1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 177: Đầu bếp

      Chứa chấp…..Nam Cung Sanh ư?

      “Ôi trời, đùa sao?” Do bàn ăn có chút quá rộng nên Tiêu Tử Y nhìn nụ cười mặt Nam Cung Sanh hay đùa bỡn dưới ánh nến nữa.

      Cho Nam Cung Sanh ở trong cung nàng sao? người đàn ông để trong cung nàng ư? được, nàng kinh ngạc quá mức kiểm soát nổi rồi, lần đầu tiên bản thân phải bình tĩnh .

      Nam Cung Sanh mang điểm tâm đặt bàn trước mặt hai người, sau đó làm giống y chức trách của gã đầu bếp, sau khi hành lễ xong xoay người lui ra ngoài, để lại gian rộng cho hai người có thể tán gẫu.

      “Đừng có trừng ta nha! Ta cũng chỉ vì ý tốt thôi đó! Người người thích nhị ca của ta nha, vì thế mới tạo cho người cơ hội để hiểu biết huynh ấy hơn thôi, hối hận vẫn còn kịp đó” Nam Cung Tranh mặt mày hớn hở bảo.

      “Có ngươi như vậy sao? Dù gì cũng thể thực được!” Tiêu Tử Y chẳng còn cách nào với nàng ta, lại cảm thấy hành động lần này của nàng ấy có chút kỳ lạ. Nhét người đàn ông vào trong cung của nàng ư? Nàng điên rồi mới chịu đồng ý kiểu đó.

      Nam Cung Tranh nhún vai, cười tiếng bảo, ‘Biết người lo lắng gì rồi, nhưng mà cung Trường Nhạc tương đối độc lập như phủ của công chúa vậy, ngày thường cũng có nhiều đàn ông lớn bé đều ra vào liên tục cũng chẳng có sao, ta chẳng qua chỉ đề cử đầu bếp nho thôi mà! Người nên học chút Phong Uyển Tình nào, người ta chẳng qua cũng chỉ là đại tiểu thư, mà dám làm lớn chuyện chẳng coi lễ giáo vào mắt tý nào cả”

      Tiêu Tử Y gì, bất ngờ cũng tìm được lời nào phản bác lại. Có lẽ tận đáy lòng nàng cũng từng nghĩ có nên để Nam Cung Sanh bên cạnh mình hay rồi. Mặc dù nàng có cảm tình với nhưng muốn tiến thêm bước để hiểu nữa làm vậy có thể được sao?

      “Thực ra ta rất muốn bảo huynh ấy cạo râu để làm thái giám, tiếc là huynh ấy liều chết chịu, bảo thà rằng đừng có tới” Nam Cung Tranh thất vọng lấy tay che miệng ngáp cái.

      cho ta biết trước rốt cục là sao vậy ? Ngươi vừa mới bảo vị hôn thê gì đó trở lại sao?” Tiêu Tử Y càng để ý kỹ tới chuyện này.

      “Nè, chuyện này phải lần trước người hỏi ra rồi ư? Sau đó lúc ta về tới nhà cũng hỏi qua rồi, dĩ nhiên là ta nghe được cuộc chuyện giữa cha ta và Nhị nương rồi, cái vị Hạ Hầu Linh đó biết vì sao cố tình chọn trở về, người xem sao nào?”

      Là đúng lúc lắm, thời gian có đôi chút trùng hợp thái quá. thể khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái. Tiêu Tử Y trầm ngâm lát, thấy loạn hỏi lại, “Hạ Hầu Linh ư? Đối phương là tiểu thư nhà họ Hạ Hầu ư? “ Nàng biết đại tướng quân đương triều họ Hạ Hầu, là người đức cao vọng trọng. yến hội trong cung cũng từng gặp qua đôi lần.

      Chức vị Đại tướng quân đương triều này mặc dù thực tế cũng chẳng có tý chức trách gì, thuộc loại quân sư, nhưng cũng phải người bình thường có thể làm được vị trí này, nếu chưa từng có chiến công hiển hách cùng đừng mơ. Chuyện này càng hiểu vì sao mà Hạ Hầu Linh lại đào hôn nhỉ? Vứt bỏ cuộc sống và địa vị bây giờ, tự mình trải nghiệm sao?

      Xem ra thời đại này phụ nữ cũng đừng có nhìn bề ngoài nhé. Mẫu phi nàng giả nam trang thi đậu Tranh nguyên. Chuyện Phong Uyển Tình nổi đình đám nuôi rất nhiều nam sủng, còn vị đại tiểu thư nhà Hạ Hầu này tự dưng mình đào hôn sinh sống nhiều năm trời, so nàng ta với Nam Cung Tranh quả thực là chẳng kém cạnh gì.

      biết rốt cục là ai mới là kẻ xuyên đây, Tiêu Tử Y thầm lau mồ hôi.

      Nam Cung Tranh uống hết chén trà nóng, gật gật đầu , “Chỉ là nhà Hạ HẦu kia, nghe ông lão tức điên lên nhiễm bệnh ngã gục, coi Hạ Hầu Linh như rồi, nhất định phải thành hôn bất cứ lúc nào”

      “Vậy nhị ca ngươi có ý gì ? Có ghét bỏ người ta rời nhà trốn ?” Tiêu Tử Y càng để ý tới thái độ của Nam Cung Sanh, nếu là cũng nghĩ vậy nàng nhìn lầm người đó rồi.

      “Cũng hẳn vậy. Nhị ca ta người ta bỏ muốn thành thân với huynh ấy, huynh ấy thành toàn cho nàng ta! Vì thế lúc này trách nhiệm lại để cho huynh ấy gánh vác” Nam Cung Tranh bắt chước giọng điệu của Nam Cung Sanh , song buông tay vứt thêm câu, “Ta xem huynh ấy hẳn là muốn thành thân lại rồi, với huynh ấy mà , chỉ cần có rượu là tốt nhất. Vì thế công chúa à, người phải cố gắng gấp bội đó nha!”

      “Rượu sao?” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười, Nam Cung Sanh để ý chỉ là thứ đơn giản như vậy đó chứ? “Ta còn chưa quyết định có giữ nhị ca của ngươi lại mà, lại còn dám trêu ta nữa ư? sợ ta thẹn quá thành giận đem đuổi huynh ấy hay sao?”

      Nam Cung Tranh cười hì hì khoát khoát tay , “ đâu, công chúa thông minh như vậy, bỏ qua cơ hội đưa tới tận cửa đâu. Tuy ta cảm thấy nhị ca ta chẳng đúng tý nào, nhưng mà nghe người ta thường tình nhân trong mắt người ta hoá thành Tây Thi mà, ha ha ha….”

      Tiêu Tử Y dở khóc dở cười, Nam Cung Tranh vẫn nghĩ sai về nàng. Đúng là nàng có tình cảm với Nam Cung Sanh , có chút thích, nhưng mà cũng chưa tới mức đến chuyện đương kia. “Vậy…..Ngươi có bừa chuyện gì với huynh ấy đó?’

      “Đương nhiên là rồi, ta chỉ huynh ấy ở nhà trẻ có thể giúp đỡ dạy dỗ bọn trẻ thôi mà! Với bên ngoài là do huynh ấy thân thể suy nhược lắm bệnh tật tĩnh dưỡng ở núi Chung Nam rồi” Nam Cung Tranh rất nhàng, cũng chuyện này có thể giống như cách giải quyết kia của nàng đây?

      A…. có vấn đề gì sao? Vẻ mặt Tiêu Tử Y vẫn lo lắng.

      sao! Thân phận an bài chỉ là đầu bếp nho thôi, nhưng mà nhị ca ta huynh ấy còn có thể làm ra món điểm tâm giống Lan Vị phường đó, đúng là làm cho ta hoảng sợ ghê, nếm thử mà xem!” Nam Cung Tranh cầm lấy chiếc thìa bàn, xúc miếng điểm tâm được tạo rất đẹp lên.

      Tự dưng Tiêu Tử Y cảm thấy ngạc nhiên lắm, dù sao Nam Cung Sanh có thân phận khác chính là ông chủ của Lan Vị phường đó thôi! Món điểm tâm bàn vừa vào đến miệng tan ra. Tuy điểm tâm trong cung ăn cũng ngon lắm, nhưng điểm tâm ở Lan Vị phường lại có hương vị ngọt khác với hương vị truyền thống, làm người ta thích thú mãi thôi.

      “À, còn về chuyện muốn ở bao lâu tuỳ! Chuyện này cũng biết lắm. Khi nào mọi chuyện qua rồi, ta tới đón nhị ca ta về” Nam Cung Tranh vài ngụm giải quyết xong món điểm tâm, thèm thuồng vị ngon liếm chiếc thìa cao hứng bảo. Dĩ nhiên nàng ta biết nhị ca mình lại làm điểm tâm ngon đến thế, hừ hừ, sau này phải ép huynh ấy lực mới được!

      Nếu qua được phải làm sao đây? Tiêu Tử Y nghĩ đến sâu xa hơn Nam Cung Tranh hơn rồi, nhưng giờ nàng chủ quan chỉ nghĩ muốn giữ lại Nam Cung Sanh, vì thế chẳng còn tâm tư đâu mà lo hậu quả gì nữa.

      “Được rồi, mọi chuyện cũng xong, điểm tâm cũng ăn rồi, ta nên trở về nhà thôi. Ha ha, công chúa hẹn gặp ngày mai nhé” Nam Cung Tranh còn tranh thủ Tiêu Tử Y sững sờ mở tròn mắt vui vẻ ngâm nga hát rồi ra ngoài.

      Tiêu Tử Y vẫn còn cắn điểm tâm mà chẳng thấy vị gì cả, chỉ nghe thấy có tiếng chân bước truyền đến đằng sau, cần nhìn cũng biết là Nam Cung Sanh rồi. Làm sao bây giờ? Nàng vừa mới nhìn thấy bộ râu xồm kia muốn ngứa tay giật ra rồi, Hơn nữa quan trọng nhất là nàng căn bản biết nên đối mặt với như thế nào nữa.

      Rầm! Ngay lúc Tiêu Tử Y do dự muốn mở miệng chuyện với Nam Cung Sanh thế nào chồng giấy trắng từ trời giáng xuống, bày đầy trước mặt nàng.

      “Đây là cái gì thế?” Tiêu Tử Y tò mò nhìn lướt qua, nhìn theo bóng nến mờ tỏ thấy tập giấy viết tên các bạn .

      “Đây là đề kiểm tra đầu tháng” Nam Cung Sanh cười bảo.

      “….” Người này là kẻ cuồng thi đó sao?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 178: Cuộc thi

      “Độc Huyền! được châu đầu ghé tai thế!”

      “Độc Huyền! được nhìn ngang liếc dọc vậy!”

      “Diệp TẦm! được thảo luận vấn đề với Abe! Lầm bầm lầu bầu cũng được!”

      “Tô Linh lung hay là Tô Lâm lang, hai người các con cho nhau xem bài kiểm tra ta nhịn rồi, cũng đừng có dùng lời lẽ để trao đổi chứ, phải dùng mắt! Dùng mắt có biết ?”

      “Đây là cuộc thi đó nha! Các con rốt cục có hiểu cuộc thi là cái gì hả?”

      Tiêu Tử Y hai tay che mặt đành lòng nhìn Thái Khổng Minh trong lớp học nổi bão. Đúng là nhà trẻ bắt đầu vào đầu tháng chín, lúc nàng mang bài thi tới giao cho Thái Khổng Minh, người sau hai tay đồng ý muốn tới thử nghiệm xem sao.

      Nhưng mà bài kiểm tra qua tay nàng cải biên rất nhiều, chủ yếu đem nhiều đáp án để thành chọn (Đề trắc nghiệm). Như vậy có thể lại càng khó khăn hơn nhưng lại rất thích hợp cho bọn trẻ lực chọn đáp án. Nam Cung Sanh ra đề cũng để ý tới từng trình độ học hành của các bạn , mỗi người đều có bài kiểm tra khác nhau.

      A, cách khác, cho dù Độc Huyền có nhìn ngang nhìn ngửa cũng vô dụng thôi. Nhưng mà cậu bé đó hình như cũng ý thức được điều đó.

      Lúc đầu bọn trẻ cùng ngồi sát vào nhau trong chiếc bàn, sau đó mỗi người lại tách ra thoạt nhìn trông có vẻ giống như là bầu khí trong cuộc thi vậy. Chẳng qua là với người mà hai từ cuộc thi này vẫn là danh từ tương đối xa lạ.

      “Độc Huyền! Con xúc xắc gì thế?” Thái Khổng Minh nhịn nổi nữa, đến trước mặt Độc Huyền gõ cái lên bàn, miễn cưỡng hạ giọng hỏi.

      Độc Huyền giơ tay lên cao xuống thấp con xúc xắc, cười hì hì híp cả mắt lại bảo, “Con cho xúc xắc quyết định xem chọn đáp án gì, con chọn cái khác, trong đó bốn phía là hai hai, còn mặt sau có”

      VẪn còn thành thừa nhận mình làm nữa. Thái Khổng Minh thầm than trẻ con thể dạy nổi, mặt lại càng nghiêm khắc hơn bảo, “Vậy tổng cộng có hai mươi câu, con còn định làm bao nhiêu lần nữa hả?”

      Độc Huyền cười híp cả mắt bảo, “Phu tử à, ngài cho con được kiểm tra lại lần được sao?”

      “Phì” Đổi lấy tức giận của Thái Khổng Minh, rốt cục Tiêu Tử Y nhịn được bật cười. Đúng là kẻ dở hơi quá! Đứa bé này bây giờ vậy, sau này biết làm sao đây?

      “Tiếp tục làm bài!” Thái Khổng Minh nghiêm khuôn mặt tuấn tú lại dứt khoát, đến bên Tiêu Tử Y trầm giọng bảo, “Công chúa, bài kiểm tra của người viết xong chưa vậy?”

      Tiêu Tử Y ho khẽ tiếng, cúi đầu tiếp tục dùng bút lông đưa nét như gà bới. là, vị Thái Tam Quốc này chẳng tha bất cứ cơ hội nào để chỉnh nàng nữa. Chỉ là cuộc thi của nhà trẻ thôi mà! Tại sao lại tính cả nàng vào đó chứ? Lại còn bắt nàng biết hẳn đoạn chính tả “Kinh Thi” nữa chứ?

      Chẳng biết viết câu xong đây? Toàn bộ bài đó nàng cũng chưa thuộc hết mà.

      Tiêu Tử Y lại cố viết, rồi nhịn được ngẩng đầu nhìn tình hình bọn trẻ. Chỉ nghe thấy thanh biết tên nhóc Độc Huyền vẫn còn kiểm tra đáp án, TRạm Nhi, bé Vân Tuyển, Nam Cung Tiêu lại còn có cả Đàm Tinh Duyệt nữa sớm hoàn thành bài kiểm tra rồi, buông bút xuống kiểm tra lại bài. Diệp Tầm vẫn cầm bút cau mày do dự, chị em song sinh nhà họ Tô bắt đầu vẽ tranh giấy, ràng là coi đề thi đối với các bé mà giống như trò chơi vậy.

      Đề thi Tiêu Tử Y xem qua, thể bội phục Nam Cung Sanh tuy chưa từng tiếp xúc với bọn trẻ bao giờ nhưng mà chỉ dựa vào những lời kể lại của Nam Cugn Tiêu mà biết trình độ học tập của từng đứa để ra đề phù hợp, xem ra là tốn ít tâm tư.

      Chẳng qua vẫn đánh giá cao Độc Huyền…….Tiêu Tử Y nhìn Độc Huyền chơi xúc xắc say sưa mà mặt đen lại.

      hết giờ rồi! Bài kiểm tra nộp từ dưới lên!” Thái Khổng Minh nhìn chiếc đồng hồ cát đặt bàn giáo viên thấy giọt cát cuối cùng rơi xuống vẻ mặt nghiêm túc .

      Theo tiết nghiêm túc cuối cùng của Thái Khổng Minh phát ra, trong phòng vang lên tiếng hoan hô, xem ra cuộc thi đối với bọn trẻ vẫn còn rất xa lạ. Tiêu Tử Y cũng đem bài viết chính tả của mình lên nộp, nhìn Thái Khổng Minh ngồi chữa bài ở trước. Do Tiêu Tử Y buổi tối cứ sửa chữa đề thi của Nam Cung Sanh đưa cho nên cũng được nghỉ ngơi tốt, lúc trời còn chưa tôi nàng tắm rửa xong buồn ngủ díu mắt, trong tai vẫn nghe tiếp bọn trẻ tranh cãi nhau ầm ĩ.

      “Trạm Nhi, người làm bài thế nào?” Đây là tiếng của bé Vân Tuyển.

      “Cũng tệ lắm, còn ngươi thế nào?” Đúng vậy, nghe TRạm Nhi vẫn có phần nắm chắc lắm.

      “Tuyệt vời. Ta thấy Nam Cung nó cũng cười vui lắm nha! Chắc chắn nó cũng tồi. Tiểu Tinh Tinh dĩ nhiên cũng thành vấn đề, ta để ý thấy hình như nó làm xong toàn bộ bài hết” Tiểu Tinh Tinh ở đây chính là Đàm Tinh Duyệt, nhưng mà mỗi lần Tiêu Tử Y nghe gọi thân mật vậy đều tự động đổi thành “Tiểu Tinh Tinh”…

      “Làm sao đây? Ta cũng trả lời chưa đúng lắm” Giọng Diệp Tầm lo lắng truyền đến.

      sao, tiếp tục cố gắng lần sau ! Nghe chỉ là thi thử thôi. Mỗi tháng lần đó mà” Ừ, Trạm Nhi của nàng chuyện càng ngày càng giống cha bé lắm.

      “Hả? Ôi, tháng nào cũng có sao?” cần nghĩ cũng biết giọng rên này là của Độc Huyền.

      “Độc à, bài này ngươi làm thế nào rồi?” Bé Vân Tuyển vẫn đối xử rất bình đẳng, rất có phong cách tỷ tỷ, ai cũng đều quan tâm.

      “Ai cơ? Aizzzz, những này đều là lừa trình độ trẻ con thôi!” Tiêu Tử Y nghe đến đó xẹp xuống, Độc Huyền này hoá ra còn dám khoác ha.

      “Ta vẫn còn là trẻ con mà! Vì thế ta mới bị lừa đó!” Độc Huyền ra làm người ta cười ngất.

      “….” Quả nhiên là Vua vạn năm tẻ ngắt, chẳng có ai tiếp theo lời cậu cả.

      “Đúng rồi, đúng rồi, tiểu Tuyển Tuyển à, Đây là ta đó nha! Ha ha, lần này ngươi phải nhận lấy đó! Sau này đợi ngươi trưởng thành, phải gả cho ta đó nha!”

      Tiêu Tử Y kinh ngạc mở to hai mắt ra, về chiếc răng nanh của Độc Huyền làm tín vật đính ước, TRạm Nhi sớm cười qua với nàng rồi. Nhưng ngờ Độc Huyền thế nào mà nhanh như vậy rụng chiếc thứ hai rồi? phải là cậu giựt nó xuống đó chứ?

      Chỉ thấy độc Huyền cười híp mắt lấy chiếc răng từ trong ngực ra, làm như hiến vật quý vậy đến trước mặt bé Vân Tuyển.

      Lí Vân Tuyển hoảng sợ, khẽ cười bảo, “Chẳng trách hôm nay nghe tiếng ngươi hở rất nhiều, hoá ra lại rụng chiếc nữa rồi”

      “Đúng vậy đúng vậy đó! Để sớm ước định với tiểu Tuyển Tuyển, lung lay mãi cũng sốt ruột rụng xuống” Độc Huyền chờ mong thúc giục, “Nhận lấy , nhận lấy mà!”

      Tiêu Trạm vội đến mức cắn chặt môi, lần trước bé có qua là thưởng lấy chiếc răng rồi, lần này lại thể lấy lý do đó được nữa, Bác à, phải làm sao bây giờ?

      Tiêu Tử Y nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiêu Trạm, định bất đắc dĩ đứng dậy tham gia vào, chợt nghe tiếng bé Vân Tuyển thánh thót mềm mại cự tuyệt, “Khó mà làm được đó”

      “A a, vì sao thế?’ Độc Huyền trợn tròn mắt ngơ ngác hỏi lại.

      “Ở nhà chúng ta, chỉ có người nhà mình mới có thể thành thân đó nha! Ngươi xem xem, ba ba cưới mẹ, bà nội gả cho ông nội, chú thành thân với thím, đều vậy cả mà!” Bé Vân Tuyển nghiêm trang đáp.

      Độc Huyền nghĩ ngợi rồi như bừng tỉnh hiểu ra, “Chẳng trách như vậy, thực ra nhà chúng ta cũng như vậy đó nha!”

      Tiêu Tử Y cười ngã chổng vó vào ghế, hết nổi rồi, nàng dám khẳng định bé Vân Tuyển lừa tên nhóc độc , vì theo nàng biết, bé Vân Tuyển căn bản có chú thìm, trách được mặt đổi sắc, đúng là có tiền đồ ghê!

      NHưng mà đợi khi Tiêu Tử Y cười xong ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm tràn ngập ánh mắt mong chờ đứng bên nàng, “BÁc à, quả nhiên là bác hẳn phải đảm đương mẫu phi của con rồi!”

      Ối…Xem ra bị lừa cũng phải có mỗi mình Độc Huyền ha….

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 179: Rất kỳ lạ.

      Tiêu Tử Y từng với Tiêu Trạm dạy bé rằng cái gì gọi là luân lý đạo đức, cái gì gọi là huynh muội thể lấy nhau được, kết quả vất vả mãi mới dựng được ngôi nhà cao tầng bị bé Vân Tuyển cho câu đổ sập.

      Đáng thương ở chỗ là đến phế tích của nó cũng dễ mà đắp lên phòng mới được. Tiêu Tử Y suy nghĩ mãi mới quyết định đem vấn đề khó này quăng trả cho Tiêu Cảnh Dương. Chính con quan niệm có vấn đề phải phụ trách, nàng chẳng còn cách giáo dục nào nữa.

      Tiêu Tử Y ngồi trong lớp học thu dọn đồ của các bạn bàn, có rất nhiều tranh giấy vụn, gỗ vụn lắp ghép tranh…Tuy việc này vẫn có thể để các cung nữ làm nhưng mà chỉ cần nàng có việc gì tự mình ra tay vẫn hơn.

      giờ bọn ngồi bãi tập ngoài cửa sổ học tiết thể dục của Độc Diệp, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng Độc Huyền đặc biệt gọi Abe ầm ĩ. Mà nàng vẫn giống như trước tránh mặt Độc Diệp, miễn cho gặp nhau lại thấy vui. Nhưng mỗi lần Nam Cung Tranh tới trước tiên đều đến sớm mà về muộn lát, cố tình đấu võ mồm với Độc Diệp.

      Được rồi, nàng cũng có thể sắp xếp cho tiết học hai người cùng buổi chiều, dù sao cũng chẳng có ai có ý kiến phàn nàn gì cả.

      Thời gian thấm thoát mà tới tháng năm. Tiêu Tử Y nghĩ hai ngày nữa là đầu tháng năm rồi, trong cung còn ít việc tết Đoan ngọ. Vừa đúng lúc Thái Khổng Minh phối hợp giảng về ít tiết Khuất nguyên, Lí Vân Thanh có thể dạy thêm ít tiết giáo dục chính trị tư tưởng chủ nghĩa nước, tiết nhạc có thể bắt chước Khuất nguyên chín chương cổ nhạc, tiết thủ công có thể cho bọn trẻ học gói bánh trưng, cũng thủ công của Đàm Nguyệt Li có được nữa.

      Tiêu Tử Y tự hỏi xem tiết số học học cái gì, chỉ thấy vẻ mặt Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm mang theo bầu rượu chân nam đá chân xiêu vào trong lớp học. Ôi, trông Nam Cung Sanh lôi thôi lếch thếch như vầy, sao chẳng thể nào có ai nghĩ được lại là ông chủ Lan đẹp trai vô địch kia chứ?

      “Buổi trưa tốt lành” Nam Cung Sanh giơ bầu rượu lên coi như chào.

      Hai người chào hỏi qua loa rồi đều lúng túng, bên ngoài lớp học tiếng bọn trẻ cười đùa vui vẻ mà trong lớp học lại im lặng như chết vậy.

      Tiêu Tử Y kiên trì nhìn bầu rượu tay bảo, “Tiên sinh Nam, trong lớp học cấm uống rượu đó” Ở trong cung Trường Nhạc Nam Cung Sanh lấy tên giả là Nam Sanh.

      Nam Cung Sanh cười ào ào, “Quên mất, lần sau vậy” dứt lời quay người ra khỏi lớp học đặt bầu rượu bậc cửa.

      Vừa lúc Tiêu Tử Y thu dọn cờ nhảy linh tinh chiếc bàn trong, sau khi Nam Cung Sanh cất kỹ bầu rượu rồi, cứ tuỳ tiện vào nhà ngồi đối diện nhìn, cũng chê chiếc bàn quá so với thân thể to lớn của .

      Đến cả Đàm Nguỵet Li tên kia lúc ngồi cũng phải kê lên cao mới ngồi, mà chẳng thèm nhìn ánh mắt của người khác. Tiêu Tử Y chợt thấy mép ghế bị người ta làm rớt xuống, vội vã phi tới đỡ.

      xin lỗi. ngờ ghế lại ọp ẹp vậy, chân đều long ra cả” Nam Cung Sanh hơi xin lỗi.

      Tiêu Tử Y cúi đầu khẽ cười, vốn xấu hổ ở cùng chỗ với Nam Cung Sanh cứ vậy mà dễ dàng hoá giải.\

      “Bàn cờ này trước đừng thu vội, theo giúp ta chơi nào” Nam Cung Sanh mỉm cười, cũng đợi Tiêu Tử Y trả lời, cứ thế đem quân màu đỏ ra, bày lên bàn cờ.

      Tiêu Tử Y cười trêu bảo, “ phải là đầu bếp sao? Nếu lát nữa mà để cho họ thấy chơi cờ với ta trong này, biết giải thích thế nào đây?”

      “Hết cách thôi, ta chỉ làm món điểm tâm thôi, hơn nữa công chúa để cho ta sống ở đây, cũng hẳn là vì món điểm tâm thôi đó chứ?” Nam Cung Sanh bật cười bảo.

      Đúng là có mưu đồ khác , tim Tiêu Tử Y đập bình bình, tay bày quân cờ chậm lại chút, Nam Cung Sanh thấy vậy duỗi tay ra giúp nàng tiếp tục bày quân cờ.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy cả từng đốt ngón tay rắn chắc, kiên định bỗng chốc thốt ra được lời nào.

      Người đàn ông này mạnh mẽ quá , hơn nữa lúc gặp mắt lần trước nàng vừa mới hoà giành quyền chủ độnh, mà gặp nhau lại trong cung nàng lại có chút hiểu nghe làm theo ý nghĩ của .

      Khó chịu ghê, việc gì nàng phải chơi cờ nhảy với chứ? Nghĩ kiểu gì cũng bị thua thảm hại thôi.

      “Này, đây là kế hoạch ta viết ra, căn cứ vào thành tích cuộc thi buổi sáng mà thiết kế ra” Nam Cung Sanh giúp Tiêu Tử Y bày xong quân cờ, sau đó sờ ngực móc ra tờ giấy trắng đặt lên bàn.

      Tiêu Tử Y khiếp sợ mãi ra được, đúng hơn là bị cảm động. Nàng cố gắng xây dựng nhà trẻ hết mức có thể, nhưng mà vẫn chỉ chung quy là có bốn năm đứa bé thôi, cho rằng chỉ cần chúng trưởng thành khoẻ mạnh là được, chứ lại chú ý đến thành tích học tập của chúng thế nào cả. Còn Nam Cung Sanh chứng thực là bù lấp thiếu sót ấy của nàng.

      “Thất thần gì chứ? Giữ ta lại ở trong này, phải là vì muốn ta hỗ trợ hay sao? Dạy bản thân ta giúp được gì rồi, nhưng mà chút việc cỏn con này dư sức” Nam Cung Sanh nở nụ cười vài câu. Râu xồm cứ theo từng lời mà rung rinh, chỉ tay vào bàn cờ bảo, “Xin mời công chúa trước”

      Vốn muốn chơi cờ nhưng Tiêu Tử Y bị vậy thấy cự tuyệt hay cho lắm, tự nhiêm mà cùng chơi cờ.

      “Công chúa, quân cờ này có phải còn có cách chơi khác hay ?” Nam Cung Sanh lùi sau vài bước, bất ngờ nhảy cách hai quân cờ ra xa.

      Mí mắt Tiêu Tử Y cũng bỗng giật giật, làm như có việc gì đáp, “Đương nhiên là có nha, quy tắc là do người định ra mà, muốn chơi thế nào phải thông đồng với đối phương cho tốt, là có thể đổi cách chơi rồi” Nàng vừa vừa học giống Nam Cung Sanh, nhảy cách qua hai quân cờ.

      Người đàn ông này, quả nhiên kìm được bắt đầu kiếm cớ chọc nàng rồi. Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn quân cờ hai ngừơi bắt đầu đánh giáp la cà, cười khẽ bảo, “Thực ra có chuyện Tử Y vẫn rất kỳ lạ, tại sao lại phải 1 ngày cũng là bạn cũ thế thế nào? Chữ cũ cũng phải viết như vậy ha?”

      Nam Cung Sanh dùng ngón trỏ và ngón giữa nhặt lên quân cờ đứng cuối trực tiếp nhảy thẳng bước tới tận trận địa của Tiêu Tử Y, mỉm cười phản kích bảo, “ kỳ lạ lắm sao? Nhưng mà lúc ấy công chúa cũng có biểu kỳ lạ như bây giờ mà”

      Tiêu Tử Y nhìn quân cờ đỏ chói mắt kia, buồn bực lúc rồi cầm lấy chính quân xanh của mình dựa theo cách vừa rồi Nam Cung Sanh nhảy nhảy đường tới, nàng cười hì hì xấu xa đáp, “Mặc kệ, là ta hỏi trước, phải trả lời trước. Cái này với chơi cờ giống nhau đều có trước có sau nha!”

      Nam Cung Sanh cũng thèm so đo với nàng, tâm tình bình tĩnh cười đáp, “ Thực ra cũng chẳng có gì, là lúc trước tại hạ cùng công chúa sau khi đáp đề xong, phát ra chữ của công chúa có chút rất kỳ lạ”

      “Rất kỳ lạ ư?” Tiêu Tử Y cau mày nghĩ ngợi cái từ mà Nam Cung Sanh hình dung này. hề giống những người khác bảo nàng viết sai lỗi chính tả để hình dung chữ giản thể của nàng, mà chỉ là rất kỳ lạ thôi.

      “Đúng, rất kỳ lạ” Nam Cung Sanh giấu hai con mắt sâu trong biển râu nhìn biểu mặt Tiêu Tử Y, chậm rãi , “Bởi vì chút chữ này, trong lịch sử có người dùng qua, đó chính là Độc Hoàng hậu tiền triều”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 180: Giao đấu

      Nội tâm Tiêu Tử Y thầm kêu khổ, mặt ngoài lại mở miêng hỏi lại, “ chữ của ta giống hoàng Hậu Độc ư?”

      Nam cung Sanh tiếp nước cờ nữa, lại quân đỏ xâm nhập vào địa bàn của Tiêu Tử Y, sau đó thản nhiên bảo, “Hoàng hậu Độc tiền triều tự tay lưu lại vết tích nhiều lắm, nếu công chúa ngài sinh trưởng trong cung từ xem qua chữ của hoàng hậu Độc cũng chẳng ngạc nhiên lắm, nhưng mà côgn chúa ngài lớn lên ở nhân gian nguyên nhân này loại trừ ngay. Tại hạ rất muốn biết công chúa tập viết chữ này ở đâu?”

      Tiêu Tử Y thở dài, nàng muốn là nàng học chữ giản thể từ , nhưng khi nhìn Nam Cung Sanh có bộ dạng như vậy, giống như là hỏi thân phận của nàng mà là toan tính xem rốt cuộc là nàng học được loại chữ này từ nơi nào.

      Càng nghĩ sâu lại càng thấy, ban đầu lúc Tiêu Sách thuyết trình, hoàng đế và Tiêu Cảnh Dương cũng nhìn ra dấu vết chữ của nàng đó sao? Tiêu Cảnh Dương đánh cá là có gì, nhưng mà biểu mặt hoàng đế ra lại cảnh giác đánh giá nàng. Hoá ra cũng phải ngạc nhiên vì nàng viết gì đó mà toan tính nàng viết chữ giản thể.

      Thân là đương kim Thánh Thượng, dĩ nhiên là có thể nhìn thấy qua chữ viết tay của hoàng hậu Độc , còn Nam Cung Sanh này ….

      Tiêu Tử Y vội trả lời vấn đề của , tiếp tục chơi xấu hỏi lại, “Vậy vì sao biết chứ? Theo lý thuyết càng có cơ hội nhìn thấy đó sao?” giờ nàng cũng chẳng nhàn nhã gì mà hỏi hoàng đế tình hình đặc biệt khi thấy chữ giản thể của nàng có ý nghĩa gì nữa, trước tiên cứ ứng phó với Nam Cung Sanh trước rồi sau vậy.

      Nam Cung Sanh khẽ cười đáp lại, “Nhà Nam Cung và Độc đều là láng giềng với nhau, lúc tại hạ còn vẫn thường sang quấy rầy bên đó”

      cách khác là có cơ hội nhìn thấy sao? Chính là vậy mới học được chữ giản thể đấy ư? Ai biết đâu là lại têu dệt bừa lý do đó chứ? Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn bàn cờ do dự là nên bước nào, lại thêm phiền não việc phải trả lời vấn đề hỏi ra sao nữa.

      Là nên quân cờ trước hay là nên sau đây? Chủ động đơn giản hỏi chút xem Nam Cung Sanh rốt cục muốn biết gì ư? Hay là trả lời lấy lệ vậy?

      Nam Cung Sanh thấy Tiêu Tử Y cắn môi bộ dạng khó có thể trả lời, đành thở dài lên tiếng, “Nếu Công chúa muốn trả lời, cũng sao, Chỉ là truyền thuyết hoàng hậu Độc từng để lại bản chép tay Độc , trong đó tràn ngập cách trị quốc, cách kinh doanh, mọi thứ rất chi tiết. Bản chép tay này là tâm huyết mà cả đời hoàng hậu Độc tích cóp được, cũng là bản tinh tuý khai sáng nhà Tuỳ thịnh vượng”

      Tiêu Tử Y nhìn biểu mặt Nam Cung Sanh, như có suy nghĩ gì hỏi lại, “Sau đó sao?”

      “Bản chép tay này sau đó được hoàng thất nhà Tuỳ tranh đoạt nên cũng biết ở đâu nữa, nhà tuỳ cũng nhân cuộc nổi loạn mà mãi cũng chaư gượng dậy nổi” Nam Cung Sanh cất giọng ảm đạm , “Sau đó có người rằng, bản chép tay này ra là hai cách cao thấp, được với người được thiên hạ và bại với người trị thiên hạ”

      Tiêu Tử Y nghe đến đây rốt cục nghĩ kỹ ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

      Hoá ra Nam Cung Sanh quả phải là kẻ xuyên việt. Mười ba tuổi tâm trí được mở mang bởi vì hiểu từ đâu mà chiếm được quyển sổ do hoàng hậu Độc để lại. Bản bút ký này nhất định là hoàng hậu độc viết chữ giản thể mà thành, rồi khi Nam Cung Sanh phát ra nàng cũng viết loại chữ tương tự như vậy, dĩ nhiên lại cho rằng trong tay nàng cũng có bản chép tay như thế.

      Tiêu Tử Y vươn tay đem quân cờ ở mặt sau tiến lên từng bước, cười bảo, “Chữ của ta ý à, là từ được ông già dạy cho, ổng dạy ta ta liền bắt chước theo thôi” Ha ha, nàng cũng phải dối nhé, từ nàng học ngữ văn đều là vị giáo viên nhiều tuổi dạy mà.

      Nam Cung Sanh cúi đầu trầm ngâm . Các loại dấu hiệu cho thấy bất kể tư tưởng nào của nàng cùng với từ ngữ mà xem qua vô cùng giống bản chép tay của hoàng hậu Độc . Vì thế lần đầu tiên lúc mới gặp mặt thử thuyết câu, “1 ngày là bạn cũ” kia, kết quả nàng lại có chút phật lòng chứ.

      Chẳ lẽ trong tay nàng cũng có bản viết tay của hoàng hậu Độc sao? NHưng mà lúc lấy được, sư phụ là bản duy nhất mà….Bởi vậy mới có cách thử lần, nếu là trong tay nàng cũng có bản chép tay, dĩ nhiên cũng muốn nhìn bản trong tay kia của . Vậy mà thông minh như dĩ nhiên nghe ra Tiêu Tử Y chỉ lấy lệ, cũng hề truy vấn, hôm nay thử tiếp là ngừng, hai người chính thức bắt đầu tìm đường lui ra bàn cờ./

      “Vậy vị Hạ HẦu Linh kia hiểu lầm , sao gặp nàng ấy lần để giải thích chứ?” Tiêu Tử Y vài nước cờ, chịu nổi loại cứ im lặng mãi như tra tấn vậy mới đơn giản mở miệng.

      “Giải thích có tác dụng gì chứ? Nàng ấy vốn sớm có người trong lòng rồi” Nam Cung Sanh bật cười bảo, nhấc tay lên tiếp nước cờ nữa, đem nước Tiêu Tử Y thiết kế chặn lại.

      “Ơ? VẬy chuyện đào hôn là bỏ trốn sao?” Tiêu Tử Y nghiêng người lên trước, vẻ mặt hưng phấn. là bỏ trốn ha! Hơn nữa giờ còn bị túm trở lại, đủ phấn khích ghê.

      Nam Cung Sanh cười khẽ tiếng. Lúc này mới cảm thấy vị công chúa này cũng chẳng có gì khác tiểu muội của . Đều là thích dòm ngó chuyện riêng tư của hàng xóm láng giềng. Nhưng mà cái loại vừa rồi trong con ngươi của nàng tuyệt đối hợp với tuổi thực của nàng, thấy rất nhiều lần rồi, hẳn là hẳn cũng phải hoa mắt đó chứ.

      phải bỏ trốn đâu. Hạ Hầu Linh trước khi về nhà cũng từng tới nhà của ta rồi” Nam Cung Sanh thản nhiên đáp, “Đừng lấy biểu như vậy, người ta đều có thể nữ giả nam đuổi theo người trong lòng tòng quân, cón có tâm tư để ý tới loại đàn ông ngồi trong nhà suốt ngày kiểu này hay sao?” Nam Cung Sanh vuốt quân cờ trong tay, chẳng cảm thấy những lời mình ra làm kinh hãi thế tục chút nào.

      Cằm Tiêu Tử Y suýt nữa rớt xuống, may là phải bỏ trốn ha, hoặc giả người ta đúng là Hoa Mộc Lan !

      “Nàng chính là chuyện phiếm với ta qua cửa sổ, cũng nhìn thấy ta đâu” Nam Cung Sanh nhớ lại cảnh kia giọng khẳng định chắc chắn, mặt khỏi lộ ra vẻ bội phục.

      “Vì thế lần này đổi lai mới là đến gánh vác trách nhiệm ư? Bởi vì bội phục tiểu thư Hạ Hầu sao?” Lúc này Tiêu Tử Y mới lý giải ra vì sao Nam Cung Sanh lại kiên trì đến vậy. Song Hạ Hầu Linh tòng quân ba bốn năm rồi mà! người phụ nữ có dũng khí đó.

      Nam Cung Sanh cúi đầu thấy Tiêu Tử Y chẳng để tâm gì tới việc chơi cờ, cũng bức nàng tiếp, dù sao cũng tính là áp đảo thắng lợi rồi.

      Tiêu Tử Y thấy cúi đầu nhìn bàn cờ trầm tư, như là biết nghĩ gì vậy, nhún nhún vai coi như có gì cười bảo, “Cũng phải biết hết rồi mọi người mới chơi cờ hay nhất hay là chỉ có người thông minh mới sử dụng tốt nhất đâu” Dĩ nhiên là nàng chỉ bản chép tay trong tay Nam Cung Sanh. Trước đây thấy Nam Cung Sanh rất đặc biệt, giờ biết vì sao rồi. Chỉ là bản viết tay này rốt cục sử dụng thế nào cũng là do chính Nam Cung Sanh quyết định thôi. Cũng Nam Cung Sanh nghe có hiểu hay nữa, dù sao nàng cũng nhìn biểu mặt của qua bộ râu xồm kia cả.

      Môi Nam Cung Sanh giật giật như định gì, Tiêu Tử Y chợt nghe thấy tiếng huyên náo dị thường bãi tập bên ngoài, vội quay nhanh đầu lại.

      Chỉ thấy ông lão mặc quan phục tóc trắng đứng cạnh hố cát, dùng ngón tay lải nhải gì đó với Diệp Tầm.

      “Hừ, quả nhiên là ngoài dự đoán. La Thái Phó cũng định vắt tay sang đến đây rồi” Giọng Nam Cung Sanh nhàng truyền đến bên tai Tiêu Tử Y, “Công chúa nhớ đem bản kế hoạch học tập mà tại hạ vừa đưa cho theo bên người nhé, lát nữa cùng ông ta giao đấu nhất định dùng đến đó”

      “Giao đấu ư?” Chuyện đến nỗi ác liệt đến mức đó chứ?

      “Thái tử điện hạ gần đây chuyện chính thất bại, nếu sao có thể cho phép SÁch điện hạ sắp xếp người vào trong nhà trẻ chứ? giờ đoán chứng Sách điện hạ bên đó cho rằng có thêm hai đứa bé và thị nữ vẫn chưa đủ, còn muốn có thêm lão sư nữa mới yên tâm đó” Nam Cung Sanh cười lạnh , Tiêu Tử Y bị Nam Cung Sanh phân tích phần như vậy, chợt cảm thấy da dầu bỗng run lên.

      Tranh đấu trong triều rốt cục muốn lan đến nhà trẻ rồi sao?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 181: Cố tình.

      La Diễn Văn bất ngờ đến đây dạy dỗ Diệp TẦm, tên nhóc này đúng lễ phép, chẳng quen nhìn lên để ông ta dạy dỗ, đứa bé lớn lên thảo nguyên, chẳng được dạy dỗ chu đáo gì.

      “La Thái Phó à, Diệp Tầm đều phải cố ý rồi mà, ngài tha thứ cho nó lúc này mà” Tiêu Trạm bây giờ nhịn nổi nữa, tiến lên phía trước từng bước che chắn cho Diệp Tầm, ngẩng đầu cất tiếng xin xỏ.

      La Diễn Văn hừ lạnh tiếng, râu tóc hoa râm vênh lên, mặt lên vẻ khó chịu. Vừa rồi ông ta với Hoàng thượng, an bài loại trẻ con này bên Hoàng tôn điện hạ, sớm muộn gì cũng làm hỏng Hoàng tôn điện hạ mất thôi.

      Xem , giờ lại còn đỡ cho nó, sau này sao nữa đây?

      Lần đầu tiên Tiêu TRạm gần gũi với La Thái Phó, cảm thấy hồi hộp tim đập bình bịch. Bé mỗi lần thấy La Thái Phó từ xa chủ động kiếm cớ chuồn mất rồi. Trong mắt Tiêu TRạm ấn tượng với La Thái Phó còn nghiêm khắc hơn cả Hoàng gia gia nữa, dù sao đối với hoàng gia gia bé còn có thể làm nũng để che mắt, làm hôn loạn rồi qua được, nhưng mà vị La Thái Phó này lại thể dùng cách đó để xin xỏ được.

      Vì sao lão sư nào cũng có bản mặt như thế chứ? Trước đây La phu tử cũng như vậy, nhưng gần đây đỡ hơn rất nhiều rồi. Vẫn là bác có mị lực lớn nhất, tốt nhất là đem vị La Thái Phó này cải tạo cho tốt . cần cần vậy, tốt nhất là bé cũng cần vị La Thái Phó này đến dạy bọ bé đấu, bởi vì thoạt nhìn vị này rất khó đối phó nha.

      La Diễn Văn chỉ cần nhìn ánh mắt mơ hồ của Tiêu TRạm biết nhất định đứa bé này thất thần rồi. là….. là hết nổi nữa rồi! Thế này còn đâu thời gian mà lên lớp nữa chứ, Hoàng tôn điện hạ dĩ nhiên chuyện với người khác mà lực chú ý cũng phân tán, có thể tưởng tượng ra tình hình học tập đặc biệt lúc ấy là thế nào rồi.

      Diệp Tầm mẫn cảm thấy được ánh mắt đau lòng của La Thái Phó, biết cho dù Tiêu TRạm có xin tha cho cậu cũng vô dụng thôi. Cậu vốn là đứa bé lớn lên thảo nguyên, tuyệt đối thể so được với những đứa bé khác. Nghĩ đến đây, đưa tay đẩy Tiêu TRạm ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào La Thái Phó, cao giọng , “Là Diệp TẦm vô ý, xin Thái Phó tha thứ”

      La Diễn Văn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đen của Diệp Tầm, hiểu là sửng sốt hay là ánh mắt tự nhiên như vậy đột nhiên toát lên vẻ khiếp sợ.

      Lúc này Diệp Tầm mới kịp phản ứng, vội vàng nhắm tịt mắt lại. Cậu ở nhà trẻ lâu như vậy sớm thành thói quen với người đối diện, mà bên cạnh cậu ai, người nào cảm thấy ánh mắt cậu có vấn đề, nhiều lắm là tiểu Tuyển Tuyển thích nhìn bé nhiều hơn chút thôi, còn hai chị em song sinh tuy thích cậu cho lắm nhưng vẫn liếc trộm cậu. Ở lâu như vậy lâu đến mức cậu quên rằng chính mình căn bản giống với người khác…

      “Ngươi….Ánh mắt của ngươi….Trời ơi, Thánh thượng hồ đồ rồi sao, sao có thể để cho ngươi ở bên cạnh Hoàng tôn điện hạ như thế chứ? Còn có, có loại chó chưa được thuần hoá này sao lại có thể ở trong này chứ?’ La Diễn Văn giật mình kêu lên, đến cả bộ râu hoa râm tức giận tới mức cứ vểnh mãi lên.

      bên Độc Huyền thấy vẻ mặt bi thương lộ ra như lần đầu tiên gặp mặt kia….cũng chịu nổi xông lên chỉ thẳng vào mũi La Diễn Văn nổi giận , “Nè nè! Lão già này! Đều chúng sinh ngang hàng cả, ông có tư cách gì mà phê bình người chứ? Ta còn chưa thèm coi thường bộ râu kia của ông trông chẳng đẹp tý nào đâu nhá!”

      “Đúng thế đúng thế!” Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu đồng thanh gật đầu, ở trong lòng bọn trẻ, tự nhiên bộ râu xồm của Nam Cung Sanh mới là bộ râu cực đẹp nhất. Diệp Tầm thấy Abe cụp đuôi nằm sát đất ngay dưới chân mình còn nghe được đến tên mình cũng vểnh tai kêu lên hai tiếng.

      chỗ khá xa Đàm Tinh Duyệt cầm quyển sách đến cả khoé mắt cũng thèm liếc sang hướng này cái nhưng vẫn tinh tế quan sát, vẫn phát giác ra sách trong tay cậu đến tờ cũng chưa giở qua.

      Lí Vân Tuyển tay vừa lôi vừa sốt ruột với hai chị em nhà họ Tô, ngăn các bé chớ đến làm phiền thêm. Vị La Thái Phó này thiện ác thế nào, bé tất nhiên là . Kẻ bị oanh tạc quả pháo đầu tiên dĩ nhiên là Diệp Tầm, mỗi câu vừa rồi cũng chính là muốn đuổi Diệp Tầm . Bé sợ rằng nếu mình mà tiến lên bị ông ta tóm được nhược điểm, bé cũng ràng trụ nổi ở nhà trẻ. Hơn nữa bé cũng chẳng còn cách nào, làm theo bản năng đứng bên cạnh Độc Diệp. Lại phát ra cái chú bình thường chẳng thích thú dạy bọn trẻ này khoanh tay đứng bên xem kịch vui.

      Đúng vậy, người này cũng vốn thích Diệp Tầm mà, căn bản chẳng trông cậy gì được vào người này.

      La Diễn Văn bị tức tới mức năm chùm râu rung rung. Ông ta quý nhất vẫn là chòm râu này, thế mà tự dưng bị đám lông vàng đẹp! là phản phản mất rồi. Tưởng ông ta mười mấy năm trước lên được chứ Thái Phó, có biết bao đệ tử là hoàng thân quốc thích kể cả thái tử điện hạ mà nhìn thấy mặt ông ta đều phải cung kính xoay người gọi ông ta câu Thái Phó, thế mà mấy tên nhóc lôgn vàng này dám chỉ vào mũi ông ta bảo râu mép ông ta xấu tệ ư?

      Hơn nữa chúng sinh ngang hàng là cái gì nhỉ? Những tên nhóc này đến tột cùng đều bắt chước cái gì đây hả? Nếu phải mấy ngày trước Tiêu SÁch cho ông ta biết cậu ta có vẻ lo lắng cho tình hình Hoàng tôn điện hạ ông ta còn biết trình độ ác liệt đến mức như vậy nữa.

      Thánh Thượng thậtn là hồ nháo quá! Dám đem chuyện giáo dục Hoàng tôn điện hạ phó thác cho lớn lên ngoài cung, cho dù nàng ta có là công chúa gì chăng nữa? Cho dù nàng ta có vài câu kinh hãi thế tục ở trận thuyết trình của Tiêu SÁch sao? Chẳng qua cũng chỉ là chẳng có giáo dục gì, ông ta muốn giải cứu Hoàng tôn điện hạ lúc này thôi!

      “Được! Được! Công chúa Trường Nhạc đâu rồi? Ta muốn gặp nàng xem nào! bMời nàng đến xem xem nàng ấy dạy dỗ các ngươi thế này đây!” La Diễn Văn diện quá hoá cười, vẫy tay thất vọng bảo.

      Mấy đứa bé nhìn đến ánh mắt nàng khỏi cúi đầu. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, nếu bọn bé mà cãi nhau với người lớn, như vậy bọn bé nhất định là sai rồi, đây dường như là chân lý có được từ kinh nghiệm được dạy dỗ từ bé đến lớn của bọn bé.

      “Ha ha! Đúng lúc quá, Công chúa điện hạ, Hoàng tôn Điện Hạ thể tiếp tục ở trong này nữa, hoặc là ta tự mình dẫn dạy dỗ, hoặc là để cho Thái Khổng Minh tiếp tục dạy nó. Nhưng mà những đứa bé này nhất định được học cùng ở đây nữa” La Diễn Văn vung tay lên kiên quyết.

      Khuôn mặt CÁc bạn bỗng trở nên trắng bệch. Ở trong nhà trẻ các bạn được chơi đùa học tập bên nhau so với ngày trước vui sướng biết bao, dựa vào cái gì mà cái lão già này hôm nay lại đột nhiên xuất bỏ liền huỷ bỏ cơ chứ?

      Tiêu TRạm mím chặt môi, cúi đầu nhìn hạt cát chui vào trong chiếc giầy,. Mấy hôm trước phụ cvương từng ôm bé dùng vẻ mặt phức tạp rằng, người sống đời này lấy hay bỏ, đây là kiện thể tránh khỏi. Lúc ấy bé nghe được hiểu lắm, nhưng mà biểu đau lòng mặt phụ vương khắc sâu trong ấn tượng của bé.

      Hoá ra đây là chuyện muốn bỏ hay đây, nếu có thể được lựa chọn, vậy bé cùng La Thái Phó thôi, ít nhất có thể bảo hộ cho họ được vui vẻ. Tiêu TRạm ngẩng đầu thu toàn bộ vẻ khổ sở cũng như đau lòng, bất bình vào trong mắt, khẽ hé môi định chuyện, cảm thấy bác xinh đẹp của bé đến bên cạnh đè vai bé lại, cười nhàng, “La Thái Phó à, chẳng qua chỉ là đứa bé vô ý làm bắn cát lên người ông thôi mà! Chuyện vặt ấy cần gì phải so đo chứ? Diệp Tầm cũng phải cố ý đâu”

      Hôm nay La Diễn Văn cố tình đến tra xét, học thức ông ta vốn rất cao, nhưng mà lòng lại mọn, vốn sớm khó chịu với việc Tiêu Tử Y phá huỷ buổi thuyết trình mà ông ta cùng Tiêu SÁch chuẩn bị kỹ càng. Lúc này nghe vậy hừ lạnh tiếng , “Ai biết đâu là nó vô tình hay cố ý chứ, công chúa là rất hay bao che khuyết điểm quá”

      Tiêu Tử Y nhìn lướt qua La Thái phó coi thường, nét cười mặt càng sâu hơn.

      La Diễn Văn thấy nàng còn lời gì để , cảm thấy thầm nghĩ chừng hôm nay có thể làm cho nhà trẻ này hoá thành hư ảo, định đắc ý tiếp tục gây áp lực nữa trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu công chúa cầm nắm cát trong tay ném thẳng vào đầu ông ta.

      “Xem , đây mới là cố ý này” Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay hạt cát rơi xuống, nụ cười vô cùng vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :