1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 182: nước trà

      La Diễn Văn dám tin đứng tại chỗ sững sờ, thậm chí còn kịp phản ứng để lau sạch cát bám đầy cổ và mặt. …..xảy ra chuyện gì đây?

      Tuy trong tay áo Tiêu Tử Y vừa mới được Nam Cung Sanh cho bản kế hoạch dạy học, nhưng mà nàng cũng chẳng còn tâm tư đâu mà cùng hiệp thương với La thái Phó nữa. Nàng chỉ cần nhìn thấy vị La Thái Phó này ỷ vào việc mình là đại nhân bắt nạt các đứa bé của nàng trong lòng kìm được lửa giận rồi.

      Đáng nhẽ là cần phân phải trái gì với người ta , nhưng đối phó với hạng người như thế ra tay trực tiếp là cách tốt nhất. Định cướp bọn trẻ bên cạnh nàng sao? Đừng có mà mơ nhé! Ta là công chúa sợ ai chứ!

      Tiêu TRạm sùng bái nhìn bác của mình, chỉ có nàng ấy mới dám ném cát vào mặt La Thái Phó. Mà quan trọng nhất là, bé biết nàng vì bảo hộ bé nên mới phải làm vậy, điều này làm cho bé càng cảm thấy ấm áp vô cùng.



      Nam Cung Tiêu đứng cạnh vui sướng nhất mà cũng tránh khỏi sầu lo, cái vị La Thái Phó này hình như dễ đối phó cho lắm, công chúa kiêu ngạo như thế, khó bảo toàn mà có hiệu quả ngược lại.

      Mỗi người ở đây đều lo lắng đăm chiêu, nhưng cùng hẹn mà đều nhìn La Thái Phó đứng nguyên chỗ, để ý xem ông ta có phản ứng thế nào.

      Đầu óc La Diễn Văn rốt cục cũng tiếp nhận được là mình bị người ta ném cát vào người, tức giận tới mức run rẩy, cả tay chân, mồm mép định mắng chửi người cũng thốt lên nổi lời nào.

      “La Tháo Phó, ngài có khoẻ ? Ta chẳng qua chỉ là muốn với ngài chút về chuyện vô ý là gì mà cố ý là gì thôi mà, ta nghĩ điều này chắc ngài phân biệt được đấy chứ?” Tiêu Tử Y cười híp cả mắt bảo. Định truy cứu trách nhiệm cứ nhằm vào nàng , dù sao giờ nàng cũng chẳng qua là bé mới có mười bốn tuổi mà thôi, hiểu được chuyện đúng mực là bình thường mà.

      La Diễn Văn há miệng ra thấy đều toàn là cát, định phun ra nhưng cảm thấy thất lễ quá, song đến cả cãi lại cũng thể được, gấp đến độ ông ta cứ lắc đầu mãi.

      “Ngài xem xem, người cảm thấy hối hận cũng xin lỗi rồi, chúng ta có thể hiểu được ý ngài là tốt rồi” Tiêu Tử Y cười lúm đồng tiền .

      La Diễn Văn dường như cơn tức vẫn còn, định liều lên tiếng phản bác thấy giọng non nớt, thánh thót dễ nghe truyền từ dưới lên, “Vị lão gia gia này ơi, vẫn nên đem phủi sạch cát mặt

      La Diễn Văn cúi đầu nhìn thấy bé mặc váy màu hồng nhạt, hai tay cầm chiếc khăn mặt, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to trong sáng yên lặng nhìn ông ta.

      Nên dùng câu vẫn lưu hành mà , tuyệt…..tuyệt đó! Quả nhiên vẫn có những bé mà ai cũng thích. La Diễn Văn dường như rung rung nhận lấy chiếc khăn lau trong tay bé, đem lau sạch cát mặt và trong miệng .

      “Vị lão gia gia nè, đem trà này súc miệng ha” Bên cạnh bỗng xuất thêm bé khác, hai người này khuôn mặt giống nhau như đúc, có khác chính là tay bé này bưng ly trà xanh.

      Rất……rất ngoan! Nếu Quốc Tử Giám mà nhận nữ sinh có phải tốt biết bao , vậy cả ngày ông ta cũng cần tức giận gì với đám nhóc thối kia. Vẫn là con khéo hiểu lòng người quá ha! La Diễn Văn đưa tay bưng tách trà lên xúc miệng, cuối cùng cũng bởi do khát nước quá mà đem chén trà uống hơi cạn sạch.

      “Hừ, miệng ta cũng rất khát, sao có ai bưng nước trà và khăn dâng lần lượt cho ta nhỉ?” Độc Huyền đứng bên cạnh tức khí nghĩ ngợi, chợt buột mồm hạ giọng oán hận bảo.

      Nam Cung Tiêu đứng bên cậu ghé sát tai cậu khẽ, “Vậy cũng muốn ngươi có phúc được hưởng mới được. Nhìn trò đùa dai biểu mặt hai chị em kia kìa, chỉ sợ chén trà này cũng đơn giản vậy đâu”

      Độc Huyền trợn to mắt trừng trừng, cũng còn chưa nhìn ra biểu mặt hai chị em song sinh này có chỗ nào bình thường, nhưng nếu Nam Cung Tiêu mà vậy dĩ nhiên là có lý của nó rồi.

      La Diễn Văn uống xong chén trà, thể tâm tình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông ta gì với bọn trong nhà trẻ này đây? Cho dù có là công chúa Trường Nhạc chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ lớn mới mười bốn tuổi thôi. Quan trọng nhất là ông ta muốn bẩm báo gấp những điều mình biết lên đương kim thánh Thượng, xin ngài quyết định.

      Tiêu Tử Y nhìn biểu hiểm mặt vị La Thái Phó này trong lòng cũng cảm thấy bất an. Ai biết được lão già này có thể gây ra chuyện gì nữa, nàng có thể bịt kín được sao?

      “Hôm nay lão phu coi như nể mặt hại vị tiểu thư nhà họ Tô mà bỏ qua cho. Công chúa tự giải quyết cho ốt ” La Diễn Văn hơi nâng tay lên rũ rũ cát người xuống rồi sầm mặt quay người .

      Tiêu Tử Y thở phào hơi, xoa đầu Tiêu TRạm khen ngợi, “Trạm Nhi, hôm nay là tốt lắm” là càng ngày càng làm cho người ta thương thôi.

      Tiêu TRạm ngượng ngùng cúi đầu cười cười, trước đây bác rất đúng, cảm thấy có thể giúp được người khác tốt lắm. Độc Huyền chạy đến bên Tô Lâm Lang, hiểu hỏi, “Lâm Lang, ngươi đưa cho La Thái Phó kia uống gì thế?”

      Tô Lâm Lang ngây thơ mở to hai mắt lắc lắc đầu , “Ta cũng biết ha, là nó bảo ta bưng cho ông già kia đó, nhưng mà chắc bên trong có gì đó nha! Ha ha….” dứt lời cười trộm chỉ tay về phía xa xa.

      Độc Huyền và Nam Cung Tiêu cùng nhìn theo tay bé chỉ chỉ thấy có người lúc nào cũng luôn ngồi mình yên lặng đọc sách Đàm Tinh Duyệt kia.

      “Nè, nè! Đàm tiểu đệ! Rốt cục bỏ gì vào trong chén trà đó hả?” Độc Huyền chạy vội đến trước mặt Đàm Tinh Duyệt, tò mò hỏi.

      Đàm Tinh Duyệt im lặng mọt lúc, đôi mắt dài khẽ nhếch lên, chiếc môi mỏng thản nhien phun ra hai từ, “Ba đậu”

      “Ba đậu à? Ba đậu là cái gì vậy hả?” Độc Huyền ngẩn ngơ. “Có phải là cây đậu ăn rất ngon ?”

      Đàm Tinh Duyệt liếc mắt nhìn cậu, rốt cục cũng lười đáp lại, tiếp tục chuyển chú ý về quyển sách cậu cầm tay. Có cái lão già kia ở đó cứ làm ầm ĩ lên làm người ta phát ốm, vì thế cậu mới muốn ông ấy mau mau cho nhanh thôi mà.

      Lúc này Nam Cung Tiêu mới đến gần, nghe được tiếng Độc Huyền lầm bầm gì đó…, nhấc tay lên vỗ xuống đầu Độc Huyền bảo, “Đồ ngốc, biết hả? biết mà còn …, vậy cùng ta tới phòng y tế tìm HÀn Nguyệt tỷ tỷ xin ăn thử chút xem” Đúng là đần quá, đó là thuốc xổ thuốc xổ đó mà!

      “Được được! , vậy !” Độc Huyền nghĩ đến ba đậu là loại ăn rất ngon nên vui vẻ bất đắc dĩ kéo Nam Cung Tiêu chạy tới phòng y tế.

      Tiêu Tử Y nghe được rất ràng, nhếch miệng cười. Đàm Tinh Duyệt là em trai của thầy tướng Đàm Nguyệt Li, dĩ nhiên người thể thiếu chút thuốc cổ quái gì đó rồi. Nhưng mà nàng cũng ngờ Đàm Tinh Duyệt vốn chẳng quan tâm đến xung quanh vậy mà lại là đứa bé có thể ra tay giúp đỡ, chứng điều này làm nàng mừng rỡ mãi. Chỉ cần chút thay đổi mà cuối cùng lại có hiệu quả .

      Đành cúi đầu tự an ủi động viên Diệp Tầm vài câu, Tiêu Tử Y mới tới cầm lấy tờ giấy tay Nhược Trúc. Dù có chữ ký bên dưới nhưng nhìn bút tích cũng biết là Nam Cung Sanh viết cho nàng, mặt tờ đó chỉ viết vài câu, “Nhanh gặp Hoàng thượng giải thích hết

      Tiêu Tử Y cảm thấy cả kinh, dĩ nhiên đoán được Nam Cung Sanh nhắc nhở gì.

      Chẳng trách mà mới vừa rồi vị La Thái Phó kia lại dễ dàng bị đánh mất rồi, nàng còn tưởng là do hiệu quả thần tốc của ba đậu chứ. Hoá ra là quay đầu gặp phụ hoàng, định thành kẻ ác tới cáo trạng trước ha!

      Hừ hừ! Cứ thử xem ai là kẻ ác tới cáo trạng trước nhá! Nàng từ nơi này cung Vị ƯƠng nhưng là con đường ngắn nhất nhá. Tiêu Tử Y cầm tờ giấy trong tay run lên, tâm tình khoái trá nghĩ thầm.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      Chương 183: Kẻ ác cáo trạng trước.

      Tiêu Tử Y bảo Nhược Trúc trang điểm nghiêm chỉnh cho nàng chút, dù sao việc gặp hoàng đế cũng phải nghiêm túc chút. Dù gì vị La Thái Phó kia bị Đàm Tinh Duyệt bỏ ba đậu, giờ chắc cũng thể nhanh như vậy được.

      Từ trước đến nay Tiêu Tử Y đều tránh cả hoàng đế và hoàng hậu, giống hoàng thái hậu trước đây vậy, nàng trốn được đều có thể trốn theo bản năng, cách xa họ ra. Nàng có cảm giác, gặp những người này tinh thần căng như dây đàn vậy. Song bây giờ gặp phải tình hình này, nếu nàng giành quyền mà cáo trạng trước, chắc nhà trẻ xui xẻo rồi đây.

      “Công chúa, như vậy được chưa ạ?’ Nhược Trúc khoác chiếc áo lông lên người Tiêu Tử Y, vuốt lại nếp may cuối cho ngay ngắn.

      “Ừ, được rồi! Nhược Trúc à, nơi này giao cho ngươi coi nhé, nếu có chuyện gì ổn lén phòng ăn hỏi công tử Nam Cung Sanh nhé” Tiêu Tử Y hạ giọng dặn dò. Nàng cũng biết vì sao mà phải ỷ lại Nam Cung Sanh như thế, nhưng trực giác cho nàng biết nàng tin vào nguy hiểm gì. thực, nàng cũng có ai để dựa vào nữa.

      Nhược TRúc dĩ nhiên là biết Nam Cung Sanh tránh ở trong cung Trường nhạc rồi, nghe vậy bất đắc dĩ gật gật đầu,. Tuy nàng cảm thấy để Nam Cung Sanh ở lại trong cung sớm muộn gì cũng bị người ta phát ra, nhưng nếu công chúa sớm quyết định như thế, nàng ta cũng chẳng còn cách nào cả.

      Tiêu Tử Y nhìn lại mình trong gương chút rồi cười cười, sờ sờ kế hoạch học tập mà Nam Cung Sanh vừa đưa cho nàng, lúc này đúng lúc có thể có công dụng rồi.

      La Diễn Văn bước từng bước tập tễnh hướng về điện Thanh Lương tới. Ông ta cũng biết tại sao lại đột nhiên bị tiêu chảy nữa, có lẽ là do buổi sáng ăn phải thứ gì đó hợp! Người già rồi đúng là vô dụng . La Diễn Văn căn bản hề nghĩ đến chén trà mà hai chị em song sinh nhà họ Tô kia bưng đến.

      Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh học tập giờ của Hoàng tôn điện hạ , thư đồng bên người tự dưng lại ác liệt thế, La Diễn Văn ngăn nổi chỉ biết dựng râu trừng mắt lên. Đây chính là quốc quân tương lai đó! Ông ta phải nhanh báo cáo chi tiết cho Thành Thượng mới được. đường trong lòng La Diễn Văn ngừng cân nhắc lát nữa nên thế nào thuyết phục được hoàng đế đem Hoàng Tôn điện hạ cho ông ta dạy. Dù gì cũng còn gần hai năm nữa thôi, trước tiên kiểm lại cũng còn vướng gì. Hơn nữa Tiêu Sách cũng có chút thành tựu, những gì còn lại chính cậu ta tự lĩnh hội vậy.

      Điện Thanh Lương là nơi ở của Hoàng đế. Trong điện có giường đá Bạch Ngọc, màn trướng màu tím nhạt. Trong điện giữa mùa hè mà thời tiết lại mát mẻ, trong lành vô cùng, vì thế mới được gọi là điện Thanh Lương.

      Trước đây Hoàng đế vừa mới chuyển từ điện Ôn Thất đến điện Thanh Lương, tuy giờ phải là mùa hè nhưng ánh nắng vẫn chiếu rất gắt. La Diễn Văn theo tiểu thái giám bước bước vào điện Thanh Lương, luồng mát mẻ khoan khoái đập vào mặt, làm cho tinh thần rung lên.

      qua nhiều mà trướng màu tím nhạt đẹp tinh tế, La Diễn Phong liền nhìn thấy công chúa Trường Nhạc ngồi đối diện với Hoàng đế. Thấy ông ta tới ngẩng đầu lên nhìn, cặp mắt biết cười kia lên tia trêu tức.

      La Diễn Văn ngăn khiếp sợ trong lòng lại, trước tiên là hướng về phía hoàng đế ngồi giường Bạch Ngọc kia hành lễ, sau đó miễn cưỡng hướng công chúa Trường Nhạc thi lễ. “Xin mời Thái Phó đứng lên, Trường Nhạc chịu nổi cái cúi đầu này của ngài đâu” Tiêu Tử Y đứng dậy xoay người đáp lễ, tất nhiên là cung kính đúng mức luôn.

      La Diễn Văn cần nghĩ cũng biết vị tiểu công chúa này là bộ trước mặt hoàng đề, nhưng nhìn biểu vừa lòng mặt Hoàng đế, ông ta đến nửa câu cũng dám . Chém trước tâu sau bị nàng ấy chiếm trước rồi, ông ta chỉ còn thầm oán hận trong lòng.

      “Tử Y à, bỏ qua . La Thái Phó, hôm nay cầu kiến gì đó?” Hoàng đế đưa tay ra đón quân cờ tay Tiêu Tử Y về. Loại cờ nhảy này ông mấy ngày trước cũng từng nếm thử rồi, nhưng do bới bận chính quá nên cứ nghĩ đó là mấy trò trẻ con, cũng bỏ qua. Hôm nay khó được Tiêu Tử Y đến gặp ông, mượn lấy ra cùng nàng chơi, ai ngờ lại còn rất mới mẻ và thú vị nữa.

      Mặc dù La Diễn Văn thấy Tiêu Tử Y đứng bên tiện nhiều nhưng vẫn chịu buông tay, mặt nghiêm lại , “Hoàng thượng, cựu thần hôm nay tới là vì Hoàng Tôn điện hạ đó ạ”

      Hoàng đế lơ đãng hỏi dò, “Vậy ha? phải là chuyện của SÁch nhi sao? TRạm Nhi thế nào?”

      Tiêu Tử Y cười hì hì tiếp lời, “Phụ hoàng à, con là La Thái Phó hài lòng chuyện con cho Trạm Nhi học tập theo kế hoạch dễ dàng mà. Vì thế nhất định hướng về người châm chọc tới cùng đó thôi!”

      Kế hoạch học tập gì chứ? Ông ta đến cả nửa chữ cũng có thấy nữa là! La Diễn Văn cùi đầu nghe nàng những lời này, lâm vào chán nản, ông ta chỉ hận là đến sớm bước!

      Hoàng đế đưa tay ra hạ xuống nước cờ, vui mừng , “ ngờ La Thái phó lại quan tâm đến chuyện học hành của TRạm Nhi như thế, nhưng mà năm nay TRạm Nhi mới có bốn tuổi thôi, Tử Y lên kế hoạch học tập cho nó tốt lắm rồi. Nhiệm vụ chủ yếu của Thái Phó chính là dạy dỗ SÁch nhi thành tài, tương lai trở thành phụ tá đắc lực của Cảnh Dương chẳng phải là tốt hơn ư?”

      La Diễn Văn còn được gì, chỉ đành bẩm báo chuyện học hành gần đây của Tiêu SÁch, trình độ gần đây tương đối tương đương với trình độ của Tiêu Cảnh Dương, rồi sau đó khom người cáo lui.

      Tiêu Tử Y nở nụ cười tươi rói. Đương nhiên nàng làm sai mà trước vị La Thái Phó này bước. Sau này ông ta nếu còn buông, nàng tiếp tục chiếu cố với ông ta.

      “Tử Y à, con nên rồi” Hoàng đế giọng nhắc nhở.

      “A vâng” Tiêu Tử Y nhấc lên nước cờ, sau đó cong môi lên cười yếu ớt, “Cảm ơn phụ hoàng”

      “Tạ ơn trẫm cái gì chứ?” Hoàng đến bình tĩnh dùng giọng điệu thản nhiên hỏi lại.

      “A, dù sao phụ hoàng chỉ cần biết là tốt rồi” Tiêu Tử Y mím môi cười lén. Hoàng đến còn có thể cái gì cũng biết sao? Nàng tinh chuyện nàng ném cát vào mặt La Thái phó, chắc chắn có người bẩm báo ngay cho hoàng đế rồi. Làm nàng vui vẻ chính là thái độ của hoàng đế. Đây phải ràng là che chở nàng đó ư? Chuyện này đúng là làm nàng lo lắng quá. Sau này nếu lại để vị La Thái Phó kia khiêu khích nữa, nàng chẳng kiêng nể gì mà chơi đùa cho ông ta luôn.

      “GẦn đây chuyện tập viết của con thế nào rồi?” Hoàng đế thuận miệng hỏi.

      Tiêu Tử Y nheo mắt cung kính đáp, “Bẩm phụ hoàng, tiến bộ nhiều khi học từ Thái Thị Lang ạ”

      Chúng ta quên nhanh , lúc trước hoàng đến kiên trì bát nàng phải học chữ phồn thể, mục đích phải là bảo nàng viết chữ giản thể thiếu nét trước ặmt người khác đó sao? Có lẽ, đây là thủ đoạn Hoàng đế bảo hộ nàng thôi. Nhưng mà vì sao ông lại hỏi xem tại sao chữ nàng lại viết giống chữ của hoàng hậu Độc chứ nhỉ?

      Hoàng đế hài lòng gật đầu, Tiêu Tử Y cũng câm như hến, ngoan ngoãn cùng ông chơi cờ. lâu sau tới kết thúc, Tiêu Tử Y ảo não vỗ trán , “Lại thua rồi, xem ra con thích hợp để chơi cờ….”

      “Đó là vì lòng hiếu thắng của con mạnh lắm” Hoàng đế cầm quân cờ trong tay thưởng thức, thản nhiên bảo.

      “Nhưng chẳng qua đó chỉ là trò chơi thôi mà!” Tiêu Tử Y cũng khỏi cúi đầu nhìn những quân cờ chế tác tinh xảo trước mặt. Bộ quân cờ này là tặng cho hoàng đế, Đàm Nguyệt Li dĩ nhiên phải tốn khá nhiều công sức, ngoài bàn cờ làm bằng khối ngọc bích đồng màu, mà các quân cờ phải dùng màu sắc khác tạo thành, nhưng lại có mỗi màu điêu khác khác nhau. Tự như nàng vừa rồi dùng bộ dạng kiểu này là đá thạch lựu làm thành chim phượng hoàng vậy, hoàng đế dùng chính là quân cờ làm bằng hổ phách khắc thành.

      “Cuộc dời như kịch mà, có lẽ cũng là trò chơi” Hoàng đế trầm mặc lúc rồi hơi ngẩng đầu, đôi mắt toé lửa, nhìn sâu vào Tiêu Tử Y chậm rãi, “Tử Y, TRạm Nhi vẫn còn hai năm nữa học ở Quốc Tử Giám, trong khoảng thời gian đó trẫm có thể che chở cho con, nhưng con chung quy phải lập gia đình, mà TRạm Nhi cuối cùng vẫn phải rời xa con, trẫm hy vọng con ỷ lại nó quá mức”

      Tiêu Tử mím chặt miệng, nàng biết phụ hoàng này của nàng nhìn thấy rất ,, là nàng ỷ lại Trạm Nhi chứ phải TRạm Nhi cần nàng. Tiêu Tử Y nhún vai thở dài bảo, “Con biết rồi, cho dù TRạm Nhi có là con của con chăng nữa, sau này cũng ngày trưởng thanh. Hơn nữa bé cũng phải thế ! Phụ hoàng à, con chỉ muốn tạo cho bé có tuổi thơ vui vẻ thôi mà, phải biết rằng lúc con ở…Thiên Sơn, tuy nhớ mọi chuyện lắm nhưng mà mỗi khi nhớ lại vẫn cảm thấy rất ấm áp” Trước đây lúc cùng ở chỗ với cha mẹ tuy đều rất ngắn ngủi nhưng lại là tài sản quý giá nhất của nàng.

      Hoàng đế lặng yên nhìn hai mắt Tiêu Tử Y chớp chớp, nhớ tới mẫu phi của nàng, cảm thấy chua xót vô cùng, “Tử Y à, nếu rảnh nhớ về Thẩm gia thắp nén hương cho mẫu thân của con …. cho nàng biết con giờ sống tốt lắm”

      Tiêu Tử Y cúi đầu xác nhận, nhớ tới lần trước hoàng đế dặn dò nàng nên Thẩm gia, nàng lại quên mất, lần này xem ra thể được rồi….

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 184: Đông người

      TRầm Ngọc Hàn thực rất buồn bực, tưởng rằng thừa dịp tiểu ma nữ tiểu muội mất trí nhớ có cơ hội “báo đáp” lai nàng chút mà trước đây nàng chỉnh ác nhất. Ai ngờ chẳng giống suy nghĩ của chút nào, vị tiểu công chúa này vẫn tà ác giống y như lúc đầu, vẫn làm cho chỉ muốn trốn mà trốn thoát. Thậm chí hôm nay còn phải bảo hộ nàng đến nhà nữa, là bị tra tấn ha…

      “Biểu ca, bao lâu nữa mới đến đây? lâu lắm rồi đó” nghĩ ngợi tiểu muội tà ác của đẩy rèm xe ngựa ra, dùng biểu vô tội oán trách.

      “SẮp đến rồi” TRầm Ngọc Hàn ngồi lưng ngựa đáp lấy lệ.

      “Nửa canh giờ trước huynh vẫn trả lời ta như vậy. Rốt cục là còn xa lắm đây ha?” Tiêu Tử Y bất mãn trừng mắt liếc.

      “Kỳ đến rồi, chẳng qua còn phải đến cửa lớn lát nãư” TRầm Ngọc Hàn hậm hực vụt roi ngựa vọt lên tiện tay chỉ bừa.

      Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lên phía trước, chẳng phát ra toà nhà ở chỗ nào cả, nhưng mà như vậy lại vừa thấy đúng lúc ở ngã tư đường có hàng lạot cửa hàng liền nhau san sát, đó chiêu bài có chữ Thẩm gia. Chẳng hạn như hiệu cầm đồ Thẩm gia, cửa hàng ngọc Thẩm gia, thư viện Thẩm gia…

      “Cảnh này…đều phải cả ư?” Tiêu Tử Y ngẩn người, kìm nổi mở miệng hỏi.

      “Đúng vậy đó, những cửa hàng này đều là do tộc trưởng hoặc những huynh đệ trong tộc mở cả, gồm làm chủ lẫn bán hàng, người hầu Thẩm gia đều tự có năng lực bảo hộ cả, cũng nguyện ý treo chiêu bài của Thẩm gia lên. Tại những cửa hàng này dọc đường đều do Thẩm gia mở cả, gần như trở thành bức tường đặc biệt của Thẩm gia. Dĩ nhiên giờ chuyện làm ăn của Thẩm gia chỉ ở Trường An, đó chỉ là phần thôi.” TRầm Ngọc Hàn loé lên đắc ý trong giọng . Tuy cũng biết kinh doanh là gì, nhưng mà cũng biết , việc buôn bán của Thẩm gia nhất định chẳng thua bất kỳ kẻ nào.

      “Vậy ha?” Tiêu Tử Y cau mày, ở dưới chân Thiên tử mà lũng đoạn đủ ngành sản xuất như vầy, Thẩm gia phải sợ đại nghiệp càng lớn, mà lại sợ là sạt nghiệp. NHưng mà cũng loại trừ nộp thuế hàng năm khá lớn, có làm vậy đều cho hoàng đế cảm thấy Thẩm gia đều là vì đất nước mà tặng châu báu, có lẽ còn tiếp tục kéo dài tiếp nữa.

      Nghĩ đến chậu châu báu, nghĩ ngay đến Thẩm Vạn Tam. TRầm Lão gia này khéo cũng được gọi là Thẩm Vạn Tam đó chứ? Nhưng mà đó là người thời nhà Minh mà, song nàng lại từng được nghe tới vị huyền tung đạo trưởng kia họ Lý tên Long cơ mà, cũng thấy loại chuyện này rất đúng lúc thể trách được. Nếu tại cũng có Thẩm gia giàu có, khó bảo toàn tạo Hoàng đế ngày nào đó hài lòng, tìm chỗ giấu chậu châu báu kia, lấy cớ đem giệt sạch Thẩm gia.

      Đồng tìên này ha, phải càng nhiều càng tốt sao?
      ”Thế nào? Kinh hãi mà thốt nỏi sao?” TRầm Ngọc Hàn cười lộ ra hàm răng trắng muốt, loé chiếc răng nanh sáng chói dưới ánh mắt trời”

      “Đúng vậy đúng vậy đó, nhưng mà tiểu muội của ta gần đây gặp khá hiều nguy hiểm, biểu ca phải nhớ bảo vệ ta tốt đó nha! Biết đâu ta gặp hành động nguy hiểm gì đó.”

      Tiêu Tử Y cười híp mắt lại uy hiếp. Nhìn ánh mắt của TRầm Ngọc Hàng sụp đổ, khỏi than thầm nam nhân này quả nhiên là người luyện võ, tương đối đơn thuần dễ dụ dỗ.

      TRầm Ngọc Hàn nhìn Tiêu Tử Y cách lớp rèm mà thấy ngăn cách, làm hại chỉ còn cách nghiến răng kèn kẹt , “Thần tuân chỉ, hôm nay nhất định xa rời tác, bảo vệ chặt chẽ công chúa”

      “Công chúa, vì sao thị vệ ca lại tức giận vậy chứ? \” Diệp Tầm ngồi ngay ngắn đối diện Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Hôm nay Tiêu Tử Y ra ngoài, tiện mang theo Diệp TẦm theo bên người, nghĩ xem có cơ hội dẫn cậu gặp Diệp Tri Thu. Dương nhiên Abe cũng dẫn theo, giờ bộ dạng nó lớn rồi, nàng sợ dẫn nó ra ngoài cũng dễ dàng mang về.

      “Tiểu Tầm à, Thị vệ ca ca phải tức giận nha! Mà thực tế tỏ quyết tâm với ta đó”

      Hôm nay nhất định phải biến TRàm Ngọc Hàn thành kẻ dễ bảo mới được, nếu nàng sao cso cơ hội dẫn Diệp Tầm gặp Diệp Tri Thu chứ?

      Tuy Diệp Tầm cho tới giờ cũng nhưng mà nàng biết thực ra cậu bé rất hy vọng mình có thể nhìn thấy cha mình.

      Hôm nay nàng cũng dẫn Nhược Trúc theo, dù sao chẳng may nhà trẻ mà xỷa ra chuyện gì nàng còn có thể bảo Nhược Trúc lén hỏi Nam Cung Sanh. Nàng cảm thấy cái vị La thái phó kia chín mười phần hôm nay còn có thể truy tra, vì thế mới dẫn Diệp Tầm theo bên người để tranh cho bé khỏi bị tổn thương.

      “Công chúa, đến TRầm gia rồi” Chỉ lát sau xe ngựa dừng lại, tiếng TRầm ngọc Hàn cung kính cũng từ ngoài xe truyền tới.

      Tiêu Tử Y sửa sang lại tóc, dẫn Diệp TẦm xuống xe ngựa,. Vừa ngẩng đầu lên Tiêu Tử Y nhìn thấy cả đám người quỳ dưới đất, sợ tới mức nàng suýt nữa ngã chổng vó.

      “Cung nghênh Công chúa Trường Nhạc điện hạ” Hàng loạt tiếng đồng thanh vang lên làm đầu Tiêu Tử Y quay cuồng điên đảo.

      TRải qua nghi lễ rườm rà xong thấy cụ già được người hai bên đỡ đứng lên. Tiêu Tử Y nhìn quần áo và mặt mũi có thể đoán ngay ra người này chính là vị TRầm lão gia tiếng tăm lừng lẫy rồi.

      Có lẽ tinh thần của ông lão này cũng đợc tốt, sức khoẻ cũng yếu mà còn cố đến nghênh đón nàng làm nàng cảm thấy rất áy náy, có lẽ nếp nhăn mặt ông lão chứa đầy vẻ kinh sợ làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng.

      Vì thế vị TRầm lão gia này tuy ông lão mang danh nghĩa là ông ngoại của nàng, nhưng mà Tiêu Tử Y lại chẳng cảm thấy có tý chút gần gũi nào cả.

      Lại còn có ve tươi cười miễn cưỡng mặt chú thím của nàng làm nàng cảm thấy rối. Tiêu Tử Y cảm thấy rất khó khăn để cất nên lời. May là TRầm Ngọc Hàn thay nàng đỡ cả, lấy cớ công chúa được khoẻ, dẫn nàng tìm gian phòng để nghỉ.

      “đừng để ý làm gì, nhà chúng ta vốn vậy đó” TRầm Ngọc Hàn tự mình rót trà cho nàng và Diệp Tầm, ngăn chặn bất kỳ kẻ nào muốn tiếp cận.

      “Có thể hiểu được” Tiêu Tử Y lấy tay ấn huyệt Thái dương, nhìn cái mặt chén trà bóng lộn nhu hoà, mềm mại kia biết đây là men sứ màu xanh lưu hành nay. Loại men sứ này vì chất men mềm mại, mịn màng như ngõ, màu xanh đậm poha vàng, màu sắc nổi bật hoàn mỹ, vì thế có thể thấy được văn sĩ rất thích.

      Còn loại đồ sứ trong suốt thoạt nhìn yên ả như hồ nước này, lại càng thấy được nhân tài kiệt xuất trong đó. CÁch đây lâu mới được tiến công hoàng gia, nàng cũng được phân cho đôi bát Hải Đường, lúc ấy nàng thích lắm mãi mới cho Nhược Trúc cất sợ chẳng may bọn trẻ làm vỡ nát.

      Giờ nhìn lại, TRầm Ngọc Hàn tuỳ tiện ôm bộ trà tiến vào, ràng Nam Cung Sanh nhắc tới câu vị thiên kim kia trong nhà đều có thể là nhất, nhiều ngưới sánh ngang với vương giả. Cũng chỉ có thôi, đột nhiên nàng lại thấy may là chính mình biết hàng hoá gì, nếu giờ nàng ngứa ngày muốn nghêin cứu những vật phẩm trong phòng này xem có giá trị thế nào rồi.

      “Công chúa, người có nghe thần chuyện ạ? Thần nếu như muốn tế bái thím Vân, tốt nhất là đợi nửa canh giờ nữa, đó là lúc giờ lành mới ạ” TRầm Ngọc Hàn chống hia tay lên bàn, bất đắc dĩ lặp lại nhưng lời này trước mặt Tiêu Tử Y. Tuy luôn mồm gọi nàng là công chúa, tuy nửa phần cung kính đều óc. NHưng trong lòng bé này vẫn là tiểu ma nữ ác ôn chỉnh trước kia.

      “được, biết rồi” Tiêu Tử Y thản nhiên đáp. NHớ tới vị mẫu phi hồng nhan sớm mất kia của nàng, lại liên tưởng đến cha mẹ bất ngờ mất, chợt cảm thấy mắt lấp loáng nước.

      TRầm Ngọc Hàn thẫy vẻ đơn mặt nàng, đột nhiên ý thức được nàng ra là đến tảo mộ dâng hương, nên nhằm vào nàng mọi phía, lắp bắp bổ sung, “Thừa dịp nửa canh giờ này người tốt nhất là nên nghỉ ngơi , trong phòng có giường có thể nghỉ tạm”

      Tiêu Tử Y nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét thở dài bảo, “Xem ra chẳng còn cách nào nghỉ ngơi rồi, tiểu TẦm à, con vào phòng trước , ta biết đếm qua con ngủ ngon”

      “Vâng” Diệp TẦm dụi dụi mắt, nhìn vào trong nội thất. Đêm qua cậu biết công cháu có thể dẫn cậu gặp cha mình, cả đêm kích động nên chưa chợp mắt tý nào.

      Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn bóng bé của Diệp TẦm khuất sau tấm bình phong, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kẹt cửa đẩy ea, rồi kèm theo là giọng điệu cười cự kỳ đặc biệt, “ sao, công chúa là Uyển Tình ra rất hiểu, phải muốn thấy”

      Nhìn thấy phía sau cửa xuất Phong Uyển Tình Phong đại tiểu thư cười nổi lên lúm đồng tiền như hoa, Tiêu Tử Y cảm thấy đầu nàng đau kịch liệt.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 185: toàn tâm toàn ý

      “Biểu ca, huynh ra ngoài trước , con chuyện, ta cảm thấy để huynh ở lại cũng hay lắm” Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt e ngại của Trầm Ngọc Hàn thấy bộ dạng Phong Uyển Tình như kiểu mèo khóc chuột vậy, nhịn được mở miệng bảo.

      “A, sao?” Trầm Ngọc Hàn hận thể lao ngay ra cửa lập tức. Trước mặt vốn được xưng là “Sát thủ thiếu nam” Phong Uyển Tình Phong đại tiểu thư mà! Ông trời già à, vẫn còn chưa thành thân đó! Nhưng mà tiểu ma nữ lại tốt đến vậy sao?

      “Nếu huynh nguyện ý ở đây cũng sao” Tiêu Tử Y nhún nhún vai thản nhiên.

      “Thần xin cáo lui” Trầm Ngọc Hàn quyết định rất nhanh rồi cúi đầu thi lễ cáo lui.

      Nhìn người khuất sau cánh cửa, Phong Uyển Tình che miệng cười khẽ hỏi, “Người đó là biểu ca của công chúa ư? Tên gọi là gì vậy/”

      “Huynh ấy là Võ TRạng nguyên nổi tiếng đó” Tiêu Tử Y khẽ, nguyên nhân ấy à, dĩ mnhiên là ai cũng biết cả.

      Phong Uyển Tình hiểu nhớ ra gì đó, lên thần sắc hoảng hốt, sau đó thản nhiên cười bảo, “Yên tâm , ta đối với loại nam nhân này tạm thời cũng có hứng thú, hơn nữa bộ dạng của huynh ấy cũng đoan chính gì cả”

      Tiêu Tử Y cau mày, cũng đáp lại. Trong lòng tuy Trầm Ngọc Hàn phải là dạng tuấn tú nhất, nhưng mà dạng này ở trong lòng Phong Uyển Tình lại còn được coi là đoan chính. Có thể thấy quan điểm thẩm mỹ của các nàng ấy hoàn toàn kém nhiều lắm.

      Hôm nay Phong Uyển Tình mặc chiếc quần đỏ xứng với chiếc áo xanh lục, dưới điểm xuyết viền trắng, càng lộ ra dáng người tuyệt đẹp. Tóc đen dài búi đỉnh đầu, thành búi tóc cao, rơi hai lọn tóc vương vấn bên má, càng tăng thêm khí chất ôn nhu. Mà lúc nàng ta tới gần, mùi hương dần nồn đậm, thấm tận vào tim phổi người ta.

      Tiêu Tử Y chỉ thuần tuý dùng ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ để đánh giá Phong Uyển Tình thôi. này đối với nàng mà thu gì ngôi sao đại, trời sinh vốn là người đẹp, hơn nữa còn nổi tiếng được nhiều người biết đến.

      Phong Uyển Tình nhàng ngồi xuống đối diện Tiêu Tử Y, vươn ngón tay được chăm sóc kỹ chống lên má, đôi mắt đẹp bắn ra tia khác thường làm cho con người ta khó thoát nổi, yên lặng nhìn Tiêu Tử Y.

      Trong…con mắt của vị tiểu công chúa này, nàng dĩ nhiên nhìn thấy tia ghen tị, hâm mộ hay là khinh bỉ gì. Phong Uyển Tình vốn biết mình bộ dạng rất được, điều ấy nàng ta sớm biết. Mà chắc chắn năm qua, trong những người bạn cùng trang lứa, thậm chí nàng ta còn chẳng có bạn bè nào, bởi vì những người nàng ta tiếp xúc qua phải ghen tị với diện mạo của nàng cũng vốn thấy xấu hổ trơ trẽn với những gì nàng ta gây ra.

      Quả nhiên, vị tiểu công chúa này tuổi còn quá sao? Phong Uyển Tình cười tự giễu mình, chợt lại bị biểu phong tình vô cùng với nụ mỉm nhợt nhạt , “ Vừa rồi nghe thấy tiếng huyên náo tiền đường, ta còn tưởng là ai chứ! Vì sợ tiểu công chúa bảo UYển Tình hiểu lễ nghĩa, nên cố ý lại đây chào hỏi công chúa tiếng”

      Tiêu Tử Y nghe đến đó mới chợt nhớ ra vị Phong đại tiểu thư này nổi tiếng là nhờ cái gì, vì vậy tự dưng lông tóc dựng đứng lên. Phong Uyển Tình đến Thẩm gia, phải là giống như lần đến Nam Cung gia , nhắm vào vị soái ca nào đó chứ?

      được, nàng muốn cứu vị soái ca biết tên đó mới được. Bởi vì có lẽ nàng thể nhìn thấy mặt biểu ca…hoặc là có thể là biểu đệ nữa.

      “Công chúa, vị Nam Cung Sanh đó, cuối cùng người gặp được rồi sao?”

      Phong Uyển Tình đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y hỏi dịu dàng.

      . Chỉ là ở đó đợi Tiêu Nhi đáp đề xong rồi ngay thôi”

      Tiêu Tử Y thề thốt phủ nhận. Cứ liên tưởng đến vị đại soái ca Nam Cung mà nàng chứa chấp trong cung kia, còn nàng ở đây dõng dạc thốt ra lời dối, khuôn mặt cười bất chợt dâng lên rặng mây hồng.

      sao…Vậy tiếc quá. Uyển Tình còn định cho công chúa giám định chút xem vị Thẩm Ngọc và Nam Cung Sanh rốt cục là ai hơn ai ha” Phong Uyển Tình tiếc hận cứ lắc lắc đầu .

      A, hoá ra mục tiêu lần này là Thẩm Ngọc ư, cái tên rất hay. Có thể sánh với Nam Cung Sanh bên ngoài mà , cái vị Thẩm Ngọc này xem ra cũng là xoái ca nhu nhược, quả đáng thương quá.

      Càng đáng thương hơn là lại bị Phong Uyển Tình này nhắm vào, Tiêu Tử Y moi ruột gan ra nghĩ mãi xem làm cách nào để ngăn Phong Uyển Tình hạ độc thủ, nhưng mãi mà chẳng chọn được cách nào tốt cả.

      Phong Uyển Tình cúi đầu nhìn chén trà men sứ xanh, cau đôi mày thanh tú lại.

      Tiêu Tử Y đẩy chén trà trước mặt , cười yếu ớt bảo, “Chén trà này ta vẫn chưa dùng, nếu Phong tỷ tỷ chê, dùng chén trà này

      Phong Uyển Tình cũng chịu nhường, cười tiếng rồi cầm chén trà lên nhấp ngụm. Động tác tao nhã tới mức làm người ta cuốn hút. Hơn nữa bàn tay mềm mại nõn nà cầm chén bạch ngọc kia càng giống như được làm bằng sứ, càng làm cho người ta thêm như bị mù.

      “Trường nhạc muội muội à, tuy ta và muội mặc mới gặp mặt có hai lần, nhưng mà UYển tình có cảm giác, thấy rất hợp với muội” Phong Uyển Tình đặt chén trà xuống cười ôn nhu , “Muội cũng tránh ta, để cho ta rất vui vẻ, vì thế ta có mấy lời muốn chúng ta hẳn là kết thân với nhau. Chẳng hạn như, sau này, trăm ngàn lần đừng để bị nam nhân nào bỏ tù nha”

      Tiêu Tử Y cứng họng nổi, cảm thấy vị Phong Uyển Tình này coi nàng như kẻ trong cuộc rồi? Chẳng qua nàng chỉ đưa cho nàng ta ly trà thôi mà, nàng cũng đâu có ý gì khác đâu.

      Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y tưởng là cam chịu, đôi mắt đẹp dâng lên cảm xúc phức tạp, sâu kín, “từ ta vì sao phụ thân lại có nhiều phụ nữ như vậy, mà mẹ lại chỉ có mỗi mình ổng người, dựa vào cái gì chứ?”

      Tiêu Tử Y nghe vậy thở dài, vấn đề này cũng là vấn đề khó giải quyết nhất ở cổ đại, cho dù là ở đại chỉ chế độ vợ chồng, cũng vẫn xuất tình nhân bên ngoài. Chẳng qua phụ nữ ở đại vừa có địa vị nên độc lập chút, còn ở cổ đại này hết cách rồi. Mạnh mẽ như Võ Tắc Thiên, cho dù bà ấy có làm đến nữ hoàng thế nào bà ấy cũng chẳng thay đổi được địa vị phụ nữ, chỉ là bận mỗi việc bản thân bà ấy giả tưởng là hưởng thụ hoàng quyền trời ban.

      “Có lẽ sau này gặp được người đàn ông, nhất định toàn tâm toàn ý với tỷ tỷ thôi” Tiêu Tử Y lắc đầu vứt ít suy nghĩ kỳ lạ, nhàng.

      “Ha ha, Trường Nhạc muội muội quả nhiên là tuổi vẫn còn , mới có loại ảo tưởng này. thực tế ta thấy vô số nam nhân, rất nhiều người muốn toàn tâm toàn ý với ta, nhưng khi quay đầu lại xấu xa biết bao” Phong Uyển Tình giống như hận còn hơn oán, lúc lời này giọng điệu có chút bình tĩnh giống như là thờ ơ buổi sáng ăn gì vậy.

      Tiêu Tử Y nghe xong cũng có nửa phần đồng tình, khoé miệng khẽ nhếch lên trông rất ngây thơ hỏi lại, “Phong tỷ tỷ à, tỷ có thể đối với người ta toàn tâm toàn ý ? Hay là tỷ quá quý trọng bản thân mình hơn?”

      Phong Uyển Tình nghe vậy ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Tiêu Tử Y, hồi lâu sau như nghĩ thông suốt cái gì bỗng bật cười ha ha.

      Đó là kiểu cười sảng khoái e dì gì, càng giống như tiếng cười trút được gánh nặng vậy, cười mãi làm cho vòng ngọc tay nàng ta cứ reo đinh mãi ngừng.

      “Công chúa, làm sao vậy?” Diệp Tầm bừng tỉnh, đứng sau tấm bình phong bên trong ló nửa đầu ra, sợ hãi mở to đôi mắt xanh đen nhìn các nàng.

      có gì, làm ầm ĩ đến ngươi ngủ rồi hả?” Phong Uyển Tình ngưng cười, vẫy vẫy tay với Diệp Tầm bảo cậu tới gần.

      Diệp Tầm nhìn nhìn ánh mắt Tiêu Tử Y, sau khi được đồng ý mới bước từng bước tới gần,

      Phong Uyển Tình vươn tay kéo tay bé của Diệp Tầm, cười ôn nhu bảo, “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ trông có đẹp ?”

      Diệp TẦm ngây thơ gật gật đầu, quả là rất đẹp, nhưng mà trong lòng cậu mẹ cậu là đẹp nhất.

      Tiêu Tử Y liếc mắt, nghĩ Phong Uyển Tình phải bị câu kích thích của mình mà nuôi vị Chính Thái chứ? Nàng sợ hãi quá .

      đẹp lắm hả? Công chúa tỷ tỷ của ngươi rất đúng, ta có toàn tâm toàn ý tìm kiếm, càng cảm thấy có ai có thể xứng với ta. Nhưng từ nay về sau, tỷ tỷ quyết định mặc kệ có gặp được người đó hay , điều đầu tiên là phải bản thân mình trước ” Những lời Phong Uyển Tình này mặc dù là với Diệp Tầm nhưng càng giống như lời thề với chính bản thân mình đúng hơn.

      “Vâng” Diệp Tầm căn bản nghe hiểu gì, chỉ phát ra từ đáp lại.

      “Ai da da, như vậy nhìn kỹ xem nè, bộ dạng đứa bé này tuấn tú quá. Ây da fa, ánh mắt lại mê người nữa, lại có vẻ xinh đẹp như thế nữa” Phong Uyển Tình vừa mới phát ra lời thề xong bỗng theo thói quen cũ lôi kéo Diệp Tầm nhìn trái nhìn phải, mãi cho đến lúc làm cho Diệp Tầm xấu hổ lùi ra sau.

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ định lên tiếng ngăn lại, lại thấy Phong Uyển Tình bỗng xoay đầu lại, nét mặt chứa đầy vẻ hưng phấn, hơi thần bí khẽ cười , “Trường Nhạc muội muội à, hôm nay nếu đến đây, bằng chúng ta xem cái vị Thẩm ngọc xem đến tột cùng là có loại phong thái nào !”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 185: toàn tâm toàn ý

      “Biểu ca, huynh ra ngoài trước , con chuyện, ta cảm thấy để huynh ở lại cũng hay lắm” Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt e ngại của Trầm Ngọc Hàn thấy bộ dạng Phong Uyển Tình như kiểu mèo khóc chuột vậy, nhịn được mở miệng bảo.

      “A, sao?” Trầm Ngọc Hàn hận thể lao ngay ra cửa lập tức. Trước mặt vốn được xưng là “Sát thủ thiếu nam” Phong Uyển Tình Phong đại tiểu thư mà! Ông trời già à, vẫn còn chưa thành thân đó! Nhưng mà tiểu ma nữ lại tốt đến vậy sao?

      “Nếu huynh nguyện ý ở đây cũng sao” Tiêu Tử Y nhún nhún vai thản nhiên.

      “Thần xin cáo lui” Trầm Ngọc Hàn quyết định rất nhanh rồi cúi đầu thi lễ cáo lui.

      Nhìn người khuất sau cánh cửa, Phong Uyển Tình che miệng cười khẽ hỏi, “Người đó là biểu ca của công chúa ư? Tên gọi là gì vậy/”

      “Huynh ấy là Võ TRạng nguyên nổi tiếng đó” Tiêu Tử Y khẽ, nguyên nhân ấy à, dĩ mnhiên là ai cũng biết cả.

      Phong Uyển Tình hiểu nhớ ra gì đó, lên thần sắc hoảng hốt, sau đó thản nhiên cười bảo, “Yên tâm , ta đối với loại nam nhân này tạm thời cũng có hứng thú, hơn nữa bộ dạng của huynh ấy cũng đoan chính gì cả”

      Tiêu Tử Y cau mày, cũng đáp lại. Trong lòng tuy Trầm Ngọc Hàn phải là dạng tuấn tú nhất, nhưng mà dạng này ở trong lòng Phong Uyển Tình lại còn được coi là đoan chính. Có thể thấy quan điểm thẩm mỹ của các nàng ấy hoàn toàn kém nhiều lắm.

      Hôm nay Phong Uyển Tình mặc chiếc quần đỏ xứng với chiếc áo xanh lục, dưới điểm xuyết viền trắng, càng lộ ra dáng người tuyệt đẹp. Tóc đen dài búi đỉnh đầu, thành búi tóc cao, rơi hai lọn tóc vương vấn bên má, càng tăng thêm khí chất ôn nhu. Mà lúc nàng ta tới gần, mùi hương dần nồn đậm, thấm tận vào tim phổi người ta.

      Tiêu Tử Y chỉ thuần tuý dùng ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ để đánh giá Phong Uyển Tình thôi. này đối với nàng mà thu gì ngôi sao đại, trời sinh vốn là người đẹp, hơn nữa còn nổi tiếng được nhiều người biết đến.

      Phong Uyển Tình nhàng ngồi xuống đối diện Tiêu Tử Y, vươn ngón tay được chăm sóc kỹ chống lên má, đôi mắt đẹp bắn ra tia khác thường làm cho con người ta khó thoát nổi, yên lặng nhìn Tiêu Tử Y.

      Trong…con mắt của vị tiểu công chúa này, nàng dĩ nhiên nhìn thấy tia ghen tị, hâm mộ hay là khinh bỉ gì. Phong Uyển Tình vốn biết mình bộ dạng rất được, điều ấy nàng ta sớm biết. Mà chắc chắn năm qua, trong những người bạn cùng trang lứa, thậm chí nàng ta còn chẳng có bạn bè nào, bởi vì những người nàng ta tiếp xúc qua phải ghen tị với diện mạo của nàng cũng vốn thấy xấu hổ trơ trẽn với những gì nàng ta gây ra.

      Quả nhiên, vị tiểu công chúa này tuổi còn quá sao? Phong Uyển Tình cười tự giễu mình, chợt lại bị biểu phong tình vô cùng với nụ mỉm nhợt nhạt , “ Vừa rồi nghe thấy tiếng huyên náo tiền đường, ta còn tưởng là ai chứ! Vì sợ tiểu công chúa bảo UYển Tình hiểu lễ nghĩa, nên cố ý lại đây chào hỏi công chúa tiếng”

      Tiêu Tử Y nghe đến đó mới chợt nhớ ra vị Phong đại tiểu thư này nổi tiếng là nhờ cái gì, vì vậy tự dưng lông tóc dựng đứng lên. Phong Uyển Tình đến Thẩm gia, phải là giống như lần đến Nam Cung gia , nhắm vào vị soái ca nào đó chứ?

      được, nàng muốn cứu vị soái ca biết tên đó mới được. Bởi vì có lẽ nàng thể nhìn thấy mặt biểu ca…hoặc là có thể là biểu đệ nữa.

      “Công chúa, vị Nam Cung Sanh đó, cuối cùng người gặp được rồi sao?”

      Phong Uyển Tình đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y hỏi dịu dàng.

      . Chỉ là ở đó đợi Tiêu Nhi đáp đề xong rồi ngay thôi”

      Tiêu Tử Y thề thốt phủ nhận. Cứ liên tưởng đến vị đại soái ca Nam Cung mà nàng chứa chấp trong cung kia, còn nàng ở đây dõng dạc thốt ra lời dối, khuôn mặt cười bất chợt dâng lên rặng mây hồng.

      sao…Vậy tiếc quá. Uyển Tình còn định cho công chúa giám định chút xem vị Thẩm Ngọc và Nam Cung Sanh rốt cục là ai hơn ai ha” Phong Uyển Tình tiếc hận cứ lắc lắc đầu .

      A, hoá ra mục tiêu lần này là Thẩm Ngọc ư, cái tên rất hay. Có thể sánh với Nam Cung Sanh bên ngoài mà , cái vị Thẩm Ngọc này xem ra cũng là xoái ca nhu nhược, quả đáng thương quá.

      Càng đáng thương hơn là lại bị Phong Uyển Tình này nhắm vào, Tiêu Tử Y moi ruột gan ra nghĩ mãi xem làm cách nào để ngăn Phong Uyển Tình hạ độc thủ, nhưng mãi mà chẳng chọn được cách nào tốt cả.

      Phong Uyển Tình cúi đầu nhìn chén trà men sứ xanh, cau đôi mày thanh tú lại.

      Tiêu Tử Y đẩy chén trà trước mặt , cười yếu ớt bảo, “Chén trà này ta vẫn chưa dùng, nếu Phong tỷ tỷ chê, dùng chén trà này

      Phong Uyển Tình cũng chịu nhường, cười tiếng rồi cầm chén trà lên nhấp ngụm. Động tác tao nhã tới mức làm người ta cuốn hút. Hơn nữa bàn tay mềm mại nõn nà cầm chén bạch ngọc kia càng giống như được làm bằng sứ, càng làm cho người ta thêm như bị mù.

      “Trường nhạc muội muội à, tuy ta và muội mặc mới gặp mặt có hai lần, nhưng mà UYển tình có cảm giác, thấy rất hợp với muội” Phong Uyển Tình đặt chén trà xuống cười ôn nhu , “Muội cũng tránh ta, để cho ta rất vui vẻ, vì thế ta có mấy lời muốn chúng ta hẳn là kết thân với nhau. Chẳng hạn như, sau này, trăm ngàn lần đừng để bị nam nhân nào bỏ tù nha”

      Tiêu Tử Y cứng họng nổi, cảm thấy vị Phong Uyển Tình này coi nàng như kẻ trong cuộc rồi? Chẳng qua nàng chỉ đưa cho nàng ta ly trà thôi mà, nàng cũng đâu có ý gì khác đâu.

      Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y tưởng là cam chịu, đôi mắt đẹp dâng lên cảm xúc phức tạp, sâu kín, “từ ta vì sao phụ thân lại có nhiều phụ nữ như vậy, mà mẹ lại chỉ có mỗi mình ổng người, dựa vào cái gì chứ?”

      Tiêu Tử Y nghe vậy thở dài, vấn đề này cũng là vấn đề khó giải quyết nhất ở cổ đại, cho dù là ở đại chỉ chế độ vợ chồng, cũng vẫn xuất tình nhân bên ngoài. Chẳng qua phụ nữ ở đại vừa có địa vị nên độc lập chút, còn ở cổ đại này hết cách rồi. Mạnh mẽ như Võ Tắc Thiên, cho dù bà ấy có làm đến nữ hoàng thế nào bà ấy cũng chẳng thay đổi được địa vị phụ nữ, chỉ là bận mỗi việc bản thân bà ấy giả tưởng là hưởng thụ hoàng quyền trời ban.

      “Có lẽ sau này gặp được người đàn ông, nhất định toàn tâm toàn ý với tỷ tỷ thôi” Tiêu Tử Y lắc đầu vứt ít suy nghĩ kỳ lạ, nhàng.

      “Ha ha, Trường Nhạc muội muội quả nhiên là tuổi vẫn còn , mới có loại ảo tưởng này. thực tế ta thấy vô số nam nhân, rất nhiều người muốn toàn tâm toàn ý với ta, nhưng khi quay đầu lại xấu xa biết bao” Phong Uyển Tình giống như hận còn hơn oán, lúc lời này giọng điệu có chút bình tĩnh giống như là thờ ơ buổi sáng ăn gì vậy.

      Tiêu Tử Y nghe xong cũng có nửa phần đồng tình, khoé miệng khẽ nhếch lên trông rất ngây thơ hỏi lại, “Phong tỷ tỷ à, tỷ có thể đối với người ta toàn tâm toàn ý ? Hay là tỷ quá quý trọng bản thân mình hơn?”

      Phong Uyển Tình nghe vậy ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Tiêu Tử Y, hồi lâu sau như nghĩ thông suốt cái gì bỗng bật cười ha ha.

      Đó là kiểu cười sảng khoái e dì gì, càng giống như tiếng cười trút được gánh nặng vậy, cười mãi làm cho vòng ngọc tay nàng ta cứ reo đinh mãi ngừng.

      “Công chúa, làm sao vậy?” Diệp Tầm bừng tỉnh, đứng sau tấm bình phong bên trong ló nửa đầu ra, sợ hãi mở to đôi mắt xanh đen nhìn các nàng.

      có gì, làm ầm ĩ đến ngươi ngủ rồi hả?” Phong Uyển Tình ngưng cười, vẫy vẫy tay với Diệp Tầm bảo cậu tới gần.

      Diệp Tầm nhìn nhìn ánh mắt Tiêu Tử Y, sau khi được đồng ý mới bước từng bước tới gần,

      Phong Uyển Tình vươn tay kéo tay bé của Diệp Tầm, cười ôn nhu bảo, “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ trông có đẹp ?”

      Diệp TẦm ngây thơ gật gật đầu, quả là rất đẹp, nhưng mà trong lòng cậu mẹ cậu là đẹp nhất.

      Tiêu Tử Y liếc mắt, nghĩ Phong Uyển Tình phải bị câu kích thích của mình mà nuôi vị Chính Thái chứ? Nàng sợ hãi quá .

      đẹp lắm hả? Công chúa tỷ tỷ của ngươi rất đúng, ta có toàn tâm toàn ý tìm kiếm, càng cảm thấy có ai có thể xứng với ta. Nhưng từ nay về sau, tỷ tỷ quyết định mặc kệ có gặp được người đó hay , điều đầu tiên là phải bản thân mình trước ” Những lời Phong Uyển Tình này mặc dù là với Diệp Tầm nhưng càng giống như lời thề với chính bản thân mình đúng hơn.

      “Vâng” Diệp Tầm căn bản nghe hiểu gì, chỉ phát ra từ đáp lại.

      “Ai da da, như vậy nhìn kỹ xem nè, bộ dạng đứa bé này tuấn tú quá. Ây da fa, ánh mắt lại mê người nữa, lại có vẻ xinh đẹp như thế nữa” Phong Uyển Tình vừa mới phát ra lời thề xong bỗng theo thói quen cũ lôi kéo Diệp Tầm nhìn trái nhìn phải, mãi cho đến lúc làm cho Diệp Tầm xấu hổ lùi ra sau.

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ định lên tiếng ngăn lại, lại thấy Phong Uyển Tình bỗng xoay đầu lại, nét mặt chứa đầy vẻ hưng phấn, hơi thần bí khẽ cười , “Trường Nhạc muội muội à, hôm nay nếu đến đây, bằng chúng ta xem cái vị Thẩm ngọc xem đến tột cùng là có loại phong thái nào !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :