1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 172: câu đối “Sĩ nông công thương giác trưng vũ?”

      Tiêu Trạm đọc theo Thái Khổng Minh lần, tỏ vẻ khó hiểu bảo, “Thái phu tử à, câu đối này có ý gì vậy ha?”

      Thái Khổng Minh cười híp mắt rung đùi đắc ý bảo, “Đây là tổ hợp từ thay thế, cũng có thể gọi là đoạn câu liền, sĩ nông công thương đằng trước là chỉ bốn nghề của nhân dân, trong đó có mượn từ đồng , sau đó là năm chữ đó là ngũ cung thương giác trưng vũ của đàn cổ, điều này mặt sau tiểu thư Nam Cung hẳn là dạy các con rồi chứ?”

      Các bạn đều gật gật đầu.

      Mặt khác Thái Khổng Minh lật mặt sau của tờ giấy lên viết hai tổ hợp từ, vừa viết vừa , “Dùng bảy chữ là có thể đem chín từ tập hợp cùng nhau, hơn nữa ở đây còn có hai từ đặt song song với nhau, hẳn còn có hàm nghĩa khác mà ta biết. Tuyệt ! Tuyệt quá! Tuyệt hơn nữa là công tử Sanh lại còn có thể đối được nữa! Ta đây cần phải suy nghĩ kỹ mới được”

      ta xong chắp tay sau lưng tách ra đến góc lớp bước. Đây chính là cơ hội khiêu chiến gần nhất với công tử Sanh, ta gì cũng thể nhận thua được!

      Các bạn xem câu đối giấy rất lâu, mãi cho tới khi Độc Huyền thử, “À…Nếu Thái phu tử dạy nữa, chúng ta cùng chơi cờ nhảy !”

      “A! Được lắm!” Mọi người cùng phụ hoạ kêu lên, dù sao đối với chúng mà quá mức tối nghĩa, chơi cờ nhảy vẫn hơn rồi!

      Tiêu Tử Y đứng bên nghe lọt cả vào tai, khỏi thở dài. Đây là chuỗi liên kết mà ngày hôm qua nàng viết đưa cho Nam Cung Sanh, vừa đúng bốn từ ngày hôm qua hai người ở trong miếu Đông Nhạc đưa ra, còn đuôi đằng sau “Cung thương giác trưng vũ” là vạch thân phận Nhị công tử nhà Nam Cung thích nhạc . Nhưng biết đối phương có nhận ra nàng nhìn thấu thân phận của đây.

      “Sạch mạt sáng sinh ly tử biệt? phải phải, là năm tổ hợp từ ở mặt sau…” Thái Khổng Minh lải nhải mãi nghe , dần dần bị tiếng bọn trẻ chơi trò chơi lấn át hết.

      Ánh mắt Tiêu Tử Y lướt ra ngoài cửa sổ theo gió lay cành. Thực ra Nam Cung Sanh đưa ra vế đối tiếp theo rất tuyệt. đối là: Nóng lạnh ôn lạnh cung kiệm làm cho”

      “Nóng lạnh ôn lạnh” là tiêu chuẩn phân chia trong thuốc Đông Y, khuya hôm trước cùng chuyện phiếm với Nhan Hàn Nguyệt, nàng cũng từng hỏi qua tên của nàng ấy. Nàng ba em nhà nàng đều dùng bốn từ này làm bài vị, nếu Nhan Hàn Nguyệt ra khỏi miệng, nàng đúng là biết bốn chữ này lại đại diện cho tính năng thuốc đông Y.

      Còn đối với từ “lạnh” mặt sau thay chữ “Lương”, thực ra hẳn phải là “Ôn lương cung kiệm làm cho” năm chữ, hai ngày trước khi Lí Vân Thanh đến cũng dạy, đây là đại diện cho tiêu chuẩn của Nho giáo.

      “Nóng lạnh ôn lương cung kiệm làm cho…” Dùng thuốc Đông Y để trị liệu tư tưởng Nho giáo, chả lẽ cho dù thừa nhận nàng cầm đầu ý tưởng “Sỹ” cũng muốn rằng xã hội này quá đồi bại rồi, cần hốt thuốc đúng bệnh sao?

      Nhưng mà đây là chuyện nàng tự hỏi sao? Nàng chẳng qua chỉ là công chúa bé, chỉ đợi khi nào đến tuổi cập kê, sau đó ngoan ngoãn được cha mẹ gả chồng….Tiêu Tử Y chống cằm, nhìn mây bay bầu trời, biết nghĩ ngợi linh tinh gì đó.

      sớm có hôn ước…. sớm có hôn ước…

      Đúng vậy ha. Nàng sớm nghĩ đến rồi. Tuổi như thế ở cổ đại tính là nữa, cho dù vẫn chưa xây dựng gia đình, cũng có thể sớm định hôn ước rồi. Đây cũng là chuyện rất bình thường mà! Sao nàng lại thấy tin này mà giật mình chứ nhỉ?

      Nhưng mà cam tâm nha! cam tâm, trong lòng thấy ê ẩm đau xót.

      Thực ra nếu nàng thừa nhận chuyện này, chắc nàng có khả năng nghĩ Nam Cung Sanh có ý nghĩa gì cả. Nhưng khi đối mặt này trong nội tâm nàng lại nảy sinh cảm tình ghen tị bao trùm trong lòng, làm thế nào cũng tan.

      giống như chính mình phát ra khối ngọc thô vậy. Vui sướng mãi, chưa cầm được trong tay phát ra khối ngọc thô này cũng giống như những kẻ khác thôi.

      Thôi bỏ , sau này để phòng cứ nghĩ mãi chuyện này phải giảm bớt tiếp xúc với Nam Cung Sanh vậy. Mặc kệ người còn nhiều đáp án bí chưa , mặc kệ lai lịch của cùng mục đích mờ mịt. Mặc kệ cả hấp dẫn nàng chăng nữa…Tiêu Tử Y điều chỉnh lại cảm xúc của mình với Nam Cung Sanh chút, bỏ từng ít vào trong hòm khoá lại, giống như trước đây vậy, chôn sâu tận đáy lòng.

      “Nè! Công chúa Điện hạ, nghĩ gì đó?” Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tranh đột nhiên xuất bên ngoài cửa sổ, làm cho Tiêu Tử Y hoảng sợ, toàn bộ suy nghĩ trong lòng bỗng ngừng lại.

      tới đằng sau làm gì thế?” Tiêu Tử Y phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn nàng ta.

      “Dĩ nhiên là có chuyện rồi! ra thư giãn xem nào, ta thấy trong phòng học loạn cả rồi” Nam Cung Tranh kiễng chân lên ngó trong phòng học, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Lúc này Tiêu Tử Y mới để ý thấy mình Thái Khổng Minh lại lại trong góc lớp ngừng, còn bọn trẻ lôi Thuần Phong sáu người chơi bộ cờ nhảy, tiếng hoan hô náo loạn cả vùng. Vừa rồi nàng còn có thể đem tình hình này so với chợ huyên náo mà chui mình vào trong thế giới của mình đúng là giỏi quá .

      Thôi cứ để bọn trẻ chơi vậy! Tiêu Tử Y đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc ngờ của Nam Cung Tranh, dẫm lên bậu cửa sổ nhảy vọt ra ngoài. “Sao lại giật mình thế? Vì để tiết kiệm thời gian ta vốn làm từ lâu như vậy rồi mà!”

      “Phục ngừơi rồi đó, nhảy dây !” Nam Cung Tranh thở dài, kéo Tiêu Tử Y , mỗi người chiếm chiếc đu dây.

      “Nè, Có chuyện gì thế hả? Tiết dạy của phải là buổi chiều hay sao?” Tiêu Tử Y đẩy chiếc đu dây lên rồi hỏi.

      “Còn chẳng phải là bộ cờ nhảy đó ư? Tiêu Nhi về nhà kể cờ nhảy chơi vui ra sao, ta còn nghe giờ trong cung cũng lưu hành, vì thế mới đến sớm chút để đến đây xin người bộ, đừng có cự tuyệt ta đó nha!” Nam Cung Tranh rất chân thành. Nếu có thể lấy được gì đó lưu hành trong cung, nàng được nhiều quý tộc tiểu thư của quan viên to hâm mộ mình chết lên được ấy chứ.

      “Được, yên tâm . Thuần Phong họ cũng làm được khá nhiều bộ, có thể lấy hai bộ mang về tặng người khác cũng được” Tiêu Tử Y dựa đầu vào dây chiếc đu, cười nhạt bảo.

      hả? Hì hì, công chúa là tốt bụng nhất đó!” Nam Cung Tranh vui sướng đẩy chiếc đu lên cao, cười vui vẻ vô cùng.

      Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cuối cùng chịu nổi buột miệng hỏi, “Tiểu Tranh à, …chuyện đó….Nhị ca có hôn ước rồi sao….” Giọng nàng rất bé hơi khó nghe, cảm thấy rất ngượng, nhưng mà nàng cũng muốn xác nhận chút thôi mà! Ai bảo, vừa rồi nàng cố điều chỉnh cảm xúc của mình ai ngờ bị cắt ngang luôn chứ? đúng lúc nàng cố thu dọn tình cảm của mình cũng tự cho phép bản thân hạ thấp mình xuống chút, tốt nhất là nên hỏi thăm chút xem tiểu thư nhà nào lại may mắn như vậy chứ.?

      Nam Cung Tranh dừng chiếc đu lại, nàng trợn mắt há mồm hỏi lại, “Gì cơ? Công chúa người gì thế?”

      Tiêu Tử Y nghĩ đến nàng ta nghe , buồn bã ỉu xìu lặp lại, “Ta nghe nhị ca nhà có hôn ước rồi, tò mò muốn biết là tiểu thư nhà nào….”

      “Hả? Hả? Gì hả? Người nhị ca nhà ta cuối cùng huynh ấy thích sao?” Nam Cung Tranh giật mình nhảy từ chiếc đu xuống đứng ngay trước mặt Tiêu Tử Y, ngẩn ngơ vài giây mở trừng mắt nghi ngờ hỏi lại, “Nhưng vì sao ta lại biết chứ hả?”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 173: Ép duyên

      “Gì? biết là có ý gì thế?” Tiêu Tử Y ngơ ngác hỏi lại.

      chính là ý mặt từ đó đó” Nam Cung Tranh cũng ngơ ngác đáp.

      Hai người cùng nhìn nhau sững sờ lúc, Nam Cung Tranh đột nhiên kêu lên câu: “A! Người vậy ta mới có chút ấn tượng nha, hình như là có việc như vậy

      Tiêu Tử Y vừa mới dấy lên hi vọng bỗng bị dập tắt, hạ giọng thở dài, “Có đúng ?”

      Nam Cung Tranh lại ngồi trở lại chiếc đu dây, nghiêng đầu cố gắng nghĩ, “Ta nhớ đại khái là ba năm trước có nghe qua việc như vậy, vì quá lâu rồi nên nhớ ra nổi. Nhưng mà tiểu thư đối phương hình như là ghét nhị ca nhà ta nhiều bệnh tật nên bỏ ra ngoài suốt đêm, đến nay vẫn có tin tức gì. Cha và Nhị nương coi chuyện này như bị sỉ nhục vậy, cấm được ở nhà, vì thế vừa rồi ta tự dưng chẳng nhớ ra nổi”

      Ôi, sao lại phức tạp vậy nhỉ? Lai còn có người đào hôn nữa sao?

      “Thế, vị tiểu thư kia là bỏ trốn cùng tình nhân hả/” Tiêu Tử Y kìm nổi lại hỏi, nàng chẳng tưởng tưởng ra nổi thời đại này vẫn còn có người dám đào hôn nữa chứ.

      phải thế mà. Nghe bên đó chắc chắn là do tỷ ấy tự mình bỏ đó thôi. Nhưng mà cũng loại trừ bỏ trốn với tình nhân nha! Hình như trong ấn tượng của ta đúng là tự mình bỏ đó… Công chúa nếu người muốn biết, tối nay ta lén hỏi Nhị nương của ta chút vậy” Nam Cung Tranh thản nhiên cười, trêu chọc nhìn Tiêu Tử Y .

      “À… cần phiền vậy đâu…” Tiêu Tử Y thấy ánh mắt soi xét của Nam Cugn Tranh cũng thấy bối rối. “Công chúa, phải người thích nhị ca kia của ta đấy chứ?” Nam Cung Tranh kéo dài từng từ rất khoa trương.

      Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, vô tội lại, “Hình như là có thích chút , vì thế mới muốn hỏi gia thế của huynh ấy cho ràng có trong sạch hay , trước đây có nghiệt duyên gì , xem xem có đáng giá cho ta tiến từng bước về phía trước như vậy

      Nam Cung Tranh cứng họng trừng mắt nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Nàng ta vốn chỉ muốn giễu cợt nàng ấy thôi, ai dè lại tưởng nổi Tiêu tử Y lại thừa nhận thản nhiên đến vậy, hơn nữa hình như cả mặt mũi cũng chẳng đỏ chút nào cả…..

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, nếu Nam Cung Tranh nhìn ra, nàng đây còn miễn cưỡng che giấu . Nếu họ nhìn ra rồi, nàng đây có thêm cái gì nữa đây? Đối với ai đó mà có cảm tình cũng chẳng phải phạm tội gì, xem đúng người đàn ông tốt xuống tay mà thôi! Cứ chậm chạp nghi hoặc lại bị người khác cướp mất chăn có phải nàng hối hận tới chết hay chứ.

      thể thế được? Công chúa, người cũng giống các bên ngoài biết nhị ca ta trông thế nào, người cũng gặp chính huynh ấy rồi mà! Nhưng lại, người cũng chỉ có gặp huynh ấy mới hai lần thôi, nhị ca nhà ta có mị lực lớn vậy sao?“ Nam Cung Tranh kinh hoảng lộn xộn hẳn.

      Khoé miệng Tiêu Tử Y khẽ cong lên, nàng chỉ mới gặp Nam Cung Sanh hai lần đâu nhé! Hơn thế khuôn mặt cũng thấy rồi. Nhưng đây cũng giống Nam Cung Tranh gì. Tâm tình Tiêu Tử Y có chút thay đổi tốt hơn, khẽ đẩy chiếc đu đung đưa, cười yếu ớt bảo, “Tiểu Tranh à, biết là ta và đến tuổi cập kê rồi sao? Chuyện lập gia đình là xu thế tất nhiên, trừ phi chúng ta giống cái vị tiểu …..à …vị tiểu thư biết là nhà nào bỏ cha bỏ mẹ mà trốn kia. Nếu trong vòng hai ba năm cũng vội vã lấy chồng. Với chuyện phải nhắm mắt nhắm mũi lấy chồng, chẳng bằng chính mình tự chọn cho mình còn tốt hơn mà!” giờ nàng chọn cũng tệ cho lắm, Nam Cung Sanh mặc dù là người có hôn ước lẩn thẩn gì đó, nhưng đối phương bỏ chạy rồi, có phải cũng chẳng đáng tính rồi hay đây?

      Thực ra chuyện lập gia đình muốn trốn cũng trốn thoát, vậy gả cho Nam Cung Sanh cũng tệ. Chuyện này trước đây nàng cũng lo lắng lắm, tư tưởng thông thoáng, tính cách thong dong, chắc cũng để ý chuyện nàng mở nhà trẻ ở nhà Nam Cung chứ nhỉ?

      Ha ha, càng nghĩ càng thấy đúng là thích hợp.

      Nam Cung Tranh cũng dám gật bừa bảo, “Người là công chúa mà, muốn gả cho ai dĩ nhiên là có thể là được. Còn ta chỉ là nhị tiểu thư trong nhà Nam Cung, chẳng tốt số như vậy đâu!”

      Tiêu Tử Y ngừng chiếc đu lại kinh ngạc nhìn Nam Cung Tranh. Nàng và Nam Cung Tranh chơi rất thân, thực ra phần lớn là vì Nam Cung Tranh chẳng bao giờ để ý tới thân phận công chúa của nàng, muốn cái đó, từ lúc các nàng gặp nhau lần đầu tới giờ đều vậy cả.

      Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tranh cường điệu lên thân phận hai người khác nhau, vì thế Tiêu Tử Y hiểu hỏi luôn: ‘Những lời này là thế nào thế?”

      Nam Cung Tranh ngửa đầu nhìn mây bay trời cao, thản nhiên , “Thực ra chuyện ép gả cũng tốt lắm, cứ đội khăn voan lên lừa gả mất rồi. Dù sao có chọn cả nửa ngày chưa chắc là chọn được người đàn ông tốt nào, bởi chúng ta biết tin rất ít.

      “Hả? Nếu vậy…. cứ cạm chịu vậy sao?” Tiêu Tử Y càng ngày càng cảm thấy thời đại này nàng biết gì đó nhiều quá. Trước đây đọc tiểu thuyết hầu như đều là chuyện đào hôn là chuyện rất bình thường mà. NHững tin biết trước đó, giờ trước mặt quả khác nhau trời vực ha. Đến cả Nam Cung Tranh có tính cách như vậy mà cũng phải cam chịu số mạng nghĩ vậy, thế còn cái vị vốn là vợ chưa cưới của Nam Cung Tranh kia đào hôn hẳn phải là mạnh mẽ tới cỡ nào đây ha!

      “ Cam tâm ư? Ha ha. Chuyện này có gì mà cam tâm chứ? Đem con của mình gả chòng, cha ta và Nhị nương đến lúc đó chắc cũng chọn người tốt cho ta phải sao! Theo con mắt của họ, chắc chắn phải nhìn xa trông rộng hơn ta rồi. Chẳng ai nguyện ý gả con của mình chịu khổ đâu nhỉ? Hơn nữa, hạnh phúc còn có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu họ, nếu như bản thân mình chọn nhầm, chẳng còn cách nào cả”

      Nam Cung Tranh chậm rãi, cuối cùng xoay đầu lại thêm câu, “Hì hì, đây là những lời đại tỷ ta trước khi vào cung cố ý với ta đó, năm đó ta mới có mấy tuổi thôi hà, căn bản nghe mà chẳng hiểu gì, Nhưng giờ vì rất thương nhớ tỷ ấy rời , mới lôi đoạn văn này ra. Tuy giờ cũng phải hiểu cho lắm, nhưng ít nhiều cũng hiểu chút chút”

      “Hoá ra…Là thế sao….” Tiêu Tử Y cúi đầu từ từ thưởng thức những lời này mặt mũi khổ não, trầm ngâm mất lúc ngẩng đầu lên bảo, “Tiểu Tranh à, nếu như muốn gặp đại tỷ của mình, ta dẫn tới cung Vị ương”

      Nam Cung Tranh sững sờ chút, sau đó bật cười phất tay bảo, “ cần đâu, sau này tiến cung rồi, đại tỷ nhà ta bỗng thay đổi luôn, ta tình nguyện giữ lại những ấn tượng tốt đẹp về tỷ ấy trước đây, cũng nguyện ý gặp tỷ ấy bây giờ đâu”

      Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn nét mặt đẹp đơn của Nam Cung Tranh, cũng tự dưng cụp mắt xuống. Nàng biết nàng ấy ý đó rất đúng là gì, nhờ lại người phụ nữ xinh đẹp đó giấu tâm cơ trong mắt, đó cũng phải là trời sinh ra thế, mà là tại vì trong hậu cung người ăn thịt người còn lợi khí mài sắc nhọn để sống sót thôi.

      Nam Cung Tranh hít sâu hơi, trêu, “Vì thế ta muốn tới gần cái cung Vị ƯƠng đó, nhưng mà trong lòng cha ta và đại tỷ có tính toán gì ta còn biết chút, họ như vậy cũng phản đối ta và công chúa cùng chơi với nhau, tám phần là muốn cho ta có cơ hội tiếp xúc với vị thái tử điện hạ tuấn vĩ đại kia đó thôi!”

      “Hả?” Tiêu Tử Y nghe được trong giọng điệu trêu của nàng ấy, dù là những lời đùa nhưng cũng phải đùa. Song làm cho Tiêu Tử Y bắt buộc phải ngẩng đầu lên phải là hai câu này mà đúng lúc nàng nhìn thấy nét cười đáng ghét của Đàm Nguyệt Li ở dưới tàng cây phía xa kia.

      A….Tên thầy tướng này rốt cục là nghe được bao nhiêu rồi nhỉ?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 174

      Nam Cung Tranh phát vẻ mặt của Tiêu Tử Y có chút bối rối, tò mò nhìn theo tầm mắt nàng đúng lúc thấy, khuôn mặt cười lập tức đỏ bừng, tức giận chỉ tay vào Đàm Nguyệt Li , “Nè! làm gì mà nghe lén người ta chuyện thế hả?’ Có chút chuyện bí mật khuê phòng lôi ra đùa, cũng phải là để nàng cứ bô bô trước mặt đàn ông như vậy được.

      Đàm Nguyệt Li tươi cười phe phẩy chiếc quạt chút rồi hơi khom người thi lễ’ : “Xin chào công chúa Điện hạ, tiểu thư Nam Cung, tại hạ ra nghe được gì cả, chri vừa mới tới thôi”

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn. Trông mạnh vậy nghe được chút gì cả. Hừ, nàng dễ tin là nghe được chút gì đâu nhé! Nhưng mà cho dù có nghe được chăng nữa nàng cũng làm được gì chứ, chỉ cần lần sau chuyện cảnh giác hơn thôi. Nếu bị người ta nghe lén chuyện mà biết gay, may là hôm nay hai chị em nhà họ Tô kia cũng về nhà rồi.

      “Đàm công tử hôm nay tới làm gì thế?” Tiêu Tử Y vỗ vỗ mặt đỏ bừng của Nam Cung Tranh, mở miệng hỏi. Nếu có chuyện gì đuổi luôn. Mặc dù Nam Cung Tranh , nhưng mà chính nàng ấy vẫn hay dùng thái độ đùa đùa vậy để chuyện, nếu mà lọt vào tai người khác xấu hổ quá !

      Đàm Nguyệt Li mỉm cười, ung dung bình thản bảo, ‘Công chúa Điện hạ, hôm nay tại hạ dẫn em út Đàm Tinh Duyệt đến. Sau này xin phiền công chúa chiếu cố nhiều hơn, sắp xếp giống như Độc Huyền và Nam Cung Tiêu, ngày nào cũng để tại hạ đưa đón, đến ngày thứ bảy được nghỉ hai ngày”

      “Hả? Tinh Duyệt đến đây rồi ư? Thế nó đâu? Có phải trong lớp học rồi ?’ Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến có tiểu Thái tử đáng vừa nhập học vui vẻ đứng dậy.

      Nam Cung Tranh cũng vừa thoát khỏi cảnh bối rối, tò mò nhìn xung quanh tìm bóng bạn học mới.

      “Về chuyện đó, có thể trước khi để cho Hoàng Tôn điện hạ thấy, xin công cúa gặp trước có được ?”

      mặt Đàm Nguyệt Li lên tia khó xử, như rất khó gì đó.

      “A, có thể được mà, thế giờ nó ở đâu vậy?” Trong bụng Tiêu Tử Y đầy nghi ngờ hỏi.

      ở trước tiền sảnh của điện Vĩnh Thọ ạ” Đàm nguyệt Li đưa tay ra, mời Tiêu Tử Y đến.

      Tiêu Tử Y liếc mắt cảnh cáo cái, nếu mà đùa nàng nàng nhất định tha cho đâu.

      Đáp lại nàng là cảnh Đàm Nguyệt Li nở nụ cười muôn đời yếu ớt.

      muốn có ngày nào đó xé toạc nụ cười mặt xuống. Tiêu Tử Y vừa thầm nguyện vậy vừa kéo tay Nam Cung Tranh đến trước điện Vĩnh Thọ.

      Tiến vào trong điện, Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn thấy cậu bé ngồi im chiếc ghế. Đứa bé đó mặc toàn thân màu đen, cùi đầu ngồi rất ngay ngắn ở đó, đến cả nghe tiếng chân người bước vào cũng dám ngẩng đầu lên nhìn mà cứ cúi xuống.

      người đứng ở nơi xa lạ cũng bất an, nghe được thanh cũng tò mì, đứa bé kỳ lạ quá. Tiêu Tử Y cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, Đàm Nguyệt Li tốn hết tâm tư mới đưa đệ đệ tiến vào, có lẽ cũng phải đơn thuần đặt bé út của mình bên cạnh Trạm Nhi, nhất định là có nguyên nhân khác rồi.

      “Tinh Duyệt à, đây là Công chúa điện hạ, đứng lên hành lễ với Công chúa điện hạ chút nào? Giống như ở nhà ta dạy đệ vậy đó” Đàm Nguyệt Li giọng nhàng, giọng điệu hoàn toàn khác khi chuyện với người khác, càng giống như là sợ doạ đến Đàm Tinh Duyệt vậy.

      Đáp lại là cảnh trầm mặc, Đàm Tinh Duyệt đến cả tay đặt đùi cũng động đậy nữa.

      Đàm Nguyệt Li cười khổ quay đầu nhìn Tiêu Tử Y, buông thõng tay xuống tỏ vẻ bất lực.

      Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống trước mặt Đàm Tinh Duyệt, ngửa đầu lên nhìn tóc bé rủ xuống, cũng nhìn thấy hai mắt của bé đâu.

      “Em tên gì?”

      “……” Đàm Tinh Duyệt căn bản là muốn đáp lại.

      “Em năm nay bốn tuổi phải ? Tên của mình chắc là nhớ chứ? Nếu , ta đây đặt cho em cái tên cúng cơm khác nhé!” Tiêu Tử Y cười hi hi . thích chuyện sao? Xem bản lãnh của nàng đây!

      “Đàm….Tinh duyệt” Giọng tới mức dường như nghe nổi từ chiếc đầu cúi xuống kia truyền tới.

      “Tinh Nguyệt hả? Là ánh trăng ánh sao, hay ánh sao ánh trăng đây?” Tiêu Tử Y tiếp tục xuất ra tính kiên nhẫn tới mức chịu nổi, cười híp mắt hỏi.

      “…….” Đàm Tinh Duyệt căn bản là lười đáp lại.

      “Tên đâu rồi, là lễ vật đầu tiên mà cha mẹ tặng cho bọn trẻ con đó nha! Cần phải dùng cả đời này trân trọng sử dụng đó. Tỷ tỷ ta gọi là Tiêu Tử Y, mẫu thân ta thích màu tím, hơn nữa hy vọng cả đời ở mãi bên người, vì thế mới gọi là Tiêu Tử Y đó” Tiêu Tử Y nghĩ đến cha mẹ qua đời của mình, giọng điệu thấm chút đơn.

      Nam Cung Tranh thấy thế cũng cổ vũ chen vào, ‘Ta gọi là Nam Cung Tranh, năm huynh muội đều dùng nhạc khí để đặt tên, vì mẫu thân ta rất thích nhạc khí, hi vọng ngày được nghe huynh muội ta dùng nhạc khí để phối hợp diễn tấu khúc. Chỉ là tiếc thay….Bà ấy cuối cùng cũng được nghe rồi”

      Đàm Nguyệt Li rất cảm động với kiên nhẫn của hai người, cười vui vẻ bảo, “Tinh Duyệt em có khả năng biết đó nha, tên nhị ca em có chữ nguyệt là , cách chữ hoả, đúng ra là lấy Ly Hoả phối cùng . Thực ra xem trong bát quái xác nhận là tên con , nhưng mà ta vừa sinh ra lại vốn sinh non, phụ thên quên mất ngày sinh tháng đẻ của ta hẳn là muốn làm con cho dễ nuôi, vì thế mới cùng từ Ly. Nhưng mà Như nguyệt thái vốn là dương, cũng thích hợp dùng cho tên con trai. tương tương hợp sinh sôi ngừng. Nguyệt Ly này đúng là tên được đặt làm cho con người ta được bình an, gặp dữ hoá lành đó”

      Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh nghe vậy cùng nhìn nhau. Tự dưng có thể giải thích nhiều như vậy sao? So với tên hai người họ quả là cách nhau trời vực luôn.

      “Hết chỗ rồi, sao mà lại phức tạp thế chứ? Đến cả tên cũng chú ý nhiều như vậy sao? đúng là thầy tướng số có khác…” Tiêu Tử Y thể bội phục mà lòng, “Nhưng mà, giảng giải nhiều như vậy với đứa bé bốn tuối nó có thể hiểu sao?”

      Đàm Nguyệt Li nhún nhún vai bảo, “Yên tâm . Tinh Duyệt nó nghe có thể hiểu đó. Mấy hôm trước ta còn thấy nó xem qua “Tả thị xuân thu” ấy chứ!”

      “Trời trời!” Tiêu Tử Y bật kêu lên, “Tả thị xuân thu” ư? Hơn nữa có bị vướng ở đâu đây? Chả lẽ đứa trẻ này là con mọt sách sao? Chẳng trách Đàm Nguyệt Li lại dẫn bé đến, chắc là muốn bỏ bé vào trong hoàn cảnh nhà trẻ như vầy, hy vọng có thể thay đổi được tính cách của bé đây.

      Nam Cung Tranh tò mò với giải thích tên của Đàm Nguyệt Li, nghiêng đầu hỏi, “Chữ như vậy cũng nằm trong chữ Ly trong bát quái sao? VẬy Tinh Duyệt là chữ Duyệt gì thế? Vì trong bát quái người nào, chẳng có chữ nào có duyệt ha!”

      Đàm nguyệt Li khẽ mỉm cười , “Là môn trong chữ cái đoái, trong chữ cái đoái. Nhưng mà Tinh Duyệt lúc ở ngoài phòng sinh, phụ thân sợ số mệnh bé tốt, nên cho thêm bên cạnh chữ Đoái chữ nữa, hy vọng cả đời bé được phù hộ”

      lợi hại quá ha…” Tiêu Tử Y chỉ còn mỗi câu khen ngợi, cũng khỏi thốt lên cảm thán vị thầy tướng này công việc cũng phải dễ làm lắm, lừa dối cũng có bài bản . Nhưng mà có xác định chút là, cha mẹ ai cũng đứa con của mình là thay đổi.

      Ba người tán gẫu rất vui, dường như bỏ quên mất Đàm Tinh Duyệt, giọng sợ hãi bỗng truyền tới, “Là thế phải ? Ta còn tưởng phụ thân hy vọng ta đêm nào cũng ngắm sao chứ….”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 175: tiểu Chính Thái thứ năm


      Ôi, cuối cùng chuyện rồi! Vì vừa rồi Tiêu Tử Y suýt nữa quên mất bạn này trong lòng mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng quả Đàm Tinh Duyệt đứng đó trông quá yếu ớt, rất dễ bị người ta bỏ qua.

      “Ha ha, Tinh Duyệt em nghĩ như thế hả? Chẳng trách tối nào em cũng ngồi ngắm sao. Nhưng mà nghĩ vậy cũng khá giống với ý này. Dù sao ngắm sao đêm chúng ta cũng nên học theo” Đàm Nguyệt Li có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn để ý tới vấn đề của Tinh Duyệt.

      Đàm Tinh Duyệt từ từ ngẩng đầu lên, lúc này Tiêu Tử Y mới nhìn khuôn mặt của cậu bé thu hút này.

      Là đứa bé có nước da rất trắng, cũng phải là loại trắng nõn của Diệp Tầm, mà là loại nước da trắng bình thường, nhìn tái nhợt. Vừa nhìn là thấy rất ít ra ngoài, ít nhìn thấy ánh mặt trời. Loại màu da trắng nhợt này càng tôn thêm vẻ suy nhược của cậu. Trước ngực cậu lủng lẳng đeo chiếc ngọc bội, vốn làm tôn lên nước da trắng nõn. Nếu phải Tiêu Tử Y biết cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Đàm còn nghĩ cậu là đứa bé con nhà nghèo bị suy dinh dưỡng nào đó chứ!

      Ánh mắt cậu bé trông rất giống Đàm Nguyệt Li, là đôi mắt hẹp dài hoa đào, tiếc là có thần vận giống Đàm Nguyệt Li, nhìn cũng chẳng thấy xinh đẹp chút nào, mà ngược lại còn có chút trầm lặng.

      lúc Tiêu Tử Y ngắm kỹ Đàm Tinh Duyệt vừa lúc cậu mở mắt nhìn nàng, tầm mắt hai người giao nhau rồi lại cụp xuống, Đàm Tinh Duyệt lập tức giống con chó con bị kinh hãi, vội vàng nhìn lảng sang chỗ khác. Tiêu Tử Y thấy thế sắc mặt trầm lôi Đàm Nguyệt Li ra ngoài, Nam Cung Tranh mặc dù tò mò nhưng vẫn làm bạn chuyện với Đàm Tinh Duyệt.

      “Có chuyện gì vậy?” Đàm Nguyệt Li kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tử Y, chẳng hiểu sao nàng lại có vẻ mặt thế này.

      Tiêu Tử Y lôi rời xa đại điện tới gốc cây dừng lại, quay đầu cau mày chất vấn, “Có phải nhà các ngươi chăm sóc Tinh Duyệt tốt ? Nếu sao nó lại có kiểu như thế hả?” Nhìn bộ dạng sợ hãi kia của Đàm Tinh Duyệt, lòng Tiêu Tử Y cũng nghĩ mãi tới chuyện ngược đãi trẻ con.

      Đàm Nguyệt Li ngẩn người, bật cười khẽ , “Sao thế chứ? Dù gì Tinh Duyệt cũng là đệ đệ của ta, nhưng mà cũng khó trách người nghi ngờ, từ nó vốn có cá tính như thế rồi, ai khuyên cũng được. Hôm nay có thể mở miệng chuyện cũng là điều bất ngờ đối với ta đó”

      thế là thế nào?’ Tiêu Tử Y khó hiểu, sao cả chuyện mở miệng cũng là điều bất ngờ chứ?

      “Tinh Duyệt là đứa con lúc cha mẹ ta già mới sinh được, theo lý thuyết hẳn vốn là đứa con cưng. Nhưng mà từ sau khi Tinh Duyệt sinh ra, cha ta bắt đầu được thăng quan. Mất vài năm cứ ngồi mãi chỗ đó, ngày nào cũng bận chuyện công vụ khỏi cần rồi. Còn mẹ ta vì giúp cha củng cố địa vị quan trường nên ngày nào cũng ra ngoài giao lưu với các bà, vì thế cứ để Tinh Duyệt cho nhũ mẫu và thị nữ nuôi.

      Đứa bé này ngày nào cũng xem sách ban ngày, ban đêm lên núi ngắm sao, nếu tình cờ hỏi nó hai câu nó còn trả lời, còn hầu như đều tưởng nó bị câm điếc vậy.” Đàm Nguyệt Li cười khổ bảo.

      Tiêu Tử Y nghe vậy thở dài, hoá ra Đàm Tinh Duyệt là đứa bé tự kỷ điển hình, bởi do trước đây thiếu coi sóc, vì thế mới tạo cho tính có cảm giác an toàn thế này. Đây cũng là cách làm ổn lắm, thường đứa bé nào tâm linh cũng rất nhạy cảm, nếu chẳng may nhỡ câu nào lại xúc phạm tới nó.

      là, cũng biết nó bắt đầu chuyện từ lúc nào nữa” Đàm nguyệt Li ảo não dùng chiếc quạt đập đập vào đầu.

      Tiêu Tử Y hung hăng trừng mắt liếc, hờn mát, “Lúc nào ư? cứ nghĩ kỹ lại xem nào, lúc nó còn , có phải lúc nó gọi cũng đáp hay ? Có phải lúc nó khóc cũng đến dỗ hay ? Có phải lúc nó kéo góc áo của lại giựt vội ra hay ? “ Đứa bé này có khả năng hành động như thế. Mà nguyên nhân càng ngày càng thích chuyện khả năng duy nhất chính là chẳng có ai đáp lại nó, như vậy nó cho ai nghe đây?

      Đàm Nguyệt Li ngẩn ra, nét tươi cười mặt cứng nhắc lại, cuối cùng cười nổi nữa.

      Tiêu Tử Y cười lạnh nhạt bảo, “Theo lời tự , tuổi thơ của có vẻ như rất tốt đẹp phải, có cha mẹ thương, làm hết mọi thứ vì . Nhưng mà giờ có thể mang niềm vui đến cho bọn trẻ ở nhà trẻ này, vậy mà lại chẳng thèm mở miệng chuyện câu nào với đệ đệ của mình, cũng quá thể lắm”

      Đàm Nguyệt Li cứng họng trả lời được, trong mắt hoa đào lên tia hối hận, đôi môi mỏng giật giật định giải thích gì đó nhưng cuối cùng cũng biến thành thở dài. giải thích cái gì chứ? Nàng câu nào cũng đúng hết, vứt hết mọi trách nhiệm lên cha mẹ, còn bản thân mình thực tế rất ích kỷ. Ngày nào cũng vùi đầu đọc sách, muốn sớm tìm ra khát vọng, dùng hêt mọi thủ đoạn cũng chỉ cầu được công danh lợi lộc mà thôi.

      Từ trước tới này biết tính tình kiểu này của mình lai đáng xấu hổ thế, đồng thời còn biết Hoàng thái tử rất thích . Nhưng mà Tiêu Tử Y đúng lắm, cũng có thể ôn nhu đối với những đứa trẻ khác nhưng mà đối với đệ đệ mình ngược lại, còn lười ở cùng nữa.

      Tiêu Tử Y sớm có tư tưởng giáo dục tên thầy tướng tự cho mình là đúng này lâu rồi, nhưng khi nhìn vẻ hối hận khuôn mặt đẹp trai của những gì vốn định ra trong lòng lại nỡ .

      “Ta có người bạn trước đây cũng vậy, ở trước mặt người khác là người rất hoàn mỹ, nhìn thấy ai cũng mỉm cười, ai bảo nàng ấy làm nàng ấy cũng đều vui vẻ làm hết, hơn nữa đều có khả năng làm tốt. Nhưng mà nàng ấy vừa về đến nhà tính tình thay đổi hẳn, mỗi ngày bị áp lực gì đều bung ra, đối tượng chẳng qua lại chính là cha mẹ của mình, Nàng ấy làm vậy có đáng ? Cho dù có chiếm được lòng người khác sao chứ? Cuối cùng người ở bên cạnh mình mãi vẫn là người thân của mình thôi. Sao lại đối xử tốt với họ chút chứ?” Tiêu Tử Y thản nhiên . Người như thế nàng hiểu nhất, họ cơ bản là biết mất người thân thống khổ thế nào đâu, tiêu xài hoang phí loại hạnh phúc xa xỉ ràng buộc gì, ngày nào đó hối hận vô cùng vô cùng đó.

      Đàm Nguyệt Li nghe vậy câu nào mà xoay người đến điện Vĩnh Thọ, Tiêu Tử Y vội vàng ngăn lại, thất kinh hỏi, “ định làm gì thế?”

      “Ta muốn dẫn nó về nhà” Hai mắt Đàm Nguyệt Li nhìn thẳng vào trong chỗ ngồi trong điện nhìn con người bé kia, lần đầu tiên dùng giọng nghiêm túc chuyện với nàng. Nhưng mà Tiêu Tử Y bất ngờ lại thấy phản cảm.

      Mãi cũng thấy đáp lại, Đàm Nguyệt Li cúi đầu nhìn mặt Tiêu Tử Y, thấy này cười rất vui vẻ, “Ta ta muốn dẫn nó về nhà” Đàm Nguyệt Li kiên định nhắc lại. biết vấn đề ở chỗ nào rồi, như vậy cần để Đàm Tinh Duyệt ở trong cung nữa.

      “Đây là đâu nào? Có thể cho tuỳ tiện đến lúc nào đến mà lúc nào sao?” Tiêu Tử Y cười trông rất ác, thấy Đàm Nguyệt Li định mở miệng phản bác lập tức cau mày bảo, “ về có thể bảo đảm ngày mười hai canh giờ ở bên cạnh nó suốt được sao? có thể cam đoan rằng trong lúc vô tình làm tổn thương nó rất nhiều lần vậy, nó còn có thể dễ dàng tin tưởng nữa hay sao?

      “…..” Đàm Nguyệt Li há họng trả lời nổi, hẳn tưởng tượng trước đây cứ hứa giống như trước đây, lại thấy dễ thốt ra được câu nào khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia của Tiêu Tử Y.

      phản đối nữa à? Tốt lắm, vậy cứ thế , chiều mai nhớ đến đúng giờ học, đừng tới muộn nhé, tạm biệt!” Tiêu Tử Y đẩy vai ra, xoay ngược lại rồi qua, sau đó phụ giups hướng cửa cung mà .

      “……” Đàm Nguyệt Li bắt đầu cân nhắc, có phải quyết định mang Tinh Duyệt đến đây bên cạnh công chúa rất nguy hiểm này là quyết định sai lầm rồi đây?

      “A! Đúng rồi, tối qua ta ngắm sao, Đàm công tử à, hôm nay rất xui xẻo đó nha!” Tiêu Tử Y bỗng thốt lên câu bất ngờ.

      “Gì cơ?” Đàm Nguyệt Li nghe được câu quen thuộc, tự dưng quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tử Y.

      “Ôi, đằng trước có cây đó…”

      “Pưng!”

      “Vẫn chậm mất rồi…” Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay, cười híp cả mắt lại bảo.

      Ha ha, cuối cùng hết giận rồi.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 176: Bất ngờ

      Lúc Tiêu Tử Y dẫn Đàm Tinh Duyệt giới thiệu cho các bạn , bất ngờ còn hơn cả tưởng tượng của nàng. Bọn trẻ nghe là đệ đệ của Đàm Nguyệt Li gì ngăn cách tiếp nhận luôn.

      Cho dù Đàm Tinh Duyệt có chút chất phác nhưng trong đám trẻ ầm ĩ tranh cãi cũng vấn đề gì. Nếu đến đây là đứa bé nghịch ngợm như Độc Huyền mọi người càng đau đầu hơn.

      Thói quen Ăn và ngủ trưa Đàm Tinh Duyệt cũng thích ứng rất nhanh, Tiêu Tử Y vẫn lo để mắt luôn đến cậu. Nhưng mà tuy cậu thích chuyện song lại rất nghe lời, Tiêu Tử Y chỉ ngón tay bảo cậu làm gì cậu đều làm cái đó, hơn nữa lại rất toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ gây nghịch ngợm. KHuyết điểm duy nhất chỉ có nếu đáp lại đều là cảnh trầm mặc thường xuyên. Như vậy cũng rất dễ làm cho người ta coi cậu, đây cũng là điều Tiêu Tử Y đặc biệt lo lắng.

      Nhưng qua vài ngày sau, đột nhiên Tiêu Tử Y phát ra chuyện như trong tưởng tượng của nàng. Khí chất con người Đàm Tinh Duyệt ở trong nhà trẻ là số 1, bởi vì cậu là người lắng nghe tốt nhất.

      Ví dụ như, khi cậu cầm quyển sách ngồi xem trong góc lớp, bé Vân Tuyển chạy đến trao đổi ít chuyện với cậu, thậm chí ánh mắt của Đàm Tinh Duyệt cũng rời khỏi quyển sách, bé Vân Tuyển lại rất cao hứng, liên hồi xong sau đó lui .

      Lại ví dụ như, Nam Cung Tiêu cảm thấy Đàm Tinh Duyệt đọc sách rất giỏi, cậu ta thường xuyên cầm đề đến hỏi cậu bé. Dĩ nhiên Đàm tinh Duyệt chắc chắc biết trả lời vấn đề của cậu ta rồi, nhưng thường khi Nam Cung Tiêu hỏi bỗng tự mình hiểu ra đáp án thế nào rồi, hơn nữa còn rối rít cảm ơn Đàm Tinh Duyệt kiên nhẫn, sau đó vui sướng cầm đáp đề rời .

      Lại ví dụ như, Độc Huyền cho rằng Đàm Tinh Duyệt là cậu em tuyệt đối phục tùng cậu ta, lúc nào thấy cậu bé ngồi đọc sách ngồi bên trút nỗi oán giận lên cậu bé, hơn nữa Độc Huyền còn phát giác ra bất kể cậu ta vẻ mặt Đàm Tinh Duyệt đều vui vẻ phục tùng, đây dĩ nhiên là ảo tưởng của riêng cậu ta mà thôi, còn thực tế Đàm Tinh Duyệt chẳng có ý kiến phản đối nào – dĩ nhiên là vì đối phương mặc kệ cậu ta, đến cả mở miệng cậu bé cũng lười nữa. Vì thế Độc Huyền vẫn coi Đàm Tinh Duyệt như tri kỉ, lần nào tới miệng đắng lưỡi khô mới rời .

      VẪn có thể so sánh tiếp. Lúc Diệp TẦm phát ra, Đàm Tinh Duyệt là đối tượng để luyện hán ngữ còn tốt hơn cả Abe, vì vậy ngày nào cũng có lúc Diệp Tầm ôn Abe đến luyện tập khẩu ngữa với Đàm Tinh Duyệt, nhưng dĩ nhiên là đều do cậu tự khác mà thôi.

      Cuối cùng đến cả chị em song sinh nhà họ Tô nữa, có đôi lúc cãi nhau, cũng tìm Đàm Tinh Duyệt để phân xử, lúc hai bé ở bên cạnh cậu cứ cãi nhau, Đàm Tinh Duyệt lời nào cứ kệ cho hai bé cãi nhau thoải mái, mắt rời sách, tựa như lão tăng nhập tâm bình tĩnh hài hoà. Dù sao chẳng lâu sau hai chị em lại giải hoà với nhau rồi cầm tay nhau rời .

      Nhưng chỉ có mỗi Tiêu TRạm có vẻ như đối với Đàm Tinh Duyệt tốt lắm, Tiêu Tử Y rất ít thấy Tiêu TRạm tìm Đàm Tinh Duyệt chuyện. Vì thế buổi tối ngày nào đó, lúc Tiêu TRạm chơi đùa bên nàng nàng tò mò hỏi.

      Tiêu TRạm buông than củi trong tay ra, miệng méo méo buồn bực bảo, “TRạm Nhi với nó mấy câu mà chẳng thấy đáp lại, có phải TRạm Nhi nghĩ vớ vẩn hay ? Cuối cùng con cảm thấy Đàm Tinh Duyệt có chỗ nào đó chẳng giống chúng con gì cả. Thực ra nó lại thích chuyện, lại cùng chơi đùa với chúng con nữa ha! Sao mọi người ai cũng đều thích nó thế chứ?”

      Tiêu Tử Y ôm Tiêu Trạm vào lòng, cười tiếng bảo, “Tuy Bác rốt cục Đàm Tinh Duyệt có nghe được lời nào vào tai , nhưgn qua quan sát nét mặt gần đây của bé đó cũng có thay đổi sau này Trạm Nhi phải nhớ kỹ đó nha! Có đôi khi nhẫn nại lắng nghe cũng là kiểu rất quan trọng để duy trì đó” Thực ra sức quan sát của TRạm Nhi là tốt nhất, người ngoài đều nhìn thấy Đàm Tinh Duyệt tự bế mình, chỉ có Tiêu Trạm là có hoài nghi chút.

      Tiêu TRạm nghiên đầu nghe biết có hiểu chút , bé, chớp chớp đôi mắt to trong sáng dới đến vấn đề mà bé quan tâm nhất, “Bác à, đến chừng nào bác mới làm mẫu phi của con chứ?”

      “Trạm Nhi à, Bác thể làm mẫu phi của con được mà” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cường điệu lên. Sao thế nào mà Trạm Nhi vẫn bỏ ảo tưởng vớ vẩn kia của bé chứ? MÌnh rất nhiều rồi…

      “Hì hì, bác à, kỳ thực phụ vương rất quan tâm đến người đó nha! Gần đây ngày nào cũng gặp con câu đầu tiên đều hỏi là ngày thế nào, câu thứ hai hỏi người thế nào nha!” Tiêu TRạm cười hì hì .

      Trong lòng Tiêu Tử Y giật mình, mặt ngoài vẫn coi như có gì, đáp, “Trạm Nhi, đấy là huynh trưởng quan tâm với muội muội mà thôi” Aizzz, biết giải thích thế nào đây? Trạm Nhi này lén với nàng tốt rồi, chẳng may mà rơi vào tai hoàng hậu biết sóng gió còn lớn đến thế nào nữa!
      Tiêu Trạm vẫn cười rất vui vẻ, ôm tay Tiêu Tử Y miệng reo lên, “Bác, xin người đừng rời TRạm Nhi đó nha! được rời Trạm Nhi đó!”

      “Được, rời . Con nhanh làm bài tập , làm xong bác và con cùng chơi cờ nhảy nhé” Nội tâm Tiêu Tử Y thấy đau xót, nhìn ánh nến cháy bàn mà trăm mối tơ vò. Nếu nàng mà lấy chồng ra khỏi cung, cho dù nàng lại xây dựng cái nhà trẻ kiểu gì nữa cũng thể ở mãi bên Trạm Nhi được…

      “Công chúa à, người bên Hoàng hậu tới ạ” Ngay lcú Tiêu TRạm nghe lời định làm bài tập, ngoài thư phòng tiếng Nhược Trúc chậm rãi truyền đến.

      khuôn mặt nhắn của Tiêu TRạm bỗng đổi thành thất vọng, chẳng còn cách nào thu dọn sách vở bàn rồi chuẩn bị về cung.

      Tiêu Tử Y dẫn bé ra ngoài, lúc này trời cũng tối. Nhìn Tiêu TRạm cùng thị vệ và cung nữ chậm rãi ngang qua cung Vị ƯƠng, Tiêu Tử Y kìm lòng nổi nghĩ nếu mà lúcngày nào đó bé trưởgn thành, khôgn còn cần nàng nữa nàng ra sao đây?

      hình dung vóc dáng khi Tiêu TRạm trưởng thành thế nào, Tiêu Tử Y nhìn mơ hồ thấy cách đó xa trong bóng tối tới là Nam Cung Tranh, cảm thấy tò mò nghênh đón.

      “Sao thế nào mà lại đến đây thế?” Tieu Tử Y bỗng nhiên có dự cảm lành song nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Nam Cung Tranh, nàng cũng bỏ qua dự cảm này ngay.

      “Ha ha, có gì, có đầu bếp tay nghề tốt lắm, ta mời ta đên làm điểm tâm ngon cho công chúa” Nam Cung Tranh gì thêm kéo tay Tiêu Tử Y về phía phòng ăn của nhà trẻ.

      Tiêu Tử Y đầu mờ mịt theo nàng ta, đèn đuốc trong phòng ăn ở cung Vĩnh Thọ sáng trưng, nhưng cả cung nữ cũng thấy đâu.

      “Rốt cục sao thế này? Hơn nữa, ta ăn cơm rồi mà” Tiêu Tử Y ngồi xuống trước bàn cười hỏi. Nam Cung Tranh này phải chỉ muốn mời nàng ăn bữa cơm dễ như vậy đó chứ.

      Nam Cung Tranh ngồi xuống phía đối diện, hai mắt đẹp ngời sáng, “ăn rồi cũng sao, hôm nay chúng ta cùng ăn điểm tâm ngon này xem”

      “Điểm tâm à?’ Trong lòng Tiêu Tử Y hình như có chút khái niệm nhưng thực là gì nữa.

      Nam Cung Tranh thở hơi dài, “Được rồi, cho người biết vậy, vị hôn thê của người nào đó bất chợt trở về, vì thế lúc này đổi lại với người nào đó đào hôn, vì an toàn xin phiền công chúa chứa chấp huynh ấy thời gian ha…”

      Bên tai Tiêu Tử Y nghe lời của Nam Cung Tranh nữa, chăm chú nhìn người từ cửa chính đến, tay bưng hai chiếc đĩa.

      Người này…dĩ nhiên là Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm đầy mặt rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :