thai làm đàn ông, nếu có biết bao là người chịu khổ nhất.

      Song nội tâm lại càng oán giận hơn, trong lòng Tiêu Tử Y dâng lên cảm giác kích thích vô cùng, tốt hơn là nàng nên túm váy theo Phong Uyển Tình bước nát đám cỏ, cẩn thận để phát ra tiếng động. May là nơi này mặc dù là vườn thu nhưng vẫn là mùa hè. Ở đây cũng nhiều lá rụng lắm, hai người thuận lợi đứng dưới gốc cây.

      Vừa thở ra nhàng, Tiêu Tử Y liền phát giác ra ngoài mùi cây cỏ, bùn đất ra còn có mùi thuốc đông y tràn ngạp quanh nàng. Hơn nữa mùi thuốc đông Y này hình như được ngửi ở đâu đó rrồi.

      “Aizzz, mùi hương này đúng là làm cho người ta chịu nổi, nhưng lại làm cho ta nhớ được gì đó” Phong Uyển Tình lập tức lấy chiếc khăn trong lòng ra che mũi lại.

      Tiêu Tử Y thấy hành động quen thuộc này của Phong Uyển Tình, bỗng chốc nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phong uyển Tình. Lúc ở trong vườn U Lan của nam Cung Sanh cũng có mùi thuốc đông y này. Nhưng khác ở chỗ là lúc ấy rất nồng nặc, giờ loại mùi hương thản nhiên này lại làm cho lòng khỏi bình tĩnh hẳn, còn có hiệu lực ngưng thần bình khí.

      “Oa, Thẩm Khúc Ngọc đẹp quá ha. phụ kỳ vọng của bản tiểu thư đây” Lông mi dài của Phong Uyển Tình chớp chớp hai lần, giọng sợ hãi than thầm từ trong chiếc khăn truyền ra, có chút khàn khàn.

      Tiêu Tử Y lấy lại tinh thần, nhìn theo tầm mắt nàng ta, chỉ thấy qua khe lá, thấy nam tử mặc áo trắng ngồi ghế đá cúi đầu chọn thuốc, cầm túm lên đưa lên mũi ngửi. Tuy các nàng chỉ nhìn thấy nửa mặt nhưg có thể thấy cũng buộc tóc lại, toàn bộ tóc đen dài lúc cúi xuống buông tự nhiên vai che gần như toàn bộ khuôn mặt.

      Tiêu Tử Y tò mò vì sao thấy mặt, Phong Uyển Tình lại còn có thể khen là Thẩm Khúc Ngọc kia đẹp trai chứ nhỉ? Trong con mắt nàng, người đàn ông này tuy ngồi ở chỗ đó có khí chất hiền lành, song cả người lại tản ra cảm giác bình tĩnh, giống như nàng từng có cảm giác thất bại này với Nam Cung Sanh, vì thế lần này cũng thể kết luận dễ dàng được.

      “Tay huynh ấy đẹp, động tác lại ôn nhu như thế, nếu là bàn tay như vậy….” Phong Uyển Tình như biết nghi vấn trong lòng Tiêu Tử Y là gì, bắn lên tia sáng khác thường trong mắt, lẩm bẩm .

      Tiêu Tử Y sửng sốt, lúc này mới dời mắt đến bàn tay của Thẩm Khúc Ngọc, nhìn xong khỏi thầm than Phong Uyển Tình quả nhiên là duyệt qua vô số người, đôi tay thon dài và màu da trong suốt kia, hơn nữa dưới ánh mặt trời lại làm con người ta mê mẩn, hơn nữa động tác lại ôn nhu như vậy, làm người ta lập tức nhìn ra tính cách của cũng mềm mại điềm tĩnh như mặt nước vậy.

      “Tử Y muội muội à, Muộic chắc hẳn tò mò ta vì sao lại thích loại đàn ông này nhìn nhu nhược chẳng có sức gì phải ?” Phong Uyển Tình liếc mắt nhìn Tiêu Tử Y cái, sau đó luyến tiếc rời mắt khỏi người Thẩm khóc ngọc, vòng vèo trở về.

      “Chẳng có gì đặc biệt cả” Tieu Tử Y nhìn lại về phía Thẩm Khúc Ngọc. CÁc nàng chỉ cách khoảng hai mươi bước chân, nhưng mà giọng chuyện sợ nghe được.

      “Trước đây lúc ta vừa mới cập kê, ta thích đàn ông mạnh mẽ, võ nghệ cao cường chẳng sợ cái gì, tốt nhất lại còn có thể cưỡi ngựa trắng liều lĩnh cướp ta , dẫn ta du ngoạn khắp nơi. Nhưng mà mất vài năm sau ta hoàn toàn thất vọng, vì loại đàn ông này phải có, mà là họ chỉ coi trọng mình ta đâu, họ còn coi trọng võ công và công danh nữa. Trong đôi mắt đẹp của Phong Uyển Tình lộ ra thần thái thê lương, mềm .

      “TA cũng tưởng tượng như vậy đấy” Tiêu Tử Y mìm môi cười . Lúc nàng còn học, cũng từng có lần tưởng tượng đến, nếu qua sân thể dục, chợt đột nhiên có quả bóng hoặc quả cầu bay vọt tới, tiện lại là soái ca cũng tốt. Tiếc là loại chuyện này xác xuất xảy ra rất thấp ít phát sinh, thường thường lại gây cho nàng là bị cầu nện vào đầu nhiều hơn.

      “Sau đó, ta vừa có thể làm cho ta cảm thấy nam nhân vui vẻ, cách tốt nhất có thể để cho ta vui vẻ cả ngày cần lo lắng nghĩ ngợi phiền não chuyện thế tục này, mang ta cư ở thế ngoại đào nguyên. Nhưng mà tương tự lại làm cho ta thất vọng thay, loại đàn ông này mà làm ra chuyện chỉ có mỗi mục đích hoặc là nghĩ mình chiếm được gì đó người ta, đều dùng lời ngon tiếng ngọt dối, cuối cùng ta thể tỉnh lại trong mộng của mình” Phong Uyển Tình để khăn tay xuống, như rốt cục chống đỡ nổi cả người, chậm rãi ngồi xổm xuống bãi cỏ.

      “Sau đó nữa, ta trở nên cần tìm kiếm các loại đàn ông, ta phải tìm được người đàn ông mà ta thích, phải tìm được người có thể cho ta dựa vào. Ta cứ tìm mãi, nhưng vẫn thích”

      Tiêu Tử Y nghe vậy bỗng tràn đầy cảm xúc, nàng quay đầu , nhìn xuyên qua đám lá đào che chắn, khuôn mặt như hoa của Phong Uyển Tình kia lộ ra vẻ đơn, trong lòng khỏi run lên.

      Nữ nhân này thực ra cũng sai, nàng tìm tình , bởi nàng ấy chỉ vì tình này mà sống. Nếu có tình , nàng ấy cũng chẳng còn động lực nào mà tiếp tục dây dưa cuộc sống này nữa, tựa như đoá hồng nhất định phải dựa vào đất, hoặc là chén nước để sống vậy.

      Phong Uyển Tình còn tiếp tục tiếp gì đó, đột nhiên đôi mắt đẹp bỗng toát lên tia sáng kỳ dị, rốt cục ra lời, mặc cho ai nhìn cũng thấy được tâm tình nàng ta bị kích động.

      Tiêu Tử Y theo bản năng nhìn lại trong đình viện, vừa thấy cũng khỏi ngây ngẩn cả người.

      Cái vị Thẩm Khúc Ngọc kia, dần ngẩng đầu lên, chậm rãi tiến về hướng các nàng.

      bộ dạng… đúng là đẹp quá ha…”Bên tai truyền đến tiếng than của Phong Uyển Tình.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 188:

      Phong Uyển Tình đều thốt lên lời than sợ hãi, còn Tiêu Tử Y biết nên dùng từ nào để hình dung về Thẩm Khúc Ngọc này nữa.

      Tóm lại, chính là đẹp mặt. chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, giống như chỉ có lại để hình dung ra , làm cho người ta cảm thấy vô cùng bình tĩnh an tường. Tiêu Tử Y biết đây có phải là bởi do ảnh hưởng chiếu xạ quan hệ hay , nhưng mà nàng cảm giác mình như nhìn mặt hồ yên tĩnh, như cảm thụ được là gió thổi phớt vào mặt.

      Tiêu Tử Y cứ vậy mà nhìn chớp mắt, đột nhiên lại có cảm giác như biểu khuôn mặt tuấn tú kia có vẻ giống Bồ tát ở trong miếu vậy, đều có vầng tràn từ bi như thế. Cứ vậy nhìn , trong lòng hư . Thậm chí Tiêu Tử Y cảm thấy nội tậm như được rửa sạch vậy, trở nên thư giãn.

      Chỉ là Tiêu Tử Y còn phát ra hai mắt Thẩm Khúc Ngọc này yên lặng nhìn về hướng hai nàng nấp, càng như biết được hữu của các nàng vậy, làm nàng thấy chột dạ định tránh ánh mắt trong suốt kia của .

      Chỉ là vừa mới quay đầu , Tiêu Tử Y lại thấy Phong Uyển Tình định nhấc váy lên nhanh như mèo vậy, Tiêu Tử Y vội thò tay ra túm lấy váy nàng ta, hạ thấp giọng hỏi khẽ, “ phải rồi sao? Cứ thế mà vậy ư?”

      Phong Uyển Tình dừng động tác, cụp mắt xuống trả lời thản nhiên, “Chẳng phải là chỉ liếc mắt nhìn tốt hơn đó sao? Chả nhẽ giờ Tử Y muội muội lại đổi ý rồi ư?”

      “Ôi, cũng phải vậy. Ta chỉ là hiếu kỳ…sao lại xem lâu hơn chút thôi” Tiêu Tử Y liếm liếm môi, thẳng nghi hoặc trong tim ra. Tuy thoạt nhìn Thẩm Khúc Ngọc hình như là phát ra các nàng vậy, nhưng hiểu sao lại lên tiếng hoặc là có ý tới. Còn Phong Uyển Tình này hẳn là người phụ nữ thèm thuồng, sao tự dưng cứ vậy mà liếc mắt cái rồi nhỉ?

      Phong Uyển Tình nghe thế khoé môi khẽ nhếch lên lộ ra tia chua xót, chậm rãi, “Với người như huynh ấy vậy ta có thể xứng đôi sao? Thậm chí ta còn chẳng có dũng khí ở trước mặt huynh ấy nữa là, chỉ có đứng nhìn xa xa, còn dám cả thở nữa…”

      Tiêu Tử Y ngờ Thẩm Khúc Ngọc lại làm cho Phong Uyển Tình tự biết xấu hổ, vừa định mở miệng khuyên nhủ nàng ta chợt nghe tiếng rất quen vang lên trong viện truyền đến, “Khúc Ngọc ca à. Sao huynh lại ngẩn người ra nữa thế? Mặt trời lên cao rồi, thuốc đến lúc nào mới chọn xong ha? Nhanh vào nhà chút

      Cái giọng này….hình như là Thẩm Tịch Dạ ha? Cho dù Tiêu Tử Y cần quay đầu lại cũng nghĩ đến tiếng trong trẻo kiểu này, chắc chắn là Thẩm Tịch Dạ rồi.

      Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào Phong Uyển Tình, sợ nàng ta phát ra ra vị Thẩm Tịch Dạ này lại chính là vị Tịch Dạ kia trước ở trong nhà Nam Cung kia.

      NHưng đều đó Tiêu Tử Y lo lắng quá mức thôi, cái vị Tịch Dạ kia ở nhà Nam Cung lúc ấy để lại ấn tượng cho Phong Uyển Tình là khuôn mặt có nhiều nốt đen, ước chừng nàng ta nằm mơ thấy ác mộng mấy ngày ấy chứ, còn hận thể rửa sạch hình ảnh trong đầu . Nhìn kỹ xem thấy lúc này căn bản là nhận ra, hơn nữa lúc ấy hai mắt nàng ta toả sáng vì Thẩm Tịch Dạ giờ ở cạnh Thẩm Khúc Ngọc bỗng trở thành cái làm cho nàng ta để ý đến.

      “Ta hình như có nghe được tiếng gì đó” Tiếng của Thẩm Khúc Ngọc cũng giống y như tên vậy, cũng tựa như giọt mưa đập vào ngọc khí phát ra tiếng lanh canh dễ nghe vậy.

      Phong Uyển Tình nghe vậy lập tức dừng lại định xoay người rời , lại sợ mình gây ra tiếng động làm phát ra. Còn Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào hai người trong đình viện, sợ họ lại hướng bên này tới.

      May là Thẩm Tịch Dạ cũng chỉ nhìn bừa xung quanh chút rồi cười bảo, “Hôm nay chủ ở đây có khách quý đến chơi, nơi này của chúng ta làm soa có người đến được chứ? Tất cả mọi người đều chạy ra đón ở trước rồi”

      Thẩm Khúc Ngọc khẽ hé môi cười, lộ ra nụ cười tươi yếu ớt thoải mái bảo, “Ha ha, có lẽ bởi mắt nhìn thấy vì thế mới mẫn cảm với thanh

      Nhìn thấy ư?

      Phong Uyển Tình và Tiêu Tử Y cùng liếc mắt nhìn nhau cái, cùng thấy được trong mắt đối phương vẻ tiếc nuối vô cùng. nhân vật tuấn tú như thần tiên trời vậy thế mà lại bị mù ư? Hai tròng mắt trong suốt như thế làm cho con người ta thực thấy luyến tiếc, dĩ nhiên lại chẳng nhìn thấy gì ư?

      “Hừ! Ai bảo ngươi ăn bậy ăn bạ, bảo là muốn chữa cho chính mình khỏi nhanh, ai ngờ lại là mắt mình bị mù vậy” Thẩm Tịch Dạ đến chuyện đó cũng chẳng chút khách sáo gì, oán giận quá nặng, nhưng trong đó lại tràn ngập quan tâm, làm cho con người ta cảm giác giống như bị mù hai mắt chứ phải là Thẩm Khúc Ngọc nữa.

      “Hết cách rồi, thông qua hình dạng và mùi vị của thuốc, ta cũng có thể phân biệt được. Ngoài hành động tiện ra cũng chẳng có gì cả” Khoé miệng Thẩm Khúc Ngọc hàm chứ ý cười sâu sắc mấy phần, cúi đầu cười khẽ. Thẩm Tịch Dạ còn định thêm mấy lời nữa nhưng thấy thái độ kiểu này của Thẩm Khúc Ngọc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu bỏ . Loại chuyện này ngày nào mà chẳng tới mấy chục lần, nhiều năm vậy rồi, Thẩm Khúc Ngọc phiền mà ngược lại lại thấy phiền.

      “Quay trở lại chút, hôm nay rốt cục là ai tới vậy?” Thẩm Khúc Ngọc dùng con người thản nhiên nhìn thấy bất cứ vật gì quét lên cây đào, rồi lại lập tức bắt tay vào làm thuốc.

      Tiêu Tử Y cảm thấy căng thẳng, nếu phải họ ánh mắt có vấn đề, nàng dường như còn chắc là phát ra các nàng nữa. Nhưng mà…. mũi và tai đều rất linh mẫn, điều này nàng tin. Thường thường mất lại giác quan các giác quan khác linh mẫn gấp bội. Ngoài giọng vừa rồi của các nàng ra, mùi hương người còn tản ra nữa, tuy có thể bị át bởi mùi thuốc đông y, nhưng mà với chiếc mùi nhạy bén mà cũng là mùi hương rất nặng ha…

      “Là Công chúa Trường Nhạc đến bái tế mẫu phi của nàng ấy. Còn có Phong Uyển Tình Phong đại tiểu thư nữa cũng tới…À… hiểu sao lại tới nữa” Thẩm Tịch Dạ xong lời cuối ấp a ấp úng, nguyên nhân Phong Uyển Tình này đến hẳn là biết, vì thế mới chạy tới phòng của Thẩm Khúc Ngọc huyên vào nhà, đến lúc đó dùng cách khác để Phong Uyển Tình tự giác lui. Dù sao đối phó với loại tiểu thư như thế, rất có kinh nghiệm!

      “Phong Uyển Tình ư?” Thẩm Khúc Ngọc dĩ nhiên biết Công chúa Trường Nhạc là ai, với , còn tò m,ò về tên Phong Uyển Tình mà Thẩm Tịch Dạ hơn.

      “A, người đó có gì! Đúng rồi, người có phải trùng hợp quá nha? Theo ta được biết, hôm nay ngoài công chúa Trường Nhạc vội tới dâng hương tế bái, còn cái vị Diệp Tri Thu hôm nay cũng chọn đến đó nha!”

      Thẩm Tịch Dạ sợ hỏi thêm, vội vàng nhanh nhảu lái sang chuyện khác.

      Tiêu Tử Y nghe ngẩn ngơ cả người, chẳng trách TRầm Ngọc Hàn cho nàng trực tiếp . Cái gì mà giờ lành với giờ lành chứ, thuần tuý là vì lấy cớ kéo dài thời gian của nàng thôi! Mục đích đương nhiên là muốn cho nàng gặp mặt Diệp Tri Thu thôi!

      GẶp mặt có sao đâu? Rốt cục là sợ nàng biết cái gì đây? Hay là sợ Diệp Tri Thu cái gì với nàng chứ?

      “Chắc hôm nay là ngày dì Vân mất rồi! Ta nhớ trước đây cho lắm, ông ấy nhiều năm như vậy, lần này vất vả lắm mới trở về được, dĩ nhiên bỏ qua đâu” Thẩm Khúc Ngọc khe khẽ thở dài.

      Nè nè! Đừng có dùng bộ dạng, giọng điệu kiểu này làm như là biết hết mọi chuyện để chuyện như thế chứ? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy hả?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 189: Bỏ lỡ

      Thẩm Khúc Ngọc được Thẩm Tịch Dạ khuyên bảo, cuối cùng cũng bỏ thuốc lại để Thẩm Tịch Dạ đỡ vào trong phòng, còn cây đào Phong Uyển Tình và Tiêu Tử Y cúi đầu nghĩ ngợi, chẳng ai câu nào.

      Mãi cho tới khi có tiếng chim vì người hầu của Phong Uyển Tình đến gần mà sợ hãi vỗ cánh bay , đột nhiên Tiêu Tử Y lấy lại tinh thần nhìn thấy người hầu mặc áo màu vàng hạ thấp người bên cạnh Phong Uyển Tình hỏi khẽ xem nàng ta có gì sai bảo .

      Tiêu Tử Y rảnh mà thưởng thức người hầu cao lớn tuấn tú bên cạnh Phong Uyển Tình, cướp lời, “Uyển Tình tỷ tỷ à, ta nghĩ bái tế mẫu phi ta trước đây” Hôm nay ngay từ đầu nàng bị muộn rồi, nghĩa trang nhà họ Thẩm ở vùng ngoại ô, đường xá quá xa xôi, vì thế hôm nay lại tế bái ở Từ Đường trước, sau đó mới thắp hương trước mộ phần.

      Phong Uyển Tình phải nghe thấy nhóm Thẩm Khúc Ngọc kia …, nhìn Tiêu Tử Y chỉ biết vị tiểu công chúa kiểu này cơ bản là biết kiện sóng to gió lớn rất khiêu khích năm đó. Nhưng Phong Uyển Tình lại biết, chính nàng cũng hứng thú làm kẻ lắm lời, dù gì ít vẫn hay hơn cả.

      “Bạc Liêm à, ngươi có biết Từ đường của Thẩm gia ở đâu ?” Vì để cho Phong Uyển Tình có thời gian suy nghĩ, nàng mở miệng hỏi nàng hầu của nàng ta,

      “Biết ạ” Người hầu có tên là Bạc Liêm này đáp nhanh gọn.

      “Tốt lắm, giờ dẫn bọn ta vào đó ” Phong Uyển Tình rất tự nhiên vươn tay dài duyên dáng lôi kéo nàng đứng dậy, sau đó xoay người, vươn tay về phía Tiêu Tử Y cười thản nhiên.

      “Cảm ơn” Tiêu Tử Y cảm kích nhìn nàng ta cười cười, bắt tay vào làm chuyện của chính mình.

      Cuối cùng Phong Uyển Tình cũng nhìn thoáng qua đình viên vắng tanh, nơi đó đơn giản là tịch liêu, làm cho nàng ta khỏi nhớ lại cảnh như vừa mới thấy người thanh niên ngồi ngay ngắn tại đó, sạch và thánh khiết.

      “Tiểu thư..” Bạc Liêm thấy nàng ta vẫn động dậy, bất chợt cất tiếng giục.

      “Được, thôi” Phong Uyển Tình quyết tuyệt xoay người, cũng ngoái đầu lại nhìn mà tiến thẳng về phía trước. Nàng ta biết và nàng là hai loại người khác nhau, trong lòng cũng có khúc mắc gì, chỉ cần liếc mắt nhìn xa xa cảm thấy thoả mãn rồi.

      Tiêu Tử Y cùng Phong Uyển Tình tiếp tục chậm rãi về phía trước, chẳng qua giờ đổi lại Bạc Liêm là người đánh ám hiệu trước lại trở thành Tiêu Tử Y. Nhìn cả người Phong Uyển Tình đờ đẫn như mất hồn hoàn toàn đều nhờ nàng dẫn trước, Tiêu Tử Y lắc đầu giận dữ bảo, “Nếu quả bỏ được, ta cũng chẳng ngăn nữa, trở về ha? Nếu cùng nhà người ta biết nhau rồi chuyện, ta ngăn nữa” Nếu là do nàng làm tổn hại đoạn nhân duyên như thế nàng cũng thấy có lỗi quá.

      Tuy nàng cũng cho rằng Thẩm Khúc Ngọc xứng đôi với Phong Uyển Tình nhưng nhìn bộ dạng của Phong Uyển Tình hình như rất để ý đến đối phương.

      Trong mắt Phong Uyển Tình bắn ra tia cam lòng, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như cũ, “Tuy ta chinh phục đàn ông khắp nơi, nhưng cuối cùng mới biết có người thích hợp với ta. ràng, Thẩm Khúc Ngọc là thích hợp với ta, ta buông tha cho, Vì thế giờ ta chỉ là có điểm cam lòng mà thôi, cũng phải để ý cho lắm” Nàng lặp lại cường điệu bản thân thèm để ý, lại có chút để lại dấu vết.

      “Vậy ha…” Tiêu Tử Y kéo dài giọng, thực ra cũng biết gì cho phải cả. Cái loại tình cảm này thể lấy ra làm trò đùa được. Nàng thực biết là nên sống chung ra sao nữa. Nhưng mà Phong Uyển Tình về tình trong đó…làm nàng cũng chịu nổi đều hoài nghi rốt cục tình cảm tính là gì. Nàng mà Phong Uyển Tình cũng hiểu, rồi sau đó con người chẳng qua là dùng hết cả thời thanh xuân của mình để tìm đáp án. Nàng biết mình có quyền ngăn chặn người ta hay nữa.

      Phong Uyển Tình thấy thế lộ ra nụ cười tươi, sẵng giọng, “Thực ra tỷ tỷ ta nhé, sau này tìm người đàn ông phù hợp với ta nữa, tất cả đều là lừa muội cả thôi, Muội trách tỷ tỷ ta đó chứ?”

      Biểu kỳ lạ mặt Tiêu Tử Y tới cực điểm, đương nhiên nàng tin chỉ bằng mấy câu này của nàng ta, cái tính phong lưu thành quen của nàng ta chỉ dùng mấy lời là xong sao? Chỉ là nàng dự đoán được nàng ta thẳng ra thế. Xem ra người phụ nữ này cũng phải đáng như vậy.

      Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y chẳng gì, lại cười khì khì, thò tay nắm lấy tay nàng cười ầm bảo, “Bỏ . Ta và đứa bé như muội những này làm gì. hồ đồ quá. Ta dẫn muội tới Từ đường của Thẩm gia trước vậy, được chứ?”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, quyết định vậy ít ra cũng sai. Dù sao nàng giả vờ như mình còn tuổi cái gì cũng hiểu là được.

      “Nhưng mà thêm câu nữa này” Sắc mặt Phong Uyển Tình lại đột nhiên ảm đạm hẳn , lông mi dài cong vút chớp chớp vài cái, cúi đầu lẳng lặng bảo.

      “Vâng, Tử Y xin nghe đây” Tiêu Tử Y cảm thấy tính cách Phong Uyển Tình này thay đổi như chong chóng, cảm xúc biến hoá đến cả bọn nàng trở tay cũng kịp, đúng là biết có người đàn ông nào có thể chịu nổi nữa.

      Phong Uyển Tình dừng bước, hai tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Tử Y, mắt đẹp lặng yên nhìn nàng nghiêm túc, “ Nhớ kỹ, nếu quả thích ai đó, tuyệt đối tuyệt đối đừng có bỏ qua người đó. Nếu bỏ lỡ người đó vụt qua, cuối cùng có đuổi theo cũng được nữa”

      Tiêu Tử Y nhìn trong đôi mắt của Phong Uyển Tình, trong đầu lên dung mạo tuấn tú dịu dàng của Tiêu Cảnh Dương, sau đó lại biến thành cảnh cổ tay Nam Cung Sanh chảy đầy máu rơi người nàng, lại thấy hốt hoảng. Đến tột cùng nàng bỏ lỡ cái gì rồi? Có phải đúng vậy ? Hay là bỏ lỡ ai đó đây?

      Phong Uyển Tình cũng kìm nổi nhớ lại chuyện của mình, hai người cùng yên lặng nhìn nhau, mãi cho tới khi có giọng phá vỡ yên tĩnh của hai nàng.

      “Công chúa, hoá ra là người ở đây. Thứ lỗi cho tại hạ bảo hộ bất lực, có cách nào bảo vệ được người” Trầm Ngọc Hàn xong câu cuối cùng cứ như nặn ra từng chữ trong kẽ răng vậy.

      Đôi mắt đẹp đa tình của Phong Uyển Tình bất chợt lạnh lùng, dùng loại giọng điệu lãnh đạm chậm rãi, “Bản tiểu thư mời Công chúa Điện Hạ cùng giải sầu chút, chả lẽ được sao?”

      Trầm Ngọc Hàn đè nén cơn giận trong lòng lại, cúi đầu quỳ chân xuống nghiêm mặt bảo, “Thần chính là tự trách tội mình làm tròn trách nhiệm bảo hộ công chúa, cũng chẳng có toan tính gì cả”

      Tiêu Tử Y đứng bên nghe vậy trầm trồ khen ngợi, Trầm Ngọc Hàn thẹn là xuất thân từ gia tộc thương nhân, mỗi lời từ đầu tới cuối đều chặt chẽ, cẩn thận. Quả vừa rồi tuy giọng điệu của có chút đúng, nhưng mà ra vẫn là tự khiển trách bản thân. Nàng thấy lông mày Phong Uyển Tình vẫn cau lại định gì đó, sợ tâm tình bọn họ tốt thốt lên nhưng câu khó nghe, vội vã chen vào câu, “Giờ lành cũng sắp tới rồi chăng? Biểu ca hay là huynh dẫn ta bái tế mẫu phi ta trước

      Phong Uyển Tình cười híp mắt lại chen vào, “Vẫn cứ nên để bản tiểu thư dẫn muội thôi, ít nhất ta cũng chẳng giống kẻ nào đó, cố ý dẫn muội đến nhà Thẩm gia lớn như vậy mà lòng vòng mãi để giết thời gian đâu”

      Trầm Ngọc Hàn chà câu, lửa giận bốc lên nhìn Phong Uyển Tình chằm chằm.

      Tiêu Tử Y thấy vậy lại càng cảm thấy Phong Uyển Tình câu này có vẻ trúng đích, biểu ca này của nàng khả năng là tính toán vậy . Tiêu Tử Y hít sâu hơi, rồi cười yếu ớt bảo, “ Vậy xin phiền Phong Tình tỷ rồi”

      Trầm Ngọc Hàn mím chặt môi, thở dài , “ phải hạ quan cố ý kéo dài thời gian, mới vừa rồi lúc hạ quan tiến vào trong phòng khách cũng thấy hai người đâu. Đến cả đứa bé cùng tiểu công chúa người cũng thấy nữa

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 190: Từ Đường Thẩm gia

      thấy Diệp TẦm ư?” Tiêu Tử Y theo phản xạ cất tiếng hỏi Trầm Ngọc Hàn vì sao xem cậu bé cẩn thận, nhưng mà nghĩ lại hai người họ đều kinh động tới Trầm Ngọc Hàn lặng lẽ trốn ra, vậy nhất định Diệp Tầm cũng học được chút, leo cửa sổ giống các nàng trốn ra rồi.

      Trầm Ngọc Hàn gật gật đầu, hơi e ngại , “Cũng sao, cậu bé cũng chạy được xa đâu, chẳng qua là ngồi mãi trong phòng buồn, ra ngoài chơi thôi. Xin Công chúa yên tâm chớ sốt ruột, hạ quan nhất định có thể tìm được tiểu công tử về”

      Tiêu Tử Y chỉ trầm ngâm lát rồi lại thở dài bảo, “Ta biết giờ bé ở đâu rồi, dẫ ta tới Từ đường Thẩm gia ” Từ trước đến giờ Diệp Tầm rất ngoan và nghe lời, bảo bé làm gì nhất định bé làm cái đó mà bao giờ tự ý cả. Đứa trẻ này nhất định nghe được từ đâu đó phụ thân bé tới nhà họ Thẩm, vì thế mới liều nghĩ nhìn ổng chút.

      Trầm Ngọc Hàn chần chờ chút, nhưng biết cho dù chăng nữa cũng vô ích, đành gật gật đầu.

      Phong Uyển Tình cứ vậy mà lời từ biệt với Tiêu Tử Y dẫn theo thị vệ của mình dẹp đường về phủ. Cuối cùng nàng ta liếc mắt nhìn Trầm Ngọc Hàn cảnh cáo cái, ý lắm.

      “Công chúa, người cùng phong đại tiểu thư đâu thế?” Đợi bóng dáng Phong Uyển Tình biến mất sau khúc ngoặt, Trầm Ngọc Hàn sau Tiêu Tử Y nửa bước, dùng giọng hơi chút khinh thường và toan tính cất giọng hỏi.

      Tiêu Tử Y bừa, “Chỉ là loanh quanh ngắm Thẩm gia chút thôi mà”

      “Ngắm chút sao?” Giọng Trầm Ngọc Hàn là lạ hỏi lại, tới cái vị Phong Uyển Tình đó mà chỉ ngắm chút thôi sao? Có đánh chết cũng tin.

      “Chỉ là ngắm bừa thôi mà! Huynh xem phải người ta trở về rồi đó sao? xem, huynh vẫn là nên trước dẫn đường chứ nếu ta làm sao mà biết đường đâu?” Tiêu Tử Y quay đầu háy cái, tức giận bảo.

      “Ha” Trầm Ngọc Hàn nghe vậy cũng coi như bước lên trước nửa bước nhưng tốc độ còn chậm ngang cả lão rùa già nữa.

      “Trầm Ngọc Hàn à” Tiêu Tử Y đơn giản dừng bước, gọi thẳng tên khôgn vui vẻ, “Ta biết giờ ai bái tế mẫu phi ta trong từ đường, ta biết huynh cố tình kéo dài thời gian vậy là để cho ta gặp ông ấy thôi”

      Trầm Ngọc Hàn quay đầu lại cười ha ha bảo, “Hạ quan hiểu công chúa nghe được đồn đại ở đâu. NHưng gia tộc họ Trầm nhà ta cung quy rất nghiêm, đừng có là họ khác, mà cả con hoặc đến cả đứa bé bình thường cũng vào đó bừa bãi được, nếu bị phạt”

      Hai tròng mắt Tiêu Tử Y lên tia giảo hoạt, cười nhạo bảo, “Ta cso người đó là họ khác sao? phải biểu ca chưa đánh khai đó chứ?”

      Trầm Ngọc Hàn nghe vậy ngẩn người, cười chật vật, “Công chúa cái gì vậy ha?”

      Tiêu Tử Y cười lạnh tiếng, nàng chịu đủ kiểu bị người này coi chẳng ra gì rồi, vung tay áo lên cười lạnh bảo, “ cần huynh dẫn đường nữa” Chắc chắn từ đường ở nơi có kiến trúc rriêng biệt được hàng rào vbao bọc cách đây xa. Nàng nhớ Từ đường là nơi người trong gia tộc hay tế tổ tiên, thường thường hay xây dựng phong cách rất riêng.

      Trầm Ngọc Hàn bất đắc dĩ thở dài đuổi theo, hy vọng Diệp Tri Thu có thể rời sớm nhanh chút, biến mất là cách tốt nhất.

      Tiêu Tử Y làm kiểu gì cũng kìm nổi cảm giác kỳ lạ trong lòng, Diệp Tri Thu và mẫu phi của nàng có phải có quan hệ đặc thù gì ? Họ đều là đồng giới văn võ TRạng Nguyên, giao tình của họ tốt tới mức mà Thẩm gia có thể ngoại lệ cho phép Diệp Tri Thu tiến vào bái tế trogn Từ đường, thậm chí mới trước đây được người bắt cùng bị cáo phản quốc Diệp Tri Thu là cùng thời gian.

      NHưng mà con chaư tính đến, vì sao ai cũng đều biết cả mà lại im hơi lặng tiếng thế? Rốt cục năm đó xảy ra chuyện gì vậy? Có đồn đại gì nhỉ? Càng nghĩ nàng càng thấy tâm ý hoảng loạn, trực giác cho nàng biết, phương diện này tuyệt đối alf có vấn đề.

      Chẳng bao lâu, Từ đường to lớn của Thẩm gia xuất trước mặt Tiêu Tử Y. Đây phòng ốc cao lớn, hoa văn tinh xảo cùng chất liệu đá thượng đẳng lát ngoài , bề ngoài Từ đường được người trong tộc danh sách những người đoạt được công danh, còn có những phụ nữ trinh tiết đều được thờ nhìn thế đủ hiểu.

      Tiếc là Tiêu Tử Y rảnh mà thưởng thức những này, nàng bước nhanh vào Từ đường, trong khi Trầm Ngọc Hàn tình nguyện dẫ đường cố ý bày đặt bài vị mẫu phi nàng mình, chỉ thấy đèn nến trong hương án có ba nén hương đốt, Ở dưới đặt đĩa trái cây và dưa mới, trong phòng chẳng có bóng ai.

      “Xin mời công chúa” Trầm Ngọc Hàn mừng rỡ, cung kính mời Tiêu Tử Y bắt đầu bái tế. Đây là cảnh muốn cũng phải hết chừng canh giờ, nàng tin vẫn chưa từ bỏ ý định.

      Tiêu Tử Y nhìn bài vị mẫu phi mình, cắn môi dưới. Nàng biết hôm nay nàng có khả năng để chạy đuổi theo Diệp Tri Thu nãư rồi, nhưng mà cũng lo lắm, chỉ cần nàng biết có chuyện nhất định khai thác được nào đó đôi câu.

      Bái xong mẫu phi mình, Tiêu Tử Y còn thuận tiện bái hết cả bài vị của tổ tiên nhà họ Thẩm nữa. TRải qua hàng loạt chuyện nàng hoa mắt chóng mặt dập đầu bái tế, Tiêu Tử Y vốn định tiện hỏi chút vì sao mẫu phi nàng dựa theo lệ thường chôn cất ở lăng hoàng gia. NHưng liếc mắt nhìn biểu đề phòng cẩn thận của TRầm Nhgọc Hàn, Tiêu Tử Y cũng biết chẳng hỏi gì được từ trong miệng của rồi. mà những người káhc trong nhà họ Thẩm ai ai cũng khéo hết, nhìn giống như hận thể cùng lúc móc cả tim ra cho nàng xem, nhưgn khi nàng chỉ hỏi ra chút ít lậ tức lại dùng những lời khác để lái .

      Đợi khi ra khỏi Từ đường rồi, Tiêu Tử Y mới nhìn thấy mọi người ở cửa Từ đường vây quanh Diệp TẦm, vội vã nghênh đón,.

      “Công chúa, Diệp Tầm phải cố tình chuồn mất đâu” Diệp TẦm sợ Tiêu Tử Y trách móc cậu, vội sợ h ãi trước.

      Trầm Ngọc Hàn cũng cướp lới Tiêu Tử trước, “Trẻ con sợ buồn ra ngoài chơi thôi mà! có chuyện gì đâu. Công chúa, nếu Diệp tiểu công tử cũng tìm được rồi, ngài cũng làm xong việc của mình rồi, chúng ta đây giờ lên đường trở về cung ?”

      Tiêu Tử Y thản nhiên liếc mắt nhìn cái, cười yếu ớt bảo, “Đừng cho là ta biết vừa rồi là người nào trong Từ đừng này nhé. Tiểu Tầm à, con có nhìn thấy cha con ?”

      Trầm Ngọc Hàn nghe vậy im miệng, dĩ nhiên tiểu công chúa này biết là ai tới rồi, cũng phải là thất trách, chẳng liên quan gì đến cả.

      Diệp Tầm thấy ánh mắt chờ đợi của Tiêu Tưở Y chán nản lắc đầu,. đôi môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, sau đó mới chậm rãi phun ra vài câu, “Con…Con đuổi kịp ông ấy..”

      Tiêu Tử Y ôm chặt bé vào ngực, trong lòng đau xót. Rốt cục là kiểu cha gì vậy, làm như nhìn thấy đứa bé đuổi theo sau mình chứ?

      “Trầm Ngọc Hàn” Tiêu Tử Y ôm lấy Diệp TẦm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng gọi.

      “Có thần” Trầm Ngọc Hàn cung kính đáp lại.

      “TA ngĩ muốn nhìn học đường nhà họ Thẩm, ta muốn nhìn xem nơi đọc sách năm nào của mẫu phi ta” Mặt Tiêu Tử Y đổi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :